Cầu Người Tâm Đắc
|
|
30
Mãi đến tận khi Diệp Minh rời đi một lúc lâu, lúc gần đi rõ ràng chần chờ mãi mới lấy hết dũng khí nói ra câu kia, Tề Thịnh thở ra một hơi thật dài, đem thân thể dựa vào bên trong ghế dựa mềm mại.
Hắn không thể nói được cảm giác phức tạp trong lòng mình, có khiếp sợ, mà càng nhiều hơn chính là chua xót đến đau đớn.
Chuyện Diệp Minh nói, Bùi Vận chưa bao giờ nói cho hắn nghe, hắn không nghĩ tới sớm hơn, còn tự xưng là người tình tốt tôn trọng riêng tư của người yêu.
Có lẽ trên thực tế hắn chưa bao giờ là một tình nhân hợp lệ.
Rõ ràng Bùi Vận đã nói đúng.
Tại thời điểm hắn bị Ninh Nhật phản bội, đối phương trở thành tấm lá chắn trong lúc hắn nhất thời cô quạnh.
Tại thời điểm hắn cảm thấy gian nan nhất, đối phương yên tĩnh nghe lời hắn oán hận, ở bên cạnh hắn cùng hắn vượt qua quãng thời gian mệt mỏi nhất.
Hắn vẫn coi đó là chuyện đương nhiên hưởng thụ bữa ăn khuya mỗi lần trở về trễ, chưa từng ý thức được sau những động tác chăm sóc nhỏ nhoi kia, đối phương đã phải trả giá những gì.
Nhưng hắn ích kỷ đến mức cơ hồ không biết gì cả, chỉ thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương, chỉ lo phát tiết hết thảy cảm xúc nôn nóng của chính mình.
Hắn nhu nhược đến không dám về phía trước bước lên một bước, chỉ lo sẽ tiếp tục gánh chịu khó nhăn.
Ngơ ngác nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ từ chói mắt đến ôn nhu, lại tới mờ nhạt, Tề Thịnh ánh mắt dần dần kiên định, một tay tóm lấy chìa khóa xe đứng dậy, giống như hạ quyết tâm, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng làm việc.
Vụ tai nạn xe cộ hiển nhiên đối với Bùi Vận ảnh hưởng khá lớn, thậm chí hậu quả nghiêm trọng. Mà cụ thể rốt cuộc là tình huống gì, Diệp Minh cũng không biết rõ.
Muốn biết nội tình, chỉ sợ ngoại trừ bản thân Bùi Vận, không có người nào có thể cho hắn một cái đáp án.
Tuy rằng độ khó rất lớn, nhưng hắn hiện tại rất cấp bách muốn biết rõ, những chuyện mà cho tới nay hắn đều vô tâm bỏ qua.
Hắn hiện tại nghĩ, phải nhanh chóng nhìn thấy được người kia.
Công việc mới của Bùi Vận tiến hành coi như thuận lợi.
Nhâm Tuyên chưa bao giờ làm khó dễ anh, nhưng vẫn giống như những vị thủ trưởng khác, thâm tàng bất lộ* chỉ ở trong lòng yên lặng cân nhắc giá trị của cấp dưới, mang theo nụ cười cao thâm khó dò.
(Thâm tàng bất lộ: cao thâm khó dò)
Ngoại trừ thời điểm đối mặt với Đồng Dược.
Vì vậy Bùi Vận thân là trợ lý của Nhâm Tuyên, dính với anh ta như hình với bóng, thường thường may mắn thưởng thức thuốc súng giữa Đồng Dược và Nhâm Tuyên.
Sức chiến đầu của Đồng Dược đối đầu với Nhâm Tuyên rõ ràng không ở cùng một trình độ, tuy rằng biết rõ đây là một cuộc chiến không công bằng, thế nhưng Đồng Dược vẫn là ba ngày hai lần đến đây, sau đó mỗi lần đều mang đầy bụng tức giận trở lại.
Tuy rằng anh luôn cảm thấy hai người thật giống như đều coi đây là một loại mùi vị vui mừng.
Mà từ ngày ấy, Tề Thịnh quả nhiên không xuất hiện, chỉ có Diệp Minh thỉnh thoảng cùng anh liên hệ vài câu, cũng lặng thinh không đề cập tới việc riêng tư của ông chủ.
Điều này làm cho anh tuy rằng vẫn cảm thấy nhớ mong, thế nhưng nói thế nào vẫn còn có chút thoải mái.
Ngược lại người kia sinh hoạt cũng không đáng để anh đến bận tâm, không có anh ở bên cạnh chắc chắn chỉ có thể càng phong quang vô hạn.
Ngày này là một ngày bình thường như bao ngày khác, Đồng Dược cùng Nhâm Tuyên vì một phương án tranh chấp không thể tách rời ra, Đồng Dược mặt đỏ tới mang tai Nhâm Tuyên lại bình tĩnh nhiều lắm, kiên trì mà mỉm cười nghe, thỉnh thoảng xen vào nói vài câu, thế nhưng có thể khiến Đồng Dược nghẹn nửa ngày nói không ra tiếng.
Mà Bùi Vận không biết cái gì cũng không thể chen lời vào chỉ có thể yên tĩnh đứng bên cạnh lắng nghe. Liền tại lúc này điện thoại di động của anh vang lên, đến từ một mã số xa lạ.
Bùi Vận cầm điện thoại di động đi ra phòng hội nghị, tiện tay ấn nút nghe, vô tình a lô một tiếng.
Đầu bên kia truyền đến tạp âm xèo xèo, đến nửa ngày mới có người nặng nề mà lên tiếng, khẩu khí dò hỏi xen lẫn không xác định: "Vâng... Tiểu Vận sao?"
Thanh âm quen thuộc lại xa lạ xuyên thấu thời gian mười năm, khiến Bùi Vận nhất thời hoảng hốt, nắm thật chặt điện thoại di động sững sờ ở chỗ cũ, ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Đầu kia không nghe đáp lại, dừng một chút liền tiếp tục mở miệng: "Xin lỗi, khả năng tôi gọi lầm rồi."
"... Khoan đã!" Bùi Vận vội vàng gọi, "Anh hai!"
Đối phương cũng rơi vào trầm mặc.
Đến lúc tan việc Bùi Vận liền vội vã chạy xuống dưới lầu, một người đàn ông cao to đưa lưng về phía anh dĩ nhiên chờ ở cửa.
Bùi Vận hít một hơi thật sâu, đi tới thấp giọng gọi: "Anh hai."
Người đàn ông nghe tiếng quay người lại.
Trong ấn tượng anh hai Bùi Trung trắng nõn thanh tú bây giờ đã hơi phát tướng, râu ria xồm xoàm, mang theo tiều tuỵ cùng uể oải. Thấy Bùi Vận đi ra, người này nhếch miệng cười, tuy rằng viền mắt cũng không khống chế được có chút đỏ: "Tiểu Vận."
Bùi Vận bồi tiếp anh hai tìm nhà hàng ăn bữa cơm, sau khi ăn xong liền tại gần đó đơn giản đi dạo một chút, nói một chuyện.
Ngôn từ bên trong trước sau tách ra chuyện năm đó, phảng phất tất cả chưa bao giờ xảy ra.
Chỉ là gò má Bùi Trung biểu hiện ra thần sắc cẩn thận, vài lần nhìn về phía Bùi Vận dáng dấp lo lắng muốn nói lại thôi, khiến Bùi Vận chỉ cảm thấy trong lòng chua xót không thôi.
Máu mủ tình thâm, anh hai trong trí nhớ luôn luôn cưng chiều anh, mặc dù cách nhiều năm như vậy, mặc dù trong lúc ở trong bóng tối tuyệt vọng nhất, đối phương lại nhẫn tâm nói ra những lời muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ, thế nhưng đến bây giờ anh cũng không hề hận người đang đứng trước mặt mình.
"Anh..." Do dự chốc lát Bùi Vận vẫn là chủ động hỏi, "Làm sao anh lại tới tìm em?"
Bùi Trung khoảng chừng cũng biết vào lúc này không phải lúc thích hợp nói lời khách khí, trầm thấp hỏi: "Những năm này em sống thế nào? Hay là..."
Ngữ điệu dừng lại, mới tiếp tục: Có tốt không?"
Bùi Vận biểu tình hơi cứng ngắc, vẫn là gật gật đầu đáp: "Anh sao rồi? Còn có ba mẹ cùng chị đâu?"
"Đều rất tốt." Bùi Trung giờ khắc này thực sự không có tâm tư quan tâm Bùi Vận, "Chỉ là..."
Nói đến một nửa Bùi Trung thấy xung quanh không có người nào, nắm lấy ống tay áo Bùi Vận, đầu gối uốn cong, lại chậm rãi quỳ xuống.
Bùi Vận bị hành động này của anh trai làm cho hoảng hốt, cuống quít kéo hắn dậy: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh hai biết đến em cũng không dễ dàng, những năm này trong nhà không cho em một phân tiền, ngay cả học phí..."
Bùi Trung không chịu đứng dậy, lại không ngẩng đầu, chỉ lầm lủi mà tiếp tục nói: "Lúc đó ba mẹ cảm thấy mất mặt cùng em cắt đứt liên hệ, anh cũng không ngăn, chỉ muốn em ở bên ngoài nếu như không vượt qua nổi, vẫn là sẽ nguyện ý trở về cưới vợ sinh con, đi con đường bình thường."
"Em vốn là người có tiền đồ nhất nhà chúng ta, mọi người đều hi vọng vào em, làm sao lên đại học, ngược lại thành cái dáng vẻ kia..."
Bùi Vận dùng sức đem hắn kéo lên, chỉ quay mặt đi cũng không lên tiếng.
Sau khi xuất viện anh chính xác cũng thử về nhà, nghênh tiếp anh chỉ có cửa phòng đóng chặt, người nhà biến mất, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lùng cùng xem thường của những người hàng xóm.
Có thể trả giá quá đắt, cứ việc cuối cùng cho tới bây giờ anh vẫn ở trong tình trạng này, anh vẫn chưa bao giờ hối hận qua, cũng chưa từng cảm giác mình có lỗi.
Nói cho cùng đơn giản yêu thích một người không nên thích, còn ý nghĩ kỳ lạ mà thôi.
"Anh hai biết đến trong nhà đều có lỗi với em, nhưng bây giờ thực sự cùng đường mạt lộ." Bùi Trung khoé mắt nổi lên nước mắt, "Thần Thần hồi trước ngã bệnh, làm giải phẫu dùng rất nhiều tiền."
Bùi Vận ngẩn ra: "Thần Thần?"
"Con trai của anh, vừa sáu tuổi." Bùi trung trên mặt hiện ra vẻ mặt thống khổ đến, "Khi đó anh không thể trơ mắt nhìn con của anh chết, không thể làm gì khác hơn là... Mượn lãi suất cao."
Bùi Vận há miệng, mới hỏi: "Cháu... Hiện tại thế nào rồi?"
"Thần thần đã xuất viện, nhưng là thiếu tiền không trả nổi, những người kia, hung thần ác sát, nói tiếp tục không trả tiền một người cũng không buông tha..."
"Ba mẹ không để cho anh tới tìm em, nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra biện pháp khác. Chung quanh có thể mượn có thể thu thập đều đã vận dụng, nhà chúng ta chỉ có em, ở trong thành phố sống lâu như vậy..."
Âm thanh càng nói càng nhỏ càng ngày sức lực càng không đủ, Bùi Vận yên lặng mà nghe, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong nhà khi đó chặt đứt tất cả phí dụng của anh, đã xảy ra chuyện như vậy anh lại không có chỗ thể mượn, chỉ có thể dựa vào làm công miễn cưỡng duy trì trụ sinh hoạt.
Sau khi tốt nghiệp công tác của anh vẫn luôn bất định, thật vất vả trả sạch học phí cầm bằng tốt nghiệp mới tốt một chút, thế nhưng xác thực không tích góp được quá nhiều tiền.
Nhìn chằm chằm đèn đường ngây ngẩn một hồi, Bùi Vận trầm thấp hỏi: "Cần bao nhiêu?"
Bùi Trung chần chừ một lúc, nói ra một con số..
"Đêm nay trước tiên anh ở lại đây đi, " Bùi Vận nhẹ giọng nói, "Ngày mai em sẽ lấy tiền cho anh, anh trước tiên dùng tạm... còn dư lại.. em sẽ nghĩ cách."
Bùi Trung không ngờ được Bùi Vận sảng khoái như vậy, đôi môi run rẩy ngay cả lời cảm ơn lời cũng không nói ra được, đến nửa ngày chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại quỳ xuống.
Bùi Vận nghiêng đầu đi, nhìn con đường u ám không hề có một tiếng động thở dài, ấn ấn lồng ngực của mình mình khó giải thích được nhức nhối đến khó chịu.
Những năm này nửa đêm tỉnh mộng nghĩ tới rất nhiều lần tình hình thực tế cùng người nhà gặp lại, ảo tưởng vứt bỏ hết thảy không thích ôm đầu khóc rống, chờ đợi trở lại chỉ còn lại hình ảnh không được tha thứ lạnh lùng từ chối.
Thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cảnh tượng như vậy ——
Anh trai ruột dùng tư thái thấp kém, hướng anh tìm kiếm kinh tế trợ giúp, làm cho anh không thể tránh khỏi cảm thấy xa lạ cùng lúng túng, thậm chí có chút mơ hồ thất vọng.
Thời điểm Tề Thịnh lái xe đến gần nơi ở của Bùi Vận đã gần đến hoàng hôn, hắn thả chậm tốc độ xe, tìm kiếm khắp nơi chỗ dừng xe thích hợp
Nhắc cũng khéo, vừa vặn đưa mắt nhìn thấy ngân hàng ven đường, có một bóng người quen thuộc.
Tuy rằng chỉ là cái bóng lưng, hắn cũng như trước liếc mắt một cái liền nhận ra được.
Tề Thịnh vội vàng dừng xe ở ven đường, vội vã đi về hướng của đối phương, vừa đi tới còn sửa lại một chút quần áo tóc tai, tận lực hiện ra trạng thái tốt nhất.
Nào có biết chỉ một chốc nữa là hắn đi tới bên cạnh đối phương, đối phương đã nghiêng người sang, đem một xấp tiền mặt không nhỏ nhét vào trong túi, sau đó căn bản không chú ý tới hắn, chỉ từ bên cạnh hắn đi vòng qua, cúi đầu đi về phía tiểu khu.
Tề Thịnh đứng ở chỗ cũ, đang chờ gọi đối phương lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một người khác, liền cảm thấy khó chịu.
Cái người đẹp đẽ kia, kiêu ngạo, hăng hái, trù nghệ hoàn hảo hiếm thấy, mấu chốt chính là còn rất tâm lý.
Rất dễ dàng có thể trói lại trái tim một người.
Diệp Minh đề cập tới, trước khi hắn xuất hiện Bùi Vận cũng không mong muốn ở cùng người khác, nhưng bây giờ lại dễ như ăn cháo mà tiếp nhận Tần Lê.
Có thể thấy được tên kia trọng yếu bao nhiêu.
Chính mình lúc trước vội vàng giao chiến, làm sao dĩ nhiên quên mất điểm này? Đoạn thời gian hai người tách ra, chỉ cần Tầm Lê thừa lúc vắng mà vào, quả thực có thể dễ dàng thành công.
Tề Thịnh càng nghĩ càng là ảo não, đuổi theo sát, đã thấy Bùi Vận tại ven đường dừng lại bên cạnh một người đàn ông râu ria xồm xoàm, sau đó đem tiền mặt trong túi lấy ra nhét vào trong tay đối phương.
Người đàn ông cao to kia tựa hồ cũng không chịu nhận toàn bộ, hai người dây dưa lôi kéo, nửa ngày cũng không có kết quả.
Tề Thịnh nhíu nhíu mày, bước nhanh đi tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bùi Vận thân thể cứng đờ, quay đầu lại bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc có tia phức tạp, thậm chí còn giống như có như không phát giác căng thẳng.
Tề Thịnh chú ý tới, đang kỳ quái vì sao Bùi Vận nhìn thấy hắn sẽ là phản ứng như thế này, người đàn ông dĩ nhiên mở miệng, mang theo khẩu âm nồng đậm: "Cậu là ai?"
Tề Thịnh tuy rằng rất không thích biểu tình giống như chất vấn của người này, vẫn là nhịn xuống tao nhã lễ phép đưa tay ra: "Tề Thịnh."
Người đang ông gắt gao nhìn hắn, lại lặp lại một lần: "Tề Thịnh?"
Bùi Vận lần này sắc mặt rốt cục thay đổi.
Đáng tiếc Bùi Vận còn chưa kịp nói chuyện, anh hai tốc độ xuất thủ vượt xa quá dự liệu của anh, một quyền đánh vào trên mặt Tề Thịnh, thở hổn hển mắng: "Tên khốn này!"
Không hề phòng bị Tề Thịnh bị một quyền không lưu tình chút nào dùng sức đánh khiến hắn tỉnh mộng, lảo đảo lui vài bước vẫn là không có đứng vững, chân tại lề đường bất ngờ bước hụt, ngã xuống đường đi của xe cộ.
Bùi Vận lấy làm kinh hãi, cũng không quan tâm xe cộ có thể xông tới bất kỳ lúc nào, vội vàng che ở trước người đối phương, lại quay người nỗ lực đem hắn nâng dậy.
Nào ngờ Tề Thịnh lại bị trẹo chân một trận đau đớn kéo tới, chân hắn mềm nhũn, suýt chút nữa một lần nữa ngồi trở lại đường dành cho xe lưu thông.
Bùi Vận kéo cánh tay của hắn qua vòng lấy vai mình, đem thân thể hắn đẩy lên, ánh mắt rơi vào trên đùi hắn, hỏi: "Bị thương à"
Tề Thịnh cười khổ gật gật đầu, có thể tưởng tượng hành động vừa nãy của đối phương cơ hồ xuất phát từ bản năng trong lòng vẫn là hơi có ấm áp.
Hai người hồi lâu không có thân cận như vậy, quen thuộc lại cảm giác ấm áp làm cho hắn thậm chí không khỏi âm thầm cảm thấy được bị ngã lần này thực sự quá giá trị. =)))
Hết chương 30.
|
31
Nhấc mắt nhìn về phía người đàn ông không quen biết, giờ khắc này đang dùng ánh mắt không quen xen lẫn bài xích nhìn hắn chằm chằm, Tề Thịnh vẫn là không nhịn được nghi hoặc hỏi: "Có phải là anh nhận lầm người hay không?"
"Tề Thịnh! Không phải là mày sao?!" Bùi Vận chưa trả lời người đàn ông dĩ nhiên hung hăng nói, "Mày quả thực không phải là người a! Lúc trước hại....."
"Đừng nói nữa!" Vẫn luôn không lên tiếng Bùi Vận đột nhiên hét to.
Bùi Trung căm giận ngậm miệng, mặt đầy vẻ không cam lòng.
Tề Thịnh đối với biểu hiện của người đàn ông này thực sự có chút không rõ, thế nhưng nếu như Bùi Vận quen biết người kia, một quyền vừa nãy không giải thích được hắn cũng chỉ có thể nhận, nắm tay Bùi Vận chống đỡ thân thể nén giận hỏi: "Chúng ta chưa từng gặp nhau, tại sao anh lại nói tôi hại anh?"
Người đàn ông sắc mặt tái xanh, hiển nhiên cực kỳ bài xích động tác thân mật của hai người giờ phút này: "Dĩ nhiên không phải tao! Nếu là tao, tao đã sớm đánh mày tàn phế! Cũng chỉ có em trai tao dễ ức hiếp, năm đó mắt bị mù mới có thể..."
"Anh hai!" Bùi Vận âm thanh cơ hồ dẫn theo trách cứ, uy nghiêm đến mức khiến Bùi Trung cũng cấm khẩu, ngữ điệu cuối cùng lại thả nhẹ, "Anh hai, anh đi về trước."
"Thế nhưng hai người..."
"Em hiện tại đưa anh ta về nhà." Bùi Vận đánh gãy, "Ngày mai lại tới tìm anh."
"Nhưng..."
"Anh hai, " Bùi Vận nhìn anh trai, dùng một loại thần thái lạnh lùng Tề Thịnh chưa từng thấy qua, gằn từng chữ nói, "Đây là chuyện của hai người chúng em, không có quan hệ gì với anh."
Bùi Trung trong tay còn vững vàng nắm chặt một xấp tiền mặt Bùi Vận vừa mới đưa cho anh, chung quy cũng không thể tiếp tục gây rối, xoay người phẫn nộ rời đi.
Bùi Vận ngơ ngác đứng tại chỗ, không hề động đậy mà nhìn bóng lưng Bùi Trung, biểu tình có chút mờ mịt nói không được, Tề Thịnh nhìn ra chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, đang chờ câu hỏi, đối phương đã nghiêng đầu ra hiệu hắn: "Đi thôi, trước tiên đưa anh đi bệnh viện."
Tề Thịnh thức thời ngậm miệng.
Ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tề Thịnh nhìn gò má Bùi Vận chuyên tâm lái xe, trên mặt vết thương xấu xí kia giống như giương nanh múa vuốt, phảng phất đang cười nhạo hắn vô tri, làm cho hắn cảm thấy thực sự không ổn.
Vừa nãy biết được người đàn ông xông lên đánh hắn chính là anh trai Bùi Vận, mà bọn họ lúc trước chưa từng gặp mặt.
Nếu là vì em trai bất bình dùm chuyện lúc trước, cái người kia tại sao lại nhắc tới hai chữ năm đó?
Địch ý thù hận như vậy, chắc chắn sẽ không thể không có nguyên do.
Năm đó đến cùng xảy ra chuyện gì? Nghe khẩu khí của đối phương, thậm chí phảng phất có liên quan tới hắn.
Thế nhưng trong ấn tượng của hắn thời điểm đi học hắn cùng Bùi Vận, chính xác không thường xuyên gặp nhau cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì.
Tề Thịnh đột nhiên cảm thấy sống lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, quả thực không dám nghĩ sâu xuống.
Bùi Vận từ đầu đến cuối không có hỏi Tề Thịnh hôm nay tại sao lại đột nhiên xuất hiện.
Anh thậm chí không có mở miệng, chỉ không nói một lời thay đối phương đăng ký, ở bên cạnh đối phương chờ kiểm tra, quay phim, chờ kết quả.
May là vẫn chưa trật khớp, bác sĩ chẩn đoán chỉ là mắt cá bong gân nhẹ, đơn giản bôi thuốc giảm đau tiêu sưng sẽ nhanh chóng khỏi.
Thời điểm quen thuộc lái xe đưa Tề Thịnh đến dưới lầu khu chung cư sắc trời đã tối, Bùi Vận khóa xe, giao chìa khoá vào trong tay Tề Thịnh: "Anh lên lầu đi cẩn thận một chút, tôi đi về trước."
Tề Thịnh một chút liền cuống lên, thấy đối phương không hề lưu luyến quay người liền đi, dường như quên mất chân còn đang khập khễnh, theo bản năng mà đuổi tới kéo đối phương lại.
Kết quả vào lúc này chân vừa rơi xuống đất chính là đau đớn, hắn hít vào ngụm khí lạnh, thấy Bùi Vận dĩ nhiên nghe đến động tĩnh xoay người lại, suy nghĩ một chút cũng không nỗ lực ổn định, cho phép chính mình thẳng tắp ngã về đối phương.
Bùi Vận sợ hết hồn, cũng không nghĩ ngợi nhiều được, nhanh chóng thân thủ đỡ lấy hắn, mới miễn cưỡng làm cho Tề Thịnh tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Tề Thịnh nơi nào chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thừa cơ nắm chặt cánh tay của đối phương, chỉ chỉ chân của mình, buồn buồn yếu thế nọ: "Tôi chỉ có một người, không có cách nào đi."
Bùi Vận không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn khu chung cư.
Độ cao như vậy thực sự không nhận rõ nhà ai sáng lên ánh đèn.
Anh chần chừ một lúc, mới hỏi: "Không ai xuống dưới đón anh?"
Tề Thịnh lắc đầu một cái.
Bùi Vận mím mím môi, yên lặng xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía hắn cúi người xuống.
Vì vậy Tề Thịnh lập tức không ngại ngùng mà nắm lấy thân thể của đối phương, thân thủ vòng qua quá bả vai của đối phương, mặc cho đối phương đem hắn vác lên.
Thời điểm mở cửa Bùi Vận có một cảm giác căng thẳng vi diệu, mãi đến tận khi nhìn thấy căn phòng một mảnh đen nhánh mới từ từ tiêu trừ. Bên trong phòng rỗng tuếch, cũng không có vết tích một người khác vào ở.
Anh đem Tề Thịnh thả xuống giường ở trong phòng ngủ, bốn phía quan sát một vòng, bật thốt lên: "Chỉ một mình anh ở?"
"Đúng a, " Tề Thịnh đang âm thầm tiếc nuối thời gian nằm nhoài trên lưng đối phương thực sự quá ngắn, không để ý mà đáp, "Nếu không thì còn có ai..."
Nói xong hắn đột nhiên ý thức được cái gì, ngừng lại một chút, trợn to mắt nhìn Bùi Vận, một mặt thần sắc bi thương.
Lúc trước hắn rõ ràng đã nói với đối phương, hắn cùng Ninh Nhật đã không khả năng, thế nhưng hiển nhiên đối phương căn bản cũng không tiếp tục tín nhiệm hắn.
Trong ấn tượng đối phương đối với lời của hắn xưa nay tin tưởng không nghi ngờ, trước mắt phần chênh lệch thực tại này khiến hắn không khỏi có chút khó chịu.
Bùi Vận không chịu nổi Tề Thịnh như vậy, không được tự nhiên gãi gãi đầu, ánh mắt rơi vào chồng sách trên đầu giường, thấp giọng nói: "Tôi đi lấy cái khăn mặt đến, chườm lạnh một chút."
Mãi đến tận khi giúp Tề Thịnh bôi thuốc vào mắt cá chân sưng lên một khối lớn, Bùi Vận đang muốn đứng dậy, tay lại thình lình bị Tề Thịnh vững vàng nắm chặt.
Một lúc lâu, anh mới rốt cục thấp giọng hỏi: "Ngày hôm nay sao anh lại đến?"
Tề Thịnh thẳng tắp nhìn về phía Bùi Vận, mùi vị thâm tình chân thành: "Em nói xem?"
Bùi Vận nghẹn một chút, ở cùng Tề Thịnh so với giả bộ hồ đồ anh tự nhận thực sự không bản lãnh dối trá, đơn giản nói thẳng hỏi: "Có chuyện gì?"
Tề Thịnh vì khẩu khí đối phương cũng không có tính kiên nhẫn, nửa ngày mới không đầu không đuôi hỏi một câu: "Tại sao không nói cho tôi?"
Bùi Vận càng không hiểu ra sao: "Cái gì?"
Tề Thịnh giơ tay lên, cẩn thận mơn trớn vết sẹo trên mặt đối phương, dáng dấp mềm nhẹ lại quý trọng, khiến Bùi Vận hơi run một chút, "Em khi đó... Đến cùng gặp chuyện gì?"
Bùi Vận bay lên một luồng dự cảm không ổn: "Tại sao anh lại hỏi chuyện này?"
Đối phương đột nhiên trở nên đề phòng Tề Thịnh vẫn chưa chịu ảnh hưởng, vững vàng theo dõi đối phương, lại không quá tự nhiên mà nói: "Chẳng qua là cảm thấy cần thiết phải biết đến."
Ngữ điệu là xưa nay ôn hòa ung dung không vội, thế nhưng ánh mắt kiên định kia, mang theo một loại kiên quyết nhất định phải biết được.
Bùi Vận thở dài, anh không cho là mình cần thiết thỏa mãn hứng thú nhất thời của đối phương liền hỏi gì đáp nấy: "Tề tiên sinh, tôi hiện tại hẳn là không có nghĩa vụ nói của chuyện của tôi cho anh."
Tề Thịnh nhất thời bối rối, nụ cười vốn coi như tự tin cứ như vậy cứng ở trên mặt, ngay cả một câu nói cũng không nói được.
Hắn ngược lại không cảm thấy tiến thoái lưỡng nan lúng túng, chỉ là trong ấn tượng Bùi Vận đối xử với hắn vẫn là ôn hòa, cho dù có chuyện gì cũng không giận dữ, thường thường giữ yên lặng.
Mà cuối cùng đều sẽ lựa chọn nhượng bộ, mặc cho hắn quyết định.
Nhưng bây giờ đối phương vừa quen thuộc lại xa lạ khiến trong lòng hắn không khỏi hoảng loạn.
Rõ ràng gần trong gang tấc, thế nhưng khoảng cách giữa hai người, phảng phất đã xa tới không có cách nào chạm đến
Thấy hắn không nói lời nào, Bùi Vận nghiêng mặt sang bên chú ý tới va ly đựng sách lúc trước, hỏi: "Những thứ này... Tôi có thể lấy đi sao?"
Tề Thịnh theo bản năng mà thân thủ vững vàng đè lại chồng sách một đoạn thời gian này mỗi đêm làm bạn với hắn trước khi đi ngủ, ngẫm lại liền nghĩ hắn thật sự không có tư cách gì để ngăn cản, đành phải rộng lượng nói: "Đương nhiên vốn là của em."
Bùi Vận ừm một tiếng, đứng dậy đi tới, cúi người ôm lấy valy nặng nề: "Không còn sớm, vậy tôi đi về trước, anh nghỉ ngơi thật tốt."
Cùng đối phương ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy được hồi hộp, tiếp tục lưu lại như thế, anh chỉ sợ chính mình còn có thể một lần nữa không thể cứu chữa trầm luân hãm xuống, trầm mê với tương lai không có lối thoát ——
Tất cả đều là cảnh tượng huyền ảo.
Tề Thịnh không tiếp tục giữ anh lại.
Bùi Vận tựa như chạy nạn đi mấy bước, nhìn thấy sách của chính mình không chỉ chưa từng bị trục xuất ra khỏi nhà, hơn nữa qua thời gian như vậy cũng không có tro bụi, hiển nhiên được bảo vệ rất khá, tâm lý khẽ nhúc nhích, liền quay đầu lại chân thành mà bổ sung: "Cảm ơn."
Mà lời này nghe vào trong tai Tề Thịnh liền trở thành một chuyện khác.
Khách khí lại sợ xảy ra hiểu lầm, dường như đối xử với một người đi đường không quá quan trọng.
Tề Thịnh không hề động đậy mà dựa vào đầu giường nhìn theo đối phương rời đi, mãi đến tận khi nghe thấy âm thanh khoá cửa rất nhẹ vang lên, mới quay đầu lại nhìn vị trí tủ đầu giường quạnh quẽ, lại ấn ấn vị trí lồng ngực.
Nơi đó thật giống như cũng theo valy sách kia rời đi, lập tức trống rỗng.
Hết chương 31.
|
32
Tề Thịnh ở nhà nuôi chân chỉ nuôi một ngày.
Một ngày này hắn đều nằm ở trên
giường, đầu giường không còn valy sách kia dị thường cô quạnh trống không, hắn chỉ có cách ôm chăn nhìn chằm chằm trần nhà, nửa ngủ nửa tỉnh mà vận chuyển đại não, tiêu diệt tất cả không vui, điều chỉnh tốt tâm tình, khiến cho bản thân một lần nữa trở nên kiên định.
Chuyện Tề Thịnh hắn muốn làm, đương nhiên không có đạo lý dễ dàng buông tha.
Ngay cả việc hắn muốn giữ lấy người khác.
Sau đó hắn tốn công phí sức xin nhờ Tiền thẩm mua cái gậy, tinh thần sảng khoái rời giường, khá là chuyên nghiệp mà chống gậy đi công ty, cấp dưới nhìn hắn như vậy không khỏi lấy hắn làm gương noi theo.
Thật vất vả làm đến lúc sắp tan ca, hắn để cho tài xế lái xe, thẳng tới dưới lầu nơi ở của Bùi Vận, sau đó đuổi tài xế đi, chính mình ngồi ở bồn hoa lẳng lặng chờ.
Nào nghĩ tới đợi gần đúng ba tiếng, liền tại thời điểm hắn đã hơi không kiên nhẫn muốn gọi điện thoại cho Bùi Vận, mới nhìn thấy đối phương một người cầm theo áo khoác cúi đầu chậm rãi đi tới, bộ dạng không yên lòng.
Sau đó Bùi Vận lần thứ hai không thấy hắn, đi thẳng đến cửa nhà.
Tề Thịnh âm thầm cọ xát, khá cảm giác khó chịu mà mở miệng: "Tôi rất không có cảm giác tồn tại, có đúng không?"
Bùi Vận chấn động, tay lấy ra khóa dừng lại, vội vàng chuyển người qua, có chút không thể tin được mà nhìn hắn.
Ý nghĩ của Tề Thịnh xưa nay anh nhìn không thấu, ví dụ như hành động bây giờ, càng làm cho anh hoàn toàn không tìm được manh mối.
Rõ ràng đã tách ra, liền đuổi tận cùng không buông như vậy. Rõ ràng không có khả năng, lại còn cho anh hi vọng mờ ảo.
Tề Thịnh hướng bốn phía nhìn một vòng, xác định cũng không có người khác vẫn là không yên lòng, lại đề phòng hỏi: "Anh trai em đâu?"
Hắn vào lúc này nói tóm lại là người bị thương đi đứng bất tiện, nếu là đối phương lại đột ngột xuất hiện cho hắn mấy quyền, hắn nhưng là không hề có lực chống đỡ.
Bùi Vận vì phản ứng của đối phương không rõ muốn cười, vốn là tâm tình trầm trọng che lấp cũng buông lỏng mấy phần: "Anh ấy về nhà rồi."
Tề Thịnh an tâm một chút, lại hỏi: "Em không cùng anh ta đồng thời trở lại?"
Bùi Vận cứng ngắc, mới đáp: "Tôi còn làm việc."
Tề Thịnh gật gật đầu, âm thầm vui mừng đêm nay mình không mất công ngồi đợi.
"Anh..." Bùi Vận quan sát gậy bên cạnh hắn, "Chân của anh thế nào rồi?"
"Không biết, " Tề Thịnh rất thành thực mà lắc đầu, "Tôi xem không nghiêm trọng lắm đâu, cho nên không đi bệnh viện kiểm tra."
Bùi Vận thở phào một cái: "Chân không tiện làm sao còn lại đây?"
"Em vẫn chưa trả lời tôi, " Tề Thịnh bằng phẳng mà, "Tôi đương nhiên muốn tới chờ cái đáp án."
"..." Bùi Vận không biết làm sao trong đầu bốc lên bốn chữ, gọi là bám dai như đỉa
"Không tiện nói?" Nhìn đối phương trên mặt dáng dấp không muốn cùng mình dây dưa làm khó dễ Tề Thịnh cũng rõ ràng, tâm lý hơi nguội lạnh, mà vẫn duy trì phong độ mỉm cười, "Không sao, vậy tôi liền trở về."
Hắn nói được là làm được, quả nhiên chống gậy khập khễnh quay người rời đi.
"... Anh chờ một chút, " Bùi Vận không đành lòng thấy hắn như vậy, "Tôi đưa anh lên xe taxi."
Tề Thịnh dừng lại, hít một hơi thật sâu che lại tâm tình thất lạc của mình, quay đầu lại khóe miệng câu câu lên: "Làm phiền."
Được Bùi Vận đỡ hắn tại ven đường đứng chờ xe, Bùi Vận không nhịn được căn dặn hắn: "Lần sau anh đừng trở lại."
Tề Thịnh không trả lời, trái lại hỏi: "Chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào?"
Đối diện đối phương ánh mắt sáng quắc, Bùi Vận nghẹn lời, một câu không có nói ra được, chỉ lo nhìn thấy đối phương thần sắc ảm đạm, tuy rằng không biết mỗi lần âm u như vậy có mấy phần là thật mấy phần ngụy trang, nửa ngày mới miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Tốt xấu trước kia là... Bạn học."
Tề Thịnh quả nhiên giống như anh lo lắng, ánh mắt sáng ngời một chút tối sầm xuống, chỉ chốc lát sau liền nhấc lên, gằn từng chữ nói: "Chuyện của tôi và Ninh Nhật không nói rõ cho em là lỗi của tôi."
"..."
"Thời điểm đưa ra ý định muốn ở cùng với em là tôi quyết định quá nhanh.
"..."
"Em rời tôi đi, là muốn ở cùng tên kia. " Tề Thịnh ngước ngửa đầu, thời điểm nói tới Tần Lê giọng nói mang theo khẩu khí nghiến răng nghiến lợi, lại nhanh chóng khôi phục bộ dạng ôn văn nho nhã xưa nay người ngoài nhìn không thấu, "Tôi không ngăn cản em. Em không muốn có quan hệ với tôi, tôi cũng không ép buộc em."
"..."
"Tôi tôn trọng hết thảy quyết định của em, em tại sao lại muốn can thiệp hành vi của tôi?"
Bùi Vận nhất thời dở khóc dở cười.
Náo loạn nửa ngày nguyên lai ở chỗ này.
Xoa xoa thái dương, Bùi Vận nhận mệnh hỏi: "Anh đến cùng muốn biết cái gì? Diệp Minh lúc trước cũng đã nói cho anh, lúc đó tai nạn xe cộ là bất ngờ, tôi..."
Quen thuộc qua loa lấy lệ khiến Tề Thịnh mỉm cười làm cái thủ thế dừng lại: "Không muốn nói thì đừng nói, tôi ngày mai trở lại."
Bùi Vận không chịu nói hắn tự nhiên là không thể bức ép, tuy rằng không biết đối phương vì sao đối diện lại kiêng kỵ như vậy, nhưng dù sao hắn cũng để người này một lần nữa tín nhiệm hắn, tiếp tục cam tâm tình nguyện nói cho hắn biết.
Hắn bản chất là người làm ăn, làm thế nào cùng đối phương đọ sức, hắn có rất nhiều kinh nghiệm.
Bùi Vận đầu càng đau, thực sự không biết đối phương lần này từ đâu tới lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như vậy: "Tôi ngày mai có việc."
"Không quan trọng lắm, " Tề Thịnh không để ý lắm, "Tôi chờ em."
Bùi Vận cười khổ: "Tôi e rằng buổi tối không trở lại."
"Không sao, chờ không được tôi tự nhiên sẽ đi." Tề Thịnh không vội không buồn mà nói, "Tôi có thể mỗi ngày đến."
Bùi Vận lần đầu tiên phát hiện anh thực sự đánh giá thấp người trước mặt này xưa nay cao cao tại thượng là thế vào lúc này lại dai dẳng như vậy, thất bại mà than thở: "Anh đến cùng muốn làm cái gì?"
Tề Thịnh lần thứ hai mở to mắt, dáng vẻ rất ủy khuất: "Ý đồ của tôi, mỗi lần tôi đều nói đến rất rõ ràng."
Bùi Vận nhẫn tâm, kiên trì ra đòn sát thủ: "Tề tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta đã không có quan hệ gì."
"Em vừa nói chúng ta là bạn học, " Tề Thịnh mặt ngoài như trước bình tĩnh, phảng phất không hề chịu ảnh hưởng, trời mới biết nội tâm đã sớm nổi sóng chập trùng, "Nếu là bạn học, có thể nào nói không liên quan?"
Bùi Vận rốt cục ý thức được cái gì gọi là tự mình đào hầm tự mình nhảy xuống, kết quả luẩn quẩn một vòng, vẫn là không dứt ra được.
Tề Thịnh cũng không chờ đối phương đáp lời, giơ tay cản chiếc xe taxi, cúi người cố hết sức ngồi vào, cách cửa sổ xe cười với đối phương dịu dàng phất phất tay: "Ngày mai gặp."
Xe taxi rất nhanh chóng rời đi, lưu lại Bùi Vận ngơ ngác đứng tại chỗ, phát ngốc hồi lâu, lại từ từ xoa lồng ngực nóng lên——
Nơi đó không bị khống chế rung động, đập đến gấp gáp như vậy.
Hết chương 31.
Lời edit: Muốn theo đuổi được đối phương quan trọng là mặt phải thật dày.
|
33
Tề Thịnh quả nhiên nói được là làm được, mỗi ngày đều kiên trì không ngừng mà đến đây, một bộ dạng thề phải tử triền lạn đả* tuyệt đối không bỏ qua.
(Tử triền lạn đả: quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy)
Chân bọc thành cái bánh chưng còn càng chiến càng mạnh như vậy, ngược lại làm cho Bùi Vận thực sự không biết nên làm sao.
Với là trải qua mấy ngày như thế, Tề Thịnh cuối cùng cũng coi như đạt được nguyện vọng lên lầu ngồi một chút.
Kết quả là tại thời điểm hắn xung phong nhận việc chịu khó mà chuẩn bị bữa tối, mặc dù ở trong mắt Bùi Vận xem ra đối phương đang chà đạp nguyên liệu nấu ăn, gặp được Tần Lê trở về.
Tần Lê ngược lại cũng rất nể tình không nói gì, chỉ là đối với Bùi Vận bày ra một biểu tình bi thương bất hạnh giận dữ không sao hiểu nổi, sau đó không nói một lời ngồi xuống bắt đầu xem ti vi.
Mãi đến tận khi Tề Thịnh làm xong cơm nước bưng lên bàn, Tần Lê bình tĩnh mà đối diện ánh mắt bất thiện của Tề Thịnh, phảng phất giống như căn bản không phát hiện địch ý của đối phương, không khách khí chút nào nâng đũa nếm thử một miếng.
Sau đó vẻ mặt của y đọng lại.
Liền tại thời điểm Tề Thịnh đen mặt, suy nghĩ không biết Tần Lê sẽ không khách khí mắng hắn, nào nghĩ tới nửa ngày đối phương dĩ nhiên lộ ra thần sắc hoài niệm, sau đó lại ăn hai miếng, nghiêm túc nói: "Làm tốt vô cùng, rảnh rỗi thường đến đây đi."
Một bên Bùi Vận tay run một cái, suýt chút nữa làm rơi bát cơm trong tay, quả thực không biết nên đánh giá như thế nào, trù nghệ của anh xưa nay đều chưa được Tần Lê đặt vào trong mắt, thế nhưng trù nghệ của Tề Thịnh vẫn luôn ở mức trung bình lại được khen một câu như vậy.
Ngược lại là Tề Thịnh khá là đắc ý, liên quan tới thái độ chán ghét "tình địch", thoáng một cái giảm bớt một hai phần.
Chỉ có điều ngày qua ngày, chân ngược lại là dưỡng tốt, thế nhưng Tề Thịnh vẫn là không có được đáp án mong muốn.
Điều này làm cho hắn không khỏi có chút nôn nóng.
Thái độ của Bùi Vận đối với hắn tuy rằng buông lỏng một chút, nhưng là sẽ giống như đối xử với bạn bè bình thường không khác nhiều, hắn thậm chí luôn cảm giác địa vị của mình trong lòng đối phương không có phân lượng, tuy rằng mấy ngày nay đầy đủ nhìn ra hai người thân thiết, ngẫm lại hắn vẫn có cảm giác khó chịu.
Đồng thời ý nghĩ cũng kiên định hơn hắn nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình huống năm đó.
Vốn là thuần túy xuất phát từ hiếu kỳ, nghĩ đến bản thân suy nghĩ quá nhiều, thế nhưng đến cùng là có chuyện gì, mới có thể nghiêm trọng đến vô luận hắn làm sao nói bóng gió dụ dỗ từng bước, Bùi Vận đều lặng thinh không đề cập tới.
Lại là một ngày bình thường bất quá sau giờ ngọ, Tề Thịnh đang suy nghĩ thực đơn buổi tối, điện thoại di động cá nhân lại đột ngột vang lên.
Người biết dãy số cá nhân của hắn vốn cũng không nhiều, vì vậy hắn xem cũng không xem mà ấn nút nghe, rất tự giác hỏi: "Buổi tối có phải là lại muốn tăng ca? Vậy muộn một chút tôi sẽ tới."
Đầu kia trầm mặc không lên tiếng.
Tề Thịnh đột nhiên cảm thấy không đúng, đem điện thoại di động giơ lên trước mặt nhìn tên phía trên một chút.
Sau đó hắn hô hấp hơi ngưng trệ.
Ninh Nhật.
"Xem ra không còn tôi, " Một lát sau bên kia vang lên mang theo khẩu khí giễu cợt, "Anh và phế vật kia trải qua ngược lại là rất tốt."
Tề Thịnh nhíu nhíu mày, lần đầu cảm thấy được Ninh Nhật nói chuyện đặc biệt chói tai.
Kiềm chế lại cảm giác khóc chịu trong lòng, hắn đơn giản hỏi: "Chuyện gì?"
"Làm sao? Không có chuyện thì không thể tìm anh?"
"... Vậy vừa vặn, " Tề Thịnh thở dài, đơn giản thuận tiện hỏi, "Vốn là tôi cũng định tìm cậu.
"..."
"Mười năm trước, Bùi Vận đến cùng xảy ra chuyện gì?"
"Thực sự là buồn cười, tôi còn tưởng rằng anh rốt cục nghĩ đến tôi." Ninh Nhật
cười lạnh thành tiếng, "Náo loạn nửa ngày là vì người mới mà muốn khởi binh vấn tội."
"... Không phải, " Tề Thịnh mơ hồ bay lên dự cảm không hay, theo bản năng mà phủ nhận, "Tôi chỉ là muốn biết đến."
"Tôi không sẽ cho anh biết."
Ninh Nhật tàn bạo nói xong, liền cúp điện thoại.
Tề Thịnh đem điện thoại di động thả lại túi, mới đột nhiên ý thức được lý do vừa nãy có dự cảm xấu.
Hưng binh vấn tội.
Ninh Nhật làm sao lại dùng tới từ ngữ nghiêm trọng như thế?
Sắc mặt hắn dần dần trầm xuống
Nói như vậy, liền nói rõ tất cả cũng không phải là không có lửa làm sao có khói.
Bùi Vận năm đó nhất định gặp được chuyện gì, rất có thể liên quan đến hắn và Ninh Nhật.
Chỉ là hắn không biết gì cả.
Lúc tan việc Tề Thịnh sửa sang lại đồ vật, vội vã rời khỏi văn phòng.
Thư ký nhìn ông chủ lúc trước cuồng công tác hiện tại mỗi ngày tan tầm đúng giờ nhưng lại đi làm muộn, mặt đầy kinh ngạc xen lẫn không rõ.
Hết chương 33.
|
34
Mới vừa ngồi vào trong xe khởi động, điện thoại di động lần thứ hai vang lên. Tề Thịnh cúi đầu vừa nhìn, là một chuỗi dãy số xa lạ.
Hắn kỳ quái ấn nút nghe, đầu kia rất ầm ĩ, âm thanh cũng không xa lạ gì cũng không quá quen thuộc vang lên: "Học trưởng? Có phải anh hay không?!"
Tề Thịnh run lên: "Cậu là?"
"Em là Tiểu Gia a! Anh không nhớ rõ em?"
Tề Thịnh trong đầu lúc này mới có chút ấn tượng, đó là người chơi thân nhất với Ninh Nhật lúc học đại học, vì vậy qua loa mà đáp lại hai tiếng.
"Ai nha em không nhiều lời với anh, " Tiểu Gia lớn tiếng mà la hét, "Em ở Début de soir! Anh bây giờ có thể lại đây hay không? Thằng nhóc Ninh Nhật kia uống say, em lại không biết cậu ta sống ở đâu! Thằng nhóc kia chỉ ngồi nhìn dãy số điện thoại di động của anh không buông."
Tề Thịnh chần chừ một lúc, mới nói: "Tôi hiện tại sẽ tới."
Gọi điện thoại cùng Bùi Vận thông báo một tiếng buổi tối không qua đó, đối phương khẩu khí bình thản đáp lại, không nghe ra chút nào thất lạc, khiến Tề Thịnh bực mình một hồi lâu, mới đạp bàn đạp rời đi.
Début de soir là quán bar nổi danh ở thành phố, về đêm đây là một nơi ăn chơi trác táng đặc biệt náo nhiệt.
Tề Thịnh cau mày xuyên qua đoàn người chen chúc, bóng người quen thuộc không nhúc nhích phục ở nơi đó, bên cạnh một người hướng hắn hung hăng vẫy tay: "Học trưởng! Nơi này!"
Tề Thịnh mới vừa đi tới, Tiểu Gia liền hướng ngực hắn đập xuống, nhiều năm không gặp cũng không hiện ra mới lạ: "Anh à, anh và Ninh Nhật xảy ra chuyện gì? Em đây vừa trở về nghe nói là bạn học cũ tập hợp liền bị cậu ta gọi ra uống rượu, nhìn bộ dáng cậu ta khổ sở giống như thất tình vậy, sao, anh bắt cá hai tay? Em đã nói với anh a, có lời gì hai người cố gắng..."
"Chúng tôi chia tay rồi." Tề Thịnh nhàn nhạt ngăn chặn lời của cậu ta.
"Cái gì?" Tiểu Gia ngạc nhiên, "Không phải hai người ở bên nhau rất lâu rồi sao!"
Tề Thịnh không hề có một tiếng động thở dài.
Cùng Ninh Nhật đi tới ngày hôm nay không phải một ngày có thể kể hết, chỉ có điều ngẫm lại đã từng có thời gian, cũng không khỏi lòng sinh thẫn thờ.
Lái xe đưa Ninh Nhật về nơi ở, đỡ lên giường nằm xuống, Tiểu Gia đứng bên cạnh chần chừ một lúc, mới hỏi: "Hai người qua nhiều năm như vậy, sao có thể dẽ dàng nói chia tay?"
Tề Thịnh ừm một tiếng, quay người rời khỏi.
"Ai, " Tiểu Gia chưa từ bỏ ý định theo sát thượng, bát quái hỏi, "Anh bây giờ không phải có người mới đi?"
Tề Thịnh không biết nên làm sao định nghĩa quan hệ hiện tại cùng Bùi Vận, đành phải hàm hồ đáp lại.
"Ai, sao hai người lại thành ra như vậy." Tiểu Gia một bên cùng hắn đi ra thang máy một bên ảo não mà nhéo tóc, "Thôi, anh à, anh cũng đừng buồn bực."
Tề Thịnh không hứng lắm mà thuận miệng đáp một tiếng, đi về chỗ để xe: "Cậu sống ở đâu? Tôi đưa cậu trở lại."
Tiểu Gia vốn là bạn học của Ninh Nhật. Hai người bọn họ vốn cũng không tính có nhiều giao tình, vào lúc này làm gì có tâm trạng cùng đối phương ôn chuyện.
"Đường Đông Duyệt số 200 ạ." Tiểu Gia nhanh chóng đáp, lại hỏi, "Em nói, anh còn nhớ thằng nhóc họ Bùi, cả ngày đi theo phía sau Ninh Nhật không?"
Tề Thịnh bỗng nhiên ngừng bước chân, tim đập mạnh một cái: "Cậu đối với cậu ấy có ấn tượng?"
Bùi Vận lúc trước tuy rằng tại mọi thời khắc đều đi theo bên cạnh Ninh Nhật, nhưng ở trong đám người này cũng coi như là một người bình thường. Trước mắt Tiểu Gia cùng Bùi Vận cũng không phải là bạn học cùng phòng cùng lớp, thật giống như cũng không có quá nhiều giao tình, sao nhiều năm như vậy còn nhớ kỹ không quên?
"Đó là đương nhiên. Lúc trước Ninh Nhật uống rượu say mê sảng nói không ít, cũng không biết thế nào nhắc tới thằng nhóc kia, đột nhiên em đã bắt đầu nghĩ." Tiểu Gia nói ha ha cười không ngừng, "Thằng nhóc ngốc kia a, em không thể nào quên được."
Tề Thịnh cảm thấy được cả người căng thẳng, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, mơ hồ cảm nhận được chân tướng sắp rõ ràng: "Tại sao?"
"Anh biết không?" Tiểu Gia nhìn hắn, vô cùng thần bí nói, "Thằng nhóc kia a, khi còn đi học đã thầm mến anh."
Không biết có phải nguyên nhân buổi tối nhiệt độ lạnh hay không, Tề Thịnh cảm giác tay mình đều đang phát run, ngay cả âm thanh đều rất khó duy trì ổn định: "Cậu đang nói linh tinh gì thế?"
"Không lừa anh!" Tiểu gia son sắt nói, còn kém không thể chứng minh chính mình thành thực, "Anh nói xem thằng nhóc kia ý nghĩ kỳ lạ bao nhiêu, cũng không nhìn lại bản thân mình. Hơn nữa còn ngu xuẩn như vậy, chuyện này không nói cho ai, cố tình lại nói cho Ninh Nhật, đại khái là cảm thấy Ninh Nhật cùng anh rất thân thiết đây mà. Ai đây không phải là muốn ăn đòn sao!"
Tề Thịnh rất muốn nói cái gì, lại cảm thấy được hô hấp có chút khó khăn.
Tiểu Gia không chú ý tình huống khác thường của hắn, còn đang tự mình tiếp tục nói: "Chuyện của anh và Ninh Nhật, thằng nhóc ngu xuẩn kia ngơ ngác không biết gì, em và mấy người khác đều thấy được a. Lão tam nói tìm người giáo huấn cậu ta một trận thôi, mà cuối cùng, bọn em lại nghĩ ra được biện pháp tốt hơn.
Tề Thịnh lui bước, dựa vào ở trên xe chống đỡ lại thân thể của chính mình.
Tiểu Gia ngược lại là càng nói càng hưng phấn, hiển nhiên đối với sự tình năm đó mấy người hợp mưu làm khá là đắc ý: "Chúng ta ở bên cạnh giựt giây cậu ta hướng anh biểu lộ. Hắc! Anh đoán xem thế nào? Bình thường thằng nhóc kia nhìn rất vô dụng, cư nhiên sẽ đồng ý."
"Nhưng tôi..." Tề Thịnh thật vất vả tìm về thanh âm của mình, "Tôi không biết chuyện này."
"Bởi vì khi đó anh đã xuất ngoại a, nếu không làm sao bọn em có thể đùa giỡn cậu ta." Tiểu Gia nói xong rất tiếc nuối, lại tiếp tục, "Chúng em không thể làm gì khác hơn là đem số điện thoại Ninh Nhật đưa cho cậu ta, nói là dãy số cá nhân của anh. Kết quả thằng nhóc kia tin là thật, gửi đi một chuỗi tin nhắn biểu lộ dài... Chà chà!!"
Nói xong cậu ta rùng mình một cái: "Cụ thể em không nhớ rõ, đã nhiều năm như vậy. Đáng tiếc lúc đó anh không thấy a, thật là buồn nôn."
Tề Thịnh không biết thế nào, đột nhiên nhớ tới thời điểm ban đầu chính mình giả vờ thần bí đưa cho Bùi Vận dãy số cá nhân, đối phương sắc mặt lập tức trắng bệch kinh hoảng.
Trước sau sự tình đột nhiên có kết nối, hắn nghẹn ngào hỏi: "Các người không chỉ lấy cậu ấy ra tìm niềm vui, còn đem tin nhắn kia công khai khắp nơi?"
"Đúng vậy, chuyện như vậy đương nhiên phải có nhiều người biết mới tốt." Tiểu Gia nói như là chuyện đương nhiên, nói đến chuyện năm đó biểu tình tràn đầy tự tin giống như cây ngay không sợ chết đứng, "Thằng nhóc kia, uổng công Ninh Nhật đối với cậu ta tốt như vậy, bình thường tới chỗ nào đều mang theo cậu ta, vừa vặn, còn dám có ý đồ với anh. Không biết trời cao đất rộng như vậy, thế nào cũng phải giáo huấn một chút."
"Bất quá sau khi chuyện này truyền ra, thật giống nghe nói thằng nhóc kia xảy ra tai nạn xe cộ, huỷ dung hay là thế nào, cụ thể em không nhớ rõ. Ngược lại cơ bản trường học biết chuyện, bất quá nghe nói phòng giáo vụ vì việc này, còn đặc biệt tìm người nhà của cậu ta đến nói chuyện."
Tề Thịnh thở dốc nhắm mắt lại, Diệp Minh nói qua rất nhiều hắn đã từng cảm thấy được có rất nhiều chuyện không rõ ngọn ngành, vào thời khắc này đều có đáp án.
"Khi đó tôi tan học trên đường về nhà, thì nhìn thấy anh Bùi đang băng qua đường. Một bộ dạng thất hồn lạc phách..."
"Trong lúc nằm viện thật giống như... Không có bất kỳ người nào khác đến thăm anh ấy, thời điểm tôi đi học, anh ấy chỉ có một người nằm ở trong phòng bệnh, cuối cùng xuất viện là ba mẹ tôi đi đón anh ấy."
"Khi đó anh Bùi không đúng đủ học phí, cho nên bằng tốt nghiệp vẫn luôn để ở trường học anh ấy cũng không lấy được."
"Sau khi anh Bùi xuất viện, liền chuyển ra ký túc xá ở bên ngoài thuê phòng, còn tự mình tìm kiếm việc làm. Ngoại trừ thời gian lên lớp cùng kỳ thi, anh ấy rất ít khi về trường học, cho nên đại khái phòng giáo vụ không liên lạc được với anh ấy."
"Anh Bùi không đề cập với tôi bất kỳ chuyện gì trong nhà anh ấy..."
Hắn quả thực không thể nào tưởng tượng được, lúc đó Bùi Vận còn đang ngồi trên ghế nhà trường, làm thế nào bị chúng bạn xa lánh chịu đựng đủ loại ánh mắt, dựa vào bản thân tự mình duy trì việc học, tại thành phố này tìm kiếm một vị trí ——
Một người nhiều năm như vậy.
"Ai, sau đó mấy anh em muốn nói với anh để anh đồng thời vui mừng một chút, thế nhưng Ninh Nhật nói không cần nói cho anh. Không phải em có thể cũng đã sớm nói."
Tiểu Gia cười nhạo: "Nói đến thằng nhóc kia cũng thực sự là ngu ngốc, cậu ta..."
Tề Thịnh chỉ cảm thấy lỗ tai đang vang lên ong ong, đã nghe không rõ đối phương nói cái gì, cũng không muốn tiếp tục nghe, chỉ là đột nhiên ngồi dậy, một quyền vừa tàn nhẫn vừa nặng, nện ở trên mặt đoan chính của Tiểu Gia.
Tiểu Gia bị đánh đến mức lui vài bước, vừa giận vừa sợ: "Họ Tề! Lão tử lòng tốt muốn cho anh vui vẻ một chút, con mẹ nó anh đang nổi điên cái gì!?"
Tề Thịnh không đáp, chỉ là lại dùng sức mà đánh tới.
Tiểu Gia lúc này trong lòng biết không ổn, mặc dù không biết tại sao nhưng cũng không chịu ăn thiệt thòi, rất nhanh liền không cam lòng yếu thế mà đánh trả.
Thời điểm cùng Tiểu Gia đánh nhau, Tề Thịnh trong đầu không biết thế nào, mơ hồ hiện lên dáng dấp vết sẹo kia.
Rõ ràng, lại xấu xí.
Giương nanh múa vuốt chiếm giữ ở trên mặt, đối mặt với hắn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng sự quan tâm rõ ràng.
Hắn hôn môi qua rất nhiều lần, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thán nuối tiếc, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới vết sẹo kia dĩ nhiên liên quan tới hắn.
Rốt cuộc là đối phương che giấu quá tốt hay là hắn quá mức sơ ý.
Hắn cảm giác mình đại khái là điên thật rồi.
Hết chương 34.
|