Tương Tỉnh
|
|
Tên tác phẩm: Tương Tỉnh Tác giả: Quân Ước Số chương: 54 chương+ 3 ngoại truyện Convert: gachuaonl Edit: Ai Giới thiệu: Rõ ràng mình không làm gì, nhưng lại thành sai trái. Năm 19 tuổi, Trần Thứ rốt cuộc đã hiểu được điều này Anh nhớ rõ, năm đó Khương Tỉnh rất trẻ, năm đó cô vẫn là vợ thầy giáo anh.
|
Tương tỉnh | Chương 1 Khương Tỉnh ngủ một giấc ở nhà ga, khi tỉnh lại đã ba giờ sáng, loa phát thanh thông báo nhắc nhở hành khách đến giờ soát vé. Khương Tỉnh đeo balo lên cánh tay, lấy vé từ trong ví tiền ra, đi qua cửa soát vé đến toa số 8. Giờ là thời điểm sinh viên trở lại trường, trên toa xe đông đúc không chịu nổi, trên đường đi ghế đều đã có người ngồi, Khương Tỉnh đi sau người đàn ông vạm vỡ chen đến chỗ ngồi. Sau khi thu xếp ổn thỏa sờ lên mặt một tay đều là mồ hôi. Chỗ ngồi của cô cạnh lối đi, ngồi bên cạnh là người đàn ông trung niên, đối diện là một cặp vợ chồng, khỏang bốn mươi năm mươi tuổi đều dựa vào ghế ngủ. Khương Tỉnh không nhìn người khác nhiều, chỉ cúi đầu xem điện thoại. Không có tin nhắn mới, hiển nhiên là Thẩm Bạc An vẫn chưa trả lời. Khương Tỉnh cũng không để ý, cất di động vào túi, nằm xuống bàn ngủ. Sau khi tàu khởi động, trong toa dần dần yên tĩnh, mọi người đều đi ngủ với đủ mọi tư thế, tiếng ngáy vang lên bốn phía. Vì tính chất công việc, Khương Tỉnh đã quen với mọi hoàn cảnh, đây cũng không phải là lần đầu tiên ngồi ghế cứng, bới vậy rất nhanh liền lơ mơ ngủ. Tàu đi rất chậm, Khương Tỉnh từ trong mơ hồ tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn là khung cảnh hỗn độn như cũ. Hai vợ chồng đối diện cũng đã tỉnh, đang nhỏ giọng nói chuyện, thấy Khương Tỉnh đã thức, liếc nhìn vài lần. Khương Tỉnh xoa mặt, hoạt động cánh tay vẫn có cảm giác không thoải mái, cúi đầu nhìn, người đàn ông ngồi cạnh không biết khi nào đã lại gần, đùi dán sát vào cô. Cô nhíu mi dời chân đi, người đàn ông hói nửa đầu, mắt nhắm chặt, có vẻ không biết gì. Khương Tỉnh nhìn chằm chằm mặt hắn hai giây, cảm thấy mình có vẻ cảnh giác hơi quá. Thả lỏng tâm trạng, nhưng cũng không ngủ được nữa, nhìn xuống di động, chỉ mới bốn giờ rưỡi. Hai vợ chồng đối diện không nói chuyện nữa, người chồng đứng dậy lấy ba lô trên giá hành lí, mở ra lấy túi hạt dưa đưa cho vợ. Đi đường dài, cắn hạt dưa có vẻ là cách giết thời gian rất tốt. Khương Tỉnh không ăn hạt dưa, về điểm này cô có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, không chịu được tiếng cắn hạt dưa. Nhưng lần này, ngoài ý muốn lại không cảm thấy khó chịu, cẩn thận nghe, lại có chút vui tai.aifarley.wordpress.com Thời gian trong âm thanh này chậm rãi trôi, mười mấy phút sau, loa phát thanh thông báo tàu chuẩn bị đến trạm dừng. Tàu chỉ ngừng mấy phút, người lên xuống không nhiều, toa bọn họ gần như không có ai lên. Lúc tàu chuyển bánh, Khương Tỉnh nhìn sân ga qua cửa sổ, yên ắng tĩnh lặng. Vừa quay đầu, cảm giác có điểm bất thường. Đùi bị người khác sờ một cái. Khương Tỉnh chắc chắn lần này không phải là phản ứng thái quá, bởi vì tên hói đầu ngồi cạnh không biết đã mở mắt từ khi nào, đang nhìn cô, ánh mắt mang theo thăm dò cùng với tia phấn khích không che giấu được. Toàn thân Khương Tỉnh cứng đờ, nhưng vẫn trấn định như cũ, nén giận nói: "Tiên sinh, ông dịch vào trong chút." "A, cô nói hướng này?" Tên kia làm như không có việc gì nói. Hắn vừa nói vậy, người cũng dịch lại gần sát Khương Tỉnh, tay bấm vào eo cô. Khương Tỉnh đẩy mạnh hắn ra, đứng lên: "Ông còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ." Cô vừa đứng dậy, những người không ngủ xung quanh đều nhìn sang, hai vợ chồng đối diện cũng ngừng cắn hạt dưa, nhìn Khương Tỉnh, lại nhìn tên hói đầu, người chồng nhíu mày, muốn nói gì đó, lại bị vợ kéo một cái, không nói nữa. Lúc này tên hói đầu cười một tiếng, nói: "Tôi đâu có làm gì." Nói xong thì nhìn mọi người xung quanh buông tay, có vẻ bất đắc dĩ: "Mấy cô gái trẻ bây giờ thật quá tự luyến. Chỗ ngồi chỉ có chừng đó, ngủ thiếp đi vô tình chạm phải, chưa gì đã la lối như vậy." Những người xung quanh dùng ánh mắt khác nhau nhìn Khương Tỉnh, có người nói: "Cô gái ngồi xuống đi, người khác vẫn còn đang ngủ đấy." Mặt Khương Tỉnh đỏ bừng, nhìn chằm chằm tên hói đầu. Đây không phải lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy. Có người nhát gan, không dám nói một lời, nhưng cũng có người dũng cảm lên tiếng, cô đã từng cảnh cáo, từng có lúc xử lý được, có lúc cũng không cách nào xử lý , giống như bây giờ, đối phương thật vô sỉ, con mắt quần chúng lại không đủ sáng suốt, cuối cùng cũng chỉ cãi cọ vài câu mà không giải quyết được gì, gọi cảnh sát cũng vô dụng, không có chứng cứ.aifarley.wordpress.com Thế giới này có lúc không có lý lẽ như vậy. Không Tỉnh không nói lời nào, tên hói đầu lại cười, "Được rồi được rồi, tôi không so đo với con nít, cô ngồi đi." Những người khác cũng hùa theo. Khương Tỉnh không để ý, đứng đó hai giây, duỗi tay lấy ba lô trên giá hành lý. Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng cô: "Cô tới đây ngồi đi." Khương Tỉnh quay đầu lại, thấy một thanh niên cao gầy. Cậu ta đứng trong hành lang, một tay nhấc túi xách, một ngón tay chỉ chỗ ngồi, nói: "Chúng ta đổi chỗ." Chỗ ngồi của anh ta gần lối đi, bên trong là hai mẹ con. Khương Tỉnh nhìn một lúc, nói " Cảm ơn" Cậu ta không lên tiếng, tránh sang bên cạnh, ý bảo Khương Tỉnh đi qua ngồi xuống. Hai người đổi chỗ xong, Khương Tỉnh nghe được tên hói đầu hừ một tiếng. Cô nhìn thoáng qua bên cạnh, người thanh niên đã ngồi xuống, túi xách đặt ngang trên đùi, một bên quai đeo cặp có vẻ đã bị đứt, rũ xuống phía trước. Hành trình sau đó thật yên bình. Tàu trễ giờ, đến trạm cuối cùng đã gần mười một giờ. Xuống xe, Khương Tỉnh nói cảm ơn người thanh niên kia lần nữa. Vẫn không nhận được tin tức của Thẩm Bạc An, không biết anh bận hay đơn giản là không muốn trả lời. Khương Tỉnh cũng không gọi điện, tự mình gọi xe trở về. Ngày hôm sau Thẩm Bạc An về nhà. Khương Tỉnh nằm trên ghế sofa ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác đèn sáng, mở mắt ra liền nhìn thấy Thẩm Bạc An. Khương Tỉnh hơi ngây người, Thẩm Bạc An cũng vậy, anh đứng trước tủ giày không động đậy, cà vạt vừa kéo một nữa, tay liền bất động. Qua một lúc, anh ho nhẹ một tiếng, đi tới. "Về khi nào vậy?" Anh đứng cạnh ghế sofa nhìn cô. "Hôm qua." Khương Tỉnh nằm trên ghế không động đậy, hướng mặt về phía anh, tóc rối tung che nửa khuôn mặt. Thẩm Bạc An nhíu mày, yên lặng một lát rồi nói: "Sao không nói trước với anh?" "Em đã gửi tin nhắn cho anh." Khương Tỉnh vừa tỉnh ngủ, nói bằng giọng mũi. Thẩm Bạc An: "Anh không nhận được." "A, chắc tín hiệu trên tàu không tốt." Thẩm Bạc An hơi ngẩn ra, chần chừ hỏi: "...Ngồi tàu hỏa?" "Ừ." Khương Tỉnh giải thích, "Không tìm được vé máy bay." "Trở về sao cũng không gọi điện thoại?" "Sợ anh đang bận." Khương Tỉnh gỡ tóc ra, lộ ra gương mặt trắng ngần. Thẩm Bạc An nhìn một lúc, môi động đậy, muốn nói lại thôi. Anh không hỏi nữa, Khương Tỉnh cũng không chủ động nói chuyện, cô chỉ phòng bếp: "Em có nấu cháo, anh đói thì ăn, em ngủ trước." Thẩm Bạc An nói: "Lên giường ngủ đi." "Không cần." Khương Tỉnh kéo chăn phủ lên mặt. Thẩm Bạc An đột nhiên khom lưng kéo chăn xuống, ôm cô lên. Khương Tỉnh cũng không giãy dụa, mặc anh ôm đến phòng ngủ. Thẩm Bạc An đặt cô lên giường, bật điều hòa, lại đắp chăn cho cô. Khương Tỉnh trước sau đều nhắm mắt, một câu cũng không nói. Thẩm Bạc An ngồi xuống bên giường, nhìn cô một lúc rồi đi ra ngoài. Khương Tỉnh không biết Thẩm Bạc An ngủ lúc nào, cũng không biết anh có lên giường ngủ không, khi cô tỉnh lại thì trong nhà đã không có ai. Trên tủ lạnh có mảnh giấy nhớ. Thẩm Bạc An nói buổi tối sẽ trở về đưa cô đi ăn. Chạng vạng quả nhiên nhận được điện thoại, Thẩm Bạc An đợi cô ở dưới lầu. Khương Tỉnh thay váy xuống lầu. Thẩm Bạc An dựa vào cạnh cửa xe, nhìn cô cầm túi xách từ trong cửa đi ra, lúc đi xuống làn váy bay lên như đóa hoa màu đen. Thẩm Bạc An mở của xe, Khương Tỉnh cười một tiếng, chỉ chỉ phía sau nói: "Em muốn ở phía sau ngủ một lát." Nói xong tự mình ngồi vào xe. Thẩm Bạc An đứng bên ngoài nhìn cô hai giây, không lên tiếng, đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái. Dọc đường đi đều yên tĩnh, Thẩm Bạc An lái xe, Khương Tỉnh nhắm hai mắt lại, bộ dáng vô cùng mệt mỏi, cũng không hỏi anh đi đâu, ăn gì. Thẩm Bạc An có vẻ đã sắp xếp từ trước, lái xe thẳng đến nhà hàng, dẫn Khương Tỉnh đến phòng riêng, Khương Tỉnh thế mới biết hóa ra không phải chỉ có hai người bọn họ ăn cơm. Trong phòng đã có 3 người, trừ người nữ thì hai người đàn ông còn lại cô đều biết, Tống Vũ và Lục Từ Ann, đều là bạn học của Thẩm Bạc An, cũng là cộng sự ở Sở Luật. Thấy bọn họ vào, Tống Vũ lên tiếng trước tiên: "Ồ, Tiểu Khương Tỉnh đã về rồi?" "Vâng." Khương Tỉnh mỉm cười với anh ta, cùng Thẩm Bạc An đi tới ngồi xuống. Bấy giờ Lục Từ Ân mới giới thiệu với bọn họ: "Đây là bạn gái tớ, Tô Nam." Sau đó giới thiệu với Tô Nam, "Đây là anh em của anh, Thẩm Bạc An, đây là vợ cậu ấy, Khương Tỉnh." Sau khi chào hỏi lẫn nhau, mọi người bắt đầu ăn cơm. Khương Tỉnh nói chuyện không nhiều, phần lớn thời gian đều cúi đầu ăn, trong nhưng người này, Tống Vũ nói nhiều nhất, từ lúc bắt đầu liên tục nói chuyện, đến cuối cùng đề tài chuyển đến Khương Tỉnh. "Đúng rồi, tiều Khương Tỉnh, lần này em đi lâu thật, đi những đâu thế?" Khương Tỉnh đang ăn mực viện, bị anh ta gọi tên, nghẹn một cái, sau khi nuốt xuống mới trả lời: "Không đi nhiều nơi lắm, ở Quảng Tây khá lâu." "Quảng Tây?" Tống Vũ nói, "Quảng Tây nhiều đồ ăn ngon, nhưng sao em có vẻ gầy đi vậy, không hợp khẩu vị sao?" "Cũng tốt ạ." Tống Vũ lắc đầu, đột nhiên chậc một tiếng nói: "Tiểu Khương Tỉnh, công việc này của em quá vất vả, một cô gái chạy ngược chạy xuôi dầm mưa dãi nắng cũng không phải là chuyện tốt, em không để ý, lão Thẩm thì lại đau lòng, có phải không lão Thẩm?" Thẩm Bạc An sắc mặt nhàn nhạt, liếc nhìn Khương Tỉnh, nói: "Cô ấy thích công việc này." Khương Tỉnh cầm đũa không lên tiếng. Lúc này Tống Vũ lại nói: "Ngược xuôi hai năm nữa cũng nên nghỉ ngơi đi, hai người định lúc nào sinh con thế, tớ còn đang chờ ôm con nuôi đây." Thẩm Bạc An và Khương Tỉnh đều không tiếp lời, Lục Từ Ân lại chế nhạo một câu: "Cậu lo chuyện bao đồng quá đấy, bản thân vẫn còn độc thân, muốn sinh tự mình sinh đi." Tống Vũ bị chặn họng, cười ha hả bỏ qua chủ đề này. Sau khi ăn, mỗi người tự về nhà. Trên đường về Thẩm Bạc An ho khan vài tiếng, Khương Tỉnh đề nghị tiện đường đi mua ít thuốc cảm, Thẩm Bạc An nói không cần. Đến cửa tiểu khu, Khương Tỉnh thấy có người đứng ở phía trước. Thẩm Bạc An cũng nhìn thấy, dừng xe lại. Khương Tỉnh liếc mắt nhìn, nhận ra người kia. Giang Thấm Ninh, học trò của Thẩm Bạc An. "Anh đi qua đó một lát." Thẩm Bạc An nói xong xuống xe, Khương Tỉnh nhìn theo anh. Cô nhìn bóng lưng anh, thất thần một lúc, sau đó cũng mở cửa xuống xe. Giang Thấm Ninh đang muốn gọi Thẩm Bạc An, nhìn thấy Khương Ninh cũng tiến tới, sững sờ một lúc mới lên tiếng: "Thầy Thẩm." Ánh mắt vòng qua Thẩm Bạc An nhìn về phía Khương Tỉnh: "Ồ, cô về rồi ạ." Khương Tỉnh đến gần, Giang Thấm Ninh nghiêm túc: "Em chào cô." Cô ta rõ ràng lớn hơn Khương Tỉnh, lại gọi Khương Tỉnh là cô, điều này có chút kì lạ. Nhưng Khương Tỉnh không hề cảm thấy mất tự nhiên, tùy ý gật đầu với cô ta. Giang Thấm Ninh đưa túi lớn trong tay cho Thẩm Bạc An, nói mấy câu: "Hôm nay họp mọi người thấy thầy Thẩm ho khan nên có chút lo lắng, dặn em mua chút thuốc đem tới. Em không biết hôm nay cô về, đã làm phiền rồi." Cô ta nói với vẻ thoải mái, biểu hiện quan tâm và có lỗi vừa đủ, hết sức đúng mực. Nhưng vẫn không ngăn được để lộ sơ hở. Thẩm Bạc An không do dự nhận thuốc, sau khi cảm ơn thì hỏi cô ta: "Em tới đây bằng cách nào?" "Bắt xe đến ạ." Giang Thấm Ninh nói, "Em phải đi rồi." Thẩm Bạc An muốn nói gì đó, Khương Tỉnh đột nhiên lên tiếng: "Bạc An, anh đưa cô ấy về đi, muộn như vậy không an toàn." Giang Thấm Ninh vội từ chối: "Không cần không cần." Thẩm Bạc An lại nói với Khương Tỉnh: "Vậy em lên nhà trước đi." "Vâng." Xe từ từ rời khỏi, Khương Tỉnh đứng một lúc mới xoay người đi vào.
|
Tương tỉnh | Chương 2 Khương Tỉnh không đợi Thẩm Bạc An về, tắm rửa xong liền lên giường. Thời gian này cô rất thích ngủ, nhưng cũng khó ngủ, nằm gần một tiếng đồng hồ cũng không buồn ngủ, đang lúc buồn bực thì Thẩm Bạc An trở về. Tiếng động bên ngoài không lớn, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng anh vào nhà vệ sinh. Mười mấy phút sau, cửa phòng mở ra, Thẩm Bạc An không bật đèn, nương theo ánh sáng màn hình điện thoại đi đến bên giường. Khương Tỉnh cảm giác anh nằm xuống bên cạnh. Thân thể cô đột nhiên căng thẳng. Không phải căng thẳng, mà là không được tự nhiên, không quen. Nhận biết được điều này so với cảm giác này lại càng làm cho bản thân khó chịu. Cũng may Thẩm Bạc An không tiến lại gần hơn, bọn họ mỗi người một phía, hai bên bình an vô sự. Đêm nay Khương Tỉnh rất khuya mới mơ mơ màng màng ngủ, lúc tỉnh lại mặt trời đã sáng rõ, người bên cạnh đã rời đi. Khương Tỉnh không thay quần áo, đến sân thượng hít thở không khí. Ở đây một lúc, cô đột nhiên nghĩ, nếu như, nếu như Thẩm Bạc An mở miệng, vậy thì... Nghĩ một nửa, trong lòng cảm thấy khó chịu, chẳng biết tại sao, giữa ngày hè lại thấy phát run. Buổi chiều Khương Tỉnh nhận được một cuộc điện thoại, Người gọi đến là chị cô, Khương Mộng, hai người bình thường liên lạc không nhiều, cho nên đột nhiên gọi điện chắc chắn không phải chuyện nhỏ, quả nhiên không quá hai câu, Khương Tỉnh liền thay đổi sắc mặt, sau khi ngắt điện thoại vội vã thu dọn hành lý đến sân bay. Lên máy bay mới nhớ ra chưa báo cho Thẩm Bạc An. Hai giờ sau, Khương Tỉnh xuống may bay, lập tức bắt xe đến bệnh biện. Khương Mộng ở trước cửa khu nội trú chờ, Khương Tỉnh gặp chị sau đó vội vã chạy tới phòng bệnh lại bị Khương Mộng giữ chặt. Khương Mộng nói: "Trước mắt đừng lên." "Em phải đi xem một chút." Khương Tỉnh vội vội vàng vàng, mồ hôi thấm ướt khuôn mặt vô cùng tái nhợt. "Khương Khương em nghe chị nói," Khương Mộng nhíu mày, ánh mắt nhìn cô mang theo thương xót không nói nên lời: "Chị vừa nói để em trở về thăm, ba đã phát giận, ném trái táo mẹ gọt đi, nói nếu muốn em trở về phải đợi ông chết đã." Khương Tỉnh đột nhiên cứng đờ, tia sáng cuối cùng trong mắt biến mất, bầu trời đột nhiên tối sầm. Cô yên lặng đứng thật lâu, tay nắm chặt, Khương Mộng nới lỏng tay, cô vẫn không nhúc nhích, cuối cùng chậm rãi cúi đầu. Buổi tối có hộ lí ở bệnh viện chăm sóc, Khương Mộng đưa mẹ Khương về trước. Hai người đi qua bồn hoa bệnh viện, ở đó có hai cây tùng nhỏ. Đợi hai người đi xa, Khương Tỉnh từ sau bồn cây đi ra.aifarley.wordpress.com Một tiếng sau Khương Mộng gọi điện thoại tới, nói Khương Tỉnh đợi chị ở đầu đường. Không lâu sau, Khương Mộng lái xe đến. Khương Tỉnh được đưa đến nhà trọ của chị. "Ăn chút gì lấp bụng đi." Khương Mộng bưng tới một tô mì. Khương Tỉnh không muốn ăn, tùy tiện gẩy vài cái liền không ăn nữa. Khương Mộng khuyên hai câu, thấy bộ dạng cô thất thần, chỉ có thể thở dài thu dọn chén đũa. "Khương Khương, em không nên trách ba." Khương Mộng đột nhiên nói. Khương Tỉnh lắc đầu. Khương Mộng nhìn cô, "Chuyện năm đó ai cũng có lỗi, tính tình ba như vậy, không trách ông giận đến bây giờ, việc này đâu có nghiêm trọng như vậy, rõ ràng là do hai người biến lợn lành thành lợn què." Tạm dừng một lát, nói thêm, "Em còn nhỏ, lại thẳng tính, ban đầu chị nghĩ Thẩm Bạc An chững chạc như vậy, hơn em nhiều tuổi chút cũng có thể quản được em, bây giờ nghĩ lại, anh ta suy nghĩ cũng không được rõ ràng lắm." Nói đến đây, lại khoát tay, "Ôi trời, nói cái này cũng không có tác dụng gì." Khương Mộng đứng lên, sau cùng nói thêm một câu, "Ngày mai dậy sớm chút, nhân lúc ba chưa tỉnh, có lẽ em có thể ghé qua nhìn một chút." Nhưng Khương Tỉnh không muốn chỉ nhìn một chút. Cô mang khẩu trang quanh quẩn dưới bệnh viện cả ngày, giả vờ như không có việc gì đi qua cửa phòng bệnh. Đi qua đi lại nhiều lần khiến hộ lí chú ý, hỏi cô có phải đến thăm bệnh hay không. Cô lắc đầu phủ nhận, không dám tiếp tục ở lại. Trước kia ngây thơ, nghĩ rằng kiên trì thì ba mẹ sẽ thỏa hiệp, dù sao cũng là con ruột, sẽ không thể nào không nhìn mặt nhau cả đời. Cho đến giờ phút này mới đột nhiên không chắc chắn, sợ hãi có lẽ mình đã đi quá xa, khiến bọn họ đau lòng, ngay cả tình cảm ruột thịt cũng không thể nào cứu vãn. Những năm tháng ấy, trong mắt trong lòng cô đều là Thẩm Bạc An, không chịu quay đầu suy nghĩ những điều này. Rõ ràng là trưởng thành sớm, lại không hiểu chuyện, toàn bộ tâm tư chỉ đặt vào tình yêu. Lúc mười ba tuổi gặp Thẩm Bạc An, mười lăm tuổi giấu giếm hẹn hò với anh, bị ba mẹ đánh mấy lần cũng không chịu chia tay, mười bảy tuổi lừa gạt người nhà sửa đổi nguyện vọng, chỉ vì đến học trường anh dạy, từ phía nam chạy tới phía bắc, hai mươi tuổi tốt nghiệp, nghỉ hè năm ấy lại vì Thẩm Bạc An mà giận dỗi người nhà, giống như làm thế nào cũng không thể khiến ba mẹ chấp nhận tình yêu của mình, trong cơn tức giận đi chụp ảnh cưới, phát thiệp mời đến bạn bè, cứ như vậy làm tiệc cưới, về chung sống với nhau. Ai ngờ, lần náo loạn này, khiến mối quan hệ với gia đình coi như triệt để tan vỡ. Từ đó tới nay, Khương Tỉnh đều cho rằng mình không sợ, cũng không thừa nhận sai lầm, ngược lại trách bọn họ bảo thủ, bá đạo, ép người quá đáng. Đến hôm nay, mới đột nhiên hoảng hốt, cám thấy có chút mờ mịt. * Khương Tỉnh đang ở trên taxi thì nhận được điện thoại của Thẩm Bạc An. Hôm qua cô gửi cho anh một tin nhắn, không nói về nhà, chỉ nói tạm thời có chút việc cần xử lý, Thẩm Bạc An cho là chuyện công việc, cô cũng không giải thích thêm. Thẩm Bạc An gọi điện thoại hỏi cô khi nào trở về, bởi vì năm giờ chiều nay anh sẽ đi thành phố bên cạnh tham gia hội thảo nghiên cứu. Khương Tỉnh lúc này mới nhận ra cô không mang chìa khóa nhà, ngày hôm qua đi vội vàng, hình như đã để chìa khóa trên tủ giày. Khó trách Thẩm Bạc An lại đột nhiên gọi điện thoại nói cho cô biết hành trình, anh nhất định đã biết cô không mang chìa khóa. Đang lúc buồn bực, bên kia Thẩm Bạc An lại thúc giục: "Sắp xếp xong chưa? Anh đến sân bay đón em." "Không cần." Khương Tỉnh nói, "Anh cứ bận việc của anh, em có thể về kịp, tự em đi lấy." Bên kia đáp một tiếng "Được" liền cúp máy. Khương Tỉnh mua vé chuyến bay gần nhất, lúc ra khỏi sân bay đã bốn giờ rưỡi, thời tiết bên ngoài mờ mịt, cô vừa lên taxi mưa liền rơi. Cùng lúc đó di động báo có tin nhắn, là Thẩm Bạc An. Hành trình thay đổi, anh xuất phát sớm, đã nhờ học trò đưa chìa khóa cho cô.aifarley.wordpress.com Khương Tỉnh xem xong tin nhắn thì trả lời anh: Đã biết. Xe taxi chở Khương Tỉnh vào trong trường học, phòng làm việc khoa luật đều ở tận cùng bên trong sân gần kí túc xá đại học T, trước đây Khương Tỉnh đã tới mấy lần, rất quen thuộc, chỉ đường cho lái xe tiến vào. Kì nghỉ hè chưa kết thúc, người trong trường học không nhiều, trên đường đi rất vắng vẻ, mặc dù trời mưa xe vẫn đi rất thuận lợi, chỉ chốc lát đã đến. Phòng làm việc của Thẩm Bạc An ở tầng năm khu phía đông, cửa khóa. Khương Tỉnh đứng chờ ở hành lang. Khoảng một phút sau, có hai sinh viên chạy đến, đều mang mũ xanh, một người mặc áo sơ mi xám, một người áo thun màu đen, mỗi người ôm một thùng giấy lớn, bên mép thùng bị mưa xối hơi ẩm ướt. Cậu sinh viên mặc áo sơ mi xám chạy phía trước hô: "A, đó là cô sao, cô đến rồi !" Nói xong bước nhanh hơn, chạy đến trước mặt Khương Tỉnh, khi nhìn rõ bộ dáng của Khương Tỉnh thì có chút kinh ngạc, ngẩn người xong mới vội vàng xin lỗi: "Cô, em là Tôn Trình, thầy Thẩm nhờ em đưa chìa khóa cho cô, thật xin lỗi, bọn em đến muộn." Khương Tỉnh lúc này mới nhìn rõ chữ in trên mũ của cậu ta, đó là viết tắt của một hội nghị học thuật do Thẩm Bạc An phụ trách. Khương Tỉnh cũng không xa lạ gì, ba năm trước cô cũng từng làm tình nguyện viên hội nghị, giúp đỡ tiếp đón học giả nước ngoài, khi đó cũng đội loại mũ như vậy. Khương Tỉnh không suy nghĩ nhiều, nhìn thoáng qua liền nói: "Không sao, tôi cũng vừa tới." Tôn Trình để thùng giấy xuống, lau mồ hôi rồi nói: "Vậy cô chờ một chút, em mở cửa cất mấy tài liệu này rồi đưa chìa khóa cho cô." "Được." Tôn Trình nhanh chóng mở cửa, nói với bạn học: "Trần Thứ, cậu nhanh lên." Nói rồi ôm thùng giấy vào phòng, cậu sinh viên bị cậu ta thúc giục lúc này cũng đến cửa. Khương Tỉnh tùy ý liếc nhìn, cậu ta bưng cái thùng vừa lớn vừa đầy, bên trong tất cả đều là thư. Ánh mắt Khương Tỉnh vừa chuyển, mới vừa nhìn thấy gò má cậu ta, cậu đã vào trong. Điều này khiến Khương Tỉnh cảm thấy có chút kì lạ. Hình như đã từng gặp ở đâu đó. Cô muốn lại gần nhìn, Tôn Trình đi ra, cậu ta rút chìa khóa đưa cho Khương Tỉnh, "Cô, đây ạ" "Cảm ơn." Khương Tỉnh đưa tay nhận. Tôn Trình nhìn cô hỏi, "Cô không mang ô ạ? Bên ngoài mưa rất lớn đó." Khương Tỉnh quay đầu nhìn qua cửa sổ cuối hành lang, bên ngoài quả nhiên vẫn một khoảng mờ mịt. Tôn Trình đoán cô thật sự không mang ô, liền nói: "Để em đưa cô xuống, bọn em có ô ở bên cạnh phòng hồ sơ ở lầu hai, em đi lấy cho cô." "Hai người không cần sao?" Khương Tỉnh hỏi. "Không cần không cần, bọn em ở trong trường, đợi tí nữa sắp xép tài liệu xong có lẽ mưa cũng ngừng, hơn nữa tụi em có thể gọi bạn cùng phòng đến đón, không sao đâu ạ." Tôn Trình nói xong nghiêng đầ hướng phòng làm việc nói: "Trần Thứ, cậu sắp xếp trước đi, tớ đưa cô xuống, ô của cậu cho cô mượn dùng nhé." Người bên trong đáp một tiếng. Tôn Trình cười với Khương Tỉnh một cái, "Cô, chúng ta đi thôi!" Khương Tỉnh đành phải nói: "Cảm ơn." Mưa đúng là rất lớn. Nhưng mà ô trong tay Khương Tỉnh cũng rất lớn. Một chiếc ô lớn màu đen bình thường, che trên đầu, ngăn ánh mặt trời, cũng ngăn nước mưa. Cô biết rõ chủ nhân của chiếc ô này không phải Tôn Trình, là cậu sinh viên tên Trần Thứ kia. Cô nghĩ, nhớ kĩ cái tên này, sau đó nói Thẩm Bạc An trả ô cho người ta. Nhưng không biết tại sao, Khương Tỉnh đọc cái tên này một lần, lại nhớ tới gò má dưới vành nón kia. Cô đột nhiên nhớ ra. Cô đúng là đã gặp qua cậu ta. Ở trên chuyến tàu kia.
|
Tương tỉnh | Chương 3 Mưa rơi suốt đêm. Chiếc ô được Khương Tỉnh đặt ở sân thượng, mỗi lần xuống lầu cô đều dùng chiếc ô này, vừa lớn vừa an toàn, không bị tạt nước mưa, so ra thì chiếc ô hoa nhỏ nhắn của cô thật kém cỏi. Sáng thứ hai, mưa đã tạnh, trời sáng choang, gió nhẹ. Tâm trạng Khương Tỉnh không hiểu sao đã tốt hơn nhiều, xế chiều ghé qua tòa soạn, chủ yếu là giao bản thảo, thuận tiện tổng kết sổ sách. Cô là phòng viên du lịch đã hai năm, lúc đầu là nhờ bạn cùng phòng giới thiệu đến tòa soạn này, hợp tác rất thoải mái, đến hạn thì nộp bản thảo, thời gian tự do, không có quá nhiều vấn đề, cô cảm thấy rất tốt. Khương Tỉnh ở tòa soạn không bao lâu liền rời đi. Bên ngoài ánh mặt trời tươi sáng, nhưng giữa trưa lại nóng đến dọa người, không ai dám ra đường. Cô tìm một quán cà phê rồi ngồi một lát, đến khi thấy bên ngoài bớt nắng mới đi ra. Di động trong túi xách vang lên. Khương Tỉnh dừng lại, dựa vào lan can cầu vượt nghe điện thoại. Gió thổi bên tai, giọng của Thẩm Bạc An vẫn trầm thấp trước sau như một: "Ở nhà?" "Không." Khương Tỉnh xoay người, dựa lưng vào lan can. "Em đang ở đâu?" Anh hỏi "Ở bên ngoài." Mắt Khương Tỉnh nhìn chằm chằm vào cậu bé ở lan can đối diện, thấp giọng nói, "Còn anh, anh đang ở đâu?" Thẩm Bạc An nói: "Anh vừa trở về, ở Sở Luật, tối nay sẽ qua trường một lát, em nói chỗ của em đi, anh đến lấy chìa khóa." Hóa ra là muốn lấy chìa khóa. Khương Tỉnh chuyển mắt, nhìn dòng xe cộ dưới cầu vượt, từ từ nói: "Anh đừng đến, em ở gần đấy, em sẽ đến Sở Luật tìm anh." Khương Tỉnh nói xong liền cúp điện thoại. Cô không nói dối, ở đây cách Sở Luật của Thẩm Bạc An không xa. Cô ở trên cầu vượt một lát, sửa sang lại đầu tóc rồi đi xuống. Gọi xe qua đó chỉ mất chưa đến mười phút. Lễ tân Sở Luật đã đổi hai lần, một năm nay Khương Tỉnh chưa từng tới đây, hiện tại thấy ở đó toàn những khuôn mặt lạ lẫm, cô không biết rõ.aifarley.wordpress.com Thấy Khương Tỉnh đi vào, lễ tân nở nụ cười, hỏi cô cần giúp gì, có hẹn trước hay không. Khương Tỉnh không trả lời, cô đứng đó, hơi thất thần. Sau lưng có người kinh ngạc gọi cô: "...Tiểu Khương Tỉnh?" Khương Tỉnh quay đầu lại. Hình dáng Tống Vũ xuất hiện trong tầm mắt. Anh ta cầm cặp công văn, tây trang thẳng thớm. Khương Tỉnh nhìn anh ta lại nhớ tới Thẩm Bạc An. Anh cũng thường xuyên mặc âu phục đen, cầm cặp công văn, những lúc học tập hay làm việc đều tập trung mà nghiêm túc, có một loại sức hút không thể bỏ qua. Sức hút đó từng khiến cô rung động. "Thế nào, tiểu Khương Tỉnh?" Tống vũ đến gần, quơ tay trước mặt cô. Khương Tỉnh đột nhiên hoàn hồn, "Sao?" "Em nghĩ gì vậy?" Tống Vũ chăm chú nhìn cô, "Sao hồn bay phách lạc thế, đến tìm lão Thẩm à?" Khưởng Tỉnh gật đầu. "Vậy cùng nhau lên đi." Khương Tỉnh theo Tống Vũ đến phòng làm việc của Thẩm Bạc An. Khi đi qua khu làm việc chung, thấy một hình dáng quen thuộc. Cô nhìn qua liền nhận ra ngay, dù sao cũng mới gặp nhau mấy ngày trước. Cô không nhìn bên kia nữa, đem tầm mắt về lưng Tống Vũ, đến cuối hành lang, vào phòng làm việc của Thẩm Bạc An. "Lão Thẩm, vợ cậu tới." Thẩm Bạc An đang cúi đầu viết gì đó. Tiếng của Tống Vũ là anh dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, thấy Khương Tỉnh đứng bên cửa. Ánh mắt hai người gặp nhau, đều hơi ngẩn ra, trong khoảnh khắc này, hai bên đều cảm thấy xa lạ. Cảm giác này thắt chặt lòng Khương Tỉnh. Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt anh. Tống Vũ đi ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn hai người họ. Khương Tỉnh đột nhiên thấy hối hận khi đến đây. Thẩm Bạc An để bút xuống, đứng dậy đi về phía cô. Trong tầm mắt Khương Tỉnh xuất hiện một đôi giày da, cô ngẳng đầu lên, Thẩm Bạc An đã đứng trước mặt. Anh cao hơn cô không ít, Khương Tỉnh vô thức ngẩng mặt lên nhìn anh. Mặt Thẩm Bạc An không thay đổi nhiều, dù anh đã ba mươi hai tuổi, so với lúc hai mươi bốn tuổi, dù tính tình lại thay đổi không ít, nhưng gương mặt không khác bao nhiêu, anh chẳng hề già đi, mũi thẳng, mắt đen, hình dáng đôi môi đẹp đẽ. Anh rất phong nhã, điều này Khương Tỉnh đã sớm biết, nếu không lúc cô còn nhỏ như vậy cũng không bị anh mê hoặc tâm trí.aifarley.wordpress.com Cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật nông cạn. Năm đó ban đầu có cảm tình với Thẩm Bạc An có lẽ là vì gương mặt anh. Chỉ một ánh nhìn, trong lòng như xuân về hoa nở. Một năm này, cô chưa từng đỏ mắt trước mặt Thẩm Bạc An, cũng không còn vùi trong lòng anh khóc nức nở. Cô ở trước mặt anh, càng ngày càng hiểu chuyện, cũng ngày càng trầm lặng. Thẩm Bạc An không để ý tới tâm trạng của Khương Tỉnh, anh mở miệng hỏi: "Có đem theo chìa khóa không?" Khương Tỉnh dừng một lát, cúi đầu mở túi lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho anh. Thẩm Bạc An nhận lấy chìa khóa, Khương Tỉnh đột nhiên gọi anh: "Bạc An." Thẩm Bạc An hơi dừng lại, hàng mi đen nhánh khẽ động: "Sao vậy?" "Khi nào anh hết giờ làm việc?" "Chắc sẽ hơi muộn." Khương Tỉnh im lặng một lát, nói: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?" Thẩm Bạc An lại im lặng, hình như hơi ngoài ý muốn, nhìn cô một lát mới nói: "Hội nghị hai ngày trước hết sức thành công, buổi tối sinh viên muốn tổ chức tiệc mừng." Khương Tỉnh nghe xong nói: "À, có tiệc sao." Thẩm Bạc An gật đầu: "Ừ" Khưởng Tỉnh cũng gật đầu, im lặng một lát, đột nhiên nói: "Vậy em có thể đi cùng không?" Lần này Thẩm Bạc An hơi bất ngờ, rõ ràng sững sờ một chút. Khương Tỉnh nhìn anh, lại hỏi: "Bạc An, anh có thể dẫn em theo không?" "Được." Cuối cùng Thẩm Bạc An trả lời. Khương Tỉnh hơi cúi đầu, khóe miệng giương cao, cười như có như không. Năm giờ rưỡi, Thẩm Bạc An làm xong việc, nói với Khương Tỉnh ngồi ở trước mặt: "Được rồi, đi thôi." Khương Tỉnh cầm túi đứng lên. Lúc này có người gõ cửa, Thẩm Bạc An nói: "Mời vào." Cửa mở ra, Giang Thấm Ninh trong bộ váy sạch sẽ đi tới. Cô ta nhìn thấy Khương Ninh đứng bên cạnh sô pha, mặt cứng đờ, mất một giây mới phản ứng lại. "Em chào cô." Cô ta hơi cúi đầu, vẻ mặt không tự nhiên. Khương Tỉnh "Ừ" một tiếng. Giang Thấm Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Bạc An, hơi do dự: "Thầy Thẩm?" "Xong rồi?" Thẩm Bạc An hỏi. "Dạ." Giang Thấm Ninh nói, "Tiểu Liêu nói bọn họ đã xuất phát từ trường." "Ừ, vậy chúng ta đi." Thẩm Bạc An quay đầu nhìn Khương Tỉnh, "Đi thôi." Khương Tỉnh hiểu ra, không phải chỉ có hai bọn họ đi cùng nhau, Giang Thấm Ninh cũng đi chung. Nhưng điều này hình như cũng không có gì bất thường, cô ta ở đây thực tập, cũng chỉ đi nhờ xe thầy giáo đến tham gia tụ tập mà thôi, không có gì đáng để nói. Trên đường đi ba người đều không nói lời nào, Giang Thấm Ninh vốn muốn cùng Khương Tỉnh nói chuyện nhưng thấy cô có vẻ mệt mỏi không muốn nói nên cũng thôi. Tiệm ăn ở gần đại học T, lái xe từ Sở Luật đến mất hai mươi phút, hơn nữa bây giờ là giờ tan tầm nên hơi kẹt xe, đến nơi đã hơn sáu giờ. Những người khác đã tới trước, trong phòng ngồi sáu bảy người, Khương Tỉnh nhận ra hai trong số họ, là Tôn Trình và Trần Thứ. Tôn Trình nhanh miệng, gọi "Thầy Thẩm" sau đó là "Cô", những người khác nghe được, dù có chút bất ngờ, nhưng đều nhiệt tình lễ phép chào hỏi. Trong những người này, có vài người là nghiên cứu sinh, cũng có sinh viên chưa tốt nghiệp, đều làm việc cho Thẩm Bạc An, nhưng chỉ có Giang Thấm Ninh là học trò chân chính của anh. Thẩm Bạc An rất ít khi hướng dẫn nghiên cứu sinh, mấy năm nay Giang Thấm Ninh là người duy nhất, tháng sáu vừa tốt nghiệp, lập tức đến Sở Luật của Thẩm Bạc An làm thực tập sinh. Ăn một bữa cơm, Khương Ninh không nhớ được mấy người, chỉ ấn tượng Tôn Trình và Trần Thứ. Tôn Trình rất khôn khéo, biết pha trò, không muốn chú ý cũng khó. Trần Thứ thì lại rất im lặng. Nếu như không có sự việc lần trước, Khương Tỉnh có lẽ cũng không chú ý đến cậu. Cậu ngồi giữa mọi người, không nói chuyện nhiều, mặc trang phục tối màu, kiểu dáng hết sức bình thường, đầu tóc cũng không giống những nam sinh khác tạo kiểu này nọ mà được cắt cực kì ngắn. Cậu đích thực không gây chú ý gì. Nhưng khuôn mặt kia cũng không khó nhìn, ngược lại còn khá thanh tú. Khương Tỉnh nghĩ cậu là một nam sinh hướng nội. Nhưng mà nam sinh hướng nội như vậy, ngày đó trên tàu, trước mắt bao nhiêu người lại chủ động giúp cô. Khương Tỉnh nhớ tới chiếc ô của cậu còn ở nhà, ngày mai nhất định phải đưa Thẩm Bạc An đem trả. Đang nghĩ như vậy, Thẩm Bạc An đã ra ngoài tính tiền. Mọi người cùng nhau đến cửa nhà hàng, một vài nghiên cứu sinh có việc khác đã đi trước, Tôn Trình và Trần Thứ cùng một sinh viên khác đi xe đạp đến, vì vậy cùng nhau về trường. Trước cửa chỉ còn ba người. Khương Tỉnh hỏi Thẩm Bạc An: "Hai người định đến trường đúng không?" Giang Thấm Ninh gật đầu nói phải. Cô ta sau khi tốt nghiệp thì phòng ký túc xá một người ở trong trường, hiện giờ vẫn ở đó. Khương Tỉnh nói: "Vậy hai người đi đi, em gọi xe về." "Đưa em về trước đã." "Không cần." Khương Tỉnh bước xuống bậc thang, đi đến ven đường chờ xe. Thẩm Bạc An cũng lại gần, giúp cô bắt taxi, Khương Tỉnh ngồi vào xe, nói: "Em về trước." Xe taxi nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ. Thẩm Bạc An đứng bên đường, Giang Thấm Ninh lại gần anh. Đèn đường chiếu xuống hai hình bóng. Dưới ánh đèn, Giang Thấm Ninh vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Bạc An. ************ Xe taxi dừng trước ngã tư. Khương Tỉnh nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước, trong đầu cực kì hỗn loạn, khi là khuôn mặt Thẩm Bạc An, khi là hình dáng Giang Thấm Ninh. Có đôi khi, cô rất hận trực giác của phụ nữ. Tựa như lúc này. Hết năm mươi giây, màu đỏ trong tầm mắt biến thành màu xanh. Tai Khương Tỉnh ong lên một tiếng. Cô xoa ngón tay, nói với tài xế: "Bác tài, quẹo ở đường phía trước, tôi muốn đến đại học T." Nửa giờ sau, Khưỡng Tỉnh đứng ngoài phòng làm việc của Thẩm Bạc An. Trên hành lang không một bóng người, cô giơ tay lên mấy lân, vẫn không gõ cửa. Cô đi xuống cầu tháng, đến lầu hai thì dừng lại. Ở đó có một khu vực đơn sơ, vài cái bàn cùng mấy cái ghế nhỏ, mặt bên là cửa sổ sát đất. Nghỉ hè trong trường vốn không có người, có mấy sinh viên tự học cũng đã rời đi rừ sớm, để lại một chiếc đèn trơ trọi ở đó. Khương Tỉnh đến bên cửa sổ ngồi xuống, từ góc độ này có thể nhìn rõ dưới lầu. Chỗ sáng tối đan xen kia là cửa ký túc xá. Không biết qua bao lâu, hai chân cô cuối cùng không chịu nổi, trong tòa nhà càng yên tĩnh, bên ngoài cũng không có người tới. Có lẽ đã nửa đêm rồi. Cô nhìn thấy rất rõ ràng, một người cao lớn, một người mảnh mai ôn nhu. Hai bọn họ, rõ ràng đang nắm tay nhau. Khương Tỉnh dán mặt lên cửa sổ, cảm thấy giá lạnh xâm nhập toàn thân. Cô ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào cửa sổ, nước mắt chảy đầy mặt. Cùng lúc đó, tiếng chuông mười giờ reo, Trần Thứ tắt đèn phòng hồ sơ, khóa cửa, đeo cặp sách đi đến cầu thang.
|
Tương tỉnh | Chương 4 Ban đêm rất yên tĩnh. Loại yên tĩnh này khiến cho tiếng khóc đè nén của người con gái bị phóng đại. Trần Thứ dừng bước. Cậu đứng trong hành lang, rất gần bậc thang. Đèn trên đầu hơi tối, nhưng cũng đủ để cậu thấy rõ người ngồi khóc bên cửa sổ. Bởi vì kinh ngạc, hai mắt Trần Thứ hơi trợn to. Người kia ôm chân ngồi trên nền gạch, đầu cúi thấp, tóc dài rơi xuống che nửa gương mặt. Nhưng cậu nhận ra cô. Áo sơ mi trắng và quần jean không đổi, chiếc túi bên cạnh cũng là màu đen. Mấy giờ trước, bọn họ còn cùng ăn cơm, cậu còn cùng các bạn gọi cô một tiếng "Cô". Cô ấy vậy mà đang ngồi khóc ở đây. Ánh thủy tinh của cửa sổ sát đất soi rõ bóng dáng Trần Thứ, cậu bước tới một bước, bỗng thu chân lại. Không biết nên đi qua hay không. Cô ấy khóc im lặng như vậy, hết sức chuyên chú, không giống như bệnh tâm thần gào khóc, không có thanh âm bén nhọn chói tai, cũng không có kiểu kích động điên cuồng. Trần Thứ đã thấy rất nhiều phụ nữ khóc. Trên trấn bọn họ, mỗi ngày đều có phụ nữ cãi vã gào khóc, bị người ngoài bắt nạt sẽ khóc, bị chồng, mẹ chồng bứt nạt cũng sẽ khóc, nhà ai có chuyện gì đầu đường cuối ngõ đều biết. Khóc giống như là vũ khí của phụ nữ, nhưng người đó thích đứng trong hẻm vừa khóc vừa mắng, cũng thích mở cửa khóc vang trời, nếu như có người đến, bọn họ càng khóc to hơn, mọi người nhìn thấy cũng biết bọn họ có bao nhiêu uất ức. Bạn cũng bàn của Trần Thứ trước kia từng gọi "Phương pháp khóc của phụ nữ" Hóa ra phụ nữ khóc có nhiều kiểu như vậy, dù là kiểu nào, cũng có thể nhìn ra bọn họ có rất nhiều uất ức. Trần Thứ đứng một hồi lâu, nắm tay vừa buông ra, do dự hết lần này đến lần khác rốt cục vẫn đi qua. Trên mặt Khương Tỉnh đều là nước mắt, ánh mắt cũng ngập nước. Cô đưa tay lau một cái, một giây sau lại đầy. Không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng bình thường không hay khóc, hôm nay lại không có cách nào ngừng lại.aifarley.wordpress.com Cô chán ghét như vậy, nâng hai tay lên, cúi đầu lau lung tung hai mắt, lau hai cái lại cảm thấy buồn cười. Cô cắn môi, cả khuôn mặt đều vùi giữa hai chân. Đột nhiên, một giọng nói rơi vào tai "...Cô?" Thân thể Khương Tỉnh chấn động, chân hơi hồi phục chút xíu cảm giác. Cô ngẩng đầu lên. Nam sinh trẻ tuổi đứng bên cạnh, ánh đèn rơi trên mặt cậu, Khương Tỉnh lần đầu tiên phát hiện mắt hắn đen như vậy. Cô không trả lời, khuôn mặt còn nước mắt hơi ngẩng lên, mắt cũng sưng đỏ, Trần Thư nhí mày, đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu mở túi sách ra, cúi đầu tìm kiếm, rất nhanh đưa ra một túi khăn giấy, đưa tới trước mặt Khương Tỉnh. Khưởng Tỉnh nhìn chằm chằm túi khăn giấy, hơi sửng sốt. "Khăn sạch." Tay Trần Thứ lại đưa ra phía trước. Khương Tỉnh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cuối cùng nhận lấy lau mặt. Cô không khóc nữa, hiện tại lại có chút không phản ứng kịp, không biết tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây. Đã muộn như vậy rồi. Trần Thứ thấy cô lau mặt xong, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. Do dự hai giây, mở mở miệng thăm dò: "...Tới tìm thầy Thẩm sao?" Tay Khương Tỉnh run lên. Cô quay mặt, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Trần Thứ đột nhiên có chút luống cuống. Cậu cảm thấy hình như mình nói sai rồi. Lúc này lại nghe được giọng nói khàn khàn của Khương Tỉnh. Cô nói: "Không phải, tôi không đến tìm anh ta." Trần Thứ nhìn cô, môi mím lại, không biết nên nói gì tiếp. Cậu chú ý đến tâm trạng cô sa sút uể oải, lại thấy cô vừa ở đây khóc một trận, nhất định là đã xảy ra chuyện không vui. Việc này có lẽ có liên quan đến thầy Thẩm, mặc kệ nguyên nhân gì, cậu cũng không nên lại đoán bừa, dứt khoát ngậm miệng. Nhất thời hai người đều không nói gì, bầu không khí yên lặng kì lạ. Khương Tỉnh dụi mắt, nghiêng mặt nhìn qua. "Cậu tên là Trần Thụ? Cô hỏi: "Thụ trong đại thụ (cây)?" Trần Thứ sững sờ, sau đó đáp: "Là Thứ trong tha thứ?" "À" Khương Tỉnh gật đầu, tùy ý hỏi cậu: "Sao cậu lại ở đây? Muộn như vậy rồi." Trần Thứ nói: "Phòng hồ sơ mười giờ đóng cửa." Khương Tỉnh lại gật gật đầu, không hỏi lại. Cô hít vào hai cái, dựa vào cửa sổ xoa chân. Lúc Trần Thứ cho rằng cô sẽ không lên tiếng nữa, cô lại đột nhiên nói: "Cậu có gì ăn không?" Trần Thứ ngẩn người, sau đó lắc đầu. "Tôi thấy rất đói." Khương Tỉnh hít mũi, duỗi tay sờ đôi môi khô khốc, "Cũng rất khát." Bữa tối kia không có tâm tư ăn uống, vừa rồi lại khóc nhiều như vậy. Cô nói bình thản như vậy, giống như kể lại một chuyện rất bình thường, không trông chờ người khác nói tiếp. Nhưng kỳ thật trong lời nói có bao nhiêu uất ức, nhất là lời nói từ người vừa mới khóc xong càng lộ vẻ yếu ớt.aifarley.wordpress.com Bộ dạng cô lúc này khác biệt rất lớn so với trước kia, vừa mấy giờ trước cô cũng không phải bộ dạng này. Trần Thứ không biết trả lời như thế nào, nhìn cô một lúc, thấp giọng nói: "Trong trường học có cửa hàng tiện lợi." "Có cửa hàng tiện lợi sao, vậy tôi đi kiếm gì đó để ăn." Khương Tỉnh tựa vào cửa sổ sát đất định đứng lên, chân run lên một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Trần Thứ vô thức duỗi tay đỡ cô. Thấy cô đứng vững, cậu liền thả tay ra. Bây giờ đã mười rưỡi. Trong sân trường không có ai, Trần Thứ dắt xe đạp, Khương Tỉnh theo sau. Trong sân trường có một dòng sông, cửa hàng tiện lới ở đối diện, đi tới nơi tốn hết bảy tám phút. Đến nơi mớt phát hiện cửa hàng đóng cửa sớm, trước cửa cuốn dán tờ giấy A4, trên đó viết: Thời gian buôn bán trong kỳ nghỉ hè: 10:00 – 22:00. Trần Thứ đọc thông báo xong, hơi lúng túng đi tới giải thích với Khương Tỉnh: "Trước kia không đóng cửa sớm như vậy." "Được rồi." Khương Tỉnh hơi thất vọng, đứng đó không di chuyển. Trần Thứ cũng đứng đó. Khương Tỉnh ngẩng đầu nhìn cậu: "Vậy cậu trở về đi." Cô bảo cậu vê, nhưng mình lại không đi, vẫn cúi đầu đứng đó. Trần Thứ nói: "Cô không về sao?" "Đợi lát nữa." Khương Tỉnh xoay vài vòng, chỉ vào cách đó không xa nói: "Đó là cửa sau phải không?" "Phải." "Cửa sau có bán đồ ăn không?" Trần Thứ suy nghĩ một chút: "Bây giờ không biết còn không." "Vậy tôi đi tìm thử xem." Khương Tỉnh phất tay, "Cậu đi đi, tôi cũng đi đây." Khương Tỉnh đi gần tới cửa, người phía sau đuổi theo. "Cô, em đưa cô đi." Khương Tỉnh nhìn cậu. Cậu giữ đầu xe đạp, nói: "Giờ muộn rồi, cô lại là con gái." ******* Ngoài cửa sau có một tiệm đồ nướng, khói bay lượn lờ, giờ này chính là lúc đông khách. Khương Tỉnh gọi một bàn đầy thức ăn, lại kêu hai chai bia. Đây là cách ăn lúc còn đi học, đã qua nhiêu năm vẫn hết sức hoài niệm. Cô gái trẻ tuổi đều tham ăn, thích ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe, mỗi đêm hè đều phải đi ra ngoài trường học ăn đồ nướng, uống bia lạnh, vì vậy cô bị Thẩm Bạc An mắng không ít. Khi đó bọn họ còn chưa ở chung, cô lén lút cùng bạn cùng phòng đi ăn, vận may không tốt bị Thẩm Bạc An bắt tại trận, anh ta lạnh mặt xách cô đi như xách đứa trẻ. Anh ta quản từ bữa cơm đến việc học của cô, như một bề trên nghiêm khắc. Khương Tỉnh nói anh ta bá đạ, anh ra lại bóp mặt cô rồi hôn lên, trưng ra khuôn mặt đen sì bảo cô lặp lại một lần. Những thứ đó giờ như giấc mộng. Rõ ràng đã qua ba bốn năm. Cái gì cũng đều không có. Bia đột nhiên bị người khác cầm lấy. Cậu chỉ chỉ trên bàn. "Đầy rồi." Khương Tỉnh nhìn qua, quả nhiên đầy rồi, bọt trong ly đều sắp tràn ra ngoài. Cô đột nhiên hoàn hồn, tay buông ra như bị bỏng. Trần Thứ đặt chai bia lại trên bàn. Khương Tỉnh bưng ly lên uống một ngụm, chất lỏng lạnh buốt từ cổ họng vào dạ dày, hết sức hăng hái. "Cậu không uống sao?" Cô nhìn Trần Thứ. Trần Thứ lắc đầu. Khương Tĩnh cũng không quản cậu,vừa uống hết chai, đồ ăn cũng đúng lúc được bưng lên. "Cậu cũng ăn đi." Khương Tỉnh nói. Trần Thứ vẫn lắc đầu. Khương Tỉnh cảm thấy kì lạ: "Các cậu bây giờ không ăn những thứ này sao? Mùa hè không ăn đồ nướng, không uống bia thì có ý nghĩ gì đâu." Nhưng cô cũng chỉ nói vậy, Trần Thứ không ăn thì thôi, cô không ép, người khác ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe. Cuối cùng cả bàn đồ ăn đều do Khương Tỉnh giải quyết, bia cũng uống sạch sẽ, cô định gọi thêm, Trần Thứ đột nhiên nói: "Uống ít một chút." Khương Tỉnh ngẩng đầu nhìn cậu, đang muốn nói gì, di động đột nhiên vang lên. Là Thẩm Bạc An gọi tới, Khương Tỉnh nhìn chằm chằm màn hình hòi lâu, mặt càng ngày càng căng cứng. Cuối cùng, cô tắt điện thoại, ném vào túi xách, không lâu sau, lại vang lên lần nữa, cô lấy ra chuẩn bị nhấn tắt, ai ngờ luống cuống tay chân nhấn nhầm vào nút nghe. Đầu kia Thẩm Bạc An "Alo" một tiếng, Khương Tỉnh giống như nooie điên, cắn răng dùng sức ném di động vào ven đường. Cô hành động rất đột ngột, Trần Thứ nhìn vậy liền ngây người. Mà Khương Tỉnh lại làm như không có chuyện gì, cầm túi rời đi. Trần Thứ nhặt di động của cô lên rồi đi theo. "Cô!" Cậu ở phía sau gọi, đầu Khương Tỉnh cũng không quay lại. Trần Thứ lại vội vàng đến ven đường lấy xe, chừ cậu đuổi theo đến nơi Khương tỉnh đã qua bên kia đường. Cậu lại gọi một tiếng: "Cô." Khương Tỉnh dừng chân, xoay người nhìn cậu. Cô đột nhiên lớn tiếng nói: "Cậu đừng gọi tôi là cô nữa." Cô nói xong, nước mắt liền rơi xuống. Trần Thứ ngẩn người đứng đó, ngây ngốc nhìn cô. Thành phố ben đêm xe đến xe đi, cô đứng đó, gió thổi tóc bay tán loạn, cũng thổi bay nước mắt của cô. Cách con đường ồn ào, Trần Thứ nghe rõ ràng tiếng khóc của Khương Tỉnh. Cậu cảm thấy, cô uất ức tưởng như sắp chết.
|