Tam Nhật Triền Miên
|
|
Chương 20: Thời kì hòa hoãn “Được… ta làm vợ ngươi.” Liễu Dịch Trần nuốt nước mắt vào trong. “Tốt, lão tử đói rồi, ngươi mau đi nấu cái gì đi.” Lâm Thiên Long lập tức sai y đi nấu cơm. Liễu Dịch Trần gãi gãi mũi, im lặng vào bếp, nấu vài món ăn, giúp “phu quân” y no bụng. “Hà… No quá.” Lâm Thiên Long vỗ bụng, thỏa mãn “ợ” một tiếng. Hắn không ngờ rằng, tay nghề của Liễu Dịch Trần lại tuyệt đến vậy, chậc… tuy còn kém các đầu bếp lớn trong tửu quán, nhưng… cũng đủ để gả đi rồi. Người ta nói ăn no rửng mỡ, Lâm Thiên Long thoải mái nằm trên giường, nhìn Liễu Dịch Trần đang viết thư, chắc là gửi cho Lưu đại nhân. Gương mặt của Liễu Dịch Trần quả là mê hoặc lòng người, hàng mi dài khẽ rung rung, cánh môi hồng cong nhẹ thành hình vòng cung, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, hơn nữa dường như ngày một thắm sắc. Phải thừa nhận rằng Liễu Dịch Trần là một mỹ nhân, đừng nói tới thê tử của huynh đệ trên núi, ngay đến hoa khôi của thanh lâu huyện Quan Hà so với y cũng phải kém sắc mấy phần. Ngắm nhìn một mỹ nhân nhường này, bảo Lâm Thiên Long hoàn toàn không rung động sao được, thế nhưng Lâm Thiên Long có phải kẻ ngốc đâu, tuy miệng thì gọi “vợ” đấy, nhưng hắn cũng biết, dựa vào võ công của mình mà đòi đè Liễu Dịch Trần xuống, thì quá là chuyện viển vông. “Khụ khụ…” Liễu Dịch Trần ho nhẹ hai tiếng, quay đầu nhìn Lâm Thiên Long, Lâm Thiên Long lập tức quay mặt sang hướng khác theo phản xạ, không để y biết mình đang nhìn lén y. Liễu Dịch Trần nhẹ nhàng mỉm cười, cố ý không vạch trần hắn, bị cặp mắt nhìn chòng học như vậy, chỉ e đến người mù cũng phát hiện ra ấy, huống chi y là người lúc nào cũng quan tâm theo dõi hắn. Đợi Liễu Dịch Trần tiếp tục viết thư, Lâm Thiên Long lại bắt đầu nhìn lén y, dù sao đi nữa, ngắm người đẹp cũng là một thú vui tao nhã. Chẳng bao lâu, Liễu Dịch Trần đã gác bút, gấp thư lại mấy lượt rồi mới nhét vào phong thư, lấy sáp từ trong tay nải đóng dấu niêm phong bao thư lại, rồi sai một nha dịch chuyển đến huyện Quan Hà. Nha dịch đi rồi, Liễu Dịch Trần quay đầu lại, vừa đúng lúc Lâm Thiên Long đang ngáp. “Buồn ngủ rồi à?” Liễu Dịch Trần hỏi. “Ừ. Hai ngày nay không ngủ…” Đang nói thì nghẹn lại, ánh mắt Lâm Thiên Long khó chịu nhìn Liễu Dịch Trần. Mấy ngay nay hắn ngủ chẳng ngon giấc, đương nhiên, kẻ đầu sỏ gây ra việc này chính là tên đối diện… Thấy ánh mắt kì quái của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần lập tức cười dịu dàng, ngoan ngoãn sắp xếp chăn gối. “Thiên Long, có thể nghỉ ngơi rồi.” Liễu Dịch Trần dịu dàng nói. Một mỹ nhân dịu dàng nhỏ nhẹ nói với mình, dù đầy một bụng tức, nhưng Lâm Thiên Long cũng chẳng thể xả ra được. Im lặng nằm trên giường, lấy chăn che kín đầu, Lâm Thiên Long thầm mắng mình không kiên định gì cả. Nhìn bộ dạng trùm kín chăn của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần nhoẻn cười, vén chăn lên, nằm xuống phần giường Lâm Thiên Long chừa ra cho mình, cẩn thận nằm xuống giường, Liễu Dịch Trần không cử động, đêm nay là đêm mấu chốt, y không muốn mối quan hệ đã dịu xuống của hai người lại trở nên căng thẳng. Lâm Thiên Long trùm chăn lên đầu vẫn còn chưa ngủ, hắn dỏng tai lên nghe Liễu Dịch Trần loạt xoạt cởi áo khoác rồi vén chăn nằm xuống bên cạnh mình. Lúc Liễu Dịch Trần nằm xuống, Lâm Thiên Long có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc lộn tùng phèo cả lên. Liễu Dịch Trần nằm xuống rồi. Liệu y có lăn qua không nhỉ, liệu y có cởi đồ của mình ra không nhỉ, liệu y có làm cái này cái nọ với mình không… Nếu có thì nên phản kháng sao đây… nhưng y đã đồng ý không làm vậy nữa mà… rốt cuộc nên làm sao bây giờ… Khi mà Lâm Thiên Long đang rối tinh rối mù chẳng biết làm sao, bên tai chợt nghe thấy tiếng thở đều đặn của Liễu Dịch Trần. Len lén kéo chăn xuống, Lâm Thiên Long phát hiện, Liễu Dịch Trần đã ngủ rồi… Những suy nghĩ lung tung ban nãy thoắt cái biến mất, Lâm Thiên Long ngơ ngẩn nhìn Liễu Dịch Trần đang ngủ say chẳng hiều sao lại cười ngây ngô. Nhẹ cốc đầu mình mấy cái, Lâm Thiên Long thấy mình đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà, tên này lúc bình thường là một người rất đáng tin cậy. Nghe bên tai tiếng thở chậm dãi, cơn buồn ngủ như nước tràn bờ, cõi lòng cũng thả lỏng, Lâm Thiên Long nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Chính vào lúc Lâm Thiên Long ngủ say rồi, Liễu Dịch Trần lại mở trừng mắt, ngón tay lướt một vòng trên khuôn mặt Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần cười khì khì: “Thiên Long, ngươi đúng là dễ bị lừa quá.” Vừa dứt lời, y dướn người, hôn nhẹ lên môi Lâm Thiên Long. Vừa xoay người tính ngủ thì lại nảy ra một ý, kéo tay Lâm Thiên Long đặt lên lưng mình, đùi cũng gác lên người mình, thành ra là đè y xuống, nhìn như hai người đang ôm chặt lấy nhau vậy. “Ăn cũng ăn rồi, để ta chiếm tiện nghi một chút cũng không sao nhỉ.” Tự hỏi tự trả lời xong, Liễu Dịch Trần nhắm mắt, môi khẽ mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. “Mẹ nó… Gì thế này.” Lâm Thiên Long vừa thức dậy, thì bị dáng nằm của mình dọa chết khiếp. Nửa người mình gần như đè chặt Liễu Dịch Trần, chỉ có tay là ôm lấy eo y, đùi mình gác lên đùi người ta, đầu y rúc trong ngực hắn, vẻ mặt say ngủ vô cùng thỏa mãn. Lâm Thiên Long chột dạ, cẩn thận rút tay chân mình lại, lau mồ hôi trên trán. “Đậu mợ… sao lại ôm y ngủ cơ chứ.” Lâm Thiên Long không thể tin nổi, đột nhiên lại nghĩ tới giấc mộng kì lạ bữa nọ, mình thích Liễu Dịch Trần sao? “Thích cái cóc khô! Lão tử thèm mà thích!” Bị dọa cho một trận, Lâm Thiên Long hét ầm lên. “Ưm… Thích gì cơ?” Bị tiếng hét của Lâm Thiên Long đánh thức, Liễu Dịch Trần mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn Lâm Thiên Long, y còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Liễu Dịch Trần lúc này khép hờ đôi mắt, dịu mắt như trẻ con, sau một đêm đầu tóc có hơi rối, khác xa với vẻ nho nhã ngày thường. Dễ… dễ thương quá… Lâm Thiên Long há hốc mồm nhìn Liễu Dịch Trần vừa ngủ dậy, đầu óc nảy ra mấy chữ lớn. Thế nhưng khi đối phương dần nhìn rõ ràng, hắn cũng thầm rủa xả mình, khỉ gió gì chứ, tối qua ôm người ta đánh một giấc thì thôi đi, y chỉ chưa tỉnh ngủ dụi mắt thôi cũng thấy y đáng yêu… Lẽ nào giấc mộng kia nói trúng rồi? Phì phì phì! Quỷ mới thích tên biến thái thích chọc mông người khác! Lâm Thiên Long bực bội đưa ra kết luận. “Chẳng gì cả.” Bực mình xua xua tay, Lâm Thiên Long nhảy khỏi giường.
|
Chương 21: Rối bời “Hà… Oáp…” Ngáp một cái, Liễu Dịch Trần mới tỉnh hẳn, nằm trên giường thưởng thức Lâm Thiên Long mặc y phục, tiếc nuối nhìn lớp da màu đồng cổ bị tấm áo giản dị che khuất. “Nhìn cái gì mà nhìn!” Lâm Thiên Long quay vụt người lại, tức giận nhìn Liễu Dịch Trần. Liễu Dịch Trần giơ hai tay ra, oan ức nói: “Ta có làm gì đâu.” Lâm Thiên Long nghiến răng trợn mắt, nhưng lại không tìm được lý do. Phí lời! Hắn đương nhiên biết y chẳng làm gì cả, thế nhưng, hai mắt cứ chiếu từ lưng hắn xuống mông, cũng lại bởi chuyện chột dạ sớm nay mà Lâm Thiên Long càng thêm nhạy cảm, bị ánh mắt y lướt qua, cơ thể chẳng hiểu sao lại nóng lên. “Khốn kiếp!” thẹn quá hóa giận mắng xong, Lâm Thiên Long cau có quay người, vội vàng đi rửa mặt chải đầu, lập tức ra khỏi phòng. Huyện nha trấn Bình An không hề lớn, nhưng hậu viện cũng coi như thoáng đãng, Lâm Thiên Long tìm được một góc yên tĩnh, cởi áo vứt sang một bên, cởi trần, bắt đầu luyện công. Đánh xong bộ Phục Hổ quyền mạnh mẽ uy vũ, cơ thể cường tráng của Lâm Thiên Long đã đầy mồ hôi. “Sảng!” Quyền cuối cùng, Lâm Thiên Long hô lên một tiếng. Lâu lắm rồi không được dịp luyện võ sảng khoái thế này, ngày trước suốt ngày phải trốn chui trốn nhủi, sau khi bị Liễu Dịch Trần bắt rồi thì hai lần xảy cái chuyện chó má kia… Những việc ấy, làm hắn bù cả đầu, hôm nay luyện xong bộ quyền, cảm giác như lửa giận tích tụ trong người đều được xả ra hết, quả là sảng khoái khó bì. “Ha.” Không biết Liễu Dịch Trần tới từ lúc nào còn mang theo một tấm khăn bông. Lâm Thiên Long cũng không khách khí, cầm khăn lau mồ hôi. Ném khăn lại cho chủ, Lâm Thiên Long định mặc áo xong bỏ đi luôn, lại bị Liễu Dịch Trần cản lại. “Ngươi có việc gì?” Lâm Thiên Long nhướng mày hỏi. Vừa mới xả hết cục tức suốt mấy ngày, hắn không muốn thấy cái tên chó má gây ra đám chuyện chó má này. “Bộ quyền pháp này của ngươi khá lắm.” Liễu Dịch Trần tán thưởng. “Ừm.” Lâm Thiên Long trả lời một câu, quay người muốn đi, lại bị chặn lại. “Ngươi có gì thì mau nói đi được không.” Lâm Thiên Long không nhẫn nại được, cả người đầm đìa mồ hôi, giờ mà kiếm ra chậu nước dội người mấy bận thì thoải mái bằng chết. “Thiên Long ngoài bộ quyền pháp này ngươi còn biết võ công nào khác không?” Liễu Dịch Trần có đôi chút tổn thương trước thái độ của Lâm Thiên Long, nhưng y cũng nhanh chóng phấn chấn lại, tự an ủi mình: Người ta mới quen mi không lâu đã bị mi ăn những hai lần, người phải biết điểm dừng, giờ phải từng bước lại gần mới là kế sách lâu dài. Quan trọng nhất bây giờ là phải lựa theo sở thích của hắn. “Còn biết một bộ La Hán quyền.” Lâm Thiên Long trả lời thành thực, cũng chẳng việc gì phải giấu giếm, với lại hắn cũng chẳng đánh lại Liễu Dịch Trần. Liễu Dịch Trần trầm ngâm một lát rồi nói: “Thiên Long ngươi có hứng thức học thêm một bộ võ công không?” “Là sao?” Lâm Thiên Long bị hấp dẫn rồi. Hắn từ nhỏ đã thích võ thuật, thế nhưng, không được danh sư chỉ dạy, hai bộ quyền pháp này chỉ là món võ thông thường, tùy tiện tìm một võ sư, tiêu sư nào đó cũng có thể học được, với lại tư chất của hắn không tốt cho lắm, cũng chẳng có cơ duyên tốt, cho nên, chỉ có dựa vào cần cù mà học được hai bộ võ công. Tiêu sư: người vận tiêu, chuyên vận chuyển hàng hóa Hôm nay nghe ý tứ của Liễu Dịch Trần, có vẻ là muốn dạy võ công cho hắn, vậy thì tốt quá rồi, nói không chừng học xong, còn có thể đánh lại Liễu Dịch Trần, để tên y biết thế nào là cảm giác bị nam nhân đè. Liễu Dịch Trần nghiêm túc nói: “Sư phụ của ta từng dạy ta một bộ đao pháp, thế nhưng không phù hợp với ta, bộ đao pháp này lấy sức mạnh để giành thắng lợi, thu chiêu xuất chiêu đều rất mạnh mẽ, rất phù hợp để ngươi luyện tập.” “Đao pháp?” Lâm Thiên Long ngớ người một lát, sau đó mặt mày vui mừng như điên, tuy bình thường cầm đao làm vũ khí, nhưng thực chất hắn chẳng có tý võ công nào, chẳng qua chỉ cậy mạnh mà hạ gục đối thủ, hôm nay nếu có thể học được bộ đao pháp này, võ công của hắn có thể nâng lên tầm cao mới rồi. “Bộ đao pháp này tên là “Đại Mạc Cô Yên”, tổng cộng có hai mươi bốn chiêu, số chiêu tuy ít, nhưng nhiều biến hóa, ta dạy ngươi chiêu đầu tiên trước.” Liễu Dịch Trần bẻ một cành cây, bày ra tư thế nâng đao. Lâm Thiên Long biết được học võ công, đương nhiên rất vui vẻ chịu sự chỉ dẫn của y, vội vàng bẻ một cành cây. Bắt trước tư thế đứng của Liễu Dịch Trần. Liễu Dịch Trần nhìn thế đứng của Lâm Thiên Long, không nhịn cười nổi. “Cười cái cóc khô.” Lâm Thiên Long thẹn quá hóa giận, hắn biết thế đứng của mình không đúng, nhưng đối với một người chưa từng luyện đao pháp, ngươi còn trông mong gì chứ. “Không có gì… ta không cười nữa.” Liễu Dịch Trần cố nhịn cười, đứng trước mặt Lâm Thiên Long, giúp hắn chỉnh thế đứng. “Tay phải duỗi thẳng, tay phải đưa xuống dưới, tay trái nắm thành quyền đặt ở thắt lưng… đúng, là như vậy, đứng yên.” Hí hoáy một hồi, Liễu dịch Trần lại đứng xuống bên cạnh Lâm Thiên Long. Một tay nâng cánh tay hắn, một tay đỡ thắt lưng hắn. “Lúc xuất quyền, cần dựa vào sức phần eo. Tay phải chém xuống dưới…” Liễu Dịch Trần miệng vừa giảng bài, tay vừa vuốt nhẹ eo hắn. Lâm Thiên Long giữ vững tư thế, theo sự chỉ dẫn của Liễu Dịch Trần, chậm rãi chuyển động phần hông, cơ bụng căng cứng, một bàn tay nhỏ lướt qua da thịt nơi đó, chậm rãi vuốt ve. Không hiểu vì sao, hơi nóng từ vùng eo xộc ra khắp cơ thể, thứ xúc cảm không thể lơ đi khiến Lâm Thiên Long tê dại. “Eo! Đừng có cứng như vậy.” Giọng nói của Liễu Dịch Trần dán chặt bên tai, vành tai nhạy cảm nhận được hơi thở nóng ấm của y. Mặt Lâm Thiên Long đỏ hết cả lên, liền buông cành cây xuống, vội vàng hét lên: “Lão tử phải đi tiểu ngay.” Sau đó chạy vút đi. Liễu Dịch Trần ngây ngốc nhìn vị trí trước mặt mình, vừa rồi y còn bám dính trên người Lâm Thiên long, mượn việc chỉ dạy mà ăn đậu hủ của hắn, mà bây giờ đã chẳng thấy bóng dáng người đâu nữa. “Ha… ha ha… ha ha ha…” Liễu Dịch Trần cười sang sảng, tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng y cam chắc nguyên nhân Lâm Thiên Long bỏ chạy không phải là muốn đi vệ sinh đâu. Phía sau hậu viện huyện nha có một ngọn núi, hai tay Lâm Thiên Long ôm lấy đầu ngồi xổm trên mặt đất, nếu để ý còn có thể thấy khắp người hắn lởn vởn hắc khí… “Mẹ nó… lão tử đang làm gì thế này. Liễu Dịch Trần có đẹp cũng vẫn là nam nhân, còn là gã nam nhân đã đâm mông của lão tử. Lão tử phải ghét cay ghét đắng y mới đúng chứ!” Ôm đầu, Lâm Thiên Long không ngừng tự hỏi bản thân. “Cái đồ mất dạy này, mấy ngày không dùng đến ngươi nhưng chẳng ngờ ngươi lại háo sắc đến thế, nam nhân nói mấy câu bên tai mi mà mi đã dựng lên được rồi hả! Mi có mất mặt quá không đây.” Tức giận trừng mắt nhìn đũng quần đã “dựng lều”, mắt muốn rớt khỏi tròng luôn. “Mẹ nó, may mà lão tử thông minh, mượn cớ đi tiểu gấp, nếu bị y phát hiện thì lão tử đúng là chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa. Lẽ nào lão tử bị nam nhân đè đến nghiện luôn rồi?” Lâm Thiên Long vò đầu bứt tóc, vẻ mặt vô cùng ảo não. —– Muốn nói, tổ sư, thế thằng nào ở trên vừa đòi đảo chính đè con nhà ngươi ta? Mày thích chơi trò này thì nhận mợ đi… Anh ngồi đây cũng ảo não thay cho mày Có đứa nó ôm cho là sướng rồi, anh mày còn đang ngồi ôm mèo gõ phím đây này ==||| À mà thôi, cứ vờn nhau tiếp đi, bần đ… à anh đây thích rape ko thích tự nguyện, gangbang nữa càng ngon Mà thụ kiểu này thì chắc chẳng có gangbang đâu Sệch Được mấy hôm cái nhân cách “bần đạo dê nhai cỏ” lại bay đâu không biết nữa
|
Chương 22: Có nghi vấn “Không thể nào, tuy rằng bị đè có chút khoái… thôi được rồi, tương đối khoái, thế nhưng không thể nào chỉ nói một câu mà lão tử đã có phản ứng được.” “Bà nó, đúng là cả đời làm hòa thượng thì dễ, nửa đời độc thân lắm trái ngang, mi ăn mặn rồi thì đéo ngừng được nữa à.” Lâm Thiên Long bực bội trừng mắt nhìn đũng quần của mình. “Kệ mẹ nó đi, tên kia chẳng nói trong gia tộc y nam nhân kết hôn với nam nhân là chuyện bình thường còn gì, dẫu sao y cũng là vợ của lão tử rồi, để y khiến lão tử sảng khoái cũng chẳng sai đi đâu được.” Đầu tóc bị vò đến rối bù cả lên, Lâm Thiên Long chậm rãi đứng dậy. Lòng đã tự chủ được, cơ thể cũng trấn tĩnh lại. Lâm Thiên long quyết định tối nay sẽ cùng Liễu Dịch Trần thảo luận chuyện phòng the giữa đôi phu phu hai người. Lâm Thiên Long bình tĩnh lại, mặt không biểu tình trở lại nơi mới rồi luyện võ, thì không thấy Liễu Dịch Trần đâu cả, mà lại thấy một bộ khoái đứng đó. “Lâm đại nhân.” Bộ khoái kia nhanh chóng hành lễ. Lâm Thiên Long vội lắc đầu: “Ta không phải đại nhân gì cả. Ngươi gọi Lâm Thiên Long là được rồi.” Bộ khoái lưỡng lự một chút, cười nói: “Tuổi tác chúng ta xấp xỉ nhau, ta mạn phép gọi ngươi một tiếng huynh đệ nhé.” Lâm Thiên Long vội gật đầu: “Cũng được.” Bộ khoái nói: “Mới rồi hoa bộ đầu kêu Liễu đại nhân đi rồi, Liễu đại nhân bảo ta chờ ngươi ở đây, khi nào ngươi về thì dẫn thẳng đến hậu đường huyện nha.” “Đa tạ.” Lâm Thiên Long ôm quyền, quay người đi về hướng… “Ầy… vị huynh đệ này, cho hỏi hậu đường ở đâu vậy.” Lâm Thiên Long gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười với bộ khoái kia. “Ha ha, Lâm huynh đệ đi theo ta.” Bộ khoái kia cũng cười, đi trước dẫn đường, đưa Lâm Thiên Long tới hậu đường. “Thiên Long, ngươi đến rồi.” Lâm Thiên Long vừa bước vào cửa thì ngay thấy tiếng của Liễu Dịch Trần. Ngẩng đầu lên thì thấy, Hoa Hùng và Liễu Dịch Trần đang ghé đầu lại với nhau, thảo luận việc gì đó, vậy mà y lại ngay lập tức phát hiện ra mình. Có hơi khó chịu, lại có hơi vui vẻ, Lâm Thiên Long miễn cưỡng đè cảm xúc lạ lùng của mình xuống, hắn cảm thấy mình không thuận mắt việc Hoa Hùng đứng với Liễu Dịch Trần đã là một chuyện lạ, rồi vì Liễu Dịch Trần chào hỏi mình đúng lúc mà thấy vui vẻ lại là chuyện lạ thứ hai. “Thiên Long, ngươi lại đây coi chút đi.” Liễu Dịch Trần vẫy vẫy Lâm Thiên Long. Lâm Thiên Long lập tức đi tới, giả bộ vô tình, chen vào giữa Hoa Hùng và Liễu Dịch Trần. Trên bàn là một tờ giấy, trên giấy viết vài thứ liên quan đến giám định thi thể, Lâm Thiên Long không hiểu về lĩnh vực này cho lắm, may mà cuối trang giấy có ghi kết luận: Nạn nhân bị đánh ngất rồi bỏ lại giữa đám cháy dẫn đến tử vong. “Đó là Trần Tứ?” Lâm Thiên Long phản ứng rất nhanh, lập tức khẳng định đây là giấy khám nghiệm tử thi của Trần Tứ. Chả hiểu nhanh chỗ nào luôn – – “Phải.” Liễu Dịch Trần gật đầu. “Vậy gã gác đêm còn lại là nghi phạm lớn nhất rồi.” Suy luận đơn giản này, Lâm Thiên Long đương nhiên rõ ràng. “Phải.” Liễu Dịch Trần lại gật đầu. “Nhưng chúng ta không có bằng chứng.” “Vậy chẳng quá dễ sao.” Lâm Thiên Long xem nhẹ nói, “Bắt tiểu tử kia lại, tra khảo một trận, gã nhất định sẽ khai ra.” “Phì…” Hoa Hùng đứng bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng. “Ngươi cười cái nợ gì.” Lâm Thiên Long thấy hơi tức mình, hắn nhìn thế nào cũng không thuận mắt tên Hoa Hùng này. “Thiên Long…” Liễu Dịch Trần vỗ vai hắn trấn an, tiện luôn trừng mắt trắng dã với Hoa Hùng. “Chúng ta tuy là bộ khoái nhưng cũng cần coi trọng chứng cứ, nếu lạm dụng hình cũ, rất dễ vu oan giá họa cho ngươi ta.” “Vậy phải làm sao?” Lâm Thiên Long cau mày hỏi. “Hoa huynh đã cử các huynh đệ bộ khoái dưới trướng đi điều tra chứng cứ rồi, để xem Trần Tứ và Lưu Bình kia có hận thù gì không. À đúng rồi, Lưu Bình là cái gã gác đêm lao ra từ đám cháy hôm đó đó.” “Ừm.” Lâm Thiên Long đáp lại một tiếng, sau đó lại phản ứng lại: “Vậy ngươi gọi ta đến làm gì.” “Ơ…” Liễu Dịch Trần nhất thời cứng họng, lúc đó chỉ vì muốn Lâm Thiên Long ở bên mình thôi, hoàn toàn chưa nghĩ tới phịa ra lý do nào cả. Hoa Hùng đứng cạnh nhìn ra huynh đệ mình đang khốn đốn, ho hai tiếng nói: “Là như vậy, chúng ta cảm thấy ngoài Lưu Bình ra, thì ông chủ Chu, chủ kho hàng cũng có điểm đáng ngờ, thế nhưng huynh đệ dưới trướng đều điều đi điều tra Lưu Bình rồi, cho nên chỉ đành nhờ cậy Liễu huynh đệ và ngươi đi điều tra một chút thôi.” “Phải rồi.” Liễu Dịch Trần vội vàng gật đầu. Lâm Thiên Long nghi ngờ nhìn hai người, cứ cảm thấy có gì đó không đúng… “Điều tra ông chủ Chu kia, chỉ cần một mình Liễu Dịch Trần đi là được rồi.” Hắn có phần do dự nói. “Vốn là có thể, thế nhưng ngươi biết đấy, bộ khoái ra ngoài điều tra luôn là một nhóm hai người, để ngộ nhỡ có bất trắc gì…” Hoa Hùng chỉ nói một nửa. Lâm Thiên Long im lặng, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện hôm đó, Liễu Dịch Trần trúng xuân dược, rồi XXOO hắn, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện như vậy… Vừa nghĩ đến Liễu Dịch Trần có thể XXOO người khác, lòng liền thấy rất khó chịu, quên đi, nhỡ đâu tiểu tử này lại trúng xuân dược, cùng lắm thì lão tử hi sinh lần nữa, dẫu sao tiểu tử này cũng đã là vợ mình rồi rồi, cùng vợ ngủ một giấc cũng chẳng sao, lại nói, vừa rồi mình chẳng đang suy xét việc ngủ cùng y sao… “Được rồi, lão tử đi cùng y một chuyến.” Lâm Thiên Long mạnh mẽ khoát tay. Liễu Dịch Trần cười tươi, chói lóa đến mức mắt Hoa Hùng co rúm lại. —- Hai người không ai nói một lời men ngõ tát nhỏ, Lâm Thiên Long thỉnh thoảng lại lén ngắm Liễu Dịch Trần mấy lần, lần nào cũng thấy môi y mang nụ cười dịu dàng, trong lòng không khỏi đánh giá: Tên này sao cứ cười híp mắt cả ngày không biết. Liễu Dịch Trần không biết mình đang cười, y vốn luôn mang dáng vẻ nho nhã lễ độ, do vậy khiến người ta có cảm giác thân thiết, thế nhưng niềm vui lộ rõ ra ngoài như hôm nay lại rất hiếm thấy. Ung ục… Hai người đang im lặng mà đi, Liễu Dịch Trần còn đang tận hưởng không khí lặng yên êm ái này, thì đột nhiên thứ tiếng chẳng im lặng êm ái gì vang lên bên cạnh. Quay đầu nhìn, Lâm Thiên Long có hơi xấu hổ gãi đầu. “Đói rồi?” Liễu Dịch Trần cười nói. Lâm Thiên Long gật đầu, hắn chẳng việc gì phải làm bộ với Liễu Dịch Trần, rốt cuộc, Liễu Dịch Trần giờ đã là “vợ” nhà hắn rồi, việc áo quần, ăn ở, đi lại vốn là việc một người vợ phải quán xuyến. “Vậy qua quầy vằn thắn đằng kia, chúng ta ăn vằn thắn đi.” Liễu Dịch Trần chỉ về phía quầy hàng nhỏ cách đó không xa. “Được.” Lâm Thiên Long trả lời một tiếng, chạy về phía quầy vằn thắn kia. Liễu Dịch Trần theo sau nhẹ nhàng mỉm cười. “Bác gái, cho cháu ba bát vằn thắn nhân thịt lớn.” Lâm Thiên Long lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, hét lên với bác gái chủ quầy. —– Vằn thắn đây :3 Bên trong là nhân thịt bằm, ăn nó hơi giống xúc xích. Đây là món duy nhất ta ăn đc đợt ở bên Tàu. Đù, nửa tháng vật vã bên đó, ngày nào tan muộn không có vằn thắn ăn, ngày đó đúng là thảm họa. ==|| Cơm Tàu như hạch ==|| 餛飩湯-(2)
|
Chương 23: Tiểu sư đệ bất hợp tác? “Được!” Bác gái cũng hùng hồn đáp lại, lựa ra một đống vằn thắn đang đặt trên nắm chậu, tõm tõm đổ xuống chỗ nước đang sôi sùng sục. “Thơm quá đi.” Lâm Thiên Long nắm chặt đũa, hít hít hà hà. “Ha ha, thằng nhóc này, vằn thắn của chúng ta nổi tiếng ở trấn Bình An này đấy.” Bác gái cười rộ lên. “Ha ha, vạy hôm nay chắc chắn có lộc ăn rồi.” Lâm Thiên Long cười tươi, thấy Liễu Dịch Trần ngồi xuống liền tự động rút một đôi đũa trong giỏ ra cho y. “Cảm ơn.” Liễu Dịch Trần nhận đũa cười ngọt ngào. Vài đại hán đang ngồi ăn gần đó đều king ngạc vô cùng. “Cảm ơn làm gì.” Lâm Thiên Long lại có chút ngại. “Đều là ngươi một nhà.” Đây là câu hắn thường nói với các huynh đệ trong sơn trại, lúc này chỉ thuận miệng nói ra. Liễu Dịch Trần nghe Lâm Thiên Long nói vậy thì càng vui vẻ cười tươi, nụ cười xinh đẹp thiếu chút nữa thì chọc mù mọi người xung quanh. Lâm Thiên Long liền lập tức thấy câu nói của mình có phần không thỏa đáng, thế nhưng cũng không biết phải giải thích ra làm sao, hai người đúng là “người một nhà” mà, rốt cuộc chỉ có thể ngây ra nhìn y. Ánh mắt hai người thâm tình nhìn nhau khiến không khí trở nên có hơi ám muội, dường như chẳng nghe thấy âm thanh ồn ã xung quanh nữa, mặt hai người ngày một dán gần vào nhau, dường như không ngừng bị đối phương hấp dẫn vậy… “Ba bát vằn thắn đây.” Bác gái hô một tiếng, đập tan không khí tươi đẹp, Lâm Thiên Long lập tức nhận lấy, đặt một bát trước mặt Liễu Dịch Trần , sau đó chúi đầu vào ăn, vừa ăn vừa nhủ thầm với lòng: “Mình đúng thật bị ma ám rồi…” Hơi tiếc nuối mà cúi đầu xuống, gảy gảy mấy miếng vằn thắn ăn chẳng ra mùi vị trong bát, Liễu Dịch Trần thấy không khí ban nãy tuyệt như vậy, nếu ở một góc không có người thì tốt rồi… “Này! Nhóc con, làm hỏng đồ ăn là bị trời phạt đó.” Giọng nói khó chịu của bác gái vang lên trên đầu. Liễu Dịch Trần ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt bất mãn của bác gái. “Ạc…” Cúi đầu nhìn, vằn thắn trong bát đã bị mình chọc nát như tương, vô cùng thê thảm. “A ha ha… bác gái, nương tử nhà cháu lúc ngẩn người lại thích chọc các thứ, chắc mới rồi lại ngẩn người ra rồi. Ha ha ha…” Lâm Thiên Long cười khan vài tiếng, vội cầm lấy bát vằn thắn đáng thương của Liễu Dịch Trần, đưa lên miệng húp sùm sụp. Ăn xong chùi mép, khen một tiếng “ngon”! “Vậy mới phải chứ!” Bác gái hài lòng quay người tiếp tục gói vằn thắn. “Hóa ra là nữ cải nam trang…” “Ta nói rồi mà, nam nhân sao có thể tuấn tú hơn ta đây được.” “Cơ mà, ngươi nói xem sao nàng ta lại mặc nam trang?” “Ai biết được, có phải chuyện của mình đâu. Đừng có bàn chuyện không đâu.” Đám người xung quanh vừa nghe Lâm Thiên Long nói liền bắt đầu thì thầm to nhỏ. “He he…” Lâm Thiên Long không khỏi cười ngây ngô, tuy mọi người không biết Liễu Dịch Trần là nam nhân, thế nhưng, được người ta khen vợ mình xinh đẹp, hắn cũng thấy đắc ý lắm. Cho tới khi… “Hừ! Đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Lâm Thiên Long trầm mặt, trừng mắt nhìn một thiếu niên thanh tú vận bạch y ngồi bên cạnh. “Nhìn gì mà nhìn, có nói ngươi đâu.” Thiếu niên không thân thiện lườm Lâm Thiên Long một cái, sau đó nhìn Liễu Dịch Trần đầy ghen tị… Lâm Thiên Long cứng họng… mà người xung quanh lại nhìn thiếu niên kia bằng ánh mắt lạ lùng, mọi người đều thầm nghĩ: Con cái nhà ai không biết, chưa uống thuốc đã chạy ra đường… “Đúng là không biết ngươi gặp phải cái vận cứt chó gì nữa!” Thiên niên ghen tị ra mặt lại bồi thêm một câu. Ánh mắt hâm mộ trắng trợn nhìn Liễu Dịch Trần. “Ngươi nói ta sao?” Liễu Dịch Trần nho nhã cười, đứng dậy, nói với thiếu niên kia. “Đúng vậy.” Thiếu niên cao ngạo ngẩng đầu lên. “Bỏ đi, ta đi thôi.” Lâm Thiên Long không muốn phiền phức, huống hồ còn bị gọi là “hoa nhài” mà Liễu Dịch Trần lại bị coi là “phân trâu”, trong mắt hắn, cậu thiếu niên thanh tú trước mắt chắc hồi nhỏ bị sốt đến hỏng đầu rồi. Liễu Dịch Trần nho nhã cười, rút từ túi áo ra một xâu tiền đưa cho bác gái, rồi bỏ đi cùng Lâm Thiên Long, bước qua trước mặt thiếu niên kia. Cứ như không hề có xung đột gì với cậu ta. Thế nhưng chỉ có thiếu niên kia, lúc này sắc mặt trắng bệch ra mới biết, lúc Liễu Dịch Trần đi qua, còn nhỏ giọng ném cho một câu: Ăn không được nho thì chê nho chua. Câu này, làm cho cậu chàng tức đến trắng cả mặt, bởi cậu đích thực sự không có được người mình thích. Nghĩ đến việc biết bao tình cảm của mình đều bị người kia quy làm tình huynh đệ, thiếu niên thanh tú chỉ có thể ôm cục tức bụng, ức đến muốn thổ huyết, thực muốn tìm chỗ nào đó để xả ra. Thực khách xung quanh chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, thiếu niên thanh tú vận bạch y kia đã không thấy đâu nữa, chỉ để lại thỏi bạc vụn trên bàn chứng minh rằng mới rồi từng có người ngồi ở vị trí đó. Tại một rừng cây nhỏ ngoài trấn Bình An, đột nhiên vang lên tiếng hét lớn: Đại sư huynh, huynh đúng là quá chậm hiểu!!! Chim trong rừng thất kinh bay toán loạn… “Nhị sư huynh đáng chết, lại đi chạm vào vết thương lòng của ta… Ta phải nói chuyện của huynh với sư phụ! Để sư phụ đến báo thù cho ta!” Thiếu niên thanh tú nắm chặt một thân cây, bi phẫn rủa xả Liễu Dịch Trần. Mà Liễu Dịch Trần lúc này đang đi cùng Lâm Thiên Long đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi, Liễu Dịch Trần nở nụ cười kì quái. “Tiểu sư đệ chắc đang chui ở xó nào đó chửi rủa ta rồi. Phòng chừng muốn kể chuyện của ta cho sư phụ… Ha ha.” “Này, ngươi cười gì thế?” Lâm Thiên Long kì quái nhìn Liễu Dịch Trần, cứ thấy vẻ mặt tươi cười của Liễu Dịch Trần rất rợn tóc gáy. “A? Không có gì.” Liễu Dịch Trần cười híp mắt trả lời. Lâm Thiên Long chẳng hiểu ra làm sao. Hai người nhanh chóng đến phủ đệ của ông chủ Chu, nhà cao cửa rộng, xem chừng gia cảnh được lắm. Gõ cửa vài cái, đợi cả nửa ngày mới thấy một cụ già run rẩy đi ra. “Xin hỏi, hai vị là?” Cụ già dụi đôi mắt tèm nhèm, nhìn hai ngươi trước mặt hỏi. “Chúng cháu là bộ khoái trấn Bình An. Muốn tìm ông chủ Chu hỏi chút chuyện về trận hỏa hoạn mấy hôm trước.”
|
Chương 24: Thảo dược đáng ngờ “Ừ! Ừ!” Cụ già gật đầu, nghiêng người mở cửa, đón hai người vào trong. Hai người đi theo cụ già, men theo một con đường trải đầy đá nhỏ, băng qua sảnh trước, rốt cuộc đi ra hậu viện. “Cụ à, chúng ta đang đi đâu vậy?” Liễu Dịch Trần nghi ngờ hỏi, bình thường ra người ta đều tiếp khách ở sảnh lớn, cụ già này sao lại dẫn họ tới hậu viện chứ? Thường thì, hậu viện là nơi nữ quyến ở. “Ầy… từ ngày xảy ra vụ hỏa hoạn, lão gia nhà chúng ta sinh bệnh, không dậy nổi khỏi giường, hôm nay cũng chỉ đành dẫn các vị̣ đến hậu viện mà thôi.” Cụ già thở dài, chậm rãi giải thích cho bọn họ. “Vâng.” Liễu Dịch Trần gật đầu thể hiện mình hiểu rồi. Ba người im lặng như tờ, đi đến hậu viện, Lâm Thiên Long để ý hoa viên nơi này như bị bỏ quên vậy, cỏ dại mọc trên đất dường như lâu rồi không có người nhổ bỏ, nước trong hồ thoạt nhìn đục ngầu, bên trong còn có mấy con cá gầy gò yếu ớt quẫy trên mặt nước nhả ra bong bóng trắng. Lâm Thiên Long huých huých vai với Liễu Dịch Trần, ý bảo y coi thử cảnh vật xung quanh, Liễu Dịch Trần gật đầu với hắn. Hai người theo sát sau lưng cụ già, đi đến một mảnh sân yên tĩnh. Ba người đi một hàng, trên đường không thấy bất cứ một nha hoàn hay gia đinh nào, điều này khiến Liễu Dịch Trần lại có một suy đoán khác. Kẽo kẹt… Cục già mở một bên cửa, ý bảo hai người đợi ở ngoài một lát. Rồi một mình đi vào. “Lão gia?” “Phúc bá? Có chuyện gì à?” Một giọng nói yếu ớt vang lên. “Lẽ nào bọn họ lại đến giục nợ?” “Không phải ạ, lão gia, có hai vị quan gia đến tìm, muốn hỏi chúng ta về vụ hỏa hoạn ở nhà kho.” Cụ già cung cung kính kính đáp lại. “Gì cơ? Lẽ nào nhà kho cháy là có người cố ý phóng hỏa?” Giọng nói yếu ớt đột nhiên trở nên kích động. “Mau mời vào, mau mời hai vị ấy vào đây.” Thúc bá lui ra, khom người mở hai người vào. Liễu Dịch Trần đi phía trước, Lâm Thiên Long theo sau y. Sa sút! Đó là ấn tượng đầu tiên của Liễu Dịch Trần về ông chủ Chu. Căn phòng trống không, không có bất cứ vật quý nào, ông chủ Chu gầy yếu đang cố gắng gượng ngồi dậy. Liễu Dịch Trần vội cản lại: “Ông chủ Chu không cần phải dậy đâu.” “Khụ khụ… nhị vị quan gia, chuyện có nhà kho có phải do người khác cố y phóng hỏa không?” Ông chủ Chu lòng đầy hi vọng nhìn hai người, nếu là có người chỉ thị phóng hỏa, có lẽ còn có thể đòi hung thủ bồi thường. “Việc này đến giờ vẫn chưa khẳng định được.” Liễu Dịch Trần trầm ngâm một lát. “Chỉ là cái chết của gác đêm Trần Tứ rất đáng nghi.” “Phải phải! Ta cũng cảm thấy vậy.” Ông chủ Chu dường như đã lấy lại được kha khá tinh thần, ngồi dựa đầu vào giường. “Các vị nói xem, hai người gác đêm, Trần Tứ và Lưu Bình, quan hệ thường ngày của họ cũng bình thường, nhưng Trần Tứ là một hán tử sức dài vai rộng, mà Lưu Bình kia, chỉ cần có chút tiền đều đưa hết cho ả tình nhân cách vách, cơ thể cũng sớm bị ả ta bào mòn rồi, chẳng lí gì người cường tráng như Trần Tứ không thoát được mà Lưu Bình lại thoát được cả.” Ông chủ Chu kích động khoa chân múa tay nói. “Hơn nữa, ta vốn đã thấy tay Lưu Bình này không ổn.” Vẻ mặt ông chủ Chu vô cùng căm giận. “Hừ, trong kho nhà ta có cất giữ rượu, cất giữ gạo, lúc nào cũng bị thiếu hụt đi một chút, ta biết là do tiểu tử kia tay chân không sạch sẽ.” Dứt lời, vẻ mặt ông chủ Chu lại thật tang thương: “Nếu không phải ta không có tiền thuê nhà kho tốt một chút, cũng không đến nỗi một mồi lửa đốt sạch chỗ hàng gỡ vốn của ta…” “Hửm? Nghe ý tứ của ông chủ Chu, lô hàng ông chất trong kho, hẳn rất đáng giá?” Lâm Thiên Long tiếp lời hỏi. “Ầy, đừng nhắc đến nữa.” Ông chủ Chu bất lực lắc đầu. “Lần này ta tiêu tốn toàn bộ gia tài, ngay đến căn nhà này cũng mang đi thế chấp, khó khăn lắm mới gom được năm nghìn lượng bạc, mua một lô dược liệu từ Vân Nam, một thương gia ở thành Nguyệt Ấn đang thu mua vị thảo dược này với giá cao, vốn định bán lại cho ông ta, ngờ đâu… một mồi lửa, tất cả đều tan thành tro bụi. Xem chừng, Chu gia bị hủy trong tay ta rồi. Thương thay đến căn nhà tổ truyền ta cũng không giữ lại được.” Lúc này, nước mắt rơi đầy mặt ông chủ Chu, đôi mắt đầy vẻ thê lương. Liễu Dịch Trần thở dài, định quay người rời đi. Lâm Thiên Long lại vô cùng đồng cảm với người đàn ông đáng thương này, thế nhưng đối với một tên giặc cướp như hắn mà nói, những chuyện như thế này, muốn giúp mà lực bất tòng tâm. Chỉ có thể an ủi vỗ vỗ vai ông chủ Chu. Có phần vụng về nói: “Ông chủ Chu, chỗ thảo dược kia của ông, sau vụ hỏa hoạn chẳng lẽ không còn thừa chút nào sao? Bán đi một phần, có lẽ cũng đủ sống qua ngày.” Lâm Thiên Long nhớ mang máng, ở một góc nhà kho, hình như còn chất một đống bao tải đen xì. Mong rằng có thể giúp ông chủ Chu đổi lại được chút tổn thất. “Vô ích thôi.” Ông chủ Chu lắc đầu. “Loại dược liệu này vô cùng đặc biệt, lúc đầu người bán còn dặn ta rằng, loại dược liệu này cần phòng lửa tuyệt đối, nếu không chỉ cần bén chút lửa thì lập tức biến thành tro bụi.” “Hử?” Liễu Dịch Trần lần đầu tiên nghe thấy thứ như vậy. “Loại dược liệu này tên là gì?” “Tôi cũng không biết nữa, lúc đó thương nhân ở thành Nguyệt Ấn chỉ đưa cho tôi một bức vẽ. Sau đó ta dựa vào bức vẽ đó mua được dược liệu ở Vân Nam.” Ông chủ Chu vừa nói, vừa tìm trong ngực áo, rút ra một tờ giấy. Liễu Dịch Trần nhận lấy tờ giấy, phía trên vẽ một loại thực vật kì lạ, thân cây thấp lùn, rất nhỏ, mọc vài phiến lá hình thoi, màu sắc của lá cây rất lạ lùng, giữa màu xanh của lá lại có đốm đen, mà những đốm đen đặc ấy lại tạo thành hình đầu lâu. Liễu Dịch Trần nhìn loại cây kì dị đó, trong lòng vô cùng kinh ngạc, y trước giờ chưa từng thấy loại cây như vậy. Lòng chợt lóe lên, theo phản xạ hỏi: “Vị thuốc này chữa bệnh gì?” Ông chủ Chu lại lắc đầu: “Thương nhân đó không nói, thế nhưng từng nhắc nhở chúng ta, loại dược liệu này có độc tính cao, chỉ ông ta có cách pha chế, bảo chúng ta tốt nhất không nên thử.” Dừng một chút nói thêm. “Đương nhiên ta không tin hoàn toàn, thế nhưng sau đó ta cho một con chó ăn thử loại dược liệu này, ban đầu nó không việc gì, nhưng được một lúc thì đột nhiên phát điên, cắn bị thương vài gia nhân nhà ta, sau khi nhiều người cùng bắt trói nó lại, chẳng được một nén hương, nó run rẩy sùi bọt mép mà chết, sau đó chúng ta cũng không dám thử nữa.” “Phát điên?” Mắt Liễu Dịch Trần đột nhiên tỏa ra hàn quang. Lập tức truy hỏi: “Ông có quen thương nhân ở thành Nguyệt Ấn kia không?” “Không quen, ngày trước chưa từng nghe đến vị thương nhân này.” Ông chủ Chu thành thật trả lời.
|