Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày
|
|
Chương 15 Edit: Kuro
Beta: Ka
Hôm sau Trương Tri Âm tiếp tục ra ngoài đánh quái luyện cấp. Hắn không dám để Ân Tiểu Tưởng một mình ở trong động mà đi ra ngoài, vì vậy để nó trong túi quần đem theo, vòng quang khu an toàn dặn dò nó: “Không được đi ra khỏi phạm vi này, biết chưa?”
Mèo nhỏ không biết có hiểu hay không, nằm gọn trong túi Trương Tri Âm mà ngủ, đôi mắt híp thành một đường chỉ, chỉ thò ra hai móng vuốt nhỏ, mỗi lần Trương Tri Âm bước lại quơ quơ xung quanh.
Trương Tri Âm chán nản nhìn nó, không hiểu sao lại để một con mèo làm con nuôi mình.
Lẩm bẩm nói: “Coi như ngươi là con trai ta, ngươi lại còn có người cha lợi hại như vậy…”
Chán nản nghĩ tới trong thế giới này Boss chắc chắn là không biết mình, đương nhiên sẽ không biết mèo nhỏ.
Gần đây Trương Tri Âm đã tiến bộ hơn nhiều, bây giờ đã có thể khiêu chiến bò hoặc dê. Đánh một chưởng dê liền chết, dê lại là hệ “Băng” nên rất tốt để hắn thăng cấp dị năng. Trương Tri Âm mua một đĩa cà với một bát cơm, dựa vào vách đá bắt đầu ăn. Ăn gần xong rồi mới nhớ đến trong túi mình còn mèo nhỏ.
Ân Tiểu Tưởng tự động bò ra ngoài, đứng trên tay Trương Tri Âm, nhìn vào bát cơm trên tay hắn.
Trương Tri Âm sững sờ một chút, vuốt ve nó: “ Ngươi là mèo, không ăn được cà và cơm”. Thực ra hắn cũng không biết nó có thể ăn được những thứ này hay không.
Ân Tiểu Tường gừ một tiếng, ngậm ngót tay út của Trương Tri Âm, bắt đầu mút.
Mặt Trương Tri Âm tối sầm: Tên tiểu tử này không phải vừa mới cai sữa chứ?
Hắn nhanh chóng rút ngón tay út ra, tìm trợ giúp ở đạo cụ vạn năng thương thành.
Quả nhiên có bán thức ăn cho thú nuôi. Mọi thứ đều là hàng cao cấp, khi ăn thức ăn này thú nuôi lớn lên sẽ có thuộc tính tốt, có tỷ lệ nhận dị năng tốt cao hơn. Thức ăn của mèo là cá cùng sữa bò.
Trương Tri Âm không quan tâm đến khoa học, cho rằng đạo cụ thương thành cái gì cũng tốt.
Hắn nhanh chóng mua, Ân Tiểu Tưởng vừa thấy liền nhào tới bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong nó kêu không ngừng, Trương Tri Âm lo lắng đặt nó lên lòng bàn tay. Quả nhiên thương thành cho quá nhiều sữa bò.
Ân Tiểu Tưởng kêu một trận, đứng trên tay Trương Tri Âm, đột nhiên há miệng, ói ra trên tay Trương Tri Âm một cục đá.
Trương Tri Âm: “…”
Mèo nhỏ dĩ nhiên giống hắn cũng mang hệ “băng”. Chủ tớ cùng dị năng có thể tăng thêm thuộc tính lẫn nhau.
Trương Tri Âm mở to hai mắt, rồi lại cười cười vuốt ve mèo nhỏ.
Qua gần một tháng, Trương Tri Âm có thể không tốn sức đánh dê, tiểu băng cầu cũng có thể biến thành bộ răng cưa tròn to, vô cùng sắc bén.
Hắn rõ ràng thấy được mình càng ngày càng mạnh, cả người nhìn có sức sống. Ở thế giới hiện thực ai cũng cười hỏi hắn có phải là gặp chuyện tốt gì không. Đáng tiếc việc này không thể cho người khác biết, nếu như nói cho Đại Giáp và Đại Ất thì cũng sẽ bị bọn họ nói rằng mình bị ảo game.
Nhưng còn có một người có thể nghe hắn lải nhải – Boss
Trương Tri Âm nóng lòng bật game, bắt đầu “nói” với y
“Tiểu Tưởng rất ngoan, lại còn có dị năng hệ ‘Băng’ ”
“Nhưng nó lại quấn lấy ta, mỗi ngày đều cọ cọ vào ngực, đi đâu cũng không rời, có lúc còn muốn ăn cơm, không có liền mút ngón tay, dường như rất giống trẻ con…”
“Ta đã có thể giết dê biến dị dễ dàng, lần này ta dự định sẽ khiêu chiến dê đầu đàn, ta đã phát hiện ra hang ổ của nó rồi. Nó là tiểu Boss yếu nhất Tuyệt Long Cốc, mà dù sao vẫn là Boss, vẫn là hệ “Băng”, tinh hạch của nó sẽ giúp ta thăng cấp rất tốt…”
Lần này, khi đi ngủ, Trương Tri Âm thấy một sự háo hức trước nay chưa từng có. Lần dầu tiên hắn thấy cảnh chém giết chân thực bên trong, cảm nhận được sự thích thú khi chơi game. (Minh Thiên) là do Đại Giáp rủ hắn chơi, sau đó Đại Giáp không chơi nữa, Trương Tri Âm vì Boss mà vẫn tiếp tục chơi, thậm chí chơi đến mức không gì không biết.
Trương Tri Âm dần dần ngủ say.
Cùng lúc đó, Raton nhận được một nhiệm vụ khó có thể diễn tả bằng lời – Trương Tri Âm có nuôi một con mèo, lén bắt đi, mang về căn cứ, chăm sóc tốt một ngày rồi mang trở lại.
Raton: “…”. Hắn đã hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ của Boss.
|
Chương 16 Edit: Kuro
Beta: Ka
Nói đến chuyện Raton nhận được nhiệm vụ bí mật từ Boss – bắt mèo nhỏ của Trương Tri Âm về nuôi dưỡng một ngày, buổi tối lặng lẽ mang nó trở về.
Vấn đề chính là không để nó bị thương
Raton tay chân luống cuống nhìn mèo nhỏ mềm nhũn ở rong tay, không biết làm thế nào cho đúng.
Mèo nhỏ không yên phận nhìn chằm chằm hắn, không ngừng ói ra nước đá.
Mông Tạp Lập không biết từ đâu chui ra, thấy trong tay hắn có mèo nhỏ khoa tay múa chân hỏi: “Ta có thể sờ nó không?”. Tâm trạng giống như là một thiếu nữ vậy, lại cùng cái mũ trùm kín nửa mặt, Raton không thể nhìn rõ hắn.
Mông Tạp Lập là một nhân vật rất bí ẩn, điều đó thể hiện rõ ở y phục hắn mặc.
Hắn cao chưa tới 1m60, cả người mặc một áo choàng đen, mũ trùm đầu che khuất nửa khuôn mặt chỉ hở ra cái cằm, ỷ mình có dị năng không gian mà bay giữa không trung, thoắt ẩn thoắt hiện như ma trơi.
Hắn không nói lời nào, không thể thấy thế giới bên ngoài. Boss cũng không thể chữa mù cho hắn bởi nó là do dị năng của hắn sinh ra, nếu muốn chữa khỏi phải phế bỏ dị năng.
Raton cũng không vì thế mà khinh thường hắn.
Mông Tạp Lập nắm giữ dị năng không gian và dị năng tinh thần. Thông qua thần lực có thể thấy mọi việc xảy ra trong phạm vi trăm dặm, còn có thể dùng thần lực thần giao cách cảm với mọi vật. Nhưng Mông Tạp Lập lại cứng đầu chỉ ra hiệu bằng tay với Raton.
Boss không quản chuyện của họ, đạo cụ không gian của Raton đều à do Mông Tạp Lập luyện thành.
Raton đưa tay ra: “Ngươi sờ đi”
Mông Tạp Lập vừa mới chạm vào, Ân Tiểu Tưởng liền phun ra nước đá.
Nhưng Mông Tạp Lập vẫn vui vẻ, ra dấu tay nói: “Nó có tên không? Ngươi thấy cái tên Tiểu Bạch thế nào?”
Raton nghiêm mặt nhìn hắn, chưa kịp nói thì một thanh âm lạnh lẽo truyền đến
“Nó có tên”
Boss mặc y phục đơn giản dựa ở cửa, nhìn chăm chú vào mèo nhỏ trên tay Raton.
Cả Raton và Úc Hỏa đều ngây người.
Một lúc sau, Mông Tạp Lập không nhịn được đánh bạo khoa tay múa chân: “Nó tên gì?”
“Tên đầy đủ là ‘Con trai Y và Trương Tri Âm’, gọi tắt là Ân Tiểu Tưởng, gọi Tiểu Tưởng cũng được”. Hiếm khi thấy Boss nói dài như vậy tuy trên mặt vẫn không biểu cảm gì.
Bị gọi tên nhiều lần, Ân Tiểu Tưởng nhìn về phía Y mà gầm gừ.
Mộng Tạp Lập lập tức rụt tay đang vuốt mèo nhỏ lại, cũng không dám hỏi gì nữa.
Tay Raton đang bế Ân Tiểu Tưởng cũng run lên.
Lần đầu tiên tên của Trương Tri Âm đặt cho nó phát huy uy lực.
Ân Niệm tiếp lời: “Chăm sóc nó cho thật tốt, ta có chuyện phải đi một chuyến. Nó uống sữa tươi, chỉ ăn cá mà răng không dài, cá nhất định phải nấu thành canh, buổi tối nhất định phải tắm”. Nói xong liền rời đi, không quan tâm đến phản ứng của đám thuộc hạ.
Raton và Mộng Tạp Lập nhìn chằm chằm mèo nhỏ, thật sự không tin nó là con của Boss.
Ân Tiểu Tưởng vẫn không biết điều mà liên tục ói ra nước đá.
Mông Tạp Lập đứng ngơ trước mặt nó, qua nửa ngày rồi mới đánh bạo đặt tay lên người nó.
Ân Tiểu Tưởng nhe cái lợi màu hồng gầm gừ hắn.
Mộng Tạp Lập bị dọa bỏ chạy.
__________________
Trương Tri Âm tỉnh dậy, quơ tay không thấy Ân Tiểu Tưởng ở bên cạnh mình. Hắn bị dọa đến tỉnh cả ngủ.
Ân Tiểu Tưởng bình thường đều nằm ngủ trên cổ hắn, hơn nữa lại còn ngủ nướng, mỗi sáng đều không rời giường, đến khi bị bỏ vào trong túi vẫn nhắm hai mắt, đây là lần đầu không nhìn thấy nó.
Trương Tri Âm tìm trong động một vòng không thấy, nhanh chóng đi ra ngoài tìm, cuối cùng phát hiện ngồi ở cạnh suối nhỏ, nhìn rất ảo não, cả người tỏa ra khí lạnh.
Tiểu Tưởng nhà ta tuy nhỏ nhưng cũng có tâm sự mà. Trương Tri Âm nghĩ như vậy
Hắn đến gần mới phát hiện lông ở mông bị ướt.
Trương Tri Âm từ đó đọc ra được sự lo lắng “Làm sao mang bộ dạng ướt nhẹp này về gặp Trương Tri Âm đây”
Hắn vì vậy mà cười thầm, nghĩ trí tưởng tượng của mình vẫn rất phong phú.
Sau đó nhanh chóng tiến tới, ôm mèo nhỏ vào ngực, xoa đầu nói: “Ngoan, đừng buồn nữa, dù ngươi ra sao ta vẫn yêu ngươi”
Bị Trương Tri Âm ôm bất ngờ, mèo nhỏ đơ người trong chốc lát. Nghe hắn nói như vậy đôi mắt xanh lam chớp chớp, cọ mặt vào tay hắn. Dường như chưa vừa lòng, nó lăn qua lăn lại trên cánh tay Trương Tri Âm, dùng lông của mình xoa xoa vào ngực Trương Tri Âm, chợt ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy không nói gì liền yên lòng tiếp tục cọ. Dáng người nho nhỏ, thật giống làm nũng.
Trương Tri Âm thấy lạ, vỗ vỗ nói: “Ngươi làm sao vậy?”. Đồng thời đưa tay sờ sờ mông nó, cười nói: “Chỗ bị ướt đã khô rồi”
Mèo nhỏ lập tức quay đầu lại, dùng hai con mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào hắn vẻ hiên ngang.
Trương Tri Âm bật cười, lấy ngón tay búng đầu nó: “Tiểu tử”
Mèo nhỏ lập tức thu mình, co vào ngực Trương Tri Âm, lộ ra đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật giống như nhìn thấy sinh vật lạ.
Trương Tri Âm đem nó về động để bên cạnh chân mình, bắt đầu lên kế hoạch khiêu chiến dê đầu đàn. Cần chuẩn bị thuốc tăng HP cao cấp, còn phải có một găng tay hệ “Băng” mua ở thương thành.
Gọi là găng tay nhưng thực ra nó là vũ khí, có thể hỗ trợ cho dị năng, đồng thời tăng phòng ngự, có thể nói là trang bị tốt bậc thấp nhất. Hệ thống vũ khí của Minh Thiên rất phong phú, đủ các loại vũ khí như vũ khí nóng, vũ khí lạnh, …
Trương Tri Âm chuẩn bị đeo găng tay, mèo nhỏ đột nhiên lon ton chạy tới, thè lưỡi, liếm nhẹ đầu ngón tay trỏ.
Trương Tri Âm không để ý đến nó, Ân Tiểu Tưởng thích liếm ngón tay hắn không phải là lạ.
Mèo nhỏ thấy hắn không phản ứng liền chuyển sang ngón giữa, sau đó lại chuyển sang ngón đeo nhẫn. Cuối cùng lập tức ngậm nửa ngõn tay trỏ, cắn nhẹ.
Trương Tri Âm bất đắc dĩ nâng nó lên: “Tiểu Tưởng, đừng nghịch”
Mèo nhỏ ủy khuất nhìn hắn, xem ra rất oan ức.
“Ngoan, chúng ta đi đánh tiểu Boss, ngươi phải ngoan đừng nghịch”. Trương Tri Âm đem nó nhét vào trong túi, chuẩn bị đi.
Mèo nhỏ không cam tâm ra sức bò ra ngoài, nhanh chóng leo lên vai, sau đó nhảy vào tròn áo Trương Tri Âm, hai móng vuốt nhỏ níu cổ áo thò đầu ra ngoài, ngước lên nhìn Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm cúi đầu xuống có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ của nó.
Hắn nhanh chóng lấy mèo nhỏ ra, bỏ lại túi quần, vỗ đầu: “Nơi này mới là chỗ của ngươi, ngoan ngoãn đi”
Ba giấy sau mèo nhỏ lại chui vào áo
Đây là tạo phản sao!?
Trương Tri Âm hít một hơi, cuối cùng bất lực, đành để mèo nhỏ làm theo ý mình.
Đôi mắt màu xanh lam có ý cười, mèo nhỏ cố gắng vươn lên, khẽ liếm lên cổ Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm chỉ có thể đầu hàng mặc cho nó liếm, bất đắc dĩ: “Bây giờ cứ liếm cho đã đi, lát đánh quái phải nghe lời ta”
Con mèo gừ một tiếng, rồi bị chính mình dọa đột nhiên im bặt, khéo léo giương lên móng vuốt.
Trương Tri Âm xoa xoa đệm thịt của nó, cười nói: “Đã kí khế ước”. Chương tiếp Báo lỗi chương Bình luận
|
Chương 17 Edit: Kuro
Beta: Ka
Dê đầu đàn chiều nào cũng lên sườn núi phía Bắc ăn cỏ.
Trương Tri Âm đến sớm mai phục, mèo nhỏ vùi ở trong áo, cọ đi cọ lại nhưng ngoan ngoãn không phát ra tiếng.
Trương Tri Âm sờ túm lông sau gáy trấn an nó.
Dê thủ lĩnh quả nhiên xuất hiện như mọi ngày, nó ăn rất kĩ càng, cũng rất cảnh giác, hai sừng dựng đứng, xung quanh có màn sương mù – đó chính là dị năng của nó.
Trương Tri Âm tập trung, nhận lấy cơ hội, híp mắt lại, ném lưỡi cưa ra, lao thẳng tới bụng con dê.
Dê đầu nhận thức được nguy hiểm, thở ra một hơi lạnh, trên bụng xuất hiện một lớp băng. Giáp cùng lưỡi cưa chạm vào nhau liền vỡ vụn, nhưng một giây sau lại kết tụ lại thành một mũi giáo nhỏ hơn, cứng hơn đâm thẳng vào bụng dê.
Đây là kĩ năng mới Trương Tri Âm mới lĩnh ngộ – điều khiển băng.
Dê đầu đàn bị thương liền tức giận, kêu lên một tiếng, cử động đột nhiên chậm lại, xung quanh xuất hiện một lớp sương lạnh. Trương Tri Âm cảm thấy mình dường như cũng trở nên chậm chạp, độ ngưng tụ của tiểu băng cầu cũng chậm lại.
Hắn cau mày lấy ra thuốc tăng nội lực, thấy trong người ấm lên.
Động tác nhỏ cũng làm dê đầu đàn chú ý.
Tai nó giật giật, đôi mắt lóe lên, hướng về phía Trương Tri Âm.
Chưa kịp hình dung ra chuyện gì, cặp móng cứng như thép của nó đã đặt trên đầu Trương Tri Âm, chuẩn bị đạp.
Trương Tri Âm chỉ kịp ném tiểu băng cầu ra, đánh chúng con dê mới có thời gian chạy thoát.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp tốc độ của dê đầu đàn.
Cả hai đều là hệ “Băng”, đều tấn công từ xa, tốc độ của dê đầu đàn lại nhanh hơn một bậc, là tiểu boss, đòn tấn công của nó cũng không thể so sánh với Trương Tri Âm. Mà đáng sợ nhất là bây giờ đang đối mặt hiện thực, không phải chỉ nhìn nhân vật qua màn hình đứng ở Thượng Đế đánh tiểu boss, mà là mặt đối mặt, liều mạng chiến đấu. Quái cũng không phải là dữ liệu tạo thành, mà là thực, Trương Tri Âm khó có thể địch lại.
Trương Tri Âm đành dựa vào thuốc tăng máu mới đối đầu được với dê đầu đàn. Nhưng thể lực giảm xuống rất nhanh, hắn bây giờ không muốn giết nó nữa, chỉ hi vọng có thể chạy về khu an toàn một cách thuận lợi.
Hắn xoay người lại, bắn ra ba phiến băng, một trúng hai trượt, Nhưng lúc này tốc độ của nó lại tăng lên gấp đôi, một bước lao tới, hai con mắt lóe lên lao thẳng tới ngực Trương Tri Âm!
Trương Tri Âm hai tay để trước ngực, một bức tường băng mỏng xuất hiện – đây là kỹ năng của găng tay.
Nhưng chỉ cản được một giây mà thôi.
Trên tường băng lập tức xuất hiện vết nứt hình mạng nhện, vỡ vụn ra, móng vuốt sắc bén đặt trên vai trái Trương Tri Âm.
Máu phun ra, một lớp băng nhanh chóng phủ lên miệng vết thương, bên kia da hiện màu xanh tím như bị lạnh – dê đầu đàn gây nên hai vết thương một lúc.
Trương Tri Âm lần này cũng bị húc ngã trên mặt đất.
Mắt của hắn vẻ đau đớn cũng như một chút tức giận
Một luồng khí đột nhiên tràn ra khiến người ta ngột ngạt.
Trương Tri Âm đau đầu chóng mặt quay đầu nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra cái gì, con dê cũng cảm thấy nguy hiểm, lặng lẽ lui về, cào móng xuống đất, biến ra bộ giáp bao bọc lấy thân mình.
Mèo nhỏ dường như cũng không chịu được liền chui ra ngoài, mắt lóe lên tia hung dữ. Nó mở miệng ra, phun ra tiểu băng cầu, tiểu băng cầu lập tức to ra, lao tới phía con dê đầu đàn.
Con dê cố tránh nhưng vẫn bị băng cầu va vào trực diện.
Phút chốc không thấy băng cầu, mà không chỉ dừng lại ở đó.
Lúc bị tập kích, thân thể nó nhanh chóng tạo ra một lớp băng, không quá ba mươi giây, khi nó đứng trước mặt Trương Tri Âm thì đã hoàn toàn là một con dê băng. Sau khi nhận một đòn, băng nứt thành từng mảnh, vỡ vụn rơi xuống đất, tan ra.
Một khối tinh hạch màu xanh lam lăn đến chân Trương Tri Âm – là tinh hạch của con dê đầu đàn.
Trương Tri Âm cúi người, một tay nhặt tinh hạch, một tay cầm mèo nhỏ lên, giơ lên trước mặt nhìn nó.
Mèo nhỏ có vẻ bất mãn nhìn hắn.
Trương Tri Âm bỏ nó vào trong áo, mèo nhỏ bám vào cổ áo, dùng đầu của mình cọ vào cổ hắn, giống như lập được đại công vậy.
Khi quay về hang động thì trời đã tối. Sau khi chiến đấu ác liệt Trương Tri Âm tốn nhiều thể lực, hắn ăn cơm, nhìn thấy mèo nhỏ sững sờ nhìn vào bát canh cá và sữa bò, không thèm há miệng.
Không muốn ăn? Không ngon? Ăn kiêng?
Trương Tri Âm nhíu mày, đi tới cạnh nó: “Ngươi phải ăn thật ngon, như vậy mới lớn nhanh”
Mèo nhỏ nhìn hắn, không phản ứng gì.
Trương Tri Âm hết cách, đổ một ít sữa bò ra tay, đưa ra trước mặt nó: “Ăn một ít đi, được không?”
Mèo nhỏ nhìn hắn, liền nghiêng đầu nhìn một chút sữa bò trong tay hắn, giống như đang nghĩ gì, sau một lúc liền đi tới trước tay Trương Tri Âm, lè lưỡi liếm láp.
Buổi tối, Trướng Tri Âm lười biếng nằm trên đất kiểm lại số đồ của mình, mèo nhỏ lăn qua lăn lại trên người hắn đến chán, muốn gây sự chú ý của hắn thỉnh thoảng đánh lên mặt hắn. Thời gian trôi qua, càng ngày càng quấn quýt.
Trương Tri Âm để ý đến, vuốt lông nó.
Mèo nhỏ ủy khuất nhìn hắn, dùng cổ cọ lên cằm hắn.
“Được” Trương Tri Âm bất lực, xoa lưng nó “Ngươi giỏi nhất, yêu ngươi nhất, ngoan đi”
Mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm xuống.
Trương Tri Âm phát hiện mình chỉ còn hơn 300 đồng, xài tiền như nước, cứ tiếp tục như vậy không ổn, hắn phải kiếm tiền mới được.
Nhưng kiếm tiền kiểu gì vẫn cần suy nghĩ một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra, Trương Tri Âm dần đi vào giấc ngủ.
Mèo nhỏ yên lặng, nhẹ nhàng nhảy từ trên người hắn xuống, bò lên mặt hắn. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tri Âm.
Đêm dần khuya.
Một cơn gió thổi qua, sơn động xuất hiện một nam nhân, ôm trong tay một con mèo trắng ngủ ngon lành.
Hắn nhìn thấy con mèo kia giống y hệt con trong tay mình liền sửng sốt.
Con mèo kia hài lòng, lén lút liếm lên môi Trương Tri Âm, con mắt màu xanh lam toát ra tia thỏa mãn. Cảm nhận được luồng khí khác thường liền trở nên cảnh giác, cặp mắt không chút gì là thân thiện tập trung lên người đến, nhìn thấy nam nhân kia xuất hiện liền dịu đi, biến thành bộ dạng lười biếng.
Bị mèo nhìn chằm chằm Raton lập tức quay người, nói nhỏ: “Thần không nhìn thấy gì hết”
Mèo không để ý đến hắn, nhảy từ trên người Trương Tri Âm xuống, bước chân hiên ngang rời đi, ánh trăng cùng bóng đêm phủ xuống, dần dần mờ ảo, cuối cùng biến thành một mỹ nam nhân khó có thể lại gần. Vạt áo trắng không vương bụi bay lên, khuôn mặt hắn bình tĩnh, con mèo vừa nãy làm nũng thật không giống hắn.
Lạnh lùng
Hắn quay đầu nhìn Trương Tri Âm đang ngủ say, không quan tâm tới thuộc hạ của mình, cánh tay hơi nhấc lên, nhanh chóng biến mất trong không gian, không để lại vết tích gì, tựa như chưa từng xuất hiện.
Chờ Boss đi rồi Raton mới nhanh chóng rón rén đặt mèo con trong tay mình cạnh gáy Trương Tri Âm.
Ngày hôm sau trời xanh mây trắng.
Trương Tri Âm để Ân Tiểu Tưởng vào trong áo mình như hôm qua, kết quả Ân Tiểu Tưởng giãy dụa, nhảy xuống đất, liền bò vào túi quần Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm bất đắc dĩ sờ sờ mặt nó: “Mỗi ngày đều có một trò”
Ân Tiểu Tưởng: “Ngao?”
|
Chương 18 Edit: Kuro
Beta: Ka
Trương Tri Âm hấp thụ tinh hạch của con dê đầu đàn, hiệu quả vô cùng, hệ Băng lập tức tăng lên cấp hai, chỉ thiếu một chút nữa là lên cấp ba. Hắn thở dài, với tiến độ này, chờ hệ Băng tăng lên cấp năm mới có thể ra khỏi Tuyệt Long Cốc.
Hôm nay nắng chói chang, trời trong xanh. Nhưng dị năng của Trương Tri Âm lại là hệ Băng, càng mưa tuyết càng có lợi, ánh nắng chói chang làm suy yếu năng lực của hắn.
Hắn nhìn trời, quyết định nghỉ ngơi một ngày, ở trong sơn động luyện thuốc.
Hệ thống y dược trong (Minh Thiên) hay đổi mới nhưng lại vô cùng hãm mãi người người chơi. Trong game, thương nhân chỉ có thể mua được dược phẩm phổ thông “Thuốc nội lực” và “Thuốc chữa vết thương”, chỉ có thể chữa được ngoại thương và thêm chút máu, hơn nữa hiệu quả chậm, nếu đánh quái dùng cũng như không. Có người chơi phản ánh:“ Cho nên tỷ lệ thương vong mới có thể cao như vậy, vậy có được hay không?”
Mà nếu như tất cả đều như vậy thì trò này không thể chơi nổi.
Cho nên, tại thương thành có thể dùng nhân dân tệ mua được dược phẩm bổ máu có hiệu quả nhanh, thương thành thống nhất cho nó vào loại “Linh đan dược”. Thứ hai, người chơi có thể học kỹ năng luyện dược. Kỹ năng này chia làm hai loại, một loại là có thể trong game học “Luyện dược khoa học”, mà chỉ có thể chế được dược phẩm phổ thông, chỉ có ở đẳng cấp cao mới có thể nghiên cứu ra được cực phẩm hoặc làm tăng tác dụng của dược phẩm. Một loại kia là “Luyện dược kì diệu”, dược luyện ra đều thuộc hàng cao cấp, tuy khi mới bắt đầu hiệu quả không cao như trực tiếp mua từ thương thành nhưng so với loại một vẫn là tốt hơn nhiều.
Đại Giáp ngày trước học đại học y, hắn bị (Minh Thiên) làm cho tức muốn khóc, cuối cùng bỏ không chơi nữa. Hắn thấy hệ thống này trong (Minh Thiên) chính là miệt thị khoa học, vi phạm đến quan điểm phát triển khoa học, nhưng về sau mới phát hiện khi (Minh Thiên) mới phát hành đã gắn mác “huyền huyễn”
Trương Tri Âm mua (Luyện dược bách khoa toàn thư), trực tiếp học (Luyện dược diệu kì). Hắn trước đây không để ý luyện tập chế thuốc bổ máu câp thấp nhất, kỹ năng luyện dược cũng tăng lên cấp hai.
Lấy ra những vật đã tích lũy được, phân loại những cái tốt ra, xem Bách khoa toàn thư để xem có thể chế ra thuốc gì, thấy bên cạnh là một đống thứ không thể dùng để chế thuốc, ví dụ như da thằn lằn. Da thằn lằn là để chế ra giáp hệ Lửa, bởi nó chỉ có ở Tuyệt Long Cốc, mà Tuyệt Long Cốc lại là nơi không phải ai cũng có thể vào được, cho nên giá da thằn lằn được bán rất cao.
Trương Tri Âm định đem những đồ này trự tiếp ném vào phòng giao dịch, đột nhiên nghĩ lại, nghĩ đến cách tốt hơn.
Không bằng trực tiếp mở cửa hàng.
Tại thương thành có thể thuê cửa hàng, tiền thuê một tháng là năm mươi đồng, nhận được năm mươi chỗ bày vật phẩm, nếu như muốn mở rộng phải trả thêm tiền. Sau đó thương thành không thu thêm phí thủ tục nữa, chỉ sau khi mua bán xòn thu lại 1%, có thể lựa chọn hợp lí.
Trương Tri Âm lập tức làm ngay, đau khổ nộp năm mươi nguyên, thành lập một gian hàng tên [Vật kiệu giá phải chăng, dược phẩm], đem những vật liệu mình không cần đến bỏ vào, dược phẩm không dùng tới cũng ném vào tuy không có ai mua, mà năm mươi chỗ cũng là để trống khá nhiều, chi bằng để vào chiếm bớt không gian.
Sau đó tiếp tục nghiên cứu chế thuốc. Ở cấp bậc này luyện thuốc cơ bản cũng vô dụng, luyện ra cũng chỉ là một khối vuông (占地方). Nhưng Trương Tri Âm lại phát hiện ra một phương thuốc hữu dụng – [Đan dược trưởng thành sủng vật], giới thiệu vật phẩm chỉ có một câu: Giúp sủng vật trưởng thành khỏe mạnh.
Trương Tri Âm nhớ tới mèo nhỏ hay nghịch tiểu băng cầu, nhưng đáng tiếc Ân Tiểu Tưởng chỉ có thể phun ra nước đá, cũng không sử dụng được chiêu thức như tiểu cầu.
Ánh mắt toát lên âm mưu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ân Tiểu Tưởng: “Hay ngươi thử xem?”
Ân tiểu Tưởng theo bản năng lùi ra sau: “Ngao…Ô?”
__________________
Cùng lúc đó Ân Niệm trong căn cứ.
Mông Tạp Lập lượn lờ xung quanh: “…”
Hắn tưởng tới đây có thể thấy mèo nhỏ, nhưng Boss chỉ để nó ở căn cứ một ngày, sau liền sai Raton mang trả…
Raton vỗ vai hắn: “Đợi đến khi nào Boss muốn đến gặp tình nhân thì ngươi có thể gặp lại mèo nhỏ”
Mông Tạp Lập: “…” Đáng ghét, sao Boss không trực tiếp ở đấy luôn đi
Một giây sau, hai người phát hiện mình bị khống chế, không thể cử động cũng như nói được.
Bọn họ chỉ có thể nhìn nhau – Xem ra Boss đang tức giận
Có một Boss lợi hại thật phiền
________________
Trương Tri Âm đột nhiên ý thức được thực tế. Ở trong game, từ nơi này chạy đến nơi kia sẽ không qua năm phút, nhưng thế giới này lại không phải vậy.
Tuyệt Long Cốc bốn phía tính ra cũng phải năm trăm km, muốn đi từ đầu này sang đầu kia ngựa chạy không ngừng nghỉ cũng phải gần mười ngày. Hơn nữa quái vật phân bố rộng lớn, phía Đông cũng chính là nơi Trương Tri Âm đang đứng là nơi cấp quái vật tương đối thấp, trong game là khoảng level 30, càng đi về hướng Tây quái vật cấp càng cao, cao nhất là level 80, như vậy đã là cấp cao nhất của người chơi trong game, ở phía Tây còn có một cửa bí mật mà người chơi đều ngóng nhưng chưa từng mở ra – phó bản lịch sử level 90.
Lần trước khi thăm dò bản đồ (Minh Thiên), phát hiện phía Tây Tuyệt Long Cốc “Tử Vong Cốc Địa”, bên trong toàn những tang thi cao cấp, trình độ của người chơi bây giờ khó có thể sống sót trong đó. Hơn nữa bản đồ phía Tây còn chưa mở, mà nghe nói, Tử Vong Cốc Địa phía Tây chính là căn cứ bí mật của Boss.
Phía Đông Tuyệt Long Cốc là một bãi quái level 20 “Làng chài cách biệt với thế giới”, tất cả người trong thôn đều biến thành tang thi, tuy không lợi hại nhưng như tên của nó, đây là một làng chài cách biệt với thế giới bên ngoài, ở đó không có điểm truyền tống, Trương Tri Âm đến đó cũng vô dụng.
Cái Trương Tri Âm chú ý đến chính là phía Bắc Tuyệt Long Cốc, nơi đó là một nơi hoang dã, có thể tìm được căn cứ của người sống sót.
Như vậy Trương Tri Âm nhất định phải rời khỏi khu an toàn, bắt đầu từ bây giờ hướng đến phía Bắc.
Trương Tri Âm xoa đầu Ân Tiểu Tưởng: “Tiểu Tưởng, có sợ không?”
Mèo nhỏ còn chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm hờ “Ngao” một tiếng.
Trương Tri Âm cười cười, vui vẻ bế mèo nhỏ. Trời sinh là người ở chung với động vật, ở một mình lâu sẽ thấy khó chịu.
Bởi vậy, Trương Tri Âm mang theo mèo ngốc, tiến lên đánh quái để thăng cấp, hái thuốc chế thuốc, cũng mua bán kiếm tiền.
Mười ngày sau, khi hắn bị chuông báo thức đánh thức, tiếp tục ở thế giới hiện thực đi làm, trong Minh Thiên dị năng hệ Băng đã lên cấp ba, dị năng tinh chuẩn đã lên cấp hai.
Dị năng lên tới cấp ba sẽ có cơ hội thức tỉnh dị năng giả thứ nhất. Lần này vận may của Trương Tri Âm rất tốt, sau khi thức tỉnh được liệt vào “Kỹ năng Vương Giả” “Đông Dung” chính là kĩ năng mèo nhỏ đã sử dụng để đánh dê đầu đàn ngày trước. Nhưng trình độ của nó còn tương đối thấp, chỉ có thể đóng băng cũng như hòa tan một phần nhỏ đối thủ.
Gian hàng của hắn đã bán ra khoảng hơn 80 đồng, tất cả đều đã bán hết sạch, ít nhất kiếm lại được tiền thuê.
Sau đó lại phát hiện tin tức mới trên diễn đàn.
Phó bản trong (Minh Thiên) chia làm phổ thông, tin anh, ba tầng sử thi, gần nhất là một phó bản tinh anh trung bình, bên trong không chỉ có cơ hội rơi xuống cực phẩm mà còn có thể rơi xuống “Thời trang”, đạo cụ tăng độ thân mật, đạo cụ thú nuôi,… nên mỗi ngày đều có nhóm xoát phó bản này.
Bên trong phó bản có boss mang dị năng giả hệ Hỏa. mà lại là độc, nếu trúng phải sẽ hôn mê, cử động chậm chạp cùng hàng loạt thương tổn khác, đến phó bản này thật không dễ, thường sẽ bị tiêu diệt. Nhưng sau đó người ta phát hiện còn có một đan dược có thể triệt tiêu hỏa độc gọi là “Đan hạ hỏa”, trong lúc đan dược còn đang cháy hàng, nguyên liệu của nó là móng của báo tuyết ở Tuyệt Long Cốc mà nơi này lại rất nguy hiểm nên dẫn đến số lượng không đủ, giá cả quá cao, người chơi lại lần nữa ai oán, lại kêu lên diễn đàn.
Lúc đó, mọi người cùng nhau thương lượng
Tối đó Trương Tri Âm vừa về tới nhà liền mở game, nhanh chóng chạy tới chỗ Boss ôm lấy hắn, liên tiếp sử dụng động tác hôn môi, sau khi bình tĩnh liền mua hộp sô cô la tặng hắn.
Hắn liếc nhìn đạo cụ thương thành, cười cười đánh chữ nói: “Chờ đến khi ta làm ăn phát đạt sẽ mua cho ngươi chiếc nhẫn thủy tinh”
Trong mục quà tặng, chiếc nhẫn thủy tinh xoay tròn tỏa ra ánh hào quang.
Đây là vật ở trong game để thực hiện lễ cưới giữa nhân vật nam và nhân vật nữ, nhưng cho dù là vậy thì người mua nhẫn cũng không nhiều.
Trương Tri Âm tự cảm thấy mình thật ngốc.
Chỉ cần thấy được mặt của Boss là muốn cười, có tin tốt sẽ nói cho y đầu tiên, chính mình cũng không giữ gì mà dâng toàn bộ cho hắn.
Cho dù biết rõ người trước mắt chỉ là một hình ảnh 3D, một dữ liệu nhưng vẫn không kìm lòng được, dần dần coi hắn là người yêu.
Nhưng Ân Niệm, ngươi có biết không?
Trương Tri Âm tắt máy tính, nhắm hai mắt, cười thương tâm.
Hắn thực sự rất sợ ở trong thế giới Minh Thiên kia nhìn thấy Boss bằng xương bằng thịt.
Hắn sợ khi nhìn thấy, Ân Niệm không phải là của hắn.
|
Chương 19 Edit: Kuro
Beta: Ka
Chỗ của báo tuyết cách chỗ nghỉ chân của Trương Tri Âm không xa, cho nên vừa đến hắn liền chuẩn bị đồ đạc, xem xét Ân Tiểu Tưởng rồi tới thẳng đó.
Báo tuyết là loài thụ động nhưng lại sống theo bầy đàn, nếu đánh một con cả đàn sẽ kéo đến.
Đến sào huyệt báo tuyết, Trương Tri Âm ngơ ngác.
Là quái thụ động, một đàn hơn hai mươi con không con nào để ý đến hắn mà chơi đùa, thỉnh thoảng có mọt hai con tò mò nhìn hắn. Thân chúng trắng như tuyết, trên tai lại có màu xanh nhàn nhạt, cái đầu lớn hơn thân một chút, là một quái vô cùng đẹp.
Không giống trong game, những con vật này không giống địch, Trương Tri Âm không nỡ xuống tay.
Bởi chúng rất giống Tiểu Tưởng nhà mình.
Hắn đứng ngơ gần hai phút, một lúc nghĩ đến sự việc trên diễn đàn, lúc sau lại nghĩ đến chiếc nhẫn trong thương thành, sau nữa lại nghĩ đến Y, cuối cùng thở dài, quay người chuẩn bị đi.
Đi được năm bước thấy ống quần bên trái có gì đó kéo xuống.
Hắn cúi đầu nhìn, thấy Ân Tiểu Tưởng dùng móng vuốt nhỏ bám lấy ống quần hắn, miệng cũng cắn, cố gắng leo lên. Là vì mèo nhỏ ôm ống quần làm hắn không đi được, nó khá nhỏ nhẹ nên khi bám lấy ống quần Trương Tri Âm cũng chỉ có chút cảm giác.
“…” Trương Tri Âm nhìn mèo ngốc, lùi về chỗ cũ, ngồi xuống giơ Ân Tiểu Tưởng Lên.
“Lại làm sao?”
Ân Tiểu Tưởng xoay người lại, nhìn vào đàn báo tuyết.
Trương Tri Âm cảm nhận được mèo nhỏ truyền ra một làn sóng cảm.
Còn chưa kịp kinh ngạc, đàn báo lúc trước nô đùa đột nhiên dừng chân, bước lại chỗ hắn, ngồi xuống, đồng thời ngửa đầu lên nhìn … Ân Tiểu Tưởng.
Ân Tiểu Tưởng liếm liếm lòng bàn tay Trương Tri Âm, ngẩng mặt tự đắc “Ngao” một tiếng.
Tiểu Tưởng mang hệ song dị năng? Trương Tri Âm chăm chăm nhìn nó, đoán mò. Dị năng tinh thần của nó cũng không mạnh lắm, nhưng nó cùng chủng loại với báo tuyết, có chút ít huyết thống cho nên có thể dễ dàng áp chế chúng.
Nội dung trong (Minh Thiên) cũng xuất hiện nhiều thứ huyền ảo nên mới thấy loại áp chế quái này. Trước đây Trương Tri Âm đi làm nhiệm vụ đánh khỉ biến dị, không cẩn thận đánh phải một con khỉ vàng tinh anh, kết quả con này chỉ huy hơn hai mươi con khỉ xám phổ thông đuổi hắn về điểm hồi sinh.
Trương Tri Âm vẫn luôn cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến bị một đám khỉ đánh, không nghĩ tới hôm nay mình cũng gặp điều tương tự.
Nhìn đàn báo ngơ ngác ngồi giống học sinh tiểu học, Trương Tri Âm nảy ra một ý.
Hắn chỉ ham tiền, không muốn sát hại tính mệnh.
Trương Tri Âm lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, bước nhanh lên phía trước, ngồi trước mặt một con báo, bắt đầu cắt đi móng vuốt.
Con báo kêu lên một tiếng sợ hãi giống như sắp chết. Nhưng tiếp tục ngồi im ở đó mà không trốn đi.
Trương Tri Âm đột nhiên dừng lại, móng vuốt là vũ khí của nó, cắt mất móng vuốt với giết nó không quá khác nhau.
Lúc này con báo đầu đàn đột nhiên chuyển động, nó kêu lên một tiếng như mèo kêu, đi tới phía Trương Tri Âm nhưng không bày ra tư thế tấn công.
Nó lấy đuôi lướt qua người Trương Tri Âm, sau đó xoay mông bỏ đi, đi hai bước liền quay lại nhìn hắn.
Trương Tri Âm biết ý, vội vàng đi theo.
Báo đầu đàn dẫn Trương Tri Âm vào sào huyệt, chỉ vào nơi có ổ nhỏ. Một bên là lông con báo cởi ra, vẫn còn tỏa ra ánh huỳnh quang vô cùng đẹp, còn một bên là móng vuốt bị rụng xuống.
Con báo nhìn Trương Tri Âm, kêu hai tiếng, vẻ mặt phóng khoáng ý nói: “Cứ lấy đi, đừng khách sáo, cám ơn ngươi đã đến dọn dẹp”
_____________________
Trương Tri Âm khẳng định không thể chế được nhiều đan hạ hỏa đến như vậy nên để lại một ít móng vuốt, số còn lại bán ở gian hàng của mình. Bày liên tiếp năm mươi chỗ trống, dự tính bán ra một phần mười.
Cũng may sever trong (Minh Thiên) không hạn chế số lượng giao dịch, nhưng hắn sẽ không bán quá nhiều.
Kết quả vừa mới bày hàng liền nhận được một đống lời hỏi mua, hỏi mua nhiều có được ưu đãi không, hỏi hắn có bao nhiêu hàng. Trong đó có một tin đến từ một người nào đó
“Mười đồng một chiếc, có bao nhiêu bán bấy nhiêu, có bán không?”
Ý nghĩ đầu tiên của Trương Tri Âm là có thể mua nhẫn rồi.
|