Dã Miêu Bất Tòng
|
|
25
Thật sự hiếm khi trở nên yếu thế.
Vu Dân thở dài ra một hơi.
Anh đẩy cánh tay Thương Viễn đang cầm lấy cánh tay anh mà xem vết thương, nhưng bất chợt đụng phải chỗ đó khiến anh đau nghiến răng: “Về nhà rồi băng bó, còn đau lắm.”
Mô tô bị lật nằm nghiêng ở ven đường, nước sơn bị trầy xước không ít, chân đạp cũng bị hỏng, chỉ có thể chứa ở cốp sau mang về.
Về nhà băng bó vết thương, xoa thuốc tiêu độc rồi dán băng gạc, rõ ràng buổi chiều Vu Dân còn rất cao hứng, nhưng vào lúc nào, ngay cả một câu anh cũng không muốn mở miệng. Vu Dân nhìn chằm chằm đầu ngón tay Thương Viễn đang băng bó cho mình.
Trên cổ tay cũng có chỗ bị thương, Thương Viễn cầm lấy tay anh, cẩn thận dùng bông ngoáy tai bôi thuốc đỏ lên.
Một bên bôi một bên hít hơi lạnh.
Tính tình Thương Viễn rất tốt, chu đáo, tỉ mỉ, biết cách chăm sóc, giống như chỉ có trong mơ.
Vu Dân là một người tính tình rất xấu, tuy rằng lúc đầu không phải thế. Ban đầu chỉ là cá tính, không thích để ý đến người khác.
Cho dù Thương Viễn đến trước mặt anh, nói thích anh, anh sẽ vẫn như cũ mà ngó lơ hắn.
Nhưng trái tim luôn có thể trở nên yếu mềm, từ không thích hắn lại trở thành thích hắn, từ thích hắn lại biến thành yêu hắn. Thương Viễn bỏ trọn ra ba năm. Trong ba năm đó, Thương Viễn không có gì cả, chỉ có mình anh.
Trong ba năm, bọn họ đã đến rất nhiều nơi để đua xe, điên cuồng hôn môi, làm tình tại bất cứ nơi nào có thể, dùng tất cả thời gian để bộc lộ cho người kia biết, mình yêu đối phương.
Vu Dân rất nguyện ý như thế mà chấm dứt một đời, mãi đến khi bạc đầu.
Cho đến lúc anh bước chân vào hôn nhân.
Anh hoàn toàn không nhớ rõ bản thân mình đã học cách hút thuốc từ bao giờ, lúc còn là một thanh niên trẻ chỉ đam mê âm nhạc và xe mô tô, anh đã từng cảm thấy hút thuốc là chuyện chỉ có mấy lão nam nhân sẽ làm. Một người đứng ở trong góc, bật lửa đốt một điếu thuốc, chỉ có một đốm lửa mong manh an ủi, như không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của chính mình.
Hiện tại, anh đã hai mươi chín, không tính là thanh niên, cũng không tính là trung niên, thế nhưng đã bắt đầu dễ quên, anh thực sự quên mất mình bắt đầu hút thuốc lá từ khi nào.
Anh đã có một quãng thời gian dài chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, chỉ cần vuốt ve chiếc nhẫn trên tay đều có thể chịu đựng qua tất cả những đêm Thương Viễn không về nhà.
Phòng thuê đổi thành biệt thự, trong nhà đặt toàn bộ những món nhạc cụ anh thích, anh thích nhất cây đàn dương cầm, mặc dù rất ít khi chạm vào nó để chơi đàn.
Anh cũng rất thích hồ bơi và phòng tập nhảy mới trong biệt thự, rất thích dáng vẻ Thương Viễn mở cửa vào nhà và cười với anh, rất thích cảm giác cùng Thương Viễn chìm trong bể bơi hôn nhau.
Lần đầu tiên Thương Viễn mặc tây trang, anh tự tay thắt cà vạt cho hắn.
Cà vạt xanh, áo sơ mi trắng, cùng âu phục xám, lùi về sau một bước, cảm giác khí chất cả người Thương Viễn đều khác biệt. Khí chất của hắn không biết từ lúc nào đã trở nên trầm xuống, nét mặt tươi cười có mùi ổn trọng, khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất thoải mái. Thương Viễn ôm anh vào lòng, hôn lên trán, Vu Dân nhắm mắt lại một chút, cúi đầu hôn lên hầu kết của hắn.
Nhô ra một khối cứng rắn, nhưng anh lại rất thích.
Thuốc đỏ trên bông ngoáy tai bôi lên da đã khô ráo, Vu Dân vẫn giữ nguyên dáng vẻ không muốn nói chuyện, chỉ ngồi ngẩn người, theo dõi đôi tay của Thương Viễn. Thương Viễn ném bông ngoáy tai vào thùng rác, đóng nắm hộp thuốc.
Hắn đi giặt sạch khăn mặt, bưng ra một chậu nước nhỏ.
Vu Dân tự giác cởi bộ quần áo dính đầy bụi bặm ném xuống đất.
Thương Viễn lau người cho anh.
Vẫn là trình tự quen thuộc, đầu tiên là hai má, cổ, rồi đến bụng, cánh tay, cuối cùng là dưới hai nách. Sau khi lau xong, Thương Viễn cũng không dìu anh đi rửa mặt, trực tiếp cầm ly súc miệng, bàn chải và chậu nhỏ đến.
Trong đôi mắt Thương Viễn vĩnh viễn là ôn nhu, chu đáo, lẫn thâm tình.
Ôn nhu kia, quá sâu quá nặng, đã thấy rất nhiều lần, làm cho Vu Dân cảm thấy hoa mắt, cảm giác nghẹn ngào không thở được.
So với Thương Viễn, anh cả năm đều không làm được hai, ba chuyện chăm sóc hắn.
Vu Dân quái đản, độc mồm, xấu tính.
Thế nhưng cố tình, hai tính cách vô cùng khác biệt này lại đến gần nhau, cố tình hai con người này lại là những kẻ buôn bán thất bại trong tình yêu.
Trong hai người vẫn có một người thắng, một người nguyện đánh, một người nguyện đau. Lúc bên nhau, một người cho đi không đủ và một người muốn nhận được càng nhiều hơn yêu thương của người kia, ai bị chôn sâu hơn trong tình yêu phiền phức này, suy nghĩ một chút sẽ rất rõ ràng.
Vu Dân đang ngủ, đưa lưng về phía Thương Viễn.
Vu Dân không ôm hắn ngủ.
Thương Viễn tự ôm lấy anh. Hình ảnh Vu Dân quay đầu lại, xuyên qua lớp kính mũ bảo hiểm nhìn hắn ngày hôm nay, hình ảnh chiếc xe tải đột nhiên xuất hiện, khiến cho tâm Thương Viễn đến giờ vẫn chưa thể nào buông xuống.
Thật tốt, người vẫn còn đây.
Hắn cảm thấy hắn thật giống như đã bước vài bước, đi trật phần mộ hôn nhân của mình, thế nhưng khoảng cách giữa bầu không khí ngọt ngào cùng mảnh đất mồ ẩm ướt kia ngày càng gần, khoảng cách giữa hắn với Vu Dân ngày càng xa. Ba chữ anh yêu em ngày hôm nay, đã bị gió thổi bay tán loạn. Hắn như vậy ôm Vu Dân, trong lòng vẫn còn từng cơn hốt hoảng.
Thương Viễn khé hé môi, từ gáy dọc theo xương cột sống Vu Dân mà hôn xuống.
Làn da ấm nóng kề cận đôi môi ấm áp.
Người đang ngủ, cũng không tránh né.
Một chút ánh trăng xuyên qua cửa sổ, đèn trong phòng đã tắt, nhưng đôi mắt vẫn không tài nào nhắm lại.
|
26
Lần duy nhất Vu Dân bị bệnh đến mức nghiêm trọng là sau khi kết hôn được hai năm.
Cơ thể Vu Dân khá khỏe mạnh, mắc bệnh vặt thì nhiều chứ bệnh nặng thì ít, có thể chịu đựng cảm mạo mà vẫn tới tổ kịch nhảy nhót như thường. Kết quả sau một đêm đi quay, từ một cơn cảm mạo biến thành viêm phổi.
Thời điểm Thương Viễn đi vào phòng bệnh, Vu Dân mới được truyền xong hai bình dịch, đang ngủ say.
Là A Lâm gọi điện cho Thương Viễn, khi Thương Viễn đến, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy ba mẹ Vu Dân.
Ba Vu Dân kẹp một điếu thuốc trong tay nhưng không đốt, đứng ở trước ti vi xem tin tức. Nhìn thấy Thương Viễn đi vào cũng không để ý đến hắn, đi ra xa đến cửa sổ.
Thương Viễn có hơi lúng túng, mẹ Vu Dân chiếm chỗ bên giường bệnh, hắn cũng không tiện cướp đi, chỉ đem đôi mắt quấn trên người Vu Dân, anh bệnh trông gầy đi thật nhiều, sắc mặt trắng bệch.
Mẹ Vu Dân nhìn thoáng qua Thương Viễn, rồi tiếp tục quay mặt đi.
Cả người Vu Dân từ nhỏ đến lớn đều chỉ toàn là gân, ngày đó anh quỳ ở cửa hơn nửa buổi, đứng lên bị đau chân đến mấy ngày. Bà không nhìn nổi dáng vẻ ủy khuất nhưng vẫn tỏ ra cười nói của Vu Dân, bảo với bà rằng “Mẹ, con không sao.”
Bà tránh ra một ít, giọng điệu có hơi cứng ngắc: “Cậu qua đây ngồi đi.”
Thương Viễn như được đại xá, lập tức ngồi vào bên giường, đau lòng sờ đầu Vu Dân.
“Đừng đụng nó.” Mẹ Vu Dân bỗng hơi gắt lên không giải thích được.
Ba người trầm mặc trong phòng bệnh như vậy rất lâu, Vu Dân tỉnh lại một lần, mơ màng nắm tay mẹ mình, mẹ Vu Dân thở dài, động viên anh.
Tay Vu Dân vươn đến chỗ Thương Viễn.
Ba Vu Dân vẫn luôn im lặng nãy giờ ở đằng sau, đột nhiên nôn nóng mà cáu Thương Viễn một câu: “Không nhìn thấy à, tay cậu đâu, không biết đưa ra!”
Thương Viễn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể cầm tay Vu Dân.
Buổi chiều, cha mẹ Vu Dân về trước, Vu Dân chỉ nói một câu gặp lại sau, rồi nắm tay Thương Viễn càng chặt hơn.
Vu Dân bởi vì đau ốm mà trở nên yếu ớt, đặc biệt khiến người đau lòng. Rõ ràng mấy ngày trước còn có thể tinh thần sung mãn để nổi nóng với hắn, hiện tại lại chỉ nhìn hắn cười, Thương Viễn hỏi anh: “Như thế nào mà vào đây rồi?”
“Nhớ anh đó.” Vu Dân còn có tâm trạng đùa giỡn hắn.
“Em mau khỏe lại đi, khỏe lên rồi nổi giận với anh, rồi mắng anh thật nhiều vào.”
“Được.” Thanh âm Vu Dân như không có khí lực, chỉ trả lời một chữ rồi cười bù một cái.
“Anh gọi điện thoại cho mẹ anh rồi, bảo bà ngày mai đến thăm em.”
“Xa như vậy, đừng tới đây.”
“Vậy thì để anh nói với mẹ, nghe lời em.”
Thương Viễn liếc mắt nhìn đồng hồ, cúi người hôn lên mắt Vu Dân, đôi mắt đang nhắm lại của Vu Dân liền mở ra.
“Tiểu Dân, anh về công ty một chuyến, trước bữa tối sẽ quay lại.”
“Bây giờ?” Vu Dân uể oải hỏi.
“Muốn đi kiếm tiền, kiếm tiền mới có tiền ăn cơm, khám bệnh.” Mười ngón tay của Thương Viễn và Vu Dân liên kết, hắn kiên trì giải thích.
Vu Dân nhìn vào ánh mắt của Thương Viễn, nếu như bình thường anh đã sớm mắng một câu “Lăn đi làm việc của anh, chớ làm phiền em.” Thế nhưng bệnh tật quấn người như lúc này, bàn tay nắm lấy Thương Viễn không buông, từng chữ lại mang theo tí làm nũng.
Ánh mắt trở nên mềm mại, nhiệt khí trong lời nói có chút đốt người.
“Ở lại cùng em đi.”
Chưa từng nghe thấy Vu Dân nói vậy, Thương Viễn cảm thấy viền mắt mình tỏa nhiệt, không khỏi đáp lại: “Được, cùng em, cùng em.”
Thương Viễn cũng nằm xuống giường bệnh, hắn ôm lấy anh, ánh nắng ban chiều đều bị che ngoài rèm cửa, ngoài cửa ngẫu nhiên có tiếng bước chân bác sĩ, y tá đi qua đi lại, nhưng được người ôm vào trong lòng, Vu Dân rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Anh bị y tá đánh thức.
“Giường 12, Vu Dân đúng không?” Y tá lấy bút viết vài chữ lên bình, chuẩn bị cho Vu Dân truyền thuốc.
Kim tiêm bốc lên một chút chất lỏng trong suốt, trong phòng bệnh chỉ có anh cùng y tá.
“Mới vừa rồi, người trong phòng bệnh này đâu?”
“Lúc tôi vào đổi thuốc thì thấy anh ta đi ra ngoài, anh tìm anh ta?”
Vu Dân lắc đầu, kim tiêm đâm vào bên trong mu bàn tay, y tá chậc một tiếng: “Mạch máu của anh thật khó tìm.”
Kim tiêm lại bị rút ra, mang theo một chút đau the thé. Y tá tìm một chỗ khác, lại đâm vào, rốt cuộc cũng tìm ra được.
|
27
Cuối cùng cũng có thể treo bình thuốc lên, thuốc nước bắt đầu chảy, Vu Dân hỏi y tá đang thu dọn đồ: “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
“Anh muốn đi vệ sinh? Sao không nói sớm, không thì chờ anh đi xong tôi mới treo lên.” Y tá dọn xong thuốc trên bàn, trong giọng nói có chút trách cứ: “Ra cửa rẽ trái, đi tới đầu hành lang.”
Tay phải Vu Dân lấy bình thuốc từ trên móc xuống, tìm dép mang vào, lê dép đi.
“Có muốn tôi giúp anh một tay không?”
“Không sao.” Vu Dân cảm thấy bất ngờ, chính mình có thể rất ôn hòa như vậy.
Hành lang bệnh viện có chút rộng lớn, toàn bộ hành lang chỉ vang lên tiếng dép của anh. May là nhà vệ sinh có móc để treo bình thuốc lên, Vu Dân chú ý đến kim tiêm trên tay, một tay cởi quần, sức lực trên tay đều rất nhỏ. Hơi chút khó khăn mà giải quyết vấn đề vệ sinh, Vu Dân mới lại quay về nằm trên giường.
Đường xá giờ tan tầm rất đông đúc, Thương Viễn ra sớm nửa giờ, vẫn bị kẹt trên đường.
Vu Dân không gửi một tin nhắn nào, có lẽ vẫn còn đang ngủ chưa tỉnh dậy, bị kẹt xe cộng thêm lo lắng cho người trong bệnh viện, tính tình như Thương Viễn vẫn có chút nôn nóng phải bóp kèn vài tiếng.
Theo dòng xe cộ thật dài, cuối cùng cũng chạy đến cửa bệnh viện, Thương Viễn mang theo hộp giữ nhiệt lên cầu thang, một bước vượt ba bậc, nhưng trên tay vẫn cầm chắc đồ. Mở cửa phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Vu Dân đang bưng một bát cháo chậm rãi uống, mẹ Vu Dân ở bên cạnh đỡ bát, hắn vừa mở cửa như thế, ba người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thương Viễn đi vào, cảm thấy không lo lắng như lần đầu tiên, lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào dì.”
Mẹ Vu Dân dọn bát cháo đã uống cạn, bỏ vào trong hộp cơm, giọng nói như đang thở dài: “Tiểu Dân đã ăn no.”
Dứt lời liếc mắt nhìn Thương Viễn một cái, giọng điệu của ba Vu Dân trước giờ đều cáu bẳn, ông hừ trong lỗ mũi một tiếng: “Đưa cơm muộn như vậy, chờ cậu đến thì chắc đã chết đói.”
Thương Viễn đem hộp giữ nhiệt đặt lên mép tủ đầu giường, miễn cưỡng cười: “Xin lỗi.”
Vu Dân vẫn luôn ngẩn người nhìn tay mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ nói chuyện.
Thương Viễn cúi đầu nhìn hộp đồ ăn, không lên tiếng.
“Con nhờ anh ấy mang đến.”
Vu Dân nhe răng nanh cười: “Tại cửa tiệm xa nên mới đến trễ.”
Ba Vu Dân bỏ qua một bên, đi ra ngoài hút thuốc, mẹ Vu Dân thu dọn xong hộp cơm: “Vậy mấy đứa ăn đi, chúng ta đi trước, buổi tối…”
“Buổi tối cháu ở lại đây.” Thương Viễn đang lấy đũa, nhanh chóng tiếp lời.
Mẹ Vu Dân nhìn hắn, không nói gì nữa, đi ra ngoài cửa phòng bệnh.
Thương Viễn mở hộp giữ nhiệt.
Vu Dân thu lại nụ cười, liếc mắt nhìn trong hộp, nhỏ giọng nói: “Cháo à, vừa ăn cháo rồi.”
Cái tay lấy muỗng của Thương Viễn chợt ngừng lại: “Em no chưa? No rồi thì đừng ăn…”
Hắn cúi đầu, tính đậy nắp hộp lại: “Để anh đi đổ…”
Vu Dân nguýt hắn một cái, lấy cái bát đến: “Còn hơi đói.”
Cầm muỗng múc một thìa cháo ăn, thấy trong hộp giữ nhiệt còn có cả rau xanh và đậu hũ, đều rất thanh đạm.
Vu Dân ăn cơm tối no đến nứt bụng.
Thương Viễn không biết có biết hay không, buổi tối hắn ôm anh từ đằng sau, làm gối ôm cho Vu Dân, còn xoa bụng cho anh. Đêm khuya Vu Dân dậy đi vệ sinh một lần, Thương Viễn cũng theo cùng.
Ngày hôm sau, Thương Viễn dậy thật sớm đi mua túi chườm nóng, đến phòng lấy nước trong bệnh viện rót đầy, cho Vu Dân đắp trên tay.
Đắp túi chườm nóng, mạch máu của Vu Dân đều giãn ra, Thương Viễn cười, cho anh một cái hôn buổi sáng: “Mạch máu của em nhỏ, chườm nóng tay một chút để cho mạch máu hiện ra, sau khi rút tiêm ra cũng không đau.”
Thương Viễn giữ lấy túi chườm cùng bàn tay anh, rất thoải mái, tâm trạng khó chịu khi mới tỉnh dậy của Vu Dân cũng biến mất. Đắp một lúc, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh dưới lớp da, anh bỗng muốn thở dài, nhưng lại thoáng nở nụ cười.
Khi y tá đến ghim kim, tay Vu Dân đã nóng hổi, kim tiêm đi vào, dán lên mạch máu đã mềm ra. Thương Viễn cẩn thận đặt tay anh xuống, Vu Dân nhìn chằm chằm kim châm đã được dán băng trên mu bàn tay.
“Không đau đi?” Thương Viễn cất túi chườm nóng, ngồi xuống khiến giường rung nhẹ một cái.
Vu Dân nhìn chằm chằm tay mình một lát, lắc đầu.
Lần đó bệnh đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chính là sau lần đó, Vu Dân thấy chính mình dù có yếu ớt cỡ nào cũng sẽ không nói ra những lời mình thường không hay nói. Nói hay không nói, anh cảm thấy tất cả cũng sẽ không vì lời nói của anh mà thay đổi nhiều hơn, cũng sẽ không bởi vì lời nói của anh mà sẽ thay đổi ít đi.
Anh đã lấy được rất nhiều, tất cả những mong muốn nhiều hơn nữa chỉ là lòng tham của anh.
Nhưng anh vẫn cố ý tham lam.
Anh không ưa làm nũng, càng không ưa cái lần duy nhất mình làm nũng kia.
Ở lại cùng em đi.
Xùy, thật con mẹ nó mơ tưởng.
|
28
Thời điểm rời giường lúc sáng sớm, Vu Dân vô thức kéo Thương Viễn lại, vòng tay siết chặt eo của hắn.
Thương Viễn sững sốt một chút, Vu Dân buông tay ra, quay lưng với hắn, miệng đang mở một nửa cũng khép lại. Tay Thương Viễn bất động cứng ngắc, hắn tìm chóp mũi Vu Dân cọ cọ, hôn một chút mới xuống giường.
“Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ.” Thương Viễn đeo đồng hồ lên tay, thuận tiện xem thời gian.
Vu Dân cũng không muốn trả lời, đôi mắt mê man, cọ gối mấy rồi rồi tiếp tục ngủ.
Buổi tối lúc ngủ, băng gạc trên cổ tay được tháo ra một nửa, cổ tay cũng không còn chảy máu.
Anh đặt tay lên gối, Thương Viễn nâng bàn tay đang để bên kia giường của Vu Dân lên, bôi thuốc thay băng cho anh.
Vu Dân muốn nhúc nhích một chút, nhưng biết hắn đang thay băng, không tiếp tục động đậy, giữ nguyên tư thế này mà ngủ.
Thương Viễn vẫn như trước cho anh một nụ hôn buổi sáng rồi ra ngoài đi làm. Lúc cửa đã đóng chặt lại, Vu Dân từ trên giường ngồi dậy.
Anh mở toàn bộ máy CD trong nhà ra, lộn xộn hát ê a.
Vu Dân nhốt mình vào trong phòng, trên tay là một xấp bản nhạc. Không hiểu vì sao anh cứ ngồi ở trên giường viết ca khúc, không thèm rửa mặt.
Đem rất nhiều điều muốn viết lấp đầy trên giấy, Vu Dân mới chậm rãi đi đánh răng, tiện thể ăn một cái bánh bao.
Bất ngờ là, buổi tối hôm ấy, Thương Viễn về nhà.
Vu Dân chăm chú sáng tác, nhưng vẫn ăn cơm tối, sau đó cùng Thương Viễn ngồi ở đầu giường, trên tay là một cái bảng kẹp giấy, viết lên khuông nhạc, đàn ghi ta cũng dịch tới bên tay.
Thỉnh thoảng một giai điệu ngâm nga vang lên.
Thương Viễn bóp chân cho anh: “Trên giường viết nhiều sẽ không thoải mái, em đến thư phòng đi?”
Vu Dân lắc đầu, tóc cạ xung quanh yết hầu của Thương Viễn, có cảm giác rất ngứa. Anh tiếp tục ngả đầu dựa vào trong lòng Thương Viễn, lưng dán vào lồng ngực hắn, tập trung viết tiếp.
Thương Viễn tuy không am hiểu nhạc lý, nhưng vẫn muốn hỏi anh: “Em viết gì thế?”
Anh bĩu mỗi: “Anh mặc kệ em đi.”
“Muốn ăn gì không?”
Vu Dân vẫn lắc đầu, tóc lại cọ vào cuống họng Thương Viễn, sau đó dựa vào sâu hơn trong lồng ngực Thương Viễn.
Thương Viễn cũng không hỏi, đầu đặt lên vai Vu Dân, cho dù xem không hiểu nhưng hắn vẫn nhìn chăm chú bản nhạc trong tay anh, mỗi một khuông nhạc dài trên giấy đều là những nốt nhạc rất xinh xắn, bút chì trong tay Vu Dân, ngón tay siết chặt, bàn tay cầm bút lại càng xinh đẹp hơn.
Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy Vu Dân viết nhạc.
Bút chì trong phòng tập, bên trong ống đựng bút trên bàn, đều là Thương Viễn giúp Vu Dân chuốt, mỗi cây đều được hắn giành việc chuốt nhọn.
Chỉ trong một buổi chiều nhìn thấy Vu Dân viết nhạc, hắn đã cảm nắng anh.
Thương Viễn rất giống Vu Dân, cũng là trốn nhà tự lập. Thời kì phản nghịch của hắn cũng tương đối dài, huyên náo trong nhà cảm thấy không vui, nên muốn tự đi ra ngoài làm chút gì đó. Bạn bè của hắn nói rằng mở công ty giải trí cũng rất tốt.
Vài người hợp lại bàn tính, cầm ít tiền.
Bọn họ góp vốn mở một công ty giải trí, thuê một tòa nhà nhỏ, treo bảng tên, tuyển người.
Thật là có người đến.
Người đến cũng không ít.
Vu Dân là một trong số những người này.
Thời điểm tuyển chọn, Thương Viễn không có ở đấy, chỉ nhờ người sắp xếp, Vu Dân thực sự nổi bật, qua vòng thứ nhất liền được lưu lại.
Thương Viễn mặc dù nói muốn làm ra tiền nhưng căn bản cũng không thích công việc quản lý, rất ít đến công ty.
Ngày đó chỉ là vừa vặn đến công ty lấy đồ, nhìn thấy trong phòng luyện tập có người, hắn còn tưởng rằng cái phòng trong góc khuất như thế sẽ không có ai.
Ngày đó hắn giống như được nhìn thấy thần tiên.
Nhưng lại không rõ tim đập thình thịch là vì cái gì.
Khi bị Vu Dân hỏi có thích anh không và hắn thừa nhận, kỳ thực hắn lúc đó vẫn còn hơi mơ hồ loại cảm giác này, chỉ là trong lòng có một sự kích động đang cuộn trào mãnh liệt.
Mấy tên bạn của hắn cười nhạo chuyện hắn thích một thực tập sinh, thậm chí còn nói đùa rằng kêu nhóm người được chọn đầu tiên đến đây, để xem hắn có vừa ý ai hơn không.
Lúc ấy, Thương Viễn muốn tuyệt giao cùng đám người này.
Sau đó, hắn và Vu Dân yêu nhau, công ty vừa mới thành lập, tiền kiếm không đủ. Hai người đều bướng bỉnh, nhất quyết không chịu dùng một đồng nào trong nhà. Một chút tiền đều rất quý giá, cả hai chỉ thuê một căn phòng nhỏ ở bên cạnh công ty để chung sống. Lúc đó, Thương Viễn run rẩy cầm chìa khóa, cả buổi cũng không mở nổi cái cửa. Bởi vì chuyện này mà Vu Dân cười nhạo hắn rất lâu.
Hắn thật không nghĩ tới Vu Dân sẽ ở bên cạnh mình.
Yêu đương điên cuồng như vậy, hắn càng muốn yêu Vu Dân nhiều hơn, muốn hưởng thụ vô số lần tình yêu cuồng nhiệt này.
Một lần hắn bị bắt ép trên bàn rượu, Vu Dân nổi giận tại chỗ, ra tay đánh cái gã dám cợt nhả hắn.
Chuyện này có hơi nghiêm trọng, bảo vệ đi vào bắt người. Rốt cuộc không biết xử lý chuyện này như thế nào, Thương Viễn cùng Vu Dân vừa đánh vừa chạy ra ngoài.
Bảo vệ không đuổi theo, nhưng bọn họ cũng không khá hơn, một nửa khuôn mặt cũng đều là máu, trên tay còn bị thương vài chỗ, cả hai đứng ở cổng khách sạn nhìn bộ dáng chật vật của đối phương cả buổi, rồi cười ha ha.
Cười xong, bọn họ một miệng đầy mùi máu tươi hôn nhau.
Ánh mắt bị dính máu làm cho mọi thứ trở nên lờ mờ.
|
29
Thương Viễn tựa vào cửa sổ phòng tập nhìn Vu Dân luyện hát bên trong, mỗi ngày anh đều luyện tập không ngừng. Tối hôm trước, nếu bọn họ thức đêm làm tình, thức đêm đua xe, hoặc thức đêm đánh nhau, thì ngày hôm sau Vu Dân cũng sẽ đến chỗ này. Từ xa còn có thể thấy trên đầu Vu Dân có dán một miếng băng, trên mắt cá chân cũng có, do chính hắn dán cho anh. Ngày hôm qua lúc dán băng cho Vu Dân, Thương Viễn còn cố ý gãi gãi lòng bàn chân anh, Vu Dân bị gãi đến vui vẻ. Lúc này vết thương còn chưa tốt hơn, Vu Dân nhảy một bước, đau đến nhe răng trợn mắt.
Người chế tác mà bọn họ đắc tội kia thật sự còn có thủ đoạn, hai đối tác khác khuyên hắn, cậu thật sự nên đến đó, đi bồi tội, coi như chuyện này không xảy ra.
Giày nhảy đạp nhẹ trên sàn gỗ phòng tập, mỗi một bước đều đánh vào trong lòng hắn.
Thương Viễn lặng lẽ suy nghĩ.
Hắn chưa kịp cầu hôn, ngày đó những gì hắn muốn nói, chưa hết câu đã bị Vu Dân nói tiếp.
“Tiểu Dân, chúng ta…”
“Kết hôn đi.”
Vu Dân cười rộ lên rất dễ nhìn.
Thời tiết ngày hôm đó rất tệ, gió lớn thổi mạnh, sấm sét rền vang ở bên ngoài, thế nhưng trái tim của hắn và Vu Dân lại chung một nhịp đập đến kỳ lạ.
Thình thịch kịch liệt.
Kích động đến có thể kêu gọi hành động, cách một ngày, bọn họ bay ra nước ngoài.
Chiếc nhẫn này, so với trong tưởng tượng của hắn có hơi nặng hơn, ngón tay đeo nhẫn cảm giác có thêm một phần sức mạnh. Khi hắn nâng mặt Vu Dân lên, trao cho anh cái hôn, có thể cảm giác được chiếc nhẫn trên ngón áp út trái vuốt ve làn da của Vu Dân.
Tình yêu cuồng nhiệt mãnh liệt được chiếc nhẫn lạnh băng thành toàn. Thật khó mà tin nổi.
Mang chiếc nhẫn trên tay trở về, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ ngày hắn và Vu Dân đánh người khác sau đó chạy ra nước ngoài kết hôn, hắn đã bắt đầu nghĩ, một đường suy nghĩ trên máy bay, đến trong lễ cưới.
Hắn bắt đầu tự tay xử lý nghiệp vụ công ty, mỗi bước công ty đi được, hắn cũng bắt đầu đặt chân xây dựng sự nghiệp.
Nơi Vu Dân đứng, cần một thân cây vững chắc, lá cây xanh tươi, tốt nhất nên là một cây đại thụ che cả bầu trời.
Hắn tự tay che đi trái tim mềm mỏng kia, muốn bắt đầu lại từ đầu, bao bọc xung quanh vẻ ngoài của chính mình bằng một lớp vũ trang kiên cố nhất.
Muốn dùng hết tất cả tâm huyết của hắn để tạo nên một con đường bằng phẳng cho Vu Dân đi.
Bởi vì hắn mong muốn, chí ít Vu Dân, vĩnh viễn đều là của hắn.
Hắn hi vọng chính mình đủ mạnh mẽ, hắn thích chiếc răng sắc nhọn của Vu Dân, hắn muốn Vu Dân vĩnh viễn giữ lại nó, bởi vì khi Vu Dân cười, môi hồng đang che đậy từ từ lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.
Lúc trước đánh nhau, sau đó tin đồn gièm pha ảnh hưởng xấu đến công ty, tất cả phải bắt đầu lại từ con số không. Kỳ thực hắn chỉ là thích nhìn dáng vẻ Vu Dân ca hát, nhưng không ngờ rằng anh thật sự thích hợp đứng trên sân khấu.
Công việc ở công ty ngày càng chồng chất, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại giao thiệp, bày ra một khuôn mặt tươi cười xã giao, thế nhưng chỉ cần nhớ đến nụ cười của Vu Dân, hắn có thể chịu đựng qua tất cả.
Hết thảy đều rất tốt.
Tích lũy tài chính ban đầu của công ty cơ hồ đều từ khoản thu nhập của Vu Dân.
Đấy là khoản doanh thu đầu tiên.
Chuyện thứ nhất Thương Viễn dùng số tiền này là tìm cho Vu Dân một người trợ lý, để cho anh không còn phải tự mình xách bao lớn túi nhỏ đi chạy show.
Cơ cấu công ty cũng dần được đúc kết, chậm rãi vững chắc lên. Phát triển công ty là một việc rất khổng lồ, công ty đứng sau Vu Dân, dần dần đứng thẳng trên đất mà chậm rãi mở rộng, vươn ra cành lá và cố định căn cơ.
Có một lần, hắn nói cho Vu Dân nghe một việc hắn đã cân nhắc từ rất lâu, nhưng giọng điệu lại như đang kể chuyện cười: “Để anh tìm luật sư viết văn kiện, nếu ngày nào đó anh xuống lỗ thì tất cả cổ phần của anh đều để lại cho em.”
Vu Dân nghe xong bèn cười, gặm râu trên cằm hắn một cái: “Được nha, cho em tiền nuôi tiểu bạch kiểm, em dĩ nhiên muốn rồi.”
Sau đó, Thương Viễn nhắc lại một lần nữa với anh, Vu Dân mới thu hồi nụ cười, nói với hắn, anh không thể chết được.
Nhưng anh có rất nhiều thói hư tật xấu.
Vậy thì sửa đi, từ nay bắt đầu đừng đua xe.
Thế thì cả hai chúng ta đều đừng đua xe.
Ngoéo tay.
Vu Dân nói xong tự cười chính mình, bao nhiêu tuổi rồi.
Nhưng anh vẫn cùng ngón tay Thương Viễn ngoắc ngéo.
Ba ngón tay gập lại, ngón út móc với nhau, ngoắc lại thật chặt.
Vu Dân nắm cà vạt của Thương Viễn, kéo hắn đến trước mặt mình, môi cùng môi chung một chỗ, nhưng không hôn, cứ để như vậy, tựa như chạm vào nhau mà nói.
“Lão lưu manh…” Vu Dân nhích đến càng gần, hơi thở phun ra nóng hổi.
Còn cố ý dùng ánh mắt quan sát hắn cả buổi mới nói.
“Cám ơn anh.”
Đôi mắt Vu Dân nhìn hắn chăm chú càng thêm sâu thẳm.
“Không phải bởi vì những điều ngày hôm nay anh nói với em, là một điều khác.”
“Anh biết em nói cái gì.”
Thương Viễn chớp mắt một cái, mở mắt ra tất cả đều là nụ cười của Vu Dân. Hắn hơi giơ khóe miệng, nhanh chóng đem trán kề trán, chóp mũi kề chóp mũi với Vu Dân.
Vu Dân kéo cà vạt của hắn, khiến cho đôi môi hai người hoàn toàn kề sát, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
“Lão lưu manh… Anh thật sự rất tốt.”
|