Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngốc Nghếch Đáng Yêu
|
|
CHƯƠNG 353.
Phút thứ 11 sau khi Trịnh Hòa mất tích, Kiệt Tử báo tin cho tổng bộ BEACHER. Mưa hôm nay rất lớn, hắn ngồi trên mái nhà, nhìn xe Trịnh Hòa chậm rãi đi tới ngã tư. Bỗng nhiên có một tấm biển chặn tầm mắt của hắn, sau đó, một vấn đề nhỏ xảy ra khiến dòng xe bị cứng lại giây lát. Kiệt Tử cho rằng Trịnh Hòa vẫn ở dưới tấm biển đó, nào ngờ, năm phút sau, hắn chuyển tới tòa nhà bên cạnh, dùng thiết bị định vị để tìm kiếm thì phát hiện, xe Trịnh Hòa vẫn còn đó, nhưng người đã biến mất. Chuyện này chưa từng xảy ra. Bạch tiên sinh nghĩ ông đã dồn hết sự chú ý lên mình, sẽ không có ai đụng tới Trịnh Hòa. Thế nhưng, trong một ngày mưa bình thường như hôm nay, chuyện ngoài ý muốn ập tới. Kiệt Tử đập mạnh vào lan can, đổi sang thiết bị định vị tia hồng ngoại. Đồng hồ và kính mắt của Trịnh Hòa là một hệ thống định vị đồng bộ. Trên mặt đồng hồ trang bị máy hồng ngoại mini, nhưng bộ phận chính được đặt ở gọng kính. Làm thế vì họ sợ trong lúc cầu cứu, Trịnh Hòa bị phát hiện do chân tay lóng ngóng. Giờ nhìn lại, Bạch tiên sinh đúng là thông minh tuyệt đỉnh khi mua bộ thiết bị định vị này.
|
CHƯƠNG 354.
Trịnh Hòa mất tích đúng lúc có buổi họp ban giám đốc định kỳ ở BEACHER. Trợ lý Thập Tứ vội vàng đi tới, hô lên không kiêng dè một chút nào: “Bạch lão đại, chết rồi, cậu Trịnh mất tích!” Nhóm cổ động đều từng thấy sự cung chiều đặc biệt của Bạch tiên sinh đối với Trịnh Hòa. Nghe thế, vẻ mặt họ đồng loạt đổi sắc. Bạch Ân vô cùng bình tĩnh, hai tay đan chéo đầy tao nhã, đặt lên bàn: “Phát hiện mất tích từ lúc nào?” Thấy Bạch tiên sinh như thế, Thập Tứ càng sợ hãi: “Mười lăm phút trước.” “Ừm….” Bạch tiên sinh trầm ngâm hồi lâu, viết xuống một dãy số, bảo cấp dưới liên hệ với người bên kia điện thoại, vừa nhấc đầu lên thì thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm liền lạnh lùng nói, “Sao các người còn ở đây?” Mọi người: “…” Ngài không cho phép, ai dám đi. Một lát sau, Bạch tiên sinh nhận ra mình sai, lạnh lùng phất tay: “Tan họp.” Tang Bắc ngay lập tức bảo người điều khiển cho thang máy lên thẳng tầng trên, giữ nguyên đó. Bạch tiên sinh bình tĩnh hỏi: “Biết Trịnh Hòa đang ở đâu sao?” Thập Tứ gật đầu: “Hệ thống định vị không bị hỏng, Candy đang dẫn theo người đuổi theo, nhưng hình như chúng đi về phía này.” Bạch tiên sinh bỗng nhiên nói: “Bảo Tang Bắc vào đi.” Tang Bắc vội vàng đẩy cửa đi vào: “Tôi vẫn luôn ở đây, ngài tìm tôi có việc gì?” Bạch tiên sinh nói: “Gọi Candy về, di chuyển hết mọi người trong BEACHER đi, tôi cảm thấy, có lẽ chúng sẽ tới đây.” “Sao có thể?” Tang Bắc kinh ngạc, “Chúng đâu có ngốc, Trịnh Hòa vẫn còn trong tay chúng mà.” Ngón tay Bạch tiên sinh vô thức gõ mặt bàn, ông nhẹ giọng nói: “Đầu tiên, tôi có dự cảm, chúng muốn Trịnh Hòa làm con tin, sự an toàn của Trịnh Hòa được đảm bảo. Tiếp theo, nhóm bắt cóc Trịnh Hòa không phải kẻ thù của tôi, nếu không, chúng đã phá hệ thống định vị trên kính Trịnh Hòa. Hiện chỉ có một người có thể khẳng định mọi dự đoán trong đầu tôi.” Ông day day huyệt Thái Dương, “Liên lạc với Trần Minh cho tôi.” “Vâng.” Tang Bắc bấm số rồi đặt điện thoại bên cạnh Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh cầm lấy điện thoại, đột nhiên lại quát lên giận dữ, “Chẳng nhẽ bên cạnh cậu ấy không có ai sao? Đám vệ sĩ đâu! Bảo vệ một người cũng không xong! Cút hết cho tôi!” Thập Tứ sợ đến mức suýt quỳ sụp xuống, hắn vội chạy tới phía sau Tang Bắc thì lại nhận ra, tay anh cũng đang run rẩy. Cơ hồ mọi người trong BEACHER đều thầm cầu nguyện, mong Trịnh Hòa không xảy ra chuyện gì.
|
CHƯƠNG 355.
Hai chân hai tay của Trịnh Hòa bị dây thừng trói chặt, cậu thì luyên thuyên không ngừng nghỉ về chuyện của Bạch tiên sinh với hai kẻ bắt cóc. Tuy rằng, đa phần những chuyện đó đều là giả. “Tôi đi theo Bạch tiên sinh nhiều năm, nhiều năm lắm rồi, mấy anh không biết đấy chứ, từ hồi tôi còn là một viên trứng được thụ *** đã đi theo ông ấy rồi. Bao năm rồi vẫn chưa chịu tách ra. Tôi là tôi quan trọng với ông ấy lắm, thấy tôi mất tích, nhất định ông ấy sẽ lo đến cồn cào ruột gan….” Đấy là lời kể lể của Trịnh Hòa. Hai gã kia liếc nhìn nhau một cái, một gã hỏi: “Thế mày biết bí mật của lão không?” Ánh mắt Trịnh Hòa đảo qua một vòng: “Tuy bí mật của ông ấy rất nhiều, nhưng trước mắt tôi thì chẳng có gì là bí mật cả. Ông ấy tin tôi lắm, từ trước đến giờ, ông ấy luôn làm việc ở nhà, trong đại sảnh đó, kéo kín rèm, ai muốn gặp thì phải đi từ bãi đỗ xe ngầm đi lên, từ ngoài nhìn vào không thấy gì cả. Tôi từng vô ý thấy một lần, trong đại sảnh đặt ba cái laptop, trên màn hình đầy những số, tôi nghĩ chắc đó là mật mã hay gì gì đó.” Thấy câu chuyện bắt đầu lòng vòng, gã giơ súng lục lên: “Đừng lừa bọn tao!” Trịnh Hòa co rúm người, sau đó nói: “Đâu dám, đâu dám, mạng sống của tôi nằm trong tay hai anh mà, chỉ cần cho tôi được sống, muốn gì tôi cho các anh biết.” Gã đàn ông giọng khàn khàn bỗng nhiên nói: “Loại như mày mà Bạch Ân cũng tin, đúng là mù hai cái mắt chó đó.” “Tôi chỉ là bạn tình thôi, chỉ là tuổi cũng cao, nên biết được nhiều chuyện không nên biết một chút, ” Trịnh Hòa cười mỉa, “Tôi chỉ là đồ vật của ông ấy, giữ không có tác dụng gì, vứt đi thì tiếc, ha ha.” Gã cầm súng bỗng nhiên túm lấy tóc Trịnh Hòa: “Ánh mắt của Bạch Ân ắt hẳn không tồi, không biết loại đồng tính thối tha như mày có chỗ nào tốt đẹp, mà có thể ở bên lâu thế.” Mồ hôi lạnh của Trịnh Hòa chảy ròng ròng: “Ờ….Bạch tiên sinh cũng niệm tình xưa, anh tôi và ông ấy có chút quan hệ cá nhân, bao năm nay ông ấy vẫn chăm sóc cho tôi, thế nên tôi mới được ở bên lâu thế chứ.” “Ra là vậy.” Hai kẻ bắt cóc rốt cuộc yên tâm, hiện chúng đang ở trên đại lộ, ngay cạnh là dòng xe đông đúc, cách BEACHER chỉ có năm phút đường xe. Trịnh Hòa không ngừng cầu nguyện trong lòng, mong rằng Bạch tiên sinh đã phát hiện sự mất tích của cậu, nhóm vệ sĩ cũng còn trong BEACHER. Xe bỗng dưng quẹo vào một đường nhỏ cạnh đó, người đàn ông giọng khàn khàn dùng kính viễn vọng nhìn tòa nhà: “Mày lên tầng cao nhất của BEACHER bao giờ chưa?” Trước Trịnh Hòa có nghe Bạch tiên sinh nói, tầng cao nhất phải dùng thang máy chuyên dụng mới lên được, hơn nữa còn phải quét dấu vân tay, tính an toàn cực kỳ cao. Nhưng cậu sợ, nếu hai kẻ này lợi dụng được sơ hở nào để lên lầu, thì Bạch tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm! Thấy Trịnh Hòa không nói lời nào, chúng bỗng nhiên vung quyền đấm vào bụng cậu. Trịnh Hòa kêu lên đau đớn, bao ý nghĩ để sắp đặt đường lui chạy qua đầu cậu. Trịnh Hòa thấy, dù thế nào cũng phải dụ chúng đi vào tòa nhà, liền nói: “Lên rồi, còn là Bạch tiên sinh dẫn tôi lên đó.” “Lên bằng cách nào?” Trịnh Hòa nói: “Tầng một có một thang máy tốc hành, bọn tôi dùng thang máy đó đi lên.” Cậu giấu đi chuyện chỉ có một cách duy nhất đi lên là dùng thang máy. “Thang máy ở đâu?” “Bên trái đại sảnh, cách quầy tiếp tân rất xa, chắc tầm 30m.” Trịnh Hòa nói, vừa nói xong, thì thấy gã đang nói chuyện với mình lôi dao ra nện vào cổ cậu, hai mắt cậu trợn lên, ngất. Gã nói: “Không biết thằng nhãi này nói bao câu là thật, nhưng giữ nó lại vẫn có giá trị lợi dụng.” “Thế tối đến hành sự thì mang theo nó.” “Tao đang nghĩ thế đấy.” Ngáo:
(1) Nhà sắt (铁房子/ Thiết phòng ở) Hiện vẫn còn ở thành phố Diji (Trung Quốc) Khi xưa, ở đây có nghề rèn rất thịnh hành. Nhưng hệ lụy các thợ rèn để lại là một số lượng lớn nồi quặng không sử dụng được nữa. Có người đã nghĩ ra cách dùng các nồi này để xây nhà, tường thành (vì chúng có kích cỡ bằng nhau, rất chắc chắn) để tận dụng. Tường thành và những căn nhà này rất bền. Không biết Bạch tiên sinh có xây hẳn nhà giống thế không, hay chỉ để ví von cái nhà này kín với vững như lô cốt thôi.
|
CHƯƠNG 356.
Tin có kẻ bắt cóc Trịnh Hòa bị phong tỏa. Đó là vì Bạch tiên sinh sợ sẽ khiến cậu càng gặp nhiều nguy hiểm, hơn nữa, đoạn thời gian trước, ông còn từng tổ chức hôn lễ linh đình, điều này rất dễ khiến kẻ khác hoài nghi. Ông vẫn cố nén cơn giận dữ ngút trời trong lòng mình. Ông biết, nếu giờ mình đùng đùng đi khởi binh vấn tội, rất có khả năng Trịnh Hòa sẽ không về được. Tình yêu của đời ông, sáng nay trước lúc mình ra khỏi cửa, em ấy còn chỉnh lại cổ áo cho mình, có khả năng, em ấy sẽ không trở về bên mình được nữa — Cơn giận này có thể hủy diệt bản thân Bạch Ân bất cứ lúc nào. Candy vẫn nhìn chằm chằm vị trí của Trịnh Hòa trên thiết bị định vị, bỗng nhiên hô: “Họ tới dưới chân BEACHER! Bạch tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta hẳn có thể đi cứu Trịnh Hòa.” “Đợi thêm chút nữa.” Bạch tiên sinh đi tới, phóng đại hình ảnh ở vị trí đó, bỗng nhiên, ông chỉ vào một chiếc xe màu đen ở chỗ rẽ, “Trịnh Hòa ở trên chiếc xe này.” Candy giơ tọa độ định vị lên, đặt cạnh hình ảnh đó, nhìn qua nhìn lại nhiều lần vẫn không thể nào tin nổi: “Đi loại xe này mà dám tới tìm chúng ta.” “Bảo Kiệt Tử xem chúng còn đồng lõa không.” Bạch Ân ra lệnh. “Kiệt Tử nói không có.” Candy đã hỏi điều này từ sớm. “Báo với mọi người, ” lần đầu tiên, giọng nói của Bạch Ân lộ rõ sự ngoan tuyệt, “Bắt đầu hành động, nửa tiếng sau ra quân, Thập Tứ, gọi điện cho sĩ quan Trình, những chuyện khác tôi đã xử lý hết rồi.” Chẳng bao lâu sau khi ngất đi, Trịnh Hòa tỉnh lại, nhưng đầu cậu vẫn rất đau, cả bả vai và bụng cũng thế. Người cậu run lên từng hồi. Sáng nay chưa ăn, cậu đói bụng đến giờ, hơn nữa do cảm xúc phập phù, lúc lên lúc xuống nên dịch dạ dày sôi lên. Cậu nhận ra hai kẻ bắt cóc đang ngồi ở ghế trước, ghé vào, thì thầm với nhau điều gì, nói liến thoắng rất nhanh, có vẻ không giống tiếng nước C lắm. Trịnh Hòa thử tìm cách cởi dây thừng trói tay mình, nhưng nó buộc quá chặt. Trong đầu, cậu cố gắng nhớ lại những cách mở trói dây thừng Bạch tiên sinh từng dạy, còn trên mặt, cậu vẫn giả vờ ngủ, ngay cả con ngươi cũng không chạy qua chạy lại. Cậu vẫn luôn rèn luyện kỹ năng diễn của mình. Hơn nữa, đóng vai tép riu suốt tám năm, diễn người chết không chỉ một hai lần. Cậu nghĩ thầm, không biết bao lâu nữa Bạch tiên sinh mới tìm thấy mình, mình còn bao lâu thời gian để tự cứu. Giữa cậu và Bạch Ân tồn tại một niềm tin không nói thành lời, ví như khi hai kẻ kia muốn dò hỏi bí mật của ông ấy từ mình, Trịnh Hòa tin rằng, dù cậu có nói hết ra, Bạch tiên sinh cũng không giận, còn khen cậu thông minh. Thời gian chậm rãi trôi. Mưa càng lúc càng lớn, những giọt nước lao xuống ầm ầm, vỡ nát trên mặt kính. Tấm kính vang lên tiếng lộp bộp giòn tan. Gã cầm súng tắt thanh gạt nước, bật quạt sưởi, nhìn ra ngoài khung cảnh như bức tranh thủy mặc ngoài cửa xe, chờ đợi màn đêm buông xuống. Mà ngoài xa, đám người Trần Minh – võ trang đầy đủ, đang từng bước áp sát….
|
CHƯƠNG 357.
Trịnh Hòa thực sự bị dọa sợ, cậu ở nhà nghỉ mấy ngày. Bạch tiên sinh ở cạnh cậu, dù sao thì đẩy hết việc cho người khác rồi, chẳng còn viêc gì làm nữa. Edward từng liên lạc thêm với Bạch Ân một lần, ông liền trốn vào thư phòng, thực hiện video call với gã, không biết hai người trao đổi gì mà khi bước ra, sắc mặt ông cực kỳ tệ. Sau khi sửa chữa nhiều lần, kịch bản của “28 giờ sau gặp lại” cuối cùng cũng được viết xong. Đạo diễn Vương nói với Trịnh Hòa rằng đây là một kịch bản vượt thời đại. Bởi ban đầu, câu chuyện này vốn được một tác giả thời dân quốc viết, nhưng mới được chưa tới 400 chữ thì dừng. Sáu năm trước, một biên kịch trong nước tìm được, thấy câu chuyện không tệ liền viết tiếp và chuyển thể thành kịch bản, chưa kịp viết xong thì người nọ qua đời vì bệnh tim. Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng bản thảo lại tới tay đạo diễn Vương. Vừa thấy kịch bản, ông mừng như bắt được vàng, vội vã tìm hậu duệ của tác giả thời dân quốc đó để mua bản quyền, rồi còn thuê biên kịch để hoàn thành kịch bản. Mọi chuyện đã được chuẩn bị từ khi “Xuân Kiếp” khởi quay, mãi tới khi “Xuân Kiếp” đóng máy mới xong xuôi. Trịnh Hòa nghe xong, cảm thấy thổn thức: “Thế nghĩa là, đã có hai người chết vì viết câu chuyện này đúng không?” Đạo diễn Vương cười tràng. Trịnh Hòa buồn bực: “Kịch bản xui như thế, ông còn tìm người đầu tư được, chắc cũng phải vật lộn khó khăn lắm.” “Sao tôi có thể kể chuyện đó cho bên đầu tư chứ, ” đạo diễn Vương nói ra sự thực, “Aiz, A Hòa à, cậu đưa kịch bản này cho Bạch tiên sinh, hỏi xem ông ấy có muốn góp phần không.” “Ông giỏi chèo kéo thật đấy, ” Trịnh Hòa nói không chút nể nang, “Tôi không muốn tiền của Bạch tiên sinh bị lãng phí vô ích.” “Sao lại nói thế, cậu chẳng biết gì cả….” đạo diễn Vương rầu rĩ nói, “Sớm biết thế tôi đã không nói cho cậu. Thôi, để tôi nói với người khác, chắc tầm một tháng sau sẽ khởi quay, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, đừng để đến lúc đó rồi lại luống cuống.” Đạo diễn Vương là người nhanh mồm nhanh miệng, ông cảm thấy Trịnh Hòa có sức diễn, cũng rất đầu tư cho nhân vật. Việc cậu có thể truyền sức sống cho nhân vật Thừa Dương đã chứng minh được tất cả. Thái độ của đạo diễn Vương đối với Trịnh Hòa cũng trở nên cực kỳ thân mật, thậm chí còn như anh em kết nghĩa. Bạch tiên sinh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tỏa ra bầu không khí thanh tâm quả dục. Ông ra cửa, đi giày, Trịnh Hòa cảm thấy có chút hoảng, cậu đi theo, hỏi: “Ông….đi đâu thế?” “Đi vòng vòng quanh núi.” Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa, “Trước bữa trưa sẽ quay lại.” “Giờ mới 9 giờ hơn….” Trịnh Hòa nói. Bạch Ân hơi ngẩn ra, trước giờ đều là Trịnh Hòa ra ngoài, ông quấn lấy cậu không cho đi. Ông nghĩ thầm, hay là do chuyện xảy ra gần đây khiến Trịnh Hòa ỷ lại ông như thế….ừm, đợi lúc quay lại thành phố H đi hỏi mấy ông bác sĩ tâm lý. Thấy Bạch tiên sinh không đáp lại mình, Trịnh Hòa vội vàng hỏi: “Em đi cùng được không?” “Chẳng phải em ghét chạy bộ nhất sao.” Bạch Ân cười hoàn mỹ. Ông càng khẳng định suy đoán của mình hơn, còn rất hài lòng với sự thay đổi của Trịnh Hòa. Bạch tiên sinh vẫn luôn khao khát trạng thái hai người không thể xa rời nhau, nhưng ông cũng biết điều này không thể thực hiện được. Phản ứng hiện tại của cậu lại là món quà lớn nhất của ông. Trịnh Hòa kéo tay Bạch tiên sinh, nhưng nghe tới ‘chạy bộ’ thì mặt bắt đầu rúm ró: “Được rồi, ông đi sớm rồi về, em ở nhà nấu đồ ngon chiêu đãi.” Bạch tiên sinh nhéo cái bụng mỡ của Trịnh Hòa: “Còn nấu đồ ngon cơ đấy, không sợ béo sao ?” Trịnh Hòa xoa xoa bụng mình, nghiêm túc nhìn vào hai mắt của Bạch tiên sinh: “Thế em giảm béo nhé?” Bạch tiên sinh ngừng một chút. Trước đây, khi nói về vấn đề cân nặng của Trịnh Hòa, cậu sẽ lảng sang chuyện khác hoặc trâng tráo nói ‘Em béo, em tự hào’, chưa từng muốn giảm béo bao giờ. Thực ra Bạch tiên sinh rất thích Trịnh Hòa có thịt, nhất là ở mông, véo rất sướng. Ông im lặng hồi lâu, nói: “Thôi, như giờ là được rồi.” “Không phải ông nói em béo sao ?” Trịnh Hòa liếc mắt nhìn người đàn ông. “…Ờ thì tôi đúng là nói thế.” Lần đầu tiên Bạch tiên sinh bị á khẩu.
|