Tuyệt Sắc
|
|
Chương 10
! ? Này. . . Này thật sự là. . .
Phỉ mở mắt, lại bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người.
Phương Tý Thần bình thường đều có quần áo giúp che đậy đi dáng người tinh tế nhưng hiện tại ở trước mặt hắn biểu lộ không bỏ sót. Anh hẳn là từ nhỏ ít vận động đi, thân thể non mềm tuyết trắng khiến Phỉ thiếu chút nữa là phun máu mũi. . .
“Anh. . . Anh đang làm gì?” Phỉ hổn hển quát, hắn cũng không nghĩ tới có phản ứng với phụ thân đang trần truồng của mình.
“Ha hả a ~ ra là cậu còn chưa ngủ sao?” Cảm thấy được đầu rất đau, giống như có cái gì không đúng. Kỳ thật rõ ràng biết chính mình uống rượu , làm chuyện kỳ quái, nhưng ngay lúc đó Phương Tý Thần chính là xuẩn a.
“Tôi vừa rồi đi tắm , nhưng là đã quên lấy quần áo.” Một bên nói một bên tùy tiện lấy kiện quần áo, cởi khăn tắm ra.
Hai chân thon dài chính thức hấp dẫn nửa người của Phỉ, cảm thấy thân thể nhanh chóng phát nhiệt mà đứng lên. Phỉ kinh ngạc nhìn thân thể của mình, thế nhưng thân thể này lại có phản ứng với một người nam nhân. Lúc còn ở Đức, không biết đã thượng qua bao nhiêu nữ nhân, nhưng cảm giác hoàn toàn kém hôm nay.
Trong lòng hắn rất rõ ràng hắn phải làm gì. Hắn muốn. . . hiện tại đem Phương Tý Thần cũng chính là phụ thân của mình áp lên giường làm yêu
Chính là hắn không thể!
Phương Tý Thần đang mặc quần áo hoàn toàn không biết trong lòng Phỉ đang đắn đo giãy dụa. Tuy rằng trong lòng anh cũng có một chút cảm giác không ổn, nhưng là. . . Hai người đều là nam nhân! Có cái gì phải xấu hổ?
Hắn nhìn lên áo sơ mi hỗn độn trên người Phương Tý Thần, ý muốn bình ổn dục hỏa trong lòng.
“Phỉ. . . tôi muốn ngủ. . .” Phương Tý Thần hơi hơi cười, đột nhiên cử động bỏ qua đứa con đang phát hỏa hướng phòng trong mà đi ngủ.
“Hôm nay cùng nhau ngủ đi!” Vừa nói vừa cài nút áo sơmi sau đó liền kéo Phỉ hướng giường mà đi. Đôi chân thon dài quấn lấy vòng eo của Phỉ, rồi sau đó liền tìm một tư thế thật tốt mà ngủ.
Đáng chết. . . Phỉ cố áp chế dục vọng của mình, vỗ vỗ lên mặt Phương Tý Thần. Nhưng mà, thật sự đang ngủ, vỗ sao anh cũng không tỉnh.
Trong lòng Phỉ rất rõ ràng, nếu còn ở lại trong nhà này, sớm hay muộn cũng có ngày hắn nhịn không nổi làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Ngày tiếp theo
“A ~~ cậu! ! !” Tỉnh lại, còn chưa kịp thích ứng, đã bị tình huống trước mắt dọa cho sợ muốn chết.
Chính mình dùng tư thế thẹn thùng, ôm lấy Phỉ trên mặt là biểu tình không kiên nhẫn, trên người chỉ mặt một cái áo sơ mi, đáng sợ chính là còn chưa cài hết nút. . . Này. . . đây là chuyện gì. . .
“Sao? Tỉnh rồi?” Phỉ trêu chọc nói. Đôi khi, Phương Tý Thần thật sự hận không thể hướng vào bản mặt tươi cười gian trá đó mà hung hăng chích điện hắn. . .
“Này! Anh có thể xuống rồi chứ? Đè tôi một đêm còn chưa đủ a?”
Phương Tý Thần lập tức nhảy xuống, xoay người sang chỗ khác mặc quần áo. Mặt đã muốn hồng đến bên tai . Anh hoàn toàn không rõ ràng vì cái gì phát sinh chuyện này, anh sợ hãi mở miệng: “Ngày hôm qua. . . là chuyện gì? Không phải tôi đi uống rượu cùng đồng nghiệp sao. . .”
Phỉ trừng mắt, căn bản không cần giải thích nhiều với anh.
“Hơn nữa, cậu cứ như vậy đem tôi. . . !” Phương Tý Thần lời nói kế tiếp căn bản là nói không được.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn xuẩn nam nhân.”Muốn làm rõ ràng. . .” Phỉ chậm rãi mở miệng.”Anh nhìn thấy tình huống này, ngày hôm qua là anh kéo tôi lên giường hay là tôi bắt buộc anh?”
Phương Tý Thần nhất thời á khẩu không trả lời được. Này. . . Điều này cũng đúng. . . . nếu là anh kéo hắn lên. . . Kia. . . ý tứ rõ ràng là hôm qua anh mang hắn lên giường sao. . .
Ánh mắt anh chậm rãi đối diện với ánh mắt của Phỉ.
Sao anh lại làm ra. . . Loại sự tình này?
Hoản chương 10
|
Chương 11
“Tôi nghĩ phải dọn ra ngoài.” Trong điện thoại, Phỉ không kiên nhẫn quát: “Giúp tôi tìm phòng ở!”
Người cùng hắn nói chuyện, chính là một trong những bác sĩ tham dự thực nghiệm năm đó, hiện tại công việc chủ yếu là thuyết phục Phương Tý Thần quay trở lại, ông phải động não suy nghĩ vì phúc lợi của chính phủ, nhưng mà Phương Tý Thần chán ghét cuộc sống như vậy hắn muốn dùng hai tay để kiếm tiền, trải qua một cuộc sống bình thường.
Mà lúc này, hắn còn kiêm luôn chức vụ bảo mẫu.
“Ác. . . ngươi cùng Phương Tý Thần đã xảy ra chuyện gì a?” Đầu bên kia điện thoại tỏ ra rất thân thiết. chính là Phỉ vẫn không thấy cảm kích.
“Tử lão nhân! Không phải chuyện của ông! Rốt cuộc có tìm giúp tôi không?” khẩu khí của Phỉ ác liệt tới cực điểm, nhưng mà người kia tựa hồ như đã quen .
“Phỉ. . . ngươi muốn ra ngoài. . . là không có khả năng a.” Lưu Kiên Quyết Sơn cười nhẹ, nói rõ ràng với Phỉ.”Chỉ có Tý Thần mới có thể hảo hảo quản ngươi, hơn nữa hắn là ba ba ngươi. . .”
“Câm miệng!” Đột nhiên rống to một tiếng, làm người bên kia điện thoại hoảng sợ. Không biết vì cái gì, hắn chính là thực chán ghét nghe đến cái danh từ đó.”Nói lại lần nữa xem thử!” giọng điệu lạnh lùng, làm cho Lưu Kiên Quyết Sơn thở dài một hơi. Muốn làm gì, phụ tử hai người đều là một cái dạng.
“Ngươi hảo hảo ở chung với Tý Thần đi.” Dù sao. . . vẫn là cùng huyết thống. Tuy rằng không rõ ràng lắm đã phát sinh chuyện gì, nhưng Lưu Kiên Quyết Sơn không để ý cho lắm, phụ tử thôi! Có cái gì mà để so đo đâu?
Ba! Nghe tới đó, Phỉ trực tiếp treo điện thoại.
Vậy là phải cùng Phương Tý Thần ở cùng một chỗ
Hai ngày vừa qua, Phương Tý Thần cảm thấy được có điều lạ.
Không thể nói rõ ra, nhưng lúc đó anh cùng với Phỉ, quả thật có một chút xấu hổ. giống như có một bức tường vô hình đang tồn tại, làm cho Phương Tý Thần cảm thấy được cả người không được tự nhiên.
Anh cùng Phỉ ăn cơm, đều là cúi đầu im lặng mà ăn, cảm giác rất nặng nề. Nhưng là. . . trải qua sự tình lần đó, anh thật sự không biết làm sao nói chuyện .
Vậy. . . tùy tiện tìm một đề tài nói đi!
“Cái kia. . . cậu gần đây có tốt không?” lời vừa nói ra, anh liền hiểu được mình đang nói về vấn đề ngốc như thế nào. Anh thực hận không thể đem những lời vừa nói nuốt trở về.
“? ý tứ gì?” Phỉ buông dĩa ăn, nhìn nam nhân đang quẫn bách trước mặt.
“Không. . . Không có, tôi chỉ là muốn nói. . . cậu đến nơi này lâu như thế, ở có quen hay không. . .” hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của mình, lời nói ngốc như thế cũng có thể nói ra.
Phỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái.”Hoàn hảo.”
Một câu, trên bàn lại lâm vào trầm mặc.
Thật là, hảo xấu hổ!”Ách. . . Hôm nay thời tiết không tồi. . .” giây sau, anh lại nói ra lời nói ngu xuẩn tiếp theo khiến bản thân cảm thấy đi tự sát cho rồi.
Đều tại tên tiểu Vương đáng ghét! Nói với anh khi không có đề tài thì hãy nói những lời này. . . Hại anh thốt ra. . .
Lần thứ hai buông dĩa ăn.”Anh. . . Rốt cuộc muốn nói gì?” Hắn thật sự không biết Phương Tý Thần rốt cuộc muốn làm gì
Nhìn người trước mắt dang đó mặt, Phỉ thở dài.
“Tôi đi ra ngoài một chút.”
Hoàn chương 11
|
Chương 12
Kết quả, vừa ra khỏi cửa chính là đi liền 5 tiếng đồng hồ. . .
Đợi cho Phương Tý Thần nghe được tiếng mở cửa, đã là hai giờ sáng . Nhu nhu ánh mắt mệt mỏi, anh nghĩ vẫn còn may vì Phỉ không để cho anh đơi đến sáng, anh vốn nghĩ sẽ chờ rất lâu a.
“Phỉ. . . ?” thấy Phỉ đi vào, Phương Tý Thần nhẹ nhàng nắm lấy áo hắn.”Cậu đi đâu ?”
Thật kinh ngạc không thể tưởng được, lúc Phỉ bước vào nhà còn tưởng rằng Phương Tý Thần đã ngủ. Phương Tý Thần trước kia chưa từng ngủ muộn, còn bị hắn cười nhạo là cục cưng ngoan. Phương Tý Thần là đang đợi hắn sao?
Vì chuyện này, trễ như vậy mà anh còn chưa ngủ?
“Phỉ. . . ?” thấy hắn ngẩn người, Phương Tý Thần lại gọi thêm một lần.
“Tôi đi ra ngoài. . . Đối với anh mà nói, thật sự là chuyện quan trọng sao?” không muốn bản thân bị tình dục điên cuồng sai khiến, Phỉ thản nhiên mà trả lời
Kỳ quái. . . rõ ràng đã phát tiết rồi, sao hiện tại nhìn đến hắn vẫn còn muốn. . . . . . ?
“Tôi sẽ lo lắng cho cậu.” Chua sót nói, Phương Tý Thần cảm thấy thật khó. Đột nhiên có một người bước vào quấy rầy cuộc sống của anh, chính anh cư nhiên đối với người này cũng quan tâm. . . nhưng mà người này thế nhưng một chút cũng không cảm kích.
Tựa hồ anh làm như thế cũng là đương nhiên, chính mình rất xấu trong mắt anh. . .
“Tôi tự biết chiếu cố chính mình.” Phỉ bỏ tay anh ra, lạnh nhạt gấp bội nói.
Ngửi được mùi hương thản nhiên trên người Phỉ khiến Phương Tý Thần nhăn mũi.”Cậu. . . Cùng nữ nhân cùng một chỗ. . . ?” Thật sự là không thể tin được. . .
Hắn phát hiện ?”Vậy thì như thế nào?” Phỉ đột nhiên cử động, bắt lấy tay Phương Tý Thần.”Đúng vậy. . . Tôi tùy tiện ra ngoài, còn có nữ nhân theo tôi lên giường. . vậy thì sao?”
Phải không. . . ?
Nhìn bộ dáng bất cần của Phỉ, Phương Tý Thần cảm thấy được tâm đau, rất đau, như vậy. . chính mình thức trắng đêm chờ hắn là để làm gì?
Chính mình. . . Thật sự là một cái đại ngốc a!
Thấy được trong mắt anh đầy tịch mịch, tâm của Phỉ như bị ai hung hăn nhéo một chút, nhưng là. . . không thể an ủi anh, ngay cả dũng khí ôm lấy anh cũng không có
Chính mình. . . thật sự là một người nhát gan!
“Ngươi như vậy, không tốt. . .” Phương Tý Thần miễn cưỡng bài trừ cảm xúc, lệ thiếu chút nữa liền rơi.
“Đừng động tôi. Không liên quan tới anh!” hét một câu, cửa phòng liền đóng lại trước mắt Phương Tý Thần. Lệ cũng thuận theo đó mà chảy xuống.
Đúng vậy. . . Chính mình đối hắn mà nói, rốt cuộc là cái gì? Là một người xa lạ. . . hắn là khách trọ, đơn thuần chỉ là người ở chung. . . ?
Phương Tý Thần cũng chậm chậm bước đi thong thả trở về phòng, ôm lấy đầu, không ngừng suy nghĩ.
Cuộc sống kế tiếp, Phương Tý Thần cảm giác được Phỉ đang trốn tránh anh. Sau khi lên làm quản lí dù có bận rộn hơn nhưng anh mỗi ngày đều đúng giờ trở về nhà. Nhưng thời điểm anh về nhà, Phỉ đã sớm đi , đến nửa đêm mới trở về; thời điểm anh đi, Phỉ lại ngủ trong phòng, một cơ hội nói chuyện thế nhưng cũng không có.
Điều này làm cho Phương Tý Thần có điểm khó chịu. Cho dù trong lòng của Phỉ anh là một người xa lạ, cũng không cần biến thành như vậy đi
Phỉ. . . Rốt cuộc cậu suy nghĩ gì. . . ? Anh thật sự không rõ.
Ăn một ít đồ ăn đơn giản, Phỉ thật sự thấy tịch mịch. .Phương Tý Thần nhìn căn phòng trống trơn, một người ăn cũng thật là chật vật. . .
Nếu anh cùng Phỉ nói chuyện. . ? Anh tin tưởng, thế giới này chắc hẳn không có trời sinh là kẻ thù . Hẳn là vậy đi.
Hoàn chương 12
|
Chương 13
“Người kia. . . chính là quản lí mới sao?”
Nam nhân nghe hỏi thoạt có chút sợ hãi: “Đúng vậy. Tiểu thư. . . Hắn gọi Phương Tý Thần, mới tiền nhiệm được vài ngày” Đương nhiên sợ hãi , ở trước mặt hắn là thiên kim của chủ tịch, tùy tiện một câu, sẽ làm cho hắn không có cơm ăn a.
“Thực trẻ!” Kỉ Lễ Chi hơi phỏng chừng một chút, nam nhân trước mắt bất quá cũng hai hai, hai ba mà thôi. Tối trọng yếu chính là bộ dáng rất tốt, biểu tình nghiêm túc cũng là loại hình mà nàng thích.
“Quyết định !” Kỉ Lễ Chi như là đang nói cho chính mình nghe.
“A?”
“Làm việc ở đây!”
Tí tách tí tách. . .
Thanh âm của đồng hồ báo thức. . .
Phương Tý Thần không muốn đi ngủ. Thanh âm của đồng hồ báo thức cho tới bây giờ cũng làm cho người khác không muốn ngủ.
Ngày mai được nghỉ, Phương Tý Thần liều chết cũng muốn đợi Phỉ về nhà. . . nhà? Nơi này còn giống nhà sao? Với hắn mà nói, có lẽ chỉ là khách sạn giá rẻ mà thôi.
12 giờ. . .
Rạng sáng một giờ . . Quỷ mở cửa. . . . . .
Rạng sáng 2 giờ. . .
Rạng sáng 3 giờ. . . A! Phải đóng cửa. . .
Ba giờ bốn mươi, Phương Tý Thần đã tiến vào trạng thái bán mê.
Đột nhiên có tiếng khóa mở cửa, khiến anh từ trong u linh tình dậy. Là Phỉ đến! Lúc này anh ngược lại có chút giật mình, nghĩ muốn giả vờ tự nhiên một chút.
Nháy mắt cửa đã mở ra, hai người giật nảy mình.”Không ngủ?” Phỉ thản nhiên nói, Phương Tý Thần lại cảm thấy được như là trách cứ bình thường.
“Tôi. . . Chờ cậu. . .” Phương Tý Thần mặt đỏ lên, giờ này khắc này, hắn cảm thấy được chính mình giống như học sinh tiểu học.
Hắn đoán được.”Làm gì a?” Phỉ đi vào cửa, hướng sô pha ngồi xuống. Kỳ thật không cần nói hắn cũng đoán được.
Phương Tý Thần hít một hơi, ngay cả chính mình cũng không phát giác.”Tôi suy nghĩ. . . cậu vì cái gì trốn tôi!” điều này anh suy nghĩ thật lâu điều gì có thể lý giải anh đều nghĩ tới chính là không ra đáp án.
Phỉ nghĩ một chút, điều gì tới cũng phải tới.”Anh muốn biết tôi vì cái gì trốn anh?” hắn thì thào nói, hắn biết giả ngu bất quá chỉ là lừa mình lừa người.
Anh nhất định phải biết? Có trời mới biết bản thân đã nhịn bao lâu. . .
“Nói cho tôi biết.” Nói đi! Dù là lời nói tàn khốc anh cũng đã chuẩn bị tâm lý đón nhận
Thật là nhịn không được , hắn muốn biết liền nói đi! Phỉ đột nhiên đứng lên, nắm lấy cổ tay Phương Tý Thần.”Được! Tôi nói cho anh. . . Tôi đối với anh. . . phụ thân thân sinh của tôi, tôi muốn anh! Tôi rất muốn anh!”
Phỉ nghĩ rằng khi nói ra thì người nọ liền hiểu được , nhưng Phương Tý Thần lại hung hăng ngây ra một lúc.
Hắn biết Phỉ đang nói đến chuyện không tầm thường, nhưng mà nhất thời không biết phải làm sao
“A. . . Ý của cậu là. . .” Phương Tý Thần quay đầu đi, muốn từ vẻ mặt của Phỉ mà tìm ra chút manh mối.
Chịu không nổi !
Phỉ hung hăn giữ chặt và hôn Phương Tý Thần. Hắn phải làm thật người này mới hiểu được
Phỉ đối hắn. . . Là loại cảm tình này. . . ?
Hoàn chương 13
|
Chương 14
Hôn rồi đột nhiên áp chế, anh cơ hồ đình chỉ khả năng suy nghĩ.
Theo bản năng mà phản kháng làm cho Phỉ có chút hờn giận. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay Phương Tý Thần, cảm thấy rõ ràng người trong lòng đang run rẩy.
Thật là, thiếu chút nữa hắn đã quên, ba ba đáng yêu này còn có căn bệnh sợ hãi trong người. . .
“Phỉ. . . ?” Phương Tý Thần thật sự chịu không nổi , toàn thân anh đều run rẩy lợi hại, căn bản không có khí lực phản kháng, cứ như vậy mặc cho Phỉ ôm chặt, sờ loạn da thịt anh.”Không cần, buông . . Buông ra. . .”
Âm điệu mê người làm cho dục vọng của Phỉ lại chậm rãi lên cao, hắn không kiên nhẫn kéo quần áo của Phương Tý Thần, hôn lên ngực anh
Thật mẫn cảm. Phản ứng cực hạn như vậy làm cho Phỉ càng muốn nhiều hơn.
“Phỉ. . . Không cần a, chúng ta đều là nam nhân. . .” Không hiểu, anh không hiểu vì cái gì lại biến thành như vậy, hảo nan kham, bị chính đứa con của mình ôm chặt như vậy. . . anh cắn môi, không để rên rỉ thoát ra.”Như vậy là loạn luân a!”
Phải không?
“A. . . !” biểu tình mê người như vậy,Phỉ căn bản nhịn không được, cởi quần anh ra, gắng gượng không được nữa liền tiến thẳng vào bên trong hắn.
Đau quá. . . Phương Tý Thần cơ hồ đau ra nước mắt.
“Nếu đều là nam nhân thì đâu có quan hệ gì với loạn luân ?” hai tay Phỉ nhu nhu lộng lộng ngực của Phương Tý Thần, làm cho Phương Tý Thần chỉ có thể cúi đầu thở dốc.”Tôi không muốn.”
Thực cố gắng chờ cho anh quen dần, chậm rãi mà làm cho người trong lòng có cảm giác mà phát nhiệt đứng lên. Cắn nhẹ các điểm mẫn cảm trên người Phương Tý Thần, kinh ngạc nhìn thân thể so với nữ nhân còn mẫn cảm hơn của anh.
“Anh tốt nhất phải phối hợp một chút, bằng không tôi cam đoan ngươi sẽ đau chết. . .” nâng hai chân thon dài lên, Phỉ bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“Ô. . .” Phương Tý Thần rất thống khổ nhìn hắn, mong muốn có thể đình chỉ sự tra tấn này.
Vẫn là thực nhanh, Phỉ lại sờ hạ phúc của anh.”Ân. . . Phỉ. . . .” bị khiêu khích, con ngươi diễm lệ nhiễm đầy tình dục, cơ thể bắt đầu phát nhiệt dựng thẳng lên.
Biết anh có cảm giác,Phỉ tiến thẳng vào trong, không còn nghe được kêu to thống khổ của hắn mà thay vào đó là rên rỉ không thể khắc chế được.
Anh thật là nam nhân sao. . . ? Xúc cảm thật tốt . .
Hung hăng vào trong, Phương Tý Thần không cần nói cũng phối hợp mà nâng cao thân mình, Phỉ đè anh ngã vào sô pha, tác cầu nhiều hơn.
“Ân. . . Phỉ. . . Phỉ!” vừa lòng nghe anh gọi tên của mình, Phỉ lộng càng sâu, Phỉ không biết mình là một người kiên nhẫn như thế bằng không cũng sẽ không chờ đến bây giờ mới thượng
Hôn lên mắt anh, Phương Tý Thần cũng cuồng loạn mà đáp lại ,Phỉ hoàn toàn không thể tự hỏi, trước nay chưa từng có kích thích khiến hắn đã quên cơ thể Phương Tý Thần đặc biệt mẫn cảm, lại là lần đầu tiên, căn bản không nên làm lâu như thế.
Chính là như vậy, nhưng kiềm lòng không được vẫn tiếp tục xâm nhập, bất kể hậu quả.
Hoàn chương 14
|