Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
|
|
139: Lễ vật khủng bố (thượng)
Một chiếc nhẫn, cùng một bàn tay giả.
Khó khăn lắm mới xếp hết quần áo vào tủ được, đang định đóng tủ lại thì Quan Miên bất ngờ nhìn thấy Tuyết Sơn đang đứng cách đó mấy bước và nhìn chằm chằm vào mình. Quay đầu lại nhìn vào tủ quần áo, cậu buồn bã nhận ra giờ đây nó đã chật kín đến mức con ruồi còn chê hẹp, vậy nên đành bỏ ý định trốn vô tủ, lặng lẽ đóng tủ lại rồi bình tĩnh nhìn Tuyết Sơn.
Tuyết Sơn thử nhón chân chân trước ra bước một bước nhỏ.
Quan Miên lùi lại nửa bước.
Tuyết Sơn chầm chậm co cái chân vừa thò ra nhưng chưa đặt được bước nào lại rồi nhìn cậu bằng ánh mắt vô tội.
Thật ra Quan Miên biết nó đúng là vô tội, từ lúc quen nhau tới giờ hình như đều do nó nhường Quan Miên khiến cậu cảm thấy chính cậu mới là thú cưng. Tuy biết thế nhưng nỗi sợ đeo bám xưa nay không thể nào dễ dàng khắc phục như vậy, bằng không cả thế giới chẳng còn ai bị bệnh tâm lý.
Trước khi dọn qua cậu từng cân nhắc về con mèo này, nhưng xét thấy trước giờ hai bên vẫn mạnh ai nấy sống, không động chạm tới nhau nên cậu cho rằng chuyện đó không quan trọng mấy. Giờ đây xem ra thực tế chứng minh một chuyên gia phân tích số liệu khi bị tình cảm chi phối, khả năng phân tích khách quan sẽ giảm sút đáng kể!
Ít nhất với tình hình bây giờ, con mèo to tướng như vầy tuyệt đối không thể phớt lờ được!
Một thú một người, một cao một thấp cứ thế nhìn nhau chằm chằm cho đến khi Bạch Anh Tước quấn khăn tắm xuất hiện.
Bạch Anh Tước cúi xuống ôm Tuyết Sơn lên, vuốt ve lông nó và cười bảo Quan Miên: “Em đi tắm không?”
Quan Miên lập tức mở tủ lấy bộ đồ ngủ duy nhất vào phòng tắm.
Bạch Anh Tước có cảm giác khi lướt ngang qua mình, Quan Miên cố ý tránh ra thật xa. Anh cúi đầu nhìn chú mèo đang ngoan ngoãn nằm trên tay mình, nhỏ giọng cười hỏi: “Nè, mày nói xem nên nhuộm lông mày trắng cậu ấy có thích mày hơn đôi chút không nhỉ?”
Tuyết Sơn lười nhác liếc anh một cái.
Bạch Anh Tước cười nói tiếp: “Cũng đúng, cậu ấy không hề yêu cầu tao phải mặc đồ màu trắng. Vậy nên tao không cần nhuộm lông của mày mà phải cạo sạch để mày phô bày cơ thể mơn mởn nhé?”
Tuyết Sơn không hiểu anh đang nói gì nhưng thấy anh cười quá vui vẻ, nó bèn lấy đầu cọ vào tay anh.
Bạch Anh Tước tiếp tục dụ dỗ: “Không tin à? Cậu ấy thiệt ra nhìn thấy cơ thể tao xong mới…”
Cửa phòng tắm bất thình lình bật ra.
Bạch Anh Tước tiện tay thả Tuyết Sơn xuống đất, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì?”
Tuyết Sơn nhìn anh đầy vẻ trách móc rồi nằm sấp xuống đất.
Quan Miên đáp: “Tôi quên mang khăn tắm.”
“Có cái mới nè.” Bạch Anh Tước bước vào phòng tắm và trở tay đóng cửa lại.
Quan Miên liếc anh.
Bạch Anh Tước ngồi bên bồn tắm trông rất nhàn rỗi và cười nói: “Bồn tắm nhà anh rộng lắm.”
“Ừm.” Quan Miên đặt tay lên áo sơ mi, “Khăn để đâu?”
Bạch Anh Tước tỉnh bơ nhìn cậu, lấy kích cỡ mắt bình thường khi anh nhìn người khác làm chuẩn thì mắt của anh hiện tại đang mở to quá mức trung bình, “Chốc nữa anh chà giúp em.”
Quan Miên nhanh chóng cởi cúc áo ra, hờ hững nói: “Trưa nay đã vận động rồi.”
Bạch Anh Tước nhìn cậu thản nhiên cởi hết áo rồi đến quần, ánh mắt bỗng chốc trở nên vô cùng… tế nhị.
Quan Miên đang ***, cậu không thể nào bình tĩnh như Bạch Anh Tước, vì vậy cổ cậu và hai tai từ từ đỏ lên, không để Bạch Anh Tước kịp thưởng thức kỹ đã vội bước vào bồn tắm.
Bạch Anh Tước cười nói: “Anh chà lưng cho em.”
Quan Miên liếc xéo anh rồi xoay người lại dựa vào thành bồn tắm và đưa lưng ra.
Bạch Anh Tước hớn hở lấy khăn nhẹ nhàng chà lưng cho cậu.
Quan Miên thoải mái rên khẽ, mắt cậu híp lại, thuận miệng hỏi gì đó: “Mới à?”
“Không.” Bạch Anh Tước nói: “Có xem như là gián tiếp gần gũi da thịt không nhỉ?”
Quan Miên đáp: “Ừ, thế anh muốn lấy thân báo đáp không?”
Tay Bạch Anh Tước khựng lại, anh cười khổ nói: “Chắc sắp rồi.”
Quan Miên mở mắt ra tỏ vẻ ngờ vực.
“Ban nãy cô họ hai gọi điện thoại đến.” Bạch Anh Tước nói: “Hôm nay tình cờ cô muốn kiểm tra sức khỏe tổng quát, bác sĩ gia đình tiện đường ghé nhà họ một chuyến, họ tự nhiên tán gẫu cả buổi, bác sĩ vô tình kể lại lịch trình nguyên ngày của mình cho họ nghe…”
Quan Miên nhướng mày.
Bạch Anh Tước nói: “Nếu em để bụng anh có thể kiện vị bác sĩ đó, có thể ông ấy sẽ bị treo bằng một năm vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp.” Thật ra người càng muốn khởi tố vị bác sĩ đó là anh, vì cô họ hai trong điện thoại có ám chỉ, vị bác sĩ nọ trước mặt cô họ hai đã bày tỏ quan ngại sâu sắc về mặt kỹ thuật của anh.
Quan Miên hỏi: “Có hậu quả trực tiếp không?”
Bạch Anh Tước cười bảo: “Chuyện kết hôn bị đăng báo thì sao?”
Quan Miên đổi tư thế rồi nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Không sao.”
Khóe miệng Bạch Anh Tước hơi nhoẻn lên, “Ồ? Em tính cầu hôn anh?”
Quan Miên nói: “Không…” Đột nhiên cậu mở bừng mắt ra.
Bạch Anh Tước đã cởi khăn tắm của mình ra, dùng hai tay vuốt ve lưng cậu rồi từ từ mò mẫm lên trên.
Hai điểm mẫn cảm trước ngực bị anh vuốt ve, Quan Miên lập tức có phản ứng. Cậu quay ngoắt lại bắt lấy tay anh, ôm hờ vào anh để kéo anh qua.
Bạch Anh Tước phối hợp nhịp nhàng, đạp nhẹ ra sau để người ngã vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe!
May mà bồn tắm đủ rộng cho hai người nằm.
Bạch Anh Tước vừa ngã vào nước đã bị Quan Miên vồ lấy hôn ngấu nghiến.
Quan Miên lần này hôn rất mạnh mẽ, một tay ôm chặt lấy anh, tay còn lại lần mò xuống dưới.
Bạch Anh Tước đủ hơi nên để mặc cậu hôn điên cuồng.
Tay Quan Miên chạm vào nơi đó, phát hiện nó đã có phản ứng thì đột ngột buông tay và bước ra khỏi bồn tắm.
Bạch Anh Tước trồi khỏi mặt nước, vuốt mặt, vừa thở hổn hển vừa nhìn cậu một cách khó hiểu.
Quan Miên lấy khăn tắm của anh thản nhiên quấn quanh người mình, “Vết thương của tôi vẫn chưa lành.”
Bạch Anh Tước ngẩn ra rồi phá lên cười.
Quan Miên mặc kệ anh và tự mình tắm rửa.
Bạch Anh Tước nhìn xuống mặt nước, bất đắc dĩ nói: “Sống chung thì phải chia ngọt sẻ bùi.” Dù sao cũng đã ướt nhẹp, thôi thì cứ tắm lại lần nữa, nhưng lần này anh rất ngoan ngoãn tắm rửa và không chọc ghẹo gì Quan Miên nữa.
Hai người yên ổn tắm rửa xong xuôi rồi mở máy quét dọn tự động để nó thu xếp lại phòng tắm.
“Tắm uyên ương kiểu này hại sức khỏe ghê.” Lúc bước ra, Bạch Anh Tước còn than thở một câu như vậy.
Quan Miên không nói tiếng nào, lẳng lặng trèo lên giường đi ngủ. Hôm qua nghỉ ngơi không đủ, hôm nay lại phải tiêu hao thể lực, chịu đựng được tới giờ đã là cực hạn của cậu.
Bạch Anh Tước chỉnh đèn tối lại, thuận tay vớ áo choàng khoác vào người rồi đến phòng làm việc.
Dù tư liệu Cốc Thi Vận và tin tức Quan Miên cung cấp khiến anh hiểu rõ hơn những điều mờ ám ở Du Thị nhưng không đủ để anh đưa ra quyết định dứt khoát, ít nhất trước mắt vẫn chưa. Chưa nói đến quan hệ dây dưa nhùng nhằng giữa Đảng Cải cách và Tập đoàn Thịnh An, tư liệu Cốc Thi Vận đưa ra chỉ là việc vận hành tiền bạc từ một phía, không hề có ghi chép nào về phần thu nhận của Đảng Cải cách, đến lúc đó chỉ cần Đảng Cải cách đẩy một tên bù nhìn ra gánh tội thì chuyện này có thể giải quyết qua loa. Về phần Du Thị tuy bị tổn thất nặng nề nhưng có Đảng Cải cách chống lưng, chỉ cần giữ lại được hạt giống là lại có thể đâm chồi nảy lộc.
Nếu muốn lật đổ họ triệt để ít nhất cần nắm trong tay sổ sách hoàn chỉnh, như Quan Miên từng đề cập, ví dụ như Đảng Cải cách vận hành số tiền đó thành quỹ riêng, ngày tháng, nhân vật liên quan, số tiền… Không được thiếu thứ nào. Nhưng anh có thật sự cần phải đào bới tận gốc rễ của họ lên như vậy không?
Một khi chuyện này phơi bày, có thể tưởng tượng hình ảnh Đảng Cải cách xây dựng trong lòng nhân dân sẽ sụp đổ hoàn toàn, dù là thay đổi toàn bộ Đảng viên cũng không thể cứu vãn. Những đảng phái khác sẽ mượn cơ hội tiêu diệt Đảng Cải cách!
Hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vấn đề này lại quay về với mối lo của anh ban đầu: Quan hệ giữa Đảng Cải cách và Tập đoàn Thịnh An.
Thân là một trong ba trụ cột của Đảng Cải cách, Tập đoàn Thịnh An tuy bấy lâu nay không tham gia vào việc hối lộ nhưng cũng xem như hợp tác lâu dài. Những chính sách ưu đãi do Đảng Cải cách thông qua khiến bên anh thu được nhiều lợi nhuận, sau đó trích một phần lợi nhuận hỗ trợ tài chính cho các hoạt động của Đảng Cải cách, quả thật là lợi ích và thiệt hại giữa đôi bên liên kết rất chặt chẽ.
Một khi Đảng Cải cách sa lưới, Tập đoàn Thịnh An dù có trong sạch nhưng vẫn sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề về mặt làm ăn và danh dự. Thời nay, nếu tập đoàn lớn không nhận được sự ủng hộ của bất cứ đảng phái nào sẽ rất dễ bị những tập đoàn khác đàn áp. Thực lực của Tập đoàn Thịnh Anh có thể nằm trong top năm của cả nước có một nguyên nhân quan trọng chính là được Đảng Cải cách chống lưng.
Đây vẫn chưa phải là trường hợp tệ nhất. Chuyện càng tệ hại hơn là nhà họ Bạch cùng Đảng Cải cách quan hệ thân thiết, nếu Đảng Cải cách xảy ra chuyện, nhà họ Bạch cũng phải lao đao…
Bạch Anh Tước nhịn không được lại châm thêm một điếu thuốc. Đây là thuốc điện tử mô phỏng theo mùi vị của thuốc lá thật nhưng không nhả khói nên chẳng gây ảnh hưởng gì đến sức khỏe, hơn nữa còn pha thêm chút vị bạc hà giúp người ta bình tĩnh lại mỗi khi căng thẳng.
Đầu thuốc là ánh lửa giả đỏ mập mờ, lập lòe trong bóng đêm theo từng hơi anh rít vào.
Sáu giờ sáng, trời vẫn còn tờ mờ.
Quan Miên đáng lẽ ra vẫn đang chìm trong mộng đẹp nhưng lại bất thình lình bật dậy. Tuyết Sơn đang nằm cuộn tròn bên chăn của cậu, dùng người nó ủn vào chân cậu và ngẩng đầu nhìn Quan Miên đầy vẻ vô tội. Ánh mắt đó như là muốn hỏi: Sao thế?
Cả người Quan Miên cứng đờ một lúc thật lâu, mãi đến khi Bạch Anh Tước thò tay ra ôm nó vào lòng.
Quan Miên chầm chậm nằm xuống.
Không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy…
Cậu không ngừng thôi miên bản thân.
Bạch Anh Tước hôn cậu một cái, hàng mi run khẽ của cậu khiến anh thấy ngứa ngáy trong lòng.
Quan Miên mở mắt ra nói: “Tôi thấy… Chúng ta vẫn nên giữ không gian cá nhân.”
“Ừm.” Bạch Anh Tước nghiêng qua nhào lên người cậu, cúi đầu hôn thật sâu lên môi của cậu.
Quan Miên đẩy anh ra, đang định giở chăn bước xuống giường thì mu bàn tay chợt thấy có gì mềm mềm ấm ấm chạm vào, liếc xuống quả thật bắt gặp Tuyết Sơn đang ghé đầu lên tay cậu, cả người ép sát vào cậu và ngoan ngoãn kêu một tiếng meo nịnh nọt.
Bình tĩnh rụt tay lại.
Quan Miên tự cổ vũ bản thân. Nhưng cậu vừa cử động, đầu Tuyết Sơn cũng nhúc nhích, nó áp vào cánh tay cậu rồi nằm lăn ra.
Thấy cậu cứng đờ như pho tượng, Bạch Anh Tước lập tức ngồi dậy, thò tay toan ẵm Tuyết Sơn đi thì bất chợt nghe Quan Miên nói: “Khoan.”
Ngón tay đang bị Tuyết Sơn đè khẽ nhúc nhích.
Tuyết Sơn không có phản ứng.
Quan Miên trở tay và khều nhè nhẹ lên bụng Tuyết Sơn.
Đôi tai nhỏ của Tuyết Sơn run lên, nó nhìn cậu và kêu lên một tiếng thoải mái.
“Nó… xù xù mượt mượt.” Cả buổi trời Quan Miên mới thốt ra được bình luận.
Bạch Anh Tước nhịn không được cười nói: “Ừ, lông nó dài mà.”
Quan Miên không để lý lời chọc ghẹo của anh, cậu vươn một tay ra đặt nhè nhẹ lên mình Tuyết Sơn rồi dịu dàng vuốt ve nó.
Tuyết Sơn ngoan ngoãn để cậu vuốt, nó còn lập tức ưỡn bụng ra để cậu vuốt sướng tay hơn.
Vuốt ve thật lâu, cả người Quan Miên dần thả lỏng hơn, cậu nhẹ giọng nói: “Hồi nhỏ tôi từng nhìn thấy một con mèo lông xù đáng yêu lắm. Tôi mải chơi với nó, chơi được một lúc… Nó tự dưng cắn tôi rồi… bỏ chạy.”
Bạch Anh Tước hỏi: “Cắn? Không phải cào?”
“Cắn!” Quan Miên trả lời chắc như đinh đóng cột.
Bạch Anh Tước nói: “Trong mơ em đã làm gì nó?”
Quan Miên mù mờ đáp: “Đâu có làm gì nó… đâu nhỉ?” Cậu cũng không chắc lắm.
Bạch Anh Tước vuốt đầu cậu, phì cười bảo: “Có lẽ là… Em nằm mơ đó.”
“Nhưng mông đau thật mà.”
“Ồ, thì ra là mông…” Cuối cùng Bạch Anh Tước hết nhịn nổi phải phá ra cười.
Quan Miên lườm anh một phát nao lòng.
Bạch Anh Tước cũng cảm thấy cười trên nỗi đau của người khác là chuyện hết sức dã man nên anh quyết định… Quay sang hướng khác cười tiếp.
Quan Miên vuốt Tuyết Sơn một lúc nữa rồi đột nhiên nhíu mày hỏi: “Lúc mình ngủ nó sẽ nhảy lên giường à?” Cậu nhớ rõ ràng hôm qua nó không có trong phòng.
Bạch Anh Tước quay lại thề thốt: “Yên tâm. Bất cứ lúc nào anh cũng thề chết bảo vệ mông em!”
Tuy nhắc đến chuyện đau khổ thời niên thiếu nhưng tiến triển trong mối quan hệ giữa cậu và Tuyết Sơn khiến tâm trạng Quan Miên khá tốt, thậm chí còn tự mình vào bếp luộc hai quả trứng. Vì quan tâm đến sức khỏe của người yêu, Bạch Anh Tước đã tỉnh bơ giành xử lý luôn cả hai quả.
Quan Miên lại đi cho mèo ăn. Dù lúc nó đến gần, cả người cậu không tự chủ được cứng đờ trong chốc lát nhưng cậu nhanh chóng khắc phục nỗi sợ hãi của mình, cố gắng đứng đợi nó ăn hết rồi vuốt ve nó. Cậu cảm thấy dường như mình thích cái cảm giác mượt mà mềm mại khi vuốt Tuyết Sơn mất rồi.
Bạch Anh Tước cười bảo: “Thiệt ra vuốt ve anh cũng sướng tay lắm nè.”
Quan Miên nói: “Trên người anh chẳng có bao nhiêu lông.”
Bạch Anh Tước ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có cần anh đi cấy thêm lông ngực không?”
Quan Miên nói: “Nếu là lông của Tuyết Sơn thì còn cân nhắc được.”
Bạch Anh Tước cười nói: “Anh chẳng sao đâu, sợ Tuyết Sơn trụi thôi.”
Nghe thấy tên mình, Tuyết Sơn lười nhác ngẩng đầu lên nhì, sau đó lại rúc vào dưới tay Quan Miên. Với nó mà nói, sự nỗ lực ròng rã mấy tháng trời rốt cuộc được đền đáp xứng đáng, thành quả này đáng quý biết bao nên phải cố gắng trân trọng và hưởng thụ.
Vì vậy, Quan Miên tiếp tục vuốt ve, Tuyết Sơn tiếp tục được vuốt ve, còn Bạch Anh Tước… bị ra rìa.
Tin Quan Miên từ chức dần dần lan truyền, đồng nghiệp lần lượt đến chia tay với cậu. Có vài cô gái còn cố ý chuẩn bị quà cho Quan Miên, Quan Miên mở ra xem thử, hóa ra là phấn chống nắng.
“…”
Cậu đen lắm sao?
Quan Miên tiện tay cho quà vào túi quần, vừa xoay người thì bắt gặp Mark Ngụy đang đi đến, trong tay cầm thứ gì đó, nụ cười trên mặt anh ta giả tạo như lấy keo dán lên rồi bị ngâm nước.
“Hí hí có người tặng quà cho tôi này.” Mark Ngụy huơ huơ thứ đó trước mặt cậu nhưng thẳm sâu trong mắt chẳng có chút gì như đang cười.
Quan Miên hỏi: “Anh định ăn mừng mình có lần đầu tiên vào tuổi ba mươi sao?”
“Ai nói đây là lần đầu tiên của tôi?” Mark Ngụy giãy lên như bị giẫm phải đuôi.
Quan Miên nói: “Tôi chỉ tìm giúp anh một lý do để vui ra mặt thôi.”
Mark Ngụy nghẹn họng, bực bội nhét thứ đó vào lòng cậu rồi giận dỗi nói: “Thứ tào lao này ai thèm! Của cậu đấy!”
Quan Miên nhìn anh ta đầy vẻ ngờ vực.
Mark Ngụy bảo: “Cậu tự xem tên trên đó đi.”
Quả nhiên trên gói đồ có ghi hai chữ “Quan Miên”.
Quan Miên mở ra xem, bên trong là một hộp gỗ trang trí tinh tế.
Mark Ngụy hỏi bằng giọng chua lét, “Có phải Bạch Anh Tước tặng cậu không? Làm màu quá nhỉ. Chẳng phải ngày nào từ sáng tới tối hai người cũng ở bên nhau sao? Có cần phải gửi qua bưu kiện vậy không?”
Quan Miên tự nhiên có dự cảm không hay, cậu hỏi: “Tôi nhớ trung tâm triển lãm mình hình như có kiểm tra tính nguy hiểm của bưu kiện đúng không.” Bạch Anh Tước xưa giờ đều thích tặng quà tận tay cậu.
Mark Ngụy giật thót, giọng cũng thay đổi: “Đừng nói là lựu đạn nha?”
Quan Miên đi vòng qua anh ta để đến trung tâm bảo an kiểm tra.
Mark Ngụy đứng chần chừ một lúc nhưng vẫn không dằn được lòng hiếu kỳ bèn đi theo.
Quan Miên giải thích với trung tâm bảo an về lai lịch không rõ ràng của bưu kiện, tổ trưởng liền nhiệt tình đặt món hàng của cậu vào máy để xét nghiệm.
Đing.
Đèn xanh
Cũng tức là bên trong không có đạn được hoặc vật phẩm hóa học.
Quan miên hỏi: “Có thể quan sát xem bên trong có gì không?”
Tổ trưởng gật đầu, dùng máy scan quét qua một lần, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh bên trong.
“Ọe!” Mark Ngụy chống tay vào tường nôn khan.
Sắc mặt của tổ trưởng cũng trắng bệch.
Trong hình rõ ràng là một bàn tay.
Ngược lại trông Quan Miên khá là bình tĩnh. Cậu lấy hộp ra khỏi máy và mở ra.
Một bàn tay sinh động xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Mark Ngụy hoàn hồn, đột nhiên kêu lên: “Đừng nói là tay của Cốc Thi Vận nha?”
Những người trong trung tâm bảo an ùa lên xem. Tổ trưởng mặt mày xanh lét nói: “Báo cảnh sát trước đi.”
Quan Miên đột nhiên ghé sát vào ngửi thử.
Những người khác lập tức tản ra và nhìn cậu như đang nhìn một tên thần kinh.
Quan Miên nói: “Làm bằng cao su.” Cậu ngừng lại chốc lát rồi hỏi Mark Ngụy: “Sao anh lại cảm thấy là tay của Cốc Thi Vận?”
Nghe thấy là tay cao su, sắc mặt Mark Ngụy lúc này mới đỡ hơn đôi chút, anh ta mở miệng nói: “Ngón trỏ tay phải Cốc Thi Vận có vết chai, hai ngón ngoài cùng khá thô nhưng mấy ngón ở giữa lại ốm, trông không cân xứng lắm. Với lại tôi nhận ra chiếc nhẫn này. Là kiểu phát hành có hạn lượng của Popie-F, tôi từng nhìn thấy chị ta đeo.”
Những người khác bắt đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh dị.
Mặt Mark Ngụy đỏ lên, “Chị ta là khách quen nên đương nhiên tôi phải để ý.”
Tổ trưởng run giọng hỏi: “Này là trò đùa quái ác của ai? Có cần báo cảnh sát không?”
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Báo đi.” Nếu nhẫn thật sự là của Cốc Thi Vận, còn bàn tay này lại mô phỏng từ tay thật của chị ta thì đây không còn là trò đùa quái ác nữa, mà chính là… đe dọa. Người muốn dùng Cốc Thi Vận để đe dọa cậu nghĩ đi nghĩ lại chỉ có duy nhất một kẻ.
|
140: Lễ vật khủng bố (trung)
Một chiếc nhẫn, cùng một bàn tay giả.
Du Hải Ba hờ hững nghe gã vệ sĩ được phái đi bám đuôi báo cáo chuyện Quan Miên ở trung tâm triển lãm báo cảnh sát rồi cúp điện thoại.
Trợ lý đứng trước chiếc bàn rộng ba mét dè dặt nhìn gã và hỏi: “Quan Miên cùng Bạch Anh Tước quan hệ không phải bình thường, làm thế có gây hấn với Tập đoàn Thịnh An cùng nhà họ Bạch?”
Du Hải Ba cười lạnh nói: “Lúc hắn ta điều tra tôi có cân nhắc tới chuyện sẽ gây hấn với tôi không?” Vừa quẳng đi nụ cười hiền hòa, gương mặt của gã lập tức u ám lạnh lẽo, đuôi mắt thấp thoáng lộ ra nét gian xảo và độc địa khiến người khác phải rùng mình.
Dù trợ lý đã ở bên cạnh gã ba, bốn năm nhưng vẫn thấy ớn lạnh sống lưng.
Du Hải Ba hỏi: “Tra được tư liệu trước khi vào tù của Quan Miên chưa?”
Trợ lý đáp: “Tuy tư liệu về cậu ta bị đặt chế độ bảo mật nhưng sau khi tôi kiểm tra bên phía chính phủ trưng ương, chính phủ địa phương cùng Cục Quản lý hồ sơ, có vẻ như chế độ bảo mật không phải do chính quyền thiết lập, khả năng rất cao là do hacker xâm nhập vào thay đổi. Chẳng những nâng cấp chế độ bảo mật mà còn thay đổi tư liệu cá nhân của Quan Miên. Tôi kiểm tra thấy tư liệu từ nhỏ đến lớn của cậu ta đều bị sửa hết vào khoảng hơn một năm trước, lịch sử thay đổi bị xóa sạch, chỉ để lại chuyện cậu ta đánh người rồi ngồi tù.”
Du Hải Ba hỏi: “Hơn một năm trước? Trước hay sau ngày đó?”
Trợ lý đáp: “Ba ngày sau đó.”
Mặt Du Hải Ba sa sầm, “Không cần điều tra nữa. Có lẽ trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn.” Sắc mặt gã u ám như báo hiệu giông bão sắp kéo đến.
Trợ lý biết gã đã có ý muốn giết người. Vẻ mặt này gần đây trợ lý nhìn thấy hai lần. Một lần là khi Cốc Thi Vận muốn rời khỏi gã để kết hôn với một luật sư nổi tiếng, một lần là khi thông qua máy chủ phát hiện sổ sách đang bị mở ra ở máy khác, điều tra thì phát hiện là Quan Miên.
“Đi gọi Đàm Chinh qua đây.” Tiếng của Du Hải Ba khiến gã hoàn hồn. Trợ lý vội vâng dạ rồi xoay lưng ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, một người vóc dáng cao gầy, đeo kính trông rất lịch thiệp bước vào. Sắc mặt của hắn trắng bệch như đang bị bệnh nhưng mắt lại sáng chẳng khác mắt ưng, hai nét đó kết hợp với nhau trông vừa nổi bật vừa gai mắt như vết mực đen trên giấy trắng.
“Tổng giám đốc Du.” Đàm Chinh kéo ghế ngồi xuống. Ở Du Thị, sau khi biết được bộ mặt thật của Du Hải Ba mà vẫn dám tự nhiên ngồi xuống trước khi được gã cho phép chỉ có vài người, Đàm Chinh là một trong số đó.
“Sổ sách xưa giờ đều do cậu phụ trách, giờ giỏ bị chọt thủng cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé.” Du Hải Ba cười ha ha và nói.
Vớ vẩn. Sổ sách do hắn quản lý do người nào làm rò rỉ ai lại chả biết. Đàm Chinh nhếch mép, hờ hững nói: “Vậy tổng giám đốc Du tính thế nào?”
Du Hải Ba đáp: “Mất đồ thì phải tìm về.”
Đàm Chinh nói: “Thời buổi bây giờ cả người cũng clone được thì còn thứ gì không có bản sao? Tìm được bản gốc cũng khó đảm bảo không có con cháu chắt chút chít của nó lưu lạc bên ngoài.”
Du Hải Ba chầm chậm mở tủ lấy gói thuốc lá ra và rút một cây lên châm lửa. Làn khói xám trắng từ đầu thuốc đỏ hồng từ từ bay lên.
Đàm Chinh nói: “Thứ này bị cấm.”
Du Hải Ba lấy một gạt tàn kiểu cổ đặt lên bàn, ngón tay khẽ gảy nhẹ điếu thuốc, “Thuốc lá điện tử là thứ vớ vẩn nhất trên đời. Mô phỏng mùi vị của thuốc thật? Thứ đó có thể gây nghiện đâu. Thật ra điểm hấp dẫn nhất của thuốc lá là muốn ngừng mà ngừng không được.”
Đàm Chinh nói: “Thôi thì anh chơi ma túy luôn cho rồi.”
Du Hải Ba đáp: “Ma túy hại não.”
Trong mắt Đàm Chinh lóe lên cảm xúc giễu cợt.
Ngón tay kẹp thuốc lá của Du Hải Ba khẽ siết lại, nhưng gã vẫn tỏ vẻ thản nhiên nói: “Cậu nói xem nên thu xếp cục diện rối rắm lần này thế nào.”
Đàm Chinh hỏi: “Chẳng phải anh đã có hành động rồi sao?”
Du Hải Ba đáp: “Hy vọng hiệu quả.”
Đàm Chinh nói: “Hy vọng không phản tác dụng.”
“Ý gì?”
“Bạch Anh Tước tuyệt đối không phải loại người co đầu rụt cổ lại khi anh giơ đao lên đâu.” Đàm Chinh nói: “Anh nên biết anh ta rất thích chơi game, đặc biệt là hình thức chiến đấu. Người này rất hợp sống trong thời cổ đại, dùng vũ khí lạnh để đánh đấm.”
Du Hải Ba hỏi: “Ý cậu là hắn ta sẽ trả đòn?”
Đàm Chinh nói: “Ban đầu có thể anh ta chỉ thăm dò thử, nhưng anh đã giơ đao lên, ít nhiều gì anh ta cũng phải vào tư thế sẵn sàng chứ.”
Du Hải Ba đáp: “Lẽ nào tôi nên để hắn nắm cán của tôi muốn làm gì thì làm?”
“Chẳng phải là còn con đường tốt hơn sao?” Thấy Du Hải Ba nhìn mình đầy vẻ trông chờ, hắn thản nhiên nói: “Bạch Anh Tước và Tập đoàn Thịnh An đều là châu chấu trên cùng một dây. Dù cách làm có khác nhau nhưng lợi ích là chung. Thay vì đẩy anh ta về phía đối lập, xâu xé nhau người sống kẻ chết, chi bằng cố gắng buộc anh ta thật chặt vào?”
Du Hải Ba đáp: “Lúc đầu khi thành lập quỹ bí mật, cha tôi từng mời cha mẹ Bạch Anh Tước tham gia nhưng bị từ chối. Tính tình Bạch Anh Tước thế nào tôi rất rõ, bao năm nay cả thuế thôi lúc nào cũng đóng đủ, còn bắt hắn hối lộ… Hừ.”
Đàm Chinh lắc đầu đáp: “Buộc chặt không nhất thiết là phải kéo theo anh ta xuống nước.”
“Là sao?”
Đàm Chinh nói: “Thắt chặt quan hệ lợi ích bằng cách trở thành cổ đông của Tập đoàn Thịnh An hoặc để Thịnh An là cổ đông của Du Thị. Mượn sức nhà họ Bạch, củng cố địa vị của nhà họ Bạch trong Đảng Cải cách, thậm chí kéo theo vài người khác của nhà họ Bạch vào tròng.”
Du Hải Ba nheo mắt nói: “Thế thì Đảng Cải cách sẽ bị nhà họ Bạch khống chế.”
Đàm Chinh hỏi: “Anh còn sống được bao nhiêu năm?”
Du Hải Ba ngẩn ra đáp: “Ý gì?”
Đàm Chinh đáp: “Theo tôi cùng lắm một trăm năm. Trong vòng một trăm năm, nhà họ Bạch tuyệt đối không có năng lực đó.”
Du Hải Ba tuy hiểu rõ ý hắn nhưng vẫn không cam lòng, gã nói: “Tôi vẫn còn con cháu chứ.”
Đàm Chinh lạnh nhạt vặn lại: “Thế thì sao?”
Du Hải Ba nhìn vẻ trào phúng hiện rõ trong đôi mắt đen láy của hắn, bất chợt thấy khó chịu gần như co giật. Người đàn ông trước mặt là con bạn cũ của cha gã, sau khi bạn qua đời, cha gã nhận hắn về nhà nuôi dạy. Từ ngày hắn bước vào nhà, gã đã biết người đàn ông này chẳng hề đơn giản. Bởi vì hắn rất lạnh lùng, lạnh đến mức khiến người khác nhức buốt.
“Tôi sẽ cân nhắc.” Du Hải Ba tỏ ý muốn đuổi khách.
Đàm Chinh hờ hững đứng dậy, ra đến gần cửa hắn đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại nói: “Giả sử có một ngày tôi phải ngồi tù vì nhà họ Du… Thì xem như tôi đã trả hết nợ.”
Cửa đóng lại.
Du Hải Ba nhìn chằm chằm vào cánh cửa cả buổi rồi đột nhiên hung hăng dụi tắt điếu thuốc trong tay, “Xúi quẩy!”
Cảnh sát làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, hỏi Quan Miên vài câu lấy lệ rồi mang tay giả cùng cả gói quà đi.
Trung tâm triển lãm vì chuyện này mà dậy lên vô số làn sóng đàm tiếu.
Mark Ngụy lẽo đẽo theo sau Quan Miên và luôn mồm lải nhải không ngừng. Chốc chốc thì đoán có phải do Quan Miên mồm miệng quá sắc bén nên gây thù chuốc oán, chốc chốc lại đoán có phải do người theo đuổi Bạch Anh Tước không chịu thua nên muốn dằn mặt…
Nói miết nói miết làm Quan Miên suýt chút quên luôn suy đoán ban đầu của mình là gì.
Lúc tan ca, Bạch Anh Tước thay đồ và đến đón Quan Miên, Mark Ngụy lập tức huơ tay múa chân lớn tiếng luyên thuyên với anh cả tràng, tiếng vọng phải đến năm, sáu mét cách đó còn nghe thấy.
Quan Miên đứng sau lưng anh nghe Mark Ngụy hớn hở ba hoa về khả năng quan sát tỉ mỉ của mình, vừa liếc một cái là biết ngay là giống tay của Cốc Thi Vận…
Bạch Anh Tước hỏi: “Mệt chưa?”
Mark Ngụy ngây người, hai má dần hồng lên, nhỏ giọng nói: “Không đến nỗi.” Nói xong còn vờ như vô ý liếc Bạch Anh Tước một cái thì thấy anh mở cửa và đưa tay ra mời.
Ôi ôi ôi, làm gì thế này?
Hai mắt Mark Ngụy sáng rỡ lên. Tuy lúc này đây rất có thể Quan Miên sẽ bất ngờ xuất hiện nhưng cơ hội này đúng là hiếm có. Hơn nữa còn là do Bạch Anh Tước chủ động mời mình, chẳng qua mình muốn giữ thể diện cho người ta thôi mà. Với cả… Chỉ lên xe thôi, có thể chỉ là đi ăn cơm chung, đừng nghĩ nhiều quá. Chắc vì câu chuyện mình kể quá sinh động nên mới thu hút được anh ta.
Mark Ngụy đang mừng thầm trong lòng, toan cất bước thì thất một bóng lưng xuất hiện trước mặt.
Bạch Anh Tước đứng chắn trước Mark Ngụy để Quan Miên lên xe.
Mark Ngụy: “…” Quan Miên đến hồi nào vậy trời?
Bạch Anh Tước xoay sang cười với anh ta, “Cảm ơn câu chuyện của anh.”
Mark Ngụy dõi theo bóng lưng anh ung dung khuất dần, lặng lẽ nghĩ: Thật ra cũng đâu có định lên xe, chẳng qua sợ làm người ta mất mặt. Được rồi được rồi, đằng nào thì người ta đã công nhận mình có khiếu kể chuyện.
Phân biệt đối xử thế này đúng là khiến kẻ khác đau lòng mà!
Sau khi lên xe, nụ cười của Bạch Anh Tước dần biến mất.
Quan Miên nhìn hướng xe chạy, thấp giọng hỏi: “Đến nhà họ Bạch?”
Bạch Anh Tước chìa tay ra nắm lấy bàn tay trái đang đeo nhẫn của Quan Miên, cười đáp: “Có phải căng thẳng lắm không?”
Quan Miên thả lỏng ngồi dựa ra sau, “Anh thấy sao?”
“Anh hơi căng thẳng.”
Quan Miên ngạc nhiên nhìn anh.
“Khi đối mặt với chuyện hôn nhân của mình, đa số người ta ít nhiều gì cũng thấy căng thẳng.”
Quan Miên im lặng chốc lát mới hỏi: “Anh quyết định rồi ư?”
Bạch Anh Tước đáp: “Cuối cùng anh cũng tin một câu cô họ hai từng nói. Cô bảo trước đây anh cứ thích sống độc thân chẳng qua vì chưa gặp được người anh muốn chung sống thôi.”
Quan Miên: “Ừm.”
Bạch Anh Tước hỏi: “Em thì sao?”
Quan Miên khép hờ mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Qua hết lần này đến lần khác từ bỏ lý trí vì Bạch Anh Tước, đáp án đã rất rõ ràng. Về phần có kết hôn không xưa nay cậu chưa từng phiền não. Với cậu mà nói, cậu có thể chấp nhận việc đó, không kết hôn cũng chẳng có gì đáng buồn. Dù sao quan trọng vẫn là hai người ở bên cạnh nhau, thêm một hình thức hay bớt đi một hình thức chẳng khác nhau lắm.
“Em thì sao?” Bạch Anh Tước vẫn cố chấp muốn nghe cậu trả lời.
Quan Miên đáp: “Không căng thẳng.”
“…” Câu trả lời thản nhiên như vậy khiến nội tâm Bạch Anh Tước có hơi chút tổn thương. Không căng thẳng là vì… không để ý? Bạch Anh Tước ngỡ ngàng vì đáp án ngoài ý muốn này. Xưa nay anh đều tự tin, trước khi thích Quan Miên hay sau khi thích Quan Miên vẫn thế. Nhưng giờ đây cảm giác không chắc chắn về tình cảm đôi bên vô cùng khác với phong cách thường ngày của anh. Song cũng bởi lần ngoài ý muốn này, anh càng thêm khẳng định mình muốn kết hôn là đúng.
Vì anh phát hiện kết hôn không chỉ đơn giản là ý muốn các bề trên, ngay chính bản thân anh cũng muốn ổn định cuộc sống. Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, dù kết hôn chỉ là hình thức nhưng loại hình thức này khiến anh vui vẻ.
“Vì đối tượng là anh.”
Khi xe chạy vào garage nhà họ Bạch, trước khi xuống xe, Quan Miên chợt thản nhiên buột miệng một câu.
Tiếp theo đó, Quan Miên phát hiện mình không ra khỏi xe được.
Bạch Anh Tước giữ chặt vai cậu, dùng môi mình làm phần thưởng để bày tỏ sự hài lòng và vui vẻ vì đáp án của cậu.
Bị hôn một lúc, Quan Miên đột nhiên nhào lên người Bạch Anh Tước, đôi mắt sâu thẳm nhìn đăm đăm đánh giá anh.
Bạch Anh Tước ôm lấy vai cậu và nói: “Nè, nếu em muốn làm gì anh thì… Anh không để ý đâu.” Anh không phải là người đặt nặng hình thức, khát vọng với hôn nhân đột nhiên nảy nở trong lòng hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Quan Miên cúi đầu xuống thấp, đang gần như chạm vào nhau cậu lại đột nhiên lách ra, “Đến giờ cơm rồi.”
“…Không ngờ tình địch của anh là cơm.” Bạch Anh Tước chỉnh lại quần áo rồi đẩy cửa xuống xe.
Đây không phải lần đầu Quan Miên đến nhà họ Bạch, với những đợt thăm hỏi của cậu, hai bên đều chẳng còn xa lạ.
Từ sau ngày biết được Bạch Anh Tước và Quan Miên phát sinh quan hệ thể xác qua bác sĩ gia đình, cách đối xử của nhà họ Bạch với cậu thay đổi hẳn. Trước đây vẫn còn cố gắng không niềm nở quá để khỏi dọa cậu sợ, nhưng giờ đã hoàn toàn mở lòng như người nhà.
Ban đầu Quan Miên còn chưa quen lắm. Cậu là trẻ mồ côi, những người lớn tuổi cậu tiếp xúc nhiều nhất là thầy cô, nhưng chẳng có thầy cô nào lại đi nắm tay cậu hỏi han về chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Dần dà cảm nhận được niềm vui thẳm sâu trong mắt họ, Quan Miên cũng mở lòng hơn. Họ hỏi gì cậu đáp nấy, vô cùng hợp tác.
Cô họ hai nhân dịp này hỏi lại vấn đề đã hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ lần này là bắt đầu le lói chút ánh sáng hy vọng: “Anh Tước à, hai đứa nói xem tính chừng nào giải quyết luôn chuyện đó hả? Đâu thể nào cứ bám lấy người ta hoài vậy?”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Chuyện lãng mạn như vậy đương nhiên không thể bàn bạc trong thời điểm cùng bầu không khí chưa đủ lãng mạn ạ.”
Đây là lần đầu anh dùng thái độ tích cực ám chỉ thừa nhận ý định kết hôn.
Phụ nữ nhà họ Bạch nhốn nháo.
Một trong số họ nhịn không được hỏi: “Thế con bảo sao mới lãng mạn nào? Có cần mọi người giúp đỡ không?”
Bạch Anh Tước cười khổ đáp: “Mọi người thật định thảo luận chuyện đó trong lúc này ạ?”
Bạch Lữ thị vốn giữ im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Cầu hôn cần lãng mạn, kết hôn cần khế ước.”
Anh họ hai sáp lại nói: “Đây là khế ước giao dịch linh hồn tối cao của nhà họ Bạch, một khi đặt bút ký, ngoài cái chết thì không còn cách giải thoát.”
Anh họ cả túm vai kéo anh họ hai lại, “Chơi lắm game quá hỏng đầu rồi hả?”
Anh họ hai uất ức nói: “Đầu em hỏng chỗ nào?”
Anh họ cả lạnh lùng liếc một cái.
Anh họ hai lập tức cười giả lả: “Thiệt ra chỗ nào cũng hỏng cả.”
Bạch Anh Tước nhìn Quan Miên, nhướng mày cười đáp: “Hay sửa thành ‘khế ước giao dịch linh hồn tối cao, một khi đặt bút ký thì dù có chết cũng không giải thoát được’ nhé?”
Quan Miên nửa đùa nửa thật đáp: “Hà khắc quá.”
“Ràng ruộc này có hiệu lực cả hai bên.”
“…Được.”
|
141: Lễ vật khủng bố (Hạ)
Edit: Aoi Tetsu
Sự tình của hai người liền như vậy trong sự chứng kiến của Bạch gia chư vị gia trưởng đặt lễ đính hôn.
Bạch Anh Tước và Quan Miên bị kéo lưu lại qua đêm.
Gia trưởng Bạch gia dùng ánh mắt rõ ràng rất lưu ý lại cố tình làm bộ không thèm để ý nhìn Quan Miên đi theo sau Bạch Anh Tước vào cùng một gian phòng, sau đó phát ra một trận hoan hô. Sau một lát, Bạch Anh Tước ôm gối cùng thảm đi ra.
Tiếng hoan hô im bặt đi.
Đường Nhị cô cô trừng Bạch Anh Tước, tâm tình chỉ tiếc sắt không thành thép quen thuộc lại ngẩng đầu, “Con ra ngoài làm gì?”
–Hận thiết bất thành cương: Hận sắt không thành thép, ý là “mong muốn nghiêm khắc với người khác để người đó tốt hơn” hoặc ý chỉ về sự gấp gáp trong hành động.( Nguồn: Trà Ốc Tàng Kiều)
Bạch Anh Tước ôm gối đi tới trước mặt bọn họ, thở dài thườn thượt một hơi.
Tâm Đường Nhị cô cô lập tức nhéo lên, “Ngày sau còn dài. Có khả năng ở đây cậu ấy sẽ có chút ngượng ngùng, không quan hệ, ngược lại cũng đã đáp ứng kết hôn rồi, thời gian thế giới hai người sau đó còn nhiều mà.”
Bạch Anh Tước đem gối đến vỗ cái bụp vào ngực Nhị đường ca, tức giận nói: “Sau khi ngủ trưa trong phòng em xong nhớ đem cái gối kiều mạch đáng yêu nhất (最可爱的荞麦枕 hình ảnh) đi.”
Nhị đường ca không quen nhìn ánh mắt của những người khác quét tới, lúng túng giải thích: “Giường của anh bị ướt nước tiểu của Harry.”
Đại Đường Ca nói: “Chú lại để cho chó lên giường?”
Nhị đường ca nói: “Nó không phải chó thường, nó là anh em của em!”
Đại Đường Ca nói: “Vậy anh là cái gì?”
“Híc, anh là anh họ của em.”
“Nói cách khác, anh còn không thân bằng con chó kia?” Đại Đường Ca nở nụ cười.
Hắn nở nụ cười, chân Nhị đường ca liền mềm nhũn, cười khan nói: “Cái này không thể so sánh như thế.”
Đại Đường Ca đột nhiên nắm lấy gối trong tay hắn, nheo mắt lại nói: “Đêm nay chúng ta ngủ chung đi, rút ngắn nguy cơ tràn ngập giữa tình nghĩa anh em của chúng ta một chút.”
Nhị đường ca: “…”
Vì Bạch gia nhiệt tình khoản đãi, Quan Miên đi làm trễ nửa giờ.
Cậu thay quần áo xong đi ra, liền thấy chủ quản trung tâm an toàn mang theo vị cảnh sát ngày hôm qua lại đây. Cảnh sát mặc thường phục, mà eo phồng lên vừa nhìn đã biết là súng laser.
“Cảnh quan Lương còn có chút vấn đề muốn hỏi cậu.” Chủ quản sau khi đem người tới liền quay người đi.
Cảnh quan Lương cười híp mắt nhìn Quan Miên nói: “Ngày hôm nay cậu đến muộn.”
Quan Miên chọn một góc tương đối hẻo lánh trong khu nghỉ ngơi ngồi xuống, “Anh muốn hỏi cái gì?”
Cảnh quan Lương tất nhiên đã từng thấy qua sự lạnh nhạt của cậu, thần sắc tự nhiên mà chọn một cái ghế đối diện cậu ngồi xuống, “Chúng tôi đã kiểm tra cái tay người đó. Không có vân tay, không có DNA, đối phương không để lại bất cứ dấu vết gì. Cao su là loại rất phổ thông, không tra được nguồn gốc. Chiếc nhẫn kia là đồ giả, vật liệu phổ thông, không có đặc thù rõ ràng. Hộp gỗ ngược lại có chút manh mối, nó là dùng gỗ sam điêu khắc, căn cứ vào thủ pháp điêu khắc và xem xét dấu ấn dưới đáy hộp gỗ bị tận lực mài đi, có thể là một xưởng đồ gia dụng xuất phẩm nước ngoài tên là ZATAFON. Chúng tôi đang liên hệ đối phương để xác định.”
“Ồ.” Quan Miên sóng lớn không sợ mà nghe.
Cảnh quan Lương nói: “Quan tiên sinh có vẻ như là đối với những chuyện này không có chút nào cảm thấy hứng thú?”
Quan Miên nói: “Tôi đối với quá trình không có hứng thú, tôi chỉ đối với kết quả cảm thấy hứng thú.”
“Nếu như Quan tiên sinh nói cũng rất muốn biết kết quả, vậy cũng dễ làm.” Cảnh quan Lương cười nói, “Tôi muốn biết càng nhiều manh mối hơn. Nói ví dụ như Quan tiên sinh gần nhất có đắc tội người nào hay không?”
“Cái vấn đề này hôm qua anh đã hỏi qua.”
Cảnh quan Lương nói: “Thế nhưng tôi cũng không có được đáp án.”
Quan Miên nói: “Không có.”
“Đây không phải là câu trả lời chính xác.”
Màu mắt Quan Miên trở nên sâu đậm.
Cảnh quan Lương nở nụ cười, “Điều tra hồ sơ đối với cảnh sát mà nói tuyệt đối không phải chuyện khó. Tôi nghĩ cậu không ngại thẳng thắn một chút lúc trước vì sao lại vào ngục giam?” Anh nói xong, bén nhạy nhận ra được cảm xúc của Quan Miên thả lỏng. Chẳng lẽ mình bắt lộn trọng điểm? Cảnh quan Lương suy tư.
Quan Miên nói: “Trong năm đó tôi chỉ là làm theo cảm giác của tôi đối với sự tình, huống hồ, một năm đối với tôi mà nói không thể xem như là gần nhất.”
Cảnh quan Lương nói: “Hoắc Cái trước đây không lâu bị tra ra mắc bệnh rối loạn lưỡng cực (Rối loạn lưỡng cực (bipolar disorder) là một chứng bệnh tâm thần. Người bị rối loạn lưỡng cực có các giai đoạn thay đổi tâm trạng một cách kéo dài và có thể thấy được. Họ có thể trải qua các thời kỳ trầm cảm (depression) và giai đoạn mê cuồng (mania)).” Hoắc Cái chính là nhà tâm lý học thiếu nhi kia bị Quan Miên đánh một trận ở cửa chính phủ.
Quan Miên nói: “Nhốt vào chưa?”
“Không.” Cảnh quan Lương nói, “Người nhà của hắn ta vì hắn ta làm đảm bảo. Chúng tôi đang điều tra hắn ta, vừa có tiến triển sẽ thông báo cho cậu liền.”
“Cảm tạ.” Quan Miên vừa nói vừa đứng lên.
Cảnh quan Lương nói: “Nếu như cậu có manh mối gì mới, hoan nghênh cậu thông báo lực lượng cảnh sát.”
“Được.” Quan Miên đem sự thiếu kiên nhẫn hết sức rõ ràng mà treo trên mặt.
Mà cảnh quan Lương có vẻ như là không thức thời, tiếp tục lải nhải nói: “Nếu như cậu cảm thấy an toàn sinh mạng bị uy hiếp như lúc trước, có thể xin thiếp thân bảo vệ từ lực lượng cảnh sát. Xét thấy trước kia cậu thu được vật đe dọa, lực lượng cảnh sát sẽ suy tính.”
không tìm được từ tiếng Việt đồng nghĩa, có thể hiểu là “thiếp thân” trong “Vương gia đích thiếp thân thị vệ”
Quan Miên nhìn từ trên cao xuống mà liếc nhìn anh ta, “Anh không cảm thấy những chuyện này dùng một cú điện thoại là có thể giải quyết sao?”
Cảnh quan Lương lộ ra nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, đứng dậy khoan thai nhìn cậu nói: “Nhưng tôi còn chưa có số điện thoại của cậu.”
Quan Miên ngạc nhiên.
“Nếu như số điện thoại của cậu rất dài, tôi nghĩ tôi có thể chờ sau khi cậu tan tầm tìm một nhà hàng từ từ ghi nhớ lại.” Cảnh quan Lương liền từ trong túi tiền móc ra một tấm danh thiếp, “Tôi gọi là Lương Cần Tùng.” Ngày hôm qua vừa nhìn thấy người con trai trước mắt này, tâm lý Lương Cần Tùng liền có hảo cảm. Bề ngoài nhã nhặn tuấn tú, khí chất lạnh lùng bình tĩnh, vô cùng hợp khẩu vị của anh ta. Cho nên ngày hôm nay đi làm, anh liền tìm cái cớ đến cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt. Anh ta đối với bề ngoài mình cũng rất có tự tin, cục cảnh sát đệ nhất soái ca không phải nói không, hơn nữa anh ta đánh bàn tính rất tốt rồi, coi như lần thứ nhất không thành công, cũng có thể đến lần thứ hai lần thứ ba, ngược lại vụ án này vừa nhìn cũng rất vướng tay chân, tuyệt đối không phải một hồi hai hồi có thể điều tra rõ ràng. Đương nhiên, có thể điều tra rõ ràng càng tốt, phá án càng có thể cho đối phương hảo cảm.
cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Lâu đài gần nước sẽ được hưởng trăng trước nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng ý chỉ gần gũi với người ta thì có thể được lợi trước
Anh ta tính toán mơ tưởng sét đánh vang ‘tanh tách’, đã thấy Quan Miên mặt không thay đổi từ trong túi quần lấy nhẫn Bạch Anh Tước đưa cho cậu cậu ngại người khác hỏi han mà vẫn luôn không đeo ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Cần Tùng lại thản nhiên mà đeo vào ngón tay đeo nhẫn của mình, “Nếu như không có chuyện gì nói, tôi đi trước.”
“…” Lương Cần Tùng lúng túng cười cười, thu hồi danh thiếp đi còn nhanh hơn cậu.
Sau khi trải qua chuyện này, cảnh sát rốt cuộc không còn xuất hiện ở trước mặt cậu. Vụ án có tiến triển gì cũng đều uỷ thác chủ quản trung tâm an toàn chuyển lời nhắn.
Trước khi nghỉ việc, Quan Miên biết cái hộp gỗ đó xác thực xuất từ nhà xưởng đồ gia dụng kia, thế nhưng sản phẩm tạo ra thật đã bị tổn hại, không có cách nào khôi phục như cũ, cho dù tìm tới xưởng sản xuất cũng không cách nào tìm được người mua. Mặt khác hành tung của Hoắc Cái mấy ngày đó cũng bị điều tra đến rõ rõ ràng ràng, xác định hắn ta ngoại trừ đi bệnh viện khám lại ở ngoài, không cùng bất luận người nào ngoại trừ người nhà tiếp xúc qua. Mà người nhà của hắn ta cũng bị xác nhận mấy ngày đó chỉ qua lại đơn vị làm việc và nhà, chưa từng đi những nơi khác, càng không có gửi đồ vật.
Hai cái manh mối đều đứt đoạn mất, đối với cảnh sát mà nói, vụ án này liền thành án treo. Thế nhưng đối với Quan Miên và Bạch Anh Tước mà nói, hoài nghi lúc trước lại càng tiếp cận sự thật, cho nên kỳ hạn bảy ngày vừa đến, Bạch Anh Tước liền tự mình mang theo Quan Miên ở trung tâm triển lãm làm tốt hết thảy thủ tục nghỉ việc, đưa cậu đến trụ sở tập đoàn Thịnh An trong một tòa cao ốc Hưng Thịnh.
Cao ốc Hưng Thịnh cũng không phải là một tòa nhà cao tầng, mà là từ sáu tràng đại lâu tạo thành quần thể kiến trúc, vô luận xem từ góc độ nào, đều vô cùng nguy nga hùng tráng.
Đến bãi đậu xe dưới đất, Quan Miên và Bạch Anh Tước liền đi ra.
Bạch Anh Tước lên thẳng lầu tới phòng làm việc, mà Quan Miên chính mình lên phòng nhân sự.
Bởi vì Quan Miên phản đối việc cho quan hệ của mình và Bạch Anh Tước ra ánh sáng, cho nên Bạch Anh Tước chỉ có thể để trợ lý của mình làm người xấu giả công tể tư (lấy việc công làm việc riêng, mưu đồ bản thân), chịu trách nhiệm tiến cử Quan Miên vào. Giám đốc phòng nhân sự ghét nhất công nhân thương lượng tiến vào cửa sau như vậy, dù sao tập đoàn Thịnh An bất luận chức vụ nào cũng không phải tùy tùy tiện tiện có thể tiến vào. Coi như là bảo an, cũng nhất định phải có giấy chứng nhận tư cách bảo tiêu cùng với bản lĩnh võ thuật nhất định, mà tư liệu của Quan Miên không nói giấy chứng nhận tư cách cùng bản lĩnh, trước lại từng ngồi tù, ấn tượng đầu tiên cho giám đốc phòng nhân sự liền không đảm đương nổi, cho nên sau khi nhìn thấy cậu tuy rằng khách khí, mà ngôn ngữ tay chân lại biểu đạt kháng nghị không tiếng động.
Quan Miên cũng không để ý lắm, sau khi làm tốt trách nhiệm thủ tục đi vào, liền đi theo bảo an chủ quản bị chuyên kêu đến kia.
Bảo an chủ quản gọi Vũ Thâm, trước từng là quán quân thi đấu bách gia võ thuật trong nước, bí danh võ thần. Cho dù mặc đồng phục lên cũng không ngăn được lên bắp thịt căng lên trên cánh tay. Quan Miên đứng ở bên cạnh hắn, ngay lập tức liền bị so như chi gậy trúc, vóc người cao gầy tinh thần, lại gầy dị thường.
“Cậu luyện công phu gì thế?” Vũ Thâm thuận miệng hỏi.
Quan Miên suy nghĩ một chút nói: “Đang chuẩn bị học.”
Bước chân Vũ Thâm lập tức liền dừng lại. Mặt của hắn ta vốn đen, bây giờ nhìn càng thêm đen, “Cậu vào bằng cách nào?”
Quan Miên nói: “Thương lượng cửa sau.”
Vũ Thâm: “…”
Người nếu thẳng thắn tới trình độ nhất định, cũng làm những người khác không thể nào hạ miệng.
Bảo an tổng cộng có bảy tổ, từ bảy chữ mẫu đến biên. Tổ B bắt đầu, mỗi tổ quản lý một tòa nhà, tổ A phụ trách tuần tra tổng thể, từ Vũ Thâm tự mình dẫn đội. Quan Miên bị phân đến tổ G, quản lý tòa quạnh quẽ nhất. Tổ trưởng tổ G gọi Tư Không Duy, tướng mạo ngoan ngoãn biết điều, thế nhưng khóe mắt hữu điều vết sẹo nhỏ, thoáng phá hủy gương mặt hắn ta.
Nhìn thấy Quan Miên, Tư Không Duy rất là khách khí, tự mình dẫn cậu đi thăm một vòng cao ốc, sau đó ôn hòa hỏi: “Cậu là một người hoàn thành nhiệm vụ, hay cần người khác tới hiệp trợ cậu không?”
Quan Miên nói: “Nghe an bài.”
Tư Không Duy nói: “Kia trước tiên một người thử một chút xem sao. Bất quá chúng ta nơi này sẽ có diễn tập, cậu lần đầu tiên đi làm khả năng không thích ứng, cần cẩn trọng một chút.”
Quan Miên cau mày. Trực giác nói cho cậu biết, hắn ta nói cẩn trọng một chút thật sự cần cẩn trọng một chút.
Sau khi Tư Không Duy rời đi, một mình cậu ở bên trong mấy tầng trệt được phân cho dạo tới dạo lui. Tầng trệt khắp nơi đều có máy thu hình, nhiệm vụ của cậu chẳng hề nặng nề, nơi như cao ốc Hưng Thịnh thế này, khả năng bảo an một đời cũng chưa chắc có thể gặp phải một cơ hội xuất thủ. Nhưng cậu cũng biết, chỉ cần có một cơ hội như vậy, đó chính là thử thách cực lớn. Rất ít người dám động tập đoàn Thịnh An, dám động cũng không phải kẻ tầm thường.
Cậu lảo đảo mà đi một buổi sáng, mắt thấy sắp tới lúc ăn cơm, cầu thang đột nhiên lao ra một cái bóng đen, không nói hai lời mà một cước đá hướng bụng của cậu.
Quan Miên lực phản ứng cực nhanh mà về sau lóe lên, tâm tư tại 0 giờ lẻ một giây làm ra phản ứng, thân thủ đi bắt chân hắn ta. Cậu đích xác bắt được, nhưng lực đối phương cực kỳ lớn, trực tiếp làm một cước, ở giữa ***g ngực của cậu, trực tiếp đem cậu bị đá va chạm trên tường, ngã nhào xuống đất.
Tư Không Duy từ thang lầu đi ra, cùng người động thủ kia trao đổi ánh mắt.
Tư Không Duy giả mù sa mưa (giả ngây thơ) mà đi đến trước mặt Quan Miên, ngồi xổm □ nói: “Cậu không sao chứ.”
Quan Miên che ngực, tàn nhẫn mà thở hổn hển hai cái, lấy tay chống đất, từ từ ngồi xuống.
“A Hùng, cậu đặt chân quá nặng!” Tư Không Duy làm bộ khiển trách.
Tên A Hùng kia thầm nói: “Tôi còn so với lúc thường để lại lực đây, ai biết cậu ta không chịu được đá như thế.”
Tư Không Duy nhíu mày nói: “Thật để lại lực?”
A Hùng nói: “Thật để lại.” Nói xong, ánh mắt cực kỳ khinh thường trừng Quan Miên liếc mắt một cái. Bọn họ những người này, luyện võ từ nhỏ, thương tổn gân xương gãy là chuyện thường. Dưới cái nhìn của hắn ta, người như Quan Miên như vậy một chút đau đều không chịu nổi còn thật không có tư cách làm bảo an.
Kỳ thực Quan Miên gì không phải nghĩ như vậy? Lúc trước cậu thật không biết làm bảo an tập đoàn Thịnh An lại có nhiều yêu cầu như vậy, nếu sớm biết như vậy, cậu cũng sẽ không không biết tự lượng sức mình như thế.
Tư Không Duy thấy cậu lại trên đất không đứng lên, sắc mặt có chút không được tốt, “Có được hay không? Có cần xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi một chút hay không?”
Quan Miên hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tư Không Duy sững sờ, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay nói: “Mười một giờ rưỡi.”
Quan Miên một tay chống tường, chậm rãi đứng lên nói: “Đến giờ ăn cơm.”
Tư Không Duy: “…”
Quan Miên cơm nước xong, rốt cục hoãn qua khí, chính muốn rời khỏi nhà bếp, liền thấy trợ lý Bạch Anh Tước đi tới. Cái người này vẫn là Bạch Anh Tước sợ gặp mặt cậu không quen biết, đặc biệt giới thiệu qua.
Trợ lý nhìn thấy Quan Miên lập tức hướng cậu liếc mắt ra hiệu.
Quan Miên cùng cậu đi tới bên trong góc.
Trợ lý đưa quả táo tây cho cậu, “Tước gia kêu tôi mang xuống. Ngài ấy nói là ngài ấy tỉnh xuống dưới.” (他说是他省下来的)
Quan Miên cầm táo tây, tâm tình buồn bực thoáng bình phục, mỉm cười nói: “Ừm. Cảm ơn.”
Trợ lý nói: “Ngài là cảm ơn ngài ấy hay là cảm ơn tôi?”
“Cám ơn cậu, ” Quan Miên nói, “Anh ta là không cần cám ơn.”
Sắc mặt trợ lý ửng đỏ. Tại sao nghe cậu ấy nói không cần cám ơn so với nghe nói phải cám ơn còn muốn cho người cảm thấy được ám muội chứ?”Ngày đầu tiên đi làm thuận lợi không?”
Quan Miên nói: “Chính tại thích ứng.”
Trợ lý xem từ trên mặt của cậu cũng không được gì, không thể làm gì khác hơn nói: “Có chuyện gì, ngài liền đến tòa nhà thứ nhất tìm tôi.”
“Cảm tạ.”
Trợ lý lúc này mới yên lòng đi.
Quan Miên quay người từ bên trong góc đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tư Không Duy cùng A Hùng nhìn sang hướng này. Bóng lưng trợ lý vẫn không có biến mất ở hành lang, chắc chắn rơi vào trong mắt đối phương.
Bất quá Quan Miên cũng không cảm thấy thế nào. Ngược lại ấn tượng của đối phương đối với cậu đã dừng lại tại một nhân sĩ vô năng thương lượng cửa sau, hiện tại cũng chỉ là làm cho loại ấn tượng này của cậu càng thêm trong sáng mà thôi.
Tư Không Duy cười với cậu, câu lên vết tích khóe mắt, làm cho mặt hắn ta nhìn qua trái phải xưng không đúng lắm.
“Oa, còn có người chuyên môn đưa táo tây a.” A Hùng lại gần.
Ăn hoa quả không là đại sự gì, ngược lại nhà ăn cũng sẽ cung cấp các loại hoa quả, bất quá hôm nay nhà ăn vừa vặn không có nói cung cấp táo tây, cho nên lai lịch của táo tây trên tay Quan Miên liền khá nại nhân tầm vị.(đáng suy ngẫm, khiến người khác suy ngẫm)
Quan Miên liếc mắt nhìn hắn ta, cầm táo tây đi.
A Hùng căm giận nói: “Người này quá duệ (跩 – lắc lư??) rồi!”
Tư Không Duy nhìn bóng lưng cậu, lắc đầu nói: “Thôi.”
A Hùng cả giận nói: “Dựa vào cái gì thôi? Vũ Thâm cái con rùa khốn kiếp kia nói rõ châm đối với chúng ta. Trong số chúng ta thân thủ của anh gần giống như hắn ta, lần trước thi đấu cá nhân không còn kém điểm thắng hắn ta? Nhưng hắn ta mỗi lần đều đem người lợi hại chọn đến tổ mình, đem người kém cỏi nhất đưa đến tổ chúng ta, như vậy chúng ta cả đời cũng không thể trong thi đấu võ đoàn thể đạt được quán quân! Hoàn võ thần, em thấy là anh mới đúng.”
Tư Không Duy nói: “Cho dù là lỗi của hắn ta, sẽ không tất đem bực bội phát tiết ở trên người người khác.”
A Hùng nói: “Đem loại người không biết tự lượng sức mình này xả giận thì sao? Ai bảo cậu ta không có bản lĩnh lại cố tình muốn chui vào. Mấy người chúng ta ai mà không từ nhỏ ném tới đánh đến lớn? Là cậu ta quý giá.”
Tư Không Duy nói: “Anh cảm thấy được người này… Không giống này đó tiến vào kiếm cơm.”
A Hùng nói: “Đúng a, cậu ta cao cấp, cậu ta tiến vào lấy táo tây ăn!”
Tư Không Duy biết hắn ta đang nổi nóng, nói cái gì đều vô dụng, cũng liền tùy hắn đi.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới A Hùng sau buổi sáng đá người còn không đã nghiền, buổi chiều liền đi tìm tra, này một lần tìm liền có chuyện, dĩ nhiên mạnh mẽ đem tay Quan Miên xoay đến trật khớp, tuy rằng rất nhanh lại bị A Hùng xoay trở lại, mà chuyện này đến cùng kinh động Vũ Thâm, rất nhanh giám đốc phòng nhân sự cùng trợ lý đều biết.
Trợ lý đầu đầy mồ hôi chạy tới, nhìn thấy Quan Miên nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lông, giật mình, sau khi biết cậu cũng không có gì quá đáng lo mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Dù là như vậy, cậu ta vẫn báo cáo cho Bạch Anh Tước đàng hoàng, sau đó tự mình đưa Quan Miên đi bãi đậu xe dưới đất chuẩn bị đến bệnh viện.
Bạch Anh Tước đã lái xe ở nơi đó đợi.
Trợ lý đỡ Quan Miên lên xe, mới thở phào nhẹ nhõm, tâm lý lại tính toán có phải là muốn tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước giành lợi thế), khai trừ tên A Hùng kia. Mà chuyện này cũng không dễ làm như trong tưởng tượng. Bộ bảo an tập đoàn Thịnh An là một bộ ngành phi thường đặc thù, bọn họ đến từ võ thuật chính giới, có quá nhiều quy củ cùng công ty hoàn toàn không hợp. Tỷ như như loại lén lút luận bàn này, công ty những nghành khác nếu xảy ra chuyện như vậy đã sớm làm cho hắn thu dọn đồ đạc đi, nhưng ở bộ bảo an đó là rất bình thường, công ty từ trước đến giờ mở một con mắt nhắm một mắt. Dù sao làm bọn họ từ sáng đến tối nhàn rỗi mốc meo chỉ có thể lãng phí thân thủ của bọn họ, nói không chắc chờ thật muốn phái công dụng thời điểm mỗi người đều không đính dụng. Mà cân nhắc đến quan hệ của Quan Miên và Bạch Anh Tước, việc này lại không xử lý không được…
Trợ lý một mình xoắn xuýt một hồi lâu, mới chợt nhớ tới quyền hạn không xử lý chuyện này không ở cậu ta.
“…”
Đối với Quan Miên một mặt quyện sắc rõ ràng, Bạch Anh Tước vừa đau lòng vừa áy náy. Đối với đặc thù của bộ bảo an anh cũng nghe thấy, thế nhưng đầu tiên lúc đó anh quá muốn cho Quan Miên gia nhập tập đoàn của mình, thứ hai là anh đối với bộ bảo an biết chỉ là da lông, cũng không nghĩ tới bọn họ dĩ nhiên thật sự thủ đoạn ác độc… Nguyên cho là bọn họ xem mặt mũi trợ lý, ít nhiều gì sẽ có kiêng dè. Sớm biết như vậy, còn không bằng trực tiếp công bố quan hệ của bọn họ.
Cảm giác được ánh mắt Bạch Anh Tước không ngừng nhìn sang muốn nói lại thôi, Quan Miên cuối cùng mở miệng, “Là tôi gieo gió gặt bão.”
Bạch Anh Tước nói: “Là tôi cân nhắc không chu đáo.”
Quan Miên nói: “Ngã một lần khôn ra thêm.”
Bạch Anh Tước châm chước nói: “Có muốn suy tính những vị trí khác trong công ty một chút hay không.”
Trải qua chuyện này, Quan Miên đích xác cũng không nghĩ trở lại bộ bảo an, cũng không phải bởi vì cậu bị đá một cước, nhéo một cái, mà coi như cậu lại bị đá mười lần trật chân mười lần, chính mình cũng sẽ không trở thành công nhân hợp lệ của bộ bảo an.
“Anh thật sự thiếu chuyên gia phân tích số liệu?”
Bạch Anh Tước âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Có hai cái, mà không đủ.” Số lượng chuyên gia phân tích số liệu cao cấp có hạn, có thể mời hai người đến đã rất không dễ dàng.
“Vậy đi.” Ngược lại cậu có phải là dữ liệu phân tích sư, Du Hải Ba đều sẽ không dễ dàng buông tha cậu, cậu cần gì phải lại ủy khuất chính mình.
Bạch Anh Tước nói: “Cái người kia tôi sẽ cảnh cáo kỷ luật.” Từ truyền thống luôn luôn của bộ bảo an mà nói, này đã tính là rất nghiêm khắc. Anh nói xong, liếc mắt nhìn Quan Miên, phát hiện cậu che ngực, không khỏi cau mày nói, “Làm sao vậy?”
“Bị đá một cước.”
“…Cảnh cáo kỷ luật nghiêm trong.”
Bất quá, cuối cùng A Hùng chỉ là viết hai mươi trang giấy kiểm điểm. Quan Miên cho rằng sự kiện này sai là ở chính mình, lẽ ra nên chịu giáo huấn, cho nên không tán thành ngoại lệ vì cậu.
Bạch Anh Tước bên ngoài không nói gì, mà dưới đáy ngầm sai trợ lý bên trong thi đấu võ cá nhân năm nay vì chính mình ghi danh. Ngược lại anh cũng không thích dùng danh nghĩa tổng giám đốc tập đoàn và chủ tịch ban giám đốc giả công tể tư, dùng danh nghĩa vị hôn phu của Quan Miên giải quyết càng hợp ý anh.
Xem thêm về rối loạn lưỡng cực
Dài ác –
|
142: Hợp tác cùng đồng bọn (Thượng)
Edit: Aoi Tetsu
Tuy rằng y thuật hiện đại hưng thịnh, loại ngoại thương này của Quan Miên nghỉ ngơi hai ngày là không sao. Bất quá trong hai ngày đang nghỉ ngơi, Quan Miên vẫn luôn nằm ở trạng thái an dưỡng, hết thảy hoạt động không nên đương nhiên đều bị cấm chỉ. Dưới điều kiện ác liệt như vậy, Bạch Anh Tước chỉ có thể tức giận phấn đấu, gia tăng luyện tập kỹ xảo cận chiến.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, Bạch Anh Tước lần thứ hai cùng Quan Miên cùng đi làm.
Lần này danh hiệu của Quan Miên là cố vấn tập đoàn, đương nhiên không cần dạng người này chạy đến phòng nhân sự báo danh như trước kia, bất quá thủ tục nên muốn vẫn là nên. Chân chạy tự nhiên biến thành trợ lý.
Giám đốc phòng nhân sự nhìn thư mời Bạch Anh Tước kí tên cậu ta đưa tới, kinh ngạc nói: “Gần đây rất lưu hành tên là Quan Miên sao?”
Trợ lý nói: “Dựa theo tuổi của cậu ấy, coi như lưu hành cũng là chuyện hai mươi mấy năm trước.”
Giám đốc phòng nhân sự yên lặng mà nhìn cậu ta. Cứ việc trong lòng cô ta mơ hồ có suy đoán, mà vẫn cứ không dám tin tưởng.
Trợ lý gật gật đầu.
Giám đốc phòng nhân sự nói: “Theo tôi được biết, cố vấn tập đoàn không phải chuyên gia phân tích số liệu nhân tài chuyên nghiệp như vậy chính là nhân tài nhất định từng trải mới có thể đảm nhiệm.” Cô ta nói nhất định từng trải đều là hàm súc, có thể dựa vào từng trải lên làm cố vấn, kia từng trải ít nhất đến thiểm hạt hai con mắt. Thế nhưng Quan Miên…
Cô ta căn cứ số chứng minh nhân dân Quan Miên cung cấp lúc trước trong tài liệu từ toàn quốc hết thảy công ty đăng ký đều có thể tìm trong kho hồ sơ công dân, như trước chỉ lục soát được một phần lý lịch không có gì lạ. Hảo đi. Tuy rằng lúc trước cô ta cảm thấy được cái người gọi Quan Miên này dựa vào phần từng trải như thế lên làm bảo an rất làm người giật mình, mà tuyệt đối sẽ không so với hiện tại khiến người khiếp sợ.
Trợ lý trong ánh mắt tràn ngập xem kỹ của cô ta rốt cục không chống đỡ được, thua trận, nói: “Cậu ấy là tổng giám đốc bổ nhiệm.”
Giám đốc phòng nhân sự nói: “Không phải thân thích của cậu sao?”
Trợ lý không nói nói: “Cô cảm thấy được tôi có thể an bài một cái chức vị rất cao so với tôi cho thân thích của tôi sao?”
Giám đốc phòng nhân sự đến gần nói: “Nói thật, cậu ấy đến tột cùng lai lịch gì?” Làm giám đốc phòng nhân sự, nàng nhất định phải điều tra rõ ràng bối cảnh cùng từng trải của mỗi người trong tập đoàn.
Trợ lý nhớ tới Bạch Anh Tước lúc trước đối với cậu ta bàn giao, nhắc nhở nói: “Cô đi kho hồ sơ chuyên gia phân tích số liệu tìm một chút đi.”
Cậu ta đi rồi, giám đốc phòng nhân sự lập tức căn cứ tư liệu của Quan Miên gửi đi đối chiếu hiệp hội thân thỉnh cấp chuyên gia phân tích số liệu, sau một lát, thu được hồi phục, mặt trên bày ra viện giáo Quan Miên tốt nghiệp cùng với một phần giấy chứng nhận quét hình kiện.
Mặt trên giấy chứng nhận thiếp vàng đại tự vẫn là làm cho cô ta lấy làm kinh hãi.
Chuyên gia phân tích số liệu cao cấp.
Cô nguyên tưởng rằng cậu ấy hỗn cái chuyên gia phân tích số liệu sơ cấp đã rất giỏi rồi, dù sao cậu ấy còn trẻ như vậy, mà số lượng chuyên gia phân tích số liệu cao cấp thưa thớt như vậy. Có thể là vì trên hồ sơ không viết? Hơn nữa vừa bắt đầu lại chạy tới muốn làm bảo an?
Sau khi giám đốc phòng nhân sự phát tán tâm tư suy nghĩ các loại khả năng, cắt bỏ phần bưu kiện này.
Lên làm cố vấn, Quan Miên tại cao ốc Hưng Thịnh nắm giữ một gian thuộc về với phòng làm việc của mình. Văn phòng tại lầu ba mươi mốt, chỉ đứng sau Bạch Anh Tước sở tại lầu ba mươi ba và các cổ đông khác của tập đoàn ở lầu ba mươi hai. Văn phòng hai bên trái phải đều là phòng làm việc của các cố vấn khác, bên ngoài là phòng bí thư, tổng cộng có hai mươi thư ký đi làm, phụ trách nơi này hết thảy cố vấn công việc hàng ngày.
Cậu mới tới, nhiệm vụ là không có, cho nên liền dùng mật mã trợ lý phân cho cậu xem lướt qua tư liệu nội bộ tập đoàn.
Nhìn một chút, sắc mặt của cậu ngưng trọng.
Trước khi gia nhập Tập đoàn Thịnh An, cậu liền đoán được Tập đoàn Thịnh An làm trụ cột thứ ba lớn nhất của đảng Cải Cách, cùng đảng Cải Cách quan hệ tuyệt đối không giống như đồng nhất, mà sự thật so với trong tưởng tượng của cậu càng thêm chặt chẽ không thể tách rời.
Liền nói kế hoạch Thành phố trên không trước mắt Tập đoàn Thịnh An đang toàn lực trả giá, chính là đảng Cải Cách cho phiếu đề cử. Trước mắt mấy đảng lớn trong phái, đảng Cải Cách, đảng Công Bằng và đảng Liêm Chính chiếm cứ nhiều ghế nhất trong chính phủ, thế lực cường đại nhất, Tập đoàn Thịnh An muốn trả giá thành công, nhất định phải muốn đảng Cải Cách trợ lực, trong đó thậm chí khả năng cần đảng Cải Cách kia đút tiền bạc bí mật hoạt động. Có thể tưởng tượng, một khi trả giá thành công, tất nhiên còn cần đảng Cải Cách cuồn cuộn không ngừng chống đỡ.
Quan Miên chưa bao giờ là người chủ nghĩa lý tưởng, trở thành chuyên gia phân tích số liệu tiền đề nhất định phải là một người theo chủ nghĩa hiện thực. Cõi đời này không có chính khách hoàn toàn sạch sẽ, đảng Cải Cách có hối lộ dùng bí mật tài chính, như vậy đảng Công Bằng, đảng Liêm Chính và đảng Cải Cách kỳ phùng địch thủ thường thường đánh đến không phân cao thấp lẽ nào một chút cũng không có? Lẽ nào bọn họ hoàn toàn là dựa vào sức quyến rũ của chính đảng và chính sách mới sừng sững không ngã? Mặc dù là người chủ nghĩa lý tưởng chỉ sợ cũng không dám đối với bọn họ ôm ấp lý tưởng như vậy.
Mà cậu là chủ nghĩa hiện thực giả, cho nên sau khi phát hiện sổ sách, cậu chưa bao giờ nghĩ tới dùng quyển sổ sách này đi vạch trần cái gì hoặc là thay đổi cái gì, cậu biết điều này quá không hiện thực. Trong lòng đối với tất cả những thứ này đều rất rõ ràng, cậu lại phát hiện mình vẫn có chút chú ý đối với quan hệ của Tập đoàn Thịnh An và đảng Cải Cách như cũ. Loại chú ý này thật giống như, cậu vốn cho là cậu và Bạch Anh Tước có thể là một quốc gia, lại tại ngẫu nhiên phát hiện, kỳ thực Bạch Anh Tước cùng đảng Cải Cách đã sớm là một quốc gia, hơn nữa chắc chắn tiếp tục dắt tay tiếp tục đi.
Cửa bị gõ nhẹ hai lần.
Người có thể không trải qua thư ký thông báo trực tiếp gõ cửa, căn bản không cần hỏi là ai. Quan Miên ấn xuống bên cạnh bàn làm việc mở cửa.
Cửa xoát đến mở ra, Bạch Anh Tước bưng hai ly cà phê cười híp mắt đi tới, “Ngày thứ hai đi làm thích ứng sao?”
Quan Miên nói: “Tôi nghĩ anh lần này sẽ đem tới trái táo.”
Bạch Anh Tước đem cà phê đặt lên bàn, đưa đến trước mặt cậu, “Lần sau cải tiến.”
Quan Miên bưng lên cà phê nhấp một cái, “Cảm ơn.”
Bạch Anh Tước nói: “Buổi chiều có cái hội nghị liên quan đến thành phố trên không.”
Quan Miên nói: “Tôi đã xem qua bản kế hoạch, kế hoạch phi thường hùng vĩ.”
Bạch Anh Tước nói: “Mà trước mắt tài chính khởi động còn chưa hoàn thành xoay xở.” Thật ra với thực lực của Tập đoàn Thịnh An, tuy rằng không đủ độc lập xây dựng một tòa thành phố trên không khổng lồ hùng vĩ như vậy, nhưng xuất ra vốn khởi động vẫn là không thành vấn đề, vấn đề ở chỗ chính phủ quy định tổng giá trị tài sản bên bỏ thầu nắm giữ phải là gấp hai vốn đầu tư kế hoạch thành phố trên không. Cứ như vậy, anh liền không thể không tìm kiếm đồng bọn cùng hợp tác. Mà vốn khởi động nhất định phải do mỗi bên đầu tư căn cứ vào tỉ lệ định mức bọn họ chiếm trong số tiền đầu tư tiến hành đầu tư.
(其实以盛安集团的实力,虽然不够独立建设这样一座庞大宏伟的空中城,但拿出启动资金还是不成问题的,问题在于政府规定投标方拥有的资产总值必须是空中城计划投入资金的两倍。这样一来,他就不得不寻求合作伙伴。而启动资金必须由每个投资方根据他们在投资金额中所占份额的比例进行投资。Ai biết dịch lại cho dễ hiểu giúp mình ><) Cho nên coi như Bạch Anh Tước đã có số tiền kia cũng không thể dùng. Quan Miên nói: “Tìm được đồng bạn hợp tác?” Bạch Anh Tước nhẹ nhàng để cà phê xuống nói: “Du thị đưa ra ý hướng hợp tác.” Quan Miên nói: “Ồ?” Bạch Anh Tước nói: “Hắn ta cũng không phải một nhà duy nhất, bất quá từ điều kiện tổng hợp tới nói, nó là một nhà được điểm cao nhất.” Quan Miên nói: “Bao gồm thái độ của đảng Cải Cách?” Bạch Anh Tước nhíu mày. Quan Miên nói: “Cái kế hoạch này cần đảng Cải Cách chống đỡ.” Bạch Anh Tước không phủ nhận. Quan Miên đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ. “Tôi công và tư rõ ràng.” Bạch Anh Tước có ý riêng. Quan Miên quay đầu lại, “Tôi cũng vậy. Bất quá Du thị có là một nhà được điểm cao nhất hay không, còn muốn chờ tôi xem qua điều kiện hợp tác bọn họ nói lên mới có thể xác định. “ Bạch Anh Tước khẽ mỉm cười nói: “Tôi biết em nhất định sẽ nói như vậy. Đã gửi đến trong hòm thư công ty của em.” Quan Miên mở máy vi tính ra. Bạch Anh Tước đứng dậy đi ra ngoài nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.” Quan Miên gật gật đầu, thân thủ mở ra bưu kiện. Ý hướng thư đầu tư của Du thị viết rất rộng rãi, rất nhiều chi tiết nhỏ đều không nhắc tới đến, có thể thấy được là vội vàng mà liền. Hơn nữa trong đó có rất nhiều điều kiện rõ ràng có lợi đối với Tập đoàn Thịnh An, không trách Bạch Anh Tước sẽ nói là được điểm cao nhất, nếu quả như thật dựa theo ý hướng thư nói hợp tác, Du thị thay Tập đoàn Thịnh An gánh chịu nguy hiểm nhiều lại thiếu cầm khoản thu nhập. Cậu có thể tưởng tượng thời điểm Du Hải Ba khiến người viết phần ý hướng thư này, tất nhiên là ôm quyết tâm nhất định phải được, còn lý do sau lưng này, không đoán cũng được. Nghĩ đến Du Hải Ba, không khỏi liền nghĩ đến Cốc Thi Vận. Cái kia cùng cậu có duyên mấy mặt, mỗi một lần đều sẽ làm ra người con gái nhân ý biểu sự tình. Nếu như cái tay người kia thật sự là Du Hải Ba làm chủ, như vậy Cốc Thi Vận e sợ… Lành ít dữ nhiều. Nghĩ đến tương lai thật sự muốn cùng một người tàn nhẫn kẻ vô tình như vậy hợp tác, đáy lòng Quan Miên dù sao cũng hơi mâu thuẫn. Mâu thuẫn này nọ làm cho cậu cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ kinh ngạc. Tựa hồ từ sau khi vì Bạch Anh Tước động lòng, lý trí của cậu cùng lạnh nhạt liền dần dần chạy đi lao nhanh, cách mình mà đi. Còn tiếp tục như vậy, khả năng cậu cả một đời đều không thể đạt đến cảnh giới chuyên gia phân tích số liệu cao cấp chân chính mà thầy giáo nói. Happy TFBOYS’ third anniversary <3σ(εo)σ(εo)σ(εo)
|
143: Hợp tác cùng đồng bọn (Trung)
Edit: Aoi Tetsu
Sáu toà cao ốc có phòng ăn của từng tòa. Chỗ Quan Miên ở một tòa có hai phòng ăn, một là thức phòng ăn công nhân kiểu tự giúp mình, một là phòng ăn cao cấp dùng để mời tiệc khách mời, bất quá cơ hội dùng đến cực nhỏ, chỉ có Bạch Anh Tước cùng những đồng nghiệp khác thỉnh thoảng sẽ tới nơi này ăn một bữa ăn nhẹ. Cho nên Bạch Anh Tước cùng Quan Miên đến làm đầu bếp trong này thật cao hứng một phen, cũng không chờ bọn họ chọn món ăn, liền sử dụng bản lĩnh cả người làm vài món ăn ngon sở trường của chính mình đem ra.
Quan Miên bình thường đối với ăn không quá chú ý, mà ngày hôm nay đại khái thật đúng khẩu vị, cố ý ăn hơn một bát cơm, cũng không thể nào ứng tiếng ngay cả Bạch Anh Tước nói chuyện cùng cậu.
Đợi đến thời điểm bọn họ cơm nước xong muốn rời khỏi, đầu bếp đặc biệt đi ra chuẩn bị tiếp thu khích lệ, lại nhìn thấy Bạch Anh Tước cao thâm khó dò mà nhìn mình, sắc mặt không tốt. Sắc mặt một người khác ngược lại không tệ, mặt mày hồng hào, mà thấy thế nào làm sao giống như là muốn ngủ gà ngủ gật.
Đầu bếp rất thức thời mà đem đuôi muốn ngẩng đến bầu trời thu lại, dùng hai chân của mình đạp lên chặt chẽ, nghiêm túc nói, “Bạch tổng ăn cơm cực khổ rồi, xin đi thong thả.”
“…”
Hai người từ phòng ăn đi ra, Bạch Anh Tước ngay trước lúc Quan Miên tiến vào thang máy kéo cậu nói: “Cơm nước xong đi một chút đi.” Nói rồi lôi kéo tay cậu liền hướng cầu thang đi đến.
Mặc dù là trăm năm hiếm thấy có một người ở trên cầu thang, mà mặt sàn vẫn như cũ bị lau đến khi sáng đến có thể soi gương. Mặt sàn đá hoa cương trắng noãn nhìn qua lại như ở trên đám mây trôi chậm, ánh đèn bốn phía chiếu lên vừa vặn, làm khuôn mặt thoạt của nhau nhìn nhu hòa như ảo mộng.
Bước chân của hai chân trái hai chân phải đặc biệt nhất trí, không cần tận lực phối hợp, song phương lại bước trong một tiết tấu cố định, không nhanh không chậm.
“Buổi chiều thảo luận chuyện hợp tác của Du thị, ” Bạch Anh Tước giống như mạn bất kinh tâm (1) nói, “Em gửi lại bản ý là tốt rồi.”
(1) Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý (Theo Leo săn Sư Tử)
Bước chân Quan Miên dừng một chút, sau đó dừng lại.
Bạch Anh Tước bị cậu kéo lại, cùng dừng lại, quay đầu từ trên bậc thang cao nhất cúi đầu nhìn cậu.
Hai tầm mắt của hai người giằng co một chút.
Khóe miệng Quan Miên khẽ nhếch, “Anh không sợ tôi có tư tâm(ý nghĩ/ý đồ riêng)?”
Bạch Anh Tước nói: “Tôi càng sợ em vì tôi ngột ngạt tư tâm của mình hơn.”
Quan Miên đi lên một bước, cùng anh nhìn thẳng, “Trong tư tâm của tôi, dự định để lại một phần kia cho anh.”
Bạch Anh Tước nở nụ cười, “Một phần kia có lớn hay không?”
Quan Miên liếc anh một cái, “Tàm tạm đi.”
Bạch Anh Tước nói: “Tôi có thể thêm vào đầu tư mở rộng số lượng hay không?”
Quan Miên nói: “Này muốn xem anh thêm vào cái gì…” Lời còn chưa nói hết, miệng cũng đã bị Bạch Anh Tước ngăn chặn.
Một canh giờ trước khi mở hội, thư ký chỉnh một phần tư liệu dùng trong hội nghị cho anh, mặt trên có mấy công ty có ý hướng hợp tác khác, mà điều kiện đều so với Du thị hà khắc nhiều lắm. Mặt khác, tư liệu hoàn liệt cử đối thủ cạnh tiêu lần này, Tập đoàn Tinh Thần bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó.
Tập đoàn Tinh Thần ủng hộ đảng Cùng Tiến, ý là hòa bình tiến bộ. So với đảng Cải Cách, đảng Công Bằng và đảng Liêm Chính, đảng Cùng Tiến vô luận người ủng hộ hay là số ghế trong Quốc Hội đều hơi kém một chút, nhưng đảng Cùng Tiến có một bản lĩnh lớn nhất, ba phải. Bình thường thời điểm tam đại đảng phái không ai nhường ai tranh ngươi chết ta sống, nó sẽ chui ra ngư ông đắc lợi. Tập đoàn Tinh Thần làm tập đoàn tài chính duy nhất chống đỡ đảng Cùng Tiến, tại đảng phái tư nguyên thu lợi, ngược lại so với Tập đoàn Thịnh An chiếm ưu hơn.
Ngoài ra, đảng Công Bằng ủng hộ Động Cơ Cách Tân và đảng Liêm Chính ủng hộ tập đoàn Vân Thai đều có sức cạnh tranh cực mạnh.
Thật ra thì, kế hoạch thành phố trên không vốn là từ tập đoàn năng lượng Tấn Mãnh đưa ra cùng thân thỉnh, nhưng là sau khi chính phủ phê chuẩn không bao lâu kiện cáo cu li trên mạng sử dụng khoang trò chơi bị chết liền xông ra, hơn nữa vẫn luôn đánh đến bây giờ vẫn không cho ra kết quả, khiến cho thương hiệu và cổ phiếu của nó ngã xuống kéo dài, cơ hồ tự thân khó bảo toàn, nơi nào còn dám lại nói cái kế hoạch khai phá gì? Bởi vậy, khối thịt này mới từ trong miệng của nó rớt ra.
Quan Miên nhìn ra được, nguyên nhân khoang trò chơi gây chết người nhất định đối với tập đoàn Tấn Mãnh đả kích lớn vô cùng. Nếu không bọn họ sẽ không cướp mà đầu tiên sẽ thu hồi khoang trò chơi, lại không biết rõ kiện cáo kéo càng lâu đối công ty tổn thất càng lớn cũng phải ngăn cản nó, quả thực như là người trước khi chết giãy dụa.
Điện thoại nội bộ vang lên bíp bíp.
Sau khi Quan Miên kết nối, liền nghe thư ký ôn nhu nhắc nhở: “Cố vấn Quan, thời gian họp đến.”
“Cảm ơn.” Cậu tiện tay sửa sang lại cà vạt, đứng dậy ra cửa.
Ngoài cửa, thư ký hai tay trùng điệp đặt ở trước bụng dưới, dịu dàng mà đứng, “Cố vấn Quan, mời tới bên này.”
Quan Miên nói: “Cảm ơn.”
Thư ký cố ý thả chậm bước chân, “Tôi gọi là Vu Ngư, Vu trong Vu Thị (于是的于), Ngư trong Kim Ngư (cá vàng). Cố vấn Quan nếu như có cần gì, trực tiếp phân phó tôi là được rồi.”
“Cảm ơn.”
Vu Ngư quay đầu lại, cười duyên dáng, “Ngài đã nói ba câu cảm ơn rồi.”
Quan Miên nói: “Cô không cần nhắc tôi ra cửa sớm 15 phút, chân của tôi trình tự không chậm, coi như đi cầu thang, đi phòng hội nghị cũng chỉ cần 12 phút.”
Nụ cười Vu Ngư cứng lại, “Ngài biết phòng hội nghị?”
Quan Miên nói: “Ừm.” Sau cơm trưa, đã có người mang cậu theo đi giẫm cái đĩa (踩盘子了).
Trong mắt Vu Ngư loé ra một chút mất mác, nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Hai người đi tới cửa phòng họp, Quan Miên đột nhiên dừng bước, vươn tay trái ra nói: “Cảm ơn.”
Vu Ngư sửng sốt một chút, rất ít người dùng tay trái bắt tay. Cô cúi đầu đưa tay cùng cậu nắm lấy, lập tức nhìn thấy một chiếc nhẫn sáng bạc.
“Tôi biết rồi.” Cô bất động thanh sắc đem kinh ngạc thu vào đáy lòng, ngẩng đầu lộ ra nụ cười khéo léo, lập tức rời đi.
Quan Miên quay người tiến vào phòng hội nghị, lại nhìn thấy Bạch Anh Tước đang ngồi ở chỗ ngồi của chủ tịch, cười không ngừng với cậu.
“Sớm như vậy?” Quan Miên lạnh nhạt hỏi.
Bạch Anh Tước cười nói: “Tôi sợ vạn nhất có người lạc đường…Ở đây tôi có thể hướng dẫn khi người ấy xác định vị trí. Không nghĩ tới bị người tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh).”
Quan Miên liếc nhìn anh, “Cho nên?”
Bạch Anh Tước nói: “Cho nên sau đó tôi có thể rất yên tâm.” Anh cố ý nhấc tay trái lên, lấy ra chiếc nhẫn đồng dạng.
Quan Miên cau mày nói: “Anh vẫn luôn đeo?”
“Mỗi ngày đều muốn khoe khoang mấy lần, đeo rồi tháo xuống quá phiền phức, cho nên vẫn luôn đeo.” Bạch Anh Tước trên mặt mang nụ cười hạnh phúc điển hình.
Quan Miên nói: “Những người khác thấy được?” Không trách Vu Ngư sau khi nhìn thấy cậu lấy nhẫn ra, thần sắc cũng có chút quái lạ.
Bạch Anh Tước một tay chống cằm nói: “Tôi nhớ tới phòng thư kí… Hai ngày trước liền khoe khoang qua, hơn nữa còn là hai lần.”
Quan Miên nói: “Anh xác định mấy ngày nay không có ai đổi nghề?”
Bạch Anh Tước bật cười nói: “Tuy rằng nghe em khẳng định sức quyến rũ của tôi làm tôi cảm thấy phi thường cao hứng, thế nhưng cũng mong em khẳng định dưới tập đoàn phúc lợi và định lực của công nhân, các cô ấy còn không đến mức vì tôi mới lưu lại công tác.”
Quan Miên nói: “Tôi sợ các cô ấy bị anh phát điên (2) hết lần này đến lần khác (3) doạ chạy.”
(2)失心疯- thất tâm phong: phát điên, bị bệnh điên – theo Bạch Ngọc Sách Forum và Baidu
(3)三不五时 (san bu wu shi): from time to time, hết lần này đến lần khác – theo Ninchanese
Bạch Anh Tước nói: “Yên tâm, chuyện khoe khoang như vậy, tôi rất có kỹ xảo.”
“Hóa ra là thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú).”
“Là thiên phú dị bẩm.”
Đến thời gian họp, bàn hội nghị hình tròn màu đỏ sậm kia cơ hồ ngồi đầy.
Quan Miên ngồi ở Bạch Anh Tước, vị trí hai bên trái phải đều trống.
Bạch Anh Tước thu liễm lại nụ cười, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua hai cái vị trí vắng mặt nói: “Cố vấn Tôn đi công tác ở nước ngoài, sẽ dùng hình thức video tham dự hội nghị. Cố vấn Cổ mấy ngày trước đưa đơn xin từ chức, tôi đã tiếp nhận.”
Người đang ngồi đều rất trấn tĩnh, hiển nhiên trước đó đều thu được tin tức.
Bạch Anh Tước đứng lên đi tới phía sau Quan Miên, hai tay ấn lại bờ vai của cậu nói: “Vị này chính là Quan Miên, cố vấn tập đoàn tôi mới mời, cậu ấy tiếp nhận nghiên cứu chiến lược của công ty mà cố vấn Cổ phụ trách.”
Những người khác dồn dập vỗ tay. Bạch Anh Tước nắm giữ bảy mươi lăm phần trăm cổ phần Tập đoàn Thịnh An, toàn bộ ban giám đốc chính là của anh không hai lời, sách lược, dùng người vân vân cũng không phải qua những người khác đồng ý. Bất quá, từ lúc anh nắm quyền đến nay, còn chưa từng ra nhiễu loạn, cho nên những đồng nghiệp khác đối với anh đều là thật tâm chống đỡ.
Ngón tay Bạch Anh Tước trên bả vai Quan Miên lưu luyến hạ xuống, mới một lần nữa trở lại chỗ ngồi, mở ra màn hình máy vi tính chiếm cứ một mặt tường, kết nối với cố vấn Tôn.
“Bắt đầu hội nghị đi.”
Bởi lời Bạch Anh Tước trong ban giám đốc có giải quyết dứt khoát hiệu quả, cho nên anh trong hội nghị lên tiếng cực ít, thông thường đều tùy ý những đồng nghiệp khác cùng cố vấn nói năng thoải mái.
Kế hoạch thành phố trên không có thể nói là dự án đầu tư lớn nhất sau khi Bạch Anh Tước kế thừa Tập đoàn Thịnh An gặp phải, liền mấy vị đổng sự bình thường không lên tiếng lần này cũng ngoại lệ mở miệng. Bọn họ trước tiên thảo luận chính là người hợp tác. Trong mấy người hợp tác người ứng cử, Du thị như hắc mã bộc lộ tài năng.
I’m back =)))))))
Mình đã sửa xong hết các chương rồi, còn những chỗ không biết thì cũng đã để tiếng Trung bên cạnh, nếu ai biết thì chỉ mình, mình vô cùng cảm kích TT^TT Một năm học mới cũng đã bắt đầu..Càng ít thời gian rảnh TT^TT
|