Anh Rể, Em Có Rồi
|
|
Chương 35:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Em yên tâm, tôi không muốn em nữa, em bị sốt tôi muốn ôm em vào bệnh viện điều trị. Em không thấy chúng ta đều đã mặc quần áo, đã không còn ở trong phòng huấn luyện SM nữa mà là đang trên xe của tôi sao!” Tề Hân Lỗi bật cười nói, cảm thấy bộ dạng hoảng sợ kia thật là đáng yêu.
Lúc này Hàn Tử Dạ mới cảm thấy rất mệt mỏi nóng rát vì phát sốt, thầm mắng Tề Hâm Lỗi vô cùng cầm thú thế mà lại dám chơi mình đến ngã bệnh, khẽ lắc đầu.
“Tôi không đi bệnh viện, tôi không thể để người ta chạm vào tôi, biết bí mật của tôi….”
“Nhưng em bị sốt cao thì làm thế nào bây giờ?” Tề Hâm Lỗi không đợi cậu nói xong liền cắt ngang lời cậu, vẻ mặt buồn rầu. Mình cũng không muốn cậu bị người khác chạm vào và biết bí mật của cậu, nhưng cậu đang sốt cao thì lại không thể mặc kệ được.
“Tôi thà sốt chết tươi…” Hàn Tử Dạ không chút do dự trả lời. Cậu thật sự rất muốn bị nhiệt độ thiêu sống chết, giết ác ma này thất bại lại còn bị ác ma bỏ thuốc, hèn hạ vô sỉ mất thể diện cầu xin ác ma này huấn luyện hành hạ điên cuồng đâm cậu cả một đêm cậu còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Ác ma thật sự rất lợi hại khiến hai ngày nay cậu vẫn không ngừng có ý định muốn chết.
“Tôi tuyệt đối không để em chết, em không muốn vào viện điều trị thì phải tới nhà tôi uống thuốc hạ sốt.” Tề Hâm Lỗi nhìn vẻ mặt kiên quyết của cậu, biết cậu rất khó thay đổi chủ ý, vẻ mặt càng buồn khổ hơn, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng nói.
Cậu sốt cao không tính là nghiêm trọng, uống thuốc hạ sốt sẽ khỏe nên cũng không cần phải đi bệnh viện điều trị.
“Không, tôi tuyệt đối không tới nhà anh… “ Hàn Tử Dạ lập tức từ chối, trời mới biết đến nhà ác ma vô cùng dâm tà biến thái này, hắn sẽ làm chuyện kinh khủng hạ lưu bỉ ổi gì với mình nữa.
“Không tới nhà tôi vậy em về nhà hả? Nhà em có người chăm em sao! Tôi…. Giờ này chắc ba mẹ em đi làm, chị em chắc cũng đi học, em nên ngoan ngoãn tới nhà tôi uống thuốc hạ sốt, để tôi chăm sóc em đến khi khỏi ốm.”
Tề Hâm Lỗi đóng cửa xe, hắn muốn nói đã biết hết mọi chuyện, ba mẹ cậu ước gì cậu sớm chết đi, khỏi cần thấy gánh nặng là cậu nữa cho nên tuyệt đối sẽ không chăm sóc cậu, cho cậu uống thuốc, cũng sẽ không cho phép chị cậu chăm sóc cậu đưa thuốc cậu uống như lúc trước khi cậu ngã bệnh vậy. Nhưng hắn sợ cậu đau lòng, do dự một lát liền sửa lại miệng. truyện bên Lerquydon
Hai ngày nay ở cùng và xem báo cáo điều tra về Hàn Tử Dạ khiến Tề Hâm Lỗi biết Hàn Tử Dạ là một người có lòng tự ái cực mạnh. Hàn Tử Dạ tuyệt đối sẽ không muốn cho người ta, nhất là người mình ghét nhất oán hận nhất biết ba mẹ ruột của cậu ghét cậu như thế nào tổn thương cậu ra sao, đó là vết sẹo sâu trong đáy lòng mà cậu không nguyện ý để người ta biết.
“Đó là chuyện của tôi không cần anh lo, cho tôi xuống xe… Đừng…. Ừm…” Hàn Tử Dạ mặc kệ mình nóng sốt rên lên cũng muốn mở cửa xe rời đi.
Về nhà? Bây giờ cậu còn mặt mũi nào về nhà gặp chị?
Không thể báo thù cho chị lại còn vô cùng dâm đãng lẳng lơ hạ tiện cầu xin ác ma đâm cậu, nằm dưới thân ác ma đạt cao triều một lần lại một lần. Cho dù là vì ác ma dùng thuốc cậu cũng không cách nào tha thứ cho mình, cậu muốn dùng cái chết đã tạ lỗi với chị.
Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng cách xa ác ma khiến cậu căm thù đến tận xương tủy này, sau đó tìm một nơi hoang vu không có ai để chết vì sốt, như vậy vĩnh viễn chẳng có người nào phát hiện thi thể của cậu, biết bí mật của cơ thể cậu.
“Em muốn đi về nhà sao, nơi này cách nhà em cực xa, bây giờ thân thể em tuyệt đối không thể đi về được. Em vẫn nên nghe lời tôi tới nhà tôi, nhà tôi cách chỗ này rất gần, đi một lát là tới. Về phần trong nhà em em cũng không cần lo lắng, tối hôm qua tôi đã bảo người ta giả vờ là bạn em, gọi điện thoại đến nhà em nói em có chuyện muốn ở nhà bạn không về, sau đó bên trường học tôi cũng đã gọi điện thoại xin nghỉ phép giúp em rồi.” Tề Hâm Lỗi vội vã nắm bàn tay trắng nõn xinh đẹp như nữ sinh, đau lòng nói.
Tối hôm qua mình còn chưa biết tình hình thực tế của nhà cậu, sợ cả đêm cậu không về nhà ba mẹ cậu sẽ lo lắng cho cậu tìm cậu khắp nơi, nên cố ý dặn người của câu lạc bộ SM gọi điện đến nhà cậu. Bây giờ suy nghĩ lại thật đúng là làm điều thừa, ba mẹ cậu ước gì cậu vĩnh viễn đừng về nhà, hoàn toàn không lo lắng cho cậu.
“Anh tên dâm loạn đáng chết, biến thái đáng chết, cầm thú đáng chết không được phép chạm vào tôi, mau buông tôi ra, anh vừa chạm vào khiến tôi ghê tởm muốn nôn… Ừ a… A đừng…” Hàn Tử Dạ như rắn bị đụng phải lập tức nổi giận mắng, muốn tránh khỏi bàn tay cứng như sắt của Tề Hâm Lỗi ngay lập tức, nhưng cơ thể mềm yếu không có sức hoàn toàn không làm gì được.
Cậu gấp gáp muốn chết, nếu như ác ma này chạm vào cậu mà khiến cậu ghê tởm muốn ói thì còn may, đằng này hết lần này tới lần khác đều không phải vậy. Ác ma vừa chạm vào cậu, cậu lập tức nhớ lại bàn tay mạnh khỏe có lực này chơi đùa cậu ra sao, khiến cậu sung sướng bao nhiêu, thân thể lập tức hưng phấn run rẩy. lequydonn
Cậu hận thấu xương phản ứng của cơ thể, cậu tuyệt đối không thể lặp lại tình huống đêm qua, tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm qua là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời cậu. Nhưng không biết tại sao, cậu càng muốn quên hết sạch chuyện đêm qua lại càng không thể nào quên được. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đêm qua cậu bị ác ma này chơi đùa dâm đãng, đâm cậu thoải mái ngút trời khiến tất cả phụ nữ dâm dục cũng phải đỏ mặt, cơ thể càng hưng phấn run rẩy hơn.
Hết chương 35
|
Chương 36:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Vốn Tề Hâm Lỗi định nổi giận khi nghe câu nói cuối cùng của cậu nhưng thấy mắt phượng đột nhiên sóng sánh đầy nước, còn ẩn giấu thù hận thẹn thùng, tay nhỏ bé hơi run rẩy, lửa giận cũng theo đó bị vui sướng thay thế.
Thật tốt quá, mình vào chạm vào cậu ấy thì cậu có phản ứng. Đêm qua rất hiệu quả, mình đã chinh phục được thân thể cậu như mong muốn, kế tiếp mình phải chinh phục trái tim của cậu.
Mình đã quen thuộc hết thảy mọi thứ của cậu, muốn chiếm được trái tim cậu là chuyện dễ dàng.
“Tôi không chạm vào em, nhưng em phải đồng ý tới nhà tôi uống thuốc hạ sốt, để tôi chăm sóc cho đến lúc em khỏi bệnh. Nếu như em không đồng ý tôi lập tức tới trường học nói cho chị em biết, chiều và đêm hôm qua chúng ta đã làm chuyện tốt gì.” Tề Hâm Lỗi buông bàn tay nhỏ bé của Hàn Tử Dạ ra uy hiếp nói. Hắn phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tử Dạ càng đỏ hơn, rõ ràng nóng lợi hại hơn, phải nhanh chóng uống thuốc hạ sốt.
“Sao anh có thể hèn hạ như thế chứ!” Hàn Tử Dạ căm hận mắng.
“Chỉ cần để em khỏi bệnh, hèn hạ bao nhiêu tôi cũng làm. Một câu thôi, có đồng ý hay không?” Vẻ mặt Tề Hâm Lỗi chân thành nói, trong giọng điệu đầy quan tâm.
Hắn không đợi Hàn Tử Dạ trả lời đã khởi động lái xe rời đi, hắn biết Hàn Tử Dạ không dám không đồng ý.
“Chớ làm ra vẻ quan tâm tôi, làm như tất cả đều là vì tốt cho tôi, quá giả dối, khiến người ta buồn nôn….” Hàn Tử Dạ cười lạnh, xì mũi coi thường mắng, ngay sau đó nghiến răng rất không cam lòng nói: “Sau khi tôi đến nhà anh, tuyệt đối không cho anh có hành động quấy rối nào với tôi, sau khi tôi khỏi bệnh phải lập tức để tôi rời đi….”
Cậu biết rõ ác ma này muốn cậu khỏi bệnh tuyệt đối không phải vì quan tâm cậu, chẳng qua là sợ cậu bệnh chết thì không thể chơi đùa thân thể cậu nữa mà thôi.
Vẻ mặt mê muội của ác ma đêm qua, vô cùng điên cuồng đòi hỏi cậu, khiến cậu phát hiện ác ma này không phải là người bình thường, rất thích thú thân thể dị dạng quái lạ của cậu, không hề giống lúc trước sau khi hắn hưởng thụ xong sẽ chán ghét. Sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn này ác ma thường xuyên muốn chơi thân thể cậu.
Cho nên đồng ý tới nhà ác ma là vô cùng nguy hiểm, nhưng cậu không còn sự lựa chọn nào khác, cậu không cách nào gánh nổi hậu quả nếu ác ma sẽ nói cho chị cậu biết chiều và đêm hôm qua đã xảy ra chuyện tốt đẹp gì. Cậu chỉ có thể cầu nguyện ác ma không biến đổi có “Thú tính” với người bệnh, nếu không với tình trạng hiện giờ của cơ thể cậu, lequydoon nếu ác ma muốn làm chuyện hạ lưu dâm đãng kinh khủng gì đó mà nói thì cậu không thể phản kháng được.
Tề Hâm Lỗi gật đầu, vốn định nói cho cậu biết thật ra hắn quan tâm cậu, vì muốn tốt cho cậu nhưng biết tuyệt đối cậu sẽ không tin, quyết định vẫn nên dùng hành động thực tế để chứng minh với cậu.
Mắt sáng thoáng hiện lên nụ cười chói mắt, trong lòng Tề Hâm Lỗi thầm nghĩ: Tiểu bảo bối song tính, chờ đến lúc em giao trái tim cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng khiến em thích, yêu tôi, điên cuồng say đắm tôi giống như chị của em và những người con gái trước kia….
☆ ☆ ☆
Tề Hâm Lỗi không dẫn Hàn Tử Dạ về nhà lớn của nhà họ Tề mà dẫn cậu về khu nhà ở nằm trên đoạn đường đắt đỏ, tầng lầu tốt nhất, tấc đất tấc vàng siêu hào hoa trong thành phố.
Hàn Tử Dạ nhìn khu nhà cao cấp 300 mét vuông, được lắp đặt thiết bị vô cùng xa hoa nhưng không có chút hơi thở nhà giàu mới nổi, mà là khắp nơi đều lộ ra khí chất quý phái lịch sự tao nhã thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Biệt thự nhỏ của nhà họ Hàn thật đúng là…. Kém quá xa khu nhà cao cấp trước mắt này, đây mới chính là khu nhà cao cấp chân chính.
“Nhà nhà của tôi rất tuyệt chứ, nhà lớn của gia đình tôi còn lớn hơn nhiều, lần sau dẫn em tới.” Trên khuôn mặt gian tà tuấn tú của Tề Hâm Lỗi tràn đầy nụ cười, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Hàn Tử Dạ, giải thích: “Nơi này là quà sinh nhật ba mẹ tặng cho tôi lúc tôi mười lăm tuổi, đặc biệt chỉ mình tôi ở, là nhà nhỏ của tôi, nhưng bình thường tôi sống cùng ba mẹ ở nhà chúng tôi – Nhà lớn của nhà họ Tề.”
Dẫn cậu tới chỗ này mà không về nhà lớn của họ Tề cũng không phải sợ ba mẹ hỏi về thân phận cậu, mà là nhà lớn họ Tề quá nhiều người, không thể nào sống đơn độc với cậu được. Bản thân mình và cậu đơn độc sống chung, nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm, chiếm được trái tim của cậu.
Mắt phượng thoáng hiện vẻ kinh ngạc và xem thường, ba mẹ ác ma này thật sự rất có tiền, thế mà lại lấy khu nhà cao cấp như thế này làm quà sinh nhật, khu nhà cao cấp này vừa nhìn đã biết đắt đỏ hơn biệt thự của nhà họ Hàn. Nhưng mình cũng chẳng thèm hâm mộ hắn, ngược lại hắn còn không biết xấu hổ. Nhìn vẻ mặt và giọng điệu kia rõ ràng cho thấy hắn đang khoe khoang với mình. Truyện chỉ post bên diễn đàn Ljequydon
“Tôi bế em qua giường, sau đó tìm thuốc hạ sốt cho em uống.”
Tề Hâm Lỗi dẫn Hàn Tử Dạ xuyên qua phòng khách đặc biệt xa hoa đi tới phòng ngủ giống như phòng ngủ của thái tử còn xa hoa rộng lớn hơn cả phòng khách. Ngay sau đó thả cậu xuống chiếc giường cực lớn, rất xa hoa có rất nhiều họa tiết rồng vô cùng êm ái, cởi giày giúp cậu, rồi ra khỏi phòng ngủ tìm thuốc hạ sốt.
Sau khi bóng lưng to lớn vĩ đại của Tề Hâm Lỗi biến mất trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tử Dạ đã đỏ đến không thể đỏ đỏ hơn nữa, hiện lên vẻ thẹn thùng.
Bây giờ cậu hoàn toàn không nhúc nhích được chớ đừng nói là bước đi, cho nên lúc xuống xe ác ma lại dùng chuyện của bọn họ nói cho chị cậu uy hiếp ôm cậu đi, khiến cơ thể cậu vẫn run rẩy không ngừng, trong đầu đến giờ vẫn chất đầy hình ảnh đồi trụy đêm hôm qua.
“Ưm uhm…” Hàn Tử Dạ chợt rên khe khẽ một tiếng, lần này không phải là vì thân thể khó chịu như lúc trước mà là vì thân thể rất thoải mái. Chiếc giường phía dưới thoải mái mềm mại không nói nên lời, cậu chưa từng được ngủ qua chiếc giường nào như thế, tựa như đang nằm trên một đám mây….
Hết chương 36
|
Chương 37:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Tiểu bảo bối, uống thuốc đi.” Tề Hâm Lỗi nhanh chóng cầm thuốc hạ sốt và một ly nước trở lại phòng.
Mặc dù bình thường hắn rất ít khi tới nơi này nhưng ở đây hàng ngày đều có người tới quét dọn và chuẩn bị các thứ cần thiết cho cuộc sống, trong đó bao gồm cả thuốc men. Ba mẹ rất sợ hắn tới nơi này ngã bệnh đột ngột bác sĩ lại không thể tới ngay, thật ra thì hắn khỏe mạnh như vậy sao có thể đau ốm nhưng ba mẹ vẫn cứ rất lo lắng. Song cũng may ba mẹ bảo người ta chuẩn bị một đống thuốc, bây giờ mới sẵn có thuốc hạ sốt để người yêu uống.
“Đừng gọi tôi là tiểu bảo bối, ghê tởm chết đi được, tôi cũng không phải là những người bạn gái kia của anh….” Sau khi Hàn Tử Dạ uống xong thuốc và nước Tề Hâm Lỗi đút cho, lập tức chán ghét mắng.
“Không nghĩ tới nhanh như vậy em đã ghen vì tôi, đáng yêu quá! Em muốn không giống với những người bạn gái trước kia của tôi, không thành vấn đề! Từ nay về sau không gọi em là tiểu bảo bối nữa, gọi là em tiểu tâm can (trái tim nhỏ) thì thế nào?” Tề Hâm Lỗi cố tình hiểu sai ý tứ của cậu.
“Anh đừng nói nhảm, tôi mới không thèm ghen tuông vì anh, tôi cũng không thích anh. Còn nữa, đừng gọi tôi là tiểu tâm can, tiểu tâm can càng khiến tôi ghê tởm hơn cả tiểu bảo bối….” Hàn Tử Dạ lập tức giận hờn mắng. Ác ma thế mà đùa giỡn cậu, thật đáng ghét!
“’Tiểu tâm can’ đáng ghét chỗ nào chứ, tôi cảm thấy vô cùng hay. Tiểu tâm can, em không thích tôi cũng không sao, tôi sẽ khiến em nhanh chóng thích tôi, hơn nữa yêu tôi, bởi vì tôi đã thích, đã yêu em.” Tề Hâm Lỗi nhân cơ hội này biểu lộ, nói cho người yêu biết tâm ý của mình.
Hàn Tử Dạ kinh ngạc đến ngơ ngẩn, cậu đã từng hoài nghi tới chuyện có phải ác ma này thích cậu yêu cậu hay không, nhưng cậu sớm phủ định suy nghĩ này, vì cậu cho rằng đây là chuyện không thể xảy ra. Thực sự không nghĩ tới thật đã xảy ra, là mặt trời mọc lên từ phía Tây sao, ác ma này thế mà đầu óc không bình thường, lại thích, yêu cậu….
Không? Nếu ác ma thích yêu thân thể của cậu mới đúng, chiều và đêm hôm qua ác ma này cũng đã biểu hiện hết sức mê luyến thân thể của cậu, đúng là một tên quỷ háo sắc. lequyydoon
“Đã nói đừng gọi tôi là tiểu tâm can! Còn anh ít nằm mơ đi, tôi tuyệt đối sẽ không thích, yêu anh, tôi chỉ luôn căm hận anh, tôi vĩnh viễn sẽ không quên chuyện ác độc mà anh làm với chị em chúng tôi…” lquydon. Vẻ mặt Hàn Tử Dạ rất nhã nhặn, giọng điệu lại tràn đầy hận ý.
“Đối với em và chuyện của chị em tôi hết sức xin lỗi, bây giờ tôi chính thức nói lời xin lỗi với em, xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho tôi!” Tề Hâm Lỗi trịnh trọng cúi đầu nói lời xin lỗi với Hàn Tử Dạ, giọng vô cùng chân thành tha thiết, đây là lần đầu tiên hắn nói lời xin lỗi với người khác.
Thật ra thì hắn chỉ cảm thấy có lỗi với Hàn Tử Dạ, đối với Hàn Tử Thần hắn tuyệt đối không cảm thấy áy náy, còn cho rằng lúc trước đối xử với cô cũng rất tốt, hắn nghĩ trước khi chia tay nên hung hăng hành hạ cô, tổn thương cô. Ngoại trừ vì ghen tị với cô, còn vì hắn rất tức giận Hàn Tử Thần, rõ ràng là sinh đôi, tại sao cô ta được ba mẹ nâng trong lòng bàn tay như công chúa lớn lên, còn Hàn Tử Dạ lại bị ba mẹ giẫm dưới chân như cây cỏ hèn yếu lớn lên, rất không công bằng.
“Một câu xin lỗi mà muốn tôi tha thứ cho anh, anh nghĩ cũng hay quá nhỉ. Tôi cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh….” Hàn Tử Dạ không chấp nhận lời xin lỗi của hắn. Mình không phải là Thánh Mẫu (Đức mẹ Ma-ri-a), không làm được chuyện chỉ vì một câu xin lỗi của hắn mà quên đi chuyện hắn tổn thương mình và chị gái, không còn hận hắn nữa.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới nói một câu xin lỗi sẽ khiến em tha thứ cho tôi, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ dùng hành động để bày tỏ áy náy với em, dùng hết toàn lực đền bù những tổn thương của em, để nhận được sự tha thứ từ em, chiếm được trái tim em.” Tề Hâm Lỗi không hề chán nản, lòng tràn đầy niềm tin cười nói.
“Đừng uổng phí tâm tư, bất kể anh làm gì cũng đừng mơ tưởng tôi sẽ tha thứ cho anh, càng đừng hy vọng xa vời là tôi sẽ giao trái tim cho anh…..” Hàn Tử Dạ kiên quyết nói, nhếch môi cười lạnh? Đền bù ư? Ác ma nghĩ thật quá đơn giản, tổn thương hắn gây ra cho mình và chị có thể bù đắp sao, cho dù hắn chết cũng không bù đắp nổi.
“Chúng ta chờ xem. Tiểu tâm can, đêm qua khiến em mệt mỏi như vậy bây giờ chắc em rất đói bụng, tôi đi lấy đồ ăn cho em.” Tề Hâm Lỗi cười đầy niềm tin như cũ.
“Sao anh còn gọi tôi là tiểu tâm can, anh nghe không hiểu tiếng người sao, còn nữa, tôi chẳng đói bụng chút nào…” Hàn Tử Dạ nhăn đôi mày thanh tú mắng.
Sau buổi trưa hôm qua ăn chút đồ ăn thì chưa ăn gì vào bụng, bị ác ma này phá thân còn điên cuồng chơi nguyên cả một đêm thân thể vô cùng mệt mỏi, không có cảm giác đói và nhu cầu cần thiết ăn cơm. Nhưng tới nhà ác ma uống thuốc cậu đã thiếu ác ma một món nợ ân tình, nếu như ăn đồ ăn của ác ma nữa thì lại thiếu ác ma thêm một món nợ ân tình, đến lúc nào đó ác ma này bắt cậu trả lại thì sẽ rất phiền toái.
Hàn Tử Dạ không cho rằng Tề Hâm Lỗi khiến cậu ngã bệnh, Tề Hâm Lỗi phải có nghĩa vụ chăm sóc cậu. Từ nhỏ đến lớn cuộc sống không thuộc về mình khiến cậu cảm thấy ngay cả ba mẹ ruột thịt cũng không có nghĩa vụ chăm sóc cậu, người khác lại càng không có nghĩa vụ chăm sóc cậu, bất kể đối phương làm cậu tổn thương đến mức nào.
“Tiểu tâm can, em thật sự không đói bụng sao?” Tề Hâm Lỗi hơi nhíu chân mày. Mình cũng đói bụng sao cậu ấy lại không đói chứ.
Hàn Tử Dạ đang muốn nói hắn gọi mình là tiểu tâm can nữa thì lập tức rời khỏi nhà hắn, nhưng đột nhiên lại nghe thấy bụng mình truyền tới tiếng kêu đói bụng.
Hàn Tử Dạ lập tức ngượng ngùng không dám nhìn Tề Hâm Lỗi, thầm mắng sao cái bụng đáng chết lại reo lên, lần này không biết ác ma có tính cách siêu xấu xa này sẽ cười nhạo mình thế nào đây.
Hết chương 37
|
Chương 38:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Nhưng cậu không nghĩ tới Tề Hâm Lỗi chẳng những không cười nhạo cậu mà vẻ mặt còn dịu dàng, quan tâm mỉm cười hỏi: “Tiểu tâm can, tôi đi chuẩn bị đồ ăn, em chờ tôi một lát, rất nhanh sẽ có.”
Tiếng nói vừa dứt Tề Hâm Lỗi liền đứng dậy ra khỏi phòng ngủ khiến Hàn Tử Dạ không cách nào ngăn cản hắn.
Chân mày xinh đẹp tinh xảo chau lại, Hàn Tử Dạ khẽ hừ một tiếng, cho dù ác ma bắt ăn mình cũng không thèm ăn…..
“Ọc ọc….” Bụng Hàn Tử Dạ lại kêu khiến cậu càng quẫn hơn, hàng năm ăn không no đủ nên cậu rất quen với việc đói bụng, vẫn luôn chịu được, ít khi đói đến bụng phải réo lên, lần này đói bụng không chịu nổi, cậu phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ lát nữa ác ma mang thức ăn lên cậu nên ăn sao?
Không, cậu không thể làm cái chuyện không có tác phong như vậy được, nhưng… Bụng trống rỗng cảm giác kêu òng ọc thực sự rất khó chịu…..
Tác dụng của thuốc hạ sốt còn chưa phát tác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực hiện lên vẻ buồn rầu, Hàn Tử Dạ âm thầm đấu tranh, cho đến khi Tề Hâm Lỗi trở lại cậu vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.
“Tiểu tâm can, đây là cháo thịt nạc trứng muối tôi đặc biệt làm cho em, em ngửi thấy mùi thơm này thì cũng biết ăn rất ngon, tôi đút em ăn.” Tề Hâm Lỗi mang một tô cháo thịt nạc trứng muối ngồi bên mép giường, múc một thìa cháo còn bốc hơi nóng tỉ mỉ dùng miệng thổi, sau đó mới đưa tới trước miệng Hàn Tử Dạ.
Trong tủ lạnh mỗi ngày đều có người giúp việc tới quét dọn từ rất sớm và để đầy đủ các thoại thức ăn nước uống mới như trước. Hắn vốn định làm một bữa tiệc lớn nhiều món ăn ngon thịnh soạn, để người yêu đáng thương ăn một bữa thật ngon. Nhưng nghĩ tới bây giờ người yêu đang bị sốt phải ăn đồ ăn dễ tiêu, cháo là tốt nhất, nên không thể làm gì khác hơn để giành buổi trưa và buổi tối mới làm bữa tiệc đầy món ăn ngon, hiện giờ nấu cháo trước cho người yêu ăn đã.
Có thể do nóng lòng muốn người yêu nếm thử mùi vị thịt thà nên hắn liền nấu cháo thịt nạc trứng muối, còn đặc biệt bỏ thêm nhiều thịt vào trong cháo, tin rằng người yêu nhất định sẽ rất thích.
Lúc hắn nấu cháo còn làm một chuyện khác, đó chính là gọi điện thoại cho đàn em ở trường học xin nghỉ phép cho người yêu.
“Anh nấu cháo ư?” Hàn Tử Dạ cực kỳ kinh ngạc, rất hoài nghi có phải lỗ tai mình hỏng rồi không. Ác ma này nhìn thế nào cũng giống vị hoàng đế nhỏ áo quần đưa tới tay cơm đưa tới miệng, sao có thể biết nấu cháo. Vừa lúc nãy hắn nói đi chuẩn bị đồ ăn mình còn tưởng rằng là hắn điện thoại gọi món bên ngoài, không nghĩ tới là hắn tự mình làm.
“Ừ. Tiểu tâm can, ngoại trừ nấu cháo tôi còn có thể làm rất nhiều món ăn ngon khác, chờ em khỏi sốt tôi sẽ làm cho em ăn, đảm bảo em ăn rồi còn muốn ăn nữa.” Thừa dịp cậu há miệng nói chuyện Tề Hâm Lỗi đút cháo vào trong miệng cậu.
Từ nhỏ đến lớn ba mẹ vô cùng cưng chiều hắn, không yêu cầu gì đối với hắn, chỉ yêu cầu duy nhất là hắn nhất định phải học võ và nấu ăn. Ba mẹ nói học võ để bảo vệ mình, còn biết làm cơm để nếu gặp phải tình huống không ai làm cho hắn ăn cũng không mua được đồ ăn bên ngoài thì hắn có thể tự mình nấu mà ăn. Cho nên 14 tuổi hắn đã lấy được giấy chứng nhận đầu bếp cao cấp, leqquydon, biết làm rất nhiều món ăn ngon, song hắn ngại phiền hà nên rất ít khi tự mình làm.
Cháo trong miệng thơm mịn ăn ngon khó có thể hình dung được, khiến Hàn Tử Dạ không kiềm chế được sự ngạc nhiên, vô ý nuốt xuống.
Sao cháo lại ăn ngon như vậy, còn thịt rất thơm, thơm hơn cả trong tưởng tượng của cậu, khiến cậu lần đầu tiên được ăn thịt vô cùng kích động, cậu rất muốn… Ăn nữa!
“Tiểu tâm can, ăn ngon chứ, ha hả…..” Tề Hâm Lỗi nhìn vẻ mặt cậu cũng biết trong lòng cậu đang nghĩ gì nên cười vui vẻ, lại đút tiếp một thìa cháo, sợ cậu nóng nên hắn đã thổi qua.
Hàn Tử Dạ do dự một lát rồi không từ chối, bây giờ cậu rất thích món cháo trước mắt này, vị giác muốn thưởng thức thêm hương vị của nó, bụng đói cũng rất muốn được nó lấp đầy, cậu lại thiếu ác ma này thêm một món nợ ân tình nữa.
Tề Hâm Lỗi đút cho Hàn Tử Dạ ăn một thìa lại một thìa, không bao lâu sau cháo trong chén hết sạch toàn bộ, Tề Hâm Lỗi lập tức tỏ vẻ muốn tới phòng bếp múc thêm cháo đút cho Hàn Tử Dạ, nhưng bị Hàn Tử Dạ cản lại.
“Không cần, tôi ăn no rồi…” Hàn Tử Dạ lắc đầu thỏa mãn, đây là lần đầu tiên cậu được ăn no, hơn nữa ăn no đến bụng căng tròn. Có thể là do quá đói bụng và cháo ăn quá ngon, lại còn là lần đầu tiên được ăn cháo nấu với thịt cậu không dám ăn no, sợ không quen.
Từ nhỏ đến lớn chưa có một lần nào được ăn no, khi còn bé thường nghĩ ăn no không biết sẽ có cảm giác gì, nhất định là rất hạnh phúc. Rốt cuộc bây giờ cậu biết được ăn no đúng là có cảm giác vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả trong tưởng tượng của cậu, hạnh phúc đến khiến ánh mắt có chút khô khốc của cậu muốn rơi nước mắt.
Cả đời này cậu sẽ không quên cảm giác được ăn no thì hạnh phúc như thế, cho dù người khiến cậu có cảm giác hạnh phúc này là ác ma cậu ghét nhất oán hận nhất. truyện bên lêquydoon
“Tiểu tâm can, em thật sự no rồi à?” Mặc dù Tề Hâm Lỗi cảm thấy cậu ăn một tô cháo như vậy chắc là no rồi, nhưng vẫn không yên lòng xác nhận nói.
“Thật mà. Vì sao anh thích gọi tôi là tiểu tâm can, không gọi tôi là tiểu tâm can anh sẽ chết à….” Hàn Tử Dạ không nhịn được mắng, mới vừa rồi đến bây giờ vì đủ các loại nguyên nhân, nghe thấy hắn nhiều lần gọi mình là tiểu tâm can mà quên mắng hắn.
“Vì tôi thích em, tôi yêu em! Người khác đánh chết tôi tôi cũng không gọi tiểu tâm can đâu. Em ăn cháo tôi nấu chẳng lẽ không phát hiện ra nó rất ngọt sao, nó ngọt là bởi vì bên trong đó tràn đầy tình yêu thương của tôi đối với em!” Tề Hâm Lỗi vô cùng thâm tình nhìn chằm chằm Hàn Tử Dạ, nói ra lời đặc biệt buồn nôn.
Hết chương 38
|
Chương 39:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Hàn Tử Dạ chưa bao giờ bị ánh mắt kiểu như vậy nhìn, hơn nữa chưa từng nghe qua lời nói nào buồn nôn như thế, trong lòng thế mà lại dâng lên cảm giác quái lạ.
Cháo… Quả đúng là hơi ngọt!
Hơi ngọt đó khiến lỗ mũi cậu có cảm giác chua xót, nhớ lại khi còn bé có một lần cậu và chị cũng bị sốt nhưng ba mẹ chỉ cho chị uống thuốc hạ sốt, nấu cháo đút chị ăn, đau lòng trông bên cạnh chị, hoàn toàn không để ý tới cậu. Nóng, đói bụng đến vô cùng khó chịu nhưng cậu chỉ có thể để nhiệt độ và cơn đói tự lui đi, cậu hâm mộ nhìn chị gái bên cạnh, nghĩ thầm nếu như có một ngày và có một người đút cho cậu uống thuốc và ăn cháo khi cậu bị sốt thì tốt quá, loại cảm giác đó chắc chắn còn hạnh phúc hơn cả khi được ăn no.
Không nghĩ tới ước mơ này thật sự trở thành hiện thực, nhưng người thực hiện giấc mơ này lại là ác ma mà mình chán ghét nhất oán hận nhất, khiến cậu không thể nói lời cảm ơn hắn.
“Tiểu tâm can, sau này tôi nhất định sẽ rất thương yêu em, cưng chiều yêu, làm cho em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới!” Tề Hâm Lỗi thấy tròng mắt đối phương thoáng hiện vẻ đau thương nhàn nhạt, biết cậu nhất định đang nhớ lại chuyện cũ bi thương thống khổ, đau lòng thề nguyện nói.
Nghe vậy Hàn Tử Dạ lấy lại tinh thần, đè cảm giác rất quái lạ và không khỏi rối loạn trong lòng vì lời nói của hắn xuống, cố ý vênh mặt đẹp lên vô cùng khinh thường hừ mắng: “Hừ - Tôi mới không thèm anh yêu thích cưng chiều, trở thành người hạnh phúc nhất thế giới vì anh. Tôi chỉ xin anh đừng gọi tôi là tiểu tâm can nữa để tôi khỏi phải nổi cả da gà. Tôi buồn ngủ, phiền anh đi ra ngoài để tôi ngủ cho ngon….”
Có thể thuốc phát huy tác dụng, thoáng cái mí mắt cậu nặng trĩu rất buồn ngủ.
“Tiểu tâm can em ngủ đi, tôi đi ăn cháo. Nãy giờ nhìn em ăn tôi cũng thèm ăn muốn chết, bụng đói đến mức sắp kêu ọc ọc như em lúc nãy rồi.” Tề Hâm Lỗi xem lời của cậu vào tai này lại ra tai kia, tiếp tục gọi cậu là tiểu tâm can, còn sờ lên bụng rồi chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn cậu, bộ dạng kia lại có chút đáng yêu.
“Mau lượn đi ăn đi….” Giọng điệu Hàn Tử Dạ độc ác mắng, cố gắng không để hắn biết cậu hơi cảm động khi hắn thế mà lại không ngồi ở phòng bếp ăn trước mình, mà đi đút cháo mình ăn no trước.
Thị lực Tề Hâm Lỗi vẫn luôn rất tốt, mặc dù vẻ mặt Hàn Tử Dạ nôn nóng giọng điệu rất hung ác nhưng hắn vẫn nhìn ra Hàn Tử Dạ đang cảm động, vui tươi hớn hở đứng dậy đi ra ngoài.
Hàn Tử Dạ hơi thụt người xuống, đầu xinh xắn từ trên đầu giường mềm mại hơn cả salon nhập khẩu từ Ý tụt xống gối đầu lên chiếc gối mềm mại, ngay sau đó nhắm chặt hai mắt.
Nhưng rất kỳ quái, rõ ràng mới vừa nãy còn rất muốn ngủ song nhắm mắt lại thì cậu lại không ngủ ngay được, trong đầu tràn đầy hình ảnh ác ma Tề Hâm Lỗi.
Vốn là cậu hận ác ma này thấu xương, nhưng sau khi được ác ma đưa thuốc và đút cháo xong, dù vẫn còn rất hận ác ma nhưng dường như không còn hận nhiều như lúc đầu.
Không thể nào! Trong lòng Hàn Tử Dạ lập tức khinh bỉ, mạnh mẽ lên án mình, tại sao mình có thể có ý nghĩ như vậy, tại sao có thể vì ác ma đối xử tốt hơn với mình một chút liền giảm hận ý đối với hắn.
Bất kể ác ma đối xử tốt với mình thế nào mình cũng phải hận chết hắn như lúc ban đầu, tuyệt đối không thể giảm hận ý đối với hắn, càng không thể tha thứ cho hắn, nhất là …. Không thể có cảm giác động lòng với hắn.
Quan trọng hơn mình phải nhớ tới ác ma này hư hỏng, ghê tởm, tổn thương chị em họ như thế nào, phải quên hắn là người đầu tiên tỏ tình với mình, là người đầu tiên ngoại trừ chị mình nói thích cậu, đối xừ tốt với cậu…..
“Tiểu tâm can, tôi đã trở lại.” Giọng Tề Hâm Lỗi đột nhiên từ phía trước truyền vào tai Hàn Tử Dạ.
Mắt phượng lập tức kinh ngạc mở to nhìn về phía giọng nói phát ra, thấy Tề Hâm Lỗi cậu có chút khó có thể tin. Sao nhanh như vậy hắn đã ăn xong rồi, đây là tốc độ gì vậy chứ!
“Tiểu tâm can, tầm mắt tôi đã không thể rời khỏi em cho nên tôi dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết cháo rồi lập tức chạy tới tìm em.” Tề Hâm Lỗi nhếch miệng lộ ra hàm răng cực kỳ trắng sáng có thể quảng cáo cho kem đánh răng được, nhanh chóng cởi giày ra nhảy lên giường ôm chặt Hàn Tử Dạ.
“Anh tên ác ma siêu cấp dâm đãng, biến thái đáng chết này không giữ lời hứa! Không phải anh đã đồng ý với tôi sẽ không có bất kỳ hành động mờ ám nào với tôi rồi sao, mau buông tôi ra….” Hàn Tử Dạ xấu hổ lập tức giãy dụa.
Không biết thế nào mà thân thể cậu lại thoải mái khẽ run rẩy khi ác ma ôm chặt, trong đầu thì tất cả đều là hình ảnh đồi trụy đêm qua. Cũng may đã uống thuốc và ăn cháo nên cậu có chút sức lực, có thể thử thoát khỏi cái ôm của ác ma.
“Tiểu tâm can đừng sợ, tôi sẽ không quấy rối em, em không biết tôi có thói quen phải ôm thứ gì đó mới có thể ngủ được, đành phải ủy khuất em làm gối ôm của tôi vậy.” Tề Hâm Lỗi kiên quyết không thả Hàn Tử Dạ ra, thật ra thì hắn không có thói quen này, hắn đơn giản chỉ là muốn ôm Hàn Tử Dạ ngủ.
“Tôi mới không thèm làm gối ôm cho ác ma nhà anh, anh mau thả ra, ra bên ngoài tha hồ tìm thứ đồ khác mà ôm ngủ…” Hàn Tử Dạ nghe thấy lời hắn nói vẫn không yên tâm, vẫn rất sợ không ngừng giãy dụa.
Thân thể không chỉ run rẩy mà còn có chút mềm mại, hình ảnh đồi trụy trong đầu càng lúc càng ướt át. Cậu đột nhiên nghĩ vậy có thể là đêm qua để lại di chứng.
Mặc dù đêm qua đã trôi đi nhưng ký ức đêm qua đã khắc sâu trên người cậu, trong linh hồn cậu, sợ rằng cậu vĩnh viễn cũng không thể quên được, chết tiệt thật!
“Tôi không muốn! Tôi chỉ muốn ôm tiểu tâm can em ngủ thôi, nếu em còn giãy dụa không đồng ý, tôi lại phải uy hiếp em như lúc trước.” Tề Hâm Lỗi bất chấp đạo lí nói, dọa nạt Hàn Tử Dạ không biết mệt.
“Lưu manh!” Hàn Tử Dạ tức giận mắng, rất không tình nguyện ngừng giãy dụa. Cậu chỉ sợ ác ma này đe dọa cậu, hơn nữa chút sức lực của cậu không đấu lại được ác ma, giãy dụa lâu như vậy mà cũng không thể khiến ác ma buông lỏng cậu ra được một chút.
“Cảm ơn đã khen.” Tề Hâm Lỗi cười đến vô cùng rực rỡ, gối đầu lên vai thơm mát gầy yếu của cậu, vẻ mặt thoải mái nhắm mắt ngủ. Đêm trước hắn không ngủ được mấy tiếng, đêm qua thì thức trắng đêm khiến giờ hắn không khống chế được cơn buồn ngủ.
Hàn Tử Dạ nhíu chặt đôi mày thanh tú, ác ma này như vậy thì sao cậu ngủ đây. Ngoại trừ kiềm chế thân thể đang xao động đáng xấu hổ, còn phải đề phòng ác ma đột nhiên tập kích cậu, động tay động chân với cậu, hoặc là trực tiếp xâm phạm cậu. Nhưng ác ma này lại thực hiện nguyện vọng khi còn bé lúc cậu bị sốt, đó là ôm chặt cậu ngủ.
Lần đó hai chị em họ cùng bị sốt, sau khi được ba mẹ cho uống thuốc và ăn cháo chị liền nũng nịu với ba mẹ nói rất sợ, muốn họ ôm cô ngủ ba mẹ lập tức đồng ý. Lúc ấy cùng bị đau ốm hành hạ giống chị, cậu cũng rất hoảng sợ, cũng muốn ba mẹ ôm cậu ngủ nhưng cậu biết ba mẹ sẽ không đồng ý. Cậu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng có một ngày lúc cậu bị sốt thì có người ôm cậu ngủ, cho cậu sự ấm áp, cho cậu sự an tâm để cậu không sợ hãi nữa.
Bị cánh tay đặc biệt mạnh mẽ của ác ma ôm chặt, cho dù vì thân thể cảm thấy hơi rối loạn đáng xấu hổ và hoảng sợ khi hắn làm loạn nhưng vẫn ấm áp và yên lòng không nói nên lời. Cái cảm giác yên tâm và ấm áp này ngay cả chị cũng chưa từng cho cậu…..
Thần kinh Hàn Tử Dạ căng thẳng, dần dần vì sự ấm áp yên tâm Tề Hâm Lỗi cho cậu mà không tự chủ thả lòng. Dây thần kinh vừa buông lỏng cơn buồn ngủ lại đánh tới, mí mắt xinh đẹp nhanh chóng khép lại.
Mặc dù rất sợ nhưng Hàn Tử Dạ vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nhanh chóng ngủ thiếp đi….
Hết chương 39
|