Tình Nhân Kỵ Sĩ Bá Đạo
|
|
30: Lại là phần thưởng kỳ quái
Ngự Thượng Tuyền cố nhón chân lên, lại bi ai phát hiện người phía trước so với y cao hơn khoảng hai cái đầu.
Vươn tay so sánh chiều cao của mình với người trước mắt, chỉ mới cao đến lưng đối phương, ngay cả bả vai cũng còn chưa tới.
Yên lặng thả tay xuống, dùng tay phải giữ chặt tay Sát Nặc, y cảm thấy mình đã bị đả kích nghiêm trọng.
Sát Nặc thấy được động tác nhỏ của Ngự Thượng Tuyền, liền sờ sờ đầu của y, an ủi nói: “Ngoan, ăn nhiều một chút liền cao lên”.
Ngự Thượng Tuyền quệt miệng, sức ăn của y so với trước kia đã lớn hơn rất nhiều rồi.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều ăn thịt, mỗi bữa đều ăn thịt, ăn nhiều đến nỗi muốn cảm thấy khó tiêu luôn rồi……
Y nghĩ, dù sao chính mình cũng không phải là người của thế giới này, không cao như bọn họ…… Cũng thực bình thường.
Mình so với bọn họ làn da thì trắng hơn, tóc thì đen hơn, mắt cũng to hơn rất nhiều……
Sao càng so sánh càng thấy giống nữ vậy nè…… Sát Nặc vươn tay đem Ngự Thượng Tuyền ôm vào lòng, ỷ vào thân thể cao lớn của mình, liền mặt dày theo dòng người chen vào trong, Thanh U ở phía sau thảnh thơi cũng lập tức tiến theo về phía trước.
Đến gần hơn một chút, Sát Nặc liền dừng lại, vị trí này tương đối tốt, liếc mắt một cái có thể thấy rõ ràng phía trước.
Người càng lúc càng nhiều, ở phía trước có vẻ hơi chật chội, Ngự Thượng Tuyền bị người chung quanh chen tới chen lui có chút khó chịu nhăn mặt lại.
Sát Nặc chậm rãi vươn tay hoàn ở eo Ngự Thượng Tuyền, nắm lấy lan can phía trước, vì Ngự Thượng Tuyền tạo ra một địa phương nho nhỏ.
Thanh U ở một bên nhìn thấy, ánh mắt dần dần chuyển biến.
Hai người kia…… Thoạt nhìn, quan hệ rất không tồi a.
Lập tức cười híp mắt lại, cũng khó trách, đứa nhỏ này khả ái như vậy, nam nữ theo đuổi tất nhiên là rất nhiều. “Khụ khụ, các vị, thỉnh an tĩnh một chút, hiện tại, chúng ta bắt đầu giải đấu!” Người chủ trì ở trên đài lớn tiếng nói.
Thế giới này còn chưa có microphone khuếch đại âm thanh, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình để mọi người có thể nghe rõ.
Thanh âm vừa phát ra, mọi người cũng dần dần im lặng, nói cách khác, tại nơi này, gần như tất cả mọi người đều nghe được lời nói của người chủ trì, thực lực của người này quả nhiên cũng không phải tầm thường.
Ngự Thượng Tuyền nghe được lời nói của hắn phản ứng đầu tiên chính là cười híp mắt.
Bởi vì kế tiếp chính là thời khắc y đi lên lĩnh thưởng a……
Hắc hắc, y lập tức sẽ có thêm tiền~!
“Các vị cũng biết, phần thưởng của chúng ta luôn luôn rất quý giá, phần thưởng lần này cũng vậy, đến ngay cả bản thân ta cũng động tâm không thôi!”
Người chủ trì vừa nói xong, phía dưới lại truyền đến từng đợt thổn thức, giầy, tất, bộ quý lắm sao?
Được rồi, mặc dù họ cuồng nhiệt sùng bái một số vật phẩm, trong tâm của một số người thì mấy thứ này cũng rất vô giá, nhưng…… Cũng không phải ai cũng cảm thấy như vậy!
Người chủ trì rõ ràng cũng thấy được phản ứng của mọi người, sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Hắc hắc, trận thứ nhất của giải đấu lần này phần thưởng là một chiếc vòng tay kỳ quái, ngay cả ta cũng không biết nó là cái gì!”
Những lời này vừa ra, ai cũng trợn trắng mắt, quả nhiên, cái gì cũng đều có thể trở thành phần thưởng.
Người chủ trì ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nhưng, ở trận thứ hai phần thưởng cũng không có đơn giản như vậy!”
Không đợi cho mọi người phản ứng, người chủ trì đã nói: “Phần thưởng cho trận thứ hai lần đại hội này, là một viên ma hạch cấp tám! Phẩm chất sau khi trải qua xem xét được cho là cực phẩm!”
Những lời này vừa ra, nháy mắt mọi người liền sôi trào.
Ma hạch cấp tám! Đây là cái khái niệm gì a!
Đây chính là có thể làm cho một Kỵ sĩ sơ cấp trực tiếp tiến vào giai đoạn tiếp theo!
Ngự Thượng Tuyền…… Chớp chớp mắt, nói: “Sát Nặc…… Ta nhớ rõ……” Bọn họ ở trong giới chỉ, cái này, tựa hồ……
Có không ít đi?
Sát Nặc gật gật đầu, nói: “Ân, không cần nói ra ngoài”.
Thời điểm có tiền, là không thể để lộ ra bên ngoài, mặc dù thực lực của ngươi cường hãn đi chăng nữa, nhưng bảo bối như ma hạch cấp tám là cực kỳ quý hiếm, chỉ một khối nhỏ cũng đủ cho rất nhiều người mê muội mà vứt bỏ lương tâm truy tìm người cướp đoạt.
“Ma hạch cấp tám a!” Đám người ở đây sau khi yên tĩnh lại, trong nháy mắt giống như nổ tung.
“Cấp tám! Ma hạch cấp tám! Nhanh, nhanh đi mua hàng len dạ! Đây chính là ma hạch cấp tám a!” Có một tiểu Kỵ sĩ vội vàng thúc giục tiểu Ma pháp sư ở bên cạnh mình, hai người thoạt nhìn đều là quý tộc, tiểu Ma pháp sư vừa nghe, vội vàng tỉnh táo lại túm lấy tay tiểu Kỵ sĩ chạy như điên.
Họ vừa chạy, rất nhiều người liền điên cuồng chạy theo.
Sao phải chạy? Tất nhiên là vì phải chạy đi mua hàng len dạ rồi!
Còn Ngự Thượng Tuyền…… Vẫn ở trong này tiếp tục ung dung, ân, y đã muốn nắm chắc phần thắng rồi.
Lại nói, trận đấu này cũng có quy định, chỉ cần ở trong khoảng thời gian quy định có thể giải ra phỉ thúy có phẩm chất tốt nhất, liền có thể ghi lại thành tích.
Cho nên y không có sốt ruột, một chút cũng không có sốt ruột. Thời gian trôi qua, dần dần, đến thời điểm công bố thành tích, người chủ trì ở trên đài vung lên bàn tay to, phía sau liền xuất hiện một loạt Kỵ sĩ xếp hàng khiêng một chồng hàng len dạ khổng lồ đi vào.
Tất cả đều muốn giải ra sao?
Ngự Thượng Tuyền co rút khóe miệng, cái này thì phải giải tới khi nào chứ!
Nhưng ngay sau đó, nghi vấn của y liền được giải đáp, gần như toàn bộ giải thạch sư ở tiểu trấn này cùng với giải thạch sư ở một số địa phương khác đều đến đây, một người phụ trách mấy khối, đem hàng len dạ đưa đến khu vực của mình, rồi bắt đầu chuyên chú giải hàng len dạ.
“Hiện tại, chúng ta chỉ cần chờ đợi thời khắc quán quân xuất hiện! Thật làm cho ta chờ mong!” Người chủ trì đúng lúc rống lên một câu, nhất thời, tầm mắt của mọi người đều đồng loạt dừng ở khu vực giải thạch.
Thời gian dần dần trôi qua, hàng len dạ trở nên ngày càng ít, thỉnh thoảng có âm thanh hưng phấn hoặc mất mát truyền đến, đổ trướng đổ sụp các kiểu.
Ngự Thượng Tuyền cũng nhìn qua, nhưng thật ra vẫn chưa có cực phẩm phỉ thúy nào xuất hiện.
Đột nhiên, trong một góc sáng sủa truyền đến tiếng mọi người kinh hô, nguyên lai là một khối phỉ thúy Băng Chủng xuất hiện.
Khối phỉ thúy này vừa xuất hiện nhất thời khiến cho không khí trong hội trường nháy mắt tăng vọt, giải thạch sư càng thêm ra sức giải thạch.
Bởi vì xuất hiện phỉ thúy tốt, bình thường giải thạch sư cũng có phần thưởng, còn có thể được chủ nhân hàng len dạ tặng thưởng thêm không ít.
Ngự Thượng Tuyền nhìn qua, thì ra là tiểu Ma pháp sư nóng vội hồi nãy……
Xem ra hắn đã thay đổi quần áo khác, toàn thân đều là màu đỏ, thoạt nhìn…… Đặc biệt rực rỡ.
Sát Nặc hợp thời giải thích nói: “Ma pháp sư hỏa hệ cấp hai”.
Liếc mắt một cái liền có thể biết được thực lực của đối phương, chuyện này là do chêch lệch về cấp bậc.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, cùng cấp bậc với mình……
“Nhưng tinh thần lực lại kém hơn ngươi rất nhiều” Sát Nặc tiếp tục nói, kỳ quái là tinh thần lực của Ngự Thượng Tuyền cho dù là hắn cũng không thể nhìn thấu, hoặc là do quá ít, ít đến nỗi bị xem nhẹ, hoặc là do quá cường, cường đại đến nỗi chính hắn cũng không thể xem thấu.
Người trước và người sau đều không có khả năng, Sát Nặc lắc đầu, tiếp tục đem hết thảy mọi chuyện quy cho sự thần bí của thuộc tính hệ mộc.
Thuộc tính hệ mộc cùng các thuộc tính khác biểu hiện hoàn toàn khác nhau, trong đó rõ ràng nhất là Đổ thạch ma pháp sư hệ mộc trên người luôn truyền đến từng đợt hơi thở nồng đậm hương rừng rậm sạch sẽ.
Còn một biểu hiện khác chính là tinh thần lực của Đổ thạch ma pháp sư hệ mộc.
Tinh thần lực của thuộc tính này cũng khó có thể nói là nhiều hay ít, nhưng có một điểm có thể xác định được, chính là tinh thần lực của Ma pháp sư hệ mộc cao đến trình độ nào còn tùy thuộc vào khả năng hòa nhập với thiên nhiên của Ma pháp sư đó cao đến bao nhiêu.
Có rất nhiều Ma pháp sư hệ mộc cấp bậc thấp nhưng có thể chiến thắng được Ma pháp sư đồng hệ cấp bậc cao hơn, tự nhiên cũng bởi vì đạo lý này, tất cả đều có liên quan đến khả năng hòa nhập với thiên nhiên.
Dựa theo điểm này, nên Sát Nặc cho rằng Ngự Thượng Tuyền tất nhiên sẽ chiếm được nhiều ưu thế hơn.
Bởi vì Ngự Thượng Tuyền có khả năng liên hệ với rừng rậm qua các ma thú, tuy rằng y là một lộ si (Chỉ người bị mù đường) nhưng trực giác của y luôn luôn giúp y tránh được những nơi nguy hiểm, giống như tự nhiên luôn âm thầm giúp y rời xa những địa phương nguy hiểm vậy. Kế tiếp, cũng không có cái gì để xem, Ngự Thượng Tuyền liền xoay mặt nhìn trang trí trên đài.
Một lát sau, một tờ danh sách được đưa lên cho người chủ trì, hàng len dạ đều đã được giải ra, bao gồm cả khối của Ngự Thượng Tuyền.
Ngự Thượng Tuyền cũng không có đi qua, tùy ý giải thạch sư kêu nhân viên công tác trực tiếp đem khối phỉ thúy đem lên đài, mặt khác còn có một khối đồng dạng cũng là phỉ thúy Băng Chủng và một khối Kiền Bạch có biểu hiện tốt lắm, thế nước của phỉ thúy cũng tương đối tốt.
Như vậy nghĩa là kết quả sẽ lập tức được công bố.
Khối của mình rõ ràng là có ưu thế hơn, tuy rằng bên ngoài hàng len dạ biểu hiện cũng không quá xuất sắc, nhưng lão nhân bán hàng len dạ này quả thật vô cùng có uy tín, hàng len dạ này của y, tám phần là một khối Lão Khanh (Chỉ khối hàng len dạ lâu năm).
Khối này biểu hiện phẩm chất đã gần đạt đến Thủy Tinh Chủng, nếu như vậy, muốn phân thắng bại cuối cùng cần phải so sánh đến năng lượng ẩn chứa bên trong phỉ thúy.
Khối của mình là Lão Khanh Băng Chủng gần đạt tới Thủy Tinh Chủng, cho nên năng lượng ẩn chứa bên trong tự nhiên cũng cao hơn rất nhiều. Còn khối Kiền Bạch kia thì không cần phải nói, khẳng định sẽ là đệ tam.
Lại một lát sau, khối Kiền Bạch bị đem xuống, thay bằng một khối Du Thanh Chủng vô cùng thấu triệt, sau đó người chủ trì bắt đầu ghi lại danh sách, lục đục thay đổi vài vị trí, nhưng hai khối Băng Chủng kia thì không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Thời gian lại trôi qua một chút, vị trí đệ tam không ngừng biến hóa, đến cuối cùng mới ngừng lại.
Ngự Thượng Tuyền nháy mắt mấy cái, kỳ quái……
Khối phỉ thúy ở giữa kia, có phải hay không có điều gì a……
Không chờ y nghĩ kỹ, thanh âm của người chủ trì đã vang lên, chỉ thấy hắn lớn tiếng hô: “Thời gian đã hết! Hiện tại, chúng ta bắt đầu công bố người sẽ lấy được phần thưởng lần này! Người may mắn đạt được danh hiệu đệ nhất lần này sẽ là ai đây?!”
Ngự Thượng Tuyền lại nhìn thoáng qua khối phỉ thúy kia, vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn, cũng không phải cảm giác xấu, chính là…… Có một loại cảm giác phi thường muốn đem nó chiếm lấy vào trong tay……
Nhếch miệng, y quyết định, đợi cho giải đấu này kết thúc, nhất định y sẽ đi tìm chủ nhân của khối phỉ thúy kia để mua lại.
Không mua được, y cảm thấy mình sẽ khó chịu trong một khoảng thời gian rất dài.
…… Tối thiểu là trong khoảng thời gian sắp tới y sẽ ăn thịt không vô.
Hết chương 30
|
31: Cắt phỉ thúy
“Trận thứ hai của giải đấu lần này, người đạt giải quán quân…… Chính là Ngự Thượng Tuyền!” Ngự Thượng Tuyền còn đang mãi mê suy nghĩ, nên không có nghe thấy lời nói của người chủ trì, Thanh U ở bên cạnh đẩy hắn một cái, nói: “Tiểu Tuyền, đi lên lĩnh thưởng”.
Ngự Thượng Tuyền lúc này mới lấy lại tinh thần, vỗ vỗ đầu, nói: “Tốt……”
Trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về khối phỉ thúy vừa rồi, thủy chung vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Quá trình ban thưởng rất là đơn giản, đem thẻ Tử Kinh nộp lên một chút, tiền và vật phẩm được chuyển vào, thế là xong.
…… Cũng không cần Ngự Thượng Tuyền phát biểu cảm tưởng, cũng không có giấy chứng nhận hay huy chương gì linh tinh hết.
Ngự Thượng Tuyền ở trên đài thấy được chủ nhân của viên phỉ thúy, liền đứng cạnh hắn, chuẩn bị lúc đi xuống thì hỏi hắn có thể bán viên phỉ thúy đó cho y hay không.
Ngô, xét thấy phẩm chất của phỉ thúy, chắc khoản một trăm vạn đi……
Quệt miệng, hình như có chút đắt…… Sau khi ban thưởng xong mọi người liền tản đi, Ngự Thượng Tuyền đem vòng tay vừa nhận được đeo lên tay, ân, vòng tay này coi như cũng đẹp mắt.
Chính là không biết có công dụng gì hay không, trên vòng tay cũng không có hoa văn phức tạp hoa lệ, cũng không có trang trí đá quý kim cương gì linh tinh, toàn bộ chiếc vòng trông rất mộc mạc, nhưng chính sự mộc mạc đó lại làm cho Ngự Thượng Tuyền mạc danh kỳ diệu cảm thấy yêu thích vô cùng.
Sờ tới sờ lui chiếc vòng trên tay càng sờ lại càng cảm thấy thoải mái, đứng tại chỗ một hồi, Ngự Thượng Tuyền liền cảm giác bên người có tiếng bước chân vang lên, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là chủ nhân cuả viên phỉ thúy kia đang đi xuống, Ngự Thượng Tuyền vội vàng gọi người đó lại: ” A,…… a, Pháp sư phía trước, phiền toái chờ một chút!”
Thấy hắn dừng lại, Ngự Thượng Tuyền liền chạy nhanh tới, nói: “Là như thế này, ngươi có nguyện ý bán viên phỉ thúy của mình hay không?”
Pháp sư giơ tay lên, lắc lắc viên phỉ thúy trong tay, nói: “Ngươi là nói viên này sao?”
Ngự Thượng Tuyền liên tục gật đầu, hy vọng người trước mắt có thể bán cho mình.
Quả nhiên, Pháp sư kia gật gật đầu, nói: “Tất nhiên là được, viên này phẩm chất cũng không tốt lắm, chỉ có thể cho Kỵ sĩ cấp hai cấp ba dùng”.
Ngự Thượng Tuyền nghe vậy ánh mắt trong nháy mắt liền sáng lên, nói: “Vậy, vậy ngươi chuẩn bị bán giá bao nhiêu? Ta muốn mua”.
Pháp sư sửng sốt, nhìn bên người Ngự Thượng Tuyền còn có Sát Nặc và Thanh U, thật sự không biết đến tột cùng là muốn cho ai dùng, nhìn vị Kỵ sĩ này cấp bậc dĩ nhiên cũng không chỉ là cấp hai cấp ba, mà Ma pháp sư bình thường muốn nâng cao năng lực phải dùng phỉ thúy do tự mình giải ra, còn thu mua phỉ thúy như thế này thì rất ít.
“Ân…… Ngươi nếu thiệt tình muốn mua, vậy thì tám mươi vạn đi”. Vị Pháp sư trước mắt cũng không có suy nghĩ nhiều liền đưa ra giá.
Ngự Thượng Tuyền sửng sốt, tám mươi vạn? Rẻ như vậy?
Bất quá vẫn liên tục gật đầu, nói: “Tốt tốt, ta liền chuyển tiền cho ngươi”.
Nói xong, nhận lấy thẻ Tử Kinh của đối phương, chạm vào một cái, nhất thời liền hiện ra dòng chữ giao dịch thành công, Ngự Thượng Tuyền cười híp mắt, nhận lấy phỉ thúy.
Sau khi giao dịch thành công đối phương liền ly khai, Ngự Thượng Tuyền cũng không có giữ hắn lại, dù sao, cũng đã giao dịch xong không cần thiết phải nói thêm cái gì.
Ngự Thượng Tuyền hai tay cầm viên phỉ thúy nho nhỏ cười thực vui vẻ, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã biến mất.
Nắm lấy tay Sát Nặc và Thanh U nói: “Đến đến đến, chúng ta đi mua một bộ máy giải thạch đi, đem khối phỉ thúy này cắt ra……”
Lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng kinh ngạc của Thanh U đánh gãy.
“Tiểu Tuyền, ngươi nói cắt cái gì?!” Trong lời nói của Thanh U mang theo cảm giác không thể tin, từ xưa đến nay, cũng chỉ mới nghe qua cắt thạch, cắt hàng len dạ, làm sao có người lại cắt phỉ thúy chứ!
Ngự Thượng Tuyền quay đầu lại cười tủm tỉm nói: “Cắt phỉ thúy a……”
Một Kỵ sĩ đi ngang qua nghe được lời nói của y, chân liền mất thăng bằng, ‘phanh’ một tiếng, ngã xuống đất.
Ba người: “……”
Từ xa, còn có thể nghe được vị Kỵ sĩ ở phía sau kêu lên: “Cắt phỉ thúy! Cắt phỉ thúy a! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?!”
Theo lời nói của vị Kỵ sĩ kia, càng có nhiều người ngã xuống, sau đó cùng nhìn về phía người trong lời nói, Ngự Thượng Tuyền liền cảm thấy không ổn, vội vàng kéo tay hai người nhanh chóng chạy đi. Nói tới nói lui, hai người vẫn cùng Ngự Thượng Tuyền đi mua một bộ giải thạch, chỉ tốn hai kim tệ, đồ đã tới tay, vì thế ba người liền trở về dịch quán.
Ngự Thượng Tuyền đem bộ giải thạch để xuống, lấy một ít nước, sau đó lấy phỉ thúy ra, ngồi xếp bằng ở một bên, chuẩn bị…… Cắt phỉ thúy.
Thời điểm đang chuẩn bị xuống tay, thì bị Thanh U cản lại, Thanh U nói: “Ngươi…… Ngươi xác định sao?”
Cắt phỉ thúy a……
Cho dù một khối này không có đáng giá…… Cũng không có đáng bao nhiêu tiền, nhưng, y làm thế nào có thể xuống tay như vậy!
Ngự Thượng Tuyền cẩn thận gật đầu, nói: “Không cần quá lo lắng, ta cắt nó tự nhiên là có nguyên nhân của ta! Cắt xong ngươi sẽ biết!”
Nói xong, buông tay Thanh U ra, ở trên mặt phỉ thúy vẩy một ít nước, bắt đầu quan sát.
Nhưng Ngự Thượng Tuyền lại phát hiện ra một vấn đề.
Tuy rằng có mua máy cắt thạch nhưng…… Y lại không có mua quang cầu.
Nói cách khác, không có cách nào có thể quan sát rõ được.
Suy sụp buông phỉ thúy ra, rên một tiếng, lượng hoạt động hôm nay lớn như vậy, y thật sự đã mệt mỏi lắm rồi a……
“Như thế nào lại không cắt?” Thanh U hỏi, không cắt là tốt nhất, không cắt là tốt nhất, cắt phỉ thúy…… Hắn thật sự cảm thấy rất có lỗi.
“Phải cắt phải cắt” Nhưng cắt thế nào a, không cắt y sẽ cảm thấy trong lòng khó chịu không yên, bên trong khối phỉ thúy này nhất định là có cái gì đó!
Thanh U: “…… Vậy tại sao ngươi……”
“Không có quang cầu, không thể nhìn……” Chu chu cái miệng nhỏ, Ngự Thượng Tuyền ủy khuất nói……
Đúng lúc này, một ánh sáng trắng liền truyền tới, Ngự Thượng Tuyền nhìn lại, thì ra là do quang cầu trên tay Sát Nặc phát ra.
Chớp chớp mắt, lúc này y mới nhớ, Sát Nặc…… Hình như còn có thuộc tính hệ quang……
Vấn đề đã được giải quyết, tất nhiên phải bắt đầu tiến hành cắt phỉ thúy.
Ngự Thượng Tuyền dùng tay sờ sờ, phát hiện quả nhiên không được, năng lực của mình không thể cảm ứng được bên trong phỉ thúy, đành phải buông tha, hoàn hảo là, ánh sáng quang cầu của Sát Nặc có cường độ rất cao, khi ánh sáng chiếu xuống, vốn phỉ thúy đã trong suốt lại càng thêm trong suốt hơn, y liền có thể nhìn thấy được vật thể ở bên trong.
Ngự Thượng Tuyền hưng phấn nói: “Các ngươi nhìn xem, chính là cái này!”
Thanh U và Sát Nặc cùng cúi đầu xuống nhìn qua, mơ hồ có thể thấy được một khối màu đen bị vây ở bên trong, sửng sốt, đây chính là nguyên nhân y muốn cắt phỉ thúy?
Thanh U cau mày, nói: “Tiểu Tuyền, phỉ thúy ở bên trong có cái gì, liền đại biểu cho phỉ thúy đó không tinh thuần, bên trong còn có tạp chất, ngươi còn muốn cắt nó ra?”
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nói: “Ta cũng biết như vậy, nhưng chính là ta muốn cắt nó, bằng không sẽ cảm thấy khó chịu”.
Sát Nặc thấy Ngự Thượng Tuyền vì một khối phỉ thúy mà rầu rĩ không vui, liền nói: “Vậy thì cắt nó”.
Tiểu hài tử cảm thấy không vui vì cái gì, vậy thì giải quyết nó thôi.
Thích hợp với y nhất, vĩnh viễn đều là khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
Quả nhiên, Ngự Thượng Tuyền liền quay qua Sát Nặc cho hắn một nụ cười thật tươi, nói: “Tốt!” Lần này bởi vì không có năng lực, hơn nữa cũng coi như là lần đầu tiên y tự tay cắt thạch, cho nên y rất cẩn thận, sợ làm tổn hại đến vật thể bên trong.
Chậm rãi, từng mảnh từng mảnh phỉ thúy bị cắt xuống, nhan sắc bên trong càng thêm tinh thuần, càng có thể thấy rõ được hình dáng của vật thể bên trong.
Sát Nặc cau mày, cảm giác từ bên trong phỉ thúy truyền ra, rất giống với uy áp của ma thú……
Ngự Thượng Tuyền đã cắt xuống không ít phỉ thúy, cũng không dám tiếp tục nữa, vì thế liền đổi thành sát phỉ thúy, đem phỉ thúy sát một vòng, cao thấp hoạt động cánh tay, lấy tay lau đi cái trán đầy mồ hôi, cảm thán nói: “Giải thạch là một việc tốn thể lực, giải phỉ thúy cũng là việc quá tốn thể lực……”
Hai người: “……”
Nghỉ ngơi một hồi, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy cánh tay đã dễ chịu hơn, vì thế liền bắt đầu tiếp tục sát.
Theo thời gian trôi qua, vật ở bên trong cũng dần dần lộ ra, cơ bắp trên cơ thể Sát Nặc càng thêm siết chặt, hắn không có lầm, bên trong khối phỉ thúy này, chính là một khối ma hạch.
Nếu chỉ là một khối ma hạch bình thường, tại sao Sát Nặc lại có phản ứng như thế.
Theo phỉ thủy được sát ra, ma hạch ở bên trong ngày càng lộ ra rõ hơn.
Là một khối ma hạch trắng noãn như dương chi bạch ngọc, nhưng chung quanh không biết sao lại tản mát ra một vòng hào quang màu đen nhàn nhạt, Ngự Thượng Tuyền nhìn ma hạnh ở trên tay mà xuất thần, nên không có chú ý tới thân thể Sát Nặc đã căng cứng cùng sắc mặt dần tái nhợt của Thanh U và tiểu thân thể của Nhuyễn đang nhìn đăm đăm về phía ma hạch mà nhe răng trợn mắt.
Nhuyễn chậm rãi tiêu sái đến gần Ngự Thượng Tuyền, giật nhẹ ống quần y, đem thần chí của Ngự Thượng Tuyền kéo lại, sau đó nhảy lên cái bàn, đối với khối ma hạch kia thấp giọng gầm gừ.
Người khác có thể không biết, nhưng, nó đối với chủ nhân của khối ma hạch này hiểu biết quá rõ.
Đây là ma hạch của ma thú đã làm hại phụ thân nó thiếu chút nữa vì trọng thương mà chết, ma thú Độc Xà Chín Đầu cấp chín đỉnh phong.
Về phần nguyên nhân vì cái gì một ma hạch quang hệ thuần khiết lại có chứa sắc thái hắc ám, trong đầu nhỏ của Nhuyễn nghĩ, nếu không phải Độc Xà này dựa vào việc ăn ma thú, Kỵ sĩ và Ma pháp sư để thăng cấp, cũng sẽ không trải qua mỗi tháng phải chịu khổ một lần bị sét đánh.
Tuy rằng bị trừng phạt nghiêm trọng, nhưng không thể phủ nhận, mỗi một lần lôi kiếp qua đi, thực lực của Độc Xà sẽ tăng lên nhanh chóng, nếu nó không đánh chủ ý lên phụ thân của mình, mà phụ thân lại vừa trải qua một lần sinh sản thực lực bị giảm sút, nó như thế nào có thể làm cho phụ thân bị trọng thương?
Không nghĩ tới, trong nháy mắt nó chết đi tự nhiên còn có thể tách ma hạch cùng thân thể ra, muốn tìm một thân thể tốt để tá túc.
Cũng chính là đoạt xá trong truyền thuyết.
Nghĩ đến việc này, nó lại nhớ đến chính Ngự Thượng Tuyền đã cứu nó và phụ thân, không khỏi lại gần cọ cọ ngươi Ngự Thượng Tuyền, thấp giọng ngao ngao hai tiếng.
Ngự Thượng Tuyền nhìn ma hạch trên tay lộ ra thần sắc khó xử, khối ma hạch này truyền đến cảm giác rất không tốt, có loại hơi thở hắc ám.
Đúng lúc này, y cảm nhận được trên đầu vai một trận quang mang lục sắc bắt đầu khởi động, xem ra, là nguyên tố tinh linh kia……
|
32: Cuộc thị nhập học và phân biệt [ bắt trùng ]
“Ngươi như thế nào lại ra đây?” Ngự Thượng Tuyền hạ giọng hỏi, tiểu tinh linh ở trên vai chớp chớp mắt, vẻ mặt đặc biệt vô tội khả ái.
“Người ta vì cảm nhận được lực lượng hắc ám mới đi ra thôi”, tiểu tinh linh mập mạp quệt miệng nói.
Ngự Thượng Tuyền nhìn ma hạch ở trên tay hỏi: “Ngươi là nói cái này sao?”
Tiểu tinh linh gật đầu, nói: “Khối ma hạch này là bị ô nhiễm, trí tuệ cùng lực lượng của ma thú trừ bỏ đến từ bản thân ma thú, đại bộ phận là đến từ ma hạch……”
Khối ma hạch trước mắt này là một khối thuộc tính quang hệ, đã muốn đến cấp chín, mà có thể bị ô nhiễm thành như vậy, xem ra……
Tiểu tinh linh lắc đầu, nói: “Chủ nhân mau lớn lên nha, trưởng thành là tốt rồi……”
Ngự Thượng Tuyền: “……” Như thế nào lại là lớn lên, y làm sao còn chưa đủ lớn……
Ngự Thượng Tuyền như trước cẩn thận nhìn tiểu tinh linh, hỏi: “Vậy khối này làm sao bây giờ……?”
Bị ô nhiễm gì đó, nói như thế, chắc là phải tinh lọc đi, bằng không sẽ rất khó xử lý?
Tiểu tinh linh nhìn nhìn, nói: “Chủ nhân hãy yên tâm, trình độ này ta vẫn có biện pháp”.
Nói xong, ý bảo Ngự Thượng Tuyền nâng tay lên, sau đó vươn đôi tay nhỏ mủm mỉm, miệng lẩm bẩm cái gì đó, từ từ, trên tay Ngự Thượng Tuyền phát ra ánh sáng lục sắc, sau đó, xung quanh ma hạch vòng sáng màu đen tự nhiên biến mất.
Thanh U nhìn tay Ngự Thượng Tuyền, ánh mắt chớp chớp không ngừng, hỏi: “Tiểu Tuyền…… Ngươi đến tột cùng là pháp sư cấp mấy……”
Ngự Thượng Tuyền…… Chỉ chỉ vào huy chương trước ngực, nói: “Cấp hai nha!”
Thanh U: “……” Nếu hắn nhớ không lầm thì thuật tinh lọc là ma pháp độc hữu của pháp sư quang hệ, mà các pháp sư hệ khác, muốn học thuật tinh lọc, hình như thực lực phải đạt tới ngoài cấp bốn đi.
Lắc đầu, thôi quên đi, dù sao thực lực của tiểu hài tử này mặc kệ nói thế nào thì cũng coi như là cường hãn.
Ngự Thượng Tuyền đem ma hạch đã tinh lọc đặt ở trên bàn, nói: “Vậy, hiện tại khối ma hạch này làm thế nào……”
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy âm thanh ‘rắc rắc’ vang lên, Ngự Thượng Tuyền nghĩ, âm thanh này như thế nào lại quen tai như vậy……
Cúi đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Nhuyễn đang hăng say ăn ma hạch.
Ngự Thượng Tuyền: “……”
Cái thói quen thích ăn bậy bạ này của Nhuyễn sao còn chưa có sửa?!
Thanh U…… Vẻ mặt đau đớn nhìn Nhuyễn đang ăn, cái miệng mở mở đóng đóng làm cho tâm can của hắn trong nháy mắt đều tan nát.
Đây chính là ma hạch cấp chín a…… Ma hạch cấp chín đỉnh phong a!
Ma hạch quý giá như vậy liền bị tiểu sủng vật này ‘rắc rắc’ ăn mất!
Đứng phắt lên một cái, Thanh U cảm thấy mình quá mức đột ngột, liền nói: “Ta, ta đi ra ngoài bình tĩnh bình tĩnh……Một chút”.
Đáng sợ, chuyện này thật sự là quá đáng sợ.
Một người thì cắt phỉ thúy, một thú thì ăn ma hạch, kế tiếp bọn họ còn muốn làm cái gì nữa a! A?! Ở lại trong này hai người toàn thân cứng ngắc nhìn Nhuyễn ăn ma hạch, sau khi ăn xong còn đánh một cái ợ thỏa mãn, rồi nhảy bổ nhào vào lòng Ngự Thượng Tuyền, cầu được ôm cầu được vuốt ve.
Ngự Thượng Tuyền vươn tay, sờ sờ lông cổ mềm mại của Nhuyễn.
Tiểu tinh linh ở trên vai thấy thế nói: “Tiểu chủ nhân không cần quá lo lắng. Tiểu Bạch Hổ này còn quá nhỏ, không có biện pháp chiến đấu, cũng chỉ có thể ăn ma hạch để thăng cấp, lại nói, ăn ma hạch thăng cấp còn nhanh hơn rất nhiều”.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nhìn về phía phần bụng hơi lộ ra của Nhuyễn hỏi: “Ta ở trong giới chỉ còn rất nhiều, đều cho hắn ăn sao?”
Ma hạch này, vốn là của Thương Tuyệt đưa, nếu Nhuyễn cần dùng, thì tự nhiên là phải cấp cho nó dùng rồi.
Tiểu tinh linh lắc đầu, nói: “Chủ nhân cũng không thể cho nó ăn nhiều, ăn quá nhiều nó sẽ không thể tiêu hóa được”.
Nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Ân, cứ cách bảy ngày lại cho nó ăn một viên, bất quá, một viên cao cấp này cũng đủ cho nó tiêu hóa trong một khoảng thời gian dài, trong khoảng thời gian này, không cần cho nó ăn nữa”.
Ngự Thượng Tuyền thụ giáo gật đầu, sờ sờ bụng mềm của Nhuyễn, thấy bụng đã muốn có chút cứng rắn, ngón tay chậm rãi xoa xoa, xem ra thật sự là đã đủ rồi.
Hai chân trước của Nhuyễn ôm lấy cánh tay Ngự Thượng Tuyền, rên ‘hừ hừ’ rất là thoải mái.
Thanh U ở bên ngoài bình tĩnh một hồi, sau khi trở về đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhìn bộ dáng Nhuyễn ôm bụng nhỏ làm nũng vừa cười vừa nói: “Dọn dẹp một chút đi, chúng ta nên xuất phát rồi”.
Ngự Thượng Tuyền thế này mới nhớ đến, bọn họ tựa hồ còn muốn đến chủ thành tham gia cuộc thi nhập học……
Tiểu tinh linh thấy thế liền biến mất.
Ngự Thượng Tuyền ôm lấy hai móng vuốt của Nhuyễn, không để ý tới nó đang kháng nghị, đem nó ôm vào lòng, sau đó nói với Sát Nặc: “Sát Nặc, chúng ta dọn dẹp một chút đi, phải đi rồi……”
Ngự Thượng Tuyền có vẻ rất hưng phấn, dù sao được đi học, y cảm thấy rất vui vẻ.
Sát Nặc gật đầu, đem bộ giải thạch ở trên bàn thu vào trong giới chỉ, sau đó lại đem hành lý của họ thu dọn vào.
Thời điểm Ngự Thượng Tuyền ôm Nhuyễn đang chuẩn bị đi ra cửa, Sát Nặc liền gọi y lại.
“……?”
“Khụ, đem gối đầu thả ra đi” Sát Nặc nói.
Ngự Thượng Tuyền…… Trong nháy mắt liền đỏ mặt, lúc này y mới nhớ, thời điểm vừa mới vào trọ, tựa hồ…… Y đã đem gối đầu của người ta bỏ vào không gian giới chỉ……? Ba người cũng không tính đi bộ đến chủ thành, bởi vì lộ trình thực sự quá xa, sau khi hỏi qua người trong trấn, ba người liền đi đến trạm truyền tống gần nhất.
Ngự Thượng Tuyền nhìn khe hở nhỏ trước mắt, ở nơi đó xoay tròn, đang chuẩn bị dùng tay sờ thử, liền bị Sát Nặc nắm lại.
“Chạm vào sẽ bị truyền tống đi”.
Ngự Thượng Tuyền nháy mắt liền rút tay về.
Sờ sờ cái mũi, nói: “Cái này dùng như thế nào?”
Sát Nặc đi về phía trước, từ trong không gian giới chỉ lấy ra mười ngân tệ, sau đó bỏ vào trong một cái hộp vuông bé bé ở bên cạnh, rồi nắm lấy tay Ngự Thượng Tuyền đi về phương trận nhỏ phía trước.
Sát Nặc xoay người, nhìn Thanh U còn đứng ở đó, nói: “Tái kiến”.
Thanh U cũng cười nói: “Ân, tái kiến”.
Ngự Thượng Tuyền còn chưa kịp phản ứng, đã bị Sát Nặc nắm tay kéo đi vào trong truyền tống trận, một trận hào quang qua đi, hai người liền biến mất tại chỗ, Thanh U cười đem năm ngân tệ bỏ vào trong hộp vuông, sau đó ấn vào cái nút kế bên cái nút vừa được ấn xuống, một trận hào quang qua đi, cũng biến mất tại chỗ.
“Sát Nặc, chúng ta hiện tại đang ở nơi nào……” Ngự Thượng Tuyền nhìn nơi này so với thành trấn vừa rồi hoa lệ hơn rất nhiều, hỏi.
Sát Nặc sờ sờ đầu Ngự Thượng Tuyền, nói: “Đến học viện báo tin”.
Ngự Thượng Tuyền nhãn tình liền sáng lên, nói: “Hiện tại liền đi sao?”
Sát Nặc lắc đầu nói: “Giờ đã muộn, sáng mai học viện bắt đầu chiêu sinh thì đi”.
Ngự Thượng Tuyền có chút thất vọng, nhưng nghe thấy vậy cũng gật gật đầu, nói: “Vậy, chúng ta đi ăn cơm nha?”
Sát Nặc: “…… Lại đói bụng?”
Ngự Thượng Tuyền một tay ôm Nhuyễn, một tay sờ sờ cái bụng nhỏ, ngượng ngùng nói: “Ân…… Có chút đói……”
Vừa rồi ăn phần lớn đều là điểm tâm ngọt, thức ăn có thể no bụng thì không có ăn bao nhiêu, như thế thì sao mà không đói bụng chứ……
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nói: “Ân, chúng ta đi ăn cơm đi”.
Sát Nặc gật đầu, mang theo Ngự Thượng Tuyền đi về hướng một khách sạn, Sát Nặc nói: “Cửa tiệm này thức ăn ngon, dinh dưỡng cũng nhiều”.
Liếc qua tiểu thân thể của Ngự Thượng Tuyền, nói: “Vừa vặn tăng trưởng vóc dáng”.
Ngự Thượng Tuyền: “……”
Không thể không đề cập đến vóc dáng của y sao……
Ngự Thượng Tuyền rũ cái đầu nhỏ đi theo sau Sát Nặc, có chút buồn tủi.
Sát Nặc phối hợp nắm lấy tay Ngự Thượng Tuyền đi vào khách sạn, vừa vào cửa phục vụ liền cúi chào, nói: “Hoan nghênh hoàng tử, xin hỏi ngươi vẫn muốn ngồi ở chổ cũ sao?”
Sát Nặc gật đầu, đi theo người phục vụ lên lầu hai.
Ngự Thượng Tuyền…… Ngẩng đầu, đối với Sát Nặc nói: “Sát Nặc, nguyên lai ngươi là hoàng tử nha”.
Sát Nặc gật đầu, nói: “Chỉ là một cái hư danh mà thôi”.
Thành viên hoàng thất, trước khi trải qua khảo nghiệm, sẽ không được ghi tên vào trong sổ hoàng thất.
Người nọ chỉ được cung cấp tiền tài dùng đủ cho cả đời, cho hắn cuộc sống không phải ưu lo.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, dù sao y cũng không hiểu hoàng tử là làm cái gì. (/ □)
Sát Nặc dẫn y đến một căn phòng riêng, bồi bàn rất nhanh nhẹn đem ghế kéo ra, Ngự Thượng Tuyền sau khi ngồi xuống, cảm thấy càng thêm đói bụng.
“Sát Nặc…… Đói……” Đói bụng tìm Sát Nặc, nhất định sẽ được ăn no.
Sát Nặc vẩy tay một cái, lập tức có phục vụ cầm thực đơn đưa lên.
“Cá phun muối tiêu, hạt dẻ bảo đề hoa, mực xào cay, thịt gà xé vỉ nướng, tôm viên vương miệng, thịt nai om nấm, cá hồi trộn lạp da……” (Tên mấy món này làm mình muốn điên luôn, ko hiểu gì hết)
Sát Nặc gọi từng món, phần lớn đều là thức ăn nhiều dinh dưỡng, ân, thích hợp cho tiểu hài tử.
“Sau khi ăn xong lại mang thêm điểm tâm ngọt và trà hoa hồng nữa” Ăn xong cơm, lại dùng thêm một ít điểm tâm và trà thì tốt hơn.
Tiểu hài tử này rất thích ăn đồ ngọt……Nên lại nói: “Điểm tâm ngọt mang nhiều hơn một chút”.
Nhìn Ngự Thượng Tuyền nheo mắt lại, Sát Nặc cũng cảm thấy thoải mái không ít.
Ngự Thượng Tuyền nhìn Nhuyễn đang ghé ở trong lòng mình ngủ, nói: “Nhuyễn, ngươi có muốn ăn thêm một ít cơm không……?”
Trả lời chính là Nhuyễn trở mình một cái, đạp đạp tiểu móng vuốt, sau đó xoa xoa mắt, tỉnh dậy.
“Ngao……” Muốn ăn muốn ăn, khối ma hạch kia chỉ có thể tăng thêm lực lượng, lại không thể làm no bụng.
Ngự Thượng Tuyền đem Nhuyễn ôm lên để trên bàn, Nhuyễn liền đặt mông ngồi ở trên bàn chờ đồ ăn được mang lên. Khi đồ ăn được mang lên, thời gian đã trôi qua được một lúc, Ngự Thượng Tuyền lúc này đã rất đói bụng, đặc biệt khi nhìn thấy từng món ăn được đặt lên bàn, bụng y liền bắt đầu kêu lên.
Ngự Thượng Tuyền nhìn bụng của Nhuyễn, ngạc nhiên nói: “Nhuyễn, bụng của ngươi không cứng nữa nha……”
Dùng tay chọt chọt, mềm mềm.
Nhuyễn mang theo chút làm nũng hừ hừ mấy tiếng.
Sau khi đồ ăn đã mang lên, Ngự Thượng Tuyền lại bắt đầu phát sầu.
Những món này đẹp mắt như vậy, y phải hạ đũa như thế nào a.
Ngự Thượng Tuyền cắn đũa, khó xử nhìn những món ăn xinh đẹp ở trên bàn.
Sát Nặc…… Cầm lấy muỗng và đũa bắt đầu lấy đồ ăn, sau đó đặt vào trong chén của Ngự Thượng Tuyền.
Ngự Thượng Tuyền cười tủm tỉm, thời điểm đang chuẩn bị ăn, thấy chung quanh vẫn còn một vòng người đang đứng, liền khó xử nói: “Các ngươi…… Ra ngoài trước đi……”
Phục vụ liền cúi chào, sau đó lục tục lui ra ngoài.
Ngự Thượng Tuyền vừa ăn, vừa uy cho Nhuyễn, Sát Nặc thỉnh thoảng lại gấp cho Ngự Thượng Tuyền vài món, hai người một hổ trải qua bữa ăn vừa vui vẻ lại vừa thỏa mãn.
Hết chương 32
|
33: Cuộc thị nhập học thật kỳ quái
Ánh mắt Ngự Thượng Tuyền nhìn về phía món nào, đũa của Sát Nặc liền hướng về món đó, sau đó gấp vào trong chén của Ngự Thượng Tuyền, Ngự Thượng Tuyền lại đút cho Nhuyễn ăn, Sát Nặc cũng tự mình ăn một miếng, tóm lại, Sát Nặc uy vui vẻ, Ngự Thượng Tuyền ăn vui vẻ, Nhuyễn ở một bên được uy cũng vui vẻ.
Sau khi cơm nước no nê, hai người một hổ liền ly khai, tìm một lữ quán thoạt nhìn hoàn cảnh không tệ.
Bởi vì không cần phải mua quần áo linh tinh, cũng không có chuyện 囧 bỏ gối đầu vào không gian giới chỉ, cho nên sau khi hai người tắm rửa xong, lại tắm sạch cho Nhuyễn liền lên giường ngủ.
Vừa mới bắt đầu vẫn là hai người phân biệt nằm hai bên giường, từ từ, hai người dựa vào nhau ngày càng gần, sau đó giống như đã trải qua vô số lần diễn tập, Sát Nặc mở một cánh tay ra, Ngự Thượng Tuyền liền lăn một cái vừa vặn nằm ở trong lòng Sát Nặc, hai tay ôm lấy Sát Nặc, tay của Sát Nặc thì choàng qua eo Ngự Thượng Tuyền, Nhuyễn thì ghé vào chân giường ngủ, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vô cùng ấm áp, yên bình.
Thân ảnh tiểu tinh linh lục sắc từ từ hiện ra ở trong phòng, thần sắc phức tạp nhìn hai người đang ôm nhau ngủ trên ở giường, trong miệng phát ra một tiếng thở dài, rồi từ từ biến mất.
Sáng sớm hôm sau, Ngự Thượng Tuyền cũng giống như thời điểm vừa mới đến tiểu trấn, trời vừa tờ mờ sáng đã thức dậy, nhưng nhớ đến thần sắc mệt mỏi của Sát Nặc ngày hôm qua, nghĩ nghĩ, nên không có đánh thức hắn, liền ôm gối đầu nằm ở trên giường chờ Sát Nặc tỉnh dậy.
Cho dù có là ai mà bị một ánh mắt chuyên chú mãnh liệt như vậy nhìn chằm chằm, cũng sẽ không thể tiếp tục ngủ được nữa, Sát Nặc chậm rãi mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn về phía tiểu hài tử đang ôm gối đầu, nói: “Sao không ngủ thêm một lúc nữa?”
Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, nói: “Ngủ không được, Sát Nặc đứng lên nhanh lên, sắc trời đã không còn sớm……”
Sát Nặc nhìn bên ngoài cửa sổ trời vừa mới hừng sáng không khỏi trừu rút khóe miệng, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy.
Ngự Thượng Tuyền đem gối đầu bỏ xuống, xuống giường, sau đó nhanh chóng đi tới phòng tắm rửa mặt thay quần áo, còn Sát Nặc thì đi gọi bữa sáng.
Sau khi Sát Nặc trở về, Ngự Thượng Tuyền đang ngồi ở bàn bên cạnh mở to đôi mắt nhìn hắn.
Sát Nặc dở khóc dở cười tiến lên xoa xoa mái tóc mềm mại của y, nói: “Không cần sốt ruột như vậy, bây giờ vẫn còn rất sớm”.
Còn khoảng một lúc nữa mới đến thời gian học viện bắt đầu chiêu sinh, hiện tại đã có tinh thần như vậy, đến buổi chiều y sẽ mệt mỏi rã rời.
Ngự Thượng Tuyền ngượng ngùng sờ sờ mặt, y cũng biết mình có chút kích động……
Nhưng vẫn nhịn không được.
Bất quá vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Sát Nặc Sát Nặc, ngươi có biết cuộc thi chiêu sinh sẽ diễn ra như thế nào không? Ta thật khẩn trương……”.
Sát Nặc hồi tưởng lại một chút cuộc thi của mình năm đó(……) thời điểm nhập học, trình tự tựa hồ cũng đơn giản, chỉ cần đem đấu khí đưa vào bên trong pháp cầu khảo thí, sau đó chờ cấp bậc bay lên, rồi làm một bài thi viết, như thế liền xong.
Vừa mới nói với Ngự Thượng Tuyền, vốn nghĩ tiểu hài tử sẽ tiếp tục cao hứng, nhưng trong nháy mắt tiểu hài tử liền ảm đạm cúi đầu xuống.
Sát Nặc cau mày, thực lực của Ngự Thượng Tuyền đã đến giai đoạn Ma pháp sư cấp hai, muốn vượt qua cuộc thi này quả thật vô cùng đơn giản, như thế nào lại trở nên buồn bã như vậy?
Ngự Thượng Tuyền suy sụp cúi đầu, chữ viết của thế giới này, y căn bản là không biết a……
Như vậy thì y phải thi viết như thế nào……
Lắc đầu, tỏ vẻ cũng không có gì, cùng lắm thì, thời điểm thi viết hôm nay lỗi chính tả sẽ hơi nhiều một chút thôi…… Nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên nói cho Sát Nặc biết, dù sao, y cũng muốn học viết chữ.
“Sát Nặc……” Ngự Thượng Tuyền cắn chiếc đũa không biết nên nói cho Sát Nặc đang lo lắng như thế nào mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên nói thẳng ra thì tốt nhất.
Sát Nặc nhìn Ngự Thượng Tuyền, chờ y mở miệng.
“Ân…… Ta không biết viết chữ nơi này……”. Tuy rằng so với chữ viết ở thế giới của y cũng không khác gì mấy, y có thể hiểu được, nhưng, nếu phải viết ra thì sẽ sai rất nhiều……
Sát Nặc: “……”
Nguyên lai là vì vậy.
“Một lát nữa ta sẽ dạy cho ngươi những chữ cơ bản nhất, số từ cần dùng trong cuộc thi cũng không nhiều lắm, phần tính điểm chủ yếu vẫn là năng lực thao tác thực tế”.
Đại lục Atlantis chú trọng là thực lực bản thân, hướng đến cường giả vi tôn.
Không biết chữ thì thế nào, dù sao y bây giờ vẫn còn nhỏ, không cần vội, về sau từ từ cũng sẽ biết.
Sau đó, Sát Nặc đi ra ngoài mua giấy và bút, sau khi trở về liền dạy Ngự Thượng Tuyền viết chữ, bởi vì Ngự Thượng Tuyền có thể đọc hiểu, cho nên y học rất nhanh, chỉ một lúc sau, các chữ cơ bản y đều biết viết như thế nào.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Ngự Thượng Tuyền xoa xoa cổ có chút đau nhức, lắc lắc đầu, nhìn sắc trời ở bên ngoài, mới ý thức được trời đã sáng rõ.
“Sát Nặc……” Ngự Thượng Tuyền vừa mới mở miệng, còn chưa nói gì, Sát Nặc đã hiểu, liền thu thập hành lý, nắm tay Ngự Thượng Tuyền đi ra cửa.
Ngự Thượng Tuyền cười tủm tỉm, nghĩ đến sắp bước vào cuộc sống ở học viện, y liền cao hứng.
Đến cửa Học viện Thánh- Á Lợi Tang Đức Lạp, Ngự Thượng Tuyền liền ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng cho tới nay y đều biết những nơi như học viện luôn là địa phương có rất nhiều người, nhưng tình cảnh biển người trước mắt này thì vẫn vượt quá nhận biết của y……
Ngự Thượng Tuyền 囧 囧 nhìn Sát Nặc: “Nếu không chúng ta chờ một lát đi?”
Hiện tại người quá nhiều, cố đi vào rất có khả năng sẽ bị lạc nhau.
Ai ngờ Sát Nặc lắc đầu, nói: “Theo đường khác đi vào”.
“Ngươi còn giữ thư đề cử của lão Tất không?” Sát Nặc hỏi, nếu còn, vậy thì tốt rồi.
“Còn còn” Ngự Thượng Tuyền liên tục gật đầu, đem thư đề cử từ bên trong không gian giới chỉ chuyển đến tay, sau đó đưa cho Sát Nặc.
Sát Nặc gật đầu, nắm tay Ngự Thượng Tuyền, quang minh chính đại theo cửa bên hông tiến vào.
Thời điểm đi vào gặp một trở ngại nho nhỏ, bởi vì Ngự Thượng Tuyền không phải đệ tử học viện, cho nên thủ vệ không cho y tiến vào, sau đó Sát Nặc liền đem thư đề cử cho hắn xem, thủ vệ nhìn thư đề cử rồi nhìn qua Ngự Thượng Tuyền vài lần, cuối cùng mới cho y đi vào.
Ngự Thượng Tuyền hỏi: “Hắn nhìn cái gì a?”
Sát Nặc: “Hắn không tin thực lực của ngươi đạt tới Ma pháp sư cấp hai”.
Ngự Thượng Tuyền quệt miệng: “Làm sao lại không tin?”
Sát Nặc: “Quá nhỏ”.
Quá nhỏ quá nhỏ, lại là quá nhỏ!
Sát Nặc không vội mang Ngự Thượng Tuyền đi đến nơi diễn ra cuộc thi, ngược lại dẫn y đi tham quan học viện, phong cảnh trong học viện đẹp lắm, ở phía sau thậm chí còn có một mảnh rừng nhỏ.
Thấy Ngự Thượng Tuyền nhìn qua, Sát Nặc liền giải thích: “Nơi đó có nuôi một ít ma thú, để cho các học viên sơ cấp luyện tập, bất quá ma thú đều là do nguyên tố tạo ra, cũng không phải ma thú thật”.
Bởi vì như vậy thì quá tàn nhẫn, chuyện giết chóc này đối với các đệ tử cũng không có gì tốt.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, tiếp tục quan sát kiến trúc xung quanh.
Miệng hơi hơi mở to ra, mặc dù nhìn ở bên ngoài cũng biết học viện này rất lớn, nhưng đến khi tiến vào bên trong, y mới phát hiện, học viện này cũng không phải lớn bình thường.
Bỏ qua một đám kiến trúc cao tầng ở bên ngoài, trong học viện có rất nhiều khu vực có phong cảnh đẹp, còn có một hồ nước trong xanh, lại có thêm vài mảnh rừng nhỏ, y cũng không biết đến tột cùng học viện này lớn bao nhiêu……
Dọc theo đường đi, thư quán, căn tin, phòng tư liệu, phòng thí nghiệm, đấu trường, khu đổ thạch, vân vân……, Ngự Thượng Tuyền dần dần trở nên vui vẻ hơn, về sau, y cũng sẽ học tập ở nơi này!
|
34: Cuộc thi nhập học thật kỳ quái [ BUG ]
Ngự Thượng Tuyền giật nhẹ tay Sát Nặc đang dẫn đường ở phía trước, nói: “Chúng ta nhanh đi đến nơi diễn ra cuộc thi đi, thời gian đã không còn sớm nữa”.
Sát Nặc nhìn lên tòa nhà trung ương hình tháp của học viện, thời gian quả thật đã không còn sớm, liền mang theo Ngự Thượng Tuyền đi đến…… Phòng hiệu trưởng?
Ngự Thượng Tuyền nhìn Sát Nặc: “Không phải là đi đến nơi diễn ra cuộc thi sao?”
Như thế nào lại đến phòng hiệu trưởng……
Sát Nặc gật đầu, nói: “Ngươi đã có thư đề cử, chỉ cần chứng minh thực lực của mình với hiệu trưởng, là có thể thông qua cuộc thi rồi”.
Ngự Thượng Tuyền…… Bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Mặc kệ y cảm thấy khẩn trương như thế nào, đi được một lúc, hai người đã đến trước cửa phòng hiệu trưởng, Ngự Thượng Tuyền hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Sát Nặc, không chút do dự nắm lấy tay hắn đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng là một lão nhân có mái tóc trắng xóa, ngay cả chòm râu và chân mày của lão nhân cũng là một màu trắng, Ngự Thượng Tuyền lại càng cảm thấy khẩn trương hơn, đây là phản xạ có điều kiện của y mỗi khi gặp mặt lão sư.
Nào biết lão nhân trước mặt chỉ ngẩng đầu liếc nhìn y một cái, liền đứng lên, cười nói: “Tiểu bằng hữu ngồi đi, ngươi chính là đứa nhỏ lão Tất đề cử đi? Chờ một chút, lão nhân gia ta đi lấy thủy tinh cầu”.
Nói xong, bước về phía sau cái bàn, lấy ra một thủy tinh cầu.
“Tiểu bằng hữu chắc cũng biết công dụng của cái này, đến đến, chúng ta giám định lại một lần nữa”. Hiệu trưởng tiên sinh cười tủm tỉm kéo tay Ngự Thượng Tuyền, để lên thủy tinh cầu.
Bất ngờ là tự nhiên Ngự Thượng Tuyền…… Cảm thấy bớt khẩn trương hơn, lão gia gia này kỳ thật cũng rất khả ái.
Từ từ thúc dục tinh thần lực, sau đó thủy tinh cầu bắt đầu phát ra ánh sáng lục sắc, dần dần, ánh sáng ngày càng mạnh hơn, bất quá lần này Ngự Thượng Tuyền cũng không có xuất hiện tình huống giống lần trước, bởi vì tiểu tinh linh có khả năng kìm hảm khả năng phát tinh thần lực của y.
Y nghĩ mình không có bất kỳ sơ hở nào, còn hiệu trưởng thì nghĩ mình đã gặp được một thiên tài.
“Thực lực hiện tại của ngươi đã muốn đến cấp ba trung kỳ……”. Hiệu trưởng gia gia mang theo chút cảm thán, nói: “Tiểu bằng hữu này hai ngày nay xem xét được không ít phỉ thúy đi?”
Thấy Ngự Thượng Tuyền không có gật đầu, hiệu trưởng tiên sinh liền nghi hoặc, hỏi: “Vậy, ngươi làm thế nào mà lại thăng cấp nhanh như vậy?!”
Mới trôi qua có hai ngày! Mà đã từ cấp hai thăng đến cấp ba trung kỳ, điều này làm cho những người cả đời vẫn là Ma pháp sư cấp một sẽ cảm thấy sao đây!
“A…… Chỉ có mấy khối mà thôi, bất quá, phẩm chất đều tốt lắm……” Ngự Thượng Tuyền ấp úng nói, quả thật cũng không có nhiều……
Hiệu trưởng tiên sinh hứng thú hỏi: “Tốt như thế nào?”
Nhìn tốc độ thăng cấp này, phỏng chừng phẩm chất hẳn là rất cao đi.
Ngự Thượng Tuyền…… Vươn một một bàn tay ra bắt đầu đếm.
“Một khối Huyết Phỉ, hai khối Băng Chủng, ân, cuối cùng là mua được một khối Du Thanh Chủng……” Tính qua tính lại, kỳ thật cũng không nhiều lắm, tự mình y đổ ra, cũng chỉ có ba khối mà thôi.
Hiệu trưởng gia gia…… Bàn tay đang vuốt vuốt chòm râu liền cứng ngắc lại.
“Huyết, Huyết Phỉ?!” Một tiếng kêu sợ hãi từ miệng của hắn thốt ra, xem xét được một khối Huyết Phỉ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng, một tiểu hài tử nhỏ như vậy, trong một ngày có thể xem xét được ba khối cực phẩm phỉ thúy, điều này cho dù có là hắn, cũng không thể làm được!
Suy nghĩ sâu xa một lúc, hiệu trưởng tiên sinh lắc đầu, cảm thán nói: “Lão Tất coi trọng ngươi quả nhiên là không sai, không hổ là một thiên tài……”
Rồi tự nhiên cười ha ha nói: “Là thiên tài của ta! Của học viện chúng ta!”
Hiệu trưởng tiên sinh cười tủm tỉm nói với Ngự Thượng Tuyền: “Tiểu Tuyền à, năng lực thực tế của ngươi xem như đã qua, còn một bài thi viết nữa, ngươi phải cố lên nha……”
Ngự Thượng Tuyền…… Lại bắt đầu khẩn trương, quả nhiên, điều y sợ nhất đã tới?
Hiệu trưởng tiên sinh kêu Ngự Thượng Tuyền cùng Sát Nặc ngồi lên sô pha, sau đó từ bàn làm việc của mình lấy ra một phần bài thi, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Tuyền, hoàn thành phần bài thi này đi”.
Thời điểm Ngự Thượng Tuyền mới thấy được bài thi y đã có cảm giác mình sắp chết rồi…… Trên đề thi chữ thật sự rất nhiều, hơn nữa, cả hai mặt đều có!
Hiện tại nghe hiệu trưởng tiên sinh nói phải bắt đầu làm bài…… Y càng cảm thấy điềm xấu xuất hiện ngày càng nhiều……
Bất an không yên cầm lấy bài thi, Ngự Thượng Tuyền nhìn thoáng qua……
Y choáng váng.
Đây là bài thi thần mã gì?!
Đề thứ nhất, xin hỏi thí sinh, vì cái gì Hắc Bạch thú đều trả lời là ăn cơm ngủ đánh đậu đậu, mà con Hắc Bạch thú cuối cùng lại trả lời là ăn cơm ngủ?
Đề thứ hai, xin hỏi vì cái gì mà tâm nguyện của Mạc Lạp thú là có được một bức tranh màu sắc rực rỡ?
Đề thứ ba, xin hỏi vì sao oa oa thú lại có thể nhảy cao hơn cái cây còn cao hơn nó? “Hiệu trưởng gia gia…… Đề thi này, người như thế nào có thể tìm được……?” Ngự Thượng Tuyền có chút 囧 囧 trừu rút khóe miệng, bài thi này……
Nếu y nhớ không lầm, không phải là giống với đề thi lần trước của Sát Nặc sao……
Lão gia gia hất đầu, râu vễnh lên, chấp tay sau lưng, kêu ngạo nói: “Đề thi này là do lão nhân gia ta suy nghĩ hơn mười năm mới nghĩ ra được đó!”
Ngự Thượng Tuyền (╯-╰”): “……”
Y yên lặng cầm lấy bút bắt đầu làm bài.
Đọc sơ qua bài thi, quả thật bài thi này có rất nhiều đề giống với những gì Sát Nặc từng nói qua với y, chẳng qua là thay đổi tên nhân vật mà thôi.
Thí dụ như, đề thứ nhất bởi vì con Hắc Bạch thú cuối cùng được gọi là đậu đậu, đề thứ hai…
Bộ dáng Mạc Lạp thú không phải chính là một phiên bản của gấu trúc ở hiện đại sao?
Đề thứ ba…
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ một hồi, bởi vì đề này y đã quên rồi.
Bất quá nhìn qua hiệu trưởng tiên sinh đang dưỡng nòng nọc ở bên cạnh, y đột nhiên nghĩ ra…… Bởi vì cây thì không thể nhảy……
Ngự Thượng Tuyền từng dòng từng dòng viết ra, cơ hồ không ngừng nghỉ, hiệu trưởng gia gia nhìn đề mục mà hắn mất gần như nửa đời mới nghĩ ra được lại trong nháy mắt bị Ngự Thượng Tuyền giải ra hơn phân nửa, liền trừng lớn mắt.
Ngự Thượng Tuyền chậm rãi viết, nhớ lại từng chữ Sát Nặc đã dạy cho y, sau đó bất tri bất giác…… Liền viết xong.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng gia gia cười nói: “Hiệu trưởng gia gia, ta viết xong rồi……”
Hiệu trưởng không có đáp lời, bởi vì hắn vẫn còn đang bị choáng váng.
Phần đề thi này từ khi xuất hiện đến nay đã làm khó rất nhiều người! Nếu không phải đề thi này là do chính hắn nghĩ ra, hắn cũng sẽ không thể làm được!
Một phần nan đề như vậy, liền…… Liền bị y một hồi là viết xong?!
Cái này là tình huống gì a! Sau khi hai người rời đi, hiệu trưởng ngồi ở trên ghế vẻ mặt phức tạp, phần bài thi được dùng làm đề mục của cuộc thi chiêu sinh cũng có nguyên nhân của nó, tuy rằng đề thi này thật sự rất kỳ quái, nhưng vẫn không thể phủ nhận nó là một đề thi khó. Đề thi này không những kiểm tra sâu được tinh thần lực của Ma pháp sư, mà còn có thể kiểm tra được năng lực tư duy của Ma pháp sư có thể đạt đến trình độ nào.
Nhưng một bài thi khó như vậy lại bị một tiểu hài tử chỉ dùng một chút thời gian là có thể giải xong rồi……
“A…… Già rồi già rồi, thật sự là già rồi……” Hiệu trưởng tiên sinh mang theo chút tâm tính trẻ con quệt miệng, cầm bài thi lên, không hài lòng nói: “Đề thi tiếp theo của lão nhân gia ta, ta cũng không tin ngươi vẫn có thể giải ra được!”
Sau đó đem bài thi đặt ở trên bàn, múa bút thành văn bắt đầu viết.
|