Tuyệt Sắc
|
|
TUYỆT SẮC
Tác giả: Tử Vũ
Edit: Tiểu Mộc
Thể loại: truyện ngắn, hiện đại, phụ tử niên hạ, phụ thụ tử công, nhất công nhất thụ, phúc hắc công x đơn thuần ngốc ngốc thụ, suất công mỹ thụ, chút ngược, bình thản ấm áp, HE
Giới thiệu: (theo Tuyết Ngàn Năm)
Em vốn là cá thể quý hiếm của quốc gia, có chỉ số thông minh tuyệt đỉnh, từ lúc 5 tuổi đã bị mang đi làm thí nghiệm để chế tạo đời sau càng mang ưu thế vượt trội hơn. Lớn lên em chán ghét sự bức bối ở chính phủ, bỏ đi làm 1 viên chức bình thường, nào ngờ an ổn chưa được bao lâu thì bị “con” mình tìm tới đòi “chịu trách nhiệm”.
Anh chính là cá thể được sinh ra từ gen của em, đương nhiên chỉ số thông minh vượt trên em 1 bậc, là khoa học gia chuyên chế tạo thuốc chữa bệnh kiêm mấy loại độc kỳ quái chỉ có trong truyền thuyết =))) (khổ thân em, ko những bị anh sai vặt như osin mà thỉnh thoảng còn phải hiến thân cho anh làm chuột bạch =)))
Bất đắc dĩ sống chung, 2 người có thể coi như phụ tử, lại càng giống 1 đôi hoan hỉ oan gia, chỉ số IQ cùng tụt giảm đến mức đáng sợ (_ _!!) Bối rối trước những rung động ko nên có, 2 kẻ mang tiếng thông minh chỉ còn biết đổ tội cho sự ngốc ngếch đối phương =.,=
Cũng may, ko hổ danh trí tuệ hơn em vài phần, anh dần nhận ra tình cảm của bản thân, nhưng sợ em ko chấp nhận, nên đành tự kiềm chế bằng cách dạt vòm thâu đêm ko về (_ _!!) Em đương nhiên lo lắng, hôm nào cũng kiên nhẫn đợi anh đến tận tối khuya. Anh vốn muốn tránh mặt để kìm nén cảm xúc, thấy em như vậy lại càng thêm tâm động. Không để em phải chờ đợi vô nghĩa, anh lập tức quăng em lên giường, thưởng thức bữa tối tươi ngon :”>
|
Chương 1
“Tý Thần, cậu có khỏe không?” Giọng nam khàn khàn lãnh liệt vang lên trong không khí, không biết tại sao, chính là làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
“Anh đang hỏi tôi sao? Trước mắt cuộc sống của tôi không có sự can thiệp của anh, cũng sống rất tốt!” Cũng không lễ phép trả lời, dù có cố gắng áp chế, cũng tỏ ra chán ghét.
“. . .. . .” im lặng, đặc biệt tỏa ra một mùi thuốc súng, liền cảm thấy được quan hệ của hai người có một chút xấu hỗ.”thật đáng tiếc, có chỉ số thông minh cao như thế, vì cái gì không vì quốc gia phục vụ?”
“anh. . . . . . tôi không phải đã nói đừng bao giờ nói chuyện này nữa sao? Nếu đây là chuyện anh muốn nói. . .. . .” Tiếng nói không hề mang cảm tình, lại có thể nghe ra lời nói vô cùng tức giận.”Anh có thể đi rồi!”
Nam nhân chậm rãi đứng dậy, chuyển hướng ra cửa.”Đúng rồi, Tý Thần. . . . . . Sẽ có một người lại đây tìm cậu. . .. . .” Nam nhân dừng một chút.”Người kia, là đứa con thân sinh của cậu.”
“Gì a! ?” Còn xúc động muốn nói thêm nữa, nhưng lại bị cái cửa đóng mạnh cản lời nói lại, thanh âm rốt cục cũng không nói ra được, chỉ có thể hướng về phía nam nhân rời đi bất lực mà liếc một cái.
Gần cuối tuần, ngay cả chim chóc nếu có biết nói cũng là lười nói chuyện, Phương Tý Thần lại bị cảnh tượng trước mắt làm há hốc mồm.
“Nga. . . . . . Đây là nhà cậu sao! còn mang theo hành lý!” Mới mở cánh cửa, tên kia liền xông tới, trong tay còn cầm theo hành lý, hắn nghĩ đây là nhà ai a! ?
Muốn làm gì! ? Thật ra đây là người nào? ? ?
“Này! cậu là ai a?”Phương Tý Thần còn trong trạng thái mộng du hoàn toàn không thể điều khiển, chỉ có thể xử lý bằng bản năng, hoàn toàn không thể ngăn cản chính mình nhìn người nọ bình phẩm từ đầu đến chân.
“Anh đang phát ngốc a? Phòng của tôi ở đâu! ?” Thật là mất hết kiên nhẫn.
Cuối cùng, Phương Tý Thần nhìn rõ mặt hắn, kinh ngạc quát to một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú khiến người khác rung động, đồng tử mang theo một chút tà khí, biểu hiện chủ nhân của nó là một người không hề câu nệ, thân thể gần như hoàn hảo với những đường cong nam tính.
Nhưng điều Phương Tý Thần suy nghĩ không phải tên kia có bao nhiêu suất, mà là chân mày tương tự bản thân.
Giống như! Cơ hồ là cùng một mẫu khắc ra, cơ hồ cùng chính mình giống nhau như đúc. Điều này biểu hiện; hắn chính là đứa con thân sinh của mình.
Không phải nói người này là đứa con của mình, chỉ số thông minh cao hơn người sao? Bằng không sao hắn lại đến đây! ? Nhưng hiện nay xem ra, hắn giống một tên ngu ngốc hơn a.
“Cậu cậu câu. . . cậu là cái mà tôi sinh sao. . . . . .” Phương Tý Thần kỳ thật cũng không muốn hỏi.
“Hỏi vô nghĩa! Tôi có phải do anh chế tạo ra hay không? Anh hẳn là phải hỏi chính anh a.”
Phương Tý Thần mở lớn miệng, cự tuyệt nhớ lại chuyện cũ khủng bố kia.
Là chuyện của mười tám năm trước .
18 năm trước, Phương Tý Thần mới 5 tuổi.
Sau khi thí nghiệm biết được chỉ số thông minh của hắn hơn người, mới năm tuổi đã bắt anh đi làm thực nghiệm.
Mục đích của thực nghiệm này là để tạo ra thế hệ tiếp theo càng vĩ đại hơn, kỹ thuật lúc này còn thiếu hụt ở chỗ tiền bạc, mọi người liền nghĩ ra dùng di truyền sinh học, làm ra một thế hệ có trí tuệ cao hơn.
Thế là anh bị bắt làm thí nghiệm, kết hợp cùng với trứng của một phụ nữ kiệt xuất.
Thành công sinh ra thế hệ tiếp theo.
Đây là chuyện thật lâu trước kia, đây là chuyện mà Phương Tý Thần sau khi thoát ra khỏi đã không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng người này lại xuất hiện .
Sao. . . Sao hắn lại đến đây? ?
Hoàn chương 1
|
Chương 2
Tên kia đến ở ngày đầu tiên, liền đem đến cho mình bao nhiêu phiền toái.
Tuy rằng nói hắn chính là đứa con của mình, nhưng chính là nhìn không quen hắn có thái độ ngạo mạn không ai bì nổi. Nhà khoa học vĩ đại, thật sự là cứt chó!
“Này! Anh đừng nhìn tôi như vậy được không?” Mới ngẩng đầu lên, liền phác giác hắn đang chăm chú nhìn mình.
Thật đáng ghét! ? Lão ba nhìn đứa con là phạm pháp a?
“Không cần uy! Cậu hẳn là biết tên của ba ba cậu đi!” Phương Tý Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ ba ba, nhưng mà lại khiến tên kia cười to.
“Biết là biết, bất quá. . .. . . ai lại đi gọi thẳng tên của ba ba mình a? Bình thường đều là kêu ba ba đi! ?” Phỉ đột nhiên tiến lên, nắm lấy tay Phương Tý Thần.”Anh muốn tôi gọi là. . .” Ba ba” sao?”
Đúng. . . . . . Đau quá, đều là nam nhân sao lực đạo của anh lại kém hắn nhiều như vậy. . . ?
“Ô. . . Tùy. . . tùy cậu. . . . . .” Phương Tý Thần cực lực giãy dụa.”Buông ra!” Tiểu quỷ không biết lễ phép, xem tôi làm sao thu thập cậu!
“Hừ.” Phỉ buông lỏng tay ra, đánh giá nam nhân trước mắt.
Thật sự là vô dụng, như vậy còn dám tự xưng là ba của tôi? Kiếp sau đi!
Nhìn anh ta một bộ dạng yếu đuối, trừ bỏ ánh mắt ra chúng tôi một chút cũng không giống. Please a! Anh ta còn thấp hơn tôi nửa cái đầu a. . .
“Còn đau không?” Thanh thâm lạnh lùng của Phỉ từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Đau muốn chết. . . Tử tiểu quỷ! “Ai nói tôi đau ?” Phương Tý Thần nghiến răng nghiến lợi trả lời, quan hệ phụ tử chính thức tan vỡ.
Huh? Thật thú vị. Trong lòng hắn nghĩ thật sự muốn quan sát người này, nhìn xem anh có thể mạnh miệng đến chừng nào.
“Tôi đã đói bụng .” Phỉ ngắn gọn hạ ra một chỉ thị.”Mang đồ ăn đến đi.”
Tức giận hoàn toàn hiện lên trên mặt Phương Tý Thần.
Cậu đừng hy vọng tôi sẽ trả lời: vâng, Phỉ thiếu gia. Phi? Cậu là đồ @#$%^*? Tự cho mình là giỏi sao . .
“Cậu đã lớn như vậy, tự mình làm đi.” Phương Tý Thần tức giận đến phát run.
A. . . Tức chết tôi, tử tiểu quỷ, tôi muốn cho cậu vừa khóc vừa chạy về Đức!
“Anh hiện tại là người giám hộ của tôi, loại thái độ này cẩn thận tôi đi kiện anh.” Phỉ thản nhiên trả lời, cơ hồ dùng một loại thái độ cười nhạo nhìn Phương Tý Thần.
“Câu cậu. . .” Bình tĩnh không nên sát sinh a?
Thế là, quan hệ phụ tử lần thứ hai tan vỡ.
Một giờ sau , đồ ăn nóng hầm hập ở trước mắt Phỉ.
“Nhìn không ra anh có thể nấu ăn.” Thật sự phải nhìn bằng cặp mắt khác a.
“Ăn liền ăn, nhiều lời để làm gì?” Phương Tý Thần thầm nghĩ phải bóp chết tên gây họa cho nhân gian này.
Kỳ thật chính mình cũng không phải chưa từng nghe thấy, tên tiểu tử trước mắt này là một thiên tài, nghiên cứu cái gì cũng có ảnh hưởng lớn với nhân loại, còn phát minh được trăm loại tân dược. . .
Nói như vậy, kỳ thật tiểu tử này cũng không phải là không tốt. . . . . .
“Này! Đồ ăn hơi nóng.”
Ý niệm tốt lành trong đầu lập tức bị xé nát,Phương Tý Thần thầm nghĩ dùng đao chém chết hắn đi.
. . . . . . quan hệ phụ tử lần thứ ba vỡ tan.
Hoàn chương 2
|
Chương 3
Phảng phất, đã có thể đoán được cuộc sống phía trước đầy bi thảm, rơi xuống trên người Phương Tý Thần.
Ai. . . Vì cái gì số mình hảo khổ a! ?
“Anh có khỏe không? Tiền bối. . . ?” Thanh âm đánh gãy suy nghĩ của Phương Tý Thần, giọng nói nhắc nhở bản thân anh đang ở công ty.
Thật đáng ghét a? Chính mình còn trẻ như vậy đã bị gọi là tiền bối . . .. . . . . .
Bất quá không có biện pháp, tiểu muội vừa gọi ta là tiền bối là người mới vào gần đây, đối nàng mà nói, bất luận kẻ nào đều là tiền bối.
“Tôi không sao. . . Ân, cô muốn tìm tôi sao?” Không muốn nhưng cũng phải cười , càng tăng thêm vài phần phiền não . ngày thứ hai tốt đẹp này, không nên làm tâm trạng tốt đẹp của mình tan biến.
“Ân, ta. . . Đây là tài liệu dự án mới. . .” Nàng có chút ý tứ không tốt.”Quản lí nói hy vọng ngài có thể xem một chút. . . Còn có. . . thỉnh ngài chỉnh lí!” Nàng nhanh chóng nói câu công đạo cuối cùng, vội vàng chạy đi, biến mất ở chỗ rẽ.
Gì a?
Phương Tý Thần thật không hiểu tâm ý của tiểu hài nữ này, chỉ cảm thấy nàng đối với mình có thái độ là lạ, còn chưa hiểu được là chuyện gì.
Kỳ thật đây cũng không phải là lần đầu tiên , chính là Phương Tý Thần quá trì độn, chỉ cần có nữ sinh đối tốt với anh, anh liền không muốn làm rõ tình huống. Ai. . . không phải là đơn thuần, mà là ngốc?
Bất quá mà nói thẳng ra, lấy khuôn mặt làm nữ nhân khuynh đảo của Phương Tý Thần, hơn nữa một bộ dáng mê hoặc vô hại tươi cười, lại là người chính trực, sao lại không có nữ nhân chủ động có thiện ý thích anh! Hơn nữa về phần anh hơn người, việc làm ngày càng thuận lợi, lại nghe đồn hắn sẽ lên làm quản lí tiếp theo. . . Ai! Cũng khó trách bị nhiều người quấn lấy.
Hiện tại bản thân bị vùi vào một đống hồ sơ, tựa hồ đem không khí thoải mái hôm nay đánh bay đi mất. Bất quá, như vậy vận rủi cũng không buông tha anh a.
“Tý Thần! Có thể hay không a! ? Tan tầm cùng nhau đi uống đi!” Đồng sự bước đến bên hỏi hắn.
“Không được, ” tưởng tượng về nhà sẽ gặp tiểu ác ma, nào có tâm tình đi uống rượu a! ?”Các cậu tự mình đi đi! Tôi làm xong còn bận việc. . .” Vô lực mà từ chối, nhưng mà kỳ thật trong lòng anh cũng cần cồn an ủi.
“Nga ~~~” thật là đại sự.”Cậu có việc gì a? Không phài là hẹn với bạn gái đi?” Đồng nghiệp xúc động hỏi, ở trong này, ai cũng biết Phương Tý Thần là người cô đơn, chỉ có một mình, hẳn là không bận việc gì đi.
Lời này vừa nói ra, lập tức làm cho mọi người chú ý.
“Gì a! ! ! Cậu có bạn gái ! ? Sao lại không nói sớm? ? ?” “Xem đi! Tôi đã sớm biết ngươi có! Cậu nên thành thật thú nhận đi!”
Tiếng la bao phủ lời biện bạch mỏng manh của anh: “Các người hiểu lầm a ~~~~” thật là! ! ! Những người này. . . rốt cuộc các người đang nói gì a! ? Tiểu quỷ chết tiệt! Đều là cậu hại tôi. . .
Lúc Phương Tý Thần còn không ngừng oán hận, mọi người đã sớm rút ra kết luận, khẳng định Phương Tý Thần đã kết giao một nữ nhân xinh đẹp, tất cả mọi người đang suy nghĩ.
“Tôi nói, các ngươi thật sự hiểu lầm! ! !” Đôi khi, lời nói đáng giá ngàn vàng a . .
Quan sát ánh mắt của mọi người, Phương Tý Thần nuốt tất cả những lời biện bạch muốn nói, anh cũng tin tưởng, từ nay về sau, anh cùng Phỉ không thể sống chung mái nhà.
Đáng chết! Anh muốn đem mọi khuất nhục hôm nay, đòi lại toàn bộ không phải, phải là đòi lại gấp bội trên người tên tiểu tử kia!
Hoàn chương 3
|
Chương 4
“Tôi đã trở về!” Phương Tý Thần xong công tác, bước vào nhà hướng bên trong kêu lên một tiếng.
Thật sự là buồn cười, chính mình từ đó đến giờ làm gì có thói quen này . . . ?
“Anh đã về rồi? Tôi đói bụng muốn chết!” Thân ảnh chậm rãi từ trong phòng bước ra, khoảng cách thu hẹp dần dần như đang muốn áp bách bản thân mình. Đột nhiên, Phương Tý Thần phát hiện một sự kiện, con anh. . . chiều cao của mình thật sự kém xa nó. . . . . .
Cũng chỉ có thể nhìn từ phía sau mới có thể nói anh còn là tiểu hài tử, Phỉ trưng ra vẻ mặt ủ rũ thúc giục làm buổi tối.
“Này uy uy! Anh ngẩn người làm gì a! ? Mau đi làm đi!” Không kiên nhẫn mà phải rống to, Phỉ thật sự không thể biết rõ ràng là người này đang suy nghĩ cái gì a, một công việc tốt lại không làm, lại đi đến một công ty quỷ quái mà làm, hơn nữa công việc phải tính tính toán toán, thật không biết cái đầu thông minh của anh dùng để làm gì!
Phỉ nhìn lại con người gấp gấp gáp gáp xuống bếp mà còn chưa kịp thay quần áo. Thật là? Có phải đúng là anh làm xong việc liền trở về nấu cơm không?
Lúc trước hắn chỉ là tùy tiện nói đại một chút, không nghĩ tới người này lại là làm thật.
Hắn thật sự muốn. . . Muốn làm ba ba a?
Khóe lên một mạt cười khinh miệt, Phỉ tựa vào bức tường nhìn Phương Tý Thần.”Tôi nói. . . .” Phỉ dùng hai tay ngăn trở hết thảy động tác của Phương Tý Thần.
Hắn. . . hắn muốn làm gì?
Phương Tý Thần từ nhỏ không quen cùng người khác tiếp xúc, rõ ràng còn cảm nhận được chính mình đang rất khẩn trương, anh không thích ứng được lui dần thân mình, ý đồ muốn thoát khỏi cánh tay của Phỉ.
Tuy rằng không chạm tới, nhưng là Phỉ vẫn là cảm giác được . Người này đang phát run.
“Anh làm việc xong liền trở về ?” Tuy rằng biết như thế, nhưng mà Phỉ một chút cũng không có ý tứ rời khỏi, ngược lại tiếp xúc càng lúc càng gần, hắn nghĩ phải xác định lại một việc.
“Ân? Đúng. . . Đúng vậy. . .” Hắn càng đến gần, chính mình càng run rẩy lợi hại hơn. Anh hoàn toàn không có biện pháp chấp nhận người khác tới gần. Hơn nữa, tuy rằng hai người đích thực là đứng gần nhau, nhưng hoàn toàn không có da thịt tiếp xúc cũng không làm tăng thêm cảm giác sợ hãi.
“Vì cái gì?” lại gần thêm một chút, Phỉ có thể càm thấy tiếng tim đập trong lồng ngực của người nọ.
“Tôi. . . Tôi phải gấp trở về nấu cơm cho cậu . . .” lại gần một chút, Phương Tý Thần biết chính mình nếu không tránh là không được , đến lúc đó cả người lại hư nhuyễn. Đáng chết! Hắn sao còn không tránh đi. . .”cậu như vậy sao tôi . . . . . . Sao nấu cơm? cậu. . . cậu tránh ra!”
Dùng hết khí lực toàn thân đẩy Phỉ ra, anh dùng tay chống đỡ thân thể của chính mình, há miệng to hô hấp.
Thật là. . . hắn có chứng bệnh sợ người a. . .
Kỳ thật đã sớm cảm giác được , hắn đối với mình luôn có khoảng cách, phòng mình giống như phòng trộm, Phỉ đã sớm nghi ngờ.
Chính là. . . hắn không biết lại nghiêm trọng như vậy
Phương Tý Thần lấy lại bình tĩnh, Phỉ nhìn lại bộ dáng của hắn, nhưng lại cảm thấy được. . . Có một chút mị thái. . . ?
Không có khả năng đi? Đối tượng chính là phụ thân của mình a! Chính mình sao lại có cảm giác cơ khát a, cũng không thể là với một người nam nhân mà còn là loạn luân a?
Phương Tý Thần cũng không biết trong lòng Phỉ đang hỗn loạn. Trong lòng anh đang nghĩ phải che dấu chuyện vừa rồi.
“Tôi vừa rồi có một chút hoảng hốt, bất quá đã muốn không có việc gì . Cậu ra phòng khách chờ cơm đi! Đừng ở chỗ này vướng bận!” Nếu cho hắn biết. . . kỳ thật bản thân mình rất sợ người, đại khái sẽ bị hắn cười chết đi! ?
Nhìn hướng Phỉ rời khỏi phòng bếp, Phương Tý Thần một lần nữa bắt tay vào làm cơm.
Thật thú vị. . . Hắn thế nhưng lại có loại bệnh này a. . . . . .
Việc xác định vừa rồi là ngoài ý muốn của Phỉ, trong lòng hiện lên một cái mỉm cười thật to. Nếu thể hiện trong lời nói. . . có thể nói trong cuộc sống tìm được niềm vui cũng không sai biệt cho lắm. . .
Hoản chương 4
|