Tình Nhân Kỵ Sĩ Bá Đạo
|
|
35: Người tầm thường và không tầm thường
Sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Ngự Thượng Tuyền nắm lấy tay Sát Nặc cười thực vui vẻ, cuối cùng cũng đã qua!
“Sát Nặc, ngươi nói, chúng ta hiện tại nên làm gì……?” Ngự Thượng Tuyền kéo tay áo Sát Nặc hỏi, nếu đã thi xong rồi, cũng nên làm chuyện gì khác đi, nhưng y không biết nên làm gì……
Sát Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi hiện tại chỉ có tinh thần lực là tương đối cao, còn…… Pháp quyết Pháp sư cùng chú ngữ thì ngươi biết mấy cái?”
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ…… Y thật sự cái gì cũng không biết.
“Đều không biết……” Ngự Thượng Tuyền cúi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng, y nói: “Bây giờ chúng ta đi học pháp quyết sao?”
Sát Nặc lắc đầu, nói: “Chỉ trông vào việc học trước thời điểm thực chiến thì không có tác dụng gì, chẳng bằng trực tiếp học trong lúc chiến đấu, như vậy ngược lại, lại nhớ kỹ hơn một chút”.
Ngự Thượng Tuyền …… 囧.
Y xem còn chưa có xem qua, như thế nào lại trực tiếp thực chiến?
“Vậy, trước hết ta nên học qua một chút, nếu không biết gì…… Mà trực tiếp thực chiến, có phải hay không quá nhanh……” Ngự Thượng Tuyền dùng thanh âm nho nhỏ hỏi, quả thật y hơi sợ thực chiến, từ trước đến bây giờ y chưa từng tự mình trải nghiệm qua.
Sát Nặc gật đầu, hắn hiểu người trước mắt này một chút trụ cột đều không có, chẳng bằng cho y học qua một chút, khi thực chiến, khả năng nhớ và ứng biến của y sẽ sâu sắc hơn.
“Vậy bây giờ chúng ta đi học đi?” Ngự Thượng Tuyền hưng trí bừng bừng hỏi, y nhớ rõ chú ngữ đều rất hảo xem đó…… Chỉ là có chút hơi dài mà thôi.
“Bây giờ đi thư quán học một chút kiến thức cơ bản trước”. Bên trong Thư các của Hoàng thất phần lớn đều là các tàng thư cao thâm và các pháp môn hiếm thấy, Ngự Thượng Tuyền vẫn là sơ học giả, trực tiếp xem những thứ này không những vô ích mà còn có hại.
Gật đầu, Ngự Thượng Tuyền nhìn khoảng cách của bọn họ cũng không cách thư quán bao xa, ở trong lòng không ngừng hưng phấn.
Y nhớ rõ bên trong thư quán (thư viện) đều thực sự im lặng, không có người nào gây ồn ào, bằng không sẽ ảnh hưởng đến người khác đọc sách, bởi vậy ai ai cũng đọc thầm trong lòng, bất quá đọc thầm sẽ dễ ghi nhớ hơn là đọc lớn thành tiếng.
Ngự Thượng Tuyềnn mặt mày đều cong cong, nghĩ đến mình cũng sắp sửa được đọc sách y rất là cao hứng. Khi hai người bước vào thư quán, tựa hồ giống như bị cấm thanh, nơi này thực sự rất im lặng, ai muốn nói chuyện cũng đều tận lực hạ thấp âm thanh, bốn phía giống như một tiếng châm rơi cũng nghe thấy.
Ngự Thượng Tuyền có chút không được tự nhiên, chung quanh chỉ vang lên tiếng lật sách, cơ hồ không có bất kỳ tạp âm nào khác.
Y đi theo Sát Nặc tiến về phía giá sách, chợt phát hiện tầm mắt của mọi người hầu hết đều liếc về phía bên này.
Ngự Thượng Tuyền: “……” Bọn y cũng không phải là thực vật hay động vật quý hiếm gì, đâu cần bọn họ nhiệt liệt chú ý như vậy……
“Sát Nặc, bọn họ nhìn chúng ta làm gì……?” Ngự Thượng Tuyền quệt miệng hỏi, y thật sâu cảm thấy bị một đám người nhìn chăm chú như vậy cảm giác rất là không tốt.
Sát Nặc xoa xoa cái đầu nhỏ của y, hạ giọng nói: “Không có gì”.
Ngự Thượng Tuyền lắc lắc đầu, không để ý nữa, tuy rằng cảm thấy những ánh mắt này làm y rất khó chịu, nhưng cũng may chúng đều không có ác ý.
Hai người đi lên lầu hai, người trên lầu hai ít hơn người ở dưới lầu một rất nhiều.
“Đây là chuyện gì a?” Ngự Thượng Tuyền hỏi, như thế nào người ở trên lầu so với dưới lầu lại ít hơn nhiều như vậy?
“Lầu hai phần lớn đều là tân sinh, còn sách ở lầu một đều là những sách thường cần dùng đến”.
Sát Nặc giải thích, sau đó nắm tay Ngự Thượng Tuyền bắt đầu tìm sách.
Ngự Thượng Tuyền tự động bổ não vì dưới lầu sách đều là những sách thường dùng đến, cho nên được đặt ở lầu một để mọi người tiện sử dụng, nhưng lầu hai phần lớn đều là tân sinh, chắc là vì tân sinh số lượng không nhiều lắm, hơn nữa chuyện cần tìm hiểu cũng không nhiều, nên được đặt ở lầu hai để không làm chậm trễ người khác……
Ân, Ngự Thượng Tuyền gật đầu, an bài thực hợp lý.
Sát Nặc nắm tay lôi kéo tiểu hài tử đã muốn đi vào cõi tiên đi tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó…… Đặt ở trên bàn một chồng sách.
“Đây là những sách về hạng mục công việc thông thường của Ma pháp sư, một số kiến thức nhập môn cùng với những chú ngữ cơ bản mà Ma pháp sư cần biết, ngươi trước hết xem những sách này đi”, “Có cái gì không hiểu thì hỏi ta”.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nhìn chồng sách trước mắt so với y đang ngồi còn muốn cao hơn một chút, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lấy xuống một quyển bắt đầu xem.
“Ngô…… Ngũ hành tương khắc tương sinh…… Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim…… Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim……” Ngự Thượng Tuyền nhỏ giọng đọc, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, cơ hồ là không thể nghe thấy.
Ân, đây là ngũ hành a, mình là thuộc tính mộc, Sát Nặc là thuộc tính hỏa, vậy, không cần sợ hỏa thiêu rồi.
Ngự Thượng Tuyền mặt mày cong cong, tiếp tục xem.
Di, giới thiệu về tinh thần lực?
Ngự Thượng Tuyền lật sang trang tiếp theo, mặt trên dùng cỡ chữ lớn nhất viết rõ ràng:
Tinh thần lực của Đổ thạch ma pháp sư không thể tiêu hao quá nhiều, nếu tinh thần lực không đủ lại không có biện pháp đúng lúc bổ sung, nếu sử dụng quá lượng tinh thần lực, đối với thân thể sẽ nguy hại rất lớn.
Ngô, sẽ tạo thành đau đầu, tinh thần lực trong một khoảng thời gian ngắn sẽ dâng lên rất chậm…… Nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ bị biến thành ngốc tử.
Ngự Thượng Tuyền cau mày: “Sát Nặc, thế nào mới được xem là tinh thần lực sử dụng quá độ?”
Nếu căn bản không có dấu hiệu gì, kia chẳng phải rất không hay sao……
Chết cũng không biết là mình chết như thế nào……
Sát Nặc suy nghĩ, dựa theo những gì mình từng chứng kiến nói: “Đặc điểm lớn nhất của việc sử dụng tinh thần lực quá độ là khi Pháp sư cảm thấy đầu đau đớn như bị rất nhiều cây châm đâm vào đầu”.
Sẽ rất đau a……
Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, cảm thấy mình phải nhớ kỹ điểm này.
A, nơi này còn nói có một số quần áo có thể tạm thời đề cao tinh thần lực của Ma pháp sư?
Chớp chớp mắt, cái này cũng giống như trong game có trang bị có thể nâng cao một ít trạng thái thuộc tính a.
Ngự Thượng Tuyền cong khóe môi, thật là thú vị.
Ân, còn có điều kiêng kị lớn nhất, chính là không thể để cho người hoặc ma thú tới quá gần mình, như thế sẽ gặp nguy hiểm rất lớn…… Ngoại trừ ngươi là Ma vũ song tu.
Phía dưới còn nói một ít về cái lợi và cái hại của Ma vũ song tu, Ngự Thượng Tuyền không khỏi thổn thức một chút, cái lợi thật sự là rất nhiều, nhưng cái hại cũng không phải là ít.
Nếu không có thiên tư tu luyện, tỷ lệ cơ thể bị nổ tan xác là rất lớn.
Bởi vì đấu khí và pháp thuật không thể dung hợp vào nhau, người bình thường có thể tu luyện là bởi vì ở trong cơ thể có tồn tại hai đường kinh mạch thiên tài, nếu cố mạnh mẽ tu luyện, cho dù là thành công, nhưng cũng sẽ bị rút ngắn tuổi thọ.
Chậc chậc lưỡi, y đem việc không thể Ma vũ song tu ghi tạc vào lòng.
Ngự Thượng Tuyền lại tiếp tục xem, thời gian bất tri bất giác trôi qua, y xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức, nhìn sang Sát Nặc ở bên cạnh đã ngủ từ lúc nào.
Duỗi thẳng lưng, y lại bắt đầu tiếp tục xem, lơ đãng liếc qua một cái, một bóng dáng quen thuộc liền đập vào mắt y.
Trừ bỏ màu sắc bên ngoài, còn lại tất cả cái khác đều không sai biệt lắm.
Ngự Thượng Tuyền cau mày, nhìn giới thiệu vắn tắt về nguyên tố tinh linh.
Có được nguyên tố tinh linh giống như là có được tinh thần lực vô hạn cùng với ma lực cuồn cuộn không ngừng……
Ngự Thượng Tuyền đọc gằn từng tiếng, trong lòng thì không ngừng rung động, y thế nào lại không biết Tiểu Lục còn có loại công năng này?
Một Pháp sư đi ngang qua nghe được những gì Ngự Thượng Tuyền đang đọc, liếc mắt một cái, mang theo chút cảm thán nói: “Nguyên tố tinh linh a, đời này nếu có thể gặp được thì còn gì bằng……”
Nói xong, bĩu môi rời đi.
Ngự Thượng Tuyền ngồi ở trên ghế thật lâu cũng không thể hồi thần, Tiểu Lục……
Mím chặt môi, y chỉ là muốn trải qua một cuộc đời bình thường mà thôi, cố tình cái may mắn phiền toái này lại tìm đến y.
Lại nhớ đến Tiểu Lục luôn nói trừ y và Nhuyễn không có một ai có thế thấy được hắn, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo a, phiền toái cũng không xem là rất nhiều.
Đem sách đặt lên đầu không khỏi kêu rên một tiếng, y chỉ muốn là một người bình thường thôi a……
|
36: Tư tưởng mạnh uy lực liền mạnh
Ngự Thượng Tuyền lấy quyển sách tiếp theo, những điều cần lưu ý đều ghi nhớ, có chút nóng vội lấy từ chồng sách một quyển sách về chú ngữ, kỳ quái là sách về chú ngữ thật sự rất ít, y tìm nửa ngày chỉ có được hai quyển……
“Sát Nặc, sách về chú ngữ sao lại ít như vậy……?” Ngự Thượng Tuyền ghé vào trên bàn hỏi, tay thì không ngừng tìm.
Kết quả vẫn là không có, chỉ có hai quyển trên tay.
“Chú ngữ rất phức tạp ngươi học nhiều sẽ đau đầu, hiện tại chỉ cần học những điều cơ bản thường dùng đến là được rồi”. Có một số thời điểm, phóng thích cấm chú thậm chí không nhanh bằng phóng thích một pháp thuật bình thường, mà có một số trường hợp, một pháp thuật bình thường lại có thể cứu sống một mạng người.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, y cũng không thể nóng lòng cầu thành, bây giờ trước học những điều cơ bản, coi như là kiến thức nhập môn đi.
Ngự Thượng Tuyền cúi đầu bắt đầu đọc sách, yên lặng nhớ kỹ chú ngữ, cũng may những câu chú ngữ này không quá dài, cũng dễ ghi nhớ.
“Vĩnh sinh Hồng Liên dấy lên hỏa diễm bất diệt, Thiên Địa chi viêm nở rộ vu hỗn độn……” Ngự Thượng Tuyền thì thầm, niệm một lần rồi niệm một lần nữa, y phát hiện, câu này rất là ưu mỹ……
…… Chính là tên chú ngữ không được hay cho lắm.
Sát Nặc ở một bên mở một con mắt, nói: “Đó là hỏa hệ, đổi”.
Ngự Thượng Tuyền: “……”
Bá một tiếng, lật qua trang khác.
“Thế nào mới là mộc hệ?” Ngự Thượng Tuyền đem sách đưa đến trước mặt Sát Nặc, để Sát Nặc tìm giúp y.
Sát Nặc lật đến trang mục lục, sau đó nhìn đến trang có ký tự màu lục, trực tiếp lật qua, sau đó đưa sách lại cho Ngự Thượng Tuyền.
Ngự Thượng Tuyền…… Hết chỗ nói.
Hiện tại mấy trang sách trước mặt đều là màu lục, những trang hỏa hệ trước đó thì đều là màu đỏ……
“Sát Nặc, có phải hay những màu sắc này có liên quan đến các hệ ma pháp?” Sát Nặc gật đầu, tỏ vẻ điều Ngự Thượng Tuyền vừa hỏi là chính xác.
Chớp chớp mắt, Ngự Thượng Tuyền hỏi thêm: “Vậy…… quang hệ đâu?”
Quang hệ phần lớn đều là màu trắng? Vậy làm sao có thể đọc được?
Sát Nặc đứng lên, lấy một quyển sách đưa cho Ngự Thượng Tuyền, y có thể nhìn thấy một phần quyển sách có những tờ giấy màu đen bên trên có những ký tự màu trắng, Ngự Thượng Tuyền…… 囧.
“Vì cái gì phải nhuộm đen trang giấy, mà không trực tiếp viết bằng mực đen, như thế không phải tốt hơn sao……?” Ngự Thượng Tuyền nhỏ giọng than, Sát Nặc nghe được, nói: “Màu đen là màu độc hữu của Pháp sư ám hệ, Pháp sư quang hệ phải dùng giấy màu đen……”.
Sát Nặc nói thì nói vậy nhưng khóe miệng cũng không khỏi run rẩy một chút.
“Bởi vì đại giáo chủ nói, điều này càng biểu hiện sự thánh khiết của pháp thuật quang hệ……”
Ngự Thượng Tuyền ngửa mặt lên trời xem thường. Ngự Thượng Tuyền lật một trang sách chú ngữ mộc hệ, bắt đầu đọc.
“Xuyên qua tinh linh chi vũ, toát ra ngân sắc Quang Huy đại địa gian, dệt ra hy vọng hào quang……” Ngự Thượng Tuyền nhỏ giọng nhớ kỹ, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống người y làm y giống như một linh tinh lạc xuống trần gian.
Qua một đoạn thời gian, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy chính mình đã nhớ rõ tương đối, bất quá còn chưa biết ứng dụng vào thực chiến là như thế nào, cho nên liền nói với Sát Nặc: “Sát Nặc, chúng ta thực chiến đi!” Sát Nặc…… Từ trên ghế đứng dậy, cầm những quyển sách trên bàn lên, gật đầu, sau đó hai người đi xuống quầy quản lý ở lầu một để mượn sách.
Đến thí luyện trường, sau khi đem sách đặt lên chỗ ngồi ở bên cạnh, Sát Nặc nói: “Cứ đánh theo những gì ngươi ghi nhớ”.
Vận dụng những gì vừa ghi nhớ, phương pháp này sẽ học nhanh hơn nhiều.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, hồi tưởng lại những gì y từng thấy trong những trận tỉ thí võ thuật, có phải hay không phải giống như Lý Đại Long tiên sinh nhếch một chân lên trước, sau đó hai tay bày ra một tư thế, rồi ‘nga~’ một tiếng?
Suy nghĩ nửa ngày, y vẫn cảm thấy mình sẽ không làm được tư thế có yêu cầu độ khó cao như vậy.
“Sát Nặc, chúng ta muốn thực chiến như thế nào?” Ngự Thượng Tuyền nháo nháo khuôn mặt, giống như bộ dáng đánh nhau bình thường, hay là trực tiếp nhào tới?
Ân, phương pháp này có thể được……
Sát Nặc nói: “Ta công kích ngươi, ngươi dùng ma pháp chú ngữ vừa rồi mới học ngăn trở công kích của ta”.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nhớ lại những công kích vừa rồi đều có một chút công dụng ngăn trở người khác.
Sau đó y liền phát hiện, tựa hồ…… Đại bộ phận đều là vậy a.
Sát Nặc gật đầu, nói: “Pháp sư hệ mộc tác dụng chủ yếu chính là quấn quanh và sinh cơ”.
Nga……
Ngự Thượng Tuyền bừng tỉnh đại ngộ.
Dựa theo Sát Nặc phân phó đi tới một bên thí luyện trường, Sát Nặc thì đứng đối diện y, Ngự Thượng Tuyền có chút khẩn trương, nói: “Sát Nặc ngươi chậm một chút nha, ta, ta còn là tân thủ nha……”
Dù sao y thật sự là tân thủ.
Sát Nặc gật đầu, hô: “Ta sẽ dùng thực lực cấp một cấp hai cùng ngươi đối chiến, ngươi phải nhớ rõ tùy cơ ứng biến”.
Ngự Thượng Tuyền hai tay đặt ở bên miệng làm loa, nói: “Tốt–!”
Ngự Thượng Tuyền không chờ Sát Nặc hành động, ngược lại tại chung quanh mình hạ một số pháp quyết phòng ngự hệ mộc, pháp quyết này tuy rằng là cấp một, trước ma pháp cường đại cũng không chịu nổi một kích…… Nhưng nó thắng là ở số nhiều!
Ngự Thượng Tuyền giống như một người thợ làm vườn cần cù, ở chung quanh mình hạ từng đoàn ánh sáng nhỏ màu lục, bởi vì chú ngữ đối với y vẫn tương đối phức tạp, cho nên lúc mới bắt đầu Ngự Thượng Tuyền còn bị thiếu chữ, bất quá y phát hiện cho dù là bị thiếu vài chữ nhưng năng lượng của chúng vẫn giống nhau, sau đó càng niệm càng ít càng niệm càng ít…… Cuối cùng không niệm nữa.
Ngón tay vẫn tiếp tục lặp lại động tác, ánh sáng nhỏ màu lục xuất hiện ngày càng nhiều, lần này, Ngự Thượng Tuyền đem ánh sáng nhỏ đặt ở trước người mình cách một đoạn không xa.
Chắc cũng tạo cho mình một chút tác dụng, sau đó cấp cho mình một ít phép giảm xóc thời gian.
Ngự Thượng Tuyền nhìn ánh sáng nhỏ màu lục ở chung quanh rậm rạp tạo thành một tấm lá chắn, vừa lòng gật gật đầu, đối với Sát Nặc nói: “Sát Nặc Sát Nặc, ngươi bắt đầu đi! Ta đã chuẩn bị tốt rồi!”
Sau đó trừng lớn mắt nhìn mỗi một động tác của Sát Nặc, trong chốc lát Sát Nặc loan chân một cái, liền phát ra một ma pháp quấn quanh quang hệ, từ dưới đất bắt đầu lan dài ra, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, ngay sau đó, y cũng phát ra một ma pháp thiên la địa võng dạng hình lưới, tấm lưới lớn lục sắc từ trên trời giáng xuống, vừa lúc dừng ở trên người Sát Nặc, bất quá chiến sĩ tùy thân đều mang theo đao hoặc là kiếm, cho nên chỉ cần nhẹ nhàng chém một phát, ở giữa tấm lưới liền rách một đường lớn, Sát Nặc rất nhanh đã thoát ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, Sát Nặc cũng không vội vàng hướng Ngự Thượng Tuyền công kích, ngược lại nhắc nhở Ngự Thượng Tuyền: “Phải nhớ kỹ, Pháp sư học ma pháp bằng cách nhớ ma pháp vĩnh viễn đều không bằng được việc chân chính lý giải ma pháp sau khi tự mình thực hiện”.
Tiến về trước hai bước, nhìn tiểu hài tử đang suy nghĩ sâu xa, Sát Nặc lại nói thêm: “Ngươi phải nhớ kỹ, tư tưởng mạnh bao nhiêu, thì uy lực chiêu thức của ngươi sẽ có thể mạnh bấy nhiêu”.
Tư tưởng có bao nhiêu mạnh, uy lực có thể bấy nhiêu mạnh?
Ngự Thượng Tuyền bắt đầu bổ não hình ảnh trước kia từng thấy qua trên TV một đoạn ngắn diễn tả cảnh một tòa nhà bị đánh bom, sau đó bắt đầu phát ra một ma pháp công kích.
Bất quá làm người ta giật mình là, vốn một pháp cầu mộc hệ nho nhỏ, cơ hồ uy lực chỉ đủ để xoá sạch một mảnh lá cây, tự nhiên có thể làm cho trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật sâu.
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, hỏi: “Sát Nặc…… Ngươi nói, có phải là ý này hay không……?”
Sát Nặc: “……”
Hắn lúc trước phải mất gần hai tháng mới có thể ngộ ra được điều này, vậy mà hài tử này lại có thể lập tức hiểu được, chuyện này hắn làm sao chịu nỗi!
Gật gật đầu, nói: “Chính là như vậy”.
Kế tiếp, quá trình hai người thực chiến có thể nói là…… Phấn khích chồng chất.
Bởi vì Ngự Thượng Tuyền mỗi một lần phát ra chiêu thức đều sẽ ở trong lòng tự động nghĩ đến một ít cảnh tượng, tỷ như nói, ma pháp thiên la địa võng bị y nghĩ thành báy may rơi, sau đó Sát Nặc liền cảm thấy tấm lưới lúc này không chỉ lớn hơn rất nhiều, thô hơn rất nhiều, còn nặng hơn rất nhiều.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là hắn bị tấm lưới này ép đến không đứng dậy nỗi.
Ngự Thượng Tuyền…… Phất tay một cái đem tấm lưới triệt hồi, nhìn Sát Nặc bị ép tới nỗi trên cánh tay hiện lên từng vệt hồng, đau lòng nói: “Không có việc gì đi không có việc gì đi? Đều do ta nghĩ nhiều quá”.
…… Là rất nhiều a, có ai lại nghĩ thiên la địa võng thành báy may rơi?
Sát Nặc bình tĩnh lau mặt một phen, bất quá trong lòng vì tiểu hài tử ngộ tính cao mà cảm thấy rất cao hứng, vì thế bình tĩnh nói: “Không có việc gì, chúng ta tiếp tục”.
Còn tiếp tục? Ngự Thượng Tuyền suy sụp cúi đầu, không biết phải cự tuyệt như thế nào, y biết trong đầu y luôn nghĩ đến những hình ảnh có uy lực rất mạnh…… Cũng không biết tiếp theo còn có thể nghĩ ra được cái gì.
Sát Nặc cùng Ngự Thượng Tuyền chậm rãi tách ra, Ngự Thượng Tuyền lặp lại động tác bày ra những ánh sáng nhỏ phòng ngự bên người, khống chế chính mình không được suy nghĩ nhiều, sau đó lại nói với Sác Nặc mình đã chuẩn bị tốt để Sát Nặc bắt đầu công kích.
Có một lần kinh nghiệm, lúc Ngự Thượng Tuyền phát ra ma pháp thiên la địa võng, Sát Nặc cũng không cứng rắn ngăn chặn, mà né qua một bên, sau đó chợt nghe từ mặt đất phát ra một âm thanh gần như là gào thét, co rút khóe miệng một chút nhưng không có quay lại nhìn, lúc rơi xuống, rơi vừa đúng vào cạm bẫy mà Ngự Thượng Tuyền đã hạ trước đó, vốn nghĩ rằng cũng không có việc gì…… Nhưng hắn phát hiện chân mình hình như bị cắn.
Cứng ngắc nhìn lại phía sau lúc này hắn mới phát hiện bên trong ma pháp quấn quanh tự nhiên còn có một vòng ma pháp giống như vật thể hình răng nanh màu lục.
Ngự Thượng Tuyền: “…… Ngạch, ta chính là nghĩ tới thực nhân hoa, không nghĩ tới thật sự phát ra răng nanh……”
Nói xong, hướng bên trong xem xét, phát hiện trên đùi Sát Nặc bị chảy máu, lại bối rối đem…… Thực nhân hoa triệt hồi, sau đó giúp đỡ Sát Nặc ngồi lên, nói: “Sát Nặc, nếu không chúng ta ngày sau hãy luyện tiếp……”
Đem quần Sát Nặc kéo lên trên, y phát hiện tự nhiên miệng vết thương lại là một vòng dấu răng rất là quy luật, Ngự Thượng Tuyền…… Thiệt tình 囧.
Sát Nặc lắc đầu, nói: “Ngươi đã không cần luyện tập nữa”. Nói xong co rút khóe miệng, loại trình độ tư tưởng này rốt cuộc là mạnh mẽ bao nhiêu a, mới có thể nghĩ ra những thứ cổ quái hiếm lạ như vậy……
“Mấy thứ này, ngươi thấy được ở nơi nào?”
Thực nhân hoa cũng không thông thường, cơ hồ là ở trong trung tâm rừng rậm Giới Hạn mới có một ít, tiểu hài tử này như thế nào mà gặp được?
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn trả lời: “Trong sách!”
Sát Nặc lại hỏi: “Vậy tấm lưới thứ hai, ngươi nghĩ đến cái gì?”
Ngự Thượng Tuyền chần chờ một lúc, lo lắng nên trả lời như thế nào, sau đó mới nói:
“Ngạch…… thú Cơn Lốc…… Một đám thú Cơn Lốc thể trọng lớn……”
Sát Nặc: “……”
Lắc đầu, đem Ngự Thượng Tuyền nâng dậy, nói: “Đi đến phòng y vụ trước, sau đó lại đi đến phòng quản lý làm một số thủ tục”.
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn gật đầu, giúp đỡ Sát Nặc đi đến phòng y vụ.
Tuy rằng chỉ là tiểu thương, cũng không phải là đau lắm nhưng cảm giác đau âm ỉ như vậy, rất làm cho người ta chán ghét.
Hết chương 36
|
37: Bái sư [ Tróc trùng ]
Sau khi đi vào phòng y tế, Ma pháp sư kiến tập quang hệ chỉ vung tay lên một cái, miệng lẩm nhẩm vài câu chú ngữ, vết thương trên đùi của Sát Nặc liền biến mất không còn thấy bóng dáng, thời điểm hai người đang chuẩn bị rời khỏi, tiểu y sư nhìn Sát Nặc chậm chạp mở miệng: “Cái kia, Nặc hoàng tử…… Ngài không phải có thuật trị liệu quang hệ sao?”
Sát Nặc tay đang chuẩn bị mở cửa liền cứng đờ, quay đầu nói: “Ta chỉ là dẫn y đến để quen thuộc với hoàn cảnh thôi”. Nói xong, không để ý tới ánh mắt sùng bái của tiểu y sư, mang theo Ngự Thượng Tuyền nhanh chóng ly khai.
Không xa, còn có thể nhìn thấy tiểu y sư thực tập hưng phấn đối với hành lang hô lớn: “Nga, Nặc hoàng tử, ngài thật sự là một người dẫn đường vĩ đại a!”
Bước chân chuẩn bị xuống lầu của Sát Nặc thoáng ngừng lại, nắm tay Ngự Thượng Tuyền thay đổi đi đến một phương hướng khác, hắn tự nhiên lại quên tân thủ nhập học đều phải có một người chỉ đạo, nhưng hiển nhiên, tiểu gia hỏa là Ma pháp sư, mà hắn là một Kỵ sĩ, mặc dù hắn cũng đồng thời tu luyện ma pháp, nhưng tóm lại không phải là một Ma pháp sư chính thống, cho nên vẫn là mang y tìm một người để học ma pháp và một ít kỹ xảo đổ thạch đi.
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn tùy ý Sát Nặc mang theo y đi loạn khắp nơi, nhưng y phát hiện lúc đầu mình còn có thể nhớ rõ tên các tòa ốc, mà lúc sau…… Y đã không thể nhớ được nữa, sau đó y giật mình phát hiện, nếu tách ra khỏi Sát Nặc, y nhất định sẽ không thể tìm được đường o(︶︿︶)o ~.
Lại vòng vo một hồi, Ngự Thượng Tuyền bị Sát Nặc mang tới trước một cánh cửa lớn thì ngừng lại, sau đó Sát Nặc gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong có một âm thanh đáp lại mới đẩy cửa đi vào.
Bên trong trang trí rất nhiều nguyên tố hệ mộc, bởi vì nơi này gia cụ phần lớn đều được làm từ gỗ, trong phòng thậm chí còn có một sợi dây leo nhìn như một cái xích đu, Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, căn phòng này…… Hảo trẻ con a!
Nhức đầu, bất quá thanh âm kia vừa rồi quả thật rất là quen tai, hình như đã từng nghe qua ở nơi nào rồi, chính là mặc kệ y nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Chậc chậc lưỡi, nếu nghĩ không ra thì không cần phải nghĩ nữa, càng nghĩ chỉ càng cảm thấy nhức đầu.
Sát Nặc đối với gian phòng trống hô một câu gì đó, chỉ thấy từ giữa không trung hạ xuống một lão nhân, trừ bỏ tóc, đôi mắt, làn da là bình thường thì toàn thân đều được bọc trong một bộ quần áo lục sắc.
“Ngươi cái đứa nhỏ này, vẫn một chút cũng không khả ái, có người sử dụng phá cấm chú như ngươi vậy sao? Đột nhiên niệm ra như vậy cũng không sợ lão nhân gia ta bị té”. Lục y lão nhân tiếp tục phàn nàn, sau đó ôm mông bắt đầu kêu to ‘Ai ui ai ui’, “Ai ui đau chết lão nhân gia ta rồi, xương cốt đều muốn nát hết”. Lão nhân gia liếc liếc mắt về phía Sát Nặc tiếp tục rên rỉ, Sát Nặc căn bản động cũng không động, nói: “Tất lão sư, ta tới là có chuyện cần tìm ngài”.
Lão nhân nhìn Sát Nặc thần sắc vẫn như thường, cũng không tiếp tục giỡn nữa, khập khiễng tiêu sái đến vị trí của mình ngồi xuống, sau đó nói: “Chuyện gì đáng để ngươi đi phiền toái lão nhân gia ta?”
Sát Nặc nghĩ nghĩ, cùng với hắn vòng vo không bằng nói thẳng, “Là như thế này, ta muốn ngài thu nhận y làm đồ đệ”.
Nói xong, đem Ngự Thượng Tuyền đẩy về phía trước một bước.
Lão nhân gia trong ánh mắt mang theo chút đứng đắn, nhìn nhìn Ngự Thượng Tuyền nói: “Tiểu hài tử này sao, lý do gì?”
Đại hiền giả cấp tám cấp bậc Đạo sư, mặc kệ là làm sao, đều rất kiêu ngạo, hơn nữa hắn cả đời này cũng chỉ thu nhận hai đồ đệ, bọn họ không chỗ nào là không phải một người trên vạn người.
Sát Nặc không nói gì thêm, trực tiếp đem Ngự Thượng Tuyền đẩy tiếp về trước một trước, nói: “Y là tân sinh”.
Lão nhân gia không hứng thú gật gật đầu, tân sinh thì tân sinh, thu nhận tân sinh mới phiền toái.
Sát Nặc cau mày, không biết làm như thế nào, nhìn tiểu hài tử trước mắt bị người ta không thích, hắn cảm thấy trong lòng có một chút không thoải mái.
Cau mày nói: “Y ở thời điểm giám định lần đầu tiên, đã là Ma pháp sư cấp hai”.
Nhìn lão nhân hơi nâng mi lên, Sát Nặc lại nói tiếp: “Hiện tại…… Là cấp hai hạ kỳ”.
Chính là trừ bỏ tinh thần lực thâm hậu ngoài ý muốn, những cái khác cái gì cũng không biết ╮(╯▽╰)╭
Lão nhân ngẩng đầu lên, nói: “Thiên tài cũng không phải chỉ có một mình y, điều này không đủ để trở thành lý do”.
Sát Nặc……
Khóe miệng run rẩy một chút, không tình nguyện nói: “Tại thời điểm mới luyện tập thực chiến vừa rồi, lần đầu tiên ta thắng y dễ dàng, lần thứ hai……”
Lời còn chưa dứt, lão giả đã ngẩng đầu lên, ánh mắt phát sáng, nói: “Sau đó ngươi liền thua?”
Sát Nặc gật đầu, nói: “Cũng không phải lừa ngươi, đây là sự thật, y ở phương diện lĩnh ngộ ma pháp thậm chí vượt xa ta”.
Sát Nặc nghiêm mặt nói, đây là sự thật, uy lực ma pháp tiểu hài tử này phát ra…… Thật sự làm cho người ta giật mình.
Lão giả khuôn mặt hơi run run, vuốt vuốt chòm râu, nói: “Lão nhân gia ta đã sớm biết, ca ca đã sớm viết thư cho ta, kêu ta nhận y, các ngươi thực chiến sao…… Khụ, ta cũng có nhìn thấy”.
Nói xong, ngượng ngùng đỏ mặt, hắn này có tính là già mà không kính không?
Sát Nặc phát hiện hắn hiện tại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngự Thượng Tuyền: “……” lão nhân này nguyên lai chính là ham chơi a.
Nói xong, lão nhân bắt đầu tự giới thiệu, hơn nữa rất là quen thuộc gọi Ngự Thượng Tuyền là đồ đệ, “Khụ khụ, lão nhân gia ta gọi là Tất Giảm Tác, nói vậy chắc ngươi đã biết ca ca của ta là ai”.
Ngự Thượng Tuyền cười cười, nói: “Lão sư, ta biết, chính là Tất Gia Tác gia gia”
Tất lão sư gật gật đầu, vuốt chòm râu, rung đùi đắc ý nói: “Đúng đúng đúng, chính là lão già mà không kính kia”.
Ngự Thượng Tuyền không nói gì, đến tột cùng thì ai mới là già mà không kính đây?
Lão nhân cười tủm tỉm nói với Ngự Thượng Tuyền: “Tiểu Tuyền, ngươi cùng Tiểu Nặc, khụ khụ, các ngươi là quan hệ kia sao?”
Giờ phút này trên người Tất lão sư đều lộ ra khí bát quái, Ngự Thượng Tuyền nghi hoặc, “Cái gì là quan hệ kia?”
Tất lão sư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ ghế dựa một cái, “Quan hệ tình lữ, đương nhiên là quan hệ tình lữ a!”
Ngự Thượng Tuyền cùng Sát Nặc đồng thời lắc đầu, Ngự Thượng Tuyền nói: “Còn không phải a…… Không phải, vốn là không đúng, chúng ta là bạn tốt”.
Ngự Thượng Tuyền nhìn Sát Nặc cười nói: “Có phải hay không Sát Nặc?”
Sát Nặc gật gật đầu, phát hiện thời điểm Tất lão sư nói hắn và Ngự Thượng Tuyền là quan hệ tình lữ vừa rồi không hiểu sao tim của hắn đập rất nhanh.
Mặt không chút thay đổi sờ sờ ngực, Sát Nặc cảm thấy, chắc là bởi vì vừa rồi mất máu quá nhiều mới như vậy đi, chắc là như vậy đi?
Ngự Thượng Tuyền một bộ biểu tình ngươi xem chính là như vậy nhìn Tất Giảm Tác lão sư, làm cho lão nhân Tất Giảm Tác có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hắn cũng không cảm thấy mình nhìn lầm, ánh mắt Sát Nặc nhìn tiểu hài tử này chính là phi thường ôn nhu, hơn nữa khi tiểu hài tử này nhìn Sát Nặc cái loại cảm giác toàn tâm toàn ý ỷ lại này nếu không phải cực kỳ tín nhiệm, thì như thế nào lại có cảm giác như vậy chứ?
Tất Giảm Tác lão gia gia vì bản thân mình đúng mà gật gật đầu, kỳ thật chính là bởi vì hai tiểu hài tử tương đối trì độn a, ân, chính là như vậy.
Nghĩ thế, ở trong lòng định một cái…… Hắn sẽ lập ra một kế hoạch, tác hợp hai người bọn họ lại với nhau, xem ra, Sát Nặc và Ngự Thượng Tuyền không có gì là không xứng.
Thân phận, địa vị? Kia đều là chó má.
Lão nhân ở trong lòng ‘Hừ’ một tiếng, hoàn toàn không ý thức được chính mình trong lòng đã muốn sinh ra một thứ được gọi là ‘Đạo khống chi hồn’ (?), hiện tại hắn cảm thấy trong lòng rất là mĩ mãn, một đồ đệ nhu thuận như vậy, còn tốt hơn hai đứa đồ đệ tự mãn kiêu ngạo trước đó của hắn a, ai nha nha, còn rất nghe lời nữa.
Tất Giảm Tác lão sư thật sâu vừa lòng, càng nhìn Ngự Thượng Tuyền càng cảm thấy thích, không khỏi nói: “Ngươi cùng với Tiểu Nặc ở cùng một chỗ thật tốt a, có thể thường xuyên thấy nhau”.
Ngự Thượng Tuyền, Sát Nặc: “……” Bọn họ không phải luôn luôn ở cùng một chỗ sao?
Hết chương 37
|
38: Bái sư
“Tiểu Tuyền, uy lực ma pháp của ngươi là như thế nào mà nghĩ ra được?” Tất Giảm Tác lão sư rất ngạc nhiên, tiểu hài tử như thế, ngộ tính lại sâu như vậy, thật sự là khó tin.
“Ân, chính là nghĩ đến những trận chiến mà trước đây ta đã từng thấy qua, cho nên, thời điểm luyện tập liền nghĩ đến……” Ngự Thượng Tuyền cười tủm tỉm trả lời, không để ý tới đáp án này đem Tất Giảm Tác lão sư biến thành không thể nói gì.
Tư tưởng mạnh bao nhiêu, uy lực ma pháp sẽ mạnh bấy nhiêu.
Tất Giảm Tác lão sư ngồi trên tọa ỷ vuốt vuốt chòm râu suy tư một hồi, sau đó chậm rãi lắc đầu, nói: “Già rồi già rồi, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên……”
Sau đó nhếch miệng cười ha ha, đi nhanh về phía Ngự Thượng Tuyền, dạo qua người Ngự Thượng Tuyền một vòng, lại sờ sờ đầu của y, nói: “Tiểu đồ đệ, ngươi thật sự rất là thông minh, bất quá……”
Lại vây quanh Ngự Thượng Tuyền dạo một vòng, trong ánh mắt mang theo chút đáng tiếc nói: “Âyyyy, thông minh thì thông minh, nhưng vóc người ngươi sao lại thấp như vậy……”
Ngự Thượng Tuyền: “……” Trong nháy mắt nụ cười liền cứng đờ, như thế nào lại là vóc người y a a a a a a!
Từ khi đi vào thế giới này y đã cao hơn…… Mấy li a?
Quệt miệng đi đến bên người Sát Nặc, yên lặng dùng tay so chiều cao của mình với Sát Nặc, vừa lòng phát hiện từ lúc đầu thoáng qua giữa lưng Sát Nặc một chút, bây giờ đã gần đến vai Sát Nặc rồi.
“Tất lão sư, làm sao lại thấp, đều đã cao hơn rất nhiều rồi”.
Ngự Thượng Tuyền quệt miệng một cái mang theo chút làm nũng nói.
Sát Nặc nhịn cười, sờ sờ đầu tiểu hài tử, nói: “Quả thật đã cao hơn”.
Ngự Thượng Tuyền ngoài ý muốn đem tay hắn gạt xuống, hai tay ôm lấy cái đầu nhỏ của mình nói: “Không được sờ nữa, sờ nhiều sẽ không cao lên được”.
Sát Nặc: “……”
Gật gật đầu, sửa lại ôm eo thiếu niên, làm cho y ngồi ở trên đùi mình, cọ cọ, nói: “Hảo, không sờ nữa”.
Tất Giảm Tác: “……”. Đã như vậy rồi mà các ngươi còn nói không phải là tình lữ!
“Khụ khụ, Tiểu Tuyền, ngươi nếu đã muốn gọi ta là sư phụ, như vậy, nghi thức bái sư cũng không thể thiếu”.
Tất Giảm Tác lão sư ho khan hai tiếng, cắt đứt cảnh hai người nói chuyện yêu đương, thật sự là có lỗi ah.
Sát Nặc mang theo chút bất mãn buông Ngự Thượng Tuyền ra, xúc cảm mềm mại trong lòng hắn vẫn còn có thể cảm nhận được, nắm thật chặt tay, hắn đột nhiên phát hiện ôm Ngự Thượng Tuyền như vậy cả đời cũng tốt lắm.
Ngự Thượng Tuyền đôi mắt to dùng sức chớp, không biết Tất Giảm Tác lão sư nói nghi thức là cái gì.
Thấy bộ dáng Ngự Thượng Tuyền khả ái như vậy, Tất Giảm Tác cũng không tiếp tục vòng vo, vuốt vuốt chòm râu, nói: “Cũng không phiền toái gì, chỉ cần chứng minh thực lực của ngươi là được”.
Tất Giảm Tác dừng một chút, lại nói: “Đương nhiên, cái này cũng chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, huống hồ thực lực của ngươi vi sư cũng là đã thấy qua, hiện tại chỉ còn…… Phải qua một cửa của hiệu trưởng”.
Một cửa của hiệu trưởng? Lão đầu kia? Ngự Thượng Tuyền trong đầu hiện ra hình ảnh khi hai người rời khỏi phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng tiên sinh vẫn còn đang múa bút thành văn viết nan đề.
“Là nan đề gì sao?” Ngự Thượng Tuyền hỏi, ngô, hiệu trưởng tiên sinh tư duy thực thoát tục, thật sự không biết ngài còn có thể nghĩ ra được nan đề gì nữa.
Tất lão sư lại vuốt vuốt chòm râu, nói: “Nói nan cũng không nan, nhưng, cũng tuyệt không tính là đơn giản”.
Nhớ tới đề thi chi chít chữ mà hiệu trưởng tiên sinh đã đưa cho mình, Ngự Thượng Tuyền không khỏi co rút khóe miệng, quả thật, không tính là nan, cũng không tính là đơn giản.
“Đề mục này chính là đề thi khảo nghiệm”. Lúc này, đại môn bị đẩy ra, hiệu trưởng tiên sinh tiến vào, nhìn Ngự Thượng Tuyền cười rất là đáng khinh, nói: “Tiểu Tuyền, ta lại nghĩ ra được vài đề, ngươi tới giải xem, có thể giải ra không?”
Ngự Thượng Tuyền gật đầu đáp ứng, đem đề thi trong tay hiệu trưởng tiên sinh nhận lấy, cũng không có lại dùng bút viết, mà nói thẳng ra đáp án của mình.
Hiệu trưởng tiên sinh có chút thương tâm, đây chính là những đề mục hắn đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được a, nhanh như vậy đã bị một tiểu hài tử giải được rồi, hắn cảm thấy, hắn rất thương tâm……
“Ân, lão sư, hiệu trưởng, còn có cái gì cần khảo nghiệm không?” Ngự Thượng Tuyền hỏi.
Khoát tay, “Không cần không cần, ngươi đã qua”. Hiệu trưởng tiên sinh vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một cái huy chương cài lên ngực Ngự Thượng Tuyền, ngay tại phía dưới huy chương cấp bậc Ma pháp sư.
Ngự Thượng Tuyền sờ sờ lên chiếc huy chương được chế tác tinh mỹ, cười nói: “Cám ơn hiệu trưởng”.
Hiệu trưởng lắc đầu, sau đó cầm lấy đề thi trên tay Ngự Thượng Tuyền, nói: “Lão nhân gia ta sẽ tiếp tục nghĩ ra đề mục, nhất định phải đem tiểu bại hoại ngươi đánh bại”.
Nói xong, vỗ vỗ bụng, đi ra cửa.
“Sư phụ, như vậy là được rồi sao?” Ngự Thượng Tuyền xoay người lại hỏi Tất lão sư.
Lão nhân gật gật đầu, nói: “Như vậy là được rồi”
Huy chương Ngự Thượng Tuyền mang trên người là huy chương ấn ký ma pháp của hắn, có thể nói là tùy thời mình ở bên cạnh y, huy chương ấn ký ma pháp này có được nhiều nhất chỉ một cái, cho nên ở thời điểm y bị nguy hiểm đến tính mạng có thể dùng năng lực Đại hiền giả cấp tám của hắn bảo hộ y một mạng, trong nháy mắt có thể đưa y chuyển dời đến một địa phương khác.
Bất quá cũng không nói cho Ngự Thượng Tuyền biết những điều này, dù sao, đời này, huy chương chỉ có thể đủ cho y dùng hai lần, nếu quá nhanh đã dùng hết, khả năng lần tiếp theo sẽ không còn mạng.
“Tốt lắm, nếu không có chuyện gì, Tiểu Tuyền, ngươi đi đấu trường cùng các Pháp sư hoặc Kỵ sĩ đồng cấp tỷ thí đi”. Tất Giảm Tác lão sư phất tay, hiện tại tinh thần lực của thiếu niên hắn cũng không thể dò xét ra được, đi ra ngoài so với học hắn còn muốn tốt hơn, đây cũng chính là quy tắc thần bí của nguyên tố hệ mộc.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nói: “Lão sư cũng đi cùng ta sao?”
Lão nhân kinh ngạc gật đầu, không biết vì cái gì Ngự Thượng Tuyền lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy: “Đây là tất nhiên, có cái gì không biết, ta còn giảng giải cho ngươi”.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nói: “Có cần chuẩn bị cái gì không?”
Đấu trường, nghe tên cũng biết là …… Đánh nhau, nhưng, y cũng chưa từng tiếp xúc qua chuyện này, vẫn là phải hỏi rõ ràng mới tốt.
Tất Giảm Tác lão sư lắc đầu, nói: “Ngươi chỉ cần dùng lực lượng mạnh nhất của mình, sau đó thực hiện đối sách ổn định nhất mà ngươi trước mắt có thể xuất ra, ở trong trận đấu giành được thắng lợi là được rồi”.
Ngự Thượng Tuyền nghiêm túc lắng nghe, gật gật đầu, Ma pháp sư không thể cận chiến, như vậy, nếu thật sự bị cận chiến, trước hết, không được bối rối, mà là đúng lúc ra đối sách thích hợp, ứng chiến là được.
Nếu là Pháp sư phong hệ thì hoàn hảo, bọn họ có thể đúng lúc sử dụng gió xoáy để ngăn Kỵ sĩ tiếp cận, sau đó lại trực tiếp phi thiên tránh né, cứ như vậy liền hoàn toàn tạo ra được khoảng cách.
Phi……
Nhãn tình Ngự Thượng Tuyền sáng ngời, nhảy đến bên người Sát Nặc, hỏi: “Sát Nặc Sát Nặc, ta hiện tại có phải cũng có thể bay hay không?”
Nhưng y nhớ rõ thời điểm vừa mới tiến vào thành trấn, y muốn bay nhưng không thể bay, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Sát Nặc gật gật đầu, tất nhiên là có thể, “Tất lão sư, ngươi đem pháp quyết dạy cho Tuyền đi”.
Phi hành pháp quyết tuy hắn cũng biết, nhưng vẫn tự dùng cho bản thân mình, chưa từng có Pháp sư nào sử dụng, huống hồ, mỗi một hệ đều có pháp quyết bất đồng, hắn cũng không có tu luyện ma pháp hệ mộc, tất nhiên cũng sẽ không biết phi hành pháp quyết hệ mộc là cái gì.
Lão nhân gia trên miệng niệm một chút, cũng may bản thân hắn chính là Pháp sư hệ mộc, trong phương diện chỉ đạo Ngự Thượng Tuyền học tập ích lợi tự nhiên cũng nhiều hơn.
Ngự Thượng Tuyền theo lão sư học một chút, phát hiện pháp quyết y nhớ rất tốt, sau đó thử niệm lại một lần…… Không phản ứng.
Ngự Thượng Tuyền hai mắt đẫm lệ mà nhìn lão sư nhà mình, nói: “Sư phụ……”
Tiểu tâm can Tất Giảm Tác đều run lên, hắn phát hiện đồ đệ nhà mình thật sự là rất có khả năng làm cho người ta đau lòng.
Vội ho một tiếng, nói: “Tiểu Tuyền, phi hành pháp quyết cùng các pháp quyết khác bất đồng, còn cần phải có thủ thế……”
Thủ thế? Là động tác giang hai tay hướng lên trời bay lên sao?
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, thử một chút, sau đó miệng mặc niệm phi hành pháp quyết, quả nhiên phát hiện mình từ từ bay lên.
Hưng phấn, Ngự Thượng Tuyền quay đầu về phía hai người nói: “Sát Nặc, sư phụ ta bay lên!”
‘Phanh’ một tiếng, té xuống.
Ngự Thượng Tuyền không giảm đi hưng phấn, ôm cái mông nhỏ của mình tiếp tục, điều này ở thế giới của y nghĩ cũng không dám nghĩ a, hiện tại lại làm được nhẹ nhàng như vậy, ai nha nha, thật sự là rất cao hứng.
Vì thế, dọc theo đường đi Ngự Thượng Tuyền đều thật cẩn thận khống chế thân thể của mình thăng bằng giữa tầng trời, khuôn mặt tươi cười bay đến đấu trường.
Trên đường đi không ngừng có người chỉ trỏ y, Ngự Thượng Tuyền cho dù có trì độn cũng cảm nhận được, chần chờ hạ xuống, túm túm áo Sát Nặc nói: “Sát Nặc…… Bọn họ đang nhìn cái gì……”
Nói xong, ngón tay xoắn xoắn góc áo, y không quen bị như vậy.
Tất Giảm Tác lão sư hiển nhiên cũng thấy được, cau mày liếc mắt nhìn lướt qua nhóm học viên đang không ngừng khe khẽ nói nhỏ đối với Ngự Thượng Tuyền, nói: “Đứa nhỏ này là tân đệ tử ta thu nhận, có vấn đề gì sao?”
Các học viên chung quanh nháy mắt liền tản đi, trong lúc nhất thời, chung quanh chỉ có vài người đi ngang qua, Ngự Thượng Tuyền không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng ánh mắt của bọn họ cũng không xem như là hung ác, nhưng luôn bất hữu thiện ân, y đối với chuyện này, thực hiển nhiên là hoàn toàn không có cách nào, bởi vì y chưa từng gặp qua chuyện này nha.
Sát Nặc ôm eo tiểu hài tử bên cạnh, nói: “Không cần để ý, bọn họ chỉ là ghen tị với ngươi thôi”.
Ngự Thượng Tuyền cau mày, có chút bất mãn nói: “Có cái gì mà ghen tị……” Y so với người khác cũng không có nhiều hơn cái tay hay cái đầu nào……
Ngươi thật sự xác định là ghen tị sao?
Sát Nặc gật đầu, dường như chắc chắn nói: “Thật sự là ghen tị”.
Tại trong học viện này, đại đa số người chỉ đạo mọi người là học trưởng hoặc là học tỷ hơn vài cấp, mà y lại có một lão sư thân là một Đại hiền giả cấp tám, lại còn cùng hệ, như thế nào lại không làm cho người ta đố kỵ?
Chỉ trên phương diện ma pháp mộc hệ, y đã có cơ hội vượt qua những người cùng thế hệ rất nhiều.
Ngự Thượng Tuyền sau khi nghe xong nguyên nhân liền gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn có chút mất hứng, y cũng là dựa vào thực lực của mình để bái sư, tuy rằng là do Sát Nặc mang y tới, nhưng, Tất Gia Tác lão gia gia đã sớm viết thư đề cử cho y, hơn nữa y cũng thông qua khảo nghiệm của Tất Giảm Tác lão sư và hiệu trưởng tiên sinh mới được chứ bộ.
Y là danh chính ngôn thuận bằng vào thực lực của mình để bái sư a, suy nghĩ như vậy, liền cân bằng tâm lý.
Sát Nặc còn nói thêm: “Một hồi thi đấu ngươi nên dùng thực lực mạnh nhất của mình…… Giống như là lúc đánh bại ta mà đánh bại người khác”.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu nắm chặt bàn tay, nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức”.
Đây cũng là một phương thức để chứng minh thực lực của mình, để nói cho những người nghĩ y dựa vào cửa sau mà bái sư biết, y hoàn toàn có thực lực!
Hết chương 38
|
39: Đấu trường
Sau khi đến đấu trường, còn chưa có tiến vào trong, đã nghe thấy thanh âm ở bên trong không ngừng vọng ra, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy…… Y cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, nhất là khi một hồi nữa y cũng sẽ tham gia thi đấu.
Sát Nặc mang Ngự Thượng Tuyền đi báo danh, Tất Giảm Tác lão sư…… Đi tìm chỗ ngồi.
Dù sao hắn là một lão sư, tìm chỗ ngồi, cũng coi như tận dụng hắn.
Sau khi báo danh xong, Ngự Thượng Tuyền phát hiện kỳ thật người dự thi cũng không nhiều lắm, bởi vì đa số mọi người đều có thói quen đến rừng rậm Giới Hạn để rèn luyện, dù sao rèn luyện ở nơi đó không những thực lực tăng lên mà còn có thể kiếm được một số vật phẩm nhất định để đổi thành tiền.
Ở bên ngoài đợi một hồi, Sát Nặc tìm kiếm vị trí của Tất lão sư, bên trong đấu trường người người tấp nập muốn tìm kiếm một người thật không dễ dàng gì.
Sau khi ổn định được chỗ ngồi, chợt lão sư bảo Ngự Thượng Tuyền chú ý quan sát trận đấu để học hỏi.
Ngự Thượng Tuyền nghe vậy liền ngoan ngoãn nhìn về phía sàn đấu, trên sàn đấu đang có hai Chiến sĩ đấu với nhau,.
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, nhìn thấy một người trong đó giơ đại đao lên kêu ‘a’ một tiếng chém về phía người kia, người kia cũng ‘a’ một tiếng vọt về phía người nọ, sau đó…… Hai người đồng thời ngã xuống.
“Ách…… Trong lúc Chiến sĩ đối chiến, ngươi chỉ cần quan sát phương thức chiến đấu của bọn họ…… Học hỏi, thì không cần”.
Lão sư khóe miệng run rẩy một chút, hai người kia xem ra vẫn là tân sinh, khó trách lại có thể đần như vậy. Sau đó bĩu môi, đừng dạy hư tiểu đồ đệ khả ái nhà hắn là tốt rồi.
Một lát sau, hai người liền phân thắng bại, người Chiến sĩ xông lên lúc sau là người giành chiến thắng…… Có thể là vì lực đánh của hắn khá mạnh, cho nên đã tạo thành thương tổn khá lớn, bởi vì vị Chiến sĩ nghênh chiến kia đến giờ vẫn còn chưa thể đứng dậy được.
Sau khi hai người đi xuống, lại có hai người khác đi lên thi đấu, lần này là Ma pháp sư đối chiến với Chiến sĩ, Ngự Thượng Tuyền tập trung tinh thần quan sát trận đấu, vừa mới bắt đầu, Ma pháp sư liền sử dụng phi hành chú bay lên không, Chiến sĩ cũng không cam lòng yếu thế, lợi dụng đấu khí bay lên, nhưng dù sao Kỵ sĩ ở trên không vẫn tương đối chịu thiệt, hơn nữa tốc độ phi hành của Pháp sư cũng rất nhanh, qua một lát liền kéo giãn khoảng cách, chỉ là thời gian Ma pháp sư niệm chú ngữ quá dài, nên khi Ma pháp sư vừa niệm chú ngữ xong thì Chiến sĩ cũng đã đuổi đến gần sát, Ma pháp sư ngay lập tức liền phát ra một ma pháp công kích, sau khi tạo thành thương tổn, liền…… Xoay người bỏ chạy, mang theo Chiến sĩ ở trên không bay vòng vèo.
Đợi một lần nữa kéo giãn khoảng cách, Ma pháp sư bắt đầu tiếp tục niệm chú ngữ, hết sức chuyên chú cố gắng niệm chú ngữ nhanh hơn, nên không chú ý tới Chiến sĩ đang thúc dục đấu khí để gia tăng tốc độ.
Bối rối dừng chú ngữ đang niệm, muốn tránh né Chiến sĩ, nhưng Chiến sĩ cũng không cho hắn thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất đem Ma pháp sư đánh rớt xuống từ không trung.
Ma pháp sư sau khi rơi xuống đất liền ôm phần bụng bị đánh đau không thể đứng dậy nỗi, thắng bại lập tức phân.
“Tiểu Tuyền, trận đấu này, ngươi có ý kiến gì không?” Tất Giảm Tác lão sư ở một bên chống cằm, không chút hứng thú nhìn trận chiến bên dưới, một chút hàm lượng kỹ thuật đều không có.
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ một hồi, nói: “Trận đấu này, kỳ thật Ma pháp sư kia có thể thắng……”
Ân? Lão gia tử quay đầu lại nhìn y, nói: “Thắng như thế nào?”
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ một hồi, lại nói: “Pháp sư kia là Pháp sư thổ hệ, mà Pháp sư thổ hệ am hiểu nhất chính là phòng ngự mà không phải công kích, hắn vừa mới bắt đầu đã phi hành quả thật là chính xác, nhưng sai là sai ở chỗ trực tiếp công kích”.
Lão sư gật gật đầu, ý bảo y nói tiếp.
Ngự Thượng Tuyền tiếp tục nói: “Nếu là ta, ta sẽ tạo trước người mình một tấm chắn bảo vệ, ít nhất có thể ngăn cản được một lần công kích của Chiến sĩ, sau đó sau khi tấm chắn bị phá, lại bổ sung thêm một ma pháp công kích, hơn nữa chủ yếu là…… Thời điểm hắn niệm chú ngữ, đều dừng lại……”
Ngự Thượng Tuyền nói, pháp sư kiêng kị nhất chính là trong trận đấu lại dừng lại để niệm chú ngữ, như vậy sẽ làm cho đối phương có thời gian để đuổi theo mình, nếu không thể bảo đảm khoảng cách đủ xa, tốt nhất là nên vừa niệm chú ngữ vừa cùng đối phương kéo giãn khoảng cách.
Nhìn lão sư không ngừng gật đầu, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy mình đã nói đúng, sau đó liền ngừng lại chờ lão sư đánh giá.
“Ân, nói rất đúng, đều là những điểm trọng điểm”. Lão sư cười tủm tỉm, sau đó lại bổ sung thêm một ít, cuối cùng Ngự Thượng Tuyền hỏi một vấn đề, “Lão sư, Ma pháp sư thổ hệ kia bay rất nhanh, ngươi có biết làm thế nào để bay nhanh như vậy không?”
Tất Giảm Tác cau mày, suy nghĩ một hồi nói: “Tiểu Tuyền, điều này cũng không liên quan đến thực lực, mà là dựa vào lĩnh ngộ của bản thân……”
Cảm thấy nói như vậy Ngự Thượng Tuyền không thể hiểu được, liền nói tiếp: “Nói cách khác, ngươi nghĩ ngươi có thể bay nhanh liền bay nhanh?”
Dừng một chút, lại nói thêm: “Đương nhiên không thể chỉ dựa vào không tưởng, ngươi còn phải có lĩnh ngộ, quan trọng nhất là ngươi phải phải tin tưởng bản thân mình có thể bay nhanh như trong suy nghĩ của ngươi”.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nói: “Ta đã hiểu sư phụ”.
Sau đó liền quay đầu nhìn về phía sàn đấu, trong lòng vẫn không ngừng cân nhắc đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể đủ tin tưởng chính mình hoàn toàn có thể bay nhanh.
Nguyên lý này cùng với pháp thuật thì giống nhau, tin tương bản thân có thể phát ra uy lực mạnh thì có thể phát ra uy lực mạnh, nhưng…… Y vẫn không rõ phải làm như thế nào.
Bởi vì lúc trước y chưa từng thấy qua ma pháp, cho nên thời điểm lần đầu sử dụng, tất nhiên sẽ nghĩ chính mình có thể phát ra uy lực mạnh bao nhiêu, thì liền mạnh bấy nhiêu, nhưng phi hành thì không giống, bởi vì lúc trước y từng thấy mọi người bay qua, hơn nữa còn nhìn thấy mọi người bay với tốc độc không nhanh, vì vậy tự nhiên sẽ cảm thấy chính mình cũng chỉ có thể bay với tốc độ như vậy.
Ngự Thượng Tuyền cắn cắn môi dưới, y không thể tưởng tượng được.
Kiến thức về phi hành của y thật sự quá ít, huống chi lúc trước y đã nghĩ chính mình không thể bay nhanh, y hiểu hiện tại là y tự đưa mình vào ngõ cụt, nhưng y lại không thể thoát ra được.
Sát Nặc lắc lắc tay Ngự Thượng Tuyền, Ngự Thượng Tuyền nhìn qua hắn, Sát Nặc cau mày nhìn y, “Làm sao vậy Sát Nặc?” Ngự Thượng Tuyền hỏi.
Sát Nặc lắc đầu, nói: “Ngươi thất thần”.
Ngự Thượng Tuyền thế này mới bừng tỉnh, vừa rồi chỉ lo nghĩ về việc kia nên có chút thất thần……
Cười vỗ vỗ tay Sát Nặc, nói: “Ta không sao, không cần lo lắng cho ta”.
Sát Nặc dừng một chút, nói: “Không cần suy nghĩ phức tạp như vậy, ngươi chỉ cần hoàn toàn tin tưởng bản thân mình là được rồi”.
Ngự Thượng Tuyền sửng sốt, phát hiện quả thật là như thế, trước đây, y chỉ nhớ lại một ít chuyện ở thế giới của mình, uy lực đã mạnh như vậy, vậy thì phi hành……
Ngô, y nhớ hình như tốc độ nhanh nhất là vận tốc ánh sáng, nhưng vận tốc ánh sáng đến tột cùng là nhanh bao nhiêu thì y chưa từng chân chính nhìn thấy qua, chỉ là từng thấy qua trên TV, máy tính nên mới biết được, dù vậy y nghĩ mình vẫn có thể tưởng tượng ra được.
Chậm rãi nghĩ, nhớ lại hình ảnh vận tốc ánh sáng y từng nhìn thấy qua trên máy tính, từ từ, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy tựa hồ mình đã lĩnh ngộ được một chút, đứng lên, làm thủ thế phi hành, sau đó nhắm mắt lại, ở trong đầu đem chính mình cùng vận tốc ánh sáng đồng bộ vào nhau, từ từ bay lên không, tưởng tượng mình là ánh sáng, đang chuẩn bị di chuyển, nghĩ như vậy, ngay lập tức trong nháy mắt, Ngự Thượng Tuyền liền bay ra ngoài.
Sát Nặc, Tất Giảm Tác: “……”
Đứa nhỏ này quả thật là một thiên tài, năng lực lĩnh ngộ quả thật là phi thường tốt, bất quá, y đang bay đi đâu vậy?!
Ngự Thượng Tuyền nhìn quang cảnh tiểu trấn quen thuộc ở xung quanh thì hết chỗ nói rồi, như thế nào trong nháy mắt lại bay xa như vậy, y vừa rồi chỉ nghĩ bay ra ngoài đấu trường thôi a……
Bất đắc dĩ, lại bay lên, lúc này đây vì để bảo đảm không bay loạn, nên y bay lên không trung tiểu trấn nhìn ra bên ngoài, sau đó y liền nhìn thấy hào quang truyền tống trận, lập tức hướng nơi đó bay tới.
Sau khi quang mang truyền tống qua đi, Ngự Thượng Tuyền đã về tới chủ thành, y liền dùng tốc độ nhanh nhất bay đến đấu trường của học viện…… Ngươi hỏi một lộ si như y làm sao biết được phương hướng của đấu trường, bởi vì mặt trên của đấu trường có hình điêu khắc một thân thể kiện mỹ to lớn, hình điêu khắc này chính là nguyên hiệu trưởng tiên sinh tà ác của học viện đã yêu cầu khắc hình mình lên đó.
Sau khi tìm được vị trí của Sát Nặc và lão sư, Ngự Thượng Tuyền liền bay qua, sau đó chậm rãi hạ xuống, đối với hai người nói: “Sát Nặc, sư phụ, tốc độ bay của ta đã nhanh hơn rất nhiều!”
…… Chỉ là không tìm chuẩn mục tiêu.
Ngự Thượng Tuyền cảm thấy, y hẳn là phải luyện tập nhiều hơn một chút, ít nhất phải tìm chuẩn xác mục tiêu mới được.
Về phần trận đấu sắp tới, ân, cứ dựa theo tốc độ bình thường là được rồi…… Bất quá phải chuẩn bị tốt mới được, bởi vì thời điểm báo danh vừa rồi, y thấy được, đối chiến với y là một học viên năm hai, hơn nữa cấp bậc cũng so với y cao hơn một cấp, là một Ma pháp sư cấp ba. (Chỗ này giờ mình mới hiểu là NTT tinh thần lực thì đã đạt đến cấp ba trung kỳ nhưng cấp bậc Ma pháp sư vẫn chỉ là cấp hai, chương trước mình hiểu sai mình sẽ sửa lại)
Tuy rằng hiện tại tinh thần lực của y cũng đã đạt tới Ma pháp sư cấp ba, nhưng…… Thực lực của y thì chưa tới.
Huống chi, chú ngữ, y cũng chỉ mới biết được vài cái, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ân, ngẫm lại, đầu tiên là thiên la địa võng, thứ hai là thực nhân hoa, thứ ba là tiểu quang cầu, thứ tư là Orochimaru*,……
Ngô, cuối cùng là phi hành chú.
Buồn rầu cào cào tóc, sao có thể ít như vậy a, tuy rằng y sử dụng chúng đều thực tinh thông, nhưng đối phương là một Ma pháp sư hỏa hệ a!
Ma pháp sư hỏa hệ là khắc tinh của Ma pháp sư mộc hệ, quan trọng nhất là, người kia thực lực còn cao hơn y.
Ngự Thượng Tuyền cảm thấy, y hiện tại, rất buồn rầu.
Nghiêm túc suy nghĩ mình phải làm thế nào để một hồi nữa mới có thể giành được thắng lợi, ngô, cho dù không thể thắng, ít nhất cũng không thua quá khó coi……
Hết chương 39
|