Tuyệt Sắc
|
|
Chương 35
Phỉ. . . Phỉ. . . Là cậu phải không?
Giống như những buổi sáng trước kia, vừa mở cửa ra, Phi tươi cười đến chói mắt đứng ngay trước mặt. Phương Tý Thần không thể tin được đứng ngốc lăng.
“Phỉ? Thật là cậu sao?”
Anh kích động, đã lâu không có kinh ngạc như vậy.
Thật là Phỉ! Hắn đã trở lại! ?
Một cái ôm ấp trong khoảng cách đó.”Tôi đã trở về. . .”
Ngửi được mùi hương quen thuộc, Phương Tý Thần an tâm dựa vào vai Phỉ, theo bản năng ôm hắn thật chặt. Lúc này đây, hắn đã đặt lễ vật đính hôn, hắn nhất định. . . Nhất định sẽ không để cho Phỉ rời đi. . .
“Lần này tôi trở về, chủ yếu là nghĩ muốn nói cho anh. . . Ta kết hôn .”
Rời đi thân thể hắn, Phương Tý Thần thấy Phỉ mang vẻ mặt bất cần. Anh kinh ngạc lui hai bước, khó có thể chấp nhận chuyện này.
“Kết hôn. . . ?” Anh thì thào tự nói, thân thể run rẩy.
“Đúng vậy, thực đáng tiếc anh không có tới. Bất quá không quan hệ, tôi có mang quà cho anh.” Một bên cười , một bên lấy ra một cái túi tinh xảo.
Chậm rãi ngã ngồi xuống, hắn không dám tin nhìn Phỉ.
Thân ảnh của Phỉ dần dần mơ hồ trong đôi mắt đẫm lệ của Phương Tý Thần, biến mất.
Phỉ!
Là mộng. . . . . . Thực ngốc. . .
Phương Tý Thần từ trên giường ngồi dậy, lệ vẫn là không ngừng chảy.
Sao lại có giấc mộng này? Hắn rõ ràng đang ở Đức. . . . . .
Nhìn cái điện thoại, Phương Tý Thần hơi hơi thở dài một hơi. Hắn. . . Vẫn là không có gọi. . . Đúng là vẫn còn. . .
Suy nghĩ miên man lẻn vào trong đầu Phương Tý Thần. Có lẽ có lẽ, Phỉ đêm nay đang ở cùng một nữ nhân. . . hoặc là, hắn đã sớm quên nơi này quên hết thảy.
Bằng không vì cái gì, lâu như vậy mà không có tin tức?
Những điều đó cứ lẩn sâu trong đầu Phương Tý Thần, tóm lại chính là qua thật lâu thật lâu, anh đã không có gặp Phỉ .
Cũng giống như những ngày trước kia không có Phỉ anh cũng sống một mình, nhưng mà không hiểu vì cái gì bây giờ sống một ngày bằng một năm. Rõ ràng bản thân đâu có nghĩ tới Phỉ, nhưng trong đêm dài yên tĩnh, lập tức gợn sóng trong lòng.
Cầm lấy điện thoại, nhưng rồi cũng bỏ xuống .
Phỉ. . . Cậu có biết tôi rất nhớ cậu không?
Không thể dừng lại sự nhớ nhung đang lan tràn trong lòng, không dám thừa nhận sự nhớ nhung đó đã không kiềm chế được.
Lại cầm lấy điện thoại, vẫn là không có nghe đi. . .
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ======
Hoàn chương 35
|
Chương 36
Sao lại như vậy. . . gọi điện thoại không ai nghe. . . tên kia đã biến đi nơi nào ! ?
Phỉ gọi điện thoại lần thứ một trăm linh một, trong lòng bắt đầu mắng thầm.
Hai tháng nay, Phỉ hoàn toàn không có liên lạc với Phương Tý Thần, không cần nói cũng biết trong lòng hắn lo lắng cỡ nào. Hắn ngồi trên ghế ở sân bay, lại điện thoại lần nữa.
“Sách!” Lại là không ai nghe máy.
ở Đức không lâu, hắn liền quay về Đài Loan. . dù có chuyện gì. . . Cũng liền rõ ràng . . .
Không hiểu được vì cái gì, Phương Tý Thần hôm nay đặc biệt cảm thấy mệt mỏi.
Có lẽ do công việc ở công ty, có lẽ do lên chức . . Cũng có lẽ. . . là do hai tháng qua, anh đều không có ngủ ngon. Hai tháng này, anh đã rất mệt mỏi. Tựa như một cái xác không hồn.
Mờ mịt đi vào phòng tắm, anh cởi ra thứ trói buộc toàn thân, mặc cho nước ấm chảy trên đỉnh đầu, lại không hề có cảm giác.
Tắm rừa xong, anh liền chui vào chăn, cứ như vậy nặng nề ngủ.
Trong lúc mông lung đó, anh cảm thấy được chính mình giống như đã quên chuyện gì. . . vẫn còn chuyện gì quan trọng . . Chính là. . . nghĩ. . . không ra. . . ?
Ban đêm, cửa chậm rãi mở ra, một luồng gió lạnh thổi từ bên ngoài vào nhà, một bóng người xâm nhập. Trừ bỏ trong phòng bên ngoài đều là một mảnh tối đen. Đều này làm cho người bên ngoài có vẻ thấy được đường.
Mặt nhăn mày nhíu tiến vào phòng, thuận tay đem bó hoa đặt ở một bên.
“. . .Người này cư nhiên lại đang ngủ . . .” Giơ tay lên liền cởi áo khoát trên người mình.
Thật sự là bất đắc dĩ. . . ngày hôm nay thật dài. . .
Bị âm thanh rất nhỏ đánh thức, Phương Tý Thần chậm rãi mở to mắt.”Cậu. . .” Là Phỉ sao?
Gạt người!
Phương Tý Thần vui vẻ nhìn, không biết là thật hay là cảnh trong mơ.
“Tôi a. . . không biết ?” Mấy ngày tức giận, nhưng cảnh trước mắt làm cho tâm tình hắn tốt lên.
Phỉ thú vị nhìn thân mình bị chăn che khuất.
Phương Tý Thần bởi vì ánh mắt của Phỉ mà trở nên hoang mang. Đột nhiên, anh phát hiện . Chính mình toàn thân trần trụi. Cư nhiên quên mặc quần áo liền lên giường ! ?”A. . . . . . Tôi quá mệt mỏi . . .”
Phương Tý Thần giải thích trước tình trạng quẩn bách của bản thân.
Nháy mắt cái miệng bị che phủ. Một cái hôn nhất thời làm cho Phương Tý Thần đỏ mặt tim đập.
Phỉ. . . Thật là cậu. . .
Phỉ cảm thấy được hai gò má hắn ướt, người trong lòng đã chảy nước mắt.”Tôi nghĩ rằng. . . cậu không cần tôi . . .”
“Sao lại vậy?” tâm thật đau. . . Sớm biết vậy hắn sẽ không đi Đức .
“Tôi là nam nhân, lại là cha cậu. . . Nếu cậu. . . vẫn thích phụ nữ. . . Tôi có thể. . .”
“Đủ rồi.” Tức giận, chậm rãi bước lên. Người này đang nói chuyện quỷ quái gì? Hai tháng nay hắn lo lắng cho ai a! ?”Tôi yêu anh, chính là như vậy.”
“Vậy cậu. . vậy cậu vì cái gì không gọi điện thoại cho tôi?” thanh âm rất nhỏ, vừa mới nghe Phỉ nói, Phương Tý Thần cực kỳ vui vẻ. Nhưng anh muốn cho Phỉ biết anh một mực chờ điện thoại của Phỉ.
“Tôi mới phải hỏi anh. . . Tôi gọi nhưng không ai nghe. . . anh. . .”Phỉ thuận tay cầm lấy điện thoại.
“Anh cư nhiên không chịu nghe điện thoại! ?” Phỉ không biết nên khóc hay cười, người này, ai nói hắn là tuyệt đỉnh thông minh a!
“A. . .” lúc trước có tiếng điện thoại, giống như là. . . Giống như là. . . vẫn không nghe. Kia. . . người hồ đồ là bản thân mình. . . ?
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ======
Hoàn chương 36
|
Chương 37
“Từ từ. . .” Còn chưa có chuẩn bị tốt, tình cảm mạnh liệt liền bắt đầu, còn chưa kịp thích ứng ngón tay thon dài của Phỉ bên trong mình, một cỗ cảm giác kì dị liền nảy lên.
Nhìn nam nhân thô lỗ hôn mình, Phương Tý Thần thở dài một hơi, cũng đã yêu hắn rồi.
Sao lại vậy. . . đột nhiên như thế. . .
Hồi tưởng lại những giấc mộng trước kia, cảm giác như thật còn lưu lại trong đầu một thời gian, đột nhiên lại bị một kích thích lớn, Phương Tý Thần hơi nhíu hai hàng lông mày.
” Thả lỏng. . .” Phỉ cũng rất không bình tĩnh, lại đẩy ngón tay sâu vào, Phương Tý Thần lập tức khó nhịn đẩy thẳng phần eo.
“Ngô. . . Ân. . .” dòng điện lưu làm lí trí của anh trở nên bạc nhược, tiếng rên rỉ mê người không kìm chế được lan ra. Giống như rất lâu trước kia. . .
“Xem ra. . . Qua hai tháng, nơi này của anh cũng rất muốn tôi. . .” chậm rãi dẩy vào, cảm giác tuyệt vời làm hắn đứng thẳng lên.
“A. . . ! cậu. . .” rất muốn nói lời phản bác, bất đắc dĩ chỉ là rên rỉ, điều gì cũng không nói nên lời.
Này. . . Người này. . . quả nhiên luôn có ý nghĩ xấu xa. . .
Phương Tý Thần một bên nghĩ một bên chìm trong đoạn tình cảm mãnh liệt.
“Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
“A?” hỏi xong một câu không đầu không đuôi, ngay lúc Phỉ kéo Phương Tý Thần vào trong lòng ngực,vào thời điểm đó thấp giọng nói.
Ngày. . . ? hôm nay sao. . . ?
Này. . . tết đoan ngọ đã qua. . . đã qua ngày đóng thuế thu nhập! Là lễ mừng năm mới! ? Vẫn còn sớm lắm a. . .
Nhịn xuống cảm giác tán loạn trong lòng, Phương Tý Thần trộm nhìn nam nhân ngoài cười nhưng trong không cười, căn bản không nhớ được rốt cục là ngày vĩ đại gì.
Vừa mới làm xong. . Cũng đã đủ mệt. . . Bây giờ còn ra vấn đề này đến hỏi anh. Anh cũng không phải siêu nhân. . .
“Hôm nay. . . là ngày gì?”
“Sinh nhật tôi.”
A. . . Là hôm nay! ?
Này. . . Như thế là. . . hôm nay Phỉ đã qua tuổi mười tám !
?
Chuyện quan trọng như vậy. . . Anh cư nhiên đã quên! ? Sao lại vậy? Hiện tại gì cũng chưa chuẩn bị. . .
Nghĩ đến đây, không khỏi oán thán chính mình thất trách, này. . . làm ba ba mà. . .”Kia. . . Tôi đã quên, cậu muốn quà gì?”
“Gì cũng có thể?” ánh mắt Phỉ đầy thâm ý nhìn nam nhân, bộ dáng nhàn nhã bình tĩnh. . . Có ý xấu.
“Đương nhiên gì cũng có thể.” Mạnh miệng nói, chỉ kém không vỗ ngực cam đoan .
Nói xong, đột nhiên có cảm giác xấu.
“Tôi muốn nghe anh nói một câu” mỉm cười nhợt nhạt, hắn bắt đầu đùa bỡn đoạn tình cảm mãnh liệt của Phương Tý Thần.
Một câu?
Đầu nháy mắt trống rỗng, hắn muốn nghe . . .”Tôi yêu câu. . .” nói rất nhỏ nhưng giọng điệu lại kiên định, Phỉ không đoán được ngây ra một lúc.
Đáy lòng nổi lên một nụ cười thật to
Hắn đã chờ được !
Hoàn chương 37
|
Chương 38 (Hoàn ^^)
Hôm nay, Phương Tý Thần vừa đến công ty, liền cảm nhận được không khí kì lạ.
“Quản lí Phương. Chủ tịch cho mời ngài.” Một thư kí nhìn hắn nói, vừa khách khí vừa tức giận mời hắn.
Xong rồi xong rồi. . . chẳng lẽ là bởi vì gần đây không chuyên tâm, cũng bị cuốn gói sao?
Phương Tý Thần nơm nớp lo sợ thong thả bước đến văn phòng chủ tịch.
“Chuyện ngài nói . . Tôi không thể đáp ứng.” Phương Tý Thần sau khi khiếp sợ, cơ hồ như phản xạ, lập tức thốt ra
“Cậu không thể?” Chủ tịch nhìn con gái mình, cũng là bộ dáng không thể tin. Ông không rõ, con của mình tài mạo song toàn, hẳn là mục tiêu mà nhiều người theo đuổi . .Tiểu khỏa tử không biết sống chết trước mắt này, cư nhiên một ngụm từ chối?
Con gái ông có gì không tốt?
“Không cần lo lắng. . . Chỉ cần cậu cưới con gái tôi, cả công ty này sau này là của cậu.” Chủ tịch ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.”Hay là, cậu đã có bạn gái ?”
Phương Tý Thần hơi hơi ngẩn người.”Đúng vậy, tôi đã có người thích. . .”
“Nhưng mà anh vẫn chưa có kết hôn?” Kỉ Lễ Chi không khách khí mở miệng.”Nếu anh không cưới tôi, ngày mai anh cũng không cần phải đi làm !”
Nguyên lai cô ấy chính là con gái của chủ tịch. . . Khó trách. . .
Phương Tý Thần yên lặng đứng dậy, đến chỗ của mình thu dọn đồ đạc.
“Con gái a. Con như vậy có quá đáng hay không?” Chủ tịch nhìn con gái đang khóc không ngừng nói. Như vậy thật giống đang bức hôn. . .
“A. . . ? Quản lí, ngài làm gì vậy?” có người chú ý hành động kì dị của Phương Tý Thần. Lớn tiếng nói.
Này. . nên nói sao?
“Tôi từ chức .” hiện tại anh còn chưa bị đuổi, hiện tại anh có thể tự cuốn gói đi.
Không hiểu được vì cái gì, thời điểm nói ra những lời này anh cảm thấy thoải mái hơn.
Không để ý cả văn phòng đang xôn xao, anh thu dọn đồ đạc trở về nhà của anh và Phỉ.
“A? Hôm nay sao anh lại về sớm” Phỉ không có việc gì làm ngồi trên sô pha xem tin tức.
“Đúng vậy. . . Tôi từ chức .” Phương Tý Thần thoải mái mà nói.
“. . . Anh nói gì?” Phỉ quả thực không thể tin được. Người cuồng công tác này. . . Sao có thể vậy?”Vì cái gì?”
Ha hả a. . . không có khả năng tôi lại nói là bị người ta bức hôn đi?
Không trả lời câu hỏi của Phỉ, Phương Tý Thần vô lực vào phòng bếp.
Ai ai ai ~ sau này chính mình chính là lão nhân thất nghiệp . . . Thật sự là bi ai. . .
“Kia. . . cuối cùng anh cũng nguyện ý ngoan ngoãn cho tôi nuôi sao?” Phỉ vui vẻ hẳn lên.
“. . . . . .” nếu mình đáp ứng cùng con gái chủ tịch kết hôn, hiện tại sẽ không cần xuống bếp làm cơm trưa . . .”Ai nuôi ai?” Phương Tý Thần tức giận nói.
“Không cần nấu cơm , không bằng đi ăn mừng. . .” Phỉ gỡ tạp dề của Phương Tý Thần ra.
. . . chúc mừng gì?
Bất đắc dĩ gỡ cái tay lộn xộn của Phỉ ra, tuy rằng biết là vô ích. Chính mình nửa đời sau thật sự phải cùng người này một chỗ . . .
Không biết vì cái gì, có một chút cảm giác động tâm. . . . . .
“Này ~ anh suy nghĩ gì vậy?”
“Không nói cho cậu.”
“Anh không nói, tôi cho anh uống thuốc~”
Ha hả a. . . Có lẽ, cứ như vậy cũng không sao.
HOÀN
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 38 (Hoàn ^^)
Hôm nay, Phương Tý Thần vừa đến công ty, liền cảm nhận được không khí kì lạ.
“Quản lí Phương. Chủ tịch cho mời ngài.” Một thư kí nhìn hắn nói, vừa khách khí vừa tức giận mời hắn.
Xong rồi xong rồi. . . chẳng lẽ là bởi vì gần đây không chuyên tâm, cũng bị cuốn gói sao?
Phương Tý Thần nơm nớp lo sợ thong thả bước đến văn phòng chủ tịch.
“Chuyện ngài nói . . Tôi không thể đáp ứng.” Phương Tý Thần sau khi khiếp sợ, cơ hồ như phản xạ, lập tức thốt ra
“Cậu không thể?” Chủ tịch nhìn con gái mình, cũng là bộ dáng không thể tin. Ông không rõ, con của mình tài mạo song toàn, hẳn là mục tiêu mà nhiều người theo đuổi . .Tiểu khỏa tử không biết sống chết trước mắt này, cư nhiên một ngụm từ chối?
Con gái ông có gì không tốt?
“Không cần lo lắng. . . Chỉ cần cậu cưới con gái tôi, cả công ty này sau này là của cậu.” Chủ tịch ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.”Hay là, cậu đã có bạn gái ?”
Phương Tý Thần hơi hơi ngẩn người.”Đúng vậy, tôi đã có người thích. . .”
“Nhưng mà anh vẫn chưa có kết hôn?” Kỉ Lễ Chi không khách khí mở miệng.”Nếu anh không cưới tôi, ngày mai anh cũng không cần phải đi làm !”
Nguyên lai cô ấy chính là con gái của chủ tịch. . . Khó trách. . .
Phương Tý Thần yên lặng đứng dậy, đến chỗ của mình thu dọn đồ đạc.
“Con gái a. Con như vậy có quá đáng hay không?” Chủ tịch nhìn con gái đang khóc không ngừng nói. Như vậy thật giống đang bức hôn. . .
“A. . . ? Quản lí, ngài làm gì vậy?” có người chú ý hành động kì dị của Phương Tý Thần. Lớn tiếng nói.
Này. . nên nói sao?
“Tôi từ chức .” hiện tại anh còn chưa bị đuổi, hiện tại anh có thể tự cuốn gói đi.
Không hiểu được vì cái gì, thời điểm nói ra những lời này anh cảm thấy thoải mái hơn.
Không để ý cả văn phòng đang xôn xao, anh thu dọn đồ đạc trở về nhà của anh và Phỉ.
“A? Hôm nay sao anh lại về sớm” Phỉ không có việc gì làm ngồi trên sô pha xem tin tức.
“Đúng vậy. . . Tôi từ chức .” Phương Tý Thần thoải mái mà nói.
“. . . Anh nói gì?” Phỉ quả thực không thể tin được. Người cuồng công tác này. . . Sao có thể vậy?”Vì cái gì?”
Ha hả a. . . không có khả năng tôi lại nói là bị người ta bức hôn đi?
Không trả lời câu hỏi của Phỉ, Phương Tý Thần vô lực vào phòng bếp.
Ai ai ai ~ sau này chính mình chính là lão nhân thất nghiệp . . . Thật sự là bi ai. . .
“Kia. . . cuối cùng anh cũng nguyện ý ngoan ngoãn cho tôi nuôi sao?” Phỉ vui vẻ hẳn lên.
“. . . . . .” nếu mình đáp ứng cùng con gái chủ tịch kết hôn, hiện tại sẽ không cần xuống bếp làm cơm trưa . . .”Ai nuôi ai?” Phương Tý Thần tức giận nói.
“Không cần nấu cơm , không bằng đi ăn mừng. . .” Phỉ gỡ tạp dề của Phương Tý Thần ra.
. . . chúc mừng gì?
Bất đắc dĩ gỡ cái tay lộn xộn của Phỉ ra, tuy rằng biết là vô ích. Chính mình nửa đời sau thật sự phải cùng người này một chỗ . . .
Không biết vì cái gì, có một chút cảm giác động tâm. . . . . .
“Này ~ anh suy nghĩ gì vậy?”
“Không nói cho cậu.”
“Anh không nói, tôi cho anh uống thuốc~”
Ha hả a. . . Có lẽ, cứ như vậy cũng không sao.
HOÀN
|