Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
|
|
Chương 10: Nói rõ tình cảm
Tửu lâu Phú Nguyên lúc này đang là lúc nhiều người đến ăn cơm, bên ngoài là một đám người chờ món ăn lên bàn.
Mấy tiểu nhị chào hỏi khách, bưng đồ ăn bận đến đầu óc choáng váng, trong bếp càng là bận túi bụi.
Nhà bếp lúc này bao phủ một tầng sương mù, trong không khí còn kèm theo mùi thơm đậm đà.
Phó Vọng Niên động tác nhanh chóng làm xong một món gà cay, sau đó tiếp tục làm món kế tiếp.
Đầu bếp trong bếp lúc này đều là bận rộn, lại cũng sẽ dành thời gian nói vài câu.
Đầu bếp Trương mượn lúc đậy nồi hỏi Phó Vọng Niên: "Tiểu Phó, ngươi dạo này hình như tâm tình rất tốt, có chuyện gì vui hả?"
Phó Vọng Niên cười: "Cũng không gì, chỉ là dạo này quan hệ với phu lang nhà ta chuyển biến tốt."
Phó Vọng Niên cảm thấy bốn từ "phu lang nhà ta" làm trong lòng hắn rất là cao hứng, Thanh Dao là phu lang nhà hắn, này cảm thấy thế nào đều làm người hưng phấn.
Mấy đầu bếp nghe thấy lời này, đều cười nói: "Chẳng lẽ, lúc trước ngươi với phu lang nhà ngươi đều căng thẳng!"
"Cũng không căng, mấy vị đại ca cũng biết ít chuyện lúc trước của ta, nên bây giờ không dễ dàng có thể quan hệ với phu lang nhà ta tốt chút, nên lúc này trong lòng cảm thấy cao hứng."
"Này cũng phải, ngươi không nhắc, ta còn quên mấy chuyện lúc trước của ngươi, hiện tại nghĩ, đúng là nghĩ không ra ngươi lúc trước sao đần thế, nhìn thấy ta đều cảm thấy ngươi làm mất mặt nam nhân."
Đầu bếp Trương thật là nói ra tâm tư của đám đầu bếp, hiện tại là thật rõ Phó Vọng Niên thay đổi rồi, hiện giờ cũng dám trực tiếp nói ra ý nghĩ của bản thân.
Trán Phó Vọng Niên nhảy ra ba vạch đen, tuy hắn là chiếm cơ thể người khác, nhưng hiện tại nghe thấy lời này là hắn, trong lòng luôn có chút quái dị, nhưng lại không thể phủ nhận.
Bất lực thở dài: "Trương đại ca nói đúng, ta lúc trước đúng là không ra sao, may mà ta tỉnh ngộ sớm, nếu không thì ta nói không chừng liền bỏ lỡ phu lang tốt như thế."
Đầu bếp Trương nghe thấy Phó Vọng Niên cảm khái, cởi mở cười lớn: "Tiểu Phó đúng là có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, tốt, từ nay về sau, ta cũng không nhắc mấy chuyện lúc trước của ngươi nữa, tránh ngươi nhớ đến mấy chuyện hèn mạt lúc trước."
Phó Vọng Niên cười có chút cứng đờ, nói không nhắc, ngươi đây không phải còn nhắc đó sao?
Mấy đầu bếp trong bếp cởi mở cười lớn theo, Phó Vọng Niên thấy tình hình này, cũng không còn không tự nhiên nữa.
Thôi kệ, dù sao mấy người này cũng là thật lòng muốn hắn tốt, chuyện lúc trước nhắc hay không cũng không phải chuyện của hắn.
Vẫn là nghĩ nhiều chút chuyện với Thanh Dao là được, cũng không biết lúc này Thanh Dao có nghỉ ngơi một lát không.
Phó Vọng Niên cảm thấy nếu kêu hắn đi tham gia thi đấu trù nghệ gì kia, hắn khẳng định có thời gian rất dài không gặp được Thanh Dao.
Hiện tại nửa ngày không gặp, trong lòng hắn liền có chút nhớ, thật không biết về sau thời gian dài như thế không gặp trong lòng là nhớ thành dạng gì.
Nếu Thanh Dao nguyện ý cùng đi thì tốt rồi, thuận tiện cùng Thanh Dao đi nơi khác của vương triều du ngoạn.
Đột nhiên ý thức được vừa rồi nghĩ cái gì, trong lòng Phó Vọng Niên có một ý nghĩ: Nếu Thanh Dao nguyện ý cùng đi, như thế hắn không phải vừa có thể tham gia thi đấu, vừa không cần tách ra với Thanh Dao sao?
Trong lòng liền có chủ ý, tiếp tục cố gắng làm đồ ăn, ai cũng không biết Phó Vọng Niên vừa rồi nghĩ đến cái gì.
Lúc chạng vạng Phó Vọng Niên như cũ đến tiệm sách chờ Thanh Dao cùng về nhà, hiện giờ hai người đều có chút tâm sự, cũng cứ vậy yên lặng một hồi.
Phó Vọng Niên là muốn tìm thời gian tốt chút nói chuyện này với Thanh Dao, Thanh Dao thì chờ Phó Vọng Niên mở miệng nói chuyện này, nên hai người cứ vậy một đường đi đến nhà.
Thanh Dao về trong phòng lấy ra quần áo tiếp tục hoàn thành tay áo cuối cùng, Phó Vọng Niên thì nhìn Thanh Dao nghiêm túc may đồ trong sân một cái, sau đó mới về bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Lúc cơm tối, hai người đều có vẻ có chút không tập trung.
Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, hít sâu một hơi, y cảm thấy y phải nắm chắc cơ hội này, nên cũng muốn thử hỏi ra chuyện y muốn hỏi: "Nghe nói đầu tháng chín có thi đấu trù nghệ, phu quân là muốn chuẩn bị tham gia sao?"
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, lần đầu tiên nghe Thanh Dao dùng xưng hô như vậy gọi hắn, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, đây là đại biểu Thanh Dao bắt đầu tiếp nhận hắn là phu quân y rồi sao?"
Tuy mới đầu nghe mấy á nam đã thành hôn kia đều là gọi nửa còn lại như vậy, Phó Vọng Niên lúc đầu vẫn có chút không tự nhiên, nhưng nghe nhiều, cũng không còn cảm thấy có gì.
Lúc này lại nghe Thanh Dao gọi hắn như vậy, Phó Vọng Niên liền có cảm giác chân thật, thật sự bắt đầu tạo thành một gia đình với Thanh Dao.
Phó Vọng Niên chăm chú nhìn Thanh Dao, nói: "Ta đang muốn nói chuyện này với ngươi, ta nghĩ qua rồi, nếu ngươi nguyện ý đi cùng ta, ta liền đi, nếu ngươi không muốn đi, ta cũng không tham gia."
Mở to mắt nhìn Phó Vọng Niên, Thanh Dao khó hiểu hỏi: "Này có liên quan gì đến ta đi hay không?"
"Ừ, bởi vì ta không muốn tách ra với Thanh Dao, hơn nữa đối với ta mà nói, Thanh Dao mới là quan trọng nhất."
Lời này đối với Thanh Dao mà nói không nghi ngờ là chưa từng tưởng tượng, chỉ thấy Thanh Dao vì câu này nháy mắt đỏ mặt.
Không biết có phải ảo giác của Phó Vọng Niên không, hắn luôn cảm thấy đôi mắt phượng đẹp của Thanh Dao tựa hồ cũng chất chứa sương mù.
Thanh Dao không hiểu: "Đối với nam nhân mà nói, không phải sự nghiệp mới là quan trọng nhất sao?"
Phó Vọng Niên tiếp tục nói: "Có lẽ vậy, nếu ta của mấy năm trước, ta cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng hiện tại ta mới biết, trong lòng ta quan trọng nhất chỉ là cùng người yêu dấu vui vẻ trải qua mỗi ngày, này chính là hạnh phúc lớn nhất."
Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rất muốn hỏi Phó Vọng Niên lúc trước có phải có một người rất thích không, nhưng y phát hiện y không dám mở miệng.
Y sợ nói ra lời này, Phó Vọng Niên có thể hay không nhớ đến chuyện lúc trước, sau đó liền cảm thấy y chẳng qua là phu lang trên danh nghĩa của hắn.
Y không biết y hiện tại vì sao đột nhiên có nhiều cảm xúc lúc trước chưa từng trải qua như vậy, y cũng không biết vì sao thích một người thì sẽ có tâm tình như vậy.
Nhưng y rất rõ, y rất lưu luyến ôn nhu, che chở của Phó Vọng Niên với y, y cũng hi vọng Phó Vọng Niên có thể luôn như vậy với y.
Y không biết tâm tình như vậy của y có phải chính là loại ích kỷ người khác nói không, nhưng y chính là không muốn buông tay, chỉ cần Phó Vọng Niên không nói rõ không thích với y.
Phó Vọng Niên yên lặng nhìn Thanh Dao ở đối diện, có lẽ tối nay nên hảo hảo nói rõ với Thanh Dao tình cảm của hắn với y, như vậy Thanh Dao mới có thể hiểu tình cảm của hắn.
Vươn tay gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén Thanh Dao, ôn nhu nói: "Ăn nhiều chút, xem ngươi gầy như vậy."
Thanh Dao thì thuận theo ăn hết đồ ăn Phó Vọng Niên gắp qua.
Buổi tối lúc về phòng, Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao ngồi trước bàn trang điểm, thân mặc đồ trong mỏng manh, tóc dài rối tung rũ sau lưng.
Hắn luôn cảm thấy tóc của Thanh Dao rất đẹp, không thô cứng như hắn, cũng không biết Thanh Dao là bảo dưỡng thế nào, rõ ràng cả người đều gầy như thế.
Nhưng hắn hiện tại có thể xoay người ra ngoài không a, nhìn thấy Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên cảm thấy hắn sẽ chịu không nổi mê hoặc như vậy.
Thanh Dao nhìn thấy Phó Vọng Niên về phòng, lúc này mới đứng lên cầm quần áo qua đi đến bên người Phó Vọng Niên, đưa quần áo cho Phó Vọng Niên.
"Quần áo này là vừa làm xong, phu quân thử trước xem vừa người không, nếu không vừa, ta lại sửa chút."
Ý nghĩ nghĩ ra cứ vậy bị kiềm lại, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao một thân đồ trong màu trắng, lại nhìn quần áo trên tay Thanh Dao, đột nhiên vươn tay ôm Thanh Dao vào lòng.
Giọng trầm thấp vang lên bên tai Thanh Dao: "Thanh Dao, ngươi không biết ngươi hiện tại là đang làm chuyện có bao nguy hiểm sao?"
Thanh Dao chỉ cảm thấy y bị ôm vào một cái ôm ấm áp, bao phủ cả người y trong ấm áp này, giọng nói truyền tới bên tai làm y không tự giác thẹn đỏ mặt.
Lại là vào lúc y vì lời này cảm thấy khó xử, trái tai mẫn cảm bị Phó Vọng Niên nhẹ nhàng ngậm vào khoang miệng ấm áp.
Cảm giác tê dại từ chỗ bị ngậm truyền tới, Thanh Dao không khống chế được nhẹ nhàng rên khẽ.
Phó Vọng Niên lúc này đang ngậm trái tai non mềm trắng ngần của Thanh Dao, nghe thấy tiếng rên khẽ này, như là được cổ vũ, buông ra động tác cẩn thận của hắn.
Tìm đến đôi môi trơn mềm của Thanh Dao, thuần thục cạy ra hàm răng của Thanh Dao, ở trong khoang miệng ấm áp tìm đến phấn nộn sần sùi, sau đó không ngừng mút, đầu lưỡi trượt qua mỗi góc, dẫn đến Thanh Dao khẽ rên rỉ.
Một tay ôm chặt eo nhỏ của Thanh Dao, một tay chạy đến lưng Thanh Dao cách đồ trong nhẹ nhàng vuốt sống lưng có chút cộm tay.
Thanh Dao bị hôn đến vô lực chỉ có thể dựa cơ thể trên người Phó Vọng Niên, Thanh Dao như vậy như là tùy thời đều sẽ vô lực té ngã trên đất.
Bế ngang Thanh Dao lên đi nhanh đến bên giường, Phó Vọng Niên khẽ nhíu đầu mày, trọng lượng nhẹ không thể tưởng tượng nổi trên tay làm hắn đau lòng.
Nhẹ nhàng đặt Thanh Dao trên giường, nhìn thấy Thanh Dao tuy mặt đỏ như máu, trong mắt lại lộ ra sợ hãi không che đậy được.
Dùng giọng nói ôn nhu mà trầm thấp hỏi: "Thanh Dao, cho ta, được không?"
Thanh Dao im lặng nhìn Phó Vọng Niên trước mắt, này không phải hắn ta, mà là Phó Vọng Niên y thích.
Nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, nhẹ nhàng gật đầu với Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy hắn đã chờ rất lâu rất lâu, đến khi Thanh Dao nhẹ nhàng gật một cái, toàn bộ lo âu trong lòng biến mất.
Cúi đầu hôn lên môi hồng của Thanh Dao, mắt chú ý đôi mắt phượng xinh đẹp của Thanh Dao, trong mắt phượng lúc này có sợ hãi nhàn nhạt, nhiều hơn là không tự nhiên.
Phó Vọng Niên trong lòng khẽ nhói, Thanh Dao như vậy lại là nơi nào có thể tìm được?
Rời khỏi đôi môi non mềm, đến bên tai trắng ngần, giọng nói khàn thấp lại ôn nhu nói: "Thanh Dao, ta yêu ngươi."
Phó Vọng Niên hồi lâu không nhìn thấy Thanh Dao có phản ứng gì, lo lắng nhìn Thanh Dao, lại nhìn thấy khóe mắt Thanh Dao vương nước mắt.
Nước mắt óng ánh như trân châu lóe tia sáng chói mắt, Phó Vọng Niên lại chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau xót.
Cúi đầu thương tiếc hôn đi nước mắt, khẽ nói: "Không sao không sao, nếu Thanh Dao không muốn, chúng ta liền ngủ thôi!"
Lại nhìn thấy Thanh Dao lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Ta là không ngờ phu quân lại sẽ nói câu này với ta, ta tưởng.....ta tưởng......"
Phó Vọng Niên sáng tỏ nhìn Thanh Dao, hỏi: "Ngươi tưởng gì?"
"Ta tưởng......trong lòng phu quân có người khác, ở cùng ta chỉ là bởi vì.....bởi vì....."
Vươn tay sờ mái tóc đẹp nhu thuận của Thanh Dao, nói: "Ta biết Thanh Dao muốn nói gì, Thanh Dao, người vi phu yêu chỉ có mình Thanh Dao."
"Sao có thể?" Thanh Dao vẻ mặt không dám tin.
Phó Vọng Niên ôn nhu nói: "Vi phu lúc trước chưa từng biết yêu một người là cảm giác gì, cho đến khi gặp được Thanh Dao mới biết cảm giác yêu, hiện tại vi phu chỉ muốn gần Thanh Dao là được."
Trong mắt Thanh Dao có sương mù, nhẹ nhàng hỏi: "Nhưng ta không tốt."
"Thanh Dao không tốt chỗ nào, hắn ta đối với ngươi như vậy, ngươi còn giúp hắn ta băng bó vết thương, còn thay hắn ta nấu cơm giặt đồ, trên đời nào tìm được phu lang tốt như Thanh Dao."
Nghe thấy Phó Vọng Niên nhắc đến hắn ta, cơ thể Thanh Dao khẽ run rẩy, Phó Vọng Niên đau lòng vỗ về Thanh Dao.
"Thanh Dao đừng sợ, vi phu không phải hắn ta, nên Thanh Dao có thể oán trách vi phu không tốt, có thể mắng vi phu một trận."
Phó Vọng Niên chỉ nghe thấy Thanh Dao khẽ lẩm bẩm: "Phu quân rất tốt, nên ta cũng sợ rời khỏi phu quân rồi, ta liền không biết nên làm sao?"
Nhấc cằm Thanh Dao lên, để mắthai người đối nhau, Phó Vọng Niên lúc này mới nói: "Thanh Dao, biết không? Taluôn không biết vì sao ta sẽ đến thế giới này. Sau khi yêu ngươi, ta liền biết,ta chính là vì tìm ngươi mà đến, nên ta hiện tại rất cảm tạ trời xanh cho ta cơhội này để ta gặp được ngươi, nên đời này ta sẽ không buông ngươi ra, đời đờikiếp kiếp đều sẽ không buông ngươi ra."
|
Chương 11: Lưỡng tình đang tương duyệt
Thanh Dao ngơ ngác nghe Phó Vọng Niên bày tỏ, hốc mắt từ từ có chút ẩm ướt, lại là nhịn không muốn để nước mắt chảy xuống.
Phó Vọng Niên thấy, thương tiếc nói: "Nếu Thanh Dao là vui mà khóc, vi phu ta là rất thích."
Thanh Dao không khóc, nước mắt lại không ngừng chảy ra từ khóe mắt, Phó Vọng Niên thì im lặng nhìn Thanh Dao, Thanh Dao lúc này hắn chỉ cảm thấy như là một bức tranh đẹp.
Hồi lâu sau nước mắt của Thanh Dao mới ngừng, Phó Vọng Niên cẩn thận lau nước mắt cho Thanh Dao.
Thanh Dao lúc này nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta.....ta.....ta cũng.....thích ngươi."
Nói xong, mặt đã đỏ bừng.
Phó Vọng Niên ngơ ngác nhìn Thanh Dao, hắn vừa rồi hình như là nghe thấy Thanh Dao bày tỏ, sửng sốt hỏi: "Thanh Dao, ngươi vừa rồi là nói....ngươi.....ngươi....."
Thanh Dao khó hiểu Phó Vọng Niên rõ ràng là một người rất ổn trọng, sao lúc này ngược lại có vẻ có chút ngốc.
Lại là không tự nhiên lặp lại lời vừa rồi: "Ừm, ta thích ngươi."
Phó Vọng Niên lúc này mới vui vẻ ôm lấy Thanh Dao, thiết tha hôn lên môi hồng trơn mềm của Thanh Dao.
Giờ này khắc này, hai người lưỡng tình tương duyệt cùng chìm đắm trong triền miên ấm áp như vậy.
Môi Phó Vọng Niên dời đến bên tai ửng đỏ của Thanh Dao nhẹ nhàng nói: "Thanh Dao đừng sợ, ta không phải hắn ta, yên tâm giao bản thân cho ta."
... ......
Sau một phen chăn đỏ dập dờn, Phó Vọng Niên thỏa mãn nằm về phía ngoài, thần thanh khí sảng nhìn Thanh Dao bên cạnh, trên người trơn mềm trắng sáng đều là dấu ấn hắn mới lưu lại, trên người dính bạch trọc hai người vừa phát tiết qua, hài lòng gật đầu, khoảnh khắc này Thanh Dao trong ngoài đều là của hắn.
Ánh mắt về đến trên mặt Thanh Dao, Thanh Dao sớm đã mệt xỉu, trên mặt đầy mệt mỏi, môi mềm sưng như anh đào chín khiến người muốn hái.
Cúi đầu ịn một cái hôn trên môi Thanh Dao, sau đó nằm về nhắm mắt, lần đầu tiên điên cuồng muốn một người như vậy, cũng là lần thỏa mãn nhất hiện nay, Phó Vọng Niên cũng cảm thấy có chút mệt, nhắm mắt rất nhanh liền ngủ.
Phó Vọng Niên lúc tỉnh lại đã rất trễ, Thanh Dao vẫn ngủ rất say, lo lắng bạch trọc lưu lại trong người Thanh Dao sẽ làm Thanh Dao khó chịu, liền đi nấu nước nóng giúp Thanh Dao lau người.
Lại đổi chăn đệm ra giường dính dấu vết ám muội trên giường, sau đó mới đặt Thanh Dao về trên giường, để Thanh Dao tiếp tục nghỉ ngơi cho tốt.
Hài lòng hôn một nụ hôn chào buổi sáng với Thanh Dao ngủ say, Phó Vọng Niên lúc này mới chuẩn bị đến tửu lâu làm việc.
Nhìn Thanh Dao ngủ say, một nụ cười ngốc hiện trên mặt Phó Vọng Niên, trong lòng thầm nói lát nữa phải đến tiệm sách xin lão bản cho Thanh Dao nghỉ trước mới được.
Tâm tình ngày nay của Phó Vọng Niên là siêu cấp thoải mái, nói ra với Thanh Dao rồi, cũng có tiến triển thêm một bước với Thanh Dao, trong lòng Phó Vọng Niên là luôn có một luồng hoan hỉ.
Này còn không, dáng vẻ thần thanh khí sảng này làm mấy đầu bếp trong bếp đều chú ý thấy tâm tình tăng vọt của Phó Vọng Niên lúc này.
"Phó lão đệ, ngươi hôm nay hình như rất cao hứng." Đầu bếp Trương rút bớt thì giờ nói một câu.
"Dĩ nhiên, hôm nay là ngày cao hứng nhất từ khi ta đến đây."
"Chẳng lẽ là bởi vì món Phó lão đệ làm được người ta khen, nên Phó lão đệ cao hứng như vậy?"
Phó Vọng Niên cười mà không nói, đây là ngày cao hứng nhất từ khi hắn đến thế giới này, đương nhiên lời này đều là cất trong lòng, hắn không muốn bị người khác xem thành yêu ma quỷ quái.
Hắn chỉ muốn sống tốt với Thanh Dao, tốt nhất còn có mấy tiểu tử trắng mập, Phó Vọng Niên liền cảm thấy không uổng đời này, Phó Vọng Niên hắn không có phục thù lớn gì, chỉ muốn gần phu lang trải qua cuộc sống thoải mái.
Đầu bếp Trương thấy Phó Vọng Niên chỉ lo cười, cũng biết lời này hỏi cũng không có được đáp án, cũng nói: "Cao hứng thì tốt, cuộc sống này không phải sống đơn giản như vậy là được sao? Ta và phu lang nhà ta cũng vì chút chuyện nhỏ liền bắt đầu tốt. Này còn chưa, tối qua biết được phu lang nhà ta lại có rồi, trong lòng ta là cao hứng."
Phó Vọng Niên nhướng mày, cười nói: "Vậy ta chúc mừng Trương lão ca trước."
Đầu bếp Trương cười ha hả nói: "Không dám không dám, trong lòng có chuyện vui thì muốn nói với người khác chút."
Lúc Thanh Dao tỉnh lại đã là giờ ngọ, chỉ cảm thấy toàn thân như là bị xe ngựa nghiền qua, nhất là chỗ trên eo, mỏi nhừ vô lực.
Lại cũng phát hiện trên người trừ mỏi nhừ vô lực, phía sau hơi có chút đau nhói ra, không có khó chịu gì.
Trên người cũng mặc đồ trong sạch sẽ, có lẽ hẳn là Phó Vọng Niên lau người giúp y.
Nghĩ đến lúc trước mỗi lần đều là tự y nhịn đau đớn toàn thân đi nấu nước nóng, sau đó lại gian nan thanh lý cơ thể mình, trên mặt liền bắt đầu mang theo chút trắng bệt.
Thanh Dao nhẹ vỗ mặt trắng bệt, nhắc nhở mình phu quân hiện tại không phải tên lúc trước, đừng sợ.
Từ từ nhớ lại chuyện tối qua hai người làm, trên mặt trắng bệt đột nhiên như đánh má hồng.
Tuy hiện giờ không người nhìn thấy, Thanh Dao vẫn cảm thấy rất không tự nhiên, nghĩ đến tối qua hình như còn là y nói nguyện ý, sau đó phu quân liền.... ...
Tuy lúc đó Thanh Dao cảm thấy rất sợ, nhưng trừ lúc đầu có chút đau, cảm giác sau đó y đều cảm thấy rất thoải mái, sau đó hình như y còn bất chấp nhục nhã ôm lấy cổ Phó Vọng Niên, đôi chân quấn lên eo cường tráng rắn chắc của hắn.
Thanh Dao càng nghĩ càng cảm thấy không tự nhiên, hơi nóng trên mặt bốc không ngừng, tia sáng từ cửa sổ nhỏ chiếu vào dị thường rõ ràng, Thanh Dao lúc này mới ý thức được hiện tại đã rất trễ, lần đầu tiên ngủ muộn như thế mới dậy, cũng không biết sẽ bị người nói xấu không.
Chống thắt lưng mỏi nhừ từ từ ngồi dậy, sau đó mang giày, lúc đang chuẩn bị đứng lên, lại là vô lực ngã về trên giường, mà chỗ phía sau lúc này liền bắt đầu có chút đau nhói.
Thanh Dao rất kỳ quái, dĩ vãng tuy toàn thân đều đau đớn, lại sẽ không cả người vô lực như hiện tại.
Phó Vọng Niên đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy cảnh Thanh Dao ngã trên giường, sắc mặt lo sợ đi đến bên giường đỡ Thanh Dao.
"Thanh Dao, sao vậy?"
"Ta.....ta hiện tại mới thức....cơm trưa còn chưa chuẩn bị.....phu quân.... ..."
"Thanh Dao, ta không phải đã nói sao? Từ nay về sau chuyện nấu nướng liền giao cho ta, huống chi ngươi hiện tại dáng vẻ này ta sao yên tâm để người xuống giường, lát nữa ăn cơm rồi hảo hảo ngủ một giấc."
"Hả?" Thanh Dao kinh ngạc nhìn Phó Vọng Niên, tựa hồ chưa nghe rõ lời Phó Vọng Niên vừa nói.
"Ngươi cảm thấy ngươi hiện tại có thể đi đứng đàng hoàng sao? Bên tiệm sách ta đã nói với lão bản giúp ngươi, lão bản cũng đồng ý cho ngươi nghỉ ba ngày. Ngươi chỉ dưỡng cơ thể cho tốt là được."
"Ba.....ba ngày?" Thanh Dao ngây ngốc lặp lại.
"Tối qua ta thật sự là quá điên cuồng, nên ngươi phải nghe ta, nghỉ ngơi tốt trước, biết chưa?" Tuy là hỏi, lại là vẻ mặt không cho cự tuyệt.
"Biết rồi." Tuy trong lòng không tình nguyện, nhưng Thanh Dao cũng biết Phó Vọng Niên nói không sai, y hiện tại là thật sự toàn thân mỏi nhừ, cả đường đều đi không xong.
Nhưng nghĩ đến y là bởi vì chuyện đó mà nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày, trong lòng luôn cảm thấy không tự nhiên, nếu để người khác biết, cũng không biết sẽ nói y không biết liêm sỉ không.
Thanh Dao lúc trước chưa từng trải qua tình sự như vậy, cũng không biết tình sự giữa phu phu là tuyệt như thế, hiện giờ cũng nhất thời không biết phản ứng của y tối qua đều là chuyện rất bình thường.
"Được rồi, nào, ngươi nằm trước, ta đi bưng cơm tới." Vươn tay nhéo trên mặt không tự nhiên của Thanh Dao: "Ngoan, giữa phu phu làm chuyện này rất bình thường, đừng để ý cái khác."
Thanh Dao không nói không đại biểu Phó Vọng Niên không biết, chỉ cần hơi tỉ mỉ cảm nhận Thanh Dao, Phó Vọng Niên liền nhìn hiểu lo lắng của Thanh Dao.
Xác định Thanh Dao thật sựkhông có chuyện gì, lúc này mới yên tâm ra ngoài bưng cơm vào đặt đến trên bànnhỏ bên cạnh.
|
Chương 12: Giặt quần áo
Trong lòng Thanh Dao đột nhiên thấy rất ngọt ngào, nghĩ đến ôn nhu Phó Vọng Niên đối với y vừa rồi, tim đập thình thịch.
Đôi tay thon dài trắng ngần xoa tim mình, thì ra đây chính là cảm giác thích, trong lòng như tràn đầy ấm áp.
Đến khi Phó Vọng Niên bưng cơm vào, nhìn thấy khuôn mặt cương nghị anh tuấn đó, đôi môi tối qua lưu lại dấu vết trên người y kia, nói lời ôn nhu với y, đều làm tim Thanh Dao đập không ngừng.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao luôn ngây ngốc nhìn hắn, nhếch miệng mỉm cười: "Sao vậy, có phải cảm thấy vi phu tuấn soái phi phàm không?"
Thanh Dao nghe xong cúi mặt hồng xuống, Phó Vọng Niên cười mà không nói, muốn Thanh Dao có thể dũng cảm biểu đạt tình cảm của y còn cần chút thời gian.
Lại đi bưng một bồn nước nóng tới, trước để Thanh Dao tẩy rửa một phen, mới xới một chén cơm gắp ít món Thanh Dao thích ăn qua.
Bưng chén cơm lên chuẩn bị đút Thanh Dao ăn cơm, Thanh Dao muốn vươn tay đón lấy chén cơm, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng tránh, tà mị cười nói: "Ngươi xác định ngươi có khí lực bưng chén, nếu lát nữa rớt chén, cái chén này là phải nói tạm biệt với chúng ta nha!"
Thanh Dao lúc này mới thu tay mình về, y là để tâm thật sự không cẩn thận rớt cái chén kia, lúc này đôi tay y xác thực cũng là mỏi nhừ vô lực.
Trong lòng Phó Vọng Niên đắc ý cười, có điều trên mặt lại là tỉnh bơ, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, sau đó bắt đầu đút Thanh Dao ăn cơm.
Đột nhiên nghĩ đến lúc đó hắn bị thương là Thanh Dao đút hắn, hiện tại là hắn đút Thanh Dao, liền cảm thấy duyên phận đúng là chuyện kỳ diệu như thế.
Thanh Dao ăn một miếng cơm đột nhiên nhớ đến gì, nói: "Phu quân không phải phải đi làm sao, lúc này sao còn ở trong nhà?"
Gắp một cục thịt gà cho Thanh Dao, lúc này mới nói: "Ta vừa rồi từ tửu lâu trở về, sáng nay nói qua với chưởng quỹ, nên hôm nay ta cũng xin nghỉ một ngày."
"Xin lỗi, đều là nguyên nhân bởi vì ta."
"Nói xin lỗi cái gì, chuyện này là bản thân ta tự nguyện, ai bảo ngươi là phu lang thân ái của ta chi!"
Thanh Dao nghe thấy lời này của Phó Vọng Niên trên mặt giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, nhìn làm trong lòng Phó Vọng Niên phơi phới, Thanh Dao ngươi biết như vậy sẽ rất mê người không!
Nam nhân tối qua mới hưởng thụ qua mỹ vị của Thanh Dao thật là không chịu nổi dụ hoặc, đương nhiên, hắn là một nam nhân thành thục, cũng biết lúc này không hợp lại đẩy ngã Thanh Dao, liền nhìn no mắt là được.
Chờ sau khi Thanh Dao ăn no, Phó Vọng Niên nói: "Thanh Dao, ngươi ngồi nửa canh giờ trước, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi, ta ra ngoài dọn dẹp đồ trước."
"Ừm." Trên mặt Thanh Dao mang theo biểu cảm nhu hòa, tuy không có nhìn thấy nụ cười, nhưng Phó Vọng Niên lại biết tâm tình Thanh Dao hiện tại rất tốt.
Quay đầu nhìn Thanh Dao một cái, Phó Vọng Niên mới ra khỏi cửa phòng.
Sau khi về bếp dọn dẹp chén đũa xong, Phó Vọng Niên ở trong sân im lặng ngồi một lát, nhìn thấy trong góc còn có một đống củi chưa chẻ.
Nghĩ đến lúc hắn vừa tỉnh lại, đều là nhìn Thanh Dao vất vả chẻ củi ở đây, liền cảm thấy trong lòng có chút nhói.
Sau khi thương lành, hắn liền không cho Thanh Dao chẻ củi nữa, tuy Thanh Dao ở tiền kiếp xem như là một nam nhân chân chính, nhưng ở nơi này y xác thật chỉ là một á nam khí lực như nữ nhân.
Nếu hiện tại chẻ củi khẳng định sẽ làm ồn đến Thanh Dao, vẫn là chờ sau khi Thanh Dao tỉnh ngủ chẻ sau đi.
Nhân lúc này, Phó Vọng Niên liền quét tước trong ngoài nhà một lượt, nhìn phòng và sân sạch sẽ, Phó Vọng Niên hài lòng gật đầu.
Lúc về phòng Thanh Dao đã ngủ, cẩn thận đắp chăn cho Thanh Dao, lại nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.
Thấy thời gian còn sớm, liền đến nhà tắm lấy ra giường tấm phủ chăn tối qua hai người làm bẩn, còn có quần áo của hai người thay ra đến bờ sông giặt.
Lúc này đã qua giờ ngọ, rất ít người lúc này còn sẽ ở bờ sông giặt đồ, lại thỉnh thoảng cũng sẽ gặp được vài người.
Lúc Phó Vọng Niên đến bờ sông, liền nhìn thấy một á nam đã thành hôn đang giặt ra giường.
Thấy đối phương tựa hồ rất kinh hồn nhìn hắn, Phó Vọng Niên không biết đây là bởi vì chuyện gì, liền lễ độ cười với đối phương, đối phương lại là càng thêm không dám tin nhìn hắn.
Vô duyên vô cớ nghĩ một lát, Phó Vọng Niên liền không để ý biểu cảm của đối phương là làm sao nữa, phỏng chừng là nguyên nhân của tên kia!
Phó Vọng Niên tâm tình rất tốt, vừa ngâm nga vừa giặt đồ, sau đó chú ý thấy một tầm mắt rất kỳ quái.
Nhìn qua hướng tầm mắt bắn ra, là á nam vừa nãy, nhìn dáng vẻ của y tựa hồ rất muốn hỏi hắn chuyện gì.
Phó Vọng Niên trong lòng nhột nhột, ngươi nếu có chuyện thì nói thẳng a, nhìn chằm chằm hắn như vậy, không biết này sẽ làm hắn cảm thấy rất không tự nhiên sao?
Im lặng chờ rất lâu, cuối cùng nghe thấy giọng của đối phương, mở miệng lại là: "Tiểu Dao đâu?"
Phó Vọng Niên đáy lòng thầm nói người này quen Thanh Dao, còn gọi thân mật như thế, đột nhiên có chút chua, hắn đều còn chưa gọi qua Thanh Dao như vậy.
Thôi, hiện tại không phải lúc ghen, xem ra là á nam kia thấy hắn giặt đồ, tưởng hắn làm gì Thanh Dao rồi đi!
Trong lòng thầm đắc ý, hắn lại là làm gì Thanh Dao, tuy ngươi là hảo hữu của Thanh Dao, nhưng chuyện thân mật giữa phu phu ngươi cũng không quản được.
"Tiểu Dao mệt, giờ đang nghỉ ngơi trong nhà!" Tiểu Dao, cảm giác thân mật thêm rồi.
Nụ cười trên mặt Phó Vọng Niên phóng đãng a phóng đãng, này đều là công lao của hắn, có cái cớ tốt để Thanh Dao hảo hảo nghỉ ngơi.
Đối phương tựa hồ có chút bất ngờ, sau đó nói: "Vậy tiểu Dao dạo này khỏe không?"
"Rất khỏe, nếu ngươi rảnh, ngươi có thể đến trò chuyện với tiểu Dao, có điều hai ngày nữa hãy qua, hai ngày này tiểu Dao phải hảo hảo nghỉ ngơi."
Đối phương không nói nữa, trong mắt lại là mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu luôn lén lút chú ý Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên cũng rộng lượng tùy ý đối phương tìm tòi nghiên cứu, dù sao chuyện này chính là phải thuận theo tự nhiên như vậy thôi.
Chuyện chiều ngày đó Phó Vọng Niên quay đầu cũng liền quên sạch sẽ, chỉ cảm thấy đó có thể là một bằng hữu quan tâm Thanh Dao.
Theo cách nghĩ của Phó Vọng Niên mà nói, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Thanh Dao, hắn đều sẽ nhớ, này nếu là chuyện không liên quan tới Thanh Dao hắn cũng liền sẽ không để ý như vậy.
Chiều ngày nay Phó Vọng Niên vừa từ tửu lâu về, trên đường đi qua đều nhận được rất nhiều ánh mắt bất đồng trước kia.
Lúc đưa cơm trưa cho Thanh Dao, Thanh Dao nói qua y hôm nay về nhà sớm chút, Phó Vọng Niên lúc này chính là về nhà một mình.
Đến khi sắp đến cửa nhà mới cảm thấy không có không kỳ cục như vậy, cũng thật không biết mấy người này phải đến lúc nào mới thích ứng hắn của hiện tại.
Vào sân nhìn thấy Thanh Dao đang nói chuyện với một á nam đã thành hôn, Phó Vọng Niên cũng không để ý, trái lại hai người đồng loạt nhìn hướng Phó Vọng Niên.
Thanh Dao tiến lên nói: "Về rồi!"
Phó Vọng Niên đáp: "Ừ."
Sau đó cũng nhìn rõ á nam kia, lại là á nam lần trước gặp ở bờ sông, không ngờ còn thật đến tìm Thanh Dao trò chuyện.
Thanh Dao nhìn thấy ánh mắt Phó Vọng Niên mang theo nghi vấn, liền nói với Phó Vọng Niên: "Ca phu vừa nãy tới trò chuyện với ta, hiện giờ đang chuẩn bị về!"
Biết Thanh Dao là đang giới thiệu cho hắn thân phận của á nam kia, Phó Vọng Niên cũng hiểu người này chính là ca phu của Thanh Dao, lễ độ nói: "Vậy ca phu đi thong thả, có rảnh lại đến chơi."
Lan Hiên im lặng nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó nói: "Ừm, có rảnh ta sẽ lại đến nói chuyện với tiểu Dao, vậy ta hiện tại về trước."
Đến khi Lan Hiên đi xa, Thanh Dao mới nói: "Ca phu tên Lan Hiên, gả cho ca ca năm năm rồi, hai đứa con."
Phó Vọng Niên quay đầu nhìn Thanh Dao: "Ừ, ta biết rồi, lần sau gặp thì biết nên chào hỏi thế nào rồi."
Lan Hiên vừa về đến nhà, liền gấp gáp tìm phu quân đã về nói rõ tình huống y hôm nay đi thăm Thanh Dao.
Lúc này một nam nhân bộ dáng cao to lực lưỡng lõa thân trên chẻ củi ở trong sân, tám múi cơ bụng chắc khỏe hiện ra sức quyến rũ dương cương.
Động tác chẻ củi trầm ổn hữu lực, một chút đều không giống hán tử bình thường, một nông phu thôn làng lại có lực đạo vững chắc như vậy có chút làm người bất ngờ.
Nhìn thấy phu quân đang chẻ củi trong sân, Lan Hiên về phòng bưng ly trà tới, sau đó đưa đến trên tay phu quân.
Thân hình tráng kiện đã nhìn năm năm, vẫn làm y lặng lẽ đỏ mặt, định thần một lát mới nói: "Phu quân, ta vừa nãy đến nhà tiểu Dao thăm tiểu Dao."
Thanh Dực vừa uống một ngụm nước có chút bất ngờ, lo lắng hỏi: "Phó Vọng Niên kia có nói ngươi mắng ngươi không?"
"Không có, hắn rất bình tĩnh, hơn nữa còn kêu ta rảnh lại đến xem!"
Thanh Dực nhíu mày, dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, nếu trong nhà có ai đến thăm Thanh Dao, Phó Vọng Niên kia đều sẽ mắng người đến.
Lúc trước vì không để đệ đệ bị Phó Vọng Niên xúc phạm, người trong nhà đều nhịn không đi thăm Thanh Dao, chỉ sợ vừa đi liền làm Phó Vọng Niên đánh Thanh Dao.
Trong lòng Thanh Dực cảm thấy rất có lỗi với đệ đệ, nếu lúc đầu không phải vì bảo vệ danh tiết của đệ đệ, cũng sẽ không gả đệ đệ cho hắn ta.
Ai biết Phó Vọng Niên kia lại là một người trước và sau khi thành hôn bất đồng, làm gã hối hận không thôi, nghĩ đến bởi vì sơ ý của gã mà đem hạnh phúc của Thanh Dao cứ vậy bị gã hủy, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với a cha và cha.
"Chuyện trên trấn nói khoảng thời gian này, ngươi tin không?" Thanh Dực nhớ đến chuyện nghe được trên trấn.
"Ừm, ta mới đầu còn không phải rất tin, phu quân, ngươi nhớ chuyện lần trước ta nói với ngươi lúc giặt đồ ở bờ sông không?"
"Nhớ."
"Lúc đó ta đã cảm thấy kỳ quái, hắn lại giặt đồ và ra giường, hơn nữa dáng vẻ ra giường kia có chút như là, là sau chuyện đó làm bẩn." Lan Hiên đỏ mặt nói.
Y và Thanh Dực tuy đã là phu phu năm năm, nhưng nói đến chuyện phòng the, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Thanh Dực lén cười, phu lang của gã đúng là không tự nhiên như lúc đầu gả cho gã, vươn tay nhéo má thẹn đỏ lại mềm mại của Lan Hiên, liền thấy Lan Hiên không tự nhiên trừng gã một cái.
Thanh Dực cười nói: "Tiểu Hiên, đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn không thay đổi!"
Lan Hiên giả vờ thẹn quá hóa giận nói: "Phu quân cũng không phải không thay đổi, nào giống a cha của hai đứa nhỏ."
"Phải phải phải, chúng ta đều không thay đổi, này nói rõ chúng ta đều còn trẻ, nên tối nay ta sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu Hiên."
"Ai cần ngươi chiếu cố, ta đi chuẩn bị cơm tối trước." Thẹn đỏ mặt trừng Thanh Dực một cái, Lan Hiên đỏ mặt cấp tốc đi đến nhà bếp.
Thanh Dực nhìn Lan Hiên đi vào bếp, mới thu ý cười trên mặt lại, trong đầu nghĩ chuyện trên trấn nói khoảng thời gian này còn có lời của tiểu Hiên, xem ra Phó Vọng Niên này xác thực đã thay đổi, tìm thời gian xem thử rồi nói!
Hiện nay lúc nấu cơm Thanh Dao tuy rất ít vào bếp, lại cũng sẽ giúp làm vài chuyện, như hiện tại ở trong sân rửa rau.
Phó Vọng Niên ở trong bếp hỏi: "Tiểu Dao, trong nhà chỉ một ca ca sao?"
"Ừm, đại ca tên Thanh Dực, lớn hơn ngươi 2t."
Phó Vọng Niên đột nhiên chạy ra hỏi: "Ta bao nhiêu tuổi?"
Thanh Dao không cảm thấy bất ngờ, dẫu sao đã biết Phó Vọng Niên hiện tại đã không phải Phó Vọng Niên trước kia.
"Phu quân năm nay 25, ta 21."
Phó Vọng Niên than nói, Thanh Dao thật sự là 21, hắn đúng là trâu già gặm cỏ non, có điều xưng hô phu quân này nghe ra lại là ngày càng thuận tai.
"Thanh Dao, ta nói với ngươi, tuổi thật tế của ta là 31." Phó Vọng Niên thần bí đầy mặt.
"Hả?" Thanh Dao kinh ngạc nhìn Phó Vọng Niên, y chưa từng nghĩ Phó Vọng Niên lại đã là người qua 30.
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao kinh ngạc đầy mặt, sa sút nói: "Thanh Dao có phải cho rằng ta là đại thúc không."
"Không, ta chỉ là chưa từng nghĩ phu quân lại là người từng này tuổi."
"Ha hả, đó là ta trẻ mãi khônggià." Phó Vọng Niên lúc này là một nam nhân đa dạng.
|
Chương 13: Hai người thôi việc
Thanh Dao trợn trắng mắt, cảm giác dạo này quan hệ của y và Phó Vọng Niên ngày càng gần, bất lực nói: "Phu quân ngươi hiện tại trông có vẻ một chút đều không giống 25, trái lại giống 30t."
"A, vậy thì nói rõ cơ thể này già rồi, yên tâm, ta sẽ hảo hảo luyện tập thân thể, sau đó để Thanh Dao biết vi phu ta là 25 không cần nghĩ ngợi gì."
Thanh Dao đột nhiên cảm thấy lời của Phó Vọng Niên có chút giả vờ không đứng đắn, trong lòng lại cảm thấy cuộc sống như vậy rất yên lòng, hài hòa hạnh phúc hơn cuộc sống dĩ vãng.
"Phu quân, ngươi sẽ luôn ở cùng ta sao?" Nghi vấn luôn ở trong lòng hợp thời nói ra.
Thanh Dao không nghe thấy trả lời của Phó Vọng Niên, đến khi một bóng dáng từ từ xuất hiện trước mặt y, sau đó khuôn mặt cương nghị đoan chính kia im lặng nhìn y.
Phó Vọng Niên nói: "Thanh Dao, ngươi biết không? Ta luôn cho rằng ông trời cho ta có cơ hội sống lần nữa, chính là vì gặp được ngươi, nên vô luận thế nào ta đều sẽ không rời khỏi ngươi, ai bảo ngươi trộm tim ta!"
Thanh Dao lại là mở mắt trong suốt nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt như là không dám tin, lại mang theo kinh hỉ nhàn nhạt.
"Ngày đầu tiên ta tỉnh lại đã biết bản thân thích ngươi, còn hiện tại, là yêu ngươi." Haizz, trên tay đều là dầu mỡ, nếu không thì thật muốn sờ má trắng mềm của Thanh Dao.
Đột nhiên nghe thấy Phó Vọng Niên bày tỏ, khuôn mặt trắng ngần đột nhiên đỏ tươi, Phó Vọng Niên thấy, chỉ là lộ ra một nụ cười mỉm ấm áp.
Trời xanh mây trắng trên cao, nhìn không rõ ấm áp tỏa ra dưới đất, cũng không biết bên dưới lúc này có xuân quang vô hạn.
Càng chung sống cùng Thanh Dao, Phó Vọng Niên liền cảm thấy hắn càng có thâm tình say mê với Thanh Dao.
Trước giờ chưa từng nghĩ hắn lại sẽ có gặp phải kỳ diệu như thế, cũng chưa từng nghĩ hắn ấm áp luôn muốn lại đặt ở một thế giới như vậy.
Hiện giờ nghĩ đến tai nạn xe cộ bất ngờ kia như là vì để hắn đến thế giới này mà xảy ra tự nhiên như thế.
Lúc đó ngọn lửa cao lạnh dâng lên quanh thân cũng là như chúc mừng hắn.
Thanh Dao sau khi rửa sạch rau, vừa muốn bước vào bếp liền bị Phó Vọng Niên gọi lại, chỉ nghe Phó Vọng Niên nói: "Tiểu Dao, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, chuyện của nhà bếp cứ giao cho ta."
Tuy Phó Vọng Niên là nói qua rất nhiều lần, nhưng Thanh Dao vẫn cảm thấy nếu đều để chuyện nhà bếp cho hắn phụ trách, phu lang mình đây sẽ bị người nói xấu, lại cảm thấy nói như vậy với Phó Vọng Niên không tốt.
Đành phải lúng ta lúng túng nói: "Nhưng cũng không thể luôn không vào bếp a, nếu ngày nào đó phu quân ra cửa làm việc chưa về, hoặc về muộn, vậy cũng không thể chờ phu quân về mới nấu ăn a."
Phó Vọng Niên cảm thấy lời Thanh Dao nói cũng có chút đạo lý, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút lo lắng, nghĩ ngợi, sau đó nói: "Vậy tiểu Dao, nếu ngươi vào bếp thì nấu ít canh và hấp đồ ăn, xào đồ ăn này nọ thì không được."
Thanh Dao cảm thấy như vậy cũng không tệ, y cũng là bởi vì không chịu được mùi dầu khói, mùi khói nhóm lửa trái lại không sao, gật đầu, lại nghĩ đến trù nghệ của y hình như rất kém, nói: "Trù nghệ của ta hình như rất kém."
Phó Vọng Niên mỉm cười, này trái lại là thật, có lẽ là Thanh Dao đối với trù nghệ không có thiên phú gì, cười nói: "Không sao, ta sẽ dạy ngươi vài món ăn dễ làm, lúc đó làm mấy món này là được."
Thanh Dao gật đầu, đưa rau xanh cho Phó Vọng Niên, sau đó về trong sân bưng nước vừa rửa rau đến cây hạnh trong góc.
Phó Vọng Niên về bếp tiếp tục chuẩn bị cơm tối, đột nhiên nghĩ đến chuyện thi đấu trù nghệ còn chưa nói rõ với Thanh Dao, lần trước cũng chỉ lo thân mật với Thanh Dao, lại quên mất chuyện này.
Lúc buổi tối chuẩn bị ngủ, Phó Vọng Niên vừa muốn nói chuyện này với Thanh Dao, Thanh Dao lại mở miệng: "Phu quân, lần trước chuyện thi đấu trù nghệ ngươi nói còn nhớ không?"
Phó Vọng Niên gật đầu, hỏi: "Ừ, nhớ, sao vậy?"
Thanh Dao đột nhiên ngập ngừng ấp úng nói: "Ta.....chính là ta muốn đi theo, phu quân cảm thấy được không?
Lại thấy Phó Vọng Niên vẻ mặt kinh hỉ nhìn Thanh Dao, cũng chính là nói Thanh Dao nguyện ý đi cùng hắn, cười nói: "Đương nhiên, ta vốn định nếu Thanh Dao không muốn đi, ta cũng không đi. Có điều nếu Thanh Dao muốn đi, chúng ta thuận tiện đi xem thử cảnh quan bên ngoài thế nào?"
Thanh Dao gật đầu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, y từng nghĩ, nếu Phó Vọng Niên thật sự là nguyên nhân bởi vì y mà không đi tham gia thi đấu, vậy y thà rằng đi cùng hắn một chuyến.
Y thích Phó Vọng Niên, đồng dạng cũng hi vọng có thể làm chút chuyện cho Phó Vọng Niên, tuy không biết người khác là làm thế nào, nhưng y cũng hi vọng có thể dựa theo cách nghĩ của y để bỏ ra cố gắng.
Phó Vọng Niên nghĩ chút lại nói: "Vậy công việc của tiểu Dao?"
Thanh Dao không để ý lắm nói: "Ta sẽ nói rõ chuyện này với lão bản."
"Ta là đang nghĩ, tiểu Dao không phải rất thích công việc này sao? Ngươi nguyện ý bỏ công việc này đi cùng ta sao?"
Phó Vọng Niên tuy rất hi vọng Thanh Dao đi cùng hắn, nhưng cũng biết Thanh Dao thích công việc hiện tại, trong lòng là không hi vọng Thanh Dao vì hắn mà từ bỏ công việc của y.
Thanh Dao nói: "Lúc trước thích công việc này, là bởi vì đây là công việc cần chuyên tâm, sau đó ta liền có thể quên chuyện trong nhà, có thể quên chuyện của hắn ta."
Nói đến đây khó xử nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại đã khác trước kia, nên ta cũng hi vọng làm chút chuyện muốn làm."
Phó Vọng Niên nghe đến đây đã hiểu chuyện Thanh Dao muốn tỏ rõ, ôn nhu nhìn chăm chú Thanh Dao: "Lại là tiểu Dao thích, vậy thì nghe theo tiểu Dao thôi!"
Thấy Thanh Dao gật đầu, Phó Vọng Niên tiếp tục nói: "Vậy ta ngày mai cũng sẽ đi tửu lâu nói với chưởng quỹ một tiếng. Sau đó chúng ta chuẩn bị đồ cần thiết, cũng phải đến Vinh Đô sớm chút mới được."
Phó Vọng Niên chỉ nhìn thấy Thanh Daoo luôn gật đầu, dáng vẻ đáng yêu đó làm hắn không kiềm nén được dục vọng của hắn, bế Thanh Dao lên đi đến trên giường.
Thanh Dao bởi vì hành động đột ngột nhẹ hô một tiếng, sau đó đỏ mặt tùy ý Phó Vọng Niên đặt y trên giường, Phó Vọng Niên theo sau đè trên người gầy gò của Thanh Dao.
Ánh trăng yên lặng theo cửa sổ như ẩn như hiện chiếu bóng dáng quấn chặt nhau trên giường, thỉnh thoảng tràn ra rên rỉ ngây ngất trời đêm tối nay, đêm này đã định trước là một đêm không ngủ.
Lúc Thanh Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy trên người y trừ có chủ mỏi nhừ ra, không có gì khó chịu, biết Phó Vọng Niên sau đó đã thanh lý cơ thể giúp y.
Từ từ chống cơ thể còn có chút mỏi nhừ dậy, trong lòng nghĩ đến chuyện tối qua, liền cảm thấy xấu hổ và buồn bực, tối qua y hình như lại quấn lấy Phó Vọng Niên không chịu buông tay.
Nghĩ đến chuyện tối qua Phó Vọng Niên làm với y, trong lòng cảm thấy không tự nhiên, y không ngờ lại còn có tư thế như thế, y hiện tại chỉ cảm thấy thắt lưng đều không có khí lực.
Lúc Phó Vọng Niên đi vào nhìn thấy chính là dáng vẻ Thanh Dao ngồi trên giường phiền muộn đầy mặt, cũng không biết Thanh Dao là nhớ đến chuyện gì.
Đi đến bên giường, nhìn thấy dấu vết ám muội trên người Thanh Dao, trong lòng thầm đắc ý, mấy dấu vết này đều là hắn tạo ra.
Phó Vọng Niên đôi mắt càng nhìn càng không chịu được thu hút như vậy, đến khi Thanh Dao cảm nhận ánh mắt nóng rực của Phó Vọng Niên, cúi đầu nhìn thấy mình hiện tại trần truồng, lúc này mới chân tay luống cuống cầm chăn lên che cơ thể.
Phó Vọng Niên chờ phúc được thấy rồi, mới nói: "Thức dậy ăn sáng, cần ta giúp ngươi xin nghỉ với lão bản không?"
Lần trước bởi vì chuyện này đã xin ba ngày, Thanh Dao đã cảm thấy y đủ mất mặt, nếu hiện tại còn bởi vì chuyện này xin nghỉ, y khẳng định sẽ bị người khác nói y không biết nhục nhã.
Xấu hổ và buồn bực trừng Phó Vọng Niên một cái: "Ai nói ta muốn xin nghỉ, ta còn muốn đi nói chuyện công việc với lão bản!"
Vừa mở miệng mới phát hiện giọng y khàn như thế, cũng biết này hẳn là tối qua kêu thành như vậy, lại trừng Phó Vọng Niên một cái, Phó Vọng Niên thì rất vô tội nhìn Thanh Dao.
Tuy biết tình huống Thanh Dao hiện tại là nguyên nhân hắn tạo thành, nhưng Phó Vọng Niên là thật cảm thấy Thanh Dao tối qua là thật quá hấp dẫn hắn, hiện tại tạo thành tình huống này hắn cũng chỉ có thể nấu chút trà nhuận hầu cho Thanh Dao nhuận cổ họng trước.
Đi đến bên tủ tìm một bộ đồ cho Thanh Dao, sau đó lại đi đến bên giường hỏi: "Muốn vi phu giúp không?"
Thanh Dao cấp tốc vươn cẳng tay trắng nõn ra nhận lấy đồ, sau đó lại trốn sau chăn, nói: "Ta muốn thay đồ, phu quân ra ngoài trước."
Phó Vọng Niên cũng không làm khó Thanh Dao, vừa rồi đã no mắt, cũng liền cam tâm tình nguyện đi ra cửa phòng, lại thuận tay đóng cửa phòng.
Đến khi Phó Vọng Niên ra khỏi phòng, Thanh Dao mới bỏ chăn xuống, nhìn kỹ trên người đầy là dấu vết Phó Vọng Niên lưu lại, cả bên trong đùi đều đầy dấu đỏ, mặt như là đánh má hồng tươi nhất.
Cầm quần áo lên cấp tốc mặc vào, xác định trên người đều bọc kín mít, lúc này mới đi đến trước bàn trang điểm, cầm lược gỗ lên bắt đầu chải tóc có chút rối.
Về đến tiệm sách sau khi tính xong sổ sách của một ngày, Thanh Dao đi đến trước bàn của lão bản, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lão bản thấy Thanh Dao như vậy, mở miệng hỏi: "Thanh Dao có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Thanh Dao gật đầu, sau đó nói: "Lão bản, phu quân ta muốn đi tham gia thi đấu, ta muốn đi cùng hắn, nên ta....ta muốn...."
Lão bản hiểu rõ gật đầu, nói: "Ngươi là muốn đi cùng nó, muốn nói thôi việc với ta đúng không!"
Thanh Dao gật đầu, không biết ứng phó thế nào nhìn lão bản, lão bản đối với y tốt như thế, y nhất thời cũng không biết nên làm sao nói rõ chuyện này với lão bản.
Lão bản cười nói: "Ngươi vừa sáng nhìn ra liền như có tâm sự, ta còn đang nghĩ sẽ là chuyện gì, thì ra là chuyện này. Thanh Dao à, Phó Vọng Niên ta là nhìn trưởng thành, hiện giờ thấy nó không chịu thua kém như vậy, ta cũng là cao hứng cho ngươi, nên hiện giờ ngươi muốn đi cùng nó, cũng là chuyện tốt, nếu không thì lần đi này cũng không biết lúc nào trở về."
Thanh Dao cảm kích nói: "Cảm tạ lão bản."
"Tạ cái gì, đều là mấy đứa nhỏ ta nhìn trưởng thành, trong lòng ta cũng là cao hứng."
Trong lòng lão bản là thật lòng cảm thấy cao hứng cho Thanh Dao, Phó Vọng Niên hiện giờ thay đổi mọi người đều là nhìn trong mắt, nhớ trong lòng, ít nhiều đều sẽ cảm thấy vui mừng cho Thanh Dao.
Bên Phó Vọng Niên thì nói rõ ràng với chưởng quỹ dự định của hắn, chưởng quỹ cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu: "Đối xử với Thanh Dao cho tốt."
Phó Vọng Niên trịnh trọng nói: "Chưởng quỹ yên tâm, ta là thật lòng thích Thanh Dao, nên lần này ta sẽ quý trọng Thanh Dao, không để Thanh Dao chịu khổ nữa."
Chưởng quỹ nheo đôi mắt, bớt đi sắc bén thỉnh thoảng, chỉ là biểu cảm trên mặt lại là trang nghiêm: "Vậy thì tốt, như vậy ta cũng yên tâm, thuận buồm xuôi gió."
"Đa tạ chiếu cố mấy ngày này của chưởng quỹ, ta sẽ hảo hảo nhớ lời của chưởng quỹ."
Phó Vọng Niên là thật lòng cảm thấy cảm kích chưởng quỹ này, nếu không phải ông cho hắn cơ hội như vậy, phỏng chừng hắn cũng sẽ không dễ như thế liền được người nơi này tiếp nhận."
Cách ngày, Phó Vọng Niên liền đã bắt đầu không nấu ăn ở tửu lâu nữa, có điều hắn cũng dạy mấy đầu bếp trong tửu lâu cách nấu ăn của hắn.
Lúc hắn không ở đây, đều là do mấy đầu bếp này làm mấy món này, nên lúc này cũng không ai biết món mình ăn đã không phải Phó Vọng Niên làm nữa.
Chuyện công việc của hai người đều đã sắp xếp xong, liền đến trên trấn mua ít đồ, mà Phó Vọng Niên phát hiện tâm tình Thanh Dao rất tốt, lúc này hắn cũng là ý cười đầy mặt.
Hai người sau khi mua xong đồ cần thiết, Phó Vọng Niên lại nghĩ đến quần áo của Thanh Dao không phải rất nhiều, liền mang theo Thanh Dao đến tiệm may.
Thanh Dao nhìn thấy đây là muốnđi đến tiệm may, mới đầu cũng không để ý, còn tưởng Phó Vọng Niên là muốn muaquần áo cho chính hắn, dù sao lần đi Vinh Đô này cũng là cần chuẩn bị nhiều quầnáo chút mới được.
|
Chương 14: Mua đồ
Hai người đến tiệm, chủ tiệm nhìn thấy là Phó Vọng Niên, không có như mấy người lúc đầu kia kinh ngạc khi nhìn thấy Phó Vọng Niên, khoảng thời gian này cải biến của Phó Vọng Niên cũng xem như là lan truyền cả trấn Hoa Dương, hiện giờ nhìn thấy hắn cũng chỉ vẻ mặt bình tĩnh.
Lễ độ mở miệng hỏi: "Là muốn mua quần áo thế nào?"
Phó Vọng Niên xoay đầu nhìn Thanh Dao nói: "Tiểu Dao, ngươi chọn hai bộ thích đi."
Nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên, Thanh Dao nói: "Ta có quần áo, không cần mua."
"Chúng ta lần này đi xa cũng không biết lúc nào sẽ trở về, vẫn là mua thêm hai bộ dự bị tốt hơn."
Nghe thấy Phó Vọng Niên nói như vậy, Thanh Dao liền chọn hai bộ, Phó Vọng Niên nhìn thấy màu sắc của hai bộ quần áo, cũng cảm thấy xanh là và xanh dương đậm thích hợp với Thanh Dao.
Chủ tiệm gói hai bộ Thanh Dao chọn xong, sau đó đưa cho Thanh Dao, Phó Vọng Niên thì lấy túi tiền ra trả, sau đó cùng Thanh Dao đi ra ngoài.
Hai người vừa đi vừa nghĩ còn thiếu gì, Phó Vọng Niên đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt, ngẩng đầu nhìn người tới, lại là nam nhân vừa bắt đầu đã nói hắn phải đối đãi Thanh Dao cho tốt.
Nam nhân đi thẳng đến trước mặt hai người, trước tiên là nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó nhìn Thanh Dao.
Phó Vọng Niên chỉ nhìn thấy Thanh Dao tựa hồ cũng là rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nam nhân, liền biết Thanh Dao và nam nhân này hẳn đã không còn quan hệ gì.
Thấy dáng vẻ nam nhân như là có lời muốn nói, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao một cái, Thanh Dao vẻ mặt mờ mịt, liền nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, đây là bằng hữu của ngươi đi, vậy các ngươi nói chuyện, ta đến trong tiệm xem thử trước."
Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, nhìn thấy Phó Vọng Niên chỉ chỉ tiệm phụ kiện bên cạnh, lại nhìn nam nhân đứng trước mặt họ, sau đó gật đầu với Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên lúc này mới đi đến tiệm phụ kiện, lại để lại cho nam nhân một ánh mắt không được đánh chủ ý với Thanh Dao.
Nam nhân tựa hồ không ngờ sẽ nhận được ánh mắt như vậy, có phút chốc chưa phản ứng kịp, hồi thần thì nhìn Thanh Dao, sau đó nói: "Thanh Dao, nghe nói ngươi muốn cùng hắn đi Vinh Đô."
Thanh Dao nhàn nhạt đáp: "Ừm."
"Ngươi cho rằng hắn là thật sự thay đổi rồi sao?"
Thanh Dao nhìn nam nhân, tựa hồ không nghĩ tới người này sẽ nói ra lời như vậy, sau đó đáp: "Chỉ cần bản thân ta rõ hắn có thay đổi không là được."
"Ngươi tựa hồ thay đổi rồi?"
"Ta luôn đang thay đổi, chỉ là ngươi không phát hiện mà thôi. Không có chuyện gì nữa, ta phải đi, phu quân ta còn đang chờ ta."
Không nghe thấy nam nhân nói nữa, Thanh Dao liền từ bên hông đi qua, Phó Vọng Niên lúc này đã ra khỏi tiệm phụ kiện, Thanh Dao liền trực tiếp đi đến Phó Vọng Niên.
Nam nhân đứng tại chỗ không quay đầu, lại cũng không có động tác.
Anh hối hận rồi, từ lần trước khi gặp Phó Vọng Niên, anh đã hối hận rồi, anh tưởng Phó Vọng Niên chỉ là thay đổi nhất thời, lại là không ngờ lại là thay đổi cả Thanh Dao đều nhìn thấy.
Thanh Dao, nếu ba năm trước, ta lúc đó đứng ra, chúng ta hiện tại sẽ không phải kết quả như vậy đi!
Nếu lúc đó không phải bởi vì trong lòng ta quấy phá, hiện tại nam nhân đứng bên cạnh ngươi hẳn là ta đi!
Hóa ra đã bỏ lỡ chính là thật sự bỏ lỡ rồi, cũng không cách nào vãn hồi nữa.
Phó Vọng Niên im lặng chờ Thanh Dao đến, nhìn thấy Thanh Dao lúc nhìn thấy hắn trên mặt hơi lộ ra ý cười, trong lòng hơi yên tâm.
Hắn luôn biết có một nam nhân có tình cảm khác với Thanh Dao, cũng biết nam nhân đó là người Thanh Dao đã từng thích.
Vừa nãy lúc nhìn thấy hai người gặp nhau, trong lòng hắn kỳ thật là rất muốn đẩy người đó ra, nhưng hắn biết hắn không thể làm như vậy.
Thanh Dao đã nói qua với hắn y thích hắn, Phó Vọng Niên biết cuộc sống lúc trước của Thanh Dao, có thể làm Thanh Dao nói ra câu như vậy, liền nói rõ trong lòng Thanh Dao thật sự có hắn, nên hắn hiện tại chỉ hi vọng có thể từ từ tiến vào chiếm giữ trong lòng Thanh Dao, đến khi trong lòng Thanh Dao chỉ còn lại hắn.
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao đi đến bên người, hỏi: "Các ngươi nói xong rồi?"
"Ừm, chúng ta tiếp tục mua đồ đi!" Thanh Dao tiến lên đón lấy bọc đồ trên tay Phó Vọng Niên, sau đó sóng vai tiếp tục đi tới trước.
Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên cao to cường tráng bên cạnh, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào ấm cúng.
Y vừa nãy tưởng lúc gặp lại nam nhân đó y sẽ bối rối như lúc đầu, nhưng không nghĩ đến trong lòng y sẽ là bình tĩnh như thế.
Thanh Dao biết y hiện tại có thể bình tĩnh nói chuyện với nam nhân như vậy, là bởi vì trong lòng y hiện tại chỉ còn lại Phó Vọng Niên bên cạnh, Phó Vọng Niên đến từ dị thế này.
Ba năm trước y cũng từng hận, nên sau khi gả cho Phó Vọng Niên y liền không gặp lại nam nhân, gặp lại không phải kẻ thù thì là người xa lạ.
Thanh Dao hiện tại chỉ là hi vọng có thể bắt lấy người bên cạnh này, hạnh phúc này, nên y cũng nguyện ý quên mọi thứ lúc trước, buông hết mọi thứ lúc trước, học yêu một người xứng đáng.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao luôn ngây ngốc nhìn hắn, trong mắt còn lộ ra rất nhiều cảm xúc không thể giải thích, cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"
Thanh Dao lắc đầu, nhìn Phó Vọng Niên, thấp giọng nói: "Ta chỉ là đang nghĩ, gặp được phu quân thật tốt."
Phó Vọng Niên trước giờ không biết lỗ tai hắn có linh như vậy, lại cảm thấy xung quanh chỉ có câu thấp này của Thanh Dao lặp lại trong đầu.
Hắn biết Thanh Dao luôn ít lời, có thể làm Thanh Dao nói ra câu này, vậy chính là cố gắng lớn nhất của Thanh Dao.
Có lẽ Thanh Dao hiện tại còn không biết làm sao biểu đạt tình cảm của y, nhưng Phó Vọng Niên lại phát hiện Thanh Dao đang từng bước đi tới hắn.
Thấp giọng nói bên tai Thanh Dao: "Ngươi bước một bước tới ta, chín mươi chín bước còn lại để ta bước tới ngươi."
Thanh Dao không hiểu nhìn Phó Vọng Niên, y quả thật không hiểu ý lời này của Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên mỉm cười nhìn Thanh Dao: "Không có gì, ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi cảm thấy vui vẻ là được."
Có những chuyện Thanh Dao không biết để hắn đến dạy là được, Thanh Dao đã định trước là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
May mà lộ trình trấn Hoa Dương đi Vinh Đô cũng chỉ bốn năm ngày, Phó Vọng Niên cũng rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ trên đường cần.
Nhưng lúc chuẩn bị xong mấy thứ này, nhìn thấy Thanh Dao có chút thất thần, Phó Vọng Niên hỏi: "Thanh Dao, còn sót đồ gì không?"
Thanh Dao lắc đầu: "Không, ta chỉ muốn đi thăm bọn ca ca được không?"
Phó Vọng Niên đáp: "Đương nhiên được, lát nữa ta đi cùng ngươi, ta cũng chưa từng gặp ca ca!"
Chờ sau khi Phó Vọng Niên thu thập đồ mua về xong, hai người liền cùng đến nhà ca ca Thanh Dực của Thanh Dao.
Lúc này hai tiểu hài đang vui vẻ chơi đùa trong sân, nhìn thấy có người vào, hai đôi mắt tròn bóng hiếu kỳ nhìn người đến.
Thanh Dao nhìn hai tiểu hài, cũng cảm thấy có chút xa lạ, từ sau khi gả cho Phó Vọng Niên, y không có cơ hội nào gặp được ca ca, y cũng không dám tùy tiện đến thăm ca ca, sợ ca ca sẽ nói lời phàn nàn gì.
Lan Hiên từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Thanh Dao đứng ở sân, cười nói: "Tiểu Dao, sao ngươi đến đây?" Nói với hai tiểu hài: "Đây là thúc thúc, mau chào."
Hai tiểu hài quy củ chào: "Chào thúc thúc." Mắt tròn bóng vẫn hiếu kỳ nhìn thúc thúc đẹp này.
Thanh Dao vui vẻ đáp, đưa hai bao kẹo trên tay cho hai tiểu hài, nói: "Đây là kẹo thúc thúc mua, xem thử ngon không?"
Kẹo đối với con nít mà nói không nghi ngờ gì là có hấp dẫn rất lớn, nhưng cha cũng từng nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.
Hai đôi mắt chiếu sáng nhìn kẹo, lại nhìn Thanh Dao, sau đó lại nhìn Lan Hiên.
Lan Hiên lúc này cười nói với hai đứa con: "Thúc cho hai đứa, còn không cảm ơn thúc thúc."
Có được đồng ý của cha, hai đứa nhỏ vui vẻ nhận lấy kẹo, lại cũng không quên nói: "Cảm ơn thúc."
"Ngoan, thật ngoan." Thanh Dao mỉm cười sờ tóc mềm của hai đứa nhỏ.
Phó Vọng Niên lúc này chỉ là im lặng ở một bên nhìn màn này, đáy lòng cảm thấy nếu hôm nào trong nhà cũng có mấy đứa nhỏ, nói không chừng Thanh Dao chính là một người cha tốt như vậy.
Lan Hiên nhìn thấy Phó Vọng Niên tựa hồ có chút bất ngờ, có điều rất nhanh liền khôi phục thần sắc, lễ độ nói: "Đệ phu cũng đến."
Phó Vọng Niên hồi thần, lễ độ gật đầu với Lan Hiên, sau đó phóng ánh mắt trên người phu lang thân ái của hắn.
Lan Hiên lúc này nói: "Vào nhà ngồi trước." Nói xong liền đi vào trong nhà, sau đó bưng ấm trà lên rót trà cho hai người.
Thanh Dao và Phó Vọng Niên trước sau vào nhà, ở bên cạnh tìm cái ghế ngồi xuống, lúc này truyền tới tiếng non nớt của con nít, lại là gọi a cha.
Phó Vọng Niên nhìn sân, lại là một nam nhân bộ dáng dương quang tráng kiện, lông mày rậm, một thân bắp thịt chắc khỏe.
Nam nhân vào sân ôm hai đứa nhỏ, cười lớn một tiếng, sau đó nói: "Ở trong nhà có ngoan ngoãn nghe lời cha không?"
Hai tiểu hài cùng lúc trả lời: "Có, vừa nãy có một thúc thúc đến, mua kẹo cho bọn con."
"Vậy có cảm ơn thúc thúc không?"
"Có, thúc thúc còn nói bọn con ngoan."
"Vậy a cha hiện tại có chuyện muốn nói với thúc thúc, hai tiểu bảo bối chơi trong sân trước."
Nam nhân buông hai đứa nhỏ ra, sau đó bước lớn đi vào nhà, nhìn thấy người đến lại là Thanh Dao còn có Phó Vọng Niên, tựa hồ cũng có chút bất ngờ, trực tiếp đi đến bên cạnh Thanh Dao, có chút kích động nói: "Tiểu Dao, dạo này tốt không?"
Không phải Thanh Dực kích động, mà là gã thật sự rất lâu rồi không gặp qua Thanh Dao, đối với đệ đệ này trong lòng gã có rất nhiều ân hận.
Nhưng gã cũng không có cách, chuyện ba năm trước gã cũng từng muốn ngăn cản, nhưng tình huống lúc đó không cho phép gã đi ngăn cản.
Thanh Dao nhìn thấy Thanh Dực vào, sớm đã đỏ hốc mắt, run rẩy cơ thể đứng lên, có chút nghẹn ngào gọi: "Ca."
Phó Vọng Niên lại ở bên nhìn cũng không phải rất rõ chuyện của hai người, tình cảnh này trông có vẻ như là nhiều năm không gặp.
Khoảng cách hai nhà gần như vậy, lại còn sẽ xuất hiện chuyện như vậy, xem ra tám phần không thoát khỏi liên can với tên kia.
Chưa từng nghĩ chuyện trong đó còn có như vậy, trong lòng Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy chua chát, người thân như vậy lại là xa lạ như vậy, thật không biết tên kia là khốn nạn đến mức gì.
Thanh Dực nhìn đệ đệ sắc mặt hồng hào, hơn nữa cả người trông có vẻ cũng không gầy gò như lần trước gã nhìn thấy, trong lòng khẽ thở phào.
Lại xoay đầu nhìn Phó Vọng Niên, đôi mắt lại là như có sinh mạng gắt gao nhìn chăm chú mắt Phó Vọng Niên, lại nhìn thấy đôi mắt chân thành của Phó Vọng Niên, lâu sau mới nói: "Đệ phu đây là hiếm khi đến một chuyến, không biết là vì chuyện gì?"
Phó Vọng Niên nhướng mày, không ngờ tính tình Thanh Dực này còn thật trực tiếp, tức thì cũng thẳng thắn nói: "Tiểu Dao nói muốn đến thăm ca ca và ca phu, còn có hai cháu ngoại, ta cũng chỉ cùng Thanh Dao đến thăm thôi."
Thanh Dao và Lan Hiên đứng một bên không nói, Thanh Dực lại là nhíu cặp mày kiếm, nói: "Vậy đúng là cảm tạ đệ phu cùng tiểu Dao đến."
Phó Vọng Niên trong lòng cũng biết Thanh Dực khẳng định là bởi vì chuyện trước kia mới sẽ có vẻ mặt như vậy, cũng vờ như không biết chuyện này, nhàn nhạt nói: "Tiểu Dao là phu lang ta, đi cùng tiểu Dao tất nhiên là chuyện bình thường."
Mày nhíu lại của Thanh Dực đột nhiên giãn ra, đáy lòng nghĩ có lẽ Phó Vọng Niên này hiện tại là thật lòng thay đổi, vì sao không hảo hảo nhìn người như vậy đối xử Thanh Dao.
Về thay đổi của Phó Vọng Niên, Thanh Dực cũng nghe qua, vô luận là bên ngoài, hay phu lang nhà mình cũng nói qua một ít, hiện giờ nhìn kỹ, Thanh Dực cũng biết chuyện này là thật.
Ánh mắt và ngôn hành cử chỉ của một người là làm sao đều sẽ mang chút mùi vị ban đầu, nhưng Phó Vọng Niên này lại là thay đổi triệt để.
Đôi mắt như là lộ ra rất nhiềuchuyện, im lặng nhìn, ngôn hành cử chỉ trầm ổn không kém một nam nhân trungniên thành thục ổn trọng.
|