Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
|
|
54: Tự làm pizza
Bởi vì tiệm cơm trang trí đã, gần xong, cho nên kế tiếp các loại đồ vật trang trí cũng phải nhanh chóng bắt đầu mua sắm, tiệm cơm dùng nước sơn thiên nhiên tương đối không mùi, tuy rằng chi phí cao hơn một chút, bất quá có thể làm cho tiệm cơm đi vào sử dụng nhanh hơn, còn phù hợp với hoàn cảnh tiêu chuẩn vệ sinh, cho nên mặc dù bỏ ra nhiều tiền cũng đáng.
Trước khi đi Lâm Thục Ý còn cùng kiến trúc sư nói một chút về phong cách trang trí còn dư lại, như bức bình phong cái bàn các loại đồ vật lớn khác vẫn là cần kiến trúc sư đi mua, dù sao những thứ đồ này kiến trúc sư có kinh nghiệm phong phú hơn một ít, còn lại những trang sức nhỏ Lâm Thục Ý thì lại muốn chính mình đi mua, bất quá phải chờ tới đồ vật lớn mua trở về, sau đó cậu mới có thể căn cứ theo phong cách của đồ vật lớn quyết định chính mình muốn mua cái nào đee có hiệu quả đẹp mắt cáo nhất.
Thẩm Phục đứng ở ngoài cửa, hai tay đút túi, cũng không nói cái gì, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu lại xem hai người bọn họ liếc mắt một cái, Lâm Thục Ý ngược lại cảm thấy không có gì, chỉ là đáng thương kiến trúc sư, mặc dù chỉ là cách hơn một tuần lễ không gặp, nhưng hắn thế nào cảm giác vị ông chủ kia ánh mắt nhìn người càng trở nên hung ác rồi đó.
Rõ ràng chẳng hề làm gì cả mà cứ cảm giác như mình có tội, kiến trúc sư rơi lệ đầy mặt
"Cái người kia... Anh trai của cậu có chút dữ..”
Kiến trúc sư nhỏ giọng ở bên tai Lâm Thục Ý nói, sau đó lại lại thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác càng nghiêm trọng hơn lúc trước.
"Cái gì?"
Lâm Thục Ý nghi hoặc quay đầu lại, đã thấy Thẩm Phục một mặt cười híp mắt, thấy Lâm Thục Ý nhìn sang, hỏi,
"Tốt chứ?"
Lâm Thục Ý gật gật đầu, nên nói cũng đã nói, còn dư lại cũng không cần bàn giao cái gì, bất quá nghĩ đến kiến trúc sư nói Thẩm Phục nhìn có chút dữ, nghĩ đại khái là Thẩm Phục trước mặt bọn họ quá kiệm lời ít nói, liền vẫy tay ý bảo Thẩm Phục lại đây.
Thẩm Phục híp mắt cười hiền lành đi tới, kiến trúc sư lại lặng lẽ lui về phía sau một chút.
"Làm sao vậy?"
"Xe của anh để ở đâu? Mang lại đây gửi tặng mọi người ít đồ vật đi."
Lúc cậu mua đồ, cũng mua tặng cho nhóm công nhân này một phần, đây cũng coi như phần thưởng, cũng chỉ là mấy món điểm tâm để bọn họ ăn nhẹ.
Thẩm Phục gật đầu, đi đem xe lại đây, kiến trúc sư thấy có lễ vật cũng cười híp mắt, một bên xem một bên bắt chuyện các công nhân đến lấy đồ.
Các công nhân dồn dập cảm ơn, vẻ mặt tươi cười nhận đồ, sau đó lại đi làm việc, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục thì lại chuẩn bị đi về nhà.
Trong nhà hơn một tuần lễ không có người ở, thời điểm trước khi hai người trở lại, đã nói cho Lão Dương Đầu, cho nên trong nhà cũng được dọn dẹp lại một chút.
Lâm Thục Ý mở cửa, Thẩm Phục đi theo vào, lập tức nhảy người lên trên ghế sô pha, giường nhà Trần Phóng mềm như vậy, thoải mái như vậy, hắn cư nhiên lại nhớ đến ghế sô pha bị hắn làm thành giường ngủ này.
Lâm Thục Ý đem đồ vật hai người bỏ vào tủ, sau đó vén tay áo lên đem chăn trên giường đem đi giặt, tranh thủ lúc mặt trời lên cao thì phơi nắng một hồi, Thẩm Phục cũng đứng lên giúp cậu, hai người cùng nhau dọn dẹp nhà ở.
Tuy rằng nhà không lớn, còn rất cũ nát, bất quá hai người ai cũng không chê, chính là Thẩm Phục cảm thấy, nếu như có thể cho hắn một căn phòng đường đường chính chính đặt cái giường là tốt rồi, ghế sô pha kia mềm thì mềm, cũng có thể vì quá mềm cho nên ngủ lâu sẽ không thoải mái.
Bất quá Thẩm Phục cảm thấy được nếu có thể đem giường ở phòng Lâm Thục Ý kia đổi thành giường đôi, hắn cũng có thể cố hết sức đi lên chen một chút.
Lâm Thục Ý cau mày nhìn Thẩm Phục, không biết trong đầu hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì, vừa nghĩ vừa cười không nói còn thỉnh thoảng liếc cậu một cái, thật sự là làm cho cậu không thèm để ý cũng khó khăn.
Trong nhà quét dọn sạch sẽ, mới phát hiện nhà này quả thật là không có thứ gì, Lâm Thục Ý nghĩ đến biệt thư sang trọng kia của Trần Phóng, ngay cả cái giường hay phòng bếp so với nơi này cũng tốt hơn rất nhiều, nếu nhà Trần Phóng đã vậy thì Thẩm gia sao có thể kém được? Thẩm Phục rốt cuộc là bị sao lại ở chỗ này ngây ngốc một thời gian dài như vậy, lại còn không phiền chán cùng cậu đi đi về về, nghĩ như thế Lâm Thục Ý không khỏi nhếch miệng.
"Mua cái lò nướng đi."
Lâm Thục Ý đột nhiên mở miệng.
Thẩm Phục đang ngửa mặt nằm trên ghế sô pha, cánh tay đáp lên mắt chuẩn bị híp lại một hồi, nghe đến Lâm Thục Ý nói chuyện, liền mơ mơ màng màng mở mắt ra,
"Hả?"
"Mua cái lò nướng đi, tôi cảm thấy nó rất hữu dụng."
Thẩm Phục gật đầu
"Đồ siêu thị X tốt hơn nhiều, bất quá ngày hôm nay mua cần phải ngày mai mới có thể giao hàng tới cửa."
Lâm Thục Ý cong lên khóe miệng
"Có thể làm cho nhanh chóng giao hàng tới nhà không?"
Thẩm Phục sững sờ.
"Tôi nhớ tới anh lần trước nói pizza cô Chu làm ăn ngon, tôi cùng cô Chu học một chút, anh bảo nhân viên nhanh chóng giao hàng tới nhà, buổi tối chúng ta ăn pizza.”
Thẩm Phục rốt cục cũng sáng không khỏi mừng rỡ.
Cư nhiên có thể nhớ tới hắn thích ăn pizza cô Chu Thẩm làm, xem ra hắn dụng tâm lương khổ lâu như vậy cũng coi như không uổng phí a.
Về phần bây giờ phải nhanh chóng giao hàng tới cửa, đối với Thẩm Phục mà nói không thành vấn đề.
"Còn có cái gì muốn mua nữa không?"
Thẩm Phục cười vươn mình ngồi xuống, đưa điện thoại di động móc ra, sau đó nói với Lâm Thục Ý
"Không phải em yêu thích điểm tâm ngọt sao? Mua thêm máy nướng bánh mì nữa nhé.
Lâm Thục Ý không nghĩ tới cũng Thẩm Phục sẽ nói mua thêm đồ, vì vậy nặng nề gật gật đầu,
"Mua đi, nếu mua được ngày mai chúng ta ăn bánh mì nướng.”
Lão Dương Đầu lần trước mua táo tàu, còn có thịt khô mỏng, dùng để làm bánh mì nướng mềm mềm ăn rất ngon.
Thẩm Phục cười híp mắt gọi điện thoại đặt hàng.
Lâm Thục Ý nhìn bóng lưng Thẩm Phục, tự đáy lòng cảm thấy được, nhân viên giao hàng ở Thiên Triều hiệu suất thật sự tốt.
Không biết Thẩm Phục dùng phương pháp gì, lại giống như Lâm Thục Ý nói, thời điểm đến năm giờ chiều, đồ vật Thẩm Phục mua lập tức được đưa tới, người giao hàng là một cậu nhóc đi xe điện, lúc giao đồ vật còn nhìn Lâm Thục Ý vài lần, cuối cùng mặt đầy cung kính trở về
Lâm Thục Ý cười híp mắt mở hộp đồ ra xem.
Gần đây cậu cảm thấy, tựa hồ phụ nữ yêu thích mua sắm không phải là không có nguyên nhân, giống như cậu bây giờ vậy, thời điểm đồ vật mua được mở ra, loại tâm tình này không chỉ phụ nữ mà ngay cả cậu cũng cảm thấy yêu thích.
Lò nướng có màu đen đỏ, rất lớn, bên trong có thể chứa đựng khá nhiều, Siêu thị X không hổ là xí nghiệp có lương tâm ở Thiên Triều, không chỉ có lò nướng, còn rất nhiều thứ đi kèm, găng tay bảo hộ khi nướng, cùng nồi để nướng, cũng chuẩn bị đầy đủ.
Nếu lò nướng đã mua được Lâm Thục Ý liền bắt đầu bắt tay làm pizza.
Cậu đúng là biết Thẩm Phục thích ăn cái này, sau đó nhờ cô Chu Thẩm dạy cho, không biết lần thứ nhất dùng lò nướng này, pizza có bị ảnh hưởng không.
Lâm Thục Ý rất thông minh, cô Chu đã dạy từng bước phải làm thế nào, chỉ cần cậu nhìn một lần cậu đều nhớ rõ, hiện tại cần phải làm cái gì, cậu đã có thể bắt đầu làm.
Làm vỏ bánh, đem bột trộn đường muối, dầu ăn, trộn lại với nhau, đặt lên bánh, lạp xưởng, bắp ngô, hành tây, thịt xông khói và xúc xích, cuối cùng giống như ở phương Tây cho thêm phô mai, xé nhỏ ra trải lên mặt bánh, khi nướng ở nhiệt độ cao sẽ hoà tan, sau đó thời điểm ăn sẽ đem phô mai kéo dây dài, hương vị rất thơm.
Bánh pizza pho mát cách làm thoạt nhìn đơn giản, nhưng ăn rất ngon, pho mát cungg thịt xông khói và các nguyên liệu khác dung hợp với nhau hoàn mỹ bổ sung lẫn nhau.
Lâm Thục Ý cũng không có tốn nhiều thời gian làm cái này, thành phẩm ra tới lại hoàn hảo xinh đẹp, khiến Thẩm Phục kinh ngạc không thôi, cũng chỉ xem qua cô Chu làm một lần, cũng chỉ nghe Chu Thẩm nói qua cách làm, lại có thể làm ra bánh pizza hoàn mỹ như vậy, thậm chí còn lần đầu dùng lò nướng, quả thực không thể không khiến Thẩm Phục ngạc nhiên.
Lâm Thục Ý ở phương diện ghi nhớ món ăn quả thật là có thiên phú vô cùng lợi hại.
Pizza làm không nhiều, bởi vì gọi điện cho Lão Dương Đầu, ông nói mình không thích ăn loại này, cho nên chỉ làm một cái nho nhỏ, vừa vặn bị Thẩm Phục ăn sạch sành sanh.
Sau khi cơm nước xong hai người tụ lại một chỗ, cùng nhau nói chuyện.
Kỳ thực Lâm Thục Ý hiện tại cũng không muốn gần Thẩm Phục gần như vậy, bởi vì cậu có loại cảm giác, giống như Thẩm Phục đang theo dõi cậu
bất cứ lúc nào cũng sẽ giống như ngày đó nhào lên.
Tuy rằng Lâm Thục Ý cảm thấy được bị Thẩm Phục hôn cũng không có vấn đề gì, nhưng bọn họ chưa xác thực được quan hệ rõ ràng, đây là khái niệm trinh tiết cơ bản, không phải sao.
Trên thực tế Thẩm Phục cũng không có như Lâm Thục Ý nghĩ tới, sẽ nhào lên như vậy. Bất quá hắn cũng không nghĩ tới quan niệm trinh tiết khi không có quan hệ gì cả, Thẩm Phục chẳng qua cảm thấy nếu hôn một cái… Lâm Thục Ý nhất định sẽ tức giận.
Cho nên toàn bộ quá trình nói chuyện, Thẩm Phục cũng không dám nhìn Lâm Thục Ý mặt, chỉ cần tầm mắt tập trung ở trên mặt Lâm Thục Ý, sẽ không tự chủ được dời xuống đôi môi, sau đó dục vọng sẽ không bị lí trí chi phối nữa.
Nếu như Lâm Thục Ý cũng không nguyện ý, hắn lại đem cậu ấn xuống như vậy... Thẩm Phục cảm thấy cuộc sống sau này khoảng chừng cũng không cần qua.
Lâm Thục Ý nhìn thì có vẻ là người hiền lành ngoan ngoãn, tiểu bạch, nhưng trên thực tế... Thẩm Phục cảm thấy nhất định là mọi người nhìn lầm rồi.
Thẩm Phục gối ở trên cánh tay, Lâm Thục Ý liền ngửa mặt nằm ở bên cạnh hắn, luôn luôn nói tiệm cơm Tây Tần sau này quy hoạch thế nào.
Thẩm Phục một bên ngột ngạt ý nghĩ dục vọng trong đầu mình, một bên nghiêm túc, nói ra ý nghĩ của mình với tiệm cơm Tây Tần, trời mới biết hắn chính mình tại sao lại phí tâm tư đến mức độ này
Cuối cùng tựa hồ là Lâm Thục Ý ngủ trước, đang nói thì đột nhiên không có âm thanh, Thẩm Phục xoay người vừa nhìn, Lâm Thục Ý đã nhắm hai mắt lại, khóe miệng ngẩng lên, có một loại vẻ đẹp yên tĩnh điềm đạm.
Thẩm Phục đầu đầu ý nghĩ dục vọng, cũng chưa có làm gì thì người đã ngủ mất tiêu rồi, hắn thở dài, tự nhận xui xẻo.
Sau đó liền chuẩn bị đứng dậy đem Lâm Thục Ý ôm trở về trong phòng của cậu, Lâm Thục Ý vẫn là ngửa mặt nằm, mặt hơi hướng về phía, Thẩm Phục, hai người từ từ đến rất gần, cho nên khi Thẩm Phục đứng dậy Lâm Thục Ý tựa hồ cũng có chút phát hiện, nhưng không có tỉnh lại, mà là vươn mình một cái, đưa tay khoát lên trên eo Thẩm Phục cuối cùng còn cọ một chút, nhẹ nhàng ôm eo Thẩm Phục.
Thẩm Phục đồng tử kịch liệt co rút lại, mặc dù biết Lâm Thục Ý là ngủ say vô thức hành động, nhưng vẫn làm cho tim hắn đập loạn, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng in một cái hôn lên trán Lâm Thục Ý.
(Ngủ ngon, người đẹp của anh)
Lâm Thục Ý vừa cảm giác ngủ tới hừng đông, vẫn luôn nằm mơ, mình bị một con cún to đè lên, còn không ngừng ở trên mặt cậu liếm tới liếm lui chảy nước miếng, Lâm Thục Ý cảm thấy con cún này có phải là muốn ăn cậu luôn không, nghĩ muốn vươn mình một cái lại làm không được, chứ đừng nói chạy trốn, cuối cùng Lâm Thục Ý liền bỏ qua, đành phải để cún con to lớn kia tùy ý đè ép, cũng may cũng không phải thật sự muốn ăn cậu, Lâm Thục Ý nghĩ như vậy, sau đó liền tỉnh rồi.
Lông mi run rẩy hai lần mở mắt ra, tựa hồ có cái gì tại trước mắt cậu chợt lóe lên, nhưng lúc chờ cậu mở mắt cái gì cũng không thấy được.
Lâm Thục Ý buồn ngủ mông lung trợn tròn mắt nhìn trần nhà một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại.
Đây không phải là phòng của cậu.
Lâm Thục Ý quay đầu sau đó đen mặt, không trách cậu một buổi tối nằm mơ đều bị cún áp, nguyên lai là Thẩm Phục!!
Thẩm Phục ngủ ở bên cạnh cậu, bất kể là tay hay chân đều đáp ở trên người cậu, áp lực nặng nề muốn chết.
Lâm Thục Ý trong nháy mắt liền có thể so với đáy nồi, muốn nhấc chân đem Thẩm Phục đạp xuống ghế sô pha, sau đó liền hoảng sợ phát hiện, không chỉ là Thẩm Phục ôm cứng cậu, mà tay của cậu còn vòng qua eo Thẩm Phục, chân còn quấn lên chân của Thẩm Phục, nói cách khác hai người anh ôm tôi, tôi ôm anh ngủ một buổi tối!!
Lâm Thục Ý
“…”
Tựa hồ là bị động tác của Lâm Thục Ý đánh thức, Thẩm Phục mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái nói.
"Ồ? Em tối hôm qua không trở về phòng ngủ à?"
Lâm Thục Ý đã đem tay, chân của chính mình thu lại rồi, nghe Thẩm Phục nói như vậy còn tưởng rằng là hai người ngủ quên mất, không cẩn thận mới có thể quấn quýt lấy nhau, bởi vì tay mình cũng ôm eo Thẩm Phục, muốn truy cứu cũng không tiện truy cứu, chỉ có thể hàm hồ gật gật đầu, sau đó đứng dậy.
Thời điểm Lâm Thục Ý xoay người đi rồi Thẩm Phục mới, thở ra một hơi.
Sợ quá! may là hắn thông minh, kỹ năng giả bộ ngủ này đạt điểm tối đa đó!
Hết chương 54.
|
55: Thịt viên sốt chua ngọt
Tiệm cơm Tây Tần tuy rằng không khai trương ngay, bất quá Lâm Thục Ý còn rất nhiều việc phải bận rộn.
Đầu tiên là đồ vật trang trí tiệm cơm Tây Tần, sau đó là đồ nội thất, cuối cùng là thực đơn của nhà hàng gia đình, những thứ này người khác không thể giúp, chỉ có mình cậu tự làm.
Thực đơn trước tiên có thể để lại làm sau cùng, bất quá dụng cụ nhà bếp phải mua nhanh chóng, bởi vì có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, ví dụ như tủ lạnh, lò nướng, máy hút khói khử mùi… Kiến trúc sư tuy rằng có thể thiết kế đường dây điện phòng bếp, cơ mà muốn dùng dụng cụ gì vẫn là do Lâm Thục Ý tự mình quyết định.
Lâm Thục Ý hiện tại tiếp xúc với thiết bị điện ngày càng nhiều, cậu cũng có thể sử dụng được khá nhiều đồ vật, nhưng phải mua nhãn hiệu lò nướng nào mới tốt, nhãn hiệu tủ lạnh nào có thể hao tổn điện năng thấp, nhãn hiệu máy hút khói khử mùi nào tính năng tốt đảm bảo chất lượng, tuổi thọ dài… Mấy cái này cậu thực sự không biết.
Vì vậy việc chọn mua thiết bị điện chỉ có thể giao cho Thẩm Phục.
Bởi vì Lão Dương Đầu cũng không phải không biết mua cái này, nhưng tiền đưa cho ông, ông sẽ mua cái nào tiện nghi, tiết kiệm tiền nhất.
Điểm ấy Lâm Thục Ý ngược lại cũng nghĩ chu đáo, cậu không cần đồ vật quá đắt tiền, nhưng vẫn cần đồ đảm bảo chất lượng, giá cả tương đối,
cho nên cũng không cần đồ quá rẻ, hoặc quá đắt.
Mà Thẩm Phục trong việc này có khá nhiều kinh nghiệm.
Đối với việc này, Thẩm Phục trả lời là:
"Yên tâm sẽ làm em hài lòng."
Sau đó liền đi ra cửa.
Thẩm Phục đi, Lâm Thục Ý cũng đem nhà ở dọn dẹp sạch sẽ rồi khóa kỹ, đi tới tiệm cơm Tây Tần.
Phía trước tiệm cơm Tây Tần cách thức khác với phía sau, phía trước dùng để trồng hoa trang trí để mời chào khách hàng, mà phía sau thì lại sửa lại thành phòng bếp to.
Thiết kế bố trí nhà bếp, kiến trúc sư hoàn toàn không thể nói, bởi vì bên trong cần đồ vật gì, kiến trúc sư cũng không biết.
Cái này cũng giải thích vì sao phía trước đã làm gần xong, mà phía sau nhà bếp vẫn còn để trống.
Lâm Thục Ý thật sớm đi tiệm cơm Tây Tần chính là muốn cùng kiến trúc sư nói một chút ý tưởng để làm phòng bếp
Nhà thiết kế năm nay tuổi không lớn lắm, họ Lưu, tất cả mọi người đều thích gọi hắn là tiểu Lưu, mang theo một cặp kính mắt, thoạt nhìn hiền lành, hắn là do Thẩm Phục tìm tới, tựa hồ là có chút danh tiếng trong lĩnh vực kiến trúc, bất quá hắn cùng Thẩm Phục cũng không có nhận thức, nên cũng không biết là do Thẩm Phục tìm hắn tới.
Tiểu Lưu thoạt nhìn hiền lành trên thực tế là người nói nhiều, gặp phải người như vậy, nói nhiều quá nghe rất đau đầu. Bởi vì Lâm Thục Ý tại phương diện thiết kế này có bao nhiêu kiến giải, lập tức liền coi Lâm Thục Ý thành bạn tri kỉ mỗi ngày Tiểu Ý Tiểu Ý thân thiết réo lên không ngừng, Lâm Thục Ý trưởng thành rất đẹp trai, nên mỗi lần nhìn thấy cậu, lại có tật xấu nói nhiều.
Giống như bây giờ, vừa nhìn thấy Lâm Thục Ý liền cười híp mắt lên rồi.
"Tiểu Ý, cậu đã đến rồi."
Lâm Thục Ý gật gật đầu, nhìn một chút tiến độ hôm nay, nghĩ đồ vật phải nhanh chóng mua về, còn phải sắp xếp bố trí lại, chính thức mở cửa phỏng chừng còn một tháng nữa.
Lâm Thục Ý đối với Tiểu Lưu ngược lại cũng không có cảm giác gì khác, chỉ là cảm thấy hắn nói hơi nhiều, cái khác cũng được.
Lâm Thục Ý biểu tình trên mặt luôn luôn bình thản, cho nên tuy rằng Lâm Thục Ý chỉ cùng hắn gật đầu, tiểu Lưu cũng không để ý, thậm chí còn hướng Lâm Thục Ý nói liên tục.
"Bên này lỗ cắm điện, tôi lắp năm cái, thời điểm đó nơi này cần rất nhiều đồ để dùng, còn có nơi này nơi này để lò nướng, thứ khác cũng không để cùng được, cho nên chỉ lắp một cái.”
Tiểu Lưu nói liên tục, Lâm Thục Ý theo ở phía sau cũng gật đầu, trong lòng nghĩ tới không biết Thẩm Phục hiện tại ở nơi nào mua đồ, cần phải mua đồ vật nhiều như vậy, Thẩm Phục cần phải nhớ kỹ…
"Cái kia... Anh trai cậu, không phải ruột thịt đúng không?”
Tiểu Lưu gãi đầu một cái, đột nhiên nói đến đề tài này, sau đó nhìn Lâm Thục Ý, một mặt bộ dạng rất bát quái, không quản thấy thế nào, hai người họ cũng không giống như anh em ruột, tuy rằng hắn không biết người kia gọi là gì, bất quá Lão Dương Đầu nói hai người bọn họ là anh em, nhưng hắn lại thấy bất kể là tướng mạo cũng tốt, hay tính cách cũng tốt, thoạt nhìn lại không giống anh em?
Lâm Thục Ý tâm tư căn bản cũng không ở đây, nghe hắn nói như vậy, liền quay sang hỏi
“Hả?"
Tiểu Lưu cũng không có ý tứ gì khác, chính là cảm thấy được hai người không giống anh em ruột, nhưng lại ở cùng một chỗ, nghĩ đến không phải anh em ruột thì tình cảm chắc cũng hơn hẳn anh em ruột, thời điểm hỏi không cảm thấy gì, hiện tại nghe Lâm Thục Ý “Hả” một tiếng, hắn liền cảm thấy được chính mình có chút tò mò không tốt, vội vã xua tay.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi chính là tùy tiện hỏi một chút."
Lâm Thục Ý lại cười
"Đúng không phải anh em ruột."
Anh em họ cũng không phải chứ đừng nói là anh em ruột.
Tiểu Lưu một mặt tôi cũng biết là như vậy, bất quá bộ dạng Lâm Thục Ý không muốn nói nhiều, lại lập tức khiến hắn nghĩ tới chuyện này có một khả năng khác trong đầu lập tức nổ:
(Bọn họ sẽ không phải người một nhà, hai người có thêm đứa con chứ?!! Cho nên mới ở cùng một chỗ, cũng không phải anh em ruột.)
Lần này tiểu Lưu cảm thấy được chính mình bát quái sai chỗ mất rồi, tự mình nhắc tới nhưng Lâm Thục Ý lại không nói nhiều khiến hắn có chút thương tâm, liền dựa vào nội dung bộ phim tám giờ mà tự bổ não ra tình tiết gia đình luân lý.
Não động quá lớn, nội tâm diễn quá sâu, cho nên tiểu Lưu lại nhìn Lâm Thục Ý, một mặt đều là bộ dạng xoắn xuýt như bị táo bón.
Lâm Thục Ý nếu biết Tiểu Lưu đang suy nghĩ cái gì, khẳng định sẽ tức giận nói ngày hôm nay là ngày quỷ quái.
Buổi trưa nhanh tới lúc đến giờ ăn cơm, Thẩm Phục mới gọi điện thoại đến, hỏi Lâm Thục Ý.
"Em ăn cơm chưa?"
Lâm Thục Ý nói
"Vẫn chưa ăn, tôi còn ở tiệm cơm Tây Tần đây."
Thẩm Phục bên kia ngẩn người một chút
"Ở nơi nào cơ?"
"Tiệm cơm Tây Tần."
Lâm Thục Ý hiển nhiên cũng không có ý thức được bốn chữ này có cái gì không đúng.
Thẩm Phục lại lập tức liền đứng lê
"Nhanh lên một chút, trong vòng một tiếng đưa đồ tới chỗ tôi.”
Rõ ràng không phải nói với Lâm Thục Ý.
"Đưa cái gì?"
Lâm Thục Ý nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, em còn chưa ăn cơm đúng không, muốn ăn cái gì?"
Thẩm Phục hiện tại hẳn là đang ở trong thành phố, thuận tiện mua đồ, hiện tại đã đến lúc ăn cơm, Lâm Thục Ý lại không nấu cơm, cũng là không muốn làm, cứ bảo Thẩm Phục mua là được.
"Tùy tiện đi, anh xem rồi mua đi”
Thẩm Phục một hí mắt, cũng là Lâm Thục Ý dễ nuôi, cũng không khó tính, chỉ cần là đồ ăn ngon, món gì cũng đều thích.
"Được, chờ anh, anh lập tức trở lại.”
Lâm Thục Ý nhìn các công nhân còn đang làm việc, cậu ngược lại là không cần lo lắng đồ ăn cho bọn, dù sao cái này cũng không cần cậu quản, cửa hàng có bán cơn hộp cơm, đúng giờ sẽ đưa tới, bất quá Thẩm Phục không phải đang mua đồ vật sao?
“Anh cứ mua đồ đi, tôi cũng chưa đói, đợi anh mua đồ xong rồi về ăn cũng được.”
Điện thoại bên kia nở nụ cười
"Không có chuyện gì, anh đã sắp xếp xong xuôi, em chờ một lát nữa..."
Thẩm Phục lời còn chưa nói hết, tiểu Lưu nghe Lâm Thục Ý nói ăn cơm liền vô cùng phấn khởi, lại gần lên tiếng.
"Có người mang cơm cho Tiểu Ý à? Có thể thuận tiện mua cho tôi một phần không, ăn cơm hộp mãi, khó ăn muốn chết, tôi đều muốn ói ra rồi.”
Tiểu Lưu người này tại phương diện thiết kế rất chịu khó, phương án một lần có thể cho ra rất nhiều ý kiến, nhưng phương diện khác không tốt cho lắm, đi ra ngoài ăn một bữa cơm không có ai cùng đi, cũng lười không muốn đi, cho nên căn bản đều ăn cơm hộp cùng với đội xây dựng, mà cố tình lại là người kén ăn, cho nên thật nhiều ngày đã không ăn qua cơm ngon, tình cờ được nếm thử tay nghê của Lâm Thục Ý, sau đó liền nghiện luôn, hiện tại lại nghe có người mang cơm tới cho Lâm Thục Ý, liền lập tức năn nỉ cho hắn một phần.
Lâm Thục Ý gật gật đầu, sau đó nói với Thẩm Phục bên đầu kia.
“Hai phần."
Lời ít mà ý nhiều, Thẩm Phục nghe xong mặt đều đen.
Kiến trúc sư kia là Trần Phóng giúp hắn tìm đi, hắn hiện tại quả thực muốn đem Trần Phóng quất một trăm lần mới hả giận
Lâm Thục Ý cho là Thẩm Phục sẽ mua đồ trước tiên, ai biết thời điểm Thẩm Phục trở lại rất nhanh, xe chở đồ đã đến trước cửa tiệm cơm Tây Tần.
Thẩm Phục xuống xe, thông báo hai câu, đã có người gật đầu, rất cung kính đem đồ vật đều chuyển tiến vào.
"Nhanh như vậy sao!"
Tiểu Lưu một mặt sùng bái, nhún nhảy một cái, trước tiên chạy ra.
Thẩm Phục đang khom lưng từ chỗ ngồi kế bên tài xế lấy đồ ăn ra, nghe đến thanh âm của tiểu Lưu, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.
Tiểu Lưu không biết thế nào, liền hướng phía sau nhảy một bước dài, cũng không dám ở trước mặt Thẩm Phục nói thêm gì, không biết xảy ra chuyện gì, chính là cảm thấy ánh mắt của người này tràn đầy sát khí!
Lâm Thục Ý lướt qua tiểu Lưu đi tới trước mặt Thẩm Phục
"Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Thẩm Phục đem hộp cơm lấy ra giao cho Lâm Thục Ý, trong đôi mắt sát khí liền lập tức biến mất.
"Mua cho em, mau ăn đi."
Tiểu Lưu yên lặng trở về lui một chút, dĩ nhiên là người này mang cơm cho Lâm Thục Ý, sớm biết cũng không cần, bất quá xem bộ dáng của người này, tựa hồ cũng không mua cơm cho hắn.
Lâm Thục Ý đem túi nhận lấy, sau đó lại hỏi Thẩm Phục,
“Hai hộp cơ mà?"
Thẩm Phục cười híp mắt đem khác một hộp cơm khác mang ra hướng tiểu Lưu vẫy tay.
"Của cậu!"
Tóc gáy của Tiểu Lưu dựng đứng, linh cảm không tốt phả vào mặt, vẻ mặt như đưa đám, tiếp tục lui về phía sau
"Anh trai, anh khách khí, tôi đã ăn qua cơm hộp rồi..."
Lâm Thục Ý nghi hoặc,
"Anh không phải nói cơm hộp khó ăn, ngày hôm nay chết cũng không ăn sao?"
Tiểu Lưu
“.....”
Sợ hãi đem hộp cơm nhận lấy, nước mắt tiểu Lưu nước mắt đã muốn rớt xuống, tại sao hắn lại cảm thấy bên trong hộp cơm này tựa hồ có thuốc độc.
Bằng không cái người kia vì sao lại cười như vậy làm người ta sợ hãi đó biết không!
Không, trọng điểm là, hắn và người kia không thù không oán đi, làm sao người kia vừa nhìn thấy mình thì địch ý liền tăng mạnh!
Lâm Thục Ý không nhìn Thẩm Phục làm người ta sợ hãi cười cùng tiểu Lưu khóc không ra nước mắt, đem hộp cơm để lên bàn, mở cái nắp lên, thịt viên sốt chua ngọt đỏ tươi ướt át, phối hợp măng khô xào, còn có một hộp thơm canh sườn bí đao, món ăn đơn giản nhưng mùi vị lại rất tốt.
Thịt viên sốt chua ngọt, nếm thử một miếng, Lâm Thục Ý quay đầu cùng tiểu Lưu nói,
"Mùi vị rất ngon, anh nếm thử xem."
Tiểu Lưu ngồi ở trong góc, mở ra hộp cơm của chính mình, trong hộp là hai cái chân gà khô, tiểu Lưu run rẩy gắp lên một cái nếm thử, chỉ cắn một cái, liền đột nhiên đem hộp cơm thả xuống, nhanh chóng che miệng.
Lâm Thục Ý còn đang nhìn hắn, không hiểu làm sao.
"Làm sao vậy? Ăn không ngon?"
Thẩm Phục ngồi ở một bên, đem nước ép trái cây đưa cho Lâm Thục Ý đồng thời nhìn tiểu Lưu liếc mắt một cái.
Tiểu Lưu cọ một chút đứng lên, ôm hộp cơm của chính mình, miễn cưỡng phát ra âm thanh.
"Ngon, ngon lắm, tôi đi ra ngoài ăn....”
Không chờ Lâm Thục Ý nói thêm, liền ôm hộp cơm chạy như một làn khói.
Lâm Thục Ý không hiểu ra sao
"Anh ta làm sao vậy?"
Thẩm Phục khẽ cười
"Đại khái chắc là ăn quá ngon đó mà."
Chạy đi chỗ khác, vì bị cay mà nước mắt nước mũi đan xen, tiểu Lưu hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, đến cùng hắn chuốc thù oán gì với người kia.
Đồng thời, hắn phát thệ, sau này không bao giờ nói cơm hộp của đội xây dựng ăn khó ăn nữa!
Hết chương 55.
|
56: Sủi cảo thịt dê
Tiểu Lưu rốt cục xác định một chuyện, anh trai Lâm Thục Ý có thù với hắn, mức độ thù oán tăng cao hay không là do khoảng cách của hắn và Lâm Thục Ý, nếu như hắn quá gần Lâm Thục Ý, mức độ thù oán của người kia sẽ tăng mạnh, sau đó sẽ bắt đầu công kích hắn, khiến hắn tử thương khốc liệt.
Đối với cái kết quả này, Tiểu Lưu lệ rơi đầy mặt. Giờ thì hắn mới biết được người kia thì ra là một tên yêu quý em trai quá mức a!
Vì vậy Lâm Thục Ý hậu tri hậu giác phát hiện:
“Tại sao kiến trúc sư gần đây lại trốn tránh tôi?”
Thẩm Phục hai tay ôm ngực, khóe miệng nhếch lên,
"Không thể nào, hẳn là gần cậu ta bận việc."
Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn xem Thẩm Phục, luôn cảm thấy việc này cùng hắn tựa hồ không tránh khỏi có quan hệ.
Bất quá Lâm Thục Ý cũng không để ý lắm, bởi vì chuyện nên làm cũng đã làm gần xong rồi, coi như là tiểu Lưu cố ý trốn tránh cậu, cũng không sao cả.
Bảo Thẩm Phục đi mua đồ vật, quả thực đều là hàng hiệu danh tiếng, giá cả cũng không đắt vô cùng, ngược lại chính là rất có lời.
Mua về cùng ngày, liền lập tức bố trí, nhà bếp cũng thu thập không sai biệt lắm, còn dư lại cái gì, Lâm Thục Ý liền bảo Thẩm Phục cùng đi mua đồ trang trí phòng ăn.
Trong thành phố có một chỗ bán đồ nội thất trang trí rất lớn, nếu muốn mua thì ở nơi đó có giá cả phải chăng nhất.
Lâm Thục Ý dự định sẽ đi tới đó, nhưng Thẩm Phục lại thần thần, bí bí, nói không đi chỗ đó, hắn có nơi tốt hơn, đồ vật bên trong đẹp mắt, giá cả lại tốt, Lâm Thục Ý bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn là đi theo.
Theo lẽ thường vẫn là Thẩm Phục lái xe, Lâm Thục Ý kỳ thực đối cái này vẫn luôn rất có hứng thú, bất quá lại bận quá không có thời gian để học, Thẩm Phục vẫn luôn chuẩn bị tinh thần dạy cậu, nhưng Lâm Thục Ý thật sự là một công dân tốt tuân thủ kỷ luật, nói không lấy được bằng lái, kiên quyết không lên xe, tuyệt đối không làm sát thủ đường cái, với lại ở phố Triều Dương không có chỗ trống để Thẩm Phục dạy cậu lái xe, cho nên chuyện này vẫn là để sau.
Thẩm Phục lái xe đến trong thành phố, nhưng không phải chỗ bán đồ trang trí nội thất lớn kia, mà đi một đường khác không nổi mắt, ở đường này cũng không có mấy nhà mở cửa hàng, đa phần đều là khu dân cư.
Lâm Thục Ý bụng đầy nghi hoặc, nhưng không đợi cậu thắc mắc, xe Thẩm Phục đã ngừng, cười híp mắt chỉ vào một nhà bên cạnh không phải cửa hàng.
"Chính là chỗ này, vào xem một chút đi."
Lâm Thục Ý ở trong lòng làm tư tưởng công tác nửa ngày, xác định Thẩm Phục hẳn là sẽ không đùa giỡn cậu, sau đó cũng xuống xe, đi vào nhà.
Không chỉ có bên ngoài không có gì đặc biệt, bên trong cũng không có gì đặc biệt, trên tường treo mấy chữ thoạt những không có gì đẹp mắt, bất quá đồ vật cậu muốn mua lại chứ thấy đâu.
Có một đứa bé trai, tám chín tuổi, vén rèm cửa lên đi ra, ngẩng đầu lên xem Lâm Thục Ý.
"Anh trai, anh muốn cái gì?"
Lâm Thục Ý không nói ra được, cậu mặc dù biết mình cần phải mua cái gì, nhưng bây giờ ngay cả đồ vật cũng không thấy, cậu làm sao nói được muốn mua cái gì, huống chi nơi này thoạt nhìn không giống chỗ bán đồ vật.
"Em cũng đừng coi khinh nơi này."
Thẩm Phục không biết cái gì, thời điểm mở cửa xe đi xuống, đứng sau lưng Lâm Thục Ý, lúc nói chuyện còn hơi cúi đầu, nhiệt khí còn phả vào lỗ tai của Lâm Thục, khiến cậu hơi ngứa, Lâm Thục Ý xoay qua chỗ khác hận hận hai mắt trừng hắn.
Thẩm Phục không thèm để ý tiếp tục nói
"Nơi này chính là nơi làm ra không ít thứ tốt."
Sau đó quay người nhìn cậu bé
"Cam, mau nói với ông nội, bọn anh tới rồi.”
Cậu nhóc kia là gọi là Cảm, vừa nhìn Thẩm Phục đôi mắt liền sáng lên, lập tức nhào tới lồng ngực Thẩm Phục, Thẩm Phục xoa xoa đầu cậu bé, vừa ôm vừa hôn cậu bé trong lồng ngực hắn.
"Chú Thẩm đã lâu không đến rồi, ông nội ở phía trên chờ chú đấy."
Cậu nhóc lôi Thẩm Phục lên lầu, sau đó Thẩm Phục cũng kéo Lâm Thục Ý.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng anh đi lên xem một chút, đồ vật em muốn mua đều ở lầu hai. "
“Anh trai này là bằng hữu của chú ạ?”
Cậu bé quay đầu lại dò hỏi nhìn Thẩm Phục lại đánh giá Lâm Thục Ý một chút
Thẩm Phục
“….”
Một người thì gọi anh trai, một người lại gọi chú, bối phận thật khác xa.
Thẩm Phục trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, thời điểm nghe cậu bé nói cũng gật đầu, chú thì chú đi, tuy rằng rất lớn tuổi, bất quá cũng may mặt hắn còn trẻ, Thẩm Phục không biết xấu hổ nghĩ.
Lâm Thục Ý lúc này mới cùng đi lên lầu, kết quả không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, toàn bộ lầu hai lại là một phòng lớn, không ngăn cách như lầu một, ngoại trừ mấy cây cột ra thì không có đồ nội thất, nhưng không có đồ nội thất, bàn lại có thật nhiều, mặt trên là đồ vật có phong cách phóng khoáng, độc nhất vô nhị, món nhỏ để lên bàn, món lớn thì trực tiếp để dưới đất, mới nhìn giống như thị trường hàng hoá lung từng lộn xộn.
Cam vừa đi lên, đã bắt đầu kêu to
"Ông nội, ông nội, chú Thẩm mang theo khách tới mua đồ.”
Bên trong góc truyền đến một tiếng âm thành trung khí mười phần nói
"Biết là có khách rồi, cháu không cần không có quy củ như thế!”
Cam le lưỡi một cái, hướng bên trong góc chạy đi.
Thẩm Phục cũng cùng hướng bên kia đi tới, bị Lâm Thục Ý kéo lại.
Thẩm Phục quay đầu lại nhìn cậu, thấy Lâm Thục Ý trên mặt hơi nghi hoặc một chút, liền giải thích.
“Em muốn làm đồ vật đặc thù đúng không, nếu là vật độc nhất vô nhị, nơi này đại khái cũng có”
Sau đó vừa cười vừa sờ sờ mặt Lâm Thục Ý, khóe miệng cong cong
"Đừng sợ, anh sẽ không bán đứng em, đâu ~ "
Lâm Thục Ý
“.....”
"Đến rồi, còn ở nơi đó thì thầm cái gì đấy, còn không nhanh chóng lại đây!"
Thẩm Phục kéo Lâm Thục Ý, một bên cười một bên hướng bên kia đi.
"Đến đây, lão tiên sinh gấp cái gì chứ"
Một ông lão râu tóc bạc trắng, đứng ở trong góc nhỏ, tuổi nhìn cũng không nhỏ, nhưng thoạt nhìn vẫn rất có tinh thần, phấn chấn cầm trên tay một cây bút lông, rồng bay phượng múa vẽ vài nét trên giấy trắng.
Lâm Thục Ý nghĩ ở phía dưới lúc đi ngang qua thấy những chữ kia, chắc chắn là do ông lão này viết.
Hai người đi tới trước mặt, lão gia tử cũng không có ngẩng đầu lên nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
Mãi cho chữ trên giấy cuối cùng một bút viết xong, mới vừa đỡ ống tay áo đem bút để xuống, ngẩng đầu lên quan sát một chút Lâm Thục Ý, sau đó đưa mắt đến trên người Thẩm Phục.
"Đã lâu không đến rồi, hôm nay tới muốn cái gì?"
Thẩm Phục kéo tay Lâm Thục Ý, đẩy cậu về phía trước đi một bước
"Hôm nay người muốn mua đồ không phải cháu mà là cậu ấy.”
"Ồ?"
Lão gia tử lúc này mới tỉ mỉ liền quan sát Lâm Thục Ý một lần, sau đó khoát tay chặn lại
"Vậy thì tự chọn đồ đi."
Thẩm Phục nở nụ cười,
"Lão gia tử ông tiếp tục viết, chọn xong cháu tới tính tiền cho ông."
Sau đó lôi kéo Lâm Thục Ý đến đại sảnh tìm đồ.
Tiệm cơm Tây Tần trang trí theo phong cách cổ điển, đồ vật lựa chọn không chỉ muốn bổ sung lẫn nhau, còn muốn trở nên đẹp mắt hấp dẫn, cậu xưa nay cũng không cảm thấy mở tiệm cơm nên đơn giản, ngược lại cậu lại thấy hương vị thức ăn tuy trọng yếu, nhưng quang cảnh cũng rất quan trọng.
Cho nên Lâm Thục Ý mới có thể nghĩ đem tiệm cơm Tây Tần làm thành một nhà hàng gia đình có đặc sắc riêng biệt.
Vì vậy đồ nội thất cũng rất quan trọng.
Đồ vật bên trong từ lớn đến nhỏ phạm vi đều rất rộng, có khí cụ hình thức cổ điển kim ngân, có gốm sứ hoa văn kỳ lạ, còn có các loại con vật nhỏ cổ quái, Lâm Thục Ý liếc mắt liền nhìn trúng rất nhiều thứ.
Ví dụ như cái lọ hoa thô to, bụng bự,cao bằng nửa người bên trên điểm xuyết vài đoá hoa mai Lâm Thục Ý nghĩ bên trong sẽ cắm một cành trúc, đặt ở trước cửa phòng nhỏ lầu hai đặc biệt thuận mắt.
Còn có con ngựa lông đen làm bằng gốm kia, xem bộ dạng ngựa vươn cao người hí dài, đặt tại quầy thu tiền ở lầu một rất được.
Còn có mấy món trang trí nhỏ, đèn vàng, đĩa bạc, bộ dạng cổ điển, đặt ở trong mỗi phòng ăn, cũng đặc biệt thu hút.
Lâm Thục Ý vừa đi vừa chỉ, ngạc nhiên không thôi, chỉ cảm thấy Thẩm Phục thực sự là tìm được chỗ tốt, nơi này mỗi một thứ, đều thích hợp với tiệm cơm Tây Tần.
Thẩm Phục cười híp mắt theo ở phía sau đem Lâm Thục Ý, nhớ kỹ các vật, chờ sau đó thông báo người đến lấy.
"Tại sao mỗi một cái đều không giống nhau?"
Ngoại trừ một đôi cá biệt, các vật khác đều không giống nhau.
Thẩm Phục cười chỉ chỉ bên trong góc chỗ lão gia kia đứng nở nụ cười.
"Bởi vì những đồ này đều là lão gia tử chính mình làm."
Lần này Lâm Thục Ý đều đối với lão gia tử nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nơi này bày nhiều đồ sứ như vậy, đều là lão gia tử tự mình làm? Hơn nữa Thẩm Phục dường như có quen ông ấy
"Chọn xong rồi?"
Lão gia tử đột nhiên lên tiếng, nhìn một chút đồ vật Lâm Thục Ý chọn, gật gật đầu, không sai biệt lắm, ngược lại những thứ đồ này, nhiều hơn một chút thiếu đi một ít cũng cũng không được, bất quá dùng để trang trí, những thứ kia lại đẹp mắt như vậy, liền bất tri bất giác chọn rất nhiều.
Thẩm Phục nhìn về phía Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý gật gật đầu, Thẩm Phục liền hướng lão gia tử gọi.
"Chọn xong rồi ạ"
"Chọn xong liền đến trả tiền."
Bé Cam híp mắt cười, thay ông nội đem lời còn lại nói xong.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục cùng đi qua, lão gia tử cũng không thèm nhìn tới số lượng Lâm Thục Ý chọn.
Đưa ba ngón tay cái.
Thẩm Phục nheo mắt lại, nửa ngày, nở nụ cười
"Lão gia tử, ông không phải cố ý chứ?"
Lâm Thục Ý cũng không biết lão gia tử duỗi ra ba cái ngón tay biểu thị bao nhiêu tiền, xem Thẩm Phục, Thẩm Phục cũng không có muốn nói, Lâm Thục Ý liền dự định chính mình mở miệng hỏi.
Ai biết lão gia tử liếc cậu một cái, lên tiếng
"Đề cho ông vài chữ trên mặt giấy, những thứ này ông sẽ cho các cháu.”
Lâm Thục Ý trợn mắt lên, không rõ vì sao.
Thẩm Phục lại nhìn ra rồi, lão già là đang cố ý làm khó dễ Lâm Thục Ý, sau đó tiến tới nghĩ đến sự tình Thẩm lão gia tử đã nói với hắn, chẳng lẽ lại là sự thật, vậy thì cũng thật là chính mình bất cẩn rồi.
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.
"Tặng không cháu cũng không dám nhận, lão gia tử vẫn là lấy tiền đi, bao nhiêu tiền ạ?"
Thẩm Phục che mặt, cuối cùng thở dài.
"Lão gia tử, thay mặt cháu đổi đề tài được không ạ?!”
Lão gia tử trừng hai mắt liếc Thẩm Phục một cái, không nói.
Lâm Thục Ý coi như là trì độn cũng nhìn ra lão gia tử là muốn làm khó dễ cậu, tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng... Như trước trực giác chuyện này có liên quan với. Thẩm Phục
Lâm Thục Ý nhìn bút lông trong tay lão gia tử.
Thẩm Phục còn tưởng rằng ông là đang làm khó dễ, liền đưa tay đem Lâm Thục Ý kéo ra phía sau, sau đó cùng lão gia tử nói.
"Lão gia tử, ông nội cháu nói với cháu lời nói không phải là thật sao, cần gì phải làm khó cậu ấy, có chút không thỏa đáng đi."
Sau đó đem thẻ móc ra, dặn dò bé Cam đi lấy máy quét.
"Lão gia tử nói xong rồi cái giá này cũng không thể đổi ý."
Lão gia tử cùng Lâm Thục Ý đồng thời trợn mắt lên, Lâm Thục Ý từ sau lưng Thẩm Phục chui đầu ra.
"Rất nhiều tiền đúng không, nếu không tôi không lấy nữa.”
Cũng không phải không thể không cần, tuy rằng yêu thích, nhưng nhìn lão gia tử làm khó dễ Thẩm Phục, trong lòng cậu liền là lạ, huống chi tựa hồ lão gia tử cùng Thẩm Phục có nhận thức.
Thẩm Phục lại không muốn như vậy, cũng không phải có bao nhiêu không nỡ những thứ đồ này, cũng có thể tới nơi khác mua, trọng điểm là hắn đem Lâm Thục Ý mang tới nơi này, không ngờ lại làm cho Lâm Thục Ý bị làm khó dễ, hắn tự nhiên không muốn.
Lão gia tử mặt không thay đổi nhìn hai người bọn họ, chính là không nói lời nào, bé Cam ngồi ở một bên, nhìn Thẩm Phục cũng có chút nóng nảy, hiển nhiên là không biết tại sao ông nội đột nhiên đối với chú Thẩm như thế.
Mắt thấy Thẩm Phục phải trả tiền, Lâm Thục Ý cuối cùng từ phía sau Thẩm Phục, đưa tay ra cầm lên bút lông nắm ở trong tay, sau đó nhấc lên đôi mắt đen kịt xem lão gia tử.
"Có phải chỉ cần đề tự liền tặng không cho chúng tôi không?"
Lão gia tử hơi híp mắt lại, không giận tự uy.
"Chỉ cần ông thấy hài lòng, tự nhiên tặng không."
Lâm Thục Ý đem bút chấm chút mực, sau đó đem mặt quạt cầm tới, mặt trên vẽ ra mấy toà núi, một loan xuân thủy, cũng không phải cảnh họa có ý nghĩa gì, nếu như nói muốn đề từ đối với cậu ngược lại là đơn giản, nhưng chỉ sợ không làm ông ta thoả mãn, bởi vì vốn là cố ý làm khó dễ, cậu làm sao có tâm trí nghĩ ra đề tài gì.
Lâm Thục Ý mím môi, suy nghĩ một chút, sau đó đem mặt quạt đè lại, hạ bút viết.
Chữ viết như rồng bay phượng múa, leng keng mạnh mẽ, làm liền một mạch.
Cuối cùng dấu móc câu vừa thu lại, bút thả xuống, đem mặt quạt đưa cho lão gia tử.
Lâm Thục Ý ôm lấy khóe miệng cười có chút lạnh sưu sưu, nói
"Lão gia tử từ từ xem, đồ vật ta cũng không cần, Thẩm Phục chúng ta đi."
Thẩm Phục cách khá xa, bóng lưng Lâm Thục Ý liền chặn lại, cho nên cũng không biết Lâm Thục Ý viết cái gì, thấy bộ dáng này của cậu còn tưởng rằng là viết không tốt, lúc này đồ vật cũng không đoái hoài tới, liền đi ra cùng Lâm Thục Ý chuẩn bị an ủi cậu.
Ai biết hai người mới vừa đi được hai bước, lão gia tử liền ở phía sau bắt đầu cười lớn.
Sau đó nói.
“Đồ vật hai đứa mới vừa chọn, đem đi đi, ông một cái cũng không muốn.”
Lâm Thục Ý vẫn không quay đầu lại, ngược lại là Thẩm Phục sợ ngây người, hắn thực sự là muốn nhìn một chút Lâm Thục Ý viết cái gì!
Lão gia tử không ngờ lại chọc Lâm Thục Ý sinh khí, càng cười lớn tiếng hơn.
"Tính ra, Thẩm Phục còn phải gọi ông một tiếng ông nội, là lỗi của ông, với hai cháu tính toán quá chi li, mong hai đứa bỏ qua cho.”
Lâm Thục Ý lúc này mới dừng lại, quay người nhìn lão gia tử, cuối cùng cúi người xuống.
"Là cháu mất lễ nghi mới phải."
Lão gia tử nheo mắt lại, gặp biến không sợ hãi thong dong rộng lượng đúng mực, đúng là mầm mống tốt.
"Đây là lễ vật của ông,cháu dù sao cũng nên nhận đi?"
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,
"Cảm tạ ông, bất quá cháu không thể nhận."
Lão gia tử nhíu mày một cái, bất quá cuối cùng vẫn là triển khai, nở nụ cười.
"Được, không nhận không, vẫn là bỏ tiền ra mua được chưa."
Sau đó nhìn về phía Thẩm Phục.
"Còn không đem thẻ ra, quẹt!"
Chỉ là cuối cùng nhiều đồ như vậy gộp lại, lão gia tử cũng chỉ nhận ba trăm, cũng giống như tặng đồ vậy, phải biết mới bắt đầu lão gia tử cùng Thẩm Phục muốn chính là giá trên trời, đồng thời nếu dựa theo giá trị thực tính, so với giá trên trời kia cũng không thiếu bao nhiêu.
Về phần Thẩm Phục tò mò muốn chết rốt cục chữ đề trên quạt kia là gì, đến cuối vẫn không nhìn thấy, cũng chỉ có thể hỏi Lâm Thục Ý viết cái gì.
"Em đề cái gì bên trong quạt vậy?”
Có thể làm cho Văn lão gia tử thoả mãn, cũng coi như là tương đối lợi hại.
Lâm Thục Ý lạnh sưu sưu liếc hắn một cái.
"Trước tiên nói một chút về quan hệ của anh với lão gia tử kia đi.”
Đang yên đang lành lão gia tử lại làm khó dễ cậu?
Thẩm Phục sắc mặt lập tức có chút lúng túng, sau đó bắt đầu nói rõ ràng từng chút một.
"Kỳ thực người này là bạn tri kỷ của ông nội anh, yêu thích làm đồ cổ đồ sứ các loại, cảm giác em cũng sẽ thích, liền mang em tới thôi."
Lâm Thục Ý một bên nghe một bên nhìn Thẩm Phục, ra hiệu hắn tiếp tục.
“Thật ra, ông ấy còn có cháu gái nhỏ hơn anh vài tuổi, hiện tại đang ở nước Mỹ, quãng thời gian trước ông nội anh nói muốn đem cô cháu gái đó giới thiệu cho anh, anh cho là ông nói đùa không nghĩ là thật.”
Cho nên nói hiện tại, bộ dạng Thẩm Phục mới lúng túng, hắn không nghĩ là thật, lão gia tử người ta lại tưởng thật, tuy rằng sự tình cuối cùng giải quyết, nhưng có thể khiến lão gia tử kia không vừa lòng.
Lâm Thục Ý vẫn là mím môi môi không nói lời nào, Thẩm Phục khởi điểm còn tưởng rằng Lâm Thục Ý đang tức giận, cuối cùng chăm chú nhìn thêm, nở nụ cười, đưa tay đem Lâm Thục Ý kéo lại, lông mày đều nhếch lên
"Em ghen?!!"
Lâm Thục Ý trừng hắn, thế nhưng thẳng thắn mà nói, nghe đến Thẩm Phục nói như vậy, cậu thật là có chút xíu không cao hứng.
Không biết đến cùng chỗ nào không cao hứng, ngược lại chính là không cao hứng.
Thẩm Phục cười đôi mắt cong lên đến, nhìn Lâm Thục Ý khẽ mím môi môi, hận không thể đem cậu ấn vào trong lồng ngực, nhưng đáng tiếc hiện tại trước mặt xe đến người đi, nếu hắn thật sự làm như vậy Lâm Thục Ý nói không chắc sẽ làm thịt hắn.
"Đúng rồi, em bây giờ nên nói cho anh, em viết cái gì trên mặt quạt đi?”
Lâm Thục Ý híp híp mắt,
"Muốn biết? Không nói cho anh."
Thẩm Phục
“….”
Nói cẩn thận trao đổi đâu? Người với người cơ bản nhất tín nhiệm đâu? Hắn thế nào cảm giác chính mình nhặt được báu vật, đồng thời cảm thấy người này dường như càng ngày càng phúc hắc vậy!
Hai người bọn họ đi xa, Văn lão gia tử mới lại đem quạt lấy ra nhìn qua, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Điện thoại đô đô vang lên hai tiếng, Thẩm lão gia tử mới nhận
"Trở về rồi?"
"Không có, ông đoán xem tôi ngày hôm nay gặp ai?"
Thẩm lão gia tử không hiểu,
"Gặp ai? Ông không nói tôi làm sao biết?"
“Cháu dâu ông!"
Thẩm lão gia tử lúc đầu chưa kịp phản ứng, chờ đến khi phản ứng lại cháu dâu là chỉ ai, âm thanh đều cao mấy độ,
"Ông gặp đứa bé kia?"
Văn lão gia tử gật gật đầu, sau đó mới phản ứng được Thẩm lão gia tử không nhìn thấy, liền vừa hừ một tiếng.
"Thế nào? Thế nào? Trưởng thành tốt lắm đúng không? Tôi liếc mắt một cái cảm thấy được đứa bé này mặt mũi lớn lên rất đẹp trai, là một đứa bé tốt.”
Nghe vậy, Văn lão gia tử khinh thường hừ một tiếng.
"Tôi mới không tin mê tín này đó, bất quá cậu nhóc này đúng là không tệ, ông còn chưa biết đề quạt, người ta lại biết hơn nữa còn làm rất tốt.”
Thẩm lão gia tử mở to hai mắt.
"Đề chữ gì, đề chữ gì, mau đọc cho tôi xem xem.”
Văn lão gia tử đem mặt quạt tỏa ra, đem thơ phía trên đọc.
"Người đương thời chớ ở bên trong cái ao nhỏ, thiển nơi không ngại có ngọa long "
"Này là đang bảo chúng ta không nên nhìn thấp nó đây."
Văn lão gia tử cười cười,
"Đúng mực, làm khó dễ cậu ấy cũng không thù dai, là một mầm mống tốt."
Thẩm lão gia tử trợn mắt lên.
"Ông làm khó dễ nó?! Làm sao làm khó dễ nó?!"
Văn lão gia tử nghe vậy hừ lạnh một tiếng
"Này còn không phải là tại mấy người, các người từng người một làm đau lòng đứa cháu bảo bối của tôi.”
Thẩm lão gia tử ngượng ngùng, cảm thấy có chút không thể mất mặt mũi, còn nói.
“Không phải tôi cũng đau lòng Tiểu Phục hay sao?”
"Cũng đúng!"
Văn lão gia tử liền hừ lạnh một tiếng, không nói.
"Đúng rồi, cháu dâu ông ra mắt tôi, tôi đã tặng nó mấy triệu đấy, đợi đến khi cháu gái tôi kết hôn, ông tự mình làm đi.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Thẩm lão gia tử.
“…..”
Được rồi, trọng điểm đều ở đây.
Nên giao phó đều giao phó xong, hai người cùng nhau về nhà, đồ vật mua ở chỗ lão gia tử không bao lâu sẽ đưa tới, thời điểm đó bày vào là xong rồi.
Hai người cũng không về nhà, mà là trực tiếp đi đến chỗ của Lão Dương Đầu, Lão Dương Đầu đang cùng bà nội Tiểu Uyển và Tiểu Uyển ba người đánh bài, ước chừng là vận may không tốt, thua thảm, dán đầy một đầu toàn là giấy, bất quá không có nửa điểm không vui, ngược lại rất cao hứng, còn cười đến vui vẻ.
Lâm Thục Ý đứng ở bên ngoài đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ông nội, cùng bà nội Tiểu Uyển gần đây ở chung hơi nhiều.
Trong lòng cậu có loại trực giác là lạ, cảm thấy ước chừng sẽ thành sự thật, nhưng nếu thành sự thật, Lâm Thục Ý cảm thấy được cũng tốt vô cùng.
Thấy hai người bọn họ lại đây, liền hỏi có ăn cơm hay chưa, Thẩm Phục lắc đầu nói chưa ăn, Lão Dương Đầu từ trong phòng bếp bưng ra hai bát thịt dê sủi cảo.
"Bây giờ khí trời lạnh, ăn chút thịt dê, đại bổ."
Thịt dê thơm ngon, cũng không có vị tanh nồng, băm nhỏ hành tây cùng gừng, thêm vào các đồ gia vị, để trong vỏ sủi cảo tạo thành hình nguyên bảo nho nhỏ, nhìn là muốn ăn, phối hợp với mỡ ớt chua của lão Trần, chua cay khai vị, còn không tanh mùi vị tuyệt hảo.
Đợi đến cơm nước xong, những đồ vật mua cũng đến.
Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển bọn họ đều đến xem, thấy Lâm Thục Ý mua được những thứ đồ này đều kinh ngạc không thôi.
"Tiểu Ý, cháu mua những thứ này bao nhiêu tiền?”
"Ba trăm ạ."
Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy giá tiền này thật không đúng lắm, nhưng bọn họ cũng không hiểu, cho nên đến cùng giá trị nhiều ít cũng không nói được, ngược lại là Tiểu Uyển nhìn những thứ đó trợn mắt lên.
Lần trước cô đi đến nhà bạn học liền thấy một cái lọ hoa giống của Lâm Thục Ý nghe nói là có người đi cửa sau đưa, mười mấy vạn lận, nếu như những thứ này đều là thật...
Vậy giá trị bao nhiêu tiền!
Cuối cùng Tiểu Uyển chỉ có thể thôi miên chính mình, chỉ tốn ba trăm đồng tiền không thể nào là thật.
Nhưng là ba trăm đồng tiền, thật có thể mua nhiều như vậy? Tiểu Uyển liền không tự chủ đem tầm mắt chuyển đến trên người Thẩm Phục.
Tại sao cô luôn cảm thấy, chuyện này liên quan đến Thẩm Phục.
Thẩm Phục
“…”
Thật không liên quan cầu buông tha!
Hết chương 56.
|
57: Mật ong hỏa phương
Tiệm cơm tiệm cơm rốt cục làm xong toàn bộ, kiến trúc sư tiểu Lưu lòng như lửa đốt giao công.
Bàn giao công trình ngày đó lại không thấy mặt Lâm Thục Ý, mà là thừa dịp Lâm Thục Ý không có ở đây gọi điện thoại cho cậu.
"Công trình… Cũng làm xong rồi, cậu buổi sáng cũng đến xem đi, xem còn có chỗ nào không hài lòng?”
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, buổi sáng xác thực cậu cũng đã nhìn rồi, không có chỗ nào không hài lòng, đều rất tốt, không thể không nói kiến trúc sư này tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng rốt cục cũng biết được đây là kiến trúc sư nổi tiếng, phỏng đoán tâm tư của cậu cũng rất chuẩn, mỗi một dạng đều rất hợp tâm ý cậu.
"Không có, đều rất tốt, tôi rất hài lòng."
Lâm Thục Ý vừa nói vừa uống ngụm nước đem âm thanh thả càng nhỏ hơn.
Thẩm Phục nằm ở bên cạnh cậu nhắm mắt dưỡng thần, tối hôm qua không biết bận cái gì, nửa đêm điện thoại di động kêu lên, nhận liền mấy cú điện thoại còn thả nhỏ âm thanh xuống, cậu không hề nghe rõ, cũng không có hỏi, sáng sớm thấy hắn mệt rã rời, thời điểm đi ra cũng rất thận trọng, không nghĩ tới vẫn là đem hắn đánh thức, vừa nghe cậu muốn đi tiệm cơm Tây Tần liền mặc quần áo lên nói muốn cùng cậu đi, bất quá vẫn là mệt mỏi quá, mặc quần áo xong vẫn nằm trên ghế sô pha nhắm mắt lại.
Nghe Lâm Thục Ý nói rất tốt rất hài lòng, tiểu Lưu rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói.
"Vậy nếu không có chuyện gì, tôi liền đem người mang đi, khoản tiền cậu cũng kết toán hơn phân nửa, còn dư lại đem gửi vào tài khoản của tôi là được.”
Tiểu Lưu trước khi tới đây đã cùng bọn họ đàm luận tốt lắm, ngoại trừ cần phải mua vật liệu tiêu tốn, còn dư lại tiền công trước hết chi trả hai phần ba, khoản cuối cùng còn lại thì đợi sau khi hoàn thành một lần trả hết.
Này tự nhiên là phải, bất quá Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, cảm thấy được cứ để người đi như vậy cũng không tốt, nghĩ cầm chén nước trong tay đặt xuống, sau đó nhỏ giọng hướng bên trong điện thoại hỏi.
"Mọi người còn chưa đi đúng không?"
Tiểu Lưu ở bên kia chỉ huy nói câu gì, sau đó mới trả lời câu hỏi của Lâm Thục Ý.
"Không có đâu, không phải còn đang bàn giao với cậu sao? Không giao phó xong làm sao có thể đi trước."
Lâm Thục Ý gật đầu
"Không đi là tốt rồi, tôi hiện tại ở nhà, đợi tôi một chút, tôi sẽ nhanh chóng tới.”
Lâm Thục Ý vừa nói vừa rón rén đi vào trong phòng lấy áo khoác, bây giờ ngoài trời khí lạnh, trong phòng cùng bên ngoài nhiệt độ chênh lệch rất lớn, ra ngoài không mặc áo khoác, gió lạnh thổi đến mức tiến vào cả xương tủy.
Ai biết tiểu Lưu vừa nghe nói cậu muốn đi qua đây, âm thanh đều cao mấy độ.
"Không cần đâu... đừng, đừng tới đây!"
Như là ý thức được lời của mình có chút không lễ phép, tiểu Lưu vội vã liền thở ra một hơi nói rằng
"Ông Dương hiện tại ở chỗ này rồi, để ông ấy xem là được, chúng tôi cái gì đều thu thập xong, lập tức liền chuẩn bị đi, cũng không cần cậu mất công tới đây một chuyến."
Tay Lâm Thục Ý đã đặt lên chốt cửa rồi.
Tựa hồ là sợ Lâm Thục Ý không tin, tiểu Lưu còn tại đầu bên kia điện thoại kêu một tiếng ông Dương, sau đó điện thoại bên kia liền biến thành âm thanh già nua của Lão Dương Đầu
"Này? Tiểu Ý phải không?"
Lâm Thục Ý ừ một tiếng.
Không biết tiểu Lưu ở bên kia nói với Lão Dương Đầu cái gì, Lão Dương Đầu đáp lại vài tiếng nói
"Bên này ông đều đã nhìn không có chuyện gì, bọn họ chuẩn bị đi rồi nói cũng không cần cháu tới đưa..."
Lâm Thục Ý
“……”
Kiến trúc sư này tựa hồ rất không muốn nhìn thấy cậu, Lâm Thục Ý mặt không thay đổi cúp điện thoại.
Thấy điện thoại cúp, tiểu Lưu mới thở ra một hơi.
Hắn thật sự là sợ anh trai đệ khống kia của Lâm Thục Ý được không? Cho nên tốt nhất là không gặp Lâm Thục Ý
Sau đó tiểu Lưu ra khỏi cửa liền phát hiện Lâm Thục Ý đứng ở cửa tiệm cơm Tây Tần đang cùng Lão Dương Đầu nói chuyện, mà người anh trai đệ khống đáng sợ kia, lại đứng bên cạnh Lâm Thục Ý.
Tiểu Lưu....Lệ rơi đầy mặt.
Lâm Thục Ý nhìn thấy tiểu Lưu còn hướng hắn vẫy vẫy tay, được rồi, lần này coi như không thấy cũng không được, tiểu Lưu vẻ mặt như đưa đám đi tới, mắt nhìn thẳng... Nhìn bên cạnh cục đá trên đường.
Lâm Thục Ý không hiểu ra sao, tiểu Lưu trước không phải rất yêu thích nói chuyện với cậu sao? Làm sao gần đâu ngay cả xem đều không muốn nhìn thấy cậu?
Thẩm Phục chỉ là nâng khóe miệng đứng ở bên cạnh Lâm Thục Ý, không nói lời nào cũng không có biểu thị cái gì.
"Mọi người đều phải đi, không đến xem cũng không thích hợp, đã thật nhiều ngày đều chưa thấy bóng người của anh."
Tiểu Lưu gật gật đầu, len lén nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, thấy Thẩm Phục sắc mặt tựa hồ không có đáng sợ như vậy, mới yên lòng, cũng là hắn ngày hôm nay muốn đi, lúc gần đi nói hai câu sẽ không có chuyện gì đi.
Nghĩ như vậy, lại hướng đến chỗ Lâm Thục Ý đi được hai bước.
"Ừ, đã chuẩn bị xong, ngày mai còn có công trình khác, chúng tôi cũng phải đi.”
Hắn kỳ thực rất không nỡ Lâm Thục Ý đối với thiết kế có thiên phu, lại luôn có ý tưởng phong phú, nếu không có anh trai hù người kia là tốt rồi, tuy rằng lớn lên đẹp trai, nhưng bộ dạng rất dữ.
Thấy tiểu Lưu cùng cậu nói chuyện, Lâm Thục Ý tuy rằng không hiểu rõ ý, nhưng vẫn là đưa đồ cầm trong tay đưa ra ngoài.
"Tôi mấy ngày trước mua, thấy cũng khá hợp, tặng cho anh.”
Là một tượng ngựa gỗ, ngửa đầu hí dài, dưới chân đạp lên một mảnh tường mây, mặt trên có khắc bốn chữ bay xa vạn dặm, là đồ hôm đó mua tại chỗ tại Văn lão gia tử.
Tiểu Lưu vừa nhìn hai mắt toả sáng, ngay cả Thẩm Phục đang cùng ở đây cũng quên mất, tiến lên một cái liền nắm chặt tay Lâm Thục Ý, tượng ngựa gỗ cũng nâng lên cũng nâng
"Thật xinh đẹp! Trông rất sống động, trên cổ lông bờm đều nhìn rõ rõ ràng ràng! Thật sự muốn tặng cho tôi sao?!"
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
Tiểu Lưu kích động ôm ngựa gỗ hôn một cái, sau đó lại cùng Lâm Thục Ý nói cám ơn, thích vô cùng.
Đợi đến khi hắn bị ánh mắt lạnh như băng nhìn phía sau, thời điểm lưng đều đổ mồ hôi lạnh mới ý thức tới, hắn đã đứng ở bên người Lâm Thục Ý, tay hắn thậm chí còn khoát lên vai cậu ta.
Ánh mắt Thẩm Phục lạnh như băng, làm cho hắn nhanh chóng tới phần cơm chân gà cay đến rơi nước mắt hồi trước, lập tức tâm lý linh cảm mãnh liệt, xong rồi! Nhất thời làm càn cấp quên mất!
Hắn đã bảo gặp Lâm Thục Ý không phải ý kiến hay gì hay mà!
Nhưng mà hắn quên mất là Lâm Thục Ý tìm tới cửa nhìn hắn.
Vì vậy lại bị Thẩm Phục mắt lạnh liếc hắn, tiểu Lưu nhận lấy lễ vật Lâm Thục Ý, lập tức nhảy xa ba thước, sau đó cùng ba người nói lời từ biệt, sau đó dẫn đội công nhân vắt chân lên cổ mà chạy.
Lâm Thục Ý
“….”
Lâm Thục Ý nghiêm trang xoay đầu lại xem Thẩm Phục,
"Tôi gần đây có phải rất làm người ta ghét?"
Thẩm Phục nén cười đến nội thương, đưa tay cưng chiều xoa xoa đầu Lâm Thục Ý.
“Không có đâu, hắn nhất định là buồn đi vệ sinh”
Lâm Thục Ý không chút khách khí vung tay hắn xuống lườm một cái, xoay người đi.
Tiệm cơm Tây Tần xem như là triệt để làm xong, Lâm Thục Ý mua những thứ đó cũng đều chuyển vào, quả thực phong cách trang trí cổ điển, xưa cũ rất có tác dụng, nhìn rất thuận mắt, toàn bộ tiệm cơm Tây Tần sửa lại không ít, bất kể là xem từ bên ngoài hay bên trong phong cách trang trí đều không giống nhau.
Lâm Thục Ý thật cao hứng, nhưng tạm thời vẫn chưa mở được cửa, tuy rằng đã dùng nước sơn vô hại, nhưng vẫn là muốn thông gió mấy ngày mới tốt.
Bất quá thừa dịp vào lúc này cậu vừa vặn có thể đem thực đơn ra xác định, sau đó còn phải thuê mấy người phục vụ nữa
Sự tình thuê người sự liền giao cho Lão Dương Đầu, ông ở đây lâu năm, hơn nữa Lâm Thục Ý không cần bếp trưởng, dù sao cũng là nhà hàng gia đình, không dùng lượng thủ thắng lời nói, Lâm Thục Ý một người cũng giải quyết được, nhưng vẫn cần thiết mấy người giúp cậu chào hỏi khách khứa là được rồi.
Lão Dương Đầu nghe Lâm Thục Ý nói chuyện liền đáp ứng thừa, hiện tại tiệm cơm Tây Tần làm to hơn, tuy rằng cùng quán lúc trước của ông không giống nhau, bất quá Lão Dương Đầu vẫn rất vui mừng, bởi vì Lâm Thục Ý nói, tiệm cơm này không quản làm bao lớn, cũng sẽ không sửa lại tên, tuy rằng Lão Dương Đầu cảm thấy cũng không cần như thế, nhưng thời điểm Lâm Thục Ý nói như vậy, ông vẫn là không nhịn được tâm lý vui vẻ, lúc đó đem tiệm cơm Tây Tần quả thực là việc làm chính xác.
Xác định thực đơn việc này người khác không giúp được, chỉ có thể Lâm Thục Ý chính mình quyết định, bởi vì cậu biết làm món ăn gì, người khác cũng không biết.
Vì vậy Lâm Thục Ý mấy ngày nay nơi nào cũng không đi, chuyên tâm ở nhà làm nhiều loại thức ăn.
Cậu phải đem từng món ăn mà cậu biết, làm từng cái để cho bọn họ lần lượt thưởng thức từng món, sau đó cùng nhau quyết định thực đơn bên trong đến tột cùng nên để món ăn gì.
Thẩm Phục biểu thị, có lộc ăn như vậy làm sao có thể thiếu được hắn.
Lâm Thục Ý kỳ thực phần lớn thời điểm thoạt nhìn không giống như là đầu bếp, bất quá luôn có ngoại lệ, chính là thời điểm cậu chuyên tâm nấu ăn, Thẩm Phục cảm thấy được cậu là thật tâm yêu thích nghề nghiệp này.
Lâm Thục Ý gần đây tựa như cao lên chút, sắp một mét bảy, bất quá vẫn là kém Thẩm Phục một đoạn thật lớn, mặc trên người cái áo len dệt đỏ sậm, ống tay áo kéo tới khửu tay, ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, phối hợp đường viền gò má rõ ràng đẹp mắt, như một người mẫu biểu diễn trên sàn chữ T, nếu không phải trên người đeo cái tạp dề hoạ hình buồn cười kia.
Chú khỉ miệng rộng trong phim hoạt hình không nói, mặt trên còn may một đường viền hoa màu hồng.
Thẩm Phục mỗi lần nhìn thấy cũng không nhịn được cong lên khóe miệng, tuy rằng vẫn rất tuấn tú nhưng cũng làm người ta muốn cười.
Tạp dề này là Tiểu Uyển mua, lúc trước cái kia bị cô mượn đi không cẩn thận làm hư, sau đó trả lại chính là cái này, không ngừng mà giựt giây lôi kéo để Lâm Thục Ý mặc vào.
Bất quá Lâm Thục Ý bất ngờ cũng không để ý cái tạp dề này gây buồn cười cỡ nào, trái lại mỗi ngày làm cơm thời điểm đều sẽ mặc, Thẩm Phục lúc mới bắt đầu vừa nhìn thấy liền cười, đến bây giờ, dĩ nhiên lại cảm thấy Lâm Thục Ý bộ dáng này dễ nhìn lạ thường, đặc biệt là trừ hắn ra rất ít người nhìn thấy, càng làm cho Thẩm Phục cảm thấy được lần sau nếu bị hỏng sẽ mua nhiều hơn hai cái.
Thẩm Phục hai tay khoanh lại đứng ở cửa, Lâm Thục Ý đang ở bên trong nấu ăn, trong không khí đã tràn đầy mùi vị thơm ngon mặn nồng.
Hầm trong nồi hầm, chưng trong nồi chưng, đợi đến khi cạn nước sẽ ra nồi, Lâm Thục Ý một người làm nhiều món, ngược lại không có chút nào thấy hoảng loạn, Tống Nham nói, nấu ăn chuyện này, nếu như ngươi không thích, phương pháp chính là ghi vào trong đầu, nếu sốt ruột liền quên mất, nếu như ngươi yêu thích, phương pháp chính là ký ở trong lòng, như vậy không quản ngươi đang làm gì, cũng sẽ không quên, như vậy món ăn cần phải chưng bao lâu hoặc là hầm bao lâu.
Bởi vì cũng là muốn để vào thực đơn, cho nên món ăn nấu nhất định không được qua loa, Lâm Thục Ý ở trên mặt này bỏ không ít công sức, bởi vì có rất nhiều thứ nơi này và Đại Yến cách gọi cũng khác nhau, hơn nữa nơi này nguyên liệu nấu ăn hay đồ gia vị đều so với Đại Yến nhiều hơn rất nhiều, cho nên cậu phải thử nấu dựa trên cơ sở, đem mùi vị làm càng đặc biệt, càng tốt hơn.
Lâm Thục Ý muốn làm gì đó phức tạp, nguyên liệu cần thiết cũng càng nhiều, ở phố Triều Dương cửa hàng bán đồ ăn đều là món ăn bình thường, rất nhiều thứ Lâm Thục Ý cần đều không mua được, bất quá có ông chủ cửa hàng là khách quen của tiệm cơm Tây Tần, ông chủ kia nói cần gì có thể nói với ông, lúc ông đi vào thành phố mua đồ sẽ mua cùng luôn, ông ta lại có nguồn bán nguyên vật liệu, mua nhiều giá cả cũng sẽ tiện nghi hơn, Lâm Thục Ý thấy vậy cũng thuận tiện, liền quyết định.
Lần này Lâm Thục Ý thí nghiệm món ăn nguyên liệu đều là từ nơi đó tới, cũng đều là nguyên liệu mới mẻ, chất lượng tốt cho nấu ăn, điều này làm cho Lâm Thục Ý rất hài lòng, Tống Nham nói muốn làm tốt món ăn thì cần phải có nguyên liệu tốt, nếu như có nguyên liệu tốt thì món ăn chỉ cần luộc cũng ngon. Cho nên Lâm Thục Ý không sợ nguyên liệu thức ăn quý hiếm, quý cũng có cái tốt, nhà hàng gia đình phải có món ăn ngon chất lượng, tuy đắt nhưng sẽ giữ được khách, mới có thể hấp dẫn người đến ăn
Kỳ thực thẳng thắn nói, Lâm Thục Ý làm tư gia quán này, nguyên bản không giới hạn người bình thường mà còn có người cao cấp, cho nên giá tiền tự nhiên cũng cao, bất quá so với nhà hàng lớn giá tiền cũng tiện nghi hơn nhiều, dù sao đến khách sạn năm sao cũng phải tiêu rất nhiều tiền, nhưng Lâm Thục Ý có thể nhờ mùi vị thắng được một bậc, coi như là giá tiền cao chút, cũng sẽ có người nguyện ý đến ăn, cái gọi là hạng sâu đậm hương rượu, Lâm Thục Ý cũng không sợ.
Vẫn luôn mân mê bốn tiếng, món ăn mới chính thức thượng bàn, Thẩm Phục đã sớm thèm thẳng thắn nuốt nước miếng.
“Có nhiều món cần làm, nên có chút chậm trễ, anh chờ sốt ruột lắm nhỉ? Mau nếm thử xem.”
"Nhà hàng gia đình không cần lo lắng thời gian, em làm cũng không cần qua loa, chỉ cần mùi vị tốt, phí chút thời gian là tự nhiên.”
Thẩm Phục còn tưởng rằng Lâm Thục Ý ngại thời gian dùng quá dài, ngược lại còn an ủi Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý cười cười, hiếm thấy Thẩm Phục cũng hiểu được đạo lý này, bất quá ở bên ngoài đợi lâu như vậy, hẳn là sẽ đói bụng.
Lâm Thục Ý đem một bát canh cuối cùng bưng lên bàn, sau đó chống đỡ tay nhìn Thẩm Phục nếm thử.
"Mật ngọt hỏa phương, khác với nơi lần trước anh ăn qua, mùi vị cũng không giống nhau, anh nếm thử xem, cái nào ăn ngon hơn chút.”
Cậu đã tự mình nếm qua, cảm thấy hương vị tốt hơn, bất quá cậu không thể lấy ý kiến của mình làm chuẩn, vẫn là cần Thẩm Phục bọn họ nếm thử xem.
Thẩm Phục gắp một khối nếm nếm, ăn ngon nheo mắt lại.
Màu sắc đỏ hồng, nước màu trong suốt, xúc xích yếu mềm, mùi vị cũng nửa điểm không có mặn, ăn được trong miệng tư vị thơm ngon, nuốt xuống rồi miệng vẫn đầy dư hương lưu lại..
"Cái này ăn ngon hơn."
Thẩm Phục vừa ăn vừa nói.
"Thật đó, nửa điểm không giả dối."
Lâm Thục Ý không nhịn được cười rộ lên, lại đem bát canh đẩy trước mắt hắn.
“Còn cái này nếm thử xem.”
Thẩm Phục híp mắt, chuyện tốt thế này, ai đến cũng không cự tuyệt a.
Thế nhưng thời điểm ăn món thứ tư Thẩm Phục liền trợn tròn mắt.
"Còn…sao?"
Lâm Thục Ý nheo mắt lại, cười nhe răng.
"Còn có một món xúc xích đậu tằm, long tỉnh tôm bóc vỏ."
Thẩm Phục
“…”
Bởi vì Lâm Thục Ý nấu ăn quá ngon, cho nên phía trước mỗi một món hắn đều không có lãng phí, kết quả nói cho hắn biết còn có những món khác ngon hơn.
Thật sự không ăn hết, đóng gói lại có được không?
Hết chương 57.
|
58: Gan xào rau cần
Trải qua mấy ngày liên tiếp bị mỹ thực mê hoặc, Thẩm Phục đối với món ăn độ ngóng trông cũng giảm đi nhiều, mỗi ngày ăn mỹ thực là việc tốt, nhưng ăn liên tục như vậy khiến hắn chống đỡ không nổi.
Cũng may Lâm Thục Ý thí nghiệm đã kết thúc, rốt cục có thể dừng lại.
Thực đơn đã xác định không sai biệt lắm, tìm người thiết kế trang trí đặc sắc là được rồi.
Vì vậy tiệm cơm Tây Tần bắt đầu khai trương lần hai, tuy nói vẫn là tiệm cơm Tây Tần trước kia, nhưng bên trong đã không giống nhau, Lão Dương Đầu muốn là khai trương lần hai, tiện đem danh tiếng truyền bá, miễn cho mọi người còn tưởng đây là quán mì.
Nói đến quán mì liền không thể không nói, tiệm cơm Tây Tần đã sửa lại hơn một tháng, người trước đây tới ăn cơm vẫn không đứt đoạn, có khách quen trước kia, không biết từ nơi nào nghe đến, cũng đi theo.
Nhìn thấy tiệm cơm Tây Tần chỉnh trang lại đều biểu thị rất đáng tiếc, bất quá Lão Dương Đầu đều nói với bọn họ, tiệm cơm chỉ là làm to hơn, nhưng cũng sẽ khiến mọi người yêu thích đến ăn. Đây cũng chính là ý tứ của Lâm Thục Ý.
Cho nên rất nhiều người đều nói, nếu như tiệm cơm Tây Tần khai trương lại, bọn họ nhất định sẽ đến đây ủng hộ.
Khai trương lần hai đã xác định ngày là ngày 21 tháng 11, cách bây giờ còn mấy ngày, tất cả mọi người đều nói sẽ đem tin tức nhanh chóng này truyền ra ngoài.
Tuyên truyền nhanh nhất hiện tại là dùng weibo
Đáng tiếc... Lâm Thục Ý lại không có weibo.
Điện thoại di động của cậu đến bây giờ cũng chỉ có hai tác dụng, gọi điện thoại, chơi game.
Chơi game vẫn là đơn giản nhất, đừng nói là weibo, ngày cả một cái ảnh chụp cũng không có.
Tiểu Uyển xung phong nhận việc này.
"Em có, chuyện này liền giao cho em đi, bất quá anh Tiểu Ý điện thoại di động của anh đâu cho em mượn dùng một chút."
Lâm Thục Ý nghi ngờ lấy điện thoại ra, không biết Tiểu Uyển muốn làm gì.
Tiểu Uyển vô cùng phấn khởi cầm lấy, điện thoại di động của Lâm Thục Ý thậm chí ngay cả cái mật mã đều không có, càng đừng nói bảo vệ riêng tư gì, chỉ đơn giản cần có cái gì thì có cái đấy, điện thoại di động của Lâm Thục Ý trống không, trên căn bản chẳng có cái gì cả. Tiểu Uyển đi đến album nhìn xem, muốn xem một chút có cái gì có thể lấy ra không, nhưng trên điện thoại lại biểu thị (10) làm cho cô rất đau đầu, mười tấm hình, phỏng chừng bên trong cũng không có gì dùng được.
Lâm Thục Ý đến gần.
"Em muốn điện thoại di động làm cái gì?"
Tiểu Uyển thở dài.
"Lần trước không phải có cô gái đăng lên weibo bức ảnh tiệm cơm Tây Tần sao? Có lượng chia sẻ rất cao, em muốn lần này có thể tham khảo một chút, ai biết trong di động anh một tấm hình cũng không có, anh không tự chụp sao?”
Lâm Thục Ý mặt ra.
Nhìn dáng dấp liền biết, không biết tự chụp là cái gì
"Nếu không anh nhanh chóng chụp một cái đi?"
Lâm Thục Ý lại lắc đầu.
"Quên đi thôi."
Cái weibo kia Tiểu Uyển đã cho cậu xem qua, phía dưới bình luận đủ loại cái gì cũng có, cậu không hy vọng mượn phương thức này lẫn lộn, nếu như muốn quảng cáo tiệm cơm Tây Tần, cậu là muốn bởi vì món ăn, chứ không phải mặt mũi của cậu.
Thẩm Phục ngược lại ở một bên chuyển động con mắt nghĩ tới biện pháp.
"Hai ngày trước anh dùng điện thoại di động của em chụp ảnh đâu rồi?"
Lâm Thục Ý chỉ chỉ điện thoại di động trong tay Tiểu Uyển, ở bên trong đi, mười tấm hình kia cũng đều là Thẩm Phục chụp.
Tiểu Uyển thấy Thẩm Phục muốn, liền đưa điện thoại di động đưa tới, Thẩm Phục đem bức ảnh chiếu ra sau đó từng cái xẹt qua, cuối cùng dừng lại, đưa Tiểu Uyển cùng Lâm Thục Ý xem.
"Hình của cậu ấy cũng không cần, đưa cái này đăng lên đi.”
Tiểu Uyển tò mò đến gần xem, phát hiện là một món ăn, đĩa sứ giả cổ bên ngoài in hình hình hoa phập phồng, bên trong chứa món ăn đầy đủ hương vị màu sắc.
Tiểu Uyển thẳng thắn nuốt ngụm nước miếng.
"Anh Tiểu Ý ca ca đây là ảnh làm sao? Tại sao không gọi em!"
Lâm Thục Ý buồn cười.
“Món ăn ngày hôm đó làm, nhưng lại trùng ngày em đi học.”
Tiểu Uyển làm bộ dạng cúi đầu ủ rũ, hai giây đồng hồ rồi hướng bức ảnh tiếp tục chảy nước miếng.
"Đây là làm món gì vậy ạ?"
Một đĩa có màu đỏ có xanh biếc, thoạt nhìn màu sắc hương vị đầy đủ.
Thẩm Phục cười híp mắt đi lên đùa cô
“Gan xào rau cần, rau cần giòn giòn sảng khoái, gan lợn vừa thơm vừa mới, ngày đó còn nấu cơm tẻ, kêu bà nội em với ông nội Dương đều đến ăn, chỉ có em là không được ăn thôi!"
Tiểu Uyển buồn rầu nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, nước miếng càng tiết ra nhiều hơn.
Thẩm Phục cười ha ha.
Biết rõ xem mấy bức ảnh chính là bị tra tấn, Tiểu Uyển vẫn là một bên chảy nước miếng vừa đem ảnh còn dư lại xem hết, quả thực tất cả đều là món ăn Lâm Thục Ý, trong đó hai tấm chụp gấp gáp, bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng của Lâm Thục
Ý cầm cái đĩa nhỏ, rõ ràng đang cầm thức ăn nhưng lại gây chú, Tiểu Uyển chuyển động con ngươi, đã nghĩ ra chủ ý.
"Em đem mấy tấm hình này đều đăng lên nhé.”
Lâm Thục Ý không thèm để ý gật gật đầu, ngược lại cũng không có hình cậu, liền mặc cho Tiểu Uyển lấy.
Tiểu Uyển một bên truyền một bên lầm bầm,
"Còn phải đến tiệm cơm chụp một bức chính diện nữa.”
Vì vậy liền lộc cộc giày đi ra ngoài chụp.
Buổi tối, Tiểu Uyển đăng nhập tài khoản weibo của mình, đem bức ảnh từng cái đăng lên, còn tự viết một dòng trạng thái.
“Nhìn món ăn còn khiến tôi chảy nước miếng ba thước, đáng tiếc hôm đó tôi đi học không được nếm thử! Nhưng vui mừng nhất là ngày khai trương sẽ vào chủ nhật! Ha ha ha ha, quả thực khiến tôi ngửa mặt lên trời cười dài hai tiếng.”
Sau đó bạn bè cô đã từng tới qua tiệm cơm Tây Tân nhanh chóng nhảy vào bình luận.
“Đây là sửa lại sao? Đẹp quá a! Chính là không biết còn có hai anh chàng đẹp trai ở đó không? Món ăn này đừng nói với tớ là anh chàng đẹp trai làm! Xin hỏi anh ta có bạn gái hay không? Có phải sẽ thích thiếu nữ xinh đẹp ngực to không?”
“Không tin được! Ngón tay này thật xinh đẹp! Liếm màn hình! Chính là anh chàng đẹp trai kia đúng không? Tớ có ấn tượng, còn nột người khác đâu? Tại sao không chụp chung? Còn có món ăn này! Tớ nghĩ chỉ có mì thôi, giờ có món khác sao? Trong nháy mắt nước miếng khó có thể nuốt xuống rồi.!”
"Tớ muốn đi! Lúc nào khai trương làm ơn nhất định nói cho tớ biết! Tớ đã chuẩn bị xong, tớ nguyện ý dùng tất cả tiền tiêu vặt!"
"Còn được xem trai đẹp nữa, nhớ cho tớ một suất nhưng mà, cư nhiên không có chụp mặt, không vui đau."
"Tiệm cơm Tây Tần! Rốt cục cũng khai trương, chờ thật lâu a!"
Sau đó cả người không nhận biết cũng đều đến bình luận.
"Thức ăn này thoạt nhìn hương vị rất ngon, ngón tay này cũng đẹp, nhìn ra là anh chàng đẹp trai đó.”
“Tay đã đẹp như vậy còn biết nấu ăn nữa, hãy gả anh ấy cho tôi.”
“Nhất định phải đăng mặt anh chàng đẹp trai lên, thật không tiến bộ, năm nay bạn sống thế nào vậy.”
"Thỉnh nói cho tôi thời gian địa điểm, đi xem trai đẹp cần phải cho tôi một chỗ! Thời gian địa điểm, blogger là người tốt.
"Tiệm cơm Tây Tần? Nhìn quen mắt quá..."
...Vân vân.
Tiểu Uyển nghĩ tới bài đăng này sẽ đưa tới rất nhiều người đến xem, thế nhưng không nghĩ tới nhiều người như vậy, người bình luận, chia sẻ lập tức lên con số vạn, sau đó không ít người hỏi địa chỉ, mặc dù đa số đều là cô gái tuổi không lớn lắm, bất quá trong đó cũng có không thiếu người thuần túy cảm giác hứng thú với món ăn, trong lúc nhất thời weibo lập tức liền phát hỏa.
Quả nhiên thời đại này, kẻ tham ăn cùng người thích cái đẹp đã xưng bá thế giới rồi.
Sau đó không chờ Tây Tần tiệm cơm khai trương, thì có người ở phụ cânh phố Triều Dương đến xem, ngẫu nhiên gặp Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục sau đó, liền không khỏi kinh diễm một cái, sau đó tại trên weibo tiếp tục đăng hình, còn có cả một tấm ảnh chụp trộm.
Hai người đều chỉ lộ gò má, tựa hồ là đang nói chuyện, Thẩm Phục cười, khóe mắt cong cong sờ đầu Lâm Thục Ý đầu, toàn bộ hình ảnh cơ tình lập tức bắn ra bốn phía lên.
Vì vậy bình luận ngày càng nhiều, liên quan đến weibo Tiểu Uyển lúc trước đăng, nhất thời kéo theo các weibo khác, sự tình rốt cục cũng đi sai hướng so với tưởng tượng của Lâm Thục Ý.
Cuối cùng vừa nhắc tới tiệm cơm Tây Tần, đã có người nói.
"Ngày hai mươi mốt tháng mười một khai trương! Đầu bếp đẹp trai! Còn có tình yêu ấm áp của hai người! Nhất định phải đến xem!
Chỉ là Tiểu Uyển đăng weibo sau đó liền đi học, căn bản không thời gian nhìn lại, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý càng không cần nói, bọn họ cũng không thích xem bát quái trên weibo, vì vậy đại sự này đã xảy ra chừng mấy ngày, Thẩm Phục mới biết đến tin tức, vẫn là từ Thẩm lão gia tử gọi điện thoại tới.
Điện thoại vừa ấn nút nhận, liền nghe tiếng
"Không phải bảo mày dẫn cậu ấy trở về nhà sao? Hai đứa không về thì thôi còn làm cái gì đây! Muốn làm cho tất cả mọi người biết! Mày là không làm khó có phải không an lòng không?!!”
Ông đúng là miễn cưỡng đồng ý hai đứa nó cùng nhau không sai, nhưng ở trong lòng ông đây không phải sự tình gì vẻ vang, ngoại trừ người cần biết, vẫn là ít người biết thì tốt hơn, kết quả hai đứa nó làm rất tốt, làm cho mọi người đều biết, nếu không phải trong nhà, có nữ phục vụ lấy điện thoại lén lút bát quái bị ông nghe được chuyện này cũng không biết sẽ truyền bao xa đây.
Thẩm lão gia sắp tức muốn chết rồi!
Thẩm Phục lại một mặt không rõ cảm thấy muốn khóc
Lão gia tử này đang yên đang lành lại phát hoả cái gì?
"Tất cả mọi người đều biết, biết cái gì ạ?!"
Lão gia tử sắp bệnh tim đến nơi, cho là Thẩm Phục còn cùng ông giả ngu, âm thanh càng lớn,
"Đi lên tìm tiệm cơm Tây Tần! Một loạt đầu đề ở trên mạng, mày còn cùng ông giả ngu..."
Thẩm Phục híp một chút đôi mắt, đánh gãy lời lão gia tử nổi giận đùng đùng, móc móc lỗ tai nói.
“Ông chờ một chút để cháu đi xem sao.”
Nói liền đem điện thoại cúp rồi.
Trầm lão gia tử cơ tim sắp tắc nghẽn quả thực là khó chịu mà.
Thẩm Phục đưa điện thoại di động mở ra trang web, tìm kiếm một chút về tiệm cơm Tây Tần, quả thực ra thật nhiều trang web tin tức.
#đầu bếp đẹp trai thụ phối hợp với ôn nhu công#
#Tây Tần tiệm cơm ở nơi nào#
#Đi vào xem, cần mang tôi đi cùng#
#Mọi người biết chuyện cầu tiết lộ thân phận của hai người #
Sau đó còn có trang chia sẻ bài đăng Tiểu Uyển, đương nhiên bắt mắt nhất vẫn là ảnh chụp trộm kia.
Thẩm Phục
“…”
Rốt cục là ai làm ra!!
Sau đó Trần Phóng cũng gọi điện thoại tới.
"Này hai người ân ái quá đấy, tớ chấm 100 điểm a, bất quá sao cậu lại lộ liễu như vậy? Không sợ lão gia từ cậu luôn sao?”
Sau đó phi thường không nhân đạo cười ha ha.
Thẩm Phục:... Lăn xa đi!!
Đem trang web lần lượt từng cái nhấn vào, phát hiện Trần Phóng nói không sai, bởi vì có bức ảnh, rất dễ dàng liền bị người ta tìm ra tên và thân phận của hắn, Lâm Thục Ý cũng không thể may mắn thoát khỏi, sau đó liền rất nhiều bình luận phía dưới nói bọn họ đẹp đôi, ngược lại cũng không có công kích gì, dù sao cũng chỉ một bức ảnh chụp trộm căn bản không nói rõ cái gì, bất quá chân tướng trong mắt người xem nghiễm nhiên biến thành kiêu căng bộc lộ.
Thẩm Phục:... Này là ai làm!!
Làm ra thật sự là... Quá đẹp!!
Thẩm Phục mặt mày hớn hở, lần này lão gia tử nhất định sẽ chết tâm làm cho hắn rời xa Lâm Thục Ý, hắn là có thể yên tâm lớn mật theo đuổi Lâm Thục Ý, không cần lo lắng lão gia tử đổi ý nữa rồi!
"Nhìn cái gì vậy, cao hứng như thế?"
Lâm Thục Ý đẩy cửa đi tới, liền thấy Thẩm Phục híp mắt cười hề hề.
Thẩm Phục cầm điện thoại di động cất vào trong túi.
"Không có gì."
Tin tức này tốt nhất vẫn để cho Lâm Thục Ý tự mình biết, dù sao nói cho Lâm Thục Ý sợ rằng sẽ cho là hắn cố ý, như vậy cũng không tốt.
Lâm Thục Ý đóng cửa lại, cởi áo khoác xuống, hơi nghi hoặc một chút nói với Thẩm Phục.
"Tôi cảm thấy tựa hồ gần đây xung quanh tiệm Tây Tần có rất nhiều người."
Thẩm Phục
“….”
"Hơn nữa rất nhiều người nhìn thấy tôi liền nhìn chằm chằm.”
Thẩm Phục
“….”
Lâm Thục Ý nhớ tới Thẩm Phục hề hề cười, hồ nghi xoay đầu lại.
"Không có quan hệ gì với anh đấy chứ?"
"Trời xanh làm chứng, cùng anh thật sự không liên quan!!"
Hết chương 58.
|