Yêu Vũ Dạ Mị
|
|
CHƯƠNG 15
‘… Ô… A… ’ Đầu óc không ngừng nhớ lại hình ảnh bị Điệp Quân cường bạo, hoa thuốc phiện đỏ như máu. . . Như một ngọn lữa có thể hủy vạn vật, đốt cháy thân thể của chính mình. Đột nhiên, nhớ lại hình ảnh cùng ca ca chia lìa, Bài sư huynh truy giết mình, bị người bán đến ‘ Túy Mộng Lâu ’, tất cả đều là cô độc, thống khổ nhớ lại… Muốn càng quét đi những ác mộng kia nhưng lại không thể, bởi bản thân không thể ngăn cản được suy nghĩ trong đầu, thoát khỏi không được, chỉ có thể giống cá chậu chim ***g, những thống khổ càng không ngừng chuyển động. . . Không ngừng cảm thụ cô độc, tịch mịch, cảm giác thống khổ… . . .
“Mị Nhi làm sao vậy?”
“. . . Chủ tử… Thuộc hạ bất lực… . . .”
“Ngươi nói cái gì!” Điệp Quân phẫn nộ phất tay, thanh âm chói tai vang vọng không ngừng.
“Mị chủ tử đã hết sốt. . . nhưng suy nghĩ vẫn chìm trong thống khổ… Như là bị trói buộc . . vì vậy mới chưa tỉnh lại… . . .” Mị vẻ mặt thống khổ, chứng minh sự thật như thế.
“Không có cách nào sao…” Bị trói buộc sao . . . Điệp Quân biết việc này có liên quan đến mình, mới làm cho Mị lâm vào thống khổ, nhưng hối hận. . . Không thể thay đổi sự thật.
“Chủ tử, còn nhớ vị ‘ thần y ’ mai danh ẩn tích không? Nghe nói hắn một mình xuống núi, vì tìm kiếm đồ nhi mất tích của hắn. Chủ tử có thể thỉnh hắn vì Mị chủ tử trị liệu, nếu thành công, liền thay hắn tìm kiếm đồ nhi mất tích đó; nhưng nếu thất bại. . . Chúng ta có thể quyết định xử lý sau.” Lạc ở một bên đột nhiên nói, bởi vì sự tình phát triển đến như vậy, hắn biết nếu Mị vẫn chưa tỉnh lại, Điệp Quân có thể cả đời luôn sẽ như vậy… . . .
“Lạc, dẫn hắn về.đây”
“Dạ, chủ tử, thuộc hạ rời đi trước.” Lạc đồng thời cũng bảo những người khác trong phòng rời đi, để cho Điệp Quân cùng Mị một chỗ.
“Mị Nhi… … . . .” Điệp quân nhìn Mị đang ngủ say, khẽ hôn lên đôi môi tái nhợt.
“Thần y, xin theo ta về ‘ Ẩn ’.” Lạc mặt ngoài tuy rằng cung kính nói, nhưng trong giọng nói có chứa sự lạnh lùng không thể cự tuyệt, bởi vì không ngừng hỏi thăm, mới biết được ‘ thần y ’ có hi vọng trị khỏi cho Mị.
“Tại hạ dường như chưa từng có quan hệ với ‘ Ẩn ’, cũng chưa cùng ‘ Ẩn ’ kết thù kết oán, xin hỏi ‘ Ẩn ’ thỉnh tại hạ đến có mục đích gì?” Tóc dài màu ngân bạch, đôi mắt màu tím, ngũ quan tuấn mỹ, được xưng là ‘ thần y ’ cũng chính là sư phụ của Mị, Tử.
“Chủ tử hy vọng thần y có thể vì hắn trị liệu cho người yêu của hắn.”
“Không thể tưởng tượng được chủ nhân của ‘ Ẩn ’ nghe đồn rất lãnh khốc vô tình, cũng sẽ có ái nhân… . . . Chính là, vì sao muốn ta giúp người yêu của hắn trị liệu?” Lạnh lùng ngữ khí luôn dành cho người ngoài, Tử xuống núi mục đích là vì tìm kiếm đồ nhi âu yếm của mình, với thỉnh cầu của chủ nhân ‘ Ẩn ’ , tử cũng không muốn đáp ứng, đồng thời cũng không muốn cùng ‘ Ẩn ’ có quan hệ.
“Nếu thần y có thể giúp ái nhân của chủ nhân thanh tỉnh, ‘ Ẩn ’ có thể vì thần y tìm kiếm đồ nhi mất tích kia.”
“!” Tử đích biểu tình mặc dù lãnh đạm bình tĩnh, chính là trong lòng cũng kinh ngạc. Không thể tưởng được chủ nhân của ‘ Ẩn ’ vì người yêu lại nói ra điều kiện như vậy,sao lại nói ‘ Ẩn ’ là một tổ chức chuyên giết người không giúp người. Hơn nữa, không thể tưởng được ‘ Ẩn ’ biết mục đích của mình nên đưa ra điều kiện động tâm như thế, bởi vì có ‘ Ẩn ’ trợ giúp, vô luận là người sống hoặc là người chết, cũng có thể tìm thấy. Nhưng là, nếu như là thất bại, liền có thể bồi cả tánh mạng mình, rốt cuộc có cơ hội tìm được Mị Nhi… …
“Lời này thật sao?”
“Chỉ đợi thần y đáp ứng.”
“… Hảo. . . Ta đáp ứng…” Đối với việc một chút tin tức cũng không có thì được ‘ Ẩn ’ hỗ trợ cơ hội có thể tìm thấy Mị Nhi rất lớn, thử đánh cuộc, có thể sẽ thành công.
“Chỉ cần thần y có thể thành công, ‘ Ẩn ’ nhất định sẽ vì thần y tìm đồ nhi mất tích của ngươi.”
“Dẫn đường đi…”
“Chủ tử, thần y đã đến .”
“Mau mời!” Điệp Quân kích động nói, chờ đợi thần y nhiều ngày, đây chính là hy vọng để Mị tỉnh lại.
Tử lẳng lặng đích đi vào trong gian phòng, nhìn Điệp Quân ngồi ở bên giường, dường như muốn nói cái gì…
“Thần y, mong người làm cho hắn tỉnh lại…” Tử không thể tưởng được trước mắt chính là chủ nhân ‘ Ẩn ’ lãnh khốc vô tình, thế nhưng cũng lộ ra ngữ khí cầu xin bi thương như thế sao… Bất quá Tử tuy rằng được xưng là ‘ thần y ’, nhưng không nhất định có thể chữa bách bệnh. . .”Ta sẽ hết sức…” Tử chỉ có thể cho Điệp Quân một câu nói kia.
Tử đi đến bên giường, muốn thấy rõ người nằm trên giường, sao lại… . . .‘ Mị Nhi? ! ’ Tử trừng lớn hai mắt nhìn người trên giường… Không! Sẽ không nhận sai! Cả đời cũng sẽ không nhận sai! Người ngủ trên giường kia chính là Mị Nhi, theo như lời Điệp Quân thì ái nhân của hắn… chính là Mị Nhi!
“Hắn. . . Hắn làm sao vậy?” Tử mặt ngoài trấn định hỏi, làm cho người ta không biết nội tâm hắn vào thời khắc này kích động cỡ nào.
“Mị Nhi giống như vẫn chìm trong thống khổ… Như là bị trói buộc … Vẫn chưa tỉnh lại. . .”
“Là chuyện gì ảnh hưởng… ?” Là chuyện gì khiến Mị Nhi bị trói buộc như thế?
“Ta… . . .” Điệp Quân mất đi một mặt lãnh khốc bình thường, giống là tiểu hài tử làm sai, nói không nên lời.
Tử thấy hắn không nói, vì thế cẩn thận kiểm tra Mị Nhi một lần, lại phát hiện… …
“Ngươi. . . cường bạo hắn? !” Tử phát hiện Mị Nhi trên người có rất nhiều dấu hôn, suy nghĩ một chút nữa. . . Mị bị trói buộc , Điệp Quân không nguyện ý nói ra nguyên nhân… Mị nhi không phải bị Điệp Quân cường bạo chứ? !
“…” Điệp quân cúi đầu, như là chấp nhận.
“Nếu hắn là ái nhân của ngươi, tại sao đối đãi hắn như vậy?” Từng trận tức giận từ trên người Tử phát ra, Mị Nhi chính mình âu yếm nhưng lại bị người đối đãi như thế, sao có thể chịu được? Nếu như là ái nhân chân chính, sao lại sẽ phát sinh chuyện như vậy?
“…” Điệp Quân vẫn không nói, hết thảy sai lầm đều là khi đó không khống chế được.
“Ta sẽ chữa cho hắn… Nhưng ngươi cũng thực hiện điều kiện ngươi đáp ứng ta. . .”
“Hảo!” Vừa nghe có thể chữa cho mị, Điệp Quân dường như điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng .
“Như vậy sau khi hắn tỉnh lại, ta sẽ dẫn hắn đi!”
“Tại sao? ! Điều kiện của ngươi không phải muốn tìm đồ nhi sao?”
“Lãnh Dạ Mị… Mị Nhi… Hắn. . . Chính là đồ nhi của ta…”
|
CHƯƠNG 16
‘ ô. . . Ô… … Đừng bỏ lại ta… ’ Ai. . . Có ai có thể mang ta rời đi, ta đã chịu không nổi nữa… Lưu lại đều cô độc, tịch mịch, cảm giác thống khổ sắp làm ta hỏng mất, thậm chí so với tử vong càng khó chịu… Một khi đã như vậy, tại sao không cho ta chết đi, như vậy. . . thống khổ nào cũng sẽ không còn… …
‘ Mị Nhi. . . Mị Nhi… . . . ’ Ai. . . ? Ai gọi ta?
‘ Mị Nhi. . . Mau tỉnh lại… . . . ’ là thanh âm sư phụ… ?
‘ Mị Nhi. . . Mị Nhi không phải đã nói phải đợi sư phụ trở về sao? ’ Thật. . . Thật là sư phụ sao, sư phụ ở trong này sao? Sư phụ! Sư phụ! … Mang ta rời đi. . . Được không…‘ Mị Nhi. . . Đến. . . Đến với ta… . . . ’ Chuyển động trong trí nhớ đình chỉ, bốn phía một mảnh hào quang, trong lúc mơ hồ, nhìn thấy thân ảnh sư phụ. . . đang vươn hai tay đối với mình … . . .‘ Sư phụ… Không cần bỏ lại ta. . . Không cần bỏ lại ta… ’ cố gắng hướng về sư phụ chạy tới, không muốn tiếp tục ở chỗ này, không muốn một người cô đơn, không muốn tiếp tục mất đi ấm áp… . . .
“Mị Nhi? Mị Nhi?” Vì Mị Nhi trị liệu được một lúc, hiện giờ nhìn đến Mị Nhi chảy nước mắt, miệng thì thào gọi chính mình,Tử biết Mị Nhi có dấu hiệu thức tỉnh, vì thế không ngừng gọi Mị Nhi, hy vọng Mị Nhi có thể tỉnh lại.
“Sư phụ… . . .” Chậm rãi mở hai mắt, nhìn đến vẻ mặt khẩn trương của sư phụ, vui vẻ muốn ôm sư phụ, cảm thụ ấm áp của sư phụ, chứng minh chính mình cũng không phải đang nằm mơ.
“Mị Nhi!” Sư phụ ngay sau đó đã ôm thật chặc ta, cảm giác chân thật cho ta biết đây không phải là giấc mơ, ta từ trong ký ức tỉnh lại.
“Sư phụ. . . Không cần bỏ lại ta… …” Gắt gao tiếp tục ôm sư phụ, ta cầu xin nói. Không ngừng chảy xuống nước mắt, đại biểu ta nhìn thấy sư phụ là vui sướng cỡ nào, cũng kể ra trong lòng thống khổ.
“Ta vĩnh viễn cũng sẽ ở bên người Mị Nhi, sẽ không bỏ lại Mị Nhi.” Tử đau lòng nói, trong lời nói có sự khẳng định.
“Thật vậy chăng… . . . ?”
“Mị Nhi không tin ta sao?”
“Không. . . Ta tin tưởng sư phụ… . . .” Vì sư phụ chưa bao giờ lừa gạt ta.
“Mị Nhi. . . Đừng gọi ta là sư phụ, gọi ta Tử được không?” Không hy vọng Mị Nhi chỉ xem mình như sư phụ, không hề hy vọng Mị gọi mình là sư phụ, hy vọng Mị Nhi gọi mình là ‘ Tử ’, bởi vì từ thời điểm Mị Nhi mất tích đã hiểu rõ tâm mình.
“Tại sao?” Tại sao không gọi sư phụ?
“Bởi vì. . . Ta hy vọng Mị Nhi gọi tên của ta…”
“Tử…” Ta thử kêu một tiếng, bởi vì trước kia đều gọi sư phụ, hiện tại sửa miệng, dường như không quá thói quen.
“Mị Nhi… . . .”
‘ Thình thịch! ’ Một tiếng vang, cửa được mở ra, nhìn người tới phía trước, trừng lớn hai mắt, đầu óc nhớ tới một màn mạc bị cường bạo, hai tay nhanh cầm lấy quần áo Tử, thân mình không tự chủ được run run. Tử như cảm giác được ta bất an, sợ hãi, tay không ngừng vỗ về ta, thậm chí đem ta giấu trong ngực hắn, dùng thân hình ngăn cản tầm mắt của Điệp Quân.
“Mị Nhi…” Mắt thấy Mị bị nam nhân khác, Điệp Quân hận không thể đem Mị đoạt lấy, nhưng nhớ tới bộ dáng Mị nhìn mình sợ hãi, cái gì hận ý, sát ý tất cả đều biến mất, chỉ có hối hận trong lòng không ngừng dũng mãnh tiến ra.
“Nếu Mị Nhi đã tỉnh lại, ta ngày mai liền mang Mị Nhi rời đi.” Tử đánh vỡkhông khí trầm tĩnh, yêu cầu Điệp Quân đáp ứng điều kiện của hắn.
“…” Nhưng Điệp Quân cũng không muốn buông tay, hơn nữa nơi này là ‘ Ẩn ’, là phạm vi thế lực của hắn, hắn muốn lưu lại người nào người đó không thể thoát, chính là lần này hắn do dự là giữ lại. . . hay thả đi… . . . ?
“Ngươi không phải muốn đổi ý chứ?” Tử lạnh lùng nhìn phía Điệp Quân.
“Hừ!” Điệp Quân không nói, chăm chú nhìn Mị trong ngực Tử một hồi, liền xoay người rời đi.
“Mị Nhi. . . Đừng sợ… Hắn đã đi rồi…” Tử bên tai ta nhẹ nhàng nói.
“Ân…” Thân thể như buông được gánh nặng ngàn cân, mềm mại ghé vào trên người Tử, làm cho Tử vây quanh chính mình. Chính là tại một giây, thần kinh lại khẩn trương lên. Nếu Tử là do Điệp Quân mời đến trị liệu ta, như vậy Tử không phải đã biết mình bị Điệp Quân cường bạo sao?
“Tử. . . Ta… . . .” Muốn nói gì, chính là lại nói không nên lời.
“Không muốn nói đừng nói, Mị Nhi như thế nào vẫn là Mị Nhi.” Tử cũng không biết Mị Nhi sau khi mất tích gặp chuyện gì, người gì, chỉ biết là lúc này Mị Nhi bị Điệp Quân cường bạo , lưng bị khắc hình xăm của Điệp Quân.
“Tử… . . .” Nước mắt lại không được khống chế mà rơi xuống, Tử nói chuyện như thông cảm, như là cứu rỗi.
“Mị Nhi. . . Vĩnh viễn đều là Mị Nhi… … …”
Tự ngày đó, Điệp Quân không nữa xuất hiện. Ta cùng Tử tuy rằng có thể ly khai thuê phòng, ở bốn phía hành tẩu, nhưng lại không có cách chạy khỏi nơi này, bởi vì bốn phía chung quy đều có người giám thị nhất cử nhất động của chúng ta.
“…” Ôm Tiểu Bạch ngồi yên ở hoa viên, lẳng lặng nhìn thời gian trôi qua.
“Đến, Mị Nhi, đừng ngẩn người, trước đem dược uống ngay đi.”
“Ân…” Từ khi Tử phát hiện thân thể của mình so với trước kia yếu đuối hơn, sẽ luôn bắt mình uống dược, nói muốn đem thân thể ta điều trị tốt hơn một chút.
“Ngô. . . đắng… …” Tuy rằng uống thành thói quen , nhưng là thuốc Đông y cay quá, vẫn là không tiếp thụ được.
“Mị Nhi, há mồm.” Hình như là mỗi ngày đều sẽ phát sinh chuyện như vậy, khi ta uống xong dược, Tử sẽ cho ta ăn đường ngọt.
“Ân… Không đắng .” Ta cười cười nói, mà Tử luôn sủng nịch nhìn ta.
“Tử. . . Chúng ta có phải vĩnh viễn đều không ly khai nơi này… ?” Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, ta đột nhiên hỏi.
“Không. . . Chúng ta sẽ rời đi, tựa như ta cũng có thể tìm được Mị Nhi… . . .”
“Ân! Đúng rồi. . . Bài sư huynh cùng tiểu Đông nhi thế nào? Bọn họ ra sao?”
“Ân. . . Bọn họ rất tốt, hiện tại sống nhờ nhà sư đệ ta…”
“Vậy sao… . . .” Bọn họ vẫn tốt là được rồi.
“Mị Nhi. . . Có thể nói cho ta biết… Khi đó tại sao lại… …”
“Tử. . . Quá khứ là quá khứ… …” Ta đánh gảy lời nói của Tử, bởi vì ta biết tử muốn hỏi ta khi đó tại sao lại biến mất .
“Ân…”
“Ta hiện tại không phải cùng Tử một chỗ sao?” Nhìn đến Tử ánh mắt ưu thương, thân thể không khỏi tiến lên ôm hắn, thực xin lỗi. . . Ta không thể nói ra sự thật.. …
“Đúng. . . Mị Nhi ngay tại bên cạnh ta… …”
“Lần này. . . Ta sẽ không rời Tử nữa , cho dù Tử có một ngày nào đó không cần ta, ta cũng muốn đi theo Tử… …” Tại thế giới này, người ta tin tưởng nhất, chính là Tử.
|
CHƯƠNG 17
“Ngô. . . Ngủ không được… …” Trằn trọc ở trên giường lăn qua lộn lại không biết bao lâu.
“Vẫn là đi ra ngoài một chút thì tốt hơn… . . .” Lẳng lặng rời giường mang giầy vào, thật cẩn thận đóng cửa lại, để tránh phát ra âm thanh đánh thức Tử đang ngủ.
“Ô. . . Lạnh… . . .” Không thể tưởng được bên ngoài lạnh như thế, chắc là sắp đến mùa đông? Xem ra trở về phòng lấy kiện áo khoác có vẻ khá hơn, nhưng. . .vẫn không tốt , nếu bị Tử phát hiện mình đi ra, hơn nữa không mặc quần áo nhiều chút, sẽ bị mắng… Quên đi, đi một hồi sẽ trở về sau, Tử hẳn là sẽ không phát hiện đâu?
Trải qua một mảnh một đêm hoang lạc dưới biển hoa thuốc phiện, đã không sợ hãi như ngày đó, ngược lại có chút ưu thương cô độc không nói nên lời. Chậm rãi đi qua biển hoa, ta dọc theo đi hành lang đi về phía trước, nhưng ta không biết phía trước là địa phương nào, chỉ cảm giác hẳn là đi về phía trước. Không biết đi bao lâu, rất xa, tới cuối đường, nhìn thấy chính là chòi nghỉ mát ngay trên hồ. Ta tò mò đến gần, phát hiện trong đình có một người đứng, lại đi gần chút mới thấy rõ ràng, phát giác nguyên lai người nọ là Điệp Quân.
“Điệp Quân. . . ?” Mặc dù là bối đối, nhưng vừa thấy tấm lưng kia, chỉ biết là Điệp Quân, bất quá, hắn đứng ở chỗ này làm cái gì?
Điệp quân vẫn đứng như vậy ở đàng kia, mà ta vẫn trộm nhìn. Bóng dáng cô độc đó làm người ta muốn tiến lên, lại sợ hãi, vì thế muốn xoay người rời đi, lại không cẩn thận đạp lên nhánh cây trên mặt đất.
“Ai? !” Lạnh lùng ngữ khí làm trái tim người ta băng giá.
“Thực xin lỗi… Ta… … …” Đi từ từ, cúi đầu giải thích, sao có thẻ nói mình nhìn lén người khác, điều này là do mình không đúng.
“Mị Nhi… ?” Điệp Quân biểu tình dường như thực kinh ngạc vì sự xuất hiện của ta.
“Ta. . . Ngủ không được… Cho nên đi ra một chút, không biết thế nào lại đi tới nơi này…”
“Vậy sao… . . .”
“Cái kia. . . Ta nên rời đi… . . .”
“Mị Nhi. . . Ngươi ghét ta sao?” Đang lúc ta chuẩn bị xoay người rời đi, Điệp Quân đột nhiên hỏi.
“Thời điểm đó. . . Ta ghét ngươi. . . Thậm chí sợ hãi ngươi… . . . Nhưng mà, hiện tại đã không còn.” Ta đối với hắn nói.
“Tại sao?”
“Sự tình đều là quá khứ, ghét một người thực vất vả, ta không muốn như vậy, nếu không nói đến sự kiện kia, Điệp Quân đối với ta thực tốt, không phải sao?” Người tốt với ta, ta ghét không được, cho dù từng bị bọn họ thương tổn.
“Mị Nhi…”
“Cho nên. . . Ta đã tha thứ Điệp Quân … . . .” Ta cười với hắn nói.
“Mị Nhi… Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi… . . .” Điệp Quân tiến lên ôm ta, càng không ngừng nói, cực kỳ giống tiểu hài tử làm sai.
“Điệp quân… . . .” Ta lần đầu tiên nhìn thấy Điệp Quân như vậy.
“Mị Nhi muốn rời đi nơi này, đúng không?”
“Ân… …” Ta không muốn vĩnh viễn ở tại chỗ này, bởi vì ta muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.
“Ngày mai. . . Các ngươi rời đi đi… . . .”
“Điệp Quân?” Điệp Quân cho ta cùng Tử rời đi?
“Chính là. . . Ta sẽ buông tay Mị Nhi… Cho nên ta cũng sẽ cùng Mị Nhi đi… Ta mới sẽ không đem Mị Nhi tặng cho người khác… …”
“A?” Cái gì người khác?
“Vậy sao…” Sau lưng truyền đến một thanh âm khác.
“Tử? !” Thanh âm này… Chẳng lẽ… . . . Ta quay đầu vừa thấy người nọ, thật là Tử.
“Mị Nhi. . . Tại sao không mặc nhiều quần áo chút?” Dịu dàng biểu tình, nhưng là giận ngữ khí.
“Ta… Quên … … . . .” Cúi đầu, không dám chống lại hai mắt của Tử.
“Quên ?” Hai người trừng mắt ta, trăm miệng một lời nói.
“Ha… …” Ánh mắt bọn họ thực khủng bố, ta có thể giả bộ như không thấy sao… ?
“Tốt lắm, trở về phòng đi…” Tử cởi áo khoác trên người, đắp cho ta.
“Ân. . . Điệp Quân, ta trở về phòng trước.”
“Mị Nhi, sáng mai ta tới tìm ngươi.”
“Ân.”Lúc xoay người rời đi, nhìn không thấy Tử cùng Điệp Quân hai người ‘ thâm tình ’ nhìn nhau.
“Mị Nhi, nhanh ăn đi.”
“Ác…” Ngửi thấy trước mắt mùi thơm xông vào mũi, làm người ta thèm nhỏ dãi, ta chính là rất muốn khóc. . . Bởi vì đây không phải là cho ta ăn, ta chỉ được ăn cái bát cháo hoa không có mùi vị gì cả. Đương nhiên ta thực không muốn ăn, chính là hai người vẻ mặt tươi cười nhìn mình, không phải ta không thể ăn một mình mà do người hầu một bên nhìn như mê như say, bây giờ ta lại hối hận, hối hận mình ngày hôm qua tại sao không mặc nhiều chút quần áo nên khiến phát sốt lên…
“Mị Nhi, đã bảo ngươi mặc nhiều chút quần áo, xem, hiện tại nóng lên …” Tử trách cứ nói.
“Thực xin lỗi… …” Ta sao biết mình bị trúng gió một chút cũng dễ dàng ngã bệnh như vậy…
“Quên đi, mau ăn cháo hoa, sau đó uống dược đi.”
“Biết… . . .”
“Ngoan, Mị Nhi hết bệnh rồi, chúng ta liền rời đi, được không?” Một bên Điệp Quân an ủi nói.
“Thật vậy chăng?” Có phải gạt ta không. . . ?
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Tốt quá. . . Tốt quá… . . .” Vẻ mặt hưng phấn nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa, rốt cục việc nằm giường dưỡng bênh chỉ là quá khứ!
“Mị Nhi thật giống tiểu hài tử.” Nhìn hành động của ta , Tử sủng nịch vuốt đầu ta giống như đối đãi tiểu hài tử.
“Vậy sao?” Nếu như là ngày thường, ta định tất sẽ phản bác ‘ ta không phải tiểu hài tử! ’, bất quá ta hôm nay tâm tình thật là tốt, cho nên đối với lời của Tử, cũng vui vẻ nhận.
“A! Nơi đó có hồ nước. . . Rất được! Điệp Quân, có thể ở nơi nào dừng lại một hồi không?” Nhìn đến xa xa có hồ nước trong suốt, nhịn không được muốn cùng Tiểu Bạch đi xuống vui đùa!
“Mị Nhi thích thì ở chỗ này dừng lại một hồi đi.”
“Thật tốt quá!” Cùng Tiểu Bạch bay nhanh xuống xe ngựa, hướng về hồ nước trong suốt bên kia chạy đến.
Nhìn Mị thiên chân vô tà như thế, Tử cùng Điệp Quân hai người hiểu ý cười, bất quá khi tầm mắt của hai người tương giao, lập tức nổi hỏa.
“Ta sẽ không đưa Mị Nhi cho ngươi!”
“Vậy phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không?.”
… … … … . . .
… … …
… …
Vì tránh cho làm cho Mị nghe được, vì thế hai người ‘ tạm thời ’ đình chỉ giao chiến, lẳng lặng ngồi bên hồ nhìn Mị cùng Tiểu Bạch chơi đùa.
“Mị Nhi, mệt mỏi sao?” Thấy ta chậm rãi hướng bọn họ đi đến, Tử hỏi.
“Ân. . . Bất quá rất vui vẻ!” Bởi vì thật lâu không có nghịch nước như vậy !
“Mị Nhi vui vẻ là tốt rồi, bất quá trước tiên đem quần áo ướt đẫm thay đi.”
“Ân.” Bước nhanh trở về xe ngựa, ở trong xe ngựa đem quần áo ướt đẫm thay ra.
“Tử, Điệp Quân, ta đổi rồi.”
“Như vậy chúng ta tiếp tục khởi hành.”
“Ân!”
“Mị Nhi muốn ngủ một chút sao?” Nhìn ta yên tĩnh, Điệp Quân đột nhiên hỏi.
“Vâng… …” Ta cũng có chút ít buồn ngủ…
“Như vậy Mị Nhi ngủ một hồi đi… . . .”
“Ân… . . .”
Nhìn Mị ngủ thật say, hai người hạnh phúc cười, mà sắp tới bọn họ cũng không lường trước được người Mị Nhi sẽ gặp.
|
CHƯƠNG 18
“Trang chủ, tuyết rơi, cần nô tỳ giữ đóng cửa sổ không?”
“Không cần… Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, trang chủ.”
“Tuyết rơi sao…” Nam tử nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn dừng ở tuyết trắng ngoài cửa sổ, như nhớ lại cái gì đó, lạnh lùng biểu tình lại trở nên dịu dàng rồi mỉm cười.
Nam tử toàn bộ buổi tối đều nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, công tác trên tay dường như không trọng yếu, bị bỏ qua một bên. Đến khi nắng lên, ánh sáng chiếu khắp nơi, ngày mới lại bắt đầu rồi, nam tử mới tiếp tục công tác trên tay, nhưng làm không bao lâu, nam tử liền muốn thay quần áo ra ngoài, bởi vì nam tử chính là trang chủ ‘ Lãnh Dạ Trang ’.
Nam tử xuất hiện là một bí ẩn, nghe nói được người cứu, thu làm nghĩa tử, học được tuyệt đỉnh võ công, hơn nữa ý nghĩ khôn khéo, *** thông thương nghiệp. Nam tử ở trên giang hồ sống không đến một năm đã sáng lập ‘ Lãnh Dạ Trang ’, trở thành mọi người đều biết hắn buôn bán kỳ tài, rất nhiều thương buôn phú quý muốn đem con gái của mình gả cho nam tử, nữ nhân bọn họ cũng rất muốn mình có thể gả cho nam tử, không chỉ … vì nam tử là ‘ thần tài’, mà còn vì nam tử bề ngoài tuấn mỹ khó gặp. Nhưng mà nam tử chưa bao giờ đáp ứng chuyện hôn sự, không có nguyên nhân, chỉ là cự tuyệt, cũng bởi vậy truyền ra ngoài là nam tử đang chờ đợi người yêu trở về, hoặc là nam tử thích nam nhân, không thích nữ nhân. Chính là nam tử không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, làm nữ tử đều đối với hắn vừa yêu vừa hận.
“Người tới, thay ta chuẩn bị xe ngựa.”
“Dạ, trang chủ.”
“Cơm chiều hôm nay không cần chuẩn bị.”
“Dạ, trang chủ đi thong thả.”
Nam tử ở trong xe ngựa nhìn một mảnh trắng bên ngoài, nhớ tới một chuyện.
‘ Nghe nói khi tuyết rơi, tuyết *** linh sẽ xuất hiện, ca ca ngươi có tin không? ’
“Hi! Tuyết rơi!”
“Mị Nhi thực thích tuyết?”
“Ân! Thực thích. . . Thực thích… Bởi vì tuyết rất đẹp, thực thuần khiết… . . .” Như có thể *** lọc nhân tâm.
“Ân…”
“Nghe nói… khi tuyết rơi, tuyết *** linh sẽ xuất hiện, Tử cùng Điệp Quân tin không?”
“Tin… Bởi vì chúng ta đều nhìn thấy.”
“Ở nơi nào?” Tại sao ta không nhìn thấy?
“Tuyết *** linh. . . Không phải là ở trước mắt chúng ta sao?” Tử cùng Điệp Quân đi tới, phân biệt nắm hai tay ta.
“Tại sao?” Ta sao lại là là tuyết *** linh?
“Tuyết *** linh có phải rất đẹp không?” Điệp Quân hỏi ta.
“Ân!” Chỉ cần là *** linh chắc là rất đẹp.
“Như vậy. . . Tuyết *** linh có phải thực thích tuyết?”
“Ân!” Tuyết *** linh sao lại không thích tuyết?
“Cuối cùng. . . Thân thể tuyết *** linh có phải cùng tuyết giống nhau lạnh như băng?” Tử hỏi ta vấn đề cuối cùng.
“Ân!” Hẳn là cùng tuyết giống nhau lạnh như băng đi? Ta nghĩ… . . .
“Cho nên nói, Mị Nhi không phải là tuyết *** linh sao?”
“A? !” Cái gì? Bởi vì ta bộ dạng xinh đẹp, thích tuyết, thân thể lạnh như băng… thì ta là tuyết *** linh?
“Cho dù Mị Nhi không phải tuyết *** linh thật sự, nhưng cũng là tuyết *** linh trong cảm nhận của chúng ta.”
“Tử. . . Điệp Quân… . . . Hi! Thích nhất các ngươi!” Cao hứng gọi tới gọi lui.
“Mị Nhi… . . .” Hai người sủng nịch cười.
“A! Ô…” Đột nhiên không cẩn thận ngã về phía sau.
“Mị Nhi!” Tử cùng Điệp Quân trước mắt muốn lôi kéo tay ta, chính là lại cản không nổi.
“Có sao không?” Đang lúc cho là mình sẽ ngã xuống trên tuyết, lại được người phía sau ôm lấy.
“Không. . . Cám ơn… . . .” Thực mất mặt…
“Cẩn thận một chút.” Bên tai truyền thanh âm nam tử, a… Tại sao thanh âm này giống ca ca như vậy? Vì thế vội vàng ngẩng đầu nhìn rõ ràng nam tử… …
“Ca ca!” Ta không có nhận sai! Là thanh âm ca ca! Hơn nữa nam tử này thật là ca ca!
“Mị… ? !” Ca ca cũng giống như thực kinh ngạc nhìn ta.
“Ân! Là ta. . . Ca ca không có quên ta chứ… . . .”
“Ta sao lại quên Mị Ni… …”
“Mị Nhi?” Một bên Tử cùng Điệp Quân trừng mắt ca ca đang ôm ta.
“Tử. . . Điệp Quân… Hắn là ca ca của ta!”
“Ca ca?”
“Ân! Ca ca thất lạc… . . .”
“Mị, cùng ta về nhà rồi nói sau.” Ca ca nói với ta.
“Ân!”
Không thể tưởng được ở trên thế giới này, ta có thể lại thấy được Mị… …
Khi đó, bởi vì mặt đất tuyết đọng quá dầy, xe ngựa chạy không được, vì thế ta xuống xe, nhưng đi không lâu, liền nhìn thấy phía trước có người sắp té ngã, thân thể phản xạ tiến lên giúp đỡ hắn. Đang lúc ta nghĩ buông tay rời đi, hắn đột nhiên kêu ta ‘ ca ca ’, ta kinh ngạc một hồi, thấy rõ bộ dạng hắn, mới phát hiện hắn chính là Mị, chính mình đệ đệ thương yêu nhất của ta. Mị như tiểu hài tử ôm ta không buông, đột nhiên, có lưỡng đạo thanh âm kêu ‘ Mị Nhi ’, thì thấy hai vị tuấn mỹ nam tử, lạnh lùng nhìn mình, Mị gọi bọn họ là ‘ Tử ’ cùng ‘ Điệp Quân ’, cũng giải thích với bọn họ ta là ca ca của hắn, sau đó, ta dẫn bọn hokj trở về ‘ Lãnh Dạ Trang’.
“Wow! Thật lớn!”
“Cẩn thận, đừng té ngã nữa.”
“Đã biết!”
“Trang chủ. . . ? Bọn họ. . . ?” Tổng quản kinh ngạc nhìn bọn người Mị.
“Hắn là đệ đệ của ta, Lãnh Dạ Mị, còn hai vị này..”
“Hắn là Tử, hắn là Điệp Quân.” Mị cắt ngang lời ta, thay ta tiếp tục nói.
“Chuẩn bị trà nóng và điểm tâm.”
“Dạ, trang chủ.”
“Ngươi là trang chủ ‘ Lãnh Dạ Trang ‘, Lãnh Dạ Hàn?”
“Dạ.”
“Không thể tưởng được ngươi là ca ca Mị Nhi… . . .”
“Các ngươi cùng Mị quan hệ gì?”
“Ca ca! Tử là sư phụ ta, cũng là ân nhân cứu mạng ta… Về phần Điệp Quân… …”
“Ta đang theo đuổi Mị Nhi.” Khiêu khích ánh mắt nhìn ta.
“Vậy sao…” Ngươi sẽ mất đi cơ hội này… …
“Tốt lắm tốt lắm! Ta muốn nghỉ ngơi , Tử cùng Điệp Quân cũng nghỉ ngơi luôn đi ! Ca ca, phòng của ta ở đâu?”
“Trang chủ mang Mị thiếu gia đến phòng của hắn, ta mang hai vị công tử đến khách phòng nghỉ ngơi.”
“Ân, Mị đi theo ta.”
“Ác! Tử, Điệp Quân, chúng ta lát gặp lại!”
“Ân.” Hai người kia trăm miệng một lời trả lời.
“Phòng của ta là bên cạnh phòng ca ca sao?” Mị cuốn chăn nằm ở trên giường.
“Ân.”
“Hắc hắc, như vậy khi ta lạnh có thể cùng ca ca ngủ chung rồi?” Mị làm nũng nói.
“Hảo…”
“Ca ca nói đó nhé… Không thể đổi ý… … …”
“Ân.”
“Ân. . . Như vậy ta ngủ… …”
Nhìn Mị ngủ, thời gian như quay về trước đây.
Ở trên phi cơ ta không nắm chặt tay Mị, làm cho Mị ly khai mình, cho nên lúc này đây, ta sẽ không tiếp tục buông tay , sẽ không làm cho Mị rời đi chính mình nữa.
‘ Nghe nói khi tuyết rơi, tuyết *** linh sẽ xuất hiện, ca ca ngươi có tin không? ’
Tin tưởng… Bởi vì tại thời điểm tuyết rơi… Ta tìm tuyết *** linh mình muốn bảo hộ… … …
|
CHƯƠNG 19
“Ô. . . Lạnh… …” Không thể tưởng được ngủ một giấc liền đến buổi tối, cơm chiều không ăn, mà buổi tối thật sự càng ngày càng lạnh. Nhưng trên người rõ ràng có chăn, phòng bốn phía cũng đặt ấm lô nóng hừng hực, tại sao. . . vẫn là cảm thấy rất lạnh? Không phải là di chứng chứ? Nhưng buổi sáng lúc xem tuyết cũng không lạnh mà. . . Là bởi vì được Tử cùng Điệp Quân ôm sao? Như vậy nếu ta một mình sẽ cảm thấy lạnh? Ô. . . Ta không cần… … . . . Bất quá hiện tại tối trọng yếu vấn đề đương nhiên là tìm ‘ ấm lô ’!
“Ca… Là Mị, ngươi chưa ngủ sao?” Dùng chăn bao chính mình, lẳng lặng tiêu sái đến phòng ca ca, ta gõ cửa hỏi.
“Mị? Mau vào rồi nói, bên ngoài rất lạnh…” Mở cửa , ca ca liền nắm tay ta, đem ta kéo vào phòng.
“Mị, làm sao vậy? Đã đói bụng ? Hay là ngủ không được ?”
“Ta. . . Ta muốn cùng ca ca ngủ… …” Tuy rằng ca ca nói có thể cùng hắn ngủ, nhưng mà. . . Nói ra miệng đương nhiên là có chút. . .Hơn nữa ca ca dường như đang làm việc… . . .
“Ân, đến giường chờ ta trong chốc lát.” Ca ca sủng nịch cười.
“Ân!” Hi! Ca ca thật sự là tốt!
“Hắc hắc, ca ca thực ấm áp… . . .”
” Thân thể Mị so với trước kia còn lạnh băng hơn, là do từng bị thương sao?”
“Ngô. . . Có sao… . . .” Ta cái gì cũng không biết. . . Ta cái gì cũng không biết… . . .
“Mị!” Ô. . . Ca ca sinh khí?
“Dạ chịu. . . Một chút thương… … . . .” Hẳn là một chút đi?
“Một chút?”
“Ô… … . . .” Ca ca không cần tức giận như thế…
“Mị chịu thương gì? Một chút thương sẽ không đem thân thể biến thành như vậy…” Ca ca lo lắng hỏi han.
“Chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Ô. . . Có thể không nói được không… …
“Từng. . . Từ huyền nhai rớt xuống… Trầy da, bị thương chân… . . . Sau đó đói bụng vài ngày, sau đó . . Giống như từng phát sốt… … … …”
“Đây là một chút? !”
“Ô… . . . Ta. . . Ta cũng không muốn… …”
“Không muốn? Như vậy Mị tại sao rớt xuống huyền nhai? Người kêu là Tử không phải là sư phụ của ngươi sao? Hắn không có dạy võ công cho ngươi? Hơn nữa hắn tại sao không cứu ngươi?”
“… Là ngoài ý muốn… … Khi đó Tử vừa vặn xuống núi . . . Về phần võ công… Tử nói thể chất của ta không thích hợp luyện võ, cho nên hắn chỉ dạy ta khinh công cùng y thuật… …”
“Mị. . . Ta về sau sẽ bảo hộ ngươi… . . .” Ca ca đột nhiên nói.
“Ân!”
“Tốt lắm, mau ngủ đi.”
“Ca, ngủ ngon.” Lúc này ta cũng không biết ca ca trong lòng có tính toán gì.
“Mị, đứng lên đi.”
“Ô… …”
“Mị, đứng lên ăn một chút gì đi, cơm chiềungày hôm qua ngươi đã không có ăn!”
“Ô. . . Ta không muốn… …” Ta không muốn rời đi ổ chăn ấm áp!
“A!” Đột nhiên, ca ca đem ta từ ổ chăn bế đi ra.
Tiếp theo, ca ca thay ta rửa mặt chải đầu, thay quần áo, động tác cùng trước kia dịu dàng giống nhau , thậm chí có thể nói là so với trước kia càng thêm dịu dàng. Mắt thấy ca ca thay chính mình chuẩn bị cho tốt hết thảy,bổng nhiên nhớ mình chuẩn bị ra khỏi phòng, ca ca lại tiếp tục ôm lấy ta.
“Ca?” Làm sao vậy? Tại sao lại ôm ta?
“Ta ôm ngươi qua đi.”
“A! ? Không. . . Không cần đâu…” Tại sao ôm ta qua đi? Chính ta có thể đi mà…
“Phản đối không có hiệu quả!” Ô. . . Bá đạo! Bá đạo! Ca ca vẫn giống trước kia bá đạo quá!
Ca ca cứ như vậy đem ta từ trong phòng bế đi ra ngoài, dọc theo đường đi người hầu nhìn đều kinh ngạc đình chỉ công tác trên tay, như là thấy cái gì kinh thế kỳ cảnh. Ta nghĩ là bởi vì một người nam nhân ôm một người nam nhân rất kỳ quái? Nhưng khi tổng quản thúc thúc nói với ta, ta mới biết được bọn họ kinh ngạc chính là biểu tình dịu dàng của ca ca, bởi vì ca ca bình thường đều là lạnh như băng, bọn họ nói ca ca chỉ đối với ta mới có thể lộ ra biểu tình kia, hơn nữa cùng với “sự kiện đồi tuyết”, bọn họ đều xem ta như ‘Bảo bối ’ mà sủng ái, không chỉ vậy… mà còn là bởi vì một câu nói của ta có thể thay đổi tâm ý của ca ca, miễn cho ca ca trách phạt bọn họ, còn có khi là bọn họ cũng thực thích ta, hi!
“Tử, Điệp Quân, chào buổi sáng!” Một bước tiến đến đại sảnh, liền thấy Tử cùng Điệp Quân ở trong này, cao hứng chào bọn họ, khiến bọn họ cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn chúng ta, mà ca ca không nói một lời ôm ta đến chỗ ngồi.
“Tử? Điệp Quân?”
“Mị Nhi, chào buổi sáng.” Tử khôi phục dịu dàng tươi cười nói với ta.
“Mị Nhi, tại sao hắn ôm ngươi lại đây?” Điệp Quân còn lại bất mãn hỏi ta.
“Ta thích.” Khi ta đang muốn trả lời, ca ca lại đột nhiên nói, tay còn không quên uy ta ăn một chút.
“Ngươi… !”
“Ta như thế nào?”
“Hừ. . . Đúng rồi, Mị Nhi, ngày hôm qua ngủ có ngon không?”
“Đương nhiên, mị chính là cùng ta ngủ.” Ca ca lại giải đáp vấn đề của Điệp Quân…
“Mị Nhi, thật vậy chăng? !”
“Ân…” Ta gật gật đầu.
“Cho nên vừa rồi ta thay Mị rửa mặt chải đầu, thay quần áo, hài lòng không?”
“Ngươi. . . !”
“Ta như thế nào?”
Ô. . . Lại làm sao vậy? Hẳn phải là ta hỏi mới đúng chứ… Bọn họ tại sao lại cải nhau?
Tuy rằng ta thực muốn nói, chính là ca ca càng không ngừng uy ta ăn, muốn nói cũng không thể…
Đang lúc ta ở trong lòng thở dài, Tử đã ngồi xuống bên cạnh ta, cùng sử dụng đầu lưỡi liếm bên miệng ta, ca ca cùng Điệp Quân đều ngây người, xung quanh bổng yên ắng.
“Tử?”
“Mị Nhi ăn mà bên miệng đều dính… …” Tử tà mị đích liếm môi của mình.
“A? Phải không…” Nguyên lai ta bị dính đồ ăn lên miệng.
“Mị Nhi, ăn nhiều chút đi.”
“Ân…” Ca ca dừng lại đi, ta có thể tự mình ăn! Vì thế ta cúi đầu ăn, không phát hiện ba người nhìn đối phương ánh mắt có thể thiêu hủy cả căn phòng.
“Các ngươi tại sao không ăn?” Mắt thấy chỉ có mình ăn, trên bàn còn có rất nhiều, bọn họ không phải là muốn mình ta ăn chứ?
“Mị Nhi ăn no, chúng ta mới ăn.” Tử cười cười nói.
“Ác…” Trong ánh mắt mảnh liệt của ba người, ta chỉ có thể tiếp tục ăn…
“Ô… …” Ăn xong điểm tâm, ba người không biết đi nơi đó, còn lại một mình ngồi ở hoa viên ngẩn người.
“A! Đúng rồi!” Nhìn trên mặt đất thật dày tuyết đọng, ta có một ý tưởng ! Chính là… Đôi người tuyết!
Lăn a lăn… Lăn a lăn… . . . Lăn lớn chút… Tròn xoe chút… …
“Hi!” Nhìn hai viên đại tuyết cầu, ta vừa lòng cười cười, bất quá, chỉ có một mình mình nên có vẻ nhỏ. Nhưng cũng phải cần một quả cầu tuyết lớn hơn mới được? Ngô… Phiền não phiền não… …
“Cái kia. . . Ngươi có thể giúp ta không?” A! Thấy có người đi qua, đương nhiên là không nói hai lời chạy đi.
“Mị thiếu gia có cái gì phân phó?” Người nọ kinh ngạc nhìn ta hỏi.
“Ngô… Ngươi có thể thay ta kêu một số người tới không? Tam, bốn người là được.”
“Dạ, mị thiếu gia chờ một lát.” Người nọ sau khi nghe rất nhanh liền chạy đi, bất quá cũng rất nhanh chạy trở về, phía sau hơn một số người.
“Thỉnh hỏi các ngươi có thể thay ta làm quả cầu tuyết không?” Ta chỉ vào kia hai cái tuyết cầu nói.
“Dạ…” Những người đó vẻ mặt kinh ngạc, tại sao?
“Cám ơn!” A a! Người tuyết sắp hoàn thành, muốn kiếm đồ cho nó mặc!
“Mị thiếu gia không cần cám ơn hạ nhân chúng ta…” Những người đó đột nhiên nói.
“Tại sao? Các ngươi giúp ta, ta đương nhiên phải nói cám ơn.”
“Mị thiếu gia…”
“Còn nữa, các ngươi cũng không cần gọi ta Mị thiếu gia? Nghe rất kỳ quái…”
“Trang chủ phân phó xưng hô Mị thiếu gia như vậy…”
“Ác… Quên đi.”
“Đúng rồi, các ngươi có quần áo cùng mũ không?”
“Có, mị thiếu gia thỉnh chờ một lát.”
Tiếp nhận quần áo cùng mũ, sau đó giúp người tuyết mặc vào, thu thập một ít nhánh cây và hòn đá, giúp làm mắt, mũi, miệng và hai tay người tuyết.
“Hi! Hoàn thành !” Đại công cáo thành !
“Mị thiếu gia. . . Đây là cái gì?”
“Này là người tuyết, mùa đông mới xuất hiện người tuyết! Đến đây, các ngươi giúp ta đặt lên người tuyết đi!” Trên tay ta đang giữ quả cầu tuyết .
“Mị thiếu gia?”
“Mau tới đi, mau tới đi.”
“Dạ.”
Ngay từ đầu chỉ có mấy người chúng ta, nhưng sau đó, hoa viên tụ tập hơn mấy chục người, tất cả đều giúp ta đắp người tuyết, hoa viên cũng đã có hơn mười người tuyết !
“Các ngươi đang làm cái gì?” đang chơi vui truyền đến thanh âm ca ca.
“Trang chủ…”
“Ca, là ta gọi bọn họ làm người tuyết…” Mắt thấy ca ca muốn quở trách bọn họ, ta vội vàng nói.
“Mị?” Bởi vì có quá nhiều người, ca ca một lúc sau mới tìm thấy ta.
“Vừa rồi không thấy ca ca, cho nên ta mới gọi bọn họ giúp ta làm người tuyết… Ca đừng trách phạt bọn họ được không?”
“Mị…” Ca ca nhìn ta, lại nhìn bọn họ.
“Mau trở về công tác.”
“Dạ, trang chủ.”
“Cám ơn ca!” Ta cười nói.
“Được rồi, hai tay đều lạnh như băng, mau trở về phòng đi thôi.”
“Dạ biết.”
“A! Đúng rồi, các ngươi vừa mới đi đâu?”
“Thư phòng.”
“Ác. . . Nói chuyện gì?”
“Không có gì.”
“Không có gì?”
“Không có gì, chúng ta trở về phòng đi.”
Tiếp theo ca ca nắm tay ta, ly khai hoa viên còn đầy người tuyết.
|