Ngươi Là Nương Tử Của Ta
|
|
CHƯƠNG 4: Y LÀ ĐẠI MA ĐẦU
Tần Duy Ngã ngồi bật dậy, hai mắt trợn to, thở phì phò, nửa ngày mới dần bình ổn. Thật đáng sợ, một giấc mộng thật đáng sợ! Nếu thật như trong giấc mộng kia, chẳng thà hắn bị loạn kiếm chém chết còn hơn. Tần Duy Ngã nhìn xung quanh. May quá, hắn còn đang ở căn nhà nát bét kia, không có nến đỏ, không có mỹ nhân, cũng không có… “Nương tử!” Cửa gỗ đột nhiên bị mở ra, một thân ảnh ‘xoẹt’ xuất hiện trước giường hắn. Nương a! Trái tim vừa mới bình ổn được một chút, chớp mắt đã bị khuôn mặt cách khuôn mặt của hắn chưa tới một tấc doạ suýt nhảy ra ngoài. “Có chuyện gì vậy?” Người tới cẩn thận nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới người nằm trên giường một lượt. Hoàn hảo, trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt thì không có chỗ nào bị thương. “Ngươi là…” Thanh âm khàn khàn này hình như hắn có biết, hơn nữa khuôn mặt dáng vẻ cũng rất quen. Người trước mặt độ khoảng ba mươi, trán cao mày rậm, mắt phượng, mũi rất cao, cương nghị mà không mất đi vẻ nhu hoà, thực sự là một mỹ nam tử hiếm có. “Nương tử, ngươi làm sao vậy? Ta là Thiên Thanh, tướng công của ngươi đây.” Nương tử? Thiên Thanh? Tướng công? Loạn thất bát tao cái gì vậy? Bất quá hắn có thể nghe ra được người trước mắt chính là đại ân nhân đã cứu hắn một mạng. Khoan đã… Thiên Thanh…? A! Lẽ nào là — Trong đầu Tần Duy Ngã hiện lên một thân ảnh, thân ảnh hắn đã từng sùng bái rất lâu, thân ảnh hẳn đã sớm hoá thành tro bụi…. “Nguỵ Thiên Thanh?” Hắn nghe được thanh âm của chính mình đang run rẩy. “Nương tử còn chưa thanh tỉnh sao? Để vi phu bắt mạch lại cho ngươi.” Nam nhân yêu thương vươn tay xoa mặt hắn, cúi đầu đặt tay lên cổ tay hắn, muốn tìm nguyên nhân biến hắn trở nên thất thường như vậy. Không phải ta còn nằm mơ chứ, trộm nhéo mình một cái. Đau quá, không phải nằm mơ. Tần Duy Ngã hỗn loạn. Đầu tiên là bị một mỹ nhân, không đúng! Là một độc phụ hãm hại biến thành cha của một hài tử, sau đó bị trượng phu độc phụ đuổi giết ngàn dặm, thiếu chút mất mạng được người cứu lại phát hiện thì ra ân nhân chính là sát nhân vạn mạng trong truyền thuyết, trên thực tế cũng đã giết mấy trăm sát thủ lãnh huyết. Đúng là vừa ra ổ sói lại nhập hang hổ, hắn sao có thể xúi quẩy như thế!! “May quá, không có gì trở ngại. Có thể là vì nằm lâu quá, để ta ôm ngươi ra ngoài phơi nắng.” Buông tay hắn ra, nam nhân — Nguỵ Thiên Thanh lấy áo khoác trên đầu giường, săn sóc mặc vào cho Tần Duy Ngã. Tuỳ ý để y coi mình như con rối gỗ đùa nghịch, Tần Duy Ngã không dám có một câu oán hận. Nguỵ Thiên Thanh là người nào? Ba năm trước nếu ngươi ở trên đường hô to cái tên này một tiếng, cam đoan mười người trong giang hồ thì có chín người sợ phát run, người còn lại thì bị hù chết. Vì cái gì hả? Bởi vì y là Kiếm đế đứng thứ ba trong thập đại cao thủ đứng đầu trong giang hồ. Một kẻ chỉ trong một đêm biến Thuý Trúc sơn trang danh chấn giang hồ hoá thành hư ảo không tồn tại. Một kẻ liên tục trong ba ngày, chém giết không chừa vô số cao thủ trong các đại môn phái. Ba trăm tám mươi hai nhân mạng, trong một ngày ra đi không còn đường trở lại. Tất cả người trong giang hồ đều sợ y, sợ y đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sợ mình trở thành đối tượng tiếp theo bị y loại bỏ. Nhưng có một chuyện kì quái là, rất nhiều cô nương tiểu thư lại thầm ái mộ y, không vì nguyên nhân gì khác, chính là bởi sự si tình của y. Vì hồng nhan mà nổi cơn thịnh nộ, đây là hình dung tốt nhất về lý do Nguỵ Thiên Thanh giết người như ma. Thế nhân đều biết Nguỵ Thiên Thanh tướng mạo đường đường, võ công kì cao, tính cách lãnh ngạo quái gở, lạc thú lớn nhất chính là luyện kiếm, khiêu chiến, tiếp tục luyện kiếm. Một người như vậy, năm năm trước lại cưới đệ nhất mỹ nhân Giang Nam Thẩm Thanh Thu, từ đó tu thân dưỡng tính, không màng thế sự. Đây vốn là một đoạn nhân duyên tài tử giai nhân tốt đẹp, vậy mà lại bị một ngày cách đây ba năm đập nát…. Tần Duy Ngã vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng mình đã thấy khi đi theo sư phụ đệ đệ đến Thuý Trúc sơn trang lúc ấy : Huyết *** đầy đất, tất cả mọi nơi đều vương vãi tứ chi không đủ đầy, từng khối thịt đầm đìa máu tươi rải rác. Thiếu trang chủ Thuý Trúc sơn trang Từ Thiểu Hồng là thảm nhất — nửa người trên không một vết thương, nhưng nửa người dưới từ tiểu phúc (bụng dưới) lại bị băm thành đống thịt vụn, dựa vào khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của gã có thể đoán được, gã là bị đau đến chết. Phải là cừu hận đến độ nào, mới có thể khiến gã chết thảm như thế. Hắn biết, tất cả mọi người đều biết — Thê tử y bị Từ Thiểu Hồng say rượu cưỡng gian, chảy máu tới chết, nhi tử còn đang kêu khóc đòi ăn của y bị Từ Thiểu Hồng vô tình ném xuống sông, chết đuối trong nước. Hết thảy những chuyện này chỉ vì Nguỵ Thiên Thanh xuất môn thăm bạn hữu, thê tử một mình mang theo nhi tử về nhà ngoại thăm viếng, trên đường gặp Từ Thiểu Hồng, gã đùa giỡn quá phận, bị nàng tặng cho một bạt tai, thẹn quá thành giận lao tới. Lúc ấy ở đó có rất nhiều người, song đều sợ gia thế của Từ Thiểu Hồng mà khoanh tay đứng nhìn vờ như không thấy. Cho nên bọn họ đều chết, chết dưới Vô tình kiếm. Nguỵ Thiên Thanh điên rồi, thê nhi chết thảm làm y tẩu hoả nhập ma, tính tình đại biến. Tất cả những người y gặp, bất luận là tốt hay xấu, là nam hay nữ toàn bộ đều không thể thoát khỏi lưỡi kiếm tàn khốc vấy đầy máu tươi của y. Từng là Kiếm đế khiến vô số kiếm khách ngưỡng vọng, chỉ chớp mắt hoá thành ma quỷ huyết *** giết người như ma.
|
CHƯƠNG 5: VẪN LÀ NÊN CHẠY ĐI
Cảnh ngộ của y khiến người đời thán uyển (thở dài tiếc thương), song cũng không thể nhân nhượng, vậy nên các đại môn phái dốc toàn bộ lực lượng, hy vọng có thể đánh gục y. Tần Duy Ngã dưới sư mệnh (mệnh lệnh của sư phụ) cũng tham dự vào, bất quá hắn không biết võ công, chỉ bị phái đi chữa thương cho mọi người mà thôi. Cũng bởi vậy, hắn mới chính mắt chứng kiến cảnh một thiên tài ngã xuống.
Đó là một trận chiến kinh thiên động địa, thập đại cao thủ ngoại trừ Ma đao đệ nhất và Âm đế đệ nhị không xuất hiện, bảy người còn lại tất cả đều tập hợp nhằm mục đích ngăn cản y. Nguỵ Thiên Thanh không hổ là một trong ba tuyệt thế cường giả, Vô tình kiếm xuất thần nhập hoá, kiếm quyết trứ danh của y — Thất Tình kiếm quyết tỏ ra uy lực hệt như lời đồn. Đa tình, Si tình, Thương tình, Đoạn tình, Hận tình, Tuyệt tình, Vô tình, kiếm kiếm kinh hồn, chiêu thu đoạt mệnh. (Thất tình ở đây là bảy trạng thái tình cảm ≠ thất tình bị người yêu bỏ Đa tình, Si tình…là các chiêu thức trong kiếm quyết này.) Bất đắc dĩ, các đại phái người đông thế mạnh, cuối cùng, Nguỵ Ngàn Thanh kiệt lực, bị đánh cho đứt đoạn kinh mạch mà chết, thi hài bị ném xuống vách núi. Bảy đại cao thủ ba người chết trận, một người tàn phế, ba người trọng thương, số người thương vong ở các đại môn phái tính không xuể, mất hết *** anh. Trận chiến ấy đến nay vẫn là ác mộng của giới giang hồ. Chỉ là, không ngờ tới… Nhìn nam nhân đang ôn nhu chải từng sợi tóc cho mình, Tần Duy Ngã tràn đầy nghi hoặc : Thần trí của y xem ra còn chưa hồi phục, bằng không nhất định sẽ không gọi mình là nương tử. Năm đó, y rõ ràng đã tắt thở, còn bị ném xuống vách núi sâu vạn trượng, vì sao còn có thể xuất hiện ở chỗ này? Hay, đây chỉ là diện mạo tương tự, chứ không phải cùng một người? “Nương nương đẹp đẹp!” Thấy mẫu thân không để ý đến mình, Li Nhi túm một lọn tóc đen bóng dài mượt dùng sức kéo. “Ai nha!” Suy nghĩ sâu xa bị giật trở về, Tần Duy Ngã giờ mới phát hiện ra bên cạnh còn một bé con. “Li Nhi!” Nguỵ Ngàn Thanh vội vàng đoạt lại tóc của thê tử trong tay nhi tử. Tiểu tử thối, dám coi ta là con mèo hen mà tuỳ ý giày vò ta. Tần Duy Ngã nổi điên vươn hai tay dùng sức tóm khuôn mặt nho nhỏ của Li Nhi. “Đau đau!” Mắt Li Nhi đỏ lên, khóc oà. “Khóc cái gì mà khóc, lúc ta nằm trên giường đau thế còn không khóc, đau có tí xíu ngươi liền khóc thành vậy, ngươi có phải là nam nhân hay không.” Tiểu hài tử khóc nhè là hắn sẽ sợ đến luống cuống tay chân, nhưng hắn không muốn yếu thế, chỉ có thể hung hăng thấp giọng nói thầm. “Oa!” Rõ ràng đau muốn chết lại không được mẫu thân an ủi, Li Nhi uỷ khuất cực kì, càng gào khóc to hơn. Nương của ta ơi! Đúng ma âm xuyên thủng lỗ tai mà. “Được rồi, là ta sai, ta sai còn không được sao? Tiểu tổ tông ngài rủ lòng từ bi tha cho ta đi.” Tiểu tử bổ nhào vào lòng mẫu thân, vừa khóc vừa tố khổ, “Ô Đau đau — ô!” “Không đau không đau, ta thổi thổi cho ngươi!” Tần Duy Ngã hoàn toàn bại trận, vội vàng nâng khuôn mặt nước mắt lưng tròng của bé con, thổi chỗ vừa bị hắn niết hồng. Nguỵ Ngàn Thanh ở bên cạnh nhìn mẫu tử bọn họ chơi đùa, khoé miệng khẽ cong, nở nụ cười ấm áp. “Cha cha.” Tay nhỏ đặt cạnh miệng làm mặt quỷ, Li Nhi vì bản thân thành công cướp đi chú ý của mẫu thân mà đắc ý cực kì. Tất cả động tác của Tần Duy Ngã vì một câu này mà cứng đờ. Đúng nga, hắn vậy mà quên mất người bên cạnh chính là ma *** gặp người liền giết. Làm sao bây giờ? Tình hình hiện tại xem ra thần trí của y đang hỗn loạn mơ hồ, nhầm lẫn coi mình là nương tử đã qua đời của y, coi tiểu tử này là con y. Ông trời ơi! Hắn còn muốn đi tìm độc phụ kia báo thù rửa hận, nếu người này thực sự là Nguỵ Thiên Thanh, vậy hắn….hắn đi thế nào đây — Tần Duy Ngã cẩn thận nhìn người từng là thiên hạ đệ nhất kiếm. Y giờ phút này ôn nhu như nước, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống kẻ huyết *** đầy tay năm đó. Tái chứng thực một chút, hoặc có thể hắn đã lầm, người này không phải ‘y’. “Cái kia…Ân, tướng, tướng công.” Đúng là xưng hô ghê tởm, may mà ở đây không có người khác, bằng không một đời anh danh của hắn đều bị huỷ sạch! Nhưng để không kích động y, nguy hiểm đến mạng nhỏ của mình, hắn đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. “Vô tình kiếm của ngươi ở đâu rồi? Sao không thấy ngươi để nó bên người?” Tần Duy Ngã trên mặt cố rặn một cái cười nịnh nọt, mắt to ngập nước loé lên tia hy vọng cuối cùng. Vô tình kiếm là mệnh căn của y, y đã từng nói : Kiếm còn người còn, kiếm huỷ người vong. Năm đó, kiếm và người đều bị bỏ lại nơi vách núi, nếu đây thực sự là y, vậy kiếm kia… “Ta sợ Li Nhi bị thương nên để trong phòng, ngay ở đầu giường ấy, nương tử không thấy à?” Nguỵ Thiên Thanh kì quái nhìn thê tử, “Sao tự dưng lại nhớ đến nó vậy?” “Không…Không có gì, không có gì…” Nước mắt tuyệt vọng trong lòng tuôn như mưa. Thấy! Thấy cái rắm, nếu hắn sớm nhìn thấy…hắn có thể làm cái gì chứ…Ô — số hắn khổ quá đi!!! “Kiếm kiếm phiêu phiêu.” Nhớ tối bội kiếm loé sáng của phụ thân, ánh mắt Li Nhi đầy hưng phấn. Nó đứng lên khỏi lòng Tần Duy Ngã, lúc la lúc lắc đi vào phòng tìm kiếm chơi. “Không được, con còn nhỏ, chờ con lớn hơn một chút, cha sẽ dạy con luyện kiếm.” Ôm ngang nhi tử, Nguỵ Thiên Thanh nhấc nó lên cao. “Ha ha ha ha.” Cảm giác như mình đang bay ấy, Li Nhi vui vẻ cười. Nam nhân trước mặt lộ rõ vẻ sủng nịch với đứa nhỏ, có thể tưởng tượng trước kia y yêu thương che chở thê nhi của mình thế nào. Nhưng trời luôn không theo ý nguyện con người, thế sự luôn không có ràng buộc…Nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, nhất định y sẽ cùng thê tử ẩn cư sống nốt quãng đời còn lại. Sau đó…con của y sẽ trở thành tân đệ nhất kiếm, tiếp tục viết nên một thần thoại trong giang hồ. “Nương tử! Nương tử?” Hôm nay thê tử hình như luôn phân tâm, có phải đang buồn sầu hay không? “A?” Y luôn mồm gọi mình là nương tử, ánh mắt chân thành thâm tình, đối mặt với một nam nhân si tình như vậy, hắn không cách nào mở miệng nói ra sự thực. Nếu hắn nói mình không phải là nương tử của y, chỉ sợ y sẽ bị kích thích hoá thành đại ma đầu gặp người liền giết kia, đến lúc đó…đến lúc đó không phải hắn sẽ trở thành vong hồn đầu tiên dưới kiếm của y sau khi y phục sinh sao?!!!!! Không được! Hắn mới nhược quán chi niên (tầm 20 tuổi), một đống mỹ nhân còn đang chờ hắn quan tâm yêu thương, dù lần trước bị vu hãm thiếu chút mất mạng, nhưng chuyện đều có nguyên nhân, chân tướng ngày sau sẽ rõ ràng, hắn chắc chắn sẽ lấy lại được trong sạch. Nếu lần này bỏ mạng, như vậy thực sự chết quá oan uổng! Hơn nữa, từ khi tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn liền hiểu được sinh mệnh đáng quý nhường nào, âm thầm phát thệ phải quý trọng mạng nhỏ của mình gấp bội. Giờ hắn đã rõ trước đầu chính là con đao, nào có thể ngốc nghếch đưa đầu lên. “Mấy ngày trước ngươi bị thương đau đớn khó nhịn, vi phu không có cách nào đành phải điểm huyệt của ngươi, khiến ngươi mê man hai ngày, hôm qua chỉ có thể ăn một ít cháo loãng. Giờ thương thế của ngươi đã ổn, ta chuẩn bị vài món ăn dân dã, bồi bổ cho ngươi. Ngươi và Li Nhi ở đây chờ ta một lát.” “Ừ, đi đi.” Đi không trở về thì càng tốt. Đợi Nguỵ Thiên Thanh nhún người phóng mất dạng, Tần Duy Ngã liền dẫn Li Nhi vọt vào phòng. Nhìn Vô tình kiếm được lau chùi bóng loáng, trên vỏ kiếm còn loé thanh quang, người nào đó vô lực ngã phịch xuống đất. Xong rồi, thực sự xong rồi. Tất cả những gì y nói đều là thật….Không được, không thể ở đây, hắn phải chạy nhanh, chạy trốn càng xa càng tốt. Trong đầu có chủ ý, Tần Duy Ngã bật ngươi ôm đứa nhỏ bỏ chạy. Li Nhi bị kẹp ở nách, nghĩ mẫu thân đang chơi cùng nó, cho nên không khóc nhè, liên mồm la hét “Giá giá giá” (Giá giá là câu khi người ta cưỡi ngựa đánh xe xài để giục ngựa) Tần Duy Ngã thầm nghĩ rời khỏi nơi rắc rối này, lại chưa từng lưu ý bản thân tựa hồ đã quen coi tiểu tử kia trở thành thứ gì đó của mình, đi đến đâu cũng không quên mang theo nó. Chính là, từ nhà gỗ đi ra, vừa mới bắt đầu còn có một con đường nhỏ, nhưng chạy một lúc xong, đường không còn, thay vào đó là đại thụ che trời. Không trung bị che kín, ánh sáng không lọt qua, hắn căn bản không phân biệt nổi đông tây nam bắc, chỉ có thể cảm giác đại khái phương hướng. Con mẹ nó! Dạo này hắn như dính vào sao Dạ Mã (ngựa đêm), cả ngày đều chạy không ngơi chân, chờ ra khỏi địa phương quỷ quái này nhất định hắn sẽ đến miếu tìm đại sư Văn Đức giải hạn, gỡ xui. Nghĩ đến đây, Tần Duy Ngã không thể không bội phục tiên đoán của bản thân : Vì để tiện theo đuổi mỹ nhân, hắn gắng gượng ép chính mình học vài ngày khinh công, bằng không thời điểm bị đuổi giết lúc trước hắn đã chết đi chết lại chục lần. Nhưng mà, hắn chạy nửa ngày vẫn không thấy cảnh sắc chung quanh biến đổi, cho dù hắn dùng khinh công cũng không thể một ngày một đêm thoát khỏi đây. Đang lúc hắn sầu lo, sự thực chứng minh, người không thể nhất tâm lưỡng dụng (đồng thời chú ý tập trung vào hai việc). Nhìn xem, hắn lại đụng cây. Lần này đỡ hơn một chút, hắn không mệt chết, cũng không bị đói, bị đụng cũng không nặng lắm, hơn nữa khi hắn ngã — có người đỡ. “Nương tử? Ngươi muốn đi đâu?” Thanh âm từ đỉnh đầu truyền tới, quả thực đúng là Diêm vương đòi mạng.
|
CHƯƠNG 6: NƯƠNG TỬ, CHÚNG TA HÀNH PHÒNG ĐI
Ngô Ta không muốn chết — “Tướng, tướng công!” Bổ nhào vào ngực Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã cúi đầu, không dám để y nhìn thấy biểu tình của mình lúc này, “Ngươi vừa mới đi một lát, đột nhiên ta tâm hoảng ý loạn, ta sợ ngươi một đi không quay lại (trong lòng nói : sợ ngươi quay lại), nhất thời tình thế cấp bách, đành vội vã bỏ chạy. Tướng công (thiệt muốn nôn, mỗi tội không dám nôn), ta sợ lắm!” “Nương nương giá giá!!” Li Nhi còn chưa chơi đủ người kẹp nó đi đã đụng cây, nó quơ quơ nắm tay cùng chân dùng sức uốn éo. Tiểu tử thối câm miệng, ngươi không thấy thiếu gia ta đang ở thời khắc sống còn hả? Tần Duy Ngã hung tợn trừng tiểu tử dưới nách mình một cái, thầm mắng nó không biết điều. Tựa hồ bị đoạn kí ức nào đó chôn sâu tận đáy lòng kích động, trong đầu Nguỵ Thiên Thanh bỗng hiện lên một hình ảnh thấm đẫm máu tươi, trái tim co chặt, đau quá! Đau quá — rõ ràng thê nhi đều ở bên cạnh, nhưng y lại cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì… Tướng công, đừng bỏ lại ta — trong kí ức tựa hồ thê tử đang khóc gọi y. Nương tử… Thở dài, Nguỵ Thiên Thanh yêu thương ôm chặt thê tử, đặt nhi tử lên vai. “Là vi phu không tốt, không nên để mẫu tử các ngươi ở lại một mình.” Sẽ không, không bao giờ như vậy nữa, quyết không để lại hai người. Ở nơi sâu nhất trong linh hồn y thầm hứa. “Trở về thôi.” “Ân.” Ta không muốn trở về, không cần trở về, đó không phải nhà của ta!!! Tần Duy Ngã trong lòng khóc rống, ngoài mặt lại cười đến hai mắt cong cong. Tần Duy Ngã bị Nguỵ Thiên Thanh ôm vào ngực, bởi vì mất trọng tâm chỉ có thể gắt gao bám vạt áo y, thầm mặc niệm chú ngữ trong truyền thuyết : Nhất nhị tam tứ ngũ, nhất nhị tam tứ ngũ, chân rút gân, chân rút gân. Nhất nhị tam tứ ngũ, nhất nhị tam tứ ngũ, mau biến mất! Mau biến mất… “Nga! Nga, bay bay! Bay bay!” Thấy phụ thân nhún một cái liền bay đi thật xa, Li Nhi vui vẻ vỗ tay kêu to, tâm tình hoàn toàn tương phản với người nào đó. Sau khi trở về nhà gỗ, Li Nhi bị cha nhóc bế đi nấu cơm, để lại Tần Duy Ngã trong phòng xếp bát đũa. Vì cái gì hắn phải làm chuyện này? Tần Duy Ngã vừa rơi lệ vừa xếp, miệng không dám ra tiếng, ở trong phòng ngửa mặt lên trời thét dài — ai tới mang ta rời khỏi nơi này đi!!!! Cơm trưa hôm nay là một trong hai con thỏ hoang Nguỵ Thiên Thanh bắt được, vì để bồi bổ cho thê tử, y đem đại đa số thịt thỏ đặt vào bát thê tử. Ta ăn ta ăn, ta ăn chết ngươi! Ăn chết ngươi!! Tần Duy Ngã vùi đầu khổ ăn, dùng lực cắn cắn, như thể thịt kia thực chất chính là Nguỵ Thiên Thanh. Xem ra nương tử thực sự rất đói bụng. Nhìn hắn ăn ngon miệng như vậy, Nguỵ Thiên Thanh vô cùng hối hận bản thân chẳng những làm thê tử bị thương, còn để hắn phải đói. Mình ở đây nhiều ngày như vậy rồi, không biết sư phụ và tiểu đệ có tìm mình không? Bồ Tát phù hộ, hy vọng bọn họ nhanh tìm đến đây, bằng không, ngày ngày đều ăn rau dưa đạm bạc, hắn chịu sao nổi!!! “Mấy ngày trước ngươi bị thương đau đớn khó nhịn, vi phu không có cách nào đành phảiđiểm huyệt của ngươi, khiến ngươi mê man hai ngày, hôm qua chỉ có thể ăn một ít cháo loãng. Giờ thương thế của ngươi đã ổn, ta chuẩn bị vài món ăn dân dã, bồi bổ cho ngươi. Ngươi và Li Nhi ở đây chờ ta một lát.” Đột nhiên, những lời Nguỵ Thiên Thanh nói khi nãy nhảy vào đầu hắn. Lúc ấy Tần Duy Ngã chỉ nghĩ y mau mau đi đừng có quay trở về, giờ ngẫm lại, mấy câu này xuất hiện nghi vấn cực kì lớn — Tần Duy Ngã dùng sức cắn xé miếng thịt nuốt xuống, uống ngụm canh. Sau đó, hắn chớp mắt mấy cái, ôn nhu vô hạn hỏi, “Tướng công thanh âm run rẩy Ta nhớ rõ ngươi đã nói, ngươi điểm huyệt ngủ của ta?” Nguỵ Thiên Thanh đang đút cơm cho Li Nhi nghe vậy trả lời, “Không sai, ngày ấy ngươi đau đến hôn mê bất tỉnh, ta sợ ngươi chịu không nổi, cho nên liền điểm huyệt ngủ.” “Thế ta ăn cháo kiểu gì?” “Tất nhiên là vi phu đút cho ngươi rồi.” Nói xong, trên mặt y bỗng hơi ửng đỏ. Khả nghi rất khả nghi! “Đút thế nào?” Trong mắt hắn xuất hiện quang mang nguy hiểm. “Ừm, nương tử, Li Nhi còn chưa ngủ trưa, đợi lát nữa vi phu giải thích cho ngươi.” Nguỵ Thiên Thanh hô hấp có chút nặng nề, cảm giác miệng khát lưỡi khô, nhiệt hoả tích đọng nhiều ngày cuồn cuộn lan toả. Mấy ngày nay bởi vì nương tử bị thương, cho nên y vẫn luôn khắc chế chính mình, trời mới biết, y vốn thiên phú dị bẩm nhịn từng đó ngày đã có bao nhiêu khó chịu. Ngày ấy đun nước lau người cho nương tử, chỉ có thể ngắm lại không thể chạm đã sớm khiến y nóng nực bứt rứt, giờ bị thê tử nhắc đến, hạ thân lập tức nổi lên như lều trại. “Cái này thì liên quan gì tới chuyện Li Nhi ngủ.” Tần Duy Ngã sốt ruột muốn rõ chân tướng, nào biết rằng tự bản thân đang từng bước phóng thích phong ấn của ma quỷ. “Ba!” Nguỵ Thiên Thanh đặt mạnh bát lên bàn, hù một lớn một nhỏ bên cạnh sợ run cả người. Heo à, ngươi biết rõ y không thể chọc sao còn đi chọc y hả! Tần Duy Ngã thật muốn vả vào cái miệng rộng ngoác của mình mấy chưởng. Nguỵ Thiên Thanh lưu loát bế con lên, đi nhanh mấy bước vọt tới giường, nhìn nhìn đứa con mở to hai mắt không hiểu gì, cắn răng vươn một ngón tay — điểm lên huyệt ngủ của nó. Đắp chăn cho nó xong, hai mắt Nguỵ Thiên Thanh đã phủ kín tơ máu. “Nương tử…” Thanh âm so với bình thường càng thêm trầm khàn, Tần Duy Ngã bị hành vi mạc danh kì diệu của y doạ cho ngây ngốc. “Cái, cái gì.” Y sẽ không đột nhiên phát cuồng chứ? Tần Duy Ngã run rẩy nhích nhích đến trước cửa, chuẩn bị tuỳ thời chạy trối chết, khẩn trương nhìn nhìn Nguỵ Thiên Thanh rồi lại nhìn nhìn Li Nhi nằm trên giường không rõ sống chết. Làm sao bây giờ? Tiểu tử kia cách mình xa quá, mình không cách nào cứu được nó! “Ngươi ăn no chưa?” Y chậm rãi lại gần hắn, mắt đã đỏ bừng. Chưa ăn no có phải sẽ không chết không? Nếu đúng như vậy, thì hắn còn chưa ăn no. Tần Duy Ngã nghĩ, song miệng lại không thốt nổi một lời. Xong rồi, chân nặng quá, không động đậy nổi…Tần Duy Ngã dán sát vào tường, sợ đến nỗi hai chân nhũn cả ra. “Nương tử, vi phu đã nhiều ngày chưa cùng nương tử đồng phòng, hôm nay có chút nhẫn không được. Bất quá nương tử yên tâm, vi phu sẽ nhẹ nhàng với ngươi, nhất quyết không để ngươi bị thương.” Khi nói lời này, y đã áp vào người Tần Duy Ngã, bắt đầu hấp tấp cởi ảo hắn. ….Y, y nói cái gì? Cái gì mà đồng, đồng phòng!!! Ai với ai đồng phòng?? A? Chợt thấy mình không thể hô hấp, hắn tập trung nhìn : Nương a, một cái mặt thiệt lớn! Hắn giật mình muốn hô to, lại bị một vật ẩm ướt nóng nóng chui vào miệng. “Ngô —” Hắn bị hôn…Bị một nam nhân hôn…Sau khi nhận ra vật trong miệng là gì, Tần đại thiếu gia hoá thạch. “Nương tử, vi phu sẽ hảo hảo thương ngươi….” Mơ mơ hồ hồ, thân ảnh Nguỵ Thiên Thanh hoà cùng thân ảnh nam nhân râu ria xồm xoàm trong giấc mơ. Không muốn! Không muốn! Không muốn!!! Hắn không muốn bị đặt ở dưới!! Tần đại thiếu gia sắp mất đi trinh tiết quý giá, rốt cuộc giữa kinh hách cũng lấy lại thanh tỉnh, hắn quơ hai tay, muốn đẩy nam nhân nằm đè trên mình ra. Nguỵ Thiên Thanh dục hoả đốt người há có thể buông hắn ra, chỉ nghe một trận vang ‘Đinh đinh đang đang’, Tần Duy Ngã đã bị đặt lên mặt bàn không còn bát đĩa, vạt áo mở rộng, lộ ra ***g ngực trắng nõn như ngọc. “A ” Đau quá! Nguỵ Thiên Thanh như phát cuồng khẽ cắn hai cầu thịt nho nhỏ màu đỏ thắm, nghe mùi dược thoang thoảng trên người thê tử, lý trí sớm bay đến chín tầng mây. Ngươi cái tên điên này!!! Tần Duy Ngã liều mạng đánh lên người y. Hắn vừa thẹn vừa giận, bất đắc dĩ thể lực cách nhau quá xa, chút lực ấy với Nguỵ Thiên Thanh mà nói căn bản chẳng thấm vào đâu. Nguỵ Thiên Thanh hai ba phát gạt bỏ nội khố người dưới thân, đang chuẩn bị đề thương lên ngựa chợt nhìn thấy tiểu nhục đoàn (cục thịt nhỏ xinh :v) mềm nhũn nơi khố hạ của thê tử, lập tức ngây ngẩn cả người. Nương tử là thân nam nhi ư? Vì sao ngày ấy lau người cho nương tử y không phát hiện ra? Y tràn đầy nghi vấn, cũng không nhớ ra lúc đó y chỉ lo nghĩ muốn giảm đau đớn cho Tần Duy Ngã, lại sợ bản thân không thể khống chế khiến thương thế của nương tử càng nặng thêm, cho nên y đã nhắm tịt mắt. Nếu Tần Duy Ngã biết được, nhất định sẽ nói : Ngươi đã thấy ta cởi sạch thân trên rồi, có là tên ngốc cũng nên nhìn ra. Cơ mà trời đất chứng giám, khi y nhìn thấy ngực nương tử, trong lòng chỉ nghĩ : có hơi phẳng, nhưng cũng không để trong lòng. Tới phía dưới, y căn bản là không dám nhìn, chỉ nhìn phía trên đã nhiệt huyết mênh mông, nếu nhìn tiếp phía dưới…Khó bảo đảm y sẽ không nhất thời xúc động mà muốn hắn. Cảm giác người nằm trên mình đình chỉ động tác, Tần Duy Ngã mở mắt, thấy Nguỵ Thiên Thanh nhìn chằm chằm vào mệnh căn của hắn ngẩn người. Ông trời ơi, để cho ta chết đi. Bị một đại nam nhân ở khoảng cách gần như vậy nhìn hạ thân trần như nhộng của mình, đây là chuyện mà Tần Duy Ngã ta hai mươi năm qua chưa từng nghĩ tới. Hắn sống chết lấy tay che hạ thân, kêu khóc, “Ngươi tuyệt vọng chưa, ta là nam nhân, không phải nương tử của ngươi!!” Nương tử khóc…Nguỵ Thiên Thanh vươn tay đặt lên khuôn mặt lê hoa đái vũ của thê tử, trái tim đau đớn. “Nương tử, là vi phu sai. Chớ khóc, a ” Không phải chỉ là thân nam nhi thôi sao, trước kia y cũng chưa ngại, giờ sao có thể ghét bỏ hắn chứ. Chỉ là…Sao y không nhớ rõ ngày xưa lúc thân thiết với nương tử, là tiến vào chỗ nào? Tần Duy Ngã nào biết suy nghĩ trong lòng y, nếu không nhất định sẽ chửi ầm lên : Tiến vào cái đầu ngươi, nếu lão bà ngươi là nam nhân, thế nhi tử của ngươi từ đâu tới hả!! “Ngươi nghe không hiểu tiếng người à, ta nói ta — a!” Nghe Nguỵ Thiên Thanh vẫn gọi mình là nương tử, Tần Duy Ngã tức muốn đập đầu vào tường. Hắn nâng thân trên định mắng y vài câu, hai chân vô tình hướng về phía trước, khiến người kia cũng ngả xuống bàn theo. Đè xuống hai chân Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh vừa lòng xem xét nơi chính giữa cái mông trắng trắng mềm mềm, tìm được huyệt khẩu co rút thít chặt. Thì ra là ở đây! Nguỵ Thiên Thanh lấy tay khẽ xoa, dưới tiếng kêu sợ hãi của Tần Duy Ngã, tiểu cúc môn co vào một cái. Tần Duy Ngã sớm đến những nơi phong nguyệt, quen nhìn đủ loại tiểu quan, tất nhiên hiểu được hậu đình hoa có tác dụng gì, nhưng hiểu thì hiểu, hắn chưa từng chân chính tiếp xúc qua, huống chi giờ hắn còn phải sắm vai kẻ nằm dưới thân. “Không cần! Không cần!!” Tay hắn đánh không được, đành chuyển sang dùng chân đá. Không ngờ, giờ hắn dùng sức, cái mông mềm mềm lại vươn thẳng trước mặt Nguỵ Thiên Thanh, chẳng khác nào nói với y : Mau tiến vào, mau tiến vào… Hoả diễm ở tiểu phúc đã tới cực hạn, Nguỵ Thiên Thanh cảm giác ‘trường thương’ của mình đau như sắp gẫy tới nơi. Hảo muốn lập tức tiến vào thân thể nương tử, tuỳ ý chinh phạt! Nhưng y đã hứa với nương tử, quyết không để hắn bị thương…A! Quản không được nhiều như vậy, để sau tái bồi tội với nương tử đi. Nghĩ xong, Nguỵ Thiên Thanh mạnh mẽ lật người Tần Duy Ngã, từ phía sau đè lên. Y vừa gặm cắn vai thê tử, vừa nhanh nhẹn cởi bỏ y phục của mình, đem nam căn cự đại hồng đến phát trướng đặt trước cúc môn nho nhỏ. Tần Duy Ngã bị đặt trên bàn không thể đứng dậy, chỉ biết hoảng loạn khua khoắng chân tay, lớn tiếng kêu khóc, hi vọng ai đó có thể đột nhiên xuất hiện, cứu hắn thoát khỏi nguy nan. Cha, nương con sai lầm rồi, con biết sai rồi, con không nên không có chí tiến thủ, cả ngày phong hoa tuyết nguyệt! Lại càng không nên đêm đêm lưu luyến thanh lâu, say đắm bụi hoa. Con sai rồi, con ăn năn rồi….Từ này về sau, con nhất định sẽ thống tẫn tiền phi (- đau đớn ân hận tột độ trước sai trái), chuyên tâm đi theo sư phụ học y cứu người… Cho nên, cho nên — cứu con đi!!!!! Vật thể nóng bỏng để ở sau người, Tần Duy Ngã không dám đoán đó là vật gì, nước mắt chảy dài, cầu khẩn kì tích có thể xuất hiện. “Nương tử, ngươi nhịn một chút, vi phu muốn vào.” Nguỵ Thiên Thanh ghé vào tai y thở dốc nói một câu, sau đó chuẩn bị đâm thẳng vào. “Đợi đã!” Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên.
|
CHƯƠNG 7: MÔNG NỞ HOA
Nguỵ Thiên Thanh bị một tiếng bất thình lình ngăn cản thiếu chút nữa phá công, nghiến răng nghiến lợi nhìn chủ nhân thanh âm. Thật đáng sợ, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, mắt loé hồng quang, răng nghiến phát ra tiếng kèn kẹt, nhìn kiểu gì cũng thấy giống điềm báo ma vương sắp nổi giận. “Ta, ta chỉ là muốn hỏi một chút, ngươi có, có dược cao (thuốc mỡ) hay không…” Tần Duy Ngã nuốt nước miếng, lắp bắp. “Để — làm — gì?” Nguỵ Thiên Thanh gằn từng tiếng hỏi. Nương tử, ngươi là muốn mạng của vi phu à? Để làm gì, đương nhiên là dùng cho hậu diện a. Tần Duy Ngã biết hôm nay chắc chắn không thể thoát thân, điều gì duy nhất có thể làm chính là để cho bản thân có thể dễ chịu một chút, nếu không, đến lúc hậu đình hoa khai mở, người xúi quẩy cũng chỉ có mình. “Chính là để dùng cho…hậu diện.” Hắn vẻ mặt cầu xin lại không biết nên giải thích thế nào, giãy dụa định đứng lên khỏi bàn. “Không có!” Hắn không động thì thôi, vừa mới uốn éo một cái đã khơi thêm dục hoả vốn đang cao ngút trời của Nguỵ Thiên Thanh. Cũng không quản lời của nương tử có ý gì, y chỉ thầm nghĩ mau mau vọt vào nơi chặt chẽ y chờ đợi đã lâu, hai tay đè lại eo nhỏ của hắn, nhắm ngay tiểu cúc môn mạnh mẽ động thân. “A! A —” Tiếng kêu thảm thiết như heo mổ lò vang tận mây xanh. Ngươi là đồ cầm thú! Ngươi là đồ súc sinh!!! Tần Duy Ngã đau đến đổ mồ hôi lạnh, mặt tái xanh, hắn cắn chặt môi, ngón tay bám vào bàn cũng trắng bệch vì đau. Ta nguyền rủa hạ thân ngươi sớm gãy hỏng, biến thành tên thái giám chết bầm. Ngô, đau quá! Còn đau hơn cả khi hắn mới tỉnh lại, khó trách các tiểu quan trong thanh lâu thường xuyên phải bôi chút dược cao vào hậu diện, loại tội này thực sự đúng là không phải người bình thường có thể chịu được — như thể cả người bị xé làm hai mảnh, đau rát nhức nhối. “Nương tử! Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh đắm chìm trong khoái cảm cực độ điên cuồng trừu động, hai mắt mê ly, miệng thì thào gọi thê tử, căn bản không biết người dưới thân bị y gây sức ép sắp ngất tới nơi. Một canh giờ (2 tiếng) trôi qua, thân thể Tần Duy Ngã vẫn như cũ không ngừng lay động, chỉ là hắn lúc trước thì ghé trước bàn còn giờ đang thần tình tan rã ngồi trong lòng Nguỵ Thiên Thanh, mặc y ôm hai đùi ngọc của mình lên chinh phạt. Ta…Thao con mẹ ngươi…Ngươi bao giờ mới chịu thôi đây….Hạ thân hắn đã đau đến chết lặng, thần trí lại vẫn thanh tỉnh. Vì cớ gì ta còn chưa ngất đi? Lần trước…Không phải rất nhanh liền hôn mê sao? Lần này còn đau hơn, vì cớ gì ta không hôn mê a…Vì cái gì a… Nhiệt lệ trên mặt tuỳ ý chảy xuống, Tần Duy Ngã chỉ muốn hình phạt tàn khốc này mau chóng chấm dứt. Lại qua một canh giờ nữa, Nguỵ Thiên Thanh xoay nghiêng người Tần Duy Ngã, kéo một đùi hắn đặt lên vai mình, hạ thân thúc vào một cái, tiếp tục vận động. Thao ngươi…Nãi nãi…Đã không thể nào đau hơn, thậm chí còn xuất hiện một tia tê dại từ hậu đình truyền tới, nhưng Tần Duy Ngã mệt nhọc cực độ không còn khí lực đi cảm giác. Hắn như thấy hồn phách mình đang dần thoát khỏi cơ thể, suy yếu nở nụ cười : Rốt cuộc… rốt cuộc cũng ngất đi được rồi… … Ô! Bụng đau quá…Hảo muốn đi ngoài…Không được, nhịn không được… Sáng sớm, Tần Duy Ngã mơ mơ màng màng bị bụng quấy đảo một trận làm bừng tỉnh, hắn muốn đứng dậy, chân vừa dùng sức đã đau đến mồ hôi chảy ròng ròng. Tần Duy Ngã không dám động tiếp, bụng lại sôi lên sùng sục, hậu đình co rút một cái. A! Hắn thực sự nhịn không được!!! “Nương tử, ngươi tỉnh rồi.” Đúng thời khắc mấu chốt, Nguỵ Thiên Thanh đẩy cửa vào. “Ta muốn đi mao xí!” Tần Duy Ngã nhịn đến mặt xanh mặt trắng lập tức gào to. “A? Nga, ta ẵm ngươi đi.” Nhìn dáng vẻ khó chịu của thê tử, Nguỵ Thiên Thanh vội vàng bước nhanh đến, ôm hắn lên. “Hô!” Trong mao xí, Tần Duy Ngã thở dài một hơi. Đang yên đang lành sao lại tiêu chảy? Hôm qua còn bình thường mà, chẳng lẽ là vì ăn thịt thỏ? Hay là… A…A! Hắn nhớ ra rồi! Một màn tình tiết vào trưa hôm qua bắt đầu hiện lên trong đầu hắn : Khi hắn đang ăn cơm, Nguỵ Thiên Thanh đột nhiên thú tính, đặt hắn lên bàn cơm rồi… Ta còn nói sao mông lại đau thế, cứ như bị hoả thiêu, thì ra…Thì ra hắn bị cái tên sát thiên đao kia ăn. Ngô — Trong sạch của ta, ngày sau ta biết ra ngoài gặp người thế nào đây — “Nương tử, ngươi có ổn không?” Ổn cái đầu ngươi! Ngươi là đồ sắc ma! Ta hận không thể lộ da cắt gân ngươi, chém ngươi thành trăm mảnh! Chết đến không thể chết tiếp được nữa!! Tần Duy Ngã vô cùng muốn lao ra bóp chết cái tên cướp đi trong sạch của hắn, nhưng một thanh âm luôn cố tình vang vọng bên tai hắn nói, “Y là Nguỵ Thiên Thanh, là đại ma đầu! Ngươi chọc giận y, sẽ sống không bằng chết, so với hiện tại còn thảm hơn ngàn vạn lần —” Hắn vừa sợ đau vừa sợ chết đành nuốt lệ vào lòng, vì sinh tồn chịu nhục. Tần Duy Ngã vất vả trở lại phòng, vừa mới nằm xuống, Li Nhi đã chạy tới. “Nương nương, cầu cầu.” Li Nhi sáng sớm vừa dậy đã thấy phụ thân ngồi đầu giường vẻ mặt ảo não, nương ngủ bên cạnh nó, còn chưa tỉnh. Nó muốn kéo nương dậy chơi cùng mình, lại bị cha ngăn cản. “Nương con mệt chết đi, để cha chơi cùng con.” Phụ thân nói xong liễn dẫn nó ra rừng trúc ngoài phòng, chém vài thân trúc nhỏ, đan cho nó một tiểu cầu. Li Nhi đang vui vẻ chơi cùng phụ thân, đột nhiên phụ thân chạy vào phòng, ẵm nương chạy vọt ra, lát sau lại ẵm nương về phòng. Nó còn bé tẹo không hiểu hành động của phụ thân, thầm nghĩ phải cho mẫu thân xem món đồ chơi mới của mình, liền vui vẻ theo vào phòng. Nhìn Li Nhi vui tươi hớn hở, Tần Duy Ngã rất muốn khóc, sớm biết rằng ngươi chẳng bị cái rắm gì, ta nên nhanh chân bỏ chạy, sẽ không rơi vào thảm trạng như vậy a!!
|
CHƯƠNG 8: TA PHẢI PHẢNG KHÁNG
Ngày qua ngày, nháy mắt, Tần Duy Ngã không biết vì sao đã sống ở căn nhà nhỏ này gần nửa tháng. Ngày ngày, ngoại trừ chiếu cố Li Nhi còn nhỏ, thì chính là tẩy y tố phạn (giặt quần áo nấu cơm), thỉnh thoảng vào rừng cây cách đây không xa thu thập một ít thảo dược. Nếu không nói tới giới tính của hắn thì đây thực sự là một nhà ba người hoàn chỉnh, nhưng mà… Ngân châm! Ngân châm! Ngân châm của ta rơi chỗ nào rồi? Tần Duy Ngã cúi đầu xuống mặt đất đầy lá rụng, cẩn thận tìm kiếm, “Cái tên sắc ma kia rõ ràng nói là ở đây mà? Sao không thấy?” “Sắc ma? Sắc ma gì?” Thanh âm từ đỉnh đầu truyền tới. “Không, không có gì, ta nói cái tên đuổi theo ta ngày ấy là một tên sắc ma!! Ha ha ha…” Ngu ngốc, sao lại quên y cũng đi theo chứ. Vốn hắn muốn tìm một mình, nhưng y sợ hắn gặp nguy hiểm, nói cái gì cũng không đồng ý, cương quyết phải mang Li Nhi đi cùng. Bất quá lại nói, trong rừng này chỗ nào cũng giống hệt nhau, không có y dẫn đường Tần Duy Ngã chỉ sợ cả đời cũng không tìm thấy địa điểm chính xác. “Nương tử…” Nhớ đến cảnh tượng ngày ấy khi hắn nhìn thấy thê tử bị ác nhân kia đánh bay ra ngoài, Nguỵ Thiên Thanh lại áy náy. “Được rồi, đi tìm đồ vật quan trọng hơn.” Mau chóng cắt lời y, Tần Duy Ngã mất kiên nhẫn ra hiệu cho y tiếp tục tìm kiếm. Con mẹ nó, tìm không thấy ngân châm hắn sẽ điên mất. Mấy ngày nay, ban ngày hắn chẳng khác nữ nhân ôm con làm gia vụ (việc nhà), lúc rảnh còn phải đi theo Nguỵ Thiên Thanh luyện kiếm (đây là hắn chủ động yêu cầu, nguyên nhân chỉ có một : nói thế nào y cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm, không nói mười thành, chỉ học hai, ba thành cũng đủ để hắn tiếu ngạo giang hồ. Đến lúc đó, nếu muốn tìm độc phụ kia báo thù không phải quá dễ dàng ư). Mấy việc này là chuyện nhỏ, nhẫn nhịn không vấn đề gì, nhưng mấu chốt là, từ ngày Nguỵ Thiên Thanh ở trên người hắn tìm được tư vị tuyệt vời tiêu hồn thực cốt xong, hằng đêm sau khi sớm dỗ Li Nhi ngủ là y lại bắt đầu giở trò với hắn, không trùng sát (xung phong liều chết) trên người hắn một hai canh giờ quyết không bỏ qua, chẳng những khiến hắn đến nửa đêm mới được đi vào giấc ngủ, hôm sau còn đau xương sống thắt lưng, vai nhức mỏi, chân chuột rút. Hắn đường đường một hảo nam nhi, không thể thi triển hùng phong trước mặt mỹ nhân thì thôi, lại còn phải như nữ nhân nằm dưới thân nam nhân, tuỳ ý mở rộng hậu đình hoa, đây là nhục nhã cỡ nào a. Càng đáng sợ hơn là, theo số lần hai người vận động ngày càng gia tăng, Tần Duy Ngã phát giác mình ấy vậy mà lại có dấu hiệu hưng phấn. Đặc biệt khi Nguỵ Thiên Thanh đĩnh động vào điểm nào đó, hắn sẽ co chặt rên rỉ thành tiếng. Mấy ngày gần đây, thậm chí khi Nguỵ Thiên Thanh dồn sức bắn ra hắn còn ngọc dịch vung vẩy tứ phía. Cái loại khoái ý thậm chí còn mãnh liệt mất hồn hơn khi mập hợp cùng mỹ nhân thanh lâu lúc xưa, thực khiến cho Tần Duy Ngã sợ hãi. Nhẫn đến không thể nhẫn thêm được nữa, Tần Duy Ngã rốt cuộc quyết định phải thay đổi hiện trạng — tìm ngân châm sư phụ truyền cho hắn. Đã nhiều ngày, hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng khẳng định cái đồ kia nhất định là bị đánh rơi khi hắn ngất xỉu. Chỉ cần có nó, hắn đâm vài châm lên người Nguỵ Thiên Thanh….Mua ha ha ha ha Đến lúc đó, ta xem ngươi còn giày vò ta kiểu gì!! “Ha ha ha!!” Tưởng tượng đến thảm trạng Nguỵ Thiên Thanh dục hoả đốt người mà phía dưới lại không cách nào dựng nổi, Tần Duy Ngã khoái muốn chết. “Ha ha ha ha ha ha ha ” Li Nhi bắt chước nương quỳ rạp xuống đất chơi lá cây, nghe thấy tiếng cười to phóng đãng của mẫu nương, nó có gì học nấy cũng lập tức há to miệng cười ha hả. “Khụ khụ — ” Tần Duy Ngã hoảng sợ bị sặc nước miếng của chính mình. “Nương tử, ngươi không sao chứ?” Nguỵ Thiên Thanh thật sự rất bội phục nương tử nhà mình, làm chuyện gì cũng có thể đi vào cõi thần tiên. Năm ngày trước hắn nấu cơm, làm được một nửa, hắn bỗng ngây ngốc, chờ đến khi y phát hiện ra đồ ăn đã đen sì như mực ba ngày trước, lúc ăn cơm, hắn đang ăn đột nhiên cười ngây ngô, kết quả cơm đổ hết xuống đất hôm qua hắn ra suối múc nước, đang múc tự dưng bất động, ngay cả nước bị đổ hết ra ngoài cũng không biết. Ài! Có khi nào nơi này quá mức phiền chán, khiến cho nương tử phát điên không? “Không có việc gì không có việc gì.” Hắn sao lại đắc ý vênh váo như vậy, đồ còn chưa tìm được mà? Tần Duy Ngã đang nghĩ, tay phải chợt đụng trúng thứ gì lành lạnh. A, thấy rồi! Tần Duy Ngã kinh hỉ nâng niu bảo bối cứu mạng trong tay, cười đến cảnh xuân sáng lạn. Ha ha ha, Nguỵ Thiên Thanh ơi là Nguỵ Thiên Thanh, cái này rơi vào tay bổn thiếu gia rồi, đảm bảo cho ngươi hảo hảo nếm thử xem cái tư vị gọi là sống không bằng chết. Nhìn chằm chằm mang theo ý cười (thâm độc) về phía vị trí nào đó của nam nhân sắp gặp bất hạnh, Tần Duy Ngã hân hoan khoan khái vô ngần!! Nguỵ Thiên Thanh bị *** quang trong mắt thê tử trừng cho có chút sợ hãi, giờ phút này y đã hoàn toàn khẳng định, thê tử nổi điên rồi. “Nương tử…” Suy nghĩ một chút, Nguỵ Thiên Thanh vẫn là quyết định tìm người xem thử cho hắn, nếu quả thực bị bệnh, liền sớm trị liệu thoả đáng, “Ngày mai Dữ Phi đến. Thừa dịp sắc trời còn sớm, chúng ta chuẩn bị mang thêm chút đồ ăn về đi.” Hả? “Dữ…Phi…? Ai a?” Địa phương quỷ quái trong phạm vi trăm dặm ngoại trừ cây vẫn là cây này còn có người tới sao? Cáp! Chẳng lẽ…Dữ Phi này chính là người cứu Nguỵ Thiên Thanh? Nếu gã đến đây, nhận ra ta không phải là nương tử của y, ta đây chẳng phải sẽ… “Ngươi dám gạt ta! Ta muốn ngươi phải chết –!!” Nguỵ Thiên Thanh dữ tợn rống giận, Vôtình kiếm trong tay loé hồng quang, không chút lưu tình đâm thẳng về hướng hắn. “A! Đừng!” Sợ hãi đối mặt với tử vong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ *** thần Tần Duy Ngã, hắn ôm đầu nhắm chặt hai mắt quay quay tại chỗ.
“Nương tử nương tử!!” Nguỵ Thiên Thanh cuống quýt tiến đến ôm lấy hắn, “Ngươi tỉnh táo lại, vi phu ở đây, đừng sợ đừng sợ.” Xem ra bệnh của nương tử thực sự không nhẹ, ngày mai nhất định phải bảo Dữ Phi hảo hảo xem mới được. Nguỵ Thiên Thanh đau lòng điểm huyệt ngủ của hắn, để hắn ngã vào lòng mình. “Nương tử, đều do vi phu không tốt, để ngươi phải vất vả. Chờ ngươi khoẻ lại, vi phu nhất định sẽ đưa ngươi đi đại giang nam bắc, hảo hảo giải sầu.” Ngủ đi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho ta, chờ ngươi tỉnh, bệnh sẽ khỏi. Nguỵ Thiên Thanh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán thê tử, một tay ôm con, lên đường về nhà. Còn Tần Duy Ngã mê man, không hề biết vì hành vi nhất thời xúc động của mình đã mang đến cho giang hồ cơn sóng gió động trời đến độ nào.
|