Tam Nhật Triền Miên
|
|
Chương 15: Ác mộng Ngón tay điệu nghệ vuốt ngược lên từ dưới đáy chậu, liền chạm tới hai “viên ngọc” mềm mại, lúc này hai “viên ngọc” đó đã co tròn lại, như chuẩn bị bạo phát tới đỉnh điểm. Nhẹ nhàng vuốt ve một chốc, cơ thể Lâm Thiên Long lập tức run rẩy. Đáy chậu: khu vực giữa hậu môn và bộ phận sinh dục Viên ngọc: hai túi tinh hoàn == “Ha a… Ha a…” Liễu Dịch Trần cảm thấy bản thân cũng sắp lên đỉnh, ra tăng lực công kích, nhưng y hạ quyết tâm, trước khi mình tiết ra nhất định phải làm cho Lâm Thiên Long thấy sung sướng. “A… A… tuyệt quá!” Lâm Thiên Long lúc này chỉ có thể gào thét rên rỉ, “đường hầm” bị cọ xát tới tê dại, lại vô cùng thoải mái, co rút vào như không ngừng run rẩy, thế nhưng côn thịt to lớn kia xâm nhập không có chừng mực, đầu đỉnh cực lớn cọ xát tại điểm mẫn cảm chí mạng, nếu như không phải tay chân hắn không thể cử động, chỉ e đã ôm chặn lấy Liễu Dịch Trần để y tiến vào sâu hơn nữa rồi. Hài lòng làm cho hậu huyệt của Lâm Thiên Long co cụm lại như bị chuột rút, bàn tay Liễu Dịch Trần nắm chặt lấy côn thịt của hắn vuốt nhanh hai lượt, rồi mới xoa nắn. “A… a… ra rồi…” Lâm Thiên Long hét lên, mãnh liệt tiết ra. Lượng lớn dịch thể đặc sệt dính trên bụng hắn. Hậu huyệt càng co lại ôm kịch liệt, khiến Liễu Dịch Trần sướng tới không gì sánh bằng, “vách hầm” liên tục động đậy, khiến y rốt cuộc không nhịn được nữa mà tiết ra. “Hộc hộc… sướng thật. Sướng chết lão tử rồi.” Liễu Dịch Trần bò trên người Lâm Thiên Long, thở hồng hộc. Phân thân đã mềm một nữa vẫn chưa rút ra, hưởng thụ nhưng đợt co rút ngẫu nhiên của tiểu huyệt. “Lâm Thiên Long, lão tử rất thích ngươi, làm người của lão tử đi.” Liễu Dịch Trần híp mắt nói xong câu đó, chờ nửa ngày cũng không thấy trả lời, bất mãn ngẩng đầu lên lại ngỡ ngàng phát hiện ra, Lâm Thiên Long đã bị cơn khoái cảm cuồng liệt ban nãy đánh gục rồi. “Mẹ nó, lão tử lần đầu tiên tỏ tình với người ta, nhà ngươi lại không thèm nghe hả.” Liễu Dịch Trần bất đắc dĩ thở dài. Sau đó xốc người dậy, rút côn thịt của mình ra. Huyệt khẩu bị khai phá nhất thời không khép lại được, chất dịch màu trắng ào ào chảy ra, Liễu Dịch Trần thấy vậy lại cảm thấy phấn khích. Thở dài thườn thượt, Liễu Dịch Trần mặc lại y phục, múc một chậu nước, cẩn thận giúp Lâm Thiên Long rửa sạch thân thể. Xong xuôi, y có chút ưu tư nhìn Lâm Thiên long đang ngủ say. Giờ thì bí mật của mình khó giữ kín rồi, hơn nữa, lúc say rượu còn nói ra rất nhiều lời thô thiển… Liễu Dịch Trần bất lực ôm trán, như vậy sao có thể chiếm được cảm tình của Lâm Thiên Long cơ chứ. Chẳng ai biết, Liễu Dịch Trần từ nhỏ đã sống trong một gia đình có truyền thống nho gia, sau này, bệnh dịch tràn vào trấn nhỏ nơi y sinh sống, người thân lần lượt qua đời, y được sư phụ mình là Ngự Long lão nhân đón về nhà, liền quyết theo sư phụ học võ công. Thế nhưng Ngự Long lão nhân thực chất là một lão già quái đán, mười người đồ của lão ta không ai là không bị lão hành hạ tới dục tiên dục tử, Liễu Dịch Trần cũng không ngoại lệ, chịu sự dạy dỗ của lão suốt mười năm, trở thành một kẻ bề ngoài nho nhã lễ độ nhưng cũng có thể trở nên vô cùng xấu xa. Sau khi Liễu Dịch Trần học thành tài, vô tình lọt vào Lục Phiến môn, theo dưới trướng Lưu đại nhân, mà Lưu đại nhân thấu tình đạt lí ấy liền trở thành gương mẫu của y, vậy mới giúp y thường ngày có thể giữ được vẻ nho nhã lễ độ của mình. Thế nhưng chỉ khi y say rượu, tính cách lỗ mãng kia liền lộ ra. Hoa Hùng chính vì thế mà trở thành bằng hữu của y. Nhìn bộ dạng say sưa ngủ của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần đột nhiên bật cười. Cho dù là vậy, quan hệ giữa bọn họ cũng đã thay đổi rồi, dẫu Lâm Thiên Long có bằng lòng hay không, y tuyệt đối không từ bỏ. Huống chi, tối qua tuy tính xấu lộ ra, nhưng vẫn là y kia mà, y thấy rõ khi nói Lâm Thiên Long cũng thích mình, đối phương đã dao động, mà ánh mắt còn cố che giấu đi sự chột dạ. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thô ráp, Liễu Dịch Trần cúi người xuống, hôn lên môi hắn, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không từ bỏ đâu.” Dứt lời, đồng tử mắt chuyển động, cởi áo khoác của mình ra, nằm xuống bên cạnh Lâm Thiên Long, ôm chặt lấy eo hắn, rồi chìm vào giấc ngủ. Lâm Thiên Long nằm mơ, hắn mơ thấy mình bị bắt, bị trói chặt trong một căn phòng, đối diện là một bóng người mảnh khảnh, giấu mặt trong bóng tối. Hắn cảnh giác nhìn đối phương, luôn cảm thấy đối phương nhìn rất quen. Bóng người trước mặt đột nhiên chuyển động, từng bước từng bước tiến về phía trước, cuối cùng xuất hiện dưới ảnh nến — Rõ ràng là Liễu Dịch Trần! Lâm Thiên Long cả kinh, hắn nhớ rõ Liễu Dịch Trần muốn tìm mình về giúp Lưu đại nhân kia phá án mà, sao lại trói hắn lại chứ? Có khi nào bị y lừa rồi? Liều mạng giãy giụa một hồi, vẫn không thể thoát khỏi dây trói, vừa ngẩng đầu, Liễu Dịch Trần đã đứng trước mặt hắn. “Ngươi muốn làm gì!” Lâm Thiên Long hét lên. Liễu Dịch Trần không nói gì, chỉ nở nụ cười ngọt ngào, hai tay ôm lấy eo Lâm Thiên Long, nhẹ nhàng thì thầm sát bên tai hắn: — Ngươi thích ta. Lâm Thiên Long kinh ngạc vô cùng, sau đó lập tức hoảng hốt, càng liều mạng giãy dụa. “Ha ha…” Liễu Dịch Trần phát ra tiếng cười trầm thấp, khóe mắt lông mày đều mang theo ý cười, vươn tay ra, nắm lấy phân thân của hắn cách một lớp quần. “Đừng…” Lâm Thiên Long phát hoảng, sau lại thấy xấu hổ chỉ muốn chui đầu xuống đất. Bởi hắn cũng cảm thấy mình đã “dựng” lên rồi, mà lúc này nằm trong tay Liễu Dịch Trần lại càng cứng hơn. “Ngươi coi… ngươi thích ta, chẳng cần ta chạm vào, đã cứng rồi.” Giọng nói trong trẻo tiếng suối xa của Liễu Dịch Trần lại truyền tới bên tai hắn, Lâm Thiên Long xấu hổ quay mựt đi, hắn không cách nào cãi lại lời của Liễu Dịch Trần. “Nói cho ta biết, ngươi thích tay hay không?” Gương mặt Liễu Dịch Trần áp sát lại gần, gần tới nỗi, Lâm Thiên Long có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương đang phả vào tai mình. “Nói đi… thừa nhận sự thật khó đến vậy sao?” Lời y nói tựa như lời thì thầm của ma quỷ. “Nói cho ta biết, ngươi thích ta.” Liễu Dịch Trần nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Ngươi thích ta đúng không. Nhìn phản ứng của cơ thể người xem, ngươi còn muốn lừa ai cơ chứ?” “Ta…” Lâm Thiên Long muốn phản bác, Liễu Dịch Trần lại đưa tay chặn miệng hắn lại. “Đừng chống lại khát vọng của bản thân… cơ thể ngươi đang nói cho ngươi biết, ngươi thích ta.” Đôi mắt của Liễu Dịch Trần như có ma lực vậy, Lâm Thiên Long thấy mình bị mê hoặc rồi. “Nói với ta, ngươi thích ta. Ở đây không có ai cả, không một ai biết được đâu.” Liễu Dịch Trần kiên trì thuyết phucjhawns. Lâm Thiên Long vẫn không hiểu sao cơ thể mình lại khát cầu Liễu Dịch Trần, từ trước đến nay hắn không bao giờ cho rằng mình thích một nam nhân, đã vậy còn bị người ta đè. Bất lực thở dài, hắn như nhận thua mà nói… “Ta…” Do dự một lúc. “Hình như có thích ngươi.” Liễu Dịch Trần cười, một nụ cười mê hoặc chúng nhân, sau đó y mở miệng nói: “Vậy thì mau cởi quần để lão tử làm ngươi.” “Khốn nạn! Đi chết đi!!!”
|
Chương 16: Thành thân Lâm Thiên Long giật mình tỉnh dậy, mặt đầy mồ hôi lạnh, cả người tê mỏi, tựa như vẫn bị điểm huyệt vậy, quay đầu sang bên cạnh, lại phát hiện hóa ra Liễu Dịch Trần đang nằm ngủ cạnh mình, một tay một chân gác lên người hắn, hại hắn tưởng rằng mình bị trói gô rồi. Nổi giận đùng đùng hất tay chân y ra, hắn chẳng hiểu sao mình lại mộng mị ra chuyện vừa nãy, đúng là bị ma ám thật rồi. Vừa mới tính ngồi dậy, lại phát hiện phần hông không nghe lời mà mềm nhũn ra, chẳng ngờ vừa trở mình một cái, toàn thân đã đau nhức như bị thiên quân vạn mã đạp lên. “Ặc… đau quá.” Cắn răng rên rỉ, lúc này hắn mới nhớ ra đêm qua xảy ra cuyện gì. Càng nhớ sắc mặt càng đen, rất nhanh, mặt hắn hết xanh lại đỏ, hết đỏ lại trắng, hết trắng thì tím bầm lại, nghiến răng nghiến lợi quay đầu, lại thấy Liễu Dịch Trần ngủ say mà vẫn cố xích lại gần mình, hai hàm răng Lâm Thiên Long phát ra tiếng kin kít. Cái tên khốn kiếp này lại còn dám ngủ bên cạnh mình, cho rằng mình không dám giết y sao? Càng nghĩ càng tức, Lâm Thiên Long bực bội vung tay đánh y một quyền, lại đau khổ phát giác, tuy rằng huyệt đạo đã được giải khai, nhưng eo và đùi vì bị gập quá độ, giờ căn bản không còn sức lực, mỗi khi cử động lại đau như bị kim châm. “Mẹ nó, tha cho ngươi lần này, đợi lão tử cử động được đi, sẽ dạy dỗ nhà ngươi sau.” Lâm Thiên Long bất lực nói, sau đó nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục nghỉ ngơi. Mà Liễu Dịch Trần đang say giấc nồng chẳng hề hay biết chuyện gì, giữa trưa mặt trời lên tới đỉnh, hai người một cường tráng một thon thả quấn chặt lấy nhau trên giường… Khi Lâm Thiên Long thức giấc lần thứ hai, thì ngoài cửa sổ mặt trời đã xuống núi. Chống thắt lưng miễn cưỡng ngồi dậy, Lâm Thiên Long liền nghe thấy tiếng mở cửa. “Thiên Long, ngươi tỉnh rồi à?” Giọng nói có phần vui vẻ. Lâm Thiên Long quay ra nhìn, chính là Liễu Dịch Trần, tay còn đang bưng một chiếc khay, bên trên để một bát mỳ, bên cạnh là đĩa thịt bò. Lâm Thiên Long lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Dịch Trần, nhưng Liễu Dịch Trần lại cứ như không để ý tới vẻ mặt của hắn, vẫn tươi cười, đặt khay đồ ăn lên trên bàn. “Thiên Long, hẳn là ngươi đói rồi, ngủ lâu như vậy, lại ăn bát mỳ đi.” “Liễu Dịch Trần! Ngươi cho lão tử là thằng ngu à? Ngươi tưởng rằng chuyện tối qua cứ thế là xong hả?” Lâm Thiên Long căm giận nói. “Ý? Chuyện tối qua…” Liễu Dịch Trần quay đầu nhìn hắn, sau đó hơi có chút xấu hổ cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Sao có thể coi như xong chứ.” “Biết thế thì tốt!” Lâm Thiên Long đập mạnh xuống giường một cái. “Nói, ngươi muốn chết thế nào!” “Hả? Sao phải chết?” Liễu Dịch Trần ra vẻ không hiểu. “Cái tên khốn kiếp này! Tối qua ngươi làm một chuyện… không bằng cầm thú với ta.” Nói đến đây, Lâm Thiên Long không khỏi đỏ mặt, cứ thấy cách nói này quái quái sao ấy. “Không bằng cầm thú?” Liễu Dịch Trần cắt ngang lời hắn. “Ngươi đang nói gì vậy Thiên Long. Đêm qua chẳng phải là ngươi cầu hôn ta trước, sau đó ta đồng ý, rồi chúng ta động phòng còn gì?” “Dóc tổ! Lão tử cầu hôn ngươi hồi nào.” Lâm Thiên Long rống giận. “Thế nhưng… là ngươi sờ môi ta trước mà.” Liễu Dịch Trần cười nho nhã trả lời. “…” Vào thời điểm mấu chốt, Lâm Thiên Long lại chột dạ. Nhưng hắn lập tức phản bác lại: “Nói bừa! Ta sờ miệng ngươi thì làm sao, chẳng liên quan chi đến cầu hôn cả.” “Đương nhiên có liên quan rồi.” Liễu Dịch Trần ngồi xuống, chậm dãi giải thích: “Đây là truyền thống của gia tộc ta, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần bị ai khác chạm vào môi, thì bắt buộc phải lấy người đó.” Nói đến đây, y nhìn Lâm Thiên Long một cái: “Tối qua thừa lúc ta ngủ lén sờ môi ta. Có phải vì ngươi biết nhà ta có giáo huấn này hay không?” “Dóc tổ!!!” Lâm Thiên Long thổ huyết đến nơi. “Rõ ràng là ngươi đối với ta…” “Nói thế nào đi nữa…” Liễu Dịch Trần lại cắt ngang lời hắn. “Thiên Long, hôm qua chiếu theo giáo huấn của gia tộc, ngươi cầu hôn ta, ta cũng đã nhận lời rồi, hơn nữa lúc động phòng, ngươi rõ ràng cũng rất hưng phấn mà.” Nói đến đây, còn cố ý liếc xuống dưới đũng quần của Lâm Thiên Long một cái. Nghe y nói, Lâm Thiên Long liền nhớ tới phản ứng của mình đêm qua, đồng thời cũng nhớ tới giấc mơ kia, thế là càng thêm chột dạ. “Ừm, ta cũng biết, Thiên Long ngươi là nam nhân, hẳn là có phần không chấp nhận được.” Liễu Dịch Trần nói tiếp, Lâm Thiên Long liên tục gật đầu. Không sai, hắn chẳng hiểu sao bị một nam nhân thượng tới hai lần, lần đầu trúng xuân dược tì thôi đi, nhưng tối qua thì tính sao đây, mình rốt cuộc lại có phản ứng, lẽ nào mình thích một nam nhân thật sao? Nhưng kết nghĩa phu thê thì phải một nam một nữ mới được, hai gã nam nhân có thể kết phu thê sao? “Nhưng trong gia tộc ta, nam nhân ở bên nam nhân là chuyện rất bình thường.” Liễu Dịch Trần chăm chú giải thích. “Bình thường???” Lâm Thiên Long thấy quái gở, khi ở núi Khốn Long, hắn trước giờ chỉ thấy một nam một nữ ở bên nhau. Chưa từng thấy trường hợp nào là hai nam nhân cả. Thế nhưng hắn lại nghĩ, mình chưa từng đến nơi nào khác, mà quê mình chỉ là một thôn nhỏ, sau này lên thẳng núi Khốn Long, không rõ mấy việc này cũng là chuyện bình thường. “Hơn nữa… Đừng có quên, Thiên Long, hôm qua ngươi sờ mó ta trước.” Liễu Dịch Trần liếc hắn, lời nói vô cùng có sức nặng. Tối qua là Lâm Thiên Long sờ mó y trước, điểm này chính là chỗ dựa của y. “…” Lâm Thiên Long im lặng không nói, hắn luôn thấy mình chịu thiệt to, nhưng tối qua đúng thực là hắn động thủ trước, đến giờ vẫn chẳng rõ sao mình lại làm thế, đúng là bị ma nhập thật rồi. “Vậy đi.” Cuối cùng, Liễu Dịch Trần kết lại vấn đề: “Thiên Long có thể còn chưa quen với sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai chúng ta, chẳng bằng chúng ta phát triển chậm một chút, tối qua ngươi chạm ta trước, chứng tỏ ngươi không hề phản cảm với ta, đã như vậy, chúng ta sống chung với nhau, ngươi cũng không chịu thiệt thòi phải không nào?” “Hơn nữa ta đảm bảo…” Nhìn ánh mắt Lâm Thiên Long đã dao động, Liễu Dịch Trần lập tức thêm một câu: “Chỉ cần ngươi không chạm vào ta, ta tuyệt đối không động thủ với ngươi, thế nào?” “Được… thôi…” Lâm Thiên Long do do dự dự tán thành, hắn không rõ mình thích Liễu Dịch Trần hay không, nhưng nói thật, ai mà ghét bỏ gương mặt xinh đẹp mĩ miều kia được chứ, hơn nữa, đến giờ hắn cũng chẳng hiểu sao cơ thể mình lại phản ứng mạnh với Liễu Dịch Trần, đã vậy, vốn định rằng hai người cùng về huyện Quan Hà hỗ trợ điều tra án, vậy cái gọi là sống chung với việc đó cũng có khác nhau đâu, sống chung một thời gian cũng không việc gì. “Vậy được rồi.” Vừa nghe Lâm Thiên Long tán thành, lòng Liễu Dịch Trần liền thở phào một hơi. Y sợ nhất là Lâm Thiên Long kiên quyết bỏ đi, chỉ cần còn có thể ở bên hắn, dựa vào phản ứng của Lâm Thiên Long trong hai lần đó, y tin rằng hắn nhất định sẽ thích mình
|
Chương 17: Nghi ngờ “Đã quyết vậy rồi thì… Thiên Long, ngươi trước hết ăn một chút đi. Ngươi cũng đói lắm rồi.” Liễu Dịch Trần dịu dàng cười nói. “Ừ.” Lâm Thiên Long đồng ý, hắn là sơn tặc, chẳng có hứng thú với việc cãi qua cãi lại. Hơn nữa, trên đời quan trọng nhất là ăn, cứ đánh chén no say rồi tính sau. Sụp sụp, một bát mì Dương Xuân, một đĩa thịt bò nhanh chóng sạch trơn. Lâm Thiên Long ăn no chùi mép, thỏa mãn ợ một tiếng, lâu lắm rồi mới ăn được bữa hợp khẩu vị. “Hợp khẩu vị của ngươi lắm à?” Liễu Dịch Trần cười nói. “Ngon lắm! Đầu bếp tiệm này rất có tay nghề.” Lâm Thiên Long vỗ vỗ bụng nói. “Lần sau ngươi muốn ăn ta lại làm cho ngươi.” Liễu Dịch Trần cười cười “Là ngươi làm hả?” Lâm Thiên Long kinh ngạc trợn trừng mắt, nghi ngờ đánh giá Liễu Dịch Trần. Liễu Dịch Trần tươi cười gật đầu, Lâm Thiên Long cảm thấy khó mà tin được. Ngơ ngác gật đầu theo, Lâm Thiên Long “ừ” một tiếng, trong lòng thầm cân nhắc: Cái tên này, vừa xinh đẹp, tay nghề lại khá, tính tình vô cùng dịu dàng, sao lại thích mình cơ chứ? Không đúng!!! Cái tên này dịu dàng cái con khỉ khô! Lâm Thiên Long đột nhiên phản ứng lại, tối qua trên giường y còn lưu manh hơn hắn ấy! Một tên nam nhân vẻ ngoài nho nhã lễ đồ tự dưng lại nói ra đủ thứ thô thiển, đúng là chẳng hợp lý tý nào! Lâm Thiên Long cảnh giác nhìn Liễu Dịch Trần, dường như lo lắng y lại biến thành bộ dạng tối qua, phải biết, võ công của hắn không bằng y, lỡ như y đột nhiên biến thân, mình cũng không trốn đi đâu được. “Thiên Long, ngươi yên tâm đi. Ta sẽ không tùy tiện biến thành bộ dạng tối qua đâu.” Liễu Dịch Trần hình như hơi xấu hổ. “Ta cam đoan, tối qua chỉ là ngoài ý muốn thôi.” “Ngoài ý muốn… hứ!” Lâm Thiên Long hừ lạnh một tiếng, hai ngày nay hắn đã chịu đựng hai lần ngoài ý muốn rồi đấy, ai biết được có lần thứ ba hay không. Liễu Dịch Trần bất lực thở dài, chậm dãi nói: “Xin lỗi, tối qua ta uống say biến thành như vậy, ta cam đoan từ sau không uống rượu quá độ nữa.” Lâm Thiên Long coi thường nháy mắt mấy cái, ngươi lừa quỷ à, uống say thì ngủ nhiều, có ai biến thân giống ngươi đâu. Liễu Dịch Trần cười gượng bất đắc dĩ, coi bộ Lâm Thiên Long vừa thả lỏng được chút lại cảnh giác rồi, y cũng thật bất lực, thế nhưng may thay thời gian hai người ở bên nhau còn dài, y có đủ thời gian để chậm dãi dây dưa với hắn, nhất định sẽ thành công thôi. “Khụ khụ…” Ho khẽ hai tiếng, Liễu Dịch Trần chuyển chủ đề. “Vụ án tối qua ngươi thây sao?” Lâm Thiên Long liếc y một cái: “Nước lửa vô tình, còn sao nữa.” “Ngươi cho là vụ hỏa hoạn này là bình thường sao?” Liễu Dịch Trần híp mắt. “Ta không biết.” Lâm Thiên Long xua tay. “Ta không phải bộ khoái.” “Ha ha, có cảm thấy gã gác đêm thoát khỏi biển lửa hôm đó kì lạ không.” Liễu Dịch Trần cười cười. Lâm Thiên Long nhắm mắt hồi tưởng lại. “Gã dường như rất hoảng hốt.” Nhớ lại cảnh tượng hôm đó, Lâm Thiên Long bắt đầu phát giác ra điểm bất hợp lý. “Tuy nhìn bộ dạng thoát ra khỏi biển lửa của gã rất hoảng đấy, nhưng, phải đến khi ta hỏi còn có ai ở trong đó không, hắn mới thực sự hoảng hốt.” Liễu Dịch Trần cười, luôn thấy tư chất của Lâm Thiên Long được lắm, trong cương có nhu, nếu như có thể, sẽ trở thành một bộ khoái tài ba. “Có hứng đi giúp đỡ phá án không?” Liễu Dịch Trần nghịch ngợm nháy mắt mấy cái. “Ta?” Lâm Thiên Long ngỡ ngàng chỉ tay vào mặt mình. Hắn thật sự kinh ngạc, tuy rất ghét bộ khoái, nhưng thực chất, ngày trước khi học võ, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là trở thành một bộ khoái trừ gian diệt ác, chỉ tiếc về sau xảy ra chuyện ấy, hắn trở thành sơn tặc, ước mơ bộ khoái đương nhiên cũng chỉ có thể chôn chặt dưới đáy lòng, dù lúc đối mặt với Hoa Hùng và Liễu Dịch Trần hắn luôn ra vẻ khó chịu, thực ra, chỉ là hắn ghen tị mà thôi. “Được lắm. Chúng ta theo Hoa đại ca góp vui.” Liễu Dịch Trần đứng dậy, kéo Lâm Thiên Long đến nhà kho bị thiêu hủy kia. Lúc hai người tới, vừa hay Hoa Hùng và Quan Nhạc Vũ cũng bước ra khỏi nhà kho, trên tay Hoa Hùng còn cầm một khối đen xì xì. “Hoa huynh.” Liễu Dịch Trần chắp tay với Hoa Hùng. Hoa Hùng xua tay nói: “Huynh đệ chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết. Ngươi đến làm gì.” Liễu Dịch Trần gãi gãi mũi: “Đến góp vui với huynh đó.” “Hừ, nói mau, có phát hiện gì nào.” Hoa Hùng ra chiều không vừa lòng, cũng phải nói, hắn thích bộ dạng Liễu Dịch Trần lúc say hơn, thô lỗ thì thô lỗ thật đấy, nhưng không có phí lời vô ích như thế này. “Là như vậy, lúc ta và Lâm huynh tới cứu hỏa, phát hiện có một gã gác đêm chạy ra từ đám lửa vẻ mặt không chính đáng.” “Hử” Hoa Hùng và Quan Nhạc Vũ nhìn nhau, ánh mắt dương như đã vài phần thấu tỏ. “Xem chừng, Hoa huynh cũng có phát hiện của riêng mình rồi.” Liễu Dịch Trần nói. “Ha ha, chính thế.” Hoa Hùng cười ha ha, chỉ về Quan Nhạc Vũ nói. “Tiểu Quan phát hiện, Trần Tứ kia bị người ta dùng gậy đánh ngất sau đó mới bị lửa thiêu chết.” “A? Vậy gã gác đêm kia có khả năng là hung thủ nhất rồi.” Liễu Dịch Trần trầm tư nói. “Ừ, ít nhất thì cũng là nghi phạm lớn nhất.” Dứt lời, Hoa Hùng quay người nói với hai bộ khoái đứng sau lưng: “Mặt Rỗ, Hắc Tam, đi, trước tiên cứ bắt tên kia về huyện nha giam lại trước đã.” “Tuân lệnh.” Hai bộ khoái chắp tay, lập tức y lệnh hành động. “Đi thôi, Liễu lão đệ, chúng ta đi uống một ly.” Hoa Hùng nháy nháy mắt, vừa cười lớn vừa nói. Khóe mắt Lâm Thiên Long co rút lại, hung dữ trứng mắt với Hoa Hùng. Mới rồi Liễu Dịch Trần nói rồi, chỉ khi say rượu y mới biến thành như vậy, cũng chính là nói, hôm qua Liễu Dịch Trần thế này thế nọ, thế nọ thế kia, tất cả đều do lỗi của con gấu này, huống chi, hôm qua hắn còn cố ý đưa Liễu Dịch Trần về phòng, rõ ràng là phường bất lương mà!!! Hoa Hùng, Hùng = con gấu Liễu Dịch Trần vừa nhìn vẻ mặt của Lâm Thiên Long thì không khỏi cười khổ: “Hoa huynh, tối qua huynh uống còn chưa đủ sao, tha cho ta đi.” “Ha ha!” Hoa Hùng nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Lâm Thiên Long, tâm tình lại càng tốt hơn, tuy không biết tối qua hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng coi bộ dạng của Liễu lão đệ chỉ e chiếm được không ít tiện nghi của người ta. “Hoa huynh…” Liễu Dịch Trần dở khóc dở cười, gã bằng hữu này của mình thiệt là… “Được rồi, được rồi. Trở lại vấn đề chính.” Hoa Hùng thu lại nụ cười, vỗ vỗ vai Liễu Dịch Trần, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Long nói: “Liễu lão để, các ngươi khi nào thì về?” “Phía Lưu đại nhân còn chưa có đủ chứng cứ xác thực.” Liễu Dịch Trần trầm ngâm một chút. “Ta thấy trước mắt chưa cần vội quay về cũng được, dù sao…” Ánh mắt chuyển hướng sang Lâm Thiên Long. “Hiện giờ hắn quá gây chú ý, nếu trở về, ta sợ rằng không bảo vệ được hắn. Nhưng nếu không về, thì lại sợ đám người bên cạnh Lưu đại nhân lời ra tiếng vào.” “Ừm.” Hoa Hùng cúi đầu suy nghĩ một lát, đồng tử mắt đảo một vòng.
|
Chương 18: Âm mưu lớn “Chẳng bằng thế này, ngươi đã không vội quay về, thì ở lại chỗ ta nghỉ ngơi vài ngày, ta có thể nhờ Quan lão gia viết cho Lưu đại nhân một phong thư để ngươi ở đây giúp đỡ điều tra. Lâu dài ta không dám đảm bảo, nhưng mười ngày nửa tháng thì không có vấn đề gì.” “Cũng được. Vậy xin đa tạ Hoa huynh.” Liễu Dịch Trần không suy nghĩ lập tức đồng ý ngay, giờ trừ việc chỗ Lưu đại nhân không tiện để họ mau chóng trở về ra, thì bản thân y cũng không muốn rời xa Lâm Thiên Long. “Các ngươi thì thì thầm thầm cái gì thế hả.” Lâm Thiên Long bất mãn càu nhàu, hai cái tên này chúi đầu với nhau, thì thà thì thầm chẳng biết nói cái gì, khiến cho hắn có cảm giác như bị đẩy ra ngoài vậy. “Ha ha, sao thế? Muốn biết à? Muốn biết thì mau đi làm bộ khoái đi, làm rồi thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.” Hoa Hùng cười khà khà nói. Cả cục tức nghẹn trong ngực, không xả ra được. Cái tên khốn kiếp đáng chết này! Lâm Thiên Long hắn nếu đi làm bộ khoái, thì làm gì có ai đi làm sơn tặc nữa. “Hoa huynh… đừng có lăng mạ hắn.” Liễu Dịch Trần bất lực. “Sao? Đau lòng rồi à?” Hoa Hùng cố ý nhấn giọng. Liễu Dịch Trần im bặt… “Được rồi, được rồi.” Quan Nhạc Vũ đưng ra giảng hòa, vỗ tay cười híp mắt: “Mọi người đều đã vất vả rồi, chẳng bằng cùng về huyện nha ăn một bữa cơm. Hơn nữa, Liễu huynh tạm thời chưa rời đi, hay là đến phủ nha của chúng tôi ở tạm đi.” “Vậy phiền Quan huynh rồi.” Liễu Dịch Trần vội vàng nói. Quan Nhạc Vũ cười cười, đi trước dẫn đường, Hoa Hùng tự khắc đi theo sau, hai người thỉnh thoảng lại trao đổi về vụ án đêm nọ. Bốn người đi thẳng một mạch đến huyện nha, sau khi Hoa Hùng thông báo với huyện thái gia, Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long được sắp xếp ở một căn phòng phía trong. Cho đến khi vào phòng rồi, sắc mặt Lâm Thiên Long vẫn cứ đen xì, hắn biết, đám bộ khoái vốn coi thường sơn tặc. Liễu Dịch Trần kia cũng cùng một ruộc với cái tên gấu rắn chuột kia, quay lưng lại với mình thì thầm to nhỏ cùng hắn ta. “Thiên Long.” Liễu Dịch Trần cẩn thận từng li từng tí kéo kéo tay áo Lâm Thiên Long. “Cút.” Lâm Thiên Long lửa giận ngút trời. Hắn cảm thấy mình đúng là thằng ngu, lại đi giúp đỡ người ta phá án, ha, rõ ràng là chuyện cười mà. “Thiên Long, chậc… Hoa huynh chỉ đùa với ngươi thôi.” Liễu Dịch Trần nhỏ giọng giải thích. “Ngươi cho lão tử làm cái thứ bộ khoái khỉ gió gì chứ. Nói cho ngươi hay, thứ lão tử ghét nhất chính là bộ khoái. Cút ngay, tránh xa lão tử ra.” “Thực ra vừa rồi chuyện chúng ta nói là liên quan đến vụ án của ngươi.” Thấy Lâm Thiên Long căn bản không muốn nghe mình giải thích, Liễu Dịch Trần liền nỏi thẳng hết mọi việc, quả nhiên thu hút thành công sự chú ý của hắn. Lâm Thiên Long không khỏi giỏng tai lắng nghe. “Ngày đó ngươi giết huyện thái gia huyện Bình Dương và một vài tên phú hộ đúng không.” “Đúng thế! Bọn chúng đều là một đám cầm thú.” Giờ nhắc lại, Lâm Thiên Long dường như vẫn còn nhìn thấy những gương mặt nhỏ nhắn chết lặng trong hòm gỗ. “Không sai, nhưng, ngươi có biết không? Chúng ta cũng đã phát hiện rất nhiều tên cầm thú giống như bọn chúng.” Liễu Dịch Trần nói nhỏ. “Là sao?” Lâm Thiên Long trợn trừng mắt. “Ngươi biết đấy, Lưu đại nhân được bộ nhiệm tới huyện Quan Hà mới nửa năm phải không.” Liễu Dịch Trần thần bí nháy mắt. Lâm Thiên Long gật gật đầu. “Ấy là do đại nhân nhận được mật chỉ của hoàng thượng, sai ông chuyên tâm điều tra vụ án này.” Liễu Dịch Trần quyết định tiết lộ một phần tình hình cho Lâm Thiên Long biết, cũng coi như chuẩn bị trước cho hắn. Lâm Thiên Long nghe tới mật chỉ của hoàng thượng, nhíu nhíu lông mày. Hắn biết đám người kia là cầm thú, nhưng cũng không đến nỗi hoàng thượng phải hạ mật chỉ điều tra chứ. Liễu Dịch Trần thấy Lâm Thiên Long chăm chú lắng nghe, thầm thở phào một hơi. Tiếp tục giải thích: “Bảy tháng trước, tại kinh thành xảy ra một vụ bê bối, tổng quản của Huệ thân vương chết.” “Chết thì chết, có gì mà bê với bối.” Lâm Thiên Long khó hiểu nói. Liễu Dịch Trần cười khổ. “Nếu chết không thôi thì chỉ là vụ án thông thường, thế nhưng tổng quán kia chết trong nhà của hắn ở ngoại thành, nửa thân dưới bị vũ khí sắc bén chém nát vụ, nửa thân trên chỗ nào cũng có dấu vết bị cắn xé. Hung thủ cũng không bỏ chạy, mà đứng im ở hiện trường.” Nói đến đây, vẻ mặt lộ ra vài phần không đành lòng. Sắc mặt Lâm Thiên Long cứng lại, hung thủ ở lại hiện trường không bỏ trốn, còn chém nát nửa thân dưới của viên tổng quản kia, rốt cuộc là có hận thù gì cơ chứ… a… lẽ nào… “Không sai, hung thủ là bốn, năm đứa trẻ mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi.” Liễu Dịch Trần chua xót nói. “Trên người chúng mang đầy vết thương, vết sẹo, vết doi do bị ngược đãi. Trên tay, trong miệng chúng toàn là máu, thanh đao dùng làm hung khí giết viên tổng quản kia cũng là cướp được từ tay gã.” Lâm Thiên Long nghiến chặt răng, mắt nhìn Liễu Dịch Trần như phỏng ra lửa. “Cầm thú!” “Đúng vậy, là cầm thú. Thế nhưng…” Liễu Dịch Trần dừng lại một lát, vẻ mặt nghiêm lại. “Ngươi nhất định không ngờ được đâu, tên cầm thú này ở trong phủ thân vương vốn có tiếng là hiền lành, không ỷ thế hiếp người. Cho nên… sau khi xảy ra chuyện này, Huệ thân vương nói thế nào cũng không tin, những vết thường trên người lũ trẻ kia đều do viên tổng quản đó gây ra.” Ánh mắt Lâm Thiên Long lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Liễu Dịch Trần. “Tuy thân vương không tin, nhưng… dưới nghiêm hình của hình bộ, gia nhân trong căn nhà ngoại thành của viên tổng quản kia đều thú nhận, gã ta cứ cách ngày lại đến đó mua vui, mỗi lần đều nhốt mình trong phòng với mấy đứa trẻ, sau đó từ trong phòng vọng ra tiếng trẻ con kêu thảm thiết, cả tiếng cười ha hả của viên tổng quản kia nữa. “Huệ thân vương biết tin xong, tức giận vô cùng, ngài ấy không ngờ rằng tổng quản của mình lại có thể làm ra chuyện như vậy, yêu cầu đại nhân điều tra rõ ràng chuyện này.” “Sau đó, đại nhân dựa theo lai lịch của lũ trẻ kia, tra ra được một ít manh mối, những đứa trẻ ấy đều do một nơi tên là Lan quán đưa đến căn nhà ở ngoại thành tặng cho viên tổng quản. Đồng thời, Lan quán này còn chuyển vài đứa nhỏ đi bốn nơi khác nữa. Sau đó, đại nhân cẩn thận điều tra, tìm ra bốn nơi đó là nhà ở ngoại thành của một số phú hào và quý tộc.” “Khi Lưu đại nhân báo cáo chuyện này với hoàng thượng, hoàng thượng cũng nổi giận lôi đình, đặc biệt trao quyền hạn cho Lưu đại nhân, sai ông đi điều tra từ trong ra ngoài bốn căn nhà ở ngoại thành kia, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều trẻ em bị ngược đãi…” Liễu Dịch Trần thở dài. Lúc đó y cũng đi theo điều tra, nhìn đám trẻ đáng thương ấy, đúng là khiến người ta xót lòng xót dạ. “Sau đó thì sao?” Vẻ mặt Lâm Thiên Long rất nghiêm túc. Hắn vốn chẳng phải kẻ ngu ngốc, nếu chỉ một hai người thì có thể nói những kẻ đó là mất nhân tính, nhưng nhiều người như vậy đều thích ngược đãi trẻ em, việc này quá bất bình thường, huống hồ, lại chỉ có nơi chuyên cung cấp trẻ em, đằng sau chuyện này dường như còn ẩn chứa một âm mưu lớn. —- Ế có phá án này Án cũng quá là biến thái == Mà thây kệ có cái để nhai là tốt rồi dê đang nhai cỏ
|
Chương 19: Lấy vợ “Những kẻ kia bị bắt lại hết, việc này gây chấn động kinh thành, nhưng may là phát hiện ra sớm, cũng chưa gây ra biến động lớn nào. Cơ mà… đáng sợ nhất ấy là, những kẻ kia, trước đó, đều chưa từng có hành vi nào xấu xa cả. Có vẻ như mấy tháng mới bắt đầu ngược đãi trẻ em.” “Ý ngươi là… có kẻ thôi miên bọn họ?” Lâm Thiên Long nhướng mày hỏi. Liễu Dịch Trần lắc lắc đầu: “Thông qua điều tra, thì thấy giống bị — hạ độc hơn.” “Hạ độc?” Lam Thiên Long nhíu chặt mày, cũng có loại độc dược như vậy sao? Liễu Dịch Trần gật đầu. “Những kẻ kia sau khi bị bắt nhốt một thời gian, thời gian đầu bị giam giữ thì biểu hiện của bọn họ rất bình thường, thế nhưng vài ngày sau, thì bắt đầu lo lắng sốt ruột, cũng khỏe mạnh hơn bình thường, bắt đầu đánh đấm lẫn nhau, ngay cả khi cai ngục của hình bộ xông vào cũng suýt nữa không cản được bọn họ. “Sau này đại nhân vì muốn quan sát bọn họ, nên giam ở các phòng khác nhau, rồi đưa cho mỗi người một con dê sống. Rồi… đám dê kia bị bọn họ xé xác không ra hình dáng, thế nhưng, sau khi xé xác con dê kia, bọn họ lại khôi phục dáng vẻ nhã nhặn.” “Sao lại có loại độc này cơ chứ…” Lâm Thiên Long có chút sững sờ, thế gian sao lại có thứ độc ác ôn như vậy. “Qua thẩm tra, bọn họ thú nhận,cứ cách vài ngày, sẽ xảy ra tình huống cuồng bạo như vậy, nhưng chỉ cần ngược đãi một ai đó xong, thì cảm giác kia sẽ biến mất, hơn nữa sức khỏe của bọn họ trở nên cường tráng hơn, đầu óc cũng linh hoạt hơn.” “Nhưng, trong thời gian phát điên ấy làm việc gì, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng nào, thậm chí ngay cả căn nhà ngoại thành và đám trẻ nhỏ, bọn họ cũng không biết. Về sau Lưu đại nhân lần lượt thẩm vấn từng người, có vẻ bọn họ đều từng dùng một thứ tên là “Bột trường sinh”, mua từ một tiệm thuốc, chỉ tiếc, tới lúc chúng ta tìm ra được hiệu thuốc đó rồi, thì nó đã bị lửa thiêu rụi.” Liễu Dịch Trần bất lực lắc đầu, tiếp tục nói. “Cho nên, Lưu đại nhân kết luận, đằng sau chuyện này ắt phải do một tổ chức thần bí nào đó giật dây. Hơn nữa, nếu kinh thành đã có hiện tượng này, thì các địa phương khác cũng vậy.” “Ngươi nghi ngờ những kẻ ta giết cũng bị ảnh hưởng bởi độc dược?” Lâm Thiên Long lập tức hiểu ra ý tứ trong lời của Liễu Dịch Trần. Liễu Dịch Trần gật gật đầu: “Điều tra ban đầu về Lan quán kia, thì manh mối đứt đoạn ở huyện Quan Hà, nên hoàng thượng mới cử Lưu đại nhân đến đó, thế nhưng đã qua nửa năm, vẫn chỉ tìm ra được ít manh mối lẻ tẻ, có một vài người cũng rất có khả năng trúng độc, nhưng đại nhân vẫn chưa có căn cứ xác thực, chẳng ngờ, ngươi lại thay trời hành đạo mở ra cửa đột phá.” “Vậy rốt cuộc Lưu đại nhân muốn ta làm gì?” Lâm Thiên Long không hiểu, tuy hắn phá tan việc làm của đám người kia, thế nhưng cũng chẳng rõ có thể giúp được gì cho Lưu đại nhân. “Rất đơn giản.” Liễu Dịch Trần nhếch mép cười. “Ngươi không cần làm gì cả.” “Là ý gì?” Chân mày Lâm Thiên Long dựng ngược lên. Khó hiểu nhìn Liễu Dịch Trần. “Ngươi ngươi giết người xong, còn để lại đại danh của mình đúng không.” Liễu Dịch Trần nói. “Phải.” Lâm Thiên Long gật đầu thừa nhận. “Thế nhưng ngươi không biết, người đầu tiên tới hiện trường hôm đó là ta, mà ta lại phát hiện trên xác một kẻ mà ngươi giết có một bản danh sách.” “Danh sách gì cơ?” Lâm Thiên Long vội hỏi, lờ mờ nhận ra điều gì đó. “Bản danh sách chuyển hàng.” “Chuyển hàng?” “Những người bị bọn chúng ngược đãi đều xuất phát từ một tổ chức, tri phủ huyện Bình Dương bị ngươi giết có vẻ như là một thành viên thuộc tổ chức đó, gã chịu trách nhiệm đưa đám trẻ nhỏ đến tay những kẻ bị chúng khống chế.” Ánh mắt Lâm Thiên Long phát sáng: “Có được bản danh sách, vậy các ngươi biết có những ai bị khống chế rồi phải không?” “Phải. Tổ chức kia không biết bản danh sách này đã ở chỗ chúng ta, bởi sau khi có được nó ta liền đưa thẳng đến tay Lưu đại nhân, sau đó chúng ta coi đây như một vụ ám sát bình thường để xử lý, rồi thì ta được cử đi bắt truy nã ngươi, như vậy bọn chúng sẽ cho rằng ngươi đang giữ bản danh sách.” Liễu Dịch Trần cười nói. “Vậy là bọn chúng sẽ đuổi giết ta hả?” Lâm Thiên Long có chút chộn rộn. “Hẳn là vậy.” Liễu Dịch Trần nói. “Cho nên, thực ra nên coi ta là vệ sĩ của ngươi.” “Hừ.” Lâm Thiên Long chẳng thèm quan tâm đến cách nói “vệ sĩ” của Liễu Dịch Trần. Mắt phóng sát khí ra tứ phía. “Cái lũ chó má trời đánh! Đến đi, vừa hay để lão tử thay trời hành đạo, làm thịt chúng bay!” “Yên tâm, nhất định có cơ hội…” Liễu Dịch Trần thấp giọng nói, ánh mắt giá lạnh. Dùng độc hại người, đáng giết lắm! “Hừ… được rồi, lão tử biết rồi, lão tử sẽ giúp ngươi.” Lâm Thiên Long hào khí ngút trời vỗ vỗ vai Liễu Dịch Trần, quyết định cùng y đứng chung một chiến tuyến. Liễu Dịch Trần nở nụ cười, chiều nay sau khi lâm Thiên Long tỉnh dậy, y cứ lo vì chuyện đêm qua, hắn sẽ nảy sinh ác cảm với việc đụng chạm giữa hai người, giờ xem chừng… Thiên Long, vẫn chẳng nhạy bén gì cả. “Ây…” Duỗi mạnh thắt lưng, Lâm Thiên Long xoay cổ, phát ra tiếng răng rắc. “Nói cả nửa ngày, đói chết rồi. Này, ở đây có gì ăn không?” “Thiên Long, tên ta không phải là “này”. Ngươi có thể gọi ta là Dịch Trần, đương nhiên, nếu ngươi muốn gọi “Trần” thôi thì ta cũng không phản đối.” Liễu Dịch Trần dịu dàng mỉm cười. Động tác của Lâm Thiên Long chững lại, hắn hình như quên mất, giữa hắn và Liễu Dịch Trần, ngoài quan hệ vệ sĩ, ngoài quan hệ liên quan tới vụ án ra, còn có… một mối quan hệ rất mờ ám. Hồi chiều tên Liễu Dịch Trần kia nói cái gì ấy nhỉ? Hình như nói bọn họ coi như đã thành thân? Vậy Liễu Dịch Trần đã là vợ của hắn rồi nhỉ. Đã thế, nam nhân có vợ còn có thể bị bỏ đói sao? “Khụ khụ… Này, Liễu Dịch Trần.” Lâm Thiên Long giả bộ ho hai tiếng. “Hả?” Liễu Dịch Trần mỉm cười. “Ngươi nói chúng ta đã thành thân rồi phải không?” Lâm Thiên Long nghiêm túc nhìn y. “Phải. Chúng ta đã động phòng rồi.” Liễu Dịch Trần cười không khép được miệng. “Vậy ngươi cũng nên là vợ ta rồi.” Lâm Thiên long nói. Liễu Dịch Trần cứng họng, rầu rĩ nói: “Sao ta lại là vợ ngươi?” Lâm Thiên Long nhìn y mấy lượt, bĩu môi nói: “Người xinh đẹp ấy chính là vợ, điều này ai chẳng biết. Ngươi đã thấy nhà nào mà chồng đẹp hơn vợ chưa?” “…” Liễu Dịch Trần trầm ngâm không nói, được rồi, y lừa hắn bảo hai người đàn ông có thể thành thân là y sai, thế nhưng báo ứng có cần đến nhanh vậy không. Quên đi, vợ thì vợ, trước tiên cứ phải trói chặt Lâm Thiên Long lại với mình cái đã. —- Thực ra thì… nhan sắc không quyết định công thụ đâu :
|