Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 14
“ Tôi muốn nói cho cậu biết, nói dối người ta cái mũi sẽ dài ra.” Đông Phương Tuyệt cúi đầu, hắn rất thích nhìn tiểu lão thử nói dối, xuẩn manh (1) xuẩn manh a.
(1) Xuẩn mạnh: Vừa đáng yêu vừa ngốc (ngu thì có)
Đây là Tổng Tài đại nhân cùng cậu nói đùa? Tổng Tài đại nhân đã biết mình là đang lừa hắn? Vẫn là……?
A…… Nếu không phải hiện tại Đông Phương Tuyệt ở trước mặt, Diệp An Thần cảm thấy cậu hiện tại nhất định sẽ ngồi xổm trên mặt đất vò đầu, vì cái gì vừa đến thế giới này, lại cảm thấy não tế bào không đủ dùng a!
Hơn nữa, mặc kệ lời nói của Tổng Tài đại nhân là có ý gì, Diệp An Thần thật sự rất muốn rít gào a, Tổng Tài đại nhân a, anh có phải diễn sai rồi hay không? Vì cái gì từ cao quý lãnh diễm, nguyên bản là một tòa băng sơn di động trong miệng người ta là Tổng Tài đại nhân?
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ…… Tổng Tài đại nhân cũng xuyên?
Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyệt. Khuôn mặt người truớc mắt này, tuy rằng là Tổng Tài đại nhân, nhưng lại cảm thấy tính cách cùng với trong tiểu thuyết không giống nhau a, thật thật thật sự không giống nhau a, Tổng Tài đại nhân trong truyền thuyết chỉ đối với nữ chính mới có thể nói mấy câu, chỉ đối với nữ chính mới có thể lộ ra một cái cười.
Nhưng là nơi này……Cậu chỉ gặp Tổng Tài đại nhân vài lần, nhưng đều đã thấy Tổng Tài đại nhân cười rất nhiều lần được không? Hơn nữa…… Tuy rằng Tổng Tài đại nhân cũng sẽ phóng khí lạnh khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhưng là đối với người khác nói chuyện không vượt qua hai chữ đâu rồi?
A…… Chẳng lẽ là đối với nữ chính mới mở ra? Ha hả…… Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều.
“Đi vào, cậu còn muốn ở chỗ này nhìn bao lâu?” Đông Phương Tuyệt càng thêm bất đắc dĩ.
“Em có thể tự mình về nhà.” Ngửa đầu, thật không biết vì cái gì Tổng Tài đại nhân lại cao như vậy. Nhưng nếu trước mắt chính là Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cũng muốn làm lần giãy giụa cuối cùng.
“……”
“Được, em đi vào.” Nhìn Tổng Tài đại nhân chau mày, Diệp An Thần liền ngoan ngoãn đi vào, phía trước xe là một bồn hoa, bồn hoa có rất nhiều hoa đang nở, mà nhiều nhất chính là màu đỏ, méo miệng, Diệp An Thần cảm thấy, nhìn thấy hoa trước mắt, cậu trước tiên nghĩ đến chính là huyết quang tai ương (2).
(2) Huyết quang tai ương: hoạ sát thân chăng?
Theo tiếng đóng cửa, Đông Phương Tuyệt cũng ngồi lên xe.
Cảm giác được ánh mắt của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần không được tự nhiên giật mình, nhưng là ánh mắt vẫn như cũ dính ở trên người cậu, ngầm hít sâu một hơi, mới ngẩng đầu, đối với Đông Phương Tuyệt nói: “Tổng…… Tuyệt.”
Vừa gọi cái chữ đầu, liền thấy mắt Tổng Tài đại nhân lập loè một chút, Diệp An Thần lập tức sửa miệng, ô ô…… Vì cái gì mà Tổng Tài đại nhân đối xưng hô như vậy chú trọng?
“Ân.” Nghe thấy Diệp An Thần xưng hô, Đông Phương Tuyệt vừa lòng gật gật đầu.
“Cái kia…… Chúng ta hiện tại……” Muốn đi đâu? Chỉ là mới vừa nói ra nửa câu đầu, nửa câu sau liền ở lại miệng Diệp An Thần.
“Đưa cậu về nhà.” Vặn chìa khoá xe xong, Đông Phương Tuyệt mới nói.
Vì cái gì Tổng Tài đại nhân luôn muốn muốn đưa cậu về nhà? Cái này không phải hẳn nên xuất hiện ở trên người nữ chính sao? Cậu không phải nữ chính a, cho nên có thể cầu buông tha hay không?
Nhưng …… Ba phút sau, theo cảnh vật không ngừng lùi về sau, trái tim Diệp An Thần tràn đầy bi ai, quả nhiên đối mặt với khí lạnh của Tổng Tài đại nhân, có thể cự tuyệt cũng chỉ có nữ chính. Quả nhiên, cậu vẫn không có dũng khí phản kháng Tổng Tài đại nhân a, vừa rồi một câu phản kháng, đã làm hắn vô cùng hối hận.
Kiên trì một phút sau, Diệp An Thần quyết đoán nói ra chỗ ở của mình, thuận tiện vì hành vi ngu xuẩn của chính mình vừa rồi mà hối hận, liền tính thời điểm tổng giám đốc ở gặp được nữ chính chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, nhưng là thời điểm đối mặt với hắn, sẽ không a, vì cái gì cậu quên mất a.
Hai phút sau, Đông Phương Tuyệt khởi động xe, hướng nhà Diệp An Thần, mà năm phút sau, hiện tại……
Diệp An Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nếu không phải bên người còn có Tổng Tài đại nhân tồn tại nói, hiện tại Diệp An Thần thật sự rất muốn dùng tay bụm mặt, cả đời đều không buông ra.
Hơn mười phút về sau, đã tới dưới nhà Diệp An Thần, ngốc ngốc đứng tại chỗ, nhưng là khóe mắt vẫn trộm nhìn Đông Phương Tuyệt trên cửa kính mà bồi hồi, hiện tại đã về đến nhà, phải làm sao bây giờ?
“Cám ơn.” Cúi mình đối với tổng giám đốc đại nhân, khi ngẩng đầu lại cẩn thận hỏi, “Kia, anh có muốn vào không?”
“Ân! Tôi hôm nay không vào được.” Đông Phương Tuyệt gật đầu nói.
Liền tính là anh muốn vào tôi cũng sẽ không cho anh đi vào. Tuy rằng trong lòng là như thế, nhưng ngoài miệng lại không dám nhiều lời, nhanh chóng mở cửa, rời đi, phanh một tiếng đóng cửa xe, lên nhà đồng thời không quên quay đầu lại đối với Đông Phương Tuyệt vẫy vẫy tay.
“Ha hả……” Ở trong xe Đông Phương Tuyệt cười lên tiếng, thẳng đến khi Diệp An Thần vào nhà, Đông Phương Tuyệt mới lái xe rời đi.
Bình tĩnh về đến nhà, nhưng sau khi đóng cửa lại sau Diệp An Thần lại rốt cuộc bình tĩnh không được, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, a a a a…… Cậu vừa rồi rốt cuộc là làm cái việc ngu xuẩn gì a, ah ah ah ah..… Sớm biết thế đã trực tiếp về nhà, hiện tại cậu lừa gạt tổng giám đốc, tuy rằng hiện tại tổng giám đốc không có truy cứu, nhưng là có thể ở trong lòng nhớ kỹ, sau đó…… Sau đó……
Càng nghĩ càng khủng bố làm sao đây? A…… Hiện tại phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Ngồi trên mặt đất, tay vò tóc rối tung.
Sớm biết rằng sẽ hối hận, nhưng là khi đó chính mình giống như…… Ô ô…… Quả nhiên gần đây chính mình ở trên đường đi tìm đường chết, một đi không trở lại sao?
“Tổng giám đốc, Mộ Dung tổng giám đốc hiện tại đang ở văn phòng của ngài.” Trợ lý thấy Đông Phương Tuyệt từ thang máy ra liền đứng lên nói.
“Đã biết, đem hội nghị dời đến một giờ sau.” Đông Phương Tuyệt vừa nói vừa đẩy cửa vào văn phòng.
"Được, tôi đã biết.” Trợ lý vừa đứng lên nghe Đông Phương Tuyệt nói lập tức lấy điện thoại thông báo tới các trưởng phòng.
Văn phòng của Đông Phương Tuyệt rất lớn, thậm chí ở bên cạnh còn có một phòng nghỉ, hai màu đen trắng Đông Phương Tuyệt tương đối thích, cửa sổ lớn sát đất có thể thấy toàn cảnh cùng biển phía xa.
Bàn làm việc rất lớn, chỉ là hiện tại ngồi phía trước bàn làm việc là một người trẻ tuổi cùng Đông Phương Tuyệt tuổi tác không khác lắm, nghe thấy cửa mở liền hướng cửa nhìn. Đóng cửa lại, đi đến trước bàn ngồi xuống sau, Đông Phương Tuyệt mới hỏi nói: “Có việc?”
“Chẳng lẽ tôi tới tìm cậu cũng chỉ có thể có việc? Liền không thể là tôi muốn gặp cậu sao? Cậu nói hai chúng ta đã bao lâu không có gặp nhau?” ngón tay Mộ Dung Quý nghịch đuôi bút máy trên bàn Đông Phương Tuyệt, ở trên bàn không ngừng phe phẩy, thấy Đông Phương Tuyệt nói như vậy, liền thu tay, khoanh tay trước ngực.
“ Cậu cảm thấy lấy cớ vụng về như vậy tôi sẽ tin?” Đông Phương Tuyệt không để ý tới Mộ Dung Quý nói, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Lần này cậu thật đúng là hiểu lầm tôi a, là do quá chán mới đến nơi này chơi, chẳng lẽ cậu còn không chào đón?” Tây trang thuần trắng bình thường, mặc ở trên người Mộ Dung Quý lại có một loại cảm giác lười biếng.
“Xin lỗi, nơi này không chào đón cậu.” Không chút để ý mà nói, Đông Phương Tuyệt cầm lấy di động, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, lại bị Mộ Dung Quý ngăn lại.
“Được rồi, tôi sai rồi còn không được sao? Không cần nói cho tiểu Tình ta ở chỗ này, bằng không…… A……” Lắc đầu thở dài, thẳng đến khi thấy Đông Phương Tuyệt buông đi động trong tay sau mới ngồi xuống.
Gác một chân lên, ngả về ghế phía sau, thấy thế nào cũng là một bộ dáng ăn chơi trác táng, “ Cậu không có em gái cậu không biết a, tôi đều đã bỏ hơn mười ngày, mỗi ngày ở văn phòng phê văn kiện, đều điên rồi a, lại không ra cậu liền tới nhặt xác huynh đệ mình đi.”
Thấy Đông Phương Tuyệt không có mở miệng nói chuyện, Mộ Dung Quý càng thêm một tấc lại muốn tiến một thước: “ Cậu không thấy, tiểu Tình canh tôi nghiêm như thế nào đâu, có khi cơm đều không cho ăn a, cậu nói tôi như vậy mà là tổng giám đốc sao? Sớm biết rằng như thế này, lúc trước tôi có đánh chết cũng không trở lại.”
“Nhớ năm đó phong lưu khoái hoạt (3), nhìn lại hiện tại, nha nha nha, căn bản vô pháp so a! Còn có tiểu Tình, thật là càng lớn càng không nữ tính, nhớ nàng khi còn nhỏ đi theo chúng ta, một tiếng ca ca, một ngụm một ôm một cái, thật là già rồi, trở về không được a!”
(3) Phong lưu khoái hoạt: sống thoải mái, tự do
Mộ Dung Quý tiếp tục cảm thán, chỉ là càng cảm thán lại càng ngồi thẳng, dùng tay vuốt cằm, mặt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyệt.
Thật lâu sau mới nghiêm trang nói: “Tuyệt a, ngươi có phải hay không bị bệnh?”
Mới vừa nói ra rồi lại lắc đầu “Không đúng không đúng, liền tính là bị bệnh cũng sẽ không là như thế này a, chẳng lẽ là…… Quỷ bám vào người?” Càng nói đến sau, Mộ Dung Quý liền càng gật đầu, bằng không vừa rồi chính mình nói những bực tức đó, người trước mắt đã sớm bảo hắn lăn, nhưng là hiện tại…… Cư nhiên rất có hứng thú nghe.
Không thích hợp, nhất định có cái gì không thích hợp.
“Mộ Dung Quý.” Tiếng nói trầm thấp vàng lên, vừa nghe liền làm Mộ Dung Quý biết người trước mặt có điểm tức giận.
“Hảo hảo, tôi sai rồi, bất quá, cậu hôm nay giống như…… Tâm tình không tồi a.” Không tồi nghe hắn nói những cái bực tức đó cư nhiên cũng không bảo hắn rời đi, càng quan trọng là, hiện tại hắn cư nhiên còn ngồi ở chỗ này, chuyện này chính là kỳ tích có được hay không, nhận thức hai mươi tám năm, chuyện như vậy chưa có xảy ra a……
“Còn có thể.” Như cũ tóm tắt nói, nhớ tới bản mặt ngốc manh ngây ngốc kia, nguyên bản vì Mộ Dung Quý mà có điểm nổi bạo cũng nháy mắt biến mất.
Còn có thể? Mộ Dung Quý cảm thấy chính mình trong nháy mắt sợ ngây người? Thật là người cùng mình lớn lên sao? Vì cái gì lại cảm thấy có điểm không thích hợp?
“Không có gì, chỉ là gặp một tiểu lão thử thú vị mà thôi.” Không hề nhìn tiểu bằng hữu sợ ngây người, Đông Phương Tuyệt khóe miệng gợi lên một nụ cười không dễ phát hiện, làm Mộ Dung Quý cảm thấy, tận thế có phải tới rồi hay không? Vì cái gì lại cảm thấy hôm nay Đông Phương Tuyệt có điểm…… Khác thường?
|
Chương 15
Buổi sáng trời nắng đẹp, tuy vẫn còn trong hè, nhưng nhiệt độ cũng đã thoải mái lên, đi trên đường, nhìn dòng xe cộ tràn đầy đường phố, Diệp An Thần không thể không cảm thán, vào nơi này đã hơn một tháng, buổi sáng tỉnh lại cảm thấy khuôn mặt biệt nữu đến bây giờ đã quen, không thể không nói, tính thích ứng của cậu rất mạnh.
Sờ sờ bụng, thở dài, đói a. Bụng đúng lúc phát tiếng ục ục, trông mòn con mắt nhìn đối diện cách đó không xa là tiệm bánh bao, hít hít cái mũi, giống như có thể ngửi được hương bánh bao.
Lại xoa xoa bụng, chờ dòng xe ít đi thì có thể đi qua, nghĩ đến hương vị bánh bao, lại càng cảm thấy đói bụng.
Cúi đầu, lần nữa cảm thán, vì cái gì vô luận đến nơi nào đều sẽ nhiều xe cộ như thế? Cậu ở chỗ này đợi đã lâu, vẫn không để cậu đi qua sao? Không biết cậu hiện tại rất đói bụng sao? Không biết cậu muốn ăn bánh bao sao?
“Ân?” Mới vừa ngẩng đầu, liền thấy trước mặt cách đó không xa có một cái xe, siêu xe kia nhìn có điểm quen mắt.
“Ân.” Hảo quen mắt.
Chỉ là xe đi quá nhanh, chờ Diệp An Thần phản ứng, trước mắt sớm đã không thấy bóng dáng xe, tiến lên, hướng phía xe rời đi nhìn nhìn, chỉ là nhiều xe như vậy, Diệp An Thần thật sự là tìm không thấy kia cái xe quen mắt kia.
Vừa rồi xe kia giống như của Tổng Tài đại nhân nga, nhưng là…… Cậu là nhìn nhầm rồi! Tổng Tài đại nhân làm sao sẽ từ nơi này đi qua? Ân? Nhưng…… Thật sự rất giống, đáng tiếc vừa rồi đi quá nhanh, không có nhìn đến biển số xe, nếu không có thể xác định rồi.
Lắc đầu, dùng tay gõ gõ đầu mình, như thế nào lại cảm thấy tiếc? Cậu thế nhưng lại nghĩ muốn cùng Tổng Tài đại nhân gặp lại, lại cảm gặp được Tổng Tài đại nhân liền không có chuyện tốt xảy ra, lại lắc đầu, không cho chính mình nghĩ linh tinh, có đôi khi não động (1) quá lớn cũng phiền não a.
(1) Não động: suy nghĩ đến việc xảy ra tiếp theo.
Dòng xe cộ rước mặt rốt cuộc vãn đi, Diệp An Thần cũng không suy nghĩ nữa, bước nhanh đi qua, ô ô…… Cậu sắp chết đói rồi.
Mặc kệ xe kia có phải của Tổng Tài đại nhân hay không, dù sao hiện tại đều đã tránh được, cũng sẽ không trở lại để cậu nhìn rõ, vẫn là ăn cơm bánh bao mới quan trọng.
Chỉ là…… Hiện tại là tình huống gì? Chớp chớp mắt, nhìn chiếc xe đột nhiên xuất hiện trước mắt, là đột nhiên xuất hiện a. (? □?)
Đầu không khỏi quay qua trái, lại quay sang bên phải, đây là cái tình huống gì? Rốt cuộc ở hai bên đều nhìn vài lần, vẫn là đem mắt nhìn xe ngay trước mặt.
Mà cửa sổ xe trước mắt bắt đầu kéo xuống, làm Diệp An Thần minh bạch người bên trong chính là người mình tới kia.
“Tổng…… Tài……?” Ngốc ngốc kêu, nguyên lai…… Vừa rồi cậu không có nhìn nhầm sao? Nghiêng nghiêng đầu, thấy Đông Phương Tuyệt hơi nhíu mày, nhớ tới vừa rồi mình nhất thời mau mỡ máu miệng nói, vội vàng sửa lại, “A, không, là, Tuyệt!”
“Ân, như thế nào ở chỗ này.” Gật gật đầu, Đông Phương Tuyệt nói.
“Em…… Đói bụng.” Vươn ngón tay, chỉ chỉ tiệm bánh bao cách đó không xa, thời điểm chỉ cửa hàng bánh bao, bụng cũng thực tận chức tận trách phát ra tiếng ục ục, nhưng Diệp An Thần hoàn toàn không để ý tiếp tục nói, “Đi ăn bánh bao.”
“ Cậu thích ăn bánh bao?” Tuy rằng cảm thấy, người trước mắt hiện tại ngốc ngốc lại thực đáng yêu. Nhưng, Đông Phương Tuyệt nhớ tới lần đầu bọn họ gặp mặt, hình như người này cũng là đang ăn bánh bao a.
“Ân, nhà này làm bánh bao ăn rất ngon.” Diệp An Thần gật gật đầu, mà bụng lại một lần nữa phát ra tiếng ục ục, làm Đông Phương Tuyệt ở trong xe bật cười.
Đầy kinh ngạc mà trừng mắt, vừa rồi là Tổng Tài đại nhân cười đi! Đúng không đúng không! Cũng…… Quá đẹp đi. Tuy rằng trước kia nhìn Tổng Tài đại nhân hơi cong khóe miệng lên, nhưng hoàn toàn không giống a, hiện tại, so với trước kia đẹp hơn rất nhiều, quả thực làm người ta không tìm thấy từ để hình dung từ a!
“Đi mua đồ ăn trước.” Nghe tiếng bụng kêu, Đông Phương Tuyệt nói.
“Ác.” Gật đầu, vừa mới chuẩn bị nhấc chân hướng tiệm bánh bao, lại một lần nữa bị Đông Phương Tuyệt gọi lại, “Giúp tôi mua mấy cái.”
“Ác.” Lại gật đầu, thẳng đến khi đứng ở tiệm bánh bao trước mặt, Diệp An Thần mới phản ứng lại. Nói, Tổng Tài đại nhân cười rộ lên thiệt tình rất tuấn tú a! Nhưng, Tổng Tài đại nhân ăn bánh bao thật sự tốt sao? Nghe người phục vụ hỏi mình muốn ăn bánh gì, Diệp An Thần mới nhớ tới, chính mình hình như còn không hỏi Tổng Tài đại nhân muốn ăn nhân gì.
Vì thế chỉ có thể một lần nữa trở lại trước mặt Đông Phương Trinh: “Anh muốn ăn nhân gì?”
“ Cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó.” Đông Phương Tuyệt một tay dể trên cửa sổ xe, hơi cong cong khóe miệng.
Ân? Vì cái gì lại cảm thấy quái quái? Là cậu ảo giác sao? Là cậu ảo giác đi! Vì cái gì hiện tại thái độ đối với cậu của Tổng Tài đại nhân, làm cậu nhớ tới khi Tổng Tài đại nhân đối với nữ chính……??
Ảo giác đi, ảo giác đi, thật là ảo giác đi!
Tuy rằng ở trong đầu điên cuồng spam (2), nhưng vẫn là bình tĩnh nói: “Em ăn bánh bao thịt, anh có ăn được không?” Tuy rằng trong tiệm còn có rất nhiều nhân khác, nhưng Diệp An Thần thích nhất vẫn là nhân thịt heo hầm.
(2) spam: tui không biết dịch, cứu tui zới.
“Ăn được.” Đông Phương Tuyệt nói vẫn thực ngắn gọn, nhưng vẫn có thể nghe ra tâm tình của hắn hiện tại rất tốt.
“Ác.” Lại một lần gật gật đầu, trở lại tiệm bánh bao, nhanh chóng lấy lòng, lại ngồi vào siêu xe của Tổng Tài đại nhân.
Đem một phần đưa cho Tổng Tài đại nhân, “Mua sáu cái, không biết có đủ hay không, nếu không đủ nói với em, em lại đi mua, còn có cái này là sữa đậu nành, anh có thể uống được chứ?”
“Ân, đủ rồi, cám ơn.” Nhận đồ trên tay Diệp An Thần, nói cảm ơn sau đó liền mở ra, lấy ra một cái hai ba miếng liền ăn xong, ăn xong còn gật gật đầu, đối với Diệp An Thần nói, “Ân, ăn rất ngon.”
Thật sự ăn a! Nguyên bản cho rằng, Đông Phương Tuyệt bảo mình mua bánh bao chỉ là nhất thời nảy lòng tham, sẽ không ăn. Ngươi nghĩ lại a, một con người trị giá mấy chục tỉ, sẽ ăn bánh bao ven đường sao? Sẽ sao? Sẽ sao? Sẽ không nhá, nhưng hiện tại…… Lại ăn a, hơn nữa…… Nhìn Tổng Tài đại nhân lấy ra cái thứ hai, còn ăn hơn một nửa cái bánh bao, này tuyệt đối không bình thường !
“Không phải đói sao?” Khi ăn xong cái bánh bao thứ hai, Đông Phương Tuyệt ngẩng đầu, hỏi người ngây ngốc trước mặt hắn nhìn hắn ăn bánh bao, rõ ràng bụng còn phát ra tiênga ục ục, nhưng bánh bao trong tay lại chỉ cầm, chẳng lẽ tiểu lão thử đã xuẩn (3) tới tình trạng này rồi sao.
(3) Xuẩn: ngu ngốc (như trong tình huống này mang hàm ý yêu thương, trêu chọc nha.)
“Ân, sẽ ăn.” Nghe tổng giám đốc nói xong mới phản ứng lại, vội vàng lấy ra một cái bánh bao cắn một miếng to, đem khuôn mặt tú thành mặ bánh bao.
Thật sự rất giống tiểu lão thử đang ăn vụng, Đông Phương Tuyệt nhìn Diệp An Thần mắt hơi hơi nheo lại, khóe miệng cong lên ngày càng nhiều.
“Khụ khụ……” Bởi vì vừa rồi ăn quá nhanh, hiện tại liền sặc, hoảng loạn muốn từ túi lấy ra sữa đậu nành, nhưng hai tay đều cầm bánh, làm sao có thể lấy.
“Khụ khụ ân khụ……” đột nhiên trước mặt cậu xuất hiện một túi sữa đậu nành, ánh mắt theo cái tay cầm túi sữa đậu nành kia hướng về phía trước, liền thấy mặt của Tổng Tài đại nhân mặt. Nguyên bản là muốn cầm lấy, nhưng hai tay đều đang cầm bánh, Diệp An Thần thật sự không biết lấy như thế nào.
Sữa đậu nành lại hướng đến miệng cậu, Diệp An Thần chịu đựng ho khan tiến lên uống mấy hớởp túi sữa trên tay Tổng Tài đại nhân.
“Khá hơn chút nào chưa?”
“Ân.” Cúi đầu, dùng nắm tay đấm đấm ngực, mới nhỏ giọng nói. Nói xong còn vội vàng đem bánh bao trong tay mình cho vào trong túi, lại từ chính túi mình lấy ra túi sữa đậu nành, “Ân…… Cái này ngọt anh có thể uống chứ?”
Cậu nhớ hình như Tổng Tài đại nhân không thích ngọt, cho nên thời điểm liền mua không đường, bất quá hiện tại……
“Có thể.” Lấy sữa đậu nành trong tay Diệp An Thần, ở đem túi sữa trong tay mình đưa cho Diệp An Thần, rồi Đông Phương Tuyệt mới uống mấy hớp sữa đậu nành trên tay. Tuy rằng hắn không thích ngọt, hơn nữa sữa đậu nành nếm liền biết không thực ngon. Nhưng là, thực ngọt. Đông Phương Tuyệt ngẩng đầu trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Thực ngọt.”
“Là……Anh vẫn uống được chứ?” Diệp An Thần không biết nói làm sao, hướng về phía sau hơi hơi lui lại, lại cảm thấy…… Hiện tại Tổng Tài đại nhân cùng cậu…… Có điểm…… Có điểm…… Có cảm giác nói không nên lời?
“Cái kia, em tí nữa còn đi học, cho nên……” Ngượng ngùng mà nói, không biết vì cái gì hiện tại nhìn Tổng Tài đại nhân, trong lòng luôn có một loại cảm giác rất vi diệu cảm giác, cảm giác nói nói không nên lời là cái gì.
“Ân…… Đi thôi.” Đông Phương Tuyệt không ngăn cản, chỉ là mỉm cười nói, nhưng đối mặt với Đông Phương Tuyệt như vậy, Diệp An Thần lại cảm thấy cậu đi không được.
“Cái kia, tổng…… Tuyệt anh không đi làm sao?” Tuy rằng gọi tên Tổng Tài đại nhân, nhưng Diệp An Thần vẫn là cảm thấy quái quái. Hơn nữa, Tổng Tài đại nhân nhìn cậu, cậu thật sự không dám đi a.
“ Tôi nhìn cậu đi rồi tôi đi.” Đông Phương Tuyệt nói, nhưng Diệp An Thần lại cảm thấy trong mắt Tổng Tài đại nhân lộ ra một tia ôn nhu…… Ôn nhu Σ ( ° △°|||) ︴
Nhất định là cậu nhìn nhầm đi! Dùng tay dụi dụi mắt, có phải ngày mai hẳn là cậu nên đi mắt khám mắt luôn không? Luôn xuất hiện ảo giác không tốt a, có bệnh nên trị
Hướng Tổng Tài đại nhân vẫy vẫy tay, liền bước đi học. Đi một đoạn sau đó quay đầu lại, thấy Tổng Tài đại nhân vẫn đứng tại chỗ, còn thấy Tổng Tài đại nhân hướng cậu phất phất tay. Làm Diệp An Thần sợ tới mức lập tức quay đầu lại, vừa rồi cậu là thấy cái gì? Tổng Tài đại nhân trong lòng cậu cao quý lãnh diễm cư nhiên đối với cậu phất tay có quỷ có……
Ngẩng đầu nhìn lên trời, cậu cảm thấy thế giới này có điểm không đúng rồi a, thật sự không đúng rồi a……
|
Chương 16
Đi vào trường, tuy rằng chỉ mấy ngày không tới, nhưng cũng đã có một loại cảm giác dường như đã mấy đời, muốn biết vì cái gì mà cậu mấy ngày nay không tới trường học sao? Không dám tới a, thật sự, sau sự kiện vay tiền đầy phong ba kia, liền bị nữ chính gọi điện oanh tạc a, sợ tới mức cậu chỉ có thể rúc ở nhà.
Đến nỗi hiện tại vì cái gì cậu còn sẽ đến trường học, Diệp An Thần chỉ có thể nói, trên đời này, có một loại bi kịch, mang tên là xuyên thư. Mà cậu lại là xuyên đến tiểu thuyết ngôn tình, lại còn nhầm nam chính thành người qua đường.
Cậu là trốn học a, cậu là muốn cả ngày ở trong nhà a, nhưng là cậu không có nghĩ đến sẽ không lấy được giấy tốt nghiệp a. Tuy rằng hiện tại có một ngàn vạn trong tay, nhưng nghĩ đến siêu xe kia của Tổng Tài đại nhân, liền không khỏi lại cảm thấy, ở trong thế giới ngôn tình, một ngàn vạn thật sự không xem như tiền a, tuy rằng sau này bằng tốt nghiệp không nhất định là dùng được với, nhưng là có trong tay tấm bằng mới an tâm a.
Vì thế, tư tưởng như vậy, về sau Diệp An Thần liền càng cảm thấy thêm bi kịch mà phát hiện, cái học viện quý tộc này nếu không có chuyện quan trọng, mà không tới lớp ba ngày, liền đánh trượt môn. Vì thế, đã gọi tới lần thứ n, xin phép đến nỗi giảng viên đều sắp quen cậu, Diệp An Thần cảm thấy, cậu vẫn là phải đi học tương đối chăm một chút.
Vì thế hiện tại Diệp An Thần chỉ có thể ngồi ở phòng học, đối mặt nữ chính, mà mỉm cười, “Làm sao vậy? Có việc sao?”
“Ân, lần này mình tới tìn cậu thật là có việc.” Nữ chính đối với Diệp An Thần cười cười, liền ngồi trước mặt Diệp An Thần, đầu hơi cúi, “Mặc dù có hơi ngượng mà mở lời, nhưng mà……”
Không có nhưng mà, nếu đã biết biết xấu hổ, vậy đừng mở miệng a! Đối mặt nữ chính, Diệp An Thần tuy rằng không thể đối với nàng mà rít gào, nhưng hiện tại trái tim tiểu nhân kia cũng đã hoàn toàn điên rồi.
Bạch Mộng Tuyết cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng. Nhưng một phút sau, biểu tình vẫn như vậy, Bạch Mộng Tuyết không thể duy trì được nữa. Người trước mắt này rốt cuộc có nghe thấy nàng hỏi hay không? Hỏi a! Hỏi a! Khi nàng biểu hiện ra muốn nói lại ngại ngùng không nói, không nên nói, vô luận là việc gì tôi đều sẽ giúp cậu sao?
Rốt cuộc, Bạch Mộng Tuyết vẫn duy trì nộ dáng cúi đầu thẹn thùng không được nữa. Ngẩng đầu, hơi mím môi, có một loại cảm giác khó xử, nhưng Diệp An Thần vẫn như cũ nhìn nàng không nói lời nào.
Diệp An Thần đương nhiên không dám mở miệng nói chuyện a! Nếu là nữ chính ngại ngùng mở miệng, nhưng là lại muốn cậu làm gì đó, quỷ mới biết là làm cái gì a. Hiện tại Diệp An Thần liền cầu nữ chính thấy mình không nói, trực tiếp ngại mở miệng, mà chạy lấy người a!
Nhưng hiển nhiên, tuy rằng Diệp An Thần có ý này, nhưng là nữ chính lại không có. Rối rắm trong chốc lát, Bạch Mộng Tuyết vẫn là mở miệng: “Tuy rằng mình biết hiện tại yêu cầu của mình có điểm vô lý, nhưng là, Thần, cậu hẳn là hiểu mình đúng không!”
Cậu một chút cũng không hiểu nàng a. Diệp An Thần nghe nữ chính nói xong, trong lòng lặng đi, nhưng là trên mặt biểu tình vẫn như cũ không thấy đổi.
“ Người lần trước ở trên xe cùng cậu, mình…… Tuy rằng khi đó anh ta nói không cần cảm ơn. Nhưng là, mình còn muốn gặp lại cảm ơn. Rốt cuộc, số tiền kia đối anh ấy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng là với mình mà nói, lại có ý nghĩa. Cho nên…… Ngày đó cậu nếu quen anh ấy, hơn nữa còn……” Cúi đầu như càng thêm ngượng ngùng.
Bạch Mộng Tuyết hít sâu một hơi, như hạ quyết tâm mà lại một lần mở miệng nói: “ Cậu có thể cho mình cách liên hệ với anh ấy được không? Mình……” Vừa nói nữ chính mặt lại càng đỏ. Đầu cũng cúi thấp hơn, làm Diệp An Thần cảm thán, nguyên lai nữ chính là tắc kè hoa sao?
Ha hả…… Đánh giá nữ chính trước mắt một cái, nữ chính cũng xuyên đến đi!
Bằng không vì cái gì sẽ là cái dạng này? Nữ chính a! Cô xác định cô hiện tại bình thường? Nữ chính a, cô trước khi ra cửa quên uống thuốc phải không! Bằng không vì cái gì sẽ đối cậu nói ra một đoạn lời dài như vậy? Nhưng mặc kệ trái tim Diệp An Thần bung trào như thế nào, nữ chính vẫn là muốn câu trả lời: “ Tôi cùng anh ấy cũng không phải rất quen, cho nên, số điện thoại tôi cũng không biết.”
Thật sự a, nữ chính, cậu thật sự cùng Tổng Tài đại nhân không thân a! Cậu thật sự không biết số dĩ động của Tổng Tài đại nhân là nào nhiêu a! Cô lại nhìn tôi tràn đầy hoài nghi cùng lừa gạt sau đó lại thương tâm là muốn quậy kiểu gì a! Cậu thật sự vô tội, thật sự, so trân châu còn hơn a!
“Thần, mình biết chuyện này thực làm khó dễ cậu, cũng biết thân phận Đông Phương Tuyệt như vậy, mình trong mắt người ta chẳng là cái gì. Nhưng, Thần, chúng ta học chung cũng đã bốn năm, chẳng lẽ cậu cũng cảm thấy mình là bởi vì coi trọng tiền mới……” Nữ chính vẻ mặt thương tâm muốn chết, nước mắt một chuỗi một chuỗi rơi xuống, rơi đến nỗi làm Diệp An Thần cũng có một loại xúc động muốn khóc, càng làm cho Diệp An Thần nhìn mà đau lòng, nếu về sau Tổng Tài đại nhân biết chính cậu là người làm nữ chính khóc……
Hậu quả sẽ như thế nào?
Ô ô ô…… Trong nháy mắt, Diệp An Thần liền tưởng tượng nam chính cầm tay nữ chính, thâm tình đối nữ chính nói một câu, bảo khóc, hiện tại còn muốn khóc…… Là tôi không tốt sao? Tiểu sinh thật sự không có số điện thoại của Tổng Tài đại nhân a! Nếu là có, không đợi ngài mở miệng, đương nhiên cũng đã đưa đến tay của ngài, cho nên, buông tha tiểu sinh đi! Xin cô.
“Thần, nếu cậu thật sự không nói cho mình, mình cũng sẽ không miễn cưỡng cậu. Nhưng mình còn là tưởng tuy rằng mình hướng cậu nói những lời này, nhưng nếu cậu thật sự cho rằng mình là một người ái mộ hư vinh, cậu làm mình quá thương tâm! Mình vẫn luôn cho rằng chúng ta…… Là bạn bè.” Lại một lần bị nữ chính cực kỳ bi thương, thậm chí Diệp An Thần cảm thấy ánh mắt đều mang theo sự tuyệt vọng, tức khắc…… Rất muốn trốn a!
Nữ chính a, cô nói lời này là có ý tứ gì a!! Liền tính Diệp An Thần cũng nghe ra a, nhưng Diệp An Thần cảm thấy hiện tại cậu phải làm sao bây giờ a……
Không cho, với nữ chính mà nói, chính mình không phải bạn bè, lại cảm thấy nàng là một người ái mộ hư vinh mới có thể như vậy. Cho câuh nói…… Hắn cũng không thể nói ra a!!
“ Mình thật sự không có số điện thoại của anh ấy. Nếu có, tôi nhất định sẽ cho cậu. ” Đầy nghiêm túc nói, từ trên người lấy ra khăn giấy đưa cho nữ chính, để nữ chính lau một mặt toàn nước mắt kia.
Tiếp nhận khăn giấy của Diệp An Thần, Bạch Mộng Tuyết mắt toàn nước bỗng lóe lên, chẳng lẽ là nàng đã đoán sai? Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt không phải như nàng nghĩ? Sẽ không a, nếu bọn họ thật sự như Diệp An Thần nói là không thân, Đông Phương Tuyệt lại như thế nào sẽ để Diệp An Thần ngồi ở trên xe của chính mình? Vẫn là…… Chính mình hỏi sai ở đâu?
“Thật vậy sao?” Tuy rằng trái tim vẫn hoài nghi, nhưng Bạch Mộng Tuyết cũng biết, Diệp An Thần đều đã nói như thế, nếu chính mình lại dây dưa, mục đích của mình liền thật sự làm người hoài nghi.
“Đương nhiên là thật, tôi làm sao lại lừa cậu.” Diệp An Thần nhấc tay bảo đảm.
“Xem ra thật là mình làm khó dễ cậu.” Hơi mỉm cười, tựa như cánh hoa đang hé, không thể không nói, nữ chính lớn lên thiệt tình vẫn khá xinh đẹp a! Bạch Mộng Tuyết một lần nữa xoa xoa khóe mắt, lại ngượng ngùng nói: “Lại để cậu chê cười rồi.”
“ Làm sao tôi lại làm như thế được, cậu như thế nào đều đẹp.” Đây là lời nói từ tận đáy lòng của Diệp An Thần, nhưng liền tính là đẹp cũng không cần ở trước mặt tôi mà đẹp a! Tiểu sinh chống đỡ không được, này…… Cũng là lời nói từ tận đáy lòng của Diệp An Thần.
“Nếu đã như thế, mình đi trước.” Hướng Diệp An Thần cúi đầu, Bạch Mộng Tuyết liền từ ghế đứng lên rời đi. Xem ra kế hoạch của chính mình phải thay đổi, nguyên bản gặp được Đông Phương Tuyệt về sau liền nhận ra Diệp An Thần đã vô dụng.
Tuy không phải đại gia tộc, nhưng nói như thế nào trước kia cũng là hào môn (1) ở thành phố B, chân chính được tầng lớp xã hội thượng lưu thừa nhận. Diệp An Thần làm con trai duy nhất của Diệp gia, tuy rằng hiện tại trên tay quyền lợi bị bác hắn đoạt, nhưng là cũng là người của Diệp gia. Diệp An Thần trên người cũng có những quan hệ.
(1) Hào môn: nhà giàu nha.
Đi tới cửa, Bạch Mộng Tuyết xoay người hướng Diệp An Thần lại một lần phất phất tay chào.
Xem ra là nên dựa theo kế hoạch ngay từ đầu. Ở trong nháy mắt xoay người, Bạch Mộng Tuyết quyết định, mặc kệ Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt quan hệ đến là như thế nào, bám vào quan hệ của Diệp An Thần, tiến vào xã hội thượng lưu mới là chính xác. Đến lúc đó, liền tính không thể làm Đông Phương Tuyệt thích chính mình. Xã hội thượng lưu nhiều công tử như thế, bằng thỉ đoạn chính mình chẳng lẽ còn không thể bắt lấy một hai người sao?
Tay chặt chẽ nắm lại, nàng sẽ làm Bạch gia kia nhìn xem, chính mình sẽ đi đến tầng lớp cao cấp nào. Bọn họ đối nàng nhục nhã, nàng sẽ trả lại toàn bộ, hừ…… Bạch Mộng Vũ được những người đó coi trọng như thế nào, có hi vọng gả chồng vào hào môn như thế nào. Nói đến cùng không phải cũng là cùng Bạch gia giống nhau đều là nhà giàu mới nổi, trong mắt đám xã hội thượng lưu, bất quá chỉ là một đám hề nhảy nhót mà thôi.
Đi ở cửa sổ, nhìn xuyên thấu qua kính, có thể thấy ở Diệp An Thần ở bên trong. Có lẽ Diệp An Thần cảm giác được ánh mắt nàng, quay đầu, đối với nàng cười cười, Bạch Mộng Tuyết cũng hơi mỉm cười, nàng sẽ làm mọi người đều ngưỡng mộ nàng.
Mà nhìn nữ chính đã thật sự rời đi, Diệp An Thần lại lặng lẽ mà lau mồ hôi, ô ô…… Vì cái gì lại cảm thấy nữ chính có điểm khủng bố?
|
Chương 17
Cả ngày Diệp An Thần đều ngốc ở nhà, cũng may tuy rằng thời gian thật dài, nhưng là cũng qua đi, thở dài, nhìn lên trời bốn mươi lăm độ cảm thán vân mệnh bị thương của chính mình.
Dùng tay xoa xoa mắt trái không ngừng nháy nháy, lại thấy hôm nay còn có chuyện gì muốn xảy ra a.
Vì thế khi thấy người xuất hiện trước mắt mình, Diệp An Thần cảm thấy, chính mình hẳn nên đi mua mấy tờ xổ số, bằng không cậu dự cảm như thế nào liền chuẩn như vậy.
“Tuyệt, anh như thế nào lại ở chỗ này.” Hiện tại thấy Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cảm thấy chính mình sẽ không gọi sai, chỉ là, Tổng Tài đại nhân a, chúng ta không phải buổi sáng mới gặp sao? Vì cái gì hiện tại anh lại sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi. Một lần là ngẫu nhiên, nhưng là một ngày hai lần, muốn cậu tin đây là không hẹn mà gặp?
“Đi ngang qua.” Đông Phương Tuyệt ngồi trong xe hơi mỉm cười.
Đi ngang qua……?
Tổng Tài đại nhân anh là cảm thấy chỉ số thông minh của cậu có vấn đề sao? Diệp An Thần ở trong lòng không khỏi giơ lên ngón giữa, cậu sẽ không tin tưởng, thật sự sẽ không tin tưởng. Tổng Tài đại nhân, tìm cớ có phải cũng nên tìm một cái cớ tốt một chút, lấy cớ vụng về như vậy, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Lui về sau một bước, nhìn Tổng Tài đại nhân ngồi trong xe, Diệp An Thần thật sự rất muốn biết hiện tại Tổng Tài đại nhân rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.
“Đi đâu?” Thời điểm Diệp An Thần muốn nói, Đông Phương Tuyệt đã mở lời trước.
“Đi ăn bánh kem.” Diệp An Thần thành thật trả lời. Trải qua một lần giáo huấn, đã làm Diệp An Thần minh bạch, thời điểm ở cùng Tổng Tài đại nhân ngàn vạn không được nói dối. Bằng không, cuối cùng người gặp xui xẻo là chính mình. Cùng Tổng Tài đại nhân so chỉ số thông minh, cậu biết mình có vẻ kém a……
“Ân, tôi đi cùng cậu.” Nghe xong Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt từ trên xe xuống, thuận tay khóa xe.
Ở một bên, Diệp An Thần sửng sốt sửng sốt, đây là cái phát triển gì? Thần a, cầu giải thích a! Là cách cậu hôm nay ra cửa không đúng sao? Vì cái gì lại cảm thấy việc xảy ra hôm nay đều kỳ lạ?
“Anh không phải không thích ăn ngọt sao?” Cuối cùng Diệp An Thần vẫn hỏi ra câu hỏi lớn kia, đây chính là trong tiểu thuyết nhắc tới a, nhưng hiện tại Tổng Tài đại nhân muốn cùng câụ đi ăn bánh ngọt là cảm zác gì? Chẳng lẽ là Tổng Tài đại nhân có vấn đề?
Thời điểm Diệp An Thần còn đang tự hỏi liền phát hiện, Tổng Tài đại nhân đã tới bên cạnh cậu, thuận tiện…… Còn cầm tay, Σ ( ° △°|||) ︴
Này…… Đây là xảy ra chuyện gì? Không cần nói cho cậu đó là Tổng Tài đại nhân không cẩn thận cầm a! Đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không tin. Nhưng là…… Thần a, rốt cuộc chuyển này là như thế nào, có ai có thể nói cho cậu, hiện tại rốt cuộc là cậu bị điên, hay Tổng Tài đại nhân có vấn đề.
“Nguyên lai là cậu hiểu tôi như vậy.” Nắm tay Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt cười, mắt hơi nheo lại, khóe miệng độ cong lại càng câu người. Đem người đứng có hới cách xa hắn kéo lại gần, nhìn đối phương thực kinh ngạc, Đông Phương Tuyệt lại nói “Chính là tôi hiện tại muốn ăn thử.”
Ân! Diệp An Thần gật gật đầu, nhưng thực mau lại bắt đầu điên cuồng, liền tính là muốn nếm thử cũng phải kéo cậu đi cùng a. Hơn nữa, Tổng Tài đại nhân, vì cái gì anh nói cho cậu nghe, cậu lại luôn có cảm giác có nguy hiểm? Thật sự, thật sự thật sự, luôn có một loại bị cảm giác bị sói xám theo dõi.
(Tổng giám đốc lộ đuôi sói rồi kìa, đến em nó cũng cảm thấy ^_^)
“Hiện tại liền đi cửa hàng bánh? Đến lúc đó cậu đề cử cho tôi." Đông Phương Tuyệt như cũ tâm tình thực tốt mà nói.
“A, ân!” Diệp An Thần vẫn không hề hiểu mà gật gật đầu, liền lôi Đông Phương Tuyệt hướng cửa hàng của Bạch Tịch Vũ đi đến. Nhưng trong đầu lại bồi hồi, hiện tại rốt cuộc chuyện là như thế nào?
“Chính là nơi này sao? Rất ấm áp.” Nhìn bốn phía một vòng, Đông Phương Tuyệt cho ra một cái đánh giá.
Mà lôi kéo Đông Phương Tuyệt đi vào nơi này Diệp An Thần gật gật đầu, trong đầu như cũ vẫn là nghĩ không ra vì cái gì hiện tại Tổng Tài đại nhân sẽ cùng chính mình trong chớp ở trong tiệm đồ ngọt.
Chỉ vào cái bánh kem bày trong tủ kính, Diệp An Thần đối với Đông Phương Tuyệt nói: “Đây là cái em thường ăn, cũng đặc sản của của hàng, anh muốn ăn thử hay không?"
Tuy rằng nói là tùy ý, nhưng nói xong vẫn là có điểm tiểu khẩn trương, rốt cuộc chính mình không có ăn qua nhiều nơi bán bánh kem, cho nên cảm thấy bánh kem nơi này quả thực chính là mỹ vị nhân gian. Nhưng đối với Tổng Tài đại nhân gặp qua sóng to gió lớn, dùng khóe mắt trộm ngắm Tổng Tài đại nhân một cái, có thể cảm thấy không thể ăn?
“ Được a.” Nhưng làm Diệp An Thần không nghĩ tới chính là, Đông Phương Tuyệt sảng khoái đáp ứng, rồi kêu người phục vụ cầm bánh kem ra, thuận tiện kêu hai ly cà phê cũng là loại mà Diệp An Thần đề cử, Diệp An Thần liền kéo Đông Phương Tuyệt ngồi xuống vị trí mình thường xuyên ngồi.
Không dám nhìn Đông Phương Tuyệt, liền hướng phòng làm bánh kem nhìn, bên trong lại trống không, hiển nhiên Bạch Tịch Vũ không ở đây.
Nhàm chán nhìn bốn phía, trong tiệm thực quạnh quẽ, hiển nhiên không có ai sẽ đại buổi tối còn ra ăn bánh kem, trong tiệm trừ có một người phục vụ đã lấy bánh kem ngoài ra cũng không có khách, có vẻ thập phần quạnh quẽ.
"Cho tôi hỏi ông chủ đâu rồi? Như thế nào không thấy hắn?” Thật sự nhàm chán, Diệp An Thần đối phục vụ đưa bánh kem hỏi, nơi này người phục vụ chỉ có ba người, Diệp An Thần đều biết, ba người đều là tiểu cô nương, so với Diệp An Thần cùng lắm thì kém vài tuổi. Thường xuyên cùng bọn họ tán gẫu vài câu, chỉ là hôm nay bởi vì Đông Phương Tuyệt, chính mình không nói chuyện, mà ba cái tiểu cô nương kia cũng không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt kín đáo mà đánh giá Đông Phương Tuyệt.
“ Ông chủ đi ra ngoài mua đồ, bất quá xem hẳn là cũng mau trở lại.” Nhìn đồng hồ, nữ phục vụ trong tay bưng cà phê nói.
“Phải không……” Hướng cửa nhìn nhìn, Diệp An Thần bất đắc dĩ, cậu cảm thấy cùng Tổng Tài đại nhân đơn độc ngồi cùng nhau lạ lạ a…… Có một loại cảm giác…… Nói không nên lời.
“Thường xuyên tới nơi này sao?” Chờ cô nương bên cạnh đi, Đông Phương Tuyệt cầm cốc cà phê trước mặt mình hỏi.
“Ân!” Gật gật đầu, “Tới đây ăn vài lần, lại cùng ông chủ nơi này nói chuyện, liền thường xuyên tới đây.” Cho nên nơi này đều đã sắp trở thành cái nhà thứ hai của cậu.
“Ân, không tồi.” Ăn một miếng bánh kem, Đông Phương Tuyệt gật gật đầu lại một lần nữa nói.
Nghe Đông Phương Tuyệt đánh giá, Diệp An Thần rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa rồi nhìn Đông Phương Tuyệt ăn bánh kem, vẫn luôn nín thở chờ kết quả, hiện tại chờ được kết quả không tồi, Diệp An Thần đều cảm thấy chính mình giống như có điểm hít thở không thông, “Phải không? Em còn tưởng rằng anh ăn không quen.”
Đây là lời nói thật tâm của Diệp An Thần a, nói…… Ăn ở cửa tiệm nhỏ như vậy, Tổng Tài đại nhân cư nhiên cũng sẽ nói không tồi sao?
“Ăn không quen? Cậu vẫn luôn cảm thấy tôi là ăn cái gì?” Nghe Diệp An Thần nói, vừa rồi người trước mắt này nín thở nhìn hắn ăn thật là đáng yêu a!
“ Bào ngư, vây cá, tổ yến, tay gấu……” Diệp An Thần tinh tế nói suy nghĩ của chính mình, cậu cảm thấy chính là ân mấy đồ tương đối cao cấp, cuối cùng thêm một câu, “ Ăn ở khách sạn năm sao……?”
Dùng ngón tay búng đầu Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt thật sự rất muốn cạy đầu Diệp An Thần nhìn xem, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thật không biết trong đầu cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Sẽ không a, trong tiểu thuyết đều là viết như vậy mà.
“Nếu là vẫn luôn ăn mấy cái đó, tôi đã sớm vào bệnh viện.” Lại một lần uống một hớp cà phê, nhìn bơ dính trên mặt tiểu lão thử, Đông Phương Tuyệt cười càng thêm sáng lạn.
“Làm sao vậy?” Có điểm nghi hoặc Đông Phương Tuyệt vì cái gì trong lúc nhất thời sẽ cười sáng lạn như vậy, Diệp An Thần thấy ánh mắt Đông Phương Tuyệt ánh dừng lại trên mặt mình, liền không khỏi duỗi tay sờ, ở khóe miệng lau lung tung lau mấy cái, đang chuẩn chuyển sang bên kia tay lại bị Đông Phương tuyệt bắt được.
“Đừng cử động.” Đông Phương Tuyệt lấy khăn giấy ở cạnh.
Nhìn tay Đông Phương Tuyệt hướng chính mình tới gần, Diệp An Thần không phản ứng, sững sờ ở tại chỗ, Tổng Tài đại nhân muốn làm gì? Thẳng đến khi tay Đông Phương Tuyệt cọ qua mặt cậu, Diệp An Thần mới phát hiện hai người bọn họ động tác ái muội cỡ nào.
Tâm giống như không khống chế được mà nảy lên, cũng cảm giác được mặt mình nóng rát, đặc biệt là nơi Đông Phương Tuyệt cọ qua, Diệp An Thần cảm thấy cả người đều sắp cháy.
Thời điểm Diệp An Thần còn không biết làm sao, chuông gió trên cửa vang lên, ngay sau đó, Bạch Tịch Vũ đứng ở cửa nghi hoặc nhìn động tác của hai người trước mặt không khỏi lên tiếng “Tuyệt……?”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 17
Cả ngày Diệp An Thần đều ngốc ở nhà, cũng may tuy rằng thời gian thật dài, nhưng là cũng qua đi, thở dài, nhìn lên trời bốn mươi lăm độ cảm thán vân mệnh bị thương của chính mình.
Dùng tay xoa xoa mắt trái không ngừng nháy nháy, lại thấy hôm nay còn có chuyện gì muốn xảy ra a.
Vì thế khi thấy người xuất hiện trước mắt mình, Diệp An Thần cảm thấy, chính mình hẳn nên đi mua mấy tờ xổ số, bằng không cậu dự cảm như thế nào liền chuẩn như vậy.
“Tuyệt, anh như thế nào lại ở chỗ này.” Hiện tại thấy Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cảm thấy chính mình sẽ không gọi sai, chỉ là, Tổng Tài đại nhân a, chúng ta không phải buổi sáng mới gặp sao? Vì cái gì hiện tại anh lại sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi. Một lần là ngẫu nhiên, nhưng là một ngày hai lần, muốn cậu tin đây là không hẹn mà gặp?
“Đi ngang qua.” Đông Phương Tuyệt ngồi trong xe hơi mỉm cười.
Đi ngang qua……?
Tổng Tài đại nhân anh là cảm thấy chỉ số thông minh của cậu có vấn đề sao? Diệp An Thần ở trong lòng không khỏi giơ lên ngón giữa, cậu sẽ không tin tưởng, thật sự sẽ không tin tưởng. Tổng Tài đại nhân, tìm cớ có phải cũng nên tìm một cái cớ tốt một chút, lấy cớ vụng về như vậy, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Lui về sau một bước, nhìn Tổng Tài đại nhân ngồi trong xe, Diệp An Thần thật sự rất muốn biết hiện tại Tổng Tài đại nhân rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.
“Đi đâu?” Thời điểm Diệp An Thần muốn nói, Đông Phương Tuyệt đã mở lời trước.
“Đi ăn bánh kem.” Diệp An Thần thành thật trả lời. Trải qua một lần giáo huấn, đã làm Diệp An Thần minh bạch, thời điểm ở cùng Tổng Tài đại nhân ngàn vạn không được nói dối. Bằng không, cuối cùng người gặp xui xẻo là chính mình. Cùng Tổng Tài đại nhân so chỉ số thông minh, cậu biết mình có vẻ kém a……
“Ân, tôi đi cùng cậu.” Nghe xong Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt từ trên xe xuống, thuận tay khóa xe.
Ở một bên, Diệp An Thần sửng sốt sửng sốt, đây là cái phát triển gì? Thần a, cầu giải thích a! Là cách cậu hôm nay ra cửa không đúng sao? Vì cái gì lại cảm thấy việc xảy ra hôm nay đều kỳ lạ?
“Anh không phải không thích ăn ngọt sao?” Cuối cùng Diệp An Thần vẫn hỏi ra câu hỏi lớn kia, đây chính là trong tiểu thuyết nhắc tới a, nhưng hiện tại Tổng Tài đại nhân muốn cùng câụ đi ăn bánh ngọt là cảm zác gì? Chẳng lẽ là Tổng Tài đại nhân có vấn đề?
Thời điểm Diệp An Thần còn đang tự hỏi liền phát hiện, Tổng Tài đại nhân đã tới bên cạnh cậu, thuận tiện…… Còn cầm tay, Σ ( ° △°|||) ︴
Này…… Đây là xảy ra chuyện gì? Không cần nói cho cậu đó là Tổng Tài đại nhân không cẩn thận cầm a! Đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không tin. Nhưng là…… Thần a, rốt cuộc chuyển này là như thế nào, có ai có thể nói cho cậu, hiện tại rốt cuộc là cậu bị điên, hay Tổng Tài đại nhân có vấn đề.
“Nguyên lai là cậu hiểu tôi như vậy.” Nắm tay Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt cười, mắt hơi nheo lại, khóe miệng độ cong lại càng câu người. Đem người đứng có hới cách xa hắn kéo lại gần, nhìn đối phương thực kinh ngạc, Đông Phương Tuyệt lại nói “Chính là tôi hiện tại muốn ăn thử.”
Ân! Diệp An Thần gật gật đầu, nhưng thực mau lại bắt đầu điên cuồng, liền tính là muốn nếm thử cũng phải kéo cậu đi cùng a. Hơn nữa, Tổng Tài đại nhân, vì cái gì anh nói cho cậu nghe, cậu lại luôn có cảm giác có nguy hiểm? Thật sự, thật sự thật sự, luôn có một loại bị cảm giác bị sói xám theo dõi.
(Tổng giám đốc lộ đuôi sói rồi kìa, đến em nó cũng cảm thấy ^_^)
“Hiện tại liền đi cửa hàng bánh? Đến lúc đó cậu đề cử cho tôi." Đông Phương Tuyệt như cũ tâm tình thực tốt mà nói.
“A, ân!” Diệp An Thần vẫn không hề hiểu mà gật gật đầu, liền lôi Đông Phương Tuyệt hướng cửa hàng của Bạch Tịch Vũ đi đến. Nhưng trong đầu lại bồi hồi, hiện tại rốt cuộc chuyện là như thế nào?
“Chính là nơi này sao? Rất ấm áp.” Nhìn bốn phía một vòng, Đông Phương Tuyệt cho ra một cái đánh giá.
Mà lôi kéo Đông Phương Tuyệt đi vào nơi này Diệp An Thần gật gật đầu, trong đầu như cũ vẫn là nghĩ không ra vì cái gì hiện tại Tổng Tài đại nhân sẽ cùng chính mình trong chớp ở trong tiệm đồ ngọt.
Chỉ vào cái bánh kem bày trong tủ kính, Diệp An Thần đối với Đông Phương Tuyệt nói: “Đây là cái em thường ăn, cũng đặc sản của của hàng, anh muốn ăn thử hay không?"
Tuy rằng nói là tùy ý, nhưng nói xong vẫn là có điểm tiểu khẩn trương, rốt cuộc chính mình không có ăn qua nhiều nơi bán bánh kem, cho nên cảm thấy bánh kem nơi này quả thực chính là mỹ vị nhân gian. Nhưng đối với Tổng Tài đại nhân gặp qua sóng to gió lớn, dùng khóe mắt trộm ngắm Tổng Tài đại nhân một cái, có thể cảm thấy không thể ăn?
“ Được a.” Nhưng làm Diệp An Thần không nghĩ tới chính là, Đông Phương Tuyệt sảng khoái đáp ứng, rồi kêu người phục vụ cầm bánh kem ra, thuận tiện kêu hai ly cà phê cũng là loại mà Diệp An Thần đề cử, Diệp An Thần liền kéo Đông Phương Tuyệt ngồi xuống vị trí mình thường xuyên ngồi.
Không dám nhìn Đông Phương Tuyệt, liền hướng phòng làm bánh kem nhìn, bên trong lại trống không, hiển nhiên Bạch Tịch Vũ không ở đây.
Nhàm chán nhìn bốn phía, trong tiệm thực quạnh quẽ, hiển nhiên không có ai sẽ đại buổi tối còn ra ăn bánh kem, trong tiệm trừ có một người phục vụ đã lấy bánh kem ngoài ra cũng không có khách, có vẻ thập phần quạnh quẽ.
"Cho tôi hỏi ông chủ đâu rồi? Như thế nào không thấy hắn?” Thật sự nhàm chán, Diệp An Thần đối phục vụ đưa bánh kem hỏi, nơi này người phục vụ chỉ có ba người, Diệp An Thần đều biết, ba người đều là tiểu cô nương, so với Diệp An Thần cùng lắm thì kém vài tuổi. Thường xuyên cùng bọn họ tán gẫu vài câu, chỉ là hôm nay bởi vì Đông Phương Tuyệt, chính mình không nói chuyện, mà ba cái tiểu cô nương kia cũng không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt kín đáo mà đánh giá Đông Phương Tuyệt.
“ Ông chủ đi ra ngoài mua đồ, bất quá xem hẳn là cũng mau trở lại.” Nhìn đồng hồ, nữ phục vụ trong tay bưng cà phê nói.
“Phải không……” Hướng cửa nhìn nhìn, Diệp An Thần bất đắc dĩ, cậu cảm thấy cùng Tổng Tài đại nhân đơn độc ngồi cùng nhau lạ lạ a…… Có một loại cảm giác…… Nói không nên lời.
“Thường xuyên tới nơi này sao?” Chờ cô nương bên cạnh đi, Đông Phương Tuyệt cầm cốc cà phê trước mặt mình hỏi.
“Ân!” Gật gật đầu, “Tới đây ăn vài lần, lại cùng ông chủ nơi này nói chuyện, liền thường xuyên tới đây.” Cho nên nơi này đều đã sắp trở thành cái nhà thứ hai của cậu.
“Ân, không tồi.” Ăn một miếng bánh kem, Đông Phương Tuyệt gật gật đầu lại một lần nữa nói.
Nghe Đông Phương Tuyệt đánh giá, Diệp An Thần rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa rồi nhìn Đông Phương Tuyệt ăn bánh kem, vẫn luôn nín thở chờ kết quả, hiện tại chờ được kết quả không tồi, Diệp An Thần đều cảm thấy chính mình giống như có điểm hít thở không thông, “Phải không? Em còn tưởng rằng anh ăn không quen.”
Đây là lời nói thật tâm của Diệp An Thần a, nói…… Ăn ở cửa tiệm nhỏ như vậy, Tổng Tài đại nhân cư nhiên cũng sẽ nói không tồi sao?
“Ăn không quen? Cậu vẫn luôn cảm thấy tôi là ăn cái gì?” Nghe Diệp An Thần nói, vừa rồi người trước mắt này nín thở nhìn hắn ăn thật là đáng yêu a!
“ Bào ngư, vây cá, tổ yến, tay gấu……” Diệp An Thần tinh tế nói suy nghĩ của chính mình, cậu cảm thấy chính là ân mấy đồ tương đối cao cấp, cuối cùng thêm một câu, “ Ăn ở khách sạn năm sao……?”
Dùng ngón tay búng đầu Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt thật sự rất muốn cạy đầu Diệp An Thần nhìn xem, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thật không biết trong đầu cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Sẽ không a, trong tiểu thuyết đều là viết như vậy mà.
“Nếu là vẫn luôn ăn mấy cái đó, tôi đã sớm vào bệnh viện.” Lại một lần uống một hớp cà phê, nhìn bơ dính trên mặt tiểu lão thử, Đông Phương Tuyệt cười càng thêm sáng lạn.
“Làm sao vậy?” Có điểm nghi hoặc Đông Phương Tuyệt vì cái gì trong lúc nhất thời sẽ cười sáng lạn như vậy, Diệp An Thần thấy ánh mắt Đông Phương Tuyệt ánh dừng lại trên mặt mình, liền không khỏi duỗi tay sờ, ở khóe miệng lau lung tung lau mấy cái, đang chuẩn chuyển sang bên kia tay lại bị Đông Phương tuyệt bắt được.
“Đừng cử động.” Đông Phương Tuyệt lấy khăn giấy ở cạnh.
Nhìn tay Đông Phương Tuyệt hướng chính mình tới gần, Diệp An Thần không phản ứng, sững sờ ở tại chỗ, Tổng Tài đại nhân muốn làm gì? Thẳng đến khi tay Đông Phương Tuyệt cọ qua mặt cậu, Diệp An Thần mới phát hiện hai người bọn họ động tác ái muội cỡ nào.
Tâm giống như không khống chế được mà nảy lên, cũng cảm giác được mặt mình nóng rát, đặc biệt là nơi Đông Phương Tuyệt cọ qua, Diệp An Thần cảm thấy cả người đều sắp cháy.
Thời điểm Diệp An Thần còn không biết làm sao, chuông gió trên cửa vang lên, ngay sau đó, Bạch Tịch Vũ đứng ở cửa nghi hoặc nhìn động tác của hai người trước mặt không khỏi lên tiếng “Tuyệt……?”
|
Chương 18
Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đều hướng cửa mà nhìn, Bạch Tịch Vũ cũng chỉ hơi hơi sửng sốt sau đó liền đưa đồ trong tay giao cho người phục vụ, đối hai người nói gì đó, nói xong liền đi tới trước mặt Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt.
“Không nghĩ tới còn có thể thấy cậu ở nơi này.” Trên gương mặt mang nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn bánh kem trước mặt Đông Phương Tuyệt trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói: “Thật là khó tin a.”
“Ân, tôi cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này lại gặp cậu.” Đông Phương Tuyệt đối Bạch Tịch Vũ hơi mỉm cười. Một bên, Diệp An Thần xem hai ngưowid nói chuyện liền sửng sốt, đây là tình huống gì?
Vì cái gì tiểu đồng bọn lại biết Đông Phương Tuyệt? Không đúng a…… Này…… Đây là tình huống như thế nào?
“Không nghĩ tới hai người các ngươi lại biết nhau.” Bạch Tịch Vũ nhìn Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần liếc một cái sau đó nói, nhận lì cafe trong tay phục vụ rồi ngồi xuống.
Những lời này hẳn phải là cậu nói đi! Diệp An Thần nghe Bạch Tịch Vũ nói xong trong lòng rít gào, vì cái gì người người bên cậu đều là đại nhân vật?
Nguyên bản một muội tử rất đẹp là nữ chính, nguyên là người qua đường gọi là sư huynh lại là tổng giám đốc, hiện tại thật vất vả tìm được một tiểu đồng bọn, cư nhiên cũng biết tổng giám đốc đại nhân, thế giới này không đúng a, vẫn là cậu ra cửa mà sử dụng phương thức làm quen có gì sai không?
“Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu đi.” Nghe Bạch Tịch Vũ nói, Đông Phương Tuyệt nhíu mày nói, lại một lần nhìn bốn phía một vòng, mày càng nhăn thêm: “Còn có, cậu cư nhiên lại ở chỗ này.”
“Nơi này có cái gì không tốt sao? Mình thực thích nơi này.” Không chút để ý Đông Phương Tuyệt nói, Bạch Tịch Vũ trên mặt vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng tươi cười lại không đạt tới đáy mắt (1).
(1) Ý nói anh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười ấy ạ.
Đông Phương Tuyệt cau mày, gắt gao nhìn nụ cười mỉm của Bạch Tịch Vũ, cảm giác được ánh mắt lo lắng của Đông Phương Tuyệt, Bạch Tịch Vũ lại một lần nữa hơi mỉm cười, cúi đầu nhìn lý cafe đặc, nghiêng đầu, đối Đông Phương Tuyệt nói: “Nơi này thật sự thực tốt.”
“Chỉ cần cậu thích là được.” Cuối cùng Đông Phương Tuyệt thở dài một hơi thỏa hiệp.
“Cám ơn.” Nguyên bản tay đang quấy cà phê, nghe được Đông Phương Tuyệt nói xong liền hơi dừng một chút, trên mặt cười khổ chợt loé, nhưng lập tức liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu, “Các ngươi còn không có nói cho ta, các ngươi làm sao mà quên nhau.”
“Thần, chúng ta nói như thế nào cũng là bằng hữu đi, cậu cư nhiên không có nói cho mình cậu biết người đứng đầu tập đoàn Đông Phương, không có suy nghĩ đi!” Bạch Tịch Vũ quay đầu, đối với Diệp An Thần như mang theo điểm oán giận nói.
“……” Ân? Đây là cái gì tình huống phát triển như thế nào? Thời điểm Diệp An Thần còn ở dùng sức nghĩ Bạch Tịch Vũ rốt cuộc là sao, lại nghe thấy Đông Phương Tuyệt cùng Bạch Tịch Vũ nói mấy chuyện không rõ. Liền dùng sức nghĩ lời này có ý tứ gì, nhưng hiện tại, hai cái đều chưa suy nghĩ cẩn thận, lại nghe thấy Bạch Tịch Vũ hướng chính mình oán giận nói.
Đây là tình huống gì? Vì cái gì đề tài lập tức lại bay đến trên người cậu?
“Ha hả…… Hảo đáng yêu.” Duỗi tay, Bạch Tịch Vũ ở trên mặt Diệp An Thần nhéo hai cái.
“Nếu Đông Phương tổng giám đốc đại giá quang lâm, nói như thế nào cũng muốn nếm thử tay nghề của tôi đi.” Vỗ vỗ tay, đứng lên, “Từ từ ăn, mình thực nhanh liền làm xong.” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Có cái gì muốn hỏi sao?” Uống một ngụm cà phê, đối Diệp An Thần còn tràn đầy tò mò, Đông Phương Tuyệt rốt cuộc nói ra câu Diệp An Thần muốn nghe nhất.
Đây chính là ngươi nói. Tuy rằng cảm thấy đối Tổng Tài đại nhân hỏi nhiều việc là không tốt, cũng biết lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Nhưng vẫn là nhịn không được a, vừa nghe hai người nói liền biết có ẩn tình (2) bên trong. Vì thế, tuy rằng biết đối với việc của người khác không nên hỏi nhiều, nhưng vẫn là hỏi ra miệng, “Các ngươi quan hệ…… Thực tốt."
(2) Ẩn tình: việc riêng.
Hẳn là như vậy đi, rốt cuộc vừa rồi nếu cậu không có nghe nhầm, Bạch Tịch Vũ vừa rồi gọi Tổng Tài đại nhân là Tuyệt đi!
“Ân, chúng ta biết nhau từ bé.” Đông Phương Tuyệt gật gật đầu nói.
Nói xong đợi thật lâu, Diệp An Thần vân không lên tiếng, không khỏi mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ cũng chỉ muốn hỏi cái này?”
Đương nhiên không phải a!
Nhưng là…… Hiện tại Tổng Tài đại nhân hỏi, Diệp An Thần lại không biết muốn hỏi cái gì. Trong lòng thật nhiều câu hỏi, lại không biết biểu đạt nhiều thế nào.
“ Cậu hẳn là cũng biết, tôi là người nhà họ Đông Phương, mà Vũ là người nhà họ Bạch. Còn có một người cậu chưa gặp, Mộ Dung Quý, là người họ Mộ Dung.” Tuy rằng Diệp An Thần không hỏi, nhưng Đông Phương Tuyệt lại tự nói.
“Bạch gia……” Nghe thấy cái này, Diệp An Thần cảm thấy chính mình giống như đã biết đến cái gì, nhưng là vẫn rất mơ hồ.
Đúng vậy, cậu biết trong tiểu thuyết, có tứ đại gia tộc. Lần lượt là Tổng Tài đại nhân người họ Đông Phương, nam nhị Mộ Dung gia, còn có nam ba Mộc gia. Nhưng Bạch gia, tuy rằng ở trong tiểu thuyết cũng có nhắc tới quá, nhưng cũng chỉ biết sơ lược. Cả tiểu thuyết đối với việc miêu tả Bạch gia, cũng chưa tới mười câu, càng đừng nói đến người Bạch gia, giống như không có xuất hiện.
Nhưng hiện tại có người nói cho cậu, Bạch Tịch Vũ chính là người Bạch gia……
Ha hả…… Phải nói là cậu vận khí tốt, hay là nên nói cậu xui xẻo?
“Vũ là con Bạch gia, trên còn có một ca ca hơn hắn bốn tuổi.” Nghe Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt giải thích.
“Là như thế sao?” Bạch gia…… Bạch gia…… Con thứ? Ca ca…… Lại cảm thấy giống như chính mình xem nhẹ cái gì? Là cái gì…… Khi đó trong tiểu thuyết chỉ có vài câu miêu tả Bạch gia?
“Chúng ta, ba người cùng nhau lớn lên, tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng lại cực kỳ hợp nhau.” Như là nghĩ tới cái gì, Đông Phương Tuyệt khóe miệng hơi mím lại: “Chỉ là…… Làm tôi không nghĩ tới chính là, Vũ lại thích Quý.”
Đúng rồi, chính là như vậy. Nghe thấy Đông Phương Tuyệt nói câu cuối cùng, Diệp An Thần mở to mắt, đúng vậy, cậu nghĩ tới, tuy rằng Bạch gia chỉ nói sơ qua, nhưng là trong tiểu thuyết, Bạch gia lại có một nhân vật rất quan trọng. Đó chính là, nam nhị, cũng chính là Mộ Dung Quý bị một người nam nhân thích, mà nam nhân kia là con thứ nhà họ Bạch, cũng chính là…… Bạch Tịch Vũ.
Tuy rằng Bạch Tịch Vũ căn bản là không nhắc tới, có lẽ vậy nên cậu mới không có chú ý. Nhưng là ban đầu, sở dĩ Đông Phương Tuyệt cùng Mộ Dung Quý quyết liệt như vậy, có một bộ phận nguyên nhân chính là bởi vì Bạch Tịch Vũ.
“Cảm thấy không thể tin tưởng sao?” Đối với biểu tình của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt có điểm lo lắng, nhưng nghĩ nghĩ liền lại bình thường trở lại. Rốt cuộc ai mới vừa biết chuyện này đều sẽ là cái dạng này, giống lúc trước chính mình biết chuyện này, kinh ngạc cũng không ít hơn so với Diệp An Thần.
“……” Diệp An Thần không nói gì, chỉ là lắc đầu. Cậu cảm thấy hiện tại đối với cậu kích thích thật sự là hơi lớn. Người mà tiểu đồng bọn thích lại là nam nhị!
A…… Vì cái gì cảm thấy thế giới thực loạn a! Hiện tại rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hướng phòng bánh kem nhìn, có thể rõ ràng thấy Bạch Tịch Vũ bận rộn. Hiện tại không nghĩ đến, một năm sau người này liền chết.
Đúng vậy, Bạch Tịch Vũ sau nàu số mệnh chính là chết. Nhớ lúc ấy Đông Phương Tuyệt cùng Mộ Dung Quý quyết liệt, hắn vì ngươi mà chết, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy có một chút hổ thẹn sao?
Hơn nữa cậu cũng nhớ rõ, tuy rằng không có nói tên, nhưng cũng có nói Mộ Dung Quý đi thăm Bạch Tịch Vũ, sau cũng có nói qua Bạch Tịch Vũ đã chết.
Đã chết a…… Tuy rằng trong tiểu thuyết không có nói là chết như thế nào, nhưng là…… Thế giới này sẽ tự động bổ sung sao? Lần đầu tiên Diệp An Thần cảm thấy nơi này giống như không chỉ là một quyển tiểu thuyết. Ở bên trong này, người đều là sống sờ sờ. Mà ở người trước mắt, sống sờ sờ, lại là tiểu bằng hữu của mình, một năm sau sẽ chết?
“Suy nghĩ cái gì? Khó có thể tiếp thu sao?” Đông Phương Tuyệt bình tĩnh nói, thành công kéo suy nghĩ của Diệp An Thần lại, thấy Diệp An Thần như cũ vẫn lắc đầu, Đông Phương Tuyệt tiếp tục nói, “Nam nhân yêu nam nhân không thể tiếp thu sao?”
“Không…… Không phải.” Diệp An Thần vẫn là lắc đầu, nam nhân yêu nam nhân, tuy rằng có một chút kinh ngạc, nhưng Diệp An Thần lại cảm thấy chính mình là có thể bình tĩnh tiếp thu, rốt cuộc tình yêu trước mặt chẳng phân biệt chủng tộc, tuổi, giới tính, yêu chính là yêu. Ở thế giới kia toàn thế giới đều sắp bắt đầu làm gay, hủ nữ khắp thiên hạ, nam nhân yêu nam nhân không xem như chuyện lạ. nhưng là ở trong tiểu thuyết ngôn tình……
Chẳng lẽ lại là bi kịch sao? Hiện tại cách thời điểm Bạch Tịch Vũ tử vong còn một năm, chính mình…… Hẳn là có thể cứu hắn đi!
Hẳn là có thể đi! Trong lòng cổ vũ bản thân cố lên, có cái gì không thể, nếu chính mình có thể đi vào thế giới này, liền chứng minh trên đời này không có cái gì là không có khả năng, còn không phải là đã chết sao? Tuy rằng trong tiểu thuyết không nói Bạch Tịch Vũ chết như thế nào. Nhưng sau khi nhớ lại chỉ tiết truyện, Diệp An Thần xác định, Bạch Tịch Vũ nhất định không phải là chết ngoài ý muốn.
Vô cùng có khả năng là bởi vì Mộ Dung Quý yêu nữ chinh, cho nên vì yêu Mộ Dung Quý mà Bạch Tịch Vũ tương tư đơn phương đến chết. Nếu là bệnh chết, kia, mình mỗi tháng đều mang hắn đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, cậu không tin cậu làm như vậy Bạch Tịch Vũ còn có thể bệnh chết, liền tính là thật sự kiểm tra ra có bệnh nan y, cũng là sớm phát hiện, sớm trị liệu không phải sao.
“Không nghĩ tới năng lực tiếp thu của cậu còn rất mạnh!” Đông Phương Tuyệt nghe Diệp An Thần nói xong, cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Không có, chỉ là cảm thấy yêu một người thì không sai.” Đạo lí này nguyên lai ở thế giới của cậu chính là một câu kinh điển a. Diệp An Thần nhìn Bạch Tịch Vũ chớp chớp mắt, sau đó mới nói nói, “Vũ thích nam…… Mộ Dung Quý, nhưng Mộ Dung Quý không thích Vũ, cho nên Vũ liền đến nơi này?”
“Tuy rằng không được đầy đủ, nhưng là cũng không sai biệt lắm. Sự tình trong đó không phải một hai câu là có thể nói được, có thời gian cậu có thể chậm rãi hòi xem, tôi cũng sẽ chậm rãi nói cho cậu. Cho nên, về sau nếu cậu rảnh liền đến đây nhiều một chút đi, từ…… Vũ tâm tình vẫn luôn không tốt, nguyên bản tôi còn có điểm lo lắng, nhưng là hiện tại……” Giống như vừa rồi Bạch Tịch Vũ, ở trên mặt Diệp An Thần mà nhéo.
“Có lẽ có thể yên tâm.”
“?”Có cái gì yên tâm, không biết hiện tại Bạch Tịch Vũ chỉ là nhìn không có việc gì sao, nhưng xem trong tim mà nói không chừng đã bị tổn thương rồi sao? Lại một lần ở trong lòng vì chính mình tự ngủ phải cố lên, Vũ chính là tiểu bằng hữu thân nhất, chính mình cũng muốn cứu vớt hắn, nhất định……Cậu nhất định sẽ bẻ cong cốt truyện, đem Vũ dẫn đến đường đi chính xác.
Nơi nào đều có hoa thơm, hà tất yêu đơn phương một bông hoa. Ân, giống như có cái gì không đúng?? Mặc kệ, dù sao hắn nhất định sẽ không làm Vũ đi lên đường cũ.
Chỉ là, Diệp An Thần không biết chính là, vì sau, cậu thật sự đem cốt truyện quân bẻ cong.
|