Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
|
|
Chương 15: Ca ca và ca phu
Thanh Dao đột nhiên nhìn thấy Phó Vọng Niên và ca ca nhìn nhau như vậy, cũng không rõ hai người là đang đánh giá gì, lại từ bầu không khí quanh thân hai người cảm thấy một loại kiềm nén.
Lo lắng nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên lúc này sẽ cho Thanh Dao một ánh mắt không cần lo lắng, mà ánh mắt này cũng vừa vặn ánh vào mắt Thanh Dực.
Thanh Dực im lặng nhìn Phó Vọng Niên, sau đó thu mắt lại nhìn Thanh Dao, nói: "Tiểu Dao, tối nay cùng ca phu ở lại ăn cơm đi!"
Nói xong nhìn Phó Vọng Niên một cái, tin tức tiết lộ trong mắt đã rất rõ ràng, ngươi tối nay phải ở lại cùng Thanh Dao.
Phó Vọng Niên chẳng ừ hử gì cả nhếch khóe môi, hơi gật đầu.
Thanh Dao nhìn thấy Phó Vọng Niên gật đầu, lúc này mới trả lời Thanh Dực: "Ừm, chúng ta sẽ ở lại ăn cơm."
Thanh Dao nhìn Thanh Dực một cái, sau đó tiếp tục nói: "Ca ca, ta muốn cùng phu quân đi Vinh Đô, cũng không biết lúc nào có thể trở về, đến nói với các ngươi một tiếng trước, để tránh các ngươi lúc đó lo lắng."
Thanh Dao phát hiện lời y mới nói xong, Thanh Dực lại đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, cả không khí xung quanh tựa hồ đều nổi lên biến hóa.
Phó Vọng Niên nhạy bén cảm giác được biến hóa của Thanh Dực, khó hiểu nhìn Thanh Dực, chỉ cảm thấy quanh thân Thanh Dực lúc này một mảnh lạnh lẽo, tựa hồ đang nhẫn nhịn gì, lại tựa hồ có thù hằn rất lớn.
Lan Hiên ở cùng Thanh Dực nhiều năm như vậy càng là nhận ra biến hóa của Thanh Dực, bước nhẹ đi đến bên cạnh Thanh Dực, nhỏ giọng nói: "Phu quân, sao vậy, chuyện gì đột nhiên làm ngươi tức giận như thế?"
Thanh Dực nhìn Lan Hiên, cười ôn nhu với phu lang chung sống nhiều năm, sau đó quay đầu nhìn Thanh Dao, trên mặt lại là không chút biểu cảm, Thanh Dực nói: "Tiểu Dao, các ngươi vì sao muốn đi Vinh Đô?"
Câu hỏi tựa hồ rất bình tĩnh, Thanh Dao lại cảm giác lạnh lẽo trong lời này, chưa từng thấy ca ca như vậy, đáy lòng có chút hơi sợ hãi, không biết làm sao nhìn Phó Vọng Niên, đột nhiên không biết nên nói gì.
Phó Vọng Niên lúc này đi đến bên cạnh Thanh Dao, nhẹ nhàng ôm lấy vai Thanh Dao, ánh mắt Thanh Dực nhìn cánh tay Phó Vọng Niên ôm Thanh Dao, sau đó nhìn Phó Vọng Niên, không biết Phó Vọng Niên đây là ý gì.
Phó Vọng Niên nhỏ giọng nói với Thanh Dao: "Không sao chuyện này giao cho ta."
Thanh Dực tỉnh bơ nhìn động tác của Phó Vọng Niên, sau đó im lặng chờ động tác tiếp theo của Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dực, lạnh nhạt nói: "Ca, chuyện này là bởi vì ta muốn đi Vinh Đô tham gia thi đấu trù nghệ, ta muốn dẫn Thanh Dao ra ngoài chơi."
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh như không có âm thanh, bốn người đều không mở miệng.
Lan Hiên lo lắng nhìn Thanh dao và Phó Vọng Niên, sau đó nhìn Thanh Dực, y chưa từng thấy Thanh Dực như vậy, cũng không rõ Thanh Dực đây là làm sao.
Có lẽ chuyện đi Vinh Đô này hẳn là chuyện Thanh Dực lo lắng, lại không biết Thanh Dực lo cái gì, theo lý mà nói đệ phu nguyện ý cùng tiểu Dao ra ngoài chơi hẳn là chuyện tốt mới phải.
Thanh Dực mở miệng, lại lạnh thấu nói: "Nếu ta không hi vọng Thanh Dao đi Vinh Đô thì sao?"
Phó Vọng Niên nhíu mày nhìn Thanh Dực, không rõ Thanh Dực vì sao sẽ nói lời này, Thanh Dao cũng là không hiểu nhìn ca ca, lại nhìn Phó Vọng Niên, sau đó lại nhìn ca ca.
Thanh Dực lạnh lùng nói: "Vì sao phải đi Vinh Đô, chẳng lẽ ngươi không đi Vinh Đô không được, hoặc là nói ngươi không tham gia thi đấu trù nghệ gì kia không được?"
Thanh Dao không hiểu ca ca vì sao đột nhiên biến thành như vậy, muốn mở miệng nói, lại bị thần sắc trong mắt Phó Vọng Niên cản lại, nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dực nói: "Ca, ta không hiểu ý ngươi, nếu ca thật sự không muốn bọn ta đi tham gia thi đấu trù nghệ, sẽ có lý do trong đó đi!"
Qua lời Thanh Dực vừa nói, Phó Vọng Niên trong lòng khẳng định chuyện này hẳn không phải vấn đề đi Vinh Đô, mà là nguyên nhân tham gia thi đấu trù nghệ, chỉ là Thanh Dực không nói rõ, hắn lại sao biết nguyên do trong đó rốt cuộc là gì.
Thanh Dao và Lan Hiên im lặng nhìn hai người, không biết đối thoại của hai người này rốt cuộc sẽ là kết quả thế nào.
Làm phu phu với Thanh Dực nhiều năm như thế, Lan Hiên cũng là chưa từng thấy Thanh Dực lại sẽ có vẻ mặt như vậy, lúc này cũng lo lắng nhìn Thanh Dực.
Thanh Dực lạnh lùng nhìn Phó Vọng Niên, nói: "Nếu ta nói là vì tốt cho tiểu Dao, ngươi cảm thấy sao?"
Phó Vọng Niên không biết nên trả lời Thanh Dực thế nào, hắn cũng biết Thanh Dực quan tâm Thanh Dao, lại từ đầu đến cuối không biết Thanh Dực vì sao lạnh băng như vậy nói ra lý do như vậy, trừ phi nguyên do trong đó có liên quan những chuyện lúc trước họ từng trải qua.
Lại nhìn biểu cảm trên mặt Thanh Dực như hàn sương, Phó Vọng Niên biết hắn hỏi nữa cũng không hỏi ra nguyên do gì, đành phải buông tha chuyện này trước, trong lòng lại nghĩ phải tìm cơ hội làm rõ chuyện này.
Phó Vọng Niên cúi đầu nhìn Thanh Dao vẻ mặt nghi hoặc, Thanh Dực nói vì tốt cho Thanh Dao, như thế hắn cũng đành nguyện ý tin tưởng lý do này, nhàn nhạt nói: "Đại ca đã là vì tốt cho tiểu Dao, vậy ta cũng không tham gia thi đấu lần này nữa."
Thanh Dực tựa hồ không ngờ Phó Vọng Niên lại dễ như vậy liền đồng ý lời của gã, rất bất ngờ nhìn Phó Vọng Niên, chỉ nhìn thấy đôi mắt Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao tràn ra nhu tình.
Trong mắt lộ ra một thần sắc khó hiểu, trên tay tựa hồ truyền đến một hơi nóng, xoay đầu nhìn bên cạnh, lại lạ Lan Hiên, Lan Hiên lúc này đang lo lắng nhìn gã, trong lòng hơi cảm động, dịu giọng nói: "Không sao."
Mà Thanh Dao nghe thấy lời của Phó Vọng Niên, lại nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên: "Phu quân không phải muốn tham gia thi đấu sao? Nếu ca ca không cho ta đi, vậy ta ở lại trong nhà chờ là được."
Phó Vọng Niên vươn tay điểm mũi xinh của Thanh Dao, dịu giọng nói: "Không phải đã nói sao, nếu tiểu Dao không đi, ta cũng không hiếm lạ thi đấu gì, chỉ cần ở bên cạnh tiểu Dao là được."
"Nhưng....." Môi hồng bị ngón tay Phó Vọng Niên chặn lại, nuốt lời chưa hết xuống bụng.
"Không có nhưng mà, nghe ta là được, có điều nếu Thanh Dao muốn ra ngoài chơi, chuyện này chúng ta có thể thương lượng lần nữa."
Thanh Dao kinh hỉ nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên cũng biết Thanh Dao kỳ thật là rất muốn ra ngoài chơi, không phải thật sự muốn đi xem hắn tham gia thi đấu trù nghệ gì.
Thôi kệ, nhân lúc trẻ tuổi thì cùng Thanh Dao ra ngoài chơi nhiều chút, dù sao Thanh Dao mấy năm này cũng chỉ lo kiếm tiền nuôi gia đình, cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Thanh Dao lúng túng mở miệng: "Có thể sao?"
Phó Vọng Niên đáp: "Đương nhiên có thể, tiểu Dao muốn đi đâu?"
Thanh Dao không trả lời lời của Phó Vọng Niên, lại cẩn thận nhìn Thanh Dực, xem ra cũng là như sợ Thanh Dực không cho y ra ngoài.
Thanh Dực nhận được ánh mắt cẩn thận của đệ đệ, cũng biết Thanh Dao đang nghĩ gì, tức thì cũng biết ánh mắt vừa nãy của gã dọa đến đệ đệ, liền nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ cần không phải tham gia thi đấu, các ngươi muốn đi đâu chơi thì đi đó."
Thanh Dao lúc này mới vui vẻ bám cánh tay đầy lực của Phó Vọng Niên lắc lư, mấy người chưa từng thấy Thanh Dao vui vẻ như vậy đều cười nhìn Thanh Dao.
Chờ Thanh Dao phản ứng lại động tác của y, thẹn đỏ mặt cười với ca ca và ca phu, sau đó trốn đến bên người Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên nhìn thấy một mặt trẻ con này của Thanh Dao, trong lòng lại là dị thường cao hứng, Thanh Dao hiện tại cuối cùng là có thể dũng cảm biểu đạt ý nghĩ của y, hơn nữa cũng có thể hảo hảo hưởng thụ điều tốt mình đối với y, này đối với Phó Vọng Niên mà nói lại là hạnh phúc rất lớn.
Tối đó Phó Vọng Niên và Thanh Dao ở lại ăn cơm tối rồi về, mà Thanh Dao cũng cùng hai cháu ngoại nhỏ chơi bất diệc nhạc hồ, lúc đi lưu luyến không nỡ tạm biệt hai thằng bé.
Trên đường Thanh Dao đều là mặt mỉm cười, làm Phó Vọng Niên đều cảm thấy Thanh Dao như là đổi thành người khác, nhưng cũng biết Thanh Dao hiện tại mới là chân chính cảm thấy vui vẻ.
Thanh Dao lúc trước bởi vì quá nhiều chuyện đè trên vai, cả người đều như không có sức sống gì, hiện giờ được Phó Vọng Niên sủng như vậy trái lại làm Thanh Dao dần dần khôi phục chút tính tình tuổi này nên có.
Phó Vọng Niên lại là vui khi thấy Thanh Dao như vậy, dẫu sao Thanh Dao chỉ là tiểu thanh niên 21, lúc này nên hảo hảo vui vẻ tùy ý.
Thanh Dao lúc này đang hưng phấn hắt nước lên trên người, nghĩ đến Phó Vọng Niên nói muốn dẫn y ra ngoài chơi, trong lòng y liền cảm thấy thật cao hứng.
Y chưa từng ra khỏi trấn Hoa Dương, trong lòng cũng là rất muốn đi xem thử thế giới bên ngoài là thế nào.
Đang nghĩ, liền nghĩ đến mấy ngày này Phó Vọng Niên đối tốt với y, còn có quan hệ thân mật giữa hai người, Thanh Dao không nhịn được thẹn đỏ mặt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng truyền tới cũng không phát hiện, Phó Vọng Niên đi đến sau bình phong nhìn thấy chính là một cảnh đẹp như vậy.
Sống lưng trắng nõn của Thanh Dao hoàn toàn hiện ra dưới mí mắt hắn, tóc đen lúc này đang dùng một cái trâm gỗ cài trên đầu, dưới ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra rực rỡ lóa mắt.
Nhớ xúc cảm eo nhỏ trơn mềm của Thanh Dao, nhớ cảm giác đôi chân ngọc móc lấy trên eo hắn, cũng nhớ nũng nịu lúc động tình của Thanh Dao, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy trong bụng một luồng hơi nóng trào lên.
Lặng lẽ vươn tay cởi ngoại y của mình, lại cởi đồ trong......
Lại lặng lẽ đi đến bên cạnh thùng tắm, Thanh Dao cảm thấy sau lưng truyền tới có chút thở dốc dồn dập, vừa xoay đầu, lại nhìn thấy Phó Vọng Niên trần truồng.
Phó Vọng Niên từ phía sau ôm lấy cơ thể trơn mềm trắng nõn của Thanh Dao, Thanh Dao kinh hô: "Phu....phu quân....sao....sao....đi vào."
Trên mặt lúc này sớm đã đỏ bừng, ngây ngốc nhất thời không biết nên làm thế nào, nghĩ đến người phía sau cũng như y, lúc này càng là động cũng không dám động.
Phó Vọng Niên đến bên tai dần dần ửng đỏ nhẹ nhàng thổi hơi: "Muốn tắm phu phu dục với tiểu Dao, liền đi vào."
Thanh Dao lúc này mặt đỏ tai hồng, khó xử nói: "Ta tắm xong rồi, vậy ta.....ta ra ngoài trước."
Cắn trái tai xinh xắn, Phó Vọng Niên khàn giọng nói: "Tiểu Dao ra ngoài rồi, còn gọi phu phu dục sao? Huống chi ta thấy thùng tắm này nhét hai chúng ta vào là vừa vặn."
Nhìn thấy sống lưng trắng óng ánh của Thanh Dao bởi vì hơi nóng mà tỏa ra hồng rực rỡ, Phó Vọng Niên không kiềm nén được nội tâm khát vọng, lại nhẹ nhàng hôn một cái ở sau lưng, lại thấy Thanh Dao đột nhiên cứng cơ thể.
Phó Vọng Niên màu mắt càng sậm, xoay người Thanh Dao qua đối mặt hắn, Thanh Dao kinh hô một tiếng nhìn người trước mắt.
Nhìn thấy cơ ngực vạm vỡ, da thịt màu đồng khỏe mạnh kia, trên mặt càng là đỏ lạ lùng, như sắp nướng chín, chỉ có thể nhìn chằm chằm mắt Phó Vọng Niên, cũng không dám cúi đầu sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Trên đùi tiếp xúc đến một mảng nóng bỏng, Thanh Dao mới mở to mắt nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên chỉ nhìn thấy khó xử giấu trong mắt Thanh Dao, đột nhiên cảm thấy Thanh Dao như vậy thật là khiến người phạm tội.
Kéo tay nhỏ của Thanh Dao, Thanh Dao sửng sốt không biết động tác của Phó Vọng Niên, đến khi cảm giác rực cháy trên tay truyền đến, bên tai nghe thấy giọng thấp của Phó Vọng Niên: "Cảm giác được chưa? Tiểu Dao, ta muốn ngươi, bây giờ, lập tức."
"Nhưng ở đây......" Thanh Dao trong nháy mắt nhìn hoàn cảnh đang đứng, này hẳn không được đi!
Phó Vọng Niên mỉm cười nhìn Thanh Dao, rất tốt, Thanh Dao chỉ là cảm thấy địa điểm không hợp thời, nhưng hắn sẽ làm Thanh Dao biết ở đây cũng là một nơi tuyệt vời.
Nhấc cằm nhỏ của Thanh Dao lên, sau đó cúi đầu hôn lên môi đỏ mang theo trơn bóng, tỉ mỉ nhấm nháp mật ngọt của tiểu phu lang, quấn lấy lưỡi nhỏ của Thanh Dao, tùy ý quấn quýt.
Đôi tay thì như biến ma thuậtkhông ngừng lướt qua nơi mẫn cảm trên người Thanh Dao, bên tai truyền đến tiếngthở khẽ của Thanh Dao.
|
Chương 16: Trước khi biệt ly
Thanh Dao chỉ cảm thấy cơ thể y như là mê muội, tùy ý đôi tay linh hoạt lướt qua trên người, thỉnh thoảng đi qua vài nơi nào đó, càng làm Thanh Dao tê dại không thôi.
Đôi tay vô lực ôm lấy cổ Phó Vọng Niên, cảm giác tê dại trên môi không ngừng truyền đến, mà Phó Vọng Niên càng là không ngừng mút lưỡi y, thử đáp lại, càng là làm Phó Vọng Niên bắt được cơ hội quấn lưỡi không buông.
Phó Vọng Niên nhìn thấy đôi mắt phượng mê ly nổi lên sương mù của Thanh Dao, bộ dáng thẹn thùng có chút sợ hãi càng là làm hắn nhịn đến thống khổ.
Bàn tay có vết chai mỏng lại vẫn ôn nhu vuốt da thịt trơn mềm trắng bóng kia, tay dao động dưới nước từ cái rốn nhỏ nhắn thẳng đến trước ngực trắng ngần, da thịt mẫn cảm bị đôi tay to ấm áp lướt qua, Thanh Dao không khống chế được rên khẽ.
Y không biết vì sao sẽ có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân như là nhẹ bây trên đám mây, nhỏ giọng nói: "Phu....phu quân....chúng....chúng ta.....đến trên giường....được không?"
Y chưa từng nghĩ chuyện này lại còn có thể làm ở nơi này, nhưng y luôn không bỏ được thận trọng như vậy, tuy y không biết phu lang nhà người khác sẽ có tình huống như vậy không, nhưng trong lòng y lại cảm thấy như vậy không phải chuyện phu lang nhà lành làm.
Phó Vọng Niên không trả lời, lại ngậm lấy môi đỏ thủy nộn không ngừng gặm cắn, bế Thanh Dao lên đặt trên đùi bắt chéo của hắn, bởi vì động tác như vậy, sóng nước dập dờn lóe lên ba quang lóa mắt.
Tất nhiên hắn không có như Thanh Dao muốn dời đến trên giường, ở ngay trong nước ấm nóng này tiếp tục nhu tình vô tận của hắn.
Như tình như nước như thế, thương tiếc phu lang hắn yêu sâu đậm như thế.
Trong sương mù lờ mờ, triền miên nhìn không rõ, càng là thẹn đỏ trăng tròn sao sáng ngoài cửa sổ.
Sau khi Phó Vọng Niên hưởng thụ xong mỹ thực của hắn, Thanh Dao liền tựa trên vai hắn ngất đi, dấu vết đỏ tím trên người, làm chính hắn đều cảm thấy hắn vừa nãy thật như là mất khống chế.
Lúc này nước trong thùng tắm đã lạnh hơn nửa, lại vì nhiệt tình vừa rồi của hai người tựa hồ có vẻ vẫn là ấm áp như thế.
Lo lắng như vậy sẽ cảm lạnh, Phó Vọng Niên liền tỉ mỉ tẩy cơ thể cho Thanh Dao xong, sau đó nhẹ nhàng bế Thanh Dao nhẹ hẩng lên ra khỏi thùng tắm.
Sau đó cầm khăn lông lớn bông mềm qua lau nước đọng trên người hai người, Thanh Dao lúc này thì chỉ là không thoải mái động tí.
Phó Vọng Niên vén sợi tóc rơi ở khóe mắt ra, sau đó thương tiếc hôn một cái trên trán sáng bóng của Thanh Dao, liền nghe thấy Thanh Dao rên nhẹ một tiếng: "Đừng....phu quân....thật mệt......"
Tay to vuốt tóc dài đen mềm kia, ôn nhu nói bên tai Thanh Dao: "Không sao, tiểu Dao ngủ ngon."
Tựa hồ nghe thấy giọng của Phó Vọng Niên, Thanh Dao lúc này mới tiếp tục ngủ say, Phó Vọng Niên thanh lý xong cơ thể cho Thanh Dao, bế y về trên giường đều không tỉnh.
Nhẹ nhàng đặt Thanh Dao trên giường, Phó Vọng Niên cũng nằm theo lên giường, tìm một vị trí thoải mái cho Thanh Dao, sau đó ôm eo nhỏ của Thanh Dao thỏa mãn nhắm mắt lại.
Phó Vọng Niên như bình thường tỉnh dậy rất sớm, vừa muốn dậy mới nghĩ đến hắn đã thôi việc, Thanh Dao cũng đã thôi việc, sau đó xoay đầu nhìn Thanh Dao.
Thanh Dao lúc này đang ngủ say, lông mi dài run nhẹ, như cánh quạt, đôi môi đỏ bởi vì hôn môi tối qua mà ửng sáng rực rỡ, Thanh Dao lúc này yên tĩnh như một búp bê tinh xảo, làm Phó Vọng Niên động tâm không thôi.
Thanh Dao yên tĩnh như vậy nằm trong ngực hắn, Phó Vọng Niên nhàn nhạt mỉm cười, một nụ cười tròn nhẹ nhàng tán ra trong không khí ấm áp.
Lúc trước hai người đều phải làm việc, buổi sáng tỉnh dậy đều không thể nằm trên giường một lát như vậy, huống chi mãn ý nhìn thụy nhan của người yêu như vậy, hiện tại mới phát hiện cảm giác như vậy cũng là hạnh phúc.
Nhìn thấy đôi lông mi dài của Thanh Dao nhẹ run một cái, sau đó đôi mắt phượng kia chậm rãi mở ra, Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy lúc này hắn như nhìn công chúa chuẩn bị tỉnh lại.
Đến khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Thanh Dao mang chút không tự nhiên, Phó Vọng Niên mới ôn nhu nói: "Sớm an, Thanh Dao của ta."
Thanh Dao sửng sốt nhìn mặt cười của Phó Vọng Niên, tựa hồ không nghĩ đến Phó Vọng Niên lúc này vẫn như cũ, sau đó nói theo Phó Vọng Niên một tiếng: "Sớm an, phu quân."
Phó Vọng Niên cười mỉm nhìn Thanh Dao, hắn thích chào hỏi này, nhìn thấy dáng vẻ ngố của Thanh Dao rất là đáng yêu, nhanh chóng hôn môi bóng còn sưng đỏ kia, đến khi đôi tay Thanh Dao vỗ lưng hắn mới rời khỏi môi đỏ mê người.
Thanh Dao vừa thẹn vừa giận nhìn Phó Vọng Niên, y tối qua lại cùng phu quân ở trong thùng tắm làm chuyện đó, y, y......
Nhìn thấy bộ dáng vừa thẹn vừa giận của Thanh Dao, Phó Vọng Niên đoán Thanh Dao hẳn là nghĩ đến chuyện tối qua, nói bên tai Thanh Dao: "Tiểu Dao tối qua thật tuyệt, làm vi phu thực tủy biết vị." Nói xong còn liếm qua trái tai nhỏ nhắn trắng nõn, khiến Thanh Dao cả người khẽ run.
Thanh Dao sắc mặt đỏ bừng nhìn Phó Vọng Niên, y trước giờ không biết phu quân lại còn có một mặt như vậy, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện giọng còn rất khàn, đành phải dùng đôi mắt tràn đầy sương mù trừng Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao như vậy chỉ muốn ôm Thanh Dao vào lòng hảo hảo yêu thương, nhưng nghĩ đến cơ thể Thanh Dao còn chưa hoàn toàn tẩm bổ, lập tức cũng đành phải dằn ý nghĩ này xuống, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Tiểu Dao, nếu ngươi quyến rũ vi phu như vậy, vi phu là sẽ tiếp tục chuyện tối qua nha!"
Nghĩ đến tối qua hai người lại ở trong thùng tắm làm lâu như thế, y còn ngất xỉu, Thanh Dao có chút lo sợ bất an nhìn Phó Vọng Niên, cẩn thận mở miệng: "Phu quân....tối qua ta....ta hình như ngất xỉu, ta không phải cố ý."
Nhìn thấy Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên đau lòng ôm chặt Thanh Dao, cũng không biết Thanh Dao lúc trước rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, lại bởi vì ngất xỉu mà khiếp sợ bất an như thế.
Ôm chặt eo nhỏ mềm mại, dịu giọng nói: "Đó đều là lỗi của vi phu, vi phu rõ ràng biết tiểu Dao đã rất mệt, lại vẫn không chịu dừng lại, tiểu Dao mới sẽ ngất, tiểu Dao không cần xin lỗi, hẳn là vi phu xin lỗi mới phải."
Đôi mắt Thanh Dao nhìn chăm chú nhu tình trong mắt Phó Vọng Niên, sau đó liền vùi đầu vào ngực vạm vỡ ấm áp kia, thấp giọng lẩm bẩm: "Vi phu đối với ta thật tốt!"
Phó Vọng Niên mỉm cười, trên đời này cũng chỉ có ngươi mới đáng để ta dốc sức che chở như vậy.
Nhưng hơi thở phun trên ngực không ngừng kích thích hắn, hắn cũng biết lúc này thật sự không thể ở trên giường nữa, nếu không thì khẳng định lại sẽ ăn tiểu phu lang của hắn.
Phó Vọng Niên nhìn đầu vùi trước ngực, dịu giọng nói: "Tiểu Dao, ngươi ngủ chút nữa, ta đi chuẩn bị bữa sáng trước."
Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, nhỏ giọng nói: "Ta cùng giúp đỡ."
Bàn tay Phó Vọng Niên nhẹ ấn trên eo nhỏ mềm mại của Thanh Dao, liền nghe thấy tiếng bị đau của Thanh Dao, hài lòng mở miệng: "Ngươi xác định ngươi như vậy có thể giúp được?"
Bởi vì cử động vừa rồi của Phó Vọng Niên, Thanh Dao mới phát hiện toàn thân y đều mỏi nhừ vô lực, nhất là nơi phía sau càng là khó chịu nóng rát, đỏ mặt nói: "Vậy vi phu đi làm, ta.....ta ngủ chút nữa."
Nói xong liền tự động tự giác rời khỏi ôm ấp ấm áp, sau đó thì kéo chăn qua trùm da thịt kín mít không chừa một tấc.
Phó Vọng Niên thấy hành động che kín rõ ràng này của Thanh Dao, khóe miệng chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Đã quyết định không tham gia thi đấu trù nghệ nữa, Phó Vọng Niên cũng cảm thấy nên nhân cơ hội này dẫn Thanh Dao ra ngoài dạo chơi.
Mà Thanh Dực biết chuyện này cũng không ngăn cẳn hai người nữa, chỉ là dặn dò Phó Vọng Niên phải chiếu cố Thanh Dao cho tốt.
Phó Vọng Niên cảm thấy này lại là định đi du lịch, liền mua chiếc xe ngựa, lại mua bản đồ của vương triều Vinh Hoa, tuy bản đồ này chỉ là cho biết vị trí địa lý đại khái, lại cũng đỡ hơn không có.
Thời tiết tháng bảy tốt, lại cũng nóng đến khiến người bỏng da, mà lúc này người đi xa cũng sẽ không bởi vì thời tiết nóng này mà dừng bước chân.
Thanh Dao và Phó Vọng Niên dắt xe ngựa chuẩn bị ra khỏi trấn, Lan Hiên và Thanh Dực đến trước mặt hai người, Lan Hiên luyến tiếc nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, trên đường cũng không có chiếu ứng, ngươi tự mình phải cẩn thận a."
Thanh Dao tuy cùng Lan Hiên không phải thường xuyên trò chuyện, lại cũng thật lòng thích ca phu này, liền cảm kích nói: "Ta biết, ca phu cũng phải chăm sóc bản thân tốt."
Thanh Dực không nói gì với Thanh Dao, lại là dùng đôi mắt sắc bén nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên đều cảm thấy Thanh Dực này có không giống thôn phu bình thường.
Im lặng nhìn Phó Vọng Niên rất lâu, Thanh Dực mới nói: "Tiểu Dao làm phiền đệ phu chăm sóc tốt."
Phó Vọng Niên nhàn nhạt trả lời: "Đại ca yên tâm, tiểu Dao là phu lang của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tiểu Dao tốt."
Hắn với Thanh Dực cũng chỉ nói mấy câu như vậy, cũng không biết Thanh Dực này rốt cuộc thế nào, hiện giờ cũng chỉ có thể xem gã như ca ca của Thanh Dao mà cư xử.
Sau khi tạm biệt nhau, Phó Vọng Niên đỡ Thanh Dao lên xe ngựa, sau đó ngồi lên đánh xe, nói với hai người: "Tạm biệt!"
Roi trên tay vung một cái, con ngựa đen tráng kiện bị một roi đột ngột, liền bắt đầu chạy tiến tới trước.
Trên đường nhỏ xe ngựa đi qua chính là tung lên một đường bụi bặm, sau đó dần dần mịt mù một ít sương mù.
Thanh Dao vén màn xe ra nhìn ca ca ca phu cách họ ngày càng xa, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn.
Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên y đi xa, trong lòng luôn sẽ có chút luyến tiếc.
Lan Hiên lo lắng nhìn xe ngựa dần dần đi xa, cũng không biết tiểu Dao lần này đi xa khi nào mới có thể về, lúc không dễ dàng có thể trò chuyện với tiểu Dao, tiểu Dao lại muốn theo Phó Vọng Niên ra ngoài chơi.
Thanh Dực ôm eo nhỏ của Lan Hiên, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hiên đừng lo lắng, ta tin tưởng đệ phu sẽ chăm sóc tiểu Dao tốt."
Trải qua chung sống thời gian này, Thanh Dực đã rất rõ Phó Vọng Niên là thật sự thích tiểu Dao, là thật sự yêu quý tiểu Dao, gã mới yên tâm cho tiểu Dao theo hắn đi xa.
Lan Hiên nhìn vẻ mặt nhu hòa của phu quân mình, đột nhiên cảm thấy lo lắng trong lòng cũng đều tan thành gió bay đi, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Trên đường chỉ còn hai người một trận trầm mặc, Thanh Dao lúc này đang từ trong thùng xe nhìn Phó Vọng Niên đánh xe bên ngoài.
Khóe mắt Thanh Dao bay đến vị trí bên cạnh chỗ Phó Vọng Niên, trong lòng tuy là rất muốn tiến lên vị trí đó ngồi cùng Phó Vọng Niên.
Nhìn bóng lưng rộng kia, lại nhìn vị trí bên cạnh kia, Thanh Dao cuối cùng chỉ có thể ngây ngẩn.
Y sợ ở đó sẽ quấy rầy đến Phó Vọng Niên, liền chỉ có thể im lặng nhìn bóng lưng kia, sau đó lại nhìn phong cảnh từ từ thụt lùi bên đường.
Phó Vọng Niên lúc này đang chuyên chú nhìn phía trước, tâm tư lại đã bay đến trên người Thanh Dao trong thùng xe.
Như là nhận ra được tâm tư của Thanh Dao, Phó Vọng Niên hỏi Thanh Dao phía sau: "Tiểu Dao, muốn đến đây ngắm phong cảnh không?"
Thanh Dao nghe thấy Phó Vọng Niên hỏi y muốn ngồi ra bên ngoài không, tất nhiên là vui vẻ nhẹ nhàng chuyển đến ngồi xuống vị trí bên cạnh Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên chờ sau khi Thanh Dao ngồi vững, xoay đầu ôn nhu nhìn Thanh Dao một cái, sau đó lại tiếp tục chuyên chú đánh xe.
Thanh Dao sau khi ngồi vững, lén nâng mắt nhìn Phó Vọng Niên, liền nhìn thấy tầng mồ hôi mịn trên trán Phó Vọng Niên, cầm khăn qua cẩn thận lau mồ hôi cho Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên thấy động tác lau mồ hôi của Thanh Dao có chút không xuôi, liền hơi cúi đầu xuống, Thanh Dao liền dễ dàng lau xong mồ hôi trên trán.
Chờ sau khi Thanh Dao lau mồ hôi xong, Thanh Dao lúc này mới biết y vừa nãy đã làm gì, gương mặt liền cảm thấy có luồng hơi nóng bốc lên.
Thấy Phó Vọng Niên lúc này đangchuyên chú nhìn đường phía trước, hơi nóng trên mặt Thanh Dao mới từ từ tán đi,nhìn lén cằm lạnh cứng kia, nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, chúng ta đi đâu trước?"
|
Chương 17: Dọc đường phong cảnh đẹp
Phó Vọng Niên nói: "Chúng ta dạo từ nơi gần nhất trước, cứ vậy một đường đến Vinh Đô được không?"
"Được, phu quân không tham gia thi đấu trù nghệ, cũng không đi xem thử trận đấu sao?" Thanh Dao ngửa mặt có chút nóng lên nhìn Phó Vọng Niên.
"Tiểu Dao muốn đi xem sao?"
Thanh Dao nghĩ ngợi, sau đó nói: "Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy lúc trước hình như từng nghe chuyện thi đấu trù nghệ."
"Này không phải đều luôn tổ chức sao, nghe qua chuyện này khẳng định rất bình thường!"
Thanh Dao im lặng nhìn phía trước: "Có thể là vậy."
Phó Vọng Niên nghe thấy câu này của Thanh Dao, lại như có điều suy nghĩ nhìn Thanh Dao, hắn nhớ đến Thanh Dực lúc đó cũng là phản đối hắn đi tham gia thi đấu, trong đó là thật có nguyên do gì sao?
Bởi vì không chạy kịp đến nơi nghỉ lại, Phó Vọng Niên liền cùng Thanh Dao ở ngoài tìm nơi đất bằng chuẩn bị qua đêm.
Thanh Dao là lần đầu tiên qua đêm bên ngoài, xung quanh yên tĩnh có vẻ có chút âm u, y lúc này có chút sợ hãi.
Bất an nhìn xung quanh vắng vẻ, Thanh Dao nhắm mắt theo đuôi bên cạnh Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên lúc này không biết Thanh Dao là đang sợ hãi, liền nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, ngươi hiện tại chờ ở đây chút, ta tìm ít nhánh cây đến."
Thanh Dao vội vàng mở miệng nói: "Ta đi tìm nhánh cây cùng phu quân."
Phó Vọng Niên lúc này mới nhạy bén chú ý đến giọng Thanh Dao có chút khác thường, lại thấy trên mặt Thanh Dao có chút trắng bợt, lúc này mới biết hắn hiện tại lại muốn Thanh Dao qua đêm bên ngoài với hắn, này đối với một người vừa đi xa nhà mà nói khẳng định là một loại khiêu chiến.
Có chút tự trách nói: "Vậy tiểu Dao theo bên người ta, chúng ta cùng đi nhặt ít nhánh cây về."
Hai người liền ở xung quanh nhặt ít nhánh cây về, đoạn thời gian này Thanh Dao luôn không dám rời khỏi bên người Phó Vọng Niên, có những lúc còn bởi vì một ít gió lay cỏ động liền hấp tấp kéo tay áo Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao như vậy chỉ cảm thấy không nỡ, đều tại hắn không nghĩ đến Thanh Dao sẽ sợ hãi, vốn muốn mang Thanh Dao ra ngoài giải sầu, bây giờ lại hại Thanh Dao kinh sợ đi theo hắn.
Hai người sau khi nhặt nhánh cây về, Phó Vọng Niên lấy đồ nhóm lửa ra đốt nhánh cây, ôm Thanh Dao vào trong lòng, sau đó lại lấy ra chút lương khô đưa cho Thanh Dao.
Thanh Dao đón lấy lương khô từ từ cắn một miếng, nuốt xuống có chút khó khăn, Phó Vọng Niên lúc này đưa bình nước qua, Thanh Dao nhận lấy vội vàng uống một hớp.
Phó Vọng Niên lúc này nói: "Đều là ta không tốt, ta nhất thời quên ra khỏi nhà có thể sẽ không kịp đến nơi nghỉ lại, hiện tại làm Thanh Dao cùng ta cắm trại ở nơi này."
Thanh Dao lắc đầu, sau đó nói: "Là tự ta nguyện ý theo phu quân, này không liên quan đến phu quân."
Nghe thấy lời như vậy, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn thật sự là có bao may mắn mới sẽ gặp được một phu lang tốt như vậy.
Hai người im lặng ăn xong lương khô, Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao thanh tú ngáp một cái, sau đó ôm Thanh Dao qua, dịu giọng nói: "Tiểu Dao buồn ngủ thì ngủ đi!"
Vùi đầu Thanh Dao vào trước ngực hắn, tuy là thời tiết tháng bảy, Phó Vọng Niên vẫn cầm một cái ngoại y mỏng qua phủ trên người Thanh Dao, lúc này mới hài lòng nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Thanh Dao.
Cho đến khi hô hấp nhẹ nhàng truyền đến, Phó Vọng Niên nhìn thụy nhan yên giấc, hôn một cái trên tóc đen, liền duy trì tư thế như vậy nhắm mắt lại.
Nói thật, Phó Vọng Niên cũng là lần đầu tiên qua đêm ở nơi không một bóng người này, hắn tuy không phải sợ đêm khuya như vậy, lại lo lắng đêm khuya như vậy sẽ gặp được vài chuyện lạ lùng gì hoặc sẽ làm Thanh Dao sợ hay không.
May mà đêm này chính là im lặng trôi qua như vậy, sáng hôm sau Phó Vọng Niên mới an tâm tiếp tục lên đường.
Bởi vì không phải trực tiếp đi Vinh Đô, Phó Vọng Niên liền chậm rãi dạo qua thành trấn xung quanh, đến trên trấn liền sẽ nghỉ ngơi một hai ngày, mang theo Thanh Dao đi dạo vài nơi thú vị.
Lúc này đã liên tục đi đường một ngày, hai người liền đến một trấn nhỏ khác, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng thở phào, tối nay cuối cùng có thể hảo hảo ngủ ngon, lại nhìn Thanh Dao cũng là vẻ mặt mệt mỏi.
Đến một khách điếm thuê một thượng phòng, phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, sau khi giao ngựa cho tiểu nhị, liền cùng Thanh Dao đến phòng.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao mệt mỏi như vậy, trong lòng cũng có chút không dễ chịu, hắn vẫn chỉ là vừa giúp Thanh Dao dưỡng cơ thể một khoảng thời gian, bây giờ hai người ra ngoài, hắn đúng là không có hảo hảo nghĩ qua chuyện này.
Chờ tiểu nhị chuẩn bị nước nóng xong, Phó Vọng Niên nói với Thanh Dao nằm trên giường: "Tiểu Dao, ngâm nước nóng trước, như vậy sẽ thoải mái rất nhiều."
Thanh Dao đứng lên, nhất thời quên Phó Vọng Niên cũng ở trong phòng cứ vậy cởi y phục ra, sau đó muốn bò vào thùng tắm mới phát hiện Phó Vọng Niên, tư thế không lên không xuống ám muội mê hoặc Phó Vọng Niên.
Nhìn thấy cơ thể trắng ngần của Thanh Dao hiện ra trước mắt, Phó Vọng Niên lúc này mới từ ngớ ra vừa rồi vội vàng tiến lên ôm lấy Thanh Dao, sau đó thả Thanh Dao vào trong thùng nước.
Thanh Dao thẹn đỏ mặt, muốn xem như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, ngâm cả người ở trong nước, chỉ chừa mảng vai trắng ngần nhỏ.
Nhìn Thanh Dao hắt nước trên vai, Phó Vọng Niên nhanh chóng đi thu dọn đồ, bây giờ hai người đều cần nghỉ ngơi đàng hoàng, cho nên hắn vẫn là không nên bị khiêu khích như vậy thì hơn.
Chờ sau khi Thanh Dao ngâm tắm xong Phó Vọng Niên liền để Thanh Dao hảo hảo nghỉ ngơi, hắn thì cũng ngắm tắm khoan khoái với nước vừa rồi Thanh Dao ngâm qua.
Đi đến bên giường nhìn thấy Thanh Dao đã ngủ, trên mặt còn mang theo ý cười ngọt ngào, Phó Vọng Niên liền ra khỏi phòng chuẩn bị bữa tối cho Thanh Dao.
Phó Vọng Niên đi đến trước mặt chưởng quỹ của khách điếm, lễ độ nói: "Phu lang ta thân thể không tốt, ta muốn đích thân làm ít đồ ăn cho phu lang ta ăn, không biết có thể mượn phòng bếp của khách điếm dùng chút không?"
Đôi mắt sắc dày dạn phong sương của chưởng quỹ nhìn Phó Vọng Niên, vừa nãy cũng nhìn thấy phu lang bên người Phó Vọng Niên, xác thực là vẻ mặt mệt mỏi, liền nói: "Ngươi đi đi, nói với người của phòng bếp chút là được."
Phó Vọng Niên cảm kích nói: "Cảm ơn chưởng quỹ." Liền xoay người đi đến sân sau.
Chưởng quỹ nhìn bóng lưng vạm vỡ của Phó Vọng Niên, chỉ cảm thấy nam nhân này đúng thật là một người thương phu lang, khen ngợi gật đầu.
Phó Vọng Niên bưng đồ ăn vừa làm xong nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đặt đồ ăn trên bàn, thấy Thanh Dao còn nằm trên giường, liền đi đến bên giường kêu Thanh Dao dậy.
Thanh Dao mơ hồ thức dậy, mắt còn chưa mở ra liền muốn xuống giường, Phó Vọng Niên vội vàng đỡ Thanh Dao còn đang mơ hồ.
Trong mắt lộ ý cười, Phó Vọng Niên nói: "Tiểu Dao, ăn chút cơm trước rồi ngủ tiếp."
Nhìn thấy Thanh Dao mơ hồ như vậy, Phó Vọng Niên liền một đường đỡ Thanh Dao đi đến bên bàn ngồi xuống, lại cẩn thận múc một chén cơm đưa cho Thanh Dao.
Cho đến khi trên tay chạm đến chén có chút lạnh cóng, Thanh Dao mới tỉnh táo, liền nhìn thấy Phó Vọng Niên cười dịu dàng nhìn y, Thanh Dao đột nhiên đỏ mặt, y vừa nãy hình như có chút mất mặt.
Phó Vọng Niên cười nói: "Nào, mau ăn cơm, nguội liền không ngon."
Thanh Dao nghe lời bắt đầu ăn cơm, chỉ ăn một miếng rau, liền dừng động tác, nâng mắt nhìn Phó Vọng Niên: "Đây là phu quân nấu sao?"
Chưa từng nghĩ Thanh Dao lại nhanh như thế liền có thể nếm ra đồ ăn là hắn nấu, trong lòng Phó Vọng Niên có chút xúc động: "Ừ, ta sợ đồ ăn của khách điếm tiểu Dao sẽ không quen, nào, ăn nhiều chút." Vươn tay gắp một ít rau qua bỏ vào trong chén Thanh Dao.
Nhìn thấy trên bàn đều là món ăn y thích ăn, Thanh Dao vùi đầu ăn cơm, trong lòng lại không biết nên làm sao biểu đạt tâm tình y, y không ngờ ra khỏi nhà, phu quân lại vẫn sẽ nấu đồ cho y ăn, chỉ là bởi vì sợ y ăn không quen đồ bên ngoài.
Thanh Dao ăn xong miếng cơm, nhìn Phó Vọng Niên đối diện, sau đó vươn tay gắp một miếng thịt gà qua bỏ vào chén cơm Phó Vọng Niên, thấp giọng nói: "Phu quân cũng ăn."
Thanh Dao đây là lần đầu tiên gắp đồ ăn cho hắn, trong mắt Phó Vọng Niên nháy mắt tràn đầy ý cười cùng thỏa mãn, Thanh Dao thực sự bắt đầu khác rồi! Vui vẻ ăn thịt gà Thanh Dao gắp.
Thanh Dao thấy Phó Vọng Niên tựa hồ rất vui vẻ, liền bắt đầu thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên thì cũng vui vẻ đón lấy.
Như vậy bữa cơm liền dưới tình huống hai người gắp đồ ăn cho nhau hạ màn.
Buổi tối lúc ngủ, Thanh Dao nằm sấp trước ngực Phó Vọng Niên im lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, y lại cảm thấy nghe tiếng tim đập của Phó Vọng Niên như vậy, y liền cảm thấy rất an tâm, giống như Phó Vọng Niên là trời của y.
Một bàn tay của Phó Vọng Niên đặt trên eo mảnh của Thanh Dao, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, hỏi: "Tiểu Dao, ngươi có cảm thấy lần này đi chơi không vui không?"
Lần này đi chơi hai người ở mấy đêm bên ngoài, mỗi khi đến lúc đó Thanh Dao liền sẽ trở nên rất sợ hãi, luôn theo bên người Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy không nỡ, hắn chưa từng nghĩ Thanh Dao sẽ sợ qua đêm bên ngoài như thế, chỉ nghĩ không để Thanh Dao gặp phải tình huống như vậy nữa.
Thanh Dao lắc đầu, sau đó nói: "Sẽ không, ta cảm thấy rất tốt, ta lúc trước đều chưa từng đi xa nhà, lần này có thể ra ngoài trong lòng ta là rất vui vẻ, ta chỉ sợ ta sẽ liên lụy phu quân."
"Vì sao sẽ liên lụy ta?"
"Lúc qua đêm bên ngoài ta luôn không dám một mình, phu quân liền phải chiếu cố đến ta, đến khách điếm, phu quân còn phải đi nấu đồ cho ta ăn, kỳ thật ta ăn đồ của khách điếm cũng không sao, phu quân không cần như vậy."
Phó Vọng Niên ôm chặt Thanh Dao, định truyền ấm áp trên người hắn cho Thanh Dao có chút lạnh cóng: "Tiểu Dao, nhìn thấy ngươi sợ qua đêm bên ngoài như thế, ta chỉ cảm thấy đau lòng. Nếu không phải ta chưa suy nghĩ nhiều liền mang ngươi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không sợ như vậy, ta nấu cho ngươi ăn, đó luôn là chuyện ta muốn làm, nên ngươi không cần tự trách."
Thanh Dao vùi đầu vào trong ngực Phó Vọng Niên, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng là tự ta sợ, phu quân vì sao phải tốt với ta như thế."
Phó Vọng Niên cười mà không nói, hồi lâu sau nói: "Bởi vì ngươi đáng được."
Sáng sớm hôm sau, Phó Vọng Niên mang theo Thanh Dao dạo một ngày trên trấn nhỏ, không khác biệt trấn Hoa Dương lắm, trấn nhỏ này cũng không có nơi đặc biệt hấp dẫn người gì, ngày kế hai người liền rời khỏi trấn nhỏ.
Trải qua thời gian mấy ngày, hai người cuối cùng đến một trong những thành thị có tiếng của vương triều Vinh Hoa___Trớ Châu.
Trớ Châu vốn tên gốc là Chu Châu, là một thành thị sát biển.
Sát biển thì lấy đánh cá làm chủ, đầy trên biển đều là một đám thuyền cá.
Trong biển chứa đựng tài nguyên phong phú, sò ốc, cá, rong rêu có đủ mọi thứ.
Một thành thị như vậy không nghi ngờ là một nơi phân bố hải sản, trong khách điếm, trong tửu lâu, cả hàng nhỏ bên đường đều là không tách khỏi hải sản.
Có lẽ là bởi vì chính sách bắt cá triều đình ban ra, mỗi khi đến thời kỳ cá sinh sôi, thuyền cá trên biển liền bớt rất nhiều.
Đương nhiên trên đời này không có chuyện tuyệt đối có thể ngăn chặn tận gốc, nơi này cũng không thiếu những người muốn vào mùa cá sinh sôi thu được một khoản tiền mà lén xuống biển.
Đương nhiên tất cả ở trên đều không liên quan đến hai người, Phó Vọng Niên và Thanh Dao đến Trớ Châu cũng chỉ là đến du ngoạn mà thôi, nên về mấy chuyện bắt cá kia cũng không để ý lắm.
Ngày đầu tiên hai người đến Trớ Châu liền tìm một gian thượng phòng hảo hảo ngủ một giác yên ổn.
Ngày kế, thì mang theo Thanh Dao lên phố, hạ quyết tâm phải thưởng thức hải sản nơi Trớ Châu sản xuất nhiều hải sản này một phen.
Hai người đến trước một quầy hàng nhỏ, hai người bày hàng xem ra là một đôi phu phu, chỉ thấy á nam kia cười chào hai người.
Mà nam nhân bộ dáng mày rậm mắt to kia thì cục mịch nói: "Hai vị xem ra như là lần đầu tiên đến Trớ Châu, muốn ăn món gì?"
Phó Vọng Niên nói: "Vị đại ca này nhìn người đúng là rất chuẩn, ta và phu lang chính là lần đầu tiên đến Trớ Châu, cũng không biết có gì ngón, không biết đại ca có tiến cử gì?"
Nam nhân nói: "Tôm hùm cay thế nào, tuy thời tiết này rất nóng, nhưng cay này cũng vừa vặn."
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, hỏi: "Tiểu Dao muốn ăn cái này không?"
Thanh Dao nhìn tôm hùm đặt trênchảo lớn trước mặt nam nhân kia, mùi vị cay không ngừng từ trong truyền tới, liềngật đầu với Phó Vọng Niên.
|
Chương 18: Cảnh Trớ Châu
Nam nhân nhìn thấy Thanh Dao gật đầu, liền bắt đầu chuẩn bị xong một phần tôm hùm cay cho hai người, nhanh nhẹn bỏ vỏ tôm hùm nặng một cân, sau đó trộn với phối liệu cay đặc chế, lại đặt trước mặt hai người.
"Được rồi, hai vị ăn thong thả, nếu ngon thì ăn nhiều chút."
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao cứ nhìn chằm chằm thịt tôm nhưng không động thủ, liền gắp một miếng lên đặt bên môi Thanh Dao.
Thanh Dao bị mùi thơm của thịt tôm hấp dẫn không phát hiện hai người bây giờ là đang ở trên đường lớn, há miệng ăn thịt tôm Phó Vọng Niên đưa tới.
Thanh Dao chỉ cảm thấy thịt tôm thơm ngon, mà vị cay lại cũng như lão bản quầy hàng nhỏ nói cay vừa vặn, thịt tôm mềm mang theo vị cay nhàn nhạt vào miệng liền làm người như nghiện.
"Phu quân, thịt tôm này thật ngon." Chưa bao giờ ăn hải sản ngon như vậy, Thanh Dao nuốt thịt tôm xuống liền khẩn cấp chia nhau mùi vị y vừa ăn được với Phó Vọng Niên.
Chờ lúc y phản ứng lại, y đã gắp một miếng thịt tôm đưa đến bên môi Phó Vọng Niên, mà Phó Vọng Niên lúc này chính là cười mím chi nhai thịt tôm.
Đỏ mặt nhìn trái phải hai vòng, khi phát hiện không có ai chú ý bên này, Thanh Dao mới nhẹ nhàng thở phào, đều tại y nhất thời hưng phấn đã quên bây giờ là ở trên đường lớn.
Phó Vọng Niên cười nuốt thịt tôm trong miệng xuống nói: "Xác thực là rất ngon, tiểu Dao thích ăn thì ăn nhiều chút."
Hai người chậm rãi ăn sạch sẽ phần tôm hùm này, phu lang của quầy hàng thấy hai người ăn xong tôm hùm, hỏi: "Hai vị còn muốn ăn gì không?"
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, Thanh Dao lắc đầu, y còn muốn đi xem thử nơi khác.
Phó Vọng Niên nói: "Không cần nữa, thanh toán trước đi!"
Sau khi thanh toán xong, liền mang theo Thanh Dao tiếp tục dạo phố, Thanh Dao lúc này chính là hưng phấn nhìn đủ loại hàng quán.
Nhìn thấy Thanh Dao vui vẻ như vậy, Phó Vọng Niên liền mỉm cười thưởng thức mỹ cảnh mãn ý như vậy.
Lúc về phòng Phó Vọng Niên liền nhìn thấy Thanh Dao sau khi tắm đang chuẩn bị mặc đồ, Thanh Dao nhất thời không ngờ Phó Vọng Niên sẽ đi vào lúc này, động tác mặc đồ cứng đờ.
Cho đến khi có tầm mắt nóng như lửa nhìn y, Thanh Dao mới nhanh chóng động tay muốn thắt dây áo, lại rơi vào một cái ôm ấm áp nồng nhiệt.
Đôi tay cách y phục khẩn thiết vuốt ve trên lưng Thanh Dao, đôi môi thì ngậm lấy môi Thanh Dao vì vừa tắm xong mà phiếm hơi nước, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu đồng thời tụ tập ở bụng dưới, thời gian ngắn ngủi liền đã dựng đứng.
Dùng giọng trầm khàn hỏi: "Tiểu Dao, ta muốn ngươi, được không?"
Mấy ngày nay luôn qua đêm bên ngoài, hắn chỉ lo lắng Thanh Dao, liền luôn không làm vài chuyện thân mật với Thanh Dao.
Vào phòng liền nhìn thấy một màn mỹ nhân xuất dục đồ (cảnh vừa tắm ra) khiến người huyết mạch phun trào, hắn chỉ cảm thấy dục vọng nhẫn nhịn mấy ngày của hắn cứ vậy "soạt" một cái nhô ra mặt nước.
Môi mềm mại bị Phó Vọng Niên không ngừng gặm cắn, ở bụng càng là bị một thứ nóng rực to lớn đỉnh, đầu lưỡi bị Phó Vọng Niên quấn lấy không động đậy được, Thanh Dao chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Được Thanh Dao đồng ý, Phó Vọng Niên bế Thanh Dao lên sau đó đặt trên giường, đôi tay càng là khẩn thiết cởi bỏ quần áo của hai người, lúc cả hai trần truồng, Thanh Dao thẹn đỏ mặt, đôi mắt bởi vì nụ hôn nhiệt tình của hai người mà có vẻ e lệ rụt rè, Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên sao có thể nhẫn nhịn được nữa.
Rất lâu sau, trong phòng truyền ra rên rỉ không kiềm nén được, thở dốc nũng nịu xen lẫn thở dốc ồm ồm của nam nhân, mùi ám muội từ từ khuếch tán cả phòng.
Tiểu nhị rất tự nhiên đi ngang con đường ngoài phòng, trong lòng lại nhớ đến mỹ kiều lang trong nhà, ai nói nghe góc tường tốt, gã lại cảm thấy nghe góc tường cũng thật là việc mệt người.
Sau khi mây mưa dừng lại, Phó Vọng Niên nhìn ra giường lộn xộn không chịu nổi trên giường, dấu vết hồng trên người Thanh Dao và đống bạch trọc kia, đột nhiên cảm thấy thì ra ở bên ngoài cũng rất kích thích.
Đương nhiên hắn không dám nói với Thanh Dao chuyện này, nếu để Thanh Dao biết chuyện này, nói không chừng về sau Thanh Dao liền không cho hắn chạm.
Trên mặt Thanh Dao mang theo mệt mỏi không che đậy được, Phó Vọng Niên thương yêu hôn tóc đen như mực, sau đó đứng lên bảo tiểu nhị lấy nước nóng và chăn đệm mới.
May mà tiểu nhị vẻ mặt bình thường đưa thứ Phó Vọng Niên cần, Phó Vọng Niên lại cũng biết tiểu nhị khẳng định biết chuyện hai người vừa làm.
Hắn thì không cảm thấy có gì xấu hổ, lại sợ Thanh Dao biết chuyện của hai người bị người ngoài nghe được. Có điều nhìn thấy vẻ mặt rất tự nhiên của tiểu nhị, Phó Vọng Niên liền cũng yên tâm.
Ôm Thanh Dao vào thùng tắm, nhìn thấy dấu vết lưu lại bên trên, Phó Vọng Niên liền cảm thấy trong lòng quá thỏa mãn, vươn tay đến nơi tư mật có chút sưng phía sau của Thanh Dao, từ từ làm dịch thể lưu lại trong người chảy ra, Thanh Dao nhíu đôi mày thanh tú, bất an động cơ thể.
Phó Vọng Niên sáp đến bên tai Thanh Dao, khẽ nói: "Không sao, Thanh Dao hảo hảo ngủ."
Liền thấy đôi mày Thanh Dao từ từ giãn ra, đầu gác trên người Phó Vọng Niên lại ngủ say.
Phó Vọng Niên sau khi xác định dịch thể lưu trong người Thanh Dao đều thanh lý sạch sẽ, liền bế Thanh Dao lên ra khỏi thùng tắm, lau sạch nước trên người hai người, sau đó liền ôm Thanh Dao về trên giường ôm nhau ngủ.
Lúc này đang lúc mặt trời lên cao, trên biển dập dềnh đầy thuyền cá, ngư phu hoặc gào to, hoặc hát vang.
Mà bờ biển đồng dạng có rất nhiều người, có ngư phu cũng có du khách bình thường, nhất thời lại hiện ra nhộn nhịp lạ thường.
Thanh Dao đi ở phía trước hưng phấn nhặt vỏ sò, xoay người hô lớn với Phó Vọng Niên: "Phu quân, ngươi xem, vỏ sò này thật đẹp!"
Mắt lấp lánh phát sáng mang theo ý cười, trên mặt càng là ý cười dịu dàng, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy Thanh Dao như vậy mới phù hợp tuổi của y.
Y vốn nên là một nam nhi trẻ tuổi vui vẻ như vậy, chuyện trước kia Phó Vọng Niên cũng không muốn nhắc đến nữa, chỉ hi vọng có thể thấy Thanh Dao vui vẻ như vậy.
Cười chạy đến trước mặt Thanh Dao, sau đó một phen bế Thanh Dao lên xoay mấy vòng, Thanh Dao vì hành động đột ngột này cười ha hả thoải mái.
Tuy rất vui, nhưng y cũng cảm thấy sau khi xoay mấy vòng, đầu có chút choáng, liền nói với Phó Vọng Niên: "Phu quân, dừng lại, ta có chút chóng mặt."
Người xung quanh nhìn thấy hành động kinh thế hãi tục như vậy của hai người, đều mở to mắt nhìn đôi phu phu này, chỉ cảm thấy đôi phu phu này thật là lớn gan.
Phó Vọng Niên lại không chút để ý ánh mắt của người khác, sau khi xoay xong vòng cuối ôm Thanh Dao ở trong lòng, sau đó thuận thế ngã trên bãi cát, Thanh Dao thì nằm sấp trên người hắn.
Có cái đệm mềm Phó Vọng Niên Thanh Dao đương nhiên là không bị sao hết, lại lo lắng nhìn Phó Vọng Niên: "Phu quân, ngươi không sao chứ?"
Thấy lo lắng trong mắt Thanh Dao, trong lòng Phó Vọng Niên đột nhiên có một ý nghĩ, có chút thống khổ nói: "Lưng thật đau, có điều nếu tiểu Dao hôn vi phu chút, vi phu liền không đau nữa."
Thấy Phó Vọng Niên hình như thật sự có chút đau đớn, Thanh Dao nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng in một cái hôn trên mặt cương nghị của Phó Vọng Niên, sau đó lại nhìn chung quanh, phát hiện không có ai nhìn qua bên này mới thở phào.
Tuy trong lòng đã vì Thanh Dao chủ động như vậy cảm thấy vui vẻ, Phó Vọng Niên lại vẫn vẻ mặt đau đớn: "Tiểu Dao, bình thường vi phu đều không phải hôn ngươi như vậy."
Thanh Dao nghĩ đến bình thường lúc Phó Vọng Niên hôn y, y đều sẽ toàn thân vô lực, nhưng y hình như không biết hôn như vậy.
Nhìn thấy biểu cảm đau đớn trên mặt Phó Vọng Niên, bất cứ giá nào, liền học dáng vẻ Phó Vọng Niên hôn y hôn lên Phó Vọng Niên.
Thanh Dao hôn rất trúc trắc, lại làm Phó Vọng Niên cảm thấy vô cùng say sưa, chuyển bị động thành chủ động cuốn lấy đầu lưỡi của Thanh Dao, đôi tay ôm lấy đầu Thanh Dao.
Tay áo rộng che động tác lúc này của hai người, người ngoài thấy cũng chỉ là hai người ôm nhau, đến sau khi thỏa mãn mới lưu luyến không rời buông Thanh Dao ra.
Thẹn đỏ mặt trừng Phó Vọng Niên một cái, họ lại giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy, nếu để người khác nhìn thấy còn không biết người khác nói họ thế nào.
Mà người bị mắt phượng trừng lại là vẻ mặt cười thỏa mãn, làm Thanh Dao đành phải thu ánh mắt trừng người lại, giãy dụa muốn đứng lên, lúc này cũng nhớ đến màn Phó Vọng Niên ngã vừa rồi.
Lo lắng nhìn Phó Vọng Niên: "Phu quân, lưng ngươi có phải rất đau không?"
Thanh Dao lo lắng mở đôi mắt long lanh nhìn, Phó Vọng Niên cười nói: "Không phải đã nói sao? Chỉ cần tiểu Dao hôn vi phu chút, vi phu liền sẽ không cảm thấy đau nữa, giờ đúng là không đau nữa."
Đỡ Thanh Dao ngồi dậy, Phó Vọng Niên cử động tay chân chút, để Thanh Dao biết hắn thật sự không sao, nhìn thấy tay chân Phó Vọng Niên linh hoạt như thường, Thanh Dao cũng không lo lắng nữa.
Nâng vỏ sò trên tay như bảo bối ở trước mắt Phó Vọng Niên, vui vẻ nói: "Phu quân xem vỏ sò này, có phải rất đẹp không?"
Phó Vọng Niên nhìn vỏ sò sặc sỡ tỏa ra rực rỡ trước mắt, lại nhìn nụ cười trên mặt Thanh Dao, khẽ cười nói: "Ừ, rất đẹp, không bằng chúng ta nhặt nó, đến lúc đó đặt trong phòng."
Liền thấy trên mặt Thanh Dao càng như nở hoa, hưng phấn gật đầu nhỏ, miệng còn không ngừng nói: "Được a, được a, vậy chúng ta nhặt thêm nhiều chút."
Động tác bò dậy nhanh chóng, sau đó đi tìm kiếm vỏ sò đẹp, Phó Vọng Niên cũng đứng lên theo, lại ôn nhu theo sau Thanh Dao.
Hắn không ngờ hắn lại sẽ làm mấy chuyện ngây thơ này, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Thanh Dao, hắn lại cảm thấy đây là chuyện bình thường biết bao, như là vì người yêu, chuyện không phù hợp tuổi đi nữa lại đều là có ý nghĩa khác nhau.
Cho đến hai người chơi đến đói bụng, mới biết lúc này đã là giờ ngọ, Phó Vọng Niên giúp Thanh Dao phủi cát dính trên y phục, hỏi: "Hôm nay chơi vui không?"
Tùy ý Phó Vọng Niên phủi cát giúp y, trên tay lại cầm mấy vỏ sò đẹp, Thanh Dao gật đầu: "Vui, ta chưa từng thấy biển lớn và vỏ sò đẹp vậy."
Nhìn Phó Vọng Niên, sau đó đỏ mặt nói: "Cảm ơn phu quân mang ta đến đây chơi."
Phó Vọng Niên lại là cười sờ tóc Thanh Dao: "Ngốc, ngươi là phu lang của ta, ta đương nhiên hi vọng có thể mang ngươi đi các nơi khác nhau chơi. Được rồi, đói bụng rồi đi! Chúng ta về ăn cơm trước, ngủ trưa chút, sau đó xem thử đi đâu chơi."
Lời này nói xong, bụng hai người trái lại rất không chịu thua kém trước sau kêu một cái, Thanh Dao thẹn đỏ mặt, Phó Vọng Niên thì cười nắm tay Thanh Dao, hai người liền như vậy rời khỏi bờ biển.
Về đến khách điếm liền muốn gọi người chuẩn bị một chút đồ ăn bưng đến phòng, Thanh Dao lại kéo tay áo Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, Thanh Dao lúc này thấp giọng nói: "Phu quân, chúng ta.....chúng ta cũng ăn ở đây một lần được không?"
Y lúc trước chưa từng ăn cơm ở khách điếm, mà lần này theo Phó Vọng Niên ra ngoài, hai người cũng đều là ăn cơm ở trong phòng, Thanh Dao liền muốn hảo hảo thể nghiệm môt chút cảm giác ăn cơm ở trong lâu.
Nghe thấy yêu cầu của Thanh Dao, Phó Vọng Niên cười nói: "Vậy thì nghe tiểu Dao, chúng ta liền ăn ở trong lâu."
Lên tầng hai tìm một vị trí sát cửa sổ, sau đó gọi mấy món, Phó Vọng Niên liền xoay đầu nhìn Thanh Dao.
Thanh Dao lúc này đang ló đầu ra nhìn cảnh náo nhiệt trên đường, mắt phượng như không biết dừng chuyển động không ngừng theo người qua lại.
Phó Vọng Niên thấy lại cũng chỉ cười mà không nói, tình cảm dịu dàng trong mắt chỉ làm mấy á nam gần bên bàn hâm mộ nhìn Thanh Dao.
Sau khi món ăn đều bưng lên bàn, Thanh Dao vẫn hưng phấn nhìn bên ngoài, Phó Vọng Niên nhắc nhở Thanh Dao: "Tiểu Dao, ăn cơm trước, quên vừa rồi bụng kêu."
Thanh Dao quay đầu trừng Phó Vọng Niên một cái, chính phu quân cũng bụng kêu, sao cố tình nói như chỉ y rất muốn ăn.
Tâm tư dễ hiểu như thế, Phó VọngNhiên há sẽ nhìn không hiểu, lại cũng không bóc trần Thanh Dao, xới chén cơmcho hai người, sau đó thúc giục Thanh Dao nhanh ăn cơm.
|
Chương 19: Hết bạc rồi
Hai người lúc này đang nghiêm túc ăn cơm, bàn bên có mấy người nói chuyện hơi lớn tiếng.
Phó Vọng Niên nhíu mày, sau đó tiếp tục ăn cơm, hắn không quen lúc ăn cơm ồn như thế.
Nghe rồi nghe, lại không ngờ họ thảo luận lại là chuyện thi đấu trù nghệ, tuy không tham gia, Phó Vọng Niên lại cũng muốn biết chút tình huống thi đấu trù nghệ này, liền cũng im lặng nghe mấy người đó nói chuyện.
Chỉ nghe thấy giọng thô kệch truyền tới: "Còn chưa biết thi đấu trù nghệ lần này sẽ là ai thắng?"
Một giọng khác nói: "Không phải mấy ngày nữa sẽ bắt đầu sao, mấy ngày nữa chúng ta đến Vinh Đô liền có thể xem trận đấu."
"Không ngờ giải thưởng trận đấu lần này lại hấp dẫn người như thế, cả Kim Ngọc Đường luôn chẳng thèm tham gia đều đã tham gia, cũng không biết giải thưởng trận đấu này cuối cùng là thưởng gì."
"Chứ gì nữa, phỏng chừng Kim Ngọc Đường vừa tham gia, tửu lâu khác liền nghĩ đều đừng nghĩ đạt được giải thưởng này."
"Ôi, nếu là Phẩm Thanh Uyển năm đó nói không chừng còn có thể đấu với Kim Ngọc Đường này, chỉ đáng tiếc Phẩm Thanh Uyển trong một đêm liền mất tung tích."
"Choang" một tiếng, mấy người đang trò chuyện nhìn đến bàn Phó Vọng Niên, chỉ nhìn thấy một á nam đã kết hôn không cẩn thận lỡ tay rớt chén đũa, liền quay đầu tiếp tục thảo luận.
Phó Vọng Niên vội vàng đặt chén đũa cho Thanh Dao, sau đó kiểm tra trên người Thanh Dao có bị bẩn không, lại nhìn thấy Thanh Dao sửng sốt không có phản ứng.
Như có điều suy nghĩ nhìn mấy nam nhân bàn bên một cái, sau đó lại phóng ánh mắt về trên người Thanh Dao: "Tiểu Dao, sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Nghe thấy giọng ôn nhu của Phó Vọng Niên, Thanh Dao hồi thần, ngây ngốc đáp: "Không, ta cũng không biết sao nữa, tay đột nhiên trượt một cái, liền rớt chén đũa."
"Không sao, ta kêu tiểu nhị đổi bộ chén đũa khác."
Bảo tiểu nhị lấy bộ chén đũa khác, vừa nãy là tùy ý nghe bàn bên nói chuyện, lần này lại là không bỏ sót nghe hết lời bàn bên nói.
Sau đó nhìn Thanh Dao lại khôi phục thần sắc dĩ vãng, trong lòng lại biết chuyện này có chút không bình thường.
Vừa nãy hắn rõ ràng nhìn thấy Thanh Dao tựa hồ là nghe thấy mấy từ nào mới thất thần trượt chén đũa, trong lòng liền âm thầm nhớ chuyện này.
Ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một hồi, Phó Vọng Niên liền cùng Thanh Dao ngủ trưa, lại vào lúc Thanh Dao ngủ lặng lẽ đứng lên.
Ra cửa phòng tìm đến một người thảo luận ở bàn bên lúc trưa, hỏi người này vài chuyện, liền về phòng tiếp tục ngủ trưa cùng Thanh Dao.
Buổi chiều lại dạo đủ mấy nơi có tiếng ở Trớ Châu, du lịch hai ngày nay ở Trớ Châu liền cũng không sai biệt lắm kết thúc, mà lúc này Phó Vọng Niên cũng phát hiện một vấn đề.
Phó Vọng Niên phát hiện Thanh Dao tựa hồ có tâm sự, không vui vẻ như buổi sáng, liền hỏi: "Tiểu Dao sao vậy, sao ta cảm thấy ngươi buổi chiều hình như chơi không vui?"
Thanh Dao lắc đầu, sau đó nói: "Ta cũng không biết làm sao, luôn cảm thấy trong lòng hình như có chuyện gì rất quan trọng, nhưng chính là nghĩ không ra là chuyện gì."
"Vậy tiểu Dao đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng hôm nào đó sẽ nghĩ được."
"Cũng phải, đúng rồi, phu quân, chúng ta lần này ra ngoài có phải dùng rất nhiều bạc không, bây giờ còn bạc không?" Thanh Dao luôn quên hỏi Phó Vọng Niên chuyện này.
Phó Vọng Niên giờ cũng mới nghĩ đến cả đường này xác thực là xài không ít bạc, liền lấy túi tiền ra đổ tất cả bạc ra, lại chỉ còn lại không đến một lượng bạc.
Lúc ra khỏi nhà hai người đều bỏ bạc cùng nhau, giờ bạc còn lại này chính là bạc còn lại trên người hai người.
Nhìn thấy bạc còn lại ít như thế, Thanh Dao lo lắng nói: "Chỉ còn lại ít như vậy, chúng ta vẫn là chuẩn bị về đi, chúng ta cũng đừng ở khách điếm nữa, dù sao ta bây giờ cũng quen qua đêm bên ngoài rồi."
Phó Vọng Niên lại không lo lắng vấn đề bạc, nghe thấy lời của Thanh Dao lại cũng có chút động dung, Thanh Dao thật là rất lo nghĩ cho hắn.
Rõ ràng hai đêm trước qua đêm ở ngoài vẫn sợ luôn theo bên người hắn, giờ lại nói như vậy muốn để hắn tiết kiệm tiền khách điếm.
Kéo tay Thanh Dao qua nói: "Tiểu Dao không cần lo lắng chuyện bạc, huống chi bạc còn lại này cũng không đủ chúng ta về."
"Vậy làm sao đây? Nếu không thì chúng ta tìm vài việc làm ở đây trước, chờ kiếm ít bạc lại về."
"Tiểu Dao không muốn đi Vinh Đô nữa?" Phó Vọng Niên hỏi.
Thanh Dao vẻ mặt rối rắm nhìn Phó Vọng Niên, lại nhìn bạc, trong lòng kỳ thật là rất muốn cùng Phó Vọng Niên đi nơi khác, nhất là Vinh Đô, y luôn cảm thấy y hình như từng đi Vinh Đô, lại làm sao cũng không có ấn tượng.
Nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt Thanh Dao, Phó Vọng Niên cười nói: "Được rồi, tiểu Dao đừng rối rắm nữa, ta sớm đã biết bạc của chúng ta khẳng định không đủ dùng, nên sớm đã nghĩ xong cách."
Mắt ảm đạm liền như thổi vào sinh khí tỏa ra ánh sáng, Thanh Dao vui vẻ hỏi: "Phu quân nghĩ được cách gì?"
Phó Vọng Niên không nói rõ, lại thừa nước đục thả câu: "Tiểu Dao biết thân phận của ta là gì đi?"
"Bếp chính." Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Thanh Dao hỏi: "Phu quân là muốn làm đầu bếp kiếm ít bạc?"
"Sai." Phó Vọng Niên nâng mặt Thanh Dao, sau đó nói: "Cách của ta là dễ kiếm tiền hơn đầu bếp nhiều."
Dễ kiếm tiền hơn đầu bếp, Thanh Dao xoay mắt như trân châu đen nghĩ một chút, sau đó nhìn Phó Vọng Niên: "Ta không nghĩ ra."
"Ha hả, vẻ mặt vừa rồi của tiểu Dao thật đáng yêu, giống như gấu trúc." Phó Vọng Niên không biết tại sao, hắn chỉ cảm thấy Thanh Dao vừa rồi như một con gấu trúc con đáng yêu, hận không thể ôm chặt lấy Thanh Dao.
Thanh Dao không biết cái gì là gấu trúc nghi hoặc hỏi: "Cái gì là gấu trúc, là mèo con sao?"
"Không phải mèo con, là một loại động vật nhỏ mập mạp, lông nhung, rất đáng yêu." Phó Vọng Niên giải thích, dùng đôi tay vòng một vòng lớn bé dùng để giải thích gấu trúc.
Thanh Dao cúi đầu nhìn trên người mình, sau đó khó hiểu hỏi: "Phu quân cảm thấy ta mập sao?"
Phó Vọng Niên nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới cười nói: "Không phải, mấy lạng thịt trên người tiểu Dao, ta một tay liền có thể nhấc lên, ta là cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của tiểu Dao rất đáng yêu mà thôi."
Lúc này mới biết ý của Phó Vọng Niên, Thanh Dao thẹn đỏ mặt, y vừa rồi còn hiểu lầm ý của phu quân, thật mất mặt.
Cười đủ, Phó Vọng Niên liền cũng nghĩ đến chuyện đứng đắn hai người nói vừa nãy, nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, ta nói vài thứ, ngươi ghi lại trước."
Phó Vọng Niên đột nhiên trịnh trọng, Thanh Dao cũng không dám lơ là, liền lấy bút mực ra nghiêm túc ghi lại lời Phó Vọng Niên nói, chờ viết xong, vẫn khó hiểu nhìn nội dung trên giấy.
Thanh Dao biết đây là cách thức làm một món ăn, lại không biết kêu y viết ra có tác dụng gì, Phó Vọng Niên cầm qua, thể chữ tự nhiên đẹp đẽ làm hắn rất hài lòng, sau đó nhìn Thanh Dao: "Tiểu Dao không phải rất hiếu kỳ tác dụng của cách thức làm này."
Thanh Dao không ngừng gật đầu, y thật sự rất hiếu kỳ tác dụng của cách thức làm này, liền chờ Phó Vọng Niên nói!
Biết Thanh Dao hiếu kỳ, Phó Vọng Niên lúc này lại cười nói: "Vậy tiểu Dao theo vi phu, liền biết tờ cách thức này có tác dụng gì."
Phó Vọng Niên đến tầng một liền trực tiếp đi đến trước mặt chưởng quỹ, lúc này đã qua giờ cơm, trong lâu không còn khách ăn cơm, chưởng quỹ nhìn thấy có người, liền ngẩng đầu hỏi: "Khách nhân có gì phân phó?"
Phó Vọng Niên nói: "Phân phó trái lại không có, chẳng qua trên tay ta có thứ muốn cho chưởng quỹ xem thử."
Chưởng quỹ nghe khách nói có thứ muốn cho ông xem, lại cũng có chút hiếu kỳ: "Khách nhân là có thứ gì muốn cho lão hủ xem?"
Phó Vọng Niên cười mà không nói, lại cầm tờ cách thức vừa viết xong đưa cho chưởng quỹ, chưởng quỹ khó hiểu nhận lấy, sau đó cúi đầu xem cách thức món ăn trên giấy.
Thanh Dao đứng bên cạnh cũng không hiểu chuyện Phó Vọng Niên làm là vì cái gì, lại nhìn thấy vẻ mặt chưởng quỹ ngày càng kinh ngạc, sau đó liền nghe chưởng quỹ nói: "Khách nhân phương thức này là từ nơi nào?"
Biết chưởng quỹ là có hứng thú với phương thức, Phó Vọng Niên đáp: "Đây là phương thức ta lấy được từ một bằng hữu, bằng hữu của ta nói, là chính ta muốn bán phương thức hay thế nào đều do ta."
Nghe Phó Vọng Niên nói có thể bán phương thức, trên mặt chưởng quỹ lúc này xuất hiện biểu cảm rất mới, chưởng quỹ cười nói: "Không biết công tử có thể bán cho ta không, chỉ cần công tử ra giá."
Phó Vọng Niên giả vờ suy xét, sau đó mới từ từ nói: "Phương thức này ta vốn định bán, chẳng qua giá tiền thấp hơn 100 lượng ta làm sao đều sẽ không bán."
Thanh Dao lúc này mới hiểu hóa ra Phó Vọng Niên là muốn bán cách thức làm món ăn, lại nghe Phó Vọng Niên nói, cũng nghĩ không rõ một phương thức có thể bán nhiều tiền như thế sao, nhưng yên lặng đứng một bên không mở miệng.
Chưởng quỹ xem phương thức, lại nhìn Phó Vọng Niên, sau đó nói: "Công tử xin chờ chút, ta đi tìm quản sự bọn ta thương lượng chuyện này chút trước."
Thanh Dao còn chưa nghĩ rõ chuyện này, liền thấy chưởng quỹ lại đi ra, lúc này phía sau còn có một nam nhân trung niên đôn hậu đi theo, đôi mắt lại là sáng ngời hữu thần.
Chưởng quỹ giới thiệu với Phó Vọng Niên: "Đây chính là Liên quản sự của khách điếm bọn ta."
Phó Vọng Niên lễ độ cúi chào với người đến, nói: "Liên quản sự, vãn bối hữu lễ."
Liên quản sự không để ý lắm nói: "Nghe chưởng quỹ nói ngươi có một phương thức rất được, ta muốn xem trước mới có thể xác định nên mua hay không."
Đưa phương thức trên tay cho Liên quản sự, Thanh Dao lúc này lại lo lắng kéo tay áo Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên liền nắm tay Thanh Dao, tỏ ý y không cần lo lắng.
Vẻ mặt của Liên quản sự tuy rất bình tĩnh, Phó Vọng Niên lại nhìn ra cảm xúc khác từ trong mắt ông, sau khi xem xong phương thức, Liên quản sự nói: "200 lượng, không biết công tử có nguyện bỏ thứ yêu thích không?"
Phó Vọng Niên nhướng mày, hắn không rõ phương thức này ở đây rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền, lại cũng biết 200 lượng này chắc hẳn cũng xem như người này xem hiểu phương thức, liền đáp: "Liên quản sự đều đã cho ra giá tiền, vậy ta liền cũng không mặc cả nữa, trên tay ta trái lại còn có một phương thức khác, không biết Liên quản sự có hứng thú không."
Nhìn thấy phương thức tốt, tất nhiên là muốn xem phương thức khác, Liên quản sự đột nhiên mất bình tĩnh vừa rồi, cấp bách nói: "Ta trái lại rất muốn xem thử."
Phó Vọng Niên đưa mắt ra hiệu với Thanh Dao, Thanh Dao liền đưa một tờ phương thức khác trên tay cho hắn, Phó Vọng Niên lại đưa cho Liên quản sự.
Liên quản sự lúc này ngơ ngác nhìn Thanh Dao một cái, Phó Vọng Niên thấy được, liền tiến lên ngăn chặn ánh mắt của Liên quản sự.
Vô thanh cười cười, hai phu phu này đúng là có chút không giống, sau đó xem qua phương thức, thần sắc đồng dạng xuất hiện trên mặt Liên quản sự, xem xong liền nói: "Phương thức này cũng mua, 400 lượng, công tử cảm thấy thế nào?"
Phó Vọng Niên gật đầu, hai người liền đạt thành hiệp nghị, Phó Vọng Niên giao phương thức, Liên quản sự bảo chưởng quỹ đưa ngân phiếu 400 lượng cho Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhận lấy ngân phiếu cùng Thanh Dao về phòng.
Chưởng quỹ thẳng đến hai người Phó Vọng Niên đi xa, mới thấp giọng hỏi Liên quản sự: "Liên quản sự, phương thức này thật đáng 400 lượng sao?"
Liên quản sự xem phương thức, kinh hỉ trong mắt lại không gạt người, chưởng quỹ chỉ nghe thấy Liên quản sự đáp như vậy: "Phương thức này, quả thật là rất tuyệt."
Liên quản sự có thể làm quản sự một trong những khách điếm có tiếng Trớ Châu, chuyện về phương điện món ăn này chắc chắn cũng là cao hơn người thường.
Chưởng quỹ nhìn thấy phương thức cũng cảm thấy phương thức này bất đồng, hiện giờ lại nghe thấy hai chữ "rất tuyệt" của Liên quản sự càng nói rõ phương thức này bất đồng với số đông, liền vui vẻ cười ha hả.
Liên quản sự lúc này lại như cóđiều suy nghĩ nhìn hướng hai người rời đi một cái, phu lang của công tử kiahình như có chút quen mặt, lại không nhớ được gặp qua á nam như vậy khi nào.
|