Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 24
Diệp An Thần bị Đông Phương Tuyệt đưa tới một hội trường lớn, kỳ thật nói là hội trường cũng không đúng, nơi này phải nói là phìng riêng của Đông Phương Tuyệt, một phòng nghỉ riêng. Bất quá nhìn bài trí bên trong trang hoàng, Diệp An Thần không thể không nói, này trường học thực sự có tiền a, một phòng nghỉ cũng có thể làm xa hoa như vậy.
Bị Đông Phương Tuyệt ấn lên sô pha nằm nghỉ ngơi, trên người còn được đắp chăn, mà trong tay cũng cầm một ly nước sôi để nguội, mà vừa rồi cậu còn uống một đống thuốc trị cảm cùng thuốc hạ sốt, chỉ kém ở chỗ này truyền nước biển.
Mà Đông Phương Tuyệt lại là ngồi ở bên cạnh sô pha nhìn cậu, Diệp An Thần không được tự nhiên động động thân thể, lại cảm thấy biệt nữu a! Cậu chỉ là bị cảm, hơi phát sốt một chút, cũng không cần hầu hạ cậu như vậy đi!
Hơn nữa……
Đối mặt với ánh mắt Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần rốt cuộc vẫn chịu không nổi đem đầu quay đi. Nhìn bác sĩ ở một bên thu dọn. Bác sĩ một đầu tóc hoa râm, vừa rồi trợ lý giới thiệu nói là bác sĩ La. Tuy rằng Diệp An Thần không quen biết, nhưng nghĩ đến thân phận của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cảm thấy, ông bác sĩ trước mặt này cùng bác sĩ của bệnh viện hẳn không giống nhau.
Vì trận cảm nhỏ của cậu liền cố ý đi một chuyến, Diệp An Thần cảm thấy trong lòng bất an a. Cậu từ nhỏ đến lớn đều không có quá thưởng qua đãi ngộ như vậy a, hiện tại đột nhiên bị Tổng Tài đại nhân dành đãi ngộ như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh (1) a.
(1) Thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt mà sinh sợ hãi.
Vị bác sĩ La kia, phía sau còn đi theo hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, kỳ thật nói là người trẻ tuổi, cũng chỉ là đối với bác sĩ Là mà thôi. Hiện tại hai người kia trên người đều đem theo hòm thuốc, đi theo sau bác sĩ La.
“Chỉ cần chú ý uống thuốc, không tới mấy ngày là tốt. Nếu không yên tâm, Đông Phương tổng giám đốc gọi một tiếng, tôi sẽ lại đến kiểm tra một lần nữa.” Bác sĩ La cung kính nói với Đông Phương Tuyệt, Đông Phương Tuyệt nghe xong liền gật gật đầu, lại hỏi những việc cần chú ý, liền cho bọn họ đi về.
Nhìn cửa đóng lại, Diệp An Thần lại cảm thấy quái quái, vừa rồi ánh mắt nữ bác sĩ trẻ tuổi nhìn cậu, cậu lại cảm thấy trong ánh mắt nàng giống như còn bao hàm ý khác, chỉ là trong lúc nhất thời cậu không có những ra.
“Cảm giác khá hơn chút nào không?” Chờ những người đó vừa đi ra, trong phòng liền còn lại hai người Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt nắm tay Diệp An Thần, hỏi.
Mà Diệp An Thần lại nhìn tay của mình bị tổng giám đốc đại nắm lại, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Này…… Thật sự không phải cậu hiểu sai đi!
Nhớ tới đêm qua cũng như là, hiện tại…… Tình huynh đệ sẽ như vậy sao? Diệp An Thần thật sự không tin a, cái này không phải cơ tình (2) thì là cái gì?
(2) Cơ tình: Cơ trong cơ lão (gay), tình trong tình cảm.
“Muốn ngủ một giấc hay không? Vừa rồi bác sĩ nói, uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ mau khỏi hơn.” Tuy rằng Diệp An Thần không nói gì, nhưng là Đông Phương Tuyệt cũng không thèm để ý, tiếp tục nói, thấy Diệp An Thần ngốc ngốc gật đầu, Đông Phương Tuyệt liền đem một cái gối đầu đặt dưới, đỡ Diệp An Thần nằm xuống.
Sau đó…… Nguyên bản thân hình cao lớn hơi cúi xuống. Thời điểm Diệp An Thần còn nghi hoặc, Tổng Tài đại nhân khom lưng hướng tới gần là muốn làm gì, liền cảm giác được trên trán mình có một chút mềm mại. Chóp mũi tràn đầy mùi hương của Tổng Tài đại nhân, mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, rất dễ ngửi. Trước mắt là cằm của Tổng Tài đại nhân, tinh tế, lại rất đẹp. Theo đó là thanh âm trầm trầm có chút quan tâm, sủng nịnh của Tổng Tài đại nhân: “Nếu có cái gì không thoải mái nói, phải nói cho tôi biết không?”
Chỉ là…… Ai có thể nói cho cậu, việc vừa rồi là như thế nào…… Diệp An Thần đầu óc có điểm loạn, nhưng hiện tại…… Lại ngốc tại chỗ, trống rỗng, thật sự là trống rỗng a.
“Ngoan ngoãn ngủ.” Sau đó mặt Tổng Tài đại nhân lại một lần nữa tới gần, sau đó, Diệp An Thần theo bản năng nhắm mắt lại, tiếp theo, xúc cảm trên trán càng thêm chân thật chút, thậm chí còn có thể cảm nhận hơi thở trên trán mình.
Hình như là vừa rồi thuốc cảm phát huy tác dụng, Diệp An Thần cảm thấy đầu óc lâng lâng, giống như cảm giác đều là mơ hồ.
Cảm giác được Đông Phương Tuyệt rời đi, nhưng là mùi nước hoa Cologne giống như vẫn quanh quẩn quanh cậu. Cảm giác được Đông Phương Tuyệt nắm lấy tay cậu, sau đó ở trên tay cậu có cảm giác lành lạnh. Lại sau đó…… Diệp An Thần cảm thấy giống như vẫn luôn có ánh mắt dừng lại ở trên người cậu.
Trong phòng thực an tĩnh, an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim giây chạy của đồng hồ treo tường, một giây lại một giây, Diệp An Thần cảm thấy chính mình giống như đã không còn cảm giác được. Tiếp theo liền nghe thấy tiếng gõ cửa cực nhẹ, rồi lại nghe thấy tiếng mở cửa, cùng tiếng bước chân.
Nghe thấy Đông Phương Tuyệt ở bên tai cậu nói "Tôi hiện tại có việc, nhưng sẽ rất nhanh trở lại, em ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt ” Sau đó Đông Phương Tuyệt đứng dậy, lại sau đó, liền lại một lần nữa nghe Đông Phương Tuyệt bên tai cậu sung sướng nói, “Nếu thời điểm tôi trở về không thấy em, như vậy cả đời này bất luận em trốn ở đâu tôi đều sẽ đi tìm.”
Sau đó là tiếng bước chân rời đi, cùng…… Tiếng đóng cửa. Mà trong phòng cũng trở về không khí ban đầu, đồng hồ cổ kia, một giây lại một giây, mỗi một giây trôi qua, Diệp An Thần đều cảm thấy hô hấp của chính mình như đều biến mất.
Chậm rãi mở to mắt, đầu óc như cũ vẫn là nằng nặng. Cậu phát sốt, hơn nữa nóng đến lợi hại, thân mình cũng không động đậy nổi.
Cho nên, vừa rồi đều là cậu ảo giác. Bên tai vẫn là tiếng kim giây chạy cùng tiếng hô hấp của cậu.
Vừa rồi…… Nói, vừa rồi đã xảy ra cái gì? Cậu hẳn là phát sốt đến hồ đồ đi, Tổng Tài đại nhân, hôn cậu? Ha……? Không phải thật sự đi!
Cảm giác hảo thần kì, tuy rằng cậu vẫn luôn ẩn ẩn giống như biết một chút, nhưng hiện tại lại công khai ở trước mặt cậu, muốn cậu tiếp thu như thế nào. Trong ý thức của cậu, Tổng Tài đại nhân là của nữ chính, nhưng là hiện tại…… Tổng Tài đại nhân thật sự thích cậu sao? Thích cậu…… Thật là……
Quả thực không thể tin được a! Chính mình xuyên qua tiểu thuyết không phải là tiểu thuyết ngôn tình sao? Nếu là ngôn tình mà nói, chuyện hiện tại là như thế nào? Vì cái gì tổng giám đốc sẽ hôn cậu……
Vừa rồi là ảo giác đi…… Từ trên sô pha nhổm dậy, trợn tròn mắt nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên Diệp An Thần không biết phải làm sao bây giờ? Hiện tại bỏ chạy? Là không có khả năng, vừa rồi Tổng Tài đại nhân đã nói, nếu cậu rời đi……
Cậu sẽ không bao giờ hoài nghi lời Tổng Tài đại nhân, bởi vì nếu Tổng Tài đại nhân thật sự cong, cậu cũng như cũ vẫn là không có gì để nói. Hơn nữa…… Rời đi…… Nếu vừa rồi Tổng Tài đại nhân không có nói câu kia, cậu nhất định sẽ trong thời gian nhanh nhất rời đi, nhưng hiện tại…… Đi nơi nào…… Trừ phi là rời khỏi thế giới này, nói cách khác, mặc kệ trốn đến nơi nào, Tổng Tài đại nhân đều có thể tìm được cậu……
Rối rắm sao?…… Đúng vậy, Diệp An Thần cảm thấy, cậu từ đầu đến cuối đều không có nghiêm túc tự hỏi, ngay cả khi mới vừa xuyên đến đây cậu đều không có tự hỏi chính mình sau này như thế nào.
Hơi hơi giật giật, liền cảm giác được nơi trên cổ tay lành lạnh, hơi dời mắt, thấy chính một cái đồng hồ bạc. Rất đơn giản, lại cũng thực tinh xảo, nghĩ vừa rồi Tổng Tài đại nhân đeo lên tay cậu hẳn là cái này.
Mắt không khỏi nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay, lại nhìn kim đồng hồ đi một vòng lại một vòng, Diệp An Thần vẫn không có suy nghĩ cẩn thận hiện tại rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Đầu vẫn đau đau, hiển nhiên vừa rồi sốt còn chưa giảm, hơn nữa vừa rồi Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần cảm thấy, nói không chừng chính mình hiện tại so vừa bị bệnh còn nghiêm trọng hơn.
Đi giày vào, thời điểm cầm giày không khỏi sửng sốt, có điểm ngốc lăng lăng đem giày ngửi ngửi, hảo thúi!! Rốt cuộc đã đi vài lần, thúi như vậy cũng là bình thường a!
Nhưng là…… Vừa rồi chính mình nằm xuống hình như là Tổng Tài đại nhân tự mình cởi giày cho cậu đi!! Liền tính Tổng Tài đại nhân không có thói ở sạch nghiêm trọng, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có, nhưng là hiện tại…… Nhưng là…… Nhưng là…… Diệp An Thần cảm thấy cậu có loại cảm xúc muốn dùng sức vò đầu, hoặc là có xúc động đến muốn đâm đầu vào tường phải làm sao bây giờ?
Tổng Tài đại nhân là…… Thật sự coi trọng cậu đi! Đi!!
|
Chương 25
Thật vất vả mới đi được giày, thời điểm đứng còn không vững, dùng tay sờ trán, có điểm nóng, nhưng không giống như vừa rồi, đã khá hơn nhiều.
Chậm rãi đi tới cửa, hiện tại…… Hy vọng duy nhất chính là Tổng Tài đại nhân cùng nữ chính ở trên sân khấu mà nhất kiến chung tình, sau đó……Hết thảy đều trở lại bộ dáng ban đầu của tiểu thuyết.
Mở cửa ra, ngoài ý muốn chính là không hề có người, hành lang rộng lớn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện không rõ. Sửng sốt vài giây, Diệp An Thần liền bước ra cửa.
Đi vào hội trường, liền có thể nghe thấy tiếng dương cầm leng ka leng keng, thực đẹp. Diệp An Thần nghe thấy thanh âm kia, trước tiên liền ý thức được, đó là…… Nữ chính đang đàn dương cầm. Nữ chính lên sân khấu là khâu cuối cùng.
Nữ chính hẳn là mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu xanh lam, một đầu tóc uốn để ngang vai, đẹp giống như tinh linh. Yên lặng trong lòng nghĩ, tuy rằng đã quên mất trong tiểu thuyết miêu tả như thế nào, nhưng cơ bản Diệp An Thần vẫn nhớ rõ. Khi đi vào cánh gà, quả nhiên là nhìn thấy nữ chính.
Thực đẹp…… Ngày thường nữ chính cũng đã thực đẹp, như là thiên sứ, nhưng là hiện tại nữ chính một thân váy dài màu thủy lam, càng tăng thêm một phần vẻ đẹp quyến rũ, hoặc nói chính là mị hoặc của nữ chính. Quả nhiên là nữ chính trong tiểu thuyết a, trong tiểu thuyết nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân hẳn đây là cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau a, quả nhiên thực hoa lệ, thực quyến rũ, thực rung động lòng người.
Theo bàn tay nâng lên, âm nhạc kết thúc, cả hội trường liền tạm dừng vài giây, sau đó là tiếng vỗ tay vang trời. Nếu không có nhớ nhầm mà nói, hiện tại…… Khi nữ chính đi ngang qua bên người Tổng Tài đại nhân, không khỏi bị vấp vào chân váy, sau đó…… Bị Tổng Tài đại nhân đỡ một cái.
Nhất định sẽ, Tổng Tài đại nhân nhất định sẽ đỡ.
Nhìn nữ chính đối với thính phòng khom lưng, sau đó rời đi. Nhìn ở trong cánh gà, Tổng Tài đại nhân đã đứng ở đó, Diệp An Thần không khỏi ngừng hô hấp, liền xem hiện tại…… Sao?
Tổng Tài đại nhân như thấy Diệp An Thần, đối Diệp An Thần hơi mỉm cười, chỉ là hiện tại Diệp An Thần nào còn tâm tư đi chú ý cái kia. Chậm rãi, nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân càng ngày càng gần, năm bốn ba……
Diệp An Thần không khỏi trong lòng yên lặng mà đếm. Sẽ khôi phục, thấy nữ chính đẹp giống như yêu tinh, Tổng Tài đại nhân nhất định sẽ đỡ.
Hai…… Một……
Khi đếm đến số cuối cùng, thời điểm nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân sắp gặp thoáng qua, nữ chính quả nhiên không cẩn thận hướng phía Tổng Tài đại nhân mà ngã. Ở giây cuối cùng, Diệp An Thần vẫn tin tưởng vững chắc rằng Tổng Tài đại nhân sẽ đỡ, hết thảy đều sẽ trở lại nội dùng ban đầu.
Nhưng khi nữ chính hướng phía Đông Phương Tuyệt té xỉu, Đông Phương Tuyệt lại đi về phía trước một bước, lại sau đó…… Diệp An Thần giống như nghe thấy được "Rầm” một tiếng, liền thấy nữ chính ngã ở trên mặt đất, nhìn là đã cảm thấy đau a!
Chỉ là…… Tổng Tài đại nhân vẫn như cũ mà đi về phía trước, Diệp An Thần chỉ muốn nói, Tổng Tài đại nhân a! Cứ như vậy mà đem lão bà của anh để ngã trên đất thật sự tốt sao?
Hơn nữa…… Hết thảy đều sẽ không trở lại nội dung ban đầu sao? Thời điểm không có phát sinh xảy ra, Diệp An Thần vẫn luôn cảm thấy, nói không chừng còn có biện pháp làm nội dung trở lại quý đạo bình thường. Qua hôm nay, liền phát hiện, hiện tại phát sinh hết thảy đều xảy ra đúng thời điểm, nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân nhất định sẽ trở lại hình túi bạn đầu, chỉ là hiện tại……
Giống như hi vọng cuối cùng đều không có a! Nhìn Tổng Tài đại nhân đi đến trên bục, sau đó, quay đầu lại mỉm cười nhìn cậu một cái, liền bắt đầu diễn thuyết, chỉ là……Vì vừa rồi Tổng Tài đại nhân liếc mắt một cái, hiện tại, nữ chính ngã trên đất cũng quay đầu lại nhìn hắn một cái, chỉ là hai người cách rất xa khoảng cách, Diệp An Thần không có thấy rõ biểu tình trên mặt nữ chính.
“Thần……” Thời điểm Diệp An Thần nghĩ, may mắn nữ chính rốt cuộc đi rồi, lại nghe thấy được tiếng gọi quen thuộc. Liền tính là không quay đầu lại, Diệp An Thần cũng biết tiếng gọi này là của ai.
“Như thế nào lại ở chỗ này? Hậu trường không cho phép vào a!” Nữ chủ hơi nghịch ngợm nói, trên người vẫn mặc lễ phục biểu diễn màu thủy lam, cũng là, nếu trong một thời gian ngắn nữ chính nếu có thể đổi một bộ quần áo, Diệp An Thần liền bội phục nàng. “Ân ân……” Nghe xong nữ chính nói, Diệp An Thần chỉ là hừ hừ vài tiếng. Hướng phía sau, hướng Tổng Tài đại nhân mà nhìn.
“Đông Phương tổng giám đốc thật sự…… Thực chói mắt.” Khi Diệp An Thần hết sức chuyên chú nhìn Tổng Tài đại nhân, nữ chính lại một lần nữa mở miệng, mang theo một chút sùng bái, làm Diệp An Thần quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ chính cẩn thận mà nhìn.
Này lại là phát triển kiểu gì? Nữ chính hiện tại là sùng bái Tổng Tài đại nhân? Tiết tấu không đúng a! Thật sự không đúng a! Vì cái gì chỉ là trong thời gian một ngày, thế giới này cứ thích kiểm tra chỉ số thông minh của cậu? Vì cái gì? Nữ chính a, hiện tại người phát sốt chính là tôi không phải cô đi! Nhưng vì cái gì hiện tại có loại cảm xúc muốn sờ trán nữ chính?
“Làm sao vậy? Cảm thấy lời mình nói ra thực kinh ngạc sao?” Cảm giác được ánh mắt Diệp An Thần hơi nghi hoặc, nữ chính chỉ là hơi mỉm cười, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Tổng Tài đại nhân, hơi cong khóe miệng về sau còn nói thêm, “Giống người ưu tú giống như Đông Phương tổng giám đốc, thích mới là một việc thực bình thường đi, nếu không thích, kia mới kỳ quái a, hơn nữa……Mình còn cùng anh ấy còn…… Còn gặp qua vài lần.”
Nói xong, càng cúi đầu, có mặt có điểm hơi đỏ, nhưng thực mau sắc mặt lại có điểm tái nhợt: "Mình biết người có thân phận giống mình, mà hiện tại lại nói thích Đông Phương tổng giám đốc, quả thực chính là người si nói mộng, không biết lượng sức, thậm chí là có điểm liêm sỉ. Nhưng là…… Tình yêu có đôi khi chính là tình yêu! Không nhất định phải có được, mình chỉ muốn ở xa xa mà nhìn anh ấy vui là được. Nếu anh ấy cảm thấy mình chướng mắt, lại cảm thấy mình là một nữ nhân đê tiện, không biết xấu hổ chắc cũng là vì vậy."
Ngạch…… Nữ chính a, cô đây là muốn quậy kiểu gì a! Cô như vậy không ngừng làm thấp giá trị của mình, rốt cuộc muốn cậu trả lời như thế nào a!
"Minh không muốn cậu xem thường mình, cũng không muốn cậu……” Nói xong nữ chính thương tâm cúi đầu, trầm mặc thật lâu, mới lại ngẩng đầu, “Thần, chúng ta vẫn là bằng hữu đi!”
Diệp An Thần gật gật đầu, tuy rằng hiện tại Diệp An Thần càng muốn lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi…… Nguyên bản mình còn tưởng rằng, cậu sẽ khinh thường tình yêu của mình.” Được Diệp An Thần khẳng định, nữ chính đối với cậu hơi mỉm cười. Trong mắt có chút nước mắt, lại xứng với khuôn mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu, cực kỳ đẹp, nhưng hiện tại Diệp An Thần chỉ nghĩ làm sao để trốn.
Xin nữ chính, cô đừng cười a, vì cái gì cậu lại cảm thấy nữ chính cười thật khủng khiếp. Lại cảm thấy chính mình giống như rớt vào cái cảm giác gì a!
Thời điểm Diệp An Thần muốn trốn đi, lại nghe thấy tiếng vỗ tay vang trời, sau đó, liền thấy Tổng Tài đại nhân hướng phía bọn họ đi tới.
“Như thế nào lại đi tới đây?” Tổng Tài đại nhân còn không chờ tới bên người Diệp An Thần, cũng mở miệng trước, Diệp An Thần còn chưa có kịp trả lời câu hỏi của Tổng Tài đại nhân, Tổng Tài đại nhân đã dùng tay sờ lên trán cậu.
"Hình như có điểm nóng.” Đông Phương Tuyệt cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay, vẫn như cũ nhíu nhíu mày nói, “Trở về nghỉ ngơi trong chốc lát đi!”
Nói xong liền nắm tay Diệp An Thần, muốn mang theo Diệp An Thần trở lại phòng nghỉ.
Chỉ là…… Tổng Tài đại nhân, anh là thật sự không có thấy nữ chính sao? Nữ chính còn ở cạnh anh, vì cái gì anh một cái liếc mất đều không cho? Như vậy thật sự tốt sao? Liền tính anh hiện tại không thích thượng người ta, liền tính hiện tại nàng còn không biết có thể hay không biến thành người anh độc sủng, nhưng nàng vẫn là nữ chính a! Anh cứ làm lơ nàng như vậy thật sự tốt sao? Tốt sao? Tốt sao…………??
Diệp An Thần trong lòng gian không ngừng phun tào, bất quá hiển nhiên nữ chính không phải loại có thể chịu đựng cảm giác người khác bỏ qua mình.
Vì thế khi mới đi được hai bước, nữ chính liền chắn trước mặt hai người.
"Anh còn nhớ rõ tôi không? Tôi chính là người lần trước mượn tiền anh, tuy rằng anh nói…… Nhưng tôi vẫn muốn đem tiền trả cho anh. Dù sao, tiền cũng là anh cho tôi mượn.” Nữ chính ngửa đầu, vẻ mặt đầy ngạo khí, nhưng trong ngạo khí mang theo chút nhu nhược, cái loại khí chất này, Diệp An Thần biết, ở trong tiểu thuyết bạn đầu, Tổng Tài đại nhân nhất định chịu không nổi, mà yêu, cũng chính là vì biểu tình như thế của nữ chính.
Hiện tại…… Không biết Tổng Tài đại nhân sẽ có phản ứng gì a, có thể hay không chính là hiện tại, Tổng Tài đại nhân mới yêu nữ chính? Quỳ gối dưới váy nữ chính?
|
Chương 26
Rất có khả năng…… Suy nghĩ một giây sau, Diệp An Thần cảm thấy khả năng như vậy vẫn là rất cao.
Nhưng ở giây tiếp theo, Tổng Tài đại nhân mở miệng, vẫn là như vậy: “Cút ngay!”
Đm. Nghe thấy Tổng Tài đại nhân lạnh nhạt phun ra hai chữ kia, Diệp An Thần vẫn nhịn không được muốn chửi đổng, nghĩ đến thân phận hiện tại, sau đó nắm vai Tổng Tài đại nhân mà lắc, Tổng Tài đại nhân a…… Anh rốt cuộc là bị làm sao? Trước mặt anh chính là nữ chính a! Là nữ chính a! Đối mặt nữ chính anh thái độ như vậy a! Anh còn muốn cưới người ta không! A…… A!
"Anh…… Tôi biết ở trong mắt anh, năm trăm kia không xem là tiền, nhưng là…… Tôi có nguyên tắc của tôi, nếu vay tiền thì tôi nhâts định sẽ trật lại anh, vì vậy tiền này là tôi trả anh.” Đối mặt với lời nói lạnh lùng của Tổng Tài đại nhân, nữ chính càng kiên định cùng cao ngạo, mang theo một chút lạnh lùng mà nói.
Trong nháy mắt biến thành mỹ nữ băng sơn a! Đây là tiếng lòng của Diệp An Thần.
“Cút ngay.” Này…… Là tiếng của Đông Phương Tuyệt.
“Anh……” Cuối cùng là tiếng tức giận của nữ chính.
Sau đó…… Tổng Tài đại nhân nắm tay Diệp An Thần, vòng qua nữ chính…… Đi. Chỉ để lại nữ chính vẫn như cũ đứng tại chỗ…… Đã có điểm ngốc là Diệp An Thần.
Bọn họ đi sảng khoái như vậy……Tốt sao? Tuy rằng muốn quay đầu lại nhìn nữ chính, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tuy rằng rất muốn đối Tổng Tài đại nhân hỏi như suy nghịch vừa rồi của cậu, nhưng vẫn nhịn xuống.
Nha…… Tổng Tài đại nhân cùng nữ chính không phải là diễn đi! Nếu là cái dạng này mà nói…… Chính mình xuyên qua quyển tiểu thuyết kia? Ngay từ đầu liền vỡ a, ngạch…… Giống như không đúng a…… Hiện tại…… Rõ ràng tiểu thuyết mới bắt đầu a!
Nhưng…… Hiện tại Tổng Tài đại nhân hình như là coi trọng cậu, nữ chính xuất hiện quá sớm, hơn nữa bị Tổng Tài đại nhân chán ghét làm xao đây?
Nghe nói, nữ chính là một loại sinh vật không dễ dàng từ bỏ. Chỉ thấy nữ chính chắn ở trước mặt Đông Phương Tuyệt, là chắn, đôi tay mở ra che trước mặt Đông Phương Tuyệt.
Trong tay cầm mấy tờ Mao gia (1) màu đỏ, một ném lên người Tổng Tài đại nhân. Diệp An Thần đứng sau Tổng Tài đại nhân, trơ mắt nhìn mấy tờ Mao gia quét qua ngực Tổng Tài đại nhân, có mấy tờ thậm chí còn duyên dáng quét qua mặt Tổng Tài đại nhân, sau lại duyên dáng như là cánh hoa nhỏ bay xuống, an tĩnh nằm trên mặt đất. Mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy tờ tiềntrên mặt đất. Đương nhiên, hiện tại Diệp An Thần không phải là muốn nhặt.
(1) Tờ Mao gia: Đồng tiền mệnh giá 100 NDT của Tung Của, bên trên là mặt bác Mao Trạch Đông.
Mà là…… Nữ chính tìm đường chết như vậy, Diệp An Thần đã vô pháp nhìn thẳng. Tuy rằng, nói là làm như vậy sẽ khiến cho Tổng Tài đại nhân chú ý, nhưng là, nữ chính a! Cô có nhầm hay không a, nếu là muốn biểu hiện kiêu ngạo của cô, biểu hiện cô không sợ cường quyền. Nhưng là thời điểm này không nên xoát độ thiện cảm của Tổng Tài đại nhân sao? Ngài làm như vậy để xoát giá trị phản cảm thật sự không có vấn đề sao?
Không nói đến hiện tại Tổng Tài đại nhân đối với cô là có ý gì, liền nói đến hành vi hiện tại của cô…… Thiệt tình là đi tìm đường chết a. Tuy rằng cùng Tổng Tài đại nhân ở chung không phải lâu, nhưng là…… Diệp An Thần vẫn là cảm thấy…… Nữ chính…… Hẳn là không diễn đi! Thật sự đi! Hiện tại nữ chính này…… Tổng Tài đại nhân có thể để nàng tồn tại chính là chân ái đi!
Quả nhiên, ở nữ chính tiêu sái ném xong tiền giấy, độ ấm bên người tổng giám đốc đã giảm xuống dưới 0 độ, nguyên bản không thể nhìn thẳng nữ chính rốt cuộc cũng rơi vào nữ chính, nhưng là……
"Được.” Lại nói ra một chữ, Đông Phương Tuyệt liền kéo Diệp An Thần rời đi. Hắn không đánh nữ nhân, nhưng là, nếu nữ nhân này muốn khiến hắn chú ý, như vậy, hắn sẽ “Chú ý”. Chỉ là “Chú ý” này không biết nàng thừa nhận được không.
Mà nữ chính thời điểm Đông Phương Tuyệt nhìn về phía nàng một chút, ngón tay có điểm hơi run, nhưng thực nhan liền nắm tay lại. Tiến lên, đuổi theo Đông Phương Tuyệt. Giống như khó có được cơ hội, hôm nay bỏ lỡ, không biết còn phải chờ tới khi nào, lúc này đây…… Nhất định phải…… Nhất định phải ở trước mặt Đông Phương Tuyệt nắm lấy cơ hội, làm hắn nhớ kỹ chính mình, ít nhất, phải nhớ kỹ tên mình.
“Đứng lại!” Lại một lần nưac chắn trước mặt Đông Phương Tuyệt, chỉ vào tiền trên mặt đất, tức giận nói, "Anh đây là có ý gì.”
Dừng một chút, thấy Đông Phương Tuyệt cau mày, nhưng vẫn như cũ không trả lời, nữ chính lại nói tiếp: "Tôi biết anh không để bụng từng này tiền, nhưng cũng không bảo anh có thể đạp lên tiền của tôi rời đi.”
Nữ chính chắn trước mặt Tổng Tài đại nhân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Diệp An Thần nhìn theo ánh mắt nữ chính nhìn xuống, khi thấy trên đất là mấy tờ Mao gia màu đỏ, chính xác là bị dẫm ở dưới chân Tổng Tài đại nhân, hơn nữa……
Diệp An Thần chậm rãi di chân, đang nhìn nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân liếc mắt về sau, ở chậm rãi di một chút, dưới chân cậu cũng có một tờ a! TUT
Chỉ là…… Nữ chính a! Ngài yêu cầu như vậy có phải quá cao hay không, lúc trước……Chính cô nói phải trả tiền, là cô đem tiền tiêu sái ném đầy đất, hiện tại lại yêu cầu bọn họ không thể dẫm……
Tuy rằng trên mặt đất chỉ có năm tờ, nhưng…… Nơi này tiền rơi đầy đất, nếu không đi đường vòng, thì chính là phải dẫm lên tiền mà đi, mà hai cái này, hiển nhiên Tổng Tài đại nhân sẽ không làm, cho nên…… Nữ chính a! Cô hiện tại là không tìm lời mà nói sao? Chỉ là, cô ở trước mặt Tổng Tài đại nhân vô cớ gây rối thật sự tốt sao?
Cô có biết hay không, cô hiện tại…… Vẫn đang xoát giá trị phản cảm a!
Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa nhìn nữ nhân trước mắt một cái, kiên nhẫn của hắn kiên nhẫn sâp hết rồi, vừa định giơ tay gọi bảo tiêu lại, ở phía sau hắn, Diệp An Thần lại mở miệng, “Cái kia…… Tiền……Tôi sẽ giúp anh ấy nhặt, nếu không cô liền……” Đi trước đi!
Tuy rằng mười phần không muốn nói, nhưng, cuối cùng vẫn nhịn không được a! Khi thấy nữ chính tiếp tục ở trước mắt ngươi tìm đường chết, ngươi phải làm sao bây giờ? Nếu là trước đây mà nói, Diệp An Thần nhất định sẽ trả lời, cậu trước tiên sẽ rời đi, nếu không được, cậu sẽ vẫn luôn bảo trì trầm mặc.
Nhưng là, khi thật sự đối mặt với chuyện như vậy, thật sự không thể nhẫn a! Liền tính nói xong những lời này, Tổng Tài đại nhân cùng nữ chính ánh mắt đều dừng trên người cậu, cậu liền hối hận, nhưng là nói, cũng đã không thể thu về.
Tự động xem nhẹ ánh mắt hai người, Diệp An Thần tức khắc cảm thấy, chính mình giống như cũng bị nữ chính lây bệnh, bắt đầu tìm đường chết làm sao bây giờ!
Hơi rụt vai, lại cảm thấy ánh mắt Tổng Tài đại nhân thật sự là khủng khiếp a, ô ô……Cậu sắp bị đông chết. Hơn nữa, nữ chính a, ánh mắt đó của cô là cái gì, trong đó có cảm kích, thật sự không phải cậu nhìn nhầm sao? Thật sự không phải đâu!! Cậu thật sự không có ý khác a, cậu chỉ là không nghĩ tại sao lại đứng ở chỗ này, chỉ là không nghĩ nữ chính lại muốn chết, chỉ là không nghĩ…… Ô ô……
Cậu có thể nói cậu vô tội sao?
Tuy rằng Diệp An Thần vừa nói tiền trên đất cậu sẽ nhặt, chỉ nghĩ là nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân đều không để ý lời kia.
Tổng Tài đại nhân một phen đem Diệp An Thần kéo đến bên người chính mình, mà nữ chính cũng chỉ vào Đông Phương Tuyệt nói: “Thần mình biết cậu muốn giúp mình, nhưng là…… Mình chỉ nghĩ muốn để người này biết, mình Bạch Mộng Tuyết nói ra sẽ nhất định làm, mượn tiền sẽ nhất định trả. Liền tính anh ta không hiếm lạ, lấy về lập tức đốt cũng được, tiền mình còn, nhưng là anh ta ở trước sự mặt mình dẫm lên tiền của mình là ý gì?”
Nữ chính nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, làm Diệp An Thần lại một lần nữa cảm nhận đượ mạch não của nữ chính. Chỉ là, hơi ngẩng đầu, Tổng Tài đại nhân ngươi có thể hay không đừng nắm chặt như vậy, rất đau a!
Nhìn bàn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tổng Tài đại nhân…… Ngạch…… Một màu đen a!
Nữ chính ở một bên còn phát biểu thao thao bất tuyệt, mà Tổng Tài đại nhân sắc mặt càng ngày càng đen, Diệp An Thần hiện tại nghĩ đến chính là, nữ chính quả nhiên muốn chết a!
Sau đó, khi Diệp An Thần cho rằng Tổng Tài đại nhân sẽ nghe hết, Tổng Tài đại nhân nâng tay, sau đó, có hai bảo tiêu mặc vest đen, mang kính râm màu đen? Xuất hiện ở trước mặt ba người.
Tổng Tài đại nhân không nói gì, chỉ là chán ghét nhìn nữ chính một cái, thời điểm Diệp An Thần còn đang suy nghĩ Tổng Tài đại nhân đây là có ý tứ gì, kia hai bảo tiêu đã hiểu ý Tổng Tài đại nhân, đi tới trước mặt nữ chính, trong đó có một bảo tiêu còn thực lịch sự đối nữ chính cúi chào, nói: “Tiểu thư, thỉnh cô lập tức rời đi.”
Sau đó…… Vừa mới nói xong, nữ chính lại một lần nữa nổi bão.
“Ngươi……” Thời điểm nữ chính vừa định nói, vừa mới nói một chữ, bảo tiêu liền mở miệng đánh gãy lời nàng: “Nếu tiểu thư không phối hợp…… Chúng ta chỉ có thể áp dụng cách của chính chúng ta.”
Nhìn tuy là rất lễ phép, chỉ là……
Diệp An Thần yên lặng mà đem thân mình hướng bên người Đông Phương Tuyệt nhích lại gần, trong lòng yên lặng mà cho bảo tiêu đại ca ba mươi hai like a!!
|
Chương 27
Hiển nhiên nữ chính không nghĩ đi, lại nhìn hai người bảo tiêu một cái, lại nhìn Diệp An Thần, nữ chính ánh mắt liền không rời đi, chỉ là có điểm u oán kêu một tiếng: "Thần......"
Lời đó bên trong rung động đến tâm can nhưng Diệp An Thần nghe không ra, chỉ là rõ ràng có thể cảm giác được, ở nữ chính gọi xong một tiếng này, nhiệt độ bên người Tổng Tài đại nhân rõ ràng lại một lần nữa giảm xuống vài độ.
Sau đó, thời điểm nữ chính muốn tiến lên nói gì đó. Hai bảo tiêu rốt cuộc tiến lên, không hề cùng nữ chủ nhiềư lời, vươn tay, kéo nữ chính rời đi.
"Buông ta ra, các ngươi tại sao lại có thể đối với ta như vậy." Nữ chính dùng sức thoát khỏi tay hai người kia, nhưng thân mình nhỏ yếu làm sao có thể tách khỏi tay hai người bảo tiêu cao lớn. Vì thế, khi quay đầu lại, dùng cặp mắt vô tội nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, thấy Đông Phương Tuyệt căn bản là không có ý thả nàng ra, liền dùng ánh mắt kia nhìn Diệp An Thần.
"Thần......" Ở lần gọi tên Diệp An Thần, vẫn như cũ là rung động đến tâm can, làm Diệp An Thần nổi da gà rớt đầy đất, sau đó ở Diệp An Thần còn chưa phản ứng, Diệp An Thần đã bị Đông Phương tuyệt kéo đi. Sao lại cảm thấy cảnh tượng như vậy rất quen thuộc a!!
Nhìn nhìn nữ chính bị kéo đi, Diệp An Thần đang nhìn thấy nữ chính nhìn qua liền sợ tới mức lập tức quay đầu lại, chỉ là thời điểm quay đầu lại, lại thấy đôi mắt màu xanh nước của Tổng Tài đại nhân, trong nháy mắt liền lạnh băng đem Diệp An Thần đông lạnh đến rụt vai.
Ô ô...... Tổng Tài đại nhân dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn cậu là muốn làm gì? Cậu...... Không có làm cái gì đi!
"Cậu cùng nữ nhân kia là quan hệ như thế nào." Diệp An Thần trong lòng dùng sức nghĩ tại sao Tổng Tài đại nhân lại hỏi như vậy, nghĩ đến nỗi tế bào não nhiều ít cũng đã chết một chút, Tổng Tài đại nhân rốt cuộc mở miệng cứu cậu??
Chỉ là...... Vì cái gì Tổng Tài đại nhân hỏi một vấn đề, cậu có điểm nghe không rõ?
"Không có quan hệ gì a!" Phản ứng rất lâu, Diệp An Thần mới nhỏ giọng nói, nhưng trái tim không khỏi chột dạ là chuyện như nào?
"Diệp An Thần......" Đông Phương Từ nhìn người trước mặt mình thật lâu, nhìn Diệp An Thần ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, trong đôi mắt chỉ có ảnh ngược của hắn.
Thực mê người...... Vì thế, Đông Phương Tuyệt cúi đầu, dưới ánh mắt không thể tin của Diệp An Thần, mà hôn lên môi Diệp An Thần, không giống như lần trước chỉ là chuồn chuồn lướt. Lúc này, thời điểm hôn lên, Đông Phương Tuyệt bá đạo cạy miệng Diệp An Thần ra, ở trong miệng Diệp An Thần mà công chiếm.
Khi kinh ngạc ngay từ đầu qua đi, cảm nhận được Đông Phương Tuyệt bá đạo cường hôn, liền tính hiện tại đầu óc có điểm đau, Diệp An Thần vẫn phản ứng theo bản năng.
Duỗi tay đẩy lên người Đông Phương tuyệt, chỉ là vừa mới động thủ, đôi tay bị Đông Phương Từ dùng một tay hoàn toàn giữ lại, muốn lùi về phía sau, Đông Phương Tuyệt cũng dùng tay giữ gáy cậu, làm nụ hôn càng thêm sâu, thân bị bắt dựa vào vách tường, Diệp An Thần cảm thấy cậu vừa mới đỡ sốt lại bắt đầu tăng trở lại.
Không thể thở......
Đây là cảm giác Diệp An Thần hiện tại rõ ràng nhất, liền tính...... Đông Phương Tuyệt hiện tại đã buông cậu ra. Cậu vẫn lại duy trì bộ dáng vừa rồi. Hai cái hôn trước, Diệp An Thần có thể lừa chính mình nhất định là cậu phát sốt đến hôn mê, nhưng hiện tại...... Lại muốn như thế nào đối chính mình giải thích?
Đông Phương Tuyệt nâng tay, lau đi sợi chỉ bạc (1) ở khoé miệng Diệp An Thần, lại tới gần, cúi người, dùng trán đụng vào trán Diệp An Thần, nhìn Diệp An Thần có điểm mờ mịt, chậm rãi, hơi thở hai người giống như đều cùng một nhịp, Đông Phương Tuyệt nhắm mắt, hắn thích loại cảm giác này, khi mở mắt, trong mắt đã không còn lạnh băng.
(1) Sợi chỉ bạc: Là nước bọt đó mấy chế (^_^)
Chỉ là trong bá đạo lại có sự sủng nịch: "Diệp An Thần, em là của tôi, người em yêu, cũng chỉ có thể là tôi."
Bên tai nghe Tổng Tài đại nhân nói, giương mắt, nhìn sâu vào đôi mắt của Tổng Tài đại nhân. Trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chứa gì đó......
Cúi đầu, cảm giác được Tổng Tài đại nhân rời đi, sau đó, đó là dắt tay cậu đi về phía trước, Diệp An Thần hiện tại không biết chính mình là có cảm giác gì, luôn có một loại cảm giác muốn chạy trốn, rồi lại có cảm giác sẽ trốn không thoát.
Nam chính sở dĩ gọi là nam chính, là bởi vì nam chính hấp dẫn mọi người. Ở trong tiểu thuyết, có lẽ nữ chính có thể thuần ngốc, nhưng là nam chính lại cần thiết là hoàn mỹ, mặc kệ là "Hoàn mỹ" như thế nào, nhưng nam chính đều cần thiết nhất là hấp dẫn người. Hắn...... Ngay từ đầu liền là sự tồn tại đặc thù nhất.
Mà Đông Phương Tuyệt...... Diệp An Thần biết ở trong tiểu thuyết, hắn thật sự là hoàn mỹ, hắn có tất cả những thứ mà nữ giới ảo tưởng, nhưng là......
Diệp An Thần không rõ, vì cái gì...... Người hoàn mĩ như vậy sẽ coi trọng cậu? Nữ chính thì sao? Tuy rằng nữ chính trong tiêủ thuyết cùng nữ chính hiện tại có điểm khác, nhưng là......Thái độ Đông Phương Tuyệt đối nữ chính cũng kém cũng quá nhiều!
Thở ra một hơi, Diệp An Thần vẫn không hỏi "Anh rốt cuộc có phải thích tôi hay không." Những lời này, hiện tại rõ ràng có thể, Diệp An Thần lại cảm thấy đó là chuyện phiền toái nhất, hiện tại là nên im lặng.
"Tôi sẽ cho em thời gian để chậm rãi yêu tôi, nhưng là...... Không cần nghĩ cách thoát khỏi bên tôi, tôi nói rồi...... Trừ phi có một ngày em thật sự có thể tìm được một nơi tôi tìm không ra, nói cách khác......" Đi phía trước Đông Phương Tuyệt đột nhiên xoay người đối mặt Diệp An Thần.
Mà Diệp An Thần lại vẫn là đi về phía trước......
"Rầm......" Diệp An Thần cảm giác được bụi trên mặt đất bay vào không khí, thân mình bị một người ôm vào trong ngực, nhưng chấn động vừa rồi làm đầu óc có điểm phát sốt không phục hồi tinh thần lại, khi thấy rõ người trước mắt, Diệp An Thần chỉ có thể nói...... Hết thảy đều tới quá đột ngột, căn bản là chưa cho cậu thời gian suy nghĩ.
"Anh...... Không có việc gì đi!" Nhìn năm sáu bậc cầu thang, đang nhìn Tổng Tài đại nhân bị đè ở dưới chính mình, Diệp An Thần lần đầu tiên cảm thấy, cái tật xấu không cẩn thân này nhất định phải sửa a!
Chỉ là hiện tại...... Diệp An Thần không thể nào xuống tay, lại một lần nữa liếc mắt đến độ cao khi ngã lại nghĩ tới cân nặng của mình, ô ô...... Tổng Tài đại nhân sẽ không bị cậu đè hỏng rồi đi!
Dùng tay muốn ngồi dậy, chỉ là trên chân lại truyền đến cảm giác đau, quay đầu lại nhìn chân mình một cái, không phải vừa rồi ngã mà trẹo chân đi! Tại sao lại cẩu huyết như vậy a! Cái này không phải phúc lợi của nữ chính sao? Vì cái gì lại xuất hiện trên người cậu?
"Còn muốn ở trên người tôi bao lâu? Đi cũng không biết nhìn sao?" Bị Diệp An Thần đè ở dưới thân Đông Phương tuyệt rốt cuộc vẫn mở miệng nói, buông tay Diệp An Thần ra, vặn vặn người lại dùng tay xoa vai.
Chậm rãi ngồi dậy nhìn Đông Phương Tuyệt, thấy Tổng Tài đại nhân đang xoa vai, Diệp An Thần liền sợ hãi, sẽ không thật sự đem tổng giám đốc đại nhân đè hỏng rồi đi......
"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Cảm nhận được ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt dừng xoa vai hỏi.
"Cái kia...... Rất đau sao?" Diệp An Thần trong lòng giãy giụa một chút, vẫn thật cẩn thận hỏi.
"Em nói đi? Đây chính là sàn nhà!" Nói xong, Đông Phương Tuyệt còn ở trên sàn nhà gõ hai cái.
Diệp An Thần ngje âm thanh kia, hơi rụt, này không phải cảm giác giống như...... Rất đau, cậu mới có thể hỏi một câu sao. Nếu là đem tổng giám đốc đại nhân đè hỏng, cậu bù không được a!
|
Chương 28
Bất quá, hiển nhiên Diệp An Thần không có cân nặng khổng lồ như vậy, Đông Phương Tuyệt xoa xoa bả vai liền đứng lên.
“Còn ngồi dưới đất làm gì, không biết chính mình hiện tại còn phát sốt sao?” Ngoài miệng nói, Đông Phương Tuyệt lại vươn tay kéo Diệp An Thần để cậu đứng lên.
Nhìn tay ở trước mặt chính mình, Diệp An Thần do dự một chút nhưng vẫn duỗi tay nắm lấy tay Tổng Tài đại nhân, không biết có phải vừa rồi hôn hay không…… Diệp An Thần lại cảm thấy giống như…… Chỉ là kéo tay mà thôi, lại sẽ làm tim đập có ảo giác nhanh hơn.
Chỉ là khi Diệp An Thần đứng lên trong nháy mắt liền cảm giác được đau đớn.
“Làm sao vậy?” Thấy Diệp An Thần nhíu mày, Đông Phương Tuyệt vội đỡ Diệp An Thần hỏi.
Diệp An Thần nhìn chân mình, hơi dùng sức, lại là một cảm giác đau đớn truyền đến, nhíu nhíu mày mới ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc hình như hiện tại đang ôm cậu, ngạch…… Hảo không phải giống như, hiện tại chính mình ở trong lòng Đông Phương Tuyệt: “Chân hình như là bị trẹo.”
Nói xong, Diệp An Thần liền quyết định bắt đầu làm đà điểu, mất mặt a, một đại lão gia cư nhiên còn sẽ trẹo chân, đây là vì cái gì a!!
Nghe Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt nhíu nhíu mày, ngồi xổm xuống, quả nhiên ở một bên chân có điểm sưng, ngồi xổm xuống hơi chạm, cảm giác được cậu hơi rụt chân lại, Đông Phương Tuyệt mới ngẩng đầu: “Rất đau sao?”
Diệp An Thần gật gật đầu, vừa rồi chưa cảm thấy, hiện tại toàn bộ lực chú ý đều ở trên chân, vừa rồi bởi vì Tổng Tài đại nhân chạm vào, dù sao Diệp An Thần cảm thấy hiện tại chân càng đau.
Có điểm nước mắt lưng tròng nhìn Tổng Tài đại nhân, ô ô…… Thật sự rất đau a! Khó chịu giật giật chân, lại vì trên chân đau, càng thêm đau, liền khi Diệp An Thần muốn che lại nơi bị đau, nháy mắt lại bị bế lên.
Ngạch…… Sao lại thế này? Hướng bên cạnh nhìn nhìn…… Ô ô…… Tổng Tài đại nhân anh lại là muốn làm cái gì?
"Để em xuống.” Giật giật thân, lại không cẩn thận động đến chân bị đau, càng đau Diệp An Thần liền hút khí lạnh, đau quá a, nguyên bản muốn rơi lệ a.
“Còn lộn xộn, nếu biết đau liền ngoan ngoãn.” Đông Phương tuyệt đem người trong lòng mình nhanh chóng ôm đến cửa.
Đây là muốn đi đâu? Nhìn Tổng Tài đại nhân đi về phía trước, Diệp An Thần trong nháy mắt sợ ngây người, nghi hoặc nhìn về phía người đem mình ôm vào trong ngực Tổng Tài đại nhân, chớp chớp mắt, “Chúng ta…… Là đi……”
“Bệnh viện.” Diệp An Thần mới hỏi ra, Đông Phương Tuyệt cũng đã trả lời Diệp An Thần.
Y, bệnh viện? Nghe thấy cái từ này, Diệp An Thần trong nháy mắt ngây người, vì cái gì lại muốn đi bệnh viện a, hôm nay cậu cùng bệnh viện có duyên sao? Vì cái gì một ngày, Tổng Tài đại nhân đã hai lần muốn đưa cậu đi bệnh viện? “Trường học không phải có phòng y tế sao? Chúng ta vẫn là đi phòng y tế đi!” Ở thời điểm ra khỏi môn, Diệp An Thần nói.
Cậu không muốn đi bệnh viện a! Hơn nữa trường học thật sự có phòng y tế a, hơn nữa phòng y tế quý tộc, luôn phục vụ 24 giờ, thiết bị đầy đủ a! Có thể so với bệnh viện loại nhỏ a!
Mà Đông Phương tuyệt chỉ là nhìn Diệp An Thần một cái, về sau liền không màng Diệp An Thần, tiếp tục đi về phía trước. Đây là…… Có ý gì? Là đồng ý? Hay là không đồng ý?
Chỉ là vấn đề này, Diệp An Thần không có rối rắm bao lâu lại bắt đầu rối rắm một cái vấn đề quan trọng khác. Khi đi ra ngoài, nhìn đoàn người bên ngoài cách đó không xa, Diệp An Thần trong nháy mắt mới phản ứng. Hiện tại cậu cùng Tổng Tài đại nhân…… Hình như là…… Công chúa ôm đi!
Công chúa ôm a! Σ ( ° △°|||) ︴
Này nếu là để người ta thấy……Cậu còn muốn sống ở trên đời hay không?
“Cái kia, Tuyệt, anh có thể để em cho hay không, em có thể tự đi.” Tuy rằng chóp mũi luôn có mùi hương của Tổng Tài đại nhân, hơn nữa bởi vì hiện tại là bị ôm, cho nên Diệp An Thần nghiêng đầu, mà Tổng Tài đại nhân đi trên đường, cho nên luôn cố ý vô tình cọ đến Tổng Tài đại nhân.
Nhưng hiện tại…… Ai còn quản nhiều như vậy? Hiện tại…… Cậu chỉ là không muốn để người ta thấy a! Mất mặt a, mất mặt a, sống lâu như vậy một đại nam nhân, hôm nay cư nhiên bị công chúa ôm, nếu truyền ra, về sau còn sẽ có em gái thích sao? Ô ô……
"Em là bị là trật chân! Còn muốn tự đi.” Đối với bộ dáng thẹn thùng của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt cảm thấy thực đáng yêu, đem người bế lên một chút, Đông Phương Tuyệt tiếp tục hướng xe mình đi đến.
“Ân? Cái kia, em có thể, nhảy đi a!” Diệp An Thần tràn đầy tin tưởng nói, nhưng Đông Phương Tuyệt lại vẫn không có đem cậu thả xuống.
"Em thật sự có thể tự nhảy đi, sức bật của em thực tốt.” Một lát sau, thấy Đông Phương Tuyệt vẫn không đem mình thả xuống, Diệp An Thần liền tiếp tục nói, tranh thủ Tổng Tài đại nhân có thể để cậu đi a, cậu thật sự không muốn bị Tổng Tài đại nhân công chúa ôm. Thật sự là quá tổn hại hình tượng.
“Tới rồi.” Lại một trận trầm mặc, thời điểm Diệp An Thần cảm thấy mình khuyên bảo hẳn là thất bại. Tổng Tài đại nhân thình lình nói một câu.
Tới rồi? Nghe Tổng Tài đại nhân nói, Diệp An Thần dừng một chút sau lập tức ngẩng đầu, thật nhanh a…… Tổng Tài đại nhân đây là đi thần tốc a! Nhưng là…… Diệp An Thần hiện tại chỉ nghĩ che mặt a, ô ô…… Chính mình cư nhiên cứ như vậy bị Tổng Tài đại nhân ôm một đường a, về sau rốt cuộc gả không ra…… Ô ô ô……
Mở cửa xe, Tổng Tài đại nhân đem Diệp An Thần thật cẩn thận để cậu ngồi vào trong xe, Diệp An Thần mới dám ngẩng đầu. Nhưng thời điểm ngẩng đầu mới nhớ, vừa rồi giống như có chỗ nào chính mình nghĩ sai rồi đi!
Khi Đông Phương Tuyệt khởi động xe, Diệp An Thần lại nhớ tới, vừa rồi không đi bệnh viện. Hướng bên cạnh nhìn cây cối lui về phía sau, Diệp An Thần nhận ra…… Cậu vẫn là từ bỏ giãy giụa đi! Không cần quên Tổng Tài đại nhân nói một không nói hai a!
Cúi đầu nhìn cái chân bị thương, liền tính không chạm vào cũng vẫn rất đau, nhìn Tổng Tài đại nhân đang lái xe ở bên cạnh, nghĩ lúc ấy ngã xuống đi phía trước…… Mặt hơi đỏ hồng. Bỏ qua bỏ qua, cậu hiện tại quan tâm cũng không phải là cái này, tuy rằng cái này thân mình rất nhỏ lại gầy, nhưng nói như thế nào cũng là một thân cao một mét bảy mấy của đàn ông, cân nặng cũng là thật.
“Nhìn tôi làm gì?” Diệp An Thần ngượng ngùng định hỏi, Tổng Tài đại nhân lại mở miệng trước.
“Ai nhìn anh……” Bị Tổng Tài đại nhân nhìn thấy tâm tư nhỏ của chính mình, Diệp An Thần có điểm không muốn nói, nhưng ngẫm lại cân nặng của chính mình, Diệp An Thần vẫn có điểm lo lắng, nếu Tổng Tài đại nhân thật sự bị chính mình đè hỏng rồi, cậu không chịu nổi trách nhiệm này a!
"Anh vừa rồi từ phía trên ngã xuống, anh không có việc gì sao?”
Đông Phương Tuyệt đang lái xe, quay qua nhìn Diệp An Thần một cái, sau đó vươn đến trước mặt Diệp An Thần, hướng môi Diệp An Thần hôn một cái mới nói: "Em cho rằng tôi như em? Chỉ là ngã một chút có thể trẹo chân?”
(Đậu, tổng giám đốc đại nhân, ngài đang lái xe chở vợ ngài a, đây là muốn đồng quy vu tận à)
A…… Ha hả…… Diệp An Thần vẫn duy trì bộ dáng vừa rồi, trong lòng khẽ cười lạnh hai tiếng, sau khi nghe Tổng Tài đại nhân nói xong liền cẩn thận xoay người, nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa!
Hôm nay Tổng Tài đại nhân tuyệt đối là bất thường! Bằng không vì cái gì hôm nay tổng đại nhân không có bình thường? Phong cách hoàn toàn mà nói. Tính cách chính là lưu manh a! Hôm nay, chính cậu cũng không biết bị hôn bảo nhiêu cái, cậu cũng đã lười đi đếm a!
(Anh ấy hôn bạn Thần nhà chúng ta 4 cái nhá)
Chẳng lẽ, Tổng Tài đại nhân còn có một người anh em sinh đôi cùng Tổng Tài đại nhân, nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản? Ha hả…… Đây là không có khả năng. Tuy rằng giống như Tổng Tài đại nhân có một đệ đệ, nhưng là…… Tuyệt đối không có khả năng trước mắt này.
Cho nên tất cả dấu hiệu đều cho thấy…… Chỉ có một kết quả, hít sâu một hơi, xoay người, đối mặt Tổng Tài đại nhân, lại trong lòng gian hít sâu một hơi sau mới đối với Tổng Tài đại nhân nói: “Đông Phương Tuyệt a! Anh có phải hay không cũng là xuyên qua?”
|