Danh Sách Ước Nguyện
|
|
50: Ảnh chụp
Khi về Song Hòe đã qua hơn một tuần, lúc đến đón Tư Tư thì đôi mắt nhỏ u oán kia cũng sắp thực thể hóa: “Anh Mục, anh đi chơi với cậu mà không cho em đi theo…”
Mục Liên Hạ bật cười, xoa mũi bé: “Tụi anh không phải đi chơi nhé.”
Tư Tư túm góc áo Mục Liên Hạ: “Không phải đi chơi à?”
“Anh muốn về nhà mình làm vài chuyện, cậu đi chung với anh, bởi vì Tư Tư còn phải tới trường mầm non mà, đương nhiên không thể đi rồi em nói sao nè?”
Tư Tư thấy anh nói rất có lý nên bé cũng không biết nói gì cho phải.
Sau khi tạm biệt nhà Tống An Tùy thì cùng Tống An Hoài về nhà, một tuần không có ai ở, Mục Liên Hạ có chút bệnh sạch sẽ đành phải xắn tay áo bắt đầu làm việc, Tư Tư cũng chạy tới chạy lui đưa giẻ lau linh tinh. Mục Liên Hạ mỉm cười, đây chính là cảm giác của gia đình.
Từ sau khi Tống An Hoài nói những lời đó trước mặt bạn bè của Mục Liên Hạ, Mục Liên Hạ cảm thấy mình chẳng còn khúc mắc nào cả, cậu tin tưởng Tống An Hoài, tựa như đối phương cũng tin tưởng cậu.
Thời gian trôi nhanh, hôm tiết Thanh Minh Mục Liên Hạ còn cùng Tống An Hoài mang theo Tư Tư đi thăm chị và cha mẹ Tống An Hoài, đương nhiên, là thăm mộ.
Sau khi Tống An Nhu qua đời cũng không làm tang lễ gì cả.
Cô từ nhỏ đã bởi vì thân thể không tốt nên rất ít khi đi ra ngoài, thậm chí còn vì thân thể mà bỏ lỡ đại học —— dù cho cô có thành tích vô cùng nổi trội xuất sắc —— hơn nữa bạn bè cũng rất ít, cho nên khi đó Tống An Hoài mới không rõ, cha của Tư Tư đến cùng là xuất hiện như thế nào.
Tính cách Tống An Nhu nhìn như dịu dàng nhưng rất kiên trì, cô dặn trừ người trong nhà thì đừng nói tin cô chết cho ai khác, không cần lễ tang, thậm chí cũng không cần mấy thứ truyền thống. Cô từ lâu đã biết là sẽ có ngày này, cả bia mộ cũng là tự mình chọn lựa, bảo đứa em trai Tống An Hoài đáp ứng cô, sau khi chôn cất tro cốt cô xong, chỉ cần nhớ rõ là còn người chị này là được.
Tống An Hoài đương nhiên không làm được, nhưng hắn vẫn đáp ứng phần lớn yêu cầu của Tống An Nhu, mà tiết Thanh Minh thì hắn không thể không đến.
Mục Liên Hạ cũng là lần đầu tiên đi đến nơi này. Cậu nhìn Tống An Hoài im lặng và Tư Tư ngây thơ, có đôi chút buồn.
Người phụ nữ trên hình cười dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi khiến Mục Liên Hạ xót xa.
Tống An Hoài năm nay xem như hai mươi sáu, chị Tống An Hoài – Tống An Nhu lớn hơn Tống An Hoài mười tuổi, năm trước vì bệnh qua đời, cũng đã nói rõ khi cô qua đời thì chỉ mới ba mươi lăm tuổi.
Ba mươi lăm tuổi, thật sự rất trẻ.
Tư Tư còn có chút ngây thơ với cái chết. Trước đây bé luôn ở cùng mẹ, mấy năm trước cơ thể của Tống An Nhu không chống đỡ được nữa nên bắt đầu sống chung với cậu. Bé cũng đã quen việc rất lâu mới có thể gặp mẹ một lần rồi. Bé mơ hồ biết rằng không thể gặp mẹ được nữa, nhưng khái niệm này vẫn còn chưa quá rõ.
Bé nhìn bia mộ một lát, đọc chữ trên bia mộ một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống An Hoài: “Cậu ơi, mẹ tính ở luôn bên đó không về gặp con nữa rồi ạ?”
Tống An Hoài ngồi xuống, cầm tay Tư Tư: “Không phải, mẹ luôn ở bên cạnh con, chỉ là con không thấy mẹ mà thôi.”
Tư Tư mếu máo: “Cậu nói dối, lần trước còn nói với con là mẹ đi đến một nơi rất xa rất xa nữa…”
Bé luôn nhớ rõ.
Tống An Hoài sửng sốt một chút, nụ cười cố ý hiện lên vì Tư Tư đã biến mất. Hắn mím môi, lại nhéo tay nhỏ của Tư Tư: “Cậu không lừa con, lúc trước mẹ đi đến một nơi rất xa rất xa, nhưng mẹ yêu con, không yên lòng vì con, sau đó quay về gặp con, đáng tiếc Tư Tư con không nhìn thấy mẹ.”
Dáng vẻ Tư Tư rất ủy khuất: “Vì sao con không nhìn thấy… Mẹ ơi mẹ ở đâu vậy cậu nói là con không nhìn thấy mẹ…”
“Bởi vì con còn quá nhỏ, cho nên không nhìn thấy mẹ, chờ con trưởng thành thì hiểu.” Tống An Hoài ngưng mắt nhìn mặt Tư Tư, cuối cùng vẫn dùng cách nói vạn năng này.
Hắn còn chưa muốn, giải thích cho Tư Tư cái gì là chết đại biểu cho rời đi.
Mục Liên Hạ không xen vào, cậu chỉ đứng sau hai cậu cháu, cuối cùng cho họ một cái ôm.
Thanh Minh cậu không thể về thăm cha mẹ, nhưng tối hôm đó cậu ngồi ở cửa sổ chăm chú nhìn bầu trời đầy sao.
Tống An Hoài có lẽ hiểu vì sao cảm xúc cậu lại suy sụp, nghiêm túc nói với cậu nếu cần thì có thể về Phụ Sa một chuyến. Nhưng Mục Liên Hạ lắc đầu: “Không được… Họ đã biến thành vì sao trên trời bảo vệ em rồi… Ừm, còn nơi này nữa.”
Cậu đầu tiên là mỉm cười chỉ chỉ bầu trời, sau đó lại mở lòng bàn tay ra.
Lúc trước khi đến Song Hòe học, cậu có mang theo đồ của mình đi, nhưng thật sự không thể mang hết toàn bộ.
Lần đó khi cậu về Phụ Sa vẫn đến chỗ của Lý Tố Anh một chuyến, lấy album ảnh của cha mẹ.
Di vật mà cha mẹ để lại cho cậu thật ra cũng không nhiều. Quần áo đồ dùng thường ngày linh tinh không thích hợp dùng để hoài niệm, đồ dùng trong nhà tiền tài vật chất chẳng là gì cả. Khi đó cậu vẫn còn nhỏ, cũng không nhớ được mấy thứ có ý nghĩa chân chính. Lần này khi về vừa lúc có Mục Thành ở đó, tiện hơn rất nhiều. Cậu mang đi album ảnh thuộc về cậu và cha mẹ, còn có “Tam kim” kiểu cũ —— là ba Mục chuẩn bị khi xin cưới Hạ Hinh Hoa. Tuy rằng kiểu dáng xấu chút, nhưng sức nặng mười phần. Nếu không nhờ Mục Thành giữ… Cậu có thể thật sự không thấy được nữa. Mấy thứ này tốt xấu gì cũng đáng giá trên vạn, đời trước cậu không thấy chắc chắn là đã bị Lý Tố Anh lấy đi.
Sau khi cậu lấy được album ảnh và đồ vật, rồi quay về Song Hòe thì cậu liền đi đặt làm một chiếc đồng hồ bỏ túi, mà mặt đồng hồ của đồng hồ bỏ túi chính là ảnh của cậu mới sinh ra không lâu, cha mẹ đang ôm cậu. Mục Tín và Hạ Hinh Hoa trên ảnh dán mặt rất gần, cười rạng rỡ, mà Mục Liên Hạ nho nhỏ được nâng ở trước người thì đang oa oa khóc lớn.
Nhưng mà, bức ảnh này lại có một bầu không khí ấm áp đến thế.
Bây giờ cậu thường mang theo đồng hồ bỏ túi này bên người, buổi tối dùng nó để nhớ về cha mẹ.
Tống An Hoài có lẽ không nghĩ tới Mục Liên Hạ lại dùng cách nói người lớn lừa gạt trẻ con đó, nhưng vẫn cười, nói với Mục Liên Hạ: “Ừm, họ ở trên trời nhìn em, nhất định muốn em sống thật tốt.”
Mục Liên Hạ thuận tiện dựa vào người hắn: “Vậy anh phải tốt với em chút đó, không thì ba mẹ em liền đi tìm anh đòi công đạo cho em đấy.”
Tống An Hoài ai u một tiếng: “Anh nhất định phải tốt với em rồi.”
Sau đó ai cũng không nói gì nữa, thẳng đến khi Mục Liên Hạ cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt.
Cậu vừa đứng lên, Tống An Hoài hơi chần chờ mở miệng: “Liên Hạ…”
“Hửm?”
“Em có biết người thân bên mẹ em không?”
Mục Liên Hạ sửng sốt, lắc đầu: “Em chưa từng nghe ba mẹ em nói qua. Trong ấn tượng của em thì mẹ em chưa từng liên hệ với nhà mẹ qua… Em cũng không biết em có ông ngoại bà ngoại gì không nữa…”
Tống An Hoài nhăn mi.
“Mẹ em… có phải họ Hạ không?”
|
51: Mẹ
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống An Hoài, Mục Liên Hạ có loại cảm giác không yên.
Cậu ngây ngốc gật đầu: “Mẹ em họ Hạ… Ban đầu khi đặt tên cho em chính là vì ba em họ Mục mẹ em họ Hạ, sau đó bởi vì em là con trai nên không dùng ‘ái’ ‘luyến’ gì được, nên mới dùng từ ‘Liên’ đồng âm. Trước đây mẹ em có nói với em qua.”
Bởi vì đây là chuyện về tên của cậu, còn chứng minh quan hệ của cha mẹ rất tốt, cho nên Mục Liên Hạ vẫn nhớ rõ.
Tống An Hoài mặt nghiêm nghị. Hắn nắm tay Mục Liên Hạ kéo cậu đến bên người mình để cậu ngồi xuống sát mình: “Em gặp qua Hạ Đình Ngọc, cậu ta họ Hạ.”
Mục Liên Hạ phút chốc trừng lớn mắt.
“Cô của cậu ta mất tích vào hai mươi năm trước.” Tống An Hoài nói.
***
Sau khi ngày nghỉ Thanh Minh chấm dứt trở về trường học Mục Liên Hạ vẫn còn có chút hoảng hốt.
Ngày nghỉ Thanh Minh chỉ có ba ngày, đám bạn cùng phòng của cậu cũng không về nhà, nhưng đều là tự hoạt động chứ không đi chơi cùng với nhau, lúc về phòng ngủ cũng còn có chút hưng phấn, kể cả Triệu Tài Văn không ra ngoài chơi —— cậu ta mới giành được một giải thưởng thi đua, đặc biệt thỏa mãn.
Mà Mục Liên Hạ đang hoảng hốt, mọi người trong phòng ngủ đều nhìn ra. Gì khác không nói, Mục Liên Hạ bình thường rời giường đầu tiên nhưng lần này lại còn chưa tỉnh trong khi mấy người khác đang luống cuống tay chân nhảy dựng từ trên giường.
Vương Thiên Hậu hoảng sợ. Hắn một tay túm quần áo một tay kéo chăn Mục Liên Hạ: “Liên Hạ! Liên Hạ dậy đi muộn rồi!”
Mục Liên Hạ hôm qua ngủ không ngon, hình như cậu đã mơ một giấc mơ nhưng hoàn toàn không nhớ nổi, cả người mệt mỏi đòi mạng, nếu không nhờ Vương Thiên Hậu trực tiếp dùng tay vừa rửa xong còn mang theo hơi lạnh đụng vào Mục Liên Hạ thì cậu vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Mục Liên Hạ cậu dậy nhanh đi! Cậu không sao chứ?” Chu Tử Ngọc cũng bắt đầu lo lắng.
Mục Liên Hạ mơ màng từ trên giường ngồi dậy, sau đó theo bản năng cầm di động nhìn thoáng qua, nháy mắt tỉnh táo —— bảy giờ bốn mươi bảy, còn hơn mười phút nữa là vào học.
Bạn cùng phòng bình thường giờ này hẳn đã đi rồi nhưng vẫn còn nhìn cậu: “Không sao chứ? Hôm nay không thoải mái thì đừng đi học? Tôi xin phép cho cậu.”
Mục Liên Hạ chịu đựng đầu hơi choáng: “Không sao không cần, tôi không sao.”
Vương Thiên Hậu vẫn có chút lo lắng, nhưng thật sự không kịp giờ nữa rồi. Hắn dặn dò nếu có chuyện thì gọi điện cho mình liền chạy. Mục Liên Hạ biết lần này mình nhất định đến muộn, ngồi trên giường một lát, mới xuống giường rửa mặt tựa như nháy mắt về hồn.
Học đại học lâu như vậy, Mục Liên Hạ lần đầu tiên đến muộn.
À không, là đi học lâu như vậy, cậu lần đầu tiên đến muộn.
Mục Liên Hạ luôn là một học sinh ngoan, lần này tuy rằng đến muộn nhưng vẻ mặt hoảng hốt khiến giáo sư chẳng những không giận mà còn có chút lo lắng —— cho dù là đại học, giáo viên vẫn bất công với học sinh giỏi.
“Không cần về nghỉ ngơi?”
“Không cần thưa giáo sư, ” Mục Liên Hạ cười cười, “Rất xin lỗi vì đã đến muộn… Em không sao.”
Nhưng cậu chẳng hề không sao, tiết này cậu hoàn toàn nghe không lọt, thường thường hoảng hốt vài giây.
Hôm qua… cũng không như vậy.
Đồng thời, thông qua lần hoảng hốt này, cậu bỗng nhiên lại nhớ tới.
Cậu nhớ rõ trước đây cậu có hỏi mẹ hồi nhỏ mẹ thế nào… Nhưng mẹ chọt cái mũi nhỏ của cậu, cười tủm tỉm: “Ai nha đừng làm khó dễ mẹ nữa, mẹ chẳng nhớ rõ gì cả…”
Thím cũng có nói qua chuyện này: “Mẹ mày lai lịch không rõ mà còn gặp được người hiền lành như anh cả!”
Hơn nữa tối hôm trước Tống An Hoài nói với cậu —— cô của Hạ Đình Ngọc cũng tên là Hạ Hinh Hoa, hai mươi năm trước bị bắt cóc, trên đường cô thành công chạy trốn, nhưng lại không còn tin tức. Lần trước hắn đi Phụ Sa cũng là vì chuyện này… Bởi vì có người nói đã gặp qua người có bề ngoài rất giống Hạ Hinh Hoa ở Phụ Sa, Hạ Đình Ngọc lần đó cũng là vì có việc nên mới nhờ Tống An Hoài đến Phụ Sa xem xem.
Kết quả là Tống An Hoài không tìm thấy tin của Hạ Hinh Hoa, ngược lại là khi chuẩn bị trở về thì phát hiện ví tiền thậm chí di động của mình đều bị trộm, tất cả giấy chứng nhận tiền bạc kể cả vé xe cũng mất, khổ nhất là hắn không biết ai ở Phụ Sa cả, quả nhiên là nhà dột gặp mưa suốt đêm, may mà gặp được Mục Liên Hạ.
Thế nhưng nếu người nói đã gặp Hạ Hinh Hoa ở Phụ Sa là nói thật thì sao?
Bởi vì Hạ Hinh Hoa và Mục Tín ngoài ý muốn qua đời vào hơn mười năm trước, tự nhiên là có tìm cũng không tìm được; mà Mục Liên Hạ, chính là con của Hạ Hinh Hoa.
Nhưng Mục Liên Hạ không muốn thừa nhận chuyện này.
Cậu không muốn, cũng trực tiếp nói với Tống An Hoài là không có khả năng.
Tống An Hoài không nói gì, hắn tôn trọng suy nghĩ của Mục Liên Hạ. Chẳng sợ mẹ của Mục Liên Hạ có thể đúng là đứa con gái mất tích mà nhà Hạ Đình Ngọc luôn luôn tìm kiếm, dưới tình huống bây giờ hắn sẽ để ý đến suy nghĩ của Mục Liên Hạ.
Tối hôm đó Mục Liên Hạ gần như không ngủ, Tống An Hoài ôm cậu có lẽ cũng biết cậu ngủ không được, nhưng cuối cùng cũng bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ đi, sau đó thì đêm qua Mục Liên Hạ không nhịn được mà ngủ mất, kết quả là mơ một giấc mơ không biết nội dung.
Cậu cũng cảm thấy, giấc mơ này có thể thật sự liên quan đến mẹ.
Mà ở trên lớp, Mục Liên Hạ lần đầu tiên ngẩn người dường như lại nằm mơ, còn mơ thấy cha mẹ đã mất.
Dáng vẻ của cha mẹ từng mờ nhòa trong kí ức cậu, nhưng vì tháng trước cậu đã dần dần nhớ lại quá khứ khắc sâu trong kí ức mình, giờ đây họ xuất hiện trước mắt cậu giống hệt như trong trí nhớ.
Hạ Hinh Hoa bước lên liền cho Mục Liên Hạ đang luống cuống tay chân một cái ôm thật sâu: “Hạ Hạ con đã lớn đến vậy rồi…”
Mục Liên Hạ mở miệng, thiếu chút nữa cả tiếng cũng không phát ra.
Cậu cứng còng một lát, sau đó hưởng thụ, cũng vươn tay vòng qua eo mẹ.
“Mẹ, mẹ ơi…” Cậu có phần chần chờ nỉ non.
Hạ Hinh Hoa ôm chặt cậu: “Ngoan, ngoan…”
Mục Liên Hạ cũng ôm lấy mẹ, một tay ôm lấy mẹ, một tay còn lại thì cầm tay cha đưa qua.
Là họ… Cậu thiếu chút nữa rơi nước mắt vui mừng.
Đây là mơ… Mục Liên Hạ biết, nhưng giờ khắc này, cậu chỉ hi vọng giấc mơ này có thể kéo dài vô hạn.
Qua rất lâu, Hạ Hinh Hoa buông lỏng tay ra, Mục Tín đánh giá cậu từ trên xuống dưới, dùng sức vỗ vỗ vai cậu: “Nhóc con, dáng vẻ không tệ.”
Mục Liên Hạ cười có chút ngại ngùng.
Sau đó, cậu chợt mở mắt khi tiếng chuông tan học vang lên, nước mắt trượt xuống.
Cậu nhớ rồi.
Trước đây cậu quấn lấy mẹ hỏi qua rất nhiều chuyện, về ông bà ngoại cũng qua đời như ông bà nội hay sao? Về mình đến từ đâu? Về ba mẹ quen biết thế nào? Mà mẹ cũng không qua loa với cậu, nghiêm túc nói với cậu.
“A nha mẹ thật sự không biết nữa… Hạ Hạ có ba mẹ, nhưng mẹ thì đã quên rồi.”
“Ừm… Lúc đó ba con còn làm tài xế con biết không? Thật ra mẹ cũng không rõ nữa, ba con nói là ba đang lái xe, mẹ liền nhảy ra từ trong một khu rừng vừa lúc ở trước xe ba, ba nếu mà không phanh xe kịp thì con đã không có mẹ rồi! Ai cục cưng con đừng khóc nữa mẹ ở đây mà!”
“Mẹ đầu tiên mở mắt nhìn thấy là ba con trong bệnh viện đó, ba con rất chật vật, tóc tai lộn xộn, bên cạnh còn có chú cảnh sát ở cùng với ba. Thấy mẹ tỉnh thì không ngừng nhờ mẹ nói với chú cảnh sát là không phải ba đụng vào mẹ, kết quả mẹ vô tội nói với họ, a nha mẹ cái gì cũng không nhớ rõ, vẻ mặt đó của ba con a ha ha đúng là giống như trời sập vậy ha ha ha…”
“Con nói sao? Con không nhìn thấy mẹ là đã khóc rồi, mẹ đương nhiên cũng nhớ ba mẹ của mẹ chứ… Nhưng mẹ ngoài cái tên thì cái gì cũng chẳng nhớ rõ cả. Nếu không nhờ ba con thì mẹ ngay cả nhà cũng không có nữa. Ba con đúng là một người hiền lành, cứu mẹ còn nhận mẹ, cuối cùng mẹ chỉ phải lấy thân báo đáp thôi. Ai nha không phải chứ con sao lại khóc nữa rồi bé khóc nhè! Xem TV với mẹ xem nhiều rồi đi… Không có không có mẹ không có thích người khác mẹ thích nhất là hai cha con mà!”
“Nếu có cơ hội… vẫn muốn biết…”
Mục Liên Hạ ngồi trên chiếc ghế đã lạnh trong phòng học, sững sờ nhìn chằm chằm bảng đen đầy chữ viết.
Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình không quá bình thường, có thể là sốt thật rồi.
Nhưng cậu chỉ ngẩn ngơ, nỉ non.
“Mẹ…”
|
52: Bị bệnh
“Mục Liên Hạ cậu sao vậy?”
Người phát hiện Mục Liên Hạ không ổn là bạn học ngồi cạnh cậu.
Tiết này là bài chuyên ngành, học chung với các sinh viên ngành Luật. Mục Liên Hạ bình thường làm việc khá nhanh, tan học là trực tiếp đến phòng học tiết sau, nhưng tiết này tan học rồi mà cậu vẫn không hề động đậy.
Mục Liên Hạ bởi vì tới chậm cho nên ngồi ở hàng cuối phòng, nếu không phải có bạn học ngồi cạnh cậu thì chắc còn chẳng ai phát hiện.
Đối phương có chút lo lắng, dù sao Mục Liên Hạ bình thường đều rất tốt, mọi người cũng coi cậu như bạn bè: “Hôm nay nếu không thoải mái thì đừng học nữa, tôi xin phép giùm cậu.”
Mục Liên Hạ xoa mắt, miễn cưỡng nở nụ cười với bạn học đang quan tâm cậu đây: “Không sao… Tôi thật sự không sao.”
“Cậu đừng cậy mạnh, sức khỏe quan trọng hơn, ” Đối phương có chút nghiêm túc, “Về ký túc xá nghỉ đi, chờ lát nữa gọi bạn cùng phòng của cậu bảo họ tan học thì mua thuốc giùm cậu.”
Mục Liên Hạ vốn muốn từ chối, nhưng bây giờ dù cho cậu có đến phòng học thì cũng chẳng nghe giảng được, cuối cùng mím môi gật gật đầu: “Vậy thì nhờ cậu… Tôi về trước.”
“Đi đi, ” Cậu ta phất phất tay, “Nhưng cậu tự về được chứ, có sao không?”
“Không yếu đến mức đó…” Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng.
Trong phòng học rất nhanh chỉ còn lại mình cậu, cậu ngồi một lát trên chỗ ngồi, rồi đứng lên chuẩn bị về ký túc xá trong tiếng chuông vào học tiết sau.
Bây giờ cậu thấy… cậu thật sự cần nghỉ ngơi một lát.
Ký túc xá không có ai, Mục Liên Hạ mới về liền ném cặp lên bàn cả áo khoác cũng không cởi liền lên giường.
Giờ đang là đầu tháng tư, thời tiết đã ấm dần nhưng vẫn còn rất lạnh. Mục Liên Hạ nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nha có chút cũ hồi lâu, sau đó mới tựa như chợt phản ứng lại, kéo chăn đắp mình.
Ngủ một giấc thôi.
Cậu nói với bản thân.
Ngủ một giấc, tỉnh dậy thì cái gì cũng tốt rồi.
Tiếc là cậu hoàn toàn không dậy nổi. Cậu không gọi cho đám bạn cùng phòng bảo họ mang đồ ăn thuốc thang giùm gì cả, chẳng sợ bình thường cậu để ý sức khỏe của mình nhưng lúc này lại không hề lo lắng. Khi về ký túc xá thì khoảng mười giờ, mà lúc cậu đang ngủ mơ màng, hình như có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Di động đặt ở bên gối, cậu theo bản năng nhận cuộc gọi. Nhưng đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm gì thì cậu chẳng hề biết, ngay cả việc ai gọi điện qua, cuối cùng có cúp máy hay chưa cậu cũng không biết.
Chờ khi cậu hơi phục hồi tinh thần, thì nhìn thấy Tống An Hoài, còn chỉ nhìn rõ nửa khuôn mặt.
Nói đúng hơn, là cậu bị Tống An Hoài đánh thức.
Trên trán đối phương lấm tấm mồ hôi, đôi mắt màu đậm nghiêm túc nhìn Mục Liên Hạ, cau mày: “Còn sức không?”
Mục Liên Hạ mở miệng, kết quả cổ họng đang đau bừng lên, cậu chỉ có thể phát ra tiếng suy yếu: “A…”
“Được rồi đừng nói nữa, ” Giọng điệu Tống An Hoài có chút trầm, “Có thể xuống không?”
Lúc này cậu mới phản ứng lại, mình đang ở ký túc xá không sai… Tống An Hoài bây giờ đang đứng ở dưới giường cậu.
Cậu ho khan một tiếng, nhịn đau ở cổ họng: “Em… làm sao?”
“Đừng nói, em sốt rồi, anh đưa em đến bệnh viện.” Tống An Hoài cắt đứt câu hỏi của Mục Liên Hạ.
Mục Liên Hạ ngoan ngoãn nghe, cổ họng còn đang đau như lửa đốt, cậu đỡ cơ thể, kết quả trong nháy mắt đứng dậy thì đầu óc mê muội một trận lại ngã xuống.
“Không sao chứ!” Tống An Hoài có chút nóng nảy.
Mục Liên Hạ ngẩn ngơ lắc đầu, sau khi chuẩn bị một chút thì không còn chật vật như mới nãy nữa. Cậu cảm thấy tay chân mình rất yếu, nhưng vẫn chống xuống giường —— dù sao cậu nằm ở giường trên, giường hai tầng trong ký túc xá thật sự là người khác muốn giúp cũng chẳng giúp được.
Kết quả khi cậu xuống đến bước cuối cùng, vẫn không đứng vững mà lập tức ngã vào lòng Tống An Hoài ở đằng sau.
“Đi, đi bệnh viện.” Giọng Tống An Hoài hơi lạnh lùng. Hắn thuận tay cởi áo khoác của mình bọc lại Mục Liên Hạ, “Anh không gọi cho em, thì em không biết nói cho anh hả? Mới một ngày thôi, sao em lại không biết quan tâm bản thân như vậy?”
“Em…”
“Đừng nói nữa, cổ họng em đang đau không biết à?” Tống An Hoài lại cắt đứt cậu lần nữa.
Mục Liên Hạ không dám nói thêm, dưới Tống An Hoài giúp đỡ mà mang vào giày, sau đó mềm mềm tựa vào người đối phương rời khỏi ký túc xá.
Trên người cậu chẳng còn chút sức nào cả, nếu không có Tống An Hoài đỡ cậu thì có lẽ đã trực tiếp ngã xuống rồi.
“Có thể không?” Môi Tống An Hoài dán trên cái trán nóng bừng của Mục Liên Hạ, “Tại sao… nhiệt độ lại cao như vậy.”
Mục Liên Hạ cũng không biết, chỉ vô lực lắc đầu, cuối cùng khi vào xe cũng là nhờ Tống An Hoài ôm cậu vào.
Đợi đến bệnh viện, lần này Tống An Hoài càng thêm dứt khoát nên trực tiếp ôm công chúa cậu, khiến Mục Liên Hạ vốn đang kiệt sức thì nháy mắt hoảng loạn kêu lên, kết quả bị Tống An Hoài một tay vỗ mông: “Im lặng, giữ gìn cổ họng.”
Đăng ký rồi khám, may mà lúc này cũng không đông người, Mục Liên Hạ rất nhanh liền được chích nước biển dàn xếp trên giường ngủ —— còn là giường ngủ trong phòng bệnh đơn —— Tống An Hoài đi nộp tiền xong thì ngồi cạnh cậu: “Chuyện này có phức tạp vậy à? Thoáng cái liền nóng trong người như vậy…”
Mục Liên Hạ vẫn rất yếu, nhưng cậu rất nghiêm túc lắc đầu với Tống An Hoài.
Thật ra Mục Liên Hạ nghĩ gì… Cậu suy nghĩ đến khoảnh khắc đó đã nghĩ xong rồi.
Nếu theo pháp luật chắc chắn là cậu. Nếu… nếu là thật… vậy cậu thật sự rất khó chịu.
Hạ Đình Ngọc là ai cậu biết, nhà họ Hạ cũng là một gia đình rất rất giỏi… Nếu là thật, vậy Hạ Đình Ngọc chính là anh họ của cậu, cậu gặp khó khăn sau khi trưởng thành thì trên ý nghĩa mà nói đều là vì không có tiền, nếu nhà họ Hạ là nhà bên ngoại của cậu…
Nói không có cảm giác, là không có khả năng. Chẳng sợ cậu biết rõ đây là người khác, không phải cậu ; chẳng sợ cậu cũng biết rõ, nhưng bi kịch đời trước, ngọn nguồn mà nói là vì chính cậu.
Nhưng cậu thật sự… Có chút không thể tiếp nhận…
Tống An Hoài nhìn Mục Liên Hạ, lấy tay xoa đầu Mục Liên Hạ, năm ngón tay len vào giữa hàng tóc mềm mại của cậu, thở dài: “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, không có gì đâu.”
Mục Liên Hạ dùng tay còn tự do nắm cái tay đang xuyên qua giữa hàng tóc kia, sau đó nhéo nhéo.
“Nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc đi, ” Tống An Hoài cười với cậu, “Cũng không có việc gì, chủ yếu là bị cảm nóng trong người làm cổ họng bị nhiễm trùng, em nên chăm sóc bản thân thật tốt, không thôi hay là chuyển qua chỗ anh.”
Mục Liên Hạ tỏ vẻ cậu thiếu chút nữa trợn trắng mắt. Tuy rằng lần này là anh chăm sóc em không sai… Nhưng bình thường cũng đâu phải là anh chăm sóc em đâu.
Tống An Hoài có lẽ cũng nhìn ra lên án trong mắt Mục Liên Hạ, hắn ho nhẹ một tiếng, khẽ hôn một cái trên trán Mục Liên Hạ: “Không sao, ngủ đi, anh ở đây.”
Mục Liên Hạ dùng giọng mũi phát ra một tiếng ừ không thể nghe thấy, sau đó nhắm mắt lại.
Dù là trong lòng hay là trên thân thể, cậu đều rất mệt mỏi. Quãng thời gian đến bệnh viện đều là cậu cố chống đỡ, bây giờ yên lặng lại cậu rất nhanh liền ngủ, tay nắm Tống An Hoài cũng chậm rãi buông lỏng ra.
Tống An Hoài ngồi một lát, xác định Mục Liên Hạ đã ngủ, mới cẩn thận đứng dậy, không phát ra tiếng rời khỏi phòng bệnh, sau đó gọi điện thoại.
“Phắc lão Tống ơi là lão Tống tôi con mẹ nó sắp không đỡ nổi nữa rồi! Bà tôi muốn gặp cô nhỏ của tôi đến điên rồi này! Chú có thể nói cho tôi là ở đâu hay không hả!”
“Bây giờ chưa thể nói được.” Tống An Hoài đè thấp tiếng. Hắn vốn muốn chờ Mục Liên Hạ tự mình quyết định, nhưng nhìn phản ứng của cậu… Tống An Hoài cảm thấy nên chào hỏi với Hạ Đình Ngọc trước. Kết quả Hạ Đình Ngọc chẳng hề đáng tin chút nào cả.
“Tống! An! Hoài! Không còn anh em gì nữa!” Hạ Đình Ngọc sau khi nhận được tin thì không cẩn thận nói lỡ miệng, kết quả bây giờ đang bị người trong nhà làm cho sắp khóc.
“A, cậu nói sao?” Tống An Hoài dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.
Hắn về lại phòng bệnh, nhìn Mục Liên Hạ nặng nề ngủ, cầm tay cậu. Hắn nhìn môi đối phương bởi vì thiếu nước mà có chút khô, chuẩn bị đi mua bình nước cho cậu.
Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn thậm chí có chút mơ hồ không rõ của Mục Liên Hạ.
Dường như cậu đang gọi một cái tên…
|
53: Xuất phát
Khi Mục Liên Hạ tỉnh dậy thì đã là buổi chiều gần sập tối.
Bức màn đằng trước đã được kéo lại một cách tri kỷ, cậu không rõ sắc trời bên ngoài thế nào. Kim tiêm cắm trên tay đã được tháo xuống, trên mu bàn tay còn dán băng dùng cho y học. Mục Liên Hạ chịu đựng cơ thể có chút mềm nhũn nửa ngồi dậy dựa vào tường ở sau, rồi từ trong túi áo lấy di động ra chuẩn bị coi giờ.
… Được rồi, di động hết pin.
Khi cậu có chút thất vọng bỏ điện thoại vào túi, cửa được đẩy ra. Tống An Hoài xách một gói to đi vào: “Tỉnh?”
Mục Liên Hạ phát ra khí âm như tiếng ừ.
Tống An Hoài vươn tay ra sau Mục Liên Hạ, sờ sờ sau gáy của cậu, rồi cúi người xuống dùng đôi môi hơi lạnh chạm lên trán cậu.
“Giảm nhiệt rồi, không có gì.” Tống An Hoài gật gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, sau đó đưa gói to trong tay tới trước mặt Mục Liên Hạ, “Ăn chút cháo nhé?”
Mục Liên Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
“Đợi anh đi, anh xin nghỉ giúp em.” Tống An Hoài ngồi ở bên giường nhìn Mục Liên Hạ chậm rãi húp cháo, “Hai hôm nay đừng đi học, nghỉ ngơi cho tốt.”
Mục Liên Hạ nuốt xuống một ngụm cháo, tiếp tục gật đầu.
“Ngoan, đừng để anh lo lắng.”
Mục Liên Hạ húp xong một chén cháo, cảm thấy cổ họng gần như dồn vào nhau lúc nãy đã dễ chịu đi rất nhiều, cậu ho khan một tiếng, dùng giọng không lớn nói chuyện: “Em biết đúng mực mà, anh yên tâm.”
Kết quả cậu vừa nói xong liền thấy Tống An Hoài trừng lớn mắt dáng vẻ nghiêm túc: “Em bảo anh sao mà yên tâm hả? Cổ họng không xong như vậy em còn nói nữa!”
Mục Liên Hạ bật cười, nhưng cậu vẫn nâng tay nghiêm túc làm một động tác kéo khóa ở ngoài miệng.
Ban đầu chỉ là bởi vì bị cảm nóng trong người dẫn đến phát bệnh, không tính là nghiêm trọng, sau khi nghỉ ngơi một buổi chiều thì đã khỏe hơn rất nhiều. Mục Liên Hạ húp cháo xong dọn dẹp đơn giản một chút liền đi theo Tống An Hoài, trên người còn khoác áo gió mà Tống An Hoài cố ý quay về mang cho cậu, bên trên thấp thoáng đều là mùi hương của Tống An Hoài, khiến cậu hết sức an tâm.
Ngồi trên ghế phụ, Mục Liên Hạ vừa khép áo gió vừa dùng khóe mắt lén liếc nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe.
Chậc chậc, đẹp trai thật.
Nói… càng ngày càng dựa vào anh… làm sao đây? Chỉ hi vọng lần này sẽ không bị tổn thương nữa.
Cậu nhìn một lát, lại buông mắt.
Lúc trước cậu rất ít khi nằm mơ, nhưng mấy hôm nay lại luôn nằm mơ. Về một số chi tiết trước đây, về một số chuyện đời trước.
Có một số việc cậu chưa từng để ở trong lòng, tự nhiên là chưa từng nhớ kỹ qua. Nhưng có một số việc cậu chỉ cần nghe qua là đã có ấn tượng, cho nên cậu lại nhớ ra rồi.
Đời trước, cậu đã từng nghe nói qua chuyện này.
Khi đó cậu vừa phát hiện tình cảm của mình với Lô Quảng Hằng không như lúc đầu, bắt đầu chú ý chuyện của Lô Quảng Hằng, cũng vào lúc đó mà nghe thấy đối phương nói một câu.
Cái tên Lô Quảng Hằng đó đừng nhìn bề ngoài đẹp trai, tính cách không tệ, nhưng lại ngầm có tính cách tự phụ cho mình là đứng đầu. Lúc ấy hắn chỉ là nhướn mày lộ ra một nụ cười lạnh: “Thằng nhóc mà nhà họ Hạ tìm về nhìn là biết giả, cũng chỉ là để lừa bà cụ nhà sắp vào quan tài mà thôi.” Nhưng Mục Liên Hạ khi đó còn thấy hắn có quyết đoán, đẹp trai.
Giờ nghĩ lại… mình lúc đó mới là ngu ngốc.
Khi đến nhà Tống An Hoài thì không thấy Tư Tư đâu, Tống An Hoài bảo là đã để chị dâu đi đón. Tư Tư tuy rằng phần lớn đều ở chung với cậu nhỏ nhưng cũng rất quen thân với cậu lớn. Sức khỏe của Tư Tư không quá tốt, trời sinh thể chất yếu, bây giờ được điều dưỡng tốt cũng không dễ dàng, sức đề kháng còn có chút thấp, nếu không cẩn thận bị lây bệnh thì phiền toái.
Bệnh tới thì như núi đổ. Mục Liên Hạ đời này trở về còn chưa bị bệnh qua, kết quả lần này liền hung hăng dày vò cậu. Khó chịu liên tục, nếu nói là nghiêm trọng, thật ra cũng không nhiều, nhưng thật sự không hề nhẹ. Đừng nói đi sở luật sư, cả tuần cậu đều không đi học, thẳng đến cuối tuần mới không còn sốt nữa.
Tống An Hoài mấy hôm nay cũng bị cậu dày vò rất nhiều, đáy mắt một mảnh xanh đen. Hắn luôn luôn là người nghỉ ngơi có quy luật, mấy hôm nay cũng khá thảm, trừ thời gian công việc thì đều vây quanh Mục Liên Hạ.
Vì thế vào ngày đầu tiên bệnh nhân khỏi bệnh liền cho hắn một nụ hôn thật dài: “Vất vả anh rồi.”
Tống An Hoài đỡ trán cậu: “Khỏe chưa?”
Mục Liên Hạ cười với hắn, sau đó lười biếng duỗi người: “Hôm nay thật sự rất khỏe.”
“Vậy là tốt rồi, ” Tống An Hoài cười với cậu, “Đứng lên đi, mấy hôm nay nằm mãi cũng không sợ rỉ sắt.”
“Rỉ sắt thì anh phải cõng em đó!”
“Ừ, cõng em.” Tống An Hoài hôn trán cậu liền đi nấu cháo. Mấy ngày này tay nghề của người nào đó nhanh chóng tăng lên, kỹ năng chủ yếu là phát sáng trên việc nấu cháo —— tuy rằng có nấu cháo như thế nào cũng chỉ có một mùi vị.
Sau khi khỏi bệnh thì Mục Liên Hạ cũng không còn trốn tránh chuyện trước đây nữa —— đời trước cậu đã quen trốn tránh, đời này chỉ muốn có thể đối mặt hết tất cả. Dù không nói, hai người đều biết, Mục Liên Hạ lần này bị bệnh có liên quan đến chuyện này, gì khác không nói, nóng trong người… chắc chắn là vì chuyện này.
Mục Liên Hạ mặc dù coi như là cũng coi trọng chuyện này ở trong lòng, nhưng khi nói với Tống An Hoài thì cũng không quá nghiêm túc. Cậu đang húp cháo tình yêu mà Tống An Hoài nấu cho cậu, vừa thấy ngọt ngào trong lòng vừa thấy xót xa vì cháo chẳng có mùi vị. Khi chén sắp thấy đáy, cậu liếm liếm thìa: “Cái đó… mẹ em…”
Cậu còn chưa nói gì, Tống An Hoài đã nghiêm mặt trước: “Liên Hạ, anh phải nói trước với em.”
“A?” Mục Liên Hạ ngây ngốc mở miệng.
“Trước khi em quyết định, thì anh đã giúp em quyết định.” Tống An Hoài rất nghiêm túc mở miệng, “Em vì chuyện này mà bị bệnh thì tự nhiên là để ý, anh đã nói với Hạ Đình Ngọc.”
“Anh, anh có nói em không?” Mục Liên Hạ mở to hai mắt nhìn.
Tống An Hoài lắc đầu: “Anh chỉ nói là có thể có tin của cô nhỏ cậu ta, hơn nữa còn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Mục Liên Hạ lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Dù cho cậu có quyết tâm, nhưng hoàn toàn chưa chuẩn bị nên đi đối mặt như thế nào.
“Chưa nói là được…” Mục Liên Hạ mím môi, “Em còn chưa nghĩ kĩ phải làm gì nữa. Dù cho có thừa nhận… Hơn nữa, lỡ như thì sao? Lỡ như mẹ em không phải người họ tìm thì sao?”
“Cứ thuận theo tự nhiên là được, ” Tống An Hoài cười với cậu, “Em đừng nghĩ gì cả, thuận theo tự nhiên, chờ khi nào thấy có thể đối mặt rồi, thì lại nói.”
“… Hạ Đình Ngọc không phải bạn anh à?” Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái.
“Nhưng bây giờ em quan trọng hơn, ” Tống An Hoài cầm lấy chén rỗng của cậu đứng dậy chuẩn bị múc một chén cho cậu nữa, “Dù sao cậu ta cũng đã quen rồi.”
Mục Liên Hạ nháy mắt bật cười, sau đó yên lặng thắp một ngọn nến cho Hạ Đình Ngọc ở trong lòng.
***
Thứ hai thì Mục Liên Hạ đã hồi phục sức khỏe, sau đó đi học lại. Kết quả là mất tiết mấy ngày khiến cậu gần như mọi thời tiết đều ngâm mình trong thư viện, ngoại trừ thời gian phải đến sở luật sư, hoàn toàn không rãnh rỗi.
Bây giờ cậu cũng không đi làm công nữa, tiền lương mà Phương Tử Nghị và Hàn Bân cho cậu hai tháng đó gần như là trọn chức, giờ cũng đã gần một ngàn đồng, theo thực tập mà nói thì cũng là tiền lương khá cao, cậu không có nhiều chỗ tiêu tiền, bản thân cũng có chút tiết kiệm, đủ để chèo chống tiêu xài ở trường học. Mục Liên Hạ biết bọn Phương Tử Nghị đang quan tâm cậu, cậu cũng càng cố gắng trong công việc và học tập ở sở luật sư, cuối tuần ngâm mình ở sở luật sư cả ngày, làm hại Tống An Hoài cũng muốn đến trường bắt người.
Thời gian trôi nhanh, lập tức liền đến ngày quốc tế lao động.
Ngày quốc tế lao động cho nghỉ một tuần, chứ không phải nghỉ ba ngày. Kết quả là Mục Liên Hạ lại bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch.
Thời tiết ngày quốc tế lao động không quá nóng, là thời gian tốt để đi du lịch, tuy rằng người ta cũng nghĩ như vậy, sẽ rất đông người.
Sau khi Mục Liên Hạ hỏi qua Tống An Hoài, kích động bắt đầu lên kế hoạch. Cậu tính đi biển chơi, đi cùng Tống An Hoài và Tư Tư.
Tư Tư sau khi biết cũng bắt đầu hoan hô: “Thiệt hả thiệt hả?”
Dù sao cũng là bạn nhỏ, bé cũng rất muốn đi chơi, bản tính trẻ con.
Mục Liên Hạ chọt hai má non nớt của bé: “Em thuyết phục cậu đi rồi mình đi.”
“Đi đi đi đi!” Tư Tư nhào vào người cậu nhà mình, mở to mắt bán manh: “Mình đi Ngọc Hải chơi nha!”
Tống An Hoài vươn tay ôm bé: “Rồi, nghe con, mình đi chơi.”
Mục Liên Hạ nhìn hai người, cười cong mắt.
Ngọc Hải à… Cậu đã từng muốn đi nhưng không đi được, cũng bởi vậy mà cậu còn nhớ đến vài chuyện.
Ừm, là nơi tốt.
|
54: Gặp lại
Hồi trước cậu chưa bao giờ cảm thấy trí nhớ của mình tốt, nhưng bây giờ lại bỗng nhiên cảm thấy trí nhớ của mình có lẽ không tệ thật.
Ngọc Hải là một thành phố biển, quang cảnh tuyệt đẹp kinh tế phát triển. Đời trước Mục Liên Hạ chỉ đi qua ba nơi —— đương nhiên không tính đến đi ngang qua —— một là quê nhà Phụ Sa, Phụ Sa cũng tính là một thành phố; hai là Song Hòe, cậu ở Song Hòe gần năm năm; ba là Đàm Giang, trải qua hai năm sinh mệnh cuối cùng ở nơi đấy.
Cho nên khi cậu trở về, lập ra các mục tiêu muốn hoàn thành, đi nơi nơi chính là một trong số đó.
Đời trước cậu cũng tính đi chơi ở Ngọc Hải qua, cũng là vào lúc này.
Bởi vì khi đó là ngày nghỉ, vừa vặn Lô Quảng Hằng có công trình ở Ngọc Hải, sau đó gã thuận miệng nói một câu, hỏi Mục Liên Hạ có muốn đi Ngọc Hải chơi không.
Khi đó Mục Liên Hạ cũng gần như là cảm thấy vui đến bất ngờ.
Mục Liên Hạ ở chỗ Lô Quảng Hằng luôn có cảm giác không nâng đầu nổi, gần như là chưa từng có yêu cầu gì qua cứ việc đối phương đã từng nói là có việc gì cứ nói thẳng. Cậu kỳ thật rất muốn đi thăm nơi nơi, nhưng tự do gần như là hy vọng xa vời với cậu. Cho nên cậu đã mừng rỡ trong giây phút Lô Quảng Hằng nói thế.
Cậu phí sức đi tìm xem Ngọc Hải có gì chơi vui, có gì ăn ngon, đọc đủ loại ghi chép du lịch và kế hoạch du lịch —— Song Hòe thì không tính, lần đầu tiên cậu có thể đi chơi. Kết quả cậu kích động lên kế hoạch một ít, sau đó lại bị từ chối.
“Đừng có thêm phiền toái cho tôi!”
Ừ, Mục Liên Hạ để ý, với Lô Quảng Hằng mà nói thì là phiền toái.
Đương nhiên, chuyện này đả kích cậu rất lớn, vì thế cậu đi tìm hiểu.
Lúc đó, hạng mục công trình của Lô Quảng Hằng ở Ngọc Hải xảy ra chuyện. Cậu không rõ cụ thể mọi chuyện, nhưng xảy ra chuyện gì cậu vẫn biết.
Vật liệu trong hạng mục công trình hoàn toàn không hợp cách, lúc xây dựng thì bị sụp, dẫn đến ba công nhân chết ngoài ý muốn, hai công nhân khác thì bị thương nặng.
Mà chuyện này, nếu không nhờ Mục Liên Hạ đi tìm hiểu, có thể cậu cũng sẽ không biết —— ngày hôm sau tin tức xuất hiện trên mạng không lâu này đã không thể tìm thấy nữa. Dù sao lúc này còn chưa tự do như mấy năm sau.
Mục Liên Hạ chờ lúc Lô Quảng Hằng quay về, Mục Liên Hạ thật cẩn thận hỏi, còn đối phương thì không chút để ý nói: “Tìm người, cho tiền rồi thì còn có thể làm gì nữa?”
Lúc này nhớ lại Mục Liên Hạ vẫn có chút lạnh lòng.
Khi ấy cậu tựa như bị gì đó che mắt. Cha mẹ cậu chính vì sơ suất của công trường, vật rơi từ trên cao xuống đập vào người họ mới không cứu được, nhưng khi cậu nghe Lô Quảng Hằng nói thế thì chỉ cảm thấy đối phương rất lợi hại… Đúng là ha ha.
Đương nhiên, chuyện đó đã không còn liên quan đến cậu nữa, đối với cậu của đời này mà nói thì đó là một chuyện không quan trọng. Cậu tính đi Ngọc Hải cũng không phải bởi vì chuyện này, ngược lại là Tống An Hoài nói —— kỳ nghỉ một tuần, luôn có thể tìm được chỗ thích hợp để đi chơi.
Bởi vì bạn nhỏ Tư Tư yêu cầu mãnh liệt, cuối cùng quyết định lúc đi thì ngồi máy bay, khi về thì ngồi xe lửa, mà máy bay mất khoảng một tiếng, về phần xe lửa, có lẽ phải hơn mười tiếng.
Nhưng với Mục Liên Hạ mà nói thì đây là lần đầu tiên cậu ngồi máy bay, cả bạn nhỏ Tư Tư cũng đã ngồi qua vài lần…
Mục Liên Hạ ngồi máy bay có chút khó chịu, cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ sau đó yên lặng dời lại tầm mắt, nhìn chằm chằm cái ly trong tay, đến khi máy bay hạ xuống cũng còn chưa quen được.
Vì đã quyết định xong đường đi, Tống An Hoài mang theo hai người một người hưng phấn một người ỉu xìu lập tức đến khách sạn. Kết quả không nghĩ tới, khi họ đến khách sạn, Lô Quảng Hằng cũng đến.
Trong nháy mắt Mục Liên Hạ nhìn thấy Lô Quảng Hằng liền giật mình tỉnh táo lại, mà Lô Quảng Hằng khi nhìn thấy ba người thì lại gọi Mục Liên Hạ trước.
“Mục Liên Hạ?”
Mục Liên Hạ mím môi, không nói chuyện.
Sau đó gã mới nhìn sang Tống An Hoài. Gật đầu với Tống An Hoài, rồi vươn tay một cách tiêu chuẩn: “Ngài Tống, hân hạnh gặp mặt.”
Vẻ mặt Tống An Hoài không quá dễ nhìn, hắn nheo mắt, giọng trầm thấp, cũng vươn tay: “Hân hạnh gặp mặt.”
Về phần suy nghĩ cụ thể là gì… ừm.
Lô Quảng Hằng dường như cảm thấy rất hứng thú với Mục Liên Hạ. Sau khi hai người bắt tay là lập tức buông ra, nhưng ánh mắt gã vẫn còn dán vào Mục Liên Hạ. Chẳng qua gã cũng biết đúng mực, cười cười, nhìn Tư Tư: “Đây là công tử nhà anh à, ngài Tống, không nghĩ tới quý công tử đã lớn như vậy, thật đáng yêu.”
Bạn nhỏ Tống Tư Minh đúng là đáng yêu thật, biết Lô Quảng Hằng đang khen mình, nở nụ cười ngại ngùng với Lô Quảng Hằng: “Chào chú.”
Tống An Hoài ho nhẹ một tiếng: “Phải gọi là chào bác.”
Mục Liên Hạ thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, loại chuyện này khi bình thường thì rất ít so đo, Tống An Hoài trẻ con như vậy xem ra là có liên quan đến chuyện Lô Quảng Hằng mịt mờ nhấn mạnh vừa nãy. Kết quả Tư Tư đặc biệt cho sức, ngoan ngoãn sửa miệng: “Xin lỗi, chào bác.”
Giọng trẻ con mềm mềm của bé phát ra, mặt Lô Quảng Hằng cũng sắp đen. Dù cho nhìn như vẫn cười ôn hòa, nhưng Mục Liên Hạ quen gã tỏ vẻ đối phương chắc chắn đang âm thầm nổi giận. Có lẽ gã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Quả nhiên, gã ho nhẹ một tiếng: “Chào con. Nếu đã đến làm thủ tục, tôi cũng không quấy rầy.”
Tống An Hoài ừ một tiếng, hoàn toàn không cho Lô Quảng Hằng mặt mũi, mà Lô Quảng Hằng thì thiếu chút nữa không duy trì được khuôn mặt tươi cười của mình, cứng ngắc trong nháy mắt kia không thể che giấu được.
Mục Liên Hạ đã có thể não bổ ra suy nghĩ trong lòng Tống An Hoài: “Anh cũng biết là anh đang quấy rầy chúng tôi nữa hả.”
Tống An Hoài khi làm việc và khi không làm việc tựa như hai người khác hẳn. Lúc hắn làm việc thì đúng là khéo léo hiểu lòng người, nhưng lúc riêng tư… hoàn toàn là tùy tính. Thật ra đây cũng coi như là một cách giảm áp lực đi.
Lô Quảng Hằng bị Tống An Hoài chẹn họng, đứng ở bên cạnh nhường chỗ ra để Tống An Hoài làm trước. Khách sạn này xem như không tệ, Tống An Hoài và Mục Liên Hạ đặt phòng dành cho gia đình, dẫu sao thì làm gì cũng tiện hơn, mấy người cũng không phải quá để ý loại hưởng thụ hư ảo này. Kết quả khi đang làm thủ tục, Lô Quảng Hằng lại nói xen vào, lần này là trực tiếp nói với Mục Liên Hạ: “Mấy người ở chung một phòng? Không phải không có phòng chứ… Nếu không tiện, tôi có thể đặt phòng giúp cậu.”
Lô Quảng Hằng hình như cũng không phải người có chết cũng quấn người đi… Ngày thường gã đều rất cẩn thận với người xa lạ, huống chi hai người đây coi như là đánh mặt gã.
Tuy rằng khó hiểu, nhưng Mục Liên Hạ vẫn lễ phép lắc đầu: “Khỏi phiền, chúng tôi như vậy rất tốt.”
Lô Quảng Hằng nhìn cậu nhướn một bên lông mày: “Thật sự rất tốt? Nhìn cái dạng này của cậu hoàn toàn không moi được lợi ích gì đi… Nhìn con anh ta lớn như vậy, cậu với anh ta có tương lai à?”
Gã hẳn là coi quan hệ giữa Mục Liên Hạ và Tống An Hoài như loại quan hệ bị bao dưỡng.
Mục Liên Hạ lúc này thay đổi sắc mặt.
Cậu bây giờ cũng chưa quá biết che giấu bản thân. Lời của Lô Quảng Hằng khiến cho gã ở trước mặt cậu trùng khít với người của đời trước, Mục Liên Hạ thiếu chút nữa đã không nhịn được mà căng mặt. Nhưng lúc này Tống An Hoài đã làm thủ tục xong. Hắn một tay kéo hành lý, một tay ôm chặt vai Mục Liên Hạ, nhìn thoáng qua Lô Quảng Hằng, giọng đề thấp nhưng mấy người đều nghe thấy: “Tôi và người yêu của tôi thế nào cũng không liên quan gì đến anh, Lô thiếu không cần lo nhiều đến vậy, cũng không sợ chịu thiệt.”
Mục Liên Hạ nhịn cười, đi cùng Tống An Hoài. Tư Tư hoàn toàn không biết mấy người lớn đang làm gì, chỉ ngoan ngoãn cất bước đi. Để lại một mình Lô Quảng Hằng rốt cuộc không nhịn được nữa mà vỡ công, đứng ở đó sắc mặt rất dễ nhìn.
Vào thang máy, Tống An Hoài nhăn mi: “Hắn ta là chuyện gì?”
Mục Liên Hạ vô tội chớp mắt: “Chắc là nhìn không quen người ta…”
Cậu rất vô tội, đời này gần như không có chút liên hệ với đối phương, cũng không biết anh ta nổi điên gì nữa.
“Đừng để ý tới hắn, ” Tống An Hoài hôn mắt cậu một cái, “Có lẽ là có bệnh thật, mấy tên thiếu gia đó luôn có mấy cái bệnh thiếu gia, ước gì ai cũng vây quanh họ.”
Mục Liên Hạ không nhịn được cười, nhếch môi cười cong cả mắt: “Đừng để ý tới hắn nữa, cứ để tự hắn chơi đi.”
|