Thầm Mến
|
|
Cậu có nên hỏi chút xem có ý gì, không phải là bạn bè, vậy là cái gì?
Sau khi được đưa về nhà, tắm táp xong xuôi, thụ bưng ly cà phê cuộn tròn trên sô pha yên lặng hối hận.
Cậu lấy điện thoại ra gõ gõ xóa xóa, sau đó tỉnh táo lại. Cậu vẫn không có dũng khí lớn như vậy, cuối cùng chỉ nhắn một câu, Về nhà chưa.
Nam thần trả lời rất nhanh, Về rồi.
Kỳ thật cảm giác bây giờ có hơi giống như lúc trước. Họ là bạn bè, cũng chẳng phải là bạn bè.
Điểm khác chính là nam thần hiển nhiên không tránh người ngàn dặm như lúc trước.
Cậu cảm nhận được dao động của nam thần, tiếp nhận, ngấm ngầm ôn nhu.
Nam thần trở nên chủ động hơn, sẽ mời cậu đi xem phim, ăn cơm, sẽ nói trong nhà có người sinh nhật, hẹn cậu cùng đi mua quà.
Sẽ nói có một triển lãm tranh hắn rất muốn đi, tiếc là không ai đi cùng.
Càng hẹn nhau nhiều lần thì thụ càng hiểu rõ hơn nhiều phương diện của nam thần. Đó là những phương diện sau khi lại gần mới có thể thấy, chứ không như trước kia, đặt người trên bệ thần, ngày ngày ngước nhìn và nhung nhớ.
Cậu biết rất rất nhiều chuyện của nam thần, nam thần kén ăn, thích chơi game, không giỏi uống rượu lắm, thích mặc quần áo mềm hơn là mặc âu phục, còn rất thích động vật nhỏ. Mỗi lần hắn nhìn thấy chó con mèo con ven đường đều có chút đi không nổi. Thụ đột nhiên phúc chí tâm linh, cảm thấy có mấy lần nam thần xoa tóc mình, ánh mắt ấy khiến cậu luôn thấy là lạ.
Lẽ nào nam thần cũng coi cậu như một con vật nhỏ mà xoa như vậy sao?
Thụ ôm vấn đề này đi hỏi nam thần, nam thần cười cong cong đôi mắt: “Sao có thể chứ, cậu nghĩ hơi nhiều rồi.”
Kết quả có lần hai người hẹn nhau đến một quán cà phê mèo, nam thần bị những bé mèo con mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ôm trong ngực xoa vò sờ nắn.
Thủ pháp điêu luyện như thế, thụ nhìn bé mèo trong ngực nam thần, nhìn chằm chằm không rời mắt.
Từ khi phát hiện nam thần thích sờ tóc mình, thụ vô cùng để ý đến việc bảo vệ chăm sóc mái tóc của mình, hi vọng sẽ duy trì được cảm giác sờ đã tay.
Mỗi ngày cậu đều chải cho tóc mình xù bông lên, chờ được nam thần chạm vào.
Hiện giờ con mèo nhỏ trong ngực nam thần lại được hưởng thụ phần xoa xoa của nam thần nhiều hơn cả số lần hắn chạm vào thụ.
Thụ kéo ghế lại gần một chút, nghiêng đầu tới, mặt đầy chờ đợi nhìn nam thần.
Nam thần thấy cậu tiến đến bèn hỏi: “Sao thế?” Thụ chớp chớp mắt, duỗi tay ra cầm lấy tay nam thần, dán mặt tới: “Anh cũng sờ em đi.”
Cậu cố nhịn nỗi xấu hổ, cụp mắt, môi bất an mím lại.
Thụ sáp lại cọ mặt vào lòng bàn tay nam thần: “Không phải là anh thích à.”
Nam thần thích chạm vào tóc cậu, xoa mặt cậu, mỗi lần xoa xoa đều sẽ cười.
Thụ thích người ấy cười.
Cậu tuyệt đối không thừa nhận rằng mình đang ghen tỵ với mèo con, cậu muốn nam thần chạm vào mình.
Bên ngoài thì bày ra vẻ ngây thơ ngơ ngốc, thực tế trong lòng lại ghen tuông muốn câu dẫn.
Cậu xấu quá.
Ngón tay nam thần chạm đến tai thụ, đột nhiên nắm lấy vành tai mềm mại ấy, khẽ khàng bóp bóp.
Vành tai thụ lập tức nổi lên màu hồng nhạt.
Giọng nói khàn khàn dễ nghe mang theo ý cười và khẳng định của nam thần vang lên: “Đúng thế, thích lắm.”
|
“Vậy nên rốt cuộc thì cậu ta có ý gì?” Học trưởng để cốc bia xuống.
Học trưởng là người thụ quen lúc đi thực tập. Hai người họ có chung xu hướng tính dục, số thứ tự cũng giống nhau, bởi vậy trở thành bạn thân, sống chung với nhau mấy năm, thường xuyên cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Chuyện của nam thần thụ cũng sẽ nói một ít cho học trưởng. Không ngờ cậu muốn học trưởng phân tích thay mình, người này lại quăng vấn đề lại cho cậu.
Thụ bỏ thịt viên vào nồi. Hơi nóng trong nồi bốc lên cuồn cuộn, không bao lâu sau thịt viên đã nổi lên.
Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn trầm mặc, sau đó nói không biết, cậu cũng không biết rốt cuộc ý nam thần là gì.
Học trưởng nhìn thụ, chỉ hận mài sắt không nên kim: “Mặt chú đẹp, công việc ngon, thích cậu ta nhiều năm như vậy. Nếu như cậu ta không phải là kẻ cặn bã mà là người tốt như chú nói, vậy thì không phải là đang thả bả, nhất định cậu ta cũng thích chú.”
Học trưởng nói một cách khẳng định.
Thụ chậm rãi uống một ngụm bia, do dự nói: “Nhưng mà anh ấy vẫn rất luôn dịu dàng, anh biết không, hồi học đại học…”
Thụ vừa nhắc đến người tên nam thần là bắt đầu kể tốt, cái gì cũng tốt, khoe khoang không ngừng. Học trưởng vội vàng giơ tay bảo ngừng, y cũng chẳng muốn nghe.
Sau đó y vô cùng tục khí hỏi ảnh chụp.
Y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ người thụ yêu. Lúc trước thụ không quen y nên không nói, mà y tốt nghiệp sớm, cũng không rõ rốt cuộc nam thần là thần thánh phương nào.
Sau đó thụ xóa tất cả weixin và ảnh của người ta, làm vẻ không còn nhớ nhung, nhưng lúc uống say sẽ kéo y lải nhải liên tục, tất cả đều là lừa mình dối người.
Hiện giờ thụ đã có ảnh, thế nhưng lại vô cùng keo kiệt, không chịu cho nhìn.
Học trưởng lườm một cái: “Còn sợ anh cướp mất à, nhanh nhanh giao ra đây.”
Thụ không tình nguyện lắm mà nộp điện thoại. Đó là một bức ảnh cậu chụp trộm, nam thần đang nghiêng đầu nhìn một đứa bé đang cầm bong bóng ngoài cửa sổ, mỉm cười.
Học trưởng nhìn chằm chằm bức ảnh kia hồi lâu, cuối cùng yên lặng đặt xuống: “Nói không chừng người ta thật sự không thích đâu, đẹp trai quá đi, có phải chú tự mình đa tình không?”
Thụ tức giận nhìn chằm chằm học trưởng, mãi đến khi y phải xin tha: “Được rồi được rồi, là anh sai rồi. Chi bằng chú thử thăm dò một hồi xem?” Thăm dò thế nào, học trưởng đã đề ra một đống chủ ý ôi thiu.
Gì mà có bạn trai rồi, phải đi hẹn hò, không thể chơi cùng nam thần nữa, để đối phương biết tầm quan trọng của mình, sau đó sẽ xem phản ứng của hắn vân vân mây mây.
Y làm học trưởng, tất nhiên phải giúp đỡ.
Học trưởng vuốt tóc mình bày ra vẻ mặt đẹp trai, cố ý hạ thấp giọng: “Anh có thể làm bạn trai của chú.”
Thụ thẳng thắn cự tuyệt, cũng bày tỏ rằng dò xét sứt sẹo thế này chắc chắn nam thần sẽ không tin.
Học trưởng bất đắc dĩ nói: “Vậy chú định làm thế nào?”
Thụ đặt cốc bia rỗng xuống bàn: “Trực tiếp hỏi.”
Học trưởng: “Nếu như bị từ chối thì sao?”
Thụ nghe được câu này hiển nhiên là bị đau lòng, hồi lâu mới ỉu xìu đáp: “Vậy cũng chỉ có thể tiếp tục thích anh ấy chứ sao, đây không phải là chuyện em có thể kiểm soát được. Nếu như có thể có cách để không thích anh ấy nữa, em đã sớm thử rồi.”
|
Học trưởng bày ra rất nhiều cách, nào là thổ lộ trên bánh xe đu quay, nào là thổ lộ trong nhà hàng, thổ lộ bằng pháo hoa. Cái gì thụ cũng nghe, nhưng cũng không gật đầu.
Mấy ngày sau học trưởng hỏi thụ định bày tỏ thế nào, thụ trung thực đáp: “Em định dẫn anh ấy đi leo núi ngắm mặt trời mọc.”
Học trưởng: “….”
Học trưởng: “Chú là ông già à, leo núi cái quái gì, mệt chết đi được!!”
Thụ vẫn không nghe. Kỳ thật nam thần đã biết cậu thích mình, mỗi giờ mỗi khắc cậu đều bày tỏ tình yêu ấy.
Lần thổ lộ này, cậu chỉ muốn hỏi một chút xem nam thần có thể đi cùng mình không. Cậu muốn đưa nam thần đi ngắm mặt trời mọc, bởi vì năm ấy sau khi nam thần xuất ngoại, cậu đã sống ngơ ngẩn một thời gian.
Sau đó cậu tham gia vào một hoạt động tập thể của lớp, ấy là leo núi. Cậu nhìn mặt trời chậm rãi mọc lên đỉnh núi, đó là một hình ảnh rất bao la hùng vĩ, vậy mà thụ nhìn mặt trời mọc lại bật khóc.
Giống nhau xiết bao, cậu giống như ngọn núi kia, còn nam thần là mặt trời của cậu.
Gặp gỡ, quen nhau, xa cách.
Mặt trời sẽ không vì ngọn núi mà dừng lại, chỉ có thể rời xa, trở lại vùng trời thuộc về mình.
Sau lần đó cậu mới quyết định phải quên đi nam thần.
Với thụ mà nói, ngắm mặt trời mọc không chỉ có ý nghĩa đơn giản là ngắm mặt trời mọc, vì thế cậu muốn dẫn nam thần đi xem. Cậu muốn biết liệu vầng mặt trời này có thể thật sự lưu lại vì mình không. Cậu nói suy nghĩ của mình cho học trưởng. Học trưởng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại òa khóc nức nở nói với cậu: “Chú là đồ đần à, nhanh đi, nhanh nói cho tên khốn kia biết rốt cuộc cậu thích hắn bao nhiêu.”
Thụ nghe học trưởng khóc tức tưởi, cảm thấy có hơi buồn cười.
Học trưởng nói yêu thầm quá cay đắng, y không thể tưởng tượng rốt cuộc nó là tư vị gì. Thế nhưng thụ lại nghiêm túc phản bác, không đắng.
Dù có đắng đi chăng nữa, thì chỉ cần một chút ngọt là đủ.
Bởi vì trong trí nhớ sẽ mãi mãi khắc ghi điểm tốt của người ấy, cho nên mới không thể buông tay.
Vào sáng sớm thứ bảy, thụ dẫn nam thần đi leo núi.
Họ đi quá sớm, vốn thụ cảm thấy nam thần có thể sẽ không đồng ý, vì năm giờ đã phải đi leo núi rồi. Nhưng nam thần lại ưng thuận.
Lúc đến chân núi, trời vẫn còn mờ tối, đâu đâu cũng có sương mù.
Nam thần mặc một bộ đồ thể thao, buồn cười nhìn thụ: “Sao đột nhiên lại muốn vận động thế, chơi quần vợt cũng vui lắm, lần sau cùng chơi nhé?”
Thụ thẹn thùng cụp mắt: “Bởi vì có chuyện muốn nói.”
Nam thần không hỏi muốn nói gì, chỉ bước đi trước. Thụ đã đánh giá cao thể lực của mình. Dù sao cậu ngồi văn phòng cũng lâu, không thể so với hồi còn trẻ đi làm khắp nơi được.
Lúc đi đến giữa sườn núi, suýt nữa cậu đã ngã xuống, khiến nam thần sợ đến mức nắm tay cậu thật chặt định dẫn cậu đi hết quãng đường.
Thụ cảm thấy quá mất mặt, sao có thể để nam thần mất công kéo mình nữa, thế nên cậu từ chối, nói mình sẽ không ngã nữa đâu.
Thế mà nam thần nhíu chặt mày nói: “Không được buông ra.”
Thụ ngớ người, ngoan ngoãn nghe theo.
Tay nam thần rất ấm áp, nắm chặt lấy tay cậu mãi đến khi đến đỉnh núi.
Đương lúc mặt trời phá tan mây mù ló rạng, một bụng từ ngữ đã chuẩn bị xong của thụ lại bị kẹt, cậu lắp bắp đứt quãng, không nói trôi chảy.
Nam thần vẫn yên tĩnh lắng nghe, lúc nghe thụ nói đến mặt trời và núi thì đột nhiên cười khẽ lắc đầu: “Thì ra là như vậy.”
Thụ ngây ngốc nhìn nam thần: “Gì cơ?”
Nam thần: “Nếu như anh là mặt trời, em là núi.”
Hắn tiến lên vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy thụ: “Như vậy chúng ta sẽ ở cùng nhau, bình minh lên hoàng hôn xuống, cuối cùng anh sẽ đến bên em.”
|
Từ khi nghe được nam thần đáp lại, thụ vẫn ngơ ngẩn. Đến khi nam thần nắm tay cậu xuống núi tìm một nhà hàng ăn cơm cậu vẫn không hoàn hồn.
Cậu như rơi vào cơn say đê mê, vừa mơ màng vừa ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm đó, cả người đều ở trong trạng thái hoảng hốt.
Vui đến choáng váng.
Nếu như học trưởng ở đây nhất định sẽ vô cùng tiếc hận mài sắt không nên kim. Thế nhưng người nhìn thấy gương mặt này của thụ chỉ có mỗi nam thần, nam thần cảm thấy bây giờ thụ rất đáng yêu, đáng yêu đến lạ.
Hắn kéo tay thụ, thụ chỉ ngốc nghếch nhìn tay hắn cười cười. Lúc ăn cơm cũng đi như mộng du, đôi mắt cũng chẳng để ý đến cái gì.
Kết quả có thức ăn dính trên mép, nam thần nhắc nhở, ấy thế mà thụ vẫn si ngốc nhìn hắn chẳng hề có phản ứng.
Lúc này nam thần liền giơ tay lau cho người ta. Hắn cũng nghĩ đến việc thụ sẽ rất vui vẻ, ai dè cậu lại vui đến mức này.
Cũng khiến người ta đau lòng, rốt cuộc là yêu thích nhiều đến bao nhiêu vậy.
Ngần ấy năm lo được lo mất, rốt cuộc có một ngày đã lấy được, vậy mà thụ vẫn như si như ngốc chỉ biết nhìn theo nam thần, chẳng biết nói gì cả.
Được người như vậy yêu thích, nam thần chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, lại sợ hãi. Hắn thích thụ, nhưng rõ ràng sự yêu thích của hắn còn kém thụ rất rất nhiều. Nếu như có một ngày thụ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy trả giá không công bằng, muốn rời khỏi, hắn phải làm sao đây?
Nam thần không muốn nghĩ quá xa, hắn chỉ biết mình sẽ gắng hết sức đối xử thật tốt với thụ, phải thật quý trọng người ấy.
Thụ không biết nam thần đang nghĩ gì, mãi đến lúc ngón tay nam thần quệt qua miệng thì rốt cuộc thần trí của cậu mới quay về.
Hóa ra không phải mơ. Hóa ra tất cả đều là sự thật, vầng mặt trời ấy đã ở lại bên cậu rồi.
Cậu cảm thấy viền mắt mình nóng lên, lục phủ ngũ tạng bủn rủn mỏi nhừ, giống như đang trong một giấc chiêm bao, khiến cả người cậu bồng bềnh.
Nam thần nhỏ giọng kêu tên cậu. Trong mắt của người ấy cũng có cậu, trong miệng người ấy đang gọi cậu từng tiếng từng tiếng.
Nam thần kinh hoảng chạm vào khóe mắt cậu, không hiểu tại sao cậu lại khóc.
Thụ cũng cảm thấy lúc này có lẽ nước mắt không đúng thời điểm lắm, nhưng cậu nhịn không được.
Vừa vui vừa tủi thân, như thật như mơ.
Cơm không ăn nổi nữa, nam thần kéo tay thụ rời khỏi quán ăn. Lúc này thụ mới phát hiện nam thần nắm tay mình đã lâu, vẫn nắm tay cậu suốt cả quãng đường, không hề để ý đến ánh mắt của người khác. Mãi đến tận khi đến dưới lầu, nam thần dịu dàng bảo cậu lên lầu đi, dậy sớm như vậy thì nên ngủ bù sớm một chút.
Thụ lắc đầu, cậu vẫn còn chuyện chưa làm.
Cậu ngẩng đầu lên, nhân lúc nam thần chưa kịp phản ứng bèn ôm lấy cổ người ấy gặm cắn miệng người ta như một chú chó con. Nụ hôn này lung tung không có trình tự, gặm đến mức nam thần bối rối. Lúc này thụ mới thẹn thùng dừng lại he hé mắt nhìn nam thần, sợ nam thần tức giận.
Miệng nam thần đã bị cậu gặm đỏ lên, hồi lâu sau hắn mới sờ sờ miệng, cười nói: “Có một chuyện anh nghĩ đã lâu rồi.”
Thụ mê muội ngước lên nhìn.
Nam thần nâng cằm cậu lên: “Quả nhiên là em không biết hôn.”
Hắn hôn xuống, từ khẽ khàng đến mãnh liệt, bao phủ cướp hết từng tấc từng tấc trong miệng thụ.
Mà thụ…
Người cậu đã mềm oặt.
Hoàn toàn chín rục. TIN HOTMgid 7 bí quyết biến hàm răng xỉn màu trở nên bóng loáng! Đọc ngay Chớ dại mổ vì đã có cách xóa sổ đau khớp thoái hóa thoát vị rồi Mẹo giảm 500 nghìn tiền điện hàng tháng - cực kỳ hiệu quả Những sự thật thú vị đằng sau series phim "Vụ Nổ Lớn"
|
Lần sau học trưởng nhìn thấy thụ đã là một tháng sau. Khi đó trên người thụ đã xuất hiện vị chua lè đặc hữu của những người đang yêu đương, ví dụ như ôm điện thoại trong thời gian dài, sau đó cười khúc kha khúc khích.
Ví dụ như thường thường vội vã rời đi khi đang tụ hội.
Lại ví như trên cổ thi thoảng xuất hiện vết đỏ ám muội, còn xuân sắc phơi phới đầy mặt, nghĩ chút là có thể biết tên này tối qua đã làm gì.
Học trưởng ăn một nùi thức ăn cho chó, chịu đựng đủ lắm rồi. Y không nhịn được mà tám chuyện, hỏi xem trên phương diện kia nam thần biểu hiện thế nào.
Thụ đỏ bừng mặt, tiến đến bên tai học trưởng nói nhỏ vài câu.
Học trưởng trợn mắt líu lưỡi biểu thị anh đây không tin. Thụ đỏ mặt ngồi xuống, giống như một chàng vợ nhỏ, còn đỡ lấy eo theo bản năng. Không cần học trưởng tin, cậu đã tự thử nghiệm biểu hiện rất tốt của nam thần là thế nào…
Học trưởng cảm thấy những ngày tháng này mình sắp không vượt qua nổi nữa rồi, y nghiêm khắc khiển trách hành vi vung thức ăn cho chó vô trách nhiệm của thụ, y không thèm ăn nữa.
Thụ vô tội hỏi: “Là anh muốn hỏi mà…”
Học trưởng: “…” A, đồ đàn ông. Thụ cười đó, nhưng vẫn có chút sầu lo.
Cậu nhìn học trưởng, có chút mê man nói: “Em luôn cảm thấy không quá chân thực. Kỳ thật em không biết tại sao anh ấy lại nhận lời, có phải là vì thấy em đã thích anh ấy nhiều năm như thế, mà bên mình cũng không có ai khác, thế nên anh mới tạm chấp nhận không.”
Học trưởng không nghe nổi, y bảo thụ nhìn lại mình đi, cậu còn tốt hơn mình nghĩ nhiều.
Hơn nữa cái chuyện tình cảm này làm gì có thứ gọi là tạm chấp nhận chứ. Mà dù có thật đi chăng nữa thì cũng sẽ không có tình cảm mãnh liệt, dần dần sẽ lộ ra.
Huống chi, rốt cuộc người ấy có thích em hay không, em không cảm nhận được à.
Thụ cảm nhận được, từ nụ hôn sáng sớm tỉnh dậy, từ cái nắm tay của người ấy, từ cái ôm ấp lúc cùng xem phim, từ nụ cười lúc người ấy nhìn mình, từng li từng tí, cậu đều cảm nhận được.
Kỳ thật cậu cũng không có mâu thuẫn gì với nam thần, nam thần đã từng nắm chặt tay cậu mà nói, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định không được dễ dàng thốt ra câu chia tay.
Mỗi lần thụ bất giác lộ ra cảm giác tự ti, nam thần đều sẽ nhận ra, sau đó sẽ ôm lấy cậu, sẽ nói cậu tốt bao nhiêu.
Mãi đến khi dỗ được thụ vui vẻ, cảm thấy mình trưởng thành sớm mới thôi. Nếu như thấy mình chưa đủ tốt, vậy hãy để cho bản thân mình càng trở nên tốt hơn chứ không nghĩ linh tinh suốt ngày. Hai người hàn huyên không bao lâu, thụ nhận điện thoại liền muốn đi.
Nam thần đã tan làm, hỏi cậu đang ở đâu, muốn đón cậu đi ăn cơm.
Thụ không lái xe, chỉ đành phiền học trưởng đưa mình đi.
Lúc đến cửa công ty, học trưởng nhìn thấy trước công ty nam thần có một chiếc ô tô đang đỗ.
Nhãn hiệu đó học trưởng rất thích, thèm muốn đã lâu. Nhưng vì giá mà trước nay y chỉ có thể động lòng mà thôi.
Có một người bước xuống khỏi chiếc xe đó, người đó đeo kính, lộ ra nửa gương mặt tuấn tú mà cứng nhắc.
Học trưởng cảm thấy người này khá quen, y híp mắt nhìn một hồi mới phát hiện ra cảm giác quen thuộc ấy đến từ đâu.
Có hơi giống thụ.
Y nghiêng đầu sang muốn nói phát hiện này với thụ, lại thấy gương mặt trắng bệch của cậu. Thụ đang siết lấy dây an toàn thất thần nhìn về phía trước, môi mình đã bị cắn đến bật máu cũng không biết.
|