Trung Đội Trưởng Là Crush Của Tôi
|
|
Quốc Cường cau mày, quăng cuốn sách xuống, cắn răng chạy thật nhanh vào trong đó. Đến nơi, hắn bắt gặp cảnh tượng Cao Cường đang trèo lên cây, hai tay bấu chặt lấy thân cây, nét mặt tái xanh không chút máu, miệng không ngừng la hét xuống bên dưới: “Mày đi đi, tao có làm gì mày đâu mà mày cắn tao. Tha cho tao đi mà.”
Con chó lông vàng chân tay to như con cọp, mặt mày dữ tợn, gầm gừ đưa răng nanh ra, nhìn Cao Cường. Mỗi lần nó nhảy vồ lên phía trên muốn cắn Cao Cường là mỗi lần cậu la hét và nhích lên trên một tí.
Quốc Cường nhìn mặt đất ở xung quanh một tí, thật may tìm thấy được một khúc cây khô ở đằng xa. Hắn đi tới cầm khúc cây đó, nhặt hòn đá nhỏ bên cạnh ném trúng con chó khiến nó giận dữ thay đổi mục tiêu sang hắn. Cao Cường thấy cảnh trước mặt thì lại la hét lên: “Con chó đang nhắm cậu đó. Mau chạy đi!!”
Nhưng mặc cho Cao Cường la hét, Quốc Cường vẫn không run sợ, dáng đứng bình thản chờ con chó chạy tới. Lúc nó gần đến cậu, hắn dùng khúc cây trên tay đánh vào người nó mấy cái với lực đạo vừa khiến nó sợ. Nhưng con chó này bản chất hung tợn lại hiếu chiến, cho dù có bị đánh đau đến mức nào cũng không chịu bỏ cuộc. Quốc Cường cảm thấy chiêu này không thể tiếp tục, một phần là do hắn không muốn làm tổn thương loài vật không có tư duy này, cho nên liền nghĩ ra cách khác. Hắn dùng tốc độ ánh sáng moi lên một cục đất nhỏ, dùng khúc cây quơ quơ vừa ngăn chặn chó tiến công, vừa nhử nó há miệng ra táp khúc cây. Thừa cơ hội miệng nó mở ra, hắn ném cục đất vào trong họng nó. Con chó bị cục đất làm cho cảm thấy khó chịu. Lúc này mục tiêu của nó là làm sao để tống cái dị vật nhỏ kia ra khỏi người. Nó khọt khẹt, lăn qua lại lại trên đất, cố gắng hết sức.
Thấy con chó không còn muốn tấn công mình nữa, Cao Cường thật nhanh phóng xuống từ trên cây, không kịp suy nghĩ, chạy như bị ma rượt, kéo lấy Quốc Cường cũng chạy thoát khỏi nơi này.
Đợi chạy được một khoảng cách xa mà cậu nghĩ là an toàn, Cao Cường mới dừng lại, cúi người, đặt hai tay lên đầu gối thở hổn hển. Cậu nói trong hơi mòn: “Thật là, kinh dị. Tôi sợ phát khiếp.”
Quốc Cường cũng thở gấp do chạy nhanh, nhưng cũng không có quá khoa trương như Cao Cường. Hắn nhìn Cao Cường, không mấy hài lòng: “Tự chuốc lấy.”
“Cảm, cảm ơn cậu nhiều nhé.” Cậu vô cùng cảm kích.
“Trong mắt cậu tôi là người không đáng tin tưởng vậy à?”
Câu hỏi trực tiếp của Quốc Cường khiến Cao Cường áy náy. Rõ ràng là hắn không có lừa mình. Mình lại đi nghi ngờ hắn, rốt cục khi có chuyện hắn cũng là người đến giúp mình.
“Tôi…” Cao Cường không nói nên lời.
Mình muốn phủ nhận cái gì chứ?! Rõ ràng, rõ ràng là từ đầu tới giờ mình luôn có thành kiến với hắn mà.
Nhưng chuyện này chẳng phải đã khẳng định cho mình thấy rất rõ là hắn cũng tốt đó sao?
Quốc Cường không muốn nhìn Cao Cường bất động nữa, rời đi. Lúc hắn đi được mấy bước, Cao Cường mới nói: “Này. Tôi biết là khó có thể, nhưng chúng ta có thể làm bạn được không?”
Cái câu hỏi này khiến cho Quốc Cường dừng chân. Hắn im lặng trong vài giây, sau đó mới hồi âm: “Tại sao tôi phải làm bạn với cậu?”
Cao Cường ở sau lưng Quốc Cường mỉm cười đầy lạc quan: “Coi như là một hình phạt cho sai lầm ngày hôm nay của tôi.”
Quốc Cường không cố ý nhận ra được cậu ấy đang cười, bỏ lại một câu rồi mới rời đi: “Tôi nghĩ hình phạt đó không phải dành cho cậu, mà là cho tôi. Lại đi cứu tên ngốc còn tưởng mình hay như cậu.”
“Không, chúng ta đều sai. Tình bạn của chúng ta, chính là phần thưởng.” Cao Cường không biết lấy ở đâu ra mặt dày như vậy.
Quốc Cường không có hồi âm, Cao Cường đứng ở sau đưa hai tay áp ở bên miệng, nói to: “Vậy chúng ta chính thức trở thành bạn nhé!”
Quốc Cường vẫn đi về phía trước.
Buổi chiều hôm đó, Cao Cường luôn luôn tràn đầy năng lượng, nếu không cười giỡn thì là ngân nga một khúc hát tươi mới.
Trong giờ giải lao, cậu cầm chai nước mới đi lấy đi tới ngồi cạnh Quốc Cường, đưa cho hắn: “Uống đi cậu bạn.”
Quốc Cường vẻ mặt khó hiểu: “Cậu làm cái trò mèo gì vậy?”
“Mèo cái đầu cậu. Uống đi, tớ mới đi lấy về.”
“Tôi không có thói quen dùng chung đồ với người khác.”
“Khác gì chứ. Chẳng phải mình là bạn sao?” Cậu cười híp mắt: “Ơ, khoan đã, cậu vừa nói cái gì thế? Trò mèo à? Tớ cũng hay nói như vậy. Các cậu đang làm cái trò mèo gì vậy hả. hi hi. Chúng ta đúng là giống nhau, làm bạn cũng là đúng rồi. Này, cho tớ xin facebook cậu đi. À, còn nữa, cậu ở phòng nào?” Giờ phút này cậu so với đám nữ sinh muốn làm quen hắn chẳng khác tí nào, có khi còn dữ dội hơn.
“Cậu muốn cua tôi?”
Cái câu hỏi này khiến Cao Cường lập tức đỏ mặt phản ứng, giọng điệu thổi phồng lên: “Cua cái đầu cậu!!”
“Giỡn thôi. Không phải thì thôi làm gì mà nghiêm trọng vậy.”
Nhìn nét mặt bình thản của hắn Cao Cường quả thực hận muốn cắn hắn ngay bây giờ: “Cậu cũng biết giỡn?!”
Rốt cục vặn vẹo hồi lâu Cao Cường cũng kết bạn được với Quốc Cường, nhưng lại không biết được hắn ở phòng nào.
Tối hôm đó, đèn phòng ngủ theo giờ lại tắt hết đi. Cả trung tâm dần bị bóng đêm nuốt chửng. Trong phòng, mỗi người đều cầm điện thoại bấm, ánh sáng xanh phát ra chỉ chiếu rõ khuôn mặt của từng người. Cao Cường muốn đập banh cái điện thoại, mạng mẽo yếu quá, muốn vào xem hắn đăng những gì lên facebook cũng không được.
Lúc mọi người đã ngủ say, tiếng sáo ấy lại ngân nga lên. Là cậu ấy. Là bản sáo mình yêu cầu hôm trước. Cậu cảm thấy âm thanh giống như là đường mật rót vào tai của cậu.
Cậu nhắn ba chữ Chúc ngủ ngon, nhắn nút gửi, chờ đến khi nó được gửi đi hoàn tất cũng là dăm ba phút, sau đó cậu mới thả lỏng cơ thể theo điệu sáo, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thu hoạch lớn nhất và quan trọng nhất hôm nay: Làm bạn, hóa giải tư thù với trung đội trưởng xuất sắc.
|
Chương 7
Minh Thịnh nằm sắp trên giường bấm điện thoại, nhìn thấy Cao Cường đang loay hoay lục lọi khắp nơi, hỏi: “Cậu chuẩn bị tắm à?”
Cao Cường đáp: “Ừ. Tìm mãi không thấy chai dầu gội để đâu. Không lẽ có người ăn trộm?”
“Cậu tìm kĩ lại thử xem.”
“Tớ lục tung khắp nơi rồi.” Sau đó khuôn mặt cậu tràn đầy thất vọng lắc đầu: “Bởi mới nói đạo đức con người ngày càng đi xuống. Có chai dầu gội cũng ăn cắp cho được nữa. Đừng có nói tại sao mà con người ngày càng trở nên đề phòng đồng loại của mình.”
Vấn đề này thu hút sự chú ý của Minh Thịnh. Hắn bấm dừng video lại, ngồi lên nói chuyện: “Vậy, ý của cậu là, trong phòng mình có kẻ gian ư?”
Cao Cường không chắc chắn: “Tớ không biết. Hoặc là có ai đó lẻn vào phòng đánh cắp. Cái cửa phòng mình không khóa được.”
“Vậy thì có hai khả năng. Xem ra phải cẩn thận hơn nữa. Nhưng nếu đã dám lẻn vào rồi thì phải đánh cắp món gì đó quý giá hơn chỉ, như điện thoại hay tiền bạc chẳng hạn.”
“Cậu nghĩ có ai điên mà để mấy thứ đó lại trong phòng cho nó lấy? Chẳng phải cậu cũng luôn mang theo bên mình sao?” Cậu đi tới đầu giường của Minh Thịnh, nơi hắn để đồ, nói: “Thôi được rồi, dù sao cũng chỉ có một chai dầu gội không đáng bao nhiêu tiền, coi như là cúng cho nó. Của đi thay người vậy.” Cao Cường nói một tràng đạo lý quen thuộc đó, cầm chai dầu gội của Minh Thịnh lên: “Đầu đinh, cho tớ xin một ít dầu gội.” “Ừ, nhưng dùng ít thôi.”
“Biết rồi biết rồi, không ngờ cậu cũng thật keo kiệt với tớ.” Cao Cường cố tình nhấn mạnh hai từ keo kiệt, giọng điệu có chút khinh bỉ.
“Phải tiết kiệm từ cái nhỏ nhất chứ.”
Ngay lúc này, cánh cửa được kéo mở ra, Trung Hiếu xuất hiện cùng với chiếc khăn không ngừng vò vò trên đầu. Nhìn thấy bốn con mắt đang nhìn mình, hắn có chút ngạc nhiên và không hiểu: “Sao lại nhìn tớ như vậy? Có chuyện gì à?”
Cao Cường và Minh Thịnh cùng lúc hét lên: “Mau đóng cửa lại!!”
Phòng của bọn họ nằm gần nhà vệ sinh, cho nên chỉ cần mở cánh cửa ra là mùi vị đặc trưng lập tức tràn vào phòng khiến người ta không chịu nổi muốn chửi thề. Trung Hiếu kinh hãi thật nhanh đóng cửa lại. Giây tiếp theo, Cao Cường lập tức nhìn thấy vấn đề. Cậu đi tới, đoạt lấy chai dầu gội trên tay Trung Hiếu: “Đây là tên trộm thật sự.”
“Trộm gì chứ. Khi nãy không có cậu nên tớ mượn trước nói sao. Cậu còn không nhanh đi tắm đi, phòng tớ vừa tắm giờ đang trống. Chậm chạp một hồi lại chờ nữa.”
Cao Cường nén lại tư thù, cầm đồ lên phóng thật nhanh tới chỗ tắm. Chuyện quan trọng trong đây đó chính là canh phòng tắm. Chậm trễ một giây coi như phải chờ đợi thêm mười lăm hai mươi phút nữa. Kiểu chờ đợi này không hạnh phúc tí nào.
Tắm và gội đầu xong thật sảng khoái, cơ thể giống như giải phóng được một lượng lớn mệt mỏi, Cao Cường thật muốn ngân nga một khúc ca mà cậu yêu thích. Nhưng ở một nơi nhiều người như thế này, nếu cậu hát, không may có thể làm ảnh hưởng đến người khác, và hậu quả có thể là bị chửi. Cậu không muốn mình rơi vào tình trạng như thế.
Cao Cường cầm quần áo dơ cũng như chai dầu gội và sữa tắm đi ra ngoài trông bộ dáng mái tóc còn ướt nước, mảnh khăn vắt lên vai. Cậu nhìn thấy bên ngoài lúc này đã có rất nhiều người chờ đợi được tắm. Cậu còn đang thầm cảm ơn thầy giáo dạy quốc phòng của cậu đã cho lớp về sớm. Về sớm hơn các trung đội khác là một đặc ân, khi đó mình sẽ được tắm trước và khả năng phải chờ đợi thế này ít hơn, thêm nữa, nước sẽ rất mạnh. Cũng sẽ không nhọ đến độ đang gội đầu thì cúp nước.
|
Đột nhiên, trong đám người xa lạ đó nổi bật lên một khuôn mặt rất quen thuộc, rất đẹp đẽ, cho dù lẫn trong đám đông cũng sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện. Cậu tươi cười đi lại: “Cơn gió nào đã mang cậu đến đây thế?” Thật không nghĩ rằng một người có ngoại hình hoàn hảo như Quốc Cường sẽ xuất hiện ở nơi này, thật không phù hợp tí nào! Nhưng dù gì thì hắn cũng chính là điểm sáng của cái nhà vệ sinh tồi tệ này, của cái trung tâm huấn luyện xa xôi này.
Quốc Cường nhìn nụ cười thiện chí lại đơn giản đó, mặt không hiện lên tí cảm xúc gì khiến người khác khó phát hiện ra tâm tư. Thái độ im lặng của hắn khiến cho Cao Cường có chút lúng túng. Mình vừa hỏi một câu quá ngu ngốc sao?
Cậu cũng không lạ gì thái độ lạnh lùng của hắn nữa, hơn nữa hai người cũng đã là bạn của nhau cậu cũng không khách sáo, vỗ vỗ vai của Quốc Cường: “Thôi cậu tắm nhanh lên kẻo muộn giờ cơm nhé! Tớ đi trước đây.”
Cậu không nghĩ ngợi gì nữa, vui vẻ đi khỏi đây. Lúc cậu đi được mấy bước, đằng sau tiếng Quốc Cường phát ra khiến cậu dừng lại, ngoảnh đầu, trưng ra nụ cười tươi tắn: “Cậu gọi tớ?”
Quốc Cường nói: “Quần lót của cậu rơi.”
Âm thanh vừa to vừa rõ từng chữ một. Cao Cường thu hồi nụ cười, mặt đơ như tượng sáp, có chút không tin nổi nhìn theo hướng Quốc Cường chỉ. Một chiếc quần lót có hình dạng, màu sắc, kích cỡ rất quen thuộc nằm nổi bật dưới nền nhà tắm. Cậu nhìn xung quanh, những người có mặt trong đây cũng đang nhìn nó. Khuôn mặt của cậu chuyển sắc trong chớp mắt, từ trắng bệch sang đỏ gắt: “Hi, cậu bạn, cái đó, cái đó, chắc không phải, của tớ, đâu.” Cậu nhất thời trở nên lắp bắp, không giữ được thần thái bình thường.
Một người nào đó nói: “Tớ mới thấy nó rớt ra từ trong đống quần áo trên tay cậu mà.”
Một câu nói giống như một con dao đâm thật sâu vào trong cơ thể của cậu. Giờ phút này cậu chỉ muốn đào một cái lỗ, chui xuống đó, không muốn gặp mặt ai, ngoại trừ người giao cơm và nước cho cậu. Thật là xấu hổ quá đi mà.
Cậu tua ngược trí nhớ, thời gian quay vòng trở lại. Chẳng lẽ khi nãy lúc vỗ vai Quốc Cường mình vô tình làm rớt quần lót mà không hay ư? Cậu nhìn Quốc Cường. Hắn nhún nhún vai. Thế là cậu đi lại nhặt chiếc quần lên, không còn mặt mũi nhìn mặt mọi người ở đây, trước khi biến khỏi đây trong chớp mắt còn tặng cho Quốc Cường một cái đấm vào ngực với lực đạo khá mạnh.
Thật là ngượng chết đi mà! Rớt quần lót ở nơi đông người, lúc đó cậu không muốn nhận nó là của mình, nhưng ai cũng thấy rồi thì chối làm sao được. Hơn nữa, nếu cậu không nhặt lên, để nó nằm ở đó, sẽ càng lúc càng có nhiều người thấy hơn, như thế chẳng phải sẽ càng kì quặc hơn nữa sao? Mặc dù nghe có vẻ chỉ là một chuyện bình thường nhưng nó lại khiến rất người ta không kiềm được vô cùng xấu hổ.
Khi trở về phòng, cậu cố gắng giấu không để cho ai biết, nếu không sẽ bị bọn này chọc đến tự vẫn luôn. Đám bạn đó làm sao có thể bỏ qua cơ hội dìm bạn bè tốt như vậy chứ!
Tối đó, nước trong phòng hết, theo như phân công thì tới lượt cậu đi đổi. Thùng nước khá to và nặng, hơn nữa chỗ đi lấy cũng ở khá xa. Cậu ôm thùng nước ở phía trước, hơi khom lưng, từng bước chân nặng nề lếch đi về phòng. Đi được một quãng cậu lại bỏ nó xuống, nghỉ một tí rồi mới tiếp tục đi.
“Haizz, nặng quá vậy.” Cậu để thùng nước xuống, lắc lắc hai cánh tay đang mỏi, than thở.
“Có thùng nước cũng ôm không nổi.”
Tiếp theo cậu thấy được Quốc Cường một tay bỏ vào túi quần, một tay cầm chai nước đang lướt qua cậu.
“Ai không ôm nổi chứ!!??” Cậu vốn còn nhớ đến chuyện lúc chiều, giờ lại thêm câu nói khinh thường này của hắn, cậu không muốn lòng tự tôn của mình bị đả kích nặng nề như vậy: “Mở mắt to xem này.” Cậu gồng người ôm thùng nước lên. Lúc ôm được gân tay gân cổ gân chân cũng đã nổi xanh hết cả lên. Đi được vài bước, cậu thật sự chịu đựng sức nặng không nổi nữa, cộng thêm việc chưa kịp hết mỏi tay, cậu buông thùng nước xuống đất, thở phì phò.
|
Lúc cậu đang nhăn mặt thì trong tầm mắt của cậu, Cao Cường đi trở về phía cậu, cái thùng nước nặng trịch đã được nâng đỡ lên trên vai của hắn: “Cậu làm gì thế?”
“Phòng nào?”
“Không cần cậu giúp.” Cậu mạnh miệng: “Tớ có thể tự làm được.” Thế là cậu đứng lên, kiên quyết giành cái thùng trên vai của Quốc Cường lại.
Quốc Cường cắn răng: “Cậu còn làm loạn nữa đừng trách tôi ra tay nặng.” Lúc này Cao Cường mới dừng lại: “Cậu nghĩ làm vậy thì tôi sẽ tha lỗi cho cậu sao?”
Quốc Cường có chút mơ hồ: “Tha lỗi?”
“Cậu cũng thật nhanh quên.” Cậu nói tiếp, oán hận cùng tủi nhục giống như cá được lũ, tràn về: “Cậu không biết lúc đó tớ quê đến cỡ nào đâu. Còn nữa, có cần phải nói mấy từ đó to rõ như vậy không chứ!!”
Quốc Cường nhận ra chuyện mà cậu đang nhắc đến, không nghĩ tên này thế mà lại để bụng chuyện cỏn con đó. Hơn nữa, lại liên kết chuyện mình giúp cậu ta ôm thùng nước với chuyện đó. Mình làm gì có tâm tư như vậy.
“Tôi có lòng tốt báo cho cậu quần lót rơi, cậu còn nói?” Quốc Cường nói. Cao Cường thật muốn nhào tớ che miệng hắn lại: “Cậu còn cố tình nói lại mấy từ đó! Thật đáng ghét!!”
Đột nhiên Quốc Cường nhớ tới một chuyện: “Lúc đó cậu đánh vào ngực tôi là vì chuyện này?”
“Ừ, vì cậu khiến tôi không còn mặt mũi.”
Quốc Cường nhìn Cao Cường, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác lạ lẫm. Hắn nói tiếp: “Phòng nào?”
“Không.” Cao Cường từ chối: “Để tớ ôm, chứng minh cho cậu thấy tớ cũng có thể làm được loại chuyện cỏn con này.”
Quốc Cường bỏ thùng nước xuống, nhìn trực diện với Cao Cường: “Cậu cứng đầu quá.” Dừng lại một hồi, hắn nói tiếp: “Coi như là tôi lấy công chuộc tội chuyện hồi chiều.”
Cao Cường lúc này không còn tức giận hay bất kì điều gì tiêu cực nữa, cả người chỉ còn dư lại một chút ấm áp, một chút vui vẻ: “Được, nếu như cậu có lòng. Phòng E020.”
Quốc Cường nhìn dáng vẻ hiện tại của Cao Cường. Cậu ta lại có thể vì một lời nói dối mà trở nên vui vẻ như vậy? Cũng quá đơn giản rồi.
Quốc Cường đưa chai nước cho Cao Cường cầm, bê thùng nước đặt trên vai mình, rồi sau đó hai người sóng vai nhau mà đi.
Trên đường đi cậu nói với hắn rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười của Cao Cường, thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt trong suốt của Quốc Cường nhìn sang Cao Cường.
Đứng trước cửa phòng E020, Cao Cường nói: “Được rồi, rất cám ơn cậu.” Quốc Cường nhún nhún vai, không nói gì, quay lưng đi. Vừa đi được mấy bước, hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy được Cao Cường còn đứng ở chỗ cũ, vẫy tay tươi cười lộ ra chiếc răng khểnh trắng muốt.
Có ai nói với cậu ta, khi cậu ta cười như thế, bộ dáng sẽ rất đáng yêu hay không?
Quốc Cường, đột nhiên không còn ý thức gì nữa, để cho cảm xúc dẫn dắt, mỗi bước chân mỗi đến gần Cao Cường, bàn tay khẽ đưa ra mơn trớn gò má của Cao Cường, giây tiếp theo, nhẹ nhàng đặt môi mình lên trên môi của cậu ấy.
Trái đất tựa như ngừng quay. Chỉ có thế giới được tạo ra bởi sự kết nối giữa hai người bọn quay cuồng, quay cuồng đến điên loạn, điên loạn đến không màng gì nữa.
Chầm chầm quấn quýt lấy nhau.
|
|