Tam Nhật Triền Miên
|
|
Chương 55: XO khoái lạc “Ư…” Liễu Dịch Trần rên một tiếng nồng âm mũi, côn thịt ở giữa hai cánh mông ma sát ngày một nhanh. “Cái tên khốn kiếp động dục này, ta còn đang tắm, ngươi… ngươi không thể đợi chút sao?” Lâm Thiên Long mắng mỏ, cả đầu đầy bọt xà phòng làm hắn không mở mắt ra được. Thấy Lâm Thiên Long không mở nổi mắt, mắt Liễu Dịch Trần sáng lên, khóe miệng nở một nụ cười tà ma. Nắm lấy đai lưng ở trên bờ… “Mẹ nó… Liễu Dịch Trần nhà ngươi trói ta làm gì.” Hai tay bị Liễu Dịch Trần ấn lên đỉnh đầu, sau đó bị buộc lại bằng đai lưng của mình, Lâm Thiên Long bừng tỉnh lại lập tức mắng muốn rách cả miệng. Kéo Lâm Thiên Long dựa vào bên bờ, Liễu Dịch Trần đè hắn xuống trên cỏ. Cỏ chớm thu tuy còn chút xanh tươi nhưng đa phần đang khô héo, vàng ruộm đi. Lưng bị cỏ cọ vào tuy không đau nhưng lại ngưa ngứa, bị Liễu Dịch Trần đè xuống đất, Lâm Thiên Long cơ bản đã hiểu rõ ý đồ của y. “Khốn kiếp! Trước tiên để ta gội sạch đầu cái đã.” Mặt Lâm Thiên Long đỏ ửng, giãy dụa toan đứng lên, lại bị đối phương ghì chặt. “Ngươi… a…” Lời còn chưa nói hết thì đã bị người ta bịt miệng rồi, đầu lưỡi nóng rực mang theo *** nồng đậm khuấy động không ngừng trong khoang miệng. Cơ thể trần trụi, dán chặt lại với nhau, gần như không một khe hở, vốn dĩ bị trêu trọc đã có chút hứng thú, đến giờ thì hạ thân của Lâm Thiên Long cũng hoàn toàn cương lên. Hai phần thân mềm mại được bàn tay trắng trẻo áp lại với nhau, vuốt ve lên xuống. “Ưm…” Từ mũi tràn ra tiếng rên rỉ, Lâm Thiên Long hoàn toàn hưng phấn, da thịt đỏ lên từng mảng, hai trái đỏ trước ngực phấn khởi dựng thẳng lên, cứng rắn dụ người hái lấy. Lưỡi từ tốn liếm men theo cổ, cảm nhận từng nhịp mạch đập, từng nhịp từng nhịp, tựa như trái tim hai người đã hòa chung nhịp đập vậy. Chiếc lưỡi ướt át tiếp tục trượt xuống, du ngoạn trên khuôn ngực rắn rỏi. Chiếc lưỡi linh hoạt cuốn lấy trái đỏ căng cứng trước ngực, đôi môi vừa ngậm, liền ra sức cắn mút. “A ư…” Mắt không sao mở ra được, hai tay lại bị trói, toàn bộ sự chú ý của Lâm Thiên Long đều dồn vào da thịt. Thứ ẩm ướt, mềm mềm đó lướt xuống ngực, sau đó ngậm lấy trái đỏ trên ngực hăn, rồi mạnh mẽ cắn mút khiến Lâm Thiên Long không kìm nổi tiếng rên rỉ. Trước giờ nào có ngờ đâu ngực mình lại mẫn cảm như thế, đến mức vừa bị người ta ngậm một cái đã sinh ra khoái cảm mãnh liệt. Chiếc lưỡi mềm dường như thôi không đùa bỡn hai trái đỏ đáng thương kia nữa, mà men theo đường cong cơ thể xuống đến vùng bụng. Vùng bụng bị lưỡi kia vẽ lên một vòng ẩm ướt, vốn chỉ thấy có chút ngưa ngứa, nhưng do không nhìn thấy gì nên cảm giác kia bị phóng đại lên rất nhiều. Bụng hơi run lên, Lâm Thiên Long dường như có thể cảm thấy phần thân *** đãng của mình đã tiết một lượng lớn chất lỏng , dính hết lên bụng. “Ư… tên khốn kiếp nhà ngươi, muốn làm thì làm lẹ đi. Lão tử không chờ được nữa.” Khó chịu mà giãy dụa, cơn ngứa trên bụng ngày càng mãnh liệt hơn, hậu huyệt dường như tiết ra không ít chất lỏng, mỗi lần co rút đều có cảm giác dinh dính. “Thiên Long đừng vội, hôm qua, ngươi làm ta vô cùng khó chịu.” Liễu Dịch Trần nhướng mày cười, đáng tiếc Lâm Thiên Long không nhìn thấy nụ cười ấy của y, cũng chẳng kém hai chữ “tuyệt mĩ” là bao nhiêu đâu. “A… Hôm qua gì kia chứ… ngươi mau… a…” Căn bản không rõ việc xảy ra tối hôm qua, Lâm Thiên Long chỉ cảm thấy hạ thân mình như bị thiêu đốt, khó chịu co rút hậu huyệt, muốn tự an ủi dục vọng của bản thân, lại không cách nào gỡ dây trói. Đương lúc hắn khó chịu muôn chết, thì một thứ ẩm ướt bỗng bao trọn lấy phân thân của hắn. “Liễu…” Lâm Thiên Long kinh hoảng, thứ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn là Liễu Dịch Trần để hắn thượng, thế nhưng sau đó lại thấy việc này là không thể nào, rồi thì cảm giác một vật thể mềm mềm cọ cọ trên đầu đỉnh của mình liền giúp Lâm Thiên Long xác thực suy nghĩ của bản thân. Tuy không phải thực sự chiếm hữu Liễu Dịch Trần, nhưng nghĩ đến cảnh đôi môi đỏ hồng kia ngậm lấy tính khí của mình, Lâm Thiên Long cũng không kiềm nổi hưng phấn trào dâng. “Oa a… sướng chết mất…” Lâm Thiên Long bắt đầu rên rỉ lớn tiếng, cặp đùi mở rộng, khiến Liễu Dịch Trần dễ dàng ngậm sâu hơn. Miệng ngậm lấy côn thịt thô to, nhưng Liễu Dịch Trần chẳng thấy chút nhục nhã, cố hết sức mút thật sâu, lông mu của Lâm Thiên Long cọ vào mũi làm y ngưa ngứa. “Ha a… phía sau… chơi phia sau ta.” Nửa thân dưới của Lâm Thiên Long vốn vẫn còn ngâm trong nước, lúc này khiến cho hậu huyệt đang dâng trào khoái cảm của hắn càng thêm mẫn cảm, thẳng thừng nhếch hai chân, cọ người về phía trước, nâng cao mông, để huyệt khẩu *** mĩ lộ rõ trước mắt Liễu Dịch Trần. Ba ngón tay thon dài liền cắm vào mật huyệt mềm mại như hắn mong muốn, không biết có phải bước dạo đầu quá khoái rồi hay không, mà Liễu Dịch Trần còn chưa cần khuếch trương, mật huyệt chặt chẽ kia đã tham lam nuốt gọn lấy ba ngón tay. “Oa… sướng quá, thật dễ chịu…” Lâm Thiên Long rên nhẹ *** đãng, không khỏi giãy dụa mông. Một tay Liễu Dịch Trần đỡ lấy phân thân của hắn, để tiện bề khẩu giao, tay còn lại nhanh nhẹn cắm rút trong mật huyệt, ngón tay mềm mại rất linh hoạt, thỉnh thoảng lại đổi hướng, khuấy đảo trong mật huyệt. “A… bên đó…” Lâm Thiên Long bị khoái cảm trước sau đánh úp, sung sướng khó bì, miệng hé ra, dòng chất lỏng trong suốt liền chảy lên thảm cỏ. Mật huyệt co rút mãnh liệt, tràng bích *** đãng đột nhiên ngậm chặt lấy ngón tay đang qua lại bên trong. “Hử?” Không di chuyển được ngón tay, Liễu Dịch Trần khó hiểu ngẩng đầu lên. Bọt xà phòng trên đầu đã bị gió thổi khô hết rồi, Lâm Thiên Long trừng lớn đôi mắt đỏ rực, đôi mắt mơ hồ như phủ tầng sương, rõ ràng đang trợn trừng trừng nhưng vào mắt Liễu Dịch Trần lại khiến y cảm thấy như có chú mèo nhỏ đang cào cào trong lòng vậy, ngứa ngáy không sao chịu nổi. “Khốn kiếp!” Lâm Thiên Long cắn chặt môi dưới, khiến bờ môi dày hằn rõ mấy dấu răng. “Mau lên…” “Gì cơ?” Nghe không rõ đối phương nói gì, Liễu Dịch Trần bất giác nhướng mày. “Ta nói ngươi làm nhanh lên đi, dùng cái côn thịt của ngươi chơi lão tử đã đời xem nào. Chơi đến khi lão tử sướng chết thì thôi!” Cặp đùi của Lâm Thiên Long kẹp lấy eo Liễu Dịch Trần, nhào về phía trước, hung dữ quát tháo. Nghe Lâm Thiên Long nói vậy, mắt Liễu Dịch Trần đột nhiên sáng lên, sự điên cuồng trong mắt khiến Lâm Thiên Long ngứa ngáy cả người. “Cưng à… yên tâm, ta đảm bảo sẽ dùng côn thịt lớn của mình làm ngươi sướng đến dục tiên dục tử. Làm ngươi sướng đến cực điểm.” Liễu Dịch Trần cười tà, híp mắt lại trông vô cùng nguy hiểm. Hai tay nhẹ nhàng nâng đùi Lâm Thiên Long lên, để mật huyện vô cùng mềm mại bị ngón tay cắm vào vào kia lập tức phơi bày trước mắt.
|
Chương 56: Lần theo dấu vết Giữ chặt phân thân của mình, đâm thẳng vào mật huyệt. Phốc một tiếng, Côn thịt thô to của Liễu Dịch Trần đã tiến vào bên trong mà không gặp trở ngại gì. “Ưm… cái miệng nhỏ của Thiên Long thiệt giỏi quá, ngậm chặt ta như vậy.” Liễu Dịch Trần nhắm nghiền mắt, thương thức khoai cảm mà hậu huyệt của Lâm Thiên Long mang đến. “Ư a… lớn quá… nhanh lên chút…” Bị “màn dạo đầu” của Liễu Dịch Trần mê hoặc, Lâm Thiên Long vội vàng không ngừng thúc giục y. “Được thôi, giờ ta sẽ đút cho cái miệng nhỏ này của Thiên Long ăn no.” Liễu Dịch Trần liếm môi, vẻ mặt vô cùng đói khát. “A a… Mau lên đi… Thúc vào bên trong… oa, khoái quá đi thôi.” Miệng hậu môn bị công kích đến ngứa ngáy, tràng bích nhanh chóng nóng lên khi bị côn thịt sát vào, cơ thể mẫn cảm bị đâm thúc hết lần này đến lần khác, cơn sóng khoái cảm đã hoàn toàn nhấn chìm hắn. “A… Cái động nhỏ của Thiên Long thật *** đãng, cắn chặt lấy ta không buông.” Liễu Dịch Trần nhắm nghiền mắt, miệng thao thao lời lẽ làm người ta phát ngượng, eo dồn lực đưa đẩy ngày một nhanh hơn, tiếng va chạm da thịt vang lên rõ ràng. “Oa oa oa… Không được rồi… sướng chết mất… sắp bắn rồi…” Đai lưng trói hai tay không biết được tháo ra từ lúc nào, Lâm Thiên Long tự tay vuốt ve tính khí của mình. “A… Khoái quá đi… Thiên Long… Ta cũng sắp bắn rồi… Bắn cho ngươi này, phun đầy cái động nhỏ của ngươi…” Liễu Dịch Trần cắn chặt răng, trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng nõn đỏ ửng cả lên. “Ha a….” Lâm Thiên Long kêu lớn một tiếng, vừa dừng tay lại, đầu đỉnh to lớn liền rung lên, chất lỏng màu trắng phun mạnh ra, thứ chất lỏng dính dớp kia bắn thật cao, khiến mặt hắn cũng dính vào giọt. Thấy khuôn mặt Lâm Thiên Long dính chất lỏng màu trắng, nhìn mình với đôi mắt mê man, Liễu Dịch Trần hít một hơi, ngân một tiêng dài, đạt đến cao trào. “A… hộc… hộc… sướng chết mất.” Cả người mềm nhũn nằm đè lên Lâm Thiên Long, chẳng để ý cuyện cả hai đang dính đầy chất lỏng dính dớp. Liễu Dịch Trần sảng khoái thở phào một hơi. “Ưm… thật… thật khoái…” Lâm Thiên Long chỉ cảm thấy trước mắt phát sáng, đầu óc trống rỗng, ngoại trừ khoái cảm ban này thì tất cả đều không tồn tại. “Thiên Long thật tuyệt vời.” Liễu Dịch Trần mặt mày hớn hở liếm môi đối phương, trong lòng trào dâng sự hài lòng vô hạn. “Ừ…” Lâm Thiên Long vẫn còn mơ mơ hồ hồ, căn bản chẳng biết y vừa nói cái gì. Nghỉ ngơi một lúc, hai người mới định thần trở lại, nhìn nhau mà cười. Lâm Thiên Long lại chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, chuyện như vậy hai người đều vui là được rồi. Dội người lần nữa để rửa sạch cơ thể dính dớp, Liễu Dịch Trần tự tay giúp Lâm Thiên Long tẩy rửa hậu huyệt, sau đó hai người mặc quần áo, trở về phòng nghỉ ngơi. Sau khi Lâm Thiên Long mệt nhoài bò lên giường, thì nhanh chóng ngủ say, Liễu Dịch Trần vô cùng yêu thương hôn lên chóp mũi hắn hai ba cái, sau đó cười đến là thỏa mãn rồi nhắm mắt lại. Mới nằm xuống chẳng được bao lâu, Liễu Dịch Trần đột nhiên mở mắt, một tia sắc lạnh chợt lóe, bật dậy mặc y phục, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ. Trường bào thanh sắc ẩn mình dưới đêm trăng, Liễu Dịch Trần nhảy lên nóc nhà, đuổi theo một bóng đen, đi xuống núi. Như Phi mặc một thân hắc y, trao liệng trong rừng cây tựa như ma quỷ, hắn vô cùng tự tin vào khinh công của mình, nên không hề phát hiện ra có người theo sau. Thực ra việc này cũng chẳng thể trách hắn được, trong tổ chức, tỷ đệ hắn dựa vào tài năng độc dược và khinh công, lăn lộn để có được địa vị ngày hôm nay. Do đó, hắn tin rằng, người bình thương tuyệt đối không thể lùng ra dấu vết của hắn được. Liễu Dịch Trần đuổi theo sau vô cùng kinh ngạc, khi công được truyền lại từ Khốn Long lão nhân tuyệt nhiên không hề tầm thường, thế nhưng tốc độ của bóng đen trước mắt lại khiến y không dám lơ là, bản thân phải dốc chín phần năng lực mới có thể theo kịp được. Người có khinh công cao như vậy, sao lại ẩn náu trong sơn trại của Lâm Thiên Long kia chứ? Hai bóng đen một trước một sau bay đến một trấn nhỏ, Liễu Dịch Trần cẩn thận theo sau bóng đen trước mặt, sau đó dở khóc dở cười nhìn hắn thoải mái cởi bọ bộ đồ dạ hành thay một bộ trường sam màu vàng, đi vào một kĩ viện. Tuy chỉ là một kĩ viện rất nhỏ, thế nhưng bên trong lúc này vẫn đèn hoa rực sáng, không it khách khứa còn đang ôm lấy mĩ nhân hoan lạc suốt đêm. Cởi bộ đầu dạ hành, Như Phi lộ ra dáng vẻ anh tuấn khôi ngô, đương nhiên thu ít kha khá cô nương, nhiều cô không có khách đã vây lấy hắn rồi. Như Phi lập tức rất hiểu ý mà trái ôm phải giữ, vô cùng thành thạo hưởng lạc giữa một dàn mỹ nữ. Liễu Dịch Trần đáng thương ngồi chồm hỗm trên mái nhà, nghe người ta trăng gió cả đem, hết cách, để phòng thanh niên kia gặp gỡ một ai khác, nên Liễu Dịch Trần cơ hồ không rời mắt khỏi hắn. Cả một đêm, y chỉ có thể im lặng nghe Như Phi và mấy cô nương ve vãn chơi đùa, rồi chứng kiến chiến tích một đêm dã chiến với ba nàng của hắn. “Mẹ nó…” Cục cằn chửi hai tiếng, ngồi chồm hổm trên mái nhà cả đêm làm hai chân mỏi rã rời, thấy trời đã sắp sáng, thanh niên kia mới thỏa mãn bò xuống khỏi cô nương thứ ba, từ tốn mặc lại y phục, rời khỏi kĩ viện. Tức điên người nhìn bóng đen bay nhanh trước mắt, Liễu Dịch Trần sắp thổ huyết đến nơi, vốn cho rằng gián điệp của tổ chức đến báo cáo tình hình, ngờ đâu chờ cả đêm, chẳng qua là một tiểu tử khát tình đi kĩ viện cầu hoan, sự thật này cứ làm cho Liễu Dịch Trần vô cùng khó chịu. Thấy bóng đen nhảy vào sân trước phòng Như Nguyệt, Liễu Dịch Trần híp mắt lại, thân phận của đối phương đã rõ như ban ngày, dù cho không phải là người của tố chức kia, thì với khinh công như vậy, thì hẳn cũng phải dạng cùng đường bí lối, đến chốn ở nơi này, thân phận của bọn họ tuyệt đối không đơn giản… Sau khi xác định thân phận của bóng đen kia, Liễu Dịch Trần liền trở về tiểu viện của Lâm Thiên Long, như cũ nhảy qua cửa sổ vào phòng, cởi ngoại bào ra, đang định chui vào chăn, thì lại thấy Lâm Thiên Long đột nhiên xoay người, vươn tay sờ sờ chỗ mà Liễu Dịch Trần vốn dĩ phải nằm ở đó, sờ không thấy gì, mày liền bất giác cau lại. Nhanh chóng cởi y phục rồi chui vào chăn, nhẹ nhàng đặt tay Lâm Thiên Long lên người mình, Lâm Thiên Long trong cơn mê cảm nhận được người bên cạnh, cánh tay lớn liền ôm lấy eo y, xác nhận người vẫn ở bên mình, mày liền giãn ra, lộ vẻ hài lòng. Liễu Dịch Trần không khỏi bật cười, cười y hệt một con hồ ly. Haiz, Lão lão quả thực rất ghét H văn. Lết được tới chương này là cố lắm rồi đấy. Chứ thực ra ngấy tận cổ, mỗi lần nhìn cái đống từ là thấy nổi hết da gà da vịt lên. H mọi người có muốn đọc tiếp bộ này, thì Lão sẽ tiếp tục cố gắng hoàn thành bộ này… còn tầm hơn 60 chương nữa thôi :((( Tiếp hoặc dừng Đào hố thì nên lấp Thôi mệt quá thì ngưng VoteView Results Polldaddy.com
|
Chương 57: Tốt với y một chút Hành vi tự động tìm mình này của Lâm Thiên Long khiến y rất thỏa mãn, khi thói quen trở nên tự nhiên, y tin rằng Lâm Thiên Long kể từ nay về sau sẽ không còn cơ hội rời xa mình nữa. ——– Sáng sớm, Lâm Thiên Long qua một lần hoan ái thoải mái và một giấc ngủ đầy đủ thì dậy từ sớm, nhìn Liễu Dịch Trần ngủ say bên cạnh thì chợt có chút ngạc nhiên. Người toàn dậy sớm hơn mình, sao hôm nay lại ngủ nướng thế nhỉ? Hôm qua đâu có làm gì nhiều? Vừa nghĩ đến cảnh tối qua, Lâm Thiên Long chả hiểu sao lại thấy sượng, mặt đỏ hết cả lên. Len lén ngó trộm Liễu Dịch Trần. Làn da trắng ngần mịn màng tựa như thổi là có thể rách, bờ mi dài phủ phóng xanh mờ dưới viền mắt, đôi cánh môi hồng nhẹ nhàng mím lại, không biết là mơ thấy gì mà khóe miệng lại hơi nhếch lên. Trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, Lâm Thiên Long nhẹ nhàng nhấc thân mình khỏi người y, vừa mới quay được một nửa, thì người vốn đang ngủ chợt vươn tay ra, giữ chặt gáy hắn đè xuống, rồi hôn cuồng nhiệt. Hôn đủ rồi, Liễu Dịch Trần mới thả lỏng tay, cười cười nhìn gương mặt đỏ ửng của đối phương, rồi xoay người ngủ tiếp. Thở dốc cố bình ổn lại nhịp thở của mình, Lâm Thiên Long không thể tin nổi Liễu Dịch Trần lại đánh giấc nồng rồi, do dự khua khua tay trước mặt y, nhưng lại chẳng thấy có phản ứng gì, không khỏi cáu tiết… Cái tên này ban nãy chắc chắn chưa tỉnh ngủ… Lâm Thiên Long vẫn không thể tin, y ngay cả lúc nửa tỉnh nửa mê cũng không quên chiếm tiện nghi của mình… “Khốn kiếp…” Lầm bầm chửi một câu, Lâm Thiên Long bực bội xoay người rời đi, đi còn chưa được mấy bước thì dừng chân, lại quay về phòng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, vừa nắm một góc chăn vừa lại nhải:”Ngu ngốc, buổi sáng trời lạnh vậy, mà còn không biết đắp chăn cho hẳn hoi…” Vén chăn xong, cười hài lòng, sau đó lại cảm thấy có hơi ngượng, chỉ đành tự an ủi bản thân mà rằng, thương vợ là trách nghiệm của bậc trượng phu, sau đó ý cười lan đến tận cuối đường mày, tiêu sái ra khỏi phòng… “Lão đại, lão đại.” Đại đầu bước vào từ cửa nhỏ của tiền viện. “Nhỏ tiếng thôi.” Lâm Thiên Long trừng mắt, lo hắn to tiếng đánh thức Liễu Dịch Trần. “A?” Đại Đầu ngớ người chút, sau đó nhìn vẻ mặt của Lâm Thiên Long, không khỏi buồn cười, he he, lão đại thương vợ dã man ra ấy. “Có chuyện gì?” Nhìn điệu cười đê tiện của Đại Đầu, Lâm Thiên Long có phần không thoải mái, ho khan hai tiếng hỏi. “À, là thế này, hôm nọ bọn đệ đã mua lương thực về rồi, chỉ là hôm qua kiểm tra kho, phát hiện muối với các loại gia vị khác cũng không còn nhiề, nên muốn xuống núi mua thêm chút, tiện thể chạy qua hỏi xem lão đại có muốn mua cái gì không.” “Trong ba tháng ta không có mặt, chúng ta đã làm “con buôn” rồi sao?” Lâm Thiên Long trầm ngâm chốc lát rồi hỏi. “Không có.” Đại Đầu lắc đầu. Lúc Lâm Thiên Long lưu thư bỏ đi, hại sơn trại loạn xị ngậu cả nửa tháng trời, mọi người đều không vực nổi tinh thần, khỏi nói đến chuyện đi cướp bóc. “Vậy tiền có đủ qua nổi mùa đông không?” Lâm Thiên long có chút lo lắng, đàn ông trong sơn trại đều mang theo gia quyến lên núi sinh sống, hiềm rằng núi Khốn Long vô cùng khô cằn, lại ít động vật, thổ địa không thể trồng trọt, lúc hết cách, bọn họ mới thỉnh thoảng cướp bóc một chuyến, tất cả cũng để an ổn qua được mùa đông. “Chắc là đủ.” Đại Đầu ngẫm nghỉ một chút, tính toán đồ trong kho và tiền trong phòng thu chi. “Vậy thì tốt.” Lâm Thiên Long thoải mái thở phào một hơi. “Vậy lão đại muốn mua gì không?” Đại Đầu tiếp tục hỏi. “Không cần đâu, ta chẳng hiếu gì cả.” Lâm Thiên Long lắc đầu. “Vậy… còn tẩu tẩu thì sao? Không cần mua gì cho tẩu tẩu sao?” Đại Đầu liếc mắt về phía gian phòng, như nhắc khéo mà hỏi. “À…” Lâm Thiên Long nghẹn họng, nói ra thì hắn thực sự không biết Liễu Dịch trần muốn cái gì, ngoài cây trâm bạc lần trước, hình như hắn chưa từng mua cho y cái gì. Nhìn vẻ mặt của Lâm Thiên Long, Đại Đầu khinh thường bĩu môi: “Lão Đại… không phải nói huynh đâu, yêu vợ không chỉ nói bằng mồm là được, tẩu tẩu đẹp là vậy, nếu huynh không đối tốt với tẩu ấy một chút, thì bọn đệ không bỏ qua cho đâu. Huynh xem nương tử nhà đệ đó, gả cho đệ được bốn năm rồi, dù là sinh nhật của nàng ấy, hay thất tịch, năm mới, đệ đều mua quà cả, không cần quá đắt tiền, nhưng cũng phải để người ta biết trong lòng mình có người ta. Nói thật lòng, tẩu tẩu đẹp là vậy, lại chịu theo huynh về sơn trại, chúng đệ đều rất ngỡ ngàng. Nếu như huynh dám đối xử tệ bạc với tẩu ấy, chúng đệ đây đều sẽ xem thường huynh.” Lâm Thiên Long phát ngượng gãi mặt, bị Đại Đầu nói cho một tràng, hắn mới phát hiện, mình hình như luôn tận hưởng sự chăm sóc của Liễu Dịch Trần, thường hay mua cho mình đồ ăn ngon, lúc ngủ thì nhường chăn ấm hơn cho mình, ngay đến lúc hoan ái, cũng rất để ý cảm thụ của mình… Giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ, bản thân thực sự chưa làm chuyện gì lấy lòng y… “À… vậy đệ nói coi… nên tặng gì đây?” Lâm Thiên Long không có kinh nghiệm, chỉ đành đi học hỏi người “hình như” có kinh nghiệm rất phong phú là Đại Đầu. “Uầy, phụ nữ mà, còn không phải thích nhất là các loại phấn son, trang sức sao, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, đệ đảm bảo tặng mấy thứ đó không sai đâu. Lâm Thiên Long chảy mồ hôi hột… Phấn son? Trang sức thì cũng tạm được, nhưng phấn son thì thôi miễn đi, Liễu Dịch Trần giả nữ nhân, chứ không phải là nữ nhân thật, sao mà thích mấy thứ quỷ quái đó chứ. “Ờ thì… tẩu tẩu của đệ không thích mấy thứ son phân đó đâu.” Lâm Thiên Long ngượng ngập nói. “Cũng phải…” Đại Đầu trầm ngâm một lát, gật đầu nói. “Võ công của tẩu tẩu đúng thật không tầm thường, hiệp nữ đích xác không quan tâm đến mấy thứ phấn son. Vậy bình thường tẩu ấy thích cái gì không?” Lâm Thiên Long trầm mặc lắc đầu. Đại Đầu lập tức đầy vẻ miệt thị. Hai chữ miệt thị viết rõ trên mặt làm Lâm Thiên Long cảm thấy không thoải mái. “Đệ nói này lão đại… đệ buồn huynh lắm ấy, tẩu tẩu rốt cuộc là sao lại ưng được huynh kia chứ… huynh sao đến đại tẩu thích gì cũng không biết hả…” Đại Đầu nghẹn lời. Tuy rằng hắn biết lão đại nhà mình là người tùy tiện, thế nhưng cũng không thể ngay đến sở thích của nương tử mình cũng không quan tâm chứ. “Ài…” Lâm Thiên Long tiếp tục xấu hổ toát mồ hôi, tuy rằng nhìn từ góc độ nào đó, hắn biết Liễu Dịch Trần rất thích mình, thế nhưng lại không thể thành thực nói với Đại Đầu rằng, tẩu tẩu của đệ thích đè đại ca của đệ đó… “Quả phục huynh luôn rồi.” Đại Đầu bất lực lắc đầu. “Nói sao đi nữa, chỉ cần ngày thường huynh tỉ mỉ quan sát, chắc chắn có thể tìm ra thức tẩu tẩu thích. Đến lúc đó chuẩn bị sau đi.” ———–
|
Chương 58 “Ừm, được.” Lặng lẽ gật đầu. Lâm Thiên Long quyết định, đợi Liễu Dịch Trần tỉnh lại, hắn sẽ bắt đầu quan sát sở thích của y, làm một trượng phu biết quan tâm. “Được rồi, vậy đệ đi nhé lão đại.” Đại Đầu vẫy tay rời đi. “A, đúng rồi.” Lâm Thiên Long vội vàng gọi hắn lại. “Đệ mua lò sưởi tay đi.” Hai ngày nay thời tiết ngày một lạnh, nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của y, thật khiến người to lo y bị nhiễm lạnh. “Được!” Đại Đầu nhếch mép cười, quay người rời khỏi tiểu viện. Nhìn Đại Đầu rời đi, Lâm Thiên Long quay lại nhìn gian phòng của mình, đôi mắt phủ vài phần nhu tình, những lời ban nãy của Đại Đầu khiến kí ức suốt ba tháng qua của hắn bắt đầu trào dâng, từng chút từng chút hình ảnh ân cần của Liễu Dịch Trần dành cho hắn hiện lên, sự dịu dàng ngọt ngào vô cùng ấy khiến gương mặt cục mịch của hắn cũng trở nên ôn hòa. Hơi nhếch môi cười, Lâm Thiên Long quyết định, phải nghe ngóng thử sinh nhật của Liễu Dịch Trần, chuẩn bị quà cho y mới được. ——————————- “Tỷ tỷ, tên Lâm Thiên Long đó đã về được hai ngày rồi, sao không rời khỏi khuôn viên ở của hắn kia chứ?” Như Phi nhìn Như Nguyệt khó hiểu. Theo lí mà nói Lâm Thiên Long về sơn trại, thì phải nhanh chóng bắt đầu xử lí công việc, sao lại liên tục hai ngày trời không ra khỏi cửa cơ chứ? “Không biết.” Như Nguyệt lạnh lùng nhìn cổng lớn tiểu viện đóng kín, ánh mắt trở nên thâm trầm. Tiểu viện của Lâm Thiên Long cách hậu viện của sơn trại một quãng, hơn nữa ngoài đám Đại Đầu ra thì thường không có ai lui tới. Hai ngày nay, ngoại trừ lúc ăn cơm, Lâm Thiên Long căn bản không rời khỏi tiểu viện, việc này khiến Như Nguyệt vốn định làm thân lấy lại bản danh sách từ tay hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi. “Đáng chết… ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chẳng có cơ hội tiếp cận hắn.” Như Phi nghiến răng, nhìn tiểu viện đầy vẻ oán hận. Những thành viên bình thường trong sơn trại đều dùng cơm tại nhà ăn lớn, chỉ có một số ít ăn tại tiểu viện, ngoài đám Đại Đầu, Bàng Giải, Hầu Tử, thì chỉ còn tỷ tỷ hắn vì chăm sóc Tiểu Viên, mới được vào tiểu viện, còn Như Phi thì không có được đãi ngộ như Như Nguyệt, hàng ngày chỉ có thể theo lệ thường đến giúp đỡ Như Nguyệt một chút, còn không thì không có chút cơ hội để tiếp cận tiểu viện. Như Nguyệt lo lắng pha chế chỗ thuốc trên tay, nàng ta không biết Lâm Thiên Long rốt cuộc có chủ đích gì, vì lẽ gì không rời khỏi tiểu viện nửa bước, việc này khiến nàng có phần khó xử. Vốn ban đầu nhận được nhiệm vụ, nàng không hề ôm nhiều hi vọng, ai chẳng biết, kẻ muốn trốn chạy thì không thể nào quay trở lại hang ổ của mình, sợ làm liên lụy người thân của mình. Không ngờ rằng Lâm Thiên Long lại về thật, điều này khiến Như Nguyệt có cảm giác không thể xuống tay… Buổi chiều mấy hôm trước, lúc nhận được tin Lâm Thiên Long về núi, lòng nàng tràn đầy vui sướng, theo nàng nghĩ, dựa vào nhan sắc của mình, câu dẫn một tên sơn tặc quê mùa thì chẳng tốn lấy một giọt mồ hôi, tuy biết Lâm Thiên Long dẫn phu nhân cùng trở về, nhưng nàng căn bản không hề lo lắng, nghĩ cũng biết, một tên sơn tặc thô kệch như vậy thì cưới được cô vợ ra sao, chẳng thể là đối thủ của nàng được. Ai ngờ nhan sắc của Liễu Dịch Trần quả thực là một thau nước lạnh đổ ngập đầu nàng rồi… Tuy không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói rằng, chỉ dựa vào dung mạo, thì Liễu Dịch Trần kia không chỉ xuất sắc hơn mình có phân nửa thôi đâu. Thế nhưng, theo như nàng mà nói, bản thân không phải không có cơ hội, nam nhân kẻ nào chẳng háo sắc, tên mãng phu Lâm Thiên Long này cũng chẳng phải ngoại lệ, chỉ cần mình có thể tiếp cận hắn, thì hoàn toàn có khả năng thành công, nhưng cái bực mình ấy là, suốt hai ngày trời, Lâm Thiên Long hầu như không rời khỏi tiểu viện. Không rời khỏi tiểu viện tức là không có cơ hội tiếp cận, cũng chính là không cách nào chạm được tới bản danh sách kia và trọng ấy ấy là không thể nào thoát khỏi sự khống chế của lão già sống dai kia. Càng nghĩ lại càng giận, cảm giác cơ hội gần trong gang tấc lại không cách nào dành lấ khiến Như Nguyệt tức giận sôi gan, choang một tiếng, bát thuốc trong tay bị nàng quẳng vỡ tan tành. “Tỷ tỷ…” Như Phi bị dọa giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Như Nguyệt. “Không việc gì…” Gương mặt Như Nguyệt như bị sương lạnh bao phủ, miễn cưỡng áp chế ngọn lửa giận trong lòng. “Tỷ tỷ à, hay để lẻn vào tiểu viện xem thử?” Biết tỷ tỷ phiền lòng vì chuyện bản danh sách, Như Phi lập tức xung phong nhận việc. “Không được.” Như Nguyệt trầm giọng đáp. “Giờ chúng ta vẫn còn trong chỗ tối, chưa bại lộ, vạn nhất bị nữ nhân kia tóm được, thì chẳng còn chút hy vọng nào nữa.” “Vậy…”’ Như Phi do dự một lát, nói: “Chúng ta có cần báo cáo với tổ trưởng rằng Lâm Thiên Long đã về núi không, để bên đó phái người đến trợ giúp…” Như Nguyệt quay sang trừng mắt giận dữ nhìn Như Phi, khiến hắn lập tức ngậm miệng. “Ngu ngốc, ngộ nhỡ lão già dai kia biết Lâm Thiên Long đã trở về, thì công lao này chắc chắn không đến phần chúng ta đâu.” Như Phi im phăng phắc. “Còn cả…” Giọng điệu của Như Nguyệt trở nên sắc bén. “Đừng cho rằng tỷ không biết dạo này đệ suy tính cái gì. Trong thời điểm này, đệ còn dám nửa đêm ra ngoài phiêu kĩ, tỷ sẽ đánh gãy chân đệ biết chưa.” “Biết… biết rồi ạ.” Như Phi vội vàng cúi đầu, e rằng Như Nguyệt phát hiện ra hôm qua mình ra khỏi phòng rồi. Nhìn bộ dạng cúi đầu không dám mở miệng của Như Phi, Như Nguyệt nhẹ thở dài một hơi, đệ đệ này mình, những cái khác đều tốt, chỉ riêng cái tật háo sắc là không sao thay đổi được, nếu không phải nó vô tình đùa bỡn cháu gái của lão già dai kia, thì hai người họ cũng đâu thê thảm đến mức này. “Được rồi, đệ về đi.” Như Nguyệt dọn chỗ đan dược mơi nặn xong đưa cho Như Phi mang về, dẫu sang chỗ nàng ở cũng có nhiều phụ nữ, tuy Như Phi đến giúp nàng làm thuốc, nhưng một đại nhân ở đây lâu cũng không tiện. “Vậy đệ về đây tỷ tỷ.” Như Phi thu dọn đống dụng cụ, chào Như Nguyệt rồi đi về phía bên kia sơn trại. “Liễu…” Lâm Thiên Long mở miệng nhìn Liễu Dịch Trần đang đọc sách, nửa câu sau nói không ra lời. Chiếu theo ngày thường, chết tiệt, gọi “này, này” các kiểu đã thành quen, giờ tự dưng gọi tên y mới thấy sượng miệng ấy. “Sao?” Hơi quay đầu qua, nhìn vẻ mặt do dự của Lâm Thiên Long, đôi con người Liễu Dịch Trần đảo một vòng, cười nói. “Thiên Long này, người gọi ta là phu quân, ta không để ý đâu.” “Vớ vẩn! Lão tử mới là trượng phu này.” Lâm Thiên Long đá chân. Tức giận nhìn Liễu Dịch Trần. Liễu Dịch Trần cũng không vội, mím môi, nổi hứng nhìn hắn mà nói: “Vậy ngươi có thể gọi tên ta mà.” “Khụ khụ… Liễu Dịch Trần.” Lâm Thiên Long gọi một tiếng, vẫn thấy rất không quen miệng. “Không cần gọi đầy đủ, người xem, chẳng phải ta cũng chỉ gọi mỗi tên ngươi đó sao.”Liễu Dịch Trần dẫn dắt từng bước, không ngừng chỉ dạy. “Dịch Trần…” Thì thào nói ra hai chữ, Lâm Thiên Long cảm thấy mặt mình nóng bỏng cả lên. Rõ ràng chỉ nói hai chữ thôi mà chẳng hiểu sao lại sinh ra cảm giác thân mật khó tả. Nghe thấy hai tiếng Dịch Trần, Liễu Dịch Trần liền ngoác miệng cười, đáp ngay tức khắc: “Có việc gì?”
|
Chương 59 “Ờm… sinh nhật ngươi là vào lúc nào ấy nhỉ?” Lâm Thiên Long được Đại Đầu nhắc nhở, suy nghĩ đôi chút, thấy mình cần phải chuẩn bị chút quà cho Liễu Dịch Trần. “Sinh nhật của ta?” Liễu Dịch Trần thoáng khó hiểu. “Sao vậy, Thiên Long sao tự dưng lại có hứng thú với sinh nhật của ta vậy?” “Không có gì… chỉ là… chỉ là muốn biết thôi, ngươi không muốn nói thì thôi.” Hàng mày Lâm Thiên Long lộ ra chút xấu hổ. “Ta nói.” Liễu Dịch Trần đặt sách xuống, tiến gần lại, cười híp mắt. “Thiên Long quan tâm đến ta, sao ta lại không nói kia chứ.” “Lão tử thèm mà quan tâm ngươi, ngươi nói hay không nào?” Cơ thể ấm áp tiến sát về phía mình, Lâm Thiên Long vô thức lùi về sau một bước, vốn dĩ đang đứng trước ghế, lùi một bước liền ngồi phịch xuống luôn. “Cách… cách xa lão tử một chút, lão tử chưa muốn lên giường.” Lâm Thiên Long có hơi hít thở không thông, chẳng hieru tại sao, mỗi khi Liễu Dịch Trần lại gần hắn, hắn lại dễ rơi vào dục vọng như vậy, cả người mềm nhũn ra, thường thì cứ bị Liễu Dịch Trần trêu đùa, là thể nào cũng bị đè xuống không sao cự lại được, rồi sau bị ăn sạch sành sanh. Có ba nhiêu bài học nhớ đài như thế, hắn cũng ngộ ra rồi, khi cần phải tỉnh táo, thì nhất quyết phải cách Liễu Dịch Trần một khoảng nhất định. Kẻ ngốc nghếch như Lâm Thiên Long còn ngộ ra, thì sao Liễu Dịch Trần không ngộ ra cho được, thế nhưng điểm khác ấy là, y chỉ bừng bừng dục vọng chứ tay chân không hề bủn rủn, điều này đảm bảo vị trí đằng trên không thể lay chuyển của y, thế nên, y rất thích trò đùa bỡn Lâm Thiên Long trong một góc nhỏ không người. Thế nhưng lúc này, nhìn vẻ không thoải mái của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần chỉ đành khụt khịt mũi, ngoan ngoãn ngồi lại ghế của mình, không tiến gần thêm nữa. “Ta sinh ngày mùng ba tháng mười.” Liễu Dịch Trần đầy vẻ hiếu kì, y rất muốn biết Lâm Thiên Long hỏi ngày sinh của mình để làm gì. “Mùng ba tháng mười?” Lâm Thiên Long tính toán một lát, sau đó giật nảy mình, “Vậy chẳng phải là mười ngày nữa sao. Nhanh vậy?” “Phải, không sai, Thiên Long có việc gì à?” Liễu Dịch Trần gật đầu. Không hiểu Lâm Thiên Long kinh ngạc vì lẽ gì. “Ặc, không có gì.” Tùy ý khua khua tay, Lâm Thiên Long bắt đầu cân nhắc, phải tặng cái gì mới có thể bày tỏ tâm ý của hắn đây? Lâm Thiên Long đã không muốn nói, Liễu Dịch Trần cũng không truy hỏi làm gì, nhún vai, chuyển tầm nhìn sang cuốn sách trong tay. “Ngươi… có muốn có cái gì không?” Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra món quà thích hợp, rốt cuộc Lâm Thiên Long quyết định, hỏi thẳng Liễu Dịch Trần cho xong. “Muốn cái gì á?” Nhìn Lâm Thiên Long một cách nghi hoặc, thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Liễu Dịch Trần cũng bắt đầu suy tư. Nghĩ một thoáng, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Thứ ta muốn nhất ở gần ngay trước mặt.” “Thứ gì cơ?” Nhất thời phản ứng không kịp, Lâm Thiên Long theo phản xạ hỏi ngược lại. Liễu Dịch Trần không đáp, chỉ cười nhìn hắn. Lâm Thiên Long không hiểu gì sất, nhìn trái nhìn phải khắp nơi cũng chẳng thấy thứ gì quý báu. “Rốt cuộc là cái gì?” Lâm Thiên Long bất mãn, cái tên này cứ ưa nói vòng vo, nếu trong phòng hắn có thứ gì y thích, thì không cần nói thẳng ra là xong, hắn hoàn toàn có thể tặng cho y mà. Liễu Dịch Trần đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thiên Long, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cười mà rằng: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.” Lâm Thiên Long thoáng ngẩn người, trong đôi mắt đen láy của đối phương, rõ ràng phản chiếu hình ảnh của mình, hình ảnh duy nhất trong đôi mắt của Liễu Dịch Trần. Mặt Lâm Thiên Long từ từ đỏ ửng cả lên. “Ngươi… ta… lão tử…” Lâm Thiên Long chợt nói năng lộn xộn. Ngay lúc Liễu Dịch Trần địch tiến thêm một bước, hôn lên đôi môi đó, thì tiếng Bàng Giải bỗng vang lên ngoài tiểu viện: “Lão Đại!——” “Đến đây.” Vội vội vàng vàng đẩy Liễu Dịch Trần ra, Lâm Thiên Long hốt hoảng nhảy ra khỏi cửa sổ, làm Liễu Dịch Trần phản ứng không kịp. Mắt thấy miếng ăn đến miệng còn rơi mất, Liễu Dịch Trần tiếc nuối chép miệng, bỏ đi, dẫu sao hai người cũng đâu thể nằm dài trên giường mà không làm gì. “A, lão đại, huynh sao vậy? Mặt sao đỏ hết cả lên.” Giọng Bàng Giải vang lên từ bên ngoài. “Không sao hết.” Giọng Lâm Thiên Long có phần thở không ra hơi. “Chắc không phải ốm rồi chứ, có cần đệ tìm Như Nguyệt khám cho huynh không?” “Lắm chuyện, lão tử đã bảo không việc gì rồi mà. Im đi.” Giọng nói càng nghe càng thấy giấu đầu hở đuôi. “Chắc không đó, ngộ nhỡ ốm… Au… đau quá. Sao huynh lại đánh đệ.” Bàng Giải đầy vẻ oan ức. “Đả bảo im mà không chịu nghe. Mau nói coi tìm ta có việc gì.” Liễu Dịch Trần không nhịn nổi mà phì cười một tiếng. Vẻ mặt ban nãy của Lâm Thiên Long thú vị chết được. Từ xa nghe được tiếng cười của Liễu Dịch Trần, mặt của Lâm Thiên Long đã đỏ lại càng đỏ, không khỏi thầm rủa trong lòng: “Cái đồ vô dụng Lâm Thiên Long nhà ngươi, lúc hoan ái thì đến hò người ta làm ngươi nhanh chút cũng nói ra miệng được cơ mà, ban nãy chỉ được bày tỏ có một lần, ngươi đỏ mặt làm cái mẹ gì hả.” Nói ra đúng là vô cùng mâu thuẫn, Lâm Thiên Long lúc hoan ái của biết ngượng ngùng là gì đâu, muốn gì thì nói thẳng với Liễu Dịch Trần, thế nhưng chỉ mỗi việc Liễu Dịch Trần tỏ tình cỏn con ấy thôi, lại khiến cho hắn đỏ mặt mãi. “Mẹ nó, đâu phải lần đầu được người ta tỏ tình, ngươi đỏ mặt làm cái nợ gì, đúng là chẳng có chút tiền đồ.” Rõ ràng trong lòng thầm mắng chửi bản thân, nhưng vẻ mặt của Lâm Thiên Long lại không giấu được vẻ vui mừng. Bàng Giải khóc lóc thảm thiết xoa đầu mình, đúng là tai bay vạ gió, mình chỉ là quan tâm lão đại chút thôi, thế mà cũng bị đánh… hức, đau chết được, lão đại ra tay rõ mạnh, chắc chắn u một cục tướng rồi. Len lén nhìn lão đại, mặt đỏ ửng lại đầy vẻ vui mừng… hức hức, sao lại đánh đệ kia chứ, Bàng Giải khóc ròng. “Phải rồi, nói đi, tìm ta có việc gì?” Lâm Thiên Long định thần lại, lúc này mới chú ý, không biết từ lúc nào hắn đã cùng Bàng Giải đi tới tiền viện rồi. “Không có gì, chỉ là từ khi huynh về cứ ở lì trong tiểu viện không chịu ra, vài huynh đệ muốn cùng huynh uống rượu, huynh kể chúng đệ nghe ba tháng qua huynh sống thế nào coi.” Bàng Giải vừa lải nhải, vừa dẫn Lâm Thiên Lng đến một tiểu viện nhỏ. Ở đó đã có vài nam nhân ngồi quanh một cái bàn đá, trên bàn bày vài đĩa thức ăn, vài bộ bát đũa, dưới đất đặt một loạt vò rượu, đám nam nhân đang nói chuyện, thấy Bàng Giải và Lâm Thiên Long tới thì vui vẻ đứng lên, đón họ nhập cuộc. “Lão đại.” “Lão đại.” Mấy hán tử vây lấy Lâm Thiên Long, đánh vài đòn chào hỏi. Lâm Thiên Long thấy bọn họ thì cười lớn, ôm chầm lấy họ, dùng sức nhấc bổng cả đám lên, vỗ lưng từng người.
|