Tôi Đã Chết Rồi
|
|
Chương 15. Vẽ tranh
“Đây là cái gì?”
Quý Ngôn nhìn Tần Vị mở một cái hộp lớn, đem giá vẽ đặt trên mặt đất, sau đó đem các loại dụng cụ vẽ lấy ra đặt trước mặt Quý Ngôn.
“Cậu biết không?” Tần Vị lấy ra một loại biết rõ lại còn hỏi ngược lại Quý Ngôn.
Phí lời, Quý Ngôn đương nhiên là biết, nhưng Tần Vị mua cái này để làm gì, Quý Ngôn xác định 100% Tần Vị hoàn toàn là người không có tế bào nghệ thuật, người đàn ông này từ nhỏ đến lớn học vẽ đều thất bại, dù sau này có mấy kì thi cũng đều Quý Ngôn lén lút giúp tiểu tử này gian lận.
“Anh muốn vẽ tranh sao?” Quý Ngôn không thể tin nhìn Tần Vị, chẳng nhẽ trong bảy năm qua Tần Vị còn phát triển ra một môn sở trường nghệ thuật.
“Trông tôi giống người biết hội họa lắm sao?” Tần Vị giật giật khóe mắt, hận thiết bất thành cương* liếc mắt nhìn Quý Ngôn, “Là tôi mua cho cậu, không phải cậu nói thích vẽ sao? Không biết cậu thích vẽ loại nào, nên tôi mua mỗi loại đem về. Cậu xem một chút có thiếu cái gì không, hoặc muốn cái gì, tôi sẽ đi mua thêm!”
(*Hận thiết bất thành cương: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.)
Quý Ngôn trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Vị. Tần Vị vẫn như trước đây, mặc kệ ầm ĩ cùng cậu như thế nào, cũng cách ngày lại làm ra những chuyện không ngờ tới. Bây giờ Tần Vị vẫn giống như vậy, dù tối hôm qua cậu lạnh nhạt nói với Tần Vị không nên đem cậu kéo vào mối quan hệ giữa hắn với Mạc Ngạn Thành, Tần Vị cũng không để ý, ngược lại còn nhớ tới chuyện cậu thuận miệng nói ra về việc vẽ vời.
Thế nhưng, Quý Ngôn lại rất bất an, điều này rõ ràng hoàn toàn không cần thiết, tại sao Tần Vị còn muốn vì cậu mà làm ra những việc này?
“Đến đây đi, cậu nói cậu thích vẽ tranh phác họa, đến vẽ một bức đi!” Tần Vị có chút kích động, bộ dáng nóng lòng muốn thử, tiện tay cầm một cây bút chì đặt vào trong tay Quý Ngôn, sau đó để Quý Ngôn ngồi trước giá vẽ.
“Vẽ cái gì?” Quý Ngôn ngẩn người, sau đó mờ mịt nhìn giá vẽ và bút trong tay, trong đầu chợt một mảnh trống không.
“Cậu vẽ tôi là được rồi!” Tần Vị đứng sau giá vẽ, sau đó nhìn xung quanh một chút, đi thẳng đến vách tường thì dừng lại, xoay người nhìn Quý Ngôn, “Cậu xem khoảng cách này đã được chưa?”
Quý Ngôn nhìn Tần Vị, sau đó gật gật đầu, thật ra dù Tần Vị đứng hay không đứng cũng đều không quan trọng. Quý Ngôn vẽ vô số Tần Vị, chỉ cần nhìn giấy trắng thì đường nét cùng diện mạo của Tần Vị đều hiện lên rõ ràng trên đó.
Chỉ là, bút trong tay lại giống như không hề có cảm xúc, giấy trắng trước mắt lại quá mức cứng nhắc.
Quý Ngôn nắm bút, nhưng thủy chung không họa nổi một nét.
“Không vẽ được.” Quý Ngôn nhìn Tần Vị lắc lắc đầu.
“Sao vậy? Không thích loại bút chì này, hay còn cái khác?” Tần Vị nhíu mày, cũng không bực mình ngược lại còn để ý đến Quý Ngôn.
“Không phải!” Quý Ngôn đem bút chì trong tay đặt xuống, sau đó nhìn năm ngón tay trong suốt của mình, cười khổ một cái.
“Tôi đã không còn cảm giác vẽ như trước.”
Tần Vị nhíu nhíu mày, vẽ còn cần cảm giác sao? Không phải chỉ cần phất tay một cái là họa thành một bức sao?
“Tần Vị, trước khi chết tôi đã từng vẽ một bức tranh.” Quý Ngôn biết Tần Vị không hiểu nhưng cũng không muốn giải thích quá nhiều, “Đó chính là bức tranh cuối cùng, mặc kệ hiện tại tôi vẽ cái gì đều không có ý nghĩa!”
Hơn nữa, sao Quý Ngôn có thể dùng bàn tay để cắt cổ tay mình để vẽ tranh?
Tay họa sĩ chỉ dùng để cầm bút, mà cậu lại dùng nó để lấy dao cắt đứt tính mạng mình.
“Được rồi, nhưng thật đáng tiếc!” Tần Vị cũng không cưỡng cầu Quý Ngôn, chỉ là nhíu mày nhìn giấy trắng thở dài.
Quý Ngôn không biết Tần Vị đang tiếc đồ hắn mua hay là tiếc Quý Ngôn không vẽ hắn? Quý Ngôn lại nhớ tới Trầm Đình Thiên nhắc tới Quý Trạch muốn mở một phòng triển lãm tranh, Quý Ngôn muốn Tần Vị đừng đi hoặc nói với ai đó ngăn cản Quý Trạch, nhưng Quý Ngôn không biết cách nào thể hiện.
Thậm chí Quý Ngôn không dám đề cập trước mặt Tần Vị, tính tình Tần Vị chính là cậu không đề cập thì có khi hắn lại quên mất, chỉ là trong lúc vô tình đề cập tới, Tần Vị có thể cố tình nhớ kỹ như vậy. Huống chi Quý Ngôn không muốn Tần Vị đi, Quý Ngôn cũng không nói được bất cứ lý do nào đáng tin cả.
“Bao giờ cậu có cảm hứng thì giúp tôi vẽ một bức!” Tần Vị thu lại bàn vẽ và bút chì, tựa hồ còn chấp nhất để Quý Ngôn giúp hắn vẽ.
“Vẽ thì có gì tốt?” Quý Ngôn bất đắc dĩ cười cười, cậu đã từng vẽ vô số Tần Vị, bây giờ thấy Tần Vị thật sự, e là cho dù thật sự muốn vẽ cũng không thể vẽ nổi Tần Vị.
“Còn hơn là không có người vẽ cho, dù sao cũng phải giữ lại một bức chân dung cho bản thân chứ!” Tần Vị thuận miệng cho một lý do, Quý Ngôn chỉ cảm thấy buồn cười.
Bảy năm trôi qua, Tần Vị đã thay đổi cũng dễ thấy.
Nhưng đến lúc nửa đêm này, Quý Ngôn luôn cảm thấy Tần Vị và Tần tổng ban ngày lại hoàn toàn khác nhau. Không biết có phải là do ảo giác hay không nhưng Quý Ngôn thường cảm thấy Tần Vị bây giờ giống như hình bóng của bảy năm trước, giống như hiện tại, Tần Vị phát hiện ra cái gì đó mới mẻ đều chấp nhất muốn có cho bằng được.
Hơn nữa, tranh vẽ chân dung Tần Vị nhiều đến mức không thể nhiều hơn được nữa, Quý Ngôn thở dài chỉ có thể đem lời đó nuốt vào trong lòng.
Bức tranh đầu tiên Quý Ngôn vẽ Tần Vị là lúc mười lăm tuổi trên lớp mỹ thuật.
Vào lúc ấy khoa mỹ thuật yêu cầu học sinh mỗi người vẽ một bức chân dung, mà người làm mẫu có thể được miễn một hạng bài tập. Tần Vị vốn ghét vẽ vời nên xung phong nhận việc làm người mẫu, sau đó đứng trước bảng, để mọi học sinh dưới bục có thể lấy hắn làm người mẫu để vẽ.
Tần Vị đứng ở trước bảng đen một bộ dáng dấp ngẩng đầu cao khí, một thân áo thể thao trắng thêm giày chơi bóng, tóc tai rối bừa không an phận vểnh lên, tùy tiện nhếch miệng cười, mà đôi mắt sáng láng nhìn chằm chằm vào Quý Ngôn dưới bục.
Cậu vẽ tôi nha, không phải thích vẽ sao? Nhanh vẽ tôi đi!
Vào lúc ấy không hiểu sao Tần Vị và Quý Ngôn đều không hợp nhau, từ khi bắt đầu đều từ việc nhỏ nhặt mà nổi lên xung đột, sau đó vẫn luôn tranh cãi náo loạn lên.
Tần Vị biết Quý Ngôn thích vẽ, lại để Quý Ngôn vẽ hắn, thế nhưng Quý Ngôn nhất định không chịu, coi như vẽ hoa cỏ cũng không chịu vẽ Tần Vị, mà lần này trên lớp rốt cuộc Tần Vị cũng khiến Quý Ngôn không thể không vẽ mình.
Tần Vị đắc ý, Quý Ngôn trong lòng buồn bực.
Nhìn dáng dấp dương dương tự đắc của Tần Vị, Quý Ngôn hận không thể trực tiếp đem tất cả bút chì phóng lên mặt Tần Vị, nhưng dù sao đây cũng là bài tập, Quý Ngôn không thể không vẽ.
Quý Ngôn hoặc là không vẽ, hoặc là nhất định phải cho vẽ xong, một tiết học cố kiềm chế tâm trạng buồn bực nhìn khuôn mặt Tần Vị tươi cười không cứng ngắc lại trừng trừng nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích, cuối cùng cũng chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Quý Ngôn chỉ muốn đem bài tập nộp sớm một chút, không thèm nhìn bức tranh thảm hại này.
“Chờ đã! Thầy giáo!” Sau khi tiếng chuông tan học vang lên bắt đầu thu tranh, Tần Vị đột nhiên vọt tới trước mặt Quý Ngôn, cũng không nhìn Quý Ngôn không vui bèn lấy giấy trắng và bút chì của Quý Ngôn tùy ý vẽ vài nét hình người que diêm, sau đó còn ở mắt trái hạ một điểm nốt ruồi đem như muốn chứng minh đây là chân dung Quý Ngôn.
“Thưa thầy, đây coi như là bài tập của em, em vẽ Quý Ngôn!” Tần Vị đem bức vẽ cho thầy giáo, sau đó không đợi Quý Ngôn phản ứng lại, Tần Vị liền đem tranh của Quý Ngôn đoạt đi, “Người mẫu thì cho Quý Ngôn đi, chà chà, tranh của Quý Ngôn em muốn, cuối cùng cũng bắt được tiểu tử kim quý này vẽ cho mình một bức chân dung!”
Vì vậy, Quý Ngôn và Tần Vị lại bắt đầu vì một bức tranh chân dung mà bắt đầu náo loạn lên. Sau đó nháo đến nháo đi, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng Tần Vị vẫn luôn cất giữ bức tranh Quý Ngôn vẽ.
Tần Vị đem bức tranh đặt ở trên tường đầu giường, sau đó mỗi tối đều cong môi cười một lúc, có lúc lên giường cố ý ôm Quý Ngôn bên cạnh bắt cậu phải xem.
“Quý Ngôn, thật ra em năm mười lăm tuổi đã yêu anh phải không! Em xem em vẽ anh rất đẹp nha, vẻ anh tuấn này, thần thái này, tự tin này, chi tiết nhỏ này, quả thật trông cực kì sống động đó!”
Mỗi lần Quý Ngôn đều liếc mắt lạnh trừng Tần Vị, sau đó cốc lên đầu Tần Vị, tiếp tục cuộn chăn ngủ, ngược lại cậu cảm thấy thời điểm lúc mười lăm tuổi Tần Vị đã có ý đồ xấu đối với mình.
Có chuyện, có lần đầu, nhất định sẽ có lần hai.
Mà Quý Ngôn vẽ cũng sẽ như thế, vẽ một bức Tần Vị, đương nhiên sẽ vẽ tiếp nhiều bức.
Vừa bắt đầu vốn là Tần Vị quấn lấy bên người thao thao bất tuyệt cầu xin, Quý Ngôn không có biện pháp chỉ có thể vẽ cho Tần Vị.
Chờ đến lúc Tần Vị rời đi, Quý Ngôn men theo dáng dấp Tần Vị trong trí nhớ vẽ lại.
Sau đó biết được Tần Vị sẽ không trở lại, Quý Ngôn đã quen, thói quen mà chấp bút, thói quen mà ở trên giấy trắng phác họa ra đường nét Tần Vị, thói quen mà nhìn tranh vẽ Tần Vị đối với mình cười.
Quý Ngôn cứ như vậy một lần lại một lần càng khắc sâu hình ảnh Tần Vị vào trong mình, sợ mình sẽ từ từ mà quên mất Tần Vị.
Tưởng Phàm luôn nói Quý Ngôn vẽ càng ngày càng tốt, nhưng Quý Ngôn lại thường xuyên nhìn vào bức tranh cổ xưa của mình họa năm mười lăm tuổi.
Quý Ngôn cảm thấy, bức tranh kia chính là bức mà bản thân cậu vẽ Tần Vị tốt nhất.
Sau đó Quý Ngôn vì chính mình mà vẽ bức chân dung đầu tiên, cũng chính là bức tranh chân dung cuối cùng. Quý Ngôn trên tờ giấy tùy ý vẽ ra một hình người que diêm, nhớ lại nét vẽ Tần Vị năm mười lăm tuổi, thô ráp vô cùng, ấu trĩ đến cực điểm, hai cái vòng tròn tròn vo là đôi mắt, mà miệng là một tam giác nhỏ, đường nét tứ chi vặn vẹo như động tác gì đó, thế nhưng dưới mắt trái có nốt ruồi đen chứng minh chính là Quý Ngôn.
Quý Ngôn vẽ ra chính mình, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười, đây là lần đầu tiên Quý Ngôn vẽ xấu đến như vậy, hơn nữa là cố tình vẽ xấu như vậy vẫn vẽ ra chính mình. Quý Ngôn đem bức tranh để kề sát bên bức tranh vẽ Tần Vị, họa phong hoàn toàn khác nhau, hai bức tranh hoàn toàn khác biệt nhưng Quý Ngôn cứ nhìn như vậy, viền mắt lại đỏ.
Tần Vị, trong tuổi thanh xuấn rực rỡ của Quý Ngôn, lưu lại tiếng cười đẹp nhất, lưu lại sức sống trương dương nhất, lưu lại hồi ức tuyệt đẹp nhất.
Như vậy là đủ rồi.
Tần Vị mười lăm tuổi, bên cạnh Quý Ngôn mười lăm tuổi.
|
Chương 16. Vạch trần.
Chuyện của Quý Trạch khiến Quý Ngôn mấy ngày nay vẫn luôn thấp thỏm bất an, dẫu biết nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó nhưng Quý Ngôn không cách nào ngăn cản nổi, chỉ có thể mỗi ngày theo Tần Vị ra ngoài, nhìn xung quanh xảy ra tình huống gì.
Quý Ngôn không dám cứ mờ mịt ở trong nhà, cậu sợ ngày nào đó trở tay không kịp, Tần Vị sẽ biết tất cả mọi chuyện, Quý Ngôn chỉ có thể mờ mịt luống cuống dừng lại một chỗ.
Ngày hạng mục cao cấp trong tay Tần Vị bắt đầu phiên giao dịch, rất náo nhiệt, ngày đầu tình hình bán cao ốc dù không đạt tới mục tiêu Tần Vị đưa cho cố vấn nhưng mục tiếp vẫn tăng mạnh, cho nên Tần Vị đối với số lượng tiêu thụ tương đối thõa mãn.
Sau đó, mãi đến ngày phát triển khí giới, tại nơi sản xuất sản phẩm Quý Ngôn cũng thấy được Tưởng Phàm.
Tưởng Phàm mặc quần bò, áo trắng ảnh biếm họa, tóc húi cua, cầm thư mời tiến vào. Nhưng Tưởng Phàm lại không như những người khác đi vây xem binh khí quốc phòng, mà đi thẳng đến nơi bán cao ốc.
Còn không đợi cố vấn nói chuyện, Tưởng Phàm liền cười hỏi người phụ nữ kia, “Tần tổng các chị đâu, tôi là bạn học thời đại học của cậu ấy, đã lâu không gặp, ngày hôm nay rốt cuộc cũng đợi cơ hội đến gặp cậu ấy một chút!”
“Tần tổng sao!” Người phụ nữ kia bận bịu gật đầu cười, dù sao cũng bạn học của lãnh đạo, tất nhiên phải đối đãi tốt hơn người khác, “Ngài đi thoe tôi!”
“Vậy cám ơn nhiều!” Tưởng Phàm cười cười, đi theo người phụ nữ rồi lập tức nhìn thấy Mạc Ngạn Thành và Tần Vị đang đứng trò chuyện trước tấm áp phích triễn lãm, ngay lúc Tưởng Phàm nhìn thấy Tần Vị, Quý Ngôn rõ ràng nhận ra tầm mắt Tưởng Phàm đột nhiên lạnh xuống.
Quý Ngôn ngya lúc này mới chính thức hiểu được bản thân là người ngoài cuộc, cậu chẳng là cái thá gì, không thể làm được gì, chỉ có thể ngốc lăng đứng bên cạnh Tưởng Phàm, nhìn Tần Vị. Quý Ngôn muốn kéo Tưởng Phàm rời đi, muốn cùng Tưởng Phàm nói rõ ràng, không muốn Tần Vị biết được tất cả mọi chuyện mình cố gắng che giấu.
Thế nhưng, ngay lúc Tưởng Phàm xuất hiện ở nơi này, Quý Ngôn biết tất cả đều sắp bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Sau đó Tưởng Phàm nở nụ cười, cười đến rất xán lạn mà xông lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Quý Ngôn mà ôm lấy Tần Vị, ôm rất dùng sức nhưng cũng rất đột ngột. Còn không đợi Tần Vị phản ứng lại, Tưởng Phàm lại buông lỏng ra, sau đó nện một quyền vào ngực Tần Vị, “Tần Vị, tiểu tử nhà cậu thật không có suy nghĩ! Hiện tại làm Tần tổng rồi, tại sao không nghĩ tới trở về cùng bạn bè cũ tụ tập một chút hả!”
Tần Vị không phản ứng lại, Mạc Ngạn Thành cũng như thế, ngay cả Quý Ngôn cũng không biết rốt cuộc Tưởng Phàm muốn làm gì. Tần Vị cùng Mạc Ngạn Thành đều ngốc lăng lăng nhìn Tưởng Phàm đột ngột xông tới, sau đó vẫn là Mạc Ngạn Thành hỏi trước, “Cậu là bạn học của Tần Vị?”
“Đúng vậy, là bạn thời đại học, nói như vậy nhưng thật cũng sáu, bảy năm không gặp rồi!” Tưởng Phàm gật gật đầu, sau đó có chút oán trách nhìn Tần Vị, “Lúc trước chúng ta cùng một đội bóng rổ, chú rất xuất sắc, năm thứ tư đại học lại biến mất bóng dáng cũng không thấy. Chẳng qua nghe người ta nhắc qua cậu mất trí nhớ, không phải là thật chứ?”
“Xin lỗi, tôi đối với anh không có ấn tượng, tên anh là?” Tần Vị gật đầu, thế nhưng nghĩ tới người trước mắt này chính là bạn thời đại học, luôn cảm thấy thoạt nhìn cũng thân thiết rất nhiều.
“Cậu nói lời này khách khí khiến tôi thấy không quen, Tưởng Phàm là tên tôi!” Tưởng Phàm nhíu nhíu mày, dùng vẻ mặt khoa trương nhìn Tần Vị, như không quen Tần Vị đối với mình xa lạ như thế.
“Há, đúng rồi, tôi nghe cô nương xinh đẹp ngoài cửa kia nói, vị này chắc là Mạc Ngạn Thành, trước đây tôi cũng nghe Quý Ngôn nhắc qua anh!” Sau đó Tưởng Phàm chuyển mắt nhìn Mạc Ngạn Thành, giống như đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó chỉ Mạc Ngạn Thành.
“Quý Ngôn?” Tần Vị sửng sốt, hắn và bạn học thời đại học làm sao quen nhau, hơn nữa vợ trước trong miệng lại biết Mạc Ngạn Thành.
“Tưởng Phàm!” Mạc Ngạn Thành nhíu nhíu mày, không nghĩ tới bạn học thời đại học của Tần Vị lại nhắc tới chuyện Quý Ngôn mà hắn vẫn luôn giấu giếm, vội vã gọi tên Tưởng Phàm như muỗn đánh gãy lời hắn.
“Đúng vậy, là Quý Ngôn! À, đúng rồi, khẳng định cậu cũng quên mất Quý Ngôn rồi, thật là tốt xấu gì hai người các cậu đã bên nhau nhiều năm như vậy!” Tưởng Phàm dường như đột nhiên nhớ tới chuyện mất trí nhớ của Tần Vị, giả bộ không nhìn thấy Mạc Ngạn Thành đang gọi mình, tự nhiên nói tiếp, “Lúc trước mặc dù biết hai người con trai các cậu ở cùng nhau, tôi cũng rất khiếp sợ, nhưng làm anh em tốt nên tôi vẫn luôn coi trọng các cậu!”
Tần Vị sững sờ, sau đó quay đầu nhìn Mạc Ngạn Thành. Mà vẻ mặt Mạc Ngạn Thành tựa như cũng không tốt lắm, tránh tầm mắt Tần Vị không nói gì.
Cho tới bây giờ Tần Vị mới biết, Mạc Ngạn Thành từng nói hắn từng có người yêu con trai tên là Quý Ngôn.
Mà hắn cuối cùng đã rõ lại, tại sao khi hắn ở trong hộp đêm nghe thấy tên Quý Ngôn liền không tự chủ mà bị hấp dẫn.
“Quý Ngôn đâu? Cậu ấy cũng tới sao?” Tần Vị không biết tại sao cảm thấy yết hầu đột nhiên khô khốc, trong ngực tuôn trào cảm giác ngột ngạt lại khẩn trương, sau đó tầm mắt rời rạc nhìn về phía sau Tưởng Phàm.
“Quý Ngôn sao…” Tưởng Phàm híp mắt cười nhìn Tần Vị, sau đó tựa hồ cố ý kéo dài âm thanh.
Quý Ngôn vào thời khắc ấy kinh ngạc đứng bên cạnh Tưởng Phàm, cúi đầu mờ mịt luống cuống như đang đợi hành quyết cuối cùng.
“Cậu ấy không có tới, cậu ấy còn ở lại thành phố X.”
Quý Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn Tưởng Phàm. Tần Vị cau mày có chút thất vọng, mà Mạc Ngạn Thành sắc mặt hòa hoãn chút.
“Cậu ấy có khỏe không?” Rõ ràng đối với Quý Ngôn này, Tần Vị vẫn không có ấn tượng nhưng Tần Vị không hiểu sao không cách nào không chú ý tới người nắm giữ cái tên này, Tần Vị muốn biết người này rốt cuộc đối với mình quan trọng đến nhường nào, nhưng không thể nào biết được.
“Ừm, vô cùng tốt!” Tưởng Phàm gật gật đầu, “Tiểu tử kia biết cậu kết hôn rồi suy sụp một lúc, bất quá sau đó cũng nghĩ thông suốt. Quý Ngôn tên kia, da mặt sĩ diện cũng mỏng, biết cậu kết hôn lại làm ba, cậu ấy cũng không thể mất mặt mà đi chức mừng cậu!”
“Có điều, dáng dấp Quý Ngôn không tệ, tính khí tuy lạnh nhạt nhưng con gái đều thích kiểu này, huống chi Quý Ngôn lại là một họa sĩ tốt. Không bao lâu Quý Ngôn có bạn gái, cũng đã kết hôn hơn một năm, hiện tại có một con gái ba tuổi rồi!” Tưởng Phàm cười đến rực rỡ nói, cuối cùng còn lắc lắc đầu, tự mình trêu ghẹo mà trào phúng: “Nào giống tôi, mấy người đều thành gia lập nghiệp, chỉ có tôi một mình cô đơn!”
Lông mày Tần Vị hơi nhíu lại, rõ Tưởng Phàm đều nói là chuyện tốt nhưng từ đầu đến cuối Tần Vị cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Mà Mạc Ngạn Thành vốn sắc mặt cứng nhắc lại hòa dịu xuống, giơ tay cười dùng sức vỗ lên lưng Tần Vị, kéo khóe miệng cười, “Vĩ tử, đứa trẻ kia khuôn mặt nhất định rất xinh đẹp, đoán chừng một ngày nào đó còn cùng con trai cậu gặp gỡ, nói không chừng còn có thể kết thông gia từ bé đấy!”
Nhưng Quý Ngôn, cứ mờ mịt đứng trước mặt Tưởng Phàm.
Tưởng Phàm đang nói cái gì, tại sao Quý Ngôn hoàn toàn nghe không hiểu. Tưởng Phàm nói rất hay, rất khẳng định, Quý Ngôn suýt chút nữa đều cho là trí nhớ bản thân rối loạn rồi, xác thực có thể là một khả năng khác, xác thực Quý Ngôn có thể quên được Tần Vị, xác thực có thể giống như Tần Vị cưới vợ sinh con, đã không có Tần Vị, Quý Ngôn vẫn có thể sống tốt.
Thế nhưng, không có cái Quý Ngôn này, hơn nữa cậu đã chết!
“Được rồi, thật ra thì tôi đang nói đùa đấy!” Sau đó Tưởng Phàm đột nhiên bắt đầu cười lớn, phất phất tay.
“Hả?” Mạc Ngạn Thành khó hiểu nhìn Tưởng Phàm, nhưng Tần Vị lại đem tầm mắt dừng trên người Tưởng Phàm.
Tưởng Phàm cười, ánh mắt lại đột nhiên lạnh xuống, tại thời điểm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, Tưởng Phàm nắm chặt hữu quyền, đột ngột vung tới trước mặt Tần Vị, trên mặt chợt cảm giác được đau đớn, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước chạm vào vách tường.
“Cậu đang làm cái gì thế hả!” Bị biến cố bất thình lình xảy đến, tầm mắt của mọi người ở khu cao ốc trong nháy mắt chuyển tiến lại gần. Mạc Ngạn Thành lập tức đỡ lấy Tần Vị, sau đó tức giận hướng Tưởng Phàm quát.
“Tôi đang làm chuyện tôi muốn làm từ năm năm trước!” Tưởng Phàm không còn cười nữa, như là đã xé rách lớp ngụy trang, trong mắt tràn đầy tức giận và cừu hận, bước dài hướng về phía Tần Vị, duỗi tay nắm lấy cổ áo Tần Vị, nắm đấm liền vung tới.
“Cậu phát điên cái gì thế hả!” Động tác Mạc Ngạn Thành hiển nhiên nhanh hơn so với Tưởng Phàm, lập tức bắt lấy nắm đấm Tưởng Phàm không cho hắn tiếp tục đánh Tần Vị.
“Quý Ngôn chết rồi!” Tưởng Phàm lạnh lùng nhìn Mạc Ngạn Thành, nói ra bốn chữ. Mạc Ngạn Thành ngây ngẩn cả người, Tần Vị con ngươi đột nhiên co lại không tin nhìn Mạc Ngạn Thành, mà vào lúc Mạc Ngạn Thành ngây người, Tưởng Phàm lập tức tránh thoát, vung quyền đánh vào bụng Tần Vị, Tần Vị cũng không phản kháng, chỉ chậm rãi ôm bụng trượt xuống ngồi trên mặt đất, khiếp sợ luống cuống nhìn Tưởng Phàm.
“Tần Vị, mày nghe cho rõ, bốn tháng trước Quý Ngôn ở trong căn phòng mày cùng cậu ấy sống chung, cắt cổ tay tự sát!”
Tưởng Phàm cứ như vậy nhìn từ trên cao nhìn xuống Tần Vị, sau đó từng chữ từng chữ băng lãnh mà tàn nhẫn nói ra khỏi miệng.
“Quý Ngôn đã chết.”
|
Chương 17. Đánh nhau.
Tưởng Phàm đã thành công.
Trước tiên cho Tần Vị và Mạc Ngạn Thành một cái ảo tưởng tốt đẹp, sau đó nháy mắt đem tất cả tốt đẹp đập vỡ, ngay lúc mọi người không kịp xoay sở đem chuyện nghiêm trọng nhất cứ như thế tàn nhẫn mà hiện ra trước mắt Tần Vị cùng Quý Ngôn.
Quý Ngôn chậm rãi đi tới bên người Tần Vị ngồi xổm xuống, cứ như muốn bồi tiếp Tần Vị. Tuy rằng Tần Vị đã quên cậu, nhưng Quý Ngôn biết Tần Vị quên đi ký ức và thói quen nhưng vẫn ẩn giấu thói quen của mình, mặc kệ thế nào, bảy năm sau dù Tần Vị thay đổi như thế nào đi nữa vẫn luôn có một vị trí lưu lại cho Quý Ngôn.
Thế nhưng, Quý Ngôn có thể tiếp thu bản thân như vậy vô thanh vô tức chết đi, lại không cách nào tiếp nhận Tần Vị xuất hiện sự mờ mịt yếu ớt. Rõ ràng hắn đã quên mất cậu nhưng trên mặt Tần Vị lại tràn ngập thống khổ và khiếp sợ, Quý Ngôn đưa tay muốn xem thử Tần Vị, lại chỉ thấy tay mình trong suốt xuyên qua cơ thể Tần Vị.
Sống và chết, là đường biên của Tần Vị mà Quý Ngôn mãi mãi không bao giờ vượt qua.
Đủ rồi, đã quá đủ rồi!
Cậu đã chết, cậu cùng Tần Vị đã chia tay bảy năm rồi! Tưởng Phàm và Quý Trạch hà tất vì cái chết của cậu mà đi tìm Tần Vị, cứ đem cậu chôn cũng tốt, thiêu cũng tốt, sau đó cứ như vậy mà quên đi cậu, tiếp tục sống tốt là được rồi!
Huống chi, bọn họ đều biết, Quý Ngôn yêu Tần Vị. Coi như Quý Ngôn không nói nhưng kẻ ngốc nào mà chẳng thấy được, Quý Ngôn khi còn sống đến cả dũng khí đi phá hoại cuộc sống Tần Vị còn không có, cậu như thế nào cam lòng để cái chết của mình khiến Tần Vị đau đớn.
Trước đây trong phim ảnh, nhìn thấy người ta thường nói: “Nếu như anh ấy còn sống, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của em sẽ rất đau khổ!”
Lúc đó Quý Ngôn nhìn thấy đều là khịt mũi coi thường, người chết cũng đã chết rồi có cảm giác gì, làm sao sẽ vì người sống mà khổ sở?
Thế nhưng sự thực là, Quý Ngôn đang ở ngay đây, vẫn là vì Tần Vị khổ sở đau đớn.
Quý Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Phàm, thần sắc ảm đạm, Tưởng Phàm xem như đang nhìn Quý Ngôn, cậu xem như vì Quý Ngôn mà kết thúc, cứ như vậy mà buông tha Tần Vị, buông tay Quý Ngôn được không?
Thế nhưng tất cả đều là uổng công, Quý Ngôn vẫn chỉ là người chết, không có người nào nghe được Quý Ngôn.
“Anh lừa tôi…” Tiếng nói lãnh khốc từ bên cạnh truyền tới, Quý Ngôn cảm nhận được sau lưng mình lạnh băng.
“Quý Ngôn không có chết!” Tần Vị ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh như băng cố chấp nhìn thẳng Tưởng Phàm, khiến người khác nghẹt thở.
Quý Ngôn không biết là nên cười hay nên khóc, coi như Tần Vị quên cậu, tự tận đáy lòng của người này vẫn cố ý phủ nhận sự thật. Chỉ là Quý Ngôn thà để Tần Vị như nghe được tin người xa lạ qua đời, chỉ ồ một tiếng gật đầu, sau đó chuyện gì cũng không phát sinh.
Tưởng Phàm tựa như cũng bị kinh sợ, ngẩn người, sau đó lại bật cười, “Tao lừa mày? Mày muốn tao chứng minh như thế nào? Mày muốn biết Quý Ngôn dùng tay phải cầm dao tự sát sao? Mày muốn biết nước trong bồn kia hoàn toàn bị máu Quý Ngôn nhuỗm đỏ sao? Chưa hết, mày muốn biết Quý Ngôn trước khi chết vẫn còn đang vẽ chân dung mày sao!!” Tưởng Phàm càng nói càng kích động, cuối cùng hoàn toàn là càn rỡ rống lớn lên, Mạc Ngạn Thành chỉ có thể ở một bên liều mạng ngăn cản hắn không tới gần Tần Vị.
“Đừng nói ở chỗ này, lẽ nào anh muốn đem chuyện này làm lớn!!” Mạc Ngạn Thành biết sự tình phát sinh đã lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo, nhìn thấy dòng người đều hướng này đi tới, đều muốn biết chuyện gì xảy ra, còn có người lấy điện thoại bắt đầu quay video, bảo an bắt đầu chạy về hướng này.
“Có gì mà không dám!” Tưởng Phàm trực tiếp rống trước mặt Mạc Ngạn Thành, muốn tránh thoát lại bị Mạc Ngạn Thành trói buộc hoàn toàn, “Tôi đến đây chính là vì cái này! Làm sao, các người cảm thấy chuyện này còn có người không nhận ra hả!”
“Tưởng Phàm!” Còn không đợi bảo an bắt lấy Tưởng Phàm, Tần Vị đang ngồi trên đất đột nhiên đứng dậy, sau đó bỏ qua Mạc Ngạn Thành, hai tay kéo cổ tay Tưởng Phàm lại, sau đó tàn bạo nhìn Tưởng Phàm, “Cậu không phải là bạn học sao? Làm sao cậu lại để Quý Ngôn chết được, làm sao cậu có thể cậu ấy tự sát chứ!!”
Lời nói tự như không hề suy nghĩ mà thốt ra, phẫn nộ cùng đau đớn cuốn lấy dây thần kinh của Tần Vị.
Quý Ngôn nhìn bóng lưng tức giận của Tần Vị, giọng nói quen thuộc của Tần Vị dường như đâm vào máu thịt cậu, một đạo một đạo cắt rời trái tim cậu, ảo giác run sợ rót vào từng tế bào. Vốn Quý Ngôn có thể tự lừa chính mình, chỉ là Tần Vị cùng cậu ngốc một thời gian, cho nên có vài thói quen không thay đổi được mà thôi, những cảm giác trên người kia của Tần Vị chỉ là ảo giác của Quý Ngôn, bảy năm sau Tần Vị đã không còn yêu mình.
Thế nhưng hiện tại lại không cách nào phủ nhận rổi, Quý Ngôn không thể giải thích được phản ứng tức giận và đau đớn của Tần Vị là vì cái gì, không phải là không nhớ được một người xa lạ, không phải là một mối quan hệ bạn bè không liên hệ, mà là vì Quý Ngôn, là Tần Vị vẫn còn yêu Quý Ngôn.
“Cậu hỏi tôi!!! Cậu lại đi hỏi tôi??” Tưởng Phàm bị Tần Vị bỗng nhiên chọc sâu vào chỗ đau, vẻ mặt dữ tợn cùng Tần Vị bắt đầu ẩu đả, cả hai người đều dùng lực rất lớn, người xung quanh cũng không dám tiến lại gần, “Khi đó cậu rời đi, lúc mời tôi ăn cơm đã nói gì hả!! Cậu nhờ tôi chăm sóc Quý Ngôn thật tốt, hai năm sau cậu sẽ trở về!”
“Là tôi không xem trọng Quý Ngôn, nhưng cậu thì sao! Tần Vị, cậu chết ở chốn nào hả!” Tưởng Phàm lớn tiếng gào thét, viền mắt đỏ lên, trên mặt cũng đỏ, thừa dịp Tần Vị phân thần nghe chính mình nói mà đem Tần Vị áp trên đất đánh, “Quý Ngôn vẫn luôn nghe tất cả những gì cậu nói, được, cậu ấy đã chờ! Cậu ấy đã chờ bảy năm, ròng rã bảy năm, cuối cùng đợi đến lúc chết cũng không đợi được cậu trở về!”
Tần Vị đang nghe xong lời Tưởng Phàm nói, liền ngừng giãy dụa, chỉ dùng con mắt ảm đạm trống rỗng nhìn chằm chằm vào Tưởng Phàm.
Quý Ngôn đã sắp sụp đổ, đừng nói nữa, quá đủ rồi, ai đó đến kéo Tưởng Phàm ra đi, đừng để cho hắn nói nữa! Quý Ngôn không muốn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lại không có cách nào không nghe, cuối cùng chỉ có thể cưỡng bách chính mình xem, bất kể là vẻ mặt của Tưởng Phàm hay Tần Vị cũng giống như đem linh hồn Quý Ngôn mạnh mẽ xé rách ra.
Mạc Ngạn Thành đứng ở bên cạnh, cúi đầu cúi mắt mà không nói gì.
Mà bảo an nhìn không có chỉ thị Mạc Ngạn Thành, cũng không dám lại gần kéo Tưởng Phàm đi.
“Tần Vị, Quý Ngôn cậu ấy đã chết…” Sau khi một hồi rống to, giọng Tưởng Phàm cuối cùng cũng yếu xuống, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt ấm áp ven theo hai mắt đỏ bừng lăn xuống, trên mặt cực điểm thống khổ và hối hận.
“Quý Ngôn ngơ ngốc trốn ở trong phòng chờ cậu, mà cậu lại ở thành phố khác kết hôn sinh con…” Tưởng Phàm khí lực không còn nữa, hai tay duỗi ra run rẩy cầm cổ áo Tần Vị, không ngừng run giọng chất vất Tần Vị, “Cậu nói đi, Quý Ngôn là chỗ nào có lỗi với cậu? Quý Ngôn là chỗ nào không tốt hả?”
“Tưởng Phàm, đã đủ chưa!!” Mạc Ngạn Thành phát hiện hắn mặc kệ lấy thân phận gì đều không có tư cách tiến vào bên trong tranh chấp giữa Tưởng Phàm và Tần Vị, bọn họ đứng ở giữa mọi người mà làm lớn, hành động này cũng coi như là bị làm đập phá. Mà quan trọng hơn chính là, Tần Vị đã biết Mạc Ngạn Thành giấu giếm chuyện Quý Ngôn, Mạc Ngạn Thành cũng không nghĩ tới người Quý Ngôn kia thật sự còn chờ Tần Vị, hơn nữa lại đã chết.
Tưởng Phàm nhìn Tần Vị bị chính mình đánh cho sưng mặt sưng mũi, liền quay đầu nhìn xung quanh tràn đầy người vây xem, Tưởng Phàm nhếch miệng lạnh lùng cười cười, sau đó tay lung tung đem nước mắt lau sạch, “Lão tử cũng coi như vì Quý Ngôn mà vinh quang một phen!”
Tần Vị không biết đang suy nghĩ gì, chỉ im lặng không lên tiếng nhìn Tưởng Phàm, thời điểm Quý Ngôn nhìn thấy ánh mắt đó của Tần Vị, lại thấy trong con ngươi đen đó sâu thẳm phảng phấp như mặt kính vỡ tan, có một loại điên cuồng, suy sụp, cảm giác đau đớn tự nhiên mà sinh ra. Quý Ngôn biết, giờ khắc này Tần Vị hết sức đau đớn thống khổ.
“Tôi đến, cuối cùng là thay QUÝ NGÔN nói với cậu một câu!” Tưởng Phàm đứng lên, tựa hồ kiệt sức lảo đảo vài bước, giọng khàn khàn, nhưng cho dù nước mắt vẫn không ngừng từ viền mắt lăn xuống, đặc biệt nhìn thấy Tần Vị bình tĩnh đến trống rỗng, vẻ mặt tê dại, âm thanh Tưởng Phàm nức nở lợi hại hơn.
Tần Vị và Quý Ngôn, lúc ở đại học đều biết nhau đã như hình với bóng, tốt quá mức. Hai người ở chung với nhau rất tốt, đặt ra kế hoạch cho tương lai rất hoàn hảo, Tưởng Phàm còn nhớ mấy ngày trước khi Tần Vị đi còn cùng hắn ở trong quán cơm nhỏ uống một két bia, sau đó Tần Vị nhờ mình chăm sóc thật tốt Quý Ngôn, nhưng đừng lừa Quý Ngôn cũng đừng để người khác lừa Quý Ngôn, nói hơn mấy trăm lần như muốn khắc sâu vào trong đầu Tưởng Phàm.
Tần Vị sau hai năm trở về, ba mẹ hắn cũng sẽ không phản đối hắn với Quý Ngôn, chờ hắn trở về cũng không quản Quý Ngôn có đồng ý hay không đều đem Quý Ngôn kéo ra nước ngoài kết hôn, sau đó trở về làm việc thật tốt, an tâm bồi tiếp Quý Ngôn, Quý Ngôn muốn vẽ thì vẽ, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng hai người kia, thế nào lại đi đến con đường này.
“Tần Vị…” Tưởng Phàm đè nén lên tiếng, nhẹ giọng gọi tên Tần Vị, “Quý Ngôn không chờ cậu.”
“Cậu ấy không chờ được cậu…”
|
Chương 18. Di vật.
Sau khi Tưởng Phàm rời đi, Mạc Ngạn Thành lập tức đưa Tần Vị lên xe, vốn muốn đưa đến bệnh viện nhưng Tần Vị muốn trở về nhà nên Mạc Ngạn Thành cũng chỉ có thể đưa Tần Vị về nhà. Mạc Ngạn Thành không biết nên nói thế nào với Tần Vị, mà Tần Vị cũng không nói một tiếng nào ngồi trên ghế salon, con ngươi bình tĩnh trống rỗng nhìn vào vách tường, không biết suy nghĩ gì.
Hơn một giờ, mẹ Tần Vị vội vã chạy tới, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôm nay tại sao triển lãm binh giới lại bị phá cơ chứ? Còn có, tại sao muốn đem Bụng Nhỏ đến chỗ bác, Tần Vị đâu?”
Liên tiếp gặp chuyện khiến Mạc Ngạn Thành mở cửa cũng không biết trả lời ra sao, cuối cùng cũng chỉ thở dài, sau đó nhường Tần mẹ vào cửa trước. Sau khi Tần mẹ nhìn thấy Tần Vị sưng mặt sưng mũi thì lập tức kinh hoảng, vội vàng ném túi xách chạy đến trước mặt hắn, đau lòng nhìn mặt Tần Vị.
“Đây rốt cuộc là bị làm sao, tại sao đi cái hoạt động kia thôi mà đã bị đánh thành như thế này! Báo cảnh sát chưa?” Tần mẹ không để ý tới sắc mặt Tần Vị, chỉ đau lòng con trai bị thương, sau đó nhìn về phía Mạc Ngạn Thành. Mạc Ngạn Thành ngẩn người, sau đó lắc đầu.
“Tần Vị, làm sao vậy, nói cái gì với mẹ đi!” Tần mẹ cuối cùng cũng phát hiện ra bất thường, Tần Vị tựa hồ vẫn không nhìn mình, cũng không nghe mình nói chuyện, trái lại giống như là mất hồn. Tần mẹ cau mày, khẩn trương nhìn Mạc Ngạn Thành, “Ngạn Thành, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là chuyện Quý Ngôn.” Mạc Ngạn Thành thở dài, sau đó nói ra.
Trong nháy mắt Tần mẹ giật mình, sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn Tần Vị, trong đáy mắt hiện lên tia bất an và kinh hoảng, sau đó lại nhìn Mạc Ngạn Thành, âm thanh hơi run, “Là Quý Ngôn đánh?”
“Không phải, là bạn học thời đại học của hắn và Vĩ tử.” Mạc Ngạn Thành nhìn Tần Vị ánh mắt phức tạp, lắc lắc đầu.
“Mẹ, mẹ cũng biết Quý Ngôn?” Tần Vị đột nhiên lên tiếng, tầm mắt có tiêu cự nhìn Tần mẹ, Tần mẹ lập tức hốt hoảng tránh tầm mắt, cau mày không lên tiếng. Tần Vị đột nhiên ý thức điều gì đó, sau đó cười lạnh nhìn Mạc Ngạn Thành, cúi đầu, “Cũng đúng, Mạc Ngạn Thành cũng biết, huống chi là mẹ!”
“Tần Vị, mẹ vẫn luôn muốn nói với con, chỉ là…” Tần mẹ cau mày, vẻ mặt mang theo bất an và căng thẳng, “Con đã kết hôn lại có con trai, đứa trẻ Quý Ngôn kia với con một thời gian dài không liên hệ như vậy, mẹ sợ nó cũng đã có gia đình, vậy nên…”
“Vậy nên tại sao không trực tiếp thời điểm năm năm trước nói cho con biết?” Tần Vị ngẩng đầu, âm thanh băng lãnh cùng lăng liệt.
“Đừng nhìn mẹ như vậy…” Bị tầm mắt Tần Vị lạnh như băng đâm nhói, mẹ Tần Vị viền mắt liền đỏ, âm thanh nghẹn ngào, nàng đều là cảm thấy nên xin lỗi đứa trẻ Quý Ngôn kia, cũng sợ đợi đến khi Tần Vị nhớ ra sẽ hận mình. Lúc trước ba mẹ Tần Vị vốn không coi trọng Quý Ngôn và Tần Vị, dù sao Quý Ngôn vẫn là con trai, hai người con trai ở bên nhau tính là chuyện gì? Tần Vị vẫn cố tình thích Quý Ngôn muốn chết, ngã bài cãi nhau với cha đến náo nhiệt. Ba Tần Vị muốn Tần Vị đi thành phố Z tiếp quản công ty nhưng Tần Vị một mức muốn ở cùng Quý Ngôn không chịu đi.
Đợi đến Tần Vị đi quân khu hai năm, ba Tần Vị nói, muốn hai năm Tần Vị và Quý Ngôn không được gặp nhau, nhưng hai năm sau có thể có thể hòa hợp, ba Tần Vị liền đồng ý.
Thế nhưng không nghĩ tới Tần Vị ngoài ý muốn mất đi trí nhớ, một cách tự nhiên, người trong gia đình cũng không muốn Tần Vị nhớ lại Quý Ngôn, ngay cả Mạc Ngạn Thành cũng bị hạ lệnh cấm khẩu, sau đó vội vàng đưa Tần Vị đi thật xa, đem hắn và Quý Ngôn cắt đứt hoàn toàn liên hệ.
Lúc trước nói chuyện điện thoại với Quý Ngôn cũng chính là Tần mẹ chủ động gọi, thỉnh cầu Quý Ngôn buông Tần Vị, coi như chia tay không hề liên lạc. Mẹ Tần Vị quả thật cảm thấy có lỗi với Quý Ngôn, nhưng vậy thì nên làm sao đây?
Tần Vị muốn kết hôn rồi, lập tức chính mình cũng phải làm bà nội , hơn nữa sự nghiệp Tần Vị cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, cho dù có lỗi với Quý Ngôn như thế nào chăng đi nữa thì chung quy mẹ Tần Vị vẫn chỉ có thể kỳ vọng con trai nhà mình sống được càng tốt hơn.
“Con nhớ lại Quý Ngôn sao? Là mẹ sai rồi, không nên gạt con. Con vẫn còn thích Quý Ngôn, con ở cùng hắn cũng tốt, mẹ nghĩ thông suốt rồi, không phản đối, ba con thì mẹ sẽ đi nói!” Vành mắt Tần mẹ đỏ lên, cẩn thận nhìn biểu tình Tần Vị, “Hay là Quý Ngôn không đồng ý, mẹ sẽ đi nhận lỗi với Quý Ngôn được không?”
Tần Vị chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đau xót lại bi thiết, cuối cùng như không cách nào tiếp tục nhìn mà nhắm hai mắt lại, hai tay nắm thành quyền không nói gì.
Quý Ngôn ở một bên lẳng lặng nhìn, cuối cùng cũng là không thể làm gì khác là nhìn mẹ Tần Vị.
Thật ra Tần mẹ là người rất tốt, cho dù lúc trước biết Tần Vị và Quý Ngôn ở chung cũng không nặng lời ngăn cản Tần Vị cùng Quý Ngôn, sau đó Quý Ngôn cảm thấy như được Tần mẹ đã tiếp nhận.
Bởi vì Tần mẹ nhìn thấy Quý Ngôn cũng sẽ chào hỏi cậu, còn có thể bàn luận về chuyện Tần Vị, hỏi Tần Vị hắn như thế nào, cuối cùng có lúc, Tần mẹ còn nói để Quý Ngôn chăm sóc sức khỏe thật tốt, không muốn vì quá chú trọng vẽ vời mà quên ăn cơm hay gì đó.
Nói cho cùng, Tần mẹ cũng không cần thiết phải xin lỗi, bất kể là đối với Tần Vị hay Quý Ngôn. Dù sao xảy ra chuyện như vậy, Tần mẹ vốn không nghĩ đến, Tần mẹ chỉ là nghĩ đến Tần Vị nên sống tốt.
Tần mẹ cuối cùng cũng sớm nói ra điều mà Tần Vị và Quý Ngôn đều muốn nghe, chỉ là, đã quá muộn rồi.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Mạc Ngạn Thành cảnh giác nhìn về phía cửa.
Bất kể là nghĩ như thế nào lúc này sẽ không phải người quen Tần Vị tìm đến, ngày hôm nay phát sinh quá nhiều bất ngờ khiến Mạc Ngạn Thành không cách nào không cảnh giác, chỉ sợ vì chuyện Quý Ngôn mà có người tìm đến.
“Tôi đi mở cửa.” Không đợi Mạc Ngạn Thành đi, Tần Vị liền từ trên ghế sa lông đứng lên đi về phía cửa.
“Vĩ tử! Anh mở cửa gì hả, còn ngại đánh chưa đủ!!” Mạc Ngạn Thành một tay kéo Tần Vị, hắn đã có thể nhận định người ngoài kia chính là vì chuyện Quý Ngôn.
“Mạc Ngạn Thành, anh cũng giấu tôi chuyện Quý Ngôn!” Tần Vị ổn định bước chân, sau đó quay đầu ánh mắt xa lạ lạnh lùng dừng trên người Mạc Ngạn Thành, sau đó đưa tay dùng sức bỏ tay Mạc Ngạn Thành.
Mạc Ngạn Thành ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tần Vị.
Đột nhiên, cảm thấy có cái gì không giống nhau, từ khi cái tên Quý Ngôn được nhắc tới, một số việc đã định trước không cách nào đền bù được.
Chuông cửa chỉ vang lên một tiếng, không biết là người ngoài cửa rất kiên trì, hay chắc chắc cửa sẽ mở.
Mà khi Tần Vị mở cửa lúc đó, một người đàn ông mặc tây trang đứng đó, trên mặt là biểu tình lãnh đạm, trên mặt anh tuấn mang một bộ mắt kính gọng đen, trên tay người đàn ông ôm một hộp giấy lớn.
“Tôi là Quý Trạch, em trai Quý Ngôn.”
Chỉ là một câu nói, đơn giản rõ ràng gọn ghẽ, đem ba người trong phòng toàn bộ kinh sợ.
Một khắc kia khi Quý Ngôn nhìn thấy Quý Trạch, không có quá nhiều kinh ngạc, ngược lại là bất đắc dĩ thống khổ, Quý Trạch quả nhiên đến.
Quý Trạch vẫn giống như lúc trước, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như bất kể chuyện gì xảy ra cũng không thể khiến đứa em trai này quan tâm. Không giống như Quý Ngôn, Quý Trạch hoàn toàn không di truyền một tế bào nghệ thuật nào của ba, ngược lại là một con người lí trí đến mức thái quá, cho dù hiện tại gặp được Tần Vị, trong mắt Quý Trạch cũng không hiện một gợn sóng.
Quý Trạch không để ý đến biểu tình của những người khác, trực tiếp không cần trưng cầu đồng ý lại đi vào phòng Tần Vị, sau đó tùy ý cầm hộp giấy lớn đặt ở trên bàn ăn dài, nhưng tầm mắt lại dừng một giây ở trên bàn vẽ cạnh ghế salon.
“Hả, là em trai Quý Ngôn sao, mau ngồi đi!” Cho dù xưa nay chưa từng nghe qua Quý Ngôn có một người em trai nhưng Tần mẹ vẫn rất nhanh tiếp nhận, vội vàng đem biểu cảm trên mặt lúc trước thu lại, nhiệt tình cười nhìn Quý Trạch, “Quý Ngôn đâu, cậu ấy không đi cùng cháu sao?”
“Bác Tần vẫn chưa có nghe nói sao?” Trên mặt Quý Trạch không ngạc nhiên cũng chẳng nghi hoặc, giống như lạnh nhạt đang thuật lại sự việc, nhàn nhạt nhìn về phía Tần mẹ.
“Anh cháu chết rồi.”
Con ngươi Tần mẹ chợt co lại, thân thể run lên, không thể tin dùng hai tay che miệng.
Sau đó mờ mịt luống cuống quay đầu nhìn Tần Vị cùng Mạc Ngạn Thành, Mạc Ngạn Thành cau mày không nói gì, còn Tần Vị, đem tầm mắt gắt gao đều nhìn chằm chằm Quý Trạch, trong tròng mắt rõ ràng hung ác cùng lạnh lẽo.
“Tôi đến đây, đầu tiên là gửi vé mời cho Tần tổng đến xem triển lãm tranh của anh tôi.” Quý Trạch không để ý đến ánh mắt của những người khác, đem một xấp vé từ trong hộp giấy lấy ra, “Vốn nghĩ là nên gửi cho bạn bè của Tần tổng, chẳng qua như vậy thì quá phiền phức, vẫn trực tiếp giao cho Tần tổng là tốt nhất.”
“Anh tôi khi còn sống có rất ít bạn bè, đi tham quan triển lãm tranh người quen không nhiều, có điều Tần tổng giao thiệp rộng, tốt xấu gì cũng cùng anh trai tôi xem như có một quãng thời gian thoải mái bên nhau, giúp anh trai tôi đem triển lãm tranh này tổ chức thành công cũng không có gì quá đáng đúng không!” Quý Trạch đem ra vé mời đặt lên bàn.
“Tưởng Phàm đã ở trong triển lãm binh giới đánh Tần Vị trước mặt mọi người một trận, Quý Trạch, cậu muốn như thế nào đây? Tần Vị từ trước đến bây giờ đều không nhớ được Quý Ngôn, các người lại muốn đem cái chết của Quý Ngôn đổ lên đầu Tần Vị sao?”. Mạc Ngạn Thành không cầm được tức giận nhìn Quý Trạch, hai tay nắm chặt, trong tròng mắt khí thế áp bách khiến người khác sợ hãi, thế nhưng hiển nhiên, Quý Trạch không phải là một trong số đó.
“Tôi chỉ là đến đưa ít thứ mà thôi. À, mấy người là sợ tôi đem chân dung Tần Vị treo bên trong triển lãm sao?” Quý Trạch lời nói trước sau hờ hững, ngay cả vẻ mặt đó đều chọn không phạm sai lầm đến, “Yên tâm đi, tôi không có đem bức họa Tần tổng nào treo bên trong triển lãm cả, dù sao tôi còn không muốn để cho Tần tổng, vết nhơ như vậy phá hủy triển lãm tranh của anh tôi.”
Quý Trạch nói, Tần Vị là vết nhơ trong cuộc đời của Quý Ngôn.
“Nói đến điều này, cũng phải cám ơn bác Tần.” Quý Trạch nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Tần mẹ vẫn bộ khiếp sợ không nói ra lời, “Nếu không phải anh tôi đem chi phiếu năm năm trước bác Tần cho anh ấy để lại cho tôi, chỉ sợ tôi còn không có nhiều tiền như vậy ở thành phố Z giúp anh tôi làm một buổi triển lãm tranh.”
Tần Vị cùng Mạc Ngạn Thành đồng thời ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Tần mẹ. Tần mẹ tránh né, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Vị, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nước mắt chậm rãi lăn xuống.
“Về phần cái hộp này, là lễ vật của anh tôi để lại cho anh.” Quý Trạch giơ tay vuốt ve hoa văn trên hộp giấy, nhàn nhạt nhìn Tần Vị, chỉ là ánh mắt kia nhiều hơn chút trào phúng cùng tàn nhẫn.
“Không, nói đúng ra, phải là di vật.”
|
Chương 19. Tin qua đời.
Quý Ngôn trước khi chết để lại thư cho Quý Trạch và Tưởng Phàm, đơn giản là thao thao bất tuyệt muốn bọn họ sống cho thật tốt, chăm sóc thật tốt cho bản thân các thứ. Quý Ngôn vẫn luôn là người nghèo, cuối cùng cậu cũng không biết cần phải viết cái gì cho tốt, chỉ có thể viết đừng đem cái chết của cậu nói cho Tần Vị.
Nguyện vọng như vậy, ngược lại Quý Trạch và Tưởng Phàm lại hoàn toàn không để vào mắt.
Quý Ngôn không có để lại đồ vật cho Tần Vị, cậu không muốn thêm liên luỵ cho Tần Vị, làm sao có khả năng để lại di vật?
Thế nhưng lúc Quý Ngôn nhìn thấy Quý Trạch mở ra vali, Quý Ngôn đã hiểu.
Trong hộp giấy lớn kia tất cả đều là tranh, là Quý Ngôn vẽ, mà mỗi một bức đều là Tần Vị, cũng chỉ có Tần Vị.
Quý Trạch ở trước mặt ba người, đem từng bức họa trong hộp giấy lấy ra, động tác không nhanh không chậm tựa như muốn để bọn họ nhìn rõ mỗi bức tranh.
Mạc Ngạn Thành ngây ngẩn cả người, nước mắt Tần mẹ không ngăn được mà đi xuống, nức nở lên tiếng, còn Tần Vị, yên lặng đứng tại chỗ, không biết là khiếp sợ hay là thống khổ, cứ nhìn chăm chú vào mỗi bức tranh rồi nhìn sang.
Cho tới bây giờ, Quý Ngôn mới biết hóa ra cậu vẽ Tần Vị nhiều đến như vậy, trước đó Tần Vị còn nói không có người vẽ chân dung cho hắn, lần này thì tốt rồi, tranh chân dung nhiều như vậy đều chất tới đây.
Quý Ngôn nói không rõ bản thân vẽ là tình cảm gì, chỉ là trong ngực như muốn có một ngọn lửa nóng thiêu đốt toàn thân khiến máu huyết sôi trào, khiến lồng ngực đau đớn ngột ngạt, Quý Ngôn nhắm hai mắt không nhìn tranh mình vẽ nữa.
Tần Vị được vẽ ở nhiều động tác khác nhau, quần áo khác nhau, mỗi một chi tiết nhỏ đều được miêu tả hoàn mỹ, đến lông mày thần thái mắt cũng là sống động như vậy, nhưng mỗi một bức đều có điểm chung, đó là vẽ Tần Vị luôn cười đến rực rõ sáng lạn, giống như trên cả thế giới này không có gì có thể tiêu diệt sức sống của Tần Vị, hoặc nói thẳng ra là Quý Ngôn chỉ thích Tần Vị cười mà thôi.
Chỉ nhìn như vậy, liền biết người vẽ đến cùng là yêu bao Tần Vị nhiêu, nếu không phải là yêu tha thiết thì làm sao có thể vẽ Tần Vị nhiều đến như vậy, làm sao có thể đem từng đường nét Tần Vị bên ngoài miêu tả sống động đến thế, làm sao có thể đem Tần Vị hoàn chỉnh cười chói mắt khắc vào bên trong từng bức họa.
Quý Ngôn đem hồi ức của cậu và Tần Vị không ngừng vẽ, sau đó trong thế giới Quý Ngôn vĩnh viễn chỉ có Tần Vị.
Cả người Tần Vị ngẩn ra, thoáng ra nhìn thấy cử chỉ điên rồ của mình trong tranh, trong tranh bản thân xa lạ lại quen thuộc đến cực điểm, chỉ nhìn như vậy, lại như ký ức gì đó đau đớn đang phá kén thoát ra.
Thậm chí Tần Vị có ảo giác suy sụp sắp phát điên rồi, ở bên trong những bức họa này là tâm tình thống khổ tan vỡ, bắt chính bản thân mình dùng hết mọi tình cảm bấy lâu để chống đỡ. Đó là một loại ảo giác, hết sức chân thật, ngay một khắc tiếp theo bản thân sẽ hoàn toàn sụp độ mất khống chế, vĩnh viễn thống khổ không có điểm dừng.
Tần mẹ nhìn những bức họa này, khóc không thành tiếng, cuối cùng như kiệt sức mà hạ ngồi xuống ghế. Thần sắc Mạc Ngạn Thành ảm đạm phức tạp, đi tới phía sau Tần mẹ, vỗ nhè nhẹ.
“Còn đây là bức tranh cuối cùng anh tôi vẽ.” Cuối cùng Quý Trạch đem bức họa lấy ra, sau đó đặt chồng lên các bức khác, đầu ngón tay Quý Trạch vuốt ve tác phẩm này, đó cũng chính là ngày Quý Ngôn tự sát.
Trên bức tranh vẫn là Tần Vị, sau lưng Tần Vị là một lối đi, trên đường phố người đến người đi, đông nghịt, thế nhưng bên trong bức tranh tất cả đều tựa hồ như nhỏ bé, nhìn bức họa này đầu tiên chỉ có thể thấy Tần Vị. Gương mặt, vóc dáng cùng nụ cười kia, tựa như có thể làm cho thời gian dừng lại.
Tay phải Tần Vị nắm lấy tay trái một người, sau đó đem tay trái người đó đặt lên ngực Tần Vị, cho dù không hề ghi chú gì, chỉ cần nhìn thôi cũng biết tay kia nhất định là Quý Ngôn.
Cái này cũng chính là bức họa duy nhất có Quý Ngôn, đồng thời có cả Tần Vị và Quý Ngôn.
Quý Trạch nhẹ nhàng vuốt ve lên vị trí tay Quý Ngôn trên tranh, lông mày hạ xuống, ánh mắt lóe lên vẻ đau thương cùng bi thiết, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Tần Vị lại băng lãnh, “Nếu Tần tổng đã quên anh tôi, chắc Tần tổng nhìn thấy mấy thứ này cũng không có bao nhiêu cảm giác!”
Quý Trạch là cố ý, Quý Trạch biết Tần Vị đau đớn, đó là một loại thống khổ cực điểm không thể che giấu vây khốn toàn thân. Tần Vị không phòng bị mà đem vết thương của hắn chưa ý thức được phơi ra trước mặt mọi người, sau đó Quý Trạch rạch ra từng nhát một, muốn máu thịt be bét, lại giả bộ như chưa có chuyện gì mà hỏi thăm cảm giác của Tần Vị.
Bây giờ Quý Trạch giống như dã thú, đôi mắt lạnh như băng đầy tàn nhẫn, trong mắt người đàn ông chỉ có sắc bén và lăng liệt như muốn xông thẳng vào trong đại não mọi người, sinh ra ảo giác đau đớn.
“Có điều, tôi nghĩ Tần tổng ngài cho dù không nhớ rõ anh tôi thì cũng còn chút tình cảm.” Quý Trạch nói đúng, Quý Trạch chính là muốn đem chút tình cảm Tần Vị còn sót lại khuếch đại hoàn toàn ra, lợi dụng tình cảm của Tần Vị khiến Tần Vị đau đến không muốn sống, năm đó Tần Vị yêu Quý Ngôn bao nhiêu thì bây giờ Tần Vị có bấy nhiêu thống khổ, mà Quý Trạch chẳng qua là đem thống khổ này châm thêm ngọn đuốc mà thôi.
“Dù sao con trai Tần tổng tên là Tần Ngôn phải không, danh tự này còn giống như lúc trước Tần tổng cùng tên anh tôi đặt.” Quý Trạch lấy một tờ giấy từ bên trong hộp, không giống với bức tranh khác, đó là một tờ giấy do chính tay Tần Vị viết.
Trên giấy viết hai hàng chữ.
—— Tần Ngôn.
—— Đời này, chỉ chung thủy với Quý Ngôn.
Tần Vị giật mình, nhìn tờ giấy kia đồng tử co rút, tay hắn run run đem tờ giấy kia cầm lên. Đây là chữ viết của Tần Vị, đây là lời hứa cam kết của Tần Vị, nhiều năm qua Tần Vị vẫn luôn không cách nào bù lại chỗ trống kia, rốt cuộc ngày hôm nay đã điền vào, mặc dù quá trình tê tâm liệt phế đến thống khổ.
“Chỉ có anh tôi mới ngu như vậy, đem tờ giấy Tần tổng tiện tay viết lưu lại nhiều năm như thế.” Quý Trạch lãnh đạm nhìn động tác Tần Vị run rẩy, “Cũng chỉ có anh tôi mới ngu như vậy, mới có thể để lại tin với tôi nói anh ấy tự sát cũng không có nhiều tuyệt vọng, chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi mà thôi.”
“Không có nhiều tuyệt vọng?” Quý Trạch rốt cục lộ ra một nụ cười, ẩn ý không rõ, băng lãnh mà lại trào phúng, “Không có nhiều tuyệt vọng thì anh ấy sẽ tự sát sao? Không có nhiều tuyệt vọng, anh ấy sẽ dùng bàn tay phải quý giá của mình cầm dao cắt cổ tay sao? Không có nhiều tuyệt vọng, anh ấy sẽ cắt cổ tay đến năm đường liên tiếp, giống như sợ mình không chết được sao!”
Cảm xúc Quý Trạch tựa như cuối cùng mới lộ ra, âm điệu bắt đầu nâng cao, trên gương mặt không cách nào che giấu ác ý cùng trào phúng chăm chú nhìn Tần Vị, từng chữ từng chữ như lưỡi dao cắt vào tim Tần Vị, “Anh tôi đã chết rồi, nhưng trước khi chết anh ấy còn đang nhìn tranh của anh.”
“Đây không phải là lỗi Tần Vị, Tần Vị căn bản đều không nhớ cái gì cả!” Mạc Ngạn Thành không chịu được ánh mắt băng lãnh ác ý của Quý Trạch, lên tiếng đánh gãy Quý Trạch, lòng của người ta đều thiên vị, Quý Trạch nghiêng về Quý Ngôn, mà Mạc Ngạn Thành cũng chỉ nghiêng về Tần Vị.
“Không nhớ rõ, một câu không nhớ rõ có thể làm như không phát sinh chuyện gì sao?” Quý Trạch nở nụ cười, tàn nhẫn mà lại trào phúng mà nhìn Mạc Ngạn Thành, “Một câu không nhớ rõ, anh tôi phải chết cũng là chuyện đương nhiên? Một câu không nhớ rõ, Tần Vị có thể làm như không có chuyện gì mà thành gia lập nghiệp, Quý Ngôn lại ở trong phòng chờ Tần Vị lẻ loi mà chết ?”
“Tôi không có ý này…” Mạc Ngạn Thành cau mày lắc lắc đầu, nhất thời cũng quên mất nên giải thích như thế nào.
“Không, là anh trai tôi đáng đời!” Quý Trạch nở nụ cười, nét mặt lạnh lẽo, dường như đang nói chuyện gì buồn cười lắm, sau đó âm trầm lặp lại một lần, “Tần Vị, chính là anh trai tôi đáng đời, đáng đời tin anh, đáng đời yêu anh, đáng đời chờ anh.”
Quý Trạch đột nhiên bước dài hướng về phía Tần Vị, tại thời điểm Tần Vị còn chưa phản ứng lại, cướp lấy tờ giấy trong tay Tần Vị, sau đó đột ngột từ giữa xé ra. Tần Vị nhìn tờ giấy bị xé, tựa như rốt cuộc không khống chế được tâm tình, tay kéo lấy cổ tay Quý Trạch, bên trong cặp con ngươi đen kia lập lòe mang theo ánh sáng máu tanh, khiến người khác không rét mà run.
“Quý Ngôn đã chết rồi.”
Năm chữ dễ dàng, tựa hồ đoạt hết tất cả không khí của mọi người.
Tất cả động tác Tần Vị đều dừng lại, trong không khí dường như có một cỗ khí lưu điên cuồng sắp bùng phát.
Một đời này, chỉ thủy chung với Quý Ngôn.
Câu cam kết này đã không còn quan trọng, bởi Quý Ngôn đã chết rồi.
“Tần Vị, tôi chính là đến thay anh trai tôi hỏi anh một điều.” Ánh mắt Quý Trạch băng lãnh mà lại tàn nhẫn, mang theo cừu thị cùng ác ý, nhưng lại gượng ép mở khóe miệng trào phúng mà cười, như một hung thủ tàn khốc đang hưởng thụ con mồi bị hành hạ cho đến chết.
“Anh tôi đã đợi anh bảy năm, Tần Vị, anh chuẩn bị lúc nào mới đi tìm anh tôi?”
|