Ngồi Phía Trên Cầu Vồng
|
|
Chương 15
—
Tưởng Tế Văn đoán có lẽ đây là lần đầu tiên Lan Tinh gặp mộng xuân, một năm trước chưa từng xuất hiện loại tình huống này. Chính hắn cũng tính tình lãnh cảm, cơ hồ không có ý niệm về phương diện đó trong đầu, mà Lan Tinh vẫn giống như một đứa trẻ nên hắn quên không suy xét đến việc cậu sẽ đến lúc gặp phải nó.
Tuy mười bảy tuổi mới di tinh lần đầu tiên có chút chậm nhưng đối tượng là Lan Tinh cũng không quá kì quái. Thân thể cậu vẫn tương đối gầy yếu, một năm nay ăn uống tốt hơn nên cơ thể bắt đầu phát dục là bình thường. Nhưng vấn đề của cậu lại không giống với những đứa trẻ bình thường khác, những đứa trẻ khác có thể trao đổi với bạn cùng lứa, tự nhiên cũng sẽ có nhiều hiểu biết về phương diện này hơn. Còn Lan Tinh sau khi nghe Tưởng Tế Văn giải thích thế nào là “Di tinh”, bộ dáng vẫn một mảnh mờ mịt.
Hai tuần sau đó lại phát sinh sự tình, Lan Tinh cho rằng giường cậu có vấn đề, dù đã đêm muộn nhưng vẫn kiên quyết không nằm lên nó. Tưởng Tế Văn cười khổ, mất nửa ngày ngọt nhẹ mới dỗ được Lan Tinh ngoan ngoãn nằm xuống.
Lần thứ ba cũng là vào nửa đêm, Tưởng Tế Văn bị Lan Tinh lay tỉnh, cậu đứng trước giường hắn, hai chân trống không. Tưởng Tế Văn vừa nhìn liền đoán được nguyên do, chạy vào phòng Lan Tinh, quả nhiên thấy quần ngủ bẩn hề hề bị cậu ném ở trên giường. Tưởng Tế Văn lục đục tìm quần mới mặc vào cho Lan Tinh, dỗ thế nào cậu cũng không chịu đi ngủ trở lại. Tưởng Tế Văn đành phải để cậu ngủ cùng mình, Lan Tinh ôm lấy cánh tay hắn, thở ra nhiệt khí nhè nhẹ phả vào làn da ngứa ngứa. Tưởng Tế Văn nhìn cậu nhóc ngủ, nhớ tới khi mình còn là thiếu niên, thấy mộng cảnh ẩm ướt như vậy cũng hoang mang rối loạn như thế nào.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tưởng Tế Văn phát hiện Lan Tinh ngây người ngồi trên giường, quần lót bị cởi ra, nhìn chằm chằm vào tính khí của mình. Tưởng Tế Văn giúp Lan Tinh mặc quần vào, nói đây là chuyện bình thường, nam sinh nào cũng sẽ như vậy. Tay Lan Tinh liền với đến ý muốn kéo quần Tưởng Tế Văn xuống, dọa hắn nhảy dựng lên.
“Xem!” Lan Tinh bất mãn hô. Cậu muốn nhìn thấy tính khí của Tưởng Tế Văn, xác định hắn cũng giống như cậu.
Tưởng Tế Văn xấu hổ giải thích nửa ngày cũng không lay chuyển được, Lan Tinh có vẻ đặc biệt khó chịu, cậu lại cởi quần lót xuống khiến tính khí bán cương lộ trong không khí. Tưởng Tế Văn giúp cậu kéo quần, cậu sẽ sinh khí la to, vươn tay muốn kéo quần hắn xuống. Tưởng Tế Văn vừa chống đỡ tay của Lan Tinh, vừa không dám dùng sức, bối rối bị cậu lôi kéo quần áo. Quần ngủ của hắn là quần thun rộng rãi liền bị dễ dàng lộ ra.
Tưởng Tế Văn xấu hổ muốn chết, trước mặt hắn lại là một Lan Tinh cực kì tò mò. Lan Tinh giương nanh múa vuốt tiến đến, nhất định muốn tìm tòi đến cuối cùng. Tưởng Tế Văn tránh không được, thôi thì đều là nam nhân, xem một chút cũng không thiệt thòi gì, hơn nữa giáo dục về giới tính cũng là điều cần thiết.
Tưởng Tế Văn đầu hàng nói, “Được rồi, cho nhóc xem, đừng động.”
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Lan Tinh, Tưởng Tế Văn cởi quần lót, lộ ra tính khí của chính mình. Lan Tinh đi qua, nhìn bản thân rồi lại nhìn Tưởng Tế Văn, bất mãn vì lớn nhỏ không giống nhau mà của hắn cũng không có nhếch lên như cậu.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Tế Văn để lộ thân thể trước mặt người khác. Lúc làm tình hắn không thích bất đèn, thưởng thức thân thể người khác hoặc để họ đánh giá mình đối với hắn đều không mấy hứng thú.
Nhưng Lan Tinh hiện tại thuần túy chỉ là tò mò, không có một tia tạp niệm nào.
Hai người, một lớn một nhỏ, quang lõa nửa người, nhìn tính khí của nhau. (Cảnh tượng này nghĩ sao cũng thấy thiệt kì quái mà ━Σ(゚Д゚|||)━)
Tưởng Tế Văn nhìn Lan Tinh bộ dạng nghiêm túc, khóe miệng không khỏi giương lên. Hắn cúi đầu hôn lên trán cậu, “Được chưa?”
Hai người mặc lại quần, Tưởng Tế Văn ôm lấy Lan Tinh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho đến khi cậu bình tĩnh trở lại.
Tưởng Tế Văn cho dù hiện tại lãnh cảm nhưng trước đây cũng không phải như vậy. Thời thiếu niên hắn cũng có xúc động, có dục vọng, có mộng xuân không thể khống chế. Từ khi nào hắn trở thành như bây giờ, có lẽ là từ khi Lan Mẫn không ngừng châm ngòi cho hắn, khiến hắn dần cảm thấy có dục vọng là một việc đáng xấu hổ, hắn không thể khống chế được việc chán ghét nó.
Đối với Tưởng Tế Văn, việc nảy sinh dục vọng cũng như sâu trong nội tâm của hắn bị những ý niệm xấu xa chèn ép lấy. Khi dần trở nên thành thục cường đại, hắn đã có thể dễ dàng khống chế những ham muốn tội lỗi đó. Bởi vậy ngay từ đầu Tưởng Tế Văn cho rằng vấn đề của Lan Tinh cũng không quá lớn, hắn biết cậu không giống mình, nội tâm Lan Tinh vẫn thuần khiết như đứa trẻ, chỉ là thân thể cậu đã lớn lên.
Nhưng biểu hiện của Lan Tinh lại không phải như thế. Cậu liên tục gặp mộng xuân, đổi giường nệm cũng vô dụng, thậm chí Lan Tinh bắt đầu bài xích việc đi ngủ, cảm xúc cũng trở nên nôn nóng, dễ tức giận hơn. Cậu vẽ rất nhiều tranh, trong tranh là chiếc giường bị biến thành một ao nước lớn, dấp dính, cậu nằm ở bên trong, cả người ướt đẫm. Lan Tinh vẽ chính bản thân mình, toàn bộ trang giấy đều là màu đỏ chói mắt, tính khí trong quần nhếch lên cao.
Tưởng Tế Văn trừ bỏ không ngừng đổi ga giường cũng không biết làm gì khác. Hắn không hiểu vì sao Lan Tinh trắng như một tờ giấy cũng sẽ bị tình dục xấu xí dây dưa.
Bước vào mùa hè, tình huống càng trở nên khó kiểm soát. Có hôm Lan Tinh lên lớp ở khu an dưỡng, học được nửa thời gian thì cậu khó chịu đứng lên, đem giấy vẽ trước mặt đều xé nát. Những đứa trẻ tự khác thấy đũng quần Lan Tinh phồng lên liền kêu to, “Nó muốn bạo phát”. Hộ lý phát hiện Lan Tinh dị thường, ý định mang cậu sang phòng khác nghỉ ngơi, không ngờ Lan Tinh lại cực lực bài xích, đem mọi thứ nháo thành một đoàn.
Tưởng Tế Văn biết được mọi chuyện thì tức muốn chết. Từ sau khi Lan Tinh ở cùng đây là lần đầu tiên hắn sinh khí đến vậy. Giữa ban ngày đến khu an dưỡng đón Lan Tinh, sắc mặt Tưởng Tế Văn rất kém. Bác sĩ nhìn ra hắn không vui liền an ủi, nói trẻ tự kỉ vào giai đoạn trưởng thành sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề làm người ta đau đầu, nhưng không cần vì thế mà uể oải hay tức giận với chúng, chúng chỉ đang tiếp xúc với một ít tri thức mới.
Tri thức mới của bác sĩ chính là về “sinh lý”.
Tưởng Tế Văn nói, “Cho dù nó có học xong giáo dục giới tính cũng không giải quyết được vấn đề gì.”
Bác sĩ trả lời, “Đương nhiên giáo dục giới tính là điều tất yếu, chúng cần hiểu rõ việc gì chỉ có thể ngầm làm, không được làm ở nơi công cộng, đó là điều trọng yếu nhất. Những bệnh nhân tự kỉ dù sao cũng không thể có được bạn đời, nhưng bọn họ cũng có những nhu cầu giống người bình thường, cho nên chúng tôi vẫn phải cho bọn họ biết khái niệm cơ bản bao gồm cả làm thế nào để tự giải quyết dục vọng.”
Câu cuối cùng của bác sĩ khiến Tưởng Tế Văn giật mình, nhưng mà đối phương thực sự nói được là làm được. Y thậm chí còn tự tay giao cho Tưởng Tế Văn một tập tranh phổ cập kiến thức về giáo dục giới tính, muốn hắn trở về nhà chỉ bảo tốt cho Lan Tinh.
Tập tranh nội dung ban đầu tương đối bình thường, phân biệt sự khác nhau của nam nữ, những động tác không thể làm trước mặt người khác, khi bắt đầu dậy thì thân thể sẽ có thay đổi gì, các bộ phận khí quan có chức năng gì, trong đó phần lớn Lan Tinh đều đã được học qua.
Mà mặt sau mới thực sự là vấn đề, như thế nào để làm tình và như thế nào để tự an ủi.
|
Chương 16
—
Tập tranh giống như lò than hun lòng bàn tay Tưởng Tế Văn nóng rực. Nhưng bên trong lại là thứ không thể không dạy cho Lan Tinh, cậu cần biết cách để bảo vệ chính mình cũng như không gây tổn thương cho người khác.
Khi đến mặt sau của tập tranh, Tưởng Tế Văn không giải thích chi tiết mà chỉ vội vàng cho Lan Tinh xem qua loa. Các kiến thức trong sách được minh họa rất tốt, đơn giản mà dễ hiểu, bởi thế nên dù Tưởng Tế Văn không nói nhiều Lan Tinh vẫn có thể xem tranh để hiểu.
Lan Tinh im lặng nhìn nhìn, đôi khi đột nhiên vươn tay chỉ vào hình người trong tranh, “Này, này sao?” Cậu chỉ vào bộ vị của hình, lại chỉ bộ vị trên người mình, Tưởng Tế Văn xấu hổ gật gật đầu.
Lan Tinh rất nhanh liền thể hiện khả năng tiếp thu nhanh của mình, cậu đã có thể tự an ủi. Một buổi tối Tưởng Tế Văn ghé qua xem Lan Tinh đã ngủ chưa, gần nhất cảm xúc của cậu không ổn nên rất dễ mất ngủ. Không ngờ hắn lại thấy Lan Tinh đang nằm trên giường, quần cởi ra, tay phải ở trong quần ma sát tính khí. Tưởng Tế Văn sững sờ ở cửa, nhất thời quên lui ra ngoài. Ánh trăng sáng rọi bên ngoài, dù trong phòng không có đèn nhưng cái gì cũng thấy rõ ràng, tính khí của Lan Tinh giống như gậy nhỏ nhếch cao.
Lan Tinh quay đầu thấy Tưởng Tế Văn.
Chớp mắt, không hề có bối rối khi bị bắt gặp việc riêng tư, cũng không có bất an mà dừng lại, cậu như cũ ma sát tính khí, chỉ là vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú Tưởng Tế Văn. Ánh mắt Lan Tinh không trực tiếp đặt trên người Tưởng Tế Văn, nhưng hắn cảm giác được phảng phất như cậu đang dõi theo hắn.
Tưởng Tế Văn vội vàng rời khỏi phòng, lặng người ngồi trong phòng khách hôn ám đến tận khi Lan Tinh đi ra.
Lan Tinh không mặc quần, tính khí vừa bắn qua ướt sũng, cậu không để ý đến mà đi đến trước mặt Tưởng Tế Văn, vươn ra tay phải dính đầy tinh dịch, “Rửa sạch, rửa.”
Tưởng Tế Văn chấn động rút khăn tay trên bàn cẩn thận lau sạch sẽ cho cậu.
Lan Tinh tựa như phát hiện ra món đồ chơi mới, đối với việc này tràn ngập tò mò. Vừa mới được vài tuần, hầu như ngày nào cậu cũng tự an ủi, thậm chí khi ở khu an dưỡng cũng làm động tác vuốt ve khố hạ bất nhã. Lan Tinh như một đứa trẻ thuần khiết đột nhiên biến thành thiếu niên trầm mê trong dục vọng.
Nhưng mỗi người không ai cũng sẽ có thời điểm này sao. Chẳng qua bọn họ vụng trộm trốn trong ổ chăn, một mình làm loại chuyện tư mật này không để cho ai biết. Mà Lan Tinh lại không chút nào để ý đến ánh mắt người khác, quang minh chính lại làm việc cậu muốn làm, không cảm thấy xấu hổ, cũng không cảm thấy khó nói. Cậu vẽ lại chính khoái cảm của mình, những đóa hoa năm màu rực rỡ, đường cong lóa mắt cùng sắc khối trừu tượng, một thiếu niên thân thể trần trụi quay cuồng, tay triệt động tính khí chính mình. Những bức tranh này thực sự khiến người xem trợn mắt há mồm, Tưởng Tế Văn đem tất cả thu lại, nói với Lan Tinh cậu chỉ có thể vẽ chúng ở nhà.
Lan Tinh không thể lí giải, đôi mắt như tinh tú mở to nhìn Tưởng Tế Văn khiến tức giận của hắn bay sạch.
Lan Tinh của hắn tự do tự tại trên bầu trời, cậu không thể nào hiểu được những khó hiểu của nhân gian, cũng sẽ không bị lo lắng trói buộc.
Nhưng cậu đã không cẩn thận từ bên trên ngã xuống, vì thế không thể không tuân thủ quy tắc ở dưới trần.
Tưởng Tế Văn cùng bác sĩ cố gắng khiến Lan Tinh hiểu rõ việc tự an ủi chỉ có thể làm trong phòng khi có một mình. Lan Tinh không biết có hiểu họ hay không, nhưng quả thật không hề làm những động tác bất nhã đó ở khu an dưỡng nữa. Bất quá khi ở nhà cậu vẫn không để ý khi bị Tưởng Tế Văn nhìn, phòng ngủ không đóng cửa, tiếng thở dốc, đôi khi còn có thể phát ra thanh âm kì quái. Sau khi làm bẩn chăn đệm cậu đương nhiên sẽ đi tìm Tưởng Tế Văn, nói với hắn, “Chăn, đổi.” Ngẫu nhiên một vài buổi sáng, Tưởng Tế Văn không cẩn thận gặp cậu đang tự an ủi. Lan Tinh thoải mái nằm trên giường, động tác không dừng lại, ngược lại Tưởng Tế Văn lại như thiếu niên bắt đầu đến tuổi trưởng thành, hoang mang rối loạn lui ra ngoài.
Giáo dục tiểu hài tử so với tưởng tượng của Tưởng Tế Văn gian nan hơn rất nhiều. Hắn hao hết trí lực giải thích cho Lan Tinh hiểu an ủi quá nhiều là không tốt, nhưng nhìn qua một chút cũng không có tác dụng. Cuối cùng vì lo lắng cho thân thể của cậu mà mỗi tối hắn đành phải lén lút chờ bên ngoài phòng Lan Tinh, sau khi cậu phát tiết một lần liền đi vào giúp lau tay, sửa sang lại giường đệm, nói, “Một lần, chỉ có thể một lần.”
Trong không khí còn có hương vị ngây ngô của thiếu niên, hai má Lan Tinh bởi kích động mà có điểm hồng nhuận. Cậu nhìn Tưởng Tế Văn, bất mãn quệt miệng.
Vẻ mặt đáng yêu khiến Tưởng Tế Văn chút nữa bật cười, đối với Lan Tinh mà nói, khoái cảm cũng giống như một viên đường, nó khiến cậu cảm thấy thoải mái, cũng chỉ như thế mà thôi.
Tưởng Tế Văn đem tay cậu nhét vào trong chăn, thân thân trán, “Chỉ có thể một lần, ngủ ngoan nào!”
Lan Tinh ô ô nha nha một hồi rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tưởng Tế Văn lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lan Tinh ngủ hồi lâu rồi mới đứng dậy rời đi.
Biện pháp này có chút hiểu quả. Hắn một lần lại một lần nói với Lan Tinh, chỉ khi nào tính khí nhếch lên mới cần tự an ủi, một lần đã là đủ. Lan Tinh dần dần bỏ được hành động tự an ủi vô tiết chế, Tưởng Tế Văn nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Bác sĩ từng nói với Tưởng Tế Văn, bước vào thời kì trưởng thành nam sinh sẽ có biểu hiện hứng thú với người khác phái, phải đặc biệt chú ý không chúng sẽ làm ra hành vi xấu. Lan Tinh tuy không làm ra những hành động kì quái với người ngoài, nhưng vấn đề của cậu còn khó giải quyết hơn.
Toàn bộ hứng thú về “Thân thể” trong thời kì dậy thì đều được Lan Tinh chuyển dời lên người Tưởng Tế Văn.
Cậu luôn tràn ngập tò mò về thân thể của hắn, có thể là do hắn thành thục, cường tráng hơn, tính khí cũng không hề giống nhau. Có nhiều lần Lan Tinh đột nhiên vươn tay sờ lồng ngực hoặc đũng quần Tưởng Tế Văn, cũng không quản hành động này có bao nhiêu quái dị. Tưởng Tế Văn bị cậu dọa phát hoảng, nhảy lên xấu hổ. Nói mấy lần đều vô dụng, đối với gương mặt hồn nhiên của Lan Tinh cũng không thể nổi giận. Hắn chỉ có thể cầm tập tranh nói cho Lan Tinh không được tùy tiện sờ thân thể người khác, cũng như không để cho người khác sờ chính mình.
Tưởng Tế Văn không rõ Lan Tinh có hiểu hay không. Rõ ràng ở bên ngoài cậu chưa bao giờ chạm vào người khác, nhưng ở nhà lại luôn thích chạm vào hắn.
Tưởng Tế Văn vẽ hai cái hình người, người nhỏ hơn viết tên Lan Tinh cùng với hai từ “Chính mình”, người lớn hơn còn lại viết “Anh hai”. Lại vẽ nhiều hình người khác bên cạnh, khoanh vòng vào cùng với “Anh hai”, nói “Đây là người khác” đoạn chỉ vào hình người của Lan Tinh, “Đây là nhóc, là chính mình.”
Tưởng Tế Văn lặp lại vài lần, ý muốn Lan Tinh hiểu rõ “Chính mình” và “Người khác” bất đồng.
Lan Tinh nhìn một hồi, lấy bút vẽ, đem hình người bên cạnh xóa đen đến khi chỉ còn lại cậu cùng ca ca, sau đó vừa lòng nói, “Chính mình.”
Thân cận bất thình lình làm Tưởng Tế Văn không kịp phản ứng, hắn sửng sốt hồi lâu, ôm chặt thiếu niên trong lòng.
Hắn biết hẳn là hắn nên sửa đúng nhận thức của Lan Tinh, “Chính mình” không phải ý tứ như vậy, cho dù Tưởng Tế Văn là người nhà, nhưng cũng không phải “Chính mình”.
Nhưng hắn chỉ có thể ôm chặt Lan Tinh, má ghé sát vào mái tóc mềm mại, không nói nên lời.
|
Chương 17
—
Tưởng Tế Văn dần đánh mất những nguyên tắc gia trưởng khô khan của mình, hắn chợt nhận ra bản thân đang ngày càng cưng chiều Lan Tinh, quả thực đã đến mức không thể kiểm soát.
Gian phòng đựng đồ chơi chật cứng, sách ảnh và tranh vẽ cũng không còn chỗ để đựng. Tưởng Tế Văn cho ngăn đôi phòng đọc của mình ra, sửa sang lại để Lan Tinh sử dụng. Toàn bộ căn nhà từ thảm chùi chân đến đồ gia dụng cơ hồ đều đem đổi thành màu sắc và hình thức Lan Tinh thích, trên vách tường cũng dán tranh của cậu. Ai mà đến nhà Tưởng Tế Văn có lẽ còn tưởng đi nhầm vào công viên giải trí.
Cả công ty đều đã biết chuyện Tưởng tiên sinh có một đứa con trai, có lẽ mới học trường mầm non, thích khủng long, còn thích cả vẽ vẽ. Tưởng tiên sinh từng giúp cậu nhóc tìm một thầy giáo dạy vẽ nổi tiếng; đúng giờ tan tầm, vô cùng tận lực quý trọng thời gian ở cùng con trai; mỗi khi nhắc đến cậu nhóc khuôn mặt đều tràn đầy ôn nhu, băng sơn tan chảy…
Lời đồn lan xa, chẳng mấy chốc đã lọt vào tai vị Tưởng tiên sinh trong truyền thuyết. Tưởng Tế Văn nghe xong cảm thấy buồn cười, nghĩ đến mỗi lần mình tới khu an dưỡng đón Lan Tinh quả giống như gia trưởng đúng giờ đi đón con cái, mỗi ngày đều làm bạn. Nếp sinh hoạt trước nay chưa bao giờ nghĩ tới không ngờ lại thú vị đến thế. Hiện tại hắn đã quen có Lan Tinh bên mình, thói quen trở thành quy luật bất biến, mỗi khi Lan Tinh kề bên hắn yên lặng xem ti vi, hắn có cảm giác không tệ.
Hắn tình nguyện nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lan Tinh, tình nguyện nghe cậu cằn nhằn một ít từ ngữ không thể diễn đạt đầy đủ ý, tình nguyện xem Lan Tinh vẽ những bức tranh kì quái, tình nguyện để cậu ở bên lôi kéo cánh tay hắn cùng xem khủng long. Lan Tinh còn học được cách ở trong lòng Tưởng Tế Văn cọ tới cọ lui, chiêu này dùng đặc biệt dùng tốt mỗi khi hắn không cho cậu xem quá nhiều ti vi hoặc làm lem màu ra quần áo. Cọ cọ trong lòng Tưởng Tế Văn, đem mặt tựa vào lồng ngực hắn, hắn sẽ không sinh khí.
Có đôi khi Tưởng Tế Văn bởi tan ca sớm mà phải đem cả công việc về nhà, lúc hắn ở trong phòng với đống văn kiện xếp thành núi mà xem nhẹ Lan Tinh, cậu liền đi vào phòng, ngồi trên đùi hắn, ôm lấy cánh tay hắn, không nói một lời. Tưởng Tế Văn biết đây là Lan Tinh đang làm nũng, cậu muốn hắn chơi cùng mình. Công việc chất đống cần hoàn thành, nhưng dưới ánh mắt chờ đợi của Lan Tinh cuối cùng Tưởng Tế Văn sẽ đều buông tay mà cùng cậu xem ti vi, xem tranh hoặc vẽ vẽ. Đợi sau khi Lan Tinh ngủ hắn lại thức đêm làm việc.
Tưởng Tế Văn từng xem một đoạn quảng cáo nước tăng lực, một người trung niên làm việc đêm khuya, mệt mỏi vạn phần cơ hồ muốn nằm rạp xuống, vừa nghĩ đến trong nhà có trẻ nhỏ vừa uống nước tăng lực, thần thái lại bừng bừng phấn chấn tiếp tục công tác. Tưởng Tế Văn phát hiện hắn đã có thể lí giải tâm tình của người trung niên trong quảng cáo đó, chỉ cần nghĩ đến con cái thì dù có nhiều việc đến đâu cũng đều có thể giải quyết.
Lan Tinh đã hoàn toàn trở thành cuộc sống của hắn.
Tưởng Tế Văn bắt đầu suy xét cho Lan Tinh nhập tịch.
Từ đầu chỉ là chiếu cố thay nên hắn căn bản không nghĩ quá nhiều, vậy mà không biết từ lúc nào Lan Tinh đột nhiên trở nên không thể tách rời. Từng cái chạng vạng, khi hắn tới khu an dưỡng, dừng xe, Lan Tinh sẽ chầm chậm chạy lại, ôm lấy hắn. Lan Tinh từ khi học được cách ôm liền không keo kiệt bày tỏ tình cảm của chính mình. Cậu muốn Tưởng Tế Văn hiểu rõ cậu nhớ hắn, hi vọng hắn sẽ cùng với mình.
Có hai loại càng ngày càng xuất hiện nhiều trong tranh của Lan Tinh, một là cầu vồng, và hai chính là Tưởng Tế Văn hắn. Bác sĩ Vương nói Lan Tinh đặc biệt thích cầu vồng, mỗi khi cậu vẽ cầu vồng chứng tỏ tâm tình đang phi thường tốt. Hình người rất ít khi xuất hiện trong tranh của Lan Tinh, cậu cơ bản chỉ vẽ chính mình hoặc thực vật, đồ vật, những gì cậu quen thuộc. “Con người” là một sinh vật xa lạ và phức tạp mà Lan Tinh không thể lí giải. Thế nhưng gần đây Lan Tinh thường xuyên vẽ Tưởng Tế Văn, chứng tỏ hắn là một người vô cùng quan trọng đối với cậu, cậu nguyện ý để Tưởng Tế Văn tiến vào thế giới của mình, và cũng chứng tỏ cậu thích hắn.
Tưởng Tế Văn chưa bao giờ có cảm giác mình lại có thể trở thành trọng yếu với một người khác.
Nhập tịch là sự kiện không nhỏ, Tưởng Tế Văn không muốn tự tiện quyết định nhưng hắn cũng không có cách nào cùng Lan Tinh thương lượng. Nói thật thì mỗi khi hắn thương lượng với Lan Tinh, kết quả phân nửa cũng là đồng ý.
Trên thế giới này, hắn đã là người duy nhất Lan Tinh có thể dựa vào.
Hết thảy đều phát triển theo như di nguyện của Lan Mẫn, Tưởng Tế Văn có chút không vui, chiếu cố Lan Tinh, coi cậu như em trai, thậm chí còn suy xét để cậu nhập hộ tịch Tưởng gia.
Nhưng là —
Lan Tinh ngồi cạnh xem ti vi lại đi đến bên Tưởng Tế Văn cọ cọ, ngả người tựa vào lòng hắn. Tưởng Tế Văn ôm lấy Lan Tinh, cậu thuận thế tiến vào trong lòng hắn, điều chỉnh tư thế, thoải mái tiếp tục nhìn khủng long trước mặt. Tưởng Tế Văn kéo tấm chăn che mắt cá chân hở ra của cậu.
— nhưng là hắn cam tâm tình nguyện.
Tưởng Tế Văn ôm chặt Lan Tinh ngoan ngoãn ngồi trong lòng, thẳng đến khi cậu bất mãn vặn vẹo giãy giụa, kháng nghị hắn ảnh hưởng đến cậu xem ti vi thì mới bật cười thả lỏng tay.
Lúc này chương trình khủng long vừa vặn kết thúc, thời gian xem ti vi của Lan Tinh đã hết, khó có được một hôm cậu không lập tức rời khỏi sopha. Tưởng Tế Văn hỏi, “Còn muốn xem nữa?”
Hắn thích những khi Lan Tinh không tuân theo thời gian biểu của cậu, gần đây có đôi lần cậu đột nhiên muốn làm gì đó. Tuy rằng vẫn là vẽ hay chơi mô hình, xem tranh ảnh nhưng Tưởng Tế Văn vẫn thích cậu “nổi loạn” như vậy.
Lan Tinh cầm điều khiển từ xa ấn lung tung, từ kênh đầu tiên đến kênh cuối cùng, ấn lại hai lần, cuối cùng dừng ở kênh phim truyện đang phát một phim của Hollywood về anh hùng đại chiến với người ngoài hành tinh, giải cứu trái đất. Lan Tinh mê mẩn xem các loại phi cơ, người máy hoành tráng. Đối với thể loại viễn tưởng tình tiết cũ rích này Tưởng Tế Văn đã sớm không có hứng thú, nhưng Lan Tinh vẫn rúc trong lòng, đi không được, hắn tùy tay lấy quyển tạp chí bên cạnh vùi đầu đọc.
Được một lát Tưởng Tế Văn có cảm giác không thích hợp, vừa ngẩng đầu liền thấy Lan Tinh đang chuyên chú nhìn hắn. Tưởng Tế Văn kì quái nhìn lướt qua ti vi, phim đang đến đoạn nam chính nữ chính diễn một đoạn luyến ái, hai người thân thiết nằm trên giường tình chàng ý thiếp nói chuyện. Tưởng Tế Văn còn chưa kịp mở miệng hỏi Lan Tinh có phải cậu nhìn thấy cái gì không nên thấy hay không, cậu đã ở trong lòng hắn đứng lên, đưa mặt sát lại càng lúc càng gần, cơ hồ muốn đụng tới môi hắn.
Tưởng Tế Văn cuống quýt tránh đi, “Làm sao?”
Lan Tinh không trả lời, tiếp tục tiến đến muốn hôn môi Tưởng Tế Văn. Hắn bị dọa nhảy dựng lên ngăn không cho Lan Tinh tới gần, kêu to, “Nhóc lại làm sao?”
Lan Tinh đấu tranh một hồi, Tưởng Tế Văn dùng khí lực khiến cậu không thoát được, sinh khí la to, nói năng lộn xộn. Tưởng Tế Văn xâu chuỗi lại, hóa ra là Lan Tinh nhìn thấy người ta hôn nhau trong ti vi liền tò mò muốn thử, nào biết việc này không thể tùy tiện làm loạn. Tưởng Tế Văn ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng, “Ngoan, ngoan, đừng kêu, đừng kêu. Biết trong ti vi là gì không? Nơi này—” chỉ chỉ môi Lan Tinh, cánh môi vì kích động mà trở nên hồng nhuận.
“— là môi, hôn nơi này gọi là hôn môi. Hôn — hiểu chưa? Chỉ có người yêu mới có thể hôn môi, anh với nhóc không thể.”
Lan Tinh trừng mắt nhìn, hiển nhiên không muốn tiếp thu kiến thức mới. Cậu nói, “Ti vi, có thể! Kì quái, chưa làm qua, em muốn làm!”
Tưởng Tế Văn đau đầu, “Anh và Tinh Tinh, là anh trai và em trai, có phải không?”
Lan Tinh gật đầu, bộ dáng nghiêm túc khiến Tưởng Tế Văn bật cười.
Chiếm hữu, tình dục, hôn môi, bất cứ thứ tình cảm trừu tượng nào Lan Tinh đều không thể hiểu, dù không hiểu nhưng vẫn luôn tò mò muốn học hỏi.
Tưởng Tế Văn lại gần thơm lên trán cậu, nói, “Anh với nhóc, hôn nơi này, trán, biểu lộ thích. Anh thích Tinh Tinh, Tinh Tinh có muốn hôn anh không?”
Lan Tinh gật đầu.
Tưởng Tế Văn cúi thấp đầu, chỉ vào trán mình, “Hôn nơi này của anh hai.” Đợi một hồi, đến tận khi trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp, còn có hơi ươn ướt.
Tưởng Tế Văn cười to, Lan Tinh nghi hoặc nhìn hắn.
“Tiểu ngu ngốc! Không cần trét nước miếng lên trán anh làm gì!”
|
Chương 18
—
Tiểu ngu ngốc Lan Tinh càng ngày càng khó bảo, còn Tưởng Tế Văn thì càng ngày càng đau đầu. Thiếu niên thời kì trưởng thành không phải chỉ mỗi vấn đề tế nhị vào ban đêm hoặc sáng sớm.
Đối với chuyện “Thân mật” lúc nào Lan Tinh cũng cảm thấy tò mò.
Nắm tay, ôm hay hôn môi, thậm chí là vuốt ve cậu nhóc đều muốn thử, đối tượng thí nghiệm không ai khác ngoài Tưởng Tế Văn hắn.
Tưởng Tế Văn lúc này mới phát hiện ra ti vi như thế nào lại có nhiều chương trình không phù hợp cho thiếu nhi như vậy. Chuyển sang bất kì kênh nào cũng đều có tuấn nam mỹ nữ tình tứ yêu đương, mà kẻ vốn chỉ thích xem thế giới động vật kia vừa thấy cảnh hôn môi đều dừng lại nhìn chằm chằm. Sau khi xem xong nhất định sẽ quấn lấy Tưởng Tế Văn muốn thử. Hắn đương nhiên không chịu, Lan Tinh mất hứng, dù hôn trán và hai má cậu đều không vừa ý. Lan Tinh chỉ vào môi nói, “Nơi này, nơi này!” Tưởng Tế Văn ôm mặt cậu than thở, “Nhóc con nhà anh sao lại thế này a!”
Ban ngày không được, Lan Tinh chờ đến ban đêm thừa dịp Tưởng Tế Văn ngủ say, lén lút lẻn vào phòng hôn hắn. Tưởng Tế Văn nửa đêm tỉnh lại thấy môi ươn ướt, còn có vật mềm mại tinh tế liếm lên, vừa mở mắt liền thấy vẻ mặt Lan Tinh đầy tò mò giống như mèo nhỏ liếm môi hắn, đem nước miếng trét đầy.
Tưởng Tế Văn dở khóc dở cười, “Hôn xong? Vừa lòng chưa?”
Lan Tinh gật gật đầu, quay trở lại phòng mình.
Để Lan Tinh hôn kì thật cũng không to tát lắm, đó không phải hôn môi mà chỉ như hành động thân mật với một đứa trẻ đáng yêu, không giống quan hệ phức tạp của người lớn.
Tưởng Tế Văn tưởng chuyện này đã giải quyết xong, lại không nghĩ rằng Lan Tinh vẫn không buông tha cho hắn, chỉ cần muốn hôn môi cậu sẽ theo thói quen quấn lấy hắn đòi hỏi. Đôi khi dỗ Lan Tinh không được, Tưởng Tế Văn đành hôn trán cậu, hai má, mũi, da thịt thiếu niên đặc biệt mềm mại nhẵn nhụi, lúc hôn hôn thật thoải mái. Nhưng Lan Tinh không phải trẻ lên ba, dù sao cậu cũng đã là một thiếu niên mười bảy tuổi nên Tưởng Tế Văn cật lực kiềm chế hành động thân mật có vẻ quái dị này.
Tưởng Tế Văn vẫn giữ liên lạc với bác sĩ Vương, định kì thảo luận về những biểu hiện của Lan Tinh, nhân tiện hỏi lời khuyên của bác sĩ. Hành động kì quái gần đây của cậu hắn cũng nói cho đối phương, bất quá chỉ chọn một bộ phận kể đại khái. Hắn nói Lan Tinh dạo này đặc biệt có hứng thú với việc hôn, hơn nữa còn rất muốn thử.
Bác sĩ trả lời chuyện này cực kì bình thường với thiếu niên đang vào thời kì trưởng thành, bọn họ đang ở quãng thời gian xao động, lúc nào cũng tò mò người khác phái, khát vọng tiếp xúc với người khác phải hoặc thậm chí là có hành động thân mật.
“Anh thử nhớ lại hồi mười bảy tuổi liệu có phải chính mình cũng như vậy hay không? Khẳng định là ai cũng đều muốn tiếp xúc với nữ sinh, chẳng qua chúng ta biết những quy tắc đạo đức, không thể tùy tiện đụng chạm người khác phái, cho nên chúng ta mới có thể khống chế chính mình. Nhưng Lan Tinh cậu bé không biết điều đó, nên mới cần chúng ta phải nói rõ cho cậu bé hiểu.”
Tưởng Tế Văn hồi tưởng một chút năm mình mười bảy tuổi, ngoại trừ Lan Mẫn hắn không còn nhớ điều gì khác, mà hắn lại luôn trốn tránh Lan Mẫn, xem ra thời thiếu niên của hắn không có cách nào làm ví dụ rồi.
“Cho nên Lan Tinh chỉ tò mò về người khác phái? Liệu có phương diện nào không thỏa đáng không? Ví dụ như đồng tính?” Tưởng Tế Văn hỏi.
Bác sĩ lắc đầu, “Ở tình huống bình thường, đại bộ phận mọi người đều dị tính luyến ái.”
Tưởng Tế Văn không thể kể Lan Tinh phát sinh hành động với đồng tính, hơn nữa đối tượng còn là hắn.
Hỏi bên khu an dưỡng, các hộ lý đều trả lời Lan Tinh không còn làm những hành động không nên như trước nữa. Nói một cách khác, cậu hiện tại chỉ cố chấp hôn môi đối với một mình Tưởng Tế Văn, không trên người dị tính mà cũng không trên người đồng tính khác.
Mỗi khi Tưởng Tế Văn dẫn Lan Tinh ra ngoài tản bộ, trên đường tình cờ gặp một đôi tình nhân, Lan Tinh nhất định sẽ tò mò nhìn theo họ. Cậu chăm chú nhìn cách họ nắm tay hoặc ôm nhau, vành tai tóc mai chạm vào nhau, về đến nhà sẽ ôm lấy Tưởng Tế Văn, cùng một bộ dáng chôn đầu trong lồng ngực hắn. Nhưng ở bên ngoài cậu cũng không hề làm hành động này với những người khác, cũng chưa từng biểu hiện hứng thú với người khác giới hoặc cùng giới.
Tưởng Tế Văn không lí giải được tình huống này, chẳng lẽ bởi vì hắn là người thân của Lan Tinh nên cậu mới tín nhiệm hắn, mới dám thí nghiệm trên người hắn những gì cậu tò mò?
Tưởng Tế Văn đau đầu không tìm ra nguyên nhân, mà Lan Tinh vẫn như cũ sống trong thế giới của riêng mình, tự an ủi xong liền chạy đến trước mặt Tưởng Tế Văn, vươn bàn tay dấp dính ra nói, “Lau, lau.”
Được rồi, có lẽ hắn chỉ nghĩ quá nhiều mà thôi, đối với vị tiểu tổ tông này những cái gì “bình thường” qua tay cậu đều sẽ thành “không bình thường”.
Tưởng Tế Văn chỉ có thể một lần nữa nhận lệnh giúp cậu lau bàn tay tản mát ra mùi hương kì quái, sau đó nhắc đi nhắc lại lần thứ n, “Lần sau tự mình lau, biết chưa?”
Ở cùng Lan Tinh, lí trí hay nguyên tắc gì đó của Tưởng Tế Văn một chút cũng không còn. Rõ ràng luôn nói không thể hôn môi, nhưng khi Lan Tinh ban đêm lén lút hôn hắn hắn cũng không tức giận, thậm chí còn cảm thấy Lan Tinh giống như mèo nhỏ, chọc người yêu thương.
Càng dung túng kết quả Lan Tinh càng không kiêng nể điều gì, cậu thích tiếp xúc thân mật như vậy, lúc nào cũng quấn quít lấy Tưởng Tế Văn đòi hôn môi. Hắn kiên quyết không chịu, Lan Tinh nháo quá mới bất đắc dĩ hôn hai má và trán thay thế. Những lúc ấy Lan Tinh đều cao hứng ôm lấy cánh tay hắn, rúc trong lòng, bắt chước hôn hai má hắn. Cậu tuy không dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm nhưng mọi hành động của cậu đều nói cho Tưởng Tế Văn biết, cậu thực thích hắn. Mỗi lúc ấy Tưởng Tế Văn lại mềm lòng, nhịn không được lại hôn hai má và tóc cậu một lần nữa.
.
Lan Tinh ngày càng nhận ra Tưởng Tế Văn sẽ không tức giận, dù hắn luôn nói cái này không cho cái kia không tốt, nhưng khi cậu vụng trộm hôn hắn cũng không sinh khí, chỉ là sờ sờ đầu, dỗ cậu mau đi ngủ. Cứ như vậy hai ba lần, Lan Tinh chọn lúc Tưởng Tế Văn ngủ say lén hôn hôn, liếm môi hắn, Tưởng Tế Văn bị đánh thức quả nhiên không nổi nóng mà chỉ nói cậu lần sau không được làm vậy. Tưởng Tế Văn cưng chiều vô nguyên tắc dẫn đến hậu quả là lá gan Lan Tinh càng lúc càng lớn, chẳng cần lén lút mà quang minh chính đại nhào đến, thích hôn liền hôn.
Lúc ấy bọn họ đang xem ti vi, Lan Tinh xem còn Tưởng Tế Văn đọc sách. Tưởng Tế Văn chuyên tâm đọc, nhất thời không chú ý bị Lan Tinh mạnh mẽ hôn. Đầu lưỡi nóng ẩm ở trên môi hắn quét tới quét lui, so với việc trét đầy nước miếng giữa đêm tình sắc hơn rất nhiều. Tưởng Tế Văn sợ đến mức vội đẩy Lan Tinh ra, cậu không kịp phản ứng cả người bị hất về phía sau, gáy đập mạnh vào cạnh bàn rồi ngã xuống đất. Thấy Lan Tinh không nhúc nhích, Tưởng Tế Văn cuống quít cúi xuống ôm lấy cậu, sờ sờ đến gáy đã bị sưng một cục, đau lòng hỏi nhóc có đau hay không.
Lan Tinh tức giận không trả lời, vùng từ trong lòng Tưởng Tế Văn ra chạy vào phòng.
Đây là lần đầu tiên Lan Tinh có biểu hiện giống như đứa trẻ bình thường, biết giận dỗi và đùa giỡn.
Tưởng Tế Văn có chút vui vẻ, Lan Tinh không phải phát điên mà chỉ đang giận dỗi, hắn đã sớm đem chuyện Lan Tinh vừa đột nhiên hôn mình ném ra sau đầu mà đi đến trước cửa phòng cậu giải thích, dỗ cậu đi ra.
Lan Tinh một mực ở trong phòng, không thèm để ý đến hắn.
Tưởng Tế Văn đẩy cửa phòng đi vào, thấy Lan Tinh nằm sấp trên bàn vẽ tranh. Hắn đi qua cậu liền cúi người che đi, hắn muốn xem cậu quệt quệt miệng nhưng không đem tay buông lỏng. Trong tranh là hình quái thú đầu người đang phun lửa, quái thú dữ tợn khoa trương nhưng không biết vì cái gì Tưởng Tế Văn lại cảm thấy hình như Lan Tinh đang vẽ hắn. Tưởng Tế Văn cầm bức tranh lên, “Cư nhiên dám vẽ anh thành quái thú?” Lan Tinh nhảy lên giành lại, hắn càng giơ tranh lên cao hơn để cố ý đùa cậu. Lan Tinh với không tới, quát to một tiếng, bổ nhào lên người Tưởng Tế Văn giống khỉ con mà đu bám vào. Tưởng Tế Văn sợ cậu ngã, vội vàng vòng tay ôm lấy. Lan Tinh ngẩng đầu lộ ra tươi cười, đôi mắt sáng như tinh tú rực rỡ nhìn Tưởng Tế Văn.
Trong nháy mắt, đầu óc Tưởng Tế Văn một mảnh trống rỗng.
Lan Tinh ôm lấy cổ hắn, hôn mỗi bên má một cái, đây là điều Tưởng Tế Văn đã dạy cậu, là phương thức thân mật để biểu đạt yêu thích.
Đầu Tưởng Tế Văn ong ong vang, tâm hoảng ý loạn.
Hôn môi của Lan Tinh đột nhiên biến thành bom hẹn giờ, Tưởng Tế Văn khẩn trương lo lắng không biết lúc nào nó sẽ phát nổ. Lan Tinh vừa lại gần hắn liền đề cao cảnh giác, mỗi khi cậu tỏ vẻ thân mật hắn đều nhanh chóng lui về phía sau, đem Lan Tinh đẩy ra xa. Giống như hắn lúc này mới chợt nhận ra Lan Tinh không phải đứa trẻ tám, chín tuổi mà cậu đã là một thiếu niên mười bảy tuổi. Thiếu niên thân thể mềm mại giống như măng non sau mưa gạt đất chui lên, còn có gương mặt khả ái, đôi mắt trong như thủy tinh có thể đem linh hồn người đối diện hút vào. Cậu thuần khiết như một tờ giấy trắng, đối với vị “Anh trai” nửa đường xuất hiện này toàn tâm toàn ý tin. Nụ hôn của cậu như một đóa hoa sạch sẽ, đơn giản là hành động biểu lộ cậu yêu thích.
Nhưng Tưởng Tế Văn không phải tờ giấy trắng của thiếu niên mười bảy tuổi, hôn môi đơn thuần của Lan Tinh như một loại tra tấn, trói chặt trái tim hắn.
Hắn bắt đầu cự tuyệt Lan Tinh hôn môi, thậm chí là cả ôm thông thường. Hắn biết mọi đứa trẻ sẽ đều có giai đoạn này, bất quá bọn chúng không hề thích thân mật cùng người nhà, mà đương nhiên hắn lại càng không dám quá phận với Lan Tinh.
Mỗi bệnh nhân tự kỉ đều có biểu hiện bất đồng, có đứa trẻ tận lực bài xích việc tiếp xúc với người khác, có đứa trẻ lại thích những động chạm này, Lan Tinh thuộc vào trường hợp thứ hai. Kể từ khi gặp nhau, cậu đã biểu hiện ra việc thích được Tưởng Tế Văn ôm, cầm tay hay xoa lưng. Bác sĩ từng nói, có lẽ vì ngôn ngữ của Lan Tinh bị khiếm khuyết nên việc tiếp xúc thân thể đối với cậu lại càng quan trọng. Cậu không thể hiểu được những ngôn từ trừu tượng, vì thế hành vi trở thành con đường nhanh nhất giúp cậu trao đổi với người khác. Lan Tinh cảm giác được ôn nhu của đối phương khi họ nắm tay, ôm lấy cậu. Tưởng Tế Văn có thể không cưng chiều Lan Tinh như những người khác nhưng cậu cảm nhận được tình cảm của hắn truyền từ độ ấm của đôi bàn tay.
Tưởng Tế Văn bắt đầu chú ý mọi cử chỉ của mình, tận lực không làm những hành động coi Lan Tinh như trẻ con. Hắn cũng không để Lan Tinh ngồi trong lòng mình xem ti vi nữa mà khiến cậu ngồi ở bên cạnh, vẫn như cũ cùng Lan Tinh, chỉ là không hề ôm cậu. Hắn nhắc đi nhắc lại với Lan Tinh rằng cậu đã lớn rồi, người lớn không thể ngồi trong lòng người khác, phải tự mình ngồi yên. Vài lần đầu mọi chuyện vẫn tốt, Lan Tinh tuy mất hứng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Tưởng Tế Văn thực vui mừng, hắn cảm thấy Lan Tinh đã trưởng thành hơn rất nhiều, chỉ cần dạy cậu thật tốt cậu có thể từng chút học được cách sống với xã hội bên ngoài.
Hơn một năm qua Lan Tinh tiến bộ cực nhiều, từ một đứa trẻ không muốn nói biến thành thiếu niên biết đến giận dỗi, làm nũng và cả nguyện ý để người khác ôm mình, từng chút từng chút ở trong thế giới tách biệt kia mở cửa vươn tay ra.
Thế nhưng vào thời điểm mà Tưởng Tế Văn cao hứng nhất.
Lan Tinh lại bùng nổ, không có điềm báo, cũng không hề có đạo lí.
.
Một buổi tối giống như mọi ngày, Lan Tinh ngồi trên ghế sopha, chuẩn bị xem chương trình cố định của cậu. Tưởng Tế Văn đi tới, ngồi xuống bên cạnh. Chương trình bắt đầu được mười phút, Lan Tinh đột nhiên đứng dậy vào phòng, Tưởng Tế Văn tưởng cậu đi vệ sinh nên không để ý, có điều đợi rất lâu sau vẫn không thấy Lan Tinh ra ngoài. Tưởng Tế Văn cảm giác không đúng, đứng dậy đi gõ cửa, không có phản ứng, muốn mở cửa ra, phát hiện đã bị khóa trái bên trong.
Tưởng Tế Văn thử mọi cách, cầu xin, đánh lừa, dỗ dành nhưng đều vô dụng. Lan Tinh không mảy may có ý định mở cửa. Tưởng Tế Văn hoảng loạn, tự hỏi cậu ở bên trong đang làm gì, vì sao lại không nói lời nào. Khi hắn bắt đầu suy đoán lung tung liệu có phải Lan Tinh bị bệnh hoặc ngất xỉu hay không, bên trong chợt truyền ra tiếng đồ vật bị ném vỡ cùng tiếng Lan Tinh gào khóc.
Âm thanh quá mức đáng sợ, phảng phất như cậu muốn đem mọi thứ trong phòng hủy đi. Tưởng Tế Văn lo Lan Tinh không cẩn thận làm mình bị thương, tiếng động bên trong như là cậu đã hoàn toàn mất lí trí. Cuối cùng hắn không đợi được đến khi Lan Tinh bĩnh tĩnh trở lại mà chủ động phá khóa, vọt chạy vào.
Cảnh tượng trong phòng như vừa có cơn lốc đi qua, hầu như mọi thứ đều bị phá hủy vô cùng thê thảm. Sách tranh, tập ảnh mà Lan Tinh thích bị xé nát; mô hình, ghế dựa bị đập hỏng. bàn hất chỏng chơ trên mặt đất, màu đổ ra lênh láng nhuộm kín sàn nhà, trên vách tường cũng có rất nhiều vết màu nhơ bẩn. Đệm trải giường hình cầu vồng cậu thích nhất cũng bị vò thành một đống nhăn nhúm trên đống đổ nát.
Tình huống cơ hồ muốn đánh cho Tưởng Tế Văn tỉnh lại.
Giống như tất cả đều trở về điểm ban đầu.
“Tinh Tinh?” Tưởng Tế Văn thử gọi.
Lan Tinh không ở trong phòng, hắn mở cửa phòng tắm, bên trong cũng không có người. Tưởng Tế Văn quay đầu nhìn về phía tủ quần áo.
Trừ chỗ đó không còn nơi nào khác.
“Tinh Tinh?”
Tưởng Tế Văn nhíu mày, không dám quá mức vội vàng, chậm rãi đi qua.
Hắn tận lực di chuyển nhẹ nhàng, từ từ mở cửa tủ quần áo.
Bên trong tủ quần áo cũng hỗn độn vô cùng, đồ đạc trên mắc treo đều rơi xuống đất, loạn thành một đống.
Mà Lan Tinh trốn ở giữa tủ, vùi đầu vào gối, không hề nhìn Tưởng Tế Văn, dù chỉ một lần.
|
Chương 19
—
“Tinh Tinh?” Tưởng Tế Văn khẽ gọi.
Lan Tinh vẫn bất động, không trả lời.
Tưởng Tế Văn không dám dùng sức lôi Lan Tinh ra lại càng không yên lòng rời đi, hắn chỉ có thể đứng bên ngoài tủ quần áo, lẳng lặng ở bên cậu. Hắn thử sờ tóc Lan Tinh, cậu không có phản ứng; lại kéo kéo cánh tay, người nọ cũng không hề tránh ra.
“Tinh Tinh?”
Lan Tinh ngồi giữa đống quần áo hỗn độn, cô đơn như động vật nhỏ.
“Không gian nhỏ hẹp trong tủ quần áo sẽ đem lại cho cậu bé cảm giác an toàn.” Bác sĩ nói, “Hoặc là Lan Tinh muốn tránh thế giới bên ngoài, có thể cậu bé không muốn đối mặt với áp lực nào đó.”
Dường như Tưởng Tế Văn cảm thấy hắn hiểu được Lan Tinh đang nghĩ gì.
Một năm này Lan Tinh đã tiến bộ rất nhiều. Từ một đứa trẻ không nguyện ý mở miệng, Lan Tinh đã cùng hắn ở một chỗ, tín nhiệm hắn, cười với hắn, thậm chí cậu còn để hắn xuất hiện trong tranh của mình.
Cho nên hắn cảm giác được hắn có thể tác động đến cậu.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Tưởng Tế Văn đoán đại khái lí do khiến tâm trạng của Lan Tinh bất an, hắn muốn giải thích với cậu rằng, dù hắn với cậu không có hành động tiếp xúc gần gũi nhưng không phải vì thế tình cảm cũng bất hòa. Chỉ có điều Lan Tinh vẫn vùi đầu nhìn tranh ảnh mà cậu vĩnh viễn xem không bao giờ chán, chẳng hề đáp lại hắn một lời.
Mỗi khi Tưởng Tế Văn cho rằng mọi chuyện đều thuận lợi, Lan Tinh sẽ đột nhiên đánh cho hắn một đòn cảnh cáo, nhắc nhở hắn con đường này vẫn còn rất dài, mà việc duy nhất hắn có thể làm là tiếp tục cố gắng.
Tưởng Tế Văn ngoan tâm (‘ngoan’ trong ngoan lệ, ngoan độc), đã vậy liền cứ để vậy đi, hắn với Lan Tinh tổng vẫn không nên làm những cử chỉ quá mức thân mật. Chỉ cần hắn trước sau như một quan tâm cậu, cuối cùng cậu sẽ hiểu.
Tưởng Tế Văn tưởng rằng Lan Tinh đột nhiên bùng nổ chỉ là cảm xúc nhất thời, giống như tiểu hài tử giận dỗi. Từ sau lần đó cậu cũng không có dị trạng gì khác, ở khu an dưỡng cũng không biểu hiện gì. Nhưng dần dần Tưởng Tế Văn phát hiện Lan Tinh tựa hồ có một đam mê mới kì quái, cậu thích trốn vào tủ quần áo.
Từ đầu Tưởng Tế Văn còn chưa để trong lòng, Lan Tinh chỉ là ngẫu nhiên đi vào, vài phút liền đi ra. Hắn nghĩ cậu chỉ cảm thấy chơi thích thú. Nhưng càng về sau hắn càng cảm thấy bất an, thời gian Lan Tinh nhốt mình trong tủ quần áo ngày một kéo dài hơn, tần suất cũng nhiều hơn bình thường. Hắn hỏi Lan Tinh, “Vì sao lại nhốt mình trong tủ quần áo?” Lan Tinh không ngừng thì thào, “Giam lại. Giam lại.”
Sau này khi Tưởng Tế Văn thu lại tranh Lan Tinh vẽ mới phát hiện, cậu vẽ một bức tranh, mà ở nơi đó cậu nằm trong bóng tối, chỉ có một đôi tay vây quanh lấy.
Có lẽ bên trong tủ quần áo hắc ám đem lại cho cậu cảm giác được người ôm.
Hắn còn có thể làm gì đây, tâm một chút cũng không ác được.
Tưởng Tế Văn chủ động ôm lấy Lan Tinh, đem cậu kéo vào trong ngực. Trước kia mỗi khi được ôm Lan Tinh đều có cảm giác mừng rỡ, nhưng hiện tại cậu chỉ lẳng lặng nằm trong lòng Tưởng Tế Văn, tựa như còn chưa tin nơi này thuộc về cậu, vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Qua một thời gian thật lâu, cho đến tận mùa đông năm đó Tưởng Tế Văn mới lấy lại được tín nhiệm của Lan Tinh. Đợi đến khi cậu giống như trước đây mà ôm lấy cổ hắn, lộ ra tươi cười, tựa hồ một trăm năm đã trôi qua lâu như vậy. Tưởng Tế Văn nhìn nụ cười của Lan Tinh, không còn dám có ý nghĩ gì bất hòa nữa. Cậu như búp bê bằng thủy tinh, một tác động nhỏ cũng có thể gây ra vô vàn vết nứt, phá hư chỉ cần một phần khí lực, mà muốn bù đặp lại phải cố gắng cả trăm lần.
.
Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của Lan Tinh, lần này không còn giống những sinh nhật trước đó.
Tưởng Tế Văn lái xe, thử mang Lan Tinh rời nhà đến vùng ngoại thành chơi. Nơi này có làng du lịch nhỏ, có thể chèo thuyền, còn cả thả câu, leo núi.
Trước khi xuất phát vài ngày, Tưởng Tế Văn cẩn thận viết một kế hoạch “Cắm trại”, giải thích cặn kẽ cho Lan Tinh nghe những hoạt động trong ngày, bao gồm họ sẽ đến nơi nào, ở đâu, chơi cái gì. Hắn nói, hai người sẽ cùng đi, không cần phải sợ hãi. Lan Tinh gật gật đầu, đến ngày xuất phát vẫn thực bình thường, vui vẻ ngồi trên xe tò mò nhìn đông nhìn tây. Đến khi xe ra khỏi nội thành, trên đường quốc lộ cảnh sắc hoàn toàn xa lạ, Lan Tinh liên tục nói, “Xa, xa. Trở về!”
Tưởng Tế Văn dừng xe ở ven đường, dỗ dành hơn nửa giờ mới thuyết phục được Lan Tinh tiếp tục hành trình. Lan Tinh tuy đáp ứng nhưng cả quãng đường không còn cao hứng phấn chấn nữa, bộ dáng rầu rĩ có chút không vui. Tưởng Tế Văn hỏi cậu, “Đây là lần đầu tiên nhóc ra khỏi thành phố đúng không?” Lan Tinh không trả lời, Tưởng Tế Văn vốn cũng không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án, hắn có chút thói quen tự quyết định mọi chuyện. Lan Tinh tuy không trả lời nhưng hắn biết cậu vẫn nghe hắn hỏi.
Tới làng du lịch là đã gần giữa trưa, sau khi hoàn thành thủ tục, phục vụ dẫn bọn họ đi nhận phòng. Địa phương lạ lẫm khiến Lan Tinh không thoải mái, sau khi vào phòng cậu ngốc lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích. Tưởng Tế Văn cất gọn hành lí xong, kéo tay cậu nói, “Đây là nhà nghỉ, chúng ta ở đây một đêm, ngày mai trở về nhà.”
Lan Tinh mờ mịt nhìn hai chiếc giường trước mặt, “Phòng Tinh Tinh? Phòng anh hai?”
Tưởng Tế Văn nghĩ một lúc, lấy giấy và bút vẽ của Lan Tinh từ túi hành lí ra, viết hai tờ giấy “Giường Tinh Tinh” “Giường anh hai” rồi dán mỗi bên một cái. Dấu hiệu này giúp an ủi Lan Tinh phần nào, cậu miễn cưỡng ngồi xuống chiếc giường có tên mình.
Bọn họ nghỉ ngơi một hồi, dỗ Lan Tinh uống một bình nước ấm xong Tưởng Tế Văn dắt cậu ra ngoài ăn cơm trưa. Lan tinh phá lệ chỉ ăn một chút, còn lại đều để trong bát không chịu ăn. Cậu chưa từng như vậy khiến Tưởng Tế Văn lo lắng, hỏi cậu thân thể có thoải mái hay không nhưng Lan Tinh chỉ buồn bã ỉu xìu gẩy cơm trong bát, cũng không trả lời. Sau bữa cơm, Tưởng Tế Văn đem hoa quả từ nhà mang đi rửa sạch, thấy Lan Tinh ăn được một ít mới yên tâm.
Hơn hai giờ bọn họ liền xuất phát đi chèo thuyền.
Lúc này tinh thần Lan Tinh mới tốt hơn một chút. Phong cảnh hùng vĩ, thuyền nhỏ trên mặt nước như gương một mình phiêu đãng, ghé vào mạn thuyền còn có thể nhìn thấy thủy thảo lục sắc hơi đung đưa dưới đáy hồ. Lan Tinh nhìn thủy thảo đến thất thần, gió lạnh thổi tới mặt cũng không hề phát hiện. Tưởng Tế Văn lấy một chiếc khăn dày từ túi xách tùy thân, kéo Lan Tinh qua giúp cậu quàng cẩn thận. Chiếc túi này là “Túi vạn năng” của Tưởng Tế Văn, bất cứ cái gì Lan Tinh có khả năng dùng đến hắn đều mang theo, thậm chí cả sách ảnh hắn cũng mang một quyển, phòng khi Lan Tinh ở trên thuyền đột nhiên nháo có thể lấy ra dỗ.
Thuyền của họ là loại có bàn đạp, Tưởng Tế Văn đạp đến giữa hồ liền dừng lại, thuyền nhỏ theo gió nhẹ lắc lư, chim bói cá xẹt nhanh trên mặt nước. Trời và đất hơi nước mờ mịt, im lặng đến mức tưởng chừng chỉ còn lại hai người bọn họ, xa xa thấp thoáng mấy mũi thuyền cũng đang chậm rì rì trôi. Lan Tinh ngồi trong lòng Tưởng Tế Văn nhìn rong rêu cùng chim bói cá, hấp hấp cái mũi lạnh hồng. Tưởng Tế Văn giúp cậu kéo cao khăn quàng cổ, ngăn trở gió lạnh.
“Nơi này có thích không?” Tưởng Tế Văn nhẹ giọng hỏi.
Miệng Lan Tinh bị khăn che kín, hàm hồ ô ô hai tiếng, cũng không biết nói gì.
Lúc hai người từ hồ trở về đã là năm giờ chiều, Tưởng Tế Văn vốn muốn dẫn Lan Tinh đến ôn tuyền (suối nước nóng) tự nhiên của vùng này, có tác dụng trị liệu rất tốt. Nhưng Lan Tinh vừa thấy một cái hồ lớn tỏa ra hơi nóng nghi ngút liền không chịu động, nói thế nào cũng không đi xuống. Tưởng Tế Văn đành phải mang cậu đi ăn cơm, sáu giờ hơn trở về phòng.
Hoàn cảnh và hành trình khác lạ thực sự khiến Lan Tinh khó chịu, về đến phòng cũng không có cách nào nghỉ ngơi, cậu gấp gáp đi đi lại lại trong phòng, thẳng đến khi Tưởng Tế Văn mở ti vi đến kênh thế giới động vật quen thuộc mới hơi chấn tĩnh lại. Tưởng Tế Văn nửa nằm trên giường, ôm Lan Tinh, bất đắc dĩ cùng cậu xem ti vi.
Xem được một lúc, đột nhiên Lan Tinh nói, “Bánh ngọt…”
Tưởng Tế Văn bật cười.
Bánh sinh nhật năm nay của cậu vẫn là bánh ngọt làm bằng sữa dê của cửa tiệm dưới lầu, so với năm trước còn xinh đẹp hơn bội phần. Nhưng bởi vì ra ngoài không tiện mang theo, Tưởng Tế Văn đành đem bánh cất vào tủ lạnh, dưới đôi mắt dò xét của Lan Tinh nói khi nào trở về sẽ ăn, không nghĩ tới Lan Tinh vẫn còn nhớ tới chiếc bánh đó.
“Bánh để ở nhà, ngày mai trở về sẽ ăn được không?”
Cơm chiều Lan Tinh không ăn được bao nhiêu, Tưởng Tế Văn đoán Lan Tinh cảm thấy đói bụng liền đứng dậy lấy vài quả táo, rửa sạch rồi đưa cho cậu.
Lan Tinh rúc trong lòng Tưởng Tế Văn, vừa xem ti vi vừa gặm táo, cắn được mấy miếng, đột nhiên đem táo trong tay đưa cho Tưởng Tế Văn, “Ăn.”
Tưởng Tế Văn cúi đầu cắn một ngụm, nuốt xuống, tựa vào lỗ tai cậu thầm thì, “Chúc mừng sinh nhật vui vẻ!”
Lan Tinh sợ ngứa lui lui cổ.
Ăn táo xong, Tưởng Tế Văn cầm giấy ăn cẩn thận lau sạch sẽ tay cho Lan Tinh. Cậu lại dựa vào người hắn, dường như rốt cuộc cũng phát hiện ra Tưởng Tế Văn một ngày này chịu nhiều mệt nhọc, nhẹ nhàng thưởng cho hắn một cái hôn trên mặt.
Tưởng Tế Văn run sợ.
Đã đến rồi.
Giống như muốn chứng thực suy đoán của Tưởng Tế Văn, nụ hôn mềm mại trên má khẽ động, dừng lại trên môi hắn.
Nhất thời, khí tức nóng ướt át giao triền.
Tưởng Tế Văn thầm nói trong lòng mình, nụ hôn này giống những nụ hôn trong quá khứ, đều là thuần khiết, đơn thuần biểu đạt sự yêu thích. Lan Tinh cũng chỉ như mèo nhỏ cọ xát chủ nhân, hoàn toàn không có ý tứ gì khác. Nhưng mỗi khi cánh môi ngọt nhẹ đụng chạm lẫn nhau, tinh tế ma xát, lại là một lần Tưởng Tế Văn trở về hơn chục năm nước, khó nhọc không thể hô hấp.
Đến khi lấy lại nhận thức hắn đã thấy mình đang hàm trụ cánh môi Lan Tinh, hơi mút vào. Tưởng Tế Văn sợ tới mức vội đẩy Lan Tinh ra, người vốn đang thoải mái trong lòng lập tức nhíu chặt lông mày, bắt lấy tay Tưởng Tế Văn, ô oa gọi bậy.
Tại một nơi không rõ là bất đắc dĩ hay không chịu nổi dụ hoặc cùng cảm giác phức tạp, Tưởng Tế Văn lại một lần nữa hôn trụ Lan Tinh đang tiến lại gần.
Hôn môi như vậy cơ hồ mỗi ngày đều có.
Từ khi Lan Tinh trốn vào tủ quần áo, Tưởng Tế Văn không dám làm hành động nào bất hòa nữa, hắn lại như trước ôm lấy Lan tinh, hôn trán cùng hai má cậu. Nhưng không biết từ khi nào, nụ hôn dần từ trán và hai má chuyển dời tới cánh môi, hắn không thể cự tuyệt được Lan tinh, thậm chí còn càng ngày trầm mê trong nụ hôn này với cậu.
Tưởng Tế Văn rất ít khi cùng người khác hôn môi, một vài lần kinh nghiệm cũng không lấy gì làm thích thú. Đối với hắn hôn môi cũng giống như lên giường, làm cũng được mà không làm cũng được. Không nghĩ tới một ngày hắn cư nhiên lại sa vào cảm giác lạ lẫm này.
Chỉ là đôi môi chạm vào nhau, lại giống như thuốc phiện khiến con người ta nghiện.
Bọn họ xem một hồi ti vi, liền tiếp một hồi hôn, sau đó dừng lại tiếp tục xem ti vi, cứ như thế lặp lại.
Đúng mười giờ Lan Tinh lên giường đi ngủ. Tưởng Tế Văn tắt đèn, lưu lại đèn ngủ, giúp cậu đắp chăn rồi nằm xuống chiếc giường bên cạnh. Ánh sáng mờ mịt, hắn thấy đôi mắt sáng ngời của Lan Tinh vẫn mở to liền nói, “Nhắm mắt lại ngủ đi.” Nhưng một lát sau Lan Tinh vẫn mở mắt như vậy. Tưởng Tế Văn đứng dậy ngồi vào bên cạnh, sờ sờ tóc cậu, “Làm sao?”
“Không phải chăn của em.” Lan Tinh thì thào.
Tưởng Tế Văn bật cười, kiên nhẫn giải thích, “Nơi này là nhà nghỉ, hôm nay ở lại đây ngày mai sẽ trở về, buổi tối mai nhóc có thể đắp chăn của mình.”
Lan Tinh lặp lại, “Không phải chăn của em.”
Tưởng Tế Văn ôn nhu sờ hai má cậu, “Anh đổi chăn cho nhóc nhé, có được không?”
Lan Tinh cái gì cũng không nói.
Tưởng Tế Văn xoay người ôm chăn của mình đổi cho Lan Tinh. Đổi xong Lan Tinh vẫn không chịu nhắm mắt, chỉ giữ chặt tay Tưởng Tế Văn. Tưởng Tế Văn dùng tay còn lại bao lấy tay cậu, nói, “Anh ở đây chờ nhóc ngủ, có được không?” Lan Tinh không thể ngủ được vẫn không chịu nhắm mắt, Tưởng Tế Văn đành phải nằm xuống giường, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an. Lan Tinh cầm chặt tay áo Tưởng Tế Văn, hầm hừ nói, “Không phải của em, chăn!”
Tưởng Tế Văn trả lời, “Anh biết, anh biết, đây không phải chăn của Lan Tinh. Chăn của Lan Tinh màu sắc rực rỡ, bên trên còn có hình cầu vồng. Chúng ta ngày mai trở về, ngày mai sẽ về nhà.”
Hai người nằm trên giường đơn có chút chật chội, Tưởng Tế Văn đành phải nằm nghiêng. Hắn mơ màng vỗ lưng Lan Tinh, mí mắt không chống đỡ được sụp xuống. Lan Tinh chơi vui vẻ, nghiêm túc nhìn một hồi, đợi đến khi Tưởng Tế Văn nhắm hẳn mắt lại liền hắc hắc cười rộ lên, vươn tay đẩy mí mắt Tưởng Tế Văn ra. Tưởng Tế Văn bị nghịch phiền, từ từ nhắm mắt lại đồng thời giữ chặt tay Lan Tinh, đưa đến bên miệng hôn một cái, sau đó đè lại không cho cậu nghịch nữa, lầu bầu nói, “Đừng nháo…”
Lan Tinh học bộ dáng của Tưởng Tế Văn, cầm tay còn lại hôn đến mặt trên đều là nước miếng. Nhưng Tưởng Tế Văn từ sáng sớm đã phải lái xe, chiếu cố Lan Tinh cả ngày nên đã mệt mỏi thiếp hẳn đi. Lan Tinh thấy Tưởng Tế Văn không phản ứng liền lại gần hôn lên mặt hắn. Cậu giống như mèo nhỏ liếm hôn môi Tưởng Tế Văn, ý đồ đem lưỡi mình vói vào. Cậu không biết đây là cái gì, chỉ cảm giác được làm như vậy rất thoải mái. Nằm nghiêng khó hôn, Lan tinh dứt khoát đứng lên, ghé vào người Tưởng Tế Văn, hai chân quấn quít trên đùi hắn.
Lan Tinh hôn một hồi bắt đầu cảm thấy không thích hợp, thân thể nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, tính khí trong khố gian dần đứng dậy. Cậu cũng không ngượng ngùng, ghé trên người Tưởng Tế Văn vươn tay sờ sờ, tính khí ở hai chân Tưởng Tế Văn ma sát, không khỏi run rẩy đứng lên. Lan Tinh tựa như trẻ nhỏ phát hiện ra món ăn mới, lập tức muốn nếm thử.
Đợi đến khi Tưởng Tế Văn hoàn toàn tỉnh táo lại, tinh dịch của Lan Tinh đã bắn vào giữa hai chân hắn. Mà hắn cũng bị Lan Tinh cọ mà bán cương.
Tưởng Tế Văn khiếp sợ, vừa sinh khí lại xấu hổ. Nhưng chưa kịp đợi hắn nổi giận Lan Tinh đã mặt đầy mồ hôi khó chịu cởi quần ném phăng xuống đất, lại đá văng chăn ra, “Bẩn!” Tưởng Tế Văn không đợi được truy hỏi vấn đề này đến tột cùng là vì sao, đã khẩn trương vọt vào nhà tắm cầm khăn mặt, lau một thân đầy mồ hôi của Lan Tinh, giúp cậu đổi quần, đắp chăn. Đợi đến khi hắn nhớ được giữa hai chân mình tất cả đều là tinh dịch của Lan Tinh thì cậu đã thư thư phục phục nằm trong ổ chăn, tay còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ra lệnh, “Ngủ!”
Tưởng Tế Văn trong lòng tràn đầy phức tạp, đổi quần, chui vào chăn.
Lan Tinh tiến lại gần, ôm lấy hắn.
Tưởng Tế Văn lấy tay chỉnh lại tóc cho cậu, nói, “Về sau không được làm như vậy nữa, biết chưa?”
Lan Tinh không để ý đến hắn, phát tiết xong thực sự mệt mỏi, liền ngủ.
.
Ngày hôm sau Lan Tinh như cũ sáu giờ rưỡi rời giường, ăn điềm tâm xong nháo nhào đòi về nhà. Tưởng Tế Văn đáng thương mất ngủ cả đêm đành phải dụi dụi hai vành mắt thâm quầng, giãy dụa đứng lên trả phòng lái xe.
Một sinh nhật mệt mỏi không chịu nổi.
Cho dù phần lớn hành trình Lan Tinh tỏ ra khó chịu nhưng có vẻ cậu cũng không quá mức chán ghét nó. Sau khi về còn vẽ mấy bức tranh kỉ niệm lần đi chơi này.
Tưởng Tế Văn hỏi, “Về sau sẽ đi nhiều lần nữa, có được không?”
Lan Tinh suy xét một hồi, không quá tán thành nhưng cũng không từ chối, “Cùng anh hai, cùng nhau.”
Tưởng Tế Văn ôm lấy cậu, “Đương nhiên.”
Kể từ sau sinh nhật, Lan Tinh bắt đầu hay ôm Tưởng Tế Văn cọ xát tự an ủi.
Tưởng Tế Văn chết lặng, không biết nên xấu hổ hay nên sinh khí, chỉ có thể đẩy Lan Tinh ra, một lần lại một lần kiên nhẫn giải thích đây là hành vi không tốt, không thể làm trước mặt người khác mà chỉ có thể chính mình một người làm. Nhưng Lan Tinh lại ghé sát vào, tự lầu bầu, “Anh hai không phải người khác, anh hai là chính mình.”
Tưởng Tế Văn dở khóc dở cười.
Đem Lan Tinh đẩy ra cũng vô dụng, cậu dù không cưỡng ép ôm hắn nhưng đem đẩy ra cũng không đi mà ngồi trong lòng hoặc bên cạnh hắn tự an ủi. Tưởng Tế Văn xấu hổ cực độ chỉ có thể đứng lên tránh đi. Nhưng tránh đi chỗ khác Lan Tinh cũng không buông tha cho, hắn đến chỗ nào cậu sẽ theo đến nơi đó, cọ ở trong lòng hắn tiếp tục làm việc ‘chính sự’.
Tưởng Tế Văn cảm giác hắn có một loại ý chí siêu nhân để tha thứ hết cho những hành động này. Khi hắn muốn nói rõ cho Lan Tinh không được làm hành vi này nữa thì sau khi phát tiết thỏa mãn xong cậu lại không thèm để ý đến hắn, thản nhiên xem ti vi hoặc ngồi vẽ.
Lan Tinh cho rằng dục vọng của mình cũng không có gì xấu hổ, cậu thoải mái liền hưởng thụ thoải mái.
Đối với hành vi đó của Lan Tinh Tưởng Tế Văn hắn không có cách nào cảm thấy chán ghét hoặc phản đối. Quá khứ mười mấy năm qua, đối với dục vọng phóng túng và hưởng thụ khoái cảm linh tinh này vẫn cảm thấy ghê bẩn. Số lần hắn phát sinh quan hệ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cơ hồ cũng không tự an ủi. Hắn là nam nhân lạnh nhạt không thú vị, bạn giường Giang Đình của hắn trước đây từng nói như vậy. Mỗi lần phát tiết dục vọng đối với hắn cũng như một loại chịu tội, dục vọng là phát tiết, căn bản không có hưởng thụ khoái cảm, chỉ có chán ghét bản thân mình. Vòng tuần hoàn không ngừng lặp lại tựa như một khối băng lớn, đến khi đông lạnh mọi khát vọng của hắn.
Nhưng sự tình hiện tại có chút không giống.
Thân thể như tro tàn của Tưởng Tế Văn đột nhiên bùng lên đốm lửa, thậm chí còn có xu thế bốc cháy lên. Có mấy sáng sớm tỉnh lại, hắn ngạc nhiên phát hiện mình bán cương, đã lâu rồi hắn không có phản ứng như vậy. Mỗi khi Lan Tinh oa trong lòng hắn sờ sờ cọ cọ, đáy lòng hắn cũng như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt. Những nụ hôn nhỏ vụn nóng ướt của cậu giống như củi khô ném vào, càng khiến hỏa dục của hắn bùng cháy dữ dội.
Một buổi tối, Lan Tinh ngồi xem ti vi, nhìn nhìn, đột nhiên quay đầu muốn cùng Tưởng Tế Văn hôn môi. Hắn buông tạp chí trong tay, nhìn thấy biểu tình cùng ánh mắt của Lan Tinh, nháy mắt đầu óc liền choáng váng. Hắn giống như mất đi khống chế cùng cậu hôn rồi lại hôn, đôi môi chết lặng. Lan Tinh ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình dùng tính khí cương cứng cọ xát lên đùi hắn. Tưởng Tế Văn có chút kích động khó nhịn, đầu óc trống rỗng mà hoàn toàn quên đi bên ngoài, bị dục vọng khống chế. Hắn ôm lấy Lan Tinh, một tay đem cậu đè xuống bên dưới mình, tính khí cương cứng của Lan Tinh đụng phải vật gì đó cứng rắn, khoái cảm run rẩy khiến cả hai người đồng thời hít vào.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Tế Văn cương trước mặt Lan Tinh, cậu tò mò kéo quần hắn xuống, quần áo rộng rãi ở nhà cùng quần lót một phen bị lạp xả, tính khí cứng rắn cực đại nhảy ra. Lan Tinh khẽ than một tiếng sợ hãi, thanh âm như tiếng sấm đánh thức Tưởng Tế Văn tỉnh dậy.
Tưởng Tế Văn chạy trối chết.
Hắn vọt vào phòng, đem mình nhốt tại phòng tắm.
Lan Tinh cũng đi vào phòng hắn, lắc lư đi qua đi lại, còn gõ cửa phòng tắm nhưng không có tiếng người trả lời. Lan Tinh liền đi ra, ngã nằm trên giường Tưởng Tế Văn, cởi quần tự an ủi.
Tưởng Tế Văn trong phòng tắm có thể nghe rõ ràng tiếng Lan Tinh thở dốc, thanh âm kia như một trận gió, thổi bùng ngọn lửa trong lòng hắn, không thể vãn hồi.
Hắn ngồi trên bồn cầu, tính khí cương cứng phát đau, giống như thiếu niên mười mấy tuổi động tình. Hắn đã lâu không trải qua loại cảm giác này, không thể khống chế chính mình, tùy thời đều sẽ phá tan mọi rào cản giới hạn. Tưởng Tế Văn còn có một tia lí trí, hắn hiểu rõ mình cương vì lí do gì. Cũng vì hiểu rõ nên hắn càng không thể dễ dàng tha thứ cho dục vọng của mình như vậy.
Tưởng Tế Văn ở trong phòng tắm đợi thật lâu, đến khi bên ngoài đã trở về yên tĩnh mới đẩy cửa đi ra. Lan Tinh sau khi phát tiết đã sớm nằm trên giường ngủ. Quần ném trên mặt đất, chăn rộng rãi, lộ ra đôi chân trắng nõn tinh tế. Tuy rằng cao hơn một ít, béo lên một ít, nhưng Lan Tinh vẫn gầy. Tưởng Tế Văn đi qua, nắm hai chân trần của Lan Tinh ở bên ngoài, thấy có chút lạnh liền đem thêm chăn bao bên ngoài, ôm cậu trở về phòng, giúp cậu đắp chăn cẩn thận.
Hắn ngồi bên giường Lan Tinh nhìn hồi lâu, khuôn mặt cậu khi ngủ như một tiểu hài tử không âu lo phòng bị, lại hạnh phúc một bộ dạng thỏa mãn.
Khuôn mặt thánh thiện như một lưỡi kiếm, vô tình đâm Tưởng Tế Văn lùi về đằng sau khiến hắn mất ngủ.
Trong không khí tựa hồ vẫn còn tràn ngập hương vị ngây ngô đặc hữu của thiếu niên, tiến vào ổ chăn của Tưởng Tế Văn, hôn lên môi, lên má hắn, hôn lên từng tấc da thịt, thân thể.
Dục vọng tội ác giống như cỏ dại bén rễ trong lòng.
Tưởng Tế Văn rốt cuộc cũng cầm tính khí của chính mình, khoái cảm đã lâu không xuất hiện khiến hắn kinh hồn khiếp vía.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác mình trở lại thành thiếu niên trong ban đêm kia, vừa yếu đuối lại vô lực. Điều duy nhất bất đồng là khi đó hắn không có cách nào đẩy dụ hoặc ra xa, hiện tại hắn lại từng bước chính mình đi tới bên vách núi, ngã vào tình cảnh nguy hiểm khác.
Hắn thực sự đã yêu Lan Tinh mất rồi.
|