Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có
|
|
CHƯƠNG 47: RẤT LỢI HẠI
Vương Cẩm đương nhiên là yêu Ngạn Dung. Từ lúc anh quyết định phải đáp lại tâm ý của Ngạn Dung thì hạt giống tình yêu đã được gieo xuống, khoảng thời gian này làm bạn bên cạnh nhau, hạt giống kia chậm rãi nảy mầm, biến thành một cái cây nhỏ, và nó đang dần dần lớn lên. Mỗi lúc anh bị Ngạn Dung hấp dẫn, cây nhỏ lại rung rung vươn cao lên một chút, lá cây như cọ vào trái tim anh, cảm giác ngưa ngứa vừa vặn khiến cho anh cảm thấy thoải mái, và cảm thấy cả thỏa mãn. Giống như lúc này đây, Ngạn Dung tự hỏi tự đáp, như là muốn xác định chân tâm của Vương Cẩm, rồi lại tự thay anh biểu đạt ra tình yêu ấy, dáng vẻ cùng giọng nói toát ra vẻ trẻ con hiếm khi thấy được. Điều này không thể nghi ngờ là lại khiến cho lòng Vương Cẩm bị ngứa đến không hold nổi. Lương Tỳ nhắn liên tục cho anh mấy cái tin, căn dặn nhất định phải sớm đưa Ngạn Dung về nhà một chút. Ngày hôm nay thời gian để thân mật có hơi bị vội vàng chút xíu, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến chất lượng làm tềnh. Thời điểm ở trên giường, Ngạn Dung luôn có biểu hiện thẳng thắn đặc biệt đáng yêu, ưu điểm này duy trì từ đầu đến cuối hiệp, đã thế lại còn càng ngày càng biểu hiện tốt hơn. Ban đầu cậu chỉ thành thật gọi giường, sau đấy cậu bắt đầu chậm rãi đáp lại, sau đấy nữa thì cậu sẽ đưa ra yêu cầu làm như vầy như vầy, ngày hôm nay càng phải gọi là biểu hiện lên đến một level mới, cậu muốn để chính mình khống chế tiết tấu, mới vừa cởi quần áo đã nói ngay câu: “Không cho phép anh động, để đó cho em.” Vương Cẩm vui quá là vui, rất ngoan ngoãn nhường quyền chủ động. Ngạn Dung vẫn có chút thẹn thùng, cậu mím chặt môi, cố ra vẻ mình rất thành thạo, thật ra hết sức ngốc vụng mà tiến hành màn khởi động, vừa sờ vừa lén lút quan sát vẻ mặt và phản ứng của Vương Cẩm, toàn bộ quá trình đều vô cùng đáng eo thấy lạ Mãi cho đến cuối cùng cũng xem như nhét vào, chỉ động mấy cái, cậu liền vội vàng muốn bản thân được công nhận, hỏi: “Em có lợi hại không?” Vương Cẩm không hề keo kiệt mà khích lệ: “Rất lợi hại.” Ngạn Dung muốn đắc ý một chút, nhưng cái kiểu ‘tiểu thụ ngồi trên’ này có chút hơi khó khăn, làm cho cậu không đắc ý nổi, dừng lại không động nữa, nói: “Em còn có thể càng lợi hại hơn cơ.” Vương Cẩm cười nói: “Vậy đem sự lợi hại đó ra cho anh thưởng thức coi.” Anh đang cố ý khiêu khích, Ngạn Dung nhưng vẫn rất nghiêm túc nói: “Em sau này sẽ thi vào trường đại học lợi hại nhất, chuyên ngành lợi hại nhất.” Vương Cẩm: “… Hể?” Hình như đã suy nghĩ rất lâu rồi, Ngạn Dung nhanh chóng nói tiếp: “Em muốn học ngành tin tức hoặc ngành pháp luật, tương lai em sẽ làm một phóng viên hoặc một đại luật sư, sẽ đặc biệt đặc biệt lợi hại.” Vương Cẩm hết cách nói: “Hai nghề này đều rất tốt, em nhất định sẽ thực hiện được lý tưởng của mình.” Ngạn Dung hỏi: “Chờ đến khi em thực hiện nó, anh còn có thể vẫn yêu em như hiện tại không?” Vương Cẩm không hiểu rõ ý của vấn đề này, nói: “Không biết.” Ngạn Dung trợn tròn hai mắt, cau mày nhìn chằm chằm anh. Anh cười nói: “Đến lúc đấy em lợi hại thế, anh nhất định so với hiện tại sẽ yêu em nhiều hơn.” Đôi mắt Ngạn Dung mở càng to hơn, con ngươi màu xanh lam thậm chí còn nhẹ nhàng rung động. Cậu đã sớm nhận định Vương Cẩm rất yêu mình, nhưng trước đó, Vương Cẩm chưa bao giờ từng nói rõ ràng câu này. Tuy rằng nhiều lúc nhớ đến cậu sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng cũng luôn tự thuyết phục mình, một Vương Cẩm không dễ dàng nói ra câu yêu khỏi miệng cũng rất lôi cuốn. Nhưng khi được nghe Vương Cẩm nói yêu mình, cậu mới phát hiện mình rất rất rất muốn nghe Vương Cẩm nói ra câu này. Cậu hưng phấn muốn bùng nổ luôn. Vương Cẩm bị kẹp chặt đến mặt hơi đổi sắc, vỗ vỗ mông cậu, nói: “Đừng dùng sức như thế.” Cậu bổ nhào về phía trước, nằm nhoài lên vai Vương Cẩm, ngữ khí không tự giác được mà trở nên nũng nịu: “Ai bảo anh lớn thế làm gì.” Vương Cẩm nghiêng đầu, hôn một cái lên tai cậu, lại tiếp tục dịu dàng nói mấy câu tâm tình. Cũng không biết là bởi vì được hun hay tại mấy lời tâm tình ấy, đôi tai nhỏ kia dần dần chuyển thành hồng nhạt. Cậu đem mấy vấn đề đang phiền loạn trong lòng tạm thời quên hết, một lần nữa sa vào cơn sóng *** do Vương Cẩm mang đến. Nhìn đi, Vương Cẩm chính là rất yêu cậu nha, mới không phải vì nguyên nhân kỳ quái gì đâu. Tắm xong, cậu ngồi trên giường, Vương Cẩm đứng ở một bên sấy tóc cho cậu. Cậu hỏi: “Tối mai đi cùng Bách Đồ ca ca ăn cơm, anh tính mặc cái gì?” Vương Cẩm nói: “Vest công sở.” Ngạn Dung giương mắt nhìn anh, nói: “Muốn đeo caravat không?” Vương Cẩm cười nói: “Hai người họ cười nhạo anh mất thôi.” Ngạn Dung cũng lộ ra nụ cười, nghiêm túc nói: “Em cũng phải mặc áo vest.” Vương Cẩm tâm tình tốt vô cùng, nói: “Ừm.” Ngạn Dung một mặt thì nghĩ có thể ra mắt gia trưởng thực sự quá tốt rồi, một mặt lại có chút mong chờ, hỏi: “Vậy lúc nào em có thể nhìn thấy người nhà anh?” Vương Cẩm nói: “Em cùng thằng em anh không phải rất thân sao?” Ngạn Dung nói: “Bách Đồ ca ca nói em trai anh không đáng tin, phải gặp anh trai anh mới được tính.” Vương Cẩm đối với câu Vương Siêu “không đáng tin” kia không hề có ý kiến gì luôn, đáp ứng nói: “Được, đợi anh hỏi xem bao giờ anh ấy rảnh rỗi.” Ngạn Dung hỏi: “Anh ấy biết em không?” Vương Cẩm gật đầu nói: “Biết chứ. Em quên à? Lần trước dẫn em đi Hoan Nhạc Cốc bị chụp ảnh, về nhà anh đã bị ổng mắng cho một trận đó.” Ngạn Dung nhớ chứ, lần đi Hoan Nhạc Cốc đó là một kỷ niệm rất đẹp. Cậu ngẩng đầu lên, hai mắt cong cong nhìn Vương Cẩm, trên mặt ửng hồng vẫn chưa tan hết, tóc ướt nhẹp, cả người nhìn ngon miệng đến không cưỡng nổi. Vương Cẩm tắt máy sấy, cúi đầu hôn cậu. Hơn 9h, Vương Cẩm đem cậu trả hàng về chỗ Bách Đồ và Lương Tỳ. Cậu quyến luyến không thôi bước xuống xe, cách cửa sổ nói tạm biệt với Vương Cẩm. Vương Cẩm nói: “Lên đi, Bách Đồ đợi suốt ruột rồi.” Ngạn Dung “Ừ” một tiếng, thế nhưng chân không chịu đi, nói: “Em còn rất nhiều lời muốn nói với anh.” Vương Cẩm nói: “Mấy ngày nay không để ý đến anh, tích nhiều lời lắm hả?” Ngạn Dung run lên, kinh ngạc nói: “Anh đây là đang oán giận sao?” Vương Cẩm nói: “Không phải thế.” Ngạn Dung nói: “Chính là thế.” Vương Cẩm không nói gì nữa. Ngạn Dung có chút hài lòng, hỏi: “Em mấy hôm nay không liên lạc với anh, anh rất nôn nóng sao? Thế sao cả tối này không hỏi gì?” Vương Cẩm nói: “Anh đi đây.” Ngạn Dung nhanh chóng bám tay lên bệ cửa xe, nói: “Anh là đang thẹn thùng à?” Vương Cẩm: “… Ờ đó.” Ngạn Dung trừng trừng nhìn anh một lúc, chậm rãi cười lên, nụ cười càng lúc càng lớn, quả thực là vui vẻ vô cùng. Vương Cẩm cũng không nhịn được nở nụ cười, ôn nhu nói: “Anh phải đi thật đây.” Ngạn Dung lại không nỡ, nói: “Chờ em cùng Bách Đồ ca ca tán gẫu vài câu xong về phòng sẽ gọi ngay cho anh, đem thời gian mấy ngày nay không nói chuyện bù lại hết.” Vương Cẩm cười đáp ứng: “Được.” Ngạn Dung thu tay về, nói: “Lái xe chậm một chút.” Vương Cẩm chậm rãi lái xe rời đi. Ngạn Dung đứng yên đó nhìn đuôi xe. Nhìn nhìn, lại nhìn thấy chiếc xe kia vòng trở lại. Ngạn Dung có chút ngây ngốc, nghi hoặc nhìn Vương Cẩm trong xe. Vương Cẩm nhìn cậu, hỏi: “Mấy ngày nay tại sao lại không để ý đến anh?” Ngạn Dung nháy nháy mắt. Vương Cẩm suy đoán: “Có phải lại cùng giáo viên y tế làm cái gì rồi không?” Ngạn Dung lập tức cãi lại: “Em mới không thèm cùng hắn làm gì, em chỉ đi cùng bạn học đến phòng y tế thôi.” Vương Cẩm vẻ mặt bất đắc dĩ. Ngạn Dung mím môi, dáng vẻ nhận sai nói: “Em hiện tại hiểu rồi, hắn là cố ý gây ra xích mích giữa quan hệ của hai chúng ta, là tại em không cẩn thận, lại dính bẫy của hắn. Có điều hắn phải đổi việc đi chỗ khác làm rồi, tuần sau sẽ không đến trường nữa, sau này em sẽ không phải gặp hắn, coi như về sau lại nhìn thấy, em cũng sẽ không tin hắn nữa đâu.” Sau đấy cậu thật sự rất lâu không gặp lại Kim Việt, nhưng những lời Kim Việt nói lần này, cậu thực ra vẫn tin. Vừa lên tầng vào nhà, Bách Đồ đã đi ra đón cậu, hỏi: “Đi đâu thế? Ăn cơm chưa?” Trên đường về Vương Cẩm đã đưa cậu đi ăn tối, cậu cũng không biết Lương Tỳ đã che giấu hộ mình, nói thật: “Đi hẹn hò ạ, đã ăn cơm rồi.” Con mắt Bách Đồ như tia X-quang săm soi cậu từ đầu đến chân một lượt, những chỗ lộ ra không có dấu vết gì, còn mấy bộ phận bị che đậy thì không hỏi được. Ngạn Dung nào hiểu cho nỗi lòng của cha nuôi, còn hứng thú bừng bừng nói liến thoắng: “Tối mai sẽ mời Vương Cẩm Châu cùng nhau ăn cơm sao?” “Anh ấy cũng đã nói mấy hôm nữa sẽ mang em đi gặp anh trai ảnh, chúng em sắp không còn là đối tượng thực tập rồi.” “Anh ấy đồng ý chờ em qua sinh nhật 20 tuổi sẽ cùng em kết hôn.” “Nếu thế thì, buổi tối ngày mai anh ấy chính thức trở thành vị hôn phu của em rồi.” Cậu hưng phấn đủ rồi liền chạy về phòng cùng vị hôn phu nấu cháo điện thoại. Bách Đồ đứng ở ngoài đó ôm ngực, nội thương đến sắp nôn ra máu. … Buổi tối ngày hôm sau, bốn người thật sự cùng nhau ngồi chung một bàn ăn cơm, bầu không khí trái lại khá là tốt. Bách Đồ ở bên ngoài luôn nói rất ít, mặt cũng không lộ ra tâm tình vui vẻ hay chán ghét gì, có điều cũng xem như là chuyện tốt, ít nhất là nể mặt mũi Lương Tỳ, không cùng Vương Cẩm xảy ra xung đột gì. Hơn hết cũng là vì Ngạn Dung. Cậu đến Trung Quốc cũng sắp được một năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên Bách Đồ nhìn thấy dáng vẻ cậu cao hứng thế này. Cũng là lần đầu tiên cậu gắp đồ ăn vào bát cho Bách Đồ, sau khi đem tôm đặt vào trong bát còn lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng với Bách Đồ mà trước nay anh chưa từng nhìn thấy. Bách Đồ yên lặng nghĩ, thôi bỏ đi, cậu vui vẻ là được rồi. Bên này, Lương Tỳ cùng Vương Cẩm đang tán gẫu: “Vương Siêu điện thoại sao mà vẫn chưa gọi được thế, có phải đổi số quên báo tao không? Nó chạy đi chỗ nào rồi? Chuyện ra sao rồi mà chưa thấy trườn mặt ra?” Vương Cẩm nói: “Nó cũng không bảo với tao là đổi số, chắc là đang ở cùng với Tiểu Tạ.” Lương Tỳ khoát tay nói: “Không có, tao gọi điện thoại cho Tiểu Tạ rồi, trợ lý của cậu ta nghe máy, nói cậu ta đang quay phim truyền hình gì gì đấy, cũng không thấy gọi lại cho tao, nếu như Vương Siêu thật sự đi cùng cậu ta, thì đã phải gọi báo cho tao. Hai đứa này tám phần mười là ngả bài rồi, Tiểu Tạ biết Vương Siêu có quan hệ thân thiết với tao, nên mới ngại không trả lời điện thoại của tao.” Vương Cẩm không tin chuyện thằng em mình cam lòng cùng Tiểu Tạ chia tay, nói: “Đợi lát nữa tan, tao đi đến chỗ nó ở thử xem.” Lương Tỳ lại nói: “Nếu nó cùng Tiểu Tạ chia tay, thì sẽ không ở lại cái chỗ kia đâu, nhà kia là Tiểu Tạ mua mà.” Vương Cẩm hơi kinh ngạc, Vương Siêu và Tiểu Tạ thời gian ở cùng nhau không ngắn, anh vẫn cho rằng nhà kia là của Vương Siêu, Tiểu Tạ là ở nhờ, kết quả hóa ra ngược lại. Chuyện này không giống như việc Vương Siêu sẽ làm ra. – Hết chap 47 –
|
CHƯƠNG 48: SỢ CẬU CHẮC
9h hơn, Vương Cẩm đi thanh toán, bốn người tan tiệc. Khi ra khỏi quán cơm, Lương Tỳ và Bách Đồ đi phía trước, Ngạn Dung cố tình rớt lại phía sau, lặng lẽ đụng vào tay Vương Cẩm. Vương Cẩm quay đầu, cười nhìn cậu. Hai người mặc vest như đã hẹn trước, Vương Cẩm nhìn vẫn không khác gì mấy, nhưng Ngạn Dung mặc thế này trông lại rất đoan trang, âu phục mới *** rất vừa người, tôn lên vóc người cao thẳng của cậu, Ngạn Dung còn dùng cả keo xịt tóc, lộ toàn bộ trán ra, đem chính mình tân trang thành một thanh niên anh tuấn. Vương Cẩm ngắm cậu từ đầu tới chân một lượt, môi khép mở, không tiếng động mà khoa trương khen: “Thật là đẹp.” Không nhịn được đắc ý, Ngạn Dung ưỡn thẳng ngực, vậy nhưng lại không cẩn thận lộ ra tính tình có chút trẻ con. Vương Cẩm đôi mắt cong cong. “Ra mắt” gia trưởng thuận lợi thế này, tâm tình của cả hai người đều rất tốt, nhất là Ngạn Dung, cậu mừng đến độ nhảy nhót, trong lòng ứ muốn về nhà với hai người Lương Bách chút nào, cậu muốn đến chỗ Vương Cẩm, muốn ở cùng một chỗ với anh, bọn họ có thể ôm ấp hôn môi làm tình, hoặc là đọc sách xem phim tán gẫu, làm cái gì cũng được, làm cái gì cũng tốt lắm luôn. Nhưng cậu cũng biết như thế thì không được ổn lắm, chỉ là nghĩ muốn, nên vẫn cố nhịn, cuối cùng vẫn theo Bách Đồ lên xe Lương Tỳ. Vương Cẩm cũng lên xe, nhưng không vội rời khỏi, nhìn theo hướng ba người đi xa, anh gọi điện cho ông anh Vương Tề, hỏi xem có tin gì của Vương Siêu không. Vương Tề đầu bên kia nói: “Nó đi du lịch rồi, còn tìm anh mày mượn xe việt dã, bảo là muốn tự mình ngao du một chuyến thẳng quốc lộ Tứ Xuyên đến Tây Tạng.” Vương Cẩm phỉ nhổ: “Nó tự mình muốn lái xe Xuyên Tạng thế mà anh lại còn hùa theo nó.” Vương Tề nói: “Anh mày đã tìm cho nó hai người bạn trước đây từng đi qua, họ rất đáng tin cậy, ngày hôm qua có nói là đã đến được Khả Khả Tây Lý, chú đừng lo cho nó, không có việc gì đâu.” Vương Cẩm hơi yên lòng lại, nói: “Nó không có chuyện gì là tốt rồi.” Tuy hai ông anh nhà họ Vương suốt ngày oánh đập thằng em trai, nhưng nói cho cùng thì vẫn còn biết xót Vương Siêu. Vương Tề luôn nói rất ít, xong việc chính cái là muốn cúp máy ngay: “Còn có chuyện gì nữa không?” Vương Cẩm nói: “Còn. Anh cuối tuần sau rảnh không?” Vương Tề hơi nghĩ một lát, nói: “Tuần sau không được, tuần sau nữa anh mày có thể xếp lại lịch.” Vương Cẩm cũng không vội, nói: “Vậy để nửa tháng sau vậy.” Vương Tề đáp ứng nói: “Được. Muốn làm gì?” Vương Cẩm nói: “Đối tượng em hẹn hò, mang cho anh gặp.” Vương Tề hình như đang bị sốc, hơn chục giây sau mới hỏi: “Người cùng đi Hoan Nhạc Cốc đó?” Vương Cẩm: “Ừm.” Vương Tề hỏi lại: “Chú nghĩ kỹ chưa? Đúng là nhóc ấy?” Vương Cẩm cười cợt, nói: “Kỹ rồi, chính là cậu ấy.” Anh nghe hiểu ý tứ của Vương Tề, Vương Tề thấy tương lai của anh và bé trai không mấy khả quan. Nhưng anh đã tự giội nước lạnh cho mình tỉnh nhiều lần lắm rồi, không cần người khác giội hộ cho anh tỉnh ra nữa, lý trí của anh vẫn đủ dùng trong mấy trường hợp này, nếu thật sự không đủ thì có xài lý trí của người khác cũng chẳng giúp được gì. Anh hẹn gặp Vương Tề, cũng chỉ bởi Ngạn Dung từng nói qua mấy lần là muốn gặp anh trai mình. … Lần này Bách Đồ nghỉ ngơi, đem toàn bộ thời gian dùng vào việc đi thăm cha mẹ, trở về cũng chỉ nghỉ chân được một chút, rất nhanh sau đó lại bước ra ngoài đi công tác, anh chưa đến 30 tuổi, đang ở giai đoạn sự nghiệp ổn định, muốn chú tâm vào công việc nhiều hơn, Lương Tỳ tuy rằng rất không cam lòng ở nhà làm hòn vọng phu, thế nhưng cũng thấu hiểu và ủng hộ anh. Mà Ngạn Dung, vừa nghe thấy tin Bách Đồ muốn đi công tác tiếp là sướng đến độ muốn bay lên trời, y như một thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch muốn người lớn trong nhà nhanh nhanh đi công tác để mình tha hồ như một chú ngựa hoang thoát cương. Bách Đồ hiện tại vò mẻ chẳng sợ nứt, dù sao cũng không quản được cậu, chỉ đành trông mong Vương Cẩm có thể đối xử tốt với cậu một chút, cũng lâu một chút. Thứ sáu, tất nhiên là Vương Cẩm lại đến đón Ngạn Dung. Bệnh viện bận việc, trên đường lại kẹt xe, Vương Cẩm lúc đến đã hơi trễ, ở cổng trường đã không còn mấy người. Ngạn Dung đeo balo, một mình đứng tựa lưng vào bức tường cạnh cổng trường, vẻ mặt nhàm chán nhìn tấm áp phích tuyên truyền phòng cháy chữa cháy trên tường đối diện. Vương Cẩm gọi cậu: “Ian.” Ngạn Dung mau chóng quay đầu lại, nhanh chân chạy xộc đến, trực tiếp nhào vào lòng Vương Cẩm, dùng sức ôm eo anh một lúc, mới ngẩng mặt lên oán giận nói: “Anh chậm quá!” Vương Cẩm cũng không giải thích, nói: “Xin lỗi, em chờ lâu lắm rồi đúng không?” Ngạn Dung cũng không tức giận thật, chỉ là chờ lâu nên hơi buồn bực xíu, nhìn Vương Cẩm thế này, lại thấy mình nổi nóng là không đúng, tự kiểm điểm nói: “Không có lâu lắm, em cũng không tức giận đâu.” Vương Cẩm cười xoa xoa nhẹ tóc cậu, nói: “Đói bụng không? Đi ăn cơm trước nhé?” Ngạn Dung nói: “Không muốn, muốn về nhà trước, em hiện giờ rất đói bụng.” Vương Cẩm nói: “Đói bụng mà còn không đi ăn cơm?” Ngạn Dung suy nghĩ một chút, sửa lại câu: “Em nói sai, em hiện tại rất khát khao.” Vương Cẩm: “…” Ngạn Dung hỏi: “Em vẫn nói sai à?” Vương Cẩm không nhịn được cười: “Nói không sai, anh cũng rất… ờm, khát khao.” Hai người khát khao một giây một phút cũng không ngừng phóng ngay về nhà, lăn giường. Chịch xong, Vương Cẩm vuốt nhẹ chân Ngạn Dung, vừa nãy anh phát hiện trên đó có mấy vết bầm tím, chân phải dưới đầu gối còn có một vết rách da, đã đóng vảy, xuất hiện trên làn da trắng tuyết nên rất dễ thấy. Vương Cẩm hỏi: “Đây là làm sao thế?” Ngạn Dung không thèm để ý nói: “Đá bóng bị ngã.” Vương Cẩm nói: “Không nghĩ ra em đá bóng trông thế nào.” Ngạn Dung lật người, nằm nhoài trên ngực Vương Cẩm, nói: “Anh muốn xem không? Em đá bóng trông ngầu cực luôn.” Vương Cẩm nói: “Muốn nhìn thử, chiều hôm nào anh rảnh, sẽ đến trường xem em đá bóng.” Ngạn Dung vui vẻ nói: “Được, anh phải gọi điện trước cho em đó.” Vương Cẩm nói: “Muốn bạn bè phối hợp biểu diễn với em à?” Ngạn Dung đấm vào vai anh một cái, giả vờ tức giận: “Ai cần thế chứ, em nghĩ muốn mặc bộ đồ đá bóng em thích nhất cho anh ngắm.” Vương Cẩm cười lên, lại vuốt chỗ kết vảy trên đùi Ngạn Dung, hỏi: “Còn đau không?” Ngạn Dung nằm bò trong ***g ngực của anh làm nũng, mở miệng nói: “Không đau, chút đau ấy ăn nhằm gì, đầu gối Ben còn đau đến đi không vững, vẫn còn muốn cùng bọn em đá bóng kia kìa.” Vương Cẩm nhớ cái tên này, nói: “Cậu ta có vết thương cũ, tốt nhất là không nhất thiết phải vận động thì không nên vận động.” Ngạn Dung nói: “Bọn em cũng có khuyên cậu ấy như thế, cũng không cho chơi cùng, chỉ để cậu ấy ngồi gần đó xem thôi.” Cậu đột nhiên mở mắt ra, tự dưng nhớ đến cái gì đó, hỏi: “Ngày mai anh được nghỉ không?” Vương Cẩm nói: “Không được, ngày kia thì không sao.” Ngạn Dung hơi bị rầu, rất nhanh đã lại cười lên, nói: “Vậy thì tốt quá, Ben hẹn bọn em chiều mai đến nhà cậu ấy chơi, muốn cho bọn em xem video thi đấu của cậu ấy khi còn ở trong đội bóng thiếu niên, em còn tưởng anh được nghỉ, nên không đồng ý với cậu ấy, chờ lúc nữa gửi weixin cho cậu ấy nói em sẽ đến.” Vương Cẩm nói: “Được, nhớ về sớm một chút.” Anh cũng hi vọng Ngạn Dung có thể cùng bạn học thân với nhau, chơi với bạn cùng lứa sẽ giúp con người ta trở nên tự tin hơn. Chiều hôm sau, anh tan việc rất sớm, gọi điện thoại cho Ngạn Dung, hỏi: “Còn đang ở nhà bạn học à?” Ngạn Dung nói: “Không có, bọn họ nói muốn cùng nhau xem Champions League, nên đến siêu thị mua đồ ăn vặt và đồ uống rồi.” Vương Cẩm thật ra không muốn cho cậu ở nhà bạn học qua đêm, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến cậu: “Em cũng muốn xem cùng bọn họ à?” Ngạn Dung nói: “Không đâu, lâu lắm. Anh tan làm chưa? Em về với anh.” Vương Cẩm nói: “Để anh đến đón em thì hơn, giờ này tàu điện ngầm rất đông.” Anh hỏi địa chỉ, nói tiếp: “Em cứ cùng bạn học chơi thêm một lát, chờ anh đến nơi sẽ gọi cho em, lúc ấy hãy ra.” Ngạn Dung cúp điện thoại, nói với mấy cậu bạn học: “Tớ không thức đêm cùng các cậu xem thi đấu được, chờ lúc nữa người nhà sẽ đến đón tớ về.” Một cậu bạn nói: “Vòng bán kết đó, cậu thật sự không xem cùng bọn tớ à?” Ngạn Dung nói: “Thật sự không xem được, tớ không muốn cả đêm không về nhà.” Ý của cậu đúng là “không muốn”, nhưng các bạn học nhao nhao hiểu thành cậu “không thể”, ngay lập tức liên tưởng đến lời đồn ngầm rằng cậu là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, mọi người đều hiểu cho cậu. Huống chi lần này vốn chỉ định đến chơi, cũng chưa thông báo trước là muốn qua đêm xem bóng đá không về, chẳng qua cha mẹ Ben đột nhiên có việc không có nhà, bọn họ mới nảy lên ý định ở lại quẩy qua đêm xem thi đấu. Làm chủ nhà, Ben nói: “Lần này thôi đi vậy, lần sau mọi người hẹn trước thời gian, Ian đến lúc ấy nếu cũng có thể tham gia là được rồi, tối 29 có trận chung kết, vừa hay là chủ nhật.” Mọi người đều rất mong chờ, Ngạn Dung suy nghĩ một chút, đáp ứng: “Được, đến lúc ấy tớ sẽ nói trước với người nhà.” Một cậu bạn khác nói: “Tớ nghe Kaitlyn nói, ba ba cậu trông có vẻ rất tốt tính, chắc không vấn đề gì đâu.” Kaitlyn chính là nhỏ bạn người Mỹ cùng lớp mà Ngạn Dung chơi thân, sau khi gặp Vương Cẩm mấy lần, đã sắp biến thành một trong số những em gái mê bác sĩ Vương. Ngạn Dung cũng cảm thấy chắc không có vấn đề gì, nói: “Ừm, chỉ cần nói với hắn, hắn sẽ đồng ý ngay thôi.” Nửa giờ sau, Vương Cẩm đến. Anh ở dưới lầu gọi điện cho Ngạn Dung, chỉ một lát sau, Ngạn Dung đã ôm balo từ trên đó đi xuống, đi xuống cùng cậu còn có một nhóc con da trắng tóc vàng mắt xanh, một người Aryan (người da trắng gốc Bắc Âu) chính hiệu, thân hình cao lớn, vai rộng chân dài. Đây chính là Ben – thành viên của đội bóng thiếu niên nước Đức có chấn thương ở gối. Ben đang nói nhỏ gì đó với Ngạn Dung, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Cẩm, nhanh chóng đem tay đang khoác lên vai Ngạn Dung buông xuống. Vương Cẩm cảm thấy cậu chàng đang lúng túng xấu hổ, trong lòng bỗng cảnh giác, nhưng vẫn khách khí cùng cậu ta chào hỏi nhau. Cậu chàng nói với Ngạn Dung: “Vậy tớ lên đây, rảnh lại hẹn cậu đến chơi.” Ngạn Dung gật đầu, nói đùa: “Chỉ cần cậu không sợ tớ ăn sạch socola Truffettes là được.” Ben cũng cười, dùng khẩu âm mới học được: “Có ngon thì lại đây, sợ cậu chắc?” Hai đứa nhỏ cười ha ha. Nhưng Vương Cẩm thì không sao vui cho nổi. – Hết chap 48 –
|
CHƯƠNG 49: ĐÁ PES
Trên đường về nhà, Ngạn Dung vui vẻ chia sẻ với Vương Cẩm những chuyện đã cùng bạn học làm hôm nay, bọn họ xem video thi đấu của Ben khi còn ở đội tuyển thiếu niên, Ben còn khoe với bọn họ bộ sưu tập của mình, cụ tỉ như chữ ký của Thomas Muller và Mesut Ozil, còn có bức ảnh Ben chụp chung với mấy vị cầu thủ chủ lực trong mùa giải Bayern, và nhiều nhiều chuyện khác. Vương Cẩm một bên nghe, một bên phụ họa ‘Ừ’, ‘Ồ’, ‘Đúng thế’ các kiểu. Ngạn Dung hưng phấn nói: “Rất là khốc đúng không? Mọi người xem xong là muốn đi đá bóng ngay, nhưng mà đầu gối Ben vẫn không ổn, nên cuối cùng bọn em không có đi, ngồi ở nhà cậu ấy chơi game hai tiếng, từng được huấn luyện chuyên nghiệp có khác, Ben chơi game so với bọn em pro hơn nhiều, cậu ấy quá siêu!” Phần lớn các cậu trai Châu Âu đều trời sinh đã có cuồng nhiệt với môn bóng đá, Ngạn Dung hiển nhiên là cũng có chút sùng bái Ben. Vương Cẩm nghĩ thầm, không phải chỉ là đá PES thôi sao, ai lại không biết chứ? Anh trước tiên mang Ngạn Dung đi ăn tối, sau đó mới quay về nhà. Ngạn Dung vừa ngâm nga ca khúc chủ đề của Champions League vừa nhảy xuống xe, nhảy nhảy nhót nhót lên bậc cầu thang. Vương Cẩm đứng sau nhìn, cảm thấy cậu thế này mới giống một học sinh cấp ba, ghen tuông trong lòng cũng chậm rãi phai nhạt đi. Sau khi lên tầng, Vương Cẩm trước tiên là cầm bài tập của cậu học sinh cấp ba này lên kiểm tra. Ngạn Dung rót cốc nước đi đến, ngồi ở bên cạnh anh, thề nguyền son sắt: “Lần này không có bài nào khó đến mức không làm được, làm xong em cũng tự kiểm tra lại một lần rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu.” Nói xong cậu uống ừng ực mấy ngụm nước, Vương Cẩm cũng đón cái cốc từ tay cậu uống hai ngụm, tối nay ăn lẩu khô cay, nước dùng không cay lắm, thế nhưng có chút mặn. Cái cốc sứ to có quai này là của Vương Cẩm mua cho Ngạn Dung, màu lam đậm bên trên có in hình vua sư tử. Ngạn Dung rất là thích Lion King, nhất là Mufasa, cũng chính là bố của Simba, Vương Cẩm từng cùng cậu xem bộ phim hoạt hình hàng thế kỷ 20 này mấy lần, mỗi lần xem đến cảnh Mufasa chết đi, cậu đều khóc đến không nín được. Bài tập quả thật không có vấn đề gì, trong bài tập ngữ văn cũng chỉ tìm ra được một lỗi chính tả, thế nhưng dù là người Trung Quốc cũng rất hay dùng nhầm “an tường” với “tường”. Vương Cẩm khen ngợi cậu: “Không tồi, tiến bộ rất nhanh.” Ngạn Dung dương dương tự đắc nói: “Em rất là cố gắng đó.” Vương Cẩm nói tiếp: “Nhất là Trung văn, tiến bộ thần tốc luôn, ghê thật.” Ngạn Dung đặt cốc sang một bên, kiên trì ưỡn ngực tự hào nói: “Tương lai em phải gả đến Trung Quốc đó, tiếng Trung mà không tốt thì sao coi được chứ?” Vương Cẩm cười thành tiếng, một phần là thấy buồn cười, một phần là thấy ngọt ngào. Chơi đùa một trận, Ngạn Dung đi tắm, Vương Cẩm tựa vào đầu giường kiểm tra mail, anh gần đây có nhận một bệnh nhân cột sống bị dị dạng, giải phẫu có độ khó cao, anh năm ấy theo học một giáo viên vừa hay ở phương diện này rất có địa vị, thầy giáo lúc này đang ở nước ngoài, hai người muốn thảo luận vấn đề học thuật chuyên nghiệp hầu như đều phải dựa vào gửi mail. Anh đang tập trung cao độ xem mail, trên vai bỗng nóng lên, Ngạn Dung vừa tắm xong, tựa vào bên cạnh anh, đôi mắt xanh kia sáng nhấp nháy, đầu lưỡi liếm môi dưới, chân nhỏ nhẹ nhàng đặt trên chân anh, vừa nhìn là thấy ngay tâm tư đang không an phận. Vương Cẩm nhịn cười, nói: “Đợi một lát, để anh xem xong đoạn tư liệu này đã.” Ngạn Dung nói: “Ồ.” Cậu ngoài miệng thì đáp ứng rõ nhanh, chân nhỏ thế nhưng cứ cọ đi cọ lại làm phiền chân Vương Cẩm. Vương Cẩm vỗ một phát vào đùi cậu, cố ý nghiêm túc nói: “Nghe lời, mấy phút thôi.” Ngạn Dung nằm bò ra liếc mắt nhìn nội dung trong mail, thấy mấy chữ “tính chất cột sống dị dạng”, bỗng dưng tỉnh ngộ, bé ngoan không tiếp tục làm phiền, nằm ở bên cạnh chờ. Đến khi Vương Cẩm thả ipad xuống, cậu lập tức bò dậy hỏi: “Xem xong chưa?” Vương Cẩm cười nói: “Xong rồi, đến đây nào.” Cậu đến gần, Vương Cẩm cúi đầu hôn cậu. Cậu đang lúc tuổi trẻ cuồng nhiệt, chỉ vừa mới hôn thôi cũng đã kích động, khó kìm nổi lòng dán sát vào cơ thể Vương Cẩm, chủ động tách hai chân ra. Vương Cẩm rất thích phản ứng thế này của cậu, hôn lên má cậu, lại tiếp tục ra tay khiêu khích cậu không ngừng, thế nhưng rất nhanh anh đã chú ý đến một chuyện khác. Cậu khi tắm xong vẫn mặc một cái áo phông của Vương Cẩm làm áo ngủ, trước đây áo có thể che lại mông nhỏ của cậu, giờ thì chỉ có thể che được nửa cái mông. Bộ phận nguyên bản mà Vương Cẩm có thể nắm lấy bao phủ trong tay, hiện tại cũng cảm thấy không bao hết được. Tốc độ lớn lên của cậu, so với tưởng tượng của Vương Cẩm nhanh hơn rất nhiều. Đến nửa đêm, Vương Cẩm bị điện thoại để đầu giường rung đến tỉnh cả ngủ, Ngạn Dung mệt mỏi quá độ nằm bên cạnh anh, vẫn đang ngủ say giấc. Anh không bật đèn, rón rén mở điện thoại di động ra, trên màn hình khóa nhắc nhở có tin nhắn weixin “Đầu gối đại đế Benjamin: Real Madrid – 2!” Vương Cẩm sửng sốt một lúc, mới ngớ ra đây là điện thoại của Ngạn Dung, “Đầu gối đại đế Benjamin” này chắc là thiếu niên người Đức tên Ben kia. Hiện giờ đã hơn 4h sáng, trận đấu Champions League vừa đá xong, Ben liền ngay lập tức nhắn tin cho Ngạn Dung. Vương Cẩm lại nhẹ nhàng đặt điện thoại vào chỗ cũ, chậm rãi nằm xuống. Ngạn Dung mơ mơ màng màng dựa sát vào anh, hàm hồ nói một câu gì đó, giống như là “Là cái gì”, lại vừa giống như “Yêu thích em”. Vương Cẩm nở nụ cười, đem cậu ôm lấy, nhắm hai mắt lại. Trải qua những ngày cuối tuần này xong, Ngạn Dung lại trở về trường học, giống như mọi lần, đứng ở trước cổng trường lưu luyến không rời chào tạm biệt Vương Cẩm, bước một bước ngoảnh đầu ba lần đi vào cổng. Vương Cẩm đợi cậu đi vào trong, lại nhìn mấy cô cậu học sinh trước cổng một lúc, không nhìn ra người nào xinh đẹp anh tuấn hơn Ngạn Dung, nhưng mấy thiếu nam thiếu nữ này đều giống Ngạn Dung có sức sống bừng bừng, vội vàng sợ đến muộn, dáng vẻ chật vật chạy cho nhanh không giống như dân đi làm, bọn nhỏ trong lúc vung tay nhấc chân đều tràn ngập khí tức thanh xuân của tuổi trẻ. Tuổi trẻ thật là tốt. Hai ngày sau, thành viên trẻ tuổi nhất nhà họ Vương từ Tây Tạng trở về. Vương Cẩm đã nghĩ đến việc Vương Siêu có thể bị phơi nắng đen đi một chút, nhưng không nghĩ đến sẽ đen thành thế này. Vương Siêu thất vọng toàn tập: “Chỗ đấy chống nắng chẳng dễ tí nào, hơn nữa em soi gương rồi, cảm thấy màu da hiện tại rất là đàn ông.” Vương Cẩm nói: “Ờ trông rất đàn ông.” Vương Siêu cười nói: “Vầy anh còn nhìn cái chi? Nhìn không quen hay làm sao?” Vương Cẩm nhìn quả đầu bóng lưỡng của hắn, không nỡ nhìn thẳng, nói: “Quái thú đầu trọc từ đâu tới, trả em trai cho tao.” Vương Siêu sờ sờ cái đầu không còn tóc, cười hì hì giải thích: “Ở Namtso ngủ nhờ nhà dân hai ngày, bị con rận bò vào, ngứa muốn chết, mùi thuốc trị rận lại kinh quá, dùng trên đường cũng rất phiền, nên dứt khoát cạo luôn.” Vương Cẩm nhận ra Vương Siêu cũng không hài lòng quả đầu trọc này của mình, hỏi: “Người đại diện của mày trông thấy chắc điên mất, nhìn mày thế này, còn làm thần tượng kiểu gì?” Nụ cười trên mặt Vương Siêu nhạt đi, nói: “Có sao đâu nha, không làm thì không làm thôi, trước hết cứ nghỉ ngơi một thời gian, chờ sang năm tham gia chương trình chuyển sang làm phái thực lực luôn.” Vương Cẩm cau mày nói: “Còn chưa tra mày đâu, đang yên sao tự nhiên lại một mình nghĩ đến việc đi Xuyên Tạng? Điện thoại cũng vứt ở nhà, Lương Tỳ gọi điện hỏi thăm mày mấy lần rồi đấy.” Vương Siêu lại cười hì hì lên, nói: “Ui, vậy em phải nhanh nhanh gọi điện lại cho Lương ca, điện thoại em vẫn còn ở trong phòng à? Chắc đã sớm hết pin lâu rồi.” Hắn vui vẻ chạy lên tầng. Buổi tối trước khi ngủ Ngạn Dung gọi điện đến, Vương Cẩm đem chuyện Vương Siêu đã về kể cho cậu. Ngạn Dung rất vui vẻ, nói: “Anh chuyển lời hộ em, em cũng rất nhớ ảnh.” Vương Cẩm nói: “Ừm, đã nói hộ em rồi, nó nói đợi em về nhà sẽ cùng em chơi game.” Ngạn Dung quan tâm hỏi: “Ảnh cùng bạn trai thế nào rồi?” Vương Cẩm nói: “Anh không hỏi, có khả năng là chia tay.” Ngạn Dung “A” một tiếng, vội hỏi: “Tại sao?” Vương Cẩm cho là cậu đang hỏi ‘Tại sao lại không hỏi’, nên đáp: “Trạng thái của nó nhìn không ổn lắm, anh thấy trước hết vẫn không nên hỏi vấn đề này thì tốt hơn.” Ngạn Dung nói: “Không phải, ý em là, bọn họ tại sao chia tay? Tình cảm của hai người họ không phải rất tốt sao?” Vương Cẩm nói: “Chia tay không nhất định phải do tình cảm không còn tốt.” Ngạn Dung kỳ quái hỏi: “Còn tình cảm sao lại chia tay? Em không hiểu.” Vấn đề của Vương Siêu và Tiểu Tạ có chút phức tạp, Vương Cẩm không biết giải thích sao cho tốt, nên nói: “Chờ em lớn lên sẽ hiểu.” Ngạn Dung không nói câu gì, cậu có chút không vui, cậu không thích Vương Cẩm đối xử với mình như một đứa con nít. Vương Cẩm thấy cậu không lên tiếng, cũng cảm thấy câu nói kia của mình có chút qua loa, mất bò mới lo làm chuồng nói: “Thật ra anh cũng không rõ lắm, để nó nghỉ ngơi mấy ngày đã, anh sẽ hỏi nó sau.” Ngạn Dung nói: “Ừm.” Vương Cẩm hỏi cậu: “Tối hôm nay tham gia hoạt động gì?” Ngạn Dung hít một hơi, tính đem chuyện không vui kia quên đi, nói: “Không tham gia hoạt động gì, chơi đá PES cùng với bạn học.” Vương Cẩm: “… với Benjamin à? Chơi game ít thôi, sẽ ảnh hưởng đến việc học.” Ngạn Dung lại không vui rồi, giọng điệu của Vương Cẩm rõ ràng là đang thuyết giáo con nít, cậu phản bác lại: “Sẽ không đâu, thành tích của em và Ben đều rất tốt.” Vương Cẩm nói: “Vậy cũng không thể chơi game cả ngày.” Ngạn Dung không phục, nói: “Em đâu có chơi game cả ngày.” Vương Cẩm nói: “Em đừng không nghe lời thế.” Ngạn Dung nói: “Em sao phải nghe lời anh? Anh đâu phải ba ba em chứ.” Vương Cẩm: “…” Ngạn Dung rất nhanh đã hối hận, cậu thầm tự kiểm điểm, nhưng vẫn cảm thấy oan ức, câu ‘xin lỗi’ ngay bên miệng, nhưng không nói ra được. Một lát sau, Vương Cẩm nói: “Muộn rồi, ngủ đi, anh ngày mai còn có ca phẫu thuật phải làm. Ngủ ngon.” Ngạn Dung mím mím môi, nói: “Ngủ ngon.” Cậu cúp điện thoại, đem di động ném sang một bên, nặng nề nằm vật ra gối, tâm tình hạ rất thấp. Dưới giường đột nhiên có một cái đầu lén lút nhô lên. Ngạn Dung: “!!!” Bạn cùng phòng lúng túng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?” Ngạn Dung còn lúng túng hơn: “Cậu về lúc nào thế?” Bạn cùng phòng: “Mới về ban nãy, cậu gọi điện thoại hăng quá, không nghe thấy tớ đi vào.” Bình thường trước khi ngủ Ngạn Dung gọi điện cho Vương Cẩm đều sẽ tránh bạn cùng phòng, không muốn mấy lời tâm tình bị nghe thấy, càng không muốn bị phát hiện ra việc cậu vừa nói chuyện vừa có thể thẩm du, tuy rằng số lần không nhiều lắm. Cậu cố nhớ lại một chút, ngày hôm nay hình như không có nói đến chuyện gì không thể bị nghe được? Bạn cùng phòng vẻ mặt đồng tình nhìn cậu, nói: “Có phải cậu cùng bố nuôi cãi nhau không?” Ngạn Dung: “… Hể?” Bạn cùng phòng lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa, nói: “Có cãi nhau đi chăng nữa, cũng không thể đem mấy câu kiểu như ‘anh không phải ba ba tôi nói ra’ như thế, chú ấy không phải vẫn luôn đối xử với cậu không tồi sao? Câu này sẽ làm chú ấy thấy khổ sở.” Ngạn Dung: “… Ừa.” Vương Cẩm thật sự là có chút khổ sở, bạn trai nhỏ vẫn luôn hiểu chuyện nghe lời vì sao bỗng nhiên lại tiến vào thời kỳ phản nghịch? Còn nữa, đá PES thì có gì vui chứ. – Hết chap 49 –
|
CHƯƠNG 49: ĐÁ PES
Trên đường về nhà, Ngạn Dung vui vẻ chia sẻ với Vương Cẩm những chuyện đã cùng bạn học làm hôm nay, bọn họ xem video thi đấu của Ben khi còn ở đội tuyển thiếu niên, Ben còn khoe với bọn họ bộ sưu tập của mình, cụ tỉ như chữ ký của Thomas Muller và Mesut Ozil, còn có bức ảnh Ben chụp chung với mấy vị cầu thủ chủ lực trong mùa giải Bayern, và nhiều nhiều chuyện khác. Vương Cẩm một bên nghe, một bên phụ họa ‘Ừ’, ‘Ồ’, ‘Đúng thế’ các kiểu. Ngạn Dung hưng phấn nói: “Rất là khốc đúng không? Mọi người xem xong là muốn đi đá bóng ngay, nhưng mà đầu gối Ben vẫn không ổn, nên cuối cùng bọn em không có đi, ngồi ở nhà cậu ấy chơi game hai tiếng, từng được huấn luyện chuyên nghiệp có khác, Ben chơi game so với bọn em pro hơn nhiều, cậu ấy quá siêu!” Phần lớn các cậu trai Châu Âu đều trời sinh đã có cuồng nhiệt với môn bóng đá, Ngạn Dung hiển nhiên là cũng có chút sùng bái Ben. Vương Cẩm nghĩ thầm, không phải chỉ là đá PES thôi sao, ai lại không biết chứ? Anh trước tiên mang Ngạn Dung đi ăn tối, sau đó mới quay về nhà. Ngạn Dung vừa ngâm nga ca khúc chủ đề của Champions League vừa nhảy xuống xe, nhảy nhảy nhót nhót lên bậc cầu thang. Vương Cẩm đứng sau nhìn, cảm thấy cậu thế này mới giống một học sinh cấp ba, ghen tuông trong lòng cũng chậm rãi phai nhạt đi. Sau khi lên tầng, Vương Cẩm trước tiên là cầm bài tập của cậu học sinh cấp ba này lên kiểm tra. Ngạn Dung rót cốc nước đi đến, ngồi ở bên cạnh anh, thề nguyền son sắt: “Lần này không có bài nào khó đến mức không làm được, làm xong em cũng tự kiểm tra lại một lần rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu.” Nói xong cậu uống ừng ực mấy ngụm nước, Vương Cẩm cũng đón cái cốc từ tay cậu uống hai ngụm, tối nay ăn lẩu khô cay, nước dùng không cay lắm, thế nhưng có chút mặn. Cái cốc sứ to có quai này là của Vương Cẩm mua cho Ngạn Dung, màu lam đậm bên trên có in hình vua sư tử. Ngạn Dung rất là thích Lion King, nhất là Mufasa, cũng chính là bố của Simba, Vương Cẩm từng cùng cậu xem bộ phim hoạt hình hàng thế kỷ 20 này mấy lần, mỗi lần xem đến cảnh Mufasa chết đi, cậu đều khóc đến không nín được. Bài tập quả thật không có vấn đề gì, trong bài tập ngữ văn cũng chỉ tìm ra được một lỗi chính tả, thế nhưng dù là người Trung Quốc cũng rất hay dùng nhầm “an tường” với “tường”. Vương Cẩm khen ngợi cậu: “Không tồi, tiến bộ rất nhanh.” Ngạn Dung dương dương tự đắc nói: “Em rất là cố gắng đó.” Vương Cẩm nói tiếp: “Nhất là Trung văn, tiến bộ thần tốc luôn, ghê thật.” Ngạn Dung đặt cốc sang một bên, kiên trì ưỡn ngực tự hào nói: “Tương lai em phải gả đến Trung Quốc đó, tiếng Trung mà không tốt thì sao coi được chứ?” Vương Cẩm cười thành tiếng, một phần là thấy buồn cười, một phần là thấy ngọt ngào. Chơi đùa một trận, Ngạn Dung đi tắm, Vương Cẩm tựa vào đầu giường kiểm tra mail, anh gần đây có nhận một bệnh nhân cột sống bị dị dạng, giải phẫu có độ khó cao, anh năm ấy theo học một giáo viên vừa hay ở phương diện này rất có địa vị, thầy giáo lúc này đang ở nước ngoài, hai người muốn thảo luận vấn đề học thuật chuyên nghiệp hầu như đều phải dựa vào gửi mail. Anh đang tập trung cao độ xem mail, trên vai bỗng nóng lên, Ngạn Dung vừa tắm xong, tựa vào bên cạnh anh, đôi mắt xanh kia sáng nhấp nháy, đầu lưỡi liếm môi dưới, chân nhỏ nhẹ nhàng đặt trên chân anh, vừa nhìn là thấy ngay tâm tư đang không an phận. Vương Cẩm nhịn cười, nói: “Đợi một lát, để anh xem xong đoạn tư liệu này đã.” Ngạn Dung nói: “Ồ.” Cậu ngoài miệng thì đáp ứng rõ nhanh, chân nhỏ thế nhưng cứ cọ đi cọ lại làm phiền chân Vương Cẩm. Vương Cẩm vỗ một phát vào đùi cậu, cố ý nghiêm túc nói: “Nghe lời, mấy phút thôi.” Ngạn Dung nằm bò ra liếc mắt nhìn nội dung trong mail, thấy mấy chữ “tính chất cột sống dị dạng”, bỗng dưng tỉnh ngộ, bé ngoan không tiếp tục làm phiền, nằm ở bên cạnh chờ. Đến khi Vương Cẩm thả ipad xuống, cậu lập tức bò dậy hỏi: “Xem xong chưa?” Vương Cẩm cười nói: “Xong rồi, đến đây nào.” Cậu đến gần, Vương Cẩm cúi đầu hôn cậu. Cậu đang lúc tuổi trẻ cuồng nhiệt, chỉ vừa mới hôn thôi cũng đã kích động, khó kìm nổi lòng dán sát vào cơ thể Vương Cẩm, chủ động tách hai chân ra. Vương Cẩm rất thích phản ứng thế này của cậu, hôn lên má cậu, lại tiếp tục ra tay khiêu khích cậu không ngừng, thế nhưng rất nhanh anh đã chú ý đến một chuyện khác. Cậu khi tắm xong vẫn mặc một cái áo phông của Vương Cẩm làm áo ngủ, trước đây áo có thể che lại mông nhỏ của cậu, giờ thì chỉ có thể che được nửa cái mông. Bộ phận nguyên bản mà Vương Cẩm có thể nắm lấy bao phủ trong tay, hiện tại cũng cảm thấy không bao hết được. Tốc độ lớn lên của cậu, so với tưởng tượng của Vương Cẩm nhanh hơn rất nhiều. Đến nửa đêm, Vương Cẩm bị điện thoại để đầu giường rung đến tỉnh cả ngủ, Ngạn Dung mệt mỏi quá độ nằm bên cạnh anh, vẫn đang ngủ say giấc. Anh không bật đèn, rón rén mở điện thoại di động ra, trên màn hình khóa nhắc nhở có tin nhắn weixin “Đầu gối đại đế Benjamin: Real Madrid – 2!” Vương Cẩm sửng sốt một lúc, mới ngớ ra đây là điện thoại của Ngạn Dung, “Đầu gối đại đế Benjamin” này chắc là thiếu niên người Đức tên Ben kia. Hiện giờ đã hơn 4h sáng, trận đấu Champions League vừa đá xong, Ben liền ngay lập tức nhắn tin cho Ngạn Dung. Vương Cẩm lại nhẹ nhàng đặt điện thoại vào chỗ cũ, chậm rãi nằm xuống. Ngạn Dung mơ mơ màng màng dựa sát vào anh, hàm hồ nói một câu gì đó, giống như là “Là cái gì”, lại vừa giống như “Yêu thích em”. Vương Cẩm nở nụ cười, đem cậu ôm lấy, nhắm hai mắt lại. Trải qua những ngày cuối tuần này xong, Ngạn Dung lại trở về trường học, giống như mọi lần, đứng ở trước cổng trường lưu luyến không rời chào tạm biệt Vương Cẩm, bước một bước ngoảnh đầu ba lần đi vào cổng. Vương Cẩm đợi cậu đi vào trong, lại nhìn mấy cô cậu học sinh trước cổng một lúc, không nhìn ra người nào xinh đẹp anh tuấn hơn Ngạn Dung, nhưng mấy thiếu nam thiếu nữ này đều giống Ngạn Dung có sức sống bừng bừng, vội vàng sợ đến muộn, dáng vẻ chật vật chạy cho nhanh không giống như dân đi làm, bọn nhỏ trong lúc vung tay nhấc chân đều tràn ngập khí tức thanh xuân của tuổi trẻ. Tuổi trẻ thật là tốt. Hai ngày sau, thành viên trẻ tuổi nhất nhà họ Vương từ Tây Tạng trở về. Vương Cẩm đã nghĩ đến việc Vương Siêu có thể bị phơi nắng đen đi một chút, nhưng không nghĩ đến sẽ đen thành thế này. Vương Siêu thất vọng toàn tập: “Chỗ đấy chống nắng chẳng dễ tí nào, hơn nữa em soi gương rồi, cảm thấy màu da hiện tại rất là đàn ông.” Vương Cẩm nói: “Ờ trông rất đàn ông.” Vương Siêu cười nói: “Vầy anh còn nhìn cái chi? Nhìn không quen hay làm sao?” Vương Cẩm nhìn quả đầu bóng lưỡng của hắn, không nỡ nhìn thẳng, nói: “Quái thú đầu trọc từ đâu tới, trả em trai cho tao.” Vương Siêu sờ sờ cái đầu không còn tóc, cười hì hì giải thích: “Ở Namtso ngủ nhờ nhà dân hai ngày, bị con rận bò vào, ngứa muốn chết, mùi thuốc trị rận lại kinh quá, dùng trên đường cũng rất phiền, nên dứt khoát cạo luôn.” Vương Cẩm nhận ra Vương Siêu cũng không hài lòng quả đầu trọc này của mình, hỏi: “Người đại diện của mày trông thấy chắc điên mất, nhìn mày thế này, còn làm thần tượng kiểu gì?” Nụ cười trên mặt Vương Siêu nhạt đi, nói: “Có sao đâu nha, không làm thì không làm thôi, trước hết cứ nghỉ ngơi một thời gian, chờ sang năm tham gia chương trình chuyển sang làm phái thực lực luôn.” Vương Cẩm cau mày nói: “Còn chưa tra mày đâu, đang yên sao tự nhiên lại một mình nghĩ đến việc đi Xuyên Tạng? Điện thoại cũng vứt ở nhà, Lương Tỳ gọi điện hỏi thăm mày mấy lần rồi đấy.” Vương Siêu lại cười hì hì lên, nói: “Ui, vậy em phải nhanh nhanh gọi điện lại cho Lương ca, điện thoại em vẫn còn ở trong phòng à? Chắc đã sớm hết pin lâu rồi.” Hắn vui vẻ chạy lên tầng. Buổi tối trước khi ngủ Ngạn Dung gọi điện đến, Vương Cẩm đem chuyện Vương Siêu đã về kể cho cậu. Ngạn Dung rất vui vẻ, nói: “Anh chuyển lời hộ em, em cũng rất nhớ ảnh.” Vương Cẩm nói: “Ừm, đã nói hộ em rồi, nó nói đợi em về nhà sẽ cùng em chơi game.” Ngạn Dung quan tâm hỏi: “Ảnh cùng bạn trai thế nào rồi?” Vương Cẩm nói: “Anh không hỏi, có khả năng là chia tay.” Ngạn Dung “A” một tiếng, vội hỏi: “Tại sao?” Vương Cẩm cho là cậu đang hỏi ‘Tại sao lại không hỏi’, nên đáp: “Trạng thái của nó nhìn không ổn lắm, anh thấy trước hết vẫn không nên hỏi vấn đề này thì tốt hơn.” Ngạn Dung nói: “Không phải, ý em là, bọn họ tại sao chia tay? Tình cảm của hai người họ không phải rất tốt sao?” Vương Cẩm nói: “Chia tay không nhất định phải do tình cảm không còn tốt.” Ngạn Dung kỳ quái hỏi: “Còn tình cảm sao lại chia tay? Em không hiểu.” Vấn đề của Vương Siêu và Tiểu Tạ có chút phức tạp, Vương Cẩm không biết giải thích sao cho tốt, nên nói: “Chờ em lớn lên sẽ hiểu.” Ngạn Dung không nói câu gì, cậu có chút không vui, cậu không thích Vương Cẩm đối xử với mình như một đứa con nít. Vương Cẩm thấy cậu không lên tiếng, cũng cảm thấy câu nói kia của mình có chút qua loa, mất bò mới lo làm chuồng nói: “Thật ra anh cũng không rõ lắm, để nó nghỉ ngơi mấy ngày đã, anh sẽ hỏi nó sau.” Ngạn Dung nói: “Ừm.” Vương Cẩm hỏi cậu: “Tối hôm nay tham gia hoạt động gì?” Ngạn Dung hít một hơi, tính đem chuyện không vui kia quên đi, nói: “Không tham gia hoạt động gì, chơi đá PES cùng với bạn học.” Vương Cẩm: “… với Benjamin à? Chơi game ít thôi, sẽ ảnh hưởng đến việc học.” Ngạn Dung lại không vui rồi, giọng điệu của Vương Cẩm rõ ràng là đang thuyết giáo con nít, cậu phản bác lại: “Sẽ không đâu, thành tích của em và Ben đều rất tốt.” Vương Cẩm nói: “Vậy cũng không thể chơi game cả ngày.” Ngạn Dung không phục, nói: “Em đâu có chơi game cả ngày.” Vương Cẩm nói: “Em đừng không nghe lời thế.” Ngạn Dung nói: “Em sao phải nghe lời anh? Anh đâu phải ba ba em chứ.” Vương Cẩm: “…” Ngạn Dung rất nhanh đã hối hận, cậu thầm tự kiểm điểm, nhưng vẫn cảm thấy oan ức, câu ‘xin lỗi’ ngay bên miệng, nhưng không nói ra được. Một lát sau, Vương Cẩm nói: “Muộn rồi, ngủ đi, anh ngày mai còn có ca phẫu thuật phải làm. Ngủ ngon.” Ngạn Dung mím mím môi, nói: “Ngủ ngon.” Cậu cúp điện thoại, đem di động ném sang một bên, nặng nề nằm vật ra gối, tâm tình hạ rất thấp. Dưới giường đột nhiên có một cái đầu lén lút nhô lên. Ngạn Dung: “!!!” Bạn cùng phòng lúng túng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?” Ngạn Dung còn lúng túng hơn: “Cậu về lúc nào thế?” Bạn cùng phòng: “Mới về ban nãy, cậu gọi điện thoại hăng quá, không nghe thấy tớ đi vào.” Bình thường trước khi ngủ Ngạn Dung gọi điện cho Vương Cẩm đều sẽ tránh bạn cùng phòng, không muốn mấy lời tâm tình bị nghe thấy, càng không muốn bị phát hiện ra việc cậu vừa nói chuyện vừa có thể thẩm du, tuy rằng số lần không nhiều lắm. Cậu cố nhớ lại một chút, ngày hôm nay hình như không có nói đến chuyện gì không thể bị nghe được? Bạn cùng phòng vẻ mặt đồng tình nhìn cậu, nói: “Có phải cậu cùng bố nuôi cãi nhau không?” Ngạn Dung: “… Hể?” Bạn cùng phòng lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa, nói: “Có cãi nhau đi chăng nữa, cũng không thể đem mấy câu kiểu như ‘anh không phải ba ba tôi nói ra’ như thế, chú ấy không phải vẫn luôn đối xử với cậu không tồi sao? Câu này sẽ làm chú ấy thấy khổ sở.” Ngạn Dung: “… Ừa.” Vương Cẩm thật sự là có chút khổ sở, bạn trai nhỏ vẫn luôn hiểu chuyện nghe lời vì sao bỗng nhiên lại tiến vào thời kỳ phản nghịch? Còn nữa, đá PES thì có gì vui chứ. – Hết chap 49 –
|
CHƯƠNG 50: CÁCH NUÔI DẠY TRẺ
Bởi vì Vương Siêu đã trở về, thế là Lương Tỳ – phải ở nhà một mình – nói muốn giúp hắn tẩy trần, hẹn hắn ăn bữa cơm, cũng đồng thời gọi luôn cho Vương Cẩm. Buổi tối vừa thấy mặt, Lương Tỳ liền phát hãi, chỉ vào đầu Vương Siêu, nói: “Đây là tóc giả hay đầu thật đấy?” Lại quay qua hỏi Vương Cẩm: “Mày lại xảy ra chuyện gì? Sao chả có *** thần chút nào thế?” Vương Cẩm bóp bóp sống mũi, nói: “Ban sáng làm một ca phẫu thuật hơn 5 tiếng đồng hồ.” Vương Siêu chìa đầu ra cho Lương Tỳ sờ, bị Lương Tỳ vỗ cho một cái ủn ra, phỉ nhổ: “Còn đen sì y như cục than, tắt đèn cái là không tìm thấy chú mày đâu luôn.” Vương Siêu ôm ngực, nói: “Ai muốn tắt đèn chơi với anh chứ?” Lương Tỳ mắng: “Phắn ngay, sao chú mày không đem đầu lưỡi phơi khô luôn đi.” Cãi đi cãi lại đến khi gọi đồ ăn, Vương Cẩm uống trà, Lương Tỳ với Vương Siêu uống rượu. Uống hai chén, Lương Tỳ hỏi thẳng Vương Siêu: “Chú với Tiểu Tạ làm sao thế?” Vương Siêu cười hì hì, tại mặt hắn quá đen, nên hàm răng có vẻ rất là trắng, nói: “Không sao cả, chia tay thôi.” Lương Tỳ rõ ràng không tin, nói: “Cậu ta đúng thật là cùng cô minh *** kia có chuyện gì à?” Vương Siêu hoàn toàn thất vọng: “Ai biết được, cũng đâu liên quan gì đến em.” Vương Cẩm hỏi một câu: “Vậy tại sao chia tay?” Vương Siêu liếc mắt nhìn đèn treo tường, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tính cách không hợp.” Lương Tỳ và Vương Cẩm cùng liếc nhìn hắn, ai cũng hiểu là hắn không muốn nói. Vương Siêu chủ động thay đổi đề tài, tiện hề hề nói với Vương Cẩm: “Em nghe đại ca nói, cuối tuần anh muốn dẫn đối tượng đến cho ổng gặp.” Lương Tỳ ngồi một bên trêu ghẹo: “Ái chà, tốc độ nhanh quá nha.” Vương Cẩm một chút cũng không xấu hổ, nói: “Mày đến lúc ấy nếu như không có việc gì, cũng đi luôn đi.” Nhìn chung thì anh đại nhà họ Vương là một người rất nghiêm túc, Ngạn Dung đến lúc ấy có thể sẽ có chút gò bó, nếu như Vương Siêu cũng ở đấy, có lẽ sẽ tốt hơn, dù sao Ngạn Dung và Vương Siêu cũng khá thân. Lương Tỳ tỏ vẻ khó ở: “Tại sao không gọi tao đi cùng? Tao là bố nó đấy.” Vương Siêu phỉ nhổ: “Mau tỉnh lại đi, anh chỗ nào giống bố người ta chứ, anh hai em còn giống hơn cả anh.” Vương Cẩm liếc hắn. Vương Siêu vội nói: “Em không phải chê anh già.” Lương Tỳ cười nói: “So với Ngạn Dung, nó mà còn không già?” Vương Cẩm vốn do ban ngày phẫu thuật nên uể oải mặt mày đanh lại, nghe xong câu này, mặt càng đanh hơn. Lương Tỳ vội nói: “Đừng coi là thật chứ? Tao đùa đấy, không phải vấn đề già hay không già, so với Ngạn Dung chúng ta ai dám nói mình còn trẻ chứ?” Câu này đúng là nói sự thật, Vương Cẩm nhận mệnh nói: “Ừ, cậu ấy còn quá nhỏ.” Lương Tỳ giả vờ giả vịt hâm mộ, nói: “Còn nhỏ thế mới tốt đấy, mày xem nó dính mày bao nhiêu, tao thật trông mong vợ tao cũng có thể dính lấy tao như thế, đáng tiếc vừa mở mắt lại nhận ra sự thật là tao đang nằm mơ.” Vương Siêu phối hợp phát ra âm thanh làm nền: “Ha ha ha.” Lương Tỳ không để ý đến hắn, tiếp tục nói với Vương Cẩm: “Nói mày giống bố nó hơn cũng không phải không đúng, tao một chút cũng không giống, vợ tao cũng không dám quản nó chặt quá, tao thấy nó cái gì cũng nghe lời mày.” Vương Cẩm nở nụ cười, nhớ lại chuyện tối qua, nói: “Gần đây không ngoan lắm, có hơi phản nghịch.” Vương Siêu lại ở bên cạnh xen mỏ: “Lá cây lạnh lẽo tung bay khắp mặt tôi, con tôi phản nghịch làm trái tim tôi bị tổn thương” Vương Cẩm: “…” Lương Tỳ cũng ha ha ha, nói: “Chúng ta cũng đã từng như thế còn gì, tao rời nhà trốn đi, mày quỳ còn bị đánh, cái tuổi này phản nghịch là chuyện quá bình thường luôn.” Vương Cẩm thở dài, hiếm khi khổ não. Lương Tỳ ý xấu nổi lên: “Thực sự mà không nghe lời thì cứ đánh, đánh hai bận là ngoan ngay.” Vương Cẩm lắc đầu, Vương Siêu cười nói: “Quên chuyện ấy đi, cưng lắm ấy, nào dám đánh chứ.” Lương Tỳ cười ***: “Vậy cũng chỉ còn cách khiêng lên giường giải quyết.” Vương Cẩm quang minh lẫm liệt nói: “Mày nhìn xem mày giống bố cậu ấy chỗ nào?” Lương Tỳ vô tội nói: “Không phải sớm nói với mày rồi à, mày mới là bố nó.” Vương Cẩm: “…” Anh so với ban nãy càng mệt hơn. Sau khi giải tán ai về nhà nấy, Vương Cẩm đợi đến 10h, Ngạn Dung cũng không gọi điện đến. Anh tắt đèn, nằm xuống nhắm mắt ngủ. Một lát sau, Vương Cẩm lại ngồi dậy, bật đèn ngủ lên. Là bởi vì bầu không khí ngày hôm qua quá tệ, thế nên hôm nay Ngạn Dung mới không muốn gọi điện cho anh sao? Vậy còn ngày mai? Ngày kia nữa? Có lẽ nào bắt đầu từ ngày hôm nay, sẽ không còn cuộc điện thoại nào trước khi ngủ nữa sao? Vương Cẩm mở điện thoại, nhấn số của Ngạn Dung, gọi điện. Vừa mới “Tút” nửa nhịp, bên kia đã bắt máy. … Vẫn luôn một mực chờ anh gọi điện đến à? Ngạn Dung nói: “Nè.” Tiếng nói của cậu rất nhẹ, âm thanh của Vương Cẩm cũng thả nhẹ theo, nói: “Đã ngủ chưa?” Ngạn Dung nói: “Vẫn chưa.” Vương Cẩm hỏi cậu mấy câu như bình thường: “Tối nay tham gia hoạt động gì?” Ngạn Dung nói: “Cái gì cũng không tham gia.” Vương Cẩm nghe thấy giọng cậu có chút ấm ức, nói: “Sao vậy?” Ngạn Dung nói: “Không có hứng.” Vương Cẩm hỏi tiếp: “Không vui? Hay là không thoải mái?” Ngạn Dung không trả lời, hỏi: “Anh về nhà chưa?” Vương Cẩm nói: “Về rồi.” Ngạn Dung nói: “Không tăng ca? Ngày hôm nay làm phẫu thuật thuận lợi chứ?” Vương Cẩm nói: “Phẫu thuật rất thuận lợi, không phải tăng ca, buổi tối nay đi ăn cơm cùng Lương Tỳ với thằng em trai.” Ngạn Dung nói: “Em trai anh có khỏe không?” Vương Cẩm nói: “Cũng không tệ lắm, lắm mồm nguyên cả tối.” Ngạn Dung cười thành tiếng, nói: “Em rất thích nghe ảnh nói chuyện.” Vương Cẩm cũng cười: “Anh nghe nhiều phiền lắm đây, ngày mai là thứ sáu, chờ em về nhà, có thể nghe nó nói đủ luôn.” Ngạn Dung nói: “Ừm.” Cậu gọi một tiếng: “Vương Cẩm Châu.” Vương Cẩm cảm giác như lỗ tai mình bị một móng mèo đầy lông chạm nhẹ vào, ngứa đến độ linh hồn muốn thoát xác. Lúc này đây Ngạn Dung đặc biệt gợi cảm, dù không nhìn thấy mặt và cơ thể cậu, chỉ dựa vào âm thanh, cũng có thể phác họa ra hình ảnh cậu không mặc quần, hai cẳng chân trắng như bạch ngọc nằm ở trên giường, áo phông bao lấy bờ mông tuyệt đẹp của thiếu niên, tóc rối trên trán hơi che khuất đôi mắt xanh lam, đôi môi hồng nhạt nói ra từng câu từng chữ nhẹ nhàng lại mềm mại. “Em còn tưởng là anh không muốn để ý đến em nữa.” Ngạn Dung nhỏ giọng nói. Vương Cẩm ngẩn người, thoát khỏi đống suy nghĩ bậy bạ trong đầu. Ngạn Dung nói tiếp: “Em không dám gọi cho anh, lại sợ anh không gọi đến, em đợi suốt từ 8h đến hơn 10h.” Vương Cẩm: “… Xin lỗi.” Ngạn Dung khịt khịt mũi, tự kiểm điểm: “Người nên nói xin lỗi là em, ngày hôm qua không nên cùng anh cãi nhau, anh không đồng ý cho em chơi game cũng là muốn tốt cho em, em thế mà lại nổi nóng với anh, anh nói đúng, em quá trẻ con.” Vương Cẩm có chút xấu hổ một cách vi diệu, Ngạn Dung không nhận ra được tâm tư bên trong cái ý ‘vì muốn tốt cho em’ ngày hôm qua của anh, đem trách nhiệm trận cãi nhau nhỏ này ôm hết cả vào người mình. Đương nhiên anh cũng sẽ không ngu mà chủ động đem chút ghen tuông này nói ra. Vương Cẩm nói: “Ngày hôm qua thái độ và cách diễn đạt của anh cũng có vấn đề, em đã là người lớn rồi, anh không nên dùng thái độ đối xử với một đứa trẻ với em.” Anh biết Ngạn Dung muốn nghe cái gì, trên thực tế, hồi tưởng lại toàn bộ cuộc đối thoại ngày hôm qua, anh dễ dàng tìm ra điểm nào làm Ngạn Dung đột nhiên không vui. Ngạn Dung giọng điệu quả nhiên trở nên trong sáng hơn, nói: “Vương Cẩm Châu, anh tốt nhất!” Sau cơn mưa trời lại sáng, hai người còn nói mấy lời tâm tình một lúc, Vương Cẩm mới giục Ngạn Dung ngày mai còn phải đi học mau ngủ. Đã vào hè, tuy rằng không đến mức độ như trời giữa hè không có điều hòa thì sẽ nghẻo, nhưng trước khi ngủ khó tránh khỏi có chút nóng bức. Vương Cẩm xuống tầng mở tủ lạnh lấy bình nước đá, lên lại tầng thì tiện tay tắt đèn cầu thang, gian phòng của Vương Siêu ở tầng ba vẫn còn ánh đèn, nhưng không có âm thanh gì. Mấy ngày từ Tây Tạng trở về, Vương Siêu vẫn yên lặng đợi ở nhà, cũng không giống như trước khi yêu đương suốt ngày chạy ra ngoài chơi, buổi tối trong phòng cũng không có tiếng động, không giống cái dáng vẻ ồn ào, mở nguyên dàn loa ngồi nghe nhạc trước đây. Chiều tối ngày hôm sau, lúc Vương Cẩm muốn đến trường học đón Ngạn Dung, đột nhiên lại có chuyện xảy ra. Bệnh nhân cột sống dị dạng sau khi được anh phẫu thuật xong liền được sắp xếp vào ICU, người sau khi tỉnh lại đầu óc cũng tỉnh táo, xả hơi được, nhưng chân không có cảm giác, đây là loại bệnh trạng thường gặp sau khi phẫu thuật, nhưng người nhà bệnh nhân nghi ngờ ca phẫu thuật của bệnh viện thất bại, tâm trạng hiện giờ rất kích động. Vương Cẩm là bác sĩ phụ trách, đành thay lại đồng phục rồi giải thích động viên, gọi điện cho Vương Siêu, để hắn đi một chuyến đến trường đón Ngạn Dung về nhà. Ngạn Dung cùng mấy bạn học cũng đang đợi người nhà đến đón, đứng ở cổng trường vừa tán gẫu vừa chờ. Nhờ phúc của nhỏ bạn học người Mỹ – Kaitlyn, trong lớp hầu hết mọi người đều biết Ngạn Dung có một ba ba đẹp trai làm bác sĩ, thoạt đầu Ngạn Dung rất khó chịu, sau đó quen dần, khi được bạn học hỏi “Ba ba cậu có thật sự đẹp trai như lời Kaitlyn nói không”, cậu sẽ đặc biệt tự hào nói “Tất nhiên là thật”. Khi Vương Siêu đầu đội mũ lưỡi trai, da dẻ ngăm đen, từ xa vẫy vẫy tay về phía bên này, chẳng ai nghĩ là hắn đến đón Ngạn Dung. Hắn là một ca sĩ đang hot, nếu như không phải trong chuyến phượt Xuyên Tạng đem bản thân phơi nắng đến cái dạng này, Vương Cẩm cũng không dám ban ngày ban mặt để hắn đến trường đón Ngạn Dung. Ngạn Dung nhìn hắn một lúc lâu cũng không nhận ra nổi, cuối cùng vẫn là dựa vào giọng nói mới đoán được hắn là ai. Bạn học đang mong chờ gặp “Ba ba đẹp trai” hơi kinh ngạc hỏi: “Bố cậu?” Ngạn Dung nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Không phải, người này là em trai hắn… anh em bọn họ lớn lên không giống nhau đâu.” Sau khi theo Vương Siêu lên xe, cậu mới hỏi: “Anh phơi nắng thành thế này à?” Vương Siêu nắm chặt tay gồng lên show cơ bắp của mình, nói: “Trông men không?” Ngạn Dung có chút ao ước, chân thành ca ngợi: “Real men! Quá khốc!” Vương Siêu thật ra chỉ là muốn khoe khoang để che giấu lòng mình, bất ngờ gặp phải người thật sự khen mình, trái lại bị giật mình, hỏi: “Em thích cơ bắp à?” Ngạn Dung nói: “Em cũng muốn được như thế này, da dẻ đen một chút, cơ bắp to một chút.” Vương Siêu: “…” Tương lai anh hai nhà mềnh có vẻ hơi bị thảm. – Hết chap 50 –
|