Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi(Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến)
|
|
39
Nhìn điện thoại hiển thị một dãy số lạ, Hàn Tưởng nhịn cười không được, vỗ vỗ vai lão bằng hữu: “Ha ha, Ôn Ôn nhà các người dạo này tích cực chống đối cậu a, ngay cả chiêu đổi số điện thoại để thử cậu cũng làm rồi.”Y vô hạn đồng tình lắc đầu. Còn Kế Hoằng lại không nói gì, thần thái tự nhiên tiếp điện thoại: “Này, xin chào, tôi là Kế Hoằng.” Hàn Tưởng ở một bên liên tục lắc đầu: ‘Không cứu nổi tên này nữa rồi, mệt cho hắn còn có thể nghiêm túc diễn như vậy.’ Ngay sau đó liền nghe Kế Hoằng rống to sợ tới mức làm y phun một ngụm cà phê lên bàn.
“Tụi bây bắt cóc Ôn Ôn? Mẹ nó hỗn đản, tụi bây thử động tới một sợi tóc của cậu ấy xem.” Kế Hoằng phong độ hoàn toàn biến mất rống to, may mắn nơi này là văn phòng tổng giám đốc cách âm tuyệt đối, nếu không chỉ bằng mấy tiếng la này cũng đủ để ngày mai hắn được lên trang đầu của báo giải trí.
Hàn Tưởng cũng ngây ngẩn cả người, điều đầu tiên nghĩ được là đứa nào nói giỡn vậy, rõ ràng mới vừa rồi Ôn Nhuận còn thực có tinh thần đến văn phòng Kế Hoằng ăn cơm trưa sẵn tiện oán hận một phen, hiện tại cậu hẳn là ở công trường mới đúng, sao có khả năng bị bắt cóc? Y không tin kẻ nào có lá gan lớn dám đến công ty bọn họ bắt cóc người, có lẽ là ai đó đùa dai hay nói giỡn đi. Y vội vàng gọi điện đến kho hàng tìm được tiểu đầu nhi lại từ miệng gã biết được Ôn Nhuận sau giờ cơm trưa nhân được một cuộc điện thoại, sau đó xin ra ngoài hai giờ, nhưng bây giờ hai giờ đã qua, bóng dáng cậu vẫn hoàn toàn không thấy.
“Không cần xác nhận nữa, tôi đã nghe được tiếng Ôn Ôn.” Kế Hoằng buông điện thoại, thanh âm vô cùng lãnh khốc.
“Bọn họ muốn bao nhiêu tiền chuộc?” Hàn Tưởng nhìn điện thoại lo lắng hỏi, thấy Kế Hoằng dựng thẳng một ngón tay, y nhíu mày: “Một trăm vạn?” Đám bắt cóc này công phu sư tử ngoạm, nhưng nếu cái giá này có thể đổi được tính mạng Ôn Nhuận thì y tin tưởng Kế Hoằng sẽ làm ngay không chút do dự. Hắn thậm chí cũng sẽ không báo cảnh sát, bởi vì đối với hắn tiền tài so với Ôn Nhuận chẳng là gì cả.
“Một triệu.” Kế Hoằng bình tĩnh nói: “Bọn họ cho tôi mười ngày để bán đi những sản nghiệp của tôi cùng cổ phiếu.” Những lời này giống như sấm sét đánh ngay lên đầu Hàn Tưởng, y như bị điện giật nhảy dựng lên, hét lớn: “Điên rồi, không có khả năng, Kế Hoằng, đây tuyệt đối không phải là bọn bắt cóc làm, không có bọn bắt cóc nào ngu ngốc tới mức vơ vét toàn bộ tài sản của người bị hại, vì cái này chính là bức người bị vơ vét tài sản báo nguy, cuối cùng bọn chúng sẽ có khả năng xôi hỏng bỏng không, cái nào cũng không có lợi.” Y khoa trương vung hai tay: “Kế Hoằng, cậu ……… Cậu xác định nghe được tiếng Ôn Nhuận sao? Cậu xác định không phải có người đùa giỡn?” ads by ants
Kế Hoằng lắc đầu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng: “Hàn Tưởng, chuyện này rất kỳ quái, cậu là phó tổng của tôi, cậu có biết sản nghiệp với cổ phiếu tôi sở hữu bán đi được bao nhiêu tiền không?” Thấy Hàn Tưởng mờ mịt lắc đầu: “Sao tôi biết được, tôi cũng không có điều tra cậu.” Hắn mới mãnh liệt gật đầu một cái: “Đúng vậy, cậu là bằng hữu thân cận nhất của tôi, nhưng là cậu lại không biết được, Ôn Ôn lại càng không biết. Trên thực tế, chỉ có mình tôi biết tài sản là vừa đúng một triệu, vì cái gì bọn chúng lại biết? Con số lớn như vậy hẳn sẽ không phải là trùng hợp, theo như tôi thường thấy thì bọn bắt cóc sẽ không điều tra được toàn bộ tài sản của người bị hại mà chỉ dựa theo phỏng đoán của mình để đòi tiền, hơn nữa cũng giống như cậu nói, bọn chúng sẽ không vơ vét hết toàn bộ tài sản để tránh người đưa tiền chuộc chó cùng rứt giậu, và sao bọn chúng lại chắc chắn rằng tôi sẽ bán hết tài sản để chuộc Ôn Ôn? Với lại sao bọn chúng biết được Ôn Ôn? Tuy rằng gần đây thân phận Ôn Ôn bị bại lộ ở công ty, nhưng ở bên ngoài vẫn có rất ít người biết cậu ấy, hơn nữa cho dù ở công ty thì đa số mọi người chỉ biết danh chứ không nhìn được người.”
Hàn Tưởng nhíu mày: “Theo như cậu nói vừa rồi thật có đạo lý, vậy giờ cậu tính sao?” Đợi Kế Hoằng nói: “Đương nhiên là bán sản nghiệp cùng cổ phiếu rồi.” Cái miệng của y lại lần nữa mở lớn: “Cậu ……. Cậu không phải là nói thật đi Kế Hoằng, cậu thật sự muốn bỏ đi hai năm trời cố gắng sao?”
Kế Hoàng cười nhẹ: “Nếu bọn chúng nhận được tiền sẽ không làm hại Ôn Ôn như chúng nói, tôi sẽ không chút do dự làm như vậy. Nhưng đám người này chẳng những muốn tiền mà còn muốn mạng.” Hắn phi thường xác định, thấy Hàn Tưởng tò mò liền nói: “Kỳ thật cũng không có gì, bởi vì vừa rồi tôi nghe được tiếng ngáy của Ôn Ôn, giống như khi coi phim kinh dị, cậu ấy rất sợ mấy kẻ mang tất bịt mặt, mà ở đây, trước mặt mấy kẻ bắt cóc cậu ấy có thể ngủ được chứng tỏ những người này tuyệt đối không che mặt, Ôn Ôn thấy được mặt thật của mấy kẻ bắt cóc nên chúng quyết sẽ không để cậu ấy sống.”
“Ân, làm sao cậu biết bọn chúng không dùng cách khác che mặt hay là cho Ôn Nhuận uống thuốc ngủ linh tinh gì đó?” Hàn Tưởng chần chờ hỏi. Y càng ngày càng thấy hai người bọn họ có phong cách của thám tử.
“Rất đơn giản, đầu tiên, bây giờ không phải thời cổ đại, không ai sẽ dùng mặt nạ để che mặt đi? Dùng tất bịt mặt vừa nhanh lại tiện lợi, bọn chúng không lý nào lại bỏ cái dễ chọn cái khó cả. Thứ hai, bọn chúng sẽ không cho Ôn Ôn uống thuốc ngủ, bởi vì nếu Ôn Ôn thanh tỉnh nói chuyện, hiển nhiên là so với ngáy ngủ có sức thuyết phục hơn nhiều, giờ khẳng định là không thể gọi Ôn Ôn dậy, bất đắc dĩ mới phải cho tôi nghe tiếng ngáy ngủ của cậu ấy. Cậu không biết chứ Ôn Ôn khi đã ngủ rồi thì rất khó dậy, hơn nữ hôm qua cậu ấy còn mệt mỏi cả đêm.”
|
40
Hàn Tưởng thực thông minh không hỏi Kế Hoằng đã làm gì mà Ôn Nhuận mệt mỏi cả một đêm, loại vấn đề mang đậm tính chất riêng tư này tốt nhất là không nên hỏi vào thời điểm nhạy cảm. Y trầm ngâm mở miệng: “Kế Hoằng, ý của cậu là ……. Báo cảnh sát sao? Có thể là người trong công ty làm không?” Sự tình liên quan đến sinh mạng Ôn Nhuận, y biết bạn tốt lúc này rất khó lựa chọn, bất quá nếu dựa theo ý kiến của y, y cho rằng nên báo cảnh sát, nhưng y cũng lo lắng đến an toàn của Ôn Nhuận.
Kế Hoằng hai hàng lông mày cơ hồ muốn dính chặt vào nhau, hắn chậm rãi lắc đầu: “Tuy nói rằng theo hiểu biết của tôi thì cái này không ngoại trừ là người trong công ty gây ra, nhưng tôi cảm giác là không phải.” Hắn ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy tối đen, chỉ cần đứng gần hắn như Hàn Tưởng là có thể thấy rõ ràng trong đó thống khổ cùng sợ hãi: “Hàn Tưởng, đây là muốn cho tôi phá sản, thất bại thảm hại, gã không phải là muốn vơ vét tài sản, dường như đây là kẻ địch đang trả thù tôi, nhưng là chúng ta đâu bao giờ triệt đường sống của người khác, căn bản không có loại cừu hận này ……” Lời nói hắn chợt tạm dừng, trong mắt bắn ra quang mang lo lắng: “Hàn Tưởng, nhanh, mau giúp tôi tìm người có thể thu mua sản nghiệp cùng cổ phiếu của tôi, phải nhanh lên.”
“Kế Hoằng, cậu nhớ tới cái gì?” Hàn Tưởng gặng hỏi, đã thấy trong mắt Kế Hoằng tràn ngập hận thù: “Cậu còn nhớ rõ lúc trước tôi bị hãm hại đi? Bởi vì buôn ma túy nên bị bỏ tù, tiền đồ cẩm tú toàn bộ hóa thành bọt nước, ngay cả tài sản mẹ để lại cũng không biết bị ai mang đi. Hàn Tưởng, tôi dám khẳng định kẻ bắt cóc Ôn Ôn, biết từng đường đi nước bước của tôi chính là người đã hại tôi lúc trước. Đúng vậy, gã chính là không muốn thấy tôi hạnh phúc, không muốn tôi công thành danh toại, kỳ thật gã vẫn ở nơi bí mật gần đó nhìn tôi, chính là như vậy. Là ai, rốt cuộc là ai? Gã đến tột cùng là có thù hằn gì với tôi, không tiếc trả giá hết thảy để đối phó, thậm chí không tiếc thân mình thử nghiệm. Ôn Ôn, tôi nhất định phải cứu được cậu ấy, tôi đã mất đi mẹ, tôi không thể lần nữa mất đi cậu ấy, đúng vậy, người này nhất định sẽ không để Ôn Ôn sống, gã biết Ôn Ôn đối với tôi quan trọng như thế nào …….” Quá quan tâm sẽ bị loạn, câu này rất chính xác, Kế Hoằng giờ đã mất đi phong độ thường ngày, đứng giữa phòng đi vòng vòng.
“Kế Hoằng, cậu bình tĩnh một chút, cậu càng như vậy càng không cứu được Ôn Nhuận.” Hàn Tưởng giữ bạn tốt lại, xác định không có máy nghe trộm gắn trong phòng, hướng Kế Hoằng nháy mắt: “Đi thôi, chúng ta trước tiên ra ngoài uống ly cà phê, nghe nhạc, chờ cậu tỉnh táo lại tôi sẽ giúp cậu liên hệ tìm người mua sản nghiệp cùng cổ phiếu được không? Dù sao hiện tại Ôn Nhuận cũng đang ở trong tay người khác, việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là chờ đợi mà thôi.”
Kế Hoằng hiểu ý, hai người đi ra ngoài, vào một quán karaoke, tùy tiện bao trọn một phòng, ở bên trong mở âm thanh tới mức lớn nhất rồi mới bắt đầu thương lượng. Mãi cho đến buổi tối, hai người mới mang vẻ mặt mệt mỏi tiêu sái bước ra, mà trong lúc này, bọn cướp thủy chung chưa từng gọi điện thoại tới.
Mười ngày sau.
Kế Hoằng lo lắng chờ đợi cuối cùng cũng chờ được cuộc điện thoại tiếp theo của bọn bắt cóc, câu đầu tiên là hỏi chuyện tiền chuộc, hắn trầm giọng ứng đối: “Tiền tôi đã chuẩn bị xong, nhưng tôi muốn nghe tiếng Ôn Ôn.” Hắn nghe ra được bọn cướp đầu dây bên kia tựa hồ không muốn, dùng dằng nửa ngày mới đem điện thoại đưa qua, không đợi hắn nói gì, bên tai đã truyền đến tiếng rống đinh tai nhức óc: “Kế Hoằng, anh dám lấy toàn bộ tiền đến chuộc em, em nhất định sẽ giết anh, nghe được không? Em tình nguyện chết cũng không muốn anh cho bọn chúng nhiều tiền như thế ……”
Mấy câu như vậy hiển nhiên thập phần bất lợi để vơ vét tài sản, cho nên bọn bắt cóc rất nhanh liền lấy điện thoại đi, mà mơ hồ bên kia thanh âm Ôn Nhuận còn tiếp tục cái gì: “Em là muốn tiền không muốn sống, anh nên hiểu rõ em, sau này tiết thanh minh ngày mười lăm hàng tháng nhớ cúng cho em nhiều đồ ăn ngon.” linh tinh, rồi tiếng la hét bỗng nhiên biến thành thanh âm “ngô, ngô, ngô” chắc là miệng lại bị bịt rồi.
“Tiền tôi một phần cũng sẽ không thiếu các người, nhưng là các người phải đối đãi với cậu ấy thật tốt.” Kế Hoằng lớn tiếng nói, nghe được thanh âm Ôn Nhuận bị che miệng lại, hắn tâm đau đến co rút. Đầu dây bên kia bon cướp tựa hồ rất rõ ràng tầm quan trọng của Ôn Nhuận đối với Kế Hoằng, cười hắc hắc: “Yên tâm đi Kế đại tổng giám đốc, chúng ta nhất định sẽ đối đãi với người kia thật tốt, bất quá nếu ngài dám báo cảnh sát, tôi thề sẽ vặn cổ cậu ấy giống như vặn cổ gà, đến lúc đó ngài sẽ nhận được một khối thi thể có đầu quay ra sau, ha ha ha.” Tên đó cười nói ra những lời tàn nhẫn, vừa muốn gác máy, bỗng nhiên nghe được Kế Hoằng trầm giọng nói: “Còn có, ngày giao tiền chuộc, tôi muốn kẻ đứng sau các ngừơi tới gặp.” Kẻ kia ngẩn ra, sau lại chợt tỉnh ngộ, tự đáy lòng tán thưởng nói: “Kế tổng giám đốc quả nhiên là người thông minh, ngài yên tâm, cho dù ngài không đề cập tới thì đầu lĩnh của chúng ta cũng tới gặp, người đó lúc trước cũng nói với tôi, dù sao cũng không phải việc khó, các người hai bên đều cao hứng, bọn tôi cớ sao lại không làm?”
Kế Hoằng buông điện thoại, trên mặt đầy bi thống (bi phẫn + thống khổ), Hàn Tưởng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng đã hiểu rõ: “Làm sao vậy, xác định người kia sẽ đến sao?” Kế Hoằng gật gật đầu: “Bọn chúng nói gã cũng muốn gặp tôi, tôi nghĩ gã chính là muốn nhìn thấy bộ dạng tôi sau khi mất đi sự nghiệp cùng người yêu. Người này đến tột cùng là ai, vì cái gì lại độc ác như vậy.” Hắn đấm lên bàn: “Mẹ tôi nhất định là bị hại, nhất định chính là bị kẻ này ám hại.”
|
41
Hàn Tưởng vẻ mặt bi phẫn gật đầu: “Đúng vậy, lần này nhất định phải bắt được kẻ đê tiện này, thay bá mẫu báo thù.” Nói xong mới phát hiện mình dạo này hình như bị nhiễm tiểu thuyết võ hiệp, ngay cả lời nói ra cũng mang theo một đám khí kiếm hiệp.
Bớt nói nhảm đi, nếu biết Kế Hoằng đã chuẩn bị tiền tốt, đối phương cũng không dùng dằng nữa, bảy giờ sau gọi điện thoại tới nói địa điểm là ở bãi đỗ xe ngầm của khu quang minh Lower East Side đang xây dựng, thời gian giống như bây giờ, hai bên một bên giao tiền một bên giao người. Nghe những lời này xong, Kế Hoằng ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Hàn Tưởng, hắn phi thường gian nan phun ra vài từ: “Địa điểm là …….. Lower East Side đang xây dựng ………. Bãi đỗ xe ngầm tiểu khu quang minh.”
“Cái gì? Tiểu khu quang minh? Bãi đỗ xe ngầm? Đó không phải là chỗ chúng ta sao?” Hàn Tưởng kêu to: “Đi a, tiểu tử kia đủ cuồng vọng, dám ở địa bàn chúng ta công khai khiêu khích.”
Kế Hoằng lạnh lùng nói: “Tên đó không phải là khiêu khích, gã là muốn xem tôi ở ngay địa bàn của mình mất đi tất cả. Được rồi, không nói nhiều nữa Hàn Tưởng, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi phải không? Chúng ta xuất phát đi.” Hắn kéo ngăn bàn lấy ra một khẩu súng lục tinh xảo mang theo người, cùng Hàn Tưởng nâng một cái thùng nặng lên, trong đó tổng cộng có chứa một ngàn ba trăm vạn Mĩ kim.
Xe lái đến bãi đỗ xe ngầm, bởi vì không có gì để chiếu sáng nên bên trong tối đen như mực. Kế Hoằng mở đèn pin, bỗng nhiên nghe thấy phía đối diện có tiếng nói lạnh lùng: “Tắt đèn đi, đặt tiền xuống.” Hắn theo lời tắt đèn, trầm giọng nói: “Tôi nhìn thấy Ôn Ôn mới đưa tiền, không thấy được cậu ấy tơi sẽ không đưa tiền cho các người.”
Đối phương lặng yên một chút, tựa hồ là đang thương lượng, trong chốc lát lại có thanh âm vang lên nói: “Chỉ cho một mình anh đến, vì sao lại còn dẫn thêm một người nữa?”
Kế Hoằng tức giận nói: “Các người muốn số tiền lớn như thế, một mình tôi có thể khiêng nổi sao? Ít nói nhảm, trong hai cái rương này tổng cộng là một ngàn ba trăm vạn Mĩ kim, tiện nghi cho các người, nhanh đến lấy tiền rồi cút đi, đem Ôn Ôn trả lại cho tôi.” Lời vừa dứt, phía đối diện có kẻ hắc hắc cười một tiếng quái dị: “Chậc chậc, không nghĩ tới Kế tổng giám đốc thật đúng là si tình a. Bất quá làm sao tôi biết được gia khỏa kia không phải là cảnh sát?
“Các người không phải là đã điều tra tôi rất rõ ràng sao? Cho nên hẳn là biết được y là phó tổng của tôi, căn bản không phải là cảnh sát gì hết.” Kế Hoằng trong lòng bắt đầu lo lắng, tính tình Ôn Nhuận hắn biết rất rõ, tuy rằng lúc bình thường thì cùng mọi người không khác nhau, nhưng nếu gặp phải chuyện, cậu thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, rất có khả năng sẽ tự sát cũng không nguyện để mình bỏ nhiều tiền đến chuộc. “Tôi muốn nhìn thấy Ôn Ôn, cậu ấy ở đâu?” Hắn phẫn nộ nói thêm một câu, lại nghe từ phía sau truyền đến một thanh âm lười biếng làm người ta nổi da gà: “Ha ha ha, yên tâm, lão bà của ngài tốt lắm, tối thiểu hiện tại rất tốt. Lão ngũ, cậu cũng đừng bắt bẻ nữa, tên bị nói là cảnh sát cũng oan uổng quá, huống chi vì lão bà, hắn cũng sẽ không báo cảnh sát, tôi nói đúng không, Kế tổng giám đốc?” Thanh âm dần hạ xuống, đèn tại bãi đỗ xe bỗng nhiên sáng lên, nơi này hết thảy đều nhìn thấy rõ ràng.
Kế Hoằng quay người, kinh ngạc nhìn người vừa rồi mới nói chuyện với mình, hắn xác định mình đối với người này không hề có ấn tượng gì, còn chưa mở miệng hỏi, người đứng trên hai bao xi măng kia liền ha ha cười: “Kế tổng giám đốc, nga có lẽ tôi nên gọi anh là ca ca chưa bao giờ gặp mặt, dù sao hôm nay anh cũng là lần đầu tiên gặp tôi, đương nhiên còn tôi đối với anh đã sớm quen thuộc vô cùng, chẳng qua là trong âm thầm mà thôi.”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Kế Hoằng, gã nở nụ cười: “Đúng vậy, anh cái gì cũng không biết, như vậy đi, dù sao sau này chúng ta cũng không gặp lại, tôi liền đơn giản nói với anh một chút về thân thế của tôi đi. Kỳ thực cũng không có gì to tát, chỉ là một chuyện xưa thôi, một nam nhân vì cãi nhau với lão bà liền đến bar uống rượu, cùng tiểu thư nơi đó xảy ra một đêm tình, thực may mắn, nga, đương nhiên cũng có thể nói là thực bất hạnh, nữ nhân này có đứa nhỏ. Bất quá nam nhân này tuyệt đối không thừa nhận, vì gia đình hắn có địa vị, cho dù biết rõ đứa nhỏ này là của mình, hắn cũng tuyệt đối không thừa nhận, dù sao hắn cũng là kẻ có tiền, hắn có vũ khí lợi hại nhất thế gian ── tiền tài, không có cái gì mà tiền tài không làm được, không phải sao?”
Kế Hoằng nhìn nam tử kia tươi cười lạnh đến thấu xương, trên người bắt đầu rét run: Không có khả năng, kẻ này đang bịa chuyện mà thôi, tuyệt không thể là thật, trong trí nhớ của mình, phụ thân luôn tươi cười hiền lành hòa ái, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này. Này đều là do nam nhân trước mắt bịa ra, nhất định là như vậy.
Nam tử ánh mắt lợi hại giống như nhìn thấu nội tâm cự tuyệt cùng sợ hãi của hắn, gã cười lạnh một tiếng: “Không quan hệ, anh có thể làm như chỉ nghe một câu chuyện xưa, không nhất thiết vì cái này mà phủ định hình tượng phụ thân tốt đẹp anh giữ trong lòng hơn hai mươi năm qua, dù sao tôi đối với lão cũng không có tình cảm gì, hơn nữa lão cũng chết rồi, với tôi mà nói, anh đối với lão giữ tình cảm gì cũng không quan trọng.” Gã vuốt lên trán, tiếp tục chậm rãi tự thuật: “Đứa nhỏ này ở trong oán hận của mẫu thân mà sinh ra, sức sống của nó rất mạnh, mẫu thân nó từng dùng đủ loại biện pháp dân gian để nó bị sinh non, nhưng đều thất bại, nữ nhân quán bar mà, cái gì cũng có thể làm, bà không muốn mang thứ dã loại này đến bệnh viện để tốn tiền. Tóm lại, nó dần dần lớn lên, thực đáng tiếc, trong cuộc sống của nó không có cái gì tươi sáng cùng ấm áp để cho nó có tính tình thuần khiết thiện lương, nó mỗi ngày đều nhìn thấy những thứ xấu xí, dơ bẩn, dục vọng tranh đoạt hắc ám, nó thực thông minh, học được hết thảy mọi thứ, phi thường vui vẻ bắt đầu trở thành một kẻ xảo trá, ngoan độc, một kẻ đê tiện đáng ghê tởm. Nó tại nơi hắc ám lầy lội kia từng chút leo lên. Ngay từ lúc nhỏ, nó mỗi ngày đều nhìn thấy ca ca sống trong nhung lụa, là thiên chi kiêu tử, không thể không nói nó có khiếu trời sinh làm người xấu, khi đó nó mỗi ngày đều muốn lập kế hoạch làm ca ca thất bại thảm hại. Nhưng là thật đáng tiếc, ca ca nó rất vĩ đại, hắn học đại học danh tiếng ở nước ngoài, lấy được hai bằng tiến sĩ, hắn trở nên càng thêm chói mắt.”
|
42
Nam nhân kia tiếc hận thở dài, cũng không liếc mắt nhìn đến Hàn Tưởng cùng Kế Hoằng đang chảy mồ hôi lạnh, vẻ mặt gã thập phần khoái trá cứ như là đang nhớ lại chuyện vui vẻ lúc xưa, gã châm điếu thuốc, nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tóm lại nữ nhân cũng chỉ là nữ nhân, luôn mềm lòng. Tựa như năm đó mẫu thân tôi, rõ ràng hận tôi muốn chết nhưng đến lúc sinh tôi ra vẫn nuôi nấng, cho dù bà đối với tôi không tốt, lại thủy chung không thể vứt bỏ con mình được. Mẫu thân của anh cũng như vậy. Nữ nhân tao nhã thiện lương ngu xuẩn kia dễ dàng bị chuyện xưa của tôi cảm động, còn nói cái gì mà lão công của bà đã chết, tôi thiếu tình thương của cha liền để bà bồi thường, ha ha ha, thật là cười chết tôi. Thế là tôi thực ngoan ngoãn trở thành một đứa con hiếu thuận khác của bà, tôi không cho bà nói chuyện của tôi cho bất kỳ ai, nói là vì tôi chưa chuẩn bị tốt nên không có dũng khí đi nhân thân nhân với ca ca xuất sắc như vậy, nói dối vụng về thế mà bà già đó cũng tin. Sau đó anh về nhà, khổ sở của tôi cũng đến hồi kết thúc, hết thảy đều rất thuận lợi, tôi đem ma túy bỏ vào xe của anh, không ai phát hiện, tên cảnh sát ngu xuẩn kia còn cho tôi một cái ơn lớn, anh thuận lý thành chương(1) bị bắt bỏ tù, đáng buồn là bà già kia vẫn tin tưởng con bà dù có ngồi tù thì vẫn có thể tạo ra bầu trời của chính mình, cho nên đem toàn bộ tài sản để lại cho tôi, ha ha, tôi thật sự không biết là nên cười nhạo bà ta ngu xuẩn hay cảm tạ bà ta thiện lương, được bằng hữu hắc đạo hỗ trợ, tôi rất nhanh đem nhà bán đi, xóa hết dấu vết tồn tại của tôi, anh hai, đối phó với anh thực không dễ dàng.”
Gã tạm dừng một chút, trừ bỏ Ôn Nhuận đang bị gã cột vào góc tường che khuất, không ai nhìn thấy được trong mắt gã có một tia đau xót hiện lên, gã luôn mồm cười nhạo bà già kia, kỳ thật trong cuộc đời này đó là người duy nhất cho gã ấm áp, chính gã cũng không biết, ngay trong thời điểm đang nói này, lòng gã cũng rất đau.
Lắc đầu để ổn định lại tâm trạng, gã vui vẻ nở nụ cười: “Bất quá anh hai, anh thật đúng là làm tôi thất vọng. Cho dù có bằng cấp nhưng đã vào tù thì mấy cái bằng đó cũng không đáng một đồng, nếu không phải lão bà của anh thích xen vào việc của người khác, tôi nghĩ kế hoạch của mình đã xong, bởi vì khi đó anh ở trên đường so với mấy con chó bị vứt bỏ còn thê thảm hơn, bộ dáng có thể chết đói bất cứ lúc nào, tôi căn bản là đã mất đi hứng thú chơi đùa. Nhưng là anh lại gặp được cậu ấy, chắc là do ông trời không nhẫn tâm để loại thanh niên tốt chưa làm được nghiệp lớn như sao băng biến mất, cho nên liền cho anh hào quang rực rỡ, thực đáng tiếc a, hào quang hiện lên thì anh sẽ ngã xuống. Mất hết tiền tài, cho dù có được Ôn Nhuận thì anh cũng đứng lên được nữa sao? Tốt lắm, chuyện xưa tôi đã kể xong, bây giờ giao dịch bắt đầu.” Gã nói xong vỗ tay hai cái, đám người kia liền áp giải một người đến chỗ Kế Hoằng, lớn tiếng quát: “Này, người giao cho anh, tiền thuộc về chúng tôi.”
Kế Hoằng lạnh lùng nhìn “Ôn Nhuận” đang cúi thấp đầu kia, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chuyện xưa thật phấn kích, đáng tiếc người này không phải là Ôn Nhuận.” Hắn nhìn kẻ kia: “Cậu hận tôi đến mức này, không tiếc trả giá hết thảy để hủy diệt tôi, sao có khả năng để Ôn Ôn trở lại bên người tôi, cậu điều tra tôi lâu như vậy, cũng biết được Hàn Tưởng là bạn tôi, có được Ôn Nhuận, cho dù tôi có thành kẻ nghèo hèn cũng có thể Đông Sơn tái khởi(2), nói đi, Ôn Ôn ở đâu? Tôi muốn nhìn thấy em ấy.”
Nam tử cẩn thận nhìn Kế Hoằng, bỗng nhiên cười hắc hắc, gã mở dây trói Ôn Nhuận, túm lấy cậu kéo xuống lầu, đi đến cách năm thước đối diện Kế Hoằng: “Đây vẫn là lần đầu tiên tôi ở khoảng cách gần như vậy nhìn anh, anh hai.” Gã vừa nói vừa lấy khăn mặt trong miệng Ôn Nhuận ra: “Đúng vậy, anh nói rất đúng, tối hôm nay, tôi không chỉ lấy đi tiền của anh mà còn muốn người anh yêu nhất chết trước mặt, chậc chậc, nhân gian có nhiều thảm kịch tàn khốc a, ha ha ha ha ha, đúng là thống khoái, Kế Hoằng, anh có biết tôi đã chờ ngày này rất lâu a.” Gã thở dài lắc lắc đầu nhìn về phía Ôn Nhuận: “Đáng tiếc nhất chính là tên nhà quê này, luôn miệng nói muốn tiền không muốn mạng, thế nhưng sẽ trở thành người đầu tiên tự tay tôi giết. Tôi vẫn luôn cho rằng người mình giết đầu tiên là một nhân vật lớn, bất quá nếu là lão bà của Kế Hoằng, thân phận này cũng đủ rồi. Được rồi, các người có cái gì thì nói đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Tôi hỏi cậu, mẹ Kế Hoằng có phải bị cậu giết không?” Thình lình xuất hiện một thanh âm, Ôn Nhuận gắt gao trừng nam nhân, ánh mắt phẫn nộ rực lửa: “Nói, mẹ anh ấy có phải bị cậu giết chết?”
Nam nhân sửng sốt một chút rồi cười cười: “Tôi hiện tại có chút coi trọng cậu.” Gã đối Ôn Nhuận nói: “Theo góc nhìn của tôi mà nói, cậu rất có tư cách để trở thành vợ Kế Hoằng. Quên đi, cậu dù sao cũng sắp chết, tôi đây cũng chẳng ngại mà nói cho cậu biết. Bà già kia là do bệnh tim tái phát đột ngột mà ra đi, tuy rằng tôi rất muốn giết bà ta, đáng tiếc còn chưa đợi tôi động thủ, bà ta……”
Không đợi cho gã nói hết, Ôn Nhuận liền rống lên một tiếng: “Phi, cậu nói dối, kỳ thực cậu rất yêu mẹ Kế Hoằng, bởi vì bà ta là người duy nhất cho cậu tôn trọng cùng ấm áp, cậu yêu bà ấy tựa như chính mẹ của mình, bà đối với cậu hiền lành dịu dàng, tình cảm thân thiết, bù cho những thứ mà mẹ cậu không hề cho. Tôi cùng Kế Hoằng đã đi viếng mộ bá mẫu, cảnh trí thực tuyệt, mộ cũng rất đẹp, có thể nhìn ra được người lập tốn rất nhiều tâm tư, ở nghĩ trang công cộng mà có thể vì bà thiết kế được hình thức riêng, thế nhưng cậu luôn miệng nói hận anh ấy, phi, cậu là người nhát gan, cậu không dám thừa nhận tình cảm thật của chính mình ……”
“Không được nói, không được nói nữa.” Nam nhân bỗng nhiên điên cuồng giơ súng lên: “Cậu có tư cách gì dạy đời tôi, chỉ có tôi mới là người hiểu rõ chính mình, tôi hận bọn họ, hận hắn.” Lý trí gã hoàn toàn biến mất, muốn bóp cò súng, mà đồng dạng Ôn Nhuận cũng ngẩng đầu, một ngụm cắn lên cổ tay gã thật mạnh, nam nhân bị đau liền hét lên, cổ tay chảy ra một dòng máu tươi, khẩu súng kia cũng “bang” một tiếng rơi xuống đất.
(1) Thuận lý thành chương: ý là hợp lý.
(2) Đông Sơn tái khởi: là một thành ngữ cổ. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.
|
43
Giống như tình tiết chuyển biến đột ngột trong hí kịch, Kế Hoằng rốt cuộc không thể giữ nổi bình tĩnh, xông lên trước cứu Ôn Nhuận, đồng thời nhặt lên khẩu súng nhắm ngay đầu nam nhân kia, tay hắn run rẩy, sắc mặt xanh mét, làm Ôn Nhuận nghĩ rằng ngay giây tiếp theo nữa thôi, hắn sẽ nổ súng bắn chết nam nhân trăm phương nghìn kế hãm hại hắn.
“Không cần, Kế Hoằng.” Ôn Nhuận lo lắng kêu lên giữ chặt cánh tay người yêu, nhưng là Kế Hoằng khí lực quá lớn, cậu căn bản không thể lay động được chút nào. “Kế Hoằng …….” Cậu lại lo lắng kêu lên, muốn làm Kế Hoằng hạ súng xuống, nhưng lại không biết nói như thế nào để Kế Hoằng buông tha cơ hội báo thù tốt như vậy.
Nhưng ngoài ý muốn là Kế Hoằng lại chậm rãi buông súng xuống, hắn nhìn nam nhân kia, trên mặt cũng dần khôi phục bình tĩnh: “Ôn Ôn là người quan trọng nhất với tôi.” Hắn còn hướng nam nhân nói thêm: “Tôi sẽ không vì báo thù mà lại vào tù, để một mình cậu ấy ở ngoài thống khổ.” Hắn vẫn nhìn nam nhân không nhúc nhích kia: “Tôi thực đồng tình với cậu, là thật. Bởi vì cậu sống đến bây giờ vẫn không hiểu được thế nào là tình cảm chân chính. Tôi so với cậu may mắn hơn nhiều, vì khi được Ôn Ôn cứu, tôi đã hiểu.” Hắn hạ súng xuống, thả bên chân nam nhân: “Báo thù có thể làm cậu khoái hoạt ngắn ngủi, nhưng không thể cho cậu hạnh phúc cả đời. Nếu cậu còn có dũng khí để tiếp tục sống, có lẽ trong tương lai, một năm hai năm hay nhiều năm sau, cậu sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của chính mình.” Nói xong câu đó, hắn kéo Ôn Nhuận đi về phía lối ra, mà ở phía sau cũng đã xuất hiện một nhóm cảnh sát mặc thường phục đang khống chế đám người lão ngũ.
Đi ngang qua đám người lão ngũ, Ôn Nhuận bỗng nhiên giãy khỏi tay Kế Hoằng, chạy nhanh đến trước mặt ba người, sờ sờ đầu lão ngũ, còn thực sự khuyên bảo: “Ở trong tù cố gắng biểu hiện, một lần nữa quay lại làm người tốt nga, nếu các người có thể thay đổi triệt để, ra tù có thể đến công ty Kế Hoằng làm việc, ân, làm việc nào thì tôi không thể cam đoan nhưng tối thiểu các người có thể làm công việc giống tôi, lĩnh tiền lương như tôi.”
Ba tên cướp kia cảm động đến lệ nóng doanh tròng, con tin tốt a, còn vì bọn họ suy nghĩ nữa, vì những lời này, bọn họ muốn lần nữa làm người tốt. Nhìn theo bóng dáng Ôn Nhuận xa dần: Ân, công việc của tổng giám đốc phu nhân chính là ngồi ở văn phòng làm việc đi, xem ra sau này phải học vi tính rồi, còn có tiền lương, oa oa oa, lương của tổng giám đốc phu nhân cơ bản nhất cũng là năm mươi ngàn đô đi …… Oa oa oa, này thì không cần làm cướp nữa a, cũng không cần ngày ngày lo lắng hoảng sợ nữa rồi ……. Oa oa oa …….
“Đừng vui mừng quá sớm. Ôn Nhuận ở công ty Kế Hoằng chỉ làm người thu dọn vệ sinh, một tháng nhận được một ngàn đô, vừa đủ sống.” Nam nhân bị bỏ qua nãy giờ phi thường “ác độc” đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của ba tên kia, nhìn thấy bọn họ đau đớn ngã quỵ, trong lòng y cuối cùng cũng vui một chút. Mà ba tên kia không dám tin tuyệt vọng rống: “Vì cái gì? Cậu ấy không phải là tổng giám đốc phu nhân sao?”
“Bởi vì cậu ấy là Ôn Nhuận.” Nam nhân thì thào nói, lại bỗng nhiên nở nụ cười: “Kế Hoằng, anh phải cảm ơn tôi.” Gã lầm bầm lâu bầu nói: “Nếu không có tôi, anh sao có thể gặp được người làm anh hạnh phúc?” Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay bầu trời xanh ngắt không gợn bóng mây: “Có lẽ tôi nên học thêm những thứ khác ngoài việc báo thù.” Gã nhớ tới nữ nhân tao nhã luôn mỉm cười dịu dàng kia, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống: “Mẹ, con ……. sau này sẽ không để người thất vọng.”
Nhìn xe cảnh sát mang bốn người đi, Ôn Nhuận bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Kế Hoằng: “Anh sẽ coi cậu ta như em trai đi? Em biết anh sẽ làm vậy, kỳ thật cậu ta cũng thực đáng thương, đều là lỗi của bá phụ, bất quá người thì cũng đã chết rồi, em sẽ không nói nhiều nữa.”
Kế Hoằng nhìn cậu, thật lâu sau mơi nở nụ cười: “Ai, có em ở bên cạnh, anh không muốn nhận cậu ấy cũng không được, em ngay cả kẻ bắt cóc mình còn thông cảm được, còn có chuyện gì em không làm được a.” Hắn bất chợt ghé sát vào Ôn Nhuận nói nhỏ: “Ôn Ôn, em có biết cái câu “Tôi sẽ không vì báo thù mà lại vào tù, để một mình cậu ấy ở ngoài thống khổ.” là anh định nói gì không? Ha ha, anh vốn là muốn nói, sẽ không vì báo thù mà lại vào tù, để cậu ấy ở ngoài có cơ hội hồng hạnh xuất tường. Ha ha ha ha ……… Ui.” Tiếng cười đột ngột dừng lại bởi vì hắn bị Ôn Nhuận đấm một quyền vào bụng: “Anh nói lại một lần nữa cho em nghe thử xem.”
“Ngô, xem ra bọn cướp kia không có ngược đãi em.” Kế Hoằng ôm bụng rên rỉ, làm cho tên bạn tốt đứng bên cạnh như được xem hài miễn phí.
“Đúng rồi, vì cái gì lại có cảnh sát xuất hiện?” Kế Hoằng nghe được tiếng Hàn Tưởng cười, đứng thẳng dậy, sắc mặt không tốt hỏi.
Hàn Tưởng dừng cười, nhìn trái nhìn phải: “A, Kế Hoằng, hôm nay thời tiết thật không tệ, mua dưa hấu ăn đi …….”
“Không được đánh trống lảng, nói, vì cái gì?” Kế Hoằng bắt lấy vấn đề không buông. Hàn Tưởng sụp mặt: “Vì tôi chính là một thanh niên tốt biết phối hợp với chính phủ thôi.” Nhìn đến Kế Hoằng sắp nổi bão lại vội vàng nhấc tay đầu hàng: “Là cậu nói, mấy người này ngay từ đầu đã có ý niệm giết con tin, cho nên tôi mới mạo hiểm tìm cảnh sát đến.” Thật là, cũng không ngẫm lại xem y là vì ai a.
“Kế Hoằng, anh sẽ không phải là bán công ty rồi đi?” Ôn Nhuận nhớ tới vấn đề qua trọng nhất, sắc mặt thập phần khó coi. Kế Hoằng cùng Hàn Tưởng nhìn lướt qua nhau, đồng thời gật gật đầu, nhưng vì không muốn bị đánh, bọn họ liền ở giây cuối cùng thành khẩn bẩm báo. Hàn Tưởng nhún nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Không có, chúng ta cố ý thả tin đồn, kỳ thật chính là lão ba ta bí mật giúp Kế Hoằng mua công ty, vài ngày nữa sẽ trở lại bình thưởng thôi.”
Ôn Nhuận thở phào: “Tốt rồi tốt rồi, hoàn hảo là không có bán đi, em đã đáp ứng ba người kia, chờ bọn họ ra tù liền đến công ty anh làm việc.” Một câu nói ra thành công làm cho cả Kế Hoằng lẫn Hàn Tưởng đều đen mặt: “Kính nhờ Ôn Ôn, suy nghĩ của em có thể bình thường một chút không, đây là lúc nào mà em lại lo lắng chuyện này.”
Đèn đỏ sáng lên, ba người dừng lại cước bộ, vốn định tản bộ một chút để bớt khẩn trương, bất quá hiện tại bọn họ đều phát hiện việc này tựa hồ có chút dư thừa, bởi vì không có ai bị trận bắt cóc khôi hài này làm ảnh hưởng. Kế Hoằng định quay về lái xe, lại bị một câu bâng quơ của Hàn Tưởng làm đứng lại: “Hình như là xe của Danh Dương, kỳ quái, đại thúc nhà quê trong xe là ai a? Tôi chưa từng thấy qua nha.”
Kế Hoằng cũng đi qua nhìn, quả nhiên đang dừng đèn đỏ là một chiếc xe thể thao quen quen, còn chưa đợi hắn lên tiếng, Ôn Nhuận đã sợ hãi kêu lên: “Đại Dũng, là Đại Dũng, hắn đang làm cái gì a?” Cậu nhìn chiếc xe thể thao phía đối diện liều mạng vẫy tay: “Chẳng lẽ hắn cũng bị bắt cóc?” Trong lòng quýnh lên định chạy tới, lại bị Kế Hoằng một phen tóm cổ: “Em làm cái gì vậy Ôn Ôn, cái gì bắt cóc? Danh Dương sao có khả năng bắt cóc người khác?” Vừa dứt lời, đèn xanh sáng lên, xe thể thao đối diện nhanh như chớp xẹt qua người bọn họ.
“Danh Dương là ai? Vì sao lại không thể bắt cóc?” Ôn Nhuận thở phì phì hỏi, vừa hỏi xong đã thấy Kế Hoằng cùng Hàn Tưởng dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn cậu: “Không phải chứ Ôn Ôn, ngay cả thị trưởng thành phố em đang sống cũng không biết? Này ……… em sao lại không quan tâm đến tin tức xã hội, Danh Dương chính là Tả Danh Dương, là thị trưởng thành phố a.”
“Thị ……… Thị trưởng? Anh nói …….. Đại Dũng …….. Hắn ngồi trên xe thị trưởng?” Ôn Nhuận lui về sau mấy bước rồi đặt mông ngồi xuống đất, cậu hoảng sợ quay đầu nhìn về hướng chiếc xe thể thao đã đi mất kia: “Đại Dũng, cậu thật sự theo đuổi thị trưởng sao? Cậu …… cậu đem chuyện đùa kia thành thật sao? A men, cầu chúa phù hộ cho cậu không bỏ mình trong trận chiến này, tôi hy vọng ngày mai đi làm còn có thể thấy cậu còn sống.”
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, vạn dặm trời quang đãng, một câu chuyện tình yêu ngọt ngào sắp sửa diễn ra.
Toàn Văn Hoàn
Lời cuối sách: Cảm tạ mọi người đã theo ta đến cuối cùng. Bất quá hy vọng mọi người đừng bắt ta viết chuyện xưa của Đại Dũng, hãn, cái kia ………chính là ta không cẩn thận viết ra để mọi người thỏa sức tưởng tượng mà thôi, a men, các người đừng đuổi theo ta, nhảy lầu năm đào tẩu.
|