Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi(Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến)
|
|
5
Người dì tên Lan Lan này cuối cùng cũng có thời điểm ngừng nói, Ôn Nhuận tiêu sái từ từ đến trước phích nước nóng, thoải mái cầm lên lắc lắc, vẻ mặt thực “tiếc nuối” nhìn về phía bà: “Hết nước nóng rồi, con đi nấu đã.”
“A, cái kia … để tôi giúp cậu.” Kế Hoằng lập tức nhảy dựng lên, đừng giỡn chứ, hắn như thế nào dám ở cùng với người dì khủng bố này, a, cái kia, hắn còn không muốn bị hói đầu sớm đâu. Ân cần tiếp nhận phích nước nóng, lại bị Ôn Nhuận hung hăng trừng mắt một cái, kia ý tứ thực rõ ràng: Anh cái gia khỏa ăn đồ của tôi, thế nhưng việc nhỏ này cũng không giúp, đồ độc ác.
Bà lại mở miệng: “Ai nha, ai nha, nấu có cái nước ấm, tranh cái gì, Nhuận Nhuận, con để cho tiểu Hoằng đi nấu, lại đây, dì có chuyện hỏi con.”
Kế Hoằng sắc mặt đen một nửa, tiểu Hoằng, tên này nghe mà muốn hộc máu. Ôn Nhuận nhìn sắc mặt hắn vụng trộm cười bỡn cợt một cái làm khuôn mặt bình thường của cậu trở nên thật đẹp, khiến cho Kế Hoằng tâm trí thoáng cái trở nên hoảng hốt.
Hắn không biết mình đi đến phòng bếp như thế nào, chỉ biết là đang nghe đến đoạn Ôn Nhuận nói mình không phải là gay liền nghe dì thở dài một tiếng nói Nhuận Nhuận a, con cũng đã đến tuổi lập gia thất rồi, dì lần này đến chính là giúp con tìm bạn gái, lỗ tai hắn liền căng lên, trong ngực một phen lửa cháy càng ngày càng mạnh. Khi hắn nghe được Ôn Nhuận dùng thanh âm trầm thấp nói muốn đi, lửa giận trong lòng nổi lên thật cao như núi lửa thiếu điều muốn phun trào.
Sau khi nấu sôi nước, hắn sâu sắc kiểm điểm lại chính mình, tin tức này đối với Ôn Nhuận mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt. Lớn như vậy lại chưa có gia đình, cũng không có nữ nhân làm ấm ổ chăn kể ra cũng có điểm cô đơn, thân là bằng hữu của cậu, hắn sao có thể có suy nghĩ xấu xa như vậy. Chính mình vì cái gì lại có ý nghĩ tồi tệ đó? Nhất định phải tìm ra nguyên nhân. Kế Hoằng cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đưa ra lý do là: nếu Ôn Nhuận kết hôn, mình sẽ không thể ở lại nơi này. Đúng vậy, hắn vì cái nguyên nhân đáng xấu hổ như vậy mà không muốn Ôn Nhuận thân cận với người khác, a, hắn thật là tiểu nhân a.
Đến chạng vạng, Ôn Nhuận từng bước bị dì cậu túm đi. Kế Hoằng trong lòng lập tức cảm thấy vắng vẻ, không có biện pháp đành phải chạy đến trước cửa sổ nhìn người qua lại chờ hết ngày. Nhìn thấy hoàng hôn đỏ sẫm màu máu liền cảm thấy tâm trạng thảm đạm, chán nản của mình bại lộ ra trước mắt, hắn không dám nhìn đành phải trở lại giường nằm.
Đem tâm trạng chán muốn chết đi làm cơm chiều, trong đầu lại vừa suy nghĩ: ‘Không đúng, Ôn Nhuận sẽ mau chóng kết hôn, chính mình là loại nghèo kiết xác cũng không có cái gì tặng cho cậu ấy, như vậy liền lưu cái bếp của cậu lại đi.’
Cứ miên man suy nghĩ như thế không biết bao lâu, mắt nhìn thấy trăng đã muốn lên cao mà Ôn Nhuận vẫn không thấy bóng dáng, hắn cuối cùng vẫn là nhịn không được trong lòng bắt đầu lo lắng liền tùy tiện khoác đại một cái áo chạy ra ngoài chờ đợi.
Trên đường người qua lại không ít, đèn đường cũng rất sáng, Kế Hoằng lạnh tới phát run, trong lòng tựa hồ cực kì hoảng sợ. Ngay tại thời điểm người căng cứng như một quả bóng, hắn nhìn thấy Ôn Nhuận chậm rãi dắt xe, đầu cúi xuống, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trái tim trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy, Kế Hoằng cao hứng đến mức không nhìn thấy những người bên cạnh, chạy vài bước đến trước mặt Ôn Nhuận dọa cậu nhảy dựng. Ôn Nhuận nhìn đến Kế Hoằng, gân xanh trên trán đều nổi ra: “Anh thấy chính mình không bị cảm mạo để tôi không phải tốn tiền mua thuốc thì không cam lòng phải không?” Cậu hung tợn rống, cước bộ cũng nhanh hơn không ít. Kế Hoằng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết nhìn cậu ngây ngốc cười, cười đến nỗi cậu trong lòng sợ hãi, sẽ không phải là bị đông lạnh đến thần trí không rõ ràng đi.
***
“Ân, cái kia ……….. cô gái kia như thế nào?” Nhìn cơm chiều đặt trên bàn, Kế Hoằng ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Người nào?” Ôn Nhuận không nhìn hắn.
“Chính là ………… người gặp mặt a.” Thật là, tôi không tin cậu không rõ, còn không mau nói ra. Kế Hoằng “oán hận” cúi đầu nhìn bát cơm của người đối diện.
“Rất tốt.” Ôn Nhuận miệng còn đang ngậm cơm hàm hồ trả lời.
Thế là trong phòng lâm vào yên lặng chưa từng có, chỉ còn thanh âm của tiếng đũa và cơm sàn sạt.
Cơm chiều xong, Ôn Nhuận yên lặng rửa bát, Kế Hoằng biết thời khắc chia lìa sắp đến liền cảm thấy khóe mắt có chút ướt át. Trong lòng cười nhạo chính mình: ‘Thật là, mới có vài ngày an ổn mày liền quên hết chuyện xưa, đại trượng phu bốn biển là nhà, có cái gì luyến tiếc.’
Ôn Nhuận đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô gái kia rất tốt nhưng là tôi không đáp ứng kết giao.”
Kế Hoằng ngẩng đầu, tựa hồ còn chưa có tiêu hóa xong tin tức này, khó hiểu nhìn cậu.
Ôn Nhuận bỗng nhiên lao đến, một phen kéo cổ áo hắn quát: “Anh có biết không? Cô gái kia điều kiện gì so với tôi cũng đều tốt hơn, tính tình ôn nhu, lớn lên cũng dễ nhìn, đối với tôi cũng có hảo cảm. Tôi biết rằng mình cần một người con gái như vậy, nhưng mà tôi lại cự tuyệt cô ấy, anh có biết vì cái gì không? Con mẹ nó anh có biết vì sao không?” Người có cá tính ôn nhu một khi nổi điên lên cũng rất đáng sợ, nhất là kiểu nói thô bạo của Ôn Nhuận kia lại càng đáng sợ.
|
6
“Tôi …….. tôi không biết.” Kế Hoằng lắp bắp nói. Ôn Nhuận giống như một quả bóng bị xì hơi ngã ngồi lên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, nửa ngày sau mới thốt ra được một câu: “Quên đi, tôi mệt rồi, đi ngủ.”
Kế Hoằng tắt đèn, lăn qua lộn lại không ngủ được, Ôn Nhuận bên người tựa hồ đã muốn ngủ, hắn lăn càng thêm hăng say.
“Đừng nháo, để yên cho người khác ngủ.” Ôn Nhuận đột nhiên lên tiếng dọa Kế Hoằng nhảy dựng, vội vàng dừng lại động tác, trong phòng nhất thời lại lâm vào yên tĩnh.
“Ôn Nhuận ……” Nửa ngày sau, trong bóng tối mới phát ra một thứ thanh âm nhỏ như tiếng chuột.
“Chuyện gì?” Ôn Nhuận kỳ thật cũng không ngủ, trong lòng có một ngọn lửa cháy, Kế Hoằng bên cạnh tựa hồ cũng có điểm nóng ruột.
“Cậu……… Sẽ không phải là vì tôi mới cự tuyệt kia cô gái đi.” Càng nghĩ càng cảm thấy sự tình chính là như vậy, Kế Hoằng trong lòng không biết vì cái gì lại có chút hưng phấn.
“Không phải.” thanh âm phát ra rầu rĩ, thực rõ ràng có thể nghe ra “tôi là đang nói dối”, ý tại ngôn ngoại.
Nửa ngày không có thanh âm
“Ôn Nhuận.”
“Sao?”
“Tôi …….. Tôi phát hiện chính mình giống như ……… Có chút thích cậu.” Thanh âm có vẻ nao núng, mất tự nhiên nhưng lại giống một viên đá làm dậy nên gợn sóng nơi mặt hồ tĩnh lặng. Ôn Nhuận lập tức ngồi dậy, trong bóng tối một đôi con ngươi bốc hỏa nhìn trừng trừng Kế Hoằng: “Anh nói cái gì? Con mẹ nó anh nói cái gì? Anh có biết mình đang nói cái gì không? A?” Làm Kế Hoằng sợ tới mức giật mình nuốt nước bọt một cái, này …….. đây không phải là biểu hiện của thích đi.
“Tôi thích cậu, tôi chính là cảm thấy chính mình thích cậu, vậy thì sao?” Tượng đất còn có ba phần thổ tính, Kế Hoằng căm giận nghĩ: ‘Không phải là một kẻ nghèo hèn hướng cậu nói lời yêu sao? Có cần nhất thiết phải kích động như thế không? Hừ, hừ, tốt xấu gì tướng mạo tôi cũng đường hoàng, tương lai đầy hứa hẹn, chỉ là bị người ta oan uổng vài năm trong tù thôi sao? Không đồng ý thì nói thẳng, cùng lắm là tôi dọn ra ngoài ở.’
Lúc hắn trong lòng nói thầm, Ôn Nhuận đã bình tĩnh lại, Kế Hoằng nhìn không ra ý nghĩ của cậu, trong lòng lại thấy tám phần là không nên làm gì hết. Yên lặng thở dài, ai, xem ra chính mình lần thứ hai luyến ái đã nhận lấy thất bại, hơn nữa so với mối tình đầu, lần này lại càng thê thảm.
“Hỗn đản, anh vì cái gì không nói sớm?” Lẳng lặng chờ thời điểm tuyên án tử hình, Ôn Nhuận đột nhiên tại ngực hắn đánh một quyền: “Anh…… Anh nói thật phải không?”
Quanh co rốt cuộc cũng gặp lại một chỗ, hy vọng lại gặp nhau. Kế Hoằng trong đầu rất nhanh xẹt qua vài từ, ngơ ngác nhìn bóng người mơ hồ đối diện, máy móc gật đầu: “Tôi không nói dối.Cậu hỏi câu này là có ý gì?” Không được, không thể đắc ý vênh váo, miễn cho hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn, chính mình từ trước đến giờ đều không may mắn. Hắn trong lòng liều mạng dội nước lã, lập phòng tuyến chắc chắn lại vì một câu của Ôn Nhuận: “Anh thật sự là tiến sĩ sao? Điểm ấy mà cũng không biết, tôi chính là vì anh mà từ bỏ cô gái tốt như vậy.” mà hoàn toàn tan rã.
Mỗi người ai nấy đều mừng như điên, Kế Hoằng biểu hiện còn quái dị hơn nữa, hắn hắc hắc ngây ngô cười hỏi lại Ôn Nhuận: “Chẳng lẽ cậu không biết thiên tài cùng kẻ ngốc chính là cách nhau một đường chỉ sao? Hắc hắc hắc!”
Ôn Nhuận hoài nghi người trước mắt này là một người đàn ông vô cùng ngu ngốc, lẩm bẩm: “Nếu không phải anh có bằng tốt nghiệp, tôi thật sự nghi ngờ thân phận tiến sĩ của anh.”
“Anh thích tôi? Tôi bộ dạng khó coi, không có bằng cấp, không có công việc tốt cũng chẳng có tiền, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?” Ôn Nhuận trước giờ vẫn luôn khinh thường tình tiết này trong phim truyền hình, không nghĩ tới đến phiên mình nói ra còn muốn khó nghe hơn trên truyền hình.
“Ân, không biết, ngay từ lần đầu tiên thấy cậu liền nhịn không được lén nhìn, đợi cho đến khi vào được nhà cậu, có thể quang minh chính đại nhìn, càng xem lại càng thích, càng nhìn lại càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Kỳ thật mà nói, so với mối tình đầu của tôi, cậu rõ ràng không đẹp chút nào, rốt cuộc tôi vì sao lại bị cậu mê hoặc?” Kế Hoằng thành thật trả lời.
“Anh không biết thời điểm anh nói tình nhân hiện tại không bằng tình đầu rõ ràng là hành vi muốn chạy trốn sao?” Ôn Nhuận hướng nắm tay thổi thổi rồi không chút khách khí đè lên người Kế Hoằng. Thế là, một người trốn, một người truy, rất nhanh hai người liền lăn thành một đoàn, tiếp theo xảy ra chuyện gì…
Ngày hôm sau, Ôn Nhuận không thể không hướng cấp trên xin phép. Các người hỏi nguyên nhân sao, ha ha, cái đó chỉ có hai người bọn họ biết.
“Đồ hỗn đản, có giỏi thì lại lần nữa thử xem.” Ôn Nhuận thì thào mắng, nếu không phải vì trong nhà chỉ có mình cậu biết nấu cơm thì cậu cũng không kéo cái thân dậy không nổi của mình ra đây nấu.
“Chẳng lẽ sau này chúng ta không làm sao?” Kế Hoằng mệt mỏi đi tới, lại giống như con mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân, ân cần giúp Ôn Nhuận dọn đồ ăn.
Không làm tựa hồ là không có khả năng. Rõ ràng chuyện này đối với hai người phi thường quan trọng, Ôn Nhuận hung hăng gật đầu một cái: “Làm, bất quá lần sau tôi muốn ở trên.” Hừ, không có lý do gì để cậu luôn là người chịu thiệt.
Kế Hoằng thực thành thật gật đầu làm Ôn Nhuận càng đắc ý, cho nên cậu cũng không suy nghĩ sâu hơn: đối với nam nhân như Kế Hoằng mà nói, thắng lợi của cậu có phải hay không quá nhanh?
|
7
Trong phòng trên bàn nhỏ chỉ thắp một ngọn đèn, Ôn Nhuận bất mãn bị Kế Hoằng bắt ngồi trên người hắn, tư thế như vậy xem ra càng có điểm ái muội.
“Này, anh rõ ràng đã nói lần này sẽ tới phiên tôi ở mặt trên?” Tuy rằng ở trên nhưng cũng đâu được thoải mái, Ôn Nhuận thập phần bất mãn đặt câu hỏi.
Kế Hoằng vô tội nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy a, cậu không phải là đang ở trên sao?” Hắc hắc, dám đấu với tôi, Ôn Ôn a, cậu còn non lắm.
“Tôi căn bản đâu có muốn như thế này ……… anh hỗn đản … a …” thanh âm dâm mỹ vang lên, thân mình Ôn Nhuận nhất thời hạ xuống vài phần, cậu đau đến nhe răng nhếch miệng, oa oa kêu to: “Anh đánh lén, dám dở trò với tôi, cái tên hỗn đản này.”
“Ôn Ôn, chúng ta kết hôn đi.” Kế Hoằng ồ ồ thở dốc, không quên nói ra ý định đã được chuẩn bị kỹ, hắc hắc, tại thời điểm như thế này cầu hôn, nhất định sẽ không bị cự tuyệt mà còn thành công dời được sự chú ý của Ôn Nhuận.
“Cái gì? Anh nói cái gì?” Ôn Nhuận quả nhiên trở nên ngây ngốc rồi lại bị quy đầu cực đại va chạm thật mạnh kéo thần trí trở về: “A …. a ….. Kế Hoằng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, cứ chờ mà xem.”
“Hừ, không cần quấy rầy đến giấc ngủ của hàng xóm nga.” Một câu nói ra thành công làm cho Ôn Nhuận đem toàn bộ tiếng la hét nuốt vào trong bụng, Kế Hoằng đắc ý nở nụ cười, hắn cảm thấy chính mình kiếp trước nhất định là miêu, hơn nữa còn là liên tiếp trộm thành công cá.
Hôn lễ cử hành đơn giản, bởi vì hai nam nhân kết hôn tuy rằng không phải là chuyện thiên oán, nhân giận, kinh thế hãi tục nhưng vẫn là không được dung thứ, lại nói hai người cũng không phải cái gì danh môn quý tộc, phú hào quan lớn nên hôn lễ long trọng là không cần thiết, bọn họ cũng không có nhiều tiền để lãng phí, phô trương.
Kể từ đó Kế Hoằng ngay tại nơi ở của Ôn Nhuận bám rễ, lại nói đến tình yêu cũng là thứ gì đó lạ kỳ. Hai người xét về bối cảnh gia đình, giáo dục, thậm chí là cả tính tình cũng khác nhau rất nhiều nhưng lại ở cùng một chỗ, có rất nhiều điều để nói với nhau. Ôn Nhuận đáng thương có thói quen để mình chịu thiệt cũng không muốn đấu tranh, điều này làm cho dì cậu thập phần ai oán, muốn giận nhưng cũng không có cách nào.
Kế Hoằng mỗi ngày ở nhà cũng không phải chuyện tốt, Ôn Nhuận biết tâm tình của hắn nên khi được nghỉ ngơi một ngày liền cùng hắn ra ngoài giải sầu. Một thời gian lâu sau, cậu phát hiện Kế Hoằng ngày càng lặng yên ít nói, cậu biết người yêu trong lòng khó chịu nhưng cũng không có cách nào, vừa vặn trong nhà hết sạch đồ ăn thế là liền túm lấy Kế Hoằng ra ngoài cùng cậu mua này mua nọ.
Kế Hoằng ngẫm lại, thấy chính mình dạo này đem đến cho Ôn Nhuận mệt mỏi liền thống khoái đáp ứng rồi cùng nhau nói nói cười cười bước ra ngoài, đi xe công cộng đến một siêu thị lớn.
Nếu so kinh nghiệm sống thì Kế Hoằng không bằng Ôn Nhuận, chỉ thấy hắn tò tò đi theo sau người yêu, mắt mở lớn nhìn cậu giảng giải thế nào là cá tươi cùng rau dưa, phối hợp như thế nào để có được món ngon lại dinh dưỡng, loại nào thích hợp ăn với canh, cái gì ăn sau bữa cơm mới tốt …….. Hắn lần đầu tiên biết được, ngoài ngoài sách vở còn có nhiều điều thú vị để học như thế, khó trách cổ nhân có câu ‘đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường’, quả nhiên là có đạo lý a.
Đang hăng say nghe giảng, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm nao núng: “Là ……. Kế Hoằng sao?”
Không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp người quen, Kế Hoằng cùng Ôn Nhuận quay đầu lại nhìn liền thấy một nam tử anh tuấn đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Kế Hoằng rồi mới cả kinh kêu lên: “Thiên a, thật sự là cậu, cậu sao lại ở chỗ này? Tôi về nước nhưng không liên lạc được với cậu, sau đến hỏi thăm tin tức của cậu, bọn họ lại nói …….. nói cậu bị đi tù. Chuyện này là sao? Đánh chết tôi cũng không tin cậu sẽ đi buôn lậu thuốc phiện, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nam tử một bộ khó nén kích động thấp giọng đặt câu hỏi, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ dày đặc.
“Hàn Tưởng, tôi cũng thật không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp cậu.” Kế Hoằng cũng là nét mặt vui vẻ, chợt lại ảm đạm xuống: “Ai, nói đến tôi, kia thật sự là một lời khó nói hết, chờ một chút chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ, vừa ăn vừa nói đi.” Hắn nói xong nhìn qua Ôn Nhuận: “Giới thiệu một chút, đây là người yêu của tôi Ôn Nhuận, Ôn Nhuận, đây là bằng hữu tốt nhất khi anh ở nước ngoài du học, Hàn Tưởng, bởi vì về nước bề bộn nhiều việc, sau đó anh lại xảy ra chuyện cho nên vẫn chưa liên lạc lại.”
Hàn Tưởng? Ôn Nhuận gật gật đầu nói: “Đi đi, các anh lão đồng học chắc có nhiều chuyện để nói, em chỉ mua thêm hai thứ khác nữa liền trở về.”
“Không cần, để anh đưa em về ……..” Không đợi Kế Hoằng nói xong, Hàn Tưởng vội vàng mở miệng: “Xe của tôi để ở bên ngoài, không bằng để tôi đưa tẩu ….. không phải, để tôi trước đưa Ôn …. Nhuận …. Về nhà …..”Y không biết xưng hô với Ôn Nhuận như thế nào, rõ ràng không thích hợp với từ tẩu tử nhưng y lại không biết nói sao.
Kế Hoằng cười vỗ vỗ vai y: “Không cần, Ôn Ôn không thích phiền toái. Bên ngoài có quán cà phê, cậu cứ vào đó chờ, tôi rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong liền cùng Ôn Nhuận đi mua hai món hàng này nọ đem đến chỗ tính tiền.
“Anh đi nói chuyện đi, em có thể tự mình về nhà, việc này trước giờ không phải là chưa từng có, chẳng lẽ khó dễ được một đại nam nhân như em sao?” Đi vào ga, Ôn Nhuận ngăn Kế Hoằng lại: “Bạn học cũ kia của anh cũng đã thật lâu không gặp, cùng người ta tán gẫu nhiều một chút, mấy ngày nay tâm trạng anh có vẻ chán nản lắm.” Vừa nói, cậu vừa lặng lẽ hướng túi Kế Hoằng nhét vào tờ năm trăm nguyên.
Kế Hoằng thấy động tác này của cậu lại làm bộ không có nhìn đến, hắn biết Ôn Nhuận là sợ lòng tự trọng của hắn bị tổn thương, trong lòng cảm giác ấm áp lan tỏa nhè nhẹ, hắn cảm thấy đối với Ôn Nhuận, chính mình phải thương cậu như thế nào mới đủ, tri kỉ như thế a. Mỉm cười nhìn theo hướng cậu, đợi cho chiếc xe kia đi xa, hắn mới phát hiện chính mình thế nhưng đã bắt đầu nhớ nhung.
|
8
Kế Hoằng, cậu đang làm việc gì? Cho dù hiện tại không thuận lợi cũng không nên lấy một người cam chịu như thế.” Tại quán cà phê, Hàn Tưởng vẻ mặt không đồng ý nhìn Kế Hoằng: “Về sau, sẽ có một ngày cậu thành công, đến lúc đó muốn ly hôn, cậu sẽ rước lấy không ít phiền toái đâu.”
Kế Hoằng buồn cười nhìn y: “Cái gì mà cam chịu? Tôi thích Ôn Ôn, là tôi hướng cậu ấy cầu hôn. Còn ly hôn, cậu cái tên miệng quạ đen này không thể nói lời chúc tốt đẹp được hay sao.”
Hàn Tưởng trừng lớn hai mắt: “Cái gì, cậu thật sự cùng cậu ấy? Đừng nói giỡn, lúc ở Mỹ tiêu chuẩn tình nhân của cậu cao hơn người kia không chỉ vài bậc a …….” Lời còn chưa dứt đã bị Kế Hoằng đánh gãy: “Hàn Tưởng, hôm nay chúng ta là lão đồng học ôn lại chuyện xưa, tôi có thể nói cho cậu, tôi đối với Ôn Nhuận là thật tình. Hiện tại cho dù Tử Địch một lần nữa trở lại bên người, tôi vẫn như cũ chọn Ôn Nhuận, cậu không cần lấy những tiêu chuẩn ấy lên người cậu ấy. Tục ngữ nói ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, hiện tại trong mắt tôi ai so với cậu ấy cũng đều không bằng.”
Hàn Tưởng sững sờ nhìn hắn thật lâu, nhún vai một cái: “Quên đi, tôi tình nguyện tin tưởng cậu chính là nhất thời nghèo túng nên mới cùng người kia. Kế Hoằng, rốt cuộc chuyện ngồi tù là như thế nào? Tôi tin chắc là cậu bị người khác oan uổng, cậu có tiền đồ sáng lạn, chính mình lại không nghiện hút, sao lại có khả năng buôn lậu thuốc phiện?”
Kế Hoằng uống một ngụm cà phê: “Cậu biết thì tốt rồi, đáng tiếc pháp viện lại không hiểu tôi bằng cậu a.” Hắn bất đắc dĩ cười cười: “Nãy giờ quên mất, nói tôi nghe xem cậu hiện tại đang công tác ở đâu? Xí nghiệp của gia tộc sao?”
Hàn Tưởng không trả lời hắn, hai mắt tinh quang lòe lòe như là đang cân nhắc cái gì, Kế Hoằng cũng không thúc giục chỉ lẳng lặng chờ đợi. Nhìn thấy bên ngoài trời không còn sớm, hắn nhịn không được cười nói: “Cậu thất thần cái gì a, chẳng lẽ là cậu đang công tác tại cục bảo vệ bí mật quốc gia? Nói nhanh lên, Ôn Ôn còn đang ở nhà chờ tôi.”
“Kế Hoằng, đến công ty tôi làm đi.” Hàn Tưởng nói ra một câu kinh người, thấy Kế Hoằng tay đang cầm cà phê liền như vậy tạm dừng giữa không trung, thậm chí còn thoáng run rẩy, y một phen cầm lấy: “Làm sao vậy, đừng quá lo lắng, cậu cũng biết gia tộc tôi là thương nhân, tôi hiện tại đang làm cho cha mình, nhưng ông đáp ứng tôi, một khi tôi đã thành thục có thể ra ngoài làm một mình. Lúc trước tôi vẫn chưa quyết định, nhưng là hiện tại không giống như lúc trước, tôi rất rõ ràng năng lực của chính mình.” Càng nói càng hăng, y hăng đến mức bắt đầu kích động: “Cậu vào công ty của cha tôi đi, trước làm quen một chút với công ty, tạo mạng lưới quan hệ cho mình, đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài dốc sức làm cho chính mình, tôi cùng cậu, oanh oanh liệt liệt làm nên sự nghiệp lớn, làm cho tất cả mọi người nhìn chúng ta với cặp mắt khác xưa. Kế Hoằng, cậu còn nhớ rõ không? Đây chính là lời hứa ngày xưa của chúng ta.”
Kế Hoằng nghĩ hiện tại mình đã bị cuộc sống bình thường làm xói mòn đi tất cả nhưng khi nghe được những lời này của Hàn Tưởng, cái loại nhiệt huyết bị vùi lấp bao lâu nay bỗng nhiên thức tỉnh, vạn trượng hào hùng, hắn thấy chính mình hai mắt có chút nhạt nhòa, thật lâu sau mới nói một câu: “Công ty của cha cậu sẽ vì mối quan hệ giữa tôi và cậu mà chấp nhận một nhân viên từng có tiền án tiền sự?”
Hàn Tưởng hung hăng vỗ tay một cái: “Nói cái gì. Lão nhân lúc trước chính là xem trọng cậu, năm đó trở về bởi vì nhất thời rối ren mà không liên lạc, về sau liền mất tin tức của cậu, tôi cứ như vậy bị lão nhân gia hung hăng mắng một trận. Nói thật, thân là bằng hữu tốt nhất, tôi thật sự rất hổ thẹn, nhiều năm như thế nhưng vẫn không đi thăm cậu, kỳ thật là vì tôi thật sự không biết phải đối mặt với cậu như thế nào, không biết là nên an ủi hay là nên cổ vũ, mà cậu căn bản là không cần đến những thứ này. Tôi vốn định tìm được chân tướng việc này sẽ đi thăm, ai ngờ cậu lại ra tù trước thời hạn nên về sau lại không biết tung tích, cứ nghĩ rằng sẽ không gặp được nữa, không nghĩ tới chúng ta thế nhưng lại gặp nhau tại một cái siêu thị. Ai, chân tướng tôi cũng không điều tra ra cái gì, chỉ có thể nói người nọ thật cao minh, tuyệt không thua kém cậu.”
Một lời này làm cho Kế Hoằng thật cảm động, làm người phải biết trong cảnh khốn cùng vẫn có một người bằng hữu nhớ đến mình, tư vị này thật sự rất khó nói. Hai người tán gẫu hăng say, mãi cho đến trời tối đen như mực, Kế Hoằng bởi vì nhớ Ôn Nhuận mới đưa ra lời từ biệt. Hàn Tưởng còn đang hưng phấn bừng bừng nói, y không rõ một kẻ bình thường như vậy lại khiến cho Kế Hoằng vướng bận đến vậy, nhớ rõ năm đó Ngô Tử Địch cũng không có làm cho hắn trở thành như vậy a. Nhưng y nghĩ hai người từ nay về sau sẽ có nhiều thời gian ở chung, không cần vội vàng làm gì thế là liền lái xe chở hắn về nhà, lại cùng Kế Hoằng hẹn hôm sau phải đi đến công ty của cha mình rồi mới ngập tràn hào hứng quay trở về.
—-
Về đến nhà, Ôn Nhuận vừa mới làm xong đồ ăn, nhìn thấy hắn một bộ đường làm quan rộng mở, nhịn không được cười nói: “Xem ra để anh cùng đồng học kia tán gẫu quả không sai, nhìn anh mặt mày hớn hở như vậy, không phải là gặp lại mối tình đầu đi?” Vừa nói vừa vào bếp bưng thức ăn lên.
Kế Hoằng bước theo, lại ôm Ôn Nhuận ở trên mặt cậu hôn một cái thật mạnh: “Ôn Ôn, anh tìm được việc rồi.”
“Thật sự?” Ôn Nhuận kinh hỉ: “ A, thật tốt quá, cuối cùng anh cũng có việc làm, a, Kế Hoằng, em không phải ý tứ kia, em là nói ……” Ôn Nhuận là thật tâm vì Kế Hoằng cao hứng lại phát giác trong lời nói của mình có ý đem người yêu trở thành gánh nặng thật lớn liền vội vàng giải thích.
Kế Hoằng lấy ngón trỏ đè lại bờ môi của cậu, hiểu rõ: “Không cần phải nói, anh biết mà, Ôn Ôn, anh tất cả đều hiểu được.” Hắn tựa đầu chôn ở hõm vai Ôn Nhuận, trong thanh âm tựa hồ có chút nghẹn ngào: “Kế Hoằng anh nào có đức hạnh gì, thế nhưng ông trời lại làm cho anh có thể gặp được em, cả đời này cũng ……..”
Những lời phía sau Ôn Nhuận không nghe được rõ ràng, Kế Hoằng là người bên ngoài có thể la hét, cười nói lung tung nhưng kỳ thật chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng, thấy hắn giờ phút này kích động như vậy, Ôn Nhuận tâm tình đắm chìm trong vui sướng. Bỗng nhiên ngón tay cảm thấy nóng rát, tiếp theo Kế Hoằng nhảy dựng lên “ngao ô” một tiếng: “A, cái gì vậy, bỏng chết mất.”
“Canh của em.” Ôn Nhuận bình tĩnh ngẩng đầu cho hắn đáp án, rồi đánh lên ngực hắn một quyền: “Ngu ngốc, đang đến hồi tình cảm lãng mạn, anh lại làm mấy cái trò sát hại phong cảnh.”
|
9
Kế Hoằng đi làm, hơn nữa chức vụ còn tuyệt đối không thấp. Hàn lão gia tuy rằng là một thương nhân tàn nhẫn, đầy thủ đoạn nhưng đối với bạn tốt của co mình, ông vẫn thực thích, chỉ hận không thể nhận Kế Hoằng làm con nuôi, liền sắp xếp cho hắn làm nghiệp vụ quản lý.
Điều này thập phần chọc giận một số nguyên lão của công ty, nhưng phản đối không có hiệu quả, mọi người không hẹn mà cùng khoanh tay nhìn xem kẻ mới tới này sẽ gây ra náo nhiệt gì. Tại đây đều một dạng đoàn kết nhất trí, tổ nhỏ chuyên áp bách hãm hại người mới chính thức thành lập, chuyên môn phụ trách ngáng chân Kế Hoằng, sử dụng ám tiễn đối với hắn, gồm những viêc như cung cấp tin tức giả, trước mặt khách hàng bôi nhọ hình tượng của hắn.
Những hành động nhỏ đó tự nhiên không thể qua được ánh mắt của Hàn lão gia, bất quá ông cũng không muốn ngăn cản, chính là vì Kế Hoằng tuy xuất sắc thế nhưng trên thương trường lại không có chiến tích, hết thảy đều là hư ảo, ông là thật tâm muốn nhìn người thanh niên này sẽ đi được bao xa trên con đường ngập tràn khó khăn, gai góc.
Một tháng sau, phiếu điểm được giao lên. Kế Hoằng cùng Hàn Tưởng đứng chung một chỗ, hổ thẹn cúi thấp đầu, tháng này thành quả rất thấp làm cho hắn thập phần mất mặt, cảm giác dường như đã phụ sự tiến cử của lão gia tử, quả thực chính hắn đã làm cho lão nhân mất mặt.
Hàn lão gia nhìn chăm chú vào tờ phiếu trước mặt, trong lòng tuy rằng nổi lên sóng gió động trời nhưng trên mặt cũng không có một chút gợn sóng, mỉm cười nói: “Đối với một người mới mà nói, những thành tích này là rất tốt, nhưng đối với Kế Hoằng con mà nói, bác có chút thất vọng. A Hoằng a, con có gì để biện bạch không?”
“Không có, con chỉ có thể nói, tháng sau sẽ cố gắng hơn.” Kế Hoằng bình tĩnh trả lời, chỉ có Hàn Tưởng ở bên cạnh không nhịn được, hét lớn: “Kế Hoằng, không việc gì phải nén giận …….” Câu nói còn chưa dứt, Kế Hoằng đã muốn nghiêm khắc nhìn về phía y, hơi hơi lắc đầu.
“Tốt, quả nhiên là người bá phụ nhìn trúng.” Ngoài ý muốn, Hàn lão gia đột nhiên đứng lên, sang sảng cười tựa hồ đem văn phòng cao cấp này làm rung chuyển: “Không sai, so với ta, con còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.” Nói xong hiền lành vỗ vỗ bả vai Kế Hoằng: “Con nghĩ rằng bá phụ già nên hồ đồ, nhìn không ra trò quỷ của bọn kia sao? Bác bất quá là muốn nhìn xem năng lực của con thôi, không nghĩ tới con ở dưới tình huống đó vẫn có thể làm ra vài nét bút sinh ý, hơn nữa lợi nhuận còn cao như vậy. Không sai, quả thật không sai, xem ra là bá phụ đã già rồi, thiên hạ sau này là của người trẻ tuổi các con, hậu sinh đáng sợ, hậu sinh đáng sợ a.”
“Lão ba, kính nhờ ba có thể diễn chuyên nghiệp hơn nữa được không? Rõ ràng trên truyền hình lời kịch thực cảm động, sao qua đến miệng ba lại giả tạo như thế a.” Hàn Tưởng không chút lưu tình phun ra nhận xét, suýt chút nữa đem Hàn lão gia sinh khí đến đột quỵ: “Hỗn tiểu tử, mày còn coi tao là ba sao? Dám nói với tao như thế.”
Phương thức biểu đạt tình cha con ──sau một phen giương cung bạt kiếm, lão gia tử cười tủm tỉm lấy ra một cái bao đỏ thẫm đưa cho Kế Hoằng: “A Hoằng a, tiền lương thử việc ba tháng rất thấp, thật sự là cùng con không xứng, đến, bá phụ cho con thêm tiền thưởng, không cần phải ngượng ngùng, bá phụ tin tưởng, nếu không có những chướng ngại vật này, tháng sau con sẽ thay bá phụ kiếm được càng nhiều lợi nhuận, ha ha ha, con không cần phiền lòng, bá phụ là thương nhân, cho nên hết thảy đều lấy ích lợi làm chính.”
Hàn Tưởng một phen tiếp nhận tiền lì xì nhét vào tay Kế Hoằng: “Nếu ông ta đã nói như thế, chúng ta còn khách khí cái gì.” Nói xong cúi chào lão nhân rồi kéo Kế Hoằng ra khỏi văn phòng. Vừa ra tới, tiểu tử này sắc mặt tham lam liền lộ rõ, đoạt láy bao tiền lì xì nhìn nhìn, rồi mới cả kinh kêu lên: “Oa, Kế Hoằng, lão ba đối với cậu so với đối với con thân sinh của ông còn tốt hơn, thật sự là cái lão điệu bộ. Hừ, không được, cậu phải mời khách, phải mời tôi đến khách sạn một trăm tầng để ăn.”
“Cậu cũng quá độc ác đi, tính một đao giết chết tôi sao.” Kế Hoằng cười khổ với y, nhìn qua đồng hồ thấy đã đến giờ tan tầm: “Được rồi, tôi không cùng cậu nhiều lời nữa, Ôn Ôn còn đang ở nhà chờ tôi.” Sau đó mặc kệ đằng sau vang lên tiếng kêu rên chỉ trích mình trọng sắc khinh bạn, hắn lòng tràn đầy kích động suy nghĩ đến vấn đề khác: ‘Nên mua cho Ôn Ôn loại lễ vật gì mới có thể khiến cậu ấy kinh hỷ đây?’
——— ———–
Đang giữa hè, chạng vạng, khi thái dương từ từ hạ xuống cũng là lúc những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Trong khu phố cũ, mọi người đều tự mang nước trà, điểm tâm gom lại dưới gốc đại thụ cuối ngõ, nói chuyện phiếm thuận tiện bát quái một chút những chuyện nghe thấy trong ngày
“Công thức toán học này a, là lão sư của tụi tui phải mất ba ngày mới tìm được cách giải.” Một nam hài đắc ý dào dạt hướng mọi người xung quanh khoe ra thành quả. Bên người nó, một nam hài thực bình thường thấp giọng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, lão sư mất tới ba ngày, còn A Hoa cậu ấy chỉ dùng hai ngày liền giải ra, cậu ấy là học sinh giỏi nhất của tụi tui.” Ngữ khí có chút hèn mọn, có thể nghe ra nam hài này đối với ưu sinh kia là cố ý lấy lòng.
A Hoa khinh thường nhìn những ánh mắt tán thưởng của người xung quanh, rất là vênh váo tự đắc cười cười: “Cái này tuy rằng không quá khó khăn, bất quá đối với tụi bây mà nói, sẽ không khác gì kinh thánh đi, A Tường, cậu nói có phải hay không? Người sống ở đây, có lẽ học tới trung học là cao nhất đi?”
Ôn Nhuận mặt nhăn lại, từ trong đám người bước ra định rời khỏi, cậu chán ghét loại người tự cao tự đại như vậy. Bằng cấp cao thì sao, cậu trong lòng cười lạnh, trên mặt không nhịn được liền toát ra mấy phần trào phúng, cũng thật là trùng hợp, vẻ chế nhạo này thế nhưng lại bị A Hoa bắt gặp: “Này, anh có gì kiến gì sao? Không quan hệ, có gì thì nói ra đi, chỉ cần anh có thể giải ra hoặc có thể tìm được người giải ra, tính luôn cả A Tường, tôi liền phục anh. Như thế nào?” A Hoa rẽ đám người ra, ngăn trở đường đi của Ôn Nhuận, khiêu khích nhìn cậu.
Thanh niên kêu A Tường lui lại mấy bước, nhát gan nhỏ giọng nói: “Ôn Nhuận ca, đề này em …. Không giải được, chúng ta nơi này cũng không có ai làm ra cả.” Nhóc một sợ sệt yếu đuối liền gợi lên cơn tức của Ôn Nhuận, cậu hét lớn: “Không phải chỉ là một đề toán thôi sao? Có cái gì ghê gớm chứ?” Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền hối hận, thật là, chính mình có thể làm cái gì a, chẳng lẽ người bằng tốt nghiệp trung học còn chưa lấy được như cậu lại có thể giải được đề đại học mà lão sư phải mất ba ngày mới làm ra được sao?
|