Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi
|
|
Chương 57.
Mang thai đến tháng thứ tám, Hạ Hi cảm thấy thân thể nặng nề như bị trói vậy, bụng cậu đã to đến mức không nhìn được chân, mỗi khi hoạt động rất vất vả, hơn nữa bé con đang lớn dần lên cho nên máy thai cũng ngày càng nhiều. Mệt mỏi cộng với cảm giác chán án khiến Hạ Hi chịu không ít khổ sở, nhưng vẫn không sánh nổi chờ mong trong lòng, cậu rất mong mỏi được gặp đứa bé này.
Để tránh Hạ Hi xấu hổ, Tần Duệ Lâm sa thải hết người làm, thậm chí ngay cả Carlo cũng bị chuyển đến nơi khác, một mình hắn chịu trách nhiệm chăm sóc cho Hạ Hi, mọi việc đều tự mình làm. Đầu tiên hắn bắt đầu nghiên cứu sách dạy nấu ăn, đây không phải lần đầu hắn trải nghiệm nấu ăn nhưng nhìn chung đều thất bại, đây là nhiệm vụ gian khổ bậc nhất của Tần Duệ Lâm,chỉ có điều bây giờ hắn quyết tâm phải làm bằng được.
Một lần không được thì lần hai, mấy lần sau này có tiến bộ hơn một chút, hắn đã thử nghiệm qua không biết bao nhiêu lần mới có thể làm ra một bữa cơm có thể ăn được, gian khổ lại lộn xộn như vậy chỉ nhận được một câu “Cũng ổn” của Hạ Hi liền biến thành tro tàn, cho dù lúc nói câu kia trên mặt cậu vẫn không có biểu cảm gì.
Mỗi tuần Tiffany sẽ đến kiểm tra cho Hạ Hi hai lần, đảm bảo cho thân thể cậu không có vấn đề gì. Lúc này đã có thể nhìn thấy rõ diện mạo của đứa trẻ trong bụng, bé rất khỏe mạnh thỉnh thoảng còn nghịch ngợm đá Hạ Hi một cái. Mỗi lần siêu âm Hạ Hi hầu như đã thấy rõ mặt mũi của bé, lúc thì ngủ say, lúc mừng rỡ đợi ngày đến thế giới này.
Sau khi nghe Tiffany khuyên nhủ, cảm xúc như núi lửa của Hạ Hi dần dần lắng xuống, cậu không còn cãi cọ với Tần Duệ Lâm, cũng không chống cự hắn bất cứ chuyện gì, cho dù vô số lần Tần Duệ Lâm bước vào phòng ngủ cậu cũng duy trì bình tĩnh, không chào đón cũng không phản đối, Hạ Hi dùng thái độ lạnh như băng đối xử với hắn. Hình thức ở chung của bọn họ không hề thú vị, thường là Tần Duệ Lâm sẽ nói luyên thuyên giảng giải cằn nhằn một bên còn Hạ Hi chìm đắm trong thế giới chính mình, thỉnh thoảng ban ơn cho hắn một câu trả lời ngắn gọn thuyết phục.
Điều nay làm Tần Duệ Lâm có cảm giác tái hiện lại kiếp trước, hắn hoảng hốt nhìn thấy “thứ kia” an tĩnh bên cạnh mình, còn Hạ Hi một lời cũng không nói. Hắn kinh hồn bạt vía trải qua những ngày như vậy, khẩn cầu Hạ Hi có thể ở lại đây thêm vài ngày, tuy rằng “thứ kia” sinh ra từ ảo giác nhưng cất giữ một sự rõ ràng, nó có thể kéo hắn lên bờ nhưng cuối cùng sẽ từ chối, mặc cho hắn chìm sâu vào lao ngục ảo ảnh, nhưng cảm giác giả dối xa xỉ này vẫn còn hạnh phúc hơn là mất đi Hạ Hi. (không hiểu đoạn này lắm)
Hai người không nói ra nhưng lại ngầm hiểu lẫn nhau.
Mỗi sáng Tần Duệ Lâm sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Hi, cậu chỉ cần đi ra là có ăn, có khi lại ăn trên giường, những lúc đó là do Tần Duệ Lâm kiên trì bưng đến tận giường, cậu nằm trên giường, hắn kiên nhẫn cầm từng thìa đút từng miếng cho cậu. Hạ Hi hé miệng, thậm chí mắt cũng không thèm mở, lặp lại như vậy nhiều lần cho đến khi cậu lắc đầu bảo dừng.
Trước khi đi đâu, Tần Duệ Lâm cũng giao lại các chú ý cần tuân theo, không được ăn đồ lạnh, không vận động mạnh, việc nhà cứ để đó khi về hắn sẽ làm, đói bụng thì tìm đến tủ lạnh, hắn đã làm sẵn những món Hạ Hi thích ăn chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được, có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho hắn bất cứ lúc nào, phải chú ý nghỉ ngơi, phải đi tất mới được đi trên sàn, nếu không sẽ bị nhiễm lạnh.
Cho dù công việc bận rộn thế nào hắn cũng rút thời gian ra để ăn tối cũng Hạ Hi, sau đó giám sát cậu uống hết canh thuốc bổ, món này không thể lựa chọn yêu sở thích của cậu mà cần bổ sung dinh dưỡng. Cũng có lúc Hạ Hi cố tình đối đầu với hắn, không cẩn thận làm đổ bát,…nhưng Tần Duệ Lâm vẫn không chút tức giận, thứ hắn lo lắng đầu tiên là Hạ Hi, phải kéo tay cậu ra xem có bị bỏng không, đồ rơi vỡ có va vào chân không, lúc đánh hắn tay cậu có đau không.
Từ trước đến nay hắn chưa từng chăm sóc người nào cho nên rất sợ sẽ khiến Hạ Hi mất vui, hắn thấp thỏm lo âu, lòng ngập tràn sợ hãi, hận không thể nâng Hạ Hi lên trời. Nhưng Tần Duệ Lâm cũng biết cậu không thèm để ý, chí ít bây giờ cậu vẫn chưa động lòng, mỗi giây mỗi phút cậu đều bình tĩnh đến mức Tần Duệ Lâm cũng không biết nên làm thế nào.
Hắn không biết nên làm sao bây giờ.
Buổi tối Tần Duệ Lâm theo thường lệ mát xa cho Hạ Hi, cậu duỗi người ra, vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm quyển truyện tranh, có vẻ rất hứng thú. Đầu tiên Tần Duệ Lâm bóp chân cho Hạ Hi, cả quá trình đều len lén quan sát nét mặt cậu, sợ chính mình nặng tay sẽ làm cậu đau, cảnh tượng này đã xảy ra rất nhiều lần cho nên hắn chỉ cần liếc mắt nhìn đã có thể phân biệt được vui buồn của đối phương. Cho dù Hạ Hi vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm, nhưng quan sát lâu hắn có thể tìm ra cảm xúc nhỏ nhất từ cậu.
“Chân vẫn còn sưng, em phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một tí, em cần anh đi dạo bộ cùng không? Bình thường không được vận động nhiều, may sao còn có sự điều chỉnh từ thức ăn, nếu em không thích thì vẫn phải cố gắng ăn chút thịt, như vậy mới bổ sung đủ protein được.’
Tầm mắt Hạ Hi vẫn tập trung trong quỷên truyện tranh, sau khi nghe hắn nói cũng không phản ứng gì.
Tần Duệ Lâm nắm lấy chân cậu, vừa truyền hơi ấm vừa tiếp tục nói: “Anh nghe nói rất nhiều người trong quá trình mang thai sẽ béo lên, nhưng em trước sau chẳng có gì thay đổi, không biết như vậy có ảnh hưởng đến sức khỏe em không, nếu như dinh dưỡng không cân đối thì làm sao bây giờ?”
“Tôi béo lên 5kg rồi.”
“Mới 5kg, căn bản chẳng thay đổi gì, anh còn nghe nói có người lúc có thai béo lên ba bốn mươi cân, thật sự muốn em béo lên chút nữa, như vậy anh mới có thể yên tâm một chút. Còn chưa đến hai tháng nữa, anh nghe nói chuyện sinh non rất nguy hiểm, nhất là thể trạng của em. Sao chân em lạnh vậy, hôm nay không ngâm nước thuốc à?”
“Không, thứ kia có mùi lạ.”
Tần Duệ Lâm bỏ cái chân được sưởi ấm của Hạ Hi vào trong chăn, sau đó tiếp tục chiến đấu với cái chân còn lại, hắn bóp nhẹ, Hạ Hi nhịn không được đá cho một cái, sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn.
Tần Duệ Lâm liếc nhìn cậu, sau đó cẩn thận lôi cái chân kia ra, vừa nịnh nọt nói: “Anh sẽ cẩn thận hơn, không làm em nhột nữa.”
Hạ Hi không cử động nữa, Tần Duệ Lâm càng làm cẩn thận hơn, hắn sửa ấm cái chân còn lại xong, thấy tâm trạng Hạ Hi tốt hơn một chút, dặn dò: “Đó là thuốc đặc hiệu dành cho em, dùng xong sẽ không bị lạnh chân nữa, mùi vị khó ngửi một chút cũng đòi hỏi kiên trì, thuốc này có lợi cho thân thể em.”
“Ừ…”
“Eo có đau không?”
“Có chút.”
“Anh sẽ mát xa giúp em, sau đó đùng duy trì mãi một tư thế, rất dễ mệt mỏi.”
Hạ Hi đặt truyện tranh lên đầu giường, dụi dụi mắt, mệt mỏi rã rời nói: “Quên đi, tôi buồn ngủ rồi.”
Tần Duệ Lâm lập tức xuống giường, hắn vòng lên đầu giường đỡ Hạ Hi, chờ cậu ngủ xong lại đem chăn dém thêm môt lần nữa, từ lúc mang thai giấc ngủ Hạ Hi rất ngắn, bụng lớn ra khiến cậu muốn chuyển mình cũng khó khăn,giống như một bao quần áo lớn sít sao gắn lên người cậu, chỉ có điều câu cam tâm tình nguyện đeo nó lên.
Tần Duệ Lâm chờ Hạ Hi nhắm mắt liền tắt đèn, sau đó nhẹ nhàng lật chăn đệm dưới đất, ánh mắt hắn đọng lại trên người Hạ Hi, mang theo sự cố chấp điên cuồng không gì có thể phá hủy nổi.
Yêu hận sân si, chỉ liên quan đến một người.
…………………
Lúc Hạ Hi buồn phiền xoay người nhặt quần áo bẩn bị rơi xuống đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại quốc tế, nọi dng đối phương nhắc đến khiến cậu ngẩn người một chút, sau đó mới nhanh chóng nhớ lại lý do, khương liêm đã sớm nhắc qua với cậu, bởi vì tuyên truyền phim điện ảnh « đi vào giấc mộng » cậu liên tục vắng mặt nên đành phải sắp xếp một cuộc trò chuyện qua video, cậu cũng không nói gì nhiều, chỉ cần chào hỏi khán giả một chút, thêm chút phổ biến cho « đi vào giấc mộng » là tốt rồi.
Đạo diễn hàn huyên với Hạ Hi mấy câu, sau đó nhắc nhở cậu còn nửa giờ nữa bắt đầu thu chương trình, bọn họ sẽ quay video 40 phút như yêu cầu.
Hạ Hi tùy cơ ứng biến, bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi không thành vấn đề.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Hi ngay lập tức gào to Tần Duệ Lâm đang hăng hái giặt quần áo, cậu còn có nửa giờ thôi, bản thân nhất định không kịp rồi. Thực ra, khương liêm đã cung cấp thông tin thời gian cho Hạ Hi, lúc đó cậu nhớ rõ lám, không ngờ rằng đảo mắt một cái đã ném lên 9 tầng mây luôn, cậu đối với bệnh hay quên của mình cảm thấy không còn thuốc chữa nữa rồi.
Tần Duệ Lâm nhanh chóng chạy lại, tay hắn còn dính bọt xà phòng, vẻ mặt lo lắng hỏi Hạ Hi có chuyện gì.
Hạ Hi không kịp giải thích, cậu nói nhanh: “Tôi phải quay video, đem quần áo của anh đến đây, tôi không thể mặc thế này được!”
Tay chân hành động trước não, Tần Duệ Lâm cũng không hỏi nhiều, lập tức làm theo lời Hạ Hi nói, hắn mang đến một bộ quần áo rộng rãi của mình đến, sau đó giơ lên hỏi Hạ Hi: “Cái này có được không?”
Hạ Hi để ý mặt mình không xong rồi, cậu ở đây mấy tháng, mấy loại sản phẩm dưỡng da, vuốt tóc cũng không có, may lúc trước còn mang theo đồ trang điểm thì lúc này miễn cưỡng ứng phó được. Cậu quay đầu nhin Tần Duệ Lâm, sau đó nói: “Cái này đơn giản quá, đổi cái nào màu mè chút.”
Tần Duệ Lâm lại một lần nữa đi đổi đồ, Hạ Hi có cảm giác rất không tốt.
Đổi tới đổi lui, Tần Duệ Lâm không khỏi bất đắc dĩ nói: “Trò chuyện là được rồi, còn muốn nhìn video làm gì chứ?”
Một bên Hạ Hi đắp phấn lên mặt, một bên lạnh nhạt nói: “Bởi vì fan nghi ngờ tôi bị bắt cóc, ngay cả hậu kỳ phim cũng không tham gia, cuối cùng tôi vẫn phải lộ mặt thôi.” Có điều cũng may thân thể cậu béo lên nhưng mặt không thay đổi gì, nếu không cậu cũng không dám gây kích động đến khán giả được.
Có điều không phải hầu hết fan đều nghi ngờ, dù sao bây giờ là tuyên truyền phim, các diễn viên khác đều ra sức tuyên truyền, cậu không có cách nào tham gia, cuối cùng vẫn phải chường cái mặt ra mới được.
“Vậy em… ” Tần Duệ Lâm nhìn thoáng qua bụng Hạ Hi: “Nên làm sao đây?”
Hạ Hi đưa tay đặt ngang ngực, khó có khi kiên nhẫn mở miệng nói: “Ống kính sẽ quay đến đây, quần chắc tôi không mặc được rồi, cho nên chỉ cần mặt phía trên, dù sao cũng không ai biết.”
Đúng vậy, sẽ không có ai biết.
Người khán giả nhìn thấy là một Hạ Hi ăn mặc chỉnh tề, đẹp trai ngập tràn mị lúc, mà không ai biết rằng cảnh tượng bên ngoài thực sự khác biệt thế nào.
Hết chương 57.
|
Chương 58
Trường quay không còn chỗ trống, chỉ có tiếng người xôn xao.
Hạ Hi nhìn lên màn hình lớn, trường quay như một đợt thủy triều đang dâng lên, cậu có thể nghe vô số khán giả đang hô to tên mình, các cô đứng dậy vẫy tay hoặc dùng điện thoại không ngừng chụp ảnh, ống kính dừng lại ở khán giả rất lâu, người dẫn chương trình cười nói: “Anh Hạ, bây giờ là trường quay « Chưa nghĩ ra tên » , anh có thể nhìn thấy khán giả không? Đầu tiên hãy cùng chào hỏi các cô gái nào.”
Hạ Hi cười nói: “Mọi người khỏe, tôi là Hạ Hi, thật đáng tiếc là không thể đến tham gia chương trình cũng bởi nguyên nhân từ thân thể, bây giờ tôi vẫn đang ở bên Mỹ, nếu ai nhớ tôi thì có thể gặp mặt nha.”
Trường quay xôn xao, người dẫn chương trình kinh ngạc nói: “Chờ chút đã, anh Hạ mau gửi địa chỉ đi chứ?” hắn nói xong còn liếc mắt nhìn khán giả: “Tận dụng cơ hội nào, các bạn còn không mau nhớ kỹ.”
Hạ Hi vô tội nói: “Chờ « Đi vào giấc mộng » chiếu, không phải là là có thể gặp mặt.”
“Tim khán giả vỡ rơi đầy đất, anh yên tâm, đợi đến lúc chiếu phim chúng ta nhất định hẹn nhau, còn nữa anh Hạ nói thân thể có vấn đề, bây giờ đã tốt hơn chưa?”
“Không sao cả, bệnh cũ lại tái phát, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là được.”
An Văn chăm chú nhìn Hạ Hi, lúc này nhịn không được quan tâm nói: “Anh có giữ gìn thân thể thật tốt, tuyên truyền phim cứ giao cho chúng tôi là được rồi.”
“Được rồi, gánh nặng này không nhẹ đâu.”
“Anh thực sự không có chuyện gì sao? Sắc mặt anh nhìn rất nhợt nhạt, nhất định phải chú trọng đến giấc ngủ, thân thể tốt mới là quan trọng nhất.”
Giọng của cô hàm chứ bao nhiêu quan tâm, không hề có chút giả tạo, Hạ Hi không khỏi xúc động: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng chăm sóc bản thân.”
An Văn cười tươi, nét mặt khó nén vẻ cô đơn, cô thực sự có tình ý với Hạ Hi nhưng nước chảy vô tình, Hạ Hi tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, vẫn chưa từng xảy ra scandal nào, tất nhiên là có nguyên nhân, tuy nhiên nếu Hạ Hi không muốn đề cập đến thì cô cũng không đi hỏi đối phương.
Thích một người, không phải hy vọng người có thể sống hạnh phúc hay sao.
Nhưng cô cũng biết dùng hành động thực tế thể hiện thái độ của mình, bất cứ lúc nào, chỉ cần Hạ Hi đồng ý tiến đến, cô sẽ mãi mãi đứng yên tại chỗ, cho đến khi hy vọng bị hủy diệt.
Sau khi hai người nói chuyện với nhau, Hạ Hi cảm nhận rõ bầu không khí trong trường quay trở nên mờ ám, cậu ngẩn người một chút, sắc mặt vẫn giữ nguyên như thường nhưng trong lòng thực sự xấu hổ vài phần, dù sao cậu cũng hiểu rõ tâm tư An Văn, nói mấy câu đó cũng không dễ làm vẻ người bình thường được.
Cậu biết tâm tư An Văn nhưng cũng hiểu sẽ không có chuyện gì xảy ra, cần gì phải cho đối phương hy vọng.
Người dẫn chương tình cũng khách quý trong trường quay chỉ cười mà không nói, khán giả cũng ồn ào ủng hộ, An Văn có chút luống cuống, không dám liếc mắt nhìn Hạ Hi nữa. Hạ Hi không còn cách nào đành dứt khoát làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần không ai lên tiếng làm rõ thì cậu nhất định giấu nó xuống tận đáy lòng luôn.
Người bất mãn nhất chắc chính là Tần Duệ Lâm.
Hắn trốn phía sau phía sau điện thoại, tuy rằng không thấy hình ảnh trường quay nhưng vẫn nghe được tiếng người gào thét ồn ào. Lúc đầu hắn còn vì nhân khí của Hạ Hi mà vui vẻ, nhưng sau đó nhanh chóng nghe được những âm thanh phiền muộn, hắn có thể phân biệt được giọng của An Văn. Lúc quay « Đi vào giấc mộng », hắn có ấn tượng cực kì sâu sắc với nữ diễn viên này, đương nhiên, canh cánh trong lòng chính là cảnh Hạ Hi hôn An Văn, tuy rằng nó chỉ ngắn gọn trong vài giây, song cũng đủ làm hắn thèm muốn đến đỏ cả mắt.
Hắn điên cuồng kiếm chế nội tâm bat an, hai người cứ một câu lại một câu, Tần Duệ Lâm ghen tị đến phát cuồng. Hắn đã tiến đến giai đoạn lo lắng, cho dù ai có ý định xâm nhập cũng khiến hắn phát cuồng như dã thú.
Từ lâu hắn đã đem Hạ Hi nằm dưới trướng của mình, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai mơ ước.
Đang lúc Hạ Hi nói chuyện với An Văn, Tần Duệ Lâm đột nhiên đứng dậy, bóng hắn bao phủ Hạ Hi, đang chuẩn bị há mồm muốn nói thì bị Hạ Hi trừng mắt liếc một cái, sau đó dựng thẳng một ngón tay đặt bên mép, hiệu quả của động tác này thật thần kì, Tần Duệ Lâm suy nghĩ một lát sau đó nghe lời ngồi xổm xuống, dùng hai tay nâng cằm, ánh mắt si mê nhìn Hạ Hi chằm chằm.
May mắn thay không ai phát hiện động tác nhỏ này của Hạ Hi, qua loa vài chuyện, lại trả lời mấy vấn đề của người dẫn chương trình rồi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện qua video.
Tần Duệ Lâm nịnh nọt lấy lòng xịch dần đến chỗ Hạ Hi, vừa ném điện thoại lên đầu giường, vừa đỡ Hạ Hi đang mệt ngẩn người nằm xuống nghỉ ngơi. Bởi vì trò chuyện qua video nên cậu ngồi trên ghế sô pha, cũng không tựa lưng vào ghế mà cố gắng ngồi thẳng thắn, cậu cố gắng không cho bất kỳ kẻ nào phát hiện bất thường cho dù chuyện đó cũng không phải quá phải để ý.
Hạ Hi hưởng thự sự phục vụ của Tần Duệ Lâm nhưng vẫn chưa quên hành động bất thường vừa nãy của hắn: “Anh muốn nói gì?”
Tần Duệ Lâm cẩn thận từng tí nói: “Anh sợ em sẽ tức giận.”
“Đáng lẽ anh không nên hành động như vậy, lỡ may bị người khác nghe thấy được thì sao, đó mới là nguyên nhân tôi tức giận.”
Tần Duệ Lâm thấp giọng nói: “Anh không thích An Văn, cô ta có ý đồ với em.”
“Ý đồ? Đó là một từ miêu tả không sai nhỉ.” Không nghe ra tâm trạng Hạ Hi: “Nhưng từ này phải áp dụng cho anh mới đúng.”
Tần Duệ Lâm trầm mặc một hồi, chân thành nói: “Anh yêu em.”
Hạ Hi dường như không có chút phản ứng nào với lời này, cậu khẽ ừ một tiếng, giọng điệu nói cho có lệ: “Ừm, tôi biết.”
Tần Duệ Lâm ngừng động tác, khổ sở trong mắt như châu chấu ùn ùn kéo đến, hắn nắm vai Hạ Hi nhưng không dám dùng sức lớn. Hạ Hi ngay bên cạnh hắn, rõ ràng khoảng cách ngắn đến mức vươn tay là có thể đụng được, vậy mà hắn có cảm giác thật là xa xôi, bây giờ Hạ Hi như một cái bóng, cậu giấu đi tất cả lo lắng nhưng điều này không có nghĩa là tâm tư thực sự biến mất.
Một ngày nào đó những tâm tư này tích thụ từng chút từng chút một rồi biến thành thuốc nổ, sau đó nổ hắn đến thi thể cũng không còn.
Có điều hai người không biết rằng một tuần sau khi chương trình ra mắt, Tieba*đột nhiên xuất hiện hai bài viết, chủ bài viết còn phân tích từng chi tiết thay đổi biến hóa, đào bới dấu vết chuyện giữa Hạ Hi và An Văn.
Chú thích: Tieba là là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003, có địa chỉ tieba.baidu.com
Tiêu đề: đào bới quan hệ âu sắc giữa Hạ Hi và An Văn.
Chủ lầu còn đào bới từ hồi hai người mới gia nhập đoàn làm phim, hắn thu thập được hần như tất cả tài liệu, thậm chí cũng biết ngay cả chuyện An Văn đưa canh gà cho Hạ Hi, đương nhiên sự kiện quan trọng là ở trường quay. An Văn đứng mũi chịu sao không nói hai lời, mọi người đều biết An Văn không phải là người hay nhiệt tình với người khác, cho nên có thể nói An Văn đối xử với Hạ Hi không bình thường.
Lâu chủ còn phân tích theo hướng ánh mắt, cuối cùng cho mọi người một cái kết luận: An Văn thầm mến nhưng Hạ Hi lại vô tình với cô ấy.
Một tiêu đề khác: tìm kiếm người bí ẩn ở chung với Hạ Hi.
Hạ Hi làm thế nào cũng không ngờ được sẽ có người từ hình ảnh qua gương mà phát hiện bóng Tần Duệ Lâm, cho dù chỉ là vài giây đồng hồ ngắn ngủi, không thấy rõ mặt nhưng cũng đủ làm nên tin tức: thứ nhất: Hạ Hi không sống một mình, điều này không thích hợp với cậu, tuy nhiên Hạ Hi che giấu cũng thật khéo léo. Thứ hai, đó là một người đàn ông, khung xương của hắn to lớn, theo phân tích độ cao thì gương cao chừng 1m6, mà vẫn chưa đến vai người đàn ông này, điều đó chứng tỏ ít nhất hắn phải cao 1m85cm. Thứ ba: người đàn ông này rất có tiền, thấp thoáng bên trong ống kính là toàn là dụng cụ gia đình của nhãn hiệu nổi tiếng, thậm chí còn có tượng điêu khắc của bậc thầy, trong khi Hạ Hi ở nước Z không hao tâm tổn phí trang trí như thế này.
Nhưng tại sao Hạ Hi lại ở trong nhà người đàn ông bí ẩn này, đúng là rất khó hiểu.
Sau khi hai bài viết này được đăng tải dẫn đến một cơn bão lớn trong cộng đồng mạng, có người ra sức ủng hộ bình luận như thần của chủ bài viết, cũng hết sức suy đoán người bên cạnh Hạ Hi. Lại có người chỉ trích hắn bịa chuyện bậy bạ, tung lên thông tin sai sự thật, thậm chí sức tưởng tượng của cư dân mạng còn phong phú đến mức nghĩ là quỷ hiện hồn.
Cho dù thế nào cũng chẳng có ai đứng ra giải thích, đây cùng lắm chỉ là trò đùa tiêu khiến, mục đích là chiếm lấy sự quan tâm của cư dân mạng, dù sao nghe qua phân tích có vè hợp tình hợp lý nhưng tìm hiểu cặn kẽ lại thấy chỗ hở chồng chất. Một người viết bài mà không có bằng chứng gì, chắc chắn là không đáng tin rồi.
……………….
Bây giờ Hạ Hi đang ở nước Mỹ xa xôi, tất nhiên không rảnh quan tâm đến chuyện này, cậu đã mệt mỏi lại thêm mệt mỏi, cậu tin cư dân mạng đã biết đến Tần Duệ Lâm sau khi bài viết xuất hiện. Cậu cũng không khỏi thở dài ngao ngán khi lướt qua phản ứng cư dân mạng sau bài viết.
Thì ra ngay tại thời điểm này, hình tượng của cậu trong mắt cư dân mạng bắt đầu điên cuồng thay đổi.
Mang thai tháng thứ 9, chỉ cách ngày sinh dự đoán 3 tuần, tâm trạng Hạ Hi bắt đầu trở nên nôn nóng, bụng nhô cao khiến cậu khó chịu không gì sánh được, không chỉ có đi lại bất tiện thậm chí chỉ cần xoay người cũng hao hết sức lực. Bình thường cậu đã mất ngủ, bụng thỉnh thoảng lại đau đớn đến mức khó chịu nổi. Đây không phải lầ đầu cậu trải nghiệm những chuyện này, trước đây là do bản thân cố nén nhịn, nhưng bây giờ Tần Duệ Lâm không chút sợ hãi hết lần này đến lần khác vọt ra trước mắt cậu, có điều lúc nào cũng không được, cậu đã chạy từ lúc nào rồi.
Hạ Hi không còn cách nào nhìn thì sẽ phát giận, cậu vứt bát đũa, món ăn Tần Duệ Lâm đưa cho xuống đất, hắn cũng không tức giận, kiên trì chùi rửa sàn nhà, sau đó một lần lại một lần trấn an cảm xúc cho Hạ Hi. Lúc Hạ Hi mất ngủ, hắn cũng sẽ là người đầu tiên phát hiện, đứng bên cạnh giường xoa bóp thân thể giúp cậu, có lẽ là mong có thể giúp Hạ Hi thả lỏng thân thể.
Khoảng thời gian này trôi nhanh như ngựa chạy, tuy rằng hai người thường xuyên xảy ra xung đột nhưng Tần Duệ Lâm vẫn vui vẻ chịu đựng, hắn hưởng thụ mỗi giây mỗi phút được ở cùng Hạ Hi, chỉ cần cậu đưa một bát cơm cho hắn thôi, lòng hắn đã vui đến không biết trời đât.
Hắn thiết tha hy vọng khoảng thời gian này sẽ mãi mãi không trôi đi, rồi lại hy vọng Hạ Hi có thể vượt qua quãng thời gian này nhanh chóng, để cậu sớm thoát khỏi những khổ sở, hắn rơi vào vòng tròn mâu thuẫn cực kỳ phức tạp.
Nhưng sự thật đã chứng minh, thời gian không bao giờ đứng yên.
Chuyện gì nên tới sẽ tới, chuyện gì xảy ra sẽ phải xảy ra.
Hết chương 58.
|
Chương 59.
Hạ Hi mang thai đến tuần thứ 40 thì phải khẩn cấp đưa vào bệnh viện mổ sinh, lúc này cách thời gian sinh dự tính 1 tuần. Tần Duệ Lâm bất an đứng chờ trước cửa, tâm trạng căng thẳng như dây đàn, đèn cửa phòng sinh đỏ lên, đầu hắn gần như trống rỗng, lo lắng sốt ruột không yên.
Đó là một khoảng thời gian rất dài, một tấc hắn cũng không rời phòng phẫu thuật, tim phổi hắn vì người trong phòng sinh mà rối bời sốt ruột, cho dù bác sĩ đã nhiều lần đảm bảo hắn nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình, nhưng Tần Duệ Lâm vẫn không cách nào yên lòng, hắn không khống chế được những suy nghĩ viển vông, sau đó cả người bị dọa đến mặt trắng bệch, dù sao đây cũng là một cuộc phẫu thuật lớn, cũng có khả năng phát sinh biến cố ngoài dự tính.
Huống chi chỉ cần nghĩ đến đau đớn khi phẫu thuật hắn hận không thể lấy thân mình ra thay để Hạ Hi không phải chịu đau đớn dày vò.
Ngồi canh ngoài phòng phẫu thuật hai giờ thì cánh cửa bất ngờ mở ra, Tần Duệ Lâm đứng dậy nhưng không đứng vững nổi, hắn hoảng hốt chạy lại song không nhìn đứa bé mới sinh mà muốn chạy thẳng vào trong phòng phẫu thuật, y tá vội vàng ngăn hắn lại, kêu to: “Ngài Tần, ngài chờ một chút, bác sĩ vẫn đang khâu vết thương và làm thu dọn, ngài đi vào sẽ làm ảnh hưởng đến phẫu thuật.”
Tần Duệ Lâm không yên lòng ồ lên một tiếng, bước chân vẫn cố đi vào bên trong cho đến khi không nhìn thấy gì mất thất vọng buông tha, ánh mắt hắn đỏ lên nhìn phía y tá, giọng điệu cực kì khẩn cấp: “Em ấy có sao không?”
“Không có vấn đề gì, phẫu thuật rất thành công, là một bé trai, ngài có muốn qua xem không?”
Tần Duệ Lâm lúc này mới thả lỏng một hơi, tầm nhìn rơi xuống đứa trẻ nằm trong lòng y tá, hắn cẩn thận bước đến quan sát, sau đó dùng tay nhẹ nhàng sờ lên da thịt mềm mại của đứa con, trẻ con mới sinh nhìn không đẹp lắm, mặt mày nhăn nhúm, da thịt đỏ hồng nhưng cơ hồ là một khuôn từ Hạ Hi, mũi này, miệng này, thậm chí khuôn mặt cũng đều giống, điều này làm Tần Duệ Lâm không khỏi cực kỳ yêu thích, hắn nghĩ đến đây là đứa con Hạ Hi muôn trùng khổ sở mới sinh ra được, trong lòng xúc động đến mềm nhũn.
“Chăm sóc bé thật tốt.”
“Ngài Tần, ngài thì sao?”
Tần Duệ Lâm tập trung tinh thần nhìn phòng phẫu thuật, chân thành nói: “Tôi đợi em ấy.”
30 phút phút sau, Hạ Hi được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, Tần Duệ Lâm cuống quít chạy đến, cậu nhìn rất yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, hắn yêu thương nhìn cậu, thấp giọng nói: “Đau không?”
Hạ Hi lắc đầu: “Có thuốc gây mê.”
Hạ Hi được đẩy đến phòng bệnh, Tần Duệ Lâm vẫn khom lưng nắm tay cậu, tâm trạng hắn có chút kích động, rồi lại yêu thương không che giấu nổi. Vào phòng bệnh, Tần Duệ Lâm nhanh chóng tiếp nhận chuyện chăm sóc Hạ Hi, hắn cẩn thận bế cậu lên giường bệnh. Từ khi tiến vào phòng, ánh mắt Hạ Hi đã rơi vào đứa trẻ, cậu còn chưa mở miệng, Tần Duệ Lâm đã hiểu ý mang con đến cho cậu.
Vết thương không có cảm giác gì nhưng Hạ Hi cũng hiểu đây chẳng qua là do tác dụng của thuốc gây tê, chờ thuốc hết, đau đớn sẽ đổ ập vào. Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn đứa con bên cạnh, trong lòng vui sướng hạnh phúc đến không thể nào che giấu nổi, cậu nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve gương mặt con, khuôn mặt nhăm nhúm làm cậu yêu thích vô cùng, cùng lúc đó bé cũng mở mắt ra nhìn cậu, tuy rằng trên mặt không có cảm xúc gì nhưng cũng khiến Hạ Hi cmr thấy thỏa mãn không gì sánh được.
Mọi gian khổ đau khó chịu đều vì giây phút đáng giá này.
Lúc Hạ Hi ở cùng con, Tần Duệ Lâm đi tìm Tiffany, hỏi xem hậu sản có gì cần chú ý, thậm chí ngay cả cách chăm sóc trẻ con thế nào hắn cũng hỏi. Hắn chưa từng chăm sóc trẻ con sơ sinh yếu ớt đến mức bế trong tay cũng sợ bay đi mất, ngay cả khi Tần Thần được đưa đến Mỹ, hắn chỉ đơn giản tìm vú em đến chăm sóc.
Nhưng bây giờ lại khác, hắn muốn tự mình chăm sóc đứa con này thật tốt, sau đó bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ với bé, hắn yêu Hạ Hi, cũng sẽ yêu thương đứa con này.
Đêm sau phẫu thuật, vết thương bắt đầu đau đớn mãnh liệt, Tần Duệ Lâm bé con ra ngoài, sau đó ngồi trên giường cắn răng chịu đựng với Hạ Hi một đêm. Hạ Hi đã đau đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, căn bản không có cách nào ngủ, sau đó cáp tốc dùng thuốc giảm đau mới dịu một chút.
Tần Duệ Lâm đã tìm xong vú em từ cách mấy tháng trước ngày sinh dự tính, chỉ cần phụ trách cho sữa cho bé, còn lại lại bé gần như luôn theo bên Hạ Hi. Trong khi vú em cho bé bú, Tần Duệ Lâm đỡ Hạ Hi đi lại, như vậy mới có ích cho việc tuần hoàn máu, thúc đẩy khôi phục chức năng đường ruột, còn khiến khí hơi trong đường ruột nhanh chóng ra ngoài.
Sau khi phẫu thuật không được nằm lỳ trên giường, dựng người xuống giường là giai đoạn hành hạ người nhất, đặc biệt Hạ Hi phải nhịn đau xoay người liên tục, mỗi một lần đều là dày vò địa ngục, đau đớn làm cậu không thể thở nổi.
Bởi vì lý do thân thể nên việc chăm sóc bé mấy ngày trước đều do Tần Duệ Lâm, thực ra Hạ Hi có đề nghị vú em tới chăm sóc, dù sao lĩnh vực này cũng có kinh nghiệm, so với Tần Duệ Lâm mới học nghề tốt hơn bao nhiêu lần, nhưng Tần Duệ Lâm lại kiên trì lắm, dù là kẻ mới học nghề lại có tinh thần hiếu học cực kỳ. Hơn nữa Hạ Hi cũng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hai người đụng chạm cũng không xảy ra vấn đề gì.
Bú sữa, tắm, ngủ, đây là ba chuyện duy nhất trẻ con làm. Ăn ngủ, ngủ ăn, là từ để hình dung sâu sắc nhất, tuy nhiên trong quá trình này cũng xuất hiện không ít bối rối.
Giống như trớ sữa, lúc Tần Duệ Lâm ôm con đưa cho Hạ Hi, không hiểu sao con mới ngủ được một chút thì bắt đầu trào ngược sữa ra ngoài, cậu hồn nhiên không phát hiện ra, Tần Duệ Lâm thay đổi ga giường rồi ôm con đi dạo một lát, sau đó mới ôm đến phòng bệnh cho Hạ Hi.
Còn thêm đi tiểu không ra nước, có lần Tần Duệ Lâm đang thay tã cho bé, con thỏ nhỏ lại bắn cho hắn một bãi, hắn đứng ngốc luôn tại chỗ, Hạ Hi thấy được không khỏi cười ầm lên. Tần Duệ Lâm chưa từng bị kẻ nào đá lên đá xuống như vậy, thử hỏi ai dám tè bậy lên người hắn, vậy mà lần đầu tiên cứ dâng lên cho con thỏ nhỏ chết tiệt. Vậy mà hắn chẳng tức giận gì, người khác có trách móc thế nào nhưng hắn đây không thèm để ý một chút.
Đứa nhỏ sinh được năm ngày, thân thể Hạ Hi cũng khôi phục không tệ, cậu nói Tần Duệ Lâm bật laptop lên sau đó gọi video cho Tần Thần. Từ sau khi xảy ra chuyện Tần Vũ Hoan, quan hệ giữa hai người với Cố Lam lạnh nhạt hơn rất nhiều, cho nên không gửi Tần Thần lại Tần gia mà tiếp tục ở lại phòng Hạ Hi, Tần Duệ Lâm bố trí hộ tống nhóc, xong ở lại nước Z chăm sóc luôn.
Ban đầu Hạ Hi rất lo lắng, sau đó thấy sắc mặt hồng hào của Tần Thần, không có xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng thả được xuống.
Sau khi video được kết nối, khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Tần Thần hiện lên trên màn hình, nhóc nằm sấp trước màn hình, vừa nhìn thấy Hạ Hi liền kếu lên: “Daddy, người quên còn có đứa con trai này đúng không?”
Vẻ mặt đáng thương của nhóc khiến Hạ Hi buồn cười: “Ba quên ai cũng không thể quên con trai đáng yêu ngoan ngoãn con được.”
“Daddy, cha con có bên cạnh không?”
Hạ Hi nhìn thoáng qua Tần Duệ Lâm, lắc đầu nói: “Làm sao vậy?”
Tần Thần giơ tay che miệng, khuôn mặt áp vào màn hình, nhóc thì thầm nói: “Daddy, thực ra con thích người hơn cha 10000 lần, người đừng ở với hắn, quay lại với con có được không? Con sẽ đối xử với người thật tốt!”
Bé nghiêm nhiên lại dùng giọng điêu tranh thủ tình cảm khiến Tần Duệ Lâm nhất thời không biết nói gì, bây giờ hắn không chỉ phải đề phòng người ngoài mà còn phải đề phòng con trai!
Nhưng khiến Tần Duệ Lâm ghen tỵ chính là Hạ Hi thích thú cười cười, gật đầu nói: “Được.”
“Daddy, con yêu ba!” Tần Thần hưng phấn nói: “Con đã nói với ba rồi, cha con sợ nhất là nhột, nếu hắn không tha cho ba thì cứ dùng sức gãi hắn, hắn nhất định phải sợ! Ba muốn làm gì thì làm đó! Cha hơi quá đáng, con cũng muốn cùng ba sống thế giới hai người! Nhưng mà daddy hứa phải giữ bí mật đó, nếu như cha con biết được thì hắn nhất định sẽ đưa con đến chỗ sa mạc rộng lớn không cho ăn cho uống, sau đó con biến thành đứa trẻ đáng thương nhất thế giới!”
Hạ Hi cười một trận, Tần Duệ Lâm nhịn không được ngắt lời: “Tần Thần, con đang nói bậy gì đó?”
Tần Thần giật mình trợn to hai mắt, giống như không ngờ được vì sao Tần Duệ Lâm lại đột nhiên xuất hiện, não nhóc phản ứng chậm, một hồi sao lắc đầu nghiêm túc nói: “Con không nói gì!” Miệng nhóc nói là vậy nhưng sự thật cứ in hết lên mặt.
Tần duệ rừng vờ giận nói: “Không được gây xích mích quan hệ giữa cha với daddy!”
“Con không phải!” Tần Thần tràn đầy tự tin nói: “Người daddy yêu nhất chính là con!”
“Nhưngngười daddy con yêu nhất chính là cha.”
“Không phải đâu, người daddy yêu nhất mới là con!”
“…”
Hạ Hi bất đắc dĩ cắt đứt cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của hai người, cậu ôm đứa con vào lòng rồi đưa lên ống quay, sau đó cười nói với Tần Thần: “Thần Thần, con có em trai này, vui không?”
Tần Thần nhìn thoáng qua đứa trẻ, sau đó xuất hiện vẻ mặt vô cùng phức tạp, hỏi cậu: “Em trai từ đâu đến?”
“Con đến từ đâu thì em trai cũng đến từ đó.”
“Vậy con từ đâu mà đến?”
Hạ Hi bị câu hỏi tức thì không biết trả lời làm sao, lúc này Tần Duệ Lâm nhẹ nhàng vô lưng cậu, sau đó nói vói Tần Thần: “Vấn đề của con làm daddy rất đau lòng.”
Tần Thần ngốc nghếch hỏi: “Thật vậy chăng?”
Hạ Hi chỉ biết gật đầu, Tần Thần liền lập tức che miệng lại, mới cưng chiều nói: “Daddy, con không hỏi nữa, ba đừng đau lòng, con vẫn mãi mãi yêu người!” nhóc nói nhỏ xong lại lẩm bẩm một câu.
“Làm sao bây giờ, con lại có đối thủ cạnh tranh mới rồi…”
Hạ Hi dở khóc dở cười, cậu hiểu rằng nói miệng như vậy chứ không có tâm tư xấu xa gì, nhưng sẽ không nói ra lời tị nạnh của trẻ con làm người lớn có chút khó xử, không biết từ lúc nào mình lại thành món hàng bán chạy vậy chứ, chỉ cười khổ nói: “Con là anh trai, sau này phải chăm sóc em trai thật tốt biết không?”
Tần Thần chăm chú suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vâng daddy, con sẽ chăm sóc em trai thật tốt!”
Hết chương 59.
|
Chương 60.
Cuộc gọi video cũng không diễn ra quá lâu dù sao Tần Thần còn phải đi ngủ sớm, tất nhiên nhóc cực kỳ không muốn, dùng trăm phương nghìn kế kéo dài thời gian, hết lần này đến lần khác làm bộ thương tâm. Hạ Hi cũng cảm thấy đau lòng một mình Tần Thần ở nước Z, trong lòng cậu vốn đã mang hổ thẹn đến khi nhóc hô to daddy thì chỉ có buông vũ khí đầu hàng.
Tần duệ lâm tắt video rồi đem laptop bỏ sang một bên, bé con vẫn còn ngủ say sưa trong lòng, Hạ Hi cẩn thận đem bé đặt sang một bên, tâm tình có vẻ đi xuống.
Tần Duệ Lâm thấp giọng hỏi: “Em muốn xuống giường đi dạo à?”
Hạ Hi không lên tiếng, một lát hỏi: “Lúc nào xuất viện?”
“Đợi thêm vài ngày nữa, em phải ở đây quan sát một chút.”
“Tôi cảm thấy không có vấn đề.”
“Nói dối.” Tần Duệ Lâm nói: “Tối qua em vừa than vết thương còn đau.”
“Đúng là có chút đau nhức, nhưng sáng mia hãy xuất viện đi, tôi không muốn tiếp tục ở lại đây, chỗ này khiến tôi cảm thấy áp lực nặng nè.”
Ngữ khí cậu kiên quyết, Tần Duệ Lâm vẫn chần chừ nói: “Em thực sự không có vấn đề gì nữa à?”
Hạ Hi nằm nghiêng, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn bé con, đầu ngón tay chạm đến bàn tay bé: “Tôi có thể tĩnh dưỡng ở nhà.”
Tần Duệ Lâm ngơ ngác một chút, sau đó kích động đến nói năng lộn xộn: “Em…em nói nhà?”
Hạ Hi ngờ vực: “Làm sao vậy?”
“Không có.” Ngực Tần Duệ Lâm như bị rưới mật ngọt, hắn vui vẻ ngồi trên giường, sau đó đưa một tệp tài liệu cho Hạ Hi: “Đây là tên anh đã chọn, em xem một chút, có thích không?”
Hạ Hi liếc mắt một cái, sau đó chăm chú nhìn vào tài liệu vừa mới được đưa. Gần đây cậu muốn đặt tên cho con nhưng vẫn chưa quyết định được tên nào, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, không thể tự ý quyết định. Tần Duệ Lâm đã chuẩn bị rất đầy đủ, phía dưới mỗi cái tên còn viết thêm ý nghĩa của nó, Hạ Hi thấy hài lòng với tên nào sẽ dùng lại một chút, cuối cùng chọn ra ba cái tên vừa ý nhất.
Hạo Nhiên, ý chỉ biển rộng mênh mông, mong bé con có tấm lòng rộng rãi và ý chí phấn đấu.
Hạc Hiên, hạc chính là con hạc phía nam nhàn nhã, hiên chính là khí độ bất phàm, hi vọng bé có thể khỏe mạnh hết đời, không bị ưu sầu buồn phiền quấy nhiễu.
Trí Viễn, là một cái từ trong « giới tử thư » của Gia Cát Lượng, ý chỉ phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi sự yên lặng vô đến nỗi xa*.
Chú thích: đây là câu nói của Gia Cát Lượng để lại cho con cháu có nghĩa là “Không đạm bạc thì không thể sáng cái chí, không yên lặng thì không thể nghĩ được xa.”
Hạ Hi do dự trong ba cái tên đó, cậu cố gắng ghi nhớ ký từng cái tên, sau đó chau mày tự ngẫm, Tần Duệ Lâm cũng cùng nhìn, hai người nằm rất gần nhau, gần như vươn tay có thể chạm vào. Hạ Hi ngẩng đầu nói chuyện với hắn còn suýt chút nữa đụng vào mặt Tần Duệ Lâm, cậu xấu hổ dời ra một khoảng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh nghĩ tên nào hay nhất?”
Tần Duệ Lâm chưa từng nghiêm túc nghiên cứu cái tên nào như vậy, hắn hưởng thụ bầu không khí này, mặc dù đây là chỉ là lớp màng hạnh phú giả dối nhưng hắn vẫn chìm sâu vào đó, không thể kiềm chế nổi.
Hắn nhìn Hạ Hi nói: “Anh thấy Hạo Nhiên không tệ, suy nghĩ đầu tiên chính là Hạo Nhiên Chính Khí.”
“Trí Viễn thì sao?”
“À, nếu như em thích nó…”
Hạ Hi suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nói: “Vậy Hạc Hiên được rồi, tên này tương đối đặc biệt, hơn nữa ai nhắc đến cũng thấy thoải mái..”
Tần Duệ Lâm chắc chắn Hạ Hi đã sớm có sự lựa chọn, không còn cách nào nói: “Nếu đã chọn xong rồi, em còn hỏi anh làm gì?”
“Bởi vì tôi không ôm hy vọng với trình độ đánh giá của anh, tệp tài liệu này chỉ có ba cái tên duy nhất có thể đặt được, cho nên anh nghĩ đến Hạo Nhiên, Trí Viễn thì tôi nhất định chọn cái còn lại.”
Tần Duệ Lâm không phản bác nổi.
Sau một tuần nằm viện, Tần Duệ Lâm đón Hạ Hi và Hạc Nhiên về biệt thự, tuy rằng Hạ Hi có thể đi lại bình tường nhưng không được vận động quá nhiều. Tần Duệ Lâm lo lắng bé con sẽ đè lên vết thương của cậu cho nên cả quãng đường đều tự mình ôm lấy, hắn rất cần cần với bé con trong lòng, giống như ôm một món đồ dễ vớ não đó. Bé con mới được sinh nên cả người vẫn còn mềm nhũn, một bàn tay hắn cũng có thể nâng bé lên, sinh mệnh thực sự quá yếu ớt, mềm mại.
Có điều cảnh tượng này thật kích thích anh trai vệ sĩ, hắn là người bảo vệ biệt thự này nhiều năm, Tần gia sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ hiền lành dễ thân cận như bây giờ. Tầm nhìn của hắn chuyển sang Hạ Hi, anh trai này không khỏi cảm thán, phu nhân thật sự có thuật ngự phu*, chưa đến mấy tháng đã dạy dỗ lão gia dễ nghe vậy.
Chú thích: ngự phu (điều khiến chồng)
Hai người đi chưa đến phòng khách, Tiểu Hiên đã nhập nhèm tỉnh lại, bé mở con mắt to tròn liếc nhìn Tần Duệ Lâm, sau đó khóc òa lên. Ban đầu Tần Duệ Lâm gặp tình huống này thì vô cùng hoảng loạn, nhưng bây giờ đã có kinh nghiệm rồi, hắn hiểu bé con đang đói bụng muốn ăn, ăn rồi muốn ngủ, ngủ rồi muốn ăn, trẻ con mới sinh thì phần lớn thời gian đều dành cho ngủ.
Vú em tên là Lý Phù, 32 tuổi, ba tháng trước chị vừa sinh em bé, cho nên lượng sữa dồi dào, tất nhiên được làm vú em cũng không phải dễ dàng, trình độ giáo dục, kinh nghiệm của chị phải cao hơn những vú em khác vài lần. Lúc Tần Duệ Lâm quay về, chị đã chờ ở trước cửa, bây giờ vừa thấy Tiểu Hiên khóc đã đến bế bé.
Tần Duệ Lâm giao bé con lại cho chị, sau đó cho phép vai người bên ngoài ở lại.
Hạ Hi kỳ quái nói: “Sao đột nhiên lại muốn đông người vậy?”
“Các cô ấy sẽ chăm sóc em, còn Tiểu Hiên nữa.” Tần Duệ Lâm nói xong còn quay lại nghiêm túc nói với bọn họ: “Sau này các người phải nghe lời anh Hạ, tuyệt đối không được có hành vi bất kính nào.”
Mấy người liền nói: “Vâng, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt anh Hạ và tiểu thiếu gia.”
Hạ Hi nhịn không được hỏi: “Anh tìm người ở đâu vậy? Tôi không yếu ớt đến vậy đâu.”
“Anh cho thuộc hạ đi tìm, các cô sẽ chăm sóc con tốt, một mình Tiểu Lý trông nom được. Em có vấn đề gì cứ hỏi những cô ấy, anh nói với họ đây là con nuôi của anh với em. Em nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, đùng luôn luôn chú trọng đến con, bây giờ bồi dưỡng thân thể mới là quan trọng nhất.”
Hạ Hi ừ một tiếng, không nói gì thêm, cậu phải thừa nhận Tần Duệ Lâm sắp xếp cực kì thỏa đáng, thậm chí phòng của bé con cũng trang trí rất đẹp, có nhiều loại đồ chơi, gường nhỏ ấm áp, nhưng hắn lại quên mất một chuyện quan trọng nhất, Hạ Hi không có ý định ở lại mỹ, sự nghiệp của cậu tập trung ở nước Z, nơi đó có thứ mà cậu muốn theo đuổi, cậu không thể vì Tần Duệ Lâm mà buông tha sự nghiệp cực kỳ quan trọng được.
Hắn biến tư tưởng thành hiện thực hoàn mỹ thì ra cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước* mà thôi.
Chú thích: hoa trong gương, trăng trong nước ý chỉ những thứ đẹp đẽ không bao giờ nắm được.
Thực ra, có một quãng thời gian dài Hạ Hi đều nhốt mình trong huyễn hoặc bình yên, cậu không thể không làm như vậy được, thân thể cậu không cho phép kích động giận dữ, cậu phải kiềm chế tâm trạng của mình, làm cho bản thân tạm thời quên đi những chuyện không hài lòng.
Nhưng chúng chỉ là tạm thời, lúc cậu không muốn huyễn tưởng thì tất cả những chuyện tồi tệ sẽ lại diễn ra trong đầu.
Cậu không quên được chuyện Tần Duệ Lâm đã từng làm, phản ứng cực đoan đó khiến cậu không cách nào giải thích, nếu không phải do hắn thì cậu đã về nước Z, hắn dấu đi hộ chiếu của cậu, thậm chí còn đuổi Tần Thần một mình về nước. Nếu những chuyện trước đây còn nằm trong phạm vi chịu đựng được thì những ng sự kiện gần đây khiến cậu thực sự tức giận, từ một góc độ mà nói, tần thân là toàn bộ điểm mấu chốt của cậu, cậu không thể tha thứ cho kẻ nào được sự đồng ý của mình mà dám tự đem nhóc đi.
Có lần này, thì có lẫn khác nữa không?
Cậu không thế đoán được, mỗi ngày sau sinh cậu đều hãm sâu vào suy nghĩ nào. Cậu nhìn Tần Duệ Lâm đối xử ngày càng tốt với mình, nhìn đối phương vi mình mà điên cuồng liều kĩnh, không phải không xúc động nhưng phía sau cảm xúc còn có một tấm lá mỏng chưa được phá, nó chắn trước mặt cậu khiến cậu không cách nào thăng thắn nói cho Tần Duệ Lâm: Em nghĩ xong rồi, chúng ta quay lại nhé!
Cậu không làm được, cậu đã vượt qua nhiều khoảng cách lại lại bị đụng tay đụng chân cản lại, vách ngăn kia vẫn còn tồn tại, trốn tránh không có bất kỳ tác dụng nào, có điều cậu vẫn chưa tìm ra được biện pháp tốt hơn.
Ngoài oán hận, cậu còn mang lòng cảm ơn với Tần Duệ Lâm, Hạ Hi nhớ rõ hắn đã đối xử với mình thật tốt, thậm chí mỗi việc làm của hắn cậu cũng nhớ thật rõ, nhưng chúng và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, cậu sẽ không vì cảm kích mà lựa chọn thỏa hiệp. Cậu biết Tần Duệ Lâm muốn cái gì nhưng lại không thể cho hắn được, điều duy nhất bản thân làm được chính là hưởng thụ những thú Tần Duệ Lâm mang lại, chắc cũng khiến Tần Duệ Lâm cảm thấy hạnh phúc.(lần đầu tiên nói, con thụ này bị dở à)
………………
Hạc Hiên được hai tháng thì quy luật sinh hoạt của bé đã được hình thành nhất định, thời gian ngủ giảm đi tương đối, nhưng mặc dù thế nào, bé vẫn hay khóc lóc không ngừng vào ban đêm, Hạ Hi bị dày vò mấy buổi tối liền nghe theo lời khuyên của Tần Duệ Lâm, bảo vú em mang theo bé đi ngủ.
Quãng thời gian này thân thể Hạ Hi hồi phục gần giống như trước, đại đa số thời gian cậu đều ở trong biệt thự, chơi với con chắc cũng là một loại vận động thích hợp. Tuy rằng thời gian mang thai cậu không lên cân nhiều nhưng thân hình vẫn không so được với lúc chưa mang thai, bây giờ vận động mạnh không thể làm, cho nên phần lớn thời gian đều rơi vào trạng thái có sức nhưng không được dùng.
Ngoài làm lành vết thương, cậu còn sử dụng thuốc làm mờ sẹo, dù sao cậu vẫn đang trong giới giải trí, có sẹo trên người thật không phù hợp, đương nhiên xóa hoàn toàn dấu vết là điều không thể, nhưng cũng có nhiều cải thiện tích cực, sau này dùng trang điểm là có thể đảm bảo không lộ ra cái gì.
Tần Duệ Lâm luôn giận dỗi Hạ Hi quá quan tâm Tiểu Hiên đến mức chính mình cũng không nghỉ ngơi tốt, nhưng hắn với Hạ Hi kẻ tám lạng người nửa cân. Hắn đặc biệt có hứng thú chụp ảnh Tiểu Hiên, luôn luôn nghĩ cách để tạo hình khác nhau cho bé, mỗi lần đều chụp được động tác cười tươi của bé. Mỗi lần có ảnh hắn sẽ vui vẻ chia sẻ với Hạ Hi, cậu đối với loại lịch sử đen tối từng xuất hiện chỉ trưng ra vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.
Gài bẫy con trai chắc chính là để nói về cái này chăng.
Mối ngày Tần Duệ Lâm đều tràn ngập hứng thú, hắn có cảm giác không gì hạnh phúc hơn được nữa. Mỗi ngày hắn đều bên cạnh Hạ Hi, cùng chung sống với con trai, có thể thấy Hạ Hi, có thể chạm vào đối phương, hắn cảm thấy đây là giấc mơ đẹp đẽ nhất, trong mơ hắn thực hiện được tâm nguyện thiết tha nhất.
Hắn khẩn cầu chính mình đừng bảo giờ tỉnh lại.
Hết chương 60.
|
Chương 61.
Tần Duệ Lâm ít khi uống rượu, cho dù là phải tham gia tiệc rượu thì lòng hắn vẫn cứ lo lắng cho Hạ Hi và con trai, cũng không tình nguyện phí thời gian ở chốn xã giao này, nhưng đêm nay hắn đã uống vài ly, đối phương là quan chức chính phủ Mỹ, hắn có nhiều dự án thương mại cần phải dựa vào đối phương, tuy rằng không đến mức nịnh nọt lấy lòng song cũng không thể phá vỡ quan hệ.
Nhưng điều khiến Tần Duệ Lâm không ngờ được chính là trong bữa tiệc vị quan chức này con mang con gái mình đến.
“Kenrich, đây con gái tôi – Delia.”
Delia rất đẹp, cô đeo trang sức hòa nhã, khuôn mặt tinh xảo, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, quấn khăn màu hồng quanh cổ, đẹp mắt vô cùng. Cô nở nụ cười đẹp đẽ với Tần Duệ Lâm sau đó phóng khoáng nói với hắn: “Kenrich, rất vui được gặp thấy anh.”
Tần Duệ Lâm lập tức phản ứng, hắn đứng dậy mỉm cười nói: “Xin chào, Delia, cô muốn uống chút gì không?”
” Brandy. “Delia lấy một chiếc ly dài từ bồi bàn: “Tôi đã sớm nhận ra rồi.”
Sau đó chuyện vẫn chưa thoát khỏi dự đoán của Tần Duệ Lâm, Delia vẫn cố gắng tìm kiếm trọng tâm câu chuyện, đem lại ấn tượng vô cùng tốt. Quan lớn kia rời đi, để hai người có không gian trao đổi, Tần Duệ Lâm thực sự không có cách nào đành phối hợp với chủ đề Delia.
Sự mất tập trung của hắn nhanh chóng bị Delia nhìn ra.
“Kenrich, tôi nói chuyện nhàm chán vậy sao? Anh có vẻ không có hứng thú.”
“Ồ, tôi không nghiên cứu nhiều về thời trang.”
“Thời trang là một học cần nhiều tri thức, bao gồm lễ nghi, cử chỉ, đều phải được đánh giá nghiên cứu, nhưng có kỹ thuật nghiên cứu chuyên sâu, Kenrich ở giới kinh doanh vượt qua thần thoại.
“Tôi tôn trọng mỗi nghành nghề, Bách Ân Lệ Nhã là một đỉnh cao nhưng mất đi cát sỏi chống đễ cùng sẽ sập xuống thôi.”
Delia nâng cằm lên, cô mỉm cười chăm chú nhìn Tần Duệ Lâm, sâu xa nói: “Đã có ai nói với anh, Kenrich là một người đàn ông quyến rũ?”
Tần Duệ Lâm bất động rồi lại thâm ý nói: “Vợ tôi cũng từng nói qua điều này, đây chắc là nguyên nhân người ấy thích tôi chăng.”
“Anh đã ly hôn rồi, theo pháp luật mà nói, người ấy không còn là người yêu anh.”
Tần Duệ Lâm suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Trên lý luận là như thế, nhưng tôi đã làm nhiều chuyện tổn thương đến người ấy, tôi đang cố gắng cứu vớt, hy vọng người ấy có thể tiếp nhận tình cảm của tôi.”
Delia cúi đầu nhìn ly dịch, không khỏi tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ rằng thừa dịp cô đơn mà vào, tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho anh.”
“… Cô thật lạc quan.”
“Cha tôi hy vọng tôi kết hôn sớm môt chút, lấy một người cùng đẳng cấp, ông ấy cho tôi rất nhiều sự lựa chọn sau đó tôi chọn anh, Kenrich. Mặc dù anh tin hay không, tôi từng coi anh là nửa kia chuẩn mực, đáng tiếc tôi biết anh muộn khi đó anh đã kết hôn, cho nên lần này, tôi cũng không có nhiều hy vọng.” Delia nhún vai, giả vờ thoải mái nói: “Tôi may mắn không gửi gắm nhiều hy vọng, nếu không bây giờ chỉ khóc lóc lau nước mắt rồi.”
Tần Duệ Lâm nâng ly, chân thành nói:”Delia, tôi chúc cô tìm được một người bạn đời thật tốt.”
“Cảm ơn. “Delia tò mò nói: “Người ấy tên là Hạ Hi đúng không? Tôi rất tò mò không biết anh ta là người thế nào mới khiến anh yêu thích đến như vậy.”
Tần Duệ Lâm rơi vào trầm mặc, hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó mỉm cười nói: “Em ấy là một người đáng để yêu, lương thiện, chân thành, khi ở bên em ấy, tôi cảm thấy vô cùng dễ chiu và thoải mái, giống như mọi mệt mỏi đều tan biến. Có lẽ tôi hơi khoa trương nhưng nếu có được em ấy, tôi nguyện ý buông tha tất cả những gì tôi đang có, em ấy chính là toàn bộ thế thế giới của tôi?”
“Tôi tin lời anh nói, khi anh nhắc đến người đó, cả người đều ngập tràn dịu dàng và hạnh phúc giống như được sống lại.” Cô nói đến đây lại nhìn Tần Duệ Lâm, có chút ghét bỏ nói: “Kenrich, nói thật vừa nãy anh vừa quay tôi như một con rối vậy, tự tin của tôi đang bị tổn thương nặng.”
“Tôi nghĩ cô biết tôi là gay.”
“Gay sẽ không được thích phụ nữ sao?”
“Vấn đề này thật khó trả lời, nhưng với tôi thì là không.”
“Đây là chuyện đáng tiếc nhất tôi từng nghe, vậy khi nào các anh dự định tái hôn?”
Tần Duệ Lâm bất đắc dĩ nói: “Người ấy không muốn tái hôn với tôi.”
“Tôi cho rằng không ai chống cự được sự theo đuổi của anh.”
Tần Duệ Lâm không nói gì.
Delia lại hỏi: “Vậy anh sẽ bỏ qua sao? Nếu như người ấy vĩnh viễn không có suy nghĩ đó.”
“Sẽ không.” Tần Duệ Lâm kiên định nói: “Chỉ cần có thể bên cạnh em ấy, với thận phận nào với tôi không quan trọng.”
Delia là một người hay nói, ngôn từ của cô rất sâu sắc, Tần Duệ Lâm chưa từng nói chuyện với ai về Hạ Hi nhưng bất giác lại tâm sự với cô thật lâu, Delia kiên trì lắng nghe hắn nói, cũng truyền lại kinh nghiệm bản thân. Có một số việc một khi đã đục được lỗ hổng thì sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tình cảm của hắn với Hạ Hi chất chứa trong lòng, hôm nay có thể giãi bày một phen không khỏi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Xa cách qua đi, Tần Duệ Lâm chăm chú nghe Delia nói chuyện, cô nói đàn ông không thể rời xa bản tình của mình, hắn không nên mù quáng bám chặt lấy mà nên có chiến lược rõ ràng. Hạ Hi cũng là đàn ông, anh ta không thể nào không có nhu cầu sinh hoạt tình dục, một khi sinh hoạt tình dục được thỏa mãn, thái độ của anh ta cũng tự nhiên mềm xuống.
Tần Duệ Lâm không nhắc đến chuyện đã trải qua, sự kiện kia để lại cho hắn đả kích cực lớn, vốn hắn muốn chứng minh Hạ Hi còn cảm giác với mình, không ngờ rằng đối phương cứng không nổi, cũng bởi vậy, hắn không dám thử nghiệm lần nữa, hắn sợ, thậm chí sợ hãi còn để lại bóng ma trong lòng hắn.
Có nên thử lại thêm lần nữa?
Tần Duệ Lâm nghĩ lại, lần trước thời cơ ra tay không thuận lợi, lúc đó thái hộ Hạ Hi kiên quyết là vậy nhất định sẽ không ngừng chống cự, nhưng bây giờ lại khác, bọn họ đã chung sống lâu rồi, ký ức đó cũng gần như rơi vào quên lãng. Hắn có thể cảm giác thái độ Hạ Hi đã mềm xuống, đã như vậy có nên thừa thắng xông lên không?
Tần Duệ Lâm do dự, cũng nhanh chóng móc điện thoại di động ra, hắn cấp tốc gọi cho ti Tiffany, mặc dù đã sinh được hai tháng nhưng hắn phải đảm bảo chuyện này không làm tổn thương đến Hạ Hi.
Tiffany nhận điện thoại rất nhanh, cũng bác bỏ luôn nghi ngờ của Tần Duệ Lâm, cô nói Tần Duệ Lâm biết bây giờ Hạ Hi đã có thể sinh hoạt tình dục rồi nhưng nhất định phải có biện pháp tránh thai, mang thai lần nữa sẽ mang đến nguy hiểm cực độ cho cậu, còn phải có số lần vừa phải, không được kịch liệt quá.
Cô nói rõ ràng chi tiết, giọng điệu chẳng xấu hổ chút nào.
Cuối cùng Tần Duệ Lâm hỏi một câu: “Tôi nghe nói lúc này ham muốn của em ấy sẽ giảm đi nhiều?”
“Tình trạng này lần đầu tiên tôi gặp phải, có điều chắc là giảm đi thật, anh ta và phụ nữ có thai sau khi sinh cơ bẻn giống nhau.”
Tần Duệ Lâm ừ một tiếng, hắn an ủi mình, nếu lần này Hạ Hi không cứng nổi thì nhất định nguyên nhân không phải từ hắn, đây là giai đoạn sau khi sinh con, cũng không tượng trưng cho chuyện gì.
Hắn tự trấn an mình xong, rồi lại không nhịn được cười khổ, bất đắc dĩ lầm bầm: “Mày cho là em ấy sẽ đồng ý à…”
……………………..
Hạc Hiên được Lý Phù ôm đi ngủ, Hạ Hi ngồi chờ một mình tỏng phòng khách, cậu cầm trong tay hai bản hộ chiếu mới tinh, một quyển là vừa làm xong. Cậu mở quyển của mình ra nhìn một chút, sau đó chuyển sang nhìn một quyển khác, đó là hộ chiếu của Hạc Hiên.
Đầu ngón tay Hạ Hi chạm đến tên ghi trên đó – hạ Hạc Hiên, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích, sau đó cậu mới đặt quyển hộ chiếu lại ngăn kéo. Cậu đã quyết định sẽ rời khỏi Mỹ, hơn nữa còn mang theo Hạc Hiên, cậu đã ở chỗ này quá lâu rồi, hơn nữa còn nhiều công việc mới cần sắp xếp, cậu đang đợi Tần Duệ Lâm rồi nói cho hắn biết quyết định của mình.
Nếu nhu Tần Duệ Lâm vẫn quyết định đi theo đến nước Z, vậy cậu cũng không còn cách nào khác.
Mười 11h đêm, Tần Duệ Lâm đi vào phòng khách, phát hiện Hạ Hi đang đợi mình, hắn sửng sốt một hồi, trong lòng nảy sinh dự cảm bất an, Hạ Hi đã từng chờ hắn như vậy nhưng một lần lại một lần trải nghiệm tồi tệ, hắn nhiều lần nghĩ lại, tâm can không khỏi trở nên sợ hãi.
Tần Duệ Lâm cẩn thận nói: “A Hi, em vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa.” Hạ Hi dụi dụi con mắt, sau đó ngửi thấy mùi rượu trên người Tần Duệ Lâm, trong nháy mắt tỉnh táo hơn một chút, nhíu mày nói: “Anh uống rượu sao?”
“Ừ, uống không nhiều lắm, em mệt thì lên tầng ngủ đi?”
“Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn một chút.”
“Vậy ăn bữa khuya không? Buổi đêm đói bụng sẽ không ngủ ngon.”
Tần Duệ Lâm thụ sủng nhược kinh* liên tục gật đầu, triệu lần không ngờ Hạ Hi lại chủ động quan tâm mình như vậy.
Hạ Hi do dự một chút, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, cậu dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Tôi trở về phòng đây.”
“Anh đưa em về phòng.”
“Vậy thì, cách xa một chút.”
Tần Duệ Lâm chân thành nói: “Anh nghĩ em ngồi chờ đã lâu.”
Hạ Hi mơ hồ ừ một tiếng, đột nhiên xoay người đi lên tầng, phòng khách sáng đèn như ban ngày, bốn phía vắng lặng không tiếng động nhưng phảng phất bốc lên mùi vị mờ ám, tiếng bước chân trong không khí vang lên rõ ràng, một trước một sau, cậu dừng thì Tần Duệ Lâm cũng dừng, giống như nhịp điệu hoạt động của hắn đều nằm trong tay Hạ Hi.
Hạ Hi đến gần phòng, Tần Duệ Lâm xoay người rời đi, một hồi sau, hắn bưng một ly nước đến, sau đó đưa đến trước mặt Hạ Hi: “Anh biết ngay em sẽ quên uống.”
Hạ Hi nhìn ly nhân sâm trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ bổ sung sau không được à?”
“Không thành vấn đề, anh đã hỏi lại Tiffany, bây giờ đã hơn một tháng, sẽ không xuất hiện tình trạng không hấp thu được, hơn nữa thân thể em vẫn còn yếu, phải cố gắng bổ sung hơn, biết không?”
Ngoài miệng Hạ Hi nghi ngờ nhưng vẫn giơ tay nhận lấy, cậu uống hết nước tỏng ly, sau đó đưa cái ly không trả lại cho Tần Duệ Lâm, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bị đối phương dùng sức ôm chặt lấy.
Lời đến bên miệng nhanh chọng nghẹn lại, trong lòng vô vàn cảm xúc, cũng không chống cự hành vi của Tần Duệ Lâm.
Giọng Tần Duệ Lâm đầy lưu luyến nói: “A Hi, anh rất nhớ em….”
“Không phải tôi đang ở đây sao?”
Tần Duệ Lâm nhất thời trầm mặc, hắn không nói cho Hạ Hi biết bất an tồn tại trong lòng hắn, cho dù Hạ Hi có đứng trước mặt, thậm chí bị hắn ôm chặt lấy, lòng hắn vẫn sẽ cô đơn, tựa như lục bình trôi trong nước, mãi không thể sống dựa vào bộ rễ.
Hắn không muốn rời khỏi cái ôm với Hạ Hi, sau đó một suy nghĩ hỗn loạn hình thành trong não hắn, thậm chí nơi da thịt đụng chạm với Hạ Hi cũng bắt đầu nóng lên. Hắn không cách nào chống cự được Hạ Hi, da thịt cậu, mùi của cậu giống như dưỡng khí mới mẻ chui vào từng lỗ chân lông hắn. Tần Duệ Lâm không kìm nổi lòng mà ôm chặt hơn một chút, cánh tay ôm Hạ Hi chậm rãi dịch lên trên, sau đó bàn tay nóng hổi chạm vào gáy Hạ Hi.
Làm xong động tác này, Tần Duệ Lâm hơi ngừng lại một chút, hắn cảm nhận phản ứng của Hạ Hi cho đến khi phát hiện thân thể cậu tuy cứng ngắc nhưng không chống cự, hắn mới tiếp tục động tác tiếp theo.
Tay còn lại ôm lấy eo Hạ Hi, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cậu, hắn có thể cảm giác Hạ Hi không khó chịu, không chỉ vậy còn không cự tuyệt hắn, điều này làm lá gan Tần Duệ Lâm lớn hơn một chút, cấm dục đã lâu nói hắn không muốn là tuyệt đối không thể. Bây giờ hắn đã ma sát ra lửa, Hạ Hi ngầm đồng ý biến nó thành pháo nổ luôn rồi, hắn khó kìm được lòng, một khi đã rồi thì không dừng được nữa.
Tâm trạng Hạ Hi phức tạp, xấu hổ hơn chính là cậu phát hiện mình cũng có phản ứng rất nhanh.
Hết chương 61.
|