Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 10
"Được rồi.” Thu tay lại, đem thuốc đưa cho Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt mới phát hiện người trước mắt biểu tình tựa như không đúng.
“Làm sao vậy? Làm cậu đau sao?” Nếu cảm thấy rất đau, vẻ mặt mờ mịt này là cái gì? Đem người sắp dán cả mình vào cửa kéo lại.
“Tổng giám đốc……” Ta là nam, hơn nữa còn là pháo hôi a. Chỉ là ý sau của câu Diệp An Thần không nói nên lời.
“Tổng giám đốc? Trước giờ cậu đâu có gọi tôi như vậy? Không phải gọi là sư huynh sao?” Nghe xưng hô của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt không tự chủ mà nhíu nhíu mày, vừa rồi gặp hình như cũng gọi hắn là tổng giám đốc.
“…… Cảm thấy kêu sư huynh thì không tốt lắm.” Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phương a, nam chủ a, bị mình gọi là sư huynh, cảm thấy gọi như thế nào đều gây hoảng sợ a.
“ Gọi tổng giám đốc là tốt?” Nheo lại mắt đầy nguy hiểm, như chỉ cần Diệp An Thần nói một chữ đúng, liền lập tức nhào lên ăn sống cậu.
Cố gắng co người lại, tổng giám đốc a, không cần nhìn cậu như vậy a, thật đáng sợ a, nuốt nước bọt, lấy bình tĩnh hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không phải tổng giám đốc sao?”
“Chính là tôi không thích cậu gọi như vậy.” Tuy rằng câu trả lời của Diệp An Thần làm Đông Phương Tuyệt không thật vừa lòng, nhưng Diệp An Thần nói là sự thật, chỉ là nhìn người trước mắt thấp thỏm gọi mình là tổng giám đốc, ngẫm lại trước kia, hắn ngốc manh đáng yêu kêu mình là sư huynh, Đông Phương Tuyệt cảm thấy trong lòng có điểm không thoải mái.
“Thế gọi là…… Đông Phương Tuyệt?” Nhỏ giọng gọi, Diệp An Thần cảm thấy gọi tổng giám đốc không phải tốt sao? Tuy rằng trong lòng cậu đại đa số thời điểm đều gọi là Tổng Tài đại nhân, chỉ là nếu Tổng Tài đại nhân không thích cậu gọi hắn là tổng giám đốc, nhất định cũng không thích người khác gọi hắn là Tổng Tài đại nhân.
Nguy hiểm mà nheo mắt lại, Đông Phương Tuyệt bắt lấy người muốn trốn kia, có lẽ là dùng lực hơi mạnh, kéo người vừa rồi dán bản thân ở trên cửa kéo đến trước mặt hắn, nhìn người trước mặt, lớn lên thanh tú, hai bên má lại nộn nộn, trên trán u một cục, mắt vừa to vừa tròn nhìn hắn chớp a chớp a, có lẽ là vừa rồi do phun thuốc, nên mắt có điểm hơi hồng, không khỏi làm Đông Phương Tuyệt nhớ tới tiểu bạch thỏ mình nuôi khi bé.
Cùng người này rất giống nhau, thời điểm bị người chộp trên tay, sẽ mở to mắt, ngốc ngốc nhìn ngươi, mắt ươn ướt, làm ngươi nhịn không được muốn bắt nạt, đem người kéo lại gần một chút, Đông Phương Tuyệt kiên định nói: “Tuyệt.”
“……?” Có điểm phản ứng không kịp khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, thật sự rất đẹp a, rõ ràng là mặt của một nam nhân, lại là một lỗ chân lông đều không có, tinh tế như vậy làm nữ nhân sẽ cảm thấy đố kỵ đi, hơn nữa, lông mi thật dài, như là hai cây quạt nhỏ, hơn nữa…… Đôi mắt này thật sự thật sự rất đẹp, hiện tại khoảng cách giữa hai người rất gần, Diệp An Thần có thể cam đoan, nhất định không đến hai mươi centimet, mà nhìn mắt Đông Phương Tuyệt, mới phát hiện kêu một chữ đẹp.
Như một khối thủy tinh màu xanh nước biển, trong khối thủy tinh màu xanh biển lại có một khối thủy tinh màu đen, thật sự sẽ làm người chìm đắm a, vì cái gì trên đời này sẽ có một đôi mắt đẹp như vậy.
Hơn nữa…… Vừa rồi tổng giám đốc nói gì vậy? Diệp An Thần cảm thấy hiện tại người hoảng sợ nhất nhất định là cậu, nhất định là cậu nghe nhầm, nói cách khác vì cái gì cậu luôn nghe không rõ, ha hả…… Vừa rồi Tổng Tài đại nhân bảo cậu gọi? Tuyệt?
Ha hả…… Nếu không có xem qua tiểu thuyết, nói không chừng cậu cũng ngây ngốc mà gọi, nhưng là vấn đề là cậu có xem qua tiểu thuyết a, lại còn có nhớ rất rõ ràng a, Tuyệt, ha hả, ngươi tưởng ai cũng có thể gọi như vậy sao?
Phải biết rằng Tổng Tài đại nhân là thân phận rất lớn a, là tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phương a, là tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phương là sao ấy hả? Đó là cái công ty trâu bò nhất trong truyện a. Ở trên đời có thể gọi Tổng Tài Đông Phương Tuyệt vô cùng ít ỏi không có mấy, gọi tên của Tổng Tài đại nhân là Tuyệt, thì chỉ có mấy cái, bạn bè tốt của tổng giám đốc là một, nam hai là hai, cuối cùng là thanh mai trúc mã của tổng giám đốc là ba, cũng chính là em gái nam hai.
Cuối cùng còn một người cũng chính là nữ chính, hiện tại…… Cậu là gặp ảo giác đi, thật là gặp ảo giác đi, vừa rồi Tổng Tài đại nhân cùng cậu nói chuyện sao? Mẹ ơi, nhất định là cậu gặp ảo giác đi.
Cằm cảm thấy có điểm lạnh, đầu đang suy nghĩ lung tung cũng quay lại, thấy chính là mặt càng gần nhau.
“Thật đẹp trai a!” Thấp giọng nói, nhưng là cũng thực nhanh liền ý thức được, hiện tại khoảng cách hai người gần như vậy, vô luận mình nói cái gì, đối phương nhất định có thể nghe được, muốn dùng tay che miệng, nhưng là lại quên mất cái tay ở trên cằm mình, vì thế Diệp An Thần liền đánh vào tay Đông Phương Tuyệt.
“Cám ơn đã khen.” Nguyên bản cái mặt băng kia, lại có một tia tan chảy, khóe miệng hơi cong lên.
“Ân, ha hả…… Cái kia…… Em…… Có thể……” Thân hướng về phía sau, thoát khỏi sự khống chế của Đông Phương Tuyệt, ngón tay cọ xát vào nhau, vẻ mặt chờ mong nhìn Đông Phương tuyệt, nhưng là…… Thực hiển nhiên Đông Phương Tuyệt không hiểu, thời điểm Diệp An Thần muốn thu tay lại, liền bị Đông Phương Tuyệt bắt được.
Lại một lần nữa chớp chớp mắt, đây là lại làm sao?
|
Chương 11
Thời điểm Diệp An Thần muốn rút tay ra, ở cửa xe truyền đến tiếng gõ. Hơn nữa…… A…… Khuôn mặt này thật sự rất quen a.
Nữ chính a, có thể nói cho tôi vì cái gì cô hiện tại sẽ xuất hiện ở chỗ này? Cô không phải đang đi ăn cơm sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở đây? Tình tiết như vậy không đúng a.
Đông Phương Tuyệt nghe thấy tiếng gõ, nhìn nữ nhân ở ngoài cửa, không khỏi nhíu mày, buông tay Diệp An Thần ra, nguyên bản là muốn tiếp tục đùa giỡn tiểu lão thử của hắn, nhưng hiện tại tiếng gõ cửa xe không có dừng lại.
Kéo cửa xe xuống, thấy chính là một mặt mang theo mồ hôi, sắc mặt hơi đỏ, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.
Thấy Đông Phương Tuyệt, Bạch Mộng Tuyết mắt liền sáng ngời trong nháy mắt sáng càng thêm sáng: "Tôi biết là anh mà.” Giọng nói thanh thúy vang lên khi nhìn thấy Đông Phương Tuyệt.
Mà khi nhìn thấy mặt nữ chính, Diệp An Thần có điểm chột dạ cúi đầu, vừa rồi ở trên phố, thời điểm thấy nữ chính cũng đã nghĩ đến…… Linh cảm sẽ có chuyện gì đó sắp đã xảy ra, thời điểm thấy Tổng Tài đại nhân, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, mà hiện tại, nghĩ tới hai sự việc liên tiếp vừa rồi, Diệp An Thần cảm thấy cậu hẳn là đã biết chuyện hiện tại là như thế nào.
“Anh…… Có thể hay không cho tôi mượn tiền, tôi ra cửa gấp, quên mang tiền, yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại anh.” Khi Diệp An Thần minh bạch hiện tại là thời điểm gì của câu chuyện, liền nghe thấy tiếng nữ chính, cùng trong tiểu thuyết giống nhau, một chữ không thiếu, không thể không cảm thán cốt truyện quân quá mạnh a.
Cốt truyện quân a, ngươi thật sự rất mạnh a, thời gian không đúng, địa điểm không đúng, chính là thêm một người, nhưng vì cái gì một màn này vẫn xuất hiện?
“Không có.” Đông Phương Tuyệt lạnh lùng nói hai chữ sau liền muốn đem cửa sổ xe đóng lại, nhưng là nhìn đến một nửa liền nhíu mày, nhìn cái tay bám ở trên cửa sổ xe, lời nói càng trở nên lạnh lùng, ngay cả Diệp An Thần ngồi cạnh không khỏi xê mông dịch sát ra.
"Bỏ tay."
“Không cần tuyệt tình như vậy được không, lại nói hai chúng ta cũng đã gặp qua vài lần, ngươi nghĩ a, trên đời có nhiều người như vậy, chúng ta hiện tại đã gặp hai lần, nói như thế nào cũng là có duyên, cho nên, làm ơn, năm trăm, tôi chỉ mượn năm trăm là được, về sau nhất định sẽ trả lại anh, tôi thật sự cần dùng gấp.” Vẻ mặt khẩn cầu, đặt trên người Bạch Mộng Tuyết cực kỳ đẹp.
Chỉ là đẹp như vậy Đông Phương Tuyệt lại không có cảm giác, nhìn bản mặt trước mặt này còn có thể xem là đẹp, Đông Phương Tuyệt chỉ cảm thấy thực phiền. Nếu hiện tại bên người không phải có Diệp An Thần, hắn sẽ không tốn thời gian mà đóng cửa sổ, mặc kệ tay nữ nhân kia có đang ở trên cửa xe hay không.
Nhìn cái tay ở trên cửa sổ, khi nào về liền bảo trợ lý đem xe đi rửa.
Thấy Đông Phương Tuyệt không nói gì, cau mày vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn nàng, tay Bạch Mộng Tuyết không khỏi nắm thật chặt cửa sổ xe, “Thật sự, tôi nhất định sẽ trả lại anh, lần trước không phải ở trường học gặp rồi sao? Tôi chính là học sinh ở đó, nếu anh còn chưa tin……”
Như là có cái gì rất khó xử, nhưng lại hạ quyết định, rốt cuộc mở ví trong túi xách ra tìm, nhưng một tay khác lại vẫn cố chấp bám trên cửa sổ xe.
Chỉ chốc lát thấy Bạch Mộng Tuyết cầm thẻ học sinh của chính mình đưa ra trước mặt Đông Phương Tuyệt, “Nếu anh thật sự không tin tôi nói, tôi đem thẻ của tôi để lại đây, chờ tôi trả anh tiền anh trả lại cho tôi, thế nào?”
“Tránh ra.” Nhưng vẫn là câu trả lời như cũ với Bạch Mộng Tuyết biểu tình không kiên nhẫn, hơn nữa lời nói so với vừa rồi càng thêm lạnh, làm Diệp An Thần sắp bị đông lạnh thành băng trong lòng cho nữ chính ba mươi hai like.
Quả nhiên là nữ chính a, cũng chỉ có nữ chính mới có thể chống đỡ Tổng Tài đại nhân đóng băng.
Nhưng là, Tổng Tài đại nhân a, ngươi hôm nay thời điểm ra khỏi nhà có phải không uống thuốc a? Vì cái gì ngươi nói mỗi câu đều không đúng kịch bản?
Ngươi xem nữ chính đi, mỗi câu nói đều là lời nói trong tiểu thuyết, người ta nỗ lực như vậy mà diễn theo kịch bản, anh hiện tại là muốn nháo sao? Thời điểm nhìn thấy nữ chính không phải nên nói: “Nữ nhân, chúng ta lại gặp mặt.” Sao?
Khi nữ chính hướng hắn vay tiền không phải nên nói: “Như thế nào, muốn dùng thủ đoạn vụng về như vậy đòi tiền tôi sao?”
Khi nữ chính lấy thẻ học sinh, tổng giám đốc anh không nên tràn đầy hứng thú nhìn đồ vật trong tay, sau đó lấy tiền, đối với nữ chính tràn đầy ý cười nói: “Thứ này tôi sẽ cầm, chờ cô một ngày từ trong tay tôi lấy về.”
Nhưng là…… Nhưng là…… Tổng Tài đại nhân, anh xác định anh không lấy sai kịch bản hả? Phản ứng của anh như bây giờ, thật sự không có vấn đề sao?
Anh không biết là hiện tại trước mặt chính là nữ chính hả? Anh lại đối nữ chính nói “Không có” “Buông tay” “Tránh ra”
Ha hả…… Là cậu gặp ảo giác đi, Tổng Tài đại nhân a, anh bây giờ như vậy đối nữ chính nói chuyện, về sau thật sự không có vấn đề sao? Anh hiện tại không theo cốt truyện đi, về sau thật sự có thể có được tình yêu của nữ chính sao? Không phải đã quên mất, ở bên người nữ chính còn có nam hai cùng nam ba a, anh làm như vậy, xác định không phải muốn giết chết tình tiết sao?
“Thần……” Thời điểm Diệp An Thần suy nghĩ, lại nghe thấy có người kêu tên mình. Có chút mờ mịt ngẩng đầu, thấy lại là nữ chính đầy kinh ngạc.
Mấy ngày nay cậu trốn nữ chính, cậu cùng nữ chính hiện tại trừ khi đi học đã không có quan hệ gì, hơn nữa cách đây hai tuần, nữ chính rốt cuộc đối với cậu mất đi hứng thú, sẽ không có hiện tượng khi rảnh liền đi gặp cậu, sẽ không có việc khi tan học mà đến nói chuyện cùng hắn.
“A……Chào cô.” Hơi nâng tay, cứng đờ nói mấy chữ, xem như chào hỏi.
“Các ngươi biết nhau?” Vẫn luôn nói chuyện không vượt qua hai chữ, Đông Phương Tuyệt nhìn Diệp An Thần cứng đờ mà hỏi. Nhíu mày, giống như, mỗi lần nhìn thấy tiểu lão thử, đều sẽ gặp nữ nhân này.
Nguy hiểm mà nheo mắt, ngón tay xoa cằm, hơn nữa Đông Phương Tuyệt cũng nhớ tới lần đâm xe lần trước cũng là nữ nhân này, đâm xe, hừ, chiêu vụng về như vậy cư nhiên cũng dám ở trước mặt hắn mà diễn, mà hiện tại……
“A, chúng ta, chúng ta chỉ là bạn học, bởi vì là cùng một ban, cho nên liền biết nhau.” Nhanh chóng giải thích, nếu Tổng Tài đại nhân hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
“Phải không? Nguyên lai chỉ là quan hệ bạn học?” Cúi đầu, khóe miệng hơi gợi lên, hắn cũng sẽ không cho rằng vài lần ba người gặp lại nhau là trùng hợp, một lần hai lần là trùng hợp, ba lần bốn lần liền khó nói.
Chỉ có tiểu lão thử ngốc nhà mình bị người ta bán còn giúp đỡ người ta đếm tiền, mà nữ nhân trước mắt này…..
Tốt nhất đừng để hắn biết có tâm tư gì, nói cách khác…… Nếu để hắn biết có tâm tư gì thì đừng trách hắn không biết thương hương tiếc ngọc.
“Thần…… Cậu như thế nào lại ở chỗ này? Hơn nữa hai người……” Vì cái gì lại ở cùng nhau? Không phải nói hiện tại tài sản của Diệp An Thần đều bị bác của hắn cướp đi sao? Hơn nữa liền nói nếu không có bị cướp cũng không có khả năng cùng Đông Phương Tuyệt quen biết, nhưng hiện tại…… Chẳng lẽ là nàng tính sai rồi?
“Chúng ta……” Muốn cậu nói như thế nào đây? Cậu cũng không biết hiện tại vì cái gì sẽ cùng Tổng Tài đại nhân ngồi trên xe a.
“Nếu Thần, cậu ở đây thì tốt rồi, mình thời điểm ra khỏi nhà quên mang tiền, hiện tại có thể hay không cho mình mượn? Khi nào tới trường rồi liền trả lại cậu.” Bạch Mộng Tuyết trên mặt vẫn mang ý cười, nhưng chỉ có Bạch Mộng Tuyết biết chính mình hiện tại cười có bao nhiêu cứng, nhưng nhìn vị trí ngồi hiện tại của Diệp An Thần, nụ cười cứng đờ của Bạch Mộng Tuyết hoàn toàn biến mất.
“Được a.” Nhìn Tổng Tài đại nhân một cái, thấy Tổng Tài đại nhân trên mặt không có điểm không hài lòng, liền duỗi tay hướng túi mình tìm, nhưng mới vừa cho tay vào túi mới nhớ tới, vay tiền? Chính cậu hình như cũng quên mang tiền làm xao đây?
|
Chương 12
“Cái kia…… Trên người tôi cũng không mang tiền, nếu không cô vẫn là mượn……” Quay đầu nhìn Tổng Tài đại nhân, có điểm lo lắng nói. Cậu hối hận, hôm nay cậu không nên ra khỏi nhà, ah ah ah ah……
“Vậy hả?” Bạch Mộng Tuyết thấy Diệp An Thần xấu hổ, bất đắc dĩ nói, “Xem ra hai chúng ta cái đều là người đãng trí.” Nói xong còn đáng yêu thè lưỡi, sau đó lại đem ánh mắt lại lần nữa hướng tới trên người Đông Phương Tuyệt.
Vừa rồi hướng Diệp An Thần vay tiền là bất đắc dĩ cử chỉ, nhưng là hiện tại…… Tuy rằng không biết Diệp An Thần vì cái gì lại giúp nàng, gần đây nàng cảm thấy Diệp An Thần kỳ lạ, trước kia rõ ràng hẳn là thích nàng, tuy rằng không giống như những người khác vây quanh nàng, nhưng ánh mắt luôn cố ý vô tình dừng lại trên người nàng thì không sai được, nhưng là gần đây……
Nàng rõ ràng cảm giác được Diệp An Thần đối nàng tránh mặt, nguyên bản nghĩ hắn không có giá trị lợi dụng, nhưng sau lại gặp Đông Phương Tuyệt……
Mà hiện tại…… Có thể ngồi bên cạnh Đông Phương Tuyệt, nhất định không phải là quan hệ bình thường.
“ Anh xem, tôi cùng Thần là cùng một cái lớp, hiện tại anh hẳn là yên tâm đi, tôi sẽ không quỵt tiền của anh.” Thấy Đông Phương Tuyệt không trả lời, Bạch Mộng Tuyết liền ủy khuất nhìn Diệp An Thần.
“Khụ khụ……” Bị nữ chính nhìn, Diệp An Thần có cảm giác sợ vãi linh hồn, không biết làm sao khụ hai tiếng, nữ chính a, cậu cùng Tổng Tài đại nhân cũng không phải rất quen a, vì cái gì lại muốn nhìn cậu, còn dùng loại ánh mắt thỉnh cầu mà nhìn cậu?
Nữ chính a! Ngươi thật sự hiểu lầm, thật sự a, nhưng là đối mặt với ánh mắt nhiệt liệt của nữ chính, Diệp An Thần cũng ngượng ngùng không mở miệng, vì thế chỉ có thể căng da đầu nhìn về phía tổng giám đốc, “Tổng giám đốc…… Nếu không anh cho cô ấy mượn được không?”
Ô ô…… Tổng Tài đại nhân a, không cần dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn cậu được không? Cậu thật sự chống đỡ không nổi a.
Tuy rằng không cảm thấy chính mình nói sẽ có tác dụng, nhưng làm Diệp An Thần không nghĩ tới chính là, sau câu nói của mình không bao lâu, liền bị tổng giám đốc nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, Tổng Tài đại nhân thật sự móc tiền, lấy ra mấy tờ tiền ném tới tay tới nữ chính.
“Cám ơn.” Nữ chính nhìn thoáng qua Diệp An Thần, sau đó dùng ánh mắt cảm nhìn Đông Phương Tuyệt, “Cái kia có thể cho tôi cách liên lạc không? Tôi cần biết trả lại tiền cho anh như thế nào.”
Trong tay cầm tiền, nữ chính dùng nụ cười nhu hòa nói.
Nhưng, không biết Đông Phương Tuyệt không có quan tâm nữ chính cười cười như thế nào. Nhìn nữ chính, liếc mắt về phía sau, lại một lần nữa nói ra hai chữ: “Còn hắn.”
Bạch Mộng Tuyết gắt gao mà nắm tiền trong tay, có cảm giác muốn đem tiền bóp nát, nhưng trên mặt vẫn như cũ lộ ra một nụ tươi cười: “Ân, đã biết, nhưng là…… Anh nói như thế nào cũng là ân nhân của tôi, chờ thời điểm tôi trả lại anh cùng anh ăn cơm thế nào?”
Vẫn luôn lạnh mặt, Đông Phương Tuyệt dừng ánh mắt lên người Bạch Mộng Tuyết: "Cút……”
“Ngươi…… A……” Nghe thấy chữ lạnh băng kia, Bạch Mộng Tuyết nguyên bản còn muốn nói, nhưng là cửa sổ bị kéo lên làm nàng không thể không buông tay.
Chớp chớp mắt, nhìn một màn trước mắt, cậu hiện tại là đang nằm mơ sao? Vừa rồi Tổng Tài đại nhân nói gì đó? Tổng giám đốc, ngươi không phải thích nữ chính sao? Nhưng là cái gì từ đầu đến giờ, đối với nữ chính nói chuyện đều không có vượt qua hai chữ?
“Về sau không cần giúp nữ nhân kia, biết không?” Ở trong xe sau khi đi một đoạn Đông Phương Tuyệt mới nói, nhớ tới chuyện vừa rồi, Đông Phương Tuyệt vẫn sinh khí.
“Nào có.” Đối mặt Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần cảm thấy chính mình thực oan a.
Anh nói xem, nữ chính khi đó nhìn cậu như vậy, cậu có thể không nói một câu nào sao? Là người ta đều sẽ nói hộ một câu có được không, mà cậu cũng chỉ nói một câu thôi mà, Tổng Tài đại nhân, ngươi không phải luôn mặt lạnh mà rải tiền sao? Vì cái gì lại khó cho kẻ hèn mượn năm trăm?
Ô ô…… Tổng Tài đại nhân ánh mắt hảo lạnh, cẩn thận ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Tuyệt liếc mắt một cái sau lại nhanh chóng lại mắt, không khỏi ở trong miệng nỉ non: “ Tôi nói rõ ràng chỉ có một câu.”
“Chỉ nói một câu?”
Đông Phương Tuyệt lạnh lùng hỏi, không khỏi làm Diệp An Thần nghĩ, chẳng lẽ cậu vừa rồi thật sự vô tình giúp nữ chính sao? Không có a, cậu từ đầu tới đuôi đều thật sự chỉ nói một câu a? Có điểm khó hiểu nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, hắn thật sự không có làm gì khác a?
“Ngươi còn có thể ngốc hơn thế hả?” Đông Phương Tuyệt gõ một cái lên trán Diệp An Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ân?” Vì cái gì lại nói hắn ngốc? Diệp An Thần càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ tổng giám đốc vừa nói không phải chuyện kia sao? Lại một lần đem chuyện vừa rồi suy nghĩ một chút, mới tức khắc hiếu ra.
“Em thật sự không mang tiền.” Nói xong còn mở tay vào trong túi tiền, mở tay đặt trước mặt Đông Phương Tuyệt.
“Ân, bất quá về sau cách xa nàng một chút.” Nhìn tay Diệp An Thần trống trơn, buồn bực ở trong lòng Đông Phương Tuyệt biến mất, nhưng vẫn nhịn được nói một câu.
“Ân?” Nghe được Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần nhất thời không rõ, nhưng là thực mau liền rõ ràng Đông Phương Tuyệt ý nói đến nàng là chỉ ai. Liền dùng sức gật đầu, đó là, từ lúc đi vào thế giới này, cậu vẫn luôn trốn tránh nữ chính được không, biết nữ chính là của anh, cho nên Tổng Tài đại nhân anh cứ yên tâm, cậu sẽ không đoạt, liền tính đoạt cũng đoạt không đến tay được không?
Ở trên trán Diệp An Thần gõ một cái, đem Diệp An Thần suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào hoàn hồn: “Lại nghĩ linh tinh cái gì? Nữ nhân kia không đơn giản.”
Nhìn Diệp An Thần không để bụng, Đông Phương Tuyệt tiếp tục nói: “Nữ nhân như vậy, tự cho là mặt mình quá dày liền khắp nơi thả thính, không cần đầu óc, đừng cùng nữ nhân như vậy có quan hệ, bằng không đến lúc xảy ra hậu quả người chịu là cậu.”
Diệp An Thần nghe Đông Phương Tuyệt nói xong, tiếp tục chớp chớp mắt, cậu…… Lỗ tai xuất hiện ảo giác sao?
“Tổng giám đốc anh không phải rất thích nàng sao?” Cậu nhớ rõ là ở trong tiểu thuyết, Tổng Tài đại nhân đã bắt đầu chú ý đến nữ chính a, nhưng là hiện tại…… Tổng Tài đại nhân, ngươi thật sự không phải đang nơi xấu nữ chính sao? Mấy lời kia thật sự là ghét bỏ, thật sự là không phải giả vờ sao? Quan trọng là, anh như bây giờ đánh giá nữ chính thật sự tốt sao? Kia chính là lão bà tương lai của anh a.
“Tuyệt……” Đông Phương Tuyệt cường điệu nói.
“Di? Cái gì? Chính là……” Đang nói chuyện đến nữ chính a?
“Không có chính là.”
“Di ân……” Cúi đầu, mặt liền rối rắm, tình tiết không đúng a, tiết tấu thật sự không đúng a, thiệt tình không nói được không……QAQ
“Như thế nào? Không nghĩ muốn gọi như vậy?” Trong lời nói có điểm cười, nhưng Diệp An Thần nghe như thế nào lại cảm thấy hiện tại nếu mình cự tuyệt Đông Phương Tuyệt, nhất định sẽ có rất nhiều điều đáng sợ phát sinh.
“Tuyệt……” Thật cẩn thận gọi một tiếng, sau đó trên đầu liền cảm nhận được một đặt ở trên mặt sờ sờ. Di di đầu, liền cảm giác được bàn tay trên đầu mình cũng di di theo.
“Ngoan……” Đông Phương tuyệt miệng gợi lên ý cười, tiếp tục vuốt tóc.
Mà nghe Đông Phương tuyệt nói, Diệp An Thần không khỏi đen mặt, cảm thấy hiện tại Tổng Tài đại nhân đối đãi chính mình giống như là đối đãi chó con, chẳng lẽ đây cũng là cậu ảo giác sao?
“Đúng rồi, con mắt nào của cậu nhìn ra tôi thích nữ nhân kia?” Tay đặt trên đầu Diệp An Thần dừng lại, Đông Phương Tuyệt vẻ mặt nghi hoặc, thích? Sao có thể? Đông Phương Tuyệt cười cười nghĩ đến vẻ mặt đương nhiên Diệp An Thần, nguyên bản tay liền đặt trên trán Diệp An Thần, “Không sinh bệnh a, như thế nào mắt không tốt như vậy.”
Cúi đầu nhìn Diệp An Thần chớp chớp mắt, ngốc ngốc nhìn Đông Phương Tuyệt, trên trán còn lưu lại độ ấm của tay Đông Phương Tuyệt, chẳng lẽ là cậu giải thích sai sao? Cúi đầu dùng tay sờ sờ cái trán, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Đông Phương Tuyệt: “Anh thật sự không thích nàng?”
“ Cậu như thế nào liền sẽ cảm thấy tôi thích nữ nhân như vậy?” Đông Phương Tuyệt ven đường dừng xe lại, lại ở trên trán Diệp An Thần búng một cái, mới cười nói.
“ Cô ấy xinh.” Diệp An Thần bẻ ngón tay nói.
“ Không giống.” Đông Phương Tuyệt lắc đầu.
" Cô ấy tốt bụng.” Diệp An Thần tiếp tục nói.
“Không nhìn ra,” Đông Phương Tuyệt nhún nhún vai.
" Cô ấy thực thuần khiết.” Diệp An Thần lại một lần nữa nói ra đặc điểm của nữ chính trong tiểu thuyết.
“Ngươi cảm thấy mữ nhân thuần khiết nào sẽ cố ý làm bộ tai nạn xe sau đó tới làm quen tôi sao?” Đông Phương Tuyệt dùng tay chống cằm, buồn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp An Thần.
“Anh không nhìn ra cá tính thông minh lại kiên cường lạc quan của cô ấy sao?” Không tin mà nói, nắm tay lại, có điểm bi phẫn nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyệt.
“Thông minh tôi không thấy, nói gì đến việc kiên cường hoà thuận vui vẻ, tôi hiện tại chỉ nhìn thấy sự không thú vị cùng tự luyến.” Đông Phương Tuyệt nhún nhún vai, “ Cậu xác định người cậu vừa nói chính là ữ nhân kia?”
“( ⊙o⊙)…” Cái này có điểm nào không đúng a, mắt chữ o mồm chữ a, nhưng lại không biết nói cái gì, nói, Tổng Tài đại nhân, nguyên lai nữ chính ở lòng anh là cái dạng này sao? Quay về sau nhìn, hiện tại đã rời đi khu phố kia, lại nhìn không thấy nữ chính, nhưng là…… Vì cái gì cảm giác trái tim có mười nghìn tiếng rít gào vậy?
|
Chương 13
Tổng giám đốc không thích nữ chính làm xao đây? Nam chính chán ghét nữ chính sau này nữ chính làm như thế nào bây giờ……?
Trong nháy mắt, một đống câu hỏi chiếm cứ đầu óc Diệp An Thần.
“Có cần kinh ngạc như vậy sao?” Nhìn Diệp An Thần tràn đầy khiếp sợ, Đông Phương Tuyệt cũng thật sự minh bạch Diệp An Thần thật sự cảm thấy hắn thích nữ nhân kia, ngẫm lại hắn cùng nữ nhân kia gặp nhau, Đông Phương Tuyệt vẫn là suy nghĩ cẩn thận, Diệp An Thần là từ đâu nhìn ra hắn thích nàng?
“Anh…… Anh thật sự không thích nàng?” Lại một lần cẩn thận kiểm chứng, nhưng thấy ánh mắt của Đông Phương Tuyệt, không khỏi rụt đầu, nhưng đồng thời trong đầu cũng xuất hiện một cái dấu chấm hỏi to đùng?
Chẳng lẽ là bởi vì cốt truyện thay đổi cho nên hiện tại tổng giám đốc còn chưa có cảm nhận được sức quyến rũ của nữ chính? Vẫn là…… Hiện tại kịch bản thay đổi? Đã không phải còn là nam chính cùng nữ chính nhất kiến chung tình? Mà đổi thành bạn đầu chán ghét lẫn nhau về sau mới phát hiện ra mình thích người kia?
Gật gật đầu, Diệp An Thần cảm thấy, vẫn là có khả năng. Nhưng thời điểm Diệp An Thần gật đầu, trên trán lại đau, nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Đông Phương Tuyệt thu tay.
“Lại nghĩ linh tinh cái gì?” Đông Phương Tuyệt nói, tràn đầy nghi hoặc nhìn Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt thật không biết người trước mắt này đang suy nghĩ cái gì.
“ Hiện tại cậu đi đâu?” Hiển nhiên Đông Phương Tuyệt không muốn tiếp tục cái vấn đề này nữa, liền hỏi sáng chuyện khác.
“Về nhà a.” Diệp An Thần không nghĩ ngợi trả lời, đầu óc vẫn có điểm không trở về hiện thực, như cũ mà nghĩ đến cốt truyện rốt cuộc sẽ nhảy đến tình trạng gì.
Cậu nguyên bản chính là muốn trực tiếp về nhà, nhưng là không nghĩ tới ở trên đường gặp được Đông Phương Tuyệt cùng nữ chính. Cho nên khi Đông Phương Tuyệt hỏi không hề nghĩ ngợi mà trả lời, nhưng sau khi trả lời về liền hối hận, thời điểm Diệp An Thần nghĩ muốn nói mình không muốn trở về nhà, liền nghe được Đông Phương Tuyệt hỏi:
“Nhà cậu ở nơi nào? Tôi đưa cậu đi.”
Đông Phương Tuyệt bình tĩnh nói, nhưng nghe thấy Đông Phương Tuyệt hỏi, Diệp An Thần lại không thể bình tĩnh. Tổng Tài đại nhân, anh không phải rất bận sao? Vì cái gì hiện tại sẽ có thời gian đưa cậu về nhà, ô ô Tổng Tài đại nhân đưa cậu về nhà = Tổng Tài đại nhân đã biết cậu ở đâu = thời điểm về sau làm cậu chết càng thêm tiện.
Nghĩ đến đây, Diệp An Thần không khỏi nuốt nước miếng.
“Cái kia…… Không cần, nhà em cách nơi này không xa, em tự mình trở về là được.” Liên tục xua tay, nói xong liền muốn mở cửa xe rời đi, chỉ là tay mới vừa đụng tới cửa xe, đã bị Đông Phương Tuyệt bắt được. Nhìn nắm tay mình là một bàn tay to, trong nháy mắt rất muốn khóc có được hay không? Tổng Tài đại nhân…… Chẳng lẽ anh thật sự không vội sao?
“Không có việc gì, dù sao hiện tại tôi cũng không có bận.” Đông Phương Tuyệt hơi mỉm cười, đứng dậy thắt đai an toàn cho Diệp An Thần mới lại một lần nữa trở lại chỗ ngồi của chính mình.
Nhìn đai an toàn trên người mình một cái, hiện tại loại cảm giác bị bắt cóc này không phải do cậu ảo giác sao? Rối rắm trong chốc lát, Diệp An Thần cảm thấy cậu vẫn là vô pháp phản kháng Tổng Tài đại nhân.
“Em…… em hiện tại lại không muốn về nhà, a…… Em đột nhiên nhớ tới có chút việc muốn đi đến trường.” Tuy rằng nói xong rất chột dạ, nhưng Diệp An Thần vẫn nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút.
“Trường học……?” Có điểm kinh ngạc mà nhíu mày, đảo mắt nhìn thoáng qua Diệp An Thần ở bên cạnh gật đầu, nắm lấy tay lái xoa xoa, thật lâu về sau mới nói ra một chữ "Được.”
Trường học không phải cách rất xa, lái xe hơn mười phút là tới.
“Tổng giám đốc, để em ở nơi này là được.” Nhìn Đông Phương Tuyệt còn muốn quay xe đi vào, Diệp An Thần vội vàng gọi Đông Phương Trinh lại, nếu đem xe ngừng ở cửa phòng học, kia cậu phải đợi bao lâu mới có thể ra a.
“Tuyệt.” Nghe thấy Diệp An Thần đối chính mình xưng hô, Đông Phương tuyệt không vui nói, nhưng lại ngừng xe, đối với Diệp An Thần vừa định xoay người mở cửa xe nói “ Gọi một lần.”
“……” Diệp An Thần rối rắm, vì cái gì Tổng Tài đại nhân còn nhớ rõ chuyện này? Đẩy cửa, vừa định chạy trốn, lại bi kịch phát hiện cửa mở không ra. Quay đầu lại, thực ngoan đối với Đông Phương Tuyệt gọi “Tuyệt……”
“Ân, ngoan, về sau không được quên.” Nghe thấy Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt duỗi tay sờ đầu Diệp An Thần, mới mở cửa cho đi.
Diệp An Thần trốn xuống xe, đối với Đông Phương Tuyệt vẫy vẫy tiễn, trái tim không ngừng lặp lại: Tổng Tài đại nhân không bình thường, Tổng Tài đại nhân đi mau đi mau, cậu muốn về nhà!
Thẳng đến khi trên đường không nhìn thấy xe Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần mới thật thở ra một hơi, có điểm bi ai ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết cực kỳ đẹp, mây xanh, như màu mắt của Tổng Tài đại nhân, duỗi tay sờ nơi vừa rồi Tổng Tài đại nhân sờ qua.
Nói, Tổng Tài đại nhân sẽ không coi cậu như cún con đi!
Cúi đầu…… Không biết là đã chết bao nhiêu tế bào não, Diệp An Thần vẫn nghĩ không ra, cho nên, chỉ có thể quyết đoán từ bỏ.
Nhưng là…… Nhìn đường, nhìn không thấy điểm cuối, cậu phải đi tới khi nào mới có thể về nhà?
Mệt mỏi quá…… Hiện tại Diệp An Thần cảm thấy, cậu vô cùng nhớ giường mình a, muốn nằm trên giường ngủ một giấc a, nhưng là…… Trường học đáng chết a, liền tính đã bảo Tổng Tài đại nhân nửa đường dừng xe, nhưng là nếu hiện tại phải đi đến cổng trường mà nói, không hơn nửa giờ nhất định là ra không đến đó, cậu vào trong sân trường học cũng không phải rất xa, nhưng đó là lái xe, hiện tại……
Diệp An Thần vô lực, câuh hiện tại trên người không có tiền a…… Chính là liền một đồng đều không có a, cho nên…… Cậu rốt cuộc khi nào mới có thể về nhà? QAQ
Chậm rãi đi trên đường, cảnh sắc chung quanh tuy rằng thực đẹp, nhưng chỉ cần nhớ đến chính mình còn phải đi bao nhiêu lâu, Diệp An Thần liền không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Thật vất vả mới đến cổng lớn, nhíu mày nhìn phía trước, sau đó cảm thấy sống mũi cay cay, thu hồi ánh mắt nhìn phía trước, nguyên lai không phải cậu ảo giác sao?
Diệp An Thần nhìn siêu xe cách đó không xa, Tổng Tài đại nhân a…… Chính là vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Ngốc ngốc đứng ở tại chỗ, Diệp An Thần không biết muốn nói gì, hiện tại cậu còn có thể nói cái gì? Lừa tổng giám đốc còn bị phát hiện phải làm xao đây? Muốn cậu làm xao đây? Làm xao đây?
Hiện tại trốn còn kịp sao? Trong đầu nghĩ đến, liền bắt đầu hành động, ở cửa trường có rất nhiều cây, hơn nữa đều rất lớn, nếu có người núp ở phía sau mà nói, hẳn là sẽ không bị phát hiện đi.
Nhưng, Diệp An Thần vừa mới chuẩn bị xoay người, liền nghe thấy thanh âm mang theo điểm lạnh vang lên: “Còn đứng ở chỗ này làm gì? Thật sự muốn chạy về nhà?”
Đông Phương Tuyệt ôm tay dựa vào bên cạnh xe, tuy rằng trong lời nói có điểm lạnh, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn người bởi vì lời nói của hắn mà dừng lại, Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa mở miệng: “Chẳng lẽ còn muốn tôi tới đấy thỉnh cậu? Hửm? ”
“Không…… Không cần.” Cứng đờ mà trả lời, Diệp An Thần tâm như tro tàn đi về phía trước đi, về sau cuối tuần cậu nhất định không ra khỏi nhà!
“Vào thôi!” Đông Phương Tuyệt mở cửa xe, Diệp An Thần nhìn cửa xe mở ra, thật lâu không dám ngồi vào.
Cậu không dám a, vừa rồi còn lừa Tổng Tài đại nhân, hiện tại Tổng Tài đại nhân cư nhiên còn vì cậu mà mở cửa, đây là tình tiết đã phát điên rồi sao?
“Em đi lấy đồ, lấy xong rồi liền ra.” Rốt cuộc Diệp An Thần cũng không dám vào, này đi vào liền không ra được a, các ngươi nói cậu dám sao?
“Ân, sau đó đồ đâu?” Ở bên cạnh, Đông Phương Tuyệt híp mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt.
Sau đó? Cúi đầu Diệp An Thần không biết phải trả lời như thế nào.
Ân? Tổng Tài đại nhân, như vậy không đúng a, lúc cậu lấy cớ, anh không nên nói một câu tôi tin, hoặc là tôi không tin sao? Hiện tại hỏi cậu sau đó đồ đâu là ý gì?
Này là muốn cậu trả lời như thế nào?
|
Chương 14
“ Tôi muốn nói cho cậu biết, nói dối người ta cái mũi sẽ dài ra.” Đông Phương Tuyệt cúi đầu, hắn rất thích nhìn tiểu lão thử nói dối, xuẩn manh (1) xuẩn manh a.
(1) Xuẩn mạnh: Vừa đáng yêu vừa ngốc (ngu thì có)
Đây là Tổng Tài đại nhân cùng cậu nói đùa? Tổng Tài đại nhân đã biết mình là đang lừa hắn? Vẫn là……?
A…… Nếu không phải hiện tại Đông Phương Tuyệt ở trước mặt, Diệp An Thần cảm thấy cậu hiện tại nhất định sẽ ngồi xổm trên mặt đất vò đầu, vì cái gì vừa đến thế giới này, lại cảm thấy não tế bào không đủ dùng a!
Hơn nữa, mặc kệ lời nói của Tổng Tài đại nhân là có ý gì, Diệp An Thần thật sự rất muốn rít gào a, Tổng Tài đại nhân a, anh có phải diễn sai rồi hay không? Vì cái gì từ cao quý lãnh diễm, nguyên bản là một tòa băng sơn di động trong miệng người ta là Tổng Tài đại nhân?
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ…… Tổng Tài đại nhân cũng xuyên?
Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyệt. Khuôn mặt người truớc mắt này, tuy rằng là Tổng Tài đại nhân, nhưng lại cảm thấy tính cách cùng với trong tiểu thuyết không giống nhau a, thật thật thật sự không giống nhau a, Tổng Tài đại nhân trong truyền thuyết chỉ đối với nữ chính mới có thể nói mấy câu, chỉ đối với nữ chính mới có thể lộ ra một cái cười.
Nhưng là nơi này……Cậu chỉ gặp Tổng Tài đại nhân vài lần, nhưng đều đã thấy Tổng Tài đại nhân cười rất nhiều lần được không? Hơn nữa…… Tuy rằng Tổng Tài đại nhân cũng sẽ phóng khí lạnh khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhưng là đối với người khác nói chuyện không vượt qua hai chữ đâu rồi?
A…… Chẳng lẽ là đối với nữ chính mới mở ra? Ha hả…… Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều.
“Đi vào, cậu còn muốn ở chỗ này nhìn bao lâu?” Đông Phương Tuyệt càng thêm bất đắc dĩ.
“Em có thể tự mình về nhà.” Ngửa đầu, thật không biết vì cái gì Tổng Tài đại nhân lại cao như vậy. Nhưng nếu trước mắt chính là Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cũng muốn làm lần giãy giụa cuối cùng.
“……”
“Được, em đi vào.” Nhìn Tổng Tài đại nhân chau mày, Diệp An Thần liền ngoan ngoãn đi vào, phía trước xe là một bồn hoa, bồn hoa có rất nhiều hoa đang nở, mà nhiều nhất chính là màu đỏ, méo miệng, Diệp An Thần cảm thấy, nhìn thấy hoa trước mắt, cậu trước tiên nghĩ đến chính là huyết quang tai ương (2).
(2) Huyết quang tai ương: hoạ sát thân chăng?
Theo tiếng đóng cửa, Đông Phương Tuyệt cũng ngồi lên xe.
Cảm giác được ánh mắt của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần không được tự nhiên giật mình, nhưng là ánh mắt vẫn như cũ dính ở trên người cậu, ngầm hít sâu một hơi, mới ngẩng đầu, đối với Đông Phương Tuyệt nói: “Tổng…… Tuyệt.”
Vừa gọi cái chữ đầu, liền thấy mắt Tổng Tài đại nhân lập loè một chút, Diệp An Thần lập tức sửa miệng, ô ô…… Vì cái gì mà Tổng Tài đại nhân đối xưng hô như vậy chú trọng?
“Ân.” Nghe thấy Diệp An Thần xưng hô, Đông Phương Tuyệt vừa lòng gật gật đầu.
“Cái kia…… Chúng ta hiện tại……” Muốn đi đâu? Chỉ là mới vừa nói ra nửa câu đầu, nửa câu sau liền ở lại miệng Diệp An Thần.
“Đưa cậu về nhà.” Vặn chìa khoá xe xong, Đông Phương Tuyệt mới nói.
Vì cái gì Tổng Tài đại nhân luôn muốn muốn đưa cậu về nhà? Cái này không phải hẳn nên xuất hiện ở trên người nữ chính sao? Cậu không phải nữ chính a, cho nên có thể cầu buông tha hay không?
Nhưng …… Ba phút sau, theo cảnh vật không ngừng lùi về sau, trái tim Diệp An Thần tràn đầy bi ai, quả nhiên đối mặt với khí lạnh của Tổng Tài đại nhân, có thể cự tuyệt cũng chỉ có nữ chính. Quả nhiên, cậu vẫn không có dũng khí phản kháng Tổng Tài đại nhân a, vừa rồi một câu phản kháng, đã làm hắn vô cùng hối hận.
Kiên trì một phút sau, Diệp An Thần quyết đoán nói ra chỗ ở của mình, thuận tiện vì hành vi ngu xuẩn của chính mình vừa rồi mà hối hận, liền tính thời điểm tổng giám đốc ở gặp được nữ chính chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, nhưng là thời điểm đối mặt với hắn, sẽ không a, vì cái gì cậu quên mất a.
Hai phút sau, Đông Phương Tuyệt khởi động xe, hướng nhà Diệp An Thần, mà năm phút sau, hiện tại……
Diệp An Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nếu không phải bên người còn có Tổng Tài đại nhân tồn tại nói, hiện tại Diệp An Thần thật sự rất muốn dùng tay bụm mặt, cả đời đều không buông ra.
Hơn mười phút về sau, đã tới dưới nhà Diệp An Thần, ngốc ngốc đứng tại chỗ, nhưng là khóe mắt vẫn trộm nhìn Đông Phương Tuyệt trên cửa kính mà bồi hồi, hiện tại đã về đến nhà, phải làm sao bây giờ?
“Cám ơn.” Cúi mình đối với tổng giám đốc đại nhân, khi ngẩng đầu lại cẩn thận hỏi, “Kia, anh có muốn vào không?”
“Ân! Tôi hôm nay không vào được.” Đông Phương Tuyệt gật đầu nói.
Liền tính là anh muốn vào tôi cũng sẽ không cho anh đi vào. Tuy rằng trong lòng là như thế, nhưng ngoài miệng lại không dám nhiều lời, nhanh chóng mở cửa, rời đi, phanh một tiếng đóng cửa xe, lên nhà đồng thời không quên quay đầu lại đối với Đông Phương Tuyệt vẫy vẫy tay.
“Ha hả……” Ở trong xe Đông Phương Tuyệt cười lên tiếng, thẳng đến khi Diệp An Thần vào nhà, Đông Phương Tuyệt mới lái xe rời đi.
Bình tĩnh về đến nhà, nhưng sau khi đóng cửa lại sau Diệp An Thần lại rốt cuộc bình tĩnh không được, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, a a a a…… Cậu vừa rồi rốt cuộc là làm cái việc ngu xuẩn gì a, ah ah ah ah..… Sớm biết thế đã trực tiếp về nhà, hiện tại cậu lừa gạt tổng giám đốc, tuy rằng hiện tại tổng giám đốc không có truy cứu, nhưng là có thể ở trong lòng nhớ kỹ, sau đó…… Sau đó……
Càng nghĩ càng khủng bố làm sao đây? A…… Hiện tại phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Ngồi trên mặt đất, tay vò tóc rối tung.
Sớm biết rằng sẽ hối hận, nhưng là khi đó chính mình giống như…… Ô ô…… Quả nhiên gần đây chính mình ở trên đường đi tìm đường chết, một đi không trở lại sao?
“Tổng giám đốc, Mộ Dung tổng giám đốc hiện tại đang ở văn phòng của ngài.” Trợ lý thấy Đông Phương Tuyệt từ thang máy ra liền đứng lên nói.
“Đã biết, đem hội nghị dời đến một giờ sau.” Đông Phương Tuyệt vừa nói vừa đẩy cửa vào văn phòng.
"Được, tôi đã biết.” Trợ lý vừa đứng lên nghe Đông Phương Tuyệt nói lập tức lấy điện thoại thông báo tới các trưởng phòng.
Văn phòng của Đông Phương Tuyệt rất lớn, thậm chí ở bên cạnh còn có một phòng nghỉ, hai màu đen trắng Đông Phương Tuyệt tương đối thích, cửa sổ lớn sát đất có thể thấy toàn cảnh cùng biển phía xa.
Bàn làm việc rất lớn, chỉ là hiện tại ngồi phía trước bàn làm việc là một người trẻ tuổi cùng Đông Phương Tuyệt tuổi tác không khác lắm, nghe thấy cửa mở liền hướng cửa nhìn. Đóng cửa lại, đi đến trước bàn ngồi xuống sau, Đông Phương Tuyệt mới hỏi nói: “Có việc?”
“Chẳng lẽ tôi tới tìm cậu cũng chỉ có thể có việc? Liền không thể là tôi muốn gặp cậu sao? Cậu nói hai chúng ta đã bao lâu không có gặp nhau?” ngón tay Mộ Dung Quý nghịch đuôi bút máy trên bàn Đông Phương Tuyệt, ở trên bàn không ngừng phe phẩy, thấy Đông Phương Tuyệt nói như vậy, liền thu tay, khoanh tay trước ngực.
“ Cậu cảm thấy lấy cớ vụng về như vậy tôi sẽ tin?” Đông Phương Tuyệt không để ý tới Mộ Dung Quý nói, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Lần này cậu thật đúng là hiểu lầm tôi a, là do quá chán mới đến nơi này chơi, chẳng lẽ cậu còn không chào đón?” Tây trang thuần trắng bình thường, mặc ở trên người Mộ Dung Quý lại có một loại cảm giác lười biếng.
“Xin lỗi, nơi này không chào đón cậu.” Không chút để ý mà nói, Đông Phương Tuyệt cầm lấy di động, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, lại bị Mộ Dung Quý ngăn lại.
“Được rồi, tôi sai rồi còn không được sao? Không cần nói cho tiểu Tình ta ở chỗ này, bằng không…… A……” Lắc đầu thở dài, thẳng đến khi thấy Đông Phương Tuyệt buông đi động trong tay sau mới ngồi xuống.
Gác một chân lên, ngả về ghế phía sau, thấy thế nào cũng là một bộ dáng ăn chơi trác táng, “ Cậu không có em gái cậu không biết a, tôi đều đã bỏ hơn mười ngày, mỗi ngày ở văn phòng phê văn kiện, đều điên rồi a, lại không ra cậu liền tới nhặt xác huynh đệ mình đi.”
Thấy Đông Phương Tuyệt không có mở miệng nói chuyện, Mộ Dung Quý càng thêm một tấc lại muốn tiến một thước: “ Cậu không thấy, tiểu Tình canh tôi nghiêm như thế nào đâu, có khi cơm đều không cho ăn a, cậu nói tôi như vậy mà là tổng giám đốc sao? Sớm biết rằng như thế này, lúc trước tôi có đánh chết cũng không trở lại.”
“Nhớ năm đó phong lưu khoái hoạt (3), nhìn lại hiện tại, nha nha nha, căn bản vô pháp so a! Còn có tiểu Tình, thật là càng lớn càng không nữ tính, nhớ nàng khi còn nhỏ đi theo chúng ta, một tiếng ca ca, một ngụm một ôm một cái, thật là già rồi, trở về không được a!”
(3) Phong lưu khoái hoạt: sống thoải mái, tự do
Mộ Dung Quý tiếp tục cảm thán, chỉ là càng cảm thán lại càng ngồi thẳng, dùng tay vuốt cằm, mặt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyệt.
Thật lâu sau mới nghiêm trang nói: “Tuyệt a, ngươi có phải hay không bị bệnh?”
Mới vừa nói ra rồi lại lắc đầu “Không đúng không đúng, liền tính là bị bệnh cũng sẽ không là như thế này a, chẳng lẽ là…… Quỷ bám vào người?” Càng nói đến sau, Mộ Dung Quý liền càng gật đầu, bằng không vừa rồi chính mình nói những bực tức đó, người trước mắt đã sớm bảo hắn lăn, nhưng là hiện tại…… Cư nhiên rất có hứng thú nghe.
Không thích hợp, nhất định có cái gì không thích hợp.
“Mộ Dung Quý.” Tiếng nói trầm thấp vàng lên, vừa nghe liền làm Mộ Dung Quý biết người trước mặt có điểm tức giận.
“Hảo hảo, tôi sai rồi, bất quá, cậu hôm nay giống như…… Tâm tình không tồi a.” Không tồi nghe hắn nói những cái bực tức đó cư nhiên cũng không bảo hắn rời đi, càng quan trọng là, hiện tại hắn cư nhiên còn ngồi ở chỗ này, chuyện này chính là kỳ tích có được hay không, nhận thức hai mươi tám năm, chuyện như vậy chưa có xảy ra a……
“Còn có thể.” Như cũ tóm tắt nói, nhớ tới bản mặt ngốc manh ngây ngốc kia, nguyên bản vì Mộ Dung Quý mà có điểm nổi bạo cũng nháy mắt biến mất.
Còn có thể? Mộ Dung Quý cảm thấy chính mình trong nháy mắt sợ ngây người? Thật là người cùng mình lớn lên sao? Vì cái gì lại cảm thấy có điểm không thích hợp?
“Không có gì, chỉ là gặp một tiểu lão thử thú vị mà thôi.” Không hề nhìn tiểu bằng hữu sợ ngây người, Đông Phương Tuyệt khóe miệng gợi lên một nụ cười không dễ phát hiện, làm Mộ Dung Quý cảm thấy, tận thế có phải tới rồi hay không? Vì cái gì lại cảm thấy hôm nay Đông Phương Tuyệt có điểm…… Khác thường?
|