Cầu Người Tâm Đắc
|
|
40
Thời điểm bị đặt trên giường bệnh, Tề Thịnh còn cảm thấy được có chút rơi vào trong sương mù, đôi môi hơi giương mặc cho Bùi Vận tiến quân thần tốc, ngạc nhiên nhìn đối phương đột nhiên chủ động, dưới hành động quá mức bất ngờ của đối phương nửa ngày không bình tĩnh nổi.
Bất quá chỉ là một câu nói bình thường bất quá chỉ là một lời tâm tình mà thôi, huống chi thời gian địa điểm không thể nào hoàn mỹ, Bùi Vận làm sao sẽ phản ứng lớn như vậy?
Nhắm chặt mắt cùng lông mi run rẩy, chiêu này rõ rệt có công dụng lớn. Tề Thịnh đột nhiên phản ứng lại, đột nhiên ôm chặt đối phương nằm trên người mình, trở mình đem đối phương đặt ở dưới thân, tinh tế hôn vết thương nhỏ nhặt trên mặt Bùi Vận.
Hắn bỗng nhiên cực kỳ ảo não không thể sớm một chút nói ra khỏi miệng, chỉ vì không thể xác định nắm chắc phần thắng, cũng không dám đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, sợ dễ dàng bị cự tuyệt, thậm chí không dám đem chân tâm lấy ra cho đối phương biết được.
Lúc trước Bùi Vận ở dưới tình huống như vậy hướng hắn biểu lộ, đến cùng có bao nhiêu dũng khí.
Bùi Vận hôn môi kích động đến lợi hại, ngón tay vững vàng trói lại cánh tay của hắn, mãi đến tận khi trên vết tích truyền đến xúc giác quen thuộc, anh cuối cùng cũng coi như tìm về một phần tỉnh táo, khí tức bất định hỏi: "Lần này...anh suy nghĩ minh bạch chưa?"
Tề Thịnh đang bận cố gắng sỗ sàng, làm gì có tâm sự phản ứng đối phương, chỉ hàm hồ đáp một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào đại nghiệp công kích của hắn.
Bùi Vận hơi nghiêng đầu, thở hổn hển lại hỏi một lần: "Lời của anh nói... Anh thật sự nghĩ rõ?"
"Đương nhiên, " Tề Thịnh thuận miệng nói, nụ hôn đi từ gò má đến cổ, sau đó trong đầu linh quang lóe lên chính là sững sờ, động tác dừng lại, nhấc mắt lên không thể tin nhìn đối phương, tâm lý mơ hồ nổi lên đau đớn.
"Anh nghĩ rõ chưa?" Lời nói quen thuộc, Bùi Vận tâm bình khí hòa hỏi hắn rất nhiều lần.
Có Ninh Nhật làm ví dụ trước, hắn vẫn coi là chuyện đương nhiên, đối phương năm lần bảy lượt làm cho hắn nghĩ rõ ràng, là hi vọng hắn làm ra quyết định, hướng người nhà thẳng thắn tất cả.
Không hề nghĩ đến ham muốn của Bùi Vận, chẳng qua là một câu yêu thích đơn giản mà thôi.
Hai người tự nhiên không có phát sinh cái gì, nói cụ thể là tại thời điểm Tề Thịnh nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì đó, Bùi Vận dĩ nhiên bởi vì mệt mỏi, dựa vào bả vai hắn ngủ say.
Trong lúc bởi vì đầu không khỏe, Bùi Vận cũng mơ mơ màng màng tỉnh mấy lần, không nghĩ tới luôn có thể nhìn thấy Tề Thịnh ánh mắt chăm chú theo dõi anh, trong mắt còn mơ hồ có thể thấy được tơ máu.
Vừa mới bắt đầu anh cũng không để ý, số lần nhiều mới phát giác được không đúng: "Anh làm sao vậy?"
Tề Thịnh lắc đầu một cái: "Ngủ không được."
Một buổi tối liên tiếp xảy ra những việc này, tuy rằng giờ khắc này người yêu an phận nằm ở bên cạnh, ngược lại làm cho hắn có loại cảm giác không thật.
Làm sao sẽ nghĩ đến, hiện tại lo được lo mất ngược lại là hắn.
Bùi Vận thực tại có chút bất đắc dĩ, đành phải dựa vào ánh sáng yếu ớt nhu nhu mi tâm của hắn, nghiêng người vững vàng ôm lấy đối phương: "Đừng suy nghĩ nhiều."
Sau đó Tề Thịnh thừa cơ vòng qua quấn hông của Bùi Vận, một chân còn rất không khách khí đưa qua, khoát lên trên đùi đối phương.
Sau khi đổi tư thế người trong lòng ngực rất nhanh hô hấp đều đều, ngoại trừ bởi vì cảm mạo mà có chút ồ ồ.
Ngược lại là Bùi Vận buồn ngủ bị cắt đứt, cúi đầu nhìn một chút đường viền mơ hồ trong bóng tối, cẩn thận hôn lên trán của hắn.
Tuy rằng vẫn không biết lần này có thể kéo dài bao lâu, tuy rằng vẫn có nhiều nhân tố không xác định như vậy, dù cho có thể nắm giữ người này một ngày, cũng có được cái gọi là hạnh phúc.
Ngày thứ hai tình hình Bùi Vận vẫn chưa chuyển biến tốt, ngược lại xuất hiện dấu hiệu đau đầu cùng ù tai.
Vì muốn sớm xuất viện, anh không thể không tiếp tục nằm ở trên giường bệnh tiếp thu trị liệu cùng kiểm tra, phòng ngừa chuyển biến xấu.
Mà nghe xong bác sĩ kiểm tra Bùi Vận trở về phòng bệnh ngay lập tức liền không thấy tăm hơi Tề Thịnh, rất nhanh đã thấy hắn mang theo một bác sĩ đang ngáp liên tục tới đây, hiển nhiên là người quen biết.
"Tôi nói Tề đại thiếu gia, "Nhìn báo cáo kiểm tra, bác sĩ Đỗ rõ ràng dở khóc dở cười, "Tôi đang nghỉ ngơi cũng bị cậu đại kinh tiểu quái* kéo đến đây, tật xấu này của cậu bao giờ mới bỏ được hả?"
(Đại kinh tiểu quái: chuyện nhỏ biến thành to.)
Bùi Vận ngơ ngác, nhìn về phía Tề Thịnh chỉ đứng ở một bên cũng không giải thích nhiều.
Tề Thịnh không nói tiếng nào nghiêng đầu qua, trên mặt lướt qua vết hồng khả nghi.
"Đau đầu cũng không có gì ghê gớm, " Bác sĩ Đỗ hời hợt nói, ấn ấn thái dương Bùi Vận, lại nhìn kỹ đôi mắt của anh.
"Não chấn động có rất nhiều di chứng, đau đầu mất ngủ, buồn nôn nôn mửa, ù tai, phản ứng trì độn, quên mất chuyện gần đây, đều thuộc về trạng thái bình thường, chẳng có gì lạ. Cậu nhóc, cậu nghỉ ngơi trước, tôi đi làm thủ tục, sau đó lại đi làm cái kiểm tra. Hai ngày nay ở lại chỗ này quan sát đi."
Tề Thịnh sắc mặt lại đột nhiên thay đổi: "Quên mất chuyện gần đây?"
"Đúng a, " Bác sĩ Đỗ lơ đễnh ứng, còn thuận miệng trêu chọc "Cẩn thận ngày mai cậu nhóc này không biết cậu là ai."
Thời gian sau này, Bùi Vận phát hiện Tề Thịnh ánh mắt đánh giá nhìn anh rất là quái dị.
Ánh mắt kia vừa phức tạp lại chăm chú, còn chẳng biết vì sao mơ hồ lo âu, rất giống đối mặt với một người gần đất xa trời, quả thực làm cho anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngay cả làm kiểm tra đều không cách nào an tâm.
Bùi Vận rất muốn làm bộ vô tri, nhưng là ở dưới ánh mắt kia anh thực sự cảm thấy được toàn thân sợ hãi, đành phải hỏi: "Anh có chuyện muốn nói với em à?"
Tề Thịnh mím môi môi, dáng dấp muốn nói lại thôi.
Bùi Vận suy nghĩ một chút: "Có phải là em có bệnh gì, bác sĩ Đỗ chỉ nói cho anh nghe."
Tề Thịnh sắc mặt trầm xuống: "Chớ nói lung tung."
Bùi Vận lại suy nghĩ một chút: "Anh có phải là muốn đi xem Ninh Nhật?"
Tề Thịnh sắc mặt càng thêm khó coi, cứng rắn mà đáp: "Không cần, cậu ta có người chăm sóc."
Vắt hết óc nghĩ ra tính khả thi đều bị phủ nhận, Bùi Vận tự nhận đoán không ra tâm tư của đối phương, không thể làm gì khác hơn là lại hỏi: "Vậy rốt cuộc là cái gì?"
Tề Thịnh buồn bực nửa ngày, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Chuyện lúc trước em tuyệt đối không thể quên."
Thật vất vả mới đợi đến Bùi Vận buông lỏng, vạn nhất có di chứng mất trí nhớ, khiến cho đối phương phủ nhận lời thề tối hôm qua, cuối cùng còn đem hắn quên sạch sành sanh, hắn thực sự không biết làm thế nào.
Đối với hết thảy tình cảm nếu thật nếu như bị lãng quên, khả năng này làm cho hắn nghĩ đều cảm thấy được hoảng loạn.
Bùi Vận sững sờ: "Xảy ra tai nạn xe cộ em làm sao sẽ quên?"
Tề Thịnh cơ hồ muốn cắn răng nghiến lợi: "Tôi là nói sau đó..."
Bùi Vận đầu óc xoay chuyển, rốt cục phản ứng nhớ lại lời nói thuận miệng buổi sáng bác sĩ Đỗ nói, không khỏi bật cười, hỏi: "Nếu như em thật sự mất trí nhớ, còn có thể không nhìn đến anh hay không?"
Tề Thịnh trợn to mắt, đằng mà ngồi ở mép giường: "Đương nhiên."
"Vậy không phải xong rồi." Bùi Vận cười nói, lại không nói gì nữa.
Tề Thịnh đợi nửa ngày không chờ được đến đoạn sau, nhìn đối phương biểu tình có chút cổ quái lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu được, viền mắt từ từ ướt át, đem người dùng sức ôm chặt.
Bùi Vận không hé răng, cũng chưa hề đụng tới, chỉ lẳng lặng mặc hắn ôm, hưởng thụ an nhàn khó có được.
Một hồi lâu Tề Thịnh mới buông anh ra, tràn đầy tự tin nói: "Em chính là không bỏ xuống được tôi."
Thời điểm có chuyện dù cho không có cách nào tha thứ, lại vẫn như cũ tại mọi thời khắc còn không chút do dự mà che chở hắn.
Hiện tại dù cho quên mất hắn, chỉ cần hắn còn ở trước mắt, vẫn như cũ không chậm trễ chút nào mà lựa chọn hắn.
Bùi Vận thực sự xem không nhìn được dáng dấp đắc ý của đối phương, đơn giản mất tự nhiên trở mình nhắm mắt dưỡng thần, ngoan ngoãn nghe theo kiến nghị bác sĩ yêu cầu tĩnh dưỡng.
Theo lời dặn của bác sĩ, Bùi Vận không thể không ở bệnh viện tiếp tục ở thêm ba ngày.
Hết chương 40.
|
41
Rõ ràng tiếp cận cửa ải cuối năm công ty sự vụ bận rộn Tề Thịnh cũng không thể chỉ lo thân mình, như trước bỏ qua tất cả xã giao, một tấc cũng không rời canh giữ ở bệnh viện, ngay cả đuổi cũng đều không đi.
Đối với hành vi dính chặt giống như cao su của người nào đó, Bùi Vận không thể làm gì, nhìn đối phương cứ việc ở phòng bệnh còn phải bận bịu công việc không nghỉ thực sự không nhìn nổi, không nhịn được đỡ trán than thở, phí công cường điệu đã nói qua vô số lần:
"Bận rộn công việc thì anh đi về trước, không cần hao tổn ở đây. Em không sao đâu, nếu có chuyện em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Tề Thịnh hiển nhiên không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không ngẩng đầu, chỉ đơn giản dứt khoát đáp lại ừ một chữ.
Tiếp theo sau đó vùi đầu sự nghiệp của hắn.
Chờ hắn rốt cục cam lòng khép lại notebook, đã là chín giờ tối.
Đối diện Bùi Vận ngủ một ngày, rõ ràng không muốn phản ứng dáng dấp của hắn, hắn cũng không ngại, giống như không liên quan áp sát tới: "Làm sao? Đau lòng tôi?"
Bùi Vận trừng hắn nửa ngày, cuối cùng vẫn là thua trận: "Cơm tối ăn còn chưa ăn, để em đi hâm nóng lại."
Tề Thịnh đánh giá đối phương rõ ràng có tinh thần hơn so với lúc trước, cười khanh khách cũng không cản Bùi Vận, nhìn đối phương bưng hộp cơm trở về, dựa vào đầu giường cũng không động đậy, sai khiến bệnh nhân vì hắn làm việc cũng không hề có vẻ xấu hổ: "Tôi rất mệt, em có thể đút cho tôi hay không?"
Bùi Vận suýt chút nữa có kích động đem hộp cơm trực tiếp đập vào đầu hắn.
Tuy nói ngoài miệng nói mệt khẩu khí lại giống như trêu đùa, nhưng là Tề Thịnh thần sắc mệt mỏi cùng vành mắt đen nồng đậm, lại không có cách nào che giấu.
Bùi Vận tự nhiên chú ý tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống: "Ngày mai anh vẫn là trở về đi thôi, đừng lưu lại bệnh viện. Em một người ở đây không thành vấn đề. Nếu không..."
Anh do dự một chút, mới nói: "Ngày kia xuất viện.. Nếu như rảnh rỗi anh có thể đến không?"
Rõ ràng là thuận lý thành chương đề nghị, thế nhưng thói quen mặt đối mặy nói chuyện, chưa bao giờ hướng Tề Thịnh yêu cầu cái gì, anh nói tới lời này ngược lại là đặc biệt lóng ngóng sứt mẻ.
Tề Thịnh tay cầm muỗng cơm dừng lại, lại để ở một bên, chậm rãi nắm hông của đối phương, đem đầu dựa vào trên lưng Bùi Vận, gằn từng chữ mở miệng, âm thanh rất nhẹ cũng rất ôn nhu, lại ẩn chứa kiên định tuyệt đối không thể sửa đổi:
"Trước khi em xuất viện, tôi tuyệt đối không rời khỏi chỗ này nửa bước."
Lúc trước Bùi Vận gặp ác ý bị mấy người kia trêu đùa như vậy, lại gặp phải tai nạn xe cộ một mình nằm viện hắn không biết gì cả, cho tới bây giờ hắn nghĩ tới lời Diệp Minh nói lúc trước, đều cảm thấy được ngực nhức nhối đến lợi hại, chỉ muốn thừa dịp giờ khắc này đem hết toàn lực bù đắp một ít.
Tuy rằng biết rõ cách thời gian mười năm, mọi chuyện đều không thể thay đổi, tuyệt vọng thương tổn lúc trước dĩ nhiên không có cách nào đền bù, mà tóm lại cũng là có chút ít còn hơn không.
Bùi Vận cơ thể hơi run rẩy, rốt cục không tiếp tục kiên trì để cho hắn rời đi, chỉ nhắm mắt, chậm rãi nắm chặt tay của hắn.
Nếu như nằm viện hồi đó, biết mình mười năm sau có thể được đến đối xử như vậy, cũng coi như đáng giá.
Thế nhưng ngoài sở liệu của Tề Thịnh, Bùi Vận hiện tại nằm viện, so với Diệp Minh hình dung lúc trước, rõ ràng tốt hơn nhiều lắm.
Người tới trước chính là Diệp Minh, tại thời điểm Tề Thịnh ăn uống no đủ chuẩn bị ôm Bùi Vận ngủ một giấc, Diệp Minh mang theo hộp cơm giữ ấm, hào hứng đến đưa bữa ăn khuya cho Bùi Vận.
Không nghĩ tới có thể nhìn thấy ông chủ của mình vẫn luôn thần long thấy đầu mà không thấy đuôi ở đây, Diệp Minh kinh hãi, vội vàng cùng Tề Thịnh khách sáo: "Tề tổng, ngài có muốn uống chút canh hay không? Rất có dinh dưỡng. Lần đầu tiên tôi làm cái này, đặc biệt dựa theo thực đơn làm, có thể giúp anh Bùi bồi bổ thân thể."
Bùi Vận run run, Tề Thịnh mặt trầm như nước.
Sau đó Diệp Minh rất chân tâm mà tán dương một câu: "Không nghĩ tới Tề tổng lại ở đây chăm sóc anh Bùi, hai người tình cảm thật tốt."
Bùi Vận sắc mặt ửng đỏ, Tề Thịnh sắc mặt hơi bớt giận.
Cố tình Diệp Minh liền hết chuyện để nói mà bổ sung: "Đáng tiếc lúc trước thời điểm anh Bùi nằm viện Tề tổng lại xuất ngoại, nếu không anh Bùi khi đó khẳng định cũng sẽ không cô đơn như vậy."
Bùi Vận chỉ là cười cười không nói gì, Tề Thịnh lại nhanh chóng trầm mặt, lần đầu cảm thấy được Diệp Minh nhiều lời như vậy.
Sau đó hắn bắt đầu cân nhắc làm sao tăng cường nhiệm vụ công tác cho Diệp Minh, căn bản tuyệt đối không để cho cậu ta có thời gian rảnh đến đây thăm bệnh.
Đồng thời trong lúc bụng hắn rất no, dưới ánh mắt tiếc nuối của Diệp Minh lại không dám để cậu ta thất vọng, mặt không đổi sắc uống cạn sạch hơn nửa hộp đựng canh thực sự không hề ngon kia, uống liên tục ngay cả một chút cũng không lưu lại cho Bùi Vận.
Ngày kế Nhâm Tuyên cùng Đồng Dược cùng đến, mang theo giỏ hoa quả không hề nhẹ.
Thân là thủ trưởng Nhâm Tuyên còn săn sóc mà mang đến một số tiền thăm bệnh không hề nhỏ.
Bùi Vận không khỏi rất là cảm động.
Lúc trước tiền anh tích trữ cơ hồ toàn bộ lấy ra cho anh hai, chỉ để lại sinh hoạt phí không nhiều. May là đúng lúc có số tiền mày, bằng không ngay cả tiền nằm bệnh viện cùng phí kiểm tra đều không trả nổi.
Nhâm Tuyên chỉ đơn giản thăm hỏi vài câu, ngược lại là Đồng Dược vội vội vã vã mà hỏi han ân cần. Tề Thịnh nghe Đồng Dược nhiệt tình quan tâm từng tiếng sư phụ luôn cảm thấy thực sự chói tai, may mà tại trước khi hắn phát tác, Nhâm Tuyên tựa hồ so với hắn còn không nén được tức giận, kéo Đồng Dược bất đắc dĩ rời đi.
Điều này làm cho hắn đối với vị thủ trưởng của Bùi Vận bình tĩnh già dặn lại thức thời, độ hảo cảm tăng lên không ít.
Tiếp theo người tới Tần Lê.
Tần Lê luôn luôn rộng rãi lần này cực kì bủn xỉn, chỉ nhắc tới cái hộp cơm đặt ở đầu giường Bùi Vận, không hỏi quá trình cũng không để ý tới kết quả, quan tâm cũng không có một câu, hoàn toàn không thấy Tề Thịnh nhìn mình chằm chằm, chỉ để lại một câu rồi rời đi:
"Tôi đi đây. Đồ bổ tôi lười mang đến, đều đặt ở nhà bếp, cậu trở lại tùy tiện lấy."
Khẩu khí hào phóng giống như hết thảy đồ vật dinh dưỡng quý giá đều không cần tiền.
Lần này Bùi Vận kiên quyết không cho Tề Thịnh cơ hội tiên hạ thủ vi cường*, vững vàng cầm lấy đồ ăn Tần Lê hiếm thấy tự mình xuống bếp. Thấy đồ ăn kia phối hợp thực vui tai vui mắt lại dinh đưỡng đầy đủ, suy nghĩ một chút anh vẫn là đem một nửa lấy ra cho Tề Thịnh, phần còn dư lại tự mình vùi đầu nhanh chóng bắt đầu ăn.
(Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước dành được lợi thế.)
Tề Thịnh không nhúc nhích, dùng một loại biểu tình ôn thần đưa Tần Lê rời đi, một bên một lần nữa đem một nửa hộp cơm đẩy lên trước mặt Bùi Vận, một bên nhịn xuống kích động không đem nó ném vào thùng rác, hung ác nói: "Đồ ăn anh ta làm có gì ngon? Còn không bằng tiểu Diệp."
"Khụ khục..." Bùi Vận vạn vạn không ngờ tới khẩu vị của hắn hiếu kỳ như vậy, bị hắn vừa nói như thế, một miếng cơm cứ như vậy trực tiếp nghẹn ở trong cổ họng.
Tề Thịnh không nghĩ tới Bùi Vận phản ứng lớn như vậy, nhanh chóng rót cho đối phương chén nước, lại ôm chầm thân thể của đối phương, rất tự nhiên vỗ lưng giúp đối phương thuận khí.
Bùi Vận uống một hớp mới phát giác được rất nhiều, lấy lại bình tĩnh ngẩng mặt lên, đang muốn tiếp tục ăn cơm, thời điểm cách cửa kính nhìn thấy tình cảnh bên ngoài suýt chút nữa bị sặc lần thứ hai.
Xuyên thấu qua cửa kính, có thể thấy rõ ràng một người đang đứng. Chỉ là mặt của người kia bị vải trắng bao bộc giống như xác ướp, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn chằm chằm bọn họ trong ánh mắt tràn đầy oán độc cùng không cam lòng, khiến anh không hề chuẩn bị thực sự bị dọa cho phát sợ.
Tề Thịnh cũng rất nhanh chú ý tới, ý cười rất nhanh ngưng lại ở trên mặt.
Sau đó hắn cười nhẹ, vỗ vỗ vai Bùi Vận: "Em nghỉ ngơi trước, tôi đi ra ngoài một chút."
Bùi Vận không lên tiếng.
Tề Thịnh chuyến đi... này liền đi rất lâu.
Thời điểm đẩy cửa mà vào Tề Thịnh sắc mặt cũng không dễ nhìn, nhìn thấy Bùi Vận đang ngồi ở trên giường, yên tĩnh nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng không có chú ý đến hắn trở về.
Tề Thịnh bĩu môi, không nói tiếng nào ngồi vào trên giường, nghiêng người đem đối phương ôm lấy.
Bùi Vận lúc này mới quay đầu lại, luôn cảm thấy hai ngày nay hai người ôm ấp, so với lúc trước tổng số lần gộp lại rất nhiều, đành phải thở dài, động viên mà vuốt nhẹ lưng hắn.
Cứ như vậy giằng co một hồi lâu, Tề Thịnh đột nhiên mở miệng, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Em làm sao cái gì cũng không hỏi?"
Bùi Vận chợt cảm thấy không hiểu ra sao: "Hỏi cái gì?"
Tề Thịnh không đáp, đem đầu một lần nữa vùi vào bờ vai anh, hiển nhiên tâm tình lại càng không tốt.
Bùi Vận nghĩ đi nghĩ lại, đành phải hỏi: "Ninh Nhật thế nào rồi?"
"Trên người vốn là cũng không sao, " Tề Thịnh ngoan ngoãn mà hỏi gì đáp nấy, "Chỉ có điều dưới cằm bị thủy tinh xuyên qua, gương mặt bị thương tương đối lớn. Coi như khoẻ rồi chỉ sợ cũng phải lưu vết sẹo."
Bùi Vận há miệng, lại theo bản năng mà sờ vết thương trên gò má chính mình.
Động tác nhỏ của Bùi Vận Tề Thịnh cũng chú ý tới, kéo tay của đối phương xuống, đem đối phương ôm càng chặt hơn, còn nói: "Cảnh sát hai ngày nay sẽ đến hỏi tình huống xảy ra tai nạn."
Bùi Vận cứng đờ, dựa vào ở trên người hắn trở nên trầm mặc.
Nhấc mặt nhìn Tề Thịnh một hồi thần sắc xoắn xuýt, Bùi Vận hiểu rõ mà than thở, thấp giọng nói: "Em hiểu rồi. Em sẽ nói cho bọn họ biết tai nạn bất ngờ."
Lần này thân thể cứng ngắc đến phiên Tề Thịnh.
Chỉ chốc lát sau Tề Thịnh mãnh liệt mà cúi thấp đầu, mạnh mẽ ngăn chặn đôi môi của đối phương.
Tề Thịnh đột nhiên hôn môi, hơn nữa vô cùng dùng sức, Bùi Vận đau đến giật giật khóe miệng, quả thực có loại ảo giác bị người này từng tấc từng tấc nuốt chửng, lại chung quy không tránh thoát, nhắm chặt mắt lại mặc hắn dằn vặt.
Mãi đến tận khi Bùi Vận bởi vì thiếu dưỡng khí mà ý thức hoảng hốt, Tề Thịnh mới buông anh ra, áp ở trên người anh chặn lại trán của anh, bình tĩnh nhìn anh, âm thanh mang chút thở dốc: "Tôi đã nói với cậu ta, tôi sẽ đem sự thật nói cho cảnh sát."
Bùi Vận thân thể hơi chấn động, trong mắt có chút mờ mịt, cũng không biết là bị lời này làm cho choáng váng, hay là vẫn không thể từ bên trong nụ hôn vừa nãy phục hồi tinh thần lại.
"Tôi cam đoan với em, " Tề Thịnh dừng một chút, mới trầm thấp noi tiếp, "Chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra nữa lần thứ hai."
"..." Bùi Vận tiếp tục bảo trì trạng thái thất thần.
"Sau này có tôi ở đây, " Tề Thịnh từ từ nói xong, "Em đừng tiếp tục để cho mình chịu đựng bất kỳ ủy khuất gì."
Bùi Vận không lên tiếng, đôi mắt chậm rãi ẩm ướt, đột ngột nắm lấy một bên chăn, đem mặt chặt chẽ che lấy.
Tề Thịnh lôi hai lần cũng không mở ra, đơn giản theo đối phương, từ trên người Bùi Vận xuống dưới dựa vào đối phương nằm xuống.
Hồi lâu trong chăn truyền đến một tiếng buồn buồn: "Cảm ơn."
"Thật sự muốn cảm ơn tôi, " Tề Thịnh thừa nước đục thả câu mà hắng giọng, nhớ tới lúc trước tình cảnh đó lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt lại nghiêm túc, "Không quản gặp lại tình trạng gì, đừng tiếp tục làm lại chuyện ngu xuẩn kia."
Bùi Vận chậm rãi kéo chăn xuống, rất cho hắn mặt mũi mà thuận theo đáp một tiếng.
Hết chương 41.
Lời edit: Thích cái cách Tề Thịnh dứt khoát với Ninh Nhật quá.
|
42
Ngày thứ ba rốt cuộc đợi được Đỗ thầy thuốc đồng ý, Bùi Vận thuận lợi mà xuất viện.
Theo ý của Tề Thịnh đương nhiên ước gì đem Bùi Vận trực tiếp về nhà mình nuôi mười ngày nửa tháng, tốt nhất có thể một lần nữa đảm nhiệm vị trí nam chủ trong nhà.
Bất đắc dĩ Bùi Vận kiên quyết không đồng ý, Tề Thịnh đành phải trầm mặt, bất đắc dĩ lái xe đưa Bùi Vận đến chỗ ở của Tần Lê.
Thời điểm hai người ngồi trên xe, Tề Thịnh chú ý Bùi Vận ngồi ghế phó lái quay đầu lại, mang theo một loại thần sắc phức tạp nhìn về phía bệnh viện.
"Đang suy nghĩ gì?" Tề Thịnh cắm chìa khoá vào trong, khởi động xe, "Còn muốn trở lại bệnh viện hay sao?"
Bùi Vận bật cười: "Toà nhà này rất đẹp."
Kiến trúc cao to mới mẻ, đơn giản không mất phong cách trang trọng, so với hình ảnh trong trí nhớ quả thực khác biệt một trời một vực.
Lại giống như anh hiện tại.
Tề Thịnh cũng cùng liếc nhìn, lại khinh thường xoay đầu lại, chậm rãi khởi động xe: "Chỉ thường thôi."
Bùi Vận vừa cười, không khỏi nói: "Anh đại khái không biết, mười năm trước nơi này chỉ có bốn tầng, cũ nát cực kì. Đừng nói máy điều hòa, trong phòng bệnh ngay cả phòng vệ sinh cũng không có, vừa bẩn vừa loạn. Hiện tại có thể hạnh phúc hơn nhiều."
Bùi Vận nói rất vô tâm, Tề Thịnh lại nghe sắc mặt trắng bệch, đột nhiên đạp phanh xe.
Nếu không có dây an toàn Bùi Vận suýt chút nữa đụng vào đằng trước, không hiểu mà nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Tề Thịnh đem mặt đưa tới, cảm giác khó chịu mà rên một tiếng: "Có hạnh phúc đến mấy, em cùng đừng trở lại nơi này."
Bùi Vận bật cười, giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, đến gần hôn gò má của hắn một cái.
Đối phương chủ động số lần thực sự quá ít, phần lớn tình huống đều là bị động tiếp thu. Cho nên mặc dù là động tác đơn giản, Tề Thịnh vẫn như cũ tim ầm ầm nhảy lên, thẳng tắp nhìn Bùi Vận nửa phút, sau đó không nói hai lời đạp van gas.
Ban ngày Tần Lê cũng không ở nhà, vừa mở cửa vào phòng Tề Thịnh cũng không nhịn được nữa, ngay cả tiến vào phòng ngủ cũng không chờ được, liền đem Bùi Vận đè lên tường, tinh tế hôn môi đối phương.
Bùi Vận chỉ cảm thấy hai chân đều như nhũn ra, nghiêng đầu đi không khống chế được phát ra mơ hồ thở dốc không rõ, nhưng chưa đẩy ra, ngược lại duỗi cánh tay vững vàng giữ lại lưng hắn, càng dính sát hơn.
Đã lâu không có thân mật, hai người cũng không kiềm chế được bắt đầu rơi vào cảnh đẹp.
Áo khoác bị tùy ý kéo xuống, vứt trên mặt đất. Thân thể chặt chẽ mà dán vào, bộ vị nóng bỏng đứng lên cách quần áo cũng cảm thấy phiền, mặc dù ngày lạnh như băng nhưng cũng cảm thấy nhiệt khí dâng trào.
Sau đó hai người ôm nhau, lảo đảo cùng nhau ngã ở trên ghế sa lon.
Không ngờ tại thời điểm hai người thân mật dính nhau giống như keo như sơn khó bỏ khó phân, Tề Thịnh tay đã dò vào áo sơ mi xoa nắn ngực Bùi Vận, khóa cửa lại phát ra một tiếng "ca".
Hai người đồng thời giật mình một cái.
Tiếp đó cửa lớn bị mở ra, Tần Lê mang theo gương mặt giống như bắt gian tại trận đi tới, mặt không thay đổi mở miệng, ngắn gọn mạnh mẽ mà cung cấp phương án: "Hiện tại dừng lại, hoặc là lập tức đi ra ngoài. Tự chọn."
Bị một khách không mời mà đến doạ như thế, vốn có bầu không khí hoàn toàn không có, hai người đâu còn có hứng thú tiếp tục.
Vì cùng Tần Lê ước định Bùi Vận tự biết đuối lý, đàng hoàng mặc quần áo, sâu đậm vì ý chí bạc nhược của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Mà chuyện tốt bị phá Tề Thịnh ở trong lòng đem gia hoả Tần Lê không biết thức thời này nguyền rủa vạn lần. =)))
Hết chương 42.
|
l 43
Mấy ngày kế tiếp Tề Thịnh có nhiều hơn một nhiệm vụ ——
Tận hết sức lực mà khuyên Bùi Vận chuyển ra địa phương làm sao cũng thấy ngứa mắt, về nhà của hắn tiếp nhận vị trí nam chủ.
Bùi Vận bất đắc dĩ đối với hắn vừa đấm vừa xoa mặc dù không phản bác, lại từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc, cũng không biết có phải nguyên nhân vì bóng tối lúc trước hay không.
Điều này làm cho Tề Thịnh có loại cảm giác tự làm bậy tự gánh chịu đau đầu vạn phần.
Có lúc ngẫm lại hắn cũng cảm thấy cảm giác khó chịu, Bùi Vận trước đây chưa bao giờ làm trái ý tứ của hắn, mặc dù không tình nguyện, nhưng dù sao sẽ mang theo chút bất đắc dĩ xen lẫn nụ cười dung túng lựa chọn thỏa hiệp.
Thế nhưng bây giờ đối phương lại có sự kiên trì của chính mình.
Rốt cuộc là có phải tại mấy ngày hao tổn hết tinh lực này tình cảm đối với hắn đã thay đổi, hắn không dám nghĩ tới, cũng không dám thăm dò.
Lại càng không nhẫn nhịn miễn cưỡng như thế.
Vì vậy Tề Thịnh đem chủ ý đánh tới bạn cùng phòng của Bùi Vận —— Tần Lê.
Núi không đến dựa vào hắn, hắn liền đến dựa vào núi, cũng giống nhau cả thôi.
Tuy rằng rõ ràng khả năng này quá nhỏ bé không đáng kể.
Quả nhiên Tần Lê mạn bất kinh tâm* đưa ra trả lời: "Tìm bạn cùng phòng tốt như Tiểu Bùi cũng không dễ dàng, tôi cũng không cam lòng để cậu ấy rời đi."
(Mạn bất kinh tâm: tuỳ tiện không chịu ràng buộc.)
Tề Thịnh nghe được sắc mặt tái xanh.
Phòng khách cửa lớn phát ra tiếng vang, Tề Thịnh mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tần Lê thản nhiên hai chân vắt chéo tiếp tục xem ti vi, vỗ vỗ áo khoác đứng dậy: "Trở về?"
Đêm đông lạnh lẽo khiến gương mặt ửng đỏ, Bùi Vận khịt khịt mũi: "Chờ lâu lắm rồi?"
"Vừa tới, " Tề Thịnh quay đầu, phong độ phiên phiên mà nói, "Chỉ cùng Tần tiên sinh hàn huyên vài câu."
Bùi Vận nghi hoặc mà liếc nhìn Tần Lê mặt trầm như nước, đột nhiên bội phục năng lực của Tề Thịnh.
Có thể cùng người như Tần Lê trò chuyện một ngày, cũng vẫn có thể xem là một loại bản lĩnh giao tiếp.
Ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Tề Thịnh nắm chặt tay của anh: "Bên ngoài rất lạnh? Đầu còn đau không?"
Bùi Vận gật gật đầu, lại lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: "Đã muộn lắm rồi, nếu không đêm nay anh cũng đừng về..."
Lời còn chưa dứt Tần Lê liền ho khan một tiếng.
Tề Thịnh cắn răng ở trong lòng đem Tần Lê mắng ngàn vạn lần, mới như trước duy trì phong độ nói: "Không cần lo lắng, tôi cảm mạo cũng rất nhanh khỏi."
Quả nhiên như ước nguyện của hắn, Bùi Vận trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng cùng xoắn xuýt.
"Ngày mai sẽ giao thừa, " Tề Thịnh cũng không nguyện làm cho quá gấp gáp, rất nhanh đổi sang chủ đề khác, "Em có sắp xếp gì không? Về nhà hay là..."
Nói xong hắn chỉ thấy Bùi Vận rõ ràng cứng lại.
Hắn lập tức phản ứng lại, hận không thể cho chính mình hai bạt tai vì hỏi vấn đề không đúng lúc.
Những năm gần đây, bởi vì Bùi Vận bị bạn bè xa lánh, rốt cục một mình đối phương làm thế nào trải qua tết xuân đoàn viên.
Hắn quả thực không dám tưởng tượng.
May là Bùi Vận không nói gì, rất nhanh mà trả lời hắn: "Ngày hôm nay em nhận điện thọai của anh hai, anh ấy nói sẽ tới."
Tề Thịnh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng co quắp, theo bản năng mà nhìn một chút chân của mình.
Bùi Vận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, hiển nhiên cũng nghĩ đến tình cảnh lúc trước, nhịn cười hỏi: "Anh thì sao? Ngày mai..."
Tề Thịnh xoa xoa thái dương: "Năm nay giao thừa đi đến chỗ của mẹ tôi, sáng mai liền khởi hành."
Bùi Vận há miệng, vốn là còn muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ là cười cười: "Được vậy sang năm gặp."
Tề Thịnh nháy mắt mấy cái: "Một ngày không gặp, như cách tam thu?"
Bùi Vận mặt tự nhiên đỏ lên, Tần Lê bị bỏ rơi hồi lâu làm kỳ đà cản mũi nửa ngày đột nhiên đứng dậy, tự mình tiến vào gian phòng của mình, còn không quên giữ cửa ầm một tiếng đóng lại.
Tề Thịnh cuối cùng vẫn là lưu lại.
Chỉ là hai người chung quy kiêng kỵ người nằm ở phòng bên cạnh, hơn nữa còn là người tính khí không tốt, chỉ là lẫn nhau tựa sát vào nhau, chìm chìm đi vào giấc ngủ.
Rõ ràng ngày lạnh như băng, bên người có một người khác, liền cảm thấy được ấm áp.
Ngày thứ hai hai người đều là bị tiếng pháo lục tục đánh thức, Tề Thịnh xoa xoa mắt, xem thời gian đã không còn sớm, vội vàng mặc quần áo, ăn đại bánh mì sữa liền dự định rời khỏi.
Bùi Vận đưa hắn tới cửa, giúp hắn sửa sang lại cổ áo, lại chỉnh tóc giúp hắn, đột ngột hỏi: "Ngày mai anh... Có trở về hay không?"
"Phải đến ngày mùng ba tháng giêng tôi mới về được." Đối phương hiếm thấy quan tâm hành tung của chính mình Tề Thịnh tất nhiên là vui vẻ, hỏi gì đáp nấy thành thực mà nói, "Rất lâu không đến xem bọn họ, vừa vặn ở thêm mấy ngày."
Bùi Vận gật gật đầu, cúi đầu tách ra ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Chú ý an toàn."
"Làm sao? Không nỡ?" Tề Thịnh để sát vào bên tai anh, như có như không mà phun nhiệt khí, "Có nhớ tôi hay không?"
Hắn vốn là thuận miệng chỉ đùa một chút, cũng làm xong tâm lý chuẩn bị nhìn đối phương câu nệ mặt đỏ tới mang tai. Không ngờ Bùi Vận trầm mặc, cư nhiên trầm thấp ừ một tiếng.
Tề Thịnh trái lại ngây ngẩn cả người, tim đập vừa nhanh vừa vội, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nắm lấy hông của Bùi Vận, chậm rãi hôn lên vết sẹo trên gò má.
Bùi Vận nhắm mắt lại, nắm chặt quần áo của hắn. Mắt thấy sắp hôn môi, cách đó không xa truyền đến một chuỗi âm thanh Tề Thịnh nghe tới lại cực kỳ cảm thấy chán ghét: "Lại không phải đi xuất chinh, cần gì phải lưu luyến không rời như thế?"
Tề Thịnh không đành lòng buông Bùi Vận ra, xoay người hừ lạnh: "Anh làm sao còn ở nơi này? Không cần về nhà?"
Luôn luôn cùng hắn đối chọi gay gắt Tần Lê ngược lại không còn âm thanh.
Một hồi lâu y mới chậm rãi nói: "Tôi buổi chiều mới đi."
Bùi Vận thuận miệng nói: "Vừa vặn buổi chiều anh hai tôi tới đây, anh có thể gặp mặt anh ấy."
Tề Thịnh nhất thời cảnh giác, rất có địch ý mà nhìn Bùi Vận: "Tại sao em lại cho anh ta nhìn mặt anh trai em."
Coi như gặp mặt gia trưởng cũng nên là hắn Tề Thịnh, nơi nào đến phiên Tần Lê.
Bùi Vận bật cười: "Lúc trước em có vay tiền..."
Nói xong anh dừng một chút, mới nói: "Có khó khăn."
Tề Thịnh nhớ tới lúc trước Bùi Vận kín đáo đưa cho Bùi Trung xấp tiền kia, một chút liền hiểu được, cảm thấy càng thêm khó chịu, bĩu môi nói: "Cậu ấy mượn anh nhiều hay ít? Tôi đến trả."
"Không bao nhiêu, Tiểu Bùi đã trả sạch." Tần Lê ở trên ghế sa lon nửa nằm xuống, miễn cưỡng nói, "Bất quá Tề tổng, thêm gấm thêm hoa, làm sao so được đưa than ấm sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
Hết chuyện để nói khiến Tề Thịnh sắc mặt đều tái nhợt.
Hắn đương nhiên nhớ tới hồi đó hắn cùng Bùi Vận ở trong tình trạng gì.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình nhất định là đời trước thiếu nợ cái tên Tần Lê này.
Tay được Bùi Vận chậm rãi nắm chặt, nhiệt độ cùng cường độ quen thuộc làm cho hắn an tâm, giọng điệu ôn hòa vang lên bên tai: "Đừng suy nghĩ nhiều, đi đường cẩn thận."
Tề Thịnh chợt cảm thấy hài lòng, không tiếp tục cùng Tần Lê chấp nhặt, quay người đi ra phía ngoài, suy nghĩ một chút vẫn là quay đầu lại không yên tâm căn dặn: "Em phải ở đây chờ tôi trở về."
Bùi Vận cười khổ, ngoại trừ nơi này anh vốn là không có nơi thể đi: "Ừm."
"Mấy ngày nay mỗi đêm tôi đều sẽ gọi điện thoại cho em."
Bùi Vận lại ừm một tiếng.
Tề Thịnh không nhìn Tần Lê khuôn mặt xem thường kia, tiếp tục nói: "Năm mới vui vẻ."
Bùi Vận không lên tiếng, đột nhiên dùng sức ôm hắn một cái, đem mặt vùi vào bả vai hắn, giọng nói mang theo tình tự: "Năm mới... Vui vẻ."
Hết chương 43.
|
44
Chỗ Tề Thịnh muốn đi là thành phố N, cách thành phố A khoảng chừng hai giờ đường xe, ngược lại cũng không tính quá xa.
Lái xe đi hai vòng chặng đường oan uổng hắn mới rốt cuộc tìm được địa chỉ, nhấn chuông cửa.
Đến mở cửa cho hắn chính là một người đàn ông người nước ngoài, con ngươi xanh thẳm mũi nhọn thẳng tắp, mặc dù đã bốn mươi, năm mươi tuổi vẫn như cũ không giảm phong độ: "Con đã đến rồi, dượng hiện tại đang rán sườn bò. Mẹ con đang chuẩn bị một ít đồ ăn, bà ấy chờ con rất lâu."
Tề Thịnh lễ phép gật gật đầu, qua loa mà nói tiếng cám ơn, liền thẳng thay đổi giày đi hướng phòng khách: "Mẹ."
Đưa lưng về phía hắn ngồi ở trên ghế sa lon người phụ nữ vui mừng quay đầu lại, trên mặt được bảo dưỡng rất là tinh xảo cũng mơ hồ có thể thấy được dấu vết tháng năm: "A Thịnh?"
Tề Thịnh cởi áo khoác, ngồi xuống ở bên cạnh bà: "Buổi sáng thức dậy trễ, cho nên đây đến đã muộn."
"Đến, cho mẹ nhìn xem." Mẹ Tề tỉ mỉ mà quan sát hắn một hồi, lại vuốt vuốt tóc của hắn, "Con gần đây như thế nào, gầy đi đúng không? Có phải là công tác rất bận? Tuyệt đối đừng để bản thân mệt mỏi."
Tề Thịnh sờ sờ mặt, cười phủ nhận: "Không thể nào."
"Con đứa nhỏ này, làm mẹ có thể không biết sao? Con luôn cố chấp cố gắng chống đỡ." Mẹ Tề lắc đầu một cái than thở, "Đã sớm nói cho con, đó là công ty của ba con, không đáng vì ông ấy bán mạng, hiểu không?"
Tề Thịnh chưa trả lời, một đạo âm thanh của một người đàn ông dĩ nhiên ở phía sau hai người vang lên: "Sách, mẹ thật nhỏ mọn."
Mẹ Tề cũng không quay đầu lại, cầm lấy quyển tạp chí trên khay trà đập về phía sau một cái, chuẩn xác nghe đến một tiếng kêu rên.
Tề Thịnh cười quay đầu lại, sau lưng là một người trẻ tuổi hỗn huyết khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, vóc người thon dài, bề ngoài kết hợp đông phương thanh tú cùng người phương Tây thâm thúy, diện mạo khá làm người vui tai vui mắt.
"Anh, " Người trẻ tuổi tay đẩy một cái, dứt khoát nhảy qua ghế sô pha, ở bên cạnh Tề Thịnh ngồi xuống, nở nụ cười tít mắt, "Mẹ nhớ anh lắm đó, anh cũng không thường xuyên đến thăm bà ấy."
Tuy rằng cậu ta cười đến dương quang xán lạn, mà Tề Thịnh cũng sẽ không coi cậu ta là trẻ coi thiên chân vô tà mà đối xử, dễ dàng phản bác lại: "Có em hầu ở bên cạnh mẹ, anh yên tâm lắm."
"Lời tuy là nói như vậy, " Người trẻ tuổi thân mật ôm bờ vai hắn, "Em mỗi ngày đều ở bên cạnh mẹ, mẹ đã sớm xem chán rồi. Thế nhưng anh lại khác."
Nói xong cậu ta khoa tay làm cái thủ thế: "Giống như bảo vật vậy."
Tề Thịnh cười cười nghiêng đầu đi: "Mẹ, Tần Hựu ghen tị."
Hắn cùng cha họ Tề, mà em trai thì lại theo họ mẹ họ Tần.
"Ăn dấm chua làm gì?" Mẹ Tề rất có quyết đoán mà trừng mắt, "Theo mẹ thấy, hai đứa cũng không phải kẻ tầm thường."
Tần Hựu đã quá cực kỳ quen thuộc phương thức nói chuyện của mẹ, vọt đứng lên, vượt qua ghế sô pha liền trốn vào trong phòng, đem hết thảy lải nhải ném cho anh trai ứng phó.
Vì vậy Tề Thịnh chỉ có thể ngồi ở đó nghe mẹ mình, giống như hết thảy trưởng bối trong thiên hạ giáo dục con cái: "Các con lớn rồi quả nhiên là không nghe lời mẹ, xem xem hai người các con, một người cả ngày chỉ biết ở bên ngoài làm bừa không cho mẹ bớt lo, một người khác..."
Nói đến đây bà dùng sức trừng mắt Tề Thịnh: "Ba mươi tuổi rồi, cũng không biết lập gia đình sinh đứa con, suốt ngày để mẹ lo lắng."
Tề Thịnh không nói gì, biết đến thời điểm như thế này tốt nhất phản ứng là câm miệng.
Quả nhiên mẹ Tề oán trách vài câu không thấy hắn trả lời liền cảm thấy vô vị, lại nói: "Còn có Levar cũng vậy, cũng không biết cả ngày đang bận cái gì, cũng không chịu trở lại thăm một chút."
Tần Hựu nghe vậy dò cái đầu đi ra: "Người không đến cũng không gọi điện thoại cho mẹ sao?"
"Từ đâu tới điện thoại?" Tề mẫu càng nói càng tức, "Đã mấy tháng rồi? Ngay cả tin tức cũng không có, đứa bé kia thực sự là, cũng không biết suy nghĩ khiến nhiều người lo lắng như vậy."
Tần Hựu một chút không lên tiếng.
Mà vốn là chỉ là tùy ý nhìn sang Tề Thịnh, đột nhiên phát hiện Tần Hựu trên mặt hiện lên thần sắc tương đối phức tạp.
Vừa có ảo não, lại có lo lắng, mà càng nhiều hơn chính là không cam lòng cùng mơ hồ tức giận.
Tề Thịnh không dấu được ngoắc ngoắc khóe miệng, nhìn dáng vẻ ấy của em trai mình ngoại trừ bề ngoài vô hại nhưng bên trong lại là một bụng đen tối, tuy rằng không biết sao, mà vẫn cứ cảm thấy được có chút cười trên sự đau khổ của người khác. =)))
Lúc trước sau khi mẹ Tề ly hôn gả cho người chồng hiện nay, hai vợ chồng liền vẫn luôn ở nước ngoài. Khởi đầu hai người chậm chạp không có con, lo lắng không có cách nào lại có thêm dòng dõi, mới thu dưỡng Levar. Ai biết được, lại bất ngờ có Tần Hựu bây giờ.
Tuy nói là em trai do chính mẹ mình sinh ra, mà dù sao cũng là cùng mẹ khác cha cho nên cũng có ngăn cách. Tề Thịnh ở nước ngoài mặc dù thỉnh thoảng đến xem bọn họ, cũng không lưu lại nhiều, cũng không quan tâm những người không có liên quan, mãi đến tận khi mẹ cùng gia đình trở về trong nước định cư, hắn cũng giống như lúc trước.
Cho nên đối với Levar, Tề Thịnh xưa nay chỉ nghe tên, mà chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt, chỉ biết là đối phương so với người anh trai cùng mẹ khác cha là hắn, e sợ càng giống như là anh trai Tần Hựu.
Thời gian mấy người tùy ý hàn huyên trải qua đặc biệt nhanh, đảo mắt liền tới bữa tiệc đêm giao thừa. Mẹ Tề ở trên bàn ăn từng món bày xong cơm nước, còn cố ý thêm một cái bát, lại liếc nhìn đồng hồ treo trên tường ——
Giờ Bắc kinh mười tám giờ đúng.
Bà thất vọng thở dài, hướng về chồng mình lắc lắc đầu: "Xem ra Levar đêm nay sẽ không tới rồi, năm hết tết đến rồi, cũng không biết nó..."
Người đàn ông nước ngoài bất đắc dĩ, ôm vai vợ mình: "Không nên quá lo lắng, Levar là đứa nhỏ độc lập, một mình nó cũng sẽ sống rất tốt."
Mà Tề Thịnh nhạy bén chú ý tới, ngồi ở bên cạnh mình Tần Hựu, bàn tay để lên bàn hơi run lên một cái.
Tề Thịnh suýt chút nữa cười thầm không thôi.
Nhìn thấy em trai khắc tinh một mặt lo lắng không thôi, thật là làm cho người ta sung sướng.
Bốn người theo tập tục bưng ly rượu lên đụng một cái, đang chờ động đũa, cửa lớn lại phát ra tiếng vang chìa khoá mở cửa.
Mẹ Tề ngẩn ra, buông đũa xuống: "Chẳng lẽ là Levar đã trở lại?"
Mà Tần Hựu động tác càng nhanh, nhanh chóng đứng lên, lại vội vã chạy đi kéo cửa ra.
Tề Thịnh ôm một loại tâm thái xem náo nhiệt cũng cùng đi tới, thời điểm nhìn thấy người đứng ngoài cửa không khỏi giât mình.
Hết chương 44.
Lời edit: Các bạn đoán xem Levar là ai nào!
|