Hạnh Phúc Tiểu Khu Thất Hào Lâu
|
|
10: Đi công tác trở về
Rốt cuộc đã trông tới ngày Niếp Thịnh Lâm đi công tác trở về, Lý Ninh Hạ yên lòng rồi.
Niếp Thịnh Lâm mang về rất nhiều đặc sản địa phương cùng các món ăn vặt nhìn rất ngon miệng, anh còn tặng Lý Ninh Hạ một cái di động mới, nói là quà thưởng cho nửa năm làm việc.
Trong miệng vừa nói “Lão Niếp anh lại loạn tiêu tiền”, Lý Ninh Hạ lại rất vui vẻ nhận lấy, lấy sim trong điện thoại cũ gắn vào điện thoại mới.
Người yêu biểu đạt sự quan tâm cùng yêu thương, Lý Ninh Hạ rất thích ý đón nhận. Mua chính là tâm ý, cậu sẽ không mất tự nhiên mà không nhận, nhiều lắm là dặn dò lão Niếp trong thời gian ngắn không được món đồ có giá trị nào lớn hơn 2000 đồng được.
Buổi tối, nghĩ tới đây là đêm đầu tiên cậu chính thức cùng Niếp Thịnh Lâm ở chung một nhà, Lý Ninh Hạ có điểm ngượng ngùng, có chút khẩn trương.
Tới mười giờ, Lý Ninh Hạ liền đẩy đẩy Niếp Thịnh Lâm đang ngồi xem tivi trên ghế sopha, nói anh, “Anhtắm rửa đi!”.
Nhìn nhìn thời gian, lại nhìn nhìn Lý Ninh Hạ, Niếp Thịnh Lâm thuận theo đứng lên.
Mắt thấy Niếp Thịnh Lâm vào phòng tắm,Lý Ninh Hạ ngồi ở sô pha bên ngoài, bản thân tự mình đỏ mặt.
Từ phòng tắm đi ra,Niếp Thịnh Lâm phát hiện tivi trong phòng khách đã tắt, đèn cũng tắt, còn người nguyên bản đang ngồi ở sopha cũng không thấy. Anh cười cười, lập tức đi đến phòng ngủ.
Trên giường, giữa đống chăn mền nổi lên một cái bọc lớn, hiển nhiên có người trốn ở bên trong.
Niếp Thịnh Lâm ở bên giường ngồi xuống, đẩy đẩy con người đang làm “mèo” trong chăn,“Ai, em trốn anh cũng có thể nhìn thấy.”
“Đáng ghét, ai cần anh lo!”
Từ bên trong chăn truyền ra âm thanh rầu rĩ của Lý Ninh Hạ.
“Ra đi, đừng che nữa.”
“Em không ra được!”
Niếp Thịnh Lâm càng thêm muốn cười,bàn tay giữ chặt góc chăn xốc lên,“Em không được, vậy anh đi vào.”
“Nha, anh đừng đến…… Anh đừng tiến vào……”
Người trong chăn dùng cánh tay đẩy đẩy ra, bất quá cánh tay dường như không có đủ sức mạnh.Hai người tôi kéo anh kéo, sau đó ở phía dưới lớp chăn đơn loạn thành một đoàn.
Âm thanh cười đùa về sau lại bị thay thế bởi tiếng hôn môi ướt át,trong phòng dần trở nên an tĩnh.
Sau khi cùng nhau tắm xong, Lý Ninh Hạ nằm gối đầu trên cánh tay Niếp Thịnh Lâm, không ngủ nhưng cũng không nói chuyện. Đây là lần đầu tiên cậu ở bên người Niếp Thịnh Lâm nhưng lại im lặng đến thế, Niếp Thịnh Lâm nhịn không được lặng lẽ chăm chú nhìn cậu. Trong bóng đêm, đôi mắt đen của Lý Ninh Hạ như tỏa sáng, Niếp Thịnh Lâm cậu vẫn chưa ngủ.
“…… Suy nghĩ cái gì?” Niếp Thịnh Lâm hỏi.
Lý Ninh Hạ trầm mặc lắc lắc đầu.
Niếp Thịnh Lâm nghiêng người,cánh tay đặt lên thắt lưng Lý Ninh Hạ, nhẹ nhàng lay động cậu,“…… Làm sao vậy? Ân?”
Lý Ninh Hạ giựt giựt khóe miệng một chút,“Chán ghét, buồn ngủ.”
“Rõ ràng còn chưa ngủ mà. Ban nãy, mệt sao?”
Lý Ninh Hạ nghiêng mặt qua, trừng mắt nhìn Niếp Thịnh Lâm liếc mắt một cái,“Anh mới mệt a.”
Niếp Thịnh Lâm nghe xong cười,“Ân, thực quan tâm anh, biết anh mệt.”
Lý Ninh Hạ nghe thấy vừa muốn phát giận vừa muốn cười,đánh cánh tay Niếp Thịnh Lâm một chút,“Câm miệng!”
Niếp Thịnh Lâm một bàn tay vuốt ve thắt lưng Lý Ninh Hạ, vừa hống cậu:“Hảo, anh câm miệng, anh không nói nữa.”
Bắt lấy bàn tay Niếp Thịnh Lâm, ngón tay cùng tay anh nắm chặt lại,Lý Ninh Hạ nhỏ giọng nói:“Hiện tại……Anh là người của em……”
Những lời này bị Niếp Thịnh Lâm nghe được, anh cười tiến sát gần, môi cơ hồ chạm được tai của Lý Ninh Hạ lỗ, nỉ non nói:“Đương nhiên, đương nhiên là ngươì của em,chính là người của em, là người duy nhất của em…… Anh là của em….”
“Không được chạy!” Lý Ninh Hạ bổ sung nói.
“Lão động vật, biết chạy trốn đi đâu đây.”
Lý Ninh Hạ vừa nghe liền quay đầu nói:“Cái gì lão động vật, lão động vật vừa rồi còn……” Nói đến một nửa cậu đột nhiên dừng lại.
Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười, không tiếp tục nói tiếp. Tay lại một lần nữa ôm trụ lấy Lý Ninh Hạ,để cho cậu tựa vào trong lòng mình.
“Ngủ đi……”
“Ân.”
Về sau chính là phần cuộc sống vô cùng ngọt ngào giữa cả hai,hai người như keo như sơn, anh anh em em. Buổi tối, tan tầm về nhà, cùng nhau nấu cơm,cùng nhau rửa chén, tranh nhau làm việc nhà. Dù sao trước kia đã có nền tảng “ở chung”, cho nên cuộc sống hai người hiện tại vô cùng hòa hợp.
Đối với cuộc sống giữa đủ loại chăm sóc và khoan dung của Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Người yêu lớn tuổi quả nhiên có sự thành thục hoàn toàn khác biệt a.
Sau khi chấm dứt đợt đi công tác không bao lâu, cuối tuần Niếp Thịnh Lâm đưa ra ý định dẫn cậu cùng nhau đi dạo phố mua sắm.
“Mua cái gì?” Lý Ninh Hạ tò mò hỏi.
“Quần áo.”
Lý Ninh Hạ vừa nghe liền phản đối,“Này, anh không cần bởi vì em mua quần áo cho anh, cho nên anh phải mua lại quần áo cho em a. Cho dù cầm tiền thưởng không nên xài hoang phí như vậy.”
Niếp Thịnh Lâm cười vuốt ve hai má Lý Ninh Hạ,“Ăn mặc theo mùa, cũng nên thêm vài bộ quần áo.”
Hảo ý săn sóc của người yêu, Lý Ninh Hạ không phải không rõ, giữa bọn họ luôn không để ý tới những nghi lễ xã giao này nọ, tâm ý đối phương nhất định sẽ hào phóng mà tiếp nhận.
Đùa nghịch PSP trong tay, Lý Ninh Hạ tựa vào sopha,“Tốt lắm a, cùng đi thôi.”
Vào cuối tuần, Niếp Thịnh Lâm cùng Lý Ninh Hạ ngồi xe điện ngầm, đi tới khu buôn bán sầm uất nhất. Lý Ninh Hạ ban đầu vốn nghĩ rằng, hai người tìm một cửa hàng bán đồ nam hoặc là một công ty bách hóa nào đó, tùy tiện chọn vài bộ quần áo bền chắc, kết quả Niếp Thịnh Lâm dẫn cậu vò tòa nhà thương mại, không nhanh không chậm đi dạo xung quanh.
“Anh rốt cuộc muốn tới tiệm nào mua?” Lý Ninh Hạ hỏi.
“Nhìn thử trước, đừng gấp.”
“Anh đừng loạn mua, tùy tiện mua vài áo somi tay dài là được rồi.”
“Anh biết.”
Nói là nói như vậy, Niếp Thịnh Lâm như trước mang theo Lý Ninh Hạ vào thang máy, lên lầu, xuống lầu, quẹo trái, quẹo phải, các tòa nhà được thông nối liền với nhau, có thể từ tòa nhà này đi qua tòa nhà khác, vòng vo không biết bao nhiêu lần,Lý Ninh Hạ triệt để trở nên mơ hồ rồi.
“Hiện tại chúng ta đang ở đâu a?”
“Trong tòa nhà.”
Lý Ninh Hạ chép miệng, “Em biết. Anh đừng đi nữa. Phải đi mua vài bộ quần áo thôi, anh còn muốn đi tới chỗ nào nữa a.” càng đi càng có điểm nhàm chán, Lý Ninh Hạ nhịn không được kháng nghị.
“Ngắm thêm một lần nữa là được rồi.”
Cùng không biết là đi tới đâu, ba chuyển hai xoay, đi qua một dãy bán đồ quần áo nữ, vào khu chuyên bán thời trang giành cho nam. Niếp Thịnh Lâm vừa đi vừa nhìn, sau đó mang Lý Ninh Hạ vào một cửa tiệm có tên tiếng anh là LOGO.
Lý Ninh Hạ kéo kéo góc áo Niếp Thịnh Lâm, cậu nghĩ chắc Niếp Thịnh Lâm đi nhầm,“Này, lão Niếp, đừng vào.”
“Vì sao?”
“Thoạt nhìn hình như không rẻ lắm.”
Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười,“Ai nói. Treo một cái tên tiếng Anh lên liền mắc sao? Không nhất định thế.Đi vào nhìn xem.”
Hai người vào tiệm, Niếp Thịnh Lâm lôi kéo Lý Ninh Hạ đi tới giá áo bên cạnh, cầm lấy một bộ so lên người Lý Ninh Hạ. Lý Ninh Hạ chú ý nhìn thử, quần áo có mác nhãn hiệu, toàn tiếng Anh nên cậu xem không hiểu nổi, không thấy được ghi giá ở đâu a.
“Này…… Không tốt lắm đâu……” Lý Ninh Hạ trộm đánh giá nữ nhân viên trong cửa hàng, các nàng đều mặc một bộ đồng phục màu xám bạc, tươi cười thân thiết, nhưng không đi giới thiệu, đứng yên bất động tại đó.
“Có cái gì không tốt a.”
Niếp Thịnh Lâm chỉ lo đánh giá quần áo. Lý Ninh Hạ bất đắc dĩ, đành phải đi theo anh.
“Đến, nhìn thử bộ này.” Niếp Thịnh Lâm cầm lấy chiếc áo t-shirt tay dài màu lam ướm thử lên người Lý Ninh Hạ.
Quần áo không tệ, chất lượng nhìn qua rất tốt, màu sắc cũng vô cùng hoàn hảo, làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái.
Sau khi lực chú ý đặt trên quần áo, Lý Ninh Hạ phát hiện trang phục tiệm này thật sự rất được, từ thiết kế đến kiểu may cắt, không thể nói rõ ra là tốt chỗ nào, nhưng chính là khiến cho người ta cảm thấy thật vứa người, nhìn vào cũng có đẳng cấp.
“Hình như không tệ lắm, thật dễ nhìn.”
“Vậy mua hai cái đi.”
Lý Ninh Hạ trừng mắt,“Hai cái! Một cái là đủ rồi.”
Niếp Thịnh Lâm không có để ý Lý Ninh Hạ nói, anh tự chủ trương, thay Lý Ninh Hạ chọn hai kiện hai áo t-shirt tay dài, hai áo somi, hai cái quần dài, còn có một áo khoác lông cừu dày. Nếu không phải Lý Ninh Hạ kiên quyết phản đối, anh còn có thể tiếp tục chọn thêm vài món nữa.
“Đừng mua nũa! Em van cầu anh a! Nghĩ thử xem nửa tháng sau chúng ta ăn gì đây.” Lý Ninh Hạ ở bên tai Niếp Thịnh Lâm nhỏ giọng nói.
Chọn quần áo xong, Niếp Thịnh Lâm đi tính tiền, Lý Ninh Hạ đi theo bên cạnh anh, muốn biết cả đống quần áo này tổng cộng bao nhiêu tiền. Lúc này, Niếp Thịnh Lâm đột nhiên ho khan vài tiếng, sau đó hướng một nữ nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nói:“Phiền cô mang tới cho tôi một chén nước được không?”
Nữ nhân viên cửa hàng đáp ứng đi rót nước, Lý Ninh Hạ theo bản năng liền đi theo sau, sau đó thời điểm cậu bưng chén nước nước, Niếp Thịnh Lâm đã quét thẻ xong, hơn nữa nhân viên cửa hàng đã đem tất cả quần áo hoàn chỉnh bỏ vào túi xong rồi.
Lý Ninh Hạ âm thầm hối hận, sau đó lại nghĩ nghĩ, quên đi, hẳn là sẽ không thật mắc đâu, lão Niếp cũng mua được mà. Nếu lão Niếp không muốn nói cho cậu biết giá tiền, cùng lắm sau này cậu mua cho lão Niếp thêm nhiều món khác là được.
Mua sắm xong, nhân viên cửa hàng cực có lễ phép tiễn hai người tới tận cửa tiệm.
Nhiệm vụ mua quần áo hoàn thành xong, Lý Ninh Hạ liền thấy mệt, nói đói, lôi kéo Niếp Thịnh Lâm vào một quán cà phê, ngồi xuống kêu một phần bánh bao thịt hấp cùng tô mì chân giò hầm.
“Hảo đói.”
Niếp Thịnh Lâm dùng ánh mắt sủng ái nhìn đứa nhỏ Lý Ninh Hạ bên kia,“Đi mệt sao?”
“So với khi em đi giao hàng còn mệt hơn. Anh thật sự là…bất quá quần áo này em đều thích.”
Tươi cười trên mặt Lý Ninh Hạ làm cho Niếp Thịnh Lâm không thể kiềm chế mà đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, Lý Ninh Hạ hoảng sợ, trái phải nhìn xem, sau đó hướng Niếp Thịnh Lâm nhe răng uy hiếp, ý bảo anh không thể làm như vậy a.
Mì hầm chân giò thơm ăn thật ngon nha, vừa q (ai bik mau chỉ giáo T^T) lại vừa dai dai, Lý Ninh Hạ ăn xong một chén, Niếp Thịnh Lâm lại đem một cái chân giò đưa cho cậu. Vẫn chưa đủ, Lý Ninh Hạ lại muốn chè đậu đỏ trần bì, đồng thời “ra lệnh” Niếp Thịnh Lâm đem cái bánh bao hấp cuối cùng cho mình ăn.
Lúc ngồi thưởng thức đậu đỏ,Lý Ninh Hạ cùng Niếp Thịnh Lâm nói chuyện phiếm.
“Cửa hàng hôm nay tới hình như có điểm kỳ quái, anh không thấy sao?”
“Tại sao kỳ quái? Thái độ nhân viên cửa hàng đều rất tốt.”
“Em không phải nói thái độ nhân viên cửa hàng. Anh không phát hiện sao, sau khi chúng ta vào cửa hàng, còn vó vài nữ nhân viên đem cửa đóng lại, tuy nhiên chỉ đóng một cánh cửa, sau đó cô ấy còn đứng ở cửa rồi treo một cái bảng gì đó. Cũng không biết là viết chữ gì nữa.”
“Có sao?”
Lý Ninh Hạ nhìn chăm chú Niếp Thịnh Lâm liếc mắt một cái,“Ánh mắt của anh chỉ nhìn quần áo a.”
“Nữ nhân viên phục vụ chúng ta, cùng nhân viên cửa hàng cũng không giống nhau, mặc đồng phục khác biệt, tuổi cũng lớn hơn nhiều.” Lý Ninh Hạ đang nói chính là nhân viên hướng dẫn mua, bởi vì phục vụ hai người mà sau đó có một phu nhân trung niên đi ra.
“Dù sao bọn họ đều là nhân viên của cửa hàng.”
Niếp Thịnh Lâm vừa nói như vậy, Lý Ninh Hạ cảm thấy anh nói cũng đúng.
Ăn cơm xong, hai người nghiên cứu áp phích bên ngoài rạp chiếu phim một chút, cảm thấy không hứng thú với bộ phim lắm, liền cùng nhau ngồi xe trở về nhà.
*****
Secretwind: có ai đang đói không, mời mọi người ăn nha~
Bánh bao thịt hấp
Chè đậu đỏ trần bì
|
11: Nghỉ phép ra ngoài 1
Sắp tới là ba ngày nghỉ dành cho người dân, sáng sớm Lý Ninh Hạ tính toán nên trải qua như thế nào đây.
Niếp Thịnh Lâm nói với Lý Ninh Hạ, muốn dẫn cậu đi chơi ở một khu nghỉ mát trên núi.
“Ở nơi nào? Chơi vui không?” Không nghĩ tới người nam nhân này đã an bài, Lý Ninh Hạ có loại vui mừng đầy bất ngờ.
Niếp Thịnh Lâm lấy một tờ phiếu ra đưa cho Lý Ninh Hạ xem,nói cho cậu biết:“Đây là phiếu chiêu đãi của khu nghỉ dưỡng trên núi, là một người bạn tặng cho anh, ba ngày lễ toàn bộ ăn ở đều miễn phí, còn có hồ có thể câu cá a, còn thêm thịt dê nướng để ăn nữa.”
“Nga hay quá!” Thịt dê nướng lập tức khiến cho Lý Ninh Hạ hưng phấn, vung tay hoan hô, “Đi a, chúng ta đi đi.”
Nhìn thấy Lý Ninh Hạ hết sức cao hứng, Niếp Thịnh Lâm cười gật đầu.
Đến buổi sáng ngày nghỉ đầu tiên, hai người dùng qua bữa sáng, mang theo một ít tiền, sửa soạn đơn giản chút hành lý rồi đi xuống lầu. Lý Ninh Hạ nguyên bản nghĩ hai người sẽ đi phương tiện giao thông công cộng, không ngờ Niếp Thịnh Lâm dẫn cậu tới bãi đỗ xe của tiểu khu, nơi có một chiếc xe hơi đang đỗ.
“A? Xe từ nơi nào tới?” Lý Ninh Hạ không khỏi hỏi.
“Mượn một người bạn, nơi đó khá xa, đi xe sẽ tiện hơn.”
Nhìn Niếp Thịnh Lâm đem hành lý bỏ vào cốp xe sau, Lý Ninh Hạ đi dạo vòng quanh xe một lần, sau đó quay đầu hỏiNiếp Thịnh Lâm:“Di, em không biết anh biết lái xe a.”
Niếp Thịnh Lâm cười nói:“Lúc tham gia hội thảo cũng phải đi học lái xe một chút, có thể coi như là một kỹ năng nghề nghiệp đi.”
Lý Ninh Hạ vừa nghe kiềm không được nói: “Này, vậy anh cũng coi như là lần đầu đi, kỹ thuật thế nào, anh được không vậy a?”
Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười,“Lúc đi công tác, ngẫu nhiên sẽ chở giúp đồng nghiệp, thí dụ như lúc ra ngoài đi họp, kỹ thuật không tính là quá mới đi.”
Lý Ninh Hạ vỗ vỗ bả vai Niếp Thịnh Lâm,“Em đây đều giao cho anh a, lão Niếp.”
Hai người lên, hướng xe chạy tới địa điểm kia.
Đợi xe đi thẳng ra khỏi thị trấn, Lý Ninh Hạ lúc này mới để ý, khu nghỉ dưỡng trên núi này nguyên lai thật sự xa,cũng không giống như cậu tưởng là nằm gần phụ cận thành phố, cũng không có giao thông công cộng nào có thể đi tới được.
Ngồi ở trên xe, Lý Ninh Hạ bắt đầu có cảm giác muốn ngủ.
“Còn muốn chạy bao lâu a, tại sao lại xa như vậy, lão Niếp.”
“Không đến hai giờ nữa.”
“A……”
Lúc ở một trạm xăng dừng lại nước, Lý Ninh Hạ nhân cơ hội xuống xe giãn gân cốt, sau đó khi cậu trở lại trên ghế sau của xe, nằm ở nơi đó ngủ gà ngủ gật.
Niếp Thịnh Lâm một bên lái xe, một bên từ kính chiếu hậu chăm chú quan sát gương mặt khi ngủ của Lý Ninh Hạ, khóe miệng vẫn hàm chứt một nét cười nhàn nhạt.
Rốt cục, đã tới mục tiêu rồi, Niếp Thịnh Lâm đánh thức Lý Ninh Hạ.
Ở lối vào sơn trang, hai người từ nhân viên công tác nơi đó lấy được bản đồ cùng tờ tóm tắt giới thiệu, Lý Ninh Hạ ngồi phía sau phát hiện sơn trang này so với tưởng tượng trước kia của cậu hoàn toàn khác xa.
Xe bên đường hướng khách sạn sơn trang chạy tới, Lý Ninh Hạ xuyên qua lớp cửa kính xe tò mò nhìn những chân nui nhấp nhô chung quanh, còn có những dải đồng cỏ xanh mướt.
“Ai nha, thật đẹp a….. thật xanh a….”Lý Ninh Hạ cảm thán.
Từ bản đồ trong tay Lý Ninh Hạ biết được, diện tích sơn trang này vô cùng lớn, có cánh đông cỏ, có trường đua ngựa, có một sân gôn, còn có một cái hồ nhân tạo. Rất nhiều người tới đây để thư giãn nghỉ mát.
“Qủa nhiên chúng ta lái xe tới là đúng.”
Sau khi vào khách sạn, sắp đặt hành lý xong, Lý Ninh Hạ nhanh chóng lôi kéo Niếp Thịnh Lâm đi ra ngoài xem ngựa, xem đủ loại ngựa lại đi tới bên hồ. Rời khỏi đô thị với những xi măng cốt thép dày đặc, đi tới nơi núi non, những bãi cỏ, toàn bộ tâm tình cũng tự do mà thả trôi theo.
Dùng qua cơm trưa, Niếp Thịnh Lâm lại mang Lý Ninh Hạ đi bãi đua ngựa. Huấn luyện viên trong của trường đua ngựa trong khu nghỉ phép chỉ dẫn Lý Ninh Hạ cách cưỡi ngựa. Hai người ở bãi đua ngựa chơi cả một buổi chiều.
Buổi tối, lúc ở khách sạn ăn cơm, Lý Ninh Hạ chú ý số người tới đây nghĩ phép thật không ít, toàn bộ bàn cơm trong đại sảnh đều có người đang ngồi ăn.
Niếp Thịnh Lâm kêu rượu, bị Lý Ninh Hạ ngăn lại, cậu nhỏ giọng nói với anh,“Rượu khách sạn đều rất đắt.”
“Chỉ uống một chút thôi.”
“Anh không nên bởi vì có phiếu chiêu đãi ăn ở không cần tiền thì lại loạn tiêu tiền a.”
Niếp Thịnh Lâm cười trấn an Lý Ninh Hạ,“Không sao, nhân tiện uống một chút.”
Niếp Thịnh Lâm kêu rượu nho,thấy anh đồ ăn coi như điểm thật thà,Lý Ninh Hạ cũng sẽ không nói gì.
Không bao lâu, đồ ăn dọn lên bàn, thức ăn hoang dã nơi này ăn phi thường ngon a, còn có thịt thỏ hoang cùng cá tươi. Lý Ninh Hạ ăn thật sự vui vẻ. Niếp Thịnh Lâm còn đề cử một chai rượu vang trắng có hương vị ngọt thuần khiết, uống khá dịu nhẹ,Lý Ninh Hạ uống cũng thích, thỉnh thoảng còn cùng Niếp Thịnh Lâm chạm cốc.
Cơm nước xong, Lý Ninh Hạ hơi có chút say kéo Niếp Thịnh Lâm đi bên bờ hồ tản bộ, gió đêm thổi qua, thập phần thoải mái.
“Em say?” Nhìn thấy đôi mắt khép hờ của Lý Ninh Hạ, Niếp Thịnh Lâm hỏi.
“Em không có, mới mấy ly rượu nho mà thôi.”
Nói là nói như vậy, lại thật sự có cảm giác say,hơn nữa hành trình cả buổi sáng, Lý Ninh Hạ bắt đầu bị cơn buồn ngủ bao vây, Niếp Thịnh Lâm mang theo cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Ninh Hạ rời giường, khôi phục tinh thần,ăn xong bữa sáng liền nhanh chóng kéo Niếp Thịnh Lâm lại đi bãi đua ngựa.
Sau khi ở bãi đua ngựa chơi đùa đủ, Lý Ninh Hạ lại lôi kéo Niếp Thịnh Lâm chạy vòng quanh bãi cỏ. Không hiểu nhiều về gon6, cậu đứng ở ngoài xa xa nhìn một hồi, liền mất hứng thú.
Niếp Thịnh Lâm thuê cần câu cá,mang Lý Ninh Hạ cùng đi câu cá.
Ngồi xuống cạnh hồ, Lý Ninh Hạ vừa giúp Niếp Thịnh Lâm chuẩn bị cần câu, vừa hỏi: “Này, lão Niếp, cá câu được là của chúng ta sao?”
“Đúng vậy.”
Lý Ninh Hạ nhất thời liền trở nên hứng thú, “Này,kỹ thuật của anh thế nào a? Mau câu, nếu câu được nhiều cá thì có thể mang về nhà tiếp tục ăn nha.”
Niếp Thịnh Lâm nhịn không được nở nụ cười, dùng sức xoa xoa tóc Lý Ninh Hạ.
Bầu trời vào chiều cuối thu thật quang đãng,Lý Ninh Hạ nằm trên bãi cỏ ven hồ, nằm gối đầu lên cánh tay, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu,gió thổi qua còn mang theo một mùi hương cỏ xanh thơm mát,cách đó không xa là hồ nước trong suốt, phản chiếu hình ảnh ngược của trời xanh mây trắng. Ngồi bên cạnh chính là người cậu yêu.
Cuộc sống thành thị đầy khẩn trương, đến giờ phút này được hưởng thụ chút yên tĩnh khó lòng có được, nội tâm Lý Ninh Hạ rất là thỏa mãn.
Thời điểm câu cá, Niếp Thịnh Lâm nói vớiLý Ninh Hạ:“Buổi tối hôm nay sơn trang có chiêu đãi toàn bộ khách ăn thịt dê nướng, sẽ có một bữa tiệc lớn.”
“Thật sự?”
“Ân.”
“Thật hay quá!”
|
12: Nghỉ phép ra ngoài 2
Câu được đến mấy con cá lớn, Lý Ninh Hạ trước đem cá về khách sạn,cùng người bán hàng thương lượng,hy vọng họ có thể giúp đỡ tạm thời đem chúng nuôi trong hồ nước, khi rời khỏi bọn họ sẽ mang đi.Người bán hàng cười đáp ứng.
Buổi tối, khách sạn thật sự tổ chức một bữa thiệt thịt nước lớn, rất nhiều người khách tụ tập xung quanh lửa trại.
Chờ thịt dê được nướng chin, Lý Ninh Hạ đánh giá những người khách chung quanh cậu, cậu để ý thấy hình như có vài người đang nhìn về phía mình và Niếp Thịnh Lâm.
Nghĩ tới một sự kiện, Lý Ninh Hạ cười quay qua Niếp Thịnh Lâm nói:“Em có một chuyện cảm thấy rất buồn cười a.”
“Cái gì?”
“Chiếc xe mà anh mượn đó.”
“Làm sao vậy?”
“Chiếc xe Volkswagen đó, kí hiệu VW đó em nhận ra. Nhưng mà tại sao em nhìn tới những chiếc xe ở các bãi đỗ khác, con dấu ở phía sau xe, cái gì là V6, V8, X5,X6… còn có cái gì là 1.2, 1.6, 1.8T, linh tinh đủ thứ, nhưng còn chiếc xe của anh là một chiếc W12, cùng với người khác không giống a.” Lý Ninh Hạ tò mò hỏi.
“Anh không có để ý tới……”
Nhân viên phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên, lực chú ý của Lý Ninh Hạ lại bị mỹ vị thịt dê hấp dẫn. Lúc ăn thịt nướng, Niếp Thịnh Lâm giúp Lý Ninh Hạ rót bia.
“Cách làm việc của khách sạn này, còn có chiêu thức sắp xếp này a.” Lý Ninh Hạ nhịn không được khen.
“Để thu hút khách mà, hy vọng khách lần sau lại quay trở lại.”
“Rất tốt a,nếu không quá mắc, chúng ta lại có thể đến.” Lúc này Lý Ninh Hạ lại truy hỏi:“Rốt cuộc một chuyến đi này tốn bao nhiêu tiền?”
“Anh không biết, phiếu chiêu đãi không có ghi.”
“Đi trở về, nhớ cám ơn đồng nghiệp của anh.” Lý Ninh Hạ dặn dò Niếp Thịnh Lâm,“Còn nữa, lúc trả lại xe, nhớ bơm đầy bình xăng cho người ta, đừng quên a.”
“Ân, anh biết.”
Thịt dê nướng thật ngon, lớp da bên ngoài còn thêm chút tiêu, có thể cảm nhận được hương vị thơm ngon của gia vị, ăn rất ngon nha, uống bia ăn thịt dê nướng, làm cho người ta thản nhiên sản sinh cảm giác thoải mái.
Sau khi ăn thịt dê no nê, Lý Ninh Hạ không muốn quay lại khách sạn, lại lôi kéo Niếp Thịnh Lâm đi tản bộ.
Bầu trời đêm đầy sao, hai người nằm trên bãi cỏ ven bờ hồ ngắm sao sáng.
“Thật gần..giống như có thể chạm đến vậy.” Lý NInh Hạ nhìn sao trời, duỗi thẳng cánh tay, “Phiền não đều không có. Quả nhiên mọi người vẫn thường hay bảo nhau nghỉ phép đi nghỉ phép đi, ra là đi nghỉ có thể giúp cho con người ta thả lỏng như vậy.”
Nhìn sao trời một hồi, Lý Ninh Hạ lại thì thầm:“Sau khi trở về lại hảo hảo làm việc……”
Bàn tay Niếp Thịnh Lâm nắm lấy tay Lý Ninh Hạ.
Trong lúc đó giữa hai người không cần nói thêm điều gì, Lý Ninh Hạ cảm thấy, cậu hiểu được lão Niếp, lão Niếp hiểu được cậu, điều này đã đủ.
Trở lại phòng khách sạn, đang lúc xem tin tức trên tivi, điện thoại Niếp Thịnh Lâm vang lên.
“Ai nha, điện thoại đều đuổi tới tận đây a.” Lý Ninh Hạ nhịn không được ồn ào nói.
Niếp Thịnh Lâm tiếp điện thoại, nói liên miên lại nói tiếp.
Thấy anh đã nói vài phút còn chưa dừng lại, Lý Ninh Hạ ở một bên nhỏ giọng nói:“Này, là chuyện gì? Có quan trọng lắm không?”
Niếp Thịnh Lâm hướng Lý Ninh Hạ lắc tay,“Không có gì. Anh cùng đồng nghiệp giải thích một số việc.”
Nhìn Niếp Thịnh Lâm đi đến một bên đi gọi điện thoại, Lý Ninh Hạ nhàm chán vuốt đêm dựa ghế sô pha, lại đợi một hồi, xem chừng cuộc gọi này vẫn chưa thể kết thúc, cậu liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Lý Ninh Hạ lấy khăn tắm khách sạn quấn nửa người dưới của mình, nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm đã tiếp điện thoại xong. Cậu cố ý đứng ở cạnh cửa, cười cười nhìn Niếp Thịnh Lâm, nhìn đến ánh mắt đối phương hiện lên tia dục vọng. Dưới ánh đèn là màu da ngăm ngăm do phơi nắng của Lý Ninh Hạ, cơ thể thon gầy. Niếp Thịnh Lâm chăm chú nhìn Lý Ninh Hạ, nhìn thấy cậu đi chân trần bộp bộp đi tới.
“Này, anh nhìn cái gì! Nghe điện thoại tiếp đi a.” Lý Ninh Hạ cố ý nói.
Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười.Anh thật sự thích Lý Ninh Hạ,đó là một loại tình cảm phát ra từ tận đáy lòng, là sự yêu thương nổi lên từ nơi sâu nhất trong nội tâm, muốn hảo hảo cưng chiều người trước măt này. Giây phút nhìn thấy Lý Ninh Hạ, Niếp Thịnh Lâm sẽ có loại cảm kích không thể lý giải, cảm kích sinh mệnh đời anh quá tệ, biết bao nhiêu năm đã trôi qua, khi hy vọng từ trong tim vốn đã dần dần thu hẹp lại,vận mệnh lại đem Lý Ninh Hạ đưa đến bên người anh.
Ngay cả bản thân Niếp Thịnh Lâm không thể tiên đoán trước được, Ninh Hạ tốt như vậy, đáng yêu như vậy, đáng giá như vậy lại đi yêu anh.
Bàn tay giữ chặt lấy Lý Ninh Hạ, đem cậu tiến vào trong lòng mình,Lý Ninh Hạ ôm cổ Niếp Thịnh Lâm, cười hì hì khẽ cắn vào gáy anh.
Niếp Thịnh Lâm ở trên mông Lý Ninh Hạ vỗ nhẹ một chút,“…… Đi lên giường chờ anh.”
Không bao lâu, Niếp Thịnh Lâm từ phòng tắm đi ra, trên người khoác áo tắm, Lý Ninh Hạ nằm ở trên giường dùng nóng bỏng ánh mắt nhìn anh, miệng nói:“Này, như thế nào nhanh như vậy, có tắm không vậy a.”
Niếp Thịnh Lâm sải bước tới giường, “Em kiểm tra một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
“Khẳng định không tẩy sạch, khẳng định không tẩy sạch.”
Trốn tránh bàn tay vươn tới của Niếp Thịnh Lâm. Lý Ninh Hạ cười ha ha lăn lộn ở trên giường.
Đêm đã khuya, Lý Ninh Hạ tựa vào trong lòng Niếp Thịnh Lâm, hai người tay nắm tay, có chút buồn ngủ, nhưng lại luyến tiếc không muốn ngủ.
“Này, anh xem ngoài cửa sổ kìa, sao a.”
Đều không ngủ được, hai người tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới dất, cho tới những kế hoạch trong tương lai. Sau khi cái máy nói Lý Ninh Hạ được mở ra, cậu liền nói hết với Niếp Thịnh Lâm. Người yêu lớn tuổi chính là đối tượng mà Lý Ninh Hạ có thể tín nhiệm thổ lộ hết tiếng lòng của mình.
Lý Ninh Hạ đem kế hoạch của cậu nhất nhất nói ra với Niếp Thịnh Lâm, hy vọng tương lai có thể tiết kiệm được nhiều tiền, bạn bè có kế hoạch mở một quán bar, cậu muốn trở thành một cổ đông.
“Không có khả năng vừa khai trương đã kiếm được tiền, em đều biết điều đó. Kế hoạch của chúng em là nửa năm sau bắt đầu có sinh lời. Trong nửa năm đầu có thể sẽ rất vất vả, nhưng mà em cùng người bạn tin tưởng có thể đem việc kinh doanh của quán bar tốt lên. Chờ buôn bán trong tương lai kiếm được tiền lời, là có thể an an ổn ổn ăn chia hoa hồng. Anh cảm thấy thế nào?”
“Tốt lắm.” Niếp Thịnh Lâm khen ngợi nói.
“Em nghĩ, anh ở công ty làm công, cũng không chắc chắn là chuyện cả đời. Tương lai anh cũng có thể đến quán bar, a, em sẽ cảnh cáo những người có ý định với anh. Không cho anh xuất đầu lộ diện hay gì cả, anh làm mấy việc quản lý nhân sự hay gì gì đó được rồi, có nghe hay không.”
Niếp Thịnh Lâm nghe xong gật đầu, ha ha cười.
“Anh cười cái gì! Hừ, anh là của em!” Nói xong ôm cổ Niếp Thịnh Lâm,“Em tuyệt đối sẽ không đem anh tặng cho những người khác!”
Niếp Thịnh Lâm cười hỏi:“Em thích anh như vậy sao?”
“Cái đó đương nhiên!”
Dự cảm Niếp Thịnh Lâm tựa hồ là muốn nói gì, Lý Ninh Hạ không khỏi nhìn anh.
“Chúng ta……”
“Muốn nói cái gì?”
“Em…… Anh là nói, một người như anh, em……”
“Anh có cái gì không tốt sao?” bàn tay Lý Ninh Hạ vuốt ve gương mặt Niếp Thịnh Lâm, nam nhân này chính là như vậy, thoạt nhìn giống như một ông lão không có tự tin, người lại ôn hòa, dịu dàng, làm cho Lý Ninh Hạ đối với anh có ý bảo hộ mãnh liệt.
“Em thích, em chính là thích anh.”
“Anh chỉ là một nam nhân bình thường.”
Nghĩ đến lần đầu tiền gặp mặt, Niếp Thịnh Lâm mặc một cái áo kiểu lớn tuổi cùng chiếc quần bò dài, gương mặt do nóng mà đổ mồ hôi, đang ở trong căn phòng mới cho thuê sửa sang lại một chút,Lý Ninh Hạ không khỏi nở nụ cười.
“Em đây cũng thích anh, chính là thích anh. Chúng ta như bây giờ có cái gì không tốt sao?Qủa thật có một chút nghèo, nhưng em sẽ cố gắng.” Lý Ninh Hạcòn nghiêm túc nói,“Em dưỡng anh, em nguyện ý dưỡng anh. Hơn nữa anh được dưỡng rất tốt mà.”
Niếp Thịnh Lâm nghe xong,đầu tiên là trầm mặc một hồi lâu,sau đó hỏi:“Cho dù anh có một số chuyện trong quá khứ, em không ngại sao?”
Đột nhiên nghe được Niếp Thịnh Lâm nói này, Lý Ninh Hạ giật mình, sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc:“Anh đã nói hiện tại anh không kết hôn.”
“Đúng vậy. Trước kia anh từng nói qua hoàn cảnh của anh, đều là thật sự, nhưng……”
Lý Ninh Hạ lấy tay che miệng Thịnh Lâm miệng,“Không kết hôn là được, trước kia có kết hôn cũng không quan trọng. Chỉ cần anh hiện tại là độc thân. Em mặc kệ anh trước kia từng có bao nhiêu tình nhân, có phải hay không hàng đêm đều đi hát, lúc anh quen biết em thì anh là người độc thân, đúng không.”
“Phải.”
“Điều đó không sao. Hiện tại anh theo em ở chung một chỗ, chuyện trước kia của anh em mặc kệ. Nếu tình nhân cũ của anh trở về tìm anh, em cũng sẽ không nhường đâu.”
Bàn tay nắm lại,Lý Ninh Hạ giống như một kỵ sĩ nhỏ dũng cảm bảo vệ tình cảm của mình, khiến cho Niếp Thịnh Lâm cảm động, anh hôn hôn thái dương của cậu.
“Không có, tình nhân cũ sẽ không tới tìm anh.”
“Thế có nghĩa là anh có tình nhân cũ a.” Lý Ninh Hạ nghe xong, có chút chua mà nói.
“Hiện tại chỉ có em, chỉ có một mình em.”
Niếp Thịnh Lâm xoay người xuống giường,đi lấy balo của anh, Lý Ninh Hạ nghiêng đầu nhìn.
“Anh luôn luôn suy nghĩ, khi nào thì nên đưa cho em……”
Thấy Niếp Thịnh Lâm lấy ra một vật từ trong balo, Lý Ninh Hạ không thể nhìn rõ, nhưng mà tay cậu lập tức tiến tới, giống như một con mèo đoạt lấy thức ăn từ tay chủ nhân, trong miệng lẩm nhẩm: “Đáng ghét lão Niếp, anh mua mà không đưa cho em, giữ lại cho con cháu sao.”
Niếp Thịnh Lâm mua một cặp nhẫn tình yêu, cả hai đều được luồn vào một sợi dây chuyền bạc,
“Đeo cho em.”
Lý Ninh Hạ nói Niếp Thịnh lâm giúp cậu đeo dây chuyền lên cổ, “Em phải đi giao hàng, phải vác rương hòm, em sợ sẽ làm rớt mất, cho nên sẽ đeo trên cổ.” Cậu yêu cầu Niếp Thịnh Lâm đeo trên ngón tay, “Anh ở văn phòng, anh đeo trên tay. Người khác nhìn vào thì biết anh đã có chủ rồi.”
Đeo nhẫn cho Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ phải nhìn trái nhìn, cầm tay Niếp Thịnh Lâm, hôn ngón tay đeo nhẫn của anh.
“Nói cho anh biết, anh phải nhớ kỹ anh là người đã có chủ.”
Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười, nói:“Nếu bạn bè trong nhóm anh biết anh ở cái tuổi này còn có người bắt được….”
Lý Ninh Hạ nói tiếp lời:“Để cho bọn họ biết, thì sao a. Ai nói lão nam nhân sẽ không có người muốn nữa. Không ai muốn anh nhưng em thì muốn.”
“Ở cái tuổi như vậy, tìm được người sẵn sàng săn sóc cho anh.”
“Lão động vật mới đáng yêu mà.” Lý Ninh Hạ nói xong vỗ vỗ đầu Niếp Thịnh Lâm.
Lại tiếp tục nằm trên giường, Lý Ninh Hạ giơ lên chiếc nhẫn đeo trên cổ, cậu nghĩ tới gì đó, quay qua Niếp Thịnh Lâm đang nằm bên cạnh nói: “Lão Niếp, em cảm thấy, anh khi mang kính và khi không mang kính có điểm không giống nhau nha.”
“Chỗ nào không giống?”
“Lúc mang kính có vẻ nhã nhặn, khi tháo kính xuống, thoạt nhìn… Ân, em nói không được, dù sao vẫn là có điểm không giống nhau.”
“Hẳn là đều giống nhau đẹp trai đi.” Niếp Thịnh Lâm cười nói.
“Phốc…… Anh……”
“Có lẽ bởi vì lần đầu tiên gặp mặt em thấy anh đang đeo kính, cho nên cảm thấy đeo kính nhìn thuận mắt hơn.”
“Có lẽ thế……”
|
13: Cuộc sống sau kì nghỉ phép, kết thúc
Ngày hôm sau, Lý Ninh Hạ sớm tỉnh lại, Niếp Thịnh Lâm vẫn còn đang ngủ.Buổi chiều lúc lái xe trở về nhà, Lý Ninh Hạ không đánh thức Niếp Thịnh Lâm, cậu muốn cho anh nghỉ ngơi nhiều hơn.
Một mình Lý Ninh Hạ đi xung quanh khách sạn, lại đi ra bãi cỏ nhìn bầu trời, sau khi ngẩn ngơ đi vòng vo một lúc, đột nhiên cảm thấy buồn chán, nghĩ tới chiếc xe kia, cậu quyết định đi lau xe.
Mượn thùng nước cùng khăn lau của người bán hàng trong khách sạn, Lý Ninh Hạ ra bãi đổ xe, bắt đầu lau chùi chiếc xe đen Volkswagen. Đang lúc hăng say, một người đàn ông đi vào bãi đổ xe, hắn nhìn thấy Lý Ninh Hạ, đi tới, trên dưới đánh giá Lý Ninh Hạ một lần.
Đó là một loại ánh mắt khá sỗ sàng, giống như đang nhìn một miếng thịt còn tươi mới, Lý Ninh Hạ đã từng bắt gặp loại ánh mắt này, chính là trước kia ở thế giới hỗn loạn bên ngoài, tại quán bar, tại vũ trường, còn có một ít nơi khác, chung quy có thể cảm nhận được loại ánh mắt này. Cậu không thích.
Người đàn ông này nhả ra một ngụm khói, sau đó hỏi Lý Ninh Hạ, “Ai, lau một chiếc xe bao nhiêu tiền?”
Ngữ khí không khách khí, thái độ từ trên cao nhìn xuống, Lý Ninh Hạ không muốn so đo nhiều, đáp trả, “Đây là xe của chúng tôi.”
“Cậu là người của khách sạn?”
“Không phải.”
Nam nhân đến gần từng bước, tựa hồ muốn quan sát Lý Ninh Hạ, ánh mắt như ruồi bọ bàn xoay quanh. Lý Ninh Hạ không muốn để cho hắn tiếp tục nhìn mình, cầm lấy thùng nước đi qua phía bên kia xe.
Chú ý tới xe biển số xe, bước chân của người đàn ông ngừng lại,“Cậu nói…… Đây là của cậu?”
“Ân.” Không muốn để ý tới hắn, Lý Ninh Hạ đơn giản đáp trả một tiếng bằng giọng mũi.
Người đàn ông lại hỏi “Chủ xe là gì của cậu?”
Lý Ninh Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng người đàn ông kia, giọng điệu có phần cứng rắn hơn, “Anh hỏi chuyện này để làm gì?”
Người đàn ông không nói gì nữa,ngậm miệng, xoay người đi rồi. Lý Ninh Hạ chú ý tới biển số xe, nhìn một hồi, anh đột nhiên nở nụ cười.
Trở lại phòng khách sạn, Niếp Thịnh Lâm đã rời giường,“Em đi đâu vậy, anh đang định đi tìm em.”
“Em đi lau xe.”
“Em nha, thật sự là……” Niếp Thịnh Lâm nhịn không được vươn tay vuốt đầu Lý Ninh Hạ. Tiểu Ninh rất ngoan, làm sao có thể không yêu thương cậu ấy nhiều được a.
“Lão Niếp, em nhìn thấy biển số xe của bạn anh, phốc ha ha….” Lý Ninh Hạ nghĩ, cười ra tiếng.
“Làm sao vậy?”
“sl558,sl…… Ha ha……”
“Như thế nào?”Niếp Thịnh Lâm khó hiểu.
“SL chính là viết tắt của sắc lang đi, ha ha ha,biển số xe của bạn anh là sắc lang……”
Niếp Thịnh Lâm nhịn không được cũng cười.
Nếm qua điểm tâm, Lý Ninh Hạ bắt đầu chậm rãi sửa sang lại hành lý, cậu sợ làm rơi vỡ đồ vật gì đó của khách sạn, nên nhắc nhân viên khách sạn tới kiểm tra. Sửa sang lại trong chốc lát, nhớ tới Niếp Thịnh Lâm, liền từ trong phòng ra ngoài tìm anh. Xa xa, nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm đang cùng một người xa lạ nói chuyện. Lý Ninh Hạ bước đi tới. Thấy cậu tới gần, hai người liền ngừng nói.
Lý Ninh Hạ nghĩ là du khách gặp nhau hàn huyên.
“Lão Niếp.”
Lý Ninh Hạ gọi một tiếng, Niếp Thịnh Lâm liền hướng về phía cậu đi tới.
“Anh lại chạy loạn.” Lý Ninh Hạ nhịn không được nói, đồng thời liếc mắt nhìn cái người xa lạ kia một cái. Ra khỏi cửa, đối với người xa lạ nên bảo trì khoảng cách, Lý Ninh Hạ biết Niếp Thịnh Lâm tính tình ôn hòa, rất dễ dàng hoà mình cùng với người khác, cậu lo lắng Niếp Thịnh Lâm chịu thiệt mắc mưu.
“Đừng ở bên ngoài cùng người lạ nói chuyện riêng tư.” Lý Ninh Hạ dự sát người Niếp Thịnh Lâm nhỏ giọng dặn dò.
“Ân, ân.”
Nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười mềm nhẹ, Lý Ninh Hạ nhịn không được nói:“Anh a, thật sự là, xem ra em lúc nào cũng phải đi bên cạnh anh mới được a. Em nếu không chiếu cố anh thì anh làm sao đây.”
Những lời nói này nói ra có chút lớn, người đàn ông xa lạ kia nghe được, nhất thời trừng lớn hai mắt nhìn Niếp Thịnh Lâm, giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ khó tin. Lý Ninh Hạ nhìn thấy biểu tình của người nọ, trong lòngâm thầm khó chịu.
Hừ, nên đề phòng người này, đừng nghĩ đến chyện khi dễ người thành thật.
Người kia tránh ra sau, Lý Ninh Hạ lặng lẽ hỏi Niếp Thịnh Lâm,“Người đàn ông ban nãy nói chuyện với anh, hai người nói với nhau chuyện gì thế?”
“Không có gì, nói một chút về phương tiện du lịch này nọ,đối với nơi này anh ta khá quen thuộc.”
“Này, anh nên cẩn thận, tên kia vẻ mặt rất gian, đừng nói chuyện nhiều với anh ta, cũng đừng nói tin tức cá nhân của anh cho người ta biết…. Anh nha, chính là không có tư tưởng phòng bị gì cả.”
Niếp Thịnh Lâm nghe xong, gật gật đầu, trên mặt mang theo nét cười. Lý Ninh Hạ mất hứng, giống như muốn nhéo nhéo lỗ tai Niếp Thịnh Lâm để nhắc tỉnh anh.
“Này, em nói anh nên đứng đắn a, anh đừng cho rằng em không hiểu tâm lý. Xuất môn bên ngoài, không nên tiết lộ quá nhiều tin tức cho người xa lạ, điểm ấy ngay cả con nít cũng biết, anh không biết sao a!”
“Anh biết, anh biết.”
Ngày nghỉ chấm dứt, Lý Ninh Hạ cùng Niếp Thịnh Lâm lại bắt đầu công tác của riêng mình.
Nghĩ đến đã một khoảng thời gian không cùng các bạn bè tụ hội, Lý Ninh Hạ vào một buổi tối nọ, hẹn các bạn bè ra ngoài quán bar chơi. Đây là lần đầu tiên kể hẹn bạn ra ngoài chơi kể từ khi Lý Ninh Hạ cùng Niếp Thịnh Lâm ở chung.
Tại quán bar, vài người bạn đang ngồi uống rượu, người mới tới thấy Lý Ninh Hạ đến liền kêu lên, “Này, Ninh Hạ, sao rồi a, bạn trai mới của cậu đó.”
Lý Ninh Hạ nở nụ cười,“Cái gì bạn trai cũ bạn trai mới, tôi chỉ có một mình anh ấy thôi.”
“Lợi hại a, cư nhiên tặng tới kim cương.”
Có người ở một bên nói nói:“Cái gì tặng kim cương, không phải nói là một viên chức nhỏ của một công ty thôi sao.”
Người nọ nở nụ cười,“Các cậu là thật sự không biết hay là giả bộ không biết?”
Lý Ninh Hạ mê hoặc,“Cái gì?”
“Bạn trai Niếp Thịnh Lâm của cậu a.”
“Đúng vậy, lão Niếp làm sao vậy?”
“Niếp Thịnh Lâm, Niếp Thịnh Lâm của tập đoàn Nhật Thịnh a, cái gì làm sao vậy. Chủ tịch của tập đoàn Nhật Thịnh, cái này còn chưa đủ tặng kim cương sao? Tòa nhà lớn tại trung tâm khu phố kia là của ai, chính là của anh ta đó!”
Lý Ninh Hạ nhất thời ngu ngốc,“Cậu nói cái gì?”
“Lần đầu tiên thấy anh ta liền cảm thấy nhìn quen mắt, cậu còn nói cái gì không quen. Đó là lão tổng của tập đoàn Thịnh gia a, tổng đài hay báo chí đều từng nói qua a. Một công ty con Nhật Thịnh ra trận liền nhanh chống thành công trên thị trường, tin tức ồ ạt tràn lan khắp nói, các cậu chưa từng xem sao?”
Một phen nói ra khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, Lý Ninh Hạ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Nhưng mà anh ấy…… Anh ấy rõ ràng…… Nếu như anh ấy thật sự như lời cậu nói là chủ tịch của tập đoàn Nhật Thịnh, vậy tại sao anh ấy lại xuất hiện ở một tiểu khu?”
Người bạn nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói với Lý Ninh Hạ:“Vì cái gì? Cái này cậu phải đến hỏi anh ta. Tôi nghĩ, đại khái là vì cậu.”
Lý Ninh Hạ bán tín bán nghi,mang theo một bùng đầy tâm sự kết thúc cuộc gặp mặt với bạn bè, vội vàng quay trở về nhà.
Thời điểm về nhà, Niếp Thịnh Lâm đã ở đó. Anh nhìn Lý Ninh Hạ vào cửa liền cười nói: “Đã trở lại? Sớm như vậy, hôm nay không phải nói cùng bằng hữu đi quán bar chơi sao.”
Lý Ninh Hạ nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt.Anh hoàn toàn là bộ dáng ban đầu hai người gặp nhau, quần áo bình thường, nụ cười mềm mại nhu hòa, làm cho người ta nhìn không ra người đàn ông trước mắt cùng với chủ tịch một tập đoàn có bất cứ quan hệ nào.
“Niếp Thịnh Lâm.” Lý Ninh Hạ gọi tên người yêu.
Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười,“Ân.”
“Niếp Thịnh Lâm.”
“Làm sao vậy?”
“Anh là Niếp Thịnh Lâm chủ tịch tập đoàn Nhật Thịnh?”
Lời này vừa nói ra, nét tươi cười trên mặt Niếp Thịnh Lâm liền cứng lại, sau đó đứng lên, đi tới chỗ Lý Ninh Hạ,“Em biết ……”
Tâm tình Lý Ninh Hạ nhất thời mãnh liệt, “Nếu không phải bạn bè nói cho em biết… Có lẽ em thật sự sẽ bị anh lừa cả đời!”
“Lừa? Không, anh không có.” Niếp Thịnh Lâm vừa nghe, liền biết Lý Ninh Hạ tức giận, nhanh chóng giải thích.
“Vậy anh vì cái gì không nói cho em biết!”
Niếp Thịnh Lâm ôm Lý Ninh Hạ, bị người nào đó gạt tay đi, Niếp Thịnh Lâm tiếp tục ôm, Lý Ninh Hạ lắc mình né tránh. Một phen tấn công, Niếp Thịnh Lâm thành công đem người kia ngồi xuống ghế salon, sau đó ôm lấy thắt lưng Lý Ninh Hạ không tha.
“Em muốn anh nói như thế nào đây? Vừa nhìn thấy mặt em, đã nói – – này, cậu hảo, tôi là chủ tịch tập đoàn Nhật Thịnh, tôi rất ngưu b(không hiểu nổi, chắc là giàu có). Anh phải nói như vậy sao?”
Lý Ninh Hạ bị chọc muốn cười, cậu cắn môi nhịn xuống,trừng mắt to nhìn Niếp Thịnh Lâm,“Nhưng mà vẫn là anh không nói cho em biết. Anh tính giấu diếm em bao lâu?”
“Anh nghĩ muốn tìm một cơ hội thích hợp, cho nên dẫn em đi đâu có nghỉ phép.Anh không biết nên mở miệng như thế nào thì thích hợp.”
Niếp Thịnh Lâm thẳng tanh nói:“Tin tưởng anh, Ninh Hạ, anh không đã lừa gạt em bất cứ một việc gì. Nếu nói về cái sai,anh thừa nhận anh có giấu diếm, còn những chuyện khác anh nói với em, toàn bộ đều là thật sự. Anh không nên giấu diếm, nhưng mà, anh thật sự không tìm được một cơ hội thích hợp để nói cho em biết.”
“Anh, chính là anh, vẫn là anh. Có phải là người nào đó của tập đoàn Thịnh gia, đối với tình cảm của chúng ta mà nói không có gì ảnh hưởng.Em thích chính là con người Niếp Thịnh Lâm này, cùng với người kia không quan hệ. Chẳng lẽ không đúng sao?”
Lý Ninh Hạ nghĩ nghĩ, cúi đầu,“Đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy em liền……Dù sao em vẫn còn tức giận đó.”
Niếp Thịnh Lâm vuốt vuốt đỉnh đầu Lý Ninh Hạ một chút,“Đừng nóng giận.”
“Anh cư nhiên giấu em thời gian dài như vậy!”
“Em thực để ý sao?” Niếp Thịnh Lâm hỏi.
Lý Ninh Hạ khẽ nói:“Em vẫn nghĩ anh là một nhân viên nhỏ thôi.”
“Anh là một nhân viên nhỏ a, viên chức của tập đoàn Nhật Thịnh.”
Vuốt ve mái tóc Lý Ninh Hạ, Niếp Thịnh Lâm tiếp tục nói:“Em thích là anh,là con người này của anh, cùng chức vụ của anh, cùng với công việc của anh không có quan hệ nào cả.Có phải là con người Nhật Thịnh nào đó hay không, nào có quan hệ gì đâu?”
Lý Ninh Hạ ngẩng đầu lên nhìn Niếp Thịnh Lâm, nhìn chăm chú anh một hồi. Trong lòng đã thấy thoải mái, bất quá Lý Ninh Hạ vẫn mở miệng,sau đó lôi kéo cánh tay Niếp Thịnh Lâm nói:“Hiện tại…… Anh không cần em dưỡng.”
“A,em nghĩ tới không rủ bỏ trách nhiệm, em là tên bội tình bạc nghĩa!” Niếp Thịnh Lâm cố ý thấp giọng kêu sợ hãi,một bộ dáng đang bị khi dễ.
“Anh nói cái gì!”
“Em đã nói mà, em không thể không chịu trách nhiệm.” Vẻ mặtNiếp Thịnh Lâm ủy khuất, giống một con thỏ vô cớ bị trách mắng, đôi mắt chớp chớp đầy mong chờ.
Lý Ninh Hạ mở to hai mắt nhìn, sau đó tức giận dùng sức nhéo cánh tay Niếp Thịnh Lâm,“Anh bớt giả bộ đi, anh chính là phẫn trư ăn lão hổ.”
Niếp Thịnh Lâm chịu đựng đau nói,“Em là tiểu lão hổ của anh.”
Sự kiện thân phận cứ như vậy trôi qua, Niếp Thịnh Lâm đem những thứ liên quan đến công việc của anh đều nói cho Lý Ninh Hạ.
“…. Đi đến tiểu khu Vui Vẻ là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn. Anh nghĩ mượn cơ hội đi công tác mà trang hoàng nhà ở lại một chút, kết quả khi anh trở về mà nhà vẫn chưa được sửa xong. Người bạn nói cho anh mượn một căn hộ để trống này để chứa sách, anh cứ tới đây ở thôi. Anh mới vừa tới, em liền xuất hiện rồi, anh… Anh không còn muốn đi nữa, tiếp tục ở lại nơi này.”
Lý Ninh Hạ nghe xong trong lòng thầm kêu: Quả nhiên vẫn là lão hổ, chờ mình ở nơi này chuẩn bị ăn, chính mình thực ngốc mà, còn lần lượt đưa lên tận cửa, cuối cùng……
Thấy Lý Ninh Hạ không lên tiếng, Niếp Thịnh Lâm hỏi:“Suy nghĩ cái gì đó?”
“Anh……”
Niếp Thịnh Lâm giơ hai tay,“Anh mua sách là thật, quả thật là anh muốn xem a.”
Lý Ninh Hạ suy nghĩ lại, đánh Niếp Thịnh Lâm một cái,“Quên đi, chuyện đã qua em không cùng anh so đo nữa.”
Niếp Thịnh Lâm hỏi:“Anh muốn thương lượng với em, chúng ta tiếp tục ở nơi này hay là cùng nhau trở về chỗ bên kia của anh?”
“Hừ, còn chưa ăn được mấy bữa cơm no đã quên nguồn gốc của mình rồi.”Lý Ninh Hạ nửa thật nửa giả trêu chọc Niếp Thịnh Lâm.
“Nơi này cho dù tốt, nhưng vốn là nhà của người khác, là căn hộ của người khác. Chúng ta cũng không phải không có chỗ ở.”
Niếp Thịnh Lâm mang Lý Ninh Hạ đến thăm biệt thự của anh, Lý Ninh Hạ cảm thấy cách nơi làm của cậu quá xa. Cảm xúc của cậu bị Niếp Thịnh Lâm nhìn thấu, vì vậy biệt thự bị bác bỏ. Hai người cùng nhau đi tới chỗ ở mới mà Niếp Thịnh Lâm vừa mua, nơi này cách công ty của Niếp Thịnh Lâm cùng Lý Ninh Hạ có vẻ gần, là lựa chọn tốt nhất.
.
Sau khi vào ở, hai người dắt tay nhau đi mua đồ bày biện.
“Như thế nào?” Niếp Thịnh Lâm muốn biết Lý Ninh Hạ thích không thích chỗ ở mới này.
Nằm trên sopha mới, Lý Ninh Hạ nhìn nhìn cánh tay mình,“Em vẫn cảm thấy tiểu khu Vui Vẻ tốt hơn, tiện lợi mua đồ ăn.”
“Ở phụ cận có siêu thị.”
“Đồ ăn siêu thị mắc a.”
“Cũng có chợ nhưng hình như hơi xa một chút.”
“Tan tầm khi đi ngang qua em sẽ mua.” Lý Ninh Hạ quyết định về sau thức ăn sẽ đều do cậu mua.
Từ trên sopha xoay người đứng lên nhìn Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ nói:“Nơi này không sao cả, em chỉ mốn ở chung với anh. Thuê một căn phòng ở cũng tốt, cái gì cũng tốt hết, có ngói che đầu là được rồi. Em không có nhiều yêu cậu như vậy, không có dã tâm lớn như vậy, em chỉ muốn – có thể cùng người em thích ở chung một chỗ, không hề cô đơn, không bao giờ tách ra.”
Niếp Thịnh Lâm ôm Lý Ninh Hạ, khẽ vuốt đầu vai cậu.
“Anh sẽ không rời khỏi em.”
“Anh cam đoan?”
“Anh cam đoan.” Niếp Thịnh Lâm nói xong nắm tay Lý Ninh Hạ, để cho cậu nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình.
“Cho dù anh là chủ tịch tập đoàn Nhật Thịnh, hiện tại vẫn là người của em!”
Niếp Thịnh Lâm thật thích sự biểu lộ mãnh liệt lúc này của Lý Ninh Hạ,cái loại không chịu thua này, sức mạnh không buông tay này. Anh chính là thích cậu như vậy.
Gối lên trên đùi Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ nói:“Lão Niếp, sẽ không có nhiều người có chủ ý với anh chứ.”
“Như thế nào có khả năng?”Niếp Thịnh Lâm vội vàng phủ nhận.
“Anh xem bộ dáng anh lớn lên nhìn rất tốt, đối với ai cũng cười, từ trước đến này đều quen thuộc.”
“Em cũng nói, chính là ‘Thoạt nhìn’.” Niếp Thịnh Lâm nheo nheo mắt.
Nâng mặt nhìn Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ đã sớm chú ý tới, Niếp Thịnh Lâm khi tháo kính mắt xuống, khí chất sẽ có biến hóa nhỏ, không thể nói không giống như sự nho nhã trước đó, nhưng trên người có vài phần hương vị khiến người ta không thể không kiêng kỵ.
Không, anh lúc làm việc có dạng gì Lý Ninh Hạ không muốn quan tâm, cậu chỉ cần biết lão Niếp ở nhà có dạng gì là đã đủ.
Sau khi biểu lộ thân phận thật sự, Niếp Thịnh Lâm lại có thêm mấy tật xấu Lý Ninh Hạ không thích – thích mua đồ có giá trị cao, mua những món xa xỉ.
“Anh dám loạn tiêu tiền em liền đánh anh”Lý Ninh Hạ cảnh cáo nói.
“Anh không có……”
Người đàn ông trước mắt tươi cười, một bộ dáng vâng vâng dạ dạ,làm cho Lý Ninh Hạ nghiến răng.
“Không được mua những món xa xỉ!”
“Cam đoan không mua.”
Niếp Thịnh Lâm có thói quen mua sách, điều này Lý Ninh Hạ rất ủng hộ. Gía sách trong nhà không ngừng có sách mới để thêm vào.Lý Ninh Hạ quan sát một chút, lão Niếp là người thật sự đọc sách, anh không mua về để làm cảnh, điểm này Lý Ninh Hạ rất tán thưởng.
Nói đến những món xa xỉ, Niếp Thịnh Lâm cũng không có mua quá nhiều.Đồ gia dụng trong nhà có sẵn, công ty Niếp Thịnh Lâm có rất nhiều xe, anh chính là mua quần áo khi tương đối hào phóng, tặng đồng hồ mới, giày mới cho Lý Ninh Hạ.
Một ngày nọ, Niếp Thịnh Lâm Lôi kéo Lý Ninh Hạ tiến vào thư phòng, giao cho cậu một vật.
“Lúc rãnh rỗi em theo anh đi gặp luật sư một chút.”
“Tại sao? Xảy ra chuyện gì?” Vừa nghe nói là luật sư, đầu tiên Lý Ninh Hạ theo bản năng nghĩ tới lên tòa án, cậu nhất thời khẩn trương.
“Không có gì,”Niếp Thịnh Lâm vỗ về Lý Ninh Hạ,“Anh muốn tặng cho em một món món quàn nhỏ. Chuyển tới trên danh nghĩa của em. Cần em ký tên.”
“Ký tên cái gì?” Lý Ninh Hạ không rõ.
Niếp Thịnh Lâm chính là đem nhà hàng “Thượng Lâm Hinh Uyển” chuyển sang dang nghĩa của Lý Ninh Hạ.
“Đây là của một chút tâm ý của anh,em cùng bạn bè khi muốn gặp mặt nhau, cũng có một nơi riêng tư để dùng cơm.Nhà hàng được công ty chuyên môn phụ trách việc hoạt động hằng ngày, em không cần quan tâm nhiều, có rảnh thì ngẫu nhiên tới một vài lần cũng được.”
Lý Ninh Hạ trố mắt nghe.
Niếp Thịnh Lâm tiếp tục nói: “Tương lai, lúc em mở quán bar, nói cho anh biết, anh cũng muốn làm cổ đông.”
Có nên hay không chấp nhận món quàn này, Lý Ninh Hạ hiện tại không thể nghĩ thông suốt được. Nghe thấy Niếp Thịnh Lâm nói đến việc làm cổ đông quán bar, cậu nói:“Có thể cho anh nhập cổ phần,nhưng mà không cho anh tới quán bar làm việc.”
Niếp Thịnh Lâm vừa nghe kỳ quái nói:“…… Vì cái gì?”
“Em sợ anh bị người khác cướp đi!” Lý Ninh Hạ trả lời thực rõ ràng.
“Ai dám nha, anh đã lão không đi nổi rồi.” Niếp Thịnh Lâm cười đến thập phần ôn nhu, cầm tay Lý Ninh Hạ nói.
“Lão không đi nổi thì cũng là của em!”
— Hoàn —
|