Yêu Vũ Dạ Mị
|
|
CHƯƠNG 20
Sau khi được tổng quản thúc thúc ‘ hướng dẫn du lịch ’, mang ta đi đến các nơi trong ‘ Lãnh Dạ Trang ’, ta mới biết được ‘ lLãnh Dạ Trang ’ ở trên giang hồ là nổi danh cỡ nào, ta mới biết được ca ca ở cổ đại cũng thông minh giống trước kia. Bất quá. . . cũng khiến mình có chút điểm tự ti, tại sao ca ca ở gì chỗ cũng có thể ra lệnh mọi người, mà mình lúc nào cũng cần người khác chiếu cố, bảo hộ, một chút xuất sắc cũng không có… . . . Chẳng lẽ ta căn bản là người vô tích sự?
“Ai… . . .”
“Mị chủ tử, tại sao thở dài?”
“Di nhi, ta có phải thực vô dụng không?” Di nhi là nha hoàn bên người ta.
“Mị chủ tử tại sao nói như vậy? Mị chủ tử xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, hiểu chuyện, lại luôn khiến người khác vui vê, là bảo bối của mọi người.”
“Vậy sao… Nhưng ngươi xem, ca ca sự nghiệp thành công, ta lại lúc nào cũng cần người khác chiếu cố, bảo hộ, một chút xuất sắc cũng không có…”
“Mị chủ tử, nói không thể nói như vậy. Mị chủ tử cùng trang chủ bất đồng, sao có thể so sánh? Hơn nữa trang chủ yêu thương Mị chủ tử như vậy, sao có thể bắt Mị chủ tử làm việc?”
“Chính là. . . Như vậy ta không phải giống như phế nhân sao? Ăn no liền ngủ, ngủ liền ăn…”
“Mị chủ tử. . . Mị chủ tử thật sự là ngốc! Mị chủ tử không phải biết nấu ăn sao? Không phải biết may vá sao? Còn có rất nhiều rất nhiều thứ Mị chủ tử có thể làm. . .Như vậy sao Mị chủ tử không làm? Cho dù Mị chủ tử chỉ là làm việc này, cũng đã chứng minh Mị chủ tử là một người hữu dụng!”
“Di nhi…” Ta kinh ngạc nhìn Di nhi.
““Đúng vậy! Ta còn rất nhiều việc có thể làm, Di nhi, cám ơn ngươi!”
“Như vậy mới Mị chủ tử thường ngày của ta!”
“Như vậy Di nhi có thể cùng ta đi phòng bếp không? Ta muốn làm chút đồ vật cho ca ca!”
“Mị chủ tử phân phó, Di nhi đương nhiên vâng theo.”
“Di nhi, ăn ngon không?” Đem điểm tâm vừa mới chuẩn bị xong đưa cho Di nhi ăn thử.
“Mị chủ tử…”
“Di nhi? Làm sao vậy? Rất khó ăn?” Di nhi thân thể ở run rẩy…
“Không! Ăn thật ngon! Phi thường ngon!” Di nhi hai mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn ta.
“Ác. . . Cám ơn… …” Thật sự là kinh ngạc khiến ta nhảy dựng!
“A! Nếu có người cưới Mị chủ tử làm vợ, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc!”
“… Tại sao là ta… …” Di nhi choáng váng sao?
“Mị chủ tử xinh đẹp như vậy, căn bản không nữ tử nào có thể so sánh được, đương nhiên là phải gả cho một nam nhân xứng đôi với Mị chủ tử!”
“A. . . Di nhi, ta trước đem điểm tâm cho ca ca.” Hãn. . . Di nhi thực khủng bố… . . .
“Mị chủ tử chớ đi nhanh như vậy. . . Từ từ chờ Di nhi!” Chính ngươi đuổi theo đi, ta cũng không muốn nghe đến những lời làm người khác kinh ngạc. . .
. . .
“Hàn ca ca ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ”
Trên đường đi tới đại sảnh, truyền đến một thanh âm nũng nịu, hơn nữa đối tượng là ca ca…
“Di nhi. . . Ta không có nghe lầm chớ?”
“Mị chủ tử không có nghe lầm, đó là thiên kim tiểu thư của Lâm gia.”
“A? Là thiên kim tiểu thư… ?”
“Nàng đã quấn quít lấy trang chủ lâu rồi, hiện tại lại đến …”
“Ca ca thực được hoan nghênh sao!”
““Dạ! Thiên kim tiểu thư muốn gả cho trang chủ xếp hàng vô số! Nhưng trang chủ đều cự tuyệt tất cả …”
“Tại sao?”
“Không ai biết, trang chủ chưa bao giờ giải thích.”
“Vậy sao…” Tìm thời gian hỏi ca ca mới được.
“Mị chủ tử, chúng ta đến nhà chính rồi , muốn vào đi không?”
“Không, chúng ta ở ngoài cửa nghe lén đi!”
Trong đại sảnh ca ca, Tử, Điệp Quân cùng thiên kim tiểu thư Lâm gia đang ngồi, ca ca biểu tình rất lạnh, cũng khó trách. . . Nàng không ngừng đem thân thể dán trên người ca ca… Thực đáng sợ! Tử cùng Điệp Quân lại một bộ xem kịch vui, không chút có ý hỗ trợ. Ngô… Đã thấy bộ dáng của thiên kim tiểu thư, mắt to ngập nước, ngũ quan khéo léo, da thịt tuyết trắng, thân hình nhỏ xinh, là một tiểu mỹ nhân, bất quá theo ta thấy trong các mỹ nữ, Ngọc Lưu Ly là xinh đẹp nhất!
“Mị Nhi, ở bên ngoài nghe lén là không lễ phép đâu đó.” Đang cao hứng lại bị tử phát hiện .
“A… Thực xin lỗi!” Ô ô… Cùng Di nhi đi ra, tất cả mọi người đều nhìn chúng ta …
“Mị có chuyện gì à?” Ca ca dịu dàng hỏi ta.
“Cái kia… Chỉ là làm chút điểm tâm, muốn lấy cho các ngươi ăn… …” Nếu chỉ nói đưa cho ca ca ăn, thì sẽ có lỗi với hai người còn lại…
“Hàn ca ca, Hắn là ai vậy?”
“A… Ta là đệ đệ của hắn, Lãnh Dạ Mị.” Mắt thấy ca ca không để ý tới nàng, ta chỉ đáp lại.
“Ngươi là đệ đệ của hàn ca ca? Tại sao Hàn ca ca chưa nói với ta?”
“Ta cùng ca ca thất lạc lâu rồi, mới đây mới gặp lại…”
“Hàn ca ca, có thật không?”
“Ừa.”
“Ngươi đã là đệ đệ của Hàn ca ca, ta gọi ngươi là Mị ca ca nhé.”
“A? Được…” Hàn ca ca, hàn ca ca, vừa nghe cũng đã rét lạnh… … Bây giờ còn Mị ca ca?
“Mị ca ca xin chào, ta là Lâm Tĩnh, gọi ta tiểu Tĩnh là được.”
“Tiểu Tĩnh xin chào…” Người không giống tên, một chút cũng không tĩnh.
“Cái kia… Ta đem điểm tâm để đây, các ngươi từ từ nói chuyện đi.”
“Mị Nhi, chúng ta cùng ăn với ngươi.” Xem ra điểm tâm không phải không ai ăn.
“Ca ca, ta đi trước…” Hy vọng ca ca nhanh lên, lòng ta yên lặng thở dài, cũng không thấy ánh mắt ưu thương của ca ca trong phút chốc .
Tiểu tĩnh. . . Không, vẫn là kêu Lâm tiểu thư có vẻ khá tốt, Lâm tiểu thư quấn quít lấy ca ca như vậy, thời điểm cơm chiều đã tới, ta nhìn cơm cũng ăn không vô, muốn nôn ra. May mắn sau buổi cơm chiều ca ca đưa nàng về nhà, bằng không ta sợ mình sẽ chịu không nổi.
“Nàng rốt cục đi rồi…” Là giải thoát! Là giải thoát!
“Mị Nhi không thích nàng?” Tử hỏi.
“Không sao. . . Chính là phiền chút, nói nhiều chút, nũng nịu chút.” Nếu nàng giống Ngọc Lưu Ly thì thật tốt? Hiện tại thật nhớ Ngọc Lưu Ly… Còn có Nguyệt đi cùng nàng… …
“Đúng rồi! Ca ca thích nàng không?” Ta hỏi, nếu ca ca thích nàng, ta cũng không nói gì, bởi vì ca ca thích là tốt rồi,
Nhưng nếu ca ca không thích nàng, có nên bảo nàng đừng đến nữa?
“Không thích.” Ca ca triệt để nói.
“Vậy cũng tốt…” Ta thở một hơi.
“Mị?”
“Ca ca nếu không thích nàng, nên không thể cùng nàng , ta nghĩ ca ca nên nói cùng nàng đi?”
“Ân.”
“Như vậy ca ca có thể kêu nàng không nên tới không? Nếu nàng ngày thường đều như vậy, ta sợ ta sẽ chịu không nổi…”
“Được, Mị nói như thế nào liền như thế đó.” Lúc nói ca ca có chút cao hứng.
“Bất quá thoạt nhìn nàng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.” Điệp Quân vui sướng khi người gặp họa nói.
“Ân…” Ta cũng hiểu được, chẳng lẽ nữ nhân nơi này đều như vậy sao?
“Hàn tự có biện pháp, đến, ăn chút tâm đi.” Tử chuyển sang chuyện khác
“A? Đây không phải điểm tâm ta làm sao?” Nghi vấn lập tức bị điểm tâm dời đi .
“Ừhm, khi đó không ăn, cho nên liền lưu lại.”
“Tại sao? Đều lâu như vậy…”
“Bởi vì đó là Mị Nhi làm cho chúng ta ăn mà.”
“Như vậy các ngươi mau nếm thử đi!” Ta vẻ mặt chờ mong nói.
” ” “Ăn ngon!” ” ” ba người đồng thanh nói.
“Hi!” Hạnh phúc, với ta mà nói, kỳ thật chính là đơn giản như vậy.
Sáng sớm hôm sau, không cần phải nói, Lâm tiểu thư lại xuất hiện, xa xa ở gian phòng mình, cũng nghe được thanh âm của nàng, khiến ta bị đánh thức , càng không cần phải nói những người khác. Bất quá nghe thanh âm của nàng so với ngày hôm qua còn lớn hơn, xem ra là bởi vì ca ca kêu nàng không cần đến, nàng tức giận phi thường đi? Ai. . . Đi xem thử, nói thế nào cũng là đề nghị của ta, hơn nữa nàng vẫn to tiếng, ta cũng ngủ không được. Vì thế mặc áo khoác dài, chậm rãi hướng về thư phòng ca ca đi đến, đương nhiên cuộc đối thoại kịch liệt này khiến cả ‘ Lãnh Dạ Trang ’ đều nghe thấy.
“Hàn ca ca! Đừng đuổi ta đi được không…”
“Ngươi ở chỗ này không có ý nghĩa gì.”
“Hàn ca ca… … Ta chỉ thích Hàn ca ca! Chỉ muốn gả cho Hàn ca ca!”
“Nhưng ngươi có biết ta không thích ngươi.”
“Ô… …”
Ai. . . Thần nữ có tâm, tương vương vô mộng…
“Ca…”
“Mị? Tại sao lại ở chỗ này?” Ca ca đẩy Lâm tiểu thư, đi tới đem ta kéo vào phòng.
“Ồn ào. . . Ngủ không được…”
“Ngủ không được cũng không nên mặc ít như vậy liền đi ra!”
“Ân…”
“Hàn ca ca… …” Bất mãn bị chúng ta bỏ qua, Lâm tiểu thư kêu lên.
“Tiểu Tĩnh. . . Ngươi không cần vì một thân cây, mà buông tha cho toàn bộ rừng rậm…” Ta nói.
“Ta chỉ muốn Hàn ca ca!” Nữ nhân cố chấp …
“Ca ca nói không thích ngươi, ngươi tại sao còn chấp nhất như vậy?” Chấp nhất là chuyện tốt, nhưng cảm tình. . . Chấp nhất là vô ích.
“Câm miệng! Ngươi chỉ là đệ đệ Hàn ca ca, dựa vào cái gì để ý tới chuyện của chúng ta! Rõ ràng là nam nhân, lại lớn lên giống nữ nhân, nhìn ngươi căn bản không phải đệ đệ hàn ca ca, chẳng qua là hồ ly *** dùng sắc đẹp câu dẫn hàn ca ca!”
“Chớ hồ nháo! Nơi này không chào đón ngươi, mời ngươi rời đi.” Ca ca lãnh nghiêm mặt nói.
“Hàn ca ca… Hàn ca ca vì hắn mà đuổi ta rời đi? !”
“Ca…”
“Lâm Tĩnh, mời ngươi nhanh rời đi.”
“Hàn ca ca. . . Ngươi sẽ hối hận!”
“Ca. . . Không thành vấn đề chứ?” Thấy nàng thương tâm muốn chết, ta có chút không đành lòng.
“Đừng để ý tới nàng, chữi như vậy đối với nàng đã là nhân từ lớn nhất rồi…”
“Ca… . . .”
“Đừng nói nữa, ta ôm ngươi trở về phòng ngủ…” Ca ca dịu dàng nói.
“Ân…”
“Lãnh Dạ Mị… …” Lúc này Mị không biết Lâm Tĩnh ở xa xa đang phẫn nộ nhìn hai người bọn họ… Cũng không biết việc nàng sắp làm sẽ cải biến vận mệnh của mình Hàn và Tử.
|
CHƯƠNG 21 (H)
“. . . Ân… . . . A!”
“Ân a… Ngô… … A… …”
Trong rừng rậm tối đen truyền ra từng trận tiếng rên rỉ mất hồn, chỉ thấy một thân thể tuyết trắng mê người đang quỳ nằm úp sấp trong huyệt động bên ánh lửa bập bùng, phía sau bị người không ngừng mãnh liệt trừu cắm, miệng còn bị cắm dục vọng của người còn lại.
“Mị Nhi. . . Ngoan. . . Nuốt vào… . . .” Đừng tưởng Tử ngày thường ôn nhu, hiện tại ánh mắt tràn ngập ***, gắt gao nhìn Mị đem bạch dịch của mình nuốt vào.
“Ô. . . Khụ… . . .”
Người phía sau buông dục vọng của Mị đã nhịn thật lâu ra, để cho Mị cùng chính mình đồng thời giải phóng.
“Ân… Ân a!”
“Mị…” Người phía sau không ngừng giữ lấy Mị chính là ca ca hắn, Hàn.
Ba người không biết làm bao nhiêu lần, chỉ thấy Mị như là không đủ, không ngừng vặn vẹo phần eo chính mình, muốn càng nhiều càng…
“Ô… Ta. . . Muốn… … …” Đôi môi đỏ tươi hơi hơi giương, mắt hoa đào bị *** nhiễm đến ướt át, thân thể bởi vì trừu động mà không ngừng vặn vẹo , hình xăm cánh điệp trên lưng như đang bay múa, hơn nữa bên ánh lửa chiếu rọi, có vẻ đẹp đẻ mê người.
Dục vọng của Hàn còn trong cơ thể Mị lại bị khơi mào, Tử cũng giống như thế, hai người giờ phút này thầm nghĩ cứ muốn ở trong cơ thể Mị như thế.
“Chúng ta hai người cùng nhau… … . . .” Chỉ thấy Hàn đem thân thể Mị ôm lấy, nhìn như Mị ngồi lên dục vọng của mình, sau đó đem một đôi chân tuyết trắng thon dài của Mị tách ra, quay mặt về phía Tử.
“Ngô a… Ân… . . .” Tử tiến lên hôn đôi môi ngọt ngào của Mị, cùng sử dụng tay khiêu khích dục vọng Mị, ngay lúc Mị thả lỏng đem dục vọng của mình đưa vào trong cơ thể Mị.
“A! Ân a… A… . . .” Hai người ra vào có quy luật, làm cho thân thể mẫn cảm của Mị phát ra tiếng phốc xích liên tục.
“Mau. . . Nhanh lên… . . . Ân a!” Mị bất mãn hai người thong thả tốc độ, vì thế vặn vẹo phần eo, bắt hai người không ngừng nhanh hơn trong cơ thể Mị.
“Mị, gọi tên của chúng ta…”
“Ân… Tử… Hàn… Ngô a… Ta. . . Muốn…”
“Nếu như ngươi mong muốn!” Hai người điên cuồng đích trừu cắm, như là muốn biết phá hư mị đích thân thể.
“Ô. . . Ân a… . . .” Tử cúi đầu hút anh hồng trước ngực Mị, mà Hàn không ngừng vuốt ve dục vọng Mị, Mị chìm đắm trong ***.
“Ân a… !” Ba người lại lại một lần nữa đồng thời giải phóng.
“Ô. . . Mệt… . . .”
“Hô… …” Dục vọng của Mị rốt cục dập tắt, hai người thay Mị rửa sạch thân thể, cầm quần áo mặc lên người Mị, cũng làm cho Mị ở trong ngực Tử an tâm ngủ.
“Mị. . . Không có việc gì chớ?” Hàn lo lắng hỏi, dù sao ba người bọn họ cũng làm một khoảng thời gian rồi
“Không có việc gì, Mị Nhi chỉ là quá mệt mỏi mà thôi… Chúng ta mau trở về đi, những người khác sẽ lo lắng, hơn nữa nơi này rất lạnh, thân thể Mị Nhi sẽ không chịu nổi… Ta xem Điệp Quân cũng có thể bắt được hung thủ hạ xuân dược trên người Mị Nhi… . . .” Tử ánh mắt hiện lên sát ý.
“Trang chủ! Mị thiếu gia làm sao vậy?” Trong đại sảnh mọi người thấy Mị quần áo không chỉnh ở trong ngực Tử, đều lo lắng hỏi .
“Mị không có chuyện, chỉ là ngủ…”
“Hừ! Là mệt mới ngủ đi! Đều tại nữ nhân chết tiệt!” Điệp quân phẫn nộ kêu, bởi vì nếu không phải vì nữ nhân này, Mị sẽ không cùng bọn họ phát sinh quan hệ.
“Lâm Tĩnh! ?”
“Chính là nữ nhân chết tiệt này ở trên người Mị hạ xuân dược! Muốn cho Mị cùng này mấy đại hán phát sinh quan hệ, làm cho bọn họ cường bạo Mị!” Điệp Quân hận không thể đem nàng giết chết.
“Thật vậy chăng?” Hàn lấy ánh mắt lạnh như băng trừng mắt Lâm Tĩnh, lạnh lùng hỏi.
“Hàn ca ca! Hắn chỉ là một con hồ ly ***! Tại sao Hàn ca ca còn muốn giúp đỡ hắn? ! Đều là của hắn sai! Là chính hắn phải chịu! Nếu hắn không xuất hiện, sẽ không như vậy! Ha! Nhìn hắn quần áo không chỉnh. . . Là cùng người khác phát sinh quan hệ đi? Ha! Ha ha ha ha!”
“Ngươi. . . Hẳn là phải chết! Bởi vì ngươi thế nhưng đối Mị Nhi xuống tay… Bất quá lại nói tiếp, chúng ta còn phải cảm tạ ngươi.” Tử một bên đột nhiên nói.
“Cái gì! ?”
“Nếu không phải do ngươi, chúng ta hai người sao có thể cùng Mị Nhi phát sinh quan hệ, sau đó có thể gắt gao đem Mị Nhi giữ bên người.” Tử tà khí nói.
“Ngươi. . . Ngươi nói cái gì! ? Ngươi. . . Hàn ca ca… Thế nhưng cùng hắn… …” Lâm Tĩnh đã kinh ngạc nói không ra lời, những người khác cũng giống nhau, bất quá rất nhanh liền hồi phục lại, bởi vì Hàn bọn họ đối Mị sủng ái, mọi người đều biết, nếu bọn họ cùng một chỗ, tất cả mọi người vạn phần tán thành, cũng thiệt tình chúc phúc, về phần những thứ như huynh đệ thầy trò quan hệ, đã không để ý .
“Ta yêu Mị… Nhưng Mị cũng không biết ta yêu hắn, trong mắt hắn. . . Ta chỉ là ca ca của hắn… … Tuy rằng Mị là đệ đệ của ta, nhưng ta cả đời chỉ yêu một mình Mị!”
“Cho nên vì ngươi đối hắn ra tay, kết cục của ngươi cũng chỉ có chết!” Hàn cũng không muốn sát sinh, nhưng hắn cũng sẽ không muốn việc này tái phát sinh lần nữa.
“Hàn ca ca…” Lâm Tĩnh lần đầu tiên nhìn thấy Hàn như vậy.
“Nữ nhân này ngươi có nghe không? Còn không mau cút đi, ngươi muốn để mấy đại hán này cường bạo ngươi sao?” Điệp Quân chính là nói được làm làm được.
“Ta…”
“Ta cái gì?” Điệp Quân sắp chịu đựng không nổi cơn giận của mình !
“… Ta. . . Sẽ không tái xuất hiện… … . . .” Lâm Tĩnh sợ, vô cùng sợ hãi! Đối với Điệp Quân bọn họ, nàng không nên đắc tội.
“Hừ!”
“Hàn ca ca. . . Thực xin lỗi… …” Nàng biết đây là thời điểm buông tay, Hàn ca ca của nàng cả đời chỉ thương đệ đệ tên Mị của hắn, cho dù là huynh đệ, hắn cũng sẽ không buông tay… Chính mình, chỉ là một vị khách qua đường mà thôi… . . . Đối việc mình đã làm nàng phi thường hối hận, chẳng những thương tổn Mị vô tội, hơn nữa cùng người trong lòng, ngay cả làm bằng hữu cũng không được.
“Thực xin lỗi… …” Lau nước mắt, Lâm Tĩnh bước nhanh rời đi.
Nhìn Lâm Tĩnh rời đi, trừ bỏ Hàn ba người bọn họ, mọi người trong phút chốc cảm thấy nàng thực đáng thương, nhưng vừa nghĩ tới nàng như đối với Mị làm như thể, chỉ còn xót lại nổi hận, hận nàng đối đãi vơi Mị thiện lương như thế! Nếu Mị thật sự bị mấy người … đại hán kia cường bạo, bọn họ chính là sẽ liều lĩnh trả thù nàng!
“Được rồi. . . Trước tiên mang Mị trở về phòng nghỉ ngơi đi…”
“Ân.”
“Ô. . . Đau… . . . !” Ta. . . Ở trong phòng của mình? Không… Tại sao ta lại ở chỗ này? Còn nhớ rõ ta uống dược xong, toàn bộ thân thể nóng lên… A! Hình như là bị người hạ xuân dược. . . Sau đó… Nhìn đến mấy đại hán… Bị bọn họ đuổi theo… Cuối cùng. . . Cuối cùng ta dường như cùng Tử. . . Ca ca bọn họ… …
“Không! Không phải là thật sự!” Không để ý tới phần eo cùng hạ thân đau đớn, bước nhanh đi đến gương, quần áo rớt xuống. . . Rất nhiều hồng hồng ấn ấn xuất hiện… . . . Ta. . . Ta thật sự cùng bọn họ. . . Đã xảy ra quan hệ. . . ? Hay là cùng những người khác… ? Ta ngơ ngác ngồi dưới đất, bắt buộc chính mình nhớ lại.
“Mị Nhi, ngươi làm sao vậy! ?” Cửa phòng mở ra, người tới là Tử, phía sau còn có ca ca cùng Điệp Quân.
“Mị, tại sao ngồi dưới đất?” Ca ca thanh âm ôn nhu ở bên tai.
“Ta. . . Ta… . . . Cuối cùng. . . Với ai… . . .” Ta cuối cùng với ai đã xảy ra quan hệ?
“Mị Nhi, là ta và Hàn.”
“Ta… cùng các ngươi… ? !” Ta thật sự cùng sư phụ của mình. . . Cùng ca ca của mình… Đã xảy ra quan hệ? ! Hơn nữa còn là ta chủ động yêu cầu… . . .
“Mị Nhi, nghe chúng ta nói.”
“Cái. . . Sao… ?” Các ngươi muốn nói gì…
“Ta cùng Hàn là tự nguyện với ngươi phát sinh quan hệ … Bởi vì chúng ta vẫn đều yêu ngươi! Cho dù ngươi là đồ nhi của ta. . . Là đệ đệ của Hàn, Chúng ta cũng vẫn yêu ngươi… . . .”
“Mị Nhi. . . Ta cũng yêu ngươi như vậy…” Một bên Điệp Quân cũng ôn nhu nói.
“Yêu. . . Ta… ? !”
“Mị. . . Tin tưởng chúng ta…” Ca ca nhẹ nhàng xoa mặt ta.
“Mị Nhi! Nhận chúng ta. . . Được không?”
“Ta… Có tư cách sao… . . .” Ta có tư cách nhận tình yêu các ngươi sao… ?
“Mị Nhi. . . Chúng ta cả đời chỉ yêu một mình ngươi!” Ba người trăm miệng một lời nói.
“Mị Nhi. . . Ngươi yêu chúng ta không?”
“Yêu. . . Thực yêu thực yêu… Nhưng… Ta. . . Thật sự có thể chứ… . . .”
“Có thể! Chỉ có Mị mà chúng ta yêu mới có thể… . . . !”
“Như vậy… . . . Hàn, Tử, cùng Điệp Quân. . . Vĩnh viễn đều phải theo ta nhé! Vĩnh viễn cũng không rời ta đi!”
“Mị!” ” “Mị Nhi!” ” ba người đương nhiên là vui mừng vạn phần, đặc biệt Hàn, bởi vì Mị kêu tên của hắn!
“Tốt lắm, các ngươi nhanh mà nằm trên giường đi!” Ta cười hì hì nói.
“Mị Nhi muốn làm cái gì. . . ?” Các ngươi đây là biểu tình gì, sợ ta ăn các ngươi sao?
“Làm cái gì? Các ngươi đã là người yêu của ta, ta sợ lạnh, các ngươi không phải nên ngủ cùng ta sao, làm ấm lô cho ta?”
“Ha ha. . . Mị Nhi thật sự là…” Tử ngươi cười cái gì?
“Ngươi chậm rãi cười đi! Ta ngủ bên cạnh Mị Nhi.”
“Mị, ta ôm ngươi qua nha!”
“Hắc hắc, như vậy Hàn cùng ta ngủ !”
“Cái gì! Chờ ta một chút!”
… … … …
… … …
… . . .
Đêm nay, Tuyết rơi xuống. . . Thời tiết dường như rét lạnh… . . .
Chính là, ta lại cảm thấy vô cùng ấm áp… . . .
|
CHƯƠNG 22
“Ô. . . Ta muốn đi ra ngoài ngoạn… Ta không muốn ở trên giường!”
“Mị chủ tử… Đừng tức giận , nên nghỉ ngơi một chút đi.”
“Di nhi. . . Ta thực đáng thương… …” Mỗi ngày ta đều ở trên giường…
“Vâng, bất quá điều này cũng chứng minh trang chủ bọn họ rất thương yêu Mị chủ tử!”
““ỪA… . . .” Thực ‘ đau ’. . . Thực ‘ đau ’… …
“Mị chủ tử, đừng như vậy… . . . Trang chủ bọn họ đối Mị chủ tử thật sự tốt lắm!”
“Ta cũng biết… Chỉ là… …”
“Chỉ là cái gì?”
“A! Trang chủ!” Di Nhi không cần sợ hãi như vậy chứ?
“Mị thân mến của ta. . . Chỉ là cái gì?” Hàn đi tới đem ta ôm vào trong lòng ngực.
“Chỉ là. . . Ta không muốn mỗi ngày đều bị các ngươi yêu thương nằm trên giường mãi!”
“Chúng ta về sau sẽ tiết chế chút… Mấy ngày nay Mị liền hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Hàn các ngươi là muốn đi ra ngoài sao? Khi nào thì đi?”
“Ngày mai… Cho nên Mị ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về, sau đó chúng ta mang Mị đi chơi, được không?”
“Hàn. . . Có thật không! ?” Ta thật sự có thể đi ra ngoài ngoạn?
“Mị không phải rất muốn đi ngoạn sao?”
“Ừ!”
“Vậy được , đừng một mình rời đi, biết không?”
“Vâng! Bất quá các ngươi phải nhanh trở về chút!”
“Đã biết. . . Nếu mấy ngày nay ta không ở hay chúng ta hiện tại liền… . . .” Hàn còn chưa nói xong liền cúi đầu hôn ta.
Vì thế, ta cứ như vậy bị Hàn lừa gạt đến trên giường làm ‘ vận động ’… . . . Hơn nữa làm giữa chừng, Tử cùng Điệp Quân cũng tiến vào, đến ta khi…tỉnh lại, bọn họ đã muốn ly khai… . . .
“Di nhi, Hàn bọn họ đâu?”
“Mị chủ tử, trang chủ bọn họ sáng sớm liền rời đi .”
“Ân… . . .” Hàn các ngươi phải nhanh trở về nhé… . . .
“Mị chủ tử muốn đứng lên sao?”
“Không được. . . Ta còn muốn ngủ thêm một lát… . . .” Tuy rằng ngủ thật lâu, nhưng vẫn mệt chết đi…
“Như vậy Mị chủ tử hảo hảo nghỉ ngơi đi, Di nhi cáo lui trước.”
Kỳ thật không biết mình ngủ bao lâu, có thể là cả ngày đi? Bởi vì khi…tỉnh lại ánh mặt trời chiếu cực sáng, hơn nữa chỉ biết là mình là bị thanh âm ồn ào làm tỉnh, là chuyện gì xảy ra sao? Hàn bọn họ hiện tại cũng không ở đây… Xem ra, ta hẳn là ra đi xem.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhanh chóng mặc xong quần áo, bước nhanh đến đại sảnh, chỉ thấy tổng quản thúc thúc hướng khách nhân giải thích cái gì đó.
“Mị thiếu gia. . . Vị công tử này… . . .”
“Mị Nhi!” Tổng quản thúc thúc còn chưa nói xong, liền nghe được một đạo thanh âm quen thuộc.
“Nguyệt… . . . ? Còn có Ngọc Lưu Ly?” Vừa rồi tổng quản thúc thúc che lấp bọn họ, hiện tại mới nhìn rõ…
“Mị Nhi!” Nguyệt gắt gao ôm ta.
“Nguyệt. . . Nguyệt tại sao lại ở chỗ này?” Ta kinh ngạc hỏi.
“Mị Nhi. . . Ta rốt cục tìm được ngươi … . . .”
“Nguyệt vẫn tìm ta… ?”
“Tự ngày đó thất lạc với ngươi, chúng ta tìm rất nhiều chỗ, thẳng đến mới đây.. nghe được Mị ở chỗ này… …”
Ngọc Lưu Ly ánh mắt hồng hồng…
“Thực xin lỗi… . . .” Nguyên lai Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly. . . Vẫn tìm ta… …
“Mị Nhi không có việc gì là tốt rồi… . . . Bất quá, Mị Nhi tại sao lại ở chỗ này?”
“Bởi vì trang chủ nơi này. . . Lãnh Dạ Hàn, là ca ca của ta.”
“Lãnh Dạ Hàn. . . Là ca ca Mị Nhi?”
“Ân, là thật!” Nguyệt dường như không quá tin tưởng.
“Mị thiếu gia. . . Cái kia… . . .” Một bên tổng quản thúc thúc đột nhiên kêu lên, xem bọn hắn, hẳn phải là đầu óc đầy nghi vấn đi!
“Tổng quản thúc thúc, ta tối nay sẽ giải thích với ngươi, bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi yên tâm đi!”
“Dạ. . . Mị thiếu gia.” Bất quá ta cũng không biết nguyên lai tổng quản thúc thúc lo lắng chính là Nguyệt là có cảm tình ‘ đặc biệt ’ với ta.
“Nguyệt, Ngọc Lưu Ly, theo ta vào phòng đi!” Ta cười dắt tay bọn họ.
“Ân!”
“Mị. . . Phòng của ngươi rất được nha!” Ngọc Lưu Ly tán thưởng không thôi.
“Hi! Là chính ta bố trí đó, Nguyệt, đẹp không?”
“Mị Nhi làm cái gì đều đẹp.” Nguyệt sủng nịch nói.
“Tốt lắm, nói chính sự đi, sau khi chúng ta thất lạc Mị gặp chuyện gì?”
“A. . . Không có gì. . . Không có gì…” Ta cười khổ.
“Không có gì! ? Ta mới không tin! Ngươi đến tột cùng gặp chuyện gì!” Ngọc Lưu Ly thực hung ác…
“Mị Nhi. . . Có phải xảy ra chuyện gì không?” Nguyệt vẻ mặt lo lắng nhìn ta.
“Ta… Ta và các ngươi thất lạc, sau đó bị người bán được đến ‘ Túy Mộng Lâu ’… Sau đó… A… Gặp gỡ Điệp Quân cùng sư phụ… chúng ta liền chung quanh du lịch… Cuối cùng liền ở trong này gặp ca ca, cuối cùng ở lại ‘ Lãnh Dạ Trang ’… . . .” Ta cũng không biết nên nói như thế nào… Bởi vì có một số việc. . . Căn bản nói không nên lời, bởi vì quan hệ của ta cùng Hàn bọn họ… Hơn nữa thân phận Điệp Quân đích thực đặc biệt. . . Chỉ có Tử cùng ta biết, ngay cả Hàn cũng không biết, sao có thể cùng bọn họ nói?
“Mị Nhi… Ngươi che giấu cái gì?” Nguyệt nghiêm túc hỏi han.
“Kỳ thật. . . Thật sự không có gì… . . .” Ô. . . Đừng hỏi ta không được sao?
“Mị Nhi. . . Ngoan. . . Nói cho ta nghe được không? Mị Nhi ở ‘Túy Mộng Lâu ’ gặp chuyện gì? Ta cùng Ngọc Lưu Ly từng đến ‘ Túy Mộng Lâu ’ tìm ngươi, nhưng lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ lại nói chưa từng thấy ngươi… …”
“Cái gì… ?” Điệp Quân không có nói với ta chuyện này… . . .
“Mị Nhi! Đến tột cùng chuyện gì xảy ra! ?”
“Ta… Cũng không biết, Điệp Quân không có nói với ta… Ta căn bản không biết các ngươi ở ‘ Túy Mộng Lâu ’… …”
“Điệp Quân? Là lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ ?”
“… . . .” Ta không nói, giờ phút này đầu óc ta thực hỗn loạn, nếu Nguyệt nói đúng sự thực, như vậy Điệp Quân che giấu ta ở ‘ Túy Mộng Lâu ’ không cho Nguyệt tìm thấy ta.
“Mị Nhi! Hắn đối với ngươi làm cái gì?”
“Không có… …”
“Dạ hắn chạm qua ngươi sao! ?”
“… … . . .”
“Mị Nhi. . . Thực xin lỗi… . . .” Nguyệt gắt gao ôm ta, giống như thiên hạ trong nháy mắt biến mất chỉ còn có ta.
“Nguyệt. . . chuyện không liên quan đến ngươi… . . .” Có thể lại gặp Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly, cũng đã thực thỏa mãn .
“A? Ngọc Lưu Ly đâu… . . . ?” Hiện tại mới phát hiện, Ngọc Lưu Ly không biết đi nơi nào, cửa phòng cũng gắt gao đóng lại.
“Ngọc Lưu Ly có thể vừa mới. . . Lén lút ly khai…”
“Ân… . . .”
“Mị Nhi. . . Ngươi ở trong này vui vẻ sao?” Nguyệt nắm tay ta ngồi vào bên giường.
“Ân, rất vui vẻ!”
“Vậy sao… Mị Nhi. . . Ngươi… cổ của ngươi! ?”
“Cái. . . Cái gì? A!” Nguyệt đột nhiên đem ta đẩy ngã xuống giường, cũng vạch quần áo phía trên của ta… …
“Là hôn ngân… Là ai làm! ?” Nguyệt phẫn nộ nói.
“Này… … . . .”
“Mị Nhi! Là ai làm? Ca ca của ngươi? Sư phụ của ngươi? hay Điệp Quân kia? Hay là những người khác! ?”
“Nguyệt. . . Ta… …” Muốn ta giải thích như thế nào đây?
“Mị Nhi! Trả lời ta!”
“Ba người. . . Ba người cũng có… …” Ta nhắm mắt lại, trốn tránh ánh mắt Nguyệt.
“Vậy sao… . . . Như vậy, cũng cho ta nếm thử chút Mị Nhi hương vị đi… …”
“Nguyệt. . . Ngô… …” Nguyệt hút môi đỏ mọng của Mị, đầu lưỡi ôm lấy cái lưỡi vẫn đang né tránh. “Ô… … Ngô… . . .” Mị sắc mặt dần dần ửng hồng, Nguyệt không ngừng hôn sâu làm cho thắt lưng hắn đều mềm nhũn xuống, vốn muốn đẩy hai tay của hắn, lúc này nhưng lại biến thành nắm chặt vạt áo của hắn.
“Mị Nhi. . . Thoải mái sao?” Nguyệt tà cười nhìn Mị bị hôn tê dại vô lực ngã vào trong ***g ngực mình.
“Nguyệt. . . Buông…” Mị thở phì phò, hai tay không ngừng nghĩ muốn đẩy Nguyệt trên người mình.
Nhưng nguyệt không để ý tới Mị quát to, ngược lại đem hai tay Mị áp trên giường, rất nhanh cởi bỏ quần áo Mị, tay vuốt ve da thịt trắng nõn của Mị.
“Nguyệt… Buông tay. . . A!” Mị tóc dài theo động tác vặn vẹo mà rối tung ở trước ngực, hồn nhiên không biết chính mình bộ dáng có bao nhiêu dụ nhân.
Nguyệt cúi đầu hôn môi đỏ mọng của mị, tay trái vuốt ve anh hồng trước ngực Mị, chậm rãi nhu ấn, vừa lòng nhìn nó vì sự âu yếm của mình mà cứng rắn lên.
“Ngô. . . Ân… Ngô a…” Tê dại cảm giác một trận một trận truyền đến, Mị vốn định muốn nói lại biến thành rên rỉ.
Nguyệt vươn đầu lưỡi liếm vành tai Mị, vừa lòng đích nhìn người bị hắn quản chế mà run lên một cái. Tay hắn theo ngực dời xuống, nhẹ nhàng lướt qua bụng, bò lên dục vọng Mị, thuần thục bộ lộng cao thấp.
“Ngô ân… Ngô ngô…” Dục vọng Mị bị Nguyệt đích âu yếm mà đứng thẳng, mãnh liệt khoái cảm đánh tan không ít ý thức chống cự,Mị bị hôn có chút mờ mịt vô ý thức càng gần sát Nguyệt, Nguyệt nhanh chơi đùa dục vọng Mị, làm cho Mị không khỏi khó nhịn mà vặn vẹo phần eo, toàn thân da thịt cũng dần dần bị *** nhuộm thành phấn hồng.
“Ô a…” Mị rốt cục nhịn không được mà phóng ra, màu trắng chất lỏng dính vào ngón tay Nguyệt. Mới vừa được giải phóng, Mị sắc mặt ửng hồng thở phì phò, lông mi màu đen còn dính nước mắt ẩm ướt.
“Mị Nhi… …” Nguyệt kêu lên, một bên lấy tay vói vào tiểu huyệt Mị.
“A a… Ô… A!” Ngón tay Nguyệt đảo qua cơ thể mẫn cảm của Mị, làm cho hắn rên rỉ kịch liệt hơn. Nguyệt trong lúc Mị không kịp kháng nghị mà tái thân nhập một ngón tay.
“Mị Nhi… . . . Muốn sao?” Nguyệt cắn vành tai Mị, thở ra nhiệt khí làm cho Mị thêm mẫn cảm chấn kinh một chút.
“Ô… …” Mị mơ mơ màng màng gật gật đầu, nhìn đến Mị phản ứng Nguyệt rất nhanh đem dục vọng của mình thẳng tiến tiểu huyệt Mị, thình lình xảy ra đau đớn làm cho đôi mi thanh tú của Mị đều rối rắm cùng một chỗ.
“A. . . Đau…” Hai tay Mị trên lưng Nguyệt lưu lại trảo ngân đỏ thẩm.
“Ngô ân…” Động tác đột nhiên xâm nhập làm cho Mị theo phản xạ ôm cổ Nguyệt. .
“Ngô ngô. . . A. . . Ân…” Nguyệt kịch liệt động tác chỉ có thể làm cho Mị phun ra thở dốc.
“Ngô a. . . Ô… A a…” Bỗng nhiên bị chạm vào điểm mẫn cảm toàn thân kịch liệt đích run rẩy giật mình, khoái cảm khiến phần eo càng không ngừng vặn vẹo, da thịt tuyết trắng mỏng manh tràn đầy mồ hôi, trên người nhiễm thượng *** mà phấn hồng, càng tăng thêm mỹ nhân phong vận.
s “Mị Nhi… Ngươi rất đẹp… . . .” Nguyệt ở trên người Mị lưu lại dấu hôn thuộc về mình, nhìn Mị yêu mỵ biểu tình, không ngừng ca ngợi . T “Ngô… Ô a. . . Không cần… A a…”Tiếng vang từ chỗ kết hợp làm cho người ta cảm thấy thẹn. Nhận thấy từng cơn lũ khoái cảm, tiếng rên rỉ càng ngày càng cao, ở dưới ánh trăng khi sát nhập đến điểm sâu nhất, Mị lại phát tiết ra. Mà Mị lúc đạt tới cao trào tiểu huyệt đồng thời co rút nhanh, Nguyệt trong cơ thể Mị cũng nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, một trận nhiệt lưu rót vào tiểu huyệt Mị.
Mị nghĩ đến Nguyệt sẽ buông tha mình, không ngờ dục vọng Nguyệt đích lại ở trong cơ thể của mình… …
“Nguyệt… . . . Không cần!”
“Ô a! Ân… … …”
“Nguyệt! Mau dừng tay!”
Hiện tại Ngọc Lưu Ly mới chạy về nghe được tiếng kêu của Mị, không ngừng mà đánh vào cửa phòng, nhưng mà cửa phòng lại bị đóng, Ngọc Lưu Ly chỉ đành bảo Nguyệt dừng tay, chính là nguyệt không nghe Ngọc Lưu Ly nói, bởi vì hắn đã muốn phẫn nộ cái gì cũng không nghe được. Những người khác có thể từ cửa sổ đi vào, nhưng mọi người đều sợ hãi,trong lúc Mị đang mơ hồ bọn họ phái người tìm Hàn bọn họ quay về
Mà ở trong khoảng thời gian này. . . Nguyệt không biết đã muốn Mị bao nhiêu lần…
“Trang. . . Trang chủ…”
“Mị ở nơi nào! ?” Vừa nghe đến Mị xảy ra chuyện, Hàn bọn họ chỉ dùng một ngày thời gian liền chạy trở về.
“Mị thiếu gia. . . Ở trong phòng của mình… . . .”
“Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Đoàn người vừa đi vừa hỏi.
“Trước hai ngày. . . Tức là trang chủ sau khi rời đi một ngày, bằng hữu Mị thiếu gia Nguyệt công tử cùng Ngọc Lưu Ly tiểu thư tìm đến hắn, mị thiếu gia dẫn theo bọn họ vào phòng… Nhưng mà làm Ngọc Lưu Ly tiểu thư ra khỏi phòng không lâu, nghe được tiếng kêu Mị thiếu gia, vì thế trở về nhìn xem phát sinh chuyện gì . . Nhưng mà… …”
“Nhưng mà cái gì?”
“Ô. . . Nguyệt… . . . Không. . . Không cần… . . . A… . . .” Nghe được trong phòng truyền ra thanh âm, Hàn bọn họ biết trong phòng đang phát sinh chuyện gì. Nhìn nhìn lại ngoài phòng, Ngọc Lưu Ly khóc đến ngồi bệt dưới đất, bộ dáng làm người ta đau lòng.
“Đem nàng về phòng, để cho Di nhi trước chiếu cố nàng, mà những người khác lui ra!”
“Dạ. . . Trang chủ…”
‘ Thình thịch! ’ một tiếng… Sau khi những người khác rời đi, hàn bọn họ liền đem cửa phòng đá văng ra.
“Phỉ nguyệt! Mau thả Mị Nhi!” Mới rồi Điệp Quân nghe đến ‘ Nguyệt ’ công tử, cũng đã đoán được hắn là Phỉ Nguyệt.
“Ô. . . Điệp quân… …” Mị trong lòng Nguyệt dùng thanh âm khàn khàn kêu.
“Mị Nhi!” Ba người nhìn đến Mị trần trụi trong lòng Nguyệt, đôi môi bị hôn đến đỏ tươi, toàn thân đều che kín dấu hôn, hơn nữa hai người còn đang trong tư thế mập hợp.
“Phỉ nguyệt! Mau thả Mị Nhi! Mị Nhi đã chịu không nổi!”
“Ta không biết ngươi là ai. . . Nhưng xem ra… Chúng ta hẳn là có chuyện tất yêu phải nói…” Hàn chịu đựng lửa giận nói.
“Ô… . . .” Nguyệt sau khi nghe, rời khỏi cơ thể Mị, Mị mệt đến mê man.
“Ta giúp Mị Nhi rửa sạch, các ngươi rời đi trước đi…” Tử dịu dàng ôm lấy Mị đang mê.
Nguyệt nhìn nhìn Mị trong lòng Tử liếc mắt một cái, liền mặc vào quần áo, đi theo Hàn hai người bọn họ rời đi… …
|
CHƯƠNG 25
“Nguyệt! Điệp Quân! Bỏ tay ra!” Ta tức giận kêu, sợ tới mức hai người bọn họ đều vội vàng buông tay ta. Đây là lần thứ mấy nhỉ? Nguyệt lôi kéo tay trái của ta, Điệp Quân lôi kéo tay phải của ta… Giống như một đem ra chia làm hai sao?
“Hừ! Ta không để ý tới các ngươi!” Ta muốn tìm Tử!
” “Mị Nhi!” ” hai người cuống quít gọi ta.
“Mị Nhi. . . Thực xin lỗi, đừng nóng giận được không… ?”
“Mị Nhi. . . Chúng ta lần sau sẽ không , không! Không có lần sau!”
“Hừ!” Ta không để ý tới bọn họ, bởi vì bọn họ nói như thế rất nhiều lần, nhưng kết quả đều là cái dạng này, không có thay đổi,
Rõ ràng nói sẽ không cãi nhau, sẽ hòa bình ở chung… . . . Hừ! Đều là gạt người! Đã biết hai người bọn họ sẽ không đuổi theo, ta thản nhiên tức giận, bước nhanh hướng phòng Tử.
“Tử!” Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy thân ảnh tử, liền lập tức bổ nhào trên người Tử.
“Mị Nhi, làm sao vậy?”
“Hừ. . . Không phải là Nguyệt cùng Điệp Quân… . . .” Ta bỉu môi nói.
“Bọn họ lại cãi nhau ?”
“Ân… . . .”
“Có bị thương không?” Tử bắt đầu kiểm tra hai tay của ta.
“Không có… Vẫn là Tử tốt nhất… . . .” Cả người mềm nhũn xuống, miễn cưỡng bắt tay đang trên người mình của Tử.
“Muốn ngủ một hồi sao?” Tử nhẹ nhàng đem ta từ trên người hắn kéo xuống, ôm vào trong ngực.
“Ân. . . Cùng nhau… . . . Ta muốn Tử cùng ta…” Tử ấm áp ôm ấp, làm người ta buồn ngủ…
“Hảo, ta cùng Mị Nhi.” Tử sủng nịch nói.
… … … … . . .
… … …
“Tỉnh? Muốn ngủ một hồi sao?”
“Ngô. . . Không cần… . . .” Tuy rằng tỉnh, nhưng vẫn đang ghé vào trong lòng ngực tử, bởi vì thật sự là rất thư thái!
“Không nhớ tới?”
“Ân, bởi vì Tử ôm ấp thực thoải mái… . . .” Làm cho ta luyến tiếc rời đi.
“Mị Nhi thích là được, nhưng. . . Ta thích Mị Nhi trần trụi ở trong ngực ta hơn… . . .” Tử đột nhiên quay người đem ta đặt ở dưới thân.
“Tử! ?” Tử thình lình xảy ra động tác làm cho ta lắp bắp kinh hãi.
“Mị Nhi. . . Ở trên người của ta nhích tới nhích lui, ta sẽ chịu không nổi.” Hai thân mình gán sát vào nhau làm ta dễ dàng cảm nhận vật nóng của Tử.
“Tử. . . Không… . . .” Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị Tử phong bế.
Tiếp theo, lại là triền miên thời gian… … . . .
“Di nhi. . . Tử đâu… ?” Lúc tỉnh lại, phát hiện tử đã không còn bên người.
“Mị chủ tử, Tử công tử có việc, sáng sớm liền cùng trang chủ ly khai.”
“Đúng vậy a… . . . Có chuyện gì sao…”
“Mị chủ tử, Tử công tử phân phó Di nhi làm đồ ăn cho chủ tử, Mị chủ tử muốn ăn không?”
“Hảo.” Hi! Tử thật sự là tri kỷ!
“Mị chủ tử, còn có… . . .”
“Di nhi, làm sao vậy? Có chuyện gì không?”
“Mị chủ tử,Nnguyệt công tử cùng Điệp Quân công tử… …”
“Bọn họ làm sao vậy! ?” Bọn họ có cái gì ngoài ý muốn sao ! ?
“Hai vị công tử luôn luôn ở bên ngoài chờ đợi Mị chủ tử. . . Di nhi hỏi hai vị công tử sao không tiến vào tìm Mị chủ tử, bọn họ nói Mị chủ tử còn sinh khí bọn họ, cho nên đang đợi Mị chủ tử tha thứ bọn họ… Di nhi muốn hỏi, Mị chủ tử muốn gặp bọn họ không?”
“Nguyệt. . . Điệp Quân… . . .” Ta có nên tha thứ cho bọn họ không… . . . ?
“Di nhi xem hai vị công tử đã thành tâm hối cải rồi, Mị chủ tử tha thứ bọn họ một lần đi.”
“Được… Đây là lần cuối cùng.” Đúng! Lần cuối cùng!
“Hì hì! Mị chủ tử tuy rằng nói như vậy, nhưng mỗi lần Mị chủ tử đều tha thứ cho hai vị công tử.” Di nhi đột nhiên cười nói.
“Di nhi!” Ô… Ta không phải như vậy… …
“Dạ, Di nhi ở đây, Mị chủ tử có gì phân phó không?”
“Di nhi thật sự là… … Quên đi, Di nhi, đem đồ ăn ra hoa viên, ta muốn cùng Nguyệt bọn họ ăn.”
“Dạ, Mị chủ tử, như vậy Di nhi đi trước chuẩn bị.”
“Ân.” Nhìn Di nhi sau khi rời đi, ta chậm rãi đích mặc áo khoác vào, sửa sang rửa mặt chải đầu, hướng Nguyệt bọn họ đi đến.
” “Mị Nhi!” ” Hai người vừa nhìn thấy ta, liền lập tức gọi ta.
“Các ngươi ngồi ở chỗ này làm cái gì? Mau cùng ta đến hoa viên đi, ta đã đói bụng !”
“Mị Nhi. . . Tha thứ cho chúng ta … ?” Nguyệt thật cẩn thận hỏi.
“Đây là lần cuối cùng! Nếu lần sau còn là như thế này, ta về sau cũng không để ý các ngươi!”
“Không. . . Không có lần sau ! Đến, Mị Nhi đã đói bụng? Chúng ta đi hoa viên đi.” Hai người lấy lòng nói.
“Hừ! Còn đứng ở chỗ này?” Nhìn hai ngường vẫn đứng thẳng bất động, ta đô khởi miệng nói.
“Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” Hai người phân biệt dắt tay ta, liền giống như bình thường, ba người nói nói cười cười đi tới. Ở hoa viên chờ đợi chúng ta, Di nhi tươi cười sáng lạn.
“Mị chủ tử, Nguyệt công tử, Điệp Quân công tử, có thể dùng cơm .”
“Di nhi, cám ơn ngươi!”
“Hi! Như vậy Mị chủ tử cùng hai vị công tử từ từ ăn, Di nhi xin được cáo lui trước.”
“Di nhi thật sự đáng yêu! Nguyệt, Điệp Quân, nhanh ăn nào!” Nhìn đồ ăn mỹ vị trước mắt, ta đã nhịn không được !
“Mị Nhi, ăn chậm một chút…” Nguyệt ở một bên nói.
“Đúng, nơi này còn có rất nhiều, không ai sẽ giành đâu, Mị Nhi từ từ ăn.” Điệp Quân cũng phụ họa nói.
“Đã biết… Các ngươi tại sao không ăn?”
“Chúng ta nhìn Mị Nhi ăn thì tốt rồi.”
“Ta có cái gì đẹp? Nhìn ta ăn cũng sẽ không ăn no!” Đồ ăn mới có thể đầy bụng!
“Nhìn Mị Nhi rất thích, ăn cái gì cũng đẹp, đương nhiên… Đặc biệt ở trên giường là đẹp nhất… . . .” Hai người ở bên tai ta nhẹ nhàng nói.
“Các ngươi!” Ô. . . Mặt của ta nhất định thực hồng!
“Mị Nhi thẹn thùng? Mặt đều hồng như thoa son.”
“Hừ!” Ta không để ý tới bọn họ, cúi đầu liều ăn.
“Tốt lắm, chúng ta không đùa nữa, Mị Nhi ăn chậm một chút, được không?”
“Các ngươi cũng muốn ăn!” Các ngươi không ăn, ta sẽ không chậm lại!
“Hảo, Mị Nhi bảo chúng ta ăn, chúng ta cũng ăn.”
“Di nhi! Di nhi!” Nguyệt cùng Điệp Quân đột nhiên cũng ra ngoài xử lý công sự cùng hàn và Tử, vì thế ta liền đi tới phòng bếp làm chút điểm tâm, hiện tại chính tìm Di nhi ăn thử.
“Di nhi! Di nhi! Ngươi đâu rồi?” Tìm một hồi lâu vẫn không tìm được Di nhi.
“Di nhi không ở đây sao… ?” Di nhi đi nơi nào?
“Mị chủ tử, tìm Di nhi có chuyện gì?” Đang lúc ta rầu rĩ muốn rời đi, Di nhi đột nhiên hiện ra sau lưng ta.
“A! Di nhi, ngươi tại sao ở ta sau lưng? Ta hoảng sợ nè… . . .”
“Mị chủ tử, thực xin lỗi!” Di nhi le lưỡi, bộ dáng thực đáng yêu.
“Đừng lo, a! Đúng rồi, Di nhi, ta vừa làm xong điểm tâm, mau nếm thử có ngon không!”
“Dường như ăn thật ngon! Chính là. . . Mị chủ tử, ta không thời gian ăn đâu…”
“Tại sao. . . ?” Tại sao không thời gian ăn?
“Bởi vì ta muốn dẫn ngươi đi…” Di nhi thanh âm đột nhiên biến thành giọng nam, cũng quăng bạch phiếm vào người ta
“Ô. . . Ngươi không phải Di nhi! Ngươi là ai?”
““Đúng, ta không phải Di nhi, nhưng ta là ai ngươi cũng không cần biết, ta chỉ là phụng mệnh chủ thượng mang ngươi trở.”
“Ngươi. . . chủ thượng ngươi là ai… ?” Nguy rồi! Bạch phiến này là thuộc mê… Dược lực bắt đầu phát tác…
“Mị chủ tử ngươi tỉnh lại sẽ biết.” ‘ hắn ’ đi tới ôm lấy ta đang ngã xuống đất.
“Ta. . . Không cần. . . Buông ra… Ta… . . .” Ta không muốn đi theo ngươi. . . Chính là… Ta sắp mất đi ý thức… . . .
“Thực xin lỗi, Mị chủ tử cũng không có lựa chọn.”
“A! Mị chủ tử!” Lúc ‘ hắn ’ chuẩn bị mang ta rời đi, nghe được tiếng thét chói tai của Di nhi chân chính.
“Di nhi…” Trước khi ta mất đi ý thức, liền thấy được bộ dáng lo lăng của Di nhi … . . .
|
CHƯƠNG 26
“Ngươi là ai?”
“Cẩm nhi.” Hỏi không dưới mấy mười lần, ‘ hắn ’ vẫn trả lời ta như thế.
“Ta biết ngươi kêu Cẩm nhi! Chính là ngươi không trả lời ta ngươi là ai!” Đây giống như là hỏi nhưng lại không có câu trả lời!
“Mị chủ tử. . . Đừng nóng giận! Đến, ăn điểm tâm.” Cẩm nhi đem điểm tâm đưa đến miệng ta.
“Hừ!”
“A a! Mị chủ tử thật sự là đáng yêu!”
“Đừng nói ta đáng yêu!” Ta mới không đáng yêu, Cẩm nhi thật khả ái! khuôn mặt tròn tròn, cười rộ sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, còn có đôi mắt to ngập nước, đây mới là đáng yêu!
“Ha hả, Mị chủ tử không phải đáng yêu, là xinh đẹp mới đúng! Nếu mặc nữ trang, Mị chủ tử thật sự là khuynh quốc khuynh thành…”
“Đừng nói nữa!” Hừ! Ta cũng không tự nguyện mặc nữ trang… Đều là ngươi bức ta mặc! Tại sao không thấy ngươi cũng mặc nữ trang? Ngươi mặc nữ trang cũng nhất định rất xinh đẹp, thực đáng yêu! A. . . Không đúng! Đây không phải là suy nghĩ nên có hiện tại, ta hẳn nên biết ta hiện tại ở nơi nào mới đúng!
“Nơi này là nơi nào?” Ta vội vàng hỏi.
“Nơi này là tẩm cung của Mị chủ tử .”
“Tẩm cung của ta. . . ?” Nhìn bốn phía, phòng bố trí xa hoa rộng lớn, mỗi kiện trang sức thoạt nhìn dường như vô giá, sắc đỏ là chính, màu đen là phụ, dường như giường… cũng màu đỏ, cảm giác thật giống như phòng tân hôn, hơn nữa nơi này trang trí. . . Đại bộ phận đều là ‘ Phượng ’ đồ án… . . .
““Dạ, đây là tẩm cung chủ thượng vì Mị chủ tử đặc biệt chuẩn bị, chủ thượng biết Mị chủ tử yêu thích đỏ và đen, vì thế lấy hai loại màu sắc bố trí tẩm cung.” Cẩm nhi giải thích.
“‘ Phượng ’ đồ án…” Ta không rõ, tại sao là ‘ Phượng ’ đồ án.
“Chủ thượng là ‘ Long ’, Mị chủ tử đương nhiên là ‘ Phượng ’!”
“‘ Long ’! ? Cẩm nhi, chủ thượng của ngươi là ai! ?” ‘ Long ’. . . Không phải là tượng trưng của hoàng đế sao?
“Mị chủ tử đừng nóng lòng, chủ thượng mấy ngày nay công sự phiền vội, không rảnh đến xem Mị chủ tử, ta nghĩ chủ thượng rất nhanh sẽ đến xem Mị chủ tử.”
“Cẩm nhi! Chủ tử của ngươi đến tột cùng là ai?” Ta không để ý tới hắn có thể hay không, ta chỉ là muốn biết ‘ chủ thượng ’ trong lời ngươi là ai!
“Khi chủ thượng đến Mị chủ tử sẽ biết, chủ thượng chắc sẽ không thương tổn Mị chủ tử đâu, cho nên Mị chủ tử mấy ngày nay cứ ở đây chờ chủ thượng đi! Cẩm nhi cáo lui trước.”
“Hừ! Tức chết ta !” Nhìn Cẩm nhi giống gió mà biến mất cùng trốn tránh vấn đề của ta, trong lòng dấy lên một đoàn hỏa!
“Đây là ngày thứ mấy … ?” Sau khi Cẩm nhi rời đi, liền không còn có xuất hiện nữa, mỗi ngày đều là một ít nô bộc đúng giờ đưa đồ ăn cho ta, thay ta rửa mặt chải đầu. Có một lần ta muốn trộm rời đi, lại phát hiện bên ngoài phòng bốn phía đều là thị vệ, bằng năng lực của ta căn bản trốn không thoát, vì thế ta nếm thử rất nhiều phương pháp muốn trộm rời đi, chính là mỗi một lần đều thất bại, bọn họ thật giống như sớm biết ta sẽ dùng phương pháp nào rời đi. Khi đó ta cũng biết mình đã đoán đúng, ‘ chủ thượng ’ trong miệng Cẩm nhi chính là hoàng đế, mà nơi này hẳn là chính là hoàng cung.
“Hàn… Các ngươi đang tìm ta sao?”
Ta rầu rĩ nằm ở trên giường, thưởng thức tiểu ngoạn ý trong phòng, nhưng tâm tư sớm bay đến trên người của Hàn bọn họ, ngay cả có người vào cũng không biết.
“Đang suy nghĩ gì?” Một đạo thanh âm thấp trầm dễ nghe đưa suy nghĩ ta quay về.
“Ngươi là ai?” Thân hình hắn che ánh mặt trời, ta thấy không rõ bộ dáng của hắn.
“Phỉ Dạ.” Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ tay xoa mặt của ta, lúc này ta mới nhìn rõ bộ dáng của hắn… Hắn!
Hắn thế nhưng cùng Nguyệt bộ dạng thực tương tự! Nhưng là hắn so với Nguyệt hơn một phần uy nghiêm, so với Nguyệt hơn một phần khí phách. Hắn nói hắn gọi Phỉ Dạ, chẳng lẽ. . .
“Ngươi. . . Ngươi cùng Nguyệt là huynh đệ?”
“Ta là ca ca Phỉ Nguyệt.”
“Như vậy. . . Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Mị Nhi đáng yêu, ngươi còn đoán không được sao? Ta là chủ nhân nơi này… . . .” Phỉ Dạ một tay đem ta ôm vào trong ngực, làm cho ta ngồi ở trên đùi hắn.
“Ngươi. . . Ngươi chính là hoàng đế! ?” Nếu Phỉ Dạ là hoàng đế, như vậy. . . Nguyệt không phải.. …
“Mị Nhi đã đoán đúng, ta là Yên quốc hoàng đế, Yên Phỉ Dạ, mà Phỉ Nguyệt chính là Yên Phỉ Nguyệt, Yên quốc Nhị vương gia.”
“Cái gì! ?” Này. . . Đây không phải sự thật chứ?
“Phỉ Nguyệt chưa cùng ngươi nói sao?”
“Không có…” Nguyệt không có nói với ta hắn là Yên quốc Nhị vương gia…
“Mị Nhi hiện tại biết cũng không muộn, như vậy Phỉ Nguyệt sau này sẽ là tiểu thúc của ngươi .”
“Tại sao?” Cái gì? nguyệt sau này sẽ là tiểu thúc của ta ?
“Bởi vì. . . Mị Nhi sẽ gả cho ta… . . .” Phỉ Dạ dắt tay ta, hôn lên tay của ta.
“Ta sao phải gả cho ngươi! ?” Ta kinh ngạc hỏi, thân thể có ý thức muốn tránh thoát Phỉ Dạ ôm ấp.
“Mị Nhi cũng không có lựa chọn, Mị Nhi sẽ là hoàng hậu của ta!” Phỉ Dạ gắt gao ôm ta, khí lực quá lớn làm cho ta giãy không được, chỉ có thể tùy ý hắn bài bố.
“Ngô… Ân ngô… … . . .”
“Ô. . . Không cần…” Ta nhịn không được khóc ra.
“Mị Nhi. . . Đừng khóc… . . .” Phỉ Dạ đình chỉ động tác, đem ta ôm trở về trong ngực, dịu dàng lau nước mắt trên mặt ta.
“Ô… Ta không cần… . . .”
Ta tựa như tiểu hài tử, lên tiếng khóc lớn, vẫn khóc, vẫn khóc, không biết khóc bao lâu, chỉ biết là khóc khóc đến khi ngủ. Khi lâm vào giấc, ta mơ hồ nghe được… ‘ Mị Nhi, ta sẽ không để cho ngươi thoát khỏi ta ’… …
|