Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 87
"Đình đình xuống dưới a! Mau mau, đệ đệ đều chờ ngươi rất lâu rồi. Đông Phương tổng giám đốc ngươi cũng biết, nữ nhi này của ta a ngày thường quan hệ cùng tiểu Thần vô cùng tốt, có đôi khi ta là ba nó cũng cảm thấy ghen a!" Lôi kéo tay Diệp An Đình bên cạnh, Diệp Quốc Minh cười đối với Tổng Tài đại nhân nói.
"Phải không?" Đông Phương Tuyệt lạnh nhạt, hắn nhưng không quên ngày ở rạp chiếu phim người chỉ vào bọn họ mắng người là ai. Cũng không có quên chính mình điều tra nữ nhân này là như thế nào, càng thêm không có quên vừa rồi trong ánh mắt coi khinh cùng khinh thường.
"Cũng không phải, tuy rằng nói bọn họ không phải ruột thịt,, nhưng quan hệ cùng quan hệ ruột thịt không sai lắm." Nói xong Diệp Quốc Minh còn ha ha cười vài tiếng, tuy rằng Diệp An Thần thật sự là không biết có cái gì buồn cười.
Cười xong, Diệp Quốc Minh lại không nghĩ muốn kết thúc đề tài về nữ nhi của hắn. Đem Diệp An Đình lôi kéo ngồi vào bên người, lại một lần nữa kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu: "Nữ nhi này của ta a, từ bé đã ôn nhu, nấu ăn cũng không kém, nguyên bản nghĩ mấy năm nay nỗ lực cho nàng một chút hồi môn, không nghĩ tới, nữ nhi của ta cũng biết chút ít việc làm ăn a! Ta a, hiện tại liền chờ nàng lại lớn lên liền về hưu hưởng phúc."
A...... Người như vậy thật sự là Diệp An Đình này sao? Tuy rằng cậu đối với vị tỷ tỷ trên danh nghĩa này không phải quá hiểu biết, nhưng trong trí nhớ, Diệp An Đình này cũng là một người điêu ngoa tùy hứng, cái gì cũng không làm còn thích nơi nơi khoe khoang. Chẳng lẽ chính mình nhớ lầm, hoặc là...... Ánh mắt từ trên người Diệp An Đình đảo qua, chẳng lẽ không thể trông mặt mà bắt hình dong, những lời này là chứng thực cho Diệp An Đình?
"Diệp tổng thật là có phúc." Đông Phương Tuyệt vẫn như cũ lạnh mặt, cùng vừa rồi không có chút nào biến hóa, làm Diệp Quốc Minh ở một bên còn muốn khen nữ nhi của mình một chút có điểm xấu hổ.
Thời điểm Diệp Quốc Minh xấu hổ liền có người hầu bưng đồ ăn ra, vì thế mỉm cười trên mặt cứng đờ thu lại, Diệp Quốc Minh đứng lên, tiếp đón Đông Phương Tuyệt hướng bàn nói: "Đi nào đi nào, a...... Tới tới, chúng ta ăn cơm, hôm nay không biết Đông Phương tổng giám đốc sẽ tới, cho nên đây đều là chút đồ nhà làm, bất quá, đều là người trong nhà, ăn đồ ăn nhà làm mới có hương vị a!"
Nói xong kéo ghế chủ tọa mời Đông Phương Tuyệt ngồi xuống, mà chính mình ngồi bên cạnh Đông Phương Tuyệt. Diệp An Thần đi phía sau Tổng Tài đại nhân, nghe Diệp Quốc Minh nói câu người một nhà liền nâng nâng đầu, kỳ thật đối với bác cả vẫn luôn lôi kéo làm quen, Diệp An Thần thật sự rất muốn nói một câu, ngươi là vua chân tướng a! Bác cả!
Kéo ghế bên kia Tổng Tài đại nhân ra, nhưng còn không có ngồi xuống đã bị một người mặc váy trắng chiếm mất. Gãi gãi khóe miệng nhìn người đang ngồi cạnh Tổng Tài đại nhân, mỉm cười nhìn Tổng Tài đại nhân hỏi: "Đông Phương tổng giám đốc thích ăn cái gì?" Diệp An Đình, Diệp An Thần chỉ cảm thấy cô nương này là đang tìm đường chết sao?
"Tiểu Thần a! Tới bên cạnh bác cả này, chúng ta đã lâu không có cùng nhau ăn cơm a!" Ở một bên Diệp Quốc Minh đối với Diệp An Thần vẫy tay, thành công ngăn cản Diệp An Thần muốn tiến lên đem đống tuyết trắng từ bên cạnh Tổng Tài đại nhân xách ra.
Bất đắc dĩ nhìn Tổng Tài đại nhân liếc mắt một cái, Diệp An Thần liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diệp Quốc Minh, trưởng bối nói không thể không nghe a! Tuy rằng liền tính là người mù cũng đã nhìn ra hai người kia là muốn làm gì, nhưng là......Người ta không phải còn cảm thấy chính mình che dấu thực tốt sao? Dứt bỏ Diệp An Đình vừa thấy Tổng Tài đại nhân bắt đầu hai mắt tỏa ánh sáng, một bộ dạng tự tin, Diệp Quốc Minh thật sự che dấu thực tốt a!
Chỉ là...... Ha hả......Cậu hiện tại nữ chính còn không sợ thì sữ sợ Diệp An Đình não tàn coi trọng Tổng Tài đại nhân sao?
"Đông Phương tổng giám đốc nếm thử cái này đi! Cái này......" Hiển nhiên, vừa rồi hỏi chuyện vấp phải trắc trở cũng không có làm Diệp An Đình từ bỏ cùng Tổng Tài đại nhân thiết lập tình yêu tốt đẹp. Chiếc đũa kẹp một miếng thịt cá, mỉm cười đặt ở trong chén Tổng Tài đại nhân.
Vì thế......Miếng thịt cá vừa đến bát Tổng Tài đại nhân, Tổng Tài đại nhân liền cầm chén đối người hầu đứng cạnh nói, "Đổi cho tôi"
Nói xong nhìn thoáng qua Diệp An Thần về sau tiếp tục lạnh mặt ngồi ở chỗ kia, hoàn toàn mặc kệ Diệp An Đình cùng Diệp Quốc Minh trên mặt sắc mặt kia dường như giống vỉ pha màu.
"Khụ khụ......Anh ấy không thích người khác thân cận quá." Tiếp thu ánh mắt Tổng Tài đại nhân, xem ra đã thực nhẫn nại. Diệp An Thần khụ khụ hai tiếng, vì hành vi vừa rồi của Tổng Tài đại nhân mà giải thích, trái tim lại là rơi lệ đầy mặt.
Quả nhiên là không nên cho Tổng Tài đại nhân tới đây a! Ban đài cậu cảm thấy bác cả nhiều lắm là muốn ôm đùi, nhưng dã tâm của bác cậu so với cậu tưởng tượng lớn hơn không ít a! Đại hiện tại cư nhiên còn muốn gả nữ nhi a!
Đối với Diệp An Đình có điểm tái nhợt, Diệp Quốc Minh thực mau phản ứng lại, nguyên bản cứng đờ trên mặt cũng treo lên mỉm cười bồi tội, "Là Đình Đình không hiểu chuyện, tới, Đình Đình ngồi cạnh đệ đệ ngươi đi, mấy ngày hôm trước không phải còn ồn ào đã lâu không cùng đệ đệ ăn cơm sao!"
"Ba......" Chỉ là đối với chính lão ba ba khổ dụng tâm, Diệp An Đình lại là không có cảm giác được, hiện tại nàng còn trầm tĩnh chính mình cư nhiên có thể ở cạnh bên người Đông Phương Tuyệt, nàng nhất định sẽ làm Đông Phương Tuyệt phát hiện nàng tốt, thích nàng. Chỉ là nhìn ba ba mình càng nghiêm túc, cuối cùng Diệp An Đình tuy rằng không cam lòng, lại vẫn là từ bên cạnh Tổng Tài đại nhân đứng lên, tới cạnh Diệp An Thần, chỉ thời điểm ngồi xuống lại hung hăng trừng mắt nhìn Diệp An Thần liếc mắt một cái.
Vô tội nằm cũng trúng đạn Diệp An Thần chỉ là nhún nhún vai tỏ vẻ ╮ ( ╯_╰) ╭ đây là vì ngươi, đi tìm đường chết chính là cảm thấy Tổng Tài đại nhân tính tình thực tốt?
Một bữa cơm, Diệp An Thần ăn thật sự là mệt. Một bên ngồi luôn là muốn công ty mình đẩy mạnh tiêu thụ cùng đẩy mạnh nữ nhi Diệp Quốc Minh nhà mình, một bên Diệp An Đình đã bắt đầu mơ, Diệp An Thần thật sự đau đầu a!
Cũng may liền tính một bữa cơm ăn có ăn lâu đi chăng nữa, cũng vẫn là có kết thúc. Thời điểm Diệp An Thần còn đang chờ Diệp Quốc Minh nói về việc cổ phần, hắn cũng đã cùng Tổng Tài đại nhân ngồi ở trên xe. Khi từ nhà Diệp Quốc Minh ra, Diệp An Thần chỉ cảm thấy, về sau chính là đánh chết cũng không thể tới ăn cơm, nói cách khác liền thật sự quá ngược người.
"Lão thực thông minh, tiểu nhân......" Ở trên xe đu một đoạn về sau, Đông Phương Tuyệt nhìn phía trước mà cho ra tổng kết.
"... ..." Nghe Tổng Tài đại nhân đánh giá, Diệp An Thần có trong nháy mắt không có gì để nói. Chỉ là khi Diệp An Thần không có gì để nói, Đông Phương Tuyệt lại là cười lạnh hai tiếng, "A, bất quá dã tâm của hắn thật lớn."
Dã tâm không lớn nói, sẽ vừa nhìn thấy ngươi liền muốn đem nữ nhi gả cho ngươi sao? Diệp An Thần hướng về phía trước trợn trắng mắt, chỉ là xem thường xong, Diệp An Thần mới nghĩ đến, hiện tại bác cậu biết cậu cùng Đông Phương Tuyệt có thể quan hệ, có thể hay không để chính mình đi bắc cầu giật dây làm Hồng Nương?
"Em muốn lấy lại công ty không?" Thời điểm Diệp An Thần nghĩ chính mình muốn cự tuyệt như thế nào, hoặc là trực tiếp ngả bài, liền nghe thấy ở bên cạnh Tổng Tài đại nhân nói một câu như vậy.
Sửng sốt hai giây, Diệp An Thần lắc đầu. Tuy rằng cảm thấy quyết định như vậy thực xin lỗi cha mẹ của cái thân này, nhưng Diệp An Thần vẫn không nghĩ muốn quản lí công ty. Cậu biết chính mình mấy cân mấy lạng, hiện tại công ty tuy rằng không phải ở trong tay của cậu, nhưng là ở trong tay của Diệp Quốc Minh lại cũng vẫn là phát triển thực tốt, hơn nữa, Diệp Quốc Minh nói như thế nào cũng vẫn là bác cậu, cũng là người Diệp gia.
Nếu là kia công ty thật sự tới trong tay mình, kia cũng cũng chỉ có một khả năng là phá sản a!
"Không muốn, thế trước tiên để cho hắn quản đi, nếu là khi nào em muốn tôi giúp em lấy về." Rất là bình thường mà nói, giống như là đang nói hôm nay thời tiết thật tốt a. Đây là Tổng Tài đại nhân uy vũ khí phách a! Chẳng lẽ đây là trời lạnh, làm XX phá sản đi trong truyền thuyết! Đm?
|
Chương 88
Thật vất vả về tới nhà, Diệp An Thần mệt mỏi gục ở trên giường. Thoải mái ở trên giường lăn hai vòng cảm thán một câu...... Mệt mỏi quá a! Tâm mệt!
Chỉ là khi Diệp An Thần ngã vào trên giường không trong chốc lát, thân mình đã bị một cái ôm quen thuộc bao bọc lấy, ấm áp, mang theo hương vị đặc trưng của Tổng Tài đại nhân. Đẩy đẩy người trên người mình, lại không có đẩy được: "Lên, nặng, em muốn ngủ." Đem đầu nghiêng nghiêng, tránh thoát Tổng Tài đại nhân ở bên tai mình thổi khí.
"Ngủ?" Mang theo một tia ý cười, Đông Phương Tuyệt từ phía sau ôm lấy Diệp An Thần, nhẹ nhàng cắn vành tai Diệp An Thần, ma xát nó, "Hôm nay tôi sẽ không dễ dàng mà buông tha cho em."
Không có dễ dàng buông tha cậu? Vì cái gì nghe xong những lời này liền cảm thấy thật là khủng khiếp? Ở trong lòng Tổng Tài đại nhân cứng đờ hai giây, về sau mới nhớ tới khi cậu rời đã cùng Tổng Tài đại nhân nói, "Em buổi tối lại bồi thường anh, tùy anh làm như thế nào?" Tùy anh thế nào? Tùy anh như thế nào......
Nhớ tới một câu này Diệp An Thần cứng đờ. Ô ô ô...... Vì cái gì lúc trước cậu lại nói ra câu như vậy a! Này không phải tìm chết sao! Trộm nhìn nhìn người đang mỉm cười mà ôm chính mình, Diệp An Thần rất không có dũng khí mà rụt rụt, hiện tại đổi ý còn kịp sao?
Nói, vì cái gì lúc ấy cậu sẽ nói ra những lời như vậy? Cậu đây là muốn anh dũng hy sinh ở trên giường sao? Tùy tiện anh thế nào? Nếu không phải hiện tại đang ở trong lòng Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần rất muốn che mặt. Lúc ấy cậu rốt cuộc là ôm tâm tình như thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
"Em......Em còn chưa có tắm rửa." Diệp An Thần nói đứt quãng, tuy rằng Diệp An Thần muốn tránh thoát ma trảo của Tổng Tài đại nhân, nhưng nguyện vọng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc. Thời điểm Diệp An Thần đã thật cẩn thận ở trong lòng Tổng Tài đại nhân bắt đầu đào thoát, cũng lấy được thành quả nhất định, lại đột nhiên phát hiện có thoát cũng không kịp!
"Không có việc gì! Chúng ta có thể cùng nhau tắm." Tổng Tài đại nhân trên mặt như cũ vẫn là cái loại tà tà tươi cười, ôm Diệp An Thần, dẫm chân ưu nhã bước chân về phía trước xuất phát.
Ô ô ô...... Sự tình thật sự không có đường sống để quay lại sao? Nhìn Đông Phương Tuyệt đã đi vào nhà tắm, Diệp An Thần hung hăng mà nhắm mắt lại, dũng cảm ở trong lòng Tổng Tài đại nhân cởi quần áo của mình, chính mình ưng thuận lời hứa, liền tính là làm cúc hoa biến thành hoa hướng dương cũng phải dùng hết nước mắt mà làm xong.
Vì thế...... Có như vậy Diệp An Thần ở trên giường nằm hai ngày, thành công suy diễn cái gì gọi là một trăm cách chết, cùng nhấm nháp tới cảm giác thiếu chút nữa chết ở trên giường là cái gì. Chỉ có thể nói, bắt đầu thời điểm thực kích động, thời điểm giữa thực mất hồn, chỉ là thời điểm cuối cùng sẽ rất thống khổ.
Mà hiện tại Diệp An Thần liền thống khổ nằm ở trên ghế nằm, một người một giường một chăn hứng ánh sáng rửa tội, đến nỗi vì cái gì sẽ nằm ở chỗ này, hoàn toàn là bởi vì qua hai ngày sinh hoạt trên giường, Diệp An Thần thật sự là chịu không nổi, thừa dịp Tổng Tài đại nhân đi ra ngoài thời mà cảm thụ ánh mặt trời.
Duỗi tay xoa xoa lão eo đau nhức của chính mình, cảm thán như bây giờ tình huống đã là khá hơn nhiều, nhớ lại thời điểm vừa mới bắt đầu tỉnh lại, hoàn toàn chính là muốn cắt rớt cái kia a!
"Tẩu tử......" Nhìn người nằm hưởng thụ ánh mặt trời, Đông Phương Đêm đứng ở bên cạnh tội nghiệp kêu một tiếng, nguyên bản hắn ngày hôm qua liền muốn đi tìm hắn tẩu tử, nhưng lại bị ca ca hắn vô tình che ở ngoài cửa. Cũng may hiện tại rốt cuộc vẫn là gặp được.
"Ân?" Nghe thấy thanh âm quay đầu lại, khi thấy Đông Phương Đêm, Diệp An Thần ban đầu là có lời muốn nói lại nuốt xuống, chỉ là nhìn chằm chằm Đông Phương Đêm kia rõ ràng có chút sưng môi nhíu nhíu mày, duỗi tay chỉ chỉ hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"
Đông Phương đêm xoa xoa cái mũi, không có trả lời Diệp An Thần, mà là chậm rì rì ngồi xuống cạnh Diệp An Thần, cầm lấy trà Diệp An Thần vừa rồi vì chính mình đổ một ly cầm ở trong tay hồi lâu về sau mới nói nói: "Tẩu tử, ta quyết định cùng Mộc Ôn Viễn ở bên nhau."
Tạm dừng một chút, Đông Phương Đêm dùng tay gãi đầu, nhìn nước trà không biết vì cái gì cười cười, "Kỳ thật cũng không xem như ở bên nhau, hiện tại chỉ có thể xem như thử xem xem. Nhưng là ta sẽ thực nghiêm túc cảm thụ ý tốt của Mộc Ôn Viễn."
"Ngươi đây là......" Như thế nào đã thông suốt? Tuy rằng đã sớm đã dự đoán được Mộc Ôn Viễn sớm hay muộn sẽ bắt được Đông Phương Đêm, nhưng đột nhiên nghe được vẫn là có điểm kinh ngạc. Rốt cuộc, phải biết rằng, Đông Phương Đêm chính là cái loại không đâm đầu vào tường không quay đầu lại a! Hiện tại có thể từ trong miệng hắn nghe được lời như vậy, thiệt tình là không dễ dàng a!
"Lúc ngươi trở về, ta cùng Vũ gọi điện thoại, Vũ nói, hắn cùng Mộ Dung Quý tên hỗn đản kia ở bên nhau." Ngoài ý muốn, Đông Phương Đêm thực bình tĩnh mà nói ra những lời này.
Nói xong về sau, Đông Phương Đêm cũng không có chờ Diệp An Thần trả lời, chỉ là chính mình một người tiếp tục bình tĩnh mà nói: "Vũ nói, hắn hiện tại thực hạnh phúc. Vũ nói, cảm ơn ta cho tới nay thích hắn. Vũ còn nói, liền tính ta về sau hận hắn, hắn vẫn luôn đem ta coi như đệ đệ ta thích nhất."
Càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng Đông Phương Đêm cúi đầu, lại nỉ non một câu, "Chỉ là đệ đệ."
"Đêm......" Đối mặt với người thất tình, Diệp An Thần thật sự không biết an ủi a, cậu thật sự không am hiểu a!
"Tẩu tử." Người trước mắt cúi đầu xuống, nhưng trong mắt lại là không có điểm đau đớn tột độ. Đông Phương Đêm nhìn Diệp An Thần tiếp tục chậm rì rì nói, "Ban đầu ta cho rằng ta sẽ thực thương tâm, thực thương tâm, nhưng là nghe Vũ nói như vậy, ta cư nhiên không có thương tâm như ta tưởng tượng, vì cái gì?"
Như là hỏi Diệp An Thần, cũng như là hỏi chính mình, chỉ là hiện tại vấn đề này, Đông Phương Đêm vẫn như cũ vẫn là không cần Diệp An Thần trả lời, "Mộc Ôn Viễn nói đây là bởi vì ta không yêu hắn, như thế nào sẽ như vậy? Ta trước kia rõ ràng chính là thực thích Vũ. Nhưng là nếu ta thật sự thích Vũ, khi nghe đến Vũ cùng Mộ Dung Quý tên hỗn đản kia ở bên nhau về sau không phải rất khổ sở rất khổ sở sao? Vì cái gì ta không có?"
"Người a, có đôi khi là thực phức tạp, mặc kệ là đối người mình thích nếu ngươi hiện tại phân không rõ, kia vì cái gì lại muốn làm rõ? Ngươi không phải nói ngươi sẽ nỗ lực thích Mộc Ôn Viễn sao? Sẽ có một ngày ngươi thật sự thích Mộc Ôn Viễn, liền sẽ phân rõ này hai loại cảm tình này."
Uống ngụm trà, Diệp An Thần lại nằm xuống. Tình yêu, tình thân, đối với Đông Phương Đêm chính là mơ hồ. Mà cũng phải nói, cảm tình gì đó, Diệp An Thần cũng không cảm thấy chính mình giải thích thì đối phương là có thể hoàn toàn có thể hiểu rõ. Chuyện tình cảm Diệp An Thần vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần chính mình thể trải qua liền sẽ hiểu.
"Là như thế này sao?" Có điểm chờ mong, lại có điểm nghi hoặc nhìn tẩu tử nhà mình, hắn hiện tại hai mươi mấy, cũng mơ hồ hai mươi mấy năm, nhưng là lúc này đây hắn thật sự không nghĩ hắn mơ hồ.
"Tin tưởng ta, sẽ như vậy." Giống như Tổng Tài đại nhân nói, bởi vì không có trải qua, bởi vì Vũ cho tới nay ôn nhu liền có ảo giác, nhưng là đương hiện tại có cảm tình, liền sẽ phát hiện hai loại cảm tình khác biệt này.
"Uh, ta nhất định sẽ nỗ lực." Kiên định gật gật đầu, Đông Phương Đêm tỏ vẻ, tẩu tử nói nhất định là đúng.
"Đang nói cái gì?" Đông Phương Đêm vừa nói xong, từ phía sau liền vang lên một thanh âm rất ôn nhu.
"Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ngươi không phải đi ra ngoài sao?" Nhìn thấy đứng ở phía sau là Mộc Ôn Viễn, Đông Phương Đêm đột nhiên từ ghế nằm đứng lên, có lẽ là đứng lên quá nhanh, nhe răng trợn mắt tại chỗ vặn vẹo về sau liền tránh Diệp An Thần.
Đây là làm sao vậy? Ánh mắt ở giữa hai người bồi hồi. Rõ ràng một giây trước không phải còn nói phải hảo hảo yêu Mộc Ôn Viễn sao? Như thế nào hiện tại Đông Phương Đêm sẽ biểu hiện như thế này?
"Ngoan, chúng ta về phòng." Đối mặt Đông Phương Đêm hiện tại biểu hiện, Mộc Ôn Viễn trên mặt mỉm cười như cũ vẫn là không có thay đổi một chút, đối với người trốn bên cạnh Diệp An Thần, vẫy tay gọi hắn lại.
Chỉ là, vì cái gì nhìn ánh mắt mỉm cười kia, Diệp An Thần lại cảm thấy chính mình có một loại cảm giác như sói thấy bà ngoại? Chẳng lẽ là chính mình ảo giác?
"Không cần...... Ai muốn cùng ngươi cùng nhau về phòng a! Tẩu tử cứu ta......" Lớn tiếng đối với Mộc Ôn Viễn nói, chỉ là nói xong về sau liền lại tìm tới cạnh Diệp An Thần ôm ấp, tìm kiếm Diệp An Thần bảo vệ.
"Cái này......" Là chuyện như thế nào? Ai có thể giải thích cho cậu một chút sao?
Cũng may Đông Phương Đêm rốt cuộc cùng Diệp An Thần có thần giao cách cảm, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp An Thần, liền ngồi xổm trên mặt đất, di động tới một chút một chút càng thêm tới gần Diệp An Thần. Ở di động còn nói với Diệp An Thần, "Tẩu tử ngươi là không biết, ô ô...... Tên hỗn đản này mấy ngày nay vẫn luôn đem ta đè ở giường...... Ô ô ô......"
Chỉ là còn chưa nói được vài câu, đã bị Mộc Ôn Viễn bưng kín miệng, một phen khiêng trên vai......
Khiêng đi rồi! Khiêng đi rồi a! Thời điểm khiêng đi còn không quên quay đầu lại đối với cậu ôn nhu cười nói một câu, "Quấy rầy, chúng ta đi trước!"
Nói chuyện biểu tình đều vẫn là ôn nhu giống bình thường, chỉ là cùng người bị khiêng trên vai, thật là muốn bao nhiêu hài hòa liền có bấy nhiêu hài hòa?
"Ân." Làm lơ Đông Phương đêm cầu cứu, Diệp An Thần gật gật đầu, cảm khán Mộc Ôn Viễn cư nhiên liền thật sự đem Đông Phương Đêm khiêng đi rồi, a...... Vì cái gì tuy rằng Đông Phương Đêm không có nói câu nói kế tiếp, nhưng là cậu cũng đã não bổ hình ảnh không hài hòa phía sau?
"Một mình ở chỗ này là làm gì?" Nhìn chăm chú vào hai người rời đi, mới vừa quay đầu lại liền nghe thấy được tiếng Tổng Tài đại nhân.
"Ân......Anh đã trở lại." Quay đầu lại, Diệp An Thần đối với Tổng Tài đại nhân cười cười.
"Uh, ta đã trở về." Đông Phương tuyệt tiến lên ngồi ở bên cạnh Diệp An Thần, ở trên môi Diệp An Thần hôn một cái về sau mới mỉm cười nói. Ôm người trong lòng, cảm giác trong lòng ấm áp, Đông Phương Tuyệt ở khóe miệng mỉm cười như thế nào cũng không bỏ xuống được, khi về đến nhà có một người chờ chính mình là cái cảm giác tốt đẹp này.
"Hiện tại mặt trời đã sắp xuống núi, ngoan, chúng ta về phòng." Một phen bế người nằm trên ghế xuống, mỉm cười hướng trên lầu đi đến.
"... ..." Chỉ là...... Diệp An Thần tỏ vẻ vì cái gì hắn cảm thấy những lời này đã nghe qua ở nơi nào?
|
Chương 89
Hết thời gian ăn tết, trừ thời gian đi du lịch ở bên ngoài, thời gian còn lại đa phần là Diệp An Thần đều ở trên giường. Đối với năng lực kia của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần có thể sử dụng huyết lệ của bản thân mà nói, Tổng Tài đại nhân không hổ là nam chính a!
Cũng may thời gian đi làm đã tới, mà Tổng Tài đại nhân nhàn rỗi đã lâu nay cũng bận rộn, tuy rằng nhìn Tổng Tài đại nhân thường xuyên thức đêm Diệp An Thần rất là đau lòng, nhưng rốt cuộc có thể làm dấu vết trên người lui xuống, Diệp An Thần cũng thật cao hứng, bằng không mỗi lần tắm rửa nhìn chính mình toàn thân trên dưới, đặc biệt là nơi bí ẩn kia rậm rạp dấu hôn, liền cảm thấy chính mình quá dâm, dục!
Nhiều lắm mặc kệ Tổng Tài đại nhân vội, cậu đều bồi ở bên người hắn là được.
Ngồi trong văn phòng Tổng Tài đại nhân, nhìn di động thở dài, ở trên chỗ ngồi lại ngồi trong chốc lát, Diệp An Thần liền cầm di động ra đi ra ngoài. Tổng Tài đại nhân lại muốn tăng ca, hơn nữa vội đến không có thời gian đi ăn cơm chiều, đem điện thoại cùng túi tiền, hướng cửa hàng trước kia Tổng Tài đại nhân thường xuyên đi ăn mà xuất phát, cũng may liền tính là Tổng Tài đại nhân vội thì cậu vẫn nhàn rỗi. Đang nói tới danh hiêu Tổng Tài đại nhân trợ lí sinh hoạt là cái gì đều không làm như vậy sao được? Mà lại nói, Tổng Tài đại nhân dạ dày đau người đau lòng không phải vẫn là cậu sao!
Công phu cảm thán của Diệp An Thần hoàn thành cũng đã tới nơi, gọi vài món về sau liền ngồi ở một bên uống cà phê ăn điểm tâm giết thời gian, nhìn đối diện đã sáng lên đèn, Diệp An Thần cảm thấy chính mình có điểm oán niệm! Còn nhớ rõ vừa mới bắt đầu trở về đi làm biết được nữ chủ rời đi, cậu còn hưng phấn, nhưng là hiện tại…… Liền một chút hưng phấn cảm cũng bị lo lắng về thân thể của Tổng Tài đại nhân chiếm mất.
“Nha!” Lại lần nữa than ra một hơi, dùng trong nĩa tra tấn bánh kem, mà đầu óc cũng đã bắt đầu phiêu xa, hiện tại Tổng Tài đại nhân vội như vậy, nếu không ngày mai chính mình ở nhà nấu canh cho Tổng Tài đại nhân? Rốt cuộc vội về vội, dinh dưỡng vẫn phải tốt, liền tính là tiệm cơm đồ ăn lại ngon cũng không như nhà làm a!
“Thần……” Chỉ là Diệp An Thần còn nhìn bánh kem phát ngốc, liền nghe thấy đỉnh đầu có người kêu tên của mình.
“Ân?” Nghi hoặc ngẩng đầu, lại không xem, vừa thấy dọa nhảy dựng a! Này còn không phải là nữ chính điện hạ vừa mới từ chức sao? Vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này? Này không khoa học! Hơn nữa nhìn nữ chủ trên mặt mang theo một loại cảm giác xa cách mà lại cao ngạo mỉm cười, giống như là chủ nhân ngồi trước mặt, Diệp An Thần muốn tình là gãi gãi khóe miệng.
Nữ chính đến trước mặt cậu là đang làm gì? Hoặc là nữ chính tới tìm cậu là vì cái gì? Luôn có một loại cảm giác…… Lập tức bắt đầu trở mặt a! Là cậu ảo giác sao?
“Ta là cố ý tới tìm ngươi.” Còn không đợi Diệp An Thần hỏi, nữ chính cũng đã mở miệng, trên mặt mang theo một loại mỉm cười làm Diệp An Thần cảm thấy có điểm khủng bố, trên tay cầm thực đơn, đối với câuh nói xong, liền giơ tay gọi mấy món điểm tâm ngọt, ở thời điểm gọi trà lại ngoài ý muốn gọi một ly nước trái cây.
Buông thực đơn, nữ chính trên mặt tươi cười như cũ, dùng tay sửa sửa tóc, “Bác sĩ nói ta hiện tại không thể uống cà phê.”
“……” Này cùng cậu có quan hệ sao? Hơn nữa ngươi không uống cà phê cùng tôi có liên quan sao? Cậu không muốn biết cũng không có hứng thú muốn biết. Nghe nữ chính nói, Diệp An Thần thật muốn nói một câu như vậy, chỉ là cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bất quá, nhìn nữ chính trên mặt có cái loại mỉm cười không biết tên, vì cái gì cậu lại có một loại cảm giác bị khiêu khích? Chẳng lẽ cậu lại ảo giác sao? Không thể nào! Lúc mới thấy nữ chính cũng chưa được bao lâu, vì cái gì cậu cũng đã ảo giác vài lần?
“Muốn biết vì cái gì ta lại đến tìm ngươi không?” Đối mặt Diệp An Thần trầm mặc, nữ chính khóe miệng khẽ nhếch, buông trong tay cái ly nhìn Diệp An Thần.
Cậu có thể nói cậu không muốn biết sao? Nhưng hiển nhiên, liền tính là cậu không muốn biết, nữ chính cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.
Chỉ thấy nữ chủ lại một lần nữa sửa sửa tóc, ưu nhã há mồm, chỉ là từ trong miệng nói ra nói lại không giống khí chất cùng cách trang điểm của nàng hiện tại, “Nơi này chỉ có hai người, ta cảm thấy vẫn là nên đi thẳng vào vấn đề mới tốt, Diệp An Thần, ta thật không biết trên đời này như thế nào sẽ có người dơ bẩn như ngươi vậy.”
Nói xong một câu, nữ chủ tạm dừng một chút, hơi hơi nheo lại mắt, giống như đang nhìn thứ gì đó ghê tởm mà nhìn Diệp An Thần, lại lần nữa khẽ mở môi đỏ nói ra một câu làm Diệp An Thần kinh ngạc: “Bị người ép cảm giác thế nào?”
Nghe được câu đầu tiên liền bắt đầu nhíu mày Diệp An Thần nghe đến câu thứ hai này thì hai hàng lông mày càng chau lại, nĩa cầm ở trong tay cũng thả xuống, nhìn người trước mắt vẫn như cũ mà cười rất là đoan trang ưu nhã, không biết có phải bởi vì cùng Đông Phương Tuyệt ở bên nhau lâu rồi hay không, trong thanh âm mang theo một tia lạnh băng cùng nguy hiểm, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Ta muốn nói cái gì? Diệp An Thần, nếu đã làm thì phải thừa nhận. Ta tưởng ngươi cùng Tuyệt quan hệ như thế nào, hẳn là không cần ta nói rõ đi!” Nữ chính cũng thu hồi nụ cười trên mặt, tuy rằng vừa rồi Diệp An Thần ngẩng đầu kia liếc mắt một cái làm nàng hơi lùi bước, nhưng nghĩ đến lợi thế trong tay chính mình liền thẳng eo, khinh bỉ mà nhìn người trước mặt.
Nếu không phải hắn, người hiện tại ở bên cạnh Đông Phương Tuyệt sẽ là nàng, hiện tại nhận hết sủng ái sẽ là nàng, hiện tại bị người ta hâm mộ đố kỵ người vẫn sẽ là nàng. Nhưng là bởi vì người trước mắt này, tất cả kế hoạch của nàng đều thất bại, cũng bởi vì người trước mắt này, làm kế hoạch của nàng bị vỡ lở.
Đều là bởi vì người trước mắt này, tay nàng nắm lại, thẳng đến khi từ trên tay truyền đến điểm đau, Bạch Mộng Tuyết mới buông tay, mà trên mặt cũng lại một lần nữa lộ ra nụ cười kiêu ngạo, nhưng hiện tại……Hết thảy đều sẽ trở lại, muôn vàn sủng ái, được mọi người đố kỵ, lại cao cao tại thượng bên cạnh Đông Phương Tuyệt, nàng đều sẽ lấy về.
Không vội không chậm cầm lấy trên bàn nước trái cây nhấp một ngụm, Bạch Mộng Tuyết cười lạnh một tiếng, ngón tay đùa bỡn cái ly, thậm chí khóe miệng gợi lên một độ cong nho nhỏ, hơi trào phúng nói, “Diệp An Thần, xem như chúng ta trước kia là bạn học, ta hảo tâm xin khuyên ngươi một câu, không phải đồ của ngươi thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về ngươi, cưỡng cầu cũng không thành, liền tính là cưỡng cầu……Hậu quả, cũng không phải ngươi có thể tưởng tượng được.”
“……” Cậu có thể tỏ vẻ cậu nghe xong lời nói như vậy về sau không biết nói cái gì sao?
Nghe nữ chính nói xong, lạnh lùng trên người Diệp An Thần biến mất, có thì cũng chỉ là xúc động muốn trợn trắng mắt, còn có chính là lúc này đây cậu hẳn muốn phải là cảm thán! Đối diện người đang ưu nhã cầm cái ly uống nước trái cây kia hẳn là đang uy hiếp cậu đi! Đúng không, đúng không! Cách nói chuyện giọng điệu, cả ý tứ trong lời nói, như thế nào nghe ra đều là uy hiếp, như thế nào nghe đều quái quái đi!
Nhưng…… Diệp An Thần méo miệng, nói như vậy, không nên tới lượt cậu nói sao? Cậu cảm thấy lời nói như vậy giống như vợ cả đối với tiểu tam(1) vậy.
(1) Tiểu tam: Bồ.
Não bổ một màn vợ cả ngồi nghiêm chỉnh ở phía trên, đối với người bên cạnh anh anh anh khóc hoặc là càng thêm tức giận mà lăng mạ tiểu tam, hơi nhìn, sau đó bình tĩnh nói với nữ chính. Nữ chính đây là…… Xác định phim truyền hình không có xem nhiều? Hay là…… Chẳng lẽ cậu còn ảo giác? Ha hả, Diệp An Thần nhìn nhìn nữ chính trên mặt bình tĩnh mỉm cười, nhìn nhìn trần nhà cảm thán một câu, a! Hôm nay ảo giác thật nhiều a!
“Ngươi muốn thế nào?” Bất quá nếu nữ chính đã hỏi ra nói như vậy, chính mình nếu không hỏi một câu này, có phải hay không thật xin lỗi những lời vừa nãy của nữ chính? Vì thế vì cốt truyện có thể bình thường mà phát triển, vì nhìn nữ chính rốt cuộc có thể biết bao nhiêu lời kịch, Diệp An Thần quyết định vẫn là đi hỏi một chút đi, nói không chừng là có thể hỏi ra cái gì.
“Không phải ta muốn thế nào, mà là ngươi đã không có đường lui.” Đối mặt Diệp An Thần phòng bị, Bạch Mộng Tuyết lại một lần nữa khinh miệt cười. Là nàng, nàng nhất định sẽ cướp về, Đông Phương Tuyệt hiện tại yêu hắn thì thế nào, nàng sớm hay muộn sẽ làm hắn trong lòng hắn chỉ có nàng, không có người nào khác tồn tại.
“Rời khỏi Tuyệt, từ bây giờ biến mất trước mặt hắn, hắn không phải người mà ngươi có thể vọng tưởng.” Bạch Mộng Tuyết giống như cao cao tại thượng, như là hiện tại đã thắng lợi. Kiên định mà lại cao ngạo nói.
|
Chương 90
"Nếu ta nói không thì sao?” Chỉ là đối mặt với lời nữ chính nói, Diệp An Thần lại cảm thấy buồn cười, rời đi? Ha hả! Người ngồi đối diện nói cùng Tuyệt không có quan hệ, liền tính là thật sự có quan hệ cũng nên là Tổng Tài đại nhân tới cùng cậu nói đi! Hơn nữa hiện tại cũng đã chậm, cậu hiện tại chính là đã chấp nhận. Bình tĩnh cầm lấy ly trước mặt, Diệp An Thần mỉm cười nhìn nữ chính, cậu thật ra muốn nhìn hiện tại lúc này, nữ chính còn có thể nói ra cái dạng gì để làm cậu rời khỏi.
“Ngươi tốt nhất không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, a…… Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi cùng Tuyệt sẽ có kết quả? Hay là ngươi cảm thấy ngươi cùng ta giữa gai người, hắn nhất định sẽ chọn ngươi?” Đối mặt với Diệp An Thần bình tĩnh, Bạch Mộng Tuyết âm thầm mà cắn môi, nguyên bản ưu nhã cũng bắt đầu nứt, làm người khác cảm thấy nàng đã có điểm dữ tợn.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Vẫn như cũ mà bình tĩnh nói, nhìn nữ chính đối diện đem hàm răng cắn chặt, Diệp An Thần bất đắc dĩ nhún vai. Bất quá, tự tin của nữ chính là từ đâu ra vậy? Nàng cùng Tổng Tài đại nhân nói hẳn là cũng không vượt quá mười câu đi! Hiện tại cư nhiên liền có dũng khí ở trước mặt hắn buông lời hung ác! Này…… Là lòng tự tin tăng cao làm nữ chính hiện tại đã bất chấp tất cả? Cho dù có một ngày cậu cùng Tuyệt thật sự có cái gì chuyện không như ý, kia cũng nhất định không phải là bởi vì nữ nhân này.
“Hừ!” Bạch Mộng Tuyết châm chọc cười một tiếng sau đó thả lỏng biểu tình, lại khôi phục bộ dáng ưu nhã ban đầu. Chỉ là trong miệng nói ra cùng bộ dáng hiện tại hoàn toàn đi ngược, “Ta chính xác không thể làm hắn giữa ngươi và ta mà chọn ta, nhưng ta lại có thể làm hắn giữa ngươi cùng con hắn mà lựa chọn con hắn.”
Nói xong, Bạch Mộng Tuyết ở trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn, còn dùng tay sờ sờ bụng. Lại một lần nữa ngẩng đầu mỉm cười nhìn Diệp An Thần hơi mang trào phúng cùng khiêu khích nói, “Ngươi cảm thấy ngươi cùng cốt nhục của hắn, hắn sẽ chọn ai?”
“Con……” Cau mày kinh ngạc nói một câu liền bắt đầu quay cuồng. Là…… con Tuyệt……? Ánh mắt dời xuống, thẳng tắp nhìn chằm chằm bụng nữ chính, quần áo che lấp làm không nhìn ra dấu vết. Bất quá đối với chuyện như vậy nữ chính hẳn là sẽ không nói bậy. Nhưng……Vẫn như cũ mà gắt gao nhìn chằm chằm bụng nữ chính, cuối cùng thật sự là có điểm nghĩ không rõ, Diệp An Thần dùng ngón chỉ bụng nữ chính rất rối rắm hỏi: “Con……Tuyệt……?”
Cậu có đọc sách, không cần lừa cậu a! Tuy nói cậu không phải mỗi thời mỗi khắc đều cùng Tổng Tài đại nhân ở bên nhau, nhưng cậu chính là mỗi ngày đều cùng Tổng Tài đại nhân ở bên nhau a! Tổng Tài đại nhân cư nhiên còn có thời gian cùng nữ chủ làm chuyện như vậy quả thực chính là không thể tin tưởng a! Từ khi nào? Cậu cư nhiên không biết. Dùng tay sờ sờ mũi, bất quá độ cong hiện tại của bụng nữ chính, hẳn là cũng đã hai ba tháng đi, nhiều nhất cũng là bốn tháng! Vì cái gì cậu cảm thấy thời gian như vậy, hoàn toàn không có khả năng a……
Chẳng lẽ……Hiện tại thời gian này hẳn là việc này sẽ xảy ra, Diệp An Thần liền cảm thấy chính mình có chút khẩn trương. Không phải là cốt truyện quân vẫn luôn ngủ say sao đột nhiên lại tỉnh lại, mà cưỡng chế tham gia!
Ha hả! Não động quá lớn quả nhiên là bệnh cần trị a! Đều không có Tổng Tài đại nhân tham dự, liền tính là nữ chủ cường đại, liền tính là cốt truyện quân cũng cường đại cũng không có khả năng làm nữ chính một mình làm ra một đứa con đi!
Bất quá nếu lấy đầu óc của cậu nghĩ không ra, Diệp An Thần liền thông minh quyết định, nếu nữ chính đều mỏi mắt trông mong chạy đến trước mặt chính mình, vậy hỏi, bằng không thực xin lỗi nữ chính a!
“Mấy tháng.” Diệp An Thần cảm thấy chính mình phải hỏi thật cẩn thận.
“Tám tuần.” Nữ chủ tiếp tục ưu nhã uống nước trái cây, mỉm cười nhìn người đối diện trầm mặc tiếp tục nói, “Ở thời điểm Tuyệt sinh nhật.” Nói xong lại một lần nữa hơi hơi mỉm cười, như là người thắng nhìn người đối diện người sửng sốt. Thân mình đâỏ đến nhìn Diệp An Thần, trên mặt tràn đầy cười nhạo đắc ý, “Có phải thực nghi hoặc ngày đó buổi tối hắn vì cái gì không ở cạnh ngươi? Có phải thực nghi hoặc ngày đó ngươi vì cái gì ở nơi đó gặp được ta? Bởi vì…… Ngày đó buổi tối chúng ta ở bên nhau.”
Câu cuối cùng, nữ chính nói rất là nhỏ giọng, nhưng là tiếng kia mỏng manh có thật là mười phần khoe ra trào phúng. Nếu ngày đó buổi tối hắn không có cùng Đông Phương Tuyệt ở bên nhau, mà hiện tại lại nghe được lời như vậy nói không chừng còn sẽ miên man suy nghĩ. Nhưng là hiện tại Diệp An Thần nhìn nữ chính trên mặt mỉm cười, liền chỉ muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh, ngày đó rốt cuộc là đã xảy ra cái gì, mới có thể làm nữ chính xác định ngày đó cùng nàng ở bên nhau chính là Tổng Tài đại nhân?
“Nga!” Thật lâu về sau Diệp An Thần đối với nữ chính gật gật đầu, từ trong miệng phát ra một tiếng, dừng một chút về sau, Diệp An Thần lại lần nữa gật gật đầu, nói một câu “Như vậy a!”
Tha thứ cho cậu dùng lời ngắn gọn như vậy đi! Câu thật sự không biết đối mặt với nữ chính như vậy còn muốn cậu có thể nói cái gì? Chẳng lẽ là muốn trực tiếp hỏi nàng, các ngươi ngày đó làm cái gì, ngươi vì cái gì sẽ cảm thấy ngày đó buổi tối người ở cùng ngươi là Tuyệt? Hay là muốn nói thực xin lỗi nữ chính, xin lỗi a, ngày đó buổi tối Tổng Tài đại nhân là cùng ta ở bên nhau, cho nên, ngươi hẳn là nhận sai người?
Câu trước cậu nói không được, liền tính là có hỏi ra, ngẫm lại một lần ở lối đi nhỏ thấy nữ chính thì thấy nữ chính trên người có dấu hôn, nhìn nhìn lại hiện tại bụng nữ chính, chỉ cần là có chỉ số thông minh cũng đã đã biết ngày đó buổi tối đã xảy cái gì được không! Rồi sau đó, nếu là nữ chính khóc lóc che lại lỗ tai, lắc đầu nói ta không nghe ta không nghe ta không nghe, làm sao bây giờ? Hơn nữa trước mặt hắn hiện tại cái này chính người trước mắt này chính là phụ nữ mang thai a! Đối mặt đả kích như vậy, nếu kích động……Hậu quả, Diệp An Thần thật sự là muốn lắc đầu.
Cũng may Diệp An Thần cầm lấy đồ ăn trên bàn đứng lên, đồ cũng đã ăn xong, mà nhìn dáng vẻ, nữ chính muốn nói nói cũng đã nói xong, cho nên hiện tại cậu hẳn là đã có thể đi rồi đi!
“Kia……Gặp lại sau!" Thời điểm cầm lấy đồ rời đi, Diệp An Thần đối với nữ chính vẫn như cũ còn trầm tĩnh gật gật đầu, liền đứng dậy muốn rời đi.
Chỉ là Diệp An Thần ý tưởng thì tốt đẹp, nữ chính lại không làm cậu như ý. Thời điểm Diệp An Thần mới vừa đi về phía trước vài bước, nữ chính vẫn ngồi như vậy rốt cuộc vẫn là không nghĩ Diệp An Thần lại trả lời như vậy, xoát một cái đứng lên, trên mặt ưu nhã mỉm cười biến mất không còn một mảnh, hung hăng mà nhìn chằm chằm Diệp An Thần bóng dáng lớn tiếng nói một câu, “Diệp An Thần, ngươi đứng lại.”
Sắc nhọn thanh âm quanh quẩn ở toàn bộ tiệm cơm, làm người ở bốn phía ăn cơm đều không khỏi hướng nơi này nghi hoặc nhìn lại. Chỉ là ánh mắt vẫn như cũ vô pháp ngăn cản Bạch Mộng Tuyết, “Diệp An Thần, ngươi rốt cuộc là có ý gì. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi cùng Tuyệt còn có khả năng sao? Hay là ngươi không biết xấu hổ đi phá hư một gia đình?”
Nữ chính vẻ mặt nghiêm túc, váy trắng trên người làm nàng nhìn qua có điểm tái nhợt, còn tăng thêm một chút điềm đạm đáng yêu. Hiện tại nữ chính, giống như là đang vì chồng mà khuyên tiểu tam, mà tiểu tam này lại chính là cậu. Diệp An Thần quay đầu lại nhìn nữ chính, tiếp thu bốn phía nhìn mình tràn đầy ác ý mà nhíu nhíu mày, nữ chính hiện tại là muốn làm gì? Thấy nàng bất động cậu mới chủ động rời đi, liền muốn mượn người xung quanh diệt trừ cậu?
Đây là không phải cũng quá ngây thơ đi? Hơn nữa lại nói như thế nào nữ chính chỉ số thông minh giống như không có giống như nữ thứ não tàn đi!
Chỉ là đối mặt khiêu khích như vậy, đã bị người ta hoài nghi là tiểu tam là cái gì, nếu cái gì cậu đều không nói liền xoay người rời đi, có phải cũng quá uất ức hay không? Lại nói như thế nào, cậu hiện tại cùng Tổng Tài đại nhân cũng là đã cầm giấy kết hôn rồi được không?
“Ý ta chính là ý ngươi đã hiểu, mà gia đình gì đó, ta nghĩ cũng là ngươi một bên tình nguyện.” Diệp An Thần xoay người lạnh lùng nói, đừng tưởng rằng cậu trước kia nãy giờ không nói gì liền dễ khi dễ cậu.
“Ta một bên tình nguyện? Nếu không phải ngươi từ giữa làm khó dễ, chúng ta liền sẽ không suy sụp. Diệp An Thần, làm người là phải có tâm, ngươi hiện tại như thế phá hư tình cảm của ta cùng Tuyệt, chẳng lẽ lương tâm ngươi không bất an sao?” Nữ chính kích động tiến lên hai bước, thậm chí ở trong mắt đã rơi xuống hai giọt nước mắt, theo gương mặt tinh xảo chảy xuống.
“……” Cậu có thể nói, đối mặt nữ chính như thế, cậu cư nhiên không có lời gì để nói sao? Người chung quanh người nhìn về phía cậu làm trái tim cậu đập có chút nhanh. Chỉ là hiện tại Diệp An Thần chỉ có thể cạn lời mà nhìn trời ha hả hai tiếng. Nữ chính đây là đầu óc hỏng rồi mới có thể nói ra những lời như vậy.
Hơn nữa, vì cái gì cậu hoàn toàn nghe không hiểu a! Chẳng lẽ cậu không có thấy, nữ chinh cùng Tổng Tài đại nhân đã xảy ra chuyện cậu gì mà cậu không biết sao?
|
Chương 91
Xoay người, Diệp An Thần tiếp tục đi về phía trước, hôm nay nữ chính không bình thường, liền tính là mang thai ngốc ba năm cũng không có biện pháp ngốc thành như vậy a!
Chỉ là Diệp An Thần mới vừa đi hai bước, nữ chính liền đã ở phía sau lại một lần nữa dùng thanh âm sắc nhọn nói, “Diệp An Thần ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi……”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Lúc này không đợi nữ chính nói xong, Diệp An Thần cũng đã mở miệng trước. Cau mày nhìn nữ chính kéo cánh tay mình. Cậu cảm thấy hôm nay nữ chính tới tìm hắn liền có điểm không thích hợp, nhưng nơi nào không thích hợp hắn lại không thể nói tới.
“Buông tay!” Muốn ném tay nữ chính đặt ở trên cánh tay mình, nhưng là lại sợ chính mình sẽ dùng sức sinh ra hậu quả không thể tưởng tượng, hắn không có quên hiện tại nữ chính trong bụng chính là còn một đứa bé, nếu chính mình dùng một chút lực, nữ chính không cẩn thận bị ngã, cáu kia chính là có mười mồm cũng nói không rõ a!
“Ta muốn ngươi rời khỏi Đông Phương Tuyệt, ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ việc mở miệng.” Diệp An Thần nói nữ chính buông tay nhưng nàng làm như không có nghe được, đôi tay vẫn như cũ gắt gao mà bắt lấy tay Diệp An Thần, làm Diệp An Thần chỉ có thể đứng tại chỗ. Mà đối với một câu trước của Diệp An Thần, nữ chính lại rất là khí phách nói yêu cầu của chính mình.
Ha hả…… Vì cái gì đang nghe thấy câu sau của nữ chính, ý tưởng duy nhất của cậu chính là cái này? Hơi hơi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, lại cúi đầu nhìn cái tay đang bắt lấy tay mình, Diệp An Thần không trả lời yêu cầu của nữ chính nói, mà là lặp lại một lần nữa lời vừa rồi, “Buông tay.”
Đợi trong chốc lát, thấy nữ chính vẫn như cũ là không có buông tay, Diệp An Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai. Đem nữ chính cường ngạnh từ bên cạnh mình ném ra thì hắn không có lá gan đó, nhưng là đem tay nữ chính cường ngạnh từ tay chính mình dứt ra, cái kia thì vẫn là có sức.
Cậu đã đã cho nàng cơ hội, tí nữa mà bị đau, nàng cũng không nên nói hắn không biết thương hương tiếc ngọc a! Đem đồ ăn cầm ở hai tay chuyển qua một tay, một cái tay khác âm thầm dùng sức đem tay nữ chính từ tay mình bẻ xuống, nhìn nữ chính tay bị chính mình bẻ có điểm hồng, Diệp An Thần thật muốn thành khẩn đối nữ chính nói một câu, cô nương, hà tất phải như vậy đâu! Liền tính là muốn làm hài tử nhận tổ quy tông, không phân phải là nên đi tìm tới ba ba của hài tử sao? Tới tìm hắn dùng được sao?
Rốt cuộc Diệp An Thần vẫn chiến thắng nữ chính. Khi thoát khỏi ma trảo nữ chính, nhìn nữ chính lại muốn khóc, đi theo cậu tiến lên hai bước về sau lại một lần cao giọng gọi tên của cậu “Diệp An Thần……”
Nàng còn chưa đủ? Tuy rằng trái tim có điểm bực bội, nhưng bước chân dưới chân lại không dừng lại, chỉ là bởi vì không có quay đầu lại, Diệp An Thần liền không thấy sau khi hắn rời đi, Bạch Mộng Tuyết trên mặt treo lên một mạt cười quỷ dị.
Nàng sẽ thắng. Theo bước chân Diệp An Thần rời đi, nhìn bên ngoài ánh sáng rải đầy đất, Bạch Mộng Tuyết giữa môi nhanh chóng hiện lên một mạt tươi cười vặn vẹo. Liền tính là Đông Phương Tuyệt không thích nàng thì thế nào, liền tính là Diệp An Thần không chịu rời đi thì thế nào, mềm nhẹ dùng tay đặt ở trên bụng, nàng vẫn như cũ là có thể làm Đông Phương Tuyệt cưới nàng.
Diệp An Thần trở lại văn phòng, Đông Phương Tuyệt đã họp xong, hiện tại nghiêm túc nhìn kia văn kiện, thấy Diệp An Thần tiến vào cũng không có buông văn kiện trong tay, chỉ là hơi nâng văn kiện lên, thẳng đến khibpwr trên văn kiện ký tên mới buông bút đứng lên.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Tuyệt khom lưng, từ phía sau đem Diệp An Thần đang lấy đồ ăn toàn bộ vòng ở trong lòng mình.
“Buông ra, còn phải cầm đồ ăn.” Diệp An Thần ở trong lòng Đông Phương Tuyệt tránh tránh, lại bị Đông Phương Tuyệt ôm càng thêm chặt. Nhận đồ ăn Diệp An Thần để tới trên bàn, ở khóe môi Diệp An Thần hôn một chút, sau đó liền đem cằm gác ở trên vai Diệp An Thần.
Đem đầu gác trên vai mình đẩy ra, nhớ tới nữ chính cùng hắn nói những lời đó vẫn nhíu nhíu mày, rất nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cái đầu lại một lần nữa gác lên vai, “Gặp nột người, nói mấy câu.”
Nói xong một câu, Diệp An Thần dừng một chút, dùng giọng điệu mang điểm nghi hoặc nói câu sau: “Nàng nói nàng mang thai con của anh.” Nói xong Diệp An Thần nghĩ cho tới bây giờ hắn cũng không có suy nghĩ cẩn thận nữ chính xuất hiện ở trước mặt hắn rốt cuộc là vì cái gì?
“Ân?” Đối với Diệp An Thần đột nhiên nói câu kia, Đông Phương Tuyệt cũng sửng sốt một chút, “Ai nói?”
“Bạch Mộng Tuyết.” Nhìn cái người gác đầu trên vai mình, gần trong gang tấc, Diệp An Thần nói ra Bạch Mộng Tuyết có một ít không thể tưởng tượng. Nhìn Đông Phương Tuyệt nghe thấy tên này nhíu nhíu mày tự hỏi, Diệp An Thần cũng không biết Đông Phương Tuyệt là nhớ tới Bạch Mộng Tuyết mà nhíu mày hay là bởi vì không nhớ tới mà nhíu mày.
“Nàng còn nói cái gì.” Không đợi Diệp An Thần nghĩ giải thích Bạch Mộng Tuyết là ai, Đông Phương Tuyệt đã ôm Diệp An Thần ngồi lên sô pha, cầm đũa gắp đồ ăn ăn.
“Còn có……Bảo em rời khỏi anh?” Hồi tưởng chính mình cùng Bạch Mộng Tuyết nói, giống như trừ nói cho hắn, nàng mang thai con của hắn thì chính là muốn cậu rời khỏi Đông Phương Tuyệt.
Thừa dịp Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa gắp đồ ăn, rời đi khỏi công phu ôm ấp của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần ngồi xuống một bên, cũng cầm lấy chiếc đũa ăn. Chỉ là vừa ăn còn nhìn Tổng Tài đại nhân, hy vọng Tổng Tài đại nhân thông minh có thể cấp cho mình một đáp án chính xác. Dù sao, cậu nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy nữ chính hôm nay rất là quỷ dị! Nhưng là muốn cậu nói ra nơi nào quỷ dị cậu lại nói không nên lời.
“Hừ.” Đông Phương Tuyệt nguy hiểm mà nheo mắt hừ lạnh một tiếng, ở khóe miệng gợi lên một mạt mỉm cười, ánh mắt không biết đang nhìn nơi nào, chỉ là kia khóe môi cười lại làm Diệp An Thần cảm thấy thấm người, có loại cảm giác muốn xoa cánh tay.
“Anh đừng không nói lời nào a. Anh nói nàng rốt cuộc là có ý gì?” Nguyên bản Diệp An Thần còn vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ở nơi đó nhìn Đông Phương Tuyệt chờ Đông Phương Tuyệt giải đáp cho cậu, nhưng đợi đã lâu, Đông Phương Tuyệt cũng chỉ là thả trong chốc lát khí lạnh, hiện tại lại bắt đầu vui vẻ thoải mái đang ăn cơm, còn thỉnh thoảng gắp cho cậu.
“Có ý gì? Chẳng lẽ em tin tưởng đứa bé kia thật sự là của tôi?” Trêu đùa nhìn Diệp An Thần, thò qua ở ngoài miệng Diệp An Thần trộm hôn một cái.
“Như thế không có.” Diệp An Thần tay gắp đồ ăn dừng một chút, “Chỉ là ta cảm thấy nàng quái quái.”
“Hảo, không cần suy nghĩ cái kia. Nói nói, vì cái gì muốn từ chức?” Đối với việc của Bạch Mộng Tuyết, Đông Phương Tuyệt không phải quá để ý, nữ nhân kia có thể ra chiêu gì, nhưng thật ra người trước mắt này, ánh mắt quét qua một đống văn kiện trên bàn, cuối cùng lại vẫn đem ánh mắt dừng lại ở trên người Diệp An Thần.
“Ngươi đã thấy?” Diệp An Thần hơi hơi có điểm kinh ngạc, hắn cho rằng Tổng Tài đại nhân muốn ngày mai. Thấy Tổng Tài đại nhân trong mắt dò hỏi, Diệp An Thần cười cười giải thích, “Anh xem, em ở nơi này cũng không có việc gì làm, còn lấy tiền lương nhiều như vậy, không tốt a! Hơn nữa, em đều đã cùng Đêm thương lượng tốt, ở bên cạnh cửa hàng của Vũ mở cửa hàng, chính mình buôn bán.”
Nói xong thấy Đông Phương Tuyệt không có mở miệng ngăn cản, Diệp An Thần trên mặt tươi cười càng thêm sáng lạn, “Dù sao chúng ta không sợ, liền tính là phá sản không phải còn có anh sao! Về sau anh phụ trách nuôi gia đình, em phụ trách phá sản.”
Mỉm cười vỗ vỗ vai Tổng Tài đại nhân, kỳ thật những lời này vẫn là Đông Phương Đêm nói, chỉ là Đông Phương Đêm nguyên lời nói là cái dạng này, dù sao ca ca ta cùng Mộc Ôn Viễn có nhiều nhất chính là tiền, liền tính chúng ta một ngày mất mấy trăm vạn cũng xài không hết. Hơn nữa chúng ta không tiêu cho bọn họ, bọn họ nỗ lực kiếm tiền là vì cái gì? Cho nên a! Chúng ta tồn tại nhiệm vụ chính là vì tiêu tiền.
Tuy rằng cảm thấy Đông Phương Đêm nói có điểm khoa trương, nhưng nghĩ đến mới vừa bắt được Tổng Tài đại nhân, vui sướng hài lòng muốn xem bên trong có bao nhiêu tiền, cái kia mặt sau không đếm được bao nhiêu số, Diệp An Thần cũng chỉ có thể lau mồ hôi, liền lấy trình độ cậu tiêu phí mà nói…… Ha hả a, phỏng chừng thật đúng là mấy đời cũng xài không hết a!
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, tuy rằng cậu đã cùng Tổng Tài đại nhân là phu phu hợp pháp, nhưng cậu vẫn là muốn kiếm tiền a! Tuy rằng cậu là không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng…… Cả ngày ở công ty chơi gì đó…… Đây là công ty a công ty a! Vẫn là phải chú ý a!
Đang nói chính mình mở cửa hàng mà chính mình là ông chủ chính là ước mơ lớn nhất của cậu, tưởng tượng thấy chính mình ngồi ở trên quầy thu ngân không ngừng đếm tiền giấy màu đỏ, ngẫm lại đều sắp tỉnh luôn rồi!
“Vậy em cần phải nỗ lực.” Kéo tay ở trên vai mình qua, ở trên bàn tay mềm mại kia hôn một cái, Đông Phương Tuyệt cười nói. Hắn tiền chính là có rất nhiều tiền, nếu muốn phá sản, thật đúng là rất khó khăn.
“Anh đồng ý?” Nguyên bản muốn rút về. Diệp An Thần ngẩng đầu, mang theo điểm kinh ngạc nhìn Đông Phương Tuyệt, không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy, băn đầu cậu còn nghĩ phải nói mất một lúc.
“Như thế nào? Cảm thấy tôi sẽ không đồng ý?” Trên tay dùng một chút lực, liền đem người ngồi trên ghế kéo đến trong lòng, người trong lòng tuy rằng không gật đầu, nhưng cặp mắt kia cũng đã đem ý tứ trong lòng chói lọi biểu hiện ra: “En muốn làm gì tôi cũng sẽ không can thiệp, chỉ cần em vui vẻ là được. Bất quá, cũng không được quên đưa cơm cho tôi a.”
“Về sau cho anh ăn đồ ăn ngon nhất trong tiệm chúng ta.” Không thừa nhận chính mình bị lời nói của Tổng Tài đại nhân làm cảm động một chút, cúi đầu ở trên môi Tổng Tài đại nhân hôn một cái, ban đầu chỉ nghĩ nhẹ nhàng một chút liền rời đi, tiếc rằng, Đông Phương Tuyệt lại như thế nào như thế đơn giản buông tha cho cậu, duỗi tay đè lại đôi môi muốn rời đi, không ngừng gia tăng nụ hôn này, không ngừng đoạt lấy ngọ ngào trong miệng Diệp An Thần. Thẳng đến khi hai người thở có chút khó khăn, Đông Phương Tuyệt mới buông ra người trong lòng.
Dùng ngón tay lau đi chỉ bạc ở khóe môi Diệp An Thần, lần thứ hai ở trên môi cậu hôn một cái, tiến đến bên tai hồng nhuận của Diệp An Thần nhẹ giọng nói: “Chính là tôi càng muốn ăn em hơn, làm sao bây giờ?”
|