Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
|
|
59: Món lẩu nhúng dạ dày bò
Làn sóng dư luận kéo dài không được bao lâu, nhất là bây giờ thời đại tin tức đổi mới cực nhanh, tin tức về chuyện tiệm cơm Tây Tần đều bị quét xuống, chứ đừng nói đây cũng không phải tin tức gì lớn.
Huống chi hai người cũng không phải cái gì hấp dẫn quần thể khán giả, vấn đề tính hướng cũng không phải vấn đề lớn lao, cho nên tin tức này chỉ sau hai ngày liền nhanh chóng bị quét xuống, tuy là vậy thế nhưng nên biết hay không nên biết thì cũng đều đã biết.
Thẩm lão gia tử tức giận bốc khói trên đầu, mười mấy cuộc gọi liên tiếp bảo hai người họ lập tức về nhà, ông cũng không phải hiện tại đổi ý, mà cảm thấy hai đứa này làm việc này thật sự không ổn, phải biết rằng dùng bát quái giải trí sự tình rất dễ khiến người khác xuyên tạc, hiện tại người gặp Thẩm gia đều biết Thẩm Phục yêu thích một cậu nhóc, việc này chẳng có gì nhưng mọi người không biết Thẩm Phục là thực tâm thật lòng, chỉ cảm thấy Thẩm Phục người này là một công tử bột phóng đãng không chịu nổi chức trách lớn, nếu cho hắn tiếp nhận sự nghiệp của Thẩm gia sẽ không thích hợp.
Nếu như vậy, không bằng nói cho mọi người, Thẩm Phục không phải vui đùa một chút, hắn là thật lòng có tình cảm với Lâm Thục Ý, lời nói ra cũng không phải là vấn đề đức hạnh, mà chính là vấn đề tính hướng, thời đại bây giờ tính hướng đã không phải vấn đề lớn lao, bọn họ cũng không phải ngôi sao, cũng không có nhiều người thực sự để ý đến cái này.
Nhưng Thẩm Phục cũng không biết ý nghĩ của Thẩm lão gia tử ý, còn tưởng rằng Thẩm lão gia tử là đổi ý, đặc biệt sau đó đã xảy ra đoạn đối thoại.
"Mày thằng nhãi con có phải là vẫn chưa trở lại? "
Thẩm lão gia tử nổi trận lôi đình.
"Ông nội, sự tình cũng đã như vậy, còn về làm gì nữa ạ"
Thẩm Phục lười biếng nói vì hắn mới vừa tỉnh ngủ.
"Mày nói trở về làm gì! Trở về kết hôn! "
Phải nhanh đem sự tình hai người bọn họ giải quyết, ông còn muốn chờ sang năm đầu xuân liền để Thẩm Phục tiến vào cao tầng tập đoàn Thẩm thị, làm thành bộ dạng như vậy làm sao tiến vào đây!
Thẩm Phục híp mắt lại, buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vươn mình ngồi xuống, âm thanh đều thấp
"Kết hôn? Kết hôn cái gì?"
Kỳ thực cũng không thấy lạ Thẩm Phục mẫn cảm, thực tại là Thẩm lão gia tử chuyện như vậy làm nhiều lắm, trước kiên quyết phản đối thậm chí lấy roi đánh.
Thẩm lão gia tử sắp bị đứa cháu trai chẳng ra gì này làm cho tức chết rồi, còn tưởng rằng Thẩm Phục mặc dù yêu thích Lâm Thục Ý nhưng lại không muốn cùng cậu ấy kết hôn, Thẩm Phục là người tùy ý thích tự do không muốn bị hôn nhân trói buộc là chuyện bình thường, nhưng nếu không muốn kết hôn, làm sao lại làm chuyện như vậy với con người ta, chả lẽ thích giống thiêu thân tìm đường chết. Thẩm lão gia tử tức giận mặt đều đỏ lên
“Mày còn nói kết hôn cái gì! hiện tại tình huống như vậy không kết hôn vậy mày muốn thế nào! Giờ tất cả mọi người đều nghĩ mày vui đùa với đứa bé kia!!”
Thẩm lão gia tử nhất thời tức giận, ngay cả lời đều không giải thích cặn kẽ được, thực chất ý ông nguyên bản là như vậy:
(Mày nếu làm ra tình huống như thế còn không muốn kết hôn với con người ta, không kết hôn, lẽ nào chỉ muốn chơi đùa một chút?)
Kết quả lại bị Thẩm Phục xuyên tạc thành như vậy:
(Hiện tại đều bị mày làm cho mất mặt xấu hổ, khiến tất cả mọi người đều biết mày là người đồng tính luyến ái, còn không nhanh chóng tìm người khác kết hôn, để xoá đi sỉ nhục này)
Rõ ràng là một câu nói, lại lý giải thành hai ý tứ khác nhau, hai người họ đều là nước đổ đầu vịt, tâm lý thiện lương lại bị hiểu lầm.
Thẩm Phục biểu tình trên mặt đều chìm xuống, vốn là muốn muốn cùng ông nội nói mấy câu buồn cười làm nũng, bây giờ tâm tư cũng đều không có, hắn lần thứ nhất cảm thấy được cùng ông nội thấu hiểu lại khác nhau to lớn như thế, hắn phí hết tâm tư như vậy muốn cùng với Lâm Thục Ý, ông nội hắn lại còn muốn hắn kết hôn với một người phụ nữ.
"Ông nội, cháu biết ông cũng là vì muốn tốt cho cháu."
Biết đến còn không nhanh chóng trở về! Thẩm lão gia tử thở phì phò, ngực không ngừng chập trùng.
"Nhưng là cháu sẽ không kết hôn."
"Cái gì!!"
"Ngoại trừ Lâm Thục Ý, cháu sẽ không cưới bất luận người phụ nữ nào, cháu đã cho là cháu đã nói rất rõ ràng, xin lỗi ông nội!"
Sau đó Thẩm Phục liền cúp điện thoại.
Thẩm lão gia tử đờ đẫn nhìn điện thoại nửa ngày, cuối cùng đã rõ ràng rồi, hai người mặc dù là đang đối thoại, nhưng mà là nước đổ đầu vịt.
Ai bảo nó đi kết hôn với phụ nữ chứ?!!
Cúp điện thoại, Thẩm Phục cũng cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, hắn đã sớm biết con đường này khó đi, lần này lại lĩnh hội sâu sắc đến thế.
Hắn yêu thích Lâm Thục Ý, muốn cùng cậu cả đời, nhưng ông nội lại không hiểu hắn.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hắn cùng ông nội tranh luận nhưng cũng rất vui vẻ, trong lòng hắn rõ ràng, toàn bộ Thẩm gia, yêu hắn nhất khả năng không phải ba mẹ của hắn, mà là ông nội hắn, cho nên hắn đã nghĩ ông nội sẽ giúp hắn chống đỡ.
Mà hiện tại tình huống này không khác nào là đem Thẩm lão gia tử cùng Lâm Thục Ý đặt tại hai đầu cân, còn hắn đứng ở chính giữa bắt buộc phải lựa chọn nghiêng về bên nào.
Thẩm Phục xoa xoa huyệt thái dương, hắn không được bỏ cuộc, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp, đem chuyện này giải quyết triệt để.
Buổi trưa Lâm Thục Ý đi đến nhà của Lão Dương Đầu chơi sau đó gọi điện thoại cho hắn bảo hôm nay không ở nhà nấu cơm, Lão Dương Đầu nói trong nhà nhiều người, buổi trưa muốn làm món lẩu ăn, gọi hắn cùng đi.
Thẩm Phục đồng ý, sau đó cúp điện thoại trước Lâm Thục Ý còn nói bảo hắn tiện đường đi qua cửa hàng mua nguyên liệu, Lão Dương Đầu thích ăn nhất là lẩu nhúng, tiết canh và dạ dày bò Thẩm Phục cũng đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Thục Ý kỳ thực tâm lý có chút kỳ quái, bởi vì ngày hôm nay Thẩm Phục một chút cũng không có kề cận cậu, lúc trước cậu đi nơi nào Thẩm Phục sẽ đi theo nơi đó, ngày hôm nay thời điểm cậu nói muốn đến nhà Lão Dương Đầu, Thẩm Phục ngẩng mặt nằm trên ghế sô pha đáp một tiếng cũng không nhúc nhích, Lâm Thục Ý cảm thấy Thẩm Phục tựa hồ là có tâm sự, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, dù sao Thẩm Phục một ngày không đi theo phía sau cậu cũng không sao hết. Nhưng Lâm Thục Ý chính là hơi khó chịu cảm thấy được có chút không quen, không biết chỗ nào không đúng, muốn nhìn xem Thẩm Phục đang làm gì, cho nên Lão Dương Đầu nói chuyện ăn lẩu, cậu liền gọi điện thoại cho Thẩm Phục.
Khí trời bên ngoài càng ngày càng lạnh, Thẩm Phục ra khỏi cửa liền bị gió lạnh làm cho lui về, ở trong nhà không tìm được khăn quàng cổ của mình, cuối cùng đến giá treo áo của Lâm Thục Ý lấy khăn quàng cổ sợi đay đeo vào mới đi ra ngoài.
Khóa cửa trước hết đi cửa hàng mua thức ăn, hai vợ chồng cửa hàng bán thức ăn không thấy đâu, chỉ có một cô bé ngồi ở trong xem ti vi, Thẩm Phục vừa đi vào, cô bé liền chú ý tới, sau đó tự cho là không bị thấy liên tục nhìn chằm chằm vào Thẩm Phục.
Một bên xem một bên ấn điện thoại di động, sắc mặt hồng hào kích động không thôi.
Thẩm Phục kỳ thực biết cô bé đang làm gì, hiện tại chỉ cần là người ở phố Triều Dương thì sẽ quen biết hắn và Lâm Thục Ý, phỏng chừng không biết chuyện gì chỉ còn Lão Dương Đầu và Lâm Thục Ý.
Thẩm Phục mua tiết cùng dạ dày bò, cầm túi trong tay.
"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Cô bé mặt đỏ tới mang tai đem tiền nói ra, sau đó nhìn Thẩm Phục tính tiền rời đi, sau đó lại nhìn trên điện thoại di động, nhanh chóng ấn lên.
“Tớ thấy Thẩm Phục kia rồi, người bên ngoài cũng đẹp trai không kém.”
"Cầu ảnh chụp!"
"Đáng tiếc, người đã đi rồi, hơn nữa cũng không thấy cậu nhóc kia cùng đi”
"Không sao, câụ cách gần như vậy, nghỉ học cũng có thể đi mà, tiệm cơm Tây Tần không phải ở trước mặt sao? Lần sau nghỉ hè tớ muốn đến nhà cậu chơi.”
"Đến đến đến cho cậu xem đại soái ca, thật sự thật đẹp trai! "
Cô bé đánh xong chữ còn ở phía sau bỏ thêm trái tim màu hồng, ngẩng đầu lên xem Thẩm Phục, đã đi xa.
Lão Dương Đầu trong nhà quả nhiên tập hợp không ít người, một nhà Tiểu Uyển còn có lão Trần thúc một nhà, Lão Dương Đầu đang trong bếp nấu canh, Lâm Thục Ý kéo ống tay áo ở bên cạnh cho ông hỗ trợ, mọi người vừa nói vừa cười đến rất là náo nhiệt.
Cũng may Lâm Thục Ý cũng chưa biết tin tức này đó, nếu biết đến, phỏng chừng hiện tại cũng sẽ không có bộ dạng này nghĩ thế Thẩm Phục liền nhìn Lâm Thục Ý, lần thứ nhất cảm thấy được tựa hồ có hơi áy náy.
Hắn yêu thích Lâm Thục Ý không sai, nhưng Lâm Thục Ý còn giống như chưa thích hắn, lần này tuôn ra chuyện như vậy, mọi người ở đây cũng không biết, nếu biết sẽ nghĩ như thế nào về bọn họ, hắn ngược lại là không đáng kể, nhưng Lâm Thục Ý từ nhỏ ở đây lớn lên, sợ mọi người không tiếp thu được, sẽ công kích chửi bới cậu ấy, quan trọng nhất là Lâm Thục Ý cũng không có nhiều yêu thích với hắn
Tuy rằng hắn bức thiết muốn Lâm Thục Ý cũng yêu thích hắn, đồng thời nguyện ý vì tất cả những thứ này nhận gánh trách nhiệm, nhưng hắn vẫn là không đành lòng để Lâm Thục Ý bị mọi người chê trách, đặc biệt cậu ấy lại không chuẩn bị gì cả, thậm chí những người này còn là những người cậu ấy quan tâm.
Vừa mới bắt đầu cảm thấy được đây là cơ hội tốt, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ đây là cơ hội tốt gì cả, bất quá việc đã đến nước này, coi như Lâm Thục Ý cảm thấy không đáng, Thẩm Phục cũng không có chút nào nghĩ muốn buông cậu ra.
Thẩm Phục nghĩ không khỏi thở dài, con đường này thật khó đi.
Lâm Thục Ý như là có tâm linh cảm ứng, quay đầu đây,
"Anh đứng ở cửa làm gì?"
Thẩm Phục thu hồi hết thảy tâm tình, mang đồ ăn trong tay, vào cửa.
Lão Dương Đầu bọn hắn cũng đều nhìn về phía hắn,
"Tiểu Phục đến rồi à."
Chỉ có Tiểu Uyển mắt sáng lên nhìn hắn, không thu thập tới cũng không nói, lại đầy mắt bát quái.
Mọi người bên trong phòng này,đại khái Tiểu Uyên là người biết rõ sự tình nhất.
Cơm quá ba tuần, tất cả mọi người đều ăn xong, thu dọn xong, mấy người ngồi ở trước ti vi, một bên xem ti vi một bên tán gẫu, Lão Dương Đầu muốn dọn dẹp, bị Lâm Thục Ý cự tuyệt, Thẩm Phục liền đi giúp Lâm Thục Ý. Thẩm Phục yên lặng kéo ống tay áo hỗ trợ rửa chén, cũng không nói ba hoa.
Thẩm Phục nhất định có chuyện gì gạt cậu! Lâm Thục Ý nghĩ thầm.
Bất quá dò hỏi lời còn chưa nói ra, Tiểu Uyển liền đẩy cửa phòng bếp đi vào.
"Anh Tiểu Ý, để em cùng anh Tiểu Phục làm đi, ông nội Dương gọi anh đi ra ngoài đây."
Lâm Thục Ý không nghi ngờ xoa xoa tay liền đi ra ngoài.
Thẩm Phục nhìn Tiểu Uyển, liền biết cô nhất định sẽ mở miệng hỏi.
Quả nhiên, Tiểu Uyển rướn cổ lên xem Lâm Thục Ý đi tới phòng khách, liền lập tức xoay đầu lại nhìn Thẩm Phục,
"Anh Tiểu Phục, em thấy cái kia weibo."
Thẩm Phục nhu nhu huyệt thái dương, cảm thấy được ứng phó bát quái thật sự là một việc rất nhức đầu.
"Anh không có gì muốn nói với em sao?"
Tiểu Uyển cùng hai người bọn họ ở chung với nhau thời gian không ít, tuy rằng vẫn cảm thấy giữa bọn họ ám muội, bất quá đến cùng Tiểu Uyển tuổi cũng khôngnhìn cái kia thiếp mời sau quả thực là "thể hồ quán đỉnh", không trách nàng tổng là cảm thấy được sự quan hệ giữa hai người không bình thường, nguyên lai là như vậy?
Tiểu Uyển xưa nay chưa từng tiếp xúc qua đồng tính luyến ái, theo lý thuyết cái này cần phải làm cho cô cảm thấy khó mà tin nổi dù sao ở Thiên triều, người hiểu về đồng tính luyến ái vẫn không có nhiều như vậy, nhưng người trong cuộc đổi thành Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, Tiểu Uyển lại bất ngờ cảm thấy dễ dàng nhận, hai người bọn họ thật giống như có một loại ràng buộc, khiến người ta cảm thấy bọn họ có kết hôn cũng không có gì đột ngột
Bất quá điều duy nhất khiến Tiểu Uyển cảm thấy khó có thể tiếp nhận chính là, anh Tiểu Phục không phải là anh họ của anh Tiểu Ý sao?
Thẩm Phục đầu óc chuyển động, coi như mọi người đều biết, nhưng có người ở bên phía bọn họ, cũng coi như là việc tốt, huống chi, Lâm Thục Ý coi Tiểu Uyển là em gái, nhất định cũng không muốn Tiểu Uyển đối với quan hệ của bọn họ có hiểu lầm gì, cho nên Thẩm Phục liền đối với bát quái của Tiểu Uyển, đem sự tình rất dài dòng nói ra.
"Các anh không phải anh em! Vậy vừa mới bắt đầu có phải anh đối với anh Tiểu Ý có ý đồ riêng không! Anh Tiểu Ý cũng yêu thích anh! Hai người có phải sẽ ra nước ngoài kết hôn không?”
Tiểu Uyển há to mồm, lại tiếp tục nghỉ vấn, đem câu hỏi hỏi ra hết.
Thẩm Phục kiên nhẫn tiếp tục giải thích, liền coi mình đang trả lời mười vạn câu hỏi vì sao.
"Hai người bọn anh không phải anh em, vừa mới bắt đầu anh cũng không có ý đồ riêng với cậu ấy, đụng vào nhau chỉ là ngẫu nhiên, weibo tuôn ra là ngoài ý muốn, hai người bọn anh cũng không xem như là xác định quan hệ, kết hôn để sau hãy nói đi.”
Tiểu Uyển nghe xong, nửa ngày không nói gì.
Thẩm Phục nghi hoặc, chả lẽ có chỗ nào hắn giải thích sai rồi? Tiểu Uyển làm sao lại có biểu tình này? Đây là tiếp nhận? Hay là không tiếp nhận?
Sau đó Tiểu Uyển liền vỗ mạnh vai hắn một cái.
"Anh Tiểu Phục anh nhất định phải cố lên! Em nhất định sẽ ủng hộ anh!!"
Cô trước đây vẫn không cảm giác được, đến khi sự tình này nổ ra, liền cảm thấy hài người bọn họ thực sự đẹp đôi, nếu không cùng nhau, cô nghĩ ai còn có thể xứng với anh Tiểu Ý toàn năng ngoài Thẩm Phục đây.
Thẩm Phục
“…”
Cái gọi là vừa vào hủ môn sâu như biển, từ đây làm người qua đường lương thiện, nói đại khái chính là tình huống như thế.
Quá trình đi qua thuận lợi, Thẩm Phục biểu thị không khoa học.
Hết chương 59.
|
60: Gà xào sả ớt
Cơm nước xong liền ngồi ở trong nhà Lão Dương Đầu khá lâu, lúc chuẩn bị trở về trăng đã sáng treo cao.
Lâm Thục Ý có chút buồn ngủ, bất quá hôm nay Tiểu Uyển tựa hồ phá lệ thân cận Thẩm Phục, hai người cũng không ngồi cùng mọi người, mà là ngồi ở chỗ khác, không ngừng nói chuyện, tuy nhiên đại bộ phận thời gian đều là Tiểu Uyển nói, Thẩm Phục thoạt nhìn bộ dạng cũng cong cong khoé miệng, không hề có một chút không cao hứng, hơn nữa hai người không biết đang nói cái gì, chỉ cần cậu đi tới lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Ngay cả thời điểm trở về Tiểu Uyển cùng bọn họ tạm biệt sau đó còn lôi kéo Thẩm Phục nói mấy câu, Thẩm Phục cười lớn xoa xoa đầu Tiểu Uyển, tâm tình thoạt nhìn đặc biệt tốt.
Lâm Thục Ý có một loại cảm giác sâu sắc bị vứt bỏ, còn có một loại buồn bực khó mà diễn tả bằng lời.
Cho nên lúc ra khỏi cửa cậu không đứng chờ Thẩm Phục nữa, ngược lại đi luôn.
"Anh Tiểu Phục bye bye ~ "
"Tiểu Uyển bye bye ~ "
Thẩm Phục cùng Tiểu Uyển chào hỏi, quay người lại... Lâm Thục Ý đã đi thật xa.
Thẩm Phục nghi hoặc, làm sao lại không chờ hắn?
Nghĩ lại nhanh chân chạy theo, kéo tay Lâm Thục Ý lại đem khăn quàng trên cổ cởi xuống, vây quanh cổ cho Lâm Thục Ý, đem cằm cùng mặt cậu đồng thời bịt lại, chỉ chừa hai con mắt tròn vo, thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm.
Thẩm Phục nở nụ cười
"Nhìn anh làm gì? Không lạnh sao?!"
Lâm Thục Ý miệng bị khăn chặn lại, nói chuyện có chút ong ong.
"Không phải tôi không có khăn quàng cổ? Còn anh? Anh đeo cái gì?”
Thẩm Phục hai tay đút túi, nhưng lại thấy tay Lâm Thục Ý để vào trong túi áo khoác lông vũ rộng thùng thình, lòng không khỏi ngứa ngáy.
"Anh không cần, bất quá... Cho tay anh ấm với."
Nói xong liền đưa bàn tay tiến vào trong túi Lâm Thục Ý, đem tay Lâm Thục Ý nắm tại lòng bàn tay.
Lâm Thục Ý
“…”
Áo anh không có túi chắc? Anh vẫn là ở bên ngoài chịu đông đi!
Tuy rằng nghĩ như vậy, lại cũng không có từ chối động tác Thẩm Phục, bởi vì tay Thẩm Phục quả thật có chút lạnh như băng.
Việc này không có nghĩa là Lâm Thục Ý hiện tại có tâm tình tốt, không biết tại sao bây giờ cậu càng nghĩ thì càng cảm thấy sinh khí, cũng không phải giận Tiểu Uyển, mà là không biết làm thế nào trút giận trên người Thẩm Phục, vì vậy cậu tùy ý để Thẩm Phục nắm tay, nhưng lại không nghĩ muốn nói chuyện với hắn.
Thẩm Phục lên tiếng.
"Em bây giờ ăn cay tựa hồ càng ngày càng lợi hại, ông nội làm món lẩu cay như vậy em cũng không ngại."
Lâm Thục Ý
".....Ừ."
Thẩm Phục lại nói.
"Nếu thích ăn cay, vậy lần sau chúng ta đi ăn gà xào xả ớt đi, hương vị mềm mềm lại cay nữa.”
Lâm Thục Ý.
"... Không muốn."
Thẩm Phục
“…”
Hắn đã sớm biết Lâm Thục Ý đang tức giận, nhưng hắn nhất thời vẫn là không có nghĩ rõ ràng, Lâm Thục Ý đến cùng tức giận cái gì, ngay cả nói đi ăn cũng đều vô dụng, có thể thấy được sinh khí không nhẹ.
Thẩm Phục không đi nữa, ngừng lại.
Lâm Thục Ý bị hắn kéo một cái, thân thể loáng một cái, ngừng lại, Lâm Thục Ý lập tức quay mặt, trừng hắn.
Thẩm Phục lần này xác định, không những sinh khí, còn là giận hắn, nở nụ cười, đứng ở nơi đó cùng Lâm Thục Ý mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ,
"Đang tức giận? Giận anh sao?"
Lâm Thục Ý không mặn không nhạt quay đầu, cũng không nhìn hắn.
"Không có."
Cậu xác thực cũng không nên sinh khí Thẩm Phục, bởi vì Thẩm Phục cũng không có làm chuyện gì để cậu tức giận, nhưng cậu cảm thấy cậu như vậy có liên quan đến việc Thẩm Phục nói chuyện với Tiểu Uyển, nhưng lại cảm thấy Thẩm Phục nói chuyện với người khác vui vẻ, cũng là sự tự do của hắn, chính mình càng không có lý do gì để tức giận cả.
Kết quả vừa nghĩ như thế, Lâm Thục Ý càng tức giận hơn.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, tối hôm nay có hay không chỗ nào trêu chọc đến người này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui tựa hồ cũng không có, bởi vì hắn ngày hôm nay một buổi tối đều cùng Tiểu Uyển thảo luận, làm sao có thời gian chọc giận cậu sinh khí.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Phục trong đầu linh quang lóe lên, Lâm Thục Ý lẽ nào là vì hắn cùng Tiểu Uyển nói chuyện, lại không để ý đến cậu ấy, chả lẽ cậu ấy đang ghen? Nghĩ như vậy, Thẩm Phục khóe miệng đều sắp nhếch cao đến tận trời, càng nghĩ càng cảm thấy đây là khả năng duy nhất.
Lâm Thục Ý đã bắt đầu yêu thích hắn? Lại còn biết ghen?
Hắn sao lại muốn không để ý hình tượng, cười to vài tiếng đây.
Hướng bên mặt Lâm Thục Ý, sát vào một chút, âm thanh trầm thấp oa oa nói.
"Bởi vì anh một buổi tối không có để ý đến em chỉ lo nói chuyện với Tiểu Uyển đúng không?"
Lâm Thục Ý bị Thẩm Phục trong giọng nói trêu chọc, lại còn có ý cười, không khỏi khiến cậu phát điên, cố tình Thẩm Phục còn giống như chó ngáp phải ruồi nói đúng, Lâm Thục Ý thẹn quá hóa giận, tránh tay Thẩm Phục ra quay người liền muốn đi.
"Anh có bệnh, tôi mới không ghen! "
Nói xong mới phát hiện chính mình giấu đầu lòi đuôi, trí thông minh cũng bị mình làm rớt xuống, tức giận gần chết, thẳng thắn đứng tại chỗ không đi, chờ Thẩm Phục tiếp tục trêu chọc, đúng, cậu phát hiện chính cậu thật giống như có điểm yêu thích Thẩm Phục, làm sao đây? Thừa nhận cũng sẽ không chết.
Thẩm Phục cũng không có trêu chọc cậu, liền đứng sau lưng Lâm Thục Ý, theo tư thế của hắn đem cậu ôm vào trong lồng ngực, cằm đặt ở vai cậu, giọng điệu ôn nhu ngọt ngào.
"Anh thật cao hứng, em sẽ vì anh mà ghen, cũng thật cao hứng, em nguyện ý yêu anh."
Đối với lời nói tâm tình, Lâm Thục Ý nhạy cản mặt đỏ rần bất quá cũng may có khăn quàng cổ vây quanh, căn bản không thấy được, nhưng trong lồng ngực tim đập thật nhanh nói cho hắn biết, lần này cậu không phải là bởi vì không ghét Thẩm Phục mà không từ chối hắn tới gần, mà là bởi vì yêu thích cho nên nguyện ý để hắn tới gần.
Cậu đối với Thẩm Phục, không thấy đáng ghét, cùng có một chút tình cảm thân thích, rốt cục bởi vì hắn nói chuyện với người khác mà lại ghen, thậm chí người khác kia còn giống như em gái hai người.
Lâm Thục Ý chưa bao giờ xoắn xuýt, thời điểm không nghĩ rõ ràng, cậu cho là Thẩm Phục là anh em, nhưng giờ đã suy nghĩ minh bạch thấy rõ, cậu cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà ảo não lúng túng, bởi vì yêu thích xưa nay cũng không phải là chuyện mất mặt, nếu yêu thích Thẩm Phục, thì cũng đâu có quan hệ?
Thẩm Phục cũng yêu thích cậu, bọn họ có thể cùng nhau.
Nghĩ như vậy, Lâm Thục Ý mở miệng.
"Đúng, tôi cũng rất cao hứng, vì anh đã yêu thích tôi.”
Bầu không khí yêu thương nồng nặc, cả hai đều cảm thấy hài lòng, Thẩm Phục lại đột nhiên nhớ lại một chuyện, sau đó mở miệng.
"Ông nội lại bảo anh cùng người khác kết hôn."
Lâm Thục Ý
“…..”
Sau đó nheo mắt lại, ánh mắt chứa đầy nguy hiểm.
Quen biết nhau đã mấy tháng, sau đó nói yêu thích cậu, muốn theo đuổi cậu, thời điểm cậu vừa mới đồng ý, người này lại muốn cùng người khác kết hôn.
Lâm Thục Ý hít sâu một hơi, cố gắng kềm chế kích động muốn bóp chết người này, quay đầu, từ từ từng chữ từng câu nói.
"Anh, đi, chết, đi!!"
Thẩm Phục cười to, quả nhiên nhiên biết Lâm Thục Ý yêu thích hắn rồi, người này ngay cả phẫn nộ cũng manh như vậy, khiến hắn càng cảm thấy tim đập run rẩy, bất quá nhất định phải giải thích, nếu không đại khái sẽ phát sinh trong lịch sử người đầu tiên tỏ tình liền bị người yêu giết chết đầy máu me khủng bố.
"Em hãy nghe anh nói, anh chưa từng có nghĩ tới cùng bất luận người nào kết hôn.”
Dừng một chút phát hiện câu nói này của mình không đúng lắm, vì vậy liền đổi giọng,
"Không, bây giờ muốn qua, nước ngoài có rất nhiều quốc gia có thể đăng ký kết hôn
đồng tính luyến ái, nếu là yêu thích chúng ta sẽ cùng qua đó định cư.”
Ý thức được lời của mình dông dài quá, Thẩm Phục liền mở miệng lần nữa,
"Cho nên anh muốn cùng ông nội nói rõ ràng, anh chỉ muốn cùng một người kết hôn mà thôi, nhưng ông ấy lại không muốn như vậy.”
Nói xong mặt mày cong cong nhìn Lâm Thục Ý, “một người” ý tứ này không cần nói cũng biết.
Nhưng mà, nếu như ông nội nghe Thẩm Phục nói câu này, phỏng chừng cơ tim liền bị tắc nghẽn.
Lâm Thục Ý mang tính lựa chọn nghe câu nói đầu tiên, sau đó hừ một chút quên câu nói thứ hai, cuối cùng đem câu nói thứ ba liệt vào trọng điểm.
"Anh là nói Thẩm lão gia tử bảo anh kết hôn? Cùng ai?"
Không phải đã nói không phản đối? Tại sao lại còn muốn Thẩm Phục cùng người khác kết hôn, tuy rằng khi đó cậu cũng không biết Thẩm lão gia tử là nói với cậu, nhưng ông ấy cũng đã tỏ rõ lập trường rồi mà, tại sao giờ lại đổi ý?
Thẩm Phục lấy điện thoại di động ra, cảm thấy được có một số việc vẫn phải tự mình nói với Lâm Thục Ý mới được.
"Cái này là weibo Tiểu Uyển đăng”
"Sau đó không biết ai chụp tấm hình này."
"Cuối cùng liền biến thành như vậy."
Lâm Thục Ý cưỡi ngựa xem hoa xem xong toàn bộ weibo, đem bình luận đứng đầu liếc mắt nhìn, lại nhìn tấm ảnh kia, cả người cũng không tốt.
Tại sao còn có nhiều bình luận lạ lùng như vậy, thật sự bát quái mà, cậu là người trong cuộc cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng, còn có bình luận này đó “một đêm làm bảy lần” “làm đến phát khóc” vân vân, tại Đại Yến không có xem qua Kim Bình Mai, ở Thiên triều không có xem qua tiểu Hoàng sách Lâm Thục Ý biểu thị, cậu một chữ cũng xem không hiểu, mà vẫn cứ mặt đỏ tới mang tai.
"Này, là chuyện khi nào?"
Thẩm Phục cũng nhìn thấy những bình luận này đó, cứ việc xem mọi người hưởng ứng ý tứ sâu sắc cực kỳ, nhưng nghĩ đến những người kia yy chính là hắn cùng Lâm Thục Ý, hắn một bên liền cảm thấy hi vọng, một bên thì thấy xấu hổ, bởi vì hắn cứng rồi.
Vội vàng đem trang web đóng lại, Thẩm Phục đôi mắt cũng không dám hướng đến trên người Lâm Thục Ý.
"Có chừng đã mấy ngày rồi."
Trọng điểm là lúc trước không có bức ảnh, từ khi bức ảnh đăng lên, lượt bình luận chia sẻ, tiêu đề, giật tít ngày càng nhiều.
"Sau đó sáng sớm hôm nay ông nội gọi điện thoại cho anh, nói muốn anh trở lại kết hôn."
Nghĩ tới đây, Thẩm Phục lại cảm thấy không cứng nổi.
"Trước nói không ngăn cản, nhưng bây giờ mấy người cùng Thẩm thị hợp tác, hết thảy đều biết anh là đồng tính, đại khái là khiến ông nội khó tiếp thu, cho nên muốn anh trở lại kết hôn.”
Thẩm Phục than thở, liền ngã vào người Lâm Thục Ý giọng điệu ai oán.
"Anh có thể vẫn chưa từng nghĩ tới muốn cùng người khác kết hôn, vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Ngoài miệng nói làm sao bây giờ, giọng điệu lại không hề giống bộ dạng không có biện pháp.
Lâm Thục Ý lại nghiêm túc khổ não một chút, cảm thấy được chuyện này nhất định phải có biện pháp thích đáng.
Vừa nghĩ tới Thẩm Phục cùng người phụ nữ khác kết hôn, giống như trong ti vi nói, cậu cảm thấy được năng lượng trong cơ thể cậu muốn nổ tung.
Nhưng cậu cũng biết, ở Thiên triều, hai người đàn ông muốn cùng nhau cực kì khó khăn, nhất là bây giờ mọi người đều biết, sau này con đường phải đi sẽ cực kì khó khăn, cứ việc ở trên weibo có ý kiến tiêu cực, tuy vẫn có bình luận chen giữa “Thật dễ thương” “Đẹp đôi” nhưng bình luận công kích độc ác vẫn có, cũng sẽ khiến bọn họ nửa bước khó đi, huống chỉ người trong nhà Thẩm Phục không muốn chuyện này lan rộng.
Mà Thẩm Phục không có thuận theo áp lực cùng một người khác kết hôn, mà là đem chuyện này nói với cậu, hành động này của hắn càng khiến cậu cảm thấy chính mình quyết định không sai.
Thẩm Phục người này, có lẽ xứng đáng để cậu yêu thích.
Lâm Thục Ý nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên động động vai,
"Chúng ta đi gặp Thẩm lão gia đi.”
Thẩm Phục nheo mắt lại,
"Vào lúc này sao?"
Lâm Thục Ý gật đầu.
"Vào lúc này!"
Lâm Thục Ý đây là nghiêm túc muốn gặp mặt gia trưởng a! Thẩm Phục được toại nguyện cao hứng sắp nhảy lên, nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm túc nói.
"Ông nội anh sẽ tức giận."
"Anh sợ ông nội sinh khí?"
Thẩm Phục đôi mắt lóe lên.
"Sợ, nhưng anh càng sợ mất đi em."
Lại nghe người này nói lời tâm tình, Lâm Thục Ý không được tự nhiên quay đầu.
Mới vừa nói mình thích Thẩm Phục liền muốn đi gặp gia trưởng này nọ, áp lực thật là lớn!
Hết chương 60.
|
61: Mì trứng cà chua
Chuẩn bị đi gặp gia trưởng hai người mới vừa quay đầu lại, liền phát hiện bọn họ đều quên một chuyện.
Hôm nay là ngày 10 tháng 11, gần ngày tiệm cơm Tây Tần khai trương chỉ có mười ngày.
Nói cách khác bọn họ đi đi về về cũng chỉ có mười ngày.
...
Lâm Thục Ý mặt không hề cảm xúc, làm sao trong mười ngày liền quyết định gặp gia trưởng? Việc này quá gấp gáp.
Kết quả, không đợi hai người quyết định, Thẩm lão gia tử liền nổi trận lôi đình đến quyết định bọn họ.
Hơn nửa đêm, đem cửa nhà Lâm Thục Ý gõ đến vang động trời.
Làm hại hàng xóm đều nghĩ nơi này bị cưỡng chế phá dỡ.
Thẩm Phục vẫn là ngủ ở ghế sô pha bên ngoài, mặc dù hắn cực kỳ muốn ngủ ở trên giường của Lâm Thục Ý, thế nhưng nghĩ cũng biết, đừng nói không có cửa chính, ngay cả cửa sổ cũng không có, Lâm Thục Ý không biểu hiện ra tình cảm lưu luyến của người mới biết đến tình yêu nên có, trái lại kiên quyết đem Thẩm Phục nhốt ở ngoài cửa.
Thẩm Phục
“…”
Tuy rằng hắn cũng không có chuẩn bị vào lúc này làm cái gì, thế nhưng bị nhốt ở ngoài cửa thế này thật có chút không thích ứng được.
Lâm Thục Ý cũng không phải là người lạnh nhạt, dục vọng đến thì cự tuyệt nghênh đón, mà là… Cậu cần phải nghiên cứu xem chuyện này đến cùng phải làm như thế nào.
Kết quả hai người đều trằn trọc trở mình, không ngủ được, sau đó liền bị âm thanh "Cưỡng chế phá dỡ" làm cho giật mình tỉnh lại.
Thẩm Phục trước tiên phản ứng lại, sau đó đổi sắc mặt.
Sau đó Lâm Thục Ý cũng còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra,
"Anh làm sao không mở cửa? Ai tới vậy?"
Thẩm Phục nói.
"Ông nội anh!"
Trừ ông ấy ra, cũng sẽ không có người hơn nửa đêm gõ cửa, huống chi, loại gõ cửa như kiểu “cưỡng chế phá dỡ” này, quả thực là độc quyền của Thẩm lão gia tử.
Lâm Thục Ý đang buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại
Bọn họ còn chưa nghĩ ra biện pháp, kết quả người đã tìm tới cửa, làm sao đây?
Thẩm Phục từ trên ghế sô pha đứng lên, nắm chặt tay Lâm Thục Ý.
"Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết."
Lâm Thục Ý kỳ thực cũng không lo lắng Thẩm lão gia tử sẽ làm khó cậu, bởi vì nếu như muốn làm khó dễ cậu, thời điểm lần đầu tiên gặp cậu, sẽ không nói những câu kia lần thứ nhất thấy thời điểm, chỉ là hiện tại tình thế bức bách, Thẩm lão gia tử sẽ bắt Thẩm Phục phải cúi đầu, nhưng tính tình của Thẩm Phục, Lâm Thục Ý cũng coi như là có hiểu biết, muốn hắn thay đổi quyết định thì lúc trước cũng sẽ không bị lão gia tử đánh thành như vậy.
Huống chi, cậu không một chút nào hi vọng Thẩm Phục cúi đầu, mãi đến khi phải đối mặt vấn đề này, Lâm Thục Ý mới phát hiện, cậu đã quen thuộc Thẩm Phục ở bên cạnh từ lâu, thói quen nghe Thẩm Phục cùng cậu trêu đùa, chọc cười không cần mặt mũi, không chừng cậu đã sớm đối với Thẩm Phục có hảo cảm, mà chính mình lại không tự biết, này cũng có thể giải thích rất lâu từ trước cậu nghĩ đến việc Thẩm Phục phải đi thì tâm lý lại không thoải mái
Lâm Thục Ý vẫn luôn không biết đến cùng cái gì gọi là yêu thích, thế nhưng nếu như cậu không thể rời bỏ Thẩm Phục, lại hi vọng Thẩm Phục vẫn luôn ở cùng cậu, vậy đại khái chính là yêu thích đi.
Cho nên, cậu không hề mong Thẩm Phục sẽ nhún nhường, cậu cũng đặc biệt cao hứng, Thẩm Phục yêu thích cậu, đồng thời cậu cũng thích hắn nhưng chưa nhận ra, Thẩm Phục cũng không hề rời đi.
Như vậy đối mặt với Thẩm lão gia, đây không phải chuyện của một mình Thẩm Phục.
Lâm Thục Ý nắm tay Thẩm Phục lại, tầm mắt chuyển hướng ra phía cửa đang không ngừng vang lên.
"Cùng đi chứ."
Nếu Thẩm lão gia tử biết đến hai người ở bên trong, cùng chung mối thù, khó bỏ khó phân, phỏng chừng sẽ tức giận một cước đem cửa đạp xuống dưới.
Thẩm Phục suy nghĩ rất nhiều, các loại lời nói để thuyết phục Thẩm lão gia, trung tâm tư tưởng cũng chỉ có một, hắn sẽ không rời đi Lâm Thục Ý, không quản Thẩm lão gia tử có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ không cúi đầu, chỉ có điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Suy nghĩ một bụng lời nói, đến lúc mở cửa, một câu cũng chưa kịp nói ra.
Bởi vì Thẩm lão gia tử tới liền nổi trận lôi đình đuổi theo Thẩm Phục, gậy nâng lên trong tay.
Lâm Thục Ý cả kinh, vội vã đi lên ngăn cản, kết quả Thẩm lão gia tử vừa nhìn thấy cậu liền ngừng lại, hơn nữa đánh Thẩm Phục cũng chính là làm dáng một chút, căn bản chưa đụng tới hắn.
Thẩm lão gia tử chính là một bụng ủy khuất không có chỗ phát tiết, kết quả còn bị người ta lầm tưởng thật sự muốn cùng Thẩm Phục động thủ, tức giận ngực liền chập trùng nhanh hơn.
"Mày cái thằng nhóc con, không khiến ông nổi giận mà không cam lòng đúng không!”
Vừa mắng vừa chỉ vào Thẩm Phục, đỏ mặt tía tai.
Thẩm Phục kỳ thực lập tức cũng không trốn, tuy rằng không biết tại sao ông nội lại cầm gậy lên muốn đánh hắn, bất quá coi như Thẩm lão gia tử thật sự tức giận muốn đánh hắn một trận, hắn cũng sẽ không trốn, hắn đã làm cho ông nội rất tức giận, nếu như đánh hắn một trận có thể làm cho ông nội nguôi giận đồng ý, hắn không hề để tâm, hắn không hận ông nội, hắn biết ông nội là vì tốt cho hắn.
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, liền đĩnh đạc quỳ xuống.
Đàn ông dưới gối có hoàng kim nhưng có thể có vài thứ, so với hoàng kim trân quý hơn rất nhiều.
Lâm Thục Ý biết đến hắn muốn nói điều gì, vì vậy cũng cùng đồng thời quỳ xuống, sau đó ngay trước mặt Thẩm lão gia tử hai người nắm thật chặt tay.
Thẩm lão gia tử há miệng, đang muốn nói chuyện, lại bị Thẩm Phục đánh gãy.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng kiên định, vẻ lưu manh cũng biến mất không còn một mống.
"Ông nội, từ nhỏ cháu biết ông thương cháu nhất, cháu biết hết."
Thẩm lão gia tử khóe miệng giật một cái, đây là đang đánh lên tình cảm sao, tuy rằng biết rõ, nhưng trong lòng vẫn là bị Thẩm Phục nói run lên, biết đến còn cố tình chọc ông sinh khí! Lão gia tử vốn là muốn đem lời đều nói rõ ràng, hiện tại cũng không nói, hay là trước nghe một chút nó nói thế nào, ông cũng muốn biết, nó đối với đứa bé trai này đến cùng thích sâu bao nhiêu.
Thẩm Phục cúi đầu, nhìn xuống tay hai người đang nắm chặt, hắn cũng biết Thẩm lão gia tử làm hết thảy đều là vì tốt cho hắn, sợ hắn đi con đường này, sẽ phải đối mặt với rất nhiều chê trách cùng lời đồn đãi, không hy vọng hắn bị thương tổn, cũng không hy vọng khi hắn già rồi dưới gối liền đứa con cháu đều không có, Thẩm Phục lớn như vậy, làm qua nhiều chuyện khiến Thẩm lão gia tử nhức đầu, Thẩm lão gia tử từ trước tới nay cũng đều không đánh hắn, chỉ có lần này, Thẩm Phục biết đến ông thật sự là sinh khí, giận hắn không theo khuôn phép, giận hắn lại chọn con đường đặc biệt khó đi, có chết cũng không quay về được.
"Ông cũng đã từng nói, nếu có một việc mà không thể không làm, tuyệt đối không được do dự, nếu như để hối tiếc rồi so với việc phải lựa chọn còn khó chịu hơn gấp trăm lần.”
"Ông nội, cháu không có việc không thể không làm, nhưng cháu không thể thích phụ nữ.”
"Ông nội, xin lỗi."
Ở trên thương trường chém giết cả đời, Thẩm lão gia tử
biểu thị, mẹ nó! Đây là lời nói chân tình, ông đều sắp bị cảm động!
Thế nhưng thoạt nhìn ông lại giống người đi phá hoại cặp uyên ương thế nhỉ? Tuy rằng lần trước hung hăng đánh nó một lần, sau đó cũng hối đến ruột đều xanh!
Còn có, nó tự mình quỳ xuống không nói, tại sao phải kéo người ta đồng thời quỳ xuống, coi như làm sai, cũng là một mình nó làm sai! Gây tai hoạ cho bé trai nhà người ta, còn có mặt mũi gọi người ta cùng quỳ!
Thẩm lão gia tử tâm lý đã rối tinh rối mù, trên mặt không có chút nào buông lỏng vẫn nghiêm mặt.
"Cháu, đi ra ngoài trước."
Làm lớn chuyện như vậy, vẫn để cho Thẩm Phục một người biết là được, nếu để cho Lâm Thục Ý biết, vẫn không cảm giác được cho một nhà bọn họ đều là ngu ngốc a.
Hai người đang quỳ đều ngẩng đầu nhìn ông, mới phát hiện ông nói là Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý ngẩn người một chút, tuy rằng nghĩ đến Thẩm lão gia tử sẽ không làm khó cậu, lại không nghĩ tới, Trầm lão gia tử căn bản ngay cả lời đều không muốn cùng cậu nói, vì vậy lắc đầu một cái.
"Ông Thẩm, cháu không đi,cháu biết ông sinh khí, nhưng Thẩm Phục hắn yêu thích cháu, không có sai, cháu cũng yêu thích hắn, cũng không sai!"
Thẩm lão gia tử muốn giơ tay che mặt, ông thật không có ý tứ phá hoại uyên ương, ông đã già như vậy rồi, còn bị chính cháu trai mình làm cho đau đầu, đến cùng còn có thể tốt hay không, lời nói tâm tình không thể chờ ông đi rồi hay nói sao? Nhất định phải ở trước mặt tất cả mọi người nói ông cùng Thẩm Phục là nước đổ đầu vịt, hiểu sai ý nhau, chuyện này đến cùng làm sao nói ra được đây?
Nhìn hai người trước mặt biểu tình thấy chết không sợ Thẩm lão gia tử rốt cục thở dài một hơi, xem ra vạch khuyết điểm là tất yếu, nếu không mọi người sẽ cảm thấy ông là gia trưởng lại không thông thái, mà tính tình còn cứng nhắc, là loại người đi phá hoại uyên ương.
"Thẩm Phục, không quản mày nói cái gì, không kết hôn là không thể.”
Thẩm Phục đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đều là thất vọng cùng thương tâm gần chết, mà Lâm Thục Ý cũng trợn mắt lên, gương mặt không thể tin tưởng.
Thẩm lão gia tử đột nhiên cảm thấy hống Thẩm Phục như vậy cũng không tồi, có một loại ảo giác ra oai tìm về lúc trước.
“Ông nội..."
Thẩm Phục mặt trắng bệch, nghiêm mặt, hắn biết chuyện này sẽ không dễ dàng như thế, nhưng Thẩm lão gia tử nói chắc như đinh đóng cột, nhất định phải khiến hắn, chọn một trong hai? Hắn rõ ràng là không muốn lựa chọn.
Nhìn cháu trai của mình ăn quả đắng, người đã phải chịu nhiều công phá như Thẩm lão gia tử rốt cục cũng hãnh diện, đè nén tiếng cười muốn bạo phát ra, nói tiếp.
"Bất quá ông nghĩ, cảm thấy chuyện này vẫn có chút quá vội vàng, vẫn nên cho các người chút thời gian chuẩn bị một chút mới tốt."
Thẩm Phục nắm chặt tay Lâm Thục Ý, không có cái gì cần chuẩn bị hết, ngoại trừ Lâm Thục Ý hắn sẽ không kết hôn với bất luận người nào khác.
"Nhưng trước đó vẫn là tổ chức buổi họp báo đi, miễn cho bọn họ mù tin tức.”
Hai người sắc mặt đều đặc biệt khó coi, chỉ có Thẩn lão gia tử mặt mày hớn hở.
“Ông tính thì còn có mười ngày nữa, vậy ngày kia tổ chức buổi họp báo đi.”
Thẩm lão gia tử một người tự biên tự diễn, ai cũng không nghĩ tiếp lời, không nghĩ, cũng không có tâm tư.
Thẩm lão gia tử nói hồi lâu, không người nào để ý đến ông, ông quay người nhìn thấy Lâm Thục Ý cắn chặt môi, bộ dạng không nói một lời, cảm thấy được chính mình có chút làm chuyện xấu, để cháu dâu mình lo lắng thế kia, làm sao bây giờ?
Tưởng là đùa giỡn Thẩm Phục một chút, giờ tâm tư cũng không còn, cuối cùng mở miệng.
"Nhớ kỹ, ngày kia đó! Đem cả cậu ấy đến.”
Hai người vẫn là không nói chuyện.
Thẩm lão gia tử kỳ quái, làm sao một điểm phản ứng đều không có? Chả lẽ không kinh ngạc sao?
Kỳ thực Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý còn tưởng rằng Thẩm lão gia tử nói cùng Lâm Thục Ý tới, là vì làm sáng tỏ Thẩm Phục là người đồng tính luyến ái, cho mọi người lời giải thích, không phải nói người trong cuộc sẽ dễ thuyết phục hơn sao.
Hai người đều không hề từ bỏ, lại vẫn cảm thấy lòng như tro nguội.
Lâm Thục Ý nghĩ, coi như Thẩm Phục không chịu khuất phục, không nhận được lời chúc phúc của người nhà, bọn họ nếu cùng nhau, quãng đời còn lại của Thẩm Phục sẽ không vui vẻ đi.
Thẩm lão gia tử không biết tư tưởng của hai người này, đã sai lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Nghi ngờ quay người còn nói,
"Thẩm Phục cháu có nghe thấy hay không?"
Thẩm Phục híp mắt, cắn răng, hắn biết đến Thẩm lão gia tử đều là vì tốt cho hắn, thế nhưng hắn hiện tại rất khó chịu, hắn không muốn cùng Thẩm lão gia tử tranh luận, lại vẫn là không nhịn được phản bác.
"Dẫn cậu ấy đi làm cái gì? Để cậu làm cái trò cười bị người ta châm chọc?!"
Ông nội Thẩm sự nghiệp lớn, mọi người tự nhiên không dám nói gì, nhưng Lâm Thục Ý không giống như vậy, coi như mọi người tâm lý nhận định Thẩm Phục là người đồng tính luyến ái, nhưng hắn bị vướng bởi Thẩm gia mấy người đó cũng sẽ không nói ra, chỉ có thể nói Lâm Thục Ý biến thái, ý đồ cám dỗ Thẩm gia, kết quả bị Thẩm gia đá một cái bay ra ngoài, có lẽ còn có thể nói khó nghe hơn, Thẩm Phục làm sao sẽ cho phép Lâm Thục Ý nhận loại tội này.
Thẩm lão gia tử vừa nghe, biết ngày là lại bị người ta xuyên tạc ý tứ, tức giận chỉ muốn lấy tay cầm gậy gõ đầu Thẩm Phục.
Rống to.
"Ông nói muốn cho mày cùng người khác kết hôn khi nào! Cái lỗ tay mày lúc nào nghe ông nói lời ấy! Cho mày cùng cậu ấy kết hôn mày cũng không muốn sao! Mày nghĩ mở buổi họp báo làm gì hả! Là nói mày cùng cậu ấy là đồng tính luyến ái! Mày thằng nhãi con còn không cao hứng sao?!!”
Thẩm Phục nửa ngày mới phản ứng được, sau đó ngây người như phỗng.
Lâm Thục Ý đầu óc thoáng chậm nửa nhịp, phản ứng lại sau đó nhỏ giọng hỏi Thẩm Phục,
"Ông nội nói cùng anh lý giải tựa hồ không phải là một ý tứ?"
Thẩm Phục đương nhiên biết đến! Cho nên từ trước tới nay lần đầu tiên cảm thấy được chính mình quả thực là người nhu ngốc.
Thẩm Phục lập tức đứng lên, đem ông nội mình ôm lấy, sau đó tiếng nói run rẩy bên tai lão gia tử nói rằng.
"Ông nội, cháu yêu ông!!"
Cả đời cũng không thấy cháu trai làm buồn nôn như vậy. Thẩm lão gia tử ghét bỏ đem cháu trai đẩy qua một bên, tâm lý cũng rất là được lợi, lấy gậy gõ đầu của nó, không ngừng mà quở trách.
"Ông nói mày cái này đầu óc, lúc thường nhìn thật thông minh, làm sao lúc mấu chốt lại không có tác dụng! Ông lần trước nếu đáp ứng hai đứa cùng nhau, thì sẽ không đổi ý, mày nghĩ ông là người lật lọng thế hả?!”
Bị vui sướng đến choáng váng đầu óc Thẩm Phục cười híp mắt thừa nhận ông nội mình tuyệt đối không phải người như thế, không ngừng mà nói.
"Không phải, không phải, ông nội đã nói ra thì sẽ giữ lời.”
Thẩn lão gia tử hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lâm Thục Ý, sau đó kêu to.
"Còn không đem cậu ấy kéo lên, làm gì ngẩn ra đây!!"
Lâm Thục Ý vì sự tình thay đổi quá nhanh, làm cho hôn mê.
Bị Thẩm Phục kéo một cái đến, vẫn còn có chút không dám tin tưởng.
Bên ngoài quản gia, tài xế, cả đám người đứng chờ rốt cục bị thỉnh vào, uống trà.
Xem lão gia tử mặt mày hớn hở, quản gia nhỏ giọng bên tai Thẩm Phục nói rằng,
"Thiếu gia, lão gia tử sáng sớm gọi điện thoại cho cậu, sau đó một ngày đều không ăn gì hết, hỏi thăm được địa chỉ của cậu, lòng như lửa đốt, chạy đến đây, trong phòng bếp có thứ gì không? Để lão gia tử ăn một chút, cẩn thẩn lại bị hạ đường huyết.’
Lâm Thục Ý nghe đến, quay người.
“Để tôi đi làm mì cho ông.”
Nghe đến ăn lập tức thính tai lên, Thẩm lão gia tử quay đầu,
"Tiểu Ý cháu còn có thể làm cơm sao?"
Thẩm Phục vẫn luôn nghe ông nội gọi là thằng nhãi con, giờ ông lại gọi Tiểu Ý, Tiểu Ý cũng thật là thân thiết a, bất quá Lâm Thục Ý còn biết làm cơm nhất định khiến ông nội đặc biệt yêu thích.
Quả nhiên, Lâm Thục Ý gật gật đầu, lão gia tử cực kỳ hài lòng nở nụ cười.
"Còn biết nấu ăn, thật sự quá tốt rồi.”
Vì vậy ăn xong một bát mì canh trứng cà chua, Thẩm lão gia tử, hoàn toàn bị Lâm Thục Ý mua chuộc.
“Mì này bên trong bỏ thêm cái gì? Nước canh thơm quá!"
Sơn hào hải vị, ông không hiếm lạ, nhưng đã rất nhiều năm chưa từng ăn mì trứng cà chua ngon như vậy, về điểm này cháu dâu ông đạt điểm tốt đa.
Hết chương 61.
|
62: Tôm bóc vỏ xào lá trà Long Tỉnh
Cơm nước xong, Thẩm lão gia tử cùng Thẩm Phục hai người tiến vào phòng ngủ của Lâm Thục Ý, hai người ở bên trong nói một lúc lâu, thời điểm đi ra, trên mặt Thẩm Phục đều viết “tôi cao hứng, tôi đang rất cao hứng.”
Lâm Thục Ý tò mò một chút, thế nhưng chuyện này thứ nhất cùng cậu có liên quan, thứ hai cũng không thể tránh khỏi quan hệ với Thẩm Phục, nếu không hỏi thì sẽ cảm thấy có lỗi với biểu tình cao hứng của hắn.
Bất quá Thẩm lão gia tử nói ông phải đi, Lâm Thục Ý cũng chỉ có thể trước tiên đem hiếu kỳ giữ trở lại, tiễn Thẩm lão gia tử ra cửa.
Phòng Lâm Thục Ý thật sự quá nhỏ, chỉ có một phòng ngủ chính, giường còn bé đến đáng thương.
Cho nên căn bản không thể lưu Thẩm lão gia tử ở lại đây ngược lại nhà Lão Dương Đầu, nơi đó là có thể ở. Thẩm lão gia tử nghe nói Lâm Thục Ý cùng Lão Dương Đầu có quan hệ, lại cảm thấy chính mình đến đây quá vội vã, chưa đi thăm hỏi Lão Dương Đầu được, đặc biệt nghe Thẩm Phục nói hai người bọn họ có quan hệ thân thích, liền hận chỉ muốn nhéo lỗ tai Thẩm Phục một cái, nói chờ lần sau sẽ đến bái phỏng cẩn thận.
Vì vậy hai người liền nhìn Thẩm lão gia tử lên xe, đèn xe cũng đã bật lên, cửa sổ xe lại hạ xuống, Thẩm lão gia tử hướng Thẩm Phục vẫy tay, Thẩm Phục nhanh chân đi lên phía trước.
Thẩm lão gia tử nhìn một chút Lâm Thục Ý, khuôn mặt muốn nói lại thôi.
Thẩm Phục cao hứng, cho nên cũng không hề để ý sắc mặt của Thẩm lão gia tử nói,
"Ông nội còn có chuyện gì?"
Thẩm lão gia tử suy nghĩ một chút, cảm thấy được vẫn cần phải nói ra
"Giường nhỏ như vậy, hai đứa ngủ làm sao?!”
Nói xong cũng không quay lại nhìn Thẩm Phục.
Xe kêu lên một tiếng rồi đi mất, Thẩm Phục mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Giường quá nhỏ? Lão gia tử vẫn cho là hắn cùng Lâm Thục Ý ngủ chung? Ngủ chung sao?
Thẩm Phục giơ tay che mặt, đối với ý nghĩ của ông nội biểu thị không đành lòng nhìn thẳng.
Kỳ thực Thẩm lão gia tử cũng rất oan ức, dù sao ai có thể nghĩ tới tiểu thiếu gia Thẩm gia, giường lớn mềm mại lại không ngủ, cư nhiên lại chạy đến ghế sô pha ngủ, thậm chí còn ngủ đến nghiện.
Nhưng kỳ thực Thẩm Phục cũng không phải ngủ trên ghế sô pha nghiện, chỉ là tạm thời không bò lên giường của Lâm Thục Ý, mới phải ra hạ sách này.
Lâm Thục Ý không biết Thẩm lão gia tử nói cái gì, nhưng Thẩm Phục một mặt biểu tìng quỷ dị, thật sự là làm cho cậu lưu ý, hơn nữa Thẩm lão gia mới vừa nãy cùng Thẩm Phục nói gì đó, Lâm Thục Ý nghĩ mình phải cùng Thẩm Phục đàm luận.
Thẩm Phục đi tới bên người Lâm Thục Ý theo thói quen ôm vai cậu.
Lâm Thục Ý nửa điểm không thèm để ý tùy ý để hắn ôm vai, đi vào phòng ở, sau đó mở miệng hỏi.
"Ông Thẩm đã nói gì với anh? Sao anh cao hứng như thế?"
Thẩm Phục cười híp mắt,
"Hả? Rất rõ ràng sao?"
Lâm Thục Ý lườm một cái, đâu chỉ rõ ràng, miệng đều sắp muốn ngoác đến mang tai rồi kia kìa.
Thẩm Phục cười nhẹ đưa tay ngắt mặt Lâm Thục Ý một cái, sờ một chút liền cảm giác hài lòng, sau đó liền giữ nguyên như vậy, không nghĩ buông tay nới lỏng, trả lời nghi vấn của Lâm Thục Ý nói.
“Sao lại gọi là ông Thẩm, phải gọi là ông nội chứ.”
Lâm Thục Ý sững sờ, có chút không được tự nhiên.
Lúc đó quyết định cùng Thẩm Phục cùng đi xem Thẩm lão gia tử, cậu cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, dù sao khi đó giữa bọn họ vấn đề lớn nhất không phải là đối phương, mà là quyết định Thẩm lão gia tử, nhưng bây giờ về phía Thẩm lão gia tử đã hoàn toàn không cần phải lo lắng nữa, quay mắt về phía Thẩm Phục cậu mới hậu tri hậu giác biệt nữu lên.
Lâm Thục Ý vung bàn tay đang ở trên mặt cậu chà đáp xuống.
"Không nói thì tôi đi ngủ."
Sau đó bị lại Thẩm Phục ôm chặt lấy, đè xuống ghế sô pha
Lâm Thục Ý thoáng kinh hoảng, biểu tình của cậu khiến Thẩm Phục hài lòng, Thẩm Phục cười nhẹ khoang ngực rung động, nói.
"Nói thì nói, anh hiện tại sẽ nói cho em nghe.”
Lâm Thục Ý chỉ muốn nói, người này nói thì nói nhưng nhất định phải dùng tư thế này sao?
Thế nhưng Thẩm Phục hiển nhiên rất yêu thích tư thế này, một bên đùa bỡn mái tóc hơi dài của Lâm Thục Ý, một bên không yên lòng nói.
"Ông nội nói đều là thật."
"Ông nói ngày kia tổ chức buổi họp báo, sau đó công khai ang là người đồng tính luyến ái, đồng thời đồng ý để chúng ta kết hôn."
Những câu nói này Lâm Thục Ý lúc trước đã nghe Thẩm lão gia tử nói, bất quá bây giờ từ miệng Thẩm Phục lặp lại lần nữa, cảm giác nghe tới lại đặc biệt không giống nhau.
Nhưng là...
Cậu là ngày hôm nay mới đồng ý Thẩm Phục tỏ tình không sai đi.
Vì vậy Lâm Thục Ý ngừng lại, tay Thẩm Phục vẫn ở trên mặt cậu liên tục làm loạn, đưa tay đẩy Thẩm Phục một cái.
“Anh trước tiên ngồi lên, tôi có lời muốn nói với anh.”
Đừng tưởng rằng cậu không biết Thẩm Phục đang có ý đồ gì, cậu tuy rằng chưa từng động tình với bất kỳ người nào, nhưng phản ứng sinh lý tối thiểu của đàn ông cậu vẫn hiểu được không? Nhất là cái phần đang cứng lên phía dưới của người nào đó.
Thẩm Phục bất động, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Thục Ý, tình dục bên trong không cần nói cũng biết.
Hắn phát thệ, hắn vừa mới bắt đầu thật sự cũng không muốn làm cái gì, thế nhưng... Khoảng cách gần quá khiến hắn có phản ứng và vân vân thực sự là bất ngờ, hơn nữa hắn chưa bao giờ nghĩ cách quần áo ôm không hề làm gì, chỉ ôm nhau như vậy liền cứng rồi.
Thẩm Phục cảm thấy được không có kinh nghiệm thật sự là kiện rất tồi tệ sự tình.
Bàn tay dán của hắn dán vào người cậu càng ngày càng nóng, Lâm Thục Ý trực giác nghĩ nếu tiếp tục như vậy sẽ hỏng mất, tuy rằng cậu cũng không ngại cùng Thẩm Phục phát sinh gì đó, nhưng không phải là hiện tại, bởi vì việc gì đó bước đi cụ thể thế nào cậu thật sự không biết phải làm sao.
Vì vậy Lâm Thục Ý nhìn đôi mắt Thẩm Phục, cổ họng nghẹn một cái nói rằng.
"Tôi muốn đi vệ sinh!”
Thẩm Phục
“….”
Người có ba việc gấp, hắn chỉ có thể nhịn.
Vì vậy hắn đứng dậy, sau đó kéo Lâm Thục Ý lên.
Lâm Thục Ý đứng lên lên sau đó, liền nói chuyện với hắn.
"Anh nói ông nội đồng ý để chúng ta kết hôn đúng không?"
Thẩm Phục không biết cậu muốn nói điều gì, vì vậy gật đầu.
Lâm Thục Ý lùi về sau một chút, rốt cục lùi đến cánh cửa.
"Cơ mà tôi vẫn chưa nói cho anh, ai đồng ý kết hôn với anh chứ?”
Sau đó quay người vào phòng, "Oành!" Đóng cửa, khóa cửa, làm liền một mạch.
Thẩm Phục đứng ở bên ngoài chống đỡ, phía dưới đã căng trướng lên, cả người cũng không tốt.
Lâm Thục Ý mang theo nụ cười âm thanh từ cửa phòng bên trong truyền tới,.
"Tôi nhưng là hôm nay mới đồng ý, quay người liền muốn kết hôn, cũng quá nhanh chóng!!"
Thẩm Phục
“…”
Quả nhiên, quan hệ xác định quá nhanh không phải việc tốt! Thế nhưng để một mình hắn ở bên ngoài chống đỡ túp lều nhỏ phía dưới, cũng thật là không nhân đạo?
Ở trọng phòng tắm đến hơn một giờ, Thẩm Phục buồn rầu đi ngủ.
Kỳ thực hắn không phải không thừa nhận, Lâm Thục Ý nói đúng, kết hôn, không phải là sự tình có thể qua loa, bọn họ còn rất nhiều chuyện phải làm.
Đầu tiên, chuyện của hai người họ, nhất định phải nói cho Lão Dương Đầu biết đến, thế nhưng Lão Dương Đầu không thể nào tiếp thu được, tin tưởng người khó chịu nhất chính là Lâm Thục Ý.
Cho nên chuyện này nhất định phải bàn bạc kỹ càng, mà buổi họp báo ngày kia đã tổ chức, thời gian của bọn họ chỉ có hai ngày, vì vậy chỉ có thể hướng Tiểu Uyển cầu viện.
Tiểu Uyển là người duy nhất biến quan hệ của hai người bọn họ.
Tiểu Uyển nghe bọn họ nói chuyện xong, sau cũng là trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Phục.
“Thời gian chỉ có một buổi tối, anh đến cùng làm cái gì?”
Làm sao nhanh chóng thuận lợi như vậy, còn thuận lợi đến mức muốn truyền tin chiêu cáo thiên hạ rồi!
Thẩm Phục cười không nói,
"Kỳ thực còn cần phải cám ơn em."
Tuy rằng hắn vẫn luôn biết đến Lâm Thục Ý đối với hắn có hảo cảm, chẳng hề bài xích, thế nhưng muốn cho Lâm Thục Ý chính mình phát hiện ra, chuyện này thật sự phải cảm tạ Tiểu Uyển, nếu không phải Tiểu Uyển, tầng cửa sổ giấy này cũng sẽ không nhanh như vậy chọc thủng.
Tuy rằng không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng biết mình cũng có công hỗ trợ Tiểu Uyển cảm thấy được tin tức này quá tốt rồi, tuy rằng từ khi cô biết đến quan hệ của hai người bọn họ, đến tiếp thu quan hệ của hai người, thời gian cũng không lâu, nhưng từ thái độ của Thẩm Phục làm cho cô cảm thấy chuyện này căn bản không có gì ghê gớm, tình yêu chân thực quả thực không phân tuổi tác không phân giới tính, cô tin tưởng tình yêu
Cô đại khái cũng biết một chút bối cảnh của Thẩm Phục, cũng biết đồng tính luyến ái ở Thiên Triều không hề dễ dàng cỡ nào, nếu như Thẩm Phục nguyện ý vì Lâm Thục Ý hướng tất cả mọi người công khai, hai người bọn họ muốn cùng nhau, chuyện này cũng không phải là khó khăn để nói?
Liên quan tới sự tình thuyết phục mọi người, Tiểu Uyển biểu thị lời thề son sắt cô nhất định sẽ hỗ trợ, vì vậy trận này liền coi như Hồng Môn yến chuẩn bị bắt đầu.
Lâm Thục Ý cùng Lão Dương Đầu gọi điện thoại, nói là gọi ông cùng Tiểu Uyển cùng đi ăn cơm, địa điểm đã nói cho Tiểu Uyển, bảo Tiểu Uyển mang mọi người đến nơi.
Lão Dương Đầu ở bên kia cũng hơi nghi hoặc một chút, Lâm Thục Ý gọi ông đi ăn cơm hắn cũng có thể lý giải, nhưng vì cái gì còn muốn gọi Tiểu Uyển dẫn ông đi?
Song sau phát hiện không chỉ có ông, còn có bà nội Tiểu Uyển, ba mẹ Tiểu Uyển, tất cả mọi người đều có dáng vẻ nghi hoặc.
Tiểu Uyển là người duy nhất biết chuyện, thế nhưng ngậm chặt miệng, không quản bọn họ hỏi cái gì, một câu dư thừa cũng không chịu tiết lộ.
Việc này quan hệ đến anh Tiểu Ý bọn họ chuyện đại sự cả đời đó, cô làm sao có thể nói bậy, chỉ là hi vọng thời điểm mọi người biết không cần quá làm khó dễ, giận dữ hai người bọn họ là tốt rồi.
Nguyên bản Lâm Thục Ý muốn nói chuyện này ở tiệm cơm Tây Tần, thế nhưng Thẩm Phục cảm thấy tiệm cơm Tây Tần, là của Lâm Thục Ý chính mình, cũng có chút không lớn, hơn nữa Thẩm Phục còn có cái tâm tư nếu như ở bên ngoài, coi như Lão Dương Đầu không tiếp thu được, cũng sẽ vì mặt mũi sẽ không nói ra lời khó nghe, tuy rằng Lão Dương Đầu đối với Lâm Thục Ý vẫn luôn rất tốt, nhưng chuyện này đặt ở trên người người khác khả năng tất cả mọi người sẽ cảm thấy không có chuyện gì, nếu là đặt ở người thân e rằng? Phải cần có bao nhiêu dũng khí mới có thể thừa nhận đứa trẻ chính mình vẫn luôn chiếu cố, là người đồng tính luyến ái, hắn không phải cảm thấy Lão Dương Đầu sẽ nói ra những lời nói ác độc, mà càng là người thân cận, mỗi một câu nói của ông mới càng có thể đâm đau lòng người, hắn không muốn Lâm Thục Ý chịu đến bất kỳ oan ức nào dù chỉ một chút.
Thời điểm Lão Dương Đầu bọn họ đến nhà hàng, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đã đến.
Hai người ngồi cùng một chỗ, chính đang nói chuyện, thấy tất cả mọi người đến, liền vội vội vàng đứng lên.
Lão Dương Đầu hơi nghi hoặc một chút, trực giác nói cho hắn biết, Lâm Thục Ý nhất định muốn nói với ông chuyện lớn gì đó.
Nếu tinh tế nhìn, kì thực hai người chính là mặc áo tình nhân đều là áo lông cổ chữ V, chỉ có điều một cái màu xám, một cái màu lam nhạt
Lão Dương Đầu ngồi vào ghế bên cạnh Lâm Thục Ý, nhìn Lâm Thục Ý rồi lại nhìn Thẩm Phục.
"Tiểu Ý, cháu có phải có lời muốn nói với ông không?”
Bà nội Tiểu Uyển cùng ba mẹ Tiểu Uyển đều nhìn về bọn họ, bà nội Tiểu Uyển giống như Lão Dương Đầu đều có nghi hoặc, ba mẹ Tiểu Uyển lại có một chút sáng tỏ.
Lâm Thục Ý cười cười,.
"Dạ, là có lời muốn cùng ông nội nói, bất quá ăn cơm trước đi, món ăn đều đã gọi rồi.”
Nếu như nói, nói không chắc ông Dương liền không ăn được.
Thẩm Phục vẫy tay, món ăn đã được gọi nối đua nhau, một bàn thức ăn nhanh chóng được dọn ra.
Đều là món ăn phong phú, cá tôm tươi mới, thịt bò, một bàn thức ăn kiểu Trung quốc, sắc hương vị toàn bộ.
Thấy Lâm Thục Ý không chuẩn bị nói, Lão Dương Đầu mang theo nghi hoặc, bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước no nê, ba mẹ Tiểu Uyển đã biết Lâm Thục Ý muốn nói gì rồi, bởi vì một ăn bữa cơm, Thẩm Phục không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Thục Ý, còn cười tủm tỉm, mắt đầy ôn nhu.
Bọn họ tuổi không lớn lắm, lại có hành động như vậy, làm sao lại không thấy được.
Ngay cả bà nội Tiểu Uyển tâm lý cũng cảm thấy được không đúng.
Quả nhiên, chờ mọi người ăn xong, Lâm Thục Ý mới nặn nặn đầu ngón tay, cùng Thẩm Phục đứng lên.
Mặt hướng mọi người
"Cháu và Thẩm Phục cùng nhau!"
Lời này vừa mở miệng, chính là quả bom nặng cận, phát nổ Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển đều ngây ngẩn cả người.
Bà nội Tiểu Uyển coi như phát hiện được chút manh mối, cũng không nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ như vậy nói trắng ra như vậy.
Lão Dương Đầu sửng sốt nửa ngày, sau đó nhíu mày, cũng không giống như trong tưởng tượng của Lâm Thục Ý bọn họ trong, nổi trận lôi đình, chỉ là buông đũa xuống.
"Tiểu Ý, lời này là cháu nói thật sao?!”
Lâm Thục Ý tâm lý có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là kiên định gật gật đầu.
Lão Dương Đầu thở dài.
"Mấy ngày trước kỳ thực có người nói với ông,ông còn không tin, tấm hình kia ông cảm thấy cũng không có gì, Tiểu Phục nó vẫn luôn quan hệ tốt với cháu, một tấm hình thôi cũng không biểu thị cái gì,bất quá ông cũng không nghĩ tới đây lại là sự thật.”
Lâm Thục Ý không nói lời nào, rửa tai lắng nghe, cậu biết Lão Dương Đầu muốn tỏ rõ thái độ của mình.
"Tiểu Phục là đứa trẻ tốt, nhưng hai đứa phải nghĩ kỹ, con đường sau này hai đứa đi sẽ rất khó khăn.Tiểu Ý từ sự kiện Tiếu Tiếu kia, sau đó ông vẫn luôn coi cháu là cháu trai ruột, ông biết cháu nói cho ông là tôn trọng ông, ông cũng biết các ngươi nếu chịu nói ra nhất định đã hạ quyết tâm. Nhưng ông trên thực tế là không đồng ý, hai đứa đều còn nhỏ, không biết chuyện như vậy một khi bị mọi người biết đến, sẽ phải chịu bao nhiêu khinh thường, Tiểu Ý, ông không muốn cháu sau này sống cuộc sống mệt mỏi như vậy.”
Lâm Thục Ý tâm trạng một mảnh lạnh lẽo.
Thẩm Phục cầm thật chặt tay Lâm Thục Ý dưới bàn, biết đến cậu hiện tại cần thiết phải đối mặt với người kính trọng nhất, nhưng người đó lại không ủng hộ.
Lão Dương Đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại nói.
"Nhưng ông lại nghĩ, con người cả đời này có thể sống được mấy năm, nếu chuyện gì cũng đều vì người khác mà sống, thì cuộc sống này đâu có ý nghĩa gì, chỉ muốn hai đứa đừng để ý người khác nói, người ta nói gì thì mặc kệ người ta.”
Lâm Thục Ý đột nhiên mở mắt, sau đó giống như Thẩm Phục, đem Lão Dương Đầu ôm chặt lấy.
Cậu rất sợ, sợ Lão Dương Đầu không tiếp thụ được, sợ ông sau đó cũng không để ý đến cậu.
Bà nội Tiểu Uyển rốt cục phục hồi tinh thần lại, hấp háy mắt.
"Cho nên hai đứa đây là ở cùng một chỗ?!"
Bị phản ứng của bà nội làm cho giật mình, Tiểu Uyển đưa tay nắm vai bà.
"Đúng ạ, bà nội có phải sẽ không thích anh Tiểu Ý nữa không?"
Bà nội Tiểu Uyển một mặt khiếp sợ.
"Không phải? Nhưng bọn họ đều là đàn ông không phải sao? Cứ như vậy ở cùng một chỗ có được không?"
Mọi người:...
Hết chương 62.
|
63: Thịt vịt hầm khoai sọ
Kỳ thực Lão Dương Đầu cũng không phải có thể tiếp thu được đồng tính luyến ái.
Chỉ là Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, hai người đều cùng ông sớm chiều ở chung, ông biết hai người này là đứa trẻ tốt, ông cũng đã bảy mươi mấy tuổi rồi, đôi mắt này cũng coi như là biết nhìn người, Thẩm Phục mặc dù nhìn có chút lưu manh, còn là quý công tử của một nhà có tiền, nhưng trên người lại không có tính xấu của mấy công tử nhà giàu, đối với ông như vậy, đối với Lâm Thục Ý thì nhất định không phải người xấu.
Lâm Thục Ý thì càng không cần phải nói, lông mày thẳng tắp không có lộn xộn, người như vậy đa số đều cố chấp bảo thủ, chính mình nhận định sự tình dù chết cũng sẽ không thay đổi, tuy nói Lâm Thục Ý nhìn tốt tính, nhưng người như vậy rất khó thay đổi được chủ kiến.
Cho nên không quản ông có thể hay không tiếp thu, hai đứa bé kia cuối cùng cũng vẫn là muốn ở chung với nhau.
Ông không muốn bởi vì phiến diện, liền mất đi hai đứa cháu coi ông là ông ruột, Thẩm Phục cũng là ở trước mặt ông, cùng Lâm Thục Ý đều rất thân thiết, khi đó ông cho bọn họ là anh em, bây giờ nghĩ lại sợ là thằng bé sớm có tình cảm với Lâm Thục Ý, kỳ thực cũng không có cái gì không tiếp thu được, người ngoài thì có lẽ không được, nhưng hai đứa bé này Lão Dương Đầu cảm thấy có thể.
Bà nội Tiểu Uyển còn ở bên kia khiếp sợ, không hiểu chuyện gì xảy ra, bất quá vẫn luôn cười, Tiểu Uyển không ngại phiền phức ở bên cạnh giải thích, chờ đến lúc hiểu được, cũng không có biểu hiện ra bộ dạng khó có thể tiếp nhận, trái lại đối với thân phận của Thẩm Phục tò mò.
"Tập đoàn Thẩm thị sao?"
Thẩm Phục gật gật đầu, không biết tại sao bà nội Tiểu Uyển sẽ đối với cái này cảm thấy hứng thú như vậy.
Bà nội Tiểu Uyển dùng sức nhớ lại một chút, sau đó vỗ đùi.
"Đúng rồi, cái người tên Thẩm Nham có phải có quan hệ với cháu không?"
Thẩm Phục trợn mắt lên,
"Thẩm Nham... Đúng ạ! Là anh trai của cháu.”
Trọng điểm là hắn không cùng ai nói qua, bà nội Tiểu Uyển làm sao mà biết được?
Bà nội Tiểu Uyển một mặt biểu tình quả nhiên như vậy nói với Thẩm Phục.
“Lúc trước Lão Dương Đầu sinh bệnh, bà có xem qua báo kinh tế, tài chính! Phía trên ghi là xí nghiệp lớn Thẩm thị, còn có ảnh Thẩm Nham, nguyên lai là anh trai cháu,không trách bà nhìn hắn có chút quen mắt, nhớ lại thì cùng với cháu thật giống nhau!”
Vừa nói như thế, Thẩm Phục ngược lại là cũng nhớ ra rồi, tờ báo kinh tế và tài chính kia là hắn tự mình ném vào thùng rác.
Ba mẹ Tiểu Uyển đối với chuyện này cũng không có phát biểu quá nhiều, dù sao cũng là con của người khác, hơn nữa lại cùng người già nhà mình tương đối thân, cho nên tuy rằng không tiếp thu được nhiều, nhưng cũng không phải bài xích, dù sao hai đứa bé vẫn luôn ở cùng nhau, nhưng mà hai đứa không phải anh em sao.
Vì vậy câu nói kế tiếp đề tài, chuyện đương nhiên liền sai lệch, sau đó mọi người cùng nhau nói đến rất muộn, mãi đến khi Lão Dương Đầu buồn ngủ, mới nói phải về nhà.
Đợi đến khi tiễn mọi người về, Thẩm Phục mới gọi Lâm Thục Ý đồng thời trở lại.
Thời điểm tới Thẩm Phục tự mình lái xe tới, thế nhưng giờ hắn cũng uống rượu, cho nên xe liền để ở bãi đậu xe của nhà hàng, không vội vã đi lấy, hai người bọn họ nghĩ muốn đi bộ về nhà.
Lâm Thục Ý khóe miệng vẫn luôn cười, nhìn bộ dạng hiển nhiên đang rất vui vẻ.
Kỳ thực Thẩm Phục mới phải là người có tâm tình tốt nhất.
Hắn đưa tay ôm Lâm Thục Ý vai, mặc dù nghĩ là ôm eo, bất quá dù sao cũng đang ở ngoài đường người đến người đi, vẫn là muốn chú ý hình tượng một chút, vì vậy đổi thành ôm vai, ít nhất thoạt nhìn cũng không quái dị.
"Lạnh không?"
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,
"Không lạnh."
Thẩm Phục thở ra một hơi, ở trong không khí biến thành khói trắng, nở nụ cười.
"Lạnh như thế này, em còn bảo không lạnh? Đưa tay cho anh."
Lâm Thục Ý đưa tay duỗi ra, Thẩm Phục nắm chặt tay cậu, hơi ấm tỏa ra nóng lên một chút quả nhiên không lạnh, Thẩm Phục cười híp mắt lại, khóe miệng câu lên, bộ dạng lưu manh mười phần.
"Nhưng là anh có chút lạnh nếu không em cho anh ấm áp đi."
Vì vậy nắm chặt tay Lâm Thục Ý mười ngón đan vào nhau, bỏ vào túi áo của Lâm Thục Ý.
Làm như vậy tự nhiên sẽ không lạnh nữa, có thể tay nắm tay cũng làm cho Thẩm Phục cảm giác trong lòng ấm áp.
"Anh nói với ông Dương, sáng mai chúng ta muốn đi H thị."
Buổi họp báo sẽ được tổ chức vào buổi chiều ngày kia bọn họ ngày mai buổi sáng sẽ đi H thị, bởi vì trước buổi họp báo, Lâm Thục Ý muốn trước tiên gặp gỡ cha mẹ hắn.
Cũng muốn kết hôn đến nơi rồi, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng thấy, chắc cũng chỉ có hai người bọn họ, bất quá ở Thẩm gia Thẩm lão gia tử uy tín cao nhất, chỉ cần là ông đáp ứng, trên căn bản không có ai dám phản bác, cho nên chuyện đại sự cả đời Thẩm Phục mới có thể có vẻ hơi qua loa.
Kỳ thực cũng không tính là chuyện đại sự cả đời gì cả, hiện tại tổ chức buổi họp báo cũng bất quá là muốn thẳng thắn tuyên bố xu hướng tình dục của Thẩm Phục, và người hắn yêu là ai mà thôi.
Bất quá nếu như không phải Thẩm lão gia tử, dùng trình độ thương yêu của Thẩm mẹ đối Thẩm Phục mà nói phỏng chừng đã sớm khiến Thẩm Phục bộc lộ, sở dĩ vẫn luôn tha đến bây giờ cũng là bởi vì Thẩm lão gia tử không đồng ý, cho nên Thẩm gia một nhà đều đối với Lâm Thục Ý làm thay đổi quyết định của lão gia tử, hiếu kỳ cực kỳ.
Lâm Thục Ý thân thể cứng đờ, cậu tự nhiên biết, nhanh như như vậy đi H thị là làm cái gì, không khỏi chút sốt sắng.
Phải biết, cậu ước lượng từ khi sinh ra đến bây giờ, đã trải qua hai kiếp, đã rất lâu rồi không có sốt sắng như vậy.
Lần trước sốt sắng như vậy, vẫn là tại Đại Yến ghi tên bảng vàng, kết quả sẽ có vào ngày mai, cậu một đêm không ngủ, mãi đến tận tiếng vó ngựa báo hỉ đình ở trước cửa.
Cậu khi đó phỏng chừng dù như thế nào cũng không nghĩ ra, gặp mặt thánh thượng cũng không có sốt sắng bằng việc gặp mặt gia trưởng.
Thẩm Phục cảm giác được ngón tay Lâm Thục Ý phút chốc cứng ngắc, nở nụ cười,
"Không cần lo lắng, bọn họ đều là người dễ thân cận.”
Biết là lời nói có tác dụng an ủi, nhưng cũng quá đơn giản rồi.
Cho nên Lâm Thục Ý vẫn là tiếp tục căng thẳng bên trong, đồng thời càng nghĩ càng có trạng thái khẩn trương.
Thẩm Phục chân mày cau lại, suy nghĩ biện pháp, vừa vặn hai người đi ra phố lớn, đi vào một hẻm nhỏ yên tĩnh, Thẩm Phục đột nhiên ngừng lại sau đó quay người, hành động bất ngờ khiến Lâm Thục Ý không kịp chuẩn bị, lập tức tiến vào trong lồng ngực hắn.
Lâm Thục Ý đang muốn nhập thần, bị Thẩm Phục làm như có chút kỳ quái.
"Anh làm gì vậy?!"
Mùa đông mặt trăng phá lệ rực rỡ sáng ngời, phố Triều Dương nằm ở vùng ngoại thành, buổi tối trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu vào người trước mặt đặc biệt dụ người, Thẩm Phục suy nghĩ trong đầu lập tức liền biến mất, chỉ có bóng dáng người trước mặt đôi mắt sáng đến dọa người.
"Làm chút chuyện, sẽ không khiến em lo lắng nữa.”
Lâm Thục Ý kỳ thực lập tức liền liên tưởng đến hắn muốn làm gì, cậu thật ra là muốn quay người đi, thế nhưng.. nhìn Thẩm Phục cúi đầu xuống, cậu vẫn là nhắm mắt lại nhận lấy nụ hôn cua hắn.
Sủng vật muốn vuốt lông, huống chi cậu nhớ tới môi Thẩm Phục tựa hồ rất mềm.
Một lúc lâu Thẩm Phục mới ý thức tới, tình hình như vậy không khác nào uống rượu độc giải khát.
Lâm Thục Ý đôi mắt rất sáng, đôi môi là giống như sưng huyết đỏ bừng, miệng hơi giương, đang dồn dập hít thở.
Thẩm Phục đầy mặt đều là “muốn đè cậu ấy ra, đè cậu ấy ra, thực sự muốn đè cậu ấy ra.”
Không được, còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ không nhịn được.
Thẩm Phục tay run run đem khăn quàng cổ Lâm Thục Ý kéo cao hơn một chút, sau đó ách âm thanh nói.
"Về nhà."
Hắn phải đi xả nước.
Lâm Thục Ý có chút buồn cười, cậu làm sao có thể thừa nhận thật ra cậu cũng cũng có cảm giác, thế nhưng bây giờ lại đang trên đường cái.
Nhưng mà Thẩm Phục không biết, đợi đến khi trở lại cảm giác của Lâm Thục Ý cũng đã biến mất, thời điểm đó mà biết Lâm Thục Ý cũng động tình cũng giống như ngầm đồng ý, hắn nói không chắc sẽ ở trên đường cái... Thôi, trên đường cái sẽ có người vây xem… vẫn là tạm biệt đi.
Lần thứ nhất làm sao có thể dã chiến! Còn có thể khiến người vây xem!
Thẩm Phục nghẹn ra đến thương, nhưng mà cũng chỉ có thể tiếp tục kìm nén.
Ngày thứ hai hai người như trước ăn sáng xong mới hướng H thị đi, không giống như lần trước thoải mái thích ý, lần này Lâm Thục Ý toàn bộ trên mặt đều viết "phải đi gặp gia trường nên hơi căng thẳng."
Thẩm Phục không cười được.
“Anh có biện pháp an ủi, em có muốn thử một chút hay không?"
Lâm Thục Ý lạnh sưu sưu nguýt hắn một cái, đối với biện pháp của hắn xem thường, tuy rằng hữu hiệu, thế nhưng làm môi cậu sưng lên, vừa nhìn đã biết là làm gì, như vậy làm sao gặp mặt được gia trưởng được?
Thẩm Phục ác liệt cười càng lớn tiếng.
Bởi vì lo lắng cha mẹ hắn không thích mà khẩn trương Lâm Thục Ý hảo manh, manh đến nỗi, hắn muốn ăn cậu luôn rồi, làm sao bây giờ?
Trong cốp sau xếp vào một cái rương đồ vật tràn đầy, đều là Lâm Thục Ý chính mình mua, còn có đồ của Lão Dương Đầu chuẩn bị, giống như lần trước đều là nhau đặc sản, cũng là muốn tặng cho Thẩm gia.
Coi như là vậy, Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy tựa hồ có chỗ không có chuẩn bị kỹ càng.
Mãi đến khi cửa xe mở ra, Lâm Thục Ý chưa từng có đi qua cửa lớn Thẩm gia, Lâm Thục Ý loại cảm giã căng thẳng này vẫn không có biến mất dù chỉ một chút.
Thẩm Phục nghĩ tất cả biện pháp cũng không thể làm gì, có hiệu quả Lâm Thục Ý liền không muốn dùng, quả thực là thương tổn thấu suy nghĩ.
Nhưng mà, khi thấy nghênh tiếp bọn họ cũng không phải tam đường hội thẩm, mà là một bàn ăn lớn đầy đủ sắc hương vị kiểu Trung Quốc. Thời điểm nhìn thấy đồ ăn, cảm giác căng thẳng của Lâm Thục Ý lập tức liền biến mất hơn một nửa, Thẩm Phục tức giận nội thương, được rồi, hắn an ủi một đường đều vô dụng, một bữa cơm của ông nội liền làm xong, hai ông cháu bọn họ cũng thật là kẻ tám lạng người nửa cân.
Thẩm lão gia tử đang ngồi ở ghế, nhìn đồ vật, bao lớn bao nhỏ trong tay Lâm Thục Ý, nghĩ mình vạn phần được lợi, gọi dì phục vụ nhanh lên đi tiếp nhận, sau đó nói Lâm Thục Ý ngồi xuống bên cạnh ông.
"Đi lâu như vậy rồi, mệt không? Lập tức có thể ăn cơm, lại đây ngồi đi."
Lâm Thục Ý cùng lão gia tử chào hỏi, nghe lời ngồi vào bên cạnh, Thẩm lão gia tử, lơ đãng quan sát một chút, ba mẹ Thẩm Phục, còn có anh trai nhưng lại không thấy đâu.
Thẩm Phục đúng là lúc đó hỏi,
"Mẹ cháu đâu? Bọn họ làm sao không ở đây?”
Lâm Thục Ý liền có chút khẩn trương.
Vừa dứt lời, một giọng nữ hưng phấn giọng nữ từ trong phòng bếp truyền tới.
"Ở chỗ này đây ở chỗ này đây."
Mẹ Thẩm dù có Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục ở đây, hoàn toàn không có nghĩ tới hình tượng, đi ra.
Nét đẹp được bảo dưỡng tình xảo, nhìn như vẫn còn trẻ, giống như chị gái của Thẩm Phục vậy, đeo tạp dề, tay cầm muôi cơm, cười híp mắt bưng một bàn món ăn đi ra.
Thẩm Phục giống như gặp quỷ kêu to.
"Mẹ!!!"
Lâm Thục Ý một trận quỷ dị, liền vội vàng đứng lên khom lưng chào dì.
Mẹ Thẩm vừa ra tới liền đang quan sát Lâm Thục Ý, vẫn là cười híp mắt, sau đó nghe đến Thẩm Phục kêu to quay đầu lại nguýt hắn một cái,
"Kêu la cái gì, có cần ngạc nhiên thế không.”
Sau đó liền cười híp mắt bắt chuyện Lâm Thục Ý.
"Đây chính là Tiểu Ý đi, mau ngồi đi, cơm lập tức làm xong"
Tốc độ trở mặt nhanh như vậy, Thẩm Phục bái phục.
Mẹ Thẩm hướng nữ phục vụ nói.
"Cô, mau đi gọi Nham Nham, cùng Nghiêm Thanh xuống dưới.”
Nguyên lai ba Thẩm cùng Thẩm ca ca đều đang ở thư phòng.
Vốn là đều ở phía dưới chờ, công ty lại gọi điện thoại tới, hai người mới cùng đi thư phòng.
Một hồi hai người liền từ thư phòng xuống, ba Thẩm dường như giống như trong tưởng tượng của Lâm Thục Ý ôn hòa nghiêm cẩn, nhìn Lâm Thục Ý cười ôn hòa.
Khiến Lâm Thục Ý ngạc nhiên là anh trai Thẩm Phục, Thẩm Nham.
Quả thực cùng Thẩm Phục rất giống, nhìn thấy cậu khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó xoay mặt liền hướng Thẩm Phục ưu nhã mắt trợn trắng.
"Em còn biết đường trở về à?"
Xem ra Thẩm gia trở mặt tuyệt kỹ trở mặt là di truyền, Lâm Thục Ý bái phục.
Lời nói còn chưa có bắt đầu nói, Thẩm lão gia tử liền vung tay lên,
"Đừng đứng ở đấy, ăn cơm trước, có lời gì cơm nước xong từ từ nói, Lệ Vân nhưng là rất nhiều năm đều không có đi xuống nhà bếp, đến nếm thử tay nghề xem."
Không trách Thẩm Phục giật mình như vậy.
Trên bàn một bàn lớn món ăn, cũng đẹp như là tác phẩm nghệ thuật, mùi vị càng là không cần phải nói, ngửi thôi mùi thơm đã nức mũi rồi.
Mẹ Thẩm bưng lên bát canh cuối cùng, đem tạp dề cởi ra đi rửa tay.
"Ăn cơm, ăn cơm, nếm thử xem, dì đã nhiều năm chưa vào bếp rồi, không biết mùi vị thế nào?”
Lẽ nào phu nhân của Thẩm gia biết nấu ăn là truyền thống? Tay nghề làm cơm của mẹ Thẩm quả thật có thể so với bếp trưởng.
Vì vậy Lâm Thục Ý thả xuống bụng đầy căng thẳng bắt đầu ăn cơm.
Tình cảnh này cùng với cậu tưởng tượng đúng là không giống nhau.
Lâm Thục Ý cong lên khóe miệng, sau đó bị Thẩm Phục len lén nắm tay.
Hết chương 63.
|