Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
|
|
Chương 20: Phương pháp thứ hai mươi[EXTRACT]Mấy ngày sau, giai đoạn thử vai của 《 Mất khống chế 》kết thúc. Sau khi xác định nhân vật của mình, Chu Nam Quân và đồng đội chính thức gia nhập đoàn làm phim. “Bộ phim này tổng cộng có ba CP tương đương với sáu nhân vật chính, phòng ký túc xá của chúng ta chiếm tới ba nhân vật chính, đã là một nửa rồi.” – Lâm Trạch An hết sức đắc ý, “Ký túc xá của chúng ta quả nhiên không hổ danh là toàn những nam sinh giá trị nhất đại học G! Đoàn nam thần tiến lên cùng nhau chiến đấu!” Sau khi nói xong, cậu ta nghiêng đầu nhìn Triệu Ngải Học một cái, thở dài: “Sao lúc trước cậu không đi cùng bọn tôi? Nếu như cậu đi cùng, không chừng cũng có thể qua thử vai. Mặc dù cậu không đẹp trai bằng tôi, nhưng chỉ kém hơn tôi một chút, nếu như cậu được chọn, cả phòng ký túc xá của chúng ta đầy đủ bốn người có thể thầu cả bộ phim!” Lâm Trạch An dáng dấp không tệ, dương quang sáng sủa, lại lại đội trưởng đội bóng rổ của trường, cũng khá là nổi tiếng trong trường với tên gọi “anh đẹp trai”, Chu Nam Quân mặc dù tính cách tương đối trạch nhưng thời điểm vừa nhập học, khuôn mặt này của cậu cũng khiến cả trường oanh động không nhỏ. Tạ Nghiêu Thần lúc bình thường thì cư xử khá là khiêm tốn, nhưng mặt mũi là không khiêm tốn chút nào, còn Triệu Ngải Học tuy nhìn không chói mắt như ba người còn lại nhưng cũng được coi là đẹp trai văn nhã. Bởi vì ký túc xá của bọn họ cũng không tệ lắm cho nên hồi năm nhất đã từng có người gọi đùa phòng của bọn họ là phòng ký túc xá có giá trị nhất của đại học G. Triệu Ngải Học đỡ mắt kiếng: “Không có hứng thú.” “Tôi có cảm giác nhân vật đó rất thích hợp với cậu, đặc biệt là sau khi đọc qua kịch bản, giống tư nhà từ một khuôn đúc ra vậy…” – Giọng điệu của Lâm Trạch An hết sức đáng tiếc. “Cậu đã nói rất nhiều lần rồi.” – Triệu Ngải Học bình tĩnh cắt đứt lời nói của Lâm Trạch An, “Hơn nữa tôi nhớ không lầm thì cậu nói nhân nhân vật đó sẽ phát triển tình cảm với nhân vật của cậu, cậu có chắc chắn sẽ diễn được với tôi không?” “Thế thì có là gì?” – Lâm Trạch An nhún vai, “Diễn với người quen thì cảm giác sẽ dễ chịu hơn a, muốn nói chuyện yêu đương với người xa lạ, kể cả là diễn, tôi cũng sẽ nổi da gà, nhưng cũng không còn cách nào khác, tôi đây là hy sinh vì ước mơ!” “Hy sinh vì ước mơ, cậu thật là vĩ đại.” – Giọng Chu Nam Quân lành lạnh nói. Lâm Trạch An thời dài: “Tôi cũng cảm thấy mình thật vĩ đại... Nói cậu và Tạ Nghiêu Thần suýt chút nữa thì có thể diễn cặp, đáng tiếc đạo diễn lại tách hai người ra, nhưng được diễn cặp cùng Trang Yến Bắc cũng không tệ.” “Diễn người yêu của Tạ Nghiêu Thần?” – Chu Nam Quân cười khan một tiếng, “Đùa gì thế?” “Diễn người yêu với người quen tốt hơn so với một người xa lạ đúng không?” – Lâm Trạch An nhìn Tạ Nghiêu Thần một cái, lại nhìn sang Chu Nam Quân, “Hơn nữa với quan hệ của hai người, căn bản không cần diễn nhiều lắm.” “Loại chuyện này diễn cùng người quen mới không tự nhiên chứ?” – Chu Nam Quân khẽ cau mày, quả thực cậu không có cách nào tưởng tượng nổi dáng vẻ lúc yêu đương của mình với Tạ Nghiêu Thần, cũng như không thể tưởng tượng nổi việc cậu cùng Tạ Nghiêu Thần nói lời yêu thương. “Tôi cảm thấy diễn cùng người quen sẽ thoải mái hơn, bởi vì vốn là rất quen cho nên ta có thể nhận ra chẳng qua chỉ là diễn xuất mà thôi.” – Lâm Trạch An đột nhiên bày ra vẻ mặt thành thật mà nói, “Nếu diễn cùng người lạ, lại không cẩn thận nhập vai quá sâu, không rõ ràng đâu là thực tế đâu là diễn xuất, đến cùng lại phim giả tình thật thì sao?” Chu Nam Quân: “... Cậu nói lời này khiến tôi có chút hoài nghi tính hướng của cậu.” “Tôi đương nhiên là trai thẳng! Một vị trai thẳng chân chính!” – Lâm Trạch An nháy mắt một cái, “Nhưng mà, không phải có người nói rằng, phần lớn trong sâu thẳm nội tâm còn người, ít nhiều sẽ đều có chút cong sao?” Chu Nam Quân nhanh chóng lùi ra sau một bước: “Cậu tránh xa tôi một chút, đừng lây cho tôi.” “Có cần phải như vậy không? Cậu đúng là thẳng nam nham(*)!” – Lâm Trạch An liếc mặt, “Yên tâm đi, cho dù đến lúc tôi thực sự có đôi có cặp thì sự lựa chọn của tôi vẫn sẽ là một cô gái ngực lớn.” (*Thẳng nam nham/ 直男癌:Là cụm từ được dùng với nghĩa châm chọc, chỉ những người sống trong giá trị quan, thế giới quan, thẩm mỹ quan của bản thân, lúc nào cũng thấy người khác bất mãn, không vừa mắt, theo “Chủ nghĩa Đại nam tử”. Bọn họ dùng “Tiêu chuẩn phổ biến xã hội” tạo nên những hình tượng chuẩn mực cho phái nữ, yêu cầu phái nữ phải kiềm chế ham muốn thực sự của mình, đi sát với “người phụ nữ lý tưởng” mà xã hội kỳ vọng. – Baike.baidu)“Tôi không muốn bị thẳng nam nham nói là thẳng nam nham.” – Chu Nam Quân liếc Lâm Trạch An một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần, “Đi thôi, người này quá đáng sợ, phim còn chưa diễn đã bắt đầu nhập vai nghĩ mình thích đàn ông, chúng ta không nên ở cùng cậu ta, tránh cho cậu ta lây bệnh.” “Này này này! Bạn bè như thế à? Vừa tham gia đoàn phim đã bị cô lập! Cẩn thận fans cho rằng hai cậu gạt bỏ tôi!” – Lâm Trạch An thấy Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần làm bộ rời đi, nhất thời không vui. “Còn có cả fans?” – Chu Nam Quân khóe miệng giật giật, “Bây giờ ngay cả Tiểu Thấu Minh(*) cậu cùng không đủ tư cách, có fans cái rắm!” (*Tiểu Thấu Minh: biệt danh nhân vật Matthew Williams trong Hetalia.)“Còn người ai cũng có ước mơ, biết đâu sẽ đạt được?” “Vậy cậu cứ từ từ nằm mơ đi.” Ba người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã tới khách sạn. Bởi vì thời gian eo hẹp cho nên bọn họ vừa vào đoàn đã phải bắt đầu tiến hành quay chụp, tuy nhiên trước khi chính thức mở máy bọn họ còn phải tiến hành huấn luyện kỹ năng diễn, hôm nay đến đây chính là để học, đồng thời nhìn xem mặt mũi của những nhân vật còn lại. Sau khi vào phòng, Chu Nam Quân liếc mắt đã thấy được mấy mặc mặc đồng phục trường trung học G, bởi vì trung học G và đại học G gần nhau nên bình thường cậu đã gặp không ít học sinh mặc đồng phục trường này. Thành thật mà đánh giá thì đồng phục của trung học G cũng không dễ nhìn là mấy, đồ thể thao kết hợp giữa hai màu trắng và đen trông vừa đơn giản lại vừa ngột ngạt, đang tuổi trẻ nhiệt huyết mặc vào lại trở thành tử khí âm trầm... Thế nhưng có lẽ mấy người trước mặt đây lại là ngoại lệ. Là một người dễ xiêu lòng vì cái đẹp(*), Chu Nam Quân đã chú ý tới Trang Yến Bắc đang ngồi giữa ghế sa lon. (*Nguyên văn là 颜控 – nhan khống)Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy Trang Yến Bắc, cũng không phải lần đầu tiên thấy người khác mặc đồng phục của trường trung học G, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy Trang Yến Bắc mặc đồng phục trung học G, cậu ta ngồi tựa và ghế sa lon chơi điện thoại di động, bộ đồng phục đơn giản, ngột ngạt kia mặc trên người Trang Yến Bắc lại trở nên có khí chất. Bộ quần áo càng tôn lên dáng người cao ráo, chân tay mảnh khảnh và các đường nét cơ thể của Trang Yến Bắc, tay áo và gấu quần đều được xắn lên để lộ ra cổ tay và cổ chân trắng trẻo... Hình tượng của cậu ta cùng với những học sinh mặc đồng phục trung học G trong ấn tượng của Chu Nam Quân khác nhau một trời một vực! Hai bên trái phải của Trang Yến Bắc cũng là hai thiếu niên mặc đồng phục, một người trong đó đeo kính, bộ dáng tư tư văn văn, vô cùng thanh tú, giống như một mỹ thiếu niên bước ra từ manga, còn một người khác thì tóc nhuộm vàng, trông có vẻ rất phách lối, khuôn mặt đẹp trai, tuy nhiên nét mặt có chút kiêu ngạo, có vẻ như là dạng người không dễ chọc, bên tai còn bấm khuyên, trông giống như mấy tên côn đồ cắc ké trong tiểu thuyết. Quan sát hai người ngồi cạnh Trang Yến Bắc xong, Chu Nam Quân mới dời tầm mắt đến cô em gái ngồi đối diện Trang Yến Bắc. Cô gái này cũng mặt đồng phục của trung học G nhưng lại không bị bộ đồng phục này làm giảm đi vẻ xinh xắn đáng yêu thanh thuần của một thiếu nữ. Mà thời điểm Chu Nam Quân đứng yên quan sát, cũng có rất nhiều ánh mắt hướng về phía cậu. Bởi vì Chu Nam Quân bước vào đầu tiên nên tất cả mọi người đều dừng ánh mắt trên người cậu, thiếu niên đeo kính đánh giá Chu Nam Quân, ánh mắt thản nhiên, không có một tia biến hóa, nam sinh tóc vàng cũng nhìn khuôn mặt chu Nam Quân trong chốc lát.... Nhưng phần lớn mọi người lúc nhìn thấy Chu Nam Quân đều có phản ứng. Trang Yến Bắc một mực cúi đầu chơi điện thoại cũng ngẩng đầu lên nhìn Chu Nam Quân một cái, không đợi Chu Nam Quân đang do dự xem có nên chào hỏi một tiếng hay không thì đã thờ ơ cúi đầu xuống. Tầm mắt hai người giao nhau chưa tới một giây, rất nhanh đã rời đi chỗ khác.
|
Chương 20: Phương pháp thứ hai mươi[EXTRACT]Đối với thái độ lạnh lùng của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân không thể không cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng bọn họ đã gặp mặt, nói chuyện, xem thẻ căn cước của nhau thậm chí ở một mức độ nào đó mà Trang Yến Bắc còn giúp cậu đi cửa sau. Thế nhưng xét trên thực tế, bọn họ thật ra cũng không thân thiết chút nào. Chu Nam Quân dừng một chút, từ bỏ ý định chủ động chào hỏi Trang Yến Bắc, nếu như Trang Yến Bắc làm như không biết cậu, vậy thì cậu cũng coi như không biết Trang Yến Bắc. “Mọi người đến đông đủ rồi thì làm quen với nhau một chút.” Đạo diễn Đỗ hướng ba người Chu Nam Quân gật đầu sau đó nhìn về phía bốn người tính cả Trang Yến Bắc đang ngồi trên sô pha. Người mở miệng đầu tiên là Lâm Trạch An, cậu ta từ trước đến nay luôn là chuyên gia khuấy động không khí, lần này cũng không là ngoại lệ: “Haha, anh là Lâm Trạch An, Lâm trong rừng gỗ, Trạch trong ơn trạch, An trong bình an(*). Là sinh viên năm thứ hai của đại học G khoa thiết kế chuyên nghiệp, diễn vai Tề Tử Dương, các em có thể gọi anh là anh An, cũng có thể trực tiếp gọi là Anh đẹp trai.” (Lâm Trạch An – 林泽安. Chữ Lâm – 林 gồm có hai chữ mộc 木 ghép lại thành bộ mộc, nghĩa là song mộc lâm (rừng gỗ), chữ Trạch – 泽 trong ơn trạch – 恩泽 nghĩa là ân huệ, còn An – 安 trong bình an – 平安 / Cảm ơn một người bạn đã giúp mình hoàn thành phần giải thích này.)Tự giới thiệu xong cậu ta liền ôm lấy bả vai Chu Nam Quân, cười hắc hắc: “Đây là Chu Nam Quân, là hoa khôi của khoa…” – Còn chưa kịp nói xong thì ngực liền ăn một cái khuỷu tay của Chu Nam Quân, há mồm kêu đau một tiếng. Chu Nam Quân yên lặng nhìn Lâm Trạch An gào thét che ngực, cười gượng: “Hoa khôi là một danh hiệu rất là vinh dự, vẫn nên tặng cho cậu thôi.” “Tùy tiện đánh người, cậu đúng là đồ bạo lực.” – Lâm Trạch An xoa ngực lên án Chu Nam Quân, nếu là người khác đánh, với tính cách của cậu ta chắc chắn sẽ không để yên, nhưng đây lại là Chu Nam Quân… Nhìn thấy khuôn mặt kia của Chu Nam Quân cậu đã không thể xuống tay, huống chi bên cạnh Chu Nam Quân còn có Tạ Nghiêu Thần. Nếu dám đánh Chu Nam Quân, về sau khẳng định sẽ bị Tạ Nghiêu Thần trả thù, “Khụ khụ……. Vị dễ nhìn đứng ở bên này là Tạ Nghiêu Thần, là một trong những hệ thảo của khoa, không giống tôi, cậu ta không chỉ có ngoại hình đẹp trai mà còn rất có tài hoa.” “‘Một trong những hệ thảo của khoa?’ ‘Một trong’ là ý gì?” – Cô gái duy nhất trong đoàn phim mở miệng, cười cười với Lâm Trạch An, nụ cười vô cùng ngọt ngào, “Hơn nữa không giống anh lại là ý gì?” Lâm Trạch An cũng cười với cô gái nọ, hiển nhiên đối với em gái bắt chuyện với mình có ấn tượng rất tốt, đương nhiên, hầu hết các em gái cậu ta đều có ấn tượng tốt: “‘Một trong’ đương nhiên là vì anh đây cũng là hệ thảo, anh cùng cậu kia không giống nhau là vì cậu ta vừa đẹp trai lại vừa có tài, còn anh thì ngoài đẹp trai ra thì không có gì hết.” Chu Nam Quân: “…” Cô gái lập tức che miệng nở nụ cười, rất để ý đến mấy lời tào lao của Lâm Trạch An. Dáng vẻ lúc cười rộ lên của cô gái này vô cùng ngọt ngào đáng yêu, Chu Nam Quân lúc này mới chú ý thì ra cô em gái này cũng có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ. “Chào mọi người.” – Em gái cũng bắt đầu tự giới thiệu, “Em tên là Duẫn Manh Manh, học sinh của trường trung học G, năm nay học lớp mười một, diễn vai Mạnh Y Y.” – Mạnh Y Y là vai nữ quan trọng trong 《 Mất khống chế 》, phân đoạn diễn rất nhiều, vì vậy cũng coi như là một trong những vai chính. “Duẫn Manh Manh, tên thật dễ nghe.” – Lâm Trạch An theo thói quen bắt đầu buông lời tán gái, cậu ta nhìn Duẫn Manh Manh một cái thật sâu, “Không chỉ tên dễ thương mà người cũng rất dễ thương(*).” (*Manh Manh – 萌萌: là là tên của nhân vật, cũng là từ mà giới trẻ TQ hay dùng để nói về ai đó dễ thương, đáng yêu.)Lâm Trạch An bề ngoài đẹp trai, kỹ năng tán gái phải gọi là lô hỏa thuần thanh(*), ánh mắt tuy không giống Chu Nam Quân nhìn ai cũng thâm tình nhưng ánh mắt Lâm Trạch An trong lúc tán gái cũng coi như tương đối chân thành, sâu sắc. Những cô gái bình thường cho dù có thể tránh được những đòn tấn công bằng từ ngữ nhưng không không tránh được ánh mắt thâm tình của Lâm Trạch An. Duẫn Manh Manh còn nhỏ tuổi, mặt cũng rất non, bị Lâm Trạch An đùa giỡn như vậy, khuôn mặt cũng đỏ lên vài phần. (*Lô hỏa thuần thanh: chỉ người làm một việc gì đó vô cùng thuần thục, nhuần nhuyễn.)Chu Nam Quân không quen nhìn hành vi tùy tiện đùa giỡn con gái của Lâm Trạch An, hơn nữa Duẫn Manh Manh vẫn còn nhỏ tuổi, cậu đang muốn mở miệng ngăn cản thì những người khác đã lên tiếng đánh tan tình huống sắp phát triển theo hướng ngôn tình phổ biến này. “Tôi là La Duệ Minh, học trung học G, lớp mười một.” – Nam sinh thanh tú đeo mắt kính mở miệng, “Diễn vai Trình Thư Cần.” “…Cậu chính là Trình Thư Cần?” – Lâm Trạch An hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại bày ra khuôn mặt tươi cười, “Vậy cậu là vợ tôi sao?” – Tuy rằng cậu ta đã chuẩn bị rất tốt, nhưng là một nam sinh thẳng tắp đến không còn gì thẳng hơn đối với bạn diễn của mình là nam thì vẫn có điểm không muốn, là một người đàn ông bình thường, ai lại muốn cùng với một người đàn ông cao lớn thô kệch khác nói chuyện tình yêu? Thế nhưng nhìn diện mạo “vợ” tương lai của mình, nội tâm cậu nhất thời cảm thấy không còn chống cự như trước nữa. So với việc có bạn diễn là một người đàn ông cao lớn thô kệch, cậu đương nhiên càng đồng ý làm bạn diễn với một nam sinh thanh tú. La Duệ Minh đẩy kính mắt, cường điệu nói: “Là vợ trong phim.” “Tôi là Ân Gia Hậu.” – Thiếu niên có mái tóc màu vàng lên tiếng, nhưng không hiểu sao mắt lại nhìn chằm chằm vào Chu Nam Quân, trên dưới đánh giá một lần rồi tự tiếu phi tiếu nói: “Thì ra là anh.” Con ngươi của Chu Nam Quân trừng lớn: “Chúng ta quen nhau hả?” – Cậu không nhớ rõ là đã từng gặp tóc vàng này, thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, thiếu niên tóc vàng tuy rằng đang ngồi nhưng chiều cao so với Trang Yến Bắc cũng không chênh lệch lắm, đầu năm nay học sinh trung học đều dậy thì tốt như vậy sao? “Không quen.” – Thiếu niên tóc vàng tên Ân Gia Hậu nhíu mày: “Nhưng mà tôi biết anh.” Chu Nam Quân trừng mắt: “Thì ra tôi nổi tiếng như vậy?” Ân Gia Hậu liếc mắt nhìn Trang Yến Bắc một cái, sau đó nhếch khóe miệng: “Tôi đánh cược cùng với người nào đó... Tôi có nên cảm ơn anh vì đã khiến tôi thắng không?” Chu Nam Quân nhất thời hiểu ra, thì ra người cùng Trang Yến Bắc đánh cược chính là người này! “Vai diễn của tôi là Tần Triêu Dương.” – Ân Gia Hậu nhún nhún vai, “Tôi vốn là muốn diễn Đường Thiên Nguyên, cùng người nào đó diễn một đôi, tiếc là có người nhanh chân hơn... Đúng rồi, người này không cần giới thiệu, mọi người hẳn là đều biết.” – Cậu ta hất cằm về phía Trang Yến Bắc bên cạnh. “Biết.” Lâm Trạch An cười hắc hắc: “Đại minh tinh nha!” Những người khác đều gật đầu, ngoại trừ Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần. “Thế mà lại có người không biết cậu, thật là xấu hổ.” – Ân Gia Hậu nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần, quay sang trêu chọc Trang Yến Bắc, “Bây giờ nên làm gì đây? Cậu không phải nên giới thiệu một chút sao?” Trang Yến Bắc trước hết là tà tà liếc mắt về phía Ân Gia Hậu một cái, sau đó mới không để ý tự giới thiệu: “Tôi là Trang Yến Bắc.” “Chúng tôi đều biết cậu!” – Lâm Trạch An lập tức nói tiếp, “Đừng trách cậu ta quê mùa, bởi vì bình thường cậu ta không hay quan tâm đến những cái này...” Nói xong, cậu đột nhiên ngộ ra một việc, kêu lên: “Cậu và Chu Nam Quân một người là nam một người là bắc, nam bắc nam bắc, nghe thế nào cũng hợp làm CP, không hổ là bạn diễn, mọi người có thấy vậy không?” Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc đều không hé răng, nhưng lại có hai âm thanh khác đồng thời vang lên. Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nói: “Không thấy.” Ân Gia Hậu tự tiếu phi tiếu: “Không thấy.” Lâm Trạch An: “...” Cậu ta ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Coi như là tôi bị ảo giác đi...”
|
Chương 21: Phương pháp thứ hai mươi mốt[EXTRACT]Đối với thái độ lạnh lùng của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân không thể không cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng bọn họ đã gặp mặt, nói chuyện, xem thẻ căn cước của nhau thậm chí ở một mức độ nào đó mà Trang Yến Bắc còn giúp cậu đi cửa sau. Thế nhưng xét trên thực tế, bọn họ thật ra cũng không thân thiết chút nào. Chu Nam Quân dừng một chút, từ bỏ ý định chủ động chào hỏi Trang Yến Bắc, nếu như Trang Yến Bắc làm như không biết cậu, vậy thì cậu cũng coi như không biết Trang Yến Bắc. “Mọi người đến đông đủ rồi thì làm quen với nhau một chút.” Đạo diễn Đỗ hướng ba người Chu Nam Quân gật đầu sau đó nhìn về phía bốn người tính cả Trang Yến Bắc đang ngồi trên sô pha. Người mở miệng đầu tiên là Lâm Trạch An, cậu ta từ trước đến nay luôn là chuyên gia khuấy động không khí, lần này cũng không là ngoại lệ: “Haha, anh là Lâm Trạch An, Lâm trong rừng gỗ, Trạch trong ơn trạch, An trong bình an(*). Là sinh viên năm thứ hai của đại học G khoa thiết kế chuyên nghiệp, diễn vai Tề Tử Dương, các em có thể gọi anh là anh An, cũng có thể trực tiếp gọi là Anh đẹp trai.” (Lâm Trạch An – 林泽安. Chữ Lâm – 林 gồm có hai chữ mộc 木 ghép lại thành bộ mộc, nghĩa là song mộc lâm (rừng gỗ), chữ Trạch – 泽 trong ơn trạch – 恩泽 nghĩa là ân huệ, còn An – 安 trong bình an – 平安 / Cảm ơn một người bạn đã giúp mình hoàn thành phần giải thích này.)Tự giới thiệu xong cậu ta liền ôm lấy bả vai Chu Nam Quân, cười hắc hắc: “Đây là Chu Nam Quân, là hoa khôi của khoa…” – Còn chưa kịp nói xong thì ngực liền ăn một cái khuỷu tay của Chu Nam Quân, há mồm kêu đau một tiếng. Chu Nam Quân yên lặng nhìn Lâm Trạch An gào thét che ngực, cười gượng: “Hoa khôi là một danh hiệu rất là vinh dự, vẫn nên tặng cho cậu thôi.” “Tùy tiện đánh người, cậu đúng là đồ bạo lực.” – Lâm Trạch An xoa ngực lên án Chu Nam Quân, nếu là người khác đánh, với tính cách của cậu ta chắc chắn sẽ không để yên, nhưng đây lại là Chu Nam Quân… Nhìn thấy khuôn mặt kia của Chu Nam Quân cậu đã không thể xuống tay, huống chi bên cạnh Chu Nam Quân còn có Tạ Nghiêu Thần. Nếu dám đánh Chu Nam Quân, về sau khẳng định sẽ bị Tạ Nghiêu Thần trả thù, “Khụ khụ……. Vị dễ nhìn đứng ở bên này là Tạ Nghiêu Thần, là một trong những hệ thảo của khoa, không giống tôi, cậu ta không chỉ có ngoại hình đẹp trai mà còn rất có tài hoa.” “‘Một trong những hệ thảo của khoa?’ ‘Một trong’ là ý gì?” – Cô gái duy nhất trong đoàn phim mở miệng, cười cười với Lâm Trạch An, nụ cười vô cùng ngọt ngào, “Hơn nữa không giống anh lại là ý gì?” Lâm Trạch An cũng cười với cô gái nọ, hiển nhiên đối với em gái bắt chuyện với mình có ấn tượng rất tốt, đương nhiên, hầu hết các em gái cậu ta đều có ấn tượng tốt: “‘Một trong’ đương nhiên là vì anh đây cũng là hệ thảo, anh cùng cậu kia không giống nhau là vì cậu ta vừa đẹp trai lại vừa có tài, còn anh thì ngoài đẹp trai ra thì không có gì hết.” Chu Nam Quân: “…” Cô gái lập tức che miệng nở nụ cười, rất để ý đến mấy lời tào lao của Lâm Trạch An. Dáng vẻ lúc cười rộ lên của cô gái này vô cùng ngọt ngào đáng yêu, Chu Nam Quân lúc này mới chú ý thì ra cô em gái này cũng có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ. “Chào mọi người.” – Em gái cũng bắt đầu tự giới thiệu, “Em tên là Duẫn Manh Manh, học sinh của trường trung học G, năm nay học lớp mười một, diễn vai Mạnh Y Y.” – Mạnh Y Y là vai nữ quan trọng trong 《 Mất khống chế 》, phân đoạn diễn rất nhiều, vì vậy cũng coi như là một trong những vai chính. “Duẫn Manh Manh, tên thật dễ nghe.” – Lâm Trạch An theo thói quen bắt đầu buông lời tán gái, cậu ta nhìn Duẫn Manh Manh một cái thật sâu, “Không chỉ tên dễ thương mà người cũng rất dễ thương(*).” (*Manh Manh – 萌萌: là là tên của nhân vật, cũng là từ mà giới trẻ TQ hay dùng để nói về ai đó dễ thương, đáng yêu.)Lâm Trạch An bề ngoài đẹp trai, kỹ năng tán gái phải gọi là lô hỏa thuần thanh(*), ánh mắt tuy không giống Chu Nam Quân nhìn ai cũng thâm tình nhưng ánh mắt Lâm Trạch An trong lúc tán gái cũng coi như tương đối chân thành, sâu sắc. Những cô gái bình thường cho dù có thể tránh được những đòn tấn công bằng từ ngữ nhưng không không tránh được ánh mắt thâm tình của Lâm Trạch An. Duẫn Manh Manh còn nhỏ tuổi, mặt cũng rất non, bị Lâm Trạch An đùa giỡn như vậy, khuôn mặt cũng đỏ lên vài phần. (*Lô hỏa thuần thanh: chỉ người làm một việc gì đó vô cùng thuần thục, nhuần nhuyễn.)Chu Nam Quân không quen nhìn hành vi tùy tiện đùa giỡn con gái của Lâm Trạch An, hơn nữa Duẫn Manh Manh vẫn còn nhỏ tuổi, cậu đang muốn mở miệng ngăn cản thì những người khác đã lên tiếng đánh tan tình huống sắp phát triển theo hướng ngôn tình phổ biến này. “Tôi là La Duệ Minh, học trung học G, lớp mười một.” – Nam sinh thanh tú đeo mắt kính mở miệng, “Diễn vai Trình Thư Cần.” “…Cậu chính là Trình Thư Cần?” – Lâm Trạch An hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại bày ra khuôn mặt tươi cười, “Vậy cậu là vợ tôi sao?” – Tuy rằng cậu ta đã chuẩn bị rất tốt, nhưng là một nam sinh thẳng tắp đến không còn gì thẳng hơn đối với bạn diễn của mình là nam thì vẫn có điểm không muốn, là một người đàn ông bình thường, ai lại muốn cùng với một người đàn ông cao lớn thô kệch khác nói chuyện tình yêu? Thế nhưng nhìn diện mạo “vợ” tương lai của mình, nội tâm cậu nhất thời cảm thấy không còn chống cự như trước nữa. So với việc có bạn diễn là một người đàn ông cao lớn thô kệch, cậu đương nhiên càng đồng ý làm bạn diễn với một nam sinh thanh tú. La Duệ Minh đẩy kính mắt, cường điệu nói: “Là vợ trong phim.” “Tôi là Ân Gia Hậu.” – Thiếu niên có mái tóc màu vàng lên tiếng, nhưng không hiểu sao mắt lại nhìn chằm chằm vào Chu Nam Quân, trên dưới đánh giá một lần rồi tự tiếu phi tiếu nói: “Thì ra là anh.” Con ngươi của Chu Nam Quân trừng lớn: “Chúng ta quen nhau hả?” – Cậu không nhớ rõ là đã từng gặp tóc vàng này, thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, thiếu niên tóc vàng tuy rằng đang ngồi nhưng chiều cao so với Trang Yến Bắc cũng không chênh lệch lắm, đầu năm nay học sinh trung học đều dậy thì tốt như vậy sao? “Không quen.” – Thiếu niên tóc vàng tên Ân Gia Hậu nhíu mày: “Nhưng mà tôi biết anh.” Chu Nam Quân trừng mắt: “Thì ra tôi nổi tiếng như vậy?” Ân Gia Hậu liếc mắt nhìn Trang Yến Bắc một cái, sau đó nhếch khóe miệng: “Tôi đánh cược cùng với người nào đó... Tôi có nên cảm ơn anh vì đã khiến tôi thắng không?” Chu Nam Quân nhất thời hiểu ra, thì ra người cùng Trang Yến Bắc đánh cược chính là người này! “Vai diễn của tôi là Tần Triêu Dương.” – Ân Gia Hậu nhún nhún vai, “Tôi vốn là muốn diễn Đường Thiên Nguyên, cùng người nào đó diễn một đôi, tiếc là có người nhanh chân hơn... Đúng rồi, người này không cần giới thiệu, mọi người hẳn là đều biết.” – Cậu ta hất cằm về phía Trang Yến Bắc bên cạnh. “Biết.” Lâm Trạch An cười hắc hắc: “Đại minh tinh nha!” Những người khác đều gật đầu, ngoại trừ Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần. “Thế mà lại có người không biết cậu, thật là xấu hổ.” – Ân Gia Hậu nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần, quay sang trêu chọc Trang Yến Bắc, “Bây giờ nên làm gì đây? Cậu không phải nên giới thiệu một chút sao?” Trang Yến Bắc trước hết là tà tà liếc mắt về phía Ân Gia Hậu một cái, sau đó mới không để ý tự giới thiệu: “Tôi là Trang Yến Bắc.” “Chúng tôi đều biết cậu!” – Lâm Trạch An lập tức nói tiếp, “Đừng trách cậu ta quê mùa, bởi vì bình thường cậu ta không hay quan tâm đến những cái này...” Nói xong, cậu đột nhiên ngộ ra một việc, kêu lên: “Cậu và Chu Nam Quân một người là nam một người là bắc, nam bắc nam bắc, nghe thế nào cũng hợp làm CP, không hổ là bạn diễn, mọi người có thấy vậy không?” Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc đều không hé răng, nhưng lại có hai âm thanh khác đồng thời vang lên. Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nói: “Không thấy.” Ân Gia Hậu tự tiếu phi tiếu: “Không thấy.” Lâm Trạch An: “...” Cậu ta ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Coi như là tôi bị ảo giác đi...”
|
Chương 22: Phương pháp thứ hai mươi hai[EXTRACT]Lâm Trạch An bị hai người nào đó đả kích, yên lặng ngậm miệng, nhưng vào lúc này, lại có một âm thanh khác cất lên. “Anh nói như vậy, em mới phát hiện ra hai cái tên này rất xứng nha, không chỉ có tên xứng mà khuôn mặt cũng rất xứng đôi.” – Duẫn Manh Manh đánh giá Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc, mỉm cười, “Em không phải hủ nữ, nhưng nhìn hai người em rất có cảm giác là một CP, nếu là diễn một cặp, hẳn là không có vấn đề gì.” Chu Nam Quân cười gượng: “…Vậy sao?” Là trai thẳng, cậu cũng không cảm thấy việc mình cùng một tên con trai khác hợp làm CP là một chuyện tốt. Phản ứng của Ân Gia Hậu còn thẳng thắn hơn so với phản ứng của Chu Nam Quân, cậu nhíu mày, đối với lời nói của Duẫn Manh Manh cười nhạt: “Cảm giác CP cái gì, sao tôi không thấy?” Trang Yến Bắc liếc mắt nhìn Duẫn Manh Manh một cái, thản nhiên nói: “Tôi là trai thẳng.” Mắt thấy Duẫn Manh Manh hơi xấu hổ, Lâm Trạch An – vị sứ giả bảo vệ hoa(*) lập tức nhảy ra giải vây, cậu ta dang hai tay một trái một phải khoác lấy bả vai của Ân Gia Hậu và Trang Yến Bắc, cười hắc hắc: “Haha! Nói gì thế, những người ở đây ai mà không phải trai thẳng?” – Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Trang Yến Bắc cau mày hất tay ra. (*Hoa: Ở đây chỉ con gái.)Âu Gia Hậu cũng nhíu mày bỏ tay Lâm Trạch An ra: “Nói chuyện là được rồi, đừng động tay động chân.” Lâm Trạch An vốn muốn nhảy ra giải vây lại khiến cho không khí càng thêm xấu hổ, cho dù lúc bình thường cậu ta phản ứng nhanh thế nào thì hiện tại cũng sửng sốt vài giây, thẳng đến khi có người mở cửa tiến vào chuẩn bị lên lớp. Mấy người tạm thời ngừng tranh chấp, bắt đầu học kiến thức. Sau giờ nghỉ, Lâm Trạch An lôi kéo Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần cùng đi nhà vệ sinh. Thấy cả gian phòng vệ sinh bốn bề vắng lặng, Lâm Trạch An lập tức phun tào: “Hai đứa ranh con lúc này rất hống hách đúng không? Rõ ràng chỉ là một học sinh trung học nho nhỏ, sao lại hống hách như vậy?” “Trang Yến Bắc hống hách thì còn được, dù sao người ta cũng là đại minh tinh, còn cái tên tóc vàng kia dựa vào cái gì mà cũng hống hách thế? Chỉ vì là bạn của Trang Yến Bắc? Đúng là cáo mượn oai hùm!” Chu Nam Quân nhún vai: “Ai bảo cái tính tự nhiên của cậu, gặp ai cũng thân thiết xưng huynh gọi đệ, nhìn xem, đá phải tấm sắt rồi chứ gì?” “Trách tôi sao?” – Lâm Trạch An khó chịu hừ một tiếng, cậu ta nhìn mặt Chu Nam Quân, bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Nhắc mới nhớ, Chu Nam Quân, sao tôi lại cảm thấy tên tóc vàng kia hình như không ưa cậu nhỉ?” Chu Nam Quần trừng mắt: “Vậy sao?” Thật ra cậu cũng đã thoáng nhận ra một chút, nhưng cậu thực sự nghĩ không ra vì sao tên tóc vàng kia……Đệt, lý do Ân Gia Hậu không vừa mắt cậu, trước đây hai người chưa từng gặp nhau nên cậu ta đang ghen tị với bề ngoài đẹp trai của cậu sao? “Tôi cũng không biết, nhưng thế nào cũng cảm thấy thái độ của cậu ta là lạ.” – Lâm Trạch An than thở nói: “Nhưng hình như cậu ta đều có thái độ này với tất cả mọi người, ngoại trừ Trang Yến Bắc… Ngay cả Duẫn Manh Manh đáng yêu như thế mà cậu ta cũng không coi ra gì, một tên nhóc phách lối thế này sao có thể yên ổn lớn lên nhỉ? Được rồi, Tạ Nghiêu Thần cậu có ý kiến gì không?” Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, thản nhiên nói: “Không có ý kiến gì.” “Cậu là người thông minh, giỏi phân tích, cậu xem xem bây giờ chúng ta phải làm thế nào mới được?” – Lâm Trạch An mặt mày ủ ê, “Ranh con kia là bạn của Trang Yến Bắc, đoán không chừng cũng có gia thế, nếu cậu ta không vừa mắt chúng ta thì sau này ở đoàn phim sẽ không dễ chịu lắm đâu.” “…Kệ đi.” “Có lý, cái loại ranh con đang trong thời kỳ phản nghịch này, càng để ý đến thì chúng càng hăng, cứ mặc kệ cậu ta, biết đâu một thời gian sau cậu ta sẽ cảm thấy nhàm chán.” – Lâm Trạch An gật đầu. “Quả nhiên là phần tử tri thức có khác, Chu Nam Quân nghe rõ chưa, phải bình tĩnh! Nhất định không được xúc động!” Chu Nam Quân nhún vai, cậu rất bình tĩnh, chẳng qua là cảm thấy có chút lạ, Trang Yến Bắc ngày hôm nay có vẻ như không giống với Trang Yến Bắc mà cậu đã gặp qua lúc trước. Thế nhưng điều này cũng không khó hiểu, idol thường là người hai mặt, cho dù có là người phóng đãng thế nào cũng phải biết tự kiềm chế, trước ống ghi hình luôn luôn phải đảm bảo hình tượng tốt đẹp. Nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, tuy rằng Trang Yến Bắc lần này cao lãnh ra dáng một nam thần, nhưng Trang Yến Bắc ngạo kiều và tạc mao lần trước rõ ràng trông đáng yêu hơn… Cậu thật sự rất muốn nhìn lại bộ dáng vừa bị trêu chọc đã tạc mao của Trang Yến Bắc. Hết giờ học, đạo diễn Đỗ tìm bọn họ nói chuyện, vì muốn làm cho mọi người thân thiết nhanh hơn, đặc biệt là ba CP chính, đoàn phim quyết định sắp xếp cho bọn họ hai người một phòng khách sạn dựa theo CP, bắt đầu “sống chung” từ ngày mai cho đến khi quay xong phim, lần này là đến để củng cố sự thân thiết và độ ăn ý. Chu Nam Quân và Lâm Trạch An không có ý kiến nhưng Ân Gia Hậu hình như lại có vẻ khó chịu. Căn cứ vào cách chia phòng của đoàn phim, cậu ta và Tạ Nghiêu Thần một phòng, hiển nhiên cũng tỏ ý không vừa lòng sự sắp xếp này. Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn Chu Nam Quân, cười cười hỏi đạo diễn Đỗ: “Có nhất thiết phải như vậy không? Đến chỗ đoàn phim ở thì tôi không có ý kiến, thế nhưng muốn bồi dưỡng sự thân thiết và độ ăn ý không nhất định phải ở chung một phòng phải không?” Đạo diễn Đỗ đương nhiên biết sẽ có ý kiến trái chiều, nhưng anh không nghĩ tới người đầu tiên đưa ra ý kiến lại là Tạ Nghiêu Thần, anh hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Nghiêu Thần, sau đó đẩy mắt kính nói: “Vậy cậu muốn cùng phòng với ai?” Sau câu hỏi này, người mở miệng đầu tiên lại biến thành Ân Gia Hậu(*), cậu ta dựa vào Trang Yến Bắc, hếch cằm lên: “Tôi muốn cùng phòng với Trang Yến Bắc, Trang Yến Bắc chắc chắn cũng muốn cùng phòng với tôi, phải không?” (*Trong bản raw thì chỗ này là Lâm Trạch An – 林泽安. Nếu để là Lâm Trạch An thì đoạn sau sẽ thành vô lý nên mình nghĩ tác giả nhầm lẫn ở chỗ này.)Trang Yến Bắc không đẩy Ân Gia Hậu ra như lúc vừa nãy đã làm với Lâm Trạch An, hai người này hiển nhiên vô cùng thân thiết: “Ừ.” Tạ Nghiêu Thần quay đầu nhìn Chu Nam Quân, trong mắt chứa hàm nghĩa ý không cần nói cũng biết. “Khó mà được.” Nhưng đạo diễn Đỗ lại nói một câu đập tan suy nghĩ trong đầu bọn họ, anh dùng giọng điệu vô cùng đáng tin nói: “Các cậu vốn đã thân quen, ở cùng một chỗ có lợi ích gì? Hơn nữa mấy cậu cũng không phải cùng CP, vì muốn cho các cậu nhanh chóng nhập vai, vẫn nghe theo sắp xếp ban đầu đi.” Tính cách của Ân Gia Hậu cho dù có chút kiêu ngạo nhưng cậu ta vẫn biết đúng mực, cậu không vui nhìn Tạ Nghiêu Thần một cái, giọng nói miễn cưỡng: “Được rồi, theo như sắp xếp đi.” Ngay cả người kiêu ngạo nhất chỗ này – Ân Gia Hậu cũng đã khuất phục, Tạ Nghiêu Thần cũng không có lý do gì tiếp tục kiên trì, hắn dừng một chút, mở miệng hỏi: “Bồi dưỡng độ thân thiết cả ngày cũng là đủ rồi, buổi tối cũng không nhất định phải ngủ cùng nhau đúng không?” “Tôi muốn các cậu quen nhau, tốt nhất quen thuộc đến mức ngay cả tần suất hô hấp của đối phương như thế nào cũng biết được.” – Đạo diễn Đỗ dùng ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo tặng cho Tạ Nghiêu Thần, “Các cậu không được đổi phòng, nếu bị tôi phát hiện lén lút đổi phòng ngủ, tôi sẽ tìm hai cái còng tay đem bốn người còng lại, mỗi cái một đôi, một ngày hai mươi bốn giờ ngay cả lúc đi vệ sinh các cậu cũng đều ở cạnh nhau.”
|
Chương 23: Phương pháp thứ hai mươi ba[EXTRACT]Tạ Nghiêu Thần mím môi, không nói tiếp. Chu Nam Quân hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Nghiêu Thần, cậu rất hiểu tính cách của Tạ Nghiêu Thần, hắn không thích so hơn thiệt với người khác, nhưng lại rất để ý đến chuyện ngủ cùng với người ngoài, bọn họ không còn là học sinh tiểu học đến đi vệ sinh cũng phải cùng nhau đi nữa, vì vậy cậu ôm lấy bả vai Tạ Nghiêu Thần, nhíu mày, cười nói: “Dù sao chúng ta ở ký túc xá ngủ chung với nhau lâu như vậy, tách nhau ra vài ngày cũng không phải là không thể, ngoan, nghe lời đạo diễn Đỗ đi.” Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái, cuối cùng cũng gật đầu. “Mọi người còn ai có ý kiến gì không?” – Đạo diễn Đỗ nhìn sang những người khác, nhưng ánh mắt vẫn tập trung chủ yếu trên người Trang Yến Bắc, “Không nói gì thì tôi coi như các cậu đều đồng ý.” Trang Yến Bắc cúi đầu chơi điện thoại, không đồng ý cũng không phản đối. Những người khác cũng đều tán thành. “Quyết định như vậy đi.” – Đạo diễn Đỗ nói, “Hôm nay đến đây thôi, các cậu trở về thu dọn hành lý, ngày mai quay lại.” “Đi thôi.” Tạ Nghiêu Thần nói với Chu Nam Quân, Chu Nam Quân gật gật đầu. Nhìn thấy Tạ Nghiêu Thần và Chu Nam Quân cùng xoay người rời đi, Lâm Trách An vẫn đang nói chuyện với những người khác vội vội vàng vàng đuổi theo: “Từ từ, hai cậu đợi tôi đã.” Đi tới cửa khách sạn, Chu Nam Quân không nhịn được liếc mắt về phía Trang Yến Bắc lần cuối, lại vừa đúng lúc bắt phải tầm mắt của Trang Yến Bắc, hai người thay nhau chớp mắt, một lúc sau Chu Nam Quân mới dời mắt đi. Trở về kí túc xá, ba người bắt đầu thu dọn hành lý, Chu Nam Quân thờ ơ sắp xếp đồ đạc của mình một chút, liền lười biếng nằm lên giường xem điện thoại. Lâm Trạch An đứng một bên vừa dọn đồ vừa phun tào: “Ngày mai sẽ dọn đi, sao cậu lại không xếp hành lý?” Chu Nam Quân uể oải, chậm rì rì nói: “Hôm nay mệt quá, dù sao chỉ cần mang vài bộ quần áo sang ở vài ngày mà thôi, ngày mai tôi tùy tiện thu dọn một chút là được.” “Như thế sao được, cậu là người của đoàn phim, mà trong đoàn phim đi đâu cũng có máy quay, cho dù gương mặt của cậu có giá trị tới đâu, cũng không thể tùy tiện ăn mặc cho xong được.” Chu Nam Quân lẩm bẩm: “Chờ tôi nổi tiếng rồi hãy nói… Nếu tôi thật sự nổi tiếng rồi, khẳng định sẽ rất có tiền đúng không? Đến lúc đó tôi sẽ đi mướn hacker xóa sạch ảnh chụp các thứ, sau đó mướn thêm sát thủ mang tất cả những người chứng kiến đi giết người diệt khẩu, kết hoạch vô cùng hoàn hảo.” “Đừng tàn nhẫn thế chứ! Tạ Nghiêu Thần, cậu phải để mắt tới cậu ta đi!” Lâm Trạch An hừ một tiếng, vẻ mặt lên án hướng về phía Tạ Nghiêu Thần, đã thấy Tạ Nghiêu Thần buông hành lý của mình xuống, đi tới chỗ hành lý của Chu Nam Quân, thuận tay sắp xếp quần áo cho Chu Nam Quân vô cùng gọn gàng. “Cậu quá chiều Chu Nam Quân rồi đó!” – Lâm Trạch An vừa thu xếp ổn thỏa xong liền nói, “Tên kia lười biếng như vậy mà cậu vẫn chiều cậu ta, cậu rốt cuộc là ba hay là mẹ của cậu ta? Ngay cả mẹ cũng không làm như thế.” Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Thuận tay thôi.” “Thế sao cậu không thuận tay giúp tôi luôn đi?” “Cậu không có tay à?” Lâm Trạch An không nhịn được xem thường: “Chẳng lẽ Chu Nam Quân không có tay?” “Tôi bằng lòng như vậy.” Lâm Trạch An: “…Cậu mà còn như vậy, cậu ta sẽ không tìm được bạn gái.” Chu Nam Quân đang nằm trên giường nghịch điện thoại liền thò đầu ra dò xét, tà tà liếc Lâm Trạch An một cái: “Cậu muốn tìm bạn gái như Tạ Nghiêu Thần, còn lâu mới tìm được.” “Nghe cậu nói đi, quá kiêu ngạo rồi đấy?” – Lâm Trạch An tiếp tục xem thường, “Quên đi quên đi, hai cậu đúng là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, người ngoài như tôi chẳng quan tâm đâu, nếu quan tâm thì lại bị coi là xen vào chuyện của người khác.” Bị Lâm Trạch An trêu chọc như vậy, Chu Nam Quân mới bắt đầu cảm thấy hơi ngại, hô lên với Tạ Nghiêu Thần: “Quên đi, đừng xếp đồ giúp tôi, mai tôi sẽ tự thu dọn.” “Không sao đâu, để tôi làm cho.” – Tạ Nghiêu Thần cười cười. Chu Nam quân gãi đầu: “Cậu không ngại nhưng tôi ngại, hôm nay cậu giúp tôi xếp đồ, mai tôi mời cậu một bữa cơm.” “Có gì mà ngại.” – Tạ Nghiêu Thần cười cười nhìn Chu Nam Quân, “Không phải từ nhỏ đến lớn tôi đều giúp cậu à? Dù sao cậu cũng là…em trai của tôi.” “Trước đây là trước đây, lúc đó tôi còn nhỏ.” – Chu Nam Quân xoa xoa mũi. “Hơn nữa tôi chỉ nhỏ hơn cậu vài tháng thôi, không phải quá nhiều.” “Nhỏ hơn một ngày cũng là nhỏ hơn, nhỏ hơn một ngày tôi cũng là anh cậu.” – Tạ Nghiêu Thần nhíu mày, “Bất kể là anh giúp em chuyện gì, đều là nên làm.” Lâm Trạch An nhịn không được phun tào: “Tạ Nghiêu Thần, về sau cậu mà có bạn gái, chắc chắn người ta sẽ ghen tị với Chu Nam Quân, nhỡ đâu vớ phải người lòng dạ hẹp hòi, chậc chậc, lại ép cậu phải trả lời vấn đề khi cô ấy và Chu Nam Quân cùng rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu ai, lúc đó cậu sẽ phải làm sao!” Tạ Nghiêu Thần nhàn nhạt trả lời: “Thế thì không có bạn gái.” “Vô cùng cảm động, người anh trai tốt của Trung Quốc!” – Lâm Trạch An cười gượng, giơ tay lên cổ động, hiển nhiên không cho rằng những lời Tạ Nghiêu Thần nói là thật. Chu Nam Quân đương nhiên cũng không cho rằng những lời Tạ Nghiêu Thần nói là thật, thế nhưng vẫn cảm động một phen: “Vì những lời cậu nói hôm nay, tôi chấp nhận đi học bơi, vì vậy cậu đã có câu trả lời rồi.” Tạ Nghiêu Thần: “…” Hắn cười cười, có vẻ như có chút bất đắc dĩ. Ngày kế tiếp, sau khi nói lời chia tay với Triệu Ngải Học, ba người liền mang theo hành lý đến khách sạn. Lúc Chu Nam Quân vào phòng đã nhìn thấy mấy cái vali xếp chồng lên nhau, điều này khẳng định rằng Trang Yến Bắc đã ở đây rồi, điều này khiến cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên, cậu theo bản năng tìm quanh phòng, nhưng vẫn không thấy bóng người Trang Yến Bắc. Tuy rằng là phòng hai người nhưng phòng khách sạn mà đoàn phim sắp xếp cũng không tệ lắm, không chỉ rộng rãi sạch sẽ mà còn có cả ban công. Nhưng vào lúc này, Chu Nam Quân bỗng nghe được âm thanh tiếng đàn ghita truyền đến từ phía ban công, cậu dừng một chút, cuối cùng vẫn bước chân về phía ban công. Cửa kính ra ban công tuy đang đóng nhưng xuyên qua mặt thủy tinh cậu có thể thấy được một thiếu niên đang tựa vào lan can đánh ghita. Thiếu niên thờ ơ đứng bên cạnh lan can, hơi cúi đầu, hàng lông mi dài rũ xuống, dương quang sáng sủa vô cùng lôi cuốn, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên những phím đàn, một giai điệu tuyệt vời vang lên theo từng nhịp gảy của ngón tay. Là một người yêu thích cái đẹp, Chu Nam Quân nháy mắt đã bị hình ảnh đẹp mắt của của Trang Yến Bắc đánh trúng, hôm nay cậu mặc một áo sơ mi và quần trắng đơn giản toát lệ vẻ sạch sẽ lạ lùng, tựa như thiên thần lạc giữa chốn nhân gian, nhẹ nhàng mà thanh tao, gọn gàng mà thấu triệt. Chu Nam Quân hơi hoảng hốt, sau đó trong đầu liền hiện lên một câu —— “Mẹ ơi, con thấy thiên thần!”
|