Tuyệt Sắc
|
|
Chương 30
“Quản lí ~~ anh biết không? Hôm nay là sinh nhật của tôi” buổi chiều, lúc gần giờ tan tầm, mọi người bắt đầu thảo luận.
Người nói chuyện chính là một đồng sự nữ bình thường, mọi người chính là thảo luận như thế nào để thay nàng mừng sinh nhật, đương nhiên, Phương Tý Thần bản thân là quản lí, nên biểu hiện một chút tâm ý. . .
“Là vậy a. . .” Phương Tý Thần bình thường không chú ý những việc nhỏ này, lúc này chính là xấu hổ cười trừ.”Sao lại vậy, tôi không có chuẩn bị quà. . . Thật sự là ngượng ngùng.”
Sau khi lên làm quản lí, ngẩu nhiên phải để ý loại sự tình này a. Quản lí trước kia đều chuẩn bị lễ vật cho đồng sự, chính mình vừa mới tiền nhiệm không lâu, còn không chịu để ý . . . . .
Cứ như vậy, không phải là rất ngại sao?
“A. . .” Đã dự kiến được câu trả lời là như vậy, nàng cũng không quá buồn. Đúng vậy ~ nàng biết quản lí sẽ không để ý loại sự tình này. Bất quá, dù vậy quản lí cũng thực đáng yêu a. . .
A a a ~! ! Anh đang tươi cười . . Hảo đáng yêu a ~!
“Bằng không thì quản lí hãy mời chúng ta cơm chiều đi ~~~”Trong văn phòng mọi người đều reo hò. Ai cũng biết, nếu không có lí do chính đáng, vị quản lí lạnh lùng này hẳn là sẽ không cùng bọn họ ra ngoài đi. Đây chính là lí do chính đáng?
Mọi người đều muốn như vậy.
Đi ra ngoài! ? Sau khi ở chung với Phỉ, ra ngoài chính là điều làm Phương Tý Thần đau đầu nhất.”Tôi . . hôm nay không được.”
A. . .”Vì cái gì vì cái gì, khó khăn mới có dịp này a.” Mọi người thực thất vọng.
Này. . . . . Nên làm sao. . . . . .”Tôi hôm nay, thân thể có chút không khoẻ. . .” Tưởng tượng đến phải đi ra ngoài, Phương Tý Thần mặt mũi trắng bệch.
Mọi người nhìn vẻ mặt anh, cư nhiên có chút tin tưởng.
Cứ như vậy, Phương Tý Thần tránh được một lần.
“Phỉ. . .” nhỏ giọng gọi, thật vật vả mới chạy ra khỏi hang hổ đó, chờ Phương Tý Thần ở nhà chính là lão hổ.
“A. . .” sau một hồi, đã bị người ôm vào trong ngực. Ôm lấy hắn là Phỉ vừa mới tắm xong, chỉ phủ một áo sơ mi bên ngoài, còn tỏa ra hơi nước.”Đã về rồi.”
“Đi. . . mau mặc quần áo, cậu sẽ bị cảm mạo. . .” tránh khỏi ôm ấp của Phỉ, tim đập nhanh hơn.
“Hôm nay thời tiết thực nóng, làm sao có thể cảm mạo. . .” Phỉ tà tà mà tươi cười, chống lại ánh mắt của Phương Tý Thần.
Hắn hôm nay cũng thật mê người.
Hoàn chương 30
|
Chương 31
“Cậu, từ từ. . .” Phương Tý Thần nhẹ nhàng đẩy ra, trước khi chính mình ngất xỉu điều chỉnh lại hô hấp.”Tôi. . . Tôi đi tắm rửa , một chút nữa là có thể ăn cơm .” Anh vội vàng thoát khỏi ma chưởng của Phỉ, cầm lấy quần áo hướng phòng tắm vội đi.
Phỉ nhẹ nhàng mỉm cười, hắn nhìn Phương Tý Thần bối rối mất tự nhiên, ung dung mở ti vi.
“Hiện tại là kênh tin tức. . . . . .” trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rầm rầm. Tuy rằng Phỉ ở phòng khách, nhưng mà cũng không chú ý xem ti vi. . . . . .
Vừa rồi! Thực đáng sợ. . . Phương Tý Thần mở nước thật lớn, muốn tiếng nước che đi âm thanh phòng khách cùng với sự luống cuống của mình
Phỉ như vậy. . . . . . Anh tuyệt không biết phải làm sao mới tốt, anh vẫn là thực khẩn trương. . . sợ sự nhiệt tình như vậy.
Anh cảm thấy được, anh không có biện pháp đáp lại tình cảm này. Quá mức trực tiếp, liều lĩnh.
Dù an tâm như vậy nhưng kì thực trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Anh cùng Phỉ có thể như vậy trong bao lâu . . . . . Nói không chừng ngày mai. . .
Phỉ sẽ bỏ anh mà đi. . .
Đóng vòi nước, Phương Tý Thần thay quần áo. May mắn lần này không lấy sai.
“Tý Thần. . . anh đã xong chưa?” thanh âm của Phỉ ở bên ngoài vang lên.”Anh có thể. . . ra ngoài không?”
“A. . . A. . . Từ từ. . .” nháy mắt cửa mở ra, anh bị Phỉ bắt lấy áp đến tường.
Hai tay quen thuộc thoát quần áo, chạm vào từng điểm mẫn cảm.
Còn không kịp chờ, đôi môi đã bị che lại.
“Tôi nhẫn thật lâu . . .” khẽ cắn điểm hồng nhuận của Phương Tý Thần, Phỉ khàn khàn nói. Cảm giác như bị điện giật đánh úp lấy anh, Phương Tý Thần liều mạng đè lấy rên rì sắp thoát ra khỏi miệng.
“Từ từ. . . cậu còn không có. . . . . . Còn không có ăn cơm. . .” Lực bất tòng tâm ngăn cản ngón tay kiêu ngạo, thật vất vả mới nói hoàn hảo một câu.
“Ăn cơm. . . Không cần . chờ một chút tôi liền đem anh ăn no. . .” Nói xong, Phương Tý Thần đã là trần như nhộng, quần áo vừa mới mặt vào đã được Phỉ để sang một bên, thân thể non mịn phát nhiệt, khắp nơi đều bị Phỉ đánh dấu chủ quyền.
Sao lại như vậy. . . . . .
“Không cần. . . Hôm qua mới. . . . . .” thanh âm bị ngón tay sát nhập cắt đứt, chỉ có thể phun ra rên rỉ.
“chuyện đó đã là rất lâu rồi. . . Thần. . .” chậm rãi di chuyển ngón tay, Phỉ tà tà cười .”Tôi hiện tại rất muốn. . . . . .anh!”
Hoàn chương 31
|
Chương 32
“A. . . Ngô. . .” ngón tay của Phỉ trong cơ thể anh di chuyển, anh gắt gao nắm chặt tay, không muốn biểu tình của mình quá mức phóng đãng.
“Phỉ. . . Tôi hôm nay không được. . . . . .” âm thanh mê người nói ra, rõ ràng nghĩ không muốn, nhưng thân thể vẫn là không tự chủ được phối hợp. như thế đối với Phỉ là kích thích quá lớn, nhưng bản thân bất giác cảm thấy mờ mịt.
“Không được. . . ? Ân? Nếu anh cảm thấy mệt, sẽ không muốn đi làm. . . Hơn nữa thân thể của anh, không phải cũng rất muốn sao?” Một bên chạm vào những điểm mẫn cảm trên người Phương Tý Thần, nghe anh phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp mỏng manh.”Không phải xử nam , cũng không phải lần đầu tiên làm, anh nhẫn làm gì . . . . . cảm thấy thoải mái thì cứ kêu ra a!”
“Cậu. . . . . . A!” ngắn ngủi than nhẹ, nháy mắt Phỉ đã sát nhập.
“Mẹ nó, nhanh quá!” Phương Tý Thần đỏ mặt nói, không nghĩ sẽ nghe Phỉ nói. . .”Anh thực muốn tìm bất mãn. . . đều ôm đã không biết bao nhiêu lần, còn bảo nhanh, hôm nay anh thực sự muốn a?”
Dùng sức, hắn cơ hồ còn không giữ được mình , nếu Phương Tý Thần không thả lỏng, hắn cũng không biết sẽ có hậu quả gì.
Bị mãnh liệt va chạm, Phương Tý Thần căng thẳng thân mình, Phỉ bên trong cơ thể anh hung hăng va chạm, phần eo theo phản xạ cong lên, thân thể khẽ run.
Hắn biết như vậy sẽ có hậu quả gì, nhưng là. . . Không hiểu được vì cái gì, hôm nay chính mình, chính là đặc biệt mẫn cảm. . . . . .
“Phỉ. . .” Đã muốn chịu được không được , anh nâng lên thắt lưng yêu cầu nhiều hơn.
“Đáng chết. . .” Hắn biết Phương Tý Thần hôm nay mệt chết đi, vốn nghĩ chỉ ngoạn một chút. . . . . . Phương Tý Thần thật không biết nếu còn xxx sẽ có hậu quả gì sao?
Chậm rãi hít sâu một hơi, Phỉ muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
“Ân. . .” Phương Tý Thần nâng lên phần eo. Lại tác động đến bộ vị của hai người.
Anh nhắm mắt lại, biết Phỉ đang ô ô thở dốc.
Phỉ kinh ngạc nhìn phản ứng của Phương Tý Thần
“Anh không cần hối hận . .” Bởi vì cho dù hối hận, cũng không còn kịp rồi.
Hôm nay, là phải làm tới cùng a.
Đêm qua, Phỉ cơ hồ không cho anh ngủ. Cho dù là anh có một chút chủ động, Phỉ cũng không thể như vậy. . . Chính là bởi vì như thế, anh mới chán ghét làm tình.
Gần đây Phỉ càng yêu cầu vô độ. . . . .nhiều hơn lúc trước. Tuy rằng Phương Tý Thần không có đáp lại hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy được. . . những ngày như vậy thực sự hạnh phúc.
“Sao vậy? nghĩ tới tôi a?” âm thanh của Phỉ bỗng nhiên vang lên
Hoảng sợ! sao hắn lại biết?”Không có a. . . . . . Tôi đang đọc báo.” Cúi đầu, nhanh chóng nhìn văn tự trên tay.
“Xem thực chuyên tâm? Tôi cảm thấy anh xem trang này thật lâu a.” Tà tà cười.
Hắn sao lại một mực chú ý anh?”Bởi vì tôi. . . tôi đang xem cho kỹ.” Dùng lý do vớ vẩn, mặt Phương Tý Thần dần đỏ lên.
“A. . . anh biết không? . . . . . . xem báo nhiều không tốt .”
Đem người đang đỏ mặt ôm vào trong ngực.
Ai ~ thật đáng yêu.
Hoàn chương 32
|
Chương 33
Một buổi sáng yên lặng, bị tiếng điện thoại đánh gãy, hình tượng Phương Tý Thần xây dựng từ trước đến nay giờ phút này bị biến mất.
“Cậu phải đi về Đức. . . . . . ?” Trong nháy mắt, anh không thể lý giải nhìn Phỉ vừa buông điện thoại, nói.”Là ý gì”
Phỉ nhẹ nhàng nhíu mày, nếu có thể hắn cũng không muốn. . . . . . Hắn biết, chuyện hắn muốn làm, là bồi ở bên người Phương Tý Thần, vĩnh viễn vĩnh viễn.
Thật vất vả Phương Tý Thần mới hơi hơi chấp nhận hắn!
“Thần. . . anh hãy nghe cho kỹ. . . . . . Tôi sẽ trở về Đức một chuyến. . .” gắt gao nói, hắn cảm thấy một trận bối rối.
“Vì cái gì? Cậu muốn đi bao lâu?” Quay về Đức? sao đột nhiên lại. . . . . .
“Tôi . . có chút việc cần xử lí.” Nhìn thấy anh như vậy, Phỉ có chút đau lòng.”Có lẽ. . . xử lý xong, tôi sẽ trở lại.”
Là ý gì?”Cậu. . . cậu nói có lẽ? Ý là có lẽ sẽ không trở lại?” Phương Tý Thần cơ hồ choáng váng, anh không hiểu. Phỉ không phải vừa ôm anh, nói với anh . . . . .
Bọn họ phải cả đời cùng một chỗ!
“Tôi sẽ trở về. Anh ngoan, không cần lo lắng. . . tôi tuyệt đối sẽ không đi xa anh lâu.” Phỉ tăng thêm giọng điệu.”Nếu như mà. . . anh luyến tiếc tôi đi? Vậy thì nói một trăm lần anh yêu tôi đi. . .”
“Cậu đi chết đi!” có lẽ dáng vẻ của Phỉ đã trở lại bình thường, làm cho Phương Tý Thần an tâm không ít. Anh cười khổ, có lẽ anh là thật sự yêu thương. . . đứa con của mình.
Kia lại như thế nào?
“Khi nào cậu mới trở về?” anh phải biết một thời điểm xác định.
Phỉ trầm mặc không nói, nhưng hắn biết nếu không nói sẽ ảnh hưởng tới Phương Tý Thần. . .”Tôi nghĩ, hẳn là rất nhanh. Nếu anh nhớ tôi, thì tôi sẽ rất nhanh trở về.” Phỉ xấu xa ôm lấy Phương Tý Thần
Thằng khốn này! Muốn chết
“Hừ, tôi mới sẽ không nhớ cậu!” Phương Tý Thần mạnh miệng nói.
Một khắc kia, Phương Tý Thần vẫn là luôn tin tưởng. Anh cảm thấy được, bóng dáng của Phỉ vô cùng chói mắt chói mắt . . . . . Chói mắt đến mức giống như không phải là thật.
Một hồi sao mới phát hiện trong mắt mình lệ đã đảo quanh.
Kỳ quái. . . hôm nay có bão cát a. . . . . .
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ======
Báo trước: Phương Tý Thần sắp vượt qua một đoạn, không có Phỉ.
Hoàn chương 33
|
Chương 34
Hắn đi rồi, đây là ngày đầu tiên.
Còn chưa có thói quen sống một mình, Phương Tý Thần cũng không muốn ăn bữa sáng. Là bởi vì đây là buổi sáng đầu tiên không có hắn ư? Phương Tý Thần cảm thấy được. . . buổi sáng hôm nay đặc biệt im lặng.
Đêm qua, bản thân có chút mất ngủ. Bất quá! Không phải vì hắn đã đi, chỉ là bởi vì bản thân không ngủ được mà thôi.
Đúng vậy! Anh nhất định có thể tạm thời quên Phỉ, chẳng qua trong thời gian ngắn không gặp mặt hắn, chính mình cũng không cần cảm thấy uất ức như thế.
Bất quá. . . xem ra Phương Tý Thần vẫn là không thể không thừa nhận, chính bản thân hắn đã có thay đổi lớn.
“Sớm a ~ quản lí. . . Di? Ngài không ngủ a? bộ dáng thực không có tinh thần . .” Mọi người đều nhìn về phía anh, cảm thấy được thật mất mặt. gì a ~ anh chẳng qua chỉ là mất ngủ chút thôi, nhìn có vấn đề vậy sao?
“A. . . đúng, tôi có chút mất ngủ . .” một bên nói, một bên nghĩ phải trốn vào phòng quản lí.
Nói dễ nghe là mất ngủ, kỳ thật điều Phương Tý Thần không muốn thừa nhận chính là, anh cơ hồ không chợp mắt. Bởi vì, nhắm mắt lại. . . Có lẽ. . . anh sẽ muốn Phỉ trở lại. Một khi nhắm mắt lại, anh đều nghĩ muốn Phỉ!
Thái độ ngoan cố không thừa nhận, làm cho anh ngay cả dũng khí nghe điện thoại cũng không có. Anh biết, nếu Phỉ đối anh chỉ là nhất thời mê luyến thì. . . anh cũng không có thời gian nhân thức vấn đề đó. . . nếu như Phỉ có nữ nhân khác thì đến lúc đó bản thân cũng phải dùng thân phận ba ba đối đãi với Phỉ.
Dù sao, bọn họ là phụ tử. . . là sự thật vĩnh viễn không có khả năng thay đổi.
“Quản lí?” rơi vào tình trạng tự hỏi, lại nháy mắt bừng tỉnh.”Quản lí ngài không có việc gì đi? Tôi vừa sửa xong dự án .”
“A. . . Tốt, để đó là được rồi.” Thật sự là nguy hiểm, cơ hồ toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh. “Thật có lỗi. . . Tôi có chút không thoải mái. . .” tùy tiện tìm lý do, Phương Tý Thần cười đến thực miễn cưỡng.
Anh phát hiện, chỉ cần anh ngừng làm việc, anh sẽ dù ít dù nhiều. . . miên man suy nghĩ!
Không sao cả, không sao cả! Anh không thể như vậy được .
Bắt đầu chuyên tâm nhìn dự án trên tay, trong văn phòng mọi người quay lại bàn tán: “Tôi thấy. . . Hôm nay quản lí là lạ. .”
“Chẳng lẽ là thất tình! ?”
“Không thể nào. . . Đối tượng là ai a? Yêu đơn phương?”
Dù nói nhỏ cũng rơi vào trong tay Phương Tý Thần.
Ai ~ mới ngày đầu tiên. . .
Hoàn chương 34
|