Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
|
|
64: Bánh pudding vani
Cơm nước xong, mẹ Thẩm liền lấy danh nghĩa giao lưu tình cảm, nhấc theo lỗ tai Thẩm Phục, mệnh lệnh cho hắn cùng mình ra ngoài vườn hoa đi dạo.
Sau đó ba Thẩm cùng Thẩm lão gia tử bảo Lâm Thục Ý cùng với bọn họ đi thư phòng.
Thẩm Phục cuống lên, đây không phải là tỏ rõ ý muốn đẩy hắn ra, cùng Lâm Thục Ý đơn độc nói chuyện hay sao?
Hắn hiện tại cũng không phải lo lắng bọn họ sẽ nói cái gì khiến Lâm Thục Ý khó chịu, nếu là như thế, cũng sẽ không bận tâm đến cảm thụ của Lâm Thục Ý đem lần đầu gặp mặt tạo không khí ấm áp như vậy, phải biết việc này đã bày tỏ thái độ, cùng lập trường tối thiểu của Thẩm gia bọn họ đối với Lâm Thục Ý đã coi như là rất hài lòng.
Thế nhưng Thẩm Phục cảm thấy được có lời gì không thể ở ngay trước mặt hắn nói, lại phải để hắn tránh đi chỗ khác.
Nhưng mà, Thẩm Phục căn bản không kịp phản kháng cái gì, liền bị mẹ Thẩm nhấc theo lỗ tai chạy trốn.
Đem Thẩm Phục đẩy ra cửa, mẹ Thẩm liền ngó đầu vào, cực kỳ khả ái nói với Lâm Thục Ý.
"Tiểu Ý, chớ sốt sắng, cháu ngàn vạn lần không thể buông ra a!!"
Lâm Thục Ý đầu đầy dấu chấm hỏi, ngược lại là ba Thẩm dở khóc dở cười nhìn mẹ Thẩm, sau đó bị mẹ Thẩm dùng khẩu hình bàn giao.
"Không cho làm khó dễ người ta! Có nghe hay không!"
Nhìn xem vợ mình có con dâu thì không cần chồng luôn. Ba Thẩm cảm thấy tâm tính mình quá thiện lương rồi.
Thẩm lão gia tử đứng dậy đôn đôn gậy chống, trước tiên đứng dậy đi về phía cầu thang, sau đó quay đầu lại hướng Lâm Thục Ý nói rằng,
"Đến đây."
Ba Thẩm cùng Lâm Thục Ý đồng thời, cùng lão gia tử đi thư phòng.
Lâm Thục Ý lúc này không còn khẩn trương nữa
Sở dĩ căng thẳng, đều là bởi vì đối với ba mẹ Thẩm Phục không xác định, không biết bọn họ là người như thế nào, đối với chuyện lại không xử sự ra sao, tuy rằng Thẩm Phục đã sớm nói, những chuyện này phần lớn đều là ông nội định đoạt, nhưng Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy nếu như ba Thẩm mẹ Thẩm không thích cậu, sẽ rất tồi tệ.
Bất quá bây giờ đã biết ba Thẩm mẹ Thẩm cũng không chán ghét cậu, như vậy bất kể là ngồi cùng một chỗ với bọn họ nói cái gì, cũng không có cái gì lo lắng nữa.
Thư phòng Thẩm gia rất sạch sẽ, trong thư phòng đều là thuần một màu gia cụ làm bằng gỗ, màu sắc thống nhất, thoạt nhìn có một loại vẻ đẹp nghiêm cẩn cổ điển.
Dựa vào cửa sổ, có cái bàn rất lớn, mặt trên bàn là một tờ giấy trắng còn chưa khô vết mực, dùng chặn giấy đè lên,xa xa nhìn lại không biết viết cái gì.
Sau đó tường hai bên đều là giá sách tạo hình khác nhau làm từ gỗ nguyên cây chưa xẻ, mặt trên đủ loại màu sắc hình dạng sách để chung một chỗ, còn có mấy quyển sách cổ, thoạt nhìn khiến Lâm Thục Ý đặc biệt có cảm giác thân thiết.
"Đây là thư phòng của ông."
Thẩm lão gia tử mở miệng nói.
Kỳ thực Lâm Thục Ý đã nhìn ra rồi, thư phòng này toàn bộ đều tiết lộ ra một loại hương vị xưa cũ, có mấy quyển sách tuy rằng được bảo quản rất tốt, nhưng viền vẫn có chút bào mòn, vừa nhìn đã biết là kết quả của việc xem đi xem lại nhiều lần, huống chi đây là sách cổ không giống như phòng sách của ba Thẩm, hay Thẩm Nham, nếu như là thư phòng của hai người sẽ có chút hiện đại hơn.
"Phòng sách của Thẩm Nham đều là sách về tài chính kinh tế, tuy rằng ông là thương nhân, thế nhưng đã lớn tuổi rồi, không thích xem mấy loại sách đó nữa."
Lâm Thục Ý gật đầu, sau đó Thẩm lão gia tử ra hiệu cậu ngồi xuống phía đối diện bàn gỗ, ba Thẩm ngồi ở bên cạnh cậu, Thẩm lão gia tử ngồi đối diện cậu.
Lâm Thục Ý ánh mắt hướng trên bàn quét một chút, mới nhìn liền thấy mặt trên đè lên là một bức tranh vẽ một cây hoa mẫu đơn bằng màu mực.
Lâm Thục Ý lập tức liền nghĩ đến Văn lão gia tử kia, người đã bảo cậu đề chữ lên quạt, còn tặng cậu rất nhiều đồ vật.
Nghĩ thầm, này hẳn là đang khảo nghiệm cậu?
Sau đó tâm lý liền nhảy một cái, lấy bối cảnh của cậu mà nói, cậu đã không đi học thời gian dài, nhưng lại biết nhiều như vậy, liệu Thẩm lão gia tử có nghĩ ngờ cậu không?
Cậu lúc đó cũng là thấy không quen Văn lão gia tử làm khó dễ Thẩm Phục, sớm biết cũng không muốn những thứ đó, cũng không đề chữ lại mới đúng.
Lâm Thục Ý nghĩ sắc mặt liền trầm xuống nhìn về phía Thẩm lão gia tử, chờ ông nói đề chữ vân vân, cậu lại không thể nói dối, chỉ có thể hàm hồ, liệu có thể hay không lừa dối qua ải này? Lâm Thục Ý trên căn bản sẽ không ôm hy vọng gì.
Thẩm lão gia tử không nói lời nào nhìn Lâm Thục Ý nửa ngày, sau đó mở miệng.
"Tiểu Ý, cháu đã nghĩ xong rồi đi."
Lâm Thục Ý:?
"Con đường này có bao nhiêu khó đi, ông nghĩ hai đứa đã nghĩ xong, ở trong nước đồng tính luyến ái sẽ không được hoàn toàn tiếp nhận, sau khi tổ chức buổi họp báo, hai đứa sẽ phải đối mặt với rất nhiều nghi vấn cùng ác ý, ông nội cũng nhìn ra, cháu và Thẩm Phục nhất định đều là nghiêm túc, ông nội chính là muốn hỏi một chút, hai đứa thật sự có thể nắm tay nhau đi cả đời này?!"
Lâm Thục Ý yên lòng, ánh mắt kiên định nhìn ba Thẩm sau đó lại nhìn Thẩm lão gia tử.
"Ông nội, cháu không chắc chắn nhất định sẽ cùng Thẩm Phục đi cả đời, bởi vì cháu không có cách nào cam kết, mọi chuyện đều có thể xảy ra, nên cháu không thể khẳng định nhưng cháu bảo đảm, chỉ cần cháu ở bên cạnh Thẩm Phục một ngày, sẽ vẫn luôn kiên định đứng ở bên cạnh anh ấy, miệng người thế gian tuy đáng sợ, nhưng cháu không sợ lời người ta nói!"
Lâm Thục Ý đôi mắt đen tuyền lấp lánh như hạt châu, thuần túy như ngọc lưu ly đen lắng đọng, cậu ở cái tuổi này hoàn toàn không hợp với bộ dạng kiên định cùng bình tĩnh.
Thẩm lão gia tử nhìn một chút từ từ bật cười.
Quả nhiên không có nhìn lầm người, ông và Thẩm Phục đều không có nhìn lầm người.
Ba Thẩm cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Làm cha làm mẹ, không có người nào, thật sự cùng con mình cả đời sinh khí.
Coi như Thẩm Phục không được như bọn họ nghĩ, đi yêu thích một cậu nhóc, bọn họ cũng để cho mình thử tiếp nhận đứa bé kia, nhưng ba Thẩm và mẹ Thẩm vẫn luôn lo lắng, lo cho lựa chọn bây giờ của Thẩm Phục, sau này nó sẽ hối hận thậm chí thống khổ, bọn họ không hi vọng con trai mình phải chịu đựng sự đau khổ như thế, nếu như người Thẩm Phục thích không phải người tốt, coi như Thẩm Phục hận bọn họ, bọn họ sẽ ngăn cản, bất quá cũng may, cũng may Thẩm Phục thích đứa bé này, nó là một đứa trẻ tốt, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Thẩm lão gia tử xem như là hoàn toàn yên lòng.
Tuy tuổi của Lâm Thục Ý xác thực không lớn, nhưng lời của cậu lại khiến người ta cảm thấy chân thành, Thẩm lão gia tử cười ha hả.
"Ông biết, Tiểu Phục có ánh mắt nhìn người giống ông mà."
Ba Thẩm yên lặng dời tầm mắt, thời điểm năm đó chọn Lệ Vân làm vợ, cảnh tượng như vậy quả thực giống như đã từng quen biết.
Lâm Thục Ý cũng không tự chủ cười rộ lên.
Sau đó liền nghe đến Thẩm lão gia tử nói.
"Kia Tiểu Ý cháu đề cho ông vài chữ đi."
Lâm Thục Ý
"...."
Giữa hai người này có quan hệ nhân quả gì vậy?
Thẩn lão gia tử mài lý sự, oán khí ngút trời.
"Văn lão gia tử kia, luôn cầm cây quạt ở trước mặt ông, lúc ẩn lúc hiện, cháu viết cho ông vài chữ, ông treo ở chính giữa phòng khách, làm cho ông ấy phải nhún nhường mới thôi!!"
Lâm Thục Ý dở khóc dở cười.
Bất quá cũng may Thẩm lão gia tử cũng không có hỏi bất kỳ đề tài gì khác.
Lâm Thục Ý cũng là ngoan ngoãn cầm bút chấm mức, tại góc bên phải cây hoa mẫu đơn kia, đề ra hai hàng chữ như vậy.
"Một đêm gió nhẹ lên, thiên kim mua không được."
Thẩm lão gia tử nhìn Lâm Thục Ý cầm bút chấm mực, sau đó múa bút như đao, hai lần kia đều nhìn ở trong mắt, sau đó cùng ba Thẩm trao đổi ánh mắt, đối với cháu dâu này khen ngợi ngày càng lớn hơn.
Chữ từ tay Lâm Thục Ý viết ra như rồng bay phượng múa, không chỉ không có nửa điểm trúc trắc, trái lại còn mạnh mẽ uyển chuyển mềm mại, thật sự khiến Thẩm lão gia tử có chút kinh hỉ.
Nói thật, lúc trước lần đầu nhìn thấy Văn lão đầu cho ông xem mặt quạt, ông có chút không tin lắm đó là chữ Lâm Thục Ý viết.
Không nói đến người khác, chính là ông luyện thư pháp nhiều năm, chỉ sợ chữ viết sẽ không được mạnh mẽ dứt khoát như vậy, Lâm Thục Ý mới bao nhiêu tuổi, lại có một tay nghề viết chữ tốt như thế, có thể nào không khiến ông bất ngờ đây?
Nhưng ông hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nếu Lâm Thục Ý không muốn nói, ông đương nhiên phải có tôn trọng tối thiểu.
Bất quá Thẩm Phục thằng nhãi con này, quả nhiên là nhặt được báu vật
Thẩm Phục cùng mẹ Thẩm ở trong sân đi dạo mười phút liền không đi nữa, không ngừng mà hướng thư phòng lầu hai thư phòng xem, bộ dạng hồn vía lên mây, hận không thể mọc cách bay lên mới tốt.
Mẹ Thẩm cho cái tát vỗ trên ót Thẩm Phục, giận dữ không sao hiểu nổi nói.
"Con có thể hay không tiền đồ một chút, lúc này mới mấy phút không gặp, con liền gấp thành như vậy."
Thẩm Phục cười híp mắt, không nhìn nữa, quay đầu xem mỹ nhân như hoa như ngọc, mẹ của chính mình.
"Năm đó mẹ cùng ba lẽ nào không phải như thế ạ?"
Mẹ Thẩm nhớ lại một chút, mặt có chút đỏ, sẵng giọng.
"Ba con thận trọng hơn nhiều, không giống như con bây giờ đâu, cũng là đứa bé kia coi trọng con thôi."
Thẩm Phục âm thầm lườm một cái, chỉ mới gặp thôi, con trai liền không bằng "con dâu" rồi, đây có phải mẹ ruột của hắn không?
Bất quá mẹ ruột yêu thích vợ mình như thế, hắn cũng có cảm giác thành công, nhìn bộ dạng quan hệ "mẹ chồng, nàng dâu" tốt như vậy, sau này hắn sẽ không cần lo lắng nữa.
Hai người ở trong vườn hoa đi dạo một lúc lâu, mới thấy ba Thẩm đứng ở cửa sổ thư phòng hướng xuống chỗ hai người, làm động tác "ok"
Thẩm Phục lôi kéo mẹ Thẩm chạy vào trong nhà, mẹ Thẩm vừa bực mình vừa buồn cười, may mà cô có thêm một đứa con trai, không sợ phải chịu cảnh chia sẻ con trai với vợ nó, nếu Thẩm Phục mà cưới phụ nữ, với cái tính yêu vợ như vậy, có khi cô còn mất luôn đứa con trai này
cho nên nhìn ngang liếc dọc, hiện tại đối với Lâm Thục Ý tương đối hài lòng.
Thẩm Phục bọn họ đi vào, Lâm Thục Ý cùng Thẩm lão gia tử vừa mới từ trên cầu thang xuống dưới.
Thẩm Phục tiến lên ôm vai Lâm Thục Ý.
Cười híp mắt nhìn Thẩm lão gia tử.
"Ông nội, người ta chính là cho ông mượn, ông nói xong chưa? Nói xong cháu liền dẫn cậu ấy chung quanh đi xung quanh tham quan, nơi này cũng chưa có ngắm nghía cẩn thận, đã bị mấy người mượn đi nói chuyện."
Ý tứ cưng chiều cực kỳ, Thẩm lão gia tử tức giận chỉ muốn lấy gậy gõ vào đầu nó, nhưng bị vướng bởi Lâm Thục Ý không hạ thủ được, cuối cùng vung tay lên.
"Đi thôi, đi thôi!!"
Nhìn ngược rất khẩn trương.
Lâm Thục Ý cũng bất động thanh sắc trừng Thẩm Phục liếc mắt một cái, cũng bị Thẩm lão gia tử nhìn ở trong mắt, giận đùng đùng nghĩ, còn không bằng Tiểu Ý ngoan ngoãn nghe lời!
Sau đó Thẩm Phục liền ôm lấy Lâm Thục Ý, lộ liễu cùng mọi người hỏi thăm một chút, dẫn Lâm Thục Ý trước đi tham quan phòng ngủ của mình.
Đi xuống, Thẩm Phục đột nhiên quay đầu lại.
"Mẹ, buổi trưa cho chúng ta làm bánh pudding vani ăn đi."
Lại còn dám chọn món ăn Thẩm Phục khiến ba Thẩm lập tức nheo mắt lại, sát khí tràn trề, phải biết chính ông cũng rất nhiều năm không để vợ mình đi xuống nhà bếp, nếu không phải ngày hôm nay tình huống đặc thù, mẹ Thẩm chính mình lại muốn dùng phương thức này nghênh tiếp "con dâu" Ba Thẩm làm sao sẽ cho phép vợ mình động tay, thằng nhãi con này lại còn được voi đòi tiên!
Sau đó liền nghe đến Thẩm Phục còn nói.
"Tiểu Ý thích ăn nhất là đồ ngọt."
Ba Thẩm khóe miệng giật một cái, liền thấy mẹ Thẩm lập tức trở mặt vui vẻ ra mặt nói.
"Làm, làm, lập tức liền làm, hai đứa vui vẻ chơi đùa, Tiểu Ý bye bye ~ "
Lâm Thục Ý
"....."
Thẩm ba
"....."
Giờ đây địa vị của ông trong lòng vợ mình, lập tức liền rơi xuống, ngay cả "con dâu" cũng không bằng, biết làm thế nào đây?
Hết chương 64.
|
65: Bánh bông lan da beo
Mẹ Thẩm tràn đầy phấn khởi khẽ hát đi làm bánh pudding.
Ba Thẩm oán khí trùng thiên ở một bên làm trợ thủ, tuy rằng ông cũng rất yêu thích "con dâu" này, nhưng đến cùng thời điểm nào vợ của ông sẽ có lòng tốt, để một mình ông vào trong đôi mắt cô ấy đây.
Bị ba Thẩm sâu sắc oán niệm cảm hoá đến Thẩm Phục khiến hắn hắt xì hơi hai cái.
"Gần đây có phải là càng ngày càng lạnh?"
Thẩm Phục kỳ quái lầm bầm.
Lâm Thục Ý liếc một cái tiếp miệng.
"Làm chuyện xấu quá nhiều, nhận người căm ghét đó."
Thẩm Phục
“….”
Người nhà họ Thẩm không ít, phòng ngủ tự nhiên cũng lớn.
Tuy rằng Thẩm Phục cùng Thẩm Nham đều ở bên ngoài có nhà của chính mình, nhưng Thẩm lão gia tử tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng thật ra là rất yêu thích một nhà náo nhiệt, cho nên hai người vẫn là thường thường ở trong nhà, miễn cho lão gia tử chính mình cảm thấy được cô quạnh.
Phòng ngủ của Thẩm Phục tại lầu hai, sát bên cạnh sát chính là thư phòng của Thẩm Nham, phòng ngủ nằm ở hướng có ánh sáng mặt trời chiếu vào, căn phòng rất tốt, lại thoáng mát rộng rãi, Thẩm Phục vừa nói vừa mở cửa phòng.
Thẩm Phục tuy rằng không ở nhà, bất quá phòng của hắn mỗi ngày đều có người thu thập, cho nên cho dù hắn lâu như vậy không trở lại, gian phòng vẫn không có chút nào loạn lên.
Thẩm gia trong ngoài trang trí thống nhất, khí quyển sạch sẽ tuy rằng cũng coi là thế gia hiển hách ở H thị, nhưng trong nhà lại không hề trang trí xa hoa rực rỡ.
Bên trong phòng ngủ thì lại căn cứ theo chủ nhân yêu thích, trang trí thành các loại phong cách.
Phòng ngủ của Thẩm Phục gian cùng với tính cách của hắn khác nhau, một chút tao nhã, còn mang theo một chút lưu manh.
Thoạt nhìn thì sạch sẽ, nhưng trang trí bên trong lại không đồng đều, luôn có một điểm đồ vật bất đồng.
Ví dụ như trên giá sách thoạt nhìn cổ điển lại có một con dao.
"Đây là cái gì?"
Thẩm Phục quay đầu lại,
"Con dao."
Lâm Thục Ý nguýt hắn một cái, cậu cũng không phải không có mắt, không nhìn ra đây là con dao?
Thẩm Phục bị bộ dạng trợn mắt lên của Lâm Thục Ý, chọc cười.
"Nếu như em muốn hỏi nó là từ đâu tới, vậy anh cũng không biết, bởi vì này con dao này là anh trai đưa cho anh, anh rất yêu thích liền đem nó đặt tại trên giá sách, bất quá anh thật sự muốn biết ai đã làm ra con dao này, lưỡi dao rất sắc, có thể chém đứt cổ họng, huyết nhục mơ hồ luôn đó!”
Thẩm Phục một bên giải thích một bên cười, dường như lấy tay ở trên cổ Lâm Thục Ý khoa tay một chút, sau đó... Cư nhiên mò tới xương quai xanh rồi!
Lâm Thục Ý bị tay Thẩm Phục càng ngày càng càn rỡ đùa giỡn, đến buồn bực mất tập trung, hận không thể đem người này từ trên cửa sổ ném ra ngoài, bất cứ nơi nào bất cứ ở đâu người này vẫn có thể tinh trùng thượng não được.
Cũng may Thẩm Phục có chừng có mực, biết đến giữa ban ngày không thể tuyên dâm.
Sau đó ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt như thường nói sang chuyện khác.
"Bên trong còn có buồng tắm muốn xem không?"
Lâm Thục Ý nhìn hắn.
"Cái kia bồn tắm cũng rất thoải mái..."
Lâm Thục Ý tiếp tục nhìn hắn.
Thẩm Phục
“….”
Được rồi hắn biết hắn tư tưởng sai lệch, nhưng hắn chính là không nhịn được làm sao bây giờ? Thẩm Phục ảo não lay một chút tóc, chỉ chỉ sát vách.
"Chỗ này của anh cũng không có gì đẹp mắt, dẫn em đi xem thư phòng anh trai một chút.”
Cùng Lâm Thục Ý đơn độc ở trong phòng ngủ của hắn, hắn sợ mình sẽ không nhịn được muốn hoá thân làm sói mất.
Thế nhưng hiển nhiên, thư phòng anh trai hắn cũng không thế nào hoan nghênh bọn họ.
Bởi vì Thẩm Nham chính là đang làm việc, một bên gọi điện thoại một bên xem văn kiện.
Sau đó Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý mở cửa đi vào, anh dừng lại một chút, làm cái khẩu hình "có chuyện gì sao?"
Hiển nhiên, thư phòng của Thẩm Nham cũng không thể đi xem, Thẩm Phục nhún nhún vai nói không có chuyện gì, liền mang theo Lâm Thục Ý đi ra ngoài.
Thẩm Nham đầu bên kia điện thoại, một giọng thuần khiết tiếng Anh lưu loát hỏi hắn.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Nham cong cong khóe miệng, cười nói.
"Không có gì, em trai cùng vợ nó đã trở lại."
"A! Em trai bị anh nuông chiều quá mức kia, đã kết hôn rồi sao?”
...
Thư phòng Thẩm Nham cũng không thể xem, thư phòng của ông nội Lâm Thục Ý cũng đã nhìn rồi, còn dư lại cũng chỉ có phòng ngủ ông nội, ba mẹ hắn, còn có Thẩm Nham này đó đều là lãnh địa tư nhân chưa qua cho phép không được đi vào đâu, cho nên đi tới đi lui, Thẩm Phục cảm thấy được vẫn là chỉ có thể dẫn cậu đi phòng ngủ của mình.
Bất quá lần này Thẩm Phục suy nghĩ biện pháp có thể làm cho hắn không đem lực chú ý đặt ở trên người Lâm Thục Ý là tốt nhất.
"Anh có máy chơi game, em muốn chơi không?"
Chơi game rất thú vị, Lâm Thục Ý đôi mắt sáng bóng.
Gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Phục hít sâu một hơi, hắn hối hận rồi, hắn vẫn là muốn đem Lâm Thục Ý đè ra làm sao bây giờ?
Đợi đến khi mẹ Thẩm làm xong bánh puddding, đi lên lầu, thời điểm gõ cửa chờ thật lâu cửa mới bị mở ra, Thẩm Phục hai tay đút túi dựa cánh cửa, khóe miệng ửng đỏ, đôi mắt dục hỏa, một mặt bộ dạng tâm tình tốt, mẹ Thẩm hướng bên trong ngó nghiêng đầu.
"Tiểu Ý đâu? Bánh pudding làm xong, mẹ còn nướng một chút bánh bông lan da beo, cậu ấy hẳn là cũng rất yêu thích đi.”
Lâm Thục Ý ở bên trong trầm tiếng trả lời.
"Dì à chờ một chút, cháu lập tức ra ngay."
Nghe đến tiếng trả lời, mẹ Thẩm cười híp mắt.
"Vậy mẹ đi xuống trước chờ hai đứa."
Mẹ Thẩm lúc này mới quay người đi xuống lầu, Thẩm Phục mới vừa đóng cửa lại, quay người liền thấy Lâm Thục Ý trừng hai mắt đứng ở phía sau hắn, đôi môi đỏ giống như là bị ai mạnh mẽ hút qua, cổ tay mở ra, một mặt cảm giác bị chà đạp.
Thẩm Phục nhìn chung quanh cuối cùng ra kết luận, tiến lên sờ sờ đôi môi Lâm Thục Ý. cười lẩm bẩm nói.
"Sưng hết lên rồi, cái này một chốc không tiêu được, lúc đi xuống phải làm sao đây? Lần sau ra anh sẽ nhẹ nhàng một chút."
Lâm Thục Ý tức giận một cước liền đạp lên, bị Thẩm Phục nắm mắt cá chân kéo vào trong lồng ngực, liền hôn khẽ một cái lên môi, cười nhẹ nói.
"Không có chuyện gì, bọn họ trong lòng đều biết rõ."
Lâm Thục Ý lý sự nửa ngày, liền mắng Thẩm Phục không biết tiết chế, ai bảo lúc mới bắt đầu cậu không cam lòng đẩy hắn ra!!
Dùng nước lạnh đắp một hồi thật lâu, mới để cho đôi môi sưng tấy thoạt nhìn không lợi hại như vậy.
Lâm Thục Ý lúc này mới cùng Thẩm Phục đồng thời đi xuống lầu.
Tất cả mọi người đã ngồi ở trên ghế sô pha chờ bọn họ.
Lâm Thục Ý cảm thấy không có mặt mũi gặp mọi người.
Cứ việc Lâm Thục Ý cảm thấy đã tốt lắm rồi, nhưng hỏa nhãn tinh kim mọi người đều là người trưởng thành, lại giống như Thẩm Phục nói, tầm mắt của mọi người quét trên môi của Lâm Thục Ý một cái, trong lòng liền rõ ràng rồi.
Mẹ Thẩm hung hăng trợn mắt lườm Thẩm Phục, đem bánh ngọt cùng bánh pudding đều đẩy tới trước mặt Lâm Thục Ý.
"Tiểu Ý, mau ăn bánh đi, không nguội mất"
Lâm Thục Ý:
"... Cảm ơn dì ạ."
Ngay cả Thẩm Nham cũng nhìn đôi môi Lâm Thục Ý vài lần, bị Thẩm Phục ghen tuông nảy sinh chặn lại tầm mắt.
Thẩm Nham không thèm để ý dời đi ánh mắt, bưng lên một đĩa bánh pudding đặt ở trước mặt Thẩm Phục.
"Hạ hỏa, hạ hỏa!!"
Thẩm Phục
“….”
Chờ đến lúc buổi tối, Thẩm lão gia tử mới đưa hai người gọi vào thư phòng, cường điệu kể một chút, ngày thứ hai buổi họp báo hai người phải nói như thế nào.
Ông còn muốn Thẩm Phục tiến vào cao tầng Thẩm thị, lâu như vậy cần phải đem ảnh hưởng chuyện này đối với Thẩm Phục hạ xuống thấp nhất.
Như vậy buổi họp báo một chút sai lầm đều không thể có.
Sau đó liền dặn dò hai người đi ngủ sớm một chút.
Lâm Thục Ý nguyên bản được thu xếp ở phòng khách, nhưng Thẩm Phục lại nói để Lâm Thục Ý ngủ ở phòng của hắn, chính hắn ở phòng khách, nói cái gì phòng khách rất lâu đều không có người ngủ.
Thẩm Nham mặt không thay đổi ở bên cạnh phá hoại.
"Hai ngày trước cháu gái của Văn lão gia tử..."
Bị Thẩm Phục một cái che miệng lại.
"Cháu gì cơ?!"
Lâm Thục Ý nghi hoặc quay đầu lại.
Thẩm Phục giả vờ cười khóe miệng sắp phải rút gân, không ngừng mà nói.
"Không có gì, ý anh của anh nói mấy ngày trước Văn lão gia tử tới nơi này ở..."
Thẩm Nham xem Thẩm Phục liếc mắt một cái, cuối cùng không có lần thứ hai lên tiếng phản bác.
Lâm Thục Ý kỳ quái nói.
"Tôi ở phòng khách cũng không sao”
Hơn nữa Thẩm Phục bịt miệng anh trai hắn như vậy cảm giác thật kỳ quái.
Thẩm Phục nhức đầu nhìn anh trai của chính mình không ngừng phá hoại, chỉ nói một câu,
"Em cứ ngủ chỗ của anh đi, Tiểu Ý ngủ ngon."
Sau đó liền đem anh trai của mình túm đi.
Lâm Thục Ý không hiểu ra sao.
Đem Lâm Thục Ý sắp xếp cẩn thận, Thẩm Phục mới một mặt ảo não nhìn Thẩm Nham.
"Cháu gái của Văn lão gia tử đã trở lại?"
Thẩm Nham gật gật đầu.
Thẩm Phục ảo não.
"Trở về thì trở về chứ, anh còn ở trước mặt Tiểu Ý nói ra, anh có phải muốn hại em không?”
Thẩm Nham nhướng mày nhìn hắn.
Thẩm Phục một mặt bị anh đánh bại rồi.
"Vâng vâng vâng, anh là anh trai ruột của em, lần này trở về không thỉnh an anh là không đúng, ngày mai họp báo tuyên bố với phóng viên xong liền cùng anh bồi tội.”
Thẩm Nham hài lòng gật gật đầu.
"Cô ta không chỉ đã trở lại, còn tới nhà chúng ta ngủ"
Thẩm Phục kỳ thực đã biết rồi.
"Không chỉ tới nhà chúng ta, còn ngủ ở phòng khách đúng không?"
Càng nói càng cảm thấy Thẩm Nham đang cố ý quấy rối hắn, tuy rằng hắn chưa từng thấy cháu gái của Văn lão gia tử, cũng đem sự tình từ đầu đến cuối cùng Lâm Thục Ý nói thẳng ra, nhưng Thẩm Nham là anh trai ruột của hắn đó, làm sao có thể cố ý đổ dầu vào lửa, nếu để cho Lâm Thục Ý ghen, hắn không phải thảm sao.
Cho nên nói rốt cuộc có phải là ruột thịt hay không? Không giúp hắn không nói lại còn nghiêm trang bán đứng em trai.
Thẩm Nham liền gật gật đầu.
"Vậy em đêm nay phải ngủ nơi đó."
Thẩm Nham xoay người rời đi,
"Từ chối."
Thẩm Phục tru lên như sói nhào vào trên lưng Thẩm Nham.
"Anh, đừng như vậy, em không muốn ngủ ở phòng phụ nữ khác đã ngủ qua đâu.”
Thẩm Nham liếc mắt nhìn nhìn hắn,
"Chỉ là ngủ thôi mà, hơn nữa đồ vật trong phòng đều đổi qua."
Âm thầm đem người mang về nhà mới biết, mặc dù anh đối với “em dâu” kia không có cái nhìn, nhưng đứa em trai này tự cho mình là lớn rồi đi, lại còn dám rời nhà trốn đi lâu như vậy, thậm chí cũng không liên hệ với anh...
Liếc mắt một cái nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm Phục kêu rên,
"Anh, em sai rồi, lần sau em có chuyện gì nhất định sẽ nói cho anh đầu tiên, không bao giờ gạt anh.”
Thẩm Nham kêu lên một tiếng.
Thẩm Phục cọ xát nửa ngày, chỉ kém không để ý hình tượng trước mặt anh trai mình khóc lóc om sòm lăn lộn thôi, đã thế còn âm thầm vui mừng bộ dáng này không bị Lâm Thục Ý thấy, Thẩm Nham lạnh sưu sưu nói một câu,
"Còn dám lừa gạt anh, ông nội đã sớm cự tuyệt em rồi."
Thẩm Phục:...
Mẹ nó đây là anh trai ruột sao?
Thiệt thòi hắn cảm thấy được chính mình đạo hạnh rất sâu, kết quả vẫn bị thua dưới tay anh trai.
Kỳ thực Thẩm Nham, Thẩm ca ca mới phải xứng danh đệ khống mới đúng.
|
66: Vịt quay Bắc Kinh
Ngày thứ hai toàn gia ra trận, sau khi ăn sáng xong liền quyết định cùng hai người bọn họ đi hiện trường buổi họp báo.
Kế hoạch đã định là mẹ Thẩm ba Thẩm, Thẩm Nham đều không cần đi, bởi vì chuyện như vậy chỉ cần người trong cuộc đứng ra nói rõ, sau đó Thẩm lão gia tử đứng ra thừa nhận là được rồi, bất quá từ sau khi Lâm Thục Ý đến, mọi người trong Thẩm gia đều cảm thấy Lâm Thục Ý ngốc manh như thế, nếu không che chở nhất định sẽ bị người khác bắt nạt, vì vậy đều quyết định muốn đi, Lâm Thục Ý đã nhận định là người của Thẩm gia, làm sao có thể bị người ngoài ăn hiếp được.
Bị mọi người trong nhà không thèm để ý Thẩm Phục biểu thị, "chỉ quan tâm đến vợ hắn, bất quá hắn chính là muốn như thế."
Mà Lâm Thục Ý, nguyên lai cũng không sốt sắng, mãi đến tận khi biết tất cả bọn họ đều đi... Liền bắt đầu khẩn trương.
Mẹ Thẩm còn không ngừng ở một bên an ủi.
"Chớ lo lắng, chúng ta đều sẽ làm hậu thuẫn cho con, cố lên... Ai u, chồng à, anh nhẹ chút, lôi tóc của em rồi."
Ba Thẩm mặt xạm lại, đang đeo dây chuyền mà không ngừng hướng Lâm Thục Ý nơi đó vòng tới vòng lùi, có thể không lôi tóc sao?
Ông đối với người con dâu này rất hài lòng, nhưng cũng bởi vì vợ ông rất yêu thích đứa bé này, cho nên ông vẫn rất đau lòng.
Hai cha con đau lòng bị mọi người không thèm đếm xỉa không nói, thời điểm đi còn bị mọi người đẩy xuống phía sau.
Thẩm Phục
“…..”
Ba Thẩm
“…..”
Nhìn mọi người vây quanh Lâm Thục Ý đi ra bên ngoài, Thẩm Phục cùng ba Thẩm cảm thấy cả cuộc đời cũng bắt đầu hắc ám.
Sau đó thời điểm hai người đi ra bên ngoài, hiển nhiên Thẩm lão gia tử đã phân phối xe xong, Thẩm lão gia tử trực tiếp ngồi vào chiếc xe thứ hai phó lái, sau đó mẹ Thẩm lôi kéo Lâm Thục Ý ngồi xuống mặt sau.
Thẩm Phục một mặt ngọa tào nhìn Thẩm Nham cười không có hảo ý đi tới, sau đó mang theo cổ áo của hắn, bình tĩnh ném vào chiếc xe đầu tiên.
Ba Thẩm nhìn mặt xui xẻo của con trai một chút, cười dương dương tự đắc, sau đó nhanh chân đi đến chiếc thứ hai đi mở cửa.
Mới vừa mở ra liền bị mẹ Thẩm mụ một cái đẩy đi ra ngoài.
"Anh đi ngồi xe phía trước chiếc kia, chúng ta cùng Tiểu Ý còn có lời muốn bàn giao."
Nói xong cửa xe liền "Oành" một cái đóng lại.
Ba Thẩm gương mặt cứng đờ.
Chỉ có thể đi đến ngồi chiếc xe đầu tiên.
Hai cha con xui xẻo liền ngồi cùng nhau.
Thẩm Nham ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hướng phía sau liếc mắt nhìn, hai người trên mặt đều viết "tôi muốn ngồi cùng vợ tôi". Thẩm ca ca
ưu nhã lườm một cái, có thể có chút tiền đồ hay không.
Chiếc xe đầu tiên chậm rãi nổ máy.
Chiếc thứ hai lại kéo dài cũng không thấy động tĩnh.
Kỳ thực Thẩm lão gia tử an bài như thế cũng không phải vô duyên vô cớ.
Chuyện này tự nhiên là muốn Thẩm Phục trước tiên đi ra nói rõ, Lâm Thục Ý cùng hắn đi mặc dù tốt, thế nhưng nếu như cùng nhau những phóng viên kia sẽ tập trung lửa đạn về phía hai người, những phóng viên kia đều có kinh nghiệm, hỏi vấn đề một câu nhất định sẽ rất xảo quyệt khó trả lời, khó bảo toàn được những người không có ý tốt trà trộn vào, nếu như là phóng viên báo lá cải, câu hỏi không chỉ khó trả lời, còn sẽ làm người ta cảm thấy lúng túng.
Cho nên Thẩm lão gia tử mới chủ trương để ba Thẩm, Thẩm Nham bồi tiếp, Thẩm Phục đi trước, Thẩm Phục vẫn chưa tiến vào cao tầng Thẩm thị, những phóng viên này khả năng sẽ không kiêng nể, cần phải là chủ tịch cùng tổng giám đốc Thẩm thị ngồi ở chỗ đó, bọn họ muốn hỏi vấn đề gì, cũng sẽ vì công việc của mình mà ước lượng hỏi.
Còn ông và mẹ Thẩm thì lại bồi tiếp Lâm Thục Ý cùng đi.
Chuyện này cùng tỏ rõ thái độ của Thẩm gia, ông tuy rằng đã rời Thẩm thị đã lâu, nhưng chuyện khác, ông so với ba Thẩm vẫn có nhiều uy tín hơn, sự xuất hiện của ông cũng đủ để cho mọi người hiểu được.
Cứ việc Thẩm lão gia tử trước cũng không xem trọng quan hệ bọn họ, nhưng bây giờ ông ngược lại cảm thấy Lâm Thục Ý ngoại trừ không thể cho ông đứa chắt trai, ngoài điểm này ra cũng không có điểm nào không xứng đáng, ngược lại đứa bé này luôn làm cho người ta yêu thích nó.
Giả sử như Thẩm lão gia tử đến bây giờ cũng không thể tiếp nhận Lâm Thục Ý thì những câu nói không tốt, cũng chỉ có ông mới có thể nói, người của Thẩm gia, lúc nào có thể đến phiên người ngoài khoa tay múa chân
Đợi đến khi Thẩm Phục bọn họ đến nơi tổ chức buổi họp báo, toàn bộ mọi thứ đã chuẩn bị xong, những phóng viên kia đã sớm ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, chờ đợi sự có mặt của nhân vật chính.
Thẩm Phục ngược lại không có lo lắng, bất quá vẫn muốn lường trước hỏi người tổ chức buổi họp báo này, Thẩm Nhan vài câu.
"Anh, trong này không có lẫn phóng viên báo lá cải chứ?"
Phóng viên báo lá cải vì xuất bản kiếm tiền, thông thường đưa tin sẽ giật gân, tạo scandal, mà tin tức đều là mặt trái bê bối chiếm đa số, thậm chí còn có tin bịa đặt sai sự thật.
Những vấn đề mà Thẩm Phục hỏi đã được ghi rõ ràng trên tờ giấy, Thẩm Nham đang cầm tờ giấy đó kiểm tra, nghe Thẩm Phục hỏi như vậy, một cái đem giấy vỗ vào mặt Thẩm Phục.
“Cẩn thận mà đọc, tránh cho thời điểm đó lại mất mặt, chuyện khác em không cần bận tâm.”
Thẩm Phục một mặt nịnh nọt,
"Anh trai, anh tốt nhất, buổi tối mời anh ăn, vịt quay Bắc Kinh”
Thẩm Nham rên một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu hắn, nhanh chóng xem!
Sau đó sự tình liền thuận thuận lợi bắt đầu tiến hành.
Thẩm Phục, ba Thẩm cùng Thẩm Nham, ba người cùng nhau tiến vào bên trong.
Quả nhiên, vừa đi vào liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hết thảy phóng viên không hẹn mà cùng bắt đầu nói chuyện đi theo nhiếp ảnh, đem ống kính khóa chặt ở chính giữa người đàn ông đang đẹp trai cười ôn hòa, nhưng lại cảm giác xa cách, hắn chính là mục đích để phóng viên tới đây ngày hôm nay, Thẩm nhị thiếu gia, Thẩm Phục.
Muốn nói Thẩm gia tại H thị cũng coi như là nổi tiếng, bọn họ thành lập tập đoàn Thẩm thị, từ bất động sản lập nghiệp, đến bây giờ cũng là xí nghiệp số một số hai tại H thị, người nắm quyền Thẩm thị bây giờ tuy rằng nhìn như ôn hòa, trên thực tế lại là người mạnh mẽ quyết đoán, đem Thẩm thị kinh doanh đến thịnh vượng phát đạt, bất kể là xí nghiệp lâu năm, so với nhân tài như hắn, cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, không có cách nào lay động được địa vị của Thẩm thị.
Điều kiện như vậy, người Thẩm gia không khác nào đối tượng để tất cả mọi người leo lên nịnh bợ.
Đặc biệt là Thẩm gia còn có hai người cháu trai chưa kết hôn, được ca ngợi là đàn ông độc thân hoàng kim, Thẩm Nham, cùng Thẩm Phục, họ đều là tình nhân trong mộng của những thiếu nữ chưa lấy chồng ở H thị.
Bất quá đặc biệt đáng tiếc là, Thẩm gia nhị thiếu vẫn không có bị ai đuổi tới tay, liền nghe đồn nói hắn là người đồng tính luyến ái.
Tin tức này quả thực là thương tổn trái tim của bao nhiêu cô gái, bất quá thương tâm còn ở phía sau, thời gian đồn đại hắn là đồng tính luyến không đến bao lâu, chính hắn tự mình tổ chức buổi họp báo, chuẩn bị tỏ rõ xu hướng tình dục, hắn chính xác là người đồng tính luyến ái không hơn không kếm.
Tin tức trọng yếu như vậy, làm sao có thể bỏ qua đây.
Thẩm Phục đơn giản rõ ràng ngắn gọn giới thiệu chính mình sau, vấn đề thời gian đã đến.
Micro quả nhiên đồng thời duỗi tới, sau đó các ký giả này đến ký giả kia, đều nhanh chóng phỏng vấn.
Tờ giấy vừa nãy anh trai cho hắn, hắn đã đọc qua, cứ dựa theo trên tờ giấy viết mà trả lời, đây chính là câu trả lời tối thiểu, hắn cũng không cần giải thích thêm gì.
Phóng viên muốn đào sâu tin tức bên trong, bất quá hiển nhiên vị Thẩm nhị thiếu gia này không muốn phát biểu
thêm cái gì, chỉ có thể chờ một người là vai chính nữa tới hỏi tiếp.
Đúng, lần này buổi họp báo không chỉ là muốn nói rõ xu hướng tình dục của Thẩm nhị thiếu gia, quan trọng nhất là còn tuyên bố người yêu của Thẩm nhị thiếu, đây mới là tin tức trọng điểm, không biết cùng tin tức trên weibo trước kia có đồng nhất không.
Sau đó Lâm Thục Ý liền khoan thai đi đến.
Thẩm lão gia tử chống gậy chống, khí thế bức người tiêu sái đi bên cạnh Lâm Thục Ý một mặt đây là người của nhà tôi, mấy người cẩn thận bộ dạng một chút.
Lâm Thục Ý nguyên bản hơi sốt sắng, xem Thẩm lão gia tử bộ dạng như vậy cũng không khỏi bị chọc cười, sau đó cũng không thấy khẩn trương nữa.
Ngược lại là mẹ Thẩm, cô nguyên bản cũng rất ít xuất hiện trên tin tức của ở truyền thông, cho nên lần này tuy rằng bồi Lâm Thục Ý cùng đi, cũng không dự định vào trong chỉ là ở bên ngoài dặn Lâm Thục Ý.
"Đừng lo lắng quá, vạn sự đều có bọn họ, không quản người khác hỏi cái gì, con chỉ cần mỉm cười làm bộ không nghe là được rồi, còn dư lại tự có người khác tới giúp ngươi con quyết."
Được mẹ Thẩn mạnh mẽ an ủi một cái, Lâm Thục Ý cảm thấy an lòng, muốn đáp lại cô một cái ôm.
“Dì à, đừng sốt sắng, không có chuyện gì."
Mẹ Thẩm sững sờ, sau đó cười nói
"Dì không lo lắng, con mau vào đi."
Lâm Thục Ý vừa đi, mẹ Thẩm ngược lại nở nụ cười, còn có thể nhìn ra được cô đang lo lắng, đứa bé này cũng thật tinh tế, không phải nói cha mẹ vợ xem con rể càng vui mừng sao? Cô thì càng xem “con dâu” càng hạnh phúc.
Lâm Thục Ý vừa ra trận, phía dưới phản ứng của mọi người so với nhìn thấy Thẩm Phục còn hưng phấn hơn rất nhiều, bởi vì dù là ai đều có thể nhìn ra, đây chính là người trong tấm chụp đăng trên weibo kia, điều này càng chứng minh Thẩm Phục là người đồng tính luyến ái.
Các câu hỏi lập tức liền bắt đầu tăng lên.
"Xin hỏi hai người thời điểm nhận thức nhau là khi nào?
"Cha mẹ hai bên đều biết chứ?”
"Thẩm lão gia tử đối với việc này có cái nhìn thế nào?"
"Hai người sau này có nghĩ sẽ nhận nuôi con không?"
...
Những câu hỏi như vậy nối liền không dứt.
Lâm Thục Ý quả nhiên không nói lời nào, chỉ là ngồi ở giữa Thẩm Nham cùng Thẩm Phục tại trên bàn hơi dùng sức nắm tay Thẩm Phụ.
Thẩm Phục trong lòng hồi hộp, trên mặt vẫn là khách sáo nở nụ cười, sau đó từng chữ từng câu trả lời nghi vấn, vẫn là biểu tình bình tĩnh, kỳ thực dưới bàn, lại nhẹ nhàng cào tay Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý mặt đều cứng đơ, ở trước mặt mọi người lại không tiện rút tay về.
Ngồi rất gần bọn họ cho nên cái gì cũng có thể nhìn thấy, Thẩm Nham không khỏi xấu hổ, pha lẫn chút biệt nữu.
Sự tình phá lệ thuận lợi.
Mãi đến tận bên trong góc truyền tới một giọng nam xa lạ có chút sắc nhọn, còn mang theo trào phúng
"Xin hỏi hai người không cảm thấy đồng tính luyến ái buồn nôn sao?"
"Hai người đều là đàn ông chả lẽ không sợ nhiễm HIV”
“Đương nhiên tuyên bố cùng nhau, có phải muốn gây hấn với quốc gia, ở nước ta còn chưa có chính sách kết hôn với người đồng tính đâu?”
...
Tất cả mọi người có chút giật mình, Thẩm Phục đột nhiên nheo mắt lại, dừng lại động tác ngầm trên tay, hướng đến chỗ người đàn ông nhìn lại.
Mọi người đã nhất trí dời đi, đứng ở cuối cùng là một người đàn ông thân hình nhỏ gầy, tay cầm camera, thấy tất cả mọi người nhìn về phía gã, gã ngưỡng mặt lên, cười đắc ý lại có chút hèn mọn.
"Tôi bất quá là đem câu hỏi mọi người muốn hỏi nói ra thôi mà, nhìn tôi làm gì, không cần cám ơn tôi."
Thẩm Nham sững sờ trước hết đứng lên, gương mặt tuấn tú che lại một tầng sương lạnh, giọng điệu cũng thấp đến hù người.
“Anh đến từ báo nào?!”
Người đàn ông không nhìn Thẩm Nham, tiếp tục đem ánh mắt lạnh như băng giống như rắn độc nhìn về phía Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý
"Tại sao không dám trả lời tôi hả?! Nếu cũng dám lộ liễu ở trên đường tình chàng ý thiếp, còn ra vẻ cái gì, làm bộ dạng thuần khiết, người nơi này người nào không biết đồng tính luyến ái rốt cuộc là chuyện ra sao?"
Nói xong, người đàn ông ác liệt cười rộ lên.
Xem bộ dáng này, đã biết người này đến đây không phải để phỏng vấn, mà là cố ý tới quấy rối, bởi vì đã có phóng viên báo lá cải đem camera liên tục chụp người đàn ông, rồi lại quay sang chụp Thẩm Phục bọn họ.
Nghe đến động tĩnh Thẩm lão gia tử cùng ba Thẩm mẹ Thẩm vừa đi vào đến, liền thấy Thẩm Nham giơ tay lên lấy điện thoại gọi cho bảo vệ.
"Bảo an, đem phóng viên ngụy tạo chứng cứ này ném ra ngoài.”
Thẩm ca ca ít ở nơi công cộng lộ ra bộ dạng tâm tình ác liệt như thế, bảo an đứng ở cửa đương nhiên nửa điểm cũng không dám hàm hồ liền mở cửa đi vào, kết quả Lâm Thục Ý đứng lên.
"... Khoan đã!"
Thẩm ca ca.
“…..”
Bảo an mới vừa đi vào đem người đàn ông dựng lên, nghe vậy sững sờ đứng tại chỗ.
Thẩm Phục vẫn luôn không nói gì, hắn không nghĩ ở trước mặt mọi người ném đi mặt mũi Thẩm gia, bất quá người đàn ông này, hắn đã nghĩ xong muốn gã ở chỗ khác làm sao "chết", cho nên thời điểm Thẩm Nham nói đem gã ném đi, Thẩm Phục cũng không phản đối, nhưng mà hắn cũng không nghĩ tới, Lâm Thục Ý dĩ nhiên đứng ra phản đối.
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý, có chút không hiểu cậu muốn làm gì.
Lâm Thục Ý khẽ mỉm cười, trên thực tế bên trong lửa giận đã sắp phun trào.
Cậu đi tới trước mặt người đàn ông, so với người đàn ông còn cao hơn cái đầu một chút, nhìn xuống.
"Đồng tính luyến ái buồn nôn? Tôi không cảm thấy, ngược lại tôi cảm thấy được anh loại người nói xấu người khác, có ác ý muốn đả thương người ta thì càng buồn nôn hơn. Tôi dùng một bài học trên thế giới này dạy anh, chuyện thứ nhất là học làm người, anh còn chưa học được đâu.”
Người đàn ông bị Lâm Thục Ý mắng một trận, nhìn như mắng người nhưng trên thực tế một chữ thô tục đều không nói, gã nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu là loại người bị đàn ông cưỡi!! Hung hăng cái gì!! Đắc ý cái gì!! Bị đàn ông cưỡi, cái loại bán mông đáng chết!!”
Lần này Thẩm Phục tức giận đứng lên, bộ dạng âm hàn kia làm cho người đàn ông không tự chủ rụt cổ một cái.
"Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa?!"
Người đàn ông rụt cổ lại còn muốn lặp lại lần nữa, bị bộ dạng của Lâm Thục Ý cười híp mắt làm sợ hết hồn, người này cười cái gì? Không phải nên giận điên lên sao?
Lâm Thục Ý híp mắt đưa tay trước mặt người đàn ông loáng một cái, người đàn ông lập tức đem cái cổ rút lại, cho là Lâm Thục Ý muốn đánh gã, sau đó lại phát hiện, Lâm Thục Ý tựa hồ cũng không có ý định kia.
Lâm Thục Ý giơ giơ tay lên, ở giữa hai ngón tay kẹp chính là một tấm thật thẻ mỏng phóng viên, nhìn dáng dấp rất là thấp kém, vừa nhìn là biết ngụy tạo, Lâm Thục Ý cong khóe miệng cười một chút,
"Anh nói mỗi một câu nói, tôi tin tưởng nơi này hết thảy camera đều ghi lại, chứng cứ tội sỉ nhục tội chửi bới đều có, hiện tại có thể liên hệ luật sư, còn anh giả tạo thẻ phóng viên, phạm tội lừa dối, tôi tin tưởng bất kể là ai sai khiến anh, anh rất nhanh sẽ nguyện ý nói cho chúng tôi!"
Cả đám người vây xem hết thảy đều há hốc mồm.
Quan tâm sẽ bị loạn Thẩm Phục chỉ muốn vì vợ của mình giơ ngón tay cái lên, còn có thể để ý ra là thẻ phóng viên giả, vợ hắn quá giỏi!
Thẩm Nham nghiêm mặt xem Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, lại nhìn một chút em trai của mình, đặc biệt ghét bỏ.
Ba Thẩm, mẹ Thẩm, Thẩm lão gia tử hai mặt nhìn nhau, ai nói người con dâu này (cháu dâu) dễ ức hiếp vâỵ? Ai nói thế? Đây là bên ngoài khoác da dê nhưng bên trong thực chất là một con sói đó!
Lâm Thục Ý nói xong nửa ngày bảo an rốt cục phục hồi tinh thần lại đem người mang đi, các ký giả dồn dập từ trạng thái há hốc mồm bình tĩnh trở lại, tuyên bố phỏng vấn kết thúc, người như vậy làm sao chọc được, bọn họ nên đi về trước thì hơn.
Đợi đến khi người đều đi hết, Lâm Thục Ý mới một mặt bình tĩnh đi tới bên người Thẩm Phục, cầu biểu dương!!
Há hốc mồm mọi người ai cũng không biết, này đó lời kịch bất quá là Lâm Thục Ý buổi chiều ngồi xem phim truyền hình học được mà thôi, học không sót một chữ, không ngờ lại có dịp dùng được.
Kỳ thực Lâm Thục Ý chính mình cũng không tìm hiểu những lời kia là có ý tứ gì đâu.
Quả nhiên người tối manh mà có IQ cao không thể thương tổn nổi!
Cuối cùng lúc biết đến chân tướng mọi người đều rơi xuống nước mắt.
Hết chương 66.
|
67: Cocktail rực rỡ
Buổi tối tin tức liên quan tới buổi họp báo đã được đăng tải.
Không chỉ nói về xu hướng tình dục của Thẩm Phục cùng quan hệ với Lâm Thục Ý, thái độ của người nhà họ Thẩm, càng không ngoại lệ là sự kiện Lâm Thục Ý khẩu chiến với phóng viên giả, đồng thời thành công toàn thắng.
Ống kính bên trong Lâm Thục Ý cười bình tĩnh thong dong, không chút nào bị phẫn nộ khi nghe lời nhục mạ, bộ dạng bình tĩnh, điềm đạm, ngược lại phóng viên giả kia vừa bắt bắt đầu đã không có ý tốt, rõ ràng là đến có chuẩn bị.
Phía dưới đưa tin cũng cố ý hướng về Lâm Thục Ý, bởi vì toàn bộ hành trình cậu chẳng hề nói một câu, chỉ có thời điển bị nhục mạ mới lên tiếng phản bác, nhận được hảo cảm của mọi người, hơn nữa còn là một anh chàng đẹp trai, cho nên độ thiện cảm càng tăng lên.
Ngoại trừ Lâm Thục Ý, ống kính bên trong còn có Thẩm Phục bởi vì Lâm Thục Ý bị mắng mà hắc hóa, anh trai Thẩm Nham cũng ít có lộ ra hình tượng mặt lạnh lùng nơi công cộng, mẹ Thẩm thấy Lâm Thục Ý toàn thắng, sau đó cả người đều ngây ngẩn, lộ ra bộ dạng ngốc manh, Thẩm lão gia tử cùng ba Thẩm chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Bạn trên mạng ghi lại lời bình luận.
"Bị gia đình này manh đến chết rồi."
"Đáng tiếc hai người kia đều là hoa đã có chủ, tôi chỉ có thể hô to: Thẩm đại thiếu gia gả cho tôi đi.
"Mẹ Thẩm đẹp mà manh quá, thoạt nhìn cùng Thẩm nhị thiếu như chị em vậy.”
Trong lúc nhất thời phía dưới bình luận vân vân đều có, bất quá đều cùng "Vạch trần giới tính của nhị thiếu gia Thẩm gia" cái đề tài này không liên quan, bởi vì mọi người đều biết, Lâm Thục Ý cùng Thẩm gia, bây giờ là người một nhà.
Xưa nay chỉ xem báo về tài chính và kinh tế, Thẩm Nham ngoại lệ nhìn những tin tức này, ngồi trong thư phòng, một mặt ôn nhu ý cười.
Thẩm Phục thì lại ở trong phòng quang minh chính đại phát lại video quay Lâm Thục Ý khẩu chiến phóng viên, phát đi phát lại mấy lần, lăn qua lộn lại đều là hình ảnh hắc hóa của Lâm Thục Ý, ở trong phòng tắm tắm Lâm Thục Ý đều nghe phiền.
"Anh rốt cuộc muốn xem bao nhiêu lần?"
Hơn nữa trọng điểm là anh không thể về phòng của mình nghe sao?
Hiện tại Thẩm Phục thoải mái nằm ở giường lớn. Phòng của hắn giờ đã được người nhà họ Thẩm ngầm thừa nhận là phòng của Lâm Thục Ý, bây giờ Thẩm Phục muốn vào cửa còn phải xin phép.
Thẩm Phục ánh mắt nhìn trên người Lâm Thục Ý xem kỹ hai lần, hận không thể biến thành mắt nhìn xuyên tường, có thể không chướng ngại vật nhìn xuyên bên trong.
Đáng tiếc hắn không có mắt nhìn xuyên tường, áo ngủ Lâm Thục Ý mặc thực sự kín.
Hắn chỉ có thể thành thành thật thật đem tầm mắt đặt ở trên ti vi.
"Một lần cuối cùng, em cũng xem đi.”
Lâm Thục Ý cả người đều biểu thị từ chối.
Cậu hôm nay đã phải cưỡng chế cùng mẹ Thẩm nhìn rất nhiều lần rồi, tiếp tục nhìn, cậu phỏng chừng đều phải ói ra.
Vì không muốn trở thành người thứ nhất trong lịch sử
tự xem tự phun, cậu kiên quyết dừng lại ánh mắt.
Lâm Thục Ý đi đến tủ lạnh nhỏ, cầm hai ly cocktail màu sắc rất đẹp, thực tế không khác nước trái cây là bao, đem ly màu xanh nhạt đưa cho Thẩm Phục.
"Còn có mấy ngày nữa tiệm cơm Tây Tần khai trương rồi."
Thẩm Phục lúc này mới tắt ti vi tiếp nhận ly cocktail Lâm Thục Ý đưa cho, nhìn về phía cậu.
"Ba mẹ đều biết em mở tiệm cơm Tây Tần, mẹ hỏi thời điểm khai trương có cần họ đi ủng hộ không?
Thẩm Phục nói ủng hộ tự nhiên là dùng danh nghĩa Thẩm thị, nếu có Thẩm thị đi đầu, sẽ có rất nhiều khách đến, như vậy tiệm cơm Tây Tần sẽ rất náo nhiệt.
Lâm Thục Ý không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Nếu chú và dì đến, chúng ta sẽ phải tự mình đi đón.”
Thẩm Phục tán thưởng nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, đã hiểu ý tứ cậu.
Kỳ thực ý nghĩ này là mẹ Thẩm đề xuất ra, mẹ Thẩm mụ hiện tại đã hoàn toàn coi Lâm Thục Ý làm người nhà, tự nhiên là vạn sự đều vì cậu suy nghĩ, nhưng ý nghĩ này kỳ thực Thẩm lão gia tử không đồng ý.
Dù sao tiệm cơm bây giờ cũng chưa có nhiều người biết, nếu như vì danh tiếng Thẩm thị mà tạo thanh thế lớn, tự nhiên cũng sẽ gây náo nhiệt, nhưng tiệm cơm Tây Tần nhờ tới danh hiệu của Thẩm thị, mà đây là do Lâm Thục Ý cực khổ tạo ra, chắc chắn cậu sẽ không muốn như vậy, nếu như khách hàng đều vì tên tuổi của Thẩm thị mà tới, như vậy không quản công sức của Lâm Thục Ý, những người này sẽ quên mất cậu.
Đơn giản Lâm Thục Ý lập tức liền hiểu, sau đó cự tuyệt.
Thẩm Phục còn nói.
"Vậy chọn thời gian, để ông Dương cùng nhà anh gặp mặt đi.”
Tuy rằng Lão Dương Đầu cùng Lâm Thục Ý cũng không có liên hệ máu mủ gì, bất quá tình cảm giữa bọn họ so với ông cháu ruột muốn thân thiết nhiều lắm, coi ông là thân thích duy nhất của Lâm Thục Ý cũng không có gì sai.
Lâm Thục Ý tự nhiên cũng là gật gật đầu, Thẩm Phục người một nhà Thẩm Phục đối với cậu tốt, cậu đều nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp nhiều lắm.
Nhưng cậu cũng không có gì báo đáp bọn họ, chỉ có thể ở trước mặt mọi người làm một người con, người cháu tốt.
Thẩm Phục nói xong, không thấy Lâm Thục Ý nói tiếp, kỳ quái quay đầu, liền phát hiện Lâm Thục Ý đang nhìn hắn, con ngươi đen láy khóe miệng còn hiện ra nụ cười ôn nhu.
Ngọa tào, đây là đang cố tình quyến rũ hắn sao, Thẩm Phục quyết đoán mắc câu, đến gần ngậm lấy đôi môi của Lâm Thục Ý, hôn sâu.
Lâm Thục Ý cảm thấy cậu càng ngày càng khó chống lại Thẩm Phục lúc hắn động tình, thời điểm tay Thẩm Phục dò vào trong quần áo cậu, hắn cũng phối hợp không nói tiếng nào, bởi vì cậu biết chính mình cũng sắp bị cảm thụ tình triều xa lạ này cuốn đi mất.
Thẩm Phục một bên khép hờ mắt hôn sâu đôi môi mỏng của Lâm Thục Ý, một bên lấy tay ở trên người cậu càn rỡ xoa xoa châm lửa.
Hắn có thể cảm giác được, thân thể Lâm Thục Ý đã nóng bỏng, rõ ràng cho thấy cậu cũng động tình.
Thẩm Phục tội ác nghĩ, khả năng hắn không chờ được đến Lâm Thục Ý hai mươi tuổi.
Sau đó liền đem Lâm Thục Ý thuận thế đặt ở trên ghế sô pha.
Thời điểm hỏa dục cháy lên thì không thể ngăn cản, nhưng đột nhiên điện thoại Thẩm Phục lại vang lên, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng chuông điện thoại lại đặc biệt chói tai.
Thẩm Phục mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý đến điện thoại di động, lại kiên nhẫn hoàn toàn không có xu thế dừng lại.
Nếu như không phải điện thoại di động cách quá xa, hắn nhất định ném nó vỡ nát.
Đáng tiếc điện thoại di động cách quá xa, hơn nữa Lâm Thục Ý đã từ nhất thời kích động bên trong tỉnh lại, cậu mở mắt ra, trong mắt còn tình dục chưa lui, âm thanh khàn khàn, "Điện thoại."
Thẩm Phục đương nhiên biết điện thoại kêu, thế nhưng mẹ nó! ai lại gọi điện thoại vào lúc này!
Thẩm Phục dùng hạ thân cứng rắn sưng lên, đỉnh đỉnh cậu, ủy khuất nói.
"Chúng ta có thể không quản nó được không?"
Lý trí triệt để lấp đầy, Lâm Thục Ý lúc này hai bên tai đều đỏ chót, đưa tay đem cúc áo ngủ bị cởi ra đóng lại đem Thẩm Phục từ trên người cậu đẩy lê.
"Hay là anh đi nhận điện thoại trước đi."
Sau đó liền vội vã chạy vào phòng tắm, "Oành" một cái đóng cửa lại.
Thẩm Phục hàm răng suýt chút nữa không cắn nát.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa hắn là có thể đem người hắn mong nhớ sáng chiều ăn không còn chút nào, tất cả là tại cú điện thoại kia!!
Hắn xốc xếch quần áo, nhanh chân đi đến phía trước, cầm điện thoại di động không thèm nhìn liền ném ra ngoài.
Điện thoại di động tại thảm trải sàn mềm mại, lăn một vòng, sau đó dừng lại, không có ảnh hưởng chút nào, tiếp tục kêu lên.
Thẩm Phục
“…”
Thực sự hôm nay là ngày xui xẻo mà.
Thẩm Phục cuối cùng cũng không thể không cầm điện thoại di động lên, bởi vì điện thoại kêu rất nhiều, nếu hắn không tiếp sẽ vẫn có người gọi lại, ngược lại không nghe không được, hậu quả chung quy phải có người nhận lỗi, Thẩm Phục nghĩ như vậy, đè lên một bụng hỏa thâm trầm đem điện thoại di động nhận.
Trần Phóng hai chữ hiển thị ở phía trên không ngừng nháy sáng, Thẩm Phục như ác quỷ khát khao rất lâu, chậm rãi nở nụ cười.
Điện thoại vừa thông, đầu kia Trần Phóng liền lớn tiếng vui vẻ nói.
"Tớ thấy tin tức rồi, thực sự là chúc mừng chúc mừng ~ "
Đang nổi giận trong bụng nên Thẩm Phục cười cũng không có ý tốt, không biết làm sao Trần Phóng lại một chút cũng không thấy, tiếp tục nói.
“Vợ cậu cũng rất lợi hại, không thấy được lại bản lĩnh như thế.”
Thẩm Phục như trước không nói lời nào.
Trần Phóng còn nói.
"Xem ra lão gia tử còn có cha mẹ cậu đều đối với cậu ta thật hài lòng, thực sự là nhân vật lợi hại, hai, ba lần liền đem người nhà cậu đều giải quyết hết."
Nói một lúc lâu, đầu dây bên kia, một điểm phản ứng đều không có, Trần Phóng rốt cục hậu tri hậu giác cảm thấy không đúng rồi, một luồng khí lạnh vèo vèo từ lưng tháo chạy đến đỉnh đầu, hắn cân nhắc nửa ngày thận trọng mở miệng.
"Cậu đang làm gì vậy? Làm sao nửa ngày cũng không nhận điện thoại?"
Thẩm Phục rốt cục thâm trầm cười rộ lên.
"Cậu cảm thấy thế nào?!!"
Trần Phóng hú lên một tiếng quái dị, đem điện thoại lập tức tắt, thảm thảm, lần này chọc phải chuyện lớn rồi, còn có cái gì có thể so với người muốn tìm bất mãn đáng sợ hơn, huống chi Thẩm Phục dáng dấp như vậy nói không chắc là cùng người yêu làm chuyện đó lần đầu..
Trần Phóng kêu rên che mặt, hắn thực sự là biết chọn lúc như thế rất tốt, Thẩm Phục hội nhớ kỹ chuyện này, rồi hãm hại hắn cả đời.
Cúp điện thoại Thẩm Phục đưa điện thoại di động ném ở một bên, đi tới cửa phòng tắm, nghe bên trong tiếng nước rơi xuống, cởi quần xuống, sau đó kèm theo tiếng thở dốc bên trong bản thân thư giải.
Sống hai mươi mấy năm không dựa vào tay phải, tìm được người trong lòng cứ cách mấy ngày đều phải dựa vào tay phải, cứ thế này hắn làm sao mà sống nổi.
Lâm Thục Ý ở trong phòng tắm, cả người như nhũn ra.
Trước cũng có tình huống như thế, thế nhưng đêù không có kịch liệt như lần này.
Cố tình cậu lại hoàn toàn không biết đến cùng phải làm như thế nào.
Giống nhau sống hơn hai mươi năm cũng đều không tuốt qua, Lâm Thục Ý tâm lý cũng khổ sở không thôi.
Không có cách nào thư giải thì càng khó chịu, Lâm Thục Ý không ngừng nghĩ đến Thẩm Phục tự tay châm lửa, thời điểm tay đụng tới phân thân run lên một hồi, rốt cuộc tìm được phương pháp.
Mười tám tuổi Lâm Thục Ý rốt cục đem lần thứ nhất bàn giao cho tay phải.
Thẩm Phục... Tâm lý đau khổ.
Buổi tối, ba người ngủ ở trên giường khác nhau, đồng thời lăn lộn, trằn trọc khó ngủ.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý không cần nói, hai người đều cùng suy tư một chuyện.
Về phần Trần Phóng, không ngủ được là vì nghĩ xem làm sao lấy công chuộc tội đây.
Trần Phóng dường như lạc vào cõi tiên, ở trên giường lăn lộn vài vòng, rốt cục mắt lườm một cái, như con cá chép nhảy từ trên giường lật lên, cầm điện thoại di động, nửa ngày mới gọi.
"Anh Trần ạ? Đã trễ thế này..."
"Đừng nói nhảm, lần trước đồ vật anh đưa cho tôi còn không?’
"Đồ vật? Thứ gì?"
Trần Phóng đỏ mặt khó có thể mở miệng
"Chính là lần trước anh mang cậu nhóc kia đến, rồi đưa cho tôi đồ vật.. tôi không biết nó gọi là cái gì”
Bên kia bỗng nhiên tỉnh ngộ,
"Há, em biết rồi, có phải anh yêu thích cậu ấy hay không?!!”
Trần Phóng rống to,
"Tôi chưa nói tôi yêu thích cậu ta, anh đem vật kia tìm đến cho tôi là được rồi, lời nói không cần nói nhiều."
Bên kia lập tức đáp lại.
"Dạ, ngày mai sẽ đưa tới cho anh."
Nịnh bợ Trần Phóng có ngàn vạn người, còn có người muốn tặng đồ bất đồng cho hắn. Cho nên buổi tối ngày đó, có người lén lút đưa một thằng nhóc lên giường của hắn, còn ở bên giường hắn đặt thứ đó, tuy rằng hắn uống không ít nhưng vẫn nhận ra, bừng bừng lửa giận đem thằng nhóc kia ném ra ngoài, liên quan đến những thứ đó không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn còn muốn hỏi người ta đem những thứ đó kiếm về.
Trần Phóng.
“….”
Anh em, tớ chỉ có thể giúp cậu tới đây, hi vọng sau khi chuyện thành công cậu đừng thù dai mới tốt.
Hết chương 67.
|
68: Hoành thánh trộn tương
Hiển nhiên năng lực thù dai của Thẩm Phục so với Trần Phóng tưởng tượng còn lớn hơn nhiều lắm, đặc biệt còn quan hệ đến chuyện như vậy, coi như là mấy năm nay là do hắn rộng lượng được chứ.
Mà Trần Phóng làm chuyện như vậy, lại còn dám đến nhà hắn, Thẩm Phục biểu thị lá gan cũng thật lớn.
Kỳ thực Trần Phóng chính mình cũng không có chút nào nghĩ đến, thế nhưng hắn cầm đồ vật trong tay lại giống như cầm lửa nóng, không biết nên nói là cái gì, hơn nữa vạn nhất bị ba Thẩm mẹ Thẩm nhìn thấy, sau này hắn làm gì còn mặt mũi gặp họ.
Vì vậy không khỏi sợ Thẩm Phục ánh mắt giống như lưỡi dao nhìn hắn, nhưng vẫn phải tiến vào cửa nhà.
Mẹ Thẩm cười híp mắt.
"Tiểu Phóng hả, tìm Tiểu Phục chơi sao? Nó ở trên lầu đấy."
Trần Phóng rút lại rụt cổ, cùng mẹ Thẩm ba Thẩm chào hỏi hắn đương nhiên biết đến Thẩm Phục ở trên lầu, bởi vì Thẩm Phục hai tay ôm ngực đang đứng ở cầu thang nhìn hắn kia kìa.
Mẹ Thẩm đang muốn nói để dì gọi Thẩm Phục xuống dưới, liền thấy Thẩm Phục đứng ở cầu thang nhìn Trần Phóng cười như không cười, bận vẫy tay.
"Tiểu Phóng đến đó con còn đứng ở kia làm gì, mau xuống dưới đi."
Sau đó lại hỏi.
"Tiểu Ý đâu? Nó có lên lầu không?"
Thẩm Phục ánh mắt vẫn luôn ở trên người Trần Phóng, không có rời khỏi thấy Thẩm mụ hỏi, thì phải trả lời.
"Không ạ, để chốc nữa gọi em ấy lên.”
Sau đó bộ dạng giống như đồ tể đang mài đao soàn soạt, đi tới chỗ Trần Phóng.
Vừa vặn, thừa dịp Lâm Thục Ý còn không có lên, hảo hảo cùng người này tính món nợ hôm trước.
Trần Phóng cả người đều sắp không xong.
Nghĩ chính mình là đến lấy công chuộc tội mới miễn cưỡng dừng bước, mãi đến tận Thẩm Phục đi tới trước mặt, xách cổ áo của hắn lên, cười đầy hàn khí.
"Đi, vừa vặn tớ có lời muốn nói với cậu.”
Trần Phóng thật sự muốn quay đầu lại hô cứu mạng.
Cuối cùng vẫn là không nói gì, bị Thẩm Phục xách đi.
Mẹ Thẩm kỳ quái quay đầu lại, nhìn ba Thẩm đang ngồi trên ghế sô pha xem báo.
“Sao em lại cảm giác hai đứa thoạt nhìn không giống người lớn vậy?”
Ba Thẩm rung lên tờ báo trong tay không sao cả nói rằng.
"Ai nha! người trẻ tuổi, phương thức giao lưu tình cảm không giống nhau, em đừng để ý tới bọn nó, tới qua đây ngồi."
Mẹ Thẩm miễn cưỡng đồng ý thuyết pháp này, đem “sinh tử” Trần Phóng đặt ở một bên.
Mà Trần Phóng thì lại trực tiếp bị Thẩm Phục kéo vào phòng tập thể hình.
Thẩm Phục có một phòng chuyên môn để tập thể hình, bên trong rất lớn, chủ yếu nhất là cách âm hiệu quả vô cùng tốt.
Trần Phóng một trận kêu rên, hắn đã nghĩ đến Thẩm Phục sẽ làm gì.
Quả nhiên Thẩm Phục đi tới cái tủ ở góc, đem găng tay đấm bốc bên trong tủ lấy ra, sau đó đem một đôi trong đó ném cho hắn.
"Đi thay quần áo đi, đổi xong cùng tớ luyện hai lần."
Trần Phóng cả người đều muốn giải thích cụm từ “con người không có tình cảm”
Thẩm Phục sẽ không tập taekwondo hay môn thể thao khác, bất quá hắn thích quyền anh, thậm chí đã tập luyện một thời gian dài rồi, còn coi đây là chuyện thú vị.
Khi đó Trần Phóng thường bị hắn kéo tới luyện vài lần, hiện tại lại nói muốn luyện, Trần Phong sợ hãi phản xạ có điều kiện.
Hắn nhanh chóng đưa đồ trong tay đưa lên, một mặt thành kính
"Tớ là thật tâm thật ý đến chuộc tội, cậu đừng bắt tớ cùng cậu luyện được không?”
Thẩm Phục nhếch miệng, không tiếp
"Còn lâu, tớ chính là đã lâu rồi chưa luyện, cơ bắp đều sắp không còn, tớ chờ ở đây, cậu nhanh đi thay quần áo đi"
Nói xong cũng đem áo ngủ phía ngoài cởi ra, chỉ mặc một cái quần ngủ, lúc thường mặc quần áo vào cũng không thấy, một khi quần áo cởi ra, trên bụng phân cách đều đều sáu khối cơ bắp lộ ra rõ ràng, tựa hồ nhạo báng Trần Phóng.
Trần Phóng đều sắp khóc.
Sớm biết Thẩm Phục có ý đồ này, hắn nói cái gì cũng không tới.
"Cậu ngược lại xem trước một chút bên trong là vật gì, rồi cùng tớ luyện cũng chưa muộn đâu.”
Thẩm Phục nhíu mày, rốt cục đưa đem đồ vật Trần Phóng mang tới nhận lấy.
Một gói đồ vật đóng gói vuông vức, không lớn, ngược lại thật nặng.
Thẩm Phục mở ra xem, suýt chút nữa muốn đem nó ném đi, ngẩng đầu nhìn Trần Phóng, ánh mắt lại bắt đầu vèo vèo phóng dao.
"Mẹ nó! đây thứ gì?"
Hắn thoạt nhìn là người thích vật này? Hôm qua mới phá hủy chuyện tốt của hắn, ngày hôm nay liền cho hắn đưa thứ này, là ngại chính mình chết không đủ nhanh đúng không?
Trần Phóng mới biết Thẩm Phục hiểu lầm.
Liền vội vàng lui về phía sau hai bước xua tay.
"Không phải cho cậu là để cho Lâm Thục Ý a."
Thẩm Phục nhớ tới những thứ đồ kia gân xanh trên trán hiện lên rõ ràng, hàm răng đụng nhau, cắn kẽo kẹt vang vọng,
"Trần Phóng, cậu ngày hôm nay muốn chết đến đúng không?!"
Trần Phóng chỉ cảm thấy ngày hôm nay quả thực quá bất lợi.
"Hai người đồng thời nghiên cứu xem, tớ không phải làm hỏng đại sự của cậu sao? Đây không phải là nghĩ biện pháp đền bù một chút?"
Thế nào cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay?
Quả nhiên tâm của đàn ông khó dò kim đáy biển.
Bị Trần Phóng như thế giải thích, Thẩm Phục sắc mặt rốt cục cũng dễ nhìn một chút, đồng thời không biết nghĩ tới điều gì, còn nở nụ cười, Trần Phóng mới vừa cảm thấy được nguy cơ giải trừ, liền thấy Thẩm Phục rón rén đem đồ vật để ở một bên, sau đó đem găng tay đấm bốc mang lên
"Tớ đột nhiên cảm thấy, cậu vẫn là theo tớ luyện vài lần đi."
Trần Phóng
“...”
Ngày hôm nay đúng là ngày xui xẻo của hắn mà!
Hắn quả thực là coi thường trình độ thù dai của người này.
Nhận mệnh thay xong quần áo, mang găng tay vào, không chờ Thẩm Phục cho hắn một đòn trí mạng, Trần Phóng liền nằm vật xuống, Thẩm Phục nở nụ cười,
"Cậu một bộ thấy chết không sợ làm cái gì, chưa luyện được lần nào đâu, tớ thoạt nhìn là người sẽ vì chuyện này mà tính toán anh em mình hả?
Trần Phóng muốn thổ huyết suýt chút nữa không nghẹn chết rồi, liều mạng mắt trợn trắng đồng thời ở trong lòng rít gào: “loại người như vậy? Con mẹ nó cậu chính là loại người như vậy!"
Hai người đánh tới đánh lui luyện hơn một giờ, lúc đang luyện, mẹ Thẩm còn tiến vào một lần đưa sữa bò, bởi vì lo lắng Thẩm Phục bụng rỗng.
Đợi đến khi hai người vào phòng tắm thay đổi quần áo đi ra, mọi người đã đứng lên, thu thập thỏa đáng chuẩn bị ăn sáng.
Bữa sáng của Thẩm gia bởi vì phối hợp với sinh hoạt của Thẩm lão gia tử cho nên tương đối chậm trễ, đều là hơn tám giờ mới ăn sáng.
Trần Phóng trước khi tới đã ăn bánh ngọt kiểu tây phương, cũng bởi vì vừa đấm bốc với Thẩm Phục, lại lâu rồi chưa luyện, nên tiêu hao thể lực cũng không sai biệt lắm
nghe trong phòng ăn mùi thơm nức mũi, bởi vì quá đói đến mức ngực dán vào lưng, Hắn thế nào cảm giác ngày hôm nay mùi vị đồ ăn đặc biệt thơm?
Cùng Thẩm lão gia tử chào hỏi sau, Trần Phóng theo đuôi Thẩm Phục đi nhà bếp vừa nhìn, mới phát hiện hôm nay bếp trưởng không phải người trước kia, trong phòng bếp một người đeo cái tạp dề, là người đêm qua Thẩm Phục áp đảo không được mới làm hại hắn ngày hôm nay xui xẻo như vậy, Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý đã nghe mẹ Thẩm chào hỏi, cho nên nhìn thấy Trần Phóng xuất hiện ở đây ngược lại cũng không kinh ngạc, đem hoành thánh trong nồi vớt lên để vào cái đĩa, sau đó đem một bên nước sốt, đã sớm chuẩn bị rót lên, cuối cùng đổ lên tương vừng nồng đậm, vẩy lên mấy cọng hành hoa đã băm nhỏ, làm xong liền bắt chuyện Thẩm Phục.
"Bưng lên đi."
Thẩm Phục hí ha hí hửng liền lên đi bưng.
Đây là lần thứ nhất Lâm Thục Ý tại Trầm gia xuống bếp.
Tuy rằng chỉ có mấy ngày, bất quá cảm giác vẫn là đã lâu, giống như đã thành thói quen mỗi ngày đều ăn cơm Lâm Thục Ý nấu.
Thẩm Phục bưng cái đĩa, thời điểm đi qua Trần Phóng, Trần Phóng theo bản năng dùng sức hít một hơi, thơm quá!
Hắn đột nhiên cảm thấy sau này tìm vợ nhất định cũng phải tìm người biết nấu ăn, không thể để Thẩm Phục đắc ý được.
Hoành thánh trộn vừng hiển nhiên đã là món cuối cùng. Thẩm Phục bưng đồ lên đi trước, Lâm Thục Ý cũng đã tắt bếp đem tạp dề cởi xuống, một bên rửa tay một bên cùng Trần Phóng nói chuyện,
"Đi ăn đi, nơi này đã không còn đồ.”
Trần Phóng ngụm nước miếng chảy ròng đi phòng ăn.
Nhìn từng món ăn tinh xảo đẹp đẽ, còn có mùi thơm nức mũi, trên bàn ăn Trần Phóng không khỏi bị hấp dẫn, càng là thèm hơn.
Ở chính giữa là một cái nồi đất lớn màu trắng, trong nồi chứa cháo, hai bên thì lại có rất nhiều món ăn nhỏ, hình thức rất nhiều, số lượng vừa phải, thoạt nhìn rất nhọc lòng, tốn thời gian để nấu.
Đây là Lâm Thục Ý tại Thẩm gia làm bữa cơm thứ nhất, mặc phải dậy sớm một chút
nhưng cũng cậu tận tâm làm khá một chút.
Trần Phóng cùng Lâm Thục Ý tất cả ngồi xuống, dì phục vụ mới bắt đầu lấy bát múc cháo cho mọi người, một bên làm, một bên vừa nói.
“Cháo này làm thật tốt, bên trong còn có mấy quả trứng.”
Thẩm lão gia tử rõ ràng thật cao hứng, chén cháo đầu tiên nữ phục vụ múc, mới vừa đưa cho ông, ông liền không kịp chờ đợi nếm thử một miếng.
Gạo đã nấu không nhìn ra hình dáng, cơ hồ đều tan vào nước canh bên trong, bên trong có nấm hương, thịt lợn băm nhỏ, phía dưới còn mấy quả trứng gà.
Hạt gạo bên trong đã tan vào nước canh xương, thịt lợn mềm mại mang theo mùi thơm của nấm hương, trứng gà nhẹ nhàng đâm, màu vàng của lòng đỏ trứng gà hoàn toàn ngưng tụ, chỉ còn ở chính giữa lộ ra một chút xíu trứng luộc chưa chín.
Có thể nói điều chỉnh lửa đúng cách.
Thẩm lão gia tử ăn cực kỳ vui vẻ.
Thẩm gia khẩu vị kỳ thực đều không khác mấy, bữa ăn sáng đều không thích ăn theo kiểu mang vị ngọt của phương Tây, ngược lại là kiểu Trung Quốc, càng khiến Thẩm lão gia tử vui vẻ, này đó Thẩm Phục đều sớm cùng Lâm Thục Ý nói qua, cũng may Lâm Thục Ý vừa vặn am hiểu cũng là kiểu Trung Quốc.
Hoành thánh giống nhau nguyên liệu lại bất đồng hình thức, một loại thả hành hoa, hạt vừng rán thành màu vàng, làm thành hoành thánh chiên, một loại bao thành hình nguyên bảo nấu xong trộn với tương vừng, khiến người nếm thử nhân bên trong lại không ra là cùng một loại.
Lần thứ nhất ăn đồ Lâm Thục Ý nấu, mẹ Thẩm, ba Thẩm, Trần Phóng đều sợ ngây người.
Mẹ Thẩm chính mình cũng xem như là có tài nấu ăn cao siêu, bất quá bởi vì khi còn trẻ đi du học, bản thân cô kỳ thực am hiểu ẩm thực kiểu tây phương nhiều một chút, ví dụ như bánh ngọt cô biết rất nhiều, cho nên tay nghề của Lâm Thục Ý thuần khiết theo kiểu Trung Quốc, thật sự là khiến cô yêu thích, đặc biệt là hoành thánh trộn tương vừng kia, tương vừng tinh khiết thơm ngon, dấm có vị chua, quả thực là món ăn khai vị hấp dẫn.
Mẹ Thẩm tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào mỹ thực Trung Quốc và Phương Tây kết hợp nhất định sẽ vô địch thiên hạ.
Càng nghĩ thì càng hướng trong đĩa gắp đồ ăn động tác nhanh hơn.
Ba Thẩm nhìn chỉ kịp ăn một cái, đĩa hoành thánh liền trống liền nhìn trong bát vợ mình xuất hiện nhiều thêm mấy cái, nuốt một ngụm nước bọt, còn chưa kịp há mồm, liền nghe vợ mình rõ như lòng bàn tay nói.
"Anh ăn hoành thánh chiên đi. Ngoan!"
Ba Thẩm
“….”
Thẩm Phục gắp hoành thánh chấm dấm chua, bỏ vào trong bát Lâm Thục Ý, hai người khẩu vị không cần quá giống nhau, không phải cũng không thể bổ sung.
Hết chương 68.
|