Yêu Đội
|
|
Chương 35[EXTRACT]Edit + Beta: VịtBuổi chiều, trạng thái và vận khí trở lại Liệp Ưng. Thiệu Phi vác súng ra trận, thời gian tay không men theo bờ tường bò lên 10 tầng chậm hơn Thích Nam Tự gần 1s. Mà góc bắn nhìn xuống từ mái nhà đối với đại đa số chiến sĩ mà nói đều là điểm khó, không thể nhắm trúng mục tiêu giống như đất phẳng, phải nhìn tình huống ngắm trúng vị trí khác bên dưới. Cái này hoặc là dựa vào chỉ điểm, hoặc là dựa vào tìm tòi ngày qua ngày. Sự tự chăm chỉ của Thiệu Phi không cần phải nói, nửa năm này còn có Tiêu Mục Đình từ bên cạnh chỉ bảo, đừng nói góc bắn nhìn xuống từ vị trí cố định, ngay cả ngay cả góc bắn nhìn xuống lơ lửng không trung cũng làm được như ý. Mái nhà 5 lần bắn, cậu từng súng trúng mục tiêu bia thép khoảng cách khác nhau, tiếp theo không ngừng lại phi thân nhảy xuống, lại lấy tư thế trồng cây chuối lao xuống hai chân quấn ở trên dây thừng leo tường, nửa người trên dựa vào lực eo mạnh mẽ, giống như khoe khoang kỹ năng mà hoàn thành góc bắn nhìn xuống lơ lửng. (Ui mấy cái thuật ngữ góc bắn gì gìđấy của quân đội mệt não ghia =.=, còn cả mấy cái skill khác nữa =."=)Thích Nam Tự lần này cũng khá xuất sắc, đạn toàn bộ trúng mục tiêu, nhưng thời gian bắn dài hơn Thiệu Phi chút, tư thế trượt xuống cũng không có tiêu sái bằng Thiệu Phi. Lúc đổi trận Thiệu Phi đắc ý khơi lông mày, xa xa mà huýt sáo, Thích Nam Tự mặt không thay đổi nhìn lại, sau đó yên lặng giơ lên hai ngón giữa. Thiệu Phi còn rất ngoài ý muốn, cho rằng Thích Nam Tự sẽ xông lại vung quả đấm — giống như thường ngày hai người tán gẫu tán dóc vậy. Nhưng hai buổi tối không ngủ cùng nhau, Tiểu Thích dường như trầm ổn chút. Bất quá nói trầm ổn cũng không thích hợp, dù sao người thật sự trầm ổn sẽ không một cái là dựng thẳng ngón giữa, nhưng phản ứng này của Thích Nam Tự quả thật không giống người bình thường, hùng khí (*) đều ít đi không ít. ((*) hùng khí: có nghĩa là tức giận, nghĩa là vênh váo tựđắc, ngỗ nghịch, nói chung nghĩa của nó có liên quan tới mấy tật xấu. Tác giả dùng từ "hùng" để nói về bạn Thích rất nhiều trong truyện)Cậu câu khóe môi nghĩ: Xí, anh cứ giả bộ đê!Bắn nhất quán là trọng điểm trong huấn luyện đặc chiến, các hạng mục nhỏ có thể nói là râu ria, thế đứng quỳ hai người đánh lén gì đấy đều là căn bản, lưỡi dao chẻ đạn cũng khá thường gặp, có không ít hạng mục khác có thể nói là diễn xiếc, tỷ như manh thư (*) khảo nghiệm khả năng ghi nhớ, phân biệt mặt người đánh lén, và bắn dao động khảo nghiệm năng lực ngắm trúng trong nháy mắt. ((*) manh thư: tui cũng không biết tiếng việt mình gọi là gì, tiếng anh gọi là Blind previously, nghĩa là bắn mà không nhìn ống ngắm)Súng trường bắn tỉa kiểu 88 tầm sát thương 600m, Thiệu Phi ở khoảng cách 580m manh thư đều trúng, trên trường bắn vang lên một mảnh tiếng vỗ tay. Sau đó là đánh úp phân biệt mặt người, Thiệu Phi nhớ lầm chi tiết, bắn nhầm một cái bia mặt người, bị Thích Nam Tự gỡ hòa. Hai người luôn thay nhau tăng cấp. Bất quá ở hạng mục bắn dao động cuối cùng, hạng đầu vẫn là Thiệu Phi, chỉ thấy cậu tay trái víu sợi dây, lực mạnh mẽ từ trên giá thép nhảy ra, trong thời gian ngừng lại ngắn ngủi tay phải bắn liền 4 phát, 2 phát bắn vỡ bình thủy tinh màu sắc rực rỡ cách 100m. Mặc dù có hai phát bắn hụt, nhưng thành tích này đã là khá kinh ngạc, 4 phát súng toàn bộ chiến sĩ đều chệch bia, bắn trúng 3 bình trở lên không có, bắn trúng 2 cái chỉ có một mình Thiệu Phi. Các thủ trưởng quan sát bàn tán rối rít, Lạc Phong hỏi Ninh Giác: "Cậu có thể bắn mấy cái?" "Tôi lâu lắm không luyện rồi." Ninh Giác cười nói: "Cậu không bằng hỏi Doãn Thiên có thể bắn mấy cái." "Vậy Doãn Thiên có thể bắn mấy cái?" "Tôi không biết." Lạc Phong chống cằm: "Cậu trêu tôi hả?" "Cậu là chính ủy, trêu cậu sẽ không bị phạt vết bản kiểm điểm 1 vạn chữ sao?" Ninh Giác nói: "Tôi là thật sự không biết. Tiểu Thiên và Máy Bay đều còn trẻ tuổi, nếu bỏ công phu rèn luyện một chút, tiến bộ chúng ta căn bản không tưởng tượng được. Máy Bay bên này chúng ta còn có thể nhìn thấy tình huống huấn luyện, Tiểu Thiên ở Tân Cương, ra ngoài toàn là nhiệm vụ thực chiến. Nhất định phải đoán, dưới điều kiện ngang hàng, Tiểu Thiên có lẽ có thể bắn trúng 3." Lạc Phong cảm khái mà thởi dài, trầm mặc vài giây mới nói: "Đều là mấy thằng nhãi tốt của Liệp Ưng ta." Ninh Giác cười gật đầu, "Nài, đám nhãi tốt trở lại rồi." Huấn luyện viên phụ trách khảo hạch tuyên bố tổng thành tích sau hai ngày, các đội viên kéo bè kéo lũ tới khu khán giả. Tiêu Mục Đình từ sớm ở bên sân chờ đợi, lần lượt khích lệ, Thiệu Phi luôn cao điểm nhất, đắc ý thể hiện trong lời nói, hướng Tiêu Mục Đình chào một cái, mặc dù một đường nhắc nhở mình phải thận trọng, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đầu chui vào trong ngực Tiêu Mục Đình, ở đầu vai đối phương hăng hái cọ. Ngón tay Tiêu Mục Đình hơi ngừng, rất nhanh khoan dung mà cười lên, ôm lưng Thiệu Phi, từng cái nhẹ nhàng vỗ: "Tốt lắm." Thiệu Phi hất mặt lên, giống như hơn nửa tháng trước nhìn thẳng vào Tiêu Mục Đình, lặp lại lời lúc đó: "Đội trưởng, tôi muốn làm binh mà ngài thích nhất, ngài chờ nhé!" Nguyện vọng thuần khiết có sức mạnh đánh thẳng vào lòng người, ánh mắt Tiêu Mục Đình sâu dần, trái tim cũng không khỏi co rút một cái. Bé trai năm đó ôm hũ tro cốt của anh trai đã trưởng thành rồi, kiên trì trong mắt thay thế quật cường, cường đại thay thế phô trương, nhưng đáy mắt vẫn sạch sẽ như xưa, khiến người ta không khỏi xúc động. Thiệu Phi lui về phía sau một bước, hướng mình giơ ngón cái: "Đội trưởng, tin tôi!" Tiêu Mục Đình bỗng nhiên lại lần nữa kéo cậu vào trong ngực, không tiếng động mà ôm, lúc tách ra mới ý thức được hành động này quá mức thân mật. Cũng may ôm ôm ấp ấp ở trong quân doanh hết sức thường gặp, các đội trưởng dẫn đội của đơn vị khác cũng đang ôm lính của mình. Nhưng Tiêu Mục Đình trong lòng rõ ràng, tình cảm mang theo trong cái ôm vừa rồi e là cũng không tầm thường. Thiệu Phi cũng không nghĩ đến Tiêu Mục Đình sẽ bỗng nhiên như vậy, mắt trợn to, má rất nhanh phiếm hồng, phát ra một tiếng "ui cha" ảo não. Tiêu Mục Đình: "......" "Trên người tôi toàn là mồ hôi, leo cây leo tường leo giá thép, còn ở trong vũng bùn rõ lâu." Thiệu Phi nói: "Mồ hôi với bùn cát đều dính lên người ngài rồi!" Tiêu Mục Đình thở dài: "Không sao." Nói xong ống tay áo liền bị túm lấy. Thiệu Phi vội vào gào nói: "Tôi nay không có sắp xếp, tôi giặt cho ngài!" "Không vội, tối nay nghỉ ngơi sớm, dưỡng sức, sáng mai trời chưa sáng đã phải vào núi rồi." Tiêu Mục Đình nói: "Quần áo của tôi cũng không bẩn, mặc tạm. Cậu thật sự muốn giặt, trở về xối một chút đi, đều thành con khỉ bùn rồi." (Chỗ này ý anh Đình bảo bạn Máy Bay về tắm, trong tiếng Trung thì giặt, rửa, tắm là cùng một từ "tẩy")Thiệu Phi cười ngu: "Đội trưởng ngài ghét bỏ tôi." "Không ghét bỏ cậu thì ghét bỏ ai?" Tiêu Mục Đình ấn vai cậu xoay về phía trước: "Nhanh đi thu thập chút. Để chúc mừng bang các cậu gieo họa vào núi, ban cấp dưỡng tối nay chuẩn bị bữa tiệc lớn, tới sớm ăn sớm, muộn không còn nữa." Như Tiêu Mục Đình nói, bữa tối quả nhiên thịnh soạn, Thiệu Phi no muốn chết, lúc tản bộ tiêu thực với đồng đội, cư nhiên nhìn thấy Thích Nam Tự cùng Phạm Cường đứng ở dưới đèn đường, không biết tán gẫu cái gì. Để tiếp tế hành quân ban đêm 4h bắt đầu, Tiêu Mục Đình một thân quân trang chờ chiến sĩ của mình, thân ảnh bị đèn đường kéo dài, Thiệu Phi cõng túi từ trên lầu đi xuống, chỉ nhìn một cái, đã cảm thấy tâm thần đều rung động. Cái loại cảm giác này khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, nhập ngũ 2 năm, Thiệu Phi không phải là chưa từng nhìn thấy quân nhân anh khí bức người, dịu dàng như Ninh Giác, xinh đẹp như Lạc Phong, nhưng Tiêu Mục Đình mặc đồ ngụy trang đi ủng chiến đấu đeo đai võ trang lại không giống như vậy. Chỗ nào không giống Thiệu Phi không nói ra được, chỉ cảm thấy nam nhân này giống như hải đăng trong đêm tối, ánh sáng rơi vào trên mặt biển an tĩnh, ôn hòa mà thâm thúy, chỉ cần đứng trước mặt anh, liền bị hấp dẫn bởi ánh mắt anh. Ông trời không tốt, ngày hôm qua còn trời quang mây tạnh, hôm nay đã đổ mưa to như trút xuống. Đường núi ban đêm khó đi, nước mưa hòa đất đai thành bùn nhão, một bước giẫm vào liền giống như rơi vào đầm lầy. Thiệu Phi ở phía trước mở đường, sâu một bước nông một bước, đi cực kỳ tốn sức, còn phải không ngừng lớn tiếng nhắc nhở đội viên đi theo phía sau, một khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mưa đập tới đỏ bừng, gần tới trưa, cổ họng đã la khàn giọng. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, các đội viên tự mình kiếm nước và "món ăn dân dã" có thể ăn được. Thiệu Phi nhận được nhiệm vụ chỉ thị huấn luyện viên gửi tới — trước khi trời tối chạy tới điểm tọa độ 091, lĩnh lều và thức ăn nơi đó. Đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt, thời gian 5 ngày phi thường gian nan, có chỗ tiếp tế và qua đêm không thể tốt hơn. Thiệu Phi lập tức lấy bản đồ và kim chỉ Bắc ra tính toán khoảng cách, sau khi tính toán xong lại nhíu nhíu mày. Điểm tọa độ 091 cách vị trí hiện tại của bọn họ 40 cây số, lộ trình này mặc dù không tính là quá dài, nhưng đường núi không thể so sánh với quốc lộ bình thường, trước khi trời tối vượt núi băng đèo chạy tới điểm tọa độ 091 tuyệt đối không phải chuyện dễ, trên đường không biết sẽ gặp phải khó khăn hiểm trở gì. Nhưng mọi người biết được buổi tối có chỗ ở, đều khá hưng phấn, Ngải Tâm ném thịt rắn đã bóc da cho Thiệu Phi, cười ha ha nói: "Ngài buổi sáng vất vả rồi, đến đến đến, ăn nhiều chút." Trong các loại "Món ăn dân dã", thịt rắn hiển nhiên dễ nuốt nhất, Thiệu Phi nhìn chằm chằm thịt rắn hồi lâu, lén lút lấy ra đường Tiêu Mục Đình cho, quấn một vòng, thấy không ai ngó chừng, vội vàng chạy tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, "Đội trưởng, ngài ăn cái này." Tiêu Mục Đình nhìn một cái, "Tôi cho cậu đường trắng, cậu lại cầm trả lại tôi?" "Ngài ăn đi, miếng to như vậy!" Thiệu Phi ngồi xổm trên mặt đất, sợ bị người khác nhìn thấy. Tiêu Mục Đình hỏi: "Tôi ăn thì cậu ăn cái gì?" Thiệu Phi lập tức đáp: "Tôi ăn giun!" "Cậu không phải ghét giun nhất sao?" "Cái đó......" Thiệu Phi ngồi xổm gần hơn chút: "Ghét cũng phải ăn a, không ăn sao có tinh lực. Đội trưởng, ngài nhanh ăn đi." Tiêu Mục Đình thấy đuổi cậu không đi, lại không muốn trái ý tốt của cậu, cầm lấy thịt rắn chia thành hai miếng một lớn một nhỏ, nhỏ nhận lấy, lớn đưa lên. Thiệu Phi sửng sốt: "Cho tôi?" "Ừ, ăn đi. Trước ăn cái này, rồi đi ăn giun." Thiệu Phi hiến xong ân cần, trong lòng vừa vui vừa kích động, ăn giun cũng không cảm thấy buồn nôn, một hơi ăn vài con, dọa sợ Trần Tuyết Phong một cái cướp lấy cái mũ sắt đựng giun: "Thứ này chính là bổ sung chút năng lượng, không để cho chú ăn no. Cho dù rửa cũng không sạch, ăn đau bụng làm sao bây giờ?" Thiệu Phi vui vẻ, ướt như chuột lột dường như cũng không át được vẻ bảnh chọe của cậu, đứng dậy vỗ vỗ mông, tung lên uy phong của tổ trưởng: "Hành quân gấp 40 cây số, có lòng tin hay không?" "Có!" Đáp lại đều đặn vang rung trời. Thiệu Phi cố ý hướng chỗ Tiêu Mục Đình nhìn nhìn, lại quay đầu lại, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đi!" Dù sao cũng là vào núi ngày đầu, các đội viên tâm tình kích động, hăng hái ngẩng cao, thể lực cũng có dư, chạy chậm chạy nhanh, lúc chạy lúc đi, cho đến hoàng hôn, cách điểm tọa độ 091 chỉ còn lại không tới 6 cây số. Nhưng càng đi về phía trước, Thiệu Phi mới phát hiện nếu muốn đúng giờ chạy tới, ắt phải vượt qua một vách đá thẳng đứng như ngọn núi. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Thiệu Phi quấn dây thừng vào ngang hông, "Tôi đi lên bắc giá buộc thừng trèo!" Ngải Tâm tiến lên một bước: "Anh cùng với chú." Đỉnh núi tình huống phức tạp, một người khó mắc dây thừng, Thiệu Phi gật đầu, đang muốn tay không leo núi, chợt nghe Tiêu Mục Đình nói: "Tôi cũng đi lên." Vùng núi xa lạ leo núi có nguy hiểm rất lớn, Thiệu Phi và Ngải Tâm chủ động đi lên mắc thừng leo không chỉ vì để cho đội viên còn lại leo nhanh hơn, cũng là vì đồng đội giảm bớt nguy hiểm. Thiệu Phi đương nhiên không muốn Tiêu Mục Đình mạo hiểm như vậy, lập tức cự tuyệt: "Như vậy sao được?" Tiêu Mục Đình nói: "Nói về kinh nghiệm tay không leo trèo, tôi khả năng phong phú hơn cậu đi?" Lời này không giả, nhưng Thiệu Phi nghe không vào, còn muốn tranh luận thêm, Tiêu Mục Đình đã thu hồi ôn hòa nhất quán, lạnh lùng nói: "Ngải Tâm ở lại, Thiệu Phi theo tôi đi lên."
|
Chương 36[EXTRACT]Edit + Beta: VịtDao găm của binh chinh sát đâm vào trong núi, Tiêu Mục Đình mượn lực leo lên phía trước. Thiệu Phi ở bên trên lệch anh, nghiêng mặt qua là có thể nhìn thấy gân xanh lộ rõ trên cánh tay anh. Lúc tay không leo núi, người ở bên dưới sẽ nhận nguy hiểm lớn hơn. Tiêu Mục Đình khăng khăng để cho Thiệu Phi lên trước, Thiệu Phi cãi không được, cũng không có thời gian cãi, lúc leo lên sườn dốc thầm nghĩ "Quan lớn cấp một ép chết người", mỗi một bước đều leo cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ đá nhỏ rơi xuống nện vào Tiêu Mục Đình. Cũng may Tiêu Mục Đình kinh nghiệm phong phú, đường đi đã lựa chọn vừa vặn tránh được cát đá rơi xuống, lại không cách Thiệu Phi quá xa, vẫn đặt Thiệu Phi ở trong phạm vi bảo vệ của mình. Nửa đoạn trên của vách đá có một khu vực lồi ra bên ngoài, cực kỳ khó leo. Nếu như muốn lách qua, ắt phải lỡ thời gian. Thiệu Phi nhìn trời chiều một cái, hít sâu một hơi, cắn chặt răng hàm sau, tính toán liều một lần, trong lòng tự mình khích lệ nói — trước kia cũng từng leo vách đá tương tự, lúc này tuyệt không tính là liều lĩnh. Sau khi hạ quyết tâm, cậu nắm chặt dao găm binh trinh sát, nửa người dưới gần như lơ lửng giữa trời, mạnh mẽ nhảy một cái, tay trái chặt chẽ chụp vào một hòn đá rắn chắc. Mắt thấy sắp thành công, hòn đá đỡ chân phải lại lỏng ra, lòng bàn chân cậu trượt, cả người áp vào trên vách núi trượt xuống dưới. Đồ ngụy trang bị đá sắc nhọn xé rách, da thịt tựa hồ bị mài ra máu, nhưng ở trong ngàn cân treo sợi tóc, căng thẳng làm cho adrenalin tăng vọt, thân thể căn bản không cảm giác được đau đớn, cậu dốc hết khả năng túm lấy tất cả mọi thứ có thể ổn định thân thể, móng tay ở trên vách đá trần trụi cạo ra tiếng vang làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Nhưng mỗi một tảng đá túm được đều giống như củ cải bị nhổ ra vậy, căn bản không cách nào tạo thành điểm tựa. Mắt thấy tốc độ trượt càng lúc càng nhanh, eo sau lại đột nhiên truyền đến một cỗ sức mạnh. Cánh tay Tiêu Mục Đình chặt chẽ ôm lấy cậu, tay trái túm dao găm phía trên, cậu còn chưa kịp nói cám ơn, hai chân mạnh mẽ giẫm vào một đoạn rễ cây lộ ra. Tiêu Mục Đình không có lập tức rút tay về, bán nghiêng mặt hỏi: "Còn chịu được không?" Thiệu Phi mồ hôi đầy đầu đầy mặt, ánh mắt lại cực kỳ kiên nghị: "Chịu được!" Lộ trình còn lại, hai người lách được một đoạn, tránh khỏi đoạn "Đường tắt" nguy hiểm kia. Thiệu Phi nín thở ngưng thần, một bước giẫm vững mới bước kế tiếp, rốt cục lúc bò lên được đỉnh núi trong lòng buông lỏng, vội vàng nằm nhoài bên vách núi, kéo Tiêu Mục Đình lên. Mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây, hai người không rảnh nghỉ ngơi, lập tức cố định dây thừng leo. Thiệu Phi dựa theo phương pháp học được lúc trước, chuẩn bị quấn sợi dây vào trên hòn đá thể tích lớn, Tiêu Mục Đình lại bảo cậu đi tìm một mảnh gỗ chắc chắn. Mảnh gỗ trong núi không khó tìm, Thiệu Phi lúc vác về, Tiêu Mục Đình đã dùng dụng cụ tùy thân mang theo ở phía sau hòn đá đào ra một rãnh sâu. "Đây là?" Thiệu Phi đứng ở bên rãnh sâu, mặt lộ vẻ khó hiểu. "Trái phải quấn hai cái dây thừng, sau đó vùi mảnh gỗ vào." Tiêu Mục Đình vừa quấn vừa giải thích: "Nếu như điều kiện cho phép, rãnh càng sâu càng tốt, nhưng chúng ta thời gian có hạn, cũng không có công cụ đào tốt hơn, tạm thời vậy đi." Thiệu Phi ngồi xổm trên mặt đất đào một đầu khác: "Đây là đảm bảo hai tầng của đá và đất sét?" "Đúng, đất sét là đường chặn đầu tiên, đá là thứ hai." Tiêu Mục Đình nâng một bên mảnh gỗ lên: "Quấn chắc chưa?" "Được rồi!" Thiệu Phi một mình vác mảnh gốc, dùng sức giẫm lên đất: "Đội trưởng, ngài hôm nay lại cho tôi một bài học. Vừa rồi lúc leo núi cũng may mà có ngài, nếu không tôi khả năng ngã thẳng vào trong khe núi rồi." "Không tới mức ngã vào khe núi, trong quá trình trượt cậu nhất định có thể túm được cái gì đó, bất quá......" Tiêu Mục Đình lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Thiệu Phi: "Cánh tay và ngực bụng có phải có xước da không?" Thiệu Phi lúc này mới cảm giác được chỗ cọ rách mơ hồ đau, cười nói: "Không sao đâu, lát nữa khử trùng là được." Tiêu Mục Đình gật đầu; "Đợi lát nữa để tôi xem xem, hiện tại nắm chắc thời gian, thông báo mọi người đi lên." Có dây thừng leo, các chiến sĩ rất nhanh leo lên đỉnh núi, Thiệu Phi sờ sờ eo sau chỗ được Tiêu Mục Đình ôm, chợt cảm thấy ngực nóng lên, giống như tiêm máu gà. Kích động không chỉ một mình cậu. Nghĩ tới mục đích có thức ăn và nước, còn có lều che gió che mưa, các đội viên lăn lộn một ngày liền có sức lực dùng không hết. Nhưng là trải qua gian khổ chạy tới điểm tọa độ 091, nghênh đón mọi người lại là một đám lính đặc chủng khác. "Á......" Thiệu Phi nhìn chằm chằm Thích Nam Tự một tay thịt bò một tay sữa chua, cơ hồ trợn mắt hốc mồm: "Sao anh ở đây?" Thích Nam Tự nhai tới đầy miệng dầu mỡ, nhìn thấy Thiệu Phi cũng rất kinh ngạc: "Huấn luyện viên thông báo bọn tôi trước khi trời tối chạy tới điểm tọa độ 091, nói có thức ăn và......" Nói một nửa, Thích Nam Tự sửng sốt: "Cái con mẹ nó chứ, các cậu cũng nhận được nhiệm vụ giống thế?" Đúng lúc này, Thiệu Phi lại lần nữa nhận được thông báo của huấn luyện viên — điểm tọa độ 091 đã bị Trường Kiếm dẫn đầu chiếm cứ, đội viên của Liệp Ưng, Chiến Long, Bắc Phong, Sói Núi tìm chỗ cắm trại khác. Cách đó không xa truyền đến một trận "Cái đcm" kinh thiên động địa, một đơn vị bộ đội khác cũng chạy tới. Chuyện này là huấn luyện viên không phải đạo, phát nhiệm vụ cũng không nói là nhiệm vụ 5 đơn vị bộ độ cùng chung, đội viên của Liệp Ưng, Bắc Phong hung hổ chạy tới, cứ cho rằng đúng hạn tới là có thể nhận được tiếp viện đồ ăn, có thể ngủ ngon giấc, thế mà tới nơi mới biết được bị lừa. Vừa so sánh với đội viên Trường Kiếm gặm thịt bò, cảm giác mất mát càng thêm khắc sâu, quả thực là băng hỏa hai tầng đan xen. Thiệu Phi trong lòng đặc biệt không vui, nửa là tức giận nửa là tự trách. Nhìn dáng vẻ Trường Kiếm cũng không đến bao lâu, cái miếng thịt bò kia của Thích Nam Tự mới gặm non nửa. Nếu như mình chỉ huy đắc lực hơn, lúc leo núi không có xuất hiện sự cố nhỏ kia, hiện tại chiếm cứ điểm tọa độ 091 ăn thịt uống sữa cính là đồng đội phe mình. Lùi một vạn bước nói, nếu như cùng tới đồng thời với Trường Kiếm, vậy cùng lắm thì đánh một trận, quang minh chính đại dựa vào bản lĩnh đoạt tiếp viện, thắng đương nhiên tốt nhất, thua cũng không có gì không phục. Thiệu Phi càng nghĩ càng cáu, các đồng đội ai cũng như đưa đám. Trường Kiếm bên kia đã bắt đầu dựng lều rồi, làm tôn lên Liệp Ưng và Bắc Phong thành hai bi kịch. Huấn luyện viên ở trong vô tuyến điện nhắc nhở, bộ đội đến sau không thể dừng lại ở điểm tọa độ 091, phải tự mình tìm kiếm địa điểm qua đêm và thức ăn, trước trời sáng sẽ không có nhiệm vụ mới nữa, toàn bộ tiếp tế tự túc giải quyết. Thiệu Phi rốt cục nhịn không được, ở trước mặt Tiêu Mục Đình chửi bậy. Trường Kiếm trong trận doanh hoan hô cười nói, bên này Liệp Ưng và Bắc Phong lại là một mảnh tiếng mắng chửi. Thiệu Phi giận đến đỏ bừng cả mặt, tổ trưởng của Bắc Phong đã xắn tay áo chuẩn bị tới Trường Kiếm đánh nhau, Ngải Tâm cũng muốn đi, còn chưa lao ra khỏi đội ngũ đã bị Tiêu Mục Đình ngăn lại. "Thua trận không thể thua người." Tiêu Mục Đình không cáu cũng không gấp, quay đầu lại gọi Thiệu Phi: "Tổ trưởng, không tới khuyên bảo đội viên của cậu một chút?" Bản thân Thiệu Phi cũng cần khuyên bảo, đâu để ý được đồng đội, hùng hổ mà chạy tới chỗ Tiêu Mục Đình, mở miệng chính là một câu "Đội trưởng, thịt bò của tôi không còn" ủy khuất. Tiêu Mục Đình cũng là từ cái tuổi này của bọn họ tới đây, tình cảnh năm đó không ít bị huấn luyện viên chỉnh, nhìn những đội viên khác ăn thịt, mà mình chỉ có thể ăn cỏ rõ mồn một trước mắt, khi đó cũng là tức muốn chết, hận không thể đi tới cướp thịt cướp nước, lúc này nhìn một đám nhóc lính trẻ tuổi, cảm thấy buồn cười, lại có chút đau lòng, hơn nữa lúc Thiệu Phi nói chuyện còn nuốt nuốt nước bọt, vừa nhìn chính là cực kỳ thèm ăn. Tiêu Mục Đình thở dài, vỗ vỗ vai cậu: "Một ngày không ăn thịt, sâu tham ăn trong bụng đã nháo cách mạng rồi?" Thiệu Phi nhíu nhíu mày, ngửi mùi thịt thở dài nói: "Nếu như tôi không có trượt lúc đó là tốt rồi." "Không cần quá tự trách. Đi chỉnh đốn đội đi, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng tìm chỗ thích hợp qua đêm, trước chịu qua tối nay hẵng nói." Ánh mắt Tiêu Mục Đình hướng xuống, rơi vào ngực Thiệu Phi, đua tay đụng đụng: "Mấy vết thương này của cậu cũng cần kịp thời xử lý." Một giờ sau, trời tối mịt. Bởi vì không có lều, các đội viên của Liệp Ưng chỉ có thể ở dưới tàng cây qua đêm. Buổi sáng vừa mới mưa, bùn đất có chút ẩm, đừng nói nằm xuống ngủ, ngay cả ngồi cũng không quá thoải mái. Lần này hành quân không cho phép đốt lửa, nhưng buổi trưa đã ăn qua rắn sống giun sống, buổi tối lại một bữa nữa ai cũng không chịu được. Tiêu Mục Đình để cho mọi người rửa sạch mũ sắt sau đó chôn trong đất, dùng phương pháp đốt ngầm chưng chín thức ăn. Trong núi rừng không thiếu đồ có thể ăn, không bao lâu các đội viên đã cầm rắn, ếch, còn có nấm không độc tới. Đốt ngầm tốn thời gian dài, nhưng ưu điểm là không có lửa sáng, ở trong thực chiến không dễ dụ địch tới, cũng không tính là làm trái quy tắc hành quân. Trong quá trình chờ thức ăn chưng chín, Tiêu Mục Đình gọi Thiệu Phi vào bên cạnh, tự mình xử lý vết thương. Thiệu Phi cởi áo, trên cánh tay, cơ bụng cơ ngực có không ít sây sát nhỏ ở trên vách đá cọ ra, Tiêu Mục Đình kiên nhẫn khử trùng bôi thuốc, sau khi xử lý xong lại bảo cởi quần. Hai tay Thiệu Phi đặt ở trên mép quần, bên tai nóng tới mức chính mình cũng không cách nào hiểu được, "Tôi, tôi, trên đùi tôi không có vết thương." "Quần mài rách rồi, sao có thể không bị thương?" Tiêu Mục Đình vỗ nhẹ đầu gối cậu: "Cởi, tôi xem xem." Đỏ bên tai Thiệu Phi lan tới trên mặt. Mấy lời "Cởi tôi xem" từ trong miệng Tiêu Mục Đình ra, tiến vào trong lỗ tai cậu liền nổi lên biến hóa kỳ dị nào đó. Cậu mím môi, đầu óc trống rỗng, đứng dậy liền chạy tới nơi xa. Tiêu Mục Đình quát tiếng "Thiệu Phi", cậu cũng không để ý, trên đường tý nữa thì đá ngã đồng đội còn chưa chôn xong mũ sắt, ngã bổ nhào, chạy tới mức không nghe được tiếng người nữa, mới kinh ngạc mà dừng lại, có tật giật mình mà nhìn về phía sau, sau đó quay lại, kéo quần ra nhìn vào bên trong quần. Quả nhiên cứng rồi! Vừa nãy bụng truyền tới cảm giác nóng rực quen thuộc, cậu liền biết đã xảy ra chuyện. May mà phản ứng nhanh chạy nhanh, mới không để cho Tiêu Mục Đình nhìn thấy một màn đáng xấu hổ lại lúng túng này của cậu. Nhịp tim như nổi trống, phản ứng đầu tiên là ngồi xổm trên mặt đất, nghẹn cỗ dục vọng quái lại này trở lại. Loại chuyện bởi vì một câu "Cởi tôi xem" mà nổi phản ứng là quá khó tưởng tượng, Thiệu Phi căn bản không nghĩ tới mình sẽ không bằng cầm thú như vậy. Đây chính là Tiêu Mục Đình a, là đội trưởng, là một người đàn ông! Mày thế mà cứng lên với hắn? Ngồi xổm nửa phút, hạ thân không thấy biến chuyển tốt, chỗ đó vẫn là cừng rắn, đằng trước đâm lên vải vóc thô ráp, càng ngày càng khó chịu. Thiệu Phi tâm loạn như ma, thấp giọng nói: "Mày đang nghĩ cái gì a? Con mẹ nó nhanh mềm xuống a cái đcm!" Lúc này phương pháp giải quyết mau lẹ nhất kỳ thực là tuốt một cái, phóng ra là tốt rồi. Nhưng Thiệu Phi không dám. Bắn ra tính là cái gì a? Ngay cả vì sao sẽ bởi vì một câu nói mà cứng cũng không nghĩ ra được, vậy thì nghĩ tới Tiêu Mục Đình để lái máy bay? Thiệu Phi khó chịu muốn chết, gió núi thổi cư nhiên ra một thân mồ hôi, đầu óc toàn bộ rối loạn, không hiểu mình tại sao có thể như vậy. Mà càng nghĩ càng xấu hổ, "Cởi tôi xem" giống như thần chú vùng vẫy không đi, dục vọng nào đó càng thêm mãnh liệt. Chân ngồi xổm tê rần rồi, cờ cũng không lắng xuống. Thiệu Phi chịu không được, kìm nén bực bội lung tung khuấy động, trong đầu chỉ có một ý niệm: Tao, không có nghĩ tới đội trưởng!
|
Chương 37[EXTRACT]Edit + Beta: VịtSau khi phóng thích Thiệu Phi nghỉ một lát, ngu ngu mà đứng lên, ngay cả quần cũng quên nhấc. May mà xung quanh đen kịt một mảnh, không có người khác đi ngang qua vây xem, nhiều lắm là có con muỗi không biết tốt xấu ong ong bay tới hút máu trên đùi cậu. Chỗ bắp đùi truyền tới trận ngứa, Thiệu Phi mới lấy lại tinh thần, một chưởng đập chết con muỗi, lan máu đầy lòng bàn tay không nói, còn bởi vì lực quá lớn đập đau mệnh căn. "Đệt!" Xoa trứng vừa đau vừa ngứa, Thiệu Phi cuống quít mặc quần, lau sạch tay sau đó bước lớn chạy về. Muỗi trong núi độc, chỗ bị hút máu qua cực kỳ ngứa, cậu chạy một lát nhịn không được, đành phải dừng lại gãi. Nhưng chỗ đau và ngón tay cách một tầng vải, gãi thế nào cũng không giảm bớt được. Mắt thấy cách đồng đội còn xa, Thiệu Phi xoay người, thò tay vào ra sức gãi. Tư thế này khá bỉ ổi, chỉ có mình cậu gãi cái mụn muỗi đốt. Người khác nhìn, trăm phần trăm cho rằng cậu đang gãi trym. Gãi tới mức da đều sắp rách, chỗ cảm giác ngứa mới biến mất, Thiệu Phi mặt đen tiếp tục chạy, cách khu cắm trại càng ngày càng gần, trong lòng lại càng thấp thỏm. Vừa không có mặt mũi đối diện với Tiêu Mục Đình, cũng không biết phải giải thích chuyện đột nhiên chạy đi thế nào. Một đoạn đường cuối cùng tốc độ chậm lại, càng chạy càng không có sức mạnh. Người ta thì cận hương tình canh khiếp (*), cậu thì là gần Tiêu càng cảm thấy mình giống như sói — Sói của sắc lang! ((*) Cận hương tình canh khiếp: Tạm dịch câu này là "càng tới gần người cùng quê thì càng sợ". Đầy đủ của câu thơ này là: Cận hương tình canh khiếp/Bất cảm vấn lai nhân xuất xử. Để chỉ những người quanh năm đi làm xa ở nơi khác, không rõ tình huống gia đình ra sao, vì vậy khi gặp người cùng quê thì rất sợ hãi, không dám hỏi chuyện xảy ra ở quê mặc dù trong lòng rất muốn hỏi)Lề mà lề mề, chợt nghe Ngải Tâm hô: "Cđcm chứ, rốt cục về rồi, ăn cơm ăn cơm, chết đói anh rồi!" Thiệu Phi sửng sốt, liền thấy Trần Tuyết Phong chạy tới: "Buổi trưa bảo chú đừng coi giun là mì sợi mà ăn, chú không nghe. Bây giờ thì hay rồi hả? Nhanh đi rửa tay, chỗ anh có thuốc, lấp đầy bụng rồi uống." Thiệu Phi: "Hả?" "Hả cái gì mà hả? Trần Tuyết Phong rống: "Đừng giả bộ, mọi người đều thấy cậu nháo nhào liên tục chạy đi nặng, ị lâu như vậy, bọn anh vì chờ chú, bây giờ còn chưa ăn cơm!" Bị hiểu lầm ăn xấu bụng, Thiệu Phi ngược lại thở phào nhẹ nhõm, lát sau lại cảm thấy Ngải, Trần đem "Ăn cơm" đặt chung một chỗ với "Ị" buồn nôn, nhíu nhíu mày nói: "Đừng có cmn nói, lát thì shit lát thì cơm, có còn tố chất của quân giải phóng hay không?" Trần Tuyết Phong kinh thanh nói: "Chú không phải thích nhất lúc ăn cơm nói......" "Cái rắm!" Thiệu Phi vội vàng bịt miệng Trần Tuyết Phong — cũng không thể để cho Tiêu Mục Đình nghe được mấy chuyện xấu cậu trước kia làm đồng đội mắc ói, đội trưởng Máy Bay hổ báo có khác gì với hùng binh Thích Nam Tự? Trần Tuyết Phong liều mạng giãy dụa: "Anh đ!t tổ tông chú! Con mẹ nó chú còn chưa có rửa tay!" Thiệu Phi sợ hết hồn, lập tức lùi về, sợ Trần Tuyết Phong ngửi ra mùi gì đó. Kỳ thực bịt Trần Tuyết Phong là dùng tay trái, vừa rồi lúc cậu tuốt ống là tay phải, tuốt xong còn cầm khăn giấy chùi, triệt để làm sạch sẽ mới thôi, nhưng trong lòng đặc biệt nhột, cái loại nhột làm việc trái lương tâm sợ quỷ gõ cửa. Nếu để cho người ta biết cậu cuống cuồng liên tục chạy đi không phải bởi vì đau bụng mà là trym cứng, khuôn mặt đẹp trai này về sau không có chỗ để nữa. Do dự trở lại trong đội ngũ, Thiệu Phi lén lút nhìn Tiêu Mục Đình một cái, lại cẩn thận mà lùi lại. Bình thường đều vội vàng sáp tới bên người, lúc này lại không dám, sợ Tiêu Mục Đình nhận thấy được cái gì, cũng sợ Tiêu Mục Đình hỏi cậu đã làm gì. Cậu ở trước mặt Tiêu Mục Đình không nói dối được, cũng không nguyện ý nói "Tôi đi ị". Loại chuyện ị này á, dung tục! Nhưng càng không thể nói "Tôi đi tuốt ống", cái này không chỉ dung tục, còn là cái gì nhỉ...... Ác tục, đùa giỡn lưu manh! Tưởng tượng mình giở lưu manh với Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi giật mình một cái, thầm mắng người này cũng quá không biết xấu hổ, đã phạm thượng rồi còn không nói, phạm còn là, còn là...... Một người đàn ông! Nhưng trong lòng lại ngăn không được mà hưng phấn, tiếp đó chân cũng run lên. Một lạnh một nóng, một chính một tà hai loại dòng thác ở trong thân thể giao chiến, ép tới mức cậu như ngồi trên chông, đầu váng não căng. Đầy trong đầu không hài hòa, Thiệu Phi ăn cơm giống như mất hồn, cũng không chú ý tới người nghĩ trong lòng đi tới đây, bất động thanh sắc mà ngồi bên cạnh mình. "Ăn cơm thì hảo hảo ăn, đừng run chân." Tiêu Mục Đình nói: "Sắc mặt khó nhìn như vậy, bụng vẫn không thoải mái?" Thiệu Phi đột nhiên xoay người, khiếp sợ nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, ngài, ngài sao lại ngồi tới đây?" "Tôi không thể ngồi đây?" Tiêu Mục Đình cười: "À cũng đúng, đây là chuyên tọa của đội trưởng Máy Bay, vậy tôi rút lui." "Không không không!" Thiệu Phi không kịp nghĩ kỹ, một cái túm lấy ống quần Tiêu Mục Đình, "Đội trưởng ngài ngồi! Ngài thượng tọa!" Tiêu Mục Đình lúc trước không thấy được Thiệu Phi chịu đựng chỗ nào, bôi thuốc mà thôi, cũng không nghĩ tới phương diện kia, sau đó nghe Trần Tuyết Phong nói Thiệu Phi buổi trưa ăn quá nhiều giun, đoán là bị đại tiện. Nhưng cảm thấy biểu hiện Thiệu Phi sau khi trở lại không đúng lắm, kỳ quái, phải hình dung, có lẽ là thẹn thùng. Ăn xấu bụng liền thẹn thùng? Tiêu Mục Đình không quá tin, ngồi xuống vừa hỏi, càng cảm thấy kỳ quặc. Nhưng dưới loại tình huống đột nhiên chạy đi hoặc là muốn đi WC, hoặc là...... Sau một loại so sánh khá kỳ dị, Tiêu Mục Đình thở dài, kịp thời dừng lại — Mặc dù Lạc Phong nói anh bên trong héo hỏng, lúc anh ở chung với bạn bè cùng lứa quen biết cũng không căng thẳng như hiện tại, nhưng Thiệu Phi chỉ là một đứa nhỏ, là binh mũi nhọn tiền đồ vô lượng trong đội, cũng là em trai Thiệu Vũ. Anh nhìn Thiệu Phi luôn luôn là dùng ánh mắt của bề trên, chưa từng có ý nghĩ dư thừa. Thiệu Phi thoa thuốc thoa ra loại phản ứng sinh lý này, đoán chừng là anh suy nghĩ nhiều rồi. Thiệu Phi ngồi một lát, bắp đùi lại ngứa, nhưng hiện tại nói gì cũng không thể gãi, nhiều người nhìn như vậy, đừng nói tay duỗi vào trong quần gãi, chính là cậu gãi một chút, cũng đủ mất thể diện. Lại nói Tiêu Mục Đình cũng ở đây, chuyện bất nhã như vậy, đội trưởng Máy Bay tuyệt đối phải nhịn xuống. Nhưng loại cảm giác ngứa này thật khó có thể khống chế, Thiệu Phi càng nhịn càng cảm thấy ngứa, hai chân vặn tới vặn lui, trên trán đều ra mồ hôi. Tiêu Mục Đình vừa thấy biểu tình này của cậu, liền biết không đúng, "Sao thế? Dạ dày khó chịu?" "Không...... Phải......" Thiệu Phi đỏ bừng cả mặt, ngứa tới cào tim gãi phổi. Ngải Tâm nhìn một cái phía bên này, "Ui cha" một tiếng, Thiệu Phi biết trong miệng chó của hắn không phun ra được ngà voi, lập tức đoạt nói trước hắn: "Mông tôi bị muỗi cắn!" Mông là một từ hay, phạm vi khá rộng, sẽ không giống với "Bắp đùi" dẫn tới tưởng tượng đặc thù. Các đội viên ngồi xung quanh an tĩnh 2 giây, nhanh chóng cười trên nỗi đau, cười to không ngừng. Thiệu Phi nói ra cũng nhẹ nhõm, xoay người cách quần gãi. Tiêu Mục Đình cười thở dài, chờ cậu gãi đủ rồi mới nói: "Trong túi của tôi có thuốc, cậu chờ lát nữa tự mình cầm tới bôi một chút. Muỗi vùng núi không giống với thành phố, vẫn là phải lưu ý, khử trùng chút." Thiệu Phi đáp ứng, lúc lấy thuốc lại có chút tiu nghỉu, trước kia cậu bị thương, Tiêu Mục Đình sẽ đích thân kiểm tra, có khi còn có thể giúp xử lý, nhưng lần này Tiêu Mục Đình để cậu tự bôi thuốc...... 3 giây sau, Thiệu Phi ở ngực nện một quyền, tự trách nói: Mày lại nghĩ lung tung! Quên chuyện vừa nãy cứng sao? Lúc này mới bao lâu? Lại muốn cứng lần nữa? Đội trưởng xử lý vết thương cho mày là đau lòng mày, mày thích nghĩ cái đéo gì! Đùi có thể tùy tiện để cho người ta nhìn sao? Mụn muỗi cắn không biết tự mình bôi? Còn muốn để cho đội trưởng bôi hộ? Thiệu Phi mày không biết xấu hổ! Bôi nhọ bộ quân trang trên người! Càng chửi càng hăng, động tác bôi thuốc cũng khá thô lỗ. Cái mụn ở trên đường đi đã bị gãi rách, thuốc bôi tới đau đến mức xót sướng tột cùng. Thiệu Phi nhịn đau tiếp tục bôi, bôi một lần ở trên đùi vỗ một chưởng, thấp giọng chửi: "Cho mày nghĩ linh tinh, cho mày cứng lung tung, Thích Nam Tự cũng không nghịch bằng mày!" Thiệu Phi tới xem cậu, không nghe thấy hai câu phía trước, chỉ nghe thấy "Thích Nam Tự cũng không nghịch bằng mày", trong lòng buồn cười một trận. Theo lý thuyết, xảy ra loại chuyện này, Thiệu Phi trong khoảng thời gian ngắn không nên nguyện ý đến gần Tiêu Mục Đình, nhưng không biết là người trẻ tuổi thay cũ đổi mới nhanh, hay là kìm lòng không đậu, gần tới lúc nghỉ ngơi, cỗ bỉ ổi trong lòng cậu không còn, còn muốn ở bên cạnh Tiêu Mục Đình. Hành quân toàn bộ dựa theo thực chiến yêu cầu, ban đêm phải sắp xếp chiến sĩ đứng gác, Thiệu Phi đứng gác ca đầu, nửa đêm ôm túi ngủ dịch tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, rón rén mà chui vào bên trong, chui vào một nửa liền nghe Tiêu Mục Đình hỏi: "Bụng còn khó chịu không?" Cậu sợ hết hồn: "Đội trưởng, tôi đánh thức ngài?" "Không, tôi chưa ngủ." Thiệu Phi lúc ở Liệp Ưng đã nhìn lén qua Tiêu Mục Đình ngủ, lúc này lại khó giải thích được nhịp tim tăng nhanh, "Tôi ngủ ở đây được không?" Tiêu Mục Đình cười: "Đứng gác vất vả rồi, bụng ổn rồi thì sớm nghỉ ngơi chút." Nghĩ đến Tiêu Mục Đình còn lo lắng dạ dày của mình, Thiệu Phi liền cao hứng, tiến vào túi ngủ lại dịch tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, hai túi ngủ kề cùng một chỗ mới thôi. Ngủ một lát, chợt thấy trên người có động tĩnh, Thiệu Phi mở mắt ra, thấy Tiêu Mục Đình đang cởi áo khoác khoác lên trên túi ngủ của mình. "Đội trưởng." Thanh âm mang theo giọng mũi rất nhỏ, nghe vào tựa hồ có loại mùi vị làm nũng. "Ngủ đi." Tiêu Mục Đình chỉnh xong quần áo, "Nhiệt độ trong núi thấp, đừng để bị cảm." Thiệu Phi nhớ tới Thích Nam Tự nói "Tiêu đội của các cậu giống như ba ba hiền lành", bỗng nhiên mũi chua xót, tí nữa thì kêu lên một tiếng "ba ba". Nhưng cậu từ nhỏ không có cha, chỉ có anh trai giống như cha ruột. Cái từ cha này quá xa lạ, không có nhiệt độ bằng anh trai. Nhưng cậu cũng không thể gọi Tiêu Mục Đình là anh trai, cái này quá buồn nôn, huống chi Tiêu Mục Đình có em trai. Cho nên đội trưởng mới là xưng hô tốt nhất, người khác đều gọi Tiêu đội, chỉ có mình cậu gọi đội trưởng. Ban đêm ngủ rất ngon, trước hừng đông Thiệu Phi mở mắt ra, phát hiện mình chẳng biết lúc nào đã túm áo khoác của Tiêu Mục Đình tới trên đầu. Trong hô hấp là mùi vị của Tiêu Mục Đình, trong lòng không khỏi vui mừng. Ngày thứ hai cũng là một đường lăn lộn, so với ngày đầu phiền toái hơn chính là gặp phải bao vây chặn đánh của huấn luyện viên "Lòng dạ hiểm độc". Trên đường có truy binh, bầu trời không có người máy nào, bom mìn, bẫy rập, chướng ngại vật trên đường chỗ nào cũng có, mục đích chính là mảnh nhỏ bản đồ không phải ở khu đất nhiễm độc, chính là ở khu bom mìn. Thiệu Phi mấy tháng trước từ chỗ Tiêu Mục Đình học được không ít kỹ xảo gỡ mìn, tay cũng khá ổn, liên tiếp loại bỏ 5 quả mìn, thành công lấy mảnh nhỏ bản đồ ra. Nhưng dưới độ cao ép sát, chiến tổn hại khó mà tránh khỏi, lúc buổi trưa, trong đội đã "bị thương" 7 đội viên. Các huấn luyện viên khá giảo hoạt, không trực tiếp "Đánh chết", chỉ là "Đánh tàn phế". Lính đặc chủng sẽ không ở trên chiến trường bỏ mặc chiến hữu của mình, mất đi đội viên lực hành động là gánh nặng trầm trọng. Ngải Tâm bị phán định là đùi phải tàn tật, vóc người 1m9 mấy quẳng cho ai cũng khiêng không được, chỉ có thể do hai người vác, phía sau Thiệu Phi đeo túi của mình, phía trước treo Ngải Tâm, tốn sức tột cùng, nhưng lại không được không kiên trì. Lúc vượt qua một chướng ngại tường cao, Thiệu Phi sức cùng lực kiệt, không thể nhảy lên, Tiêu Mục Đình ôm lấy chân cậu, dùng sức đỡ lên một cái. Đầu óc cậu tê rần, không đúng lúc mà nghĩ đến một từ: Thụ sủng nhược kinh. Cái quỷ gì! Dưới sự nỗ lực của toàn thể đội viên, trước khi trời tối, Liệp Ưng rốt cục hoàn thành nhiệm vụ, đến nơi đúng giờ có lều có thịt bò nghỉ ngơi chút. Nhưng Thiệu Phi còn chưa kịp cao hứng, một cỗ đau đớn kịch liệt liền từ bắp đùi truyền đến. Chỗ bị muỗi độc cắn qua, hình như bị nhiễm trùng.
|
Chương 38[EXTRACT]Edit + Beta: VịtHai ngày không ăn đồ ăn nghiêm chỉnh, mọi người gặm thịt bò phải gọi là lang thôn hổ yết. Chỉ có Thiệu Phi ăn tới không yên lòng, nhìn qua tâm sự nặng nề, Ngải Tâm giải quyết xong hai miếng lớn rồi, một miếng đầu của cậu còn chưa gặm được một nửa. "Sao thía?" Ngải Tâm đụng đụng cánh tay cậu: "Chỗ nào không thoải mái?" "Không." "Không còn không nhanh ăn? Chúng ta bây giờ có thể ăn một chầu, không chừng ngày mai lại phải đả món ăn dân dã." Ngải Tâm ném tới một hộp sữa chua, nhỏ giọng nói: "Nhìn cái bộ dạng thương xuân bi thu kia của chú, Đại Ngọc cũng không đa sầu đa cảm bằng chú." Đúng thế. Thiệu Phi nghĩ, Đại Ngọc lại không bị muỗi cắn vào chỗ đó. Ngải Tâm quan tâm lung tung một trận sau đó tiếp tục gặm thịt bò, Thiệu Phi thấy không ai nhìn về phía mình, lặng lẽ hếch hếch đùi phải ra bên ngoài — bắp đùi bị quần ghìm lại, cởi ra một chút hơi không khó chịu như vậy nữa. Vừa nãy cậu kiếm cớ đi tiểu, chạy tới chỗ xa cởi quần nhìn một chút. Chỗ đó thật sự nhiễm trùng rồi, vừa đỏ vừa sưng, ở giữa còn là màu đỏ tía, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, liền đau tới ghê răng. Thiệu Phi quá quen sống cẩu thả, bình thường bị thương chưa bao giờ để ở trong lòng, nhưng lần này không giống, nhấc quần lên sau đó cứ nghĩ tới cái u kia, đoán con muỗi có kịch độc hay không, độc tố đã tiến vào máu hay chưa, vết thương có thể lan thối rữa chảy mủ hay không...... Càng nghĩ trong lòng càng sợ, còn chưa đi về trong đội ngũ, sau lưng đã toát ra một mảnh mồ hôi. Cũng không trách cậu tư duy sinh động, chỗ bị thương, cho dù ai cũng sẽ có gánh nặng tâm lý. Độc của muỗi có bao nhiêu lợi hại chỉ là thứ yếu, mấu chốt là nếu thật sự bị lan thối rữa, vậy thật sự quá mắc ói. Sau này người khác sẽ nói, Thiệu Phi á, có tên binh bắp đùi chảy mủ hả? Đúng a, chính là nó, tởm vl! Cậu ta làm gì sẽ chảy mủ chỗ đó? Ừm, chắc là sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, bị nhiễm...... Bệnh hoa liễu (*)? ((*) Bệnh hoa liễu hay còn gọi là các loại bệnh xã hội lây qua đường tình dục)Đúng, bệnh hoa liễu! ĐM! Thiệu Phi giật mình một cái, liều lĩnh mà đứng lên, chỉ cảm thấy phía dưới càng ngứa càng đau. Sau bữa cơm chiều, các đội viên thật sớm tiến vào lều bạt nghỉ ngơi. Lều là lều nhiều người, 1 cái có thể ngủ khoảng 10 người, chỉ có Tiêu Mục Đình là lều 2 người — tổng bộ thương cảm đội trưởng dẫn đội, cho đều là lều hai người, rộng rãi hơn lều một người, một người ngủ, không bị người bên cạnh quấy rầy. Thiệu Phi mặc dù quan hệ không tầm thường với Tiêu Mục Đình, nhưng không muốn tới chen chúc "Lều VIP" với Tiêu Mục Đình. Cậu cùng một "phòng" với đám Ngải Tâm, bởi vì ban đêm phải đứng gác một ca, cho nên ngủ bên ngoài cùng. Mệt mỏi một ngày, các đội viên phần lớn đụng vào gối liền đi vào giấc mộng. Thiệu Phi lòng như lửa đốt mà tính giây, tính xem Tiêu Mục Đình lúc nào thì ngủ. Chờ Tiêu Mục Đình ngủ rồi, cậu muốn đi trộm thuốc mỡ hôm qua đã dùng. Chỗ đó quá khó chịu, chờ thêm 1 giây đều là giày vò. Mặc dù không biết thuốc mỡ dùng được hay không, nhưng bôi cũng hơn là không bôi. Hôm qua sau khi bôi qua hơi lành lạnh, nếu như sáng nay dậy lại bôi lần nữa, nói không chừng đã khỏi rồi. Thiệu Phi ở trong túi ngủ vặn vẹo, ngứa không chịu được, liền ỷ vào không ai nhìn thấy, thò tay vào gãi. Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tay không có nặng nhẹ, gãi mấy cái một cỗ đau nhức xông thẳng đỉnh đầu — nguy rồi, trầy da! Thiệu Phi lúc này không cách nào chờ thêm nữa, chờ thêm khẳng định lan. Thế là cuống cuồng mà sờ lần, bước đi khập khiễng, lính canh nghi ngờ nhìn cậu, đang định gọi "Máy Bay chú làm gì thế", liền bị quăng mắt dao tới. Thiệu Phi chỉ chỉ lều của Tiêu Mục Đình, hạ giọng nói; "Tôi có việc tìm đội trưởng." Lều của Tiêu Mục Đình không có ánh đèn, hẳn đã ngủ. Thiệu Phi rón ra rón rén đến gần, ngồi xổm trên mặt đất nghe nhịp tim kêu mình kêu thùng thùng. Lúc này đi vào, tám phần sẽ bị phát hiện. Nhưng nếu không đi vào, bắp đùi nói không chừng thật sự sẽ thối rữa thành triệu chứng bệnh hoa liễu. Mở miệng tung tin nhảm, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân. Thiệu Phi lúc này "Bệnh tình nguy kịch", tin là nếu trị liệu trễ, sau này mình nhất định sẽ bị truyền thành bị bệnh hoa liễu. Tới lúc đó giải thích cũng vất vả, không bằng hiện tại sớm trị liệu. Cậu cũng nghĩ qua quang minh chính đại tìm Tiêu Mục Đình xin thuốc. Tiêu Mục Đình ở bộ đội đặc chủng nhiều năm như vậy, xử lý vết thương nhỏ tương tự muỗi đốt hẳn không thành vấn đề. Nhưng cậu do dự hồi lâu, vẫn cảm thấy nói không nên lời. Muỗi đốt trên tay trên chân thậm chí trên bụng đều không sao, nhưng bắp đùi quá mắc ói. cậu không muốn cho Tiêu Mục Đình nhìn, xấu hổ là một mặt, chủ yếu vẫn là sợ Tiêu Mục Đình cảm thấy buồn nôn. Dù sao vết thương rất xấu, hiện tại còn bị gãi rách, nghĩ chút thôi đã không thể nhìn thẳng. Chỉ muốn cho Tiêu Mục Đình nhìn thấy một mặt tốt nhất, loại vết thương buồn nôn này, không phải vạn bất đắc dĩ, nói gì cũng không thể để cho Tiêu Mục Đình nhìn thấy. Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Thiệu Phi nhẹ nhàng phá lều ra, bên trong một mảnh đen kịt, nín thở ngưng thần nghe ngóng, còn có thể nghe thấy hô hấp đều đều của Tiêu Mục Đình, giống như một con mèo lặng yên không một tiếng động. Mở túi đeo ra, lúc ngón tay sờ tới thuốc mỡ, trong lòng cậu vui mừng, cho rằng mình sẽ thành công. Đúng lúc chỉ mành treo chuông, trong lều đột nhiên sáng lên một chùm ánh sáng vàng ấm áp. Thiệu Phi bị phủ trong chùm ánh sáng này, cứng ngắc thành một bức điêu khắc trợn mắt hốc mồm. Hồi đó lúc tập huấn tuyển chọn, đội viên cũ kể chuyện cười, nói ở nước ngoài có loại cú mèo, ánh mắt có hiệu quả kỳ lạ, lúc bắt mồi không dựa vào móng nhọn, dựa vào mắt trừng, trừng con mồi liền toàn thân cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích. Khi đó Thiệu Phi không tin, thổ tào với Ngải Tâm là đội viên cũ chỉ biết dọa người. Hiện tại lại tin, không chỉ có tin, còn cảm thấy mình chính là con mồi bị con cú mèo trừng, ngay cả đầu ngón út cũng nâng không nổi. Tiêu Mục Đình chống người lên, ngữ khí không có một chút mùi vị vừa tỉnh ngủ: "Tìm cái gì?" Trái tim Thiệu Phi đều sắp nhảy ra lồng ngực, nghẹn họng mà nhìn Tiêu Mục Đình, "Tôi" hồi lâu, một câu đầu đủ cũng không nói ra được. Đêm khuya trộm xông lều Thiếu tướng, lục túi của Thiếu tướng, bị Thiếu tướng túm tại trận, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu muốn nghiêm khắc xử lý, lột quân trang đều không quá phận. Thiệu Phi quỳ trên mặt đất, hai tay ôm túi, muốn giải thích lại thật sự khó có thể mở miệng, vài giây sau hoảng sợ trong mắt dần dần bị ủy khuất thay thế, hít hít mũi, thấp giọng nói: "Đội trưởng......" Thanh âm kia cũng không yếu ớt, Tiêu Mục Đình lại khó giải thích được tim đập nhanh. Vừa rồi lúc Thiệu Phi còn ở ngoài lều, anh đã phát hiện, không biết đứa nhỏ này đứng ở ngoài làm gì. Dựa theo tính tình nhất quán của Thiệu Phi, hẳn là sẽ nhỏ giọng gọi: "Đội trưởng, ngài ngủ chưa?" Sau đó chui vào tán gẫu một chút thu hoạch hôm nay, lại dương dương đắc ý mà đòi muốn thể hiện. Nhưng đợi một lúc, Thiệu Phi cư nhiên phá lều ra, giống như trộm sờ mò đi vào, còn mở túi đeo móc đồ vật bên trong. Tiêu Mục Đình cũng sẽ không cảm thấy Thiệu Phi muốn làm chuyện gì, nhưng trong lòng không khỏi tò mò, mở đèn pin lên cũng chỉ là muốn tìm hiểu một cái, không ngờ Thiệu Phi trực tiếp bị dọa sợ. Bộ dáng kia đáng yêu lại đáng thương, Tiêu Mục Đình nghĩ, nếu như mình tiếp tục không biểu thị một chút, thằng nhóc có thể sẽ khóc. "Sao thế?" Tiêu Mục Đình kéo túi ngủ ra, nhu nhu đầu Thiệu Phi, Thiệu Phi dẹt miệng nhìn anh, khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy: "Đội trưởng, tôi không phải tới trộm đồ......" Kỳ thực đích xác là muốn tới trộm đồ. "Ừ." Tiêu Mục Đình kéo cậu vào trong ngực, cảm giác được bả vai cậu không ngừng run rẩy, đành phải nhè nhẹ vỗ lưng cậu thuận khí: "Nói với đội trưởng, sao thế?" Thiệu Phi vốn hạ quyết tâm không để cho Tiêu Mục Đình biết đùi mình bị rữa, nhưng bị thanh âm trầm thấp của Tiêu Mục Đình dỗ một cái, quyết tâm á, lòng xấu hổ gì đó á toàn bộ tản sạch, nhất thời không nghĩ tới sẽ được ôm, cằm chống trên vai Tiêu Mục Đình, ồm ồm nói: "Đội trưởng, phía dưới của tôi đau. Chính là chỗ hôm qua bị muỗi cắn, hôm nay nó...... sưng lên, còn bị tôi gãi, gãi rách rồi." Tiêu Mục Đình quả thật không nghĩ tới Thiệu Phi ban đêm sờ mò lều mình sẽ là cái nguyên nhân này, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, vội vàng để cho Thiệu Phi cởi quần xuống để nhìn. Thiệu Phi trong lòng lo lắng, thêm vào vết thương quả thật khó chịu, không giống với hôm qua nghe thấy "Cởi tôi xem" liền nổi lên phản ứng, nhưng lúc cởi quần vẫn là do dự vài giây — chỗ đau gãi rách rất mắc ói, sợ Tiêu Mục Đình nhìn sẽ ghét bỏ. Tâm Thiệu Phi vắt ngang, cuối cùng cởi quần ra, mép quần lót dính một chút máu, cậu lúng túng tới đầu lưỡi xoắn lại: "Cái này là, là vừa rồi gãi rách......" Tiêu Mục Đình thở dài, vỗ vỗ chân cậu, ra hiệu tách ra chút: "Tôi biết, đừng chặn, để tôi xem xem." Quần lót Thiệu Phi treo trên chân trái, hai tay chắn vật giữa hai chân, mặt đỏ giống như quả cà chua, thân thể cứng như khúc gỗ. Tình hình vết thương không tốt lắm, độc tố của muỗi không nhẹ, nhưng hành hạ thành như bây giờ, chủ yếu bởi vì ngày hôm qua không có xử lý tốt, hôm nay chỗ đó ngâm mồ hôi, nhiễm trùng không thể tránh được. Tiêu Mục Đình lấy ra rượu cồn, i-ốt pho, bông, còn có một bộ dụng cụ nhỏ tương tự kéo. Thiệu Phi trợn to mắt: "Đội trưởng, ngài làm giải phẫu cho tôi?" "Tôi đâu biết làm giải phẫu?" Tiêu Mục Đình đẩy chân cậu về phía trước, đeo bao tay lên: "Bên trong có dịch mủ, phải trước nặn ra rồi bôi thuốc lên." "A......" Rất mắc ói a! "Có chút đau, chịu đựng." Tiêu Mục Đình vừa nói vừa khử trùng, không đợi Thiệu Phi làm tốt tâm lý, đã dùng kéo vạch chỗ bị gãi rách ra. "A!" Đau đau đau đau đau đau! Nước mắt Thiệu Phi đều ra rồi, lúc kích động tý nữa thì túm hỏng mệnh căn của mình. Động tác của Tiêu Mục Đình phi thường nhanh chóng, không tới một phút đã hoàn thành lấy sạch. Thiệu Phi cúi đầu nhìn một cái bông bị ném qua một bên, phía trên dính dịch mủ màu sẫm, cậu không khỏi thấp giọng mắng "Đệt", cảm giác hình tượng của mình ở trong lòng Tiêu Mục Đình hết rồi. Đội trưởng nhất định nghĩ như vậy — Thiệu Phi quá không thích sạch sẽ, chỗ này cũng có thể lên mụn mủ. Sau khi nặn xong dịch mủ, công việc bôi thuốc liền nhẹ nhàng rất nhiều, Tiêu Mục Đình không bôi thuốc mỡ ngày hôm qua, cầm hai loại thuốc khác, sau khi làm xong còn quấn băng gạc, tổng cộng tốn thời gian 10 phút. Thiệu Phi đang muốn mặc quần, Tiêu Mục Đình lại nói: "Thay cái khác đi, bên trên cái kia có máu." Mặt Thiệu Phi vừa mới hạ nhiệt lại bùng cháy, ấp úng nói: "Vậy tôi để truồng đi về?" Tiêu Mục Đình nghĩ nghĩ, thay đổi chủ ý: "Tối nay đừng vội mặc, bịt kín không tiện thoáng khí. Cậu gác lúc mấy giờ?" "2 giờ." Thiệu Phi vẫn duy trì tư thế hai tay che trym, không biết Tiêu Mục Đình tại sao hỏi như thế. "Vậy trước tiên ở chỗ tôi nghỉ ngơi, còn có thảm lông và đệm ngủ dư." Tiêu Mục Đình nói: "Tới thời gian tôi gọi cậu, lại thay một lần thuốc nữa. Vết thương kia cũng chỉ là nhiễm trùng, không nghiêm trọng, một lát miệng vết thương mới có thể cứng lại, trước 2 giờ cậu về mặc quần lót vào rồi đứng gác. Nếu như cảm thấy thời gian xít xao quá, vậy thì gác xong rồi mặc. Sáng mai dậy lại kiểm tra chút, không có vấn đề gì lớn." Thiệu Phi đặc biệt biết nắm trọng điểm, những cái thuộc về vết thương đều quên mất, Tiêu Mục Đình phía sau nói cái gì cậu không nghe cẩn thận, chỉ nghe thấy người ta nói "Ở chỗ tôi nghỉ ngơi". Tiêu Mục Đình trải xong thảm cho cậu, tắt đèn pin, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, còn không thoải mái tùy thời gọi tôi." Thiệu Phi đâu sẽ không thoải mái, vết thương không đau cũng không ngứa nữa, tất tả chui vào trong chăn, vừa nghĩ tới ngủ bên cạnh Tiêu Mục Đình, liền phá lệ an tâm. Một cái an tâm này liền ngủ quá đà, khi tỉnh lại đã qua thời gian đứng gác. Túi ngủ bên cạnh trống rỗng, Tiêu Mục Đình không có ở đây. Thiệu Phi giật mình một cái ngồi dậy, mặc quần vào liền chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Tiêu Mục Đình trở về. "Đội trưởng? Ngài có phải......" Giúp tôi đứng gác? Tiêu Mục Đình gật đầu một cái: "Lúc 2h cậu không tỉnh, tôi liền gác thay cậu." "Như vậy sao được?" Thiệu Phi nghĩ, ngài nhưng là đội trưởng! "Không có gì không được, chúng ta đều là quân nhân, huống chi cậu tối qua đã nhận việc một lần rồi, hôm nay không thoải mái, thì nghỉ ngơi nhiều chút." Tiêu Mục Đình nói: "Còn đau không?" Thiệu Phi tất nhiên cảm động hết sức, "Không đau nữa." "Vậy lại thay thuốc." Tiêu Mục Đình cười nói: "Trời sắp sáng rồi, thay xong trở về mặc quần lót vào." Lần này lúc bôi thuốc, Thiệu Phi rõ ràng cảm giác được nhịp tim tăng nhanh, có mấy ý nghĩ xấu xa lại chui ra. Cũng may thay thuốc nhanh, nửa phút là xong, cậu toàn bộ quá trình che trym, đưa lưng về phía Tiêu Mục Đình đứng lên, nhấc quần lên đỏ mặt nói cám ơn. Trước bình minh có chút lạnh, Thiệu Phi trốn ở sau lều cá nhân hóng gió hồi lâu cũng không thổi được nhiệt khí ở bụng xuống, Thiệu Phi mày có phải thích đồng tính hay không?
|
Chương 39[EXTRACT]Edit + Beta: VịtHành quân tiến vào ngày thứ 3, cường độ từng bước gia tăng. Tinh thần hưng phấn sau khi qua đi, mệt mỏi mà các chiến sĩ mấy ngày liên tiếp tích trữ cũng dần dần hiển lộ. Thiệu Phi trọng trách nặng, ban ngày không có có tinh lực suy nghĩ mình có phải đồng tính thật hay không, buổi tối nghỉ ngơi, mới một bên cảm thụ ngứa ở bắp đùi, một bên âm thầm tự vấn lương tâm. Mày, đối với đội trường có ý đồ gì? Chỗ đau được xử lý thích hợp, tốt lên rất nhanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn là sẽ ngứa chút, vừa ngứa Thiệu Phi liền nhớ lại tình huống Tiêu Mục Đình ở trong lều bảo cậu tách chân ra. Lớn như vậy, ngoại trừ nhập ngũ kiểm tra sức khỏe, vẫn chưa từng có ai chạm qua mệnh căn của cậu. Kỳ thực Tiêu Mục Đình cũng không thật sự đụng phải, đùi và mệnh căn vẫn là có phân biệt. Đừng nói đụng vào, cậu một mực che trym, Tiêu Mục Đình e là nhìn cũng không nhìn thấy. Nhiều nhất nhìn thấy chỗ không che...... Lông. Nhưng cái này cũng rất xấu hổ! Chỗ lông của Thiệu Phi không ít, lúc đi tắm còn khoe khoang với đồng đội "Có mùi vị nam tính", nhưng bị Tiêu Mục Đình nhìn thấy lại là một chuyện khác, luôn cảm thấy có lông sẽ bị ghét bỏ thô lỗ, không có lông sẽ bị ghét bỏ ẻo lả, dù thế nào cũng đều không đúng, lông tới lông lui, hơn nửa đêm ở trong túi ngủ ra sức giãy dụa, buồn bực ra một thân mồ hôi. Mà lông cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nghĩ đến Tiêu Mục Đình mà thủ dâm. Thiệu Phi cọ răng nghĩ, vấn đề này quá lớn, một lần còn có thể hiểu là vừa vặn, lần thứ 2 nói thế nào? Vừa vặn cái gì có thể gặp phải 2 lần, chỉ cách 1 ngày? Ngủ không được, đầu óc đặc biệt thanh tỉnh, Thiệu Phi mười phút thở dài 1 cái, từ đầu năm lúc lần đầu đầu gặp Tiêu Mục Đình bắt đầu nhớ lại, nghĩ tới từng lén lút ở trên giường Tiêu Mục Đình lăn lộn, bỗng cảm thấy đỏ mặt tim đập. Khi đó còn rất ghét Tiêu Mục Đình, cảm thấy là tên hoàn khố không bản lĩnh, về phần tại sao muốn lăn lộn, ngược lại không nhớ được. Lại nghĩ tới sau đó, Tiêu Mục Đình uy nghiêm thì uy nghiêm, đối với cậu vẫn là khá chiếu cố, dạy cậu kỹ thuật bắn súng, còn tán gẫu chuyện trong nhà với cậu. Tỉ mỉ nghĩ tới, trên người Tiêu Mục Đình có loại mùi vị giống như đã từng quen biết. Lần đầu tiên lúc gặp mặt, Thiệu Phi đã cảm thấy gặp Tiêu Mục Đình ở đâu đó, nhưng trên thực tế, cậu căn bản không có cách nào gặp được sĩ quan cấp bậc như Tiêu Mục Đình. Ý niệm kia sau đó không lâu biến mất, bây giờ nghĩ đến, lại càng cảm thấy quen thuộc. Tư thế nằm nghiêng biến thành tư thế nằm sấp, Thiệu Phi cào cào tóc, khẩn thiết mà nghĩ — kệ mẹ nó quen hay không, mấu chốt là mày sao lại cứng với đội trưởng? Còn nghĩ tới đội trưởng làm loại chuyện đó, thật sự bởi vì th, thích? Cái này quá không bình thường. Hai chữ "Yêu thích" lúc xuất hiện ở trong đầu, nhịp tim Thiệu Phi đều nhanh nửa nhịp, mặt lại giống như miếng thịt xào, Thiệu Phi hiếm thấy một đêm không cần làm nhiệm vụ, lại trắng đêm khó ngủ, buổi sáng lúc tập hợp đầu nặng như tưới chì. Ngải Tâm lại tới trêu cậu: "Dì cả tới hả?" "Biến sang 1 bên!" Cậu giơ tay đuổi Ngải Tâm: "Cha tôi còn không có, ở đâu ra dì?" Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Thiệu Phi đối với cha không có ấn tượng, nhắc tới cũng không cảm thấy đau khổ. Tiêu Mục Đình đi ngang qua nghe thấy được, lại âm thầm thở dài. Không cha không mẹ, sau đó lại không có anh trai, chịu ủy khuất nhõng nhẽo cũng không có chỗ ăn vạ. Bên kia Thiệu Phi và Ngải Tâm lại nói mấy câu, hi hi ha ha động thủ, Tiêu Mục Đình mới phát giác mình gần đây mình để ý Thiệu Phi quá mức, cái gì cũng lo lắng, cái gì cũng đau lòng, kỳ thực đứa nhỏ tâm tư lớn rồi, căn bản không coi "Không cha không mẹ" là chuyện thương tâm, nhiều lắm là lúc nghĩ đến Thiệu Vũ khổ sở chút. Tiêu Mục Đình tiêu sầu, thấy Thiệu Phi vừa lúc cùng Ngải Tâm truy đánh tới đây, cười vẫy vẫy tay. Đội trưởng Máy Bay một giây trước còn hung thần ác sát lập tức biến sắc mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vung khóe môi lên cười, không phản ứng Ngải Tâm nữa, nhanh chóng chạy tới gần: "Đuổi trưởng buổi sáng tốt lành!" Nhóc con có quầng thâm mắt, tròng trắng mắt còn mang theo tia máu, tinh thần không thể nói tốt, dường như ban đêm ngủ không ngon. Tiêu Mục Đình phát hiện mình cư nhiên lại đau lòng, chợt cảm thấy kinh ngạc, tính nói cái gì đó hóa giải, liền nói: "Vết thương trên đùi tốt chưa? Ban đêm còn khó chịu không?" "A?" Tâm tư xấu xa của Thiệu Phi vừa bị Ngải Tâm đuổi đi lại quay trở lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mục Đình cũng nhiều hơn mấy phần nóng bỏng và tránh né. Đội trưởng vẫn nhớ tới mình...... Bắp đùi (Câu trước với câu sau nối theo tiếng Trung sẽ là "bắp đùi của mình")Bộ dáng kia ở trong lòng mình là "Quyến rũ", nhìn ở trong mắt Tiêu Mục Đình lại thành "Tội nghiệp", "Muốn nói lại thôi". Tiêu Mục Đình hỏi: "Vẫn không thoải mái?" "Không không!" Thiệu Phi vội vàng phủ nhận: "Rất thoải mái!" Nói xong quả muốn đánh mình một đấm, cái gì mà rất thoải mái, từ này sao có thể dùng loạn? Tiêu Mục Đình hơi cau mày, cảm thấy Thiệu Phi có chút kỳ quái, giống như Felis silvestris catus (*) được nuôi lớn đột nhiên che giấu sự tình, một mình một mèo bỏ chạy, bắt về cũng không có gãi bụng nữa. Tiêu Mục Đình bị ý nghĩ này chọc cười, lúc hoàn hồn Thiệu Phi đã mở vô tuyến điện ra, tiếp nhận nhiệm vụ hôm nay. ((*) Felis silvestris catus: Là một phân họ của mèo)Ngày thứ 4, Liệp Ưng được giao là nhiệm vụ phá tập kích 24 giờ, ban ngày chạy đường dài 80 km, ban đêm chỉ huy phát động tiến công đối với quân địch, bắt được mới có điểm, không bắt được thì 0 điểm. Nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, Thiệu Phi không dám qua loa, dẫn toàn đội sớm chạy tới nơi đóng quân, đêm xuống cùng đám người Trần Tuyết Phong lần sờ điều tra tình hình quân địch. Tiêu Mục Đình làm đội trưởng dẫn đội, không thể trực tiếp tham dự hành động, chỉ có thể từ bên cạnh cung cấp đề xuất, giống như không tính là lực chiến đấu. 1 giờ sau Thiệu Phi trở lại, mang về mấy tin tức sắp xếp binh lực lẻ tẻ, Tiêu Mục Đình nhìn nhìn, trong lòng biết các đội viên bắt không được — cái này không liên quan gì đến năng lực, nhiệm vụ phá tập kích mỗi lần của tổng bộ đều khá biến thái, tôn chỉ chính là dạy tân binh làm người. Bất quá lời này Tiêu Mục Đình sẽ không nói, không thủ trưởng nào sẽ trước khi chiến đấu giội nước lã đội viên, cho dù thua, cũng phải do mọi người dốc toàn lực, tự mình lĩnh hội loại cảm giác thất bại. Thiệu Phi đã võ trang đầy đủ, ngồi xổm trên mặt đất một bên vẽ kế hoạch lộ tuyến tiến công một bên giảng giải. Tiêu Mục Đình im lặng không lên tiếng mà nhìn, trong lòng không khỏi cảm khái, So với Thiệu Vũ, Thiệu Phi càng có thiên phú hơn, trải qua rèn luyện khoảng thời gian này, cái nhìn đại cục cũng dần dần hiện ra. Trong quân đội không thiếu chiến sĩ hiểu biết đại cục mãnh liệt, nhưng giống như Thiệu Phi lại không gặp nhiều. Bọn họ phần lớn trầm ổn, điệu thấp, ôn hòa, Thiệu Phi lại hoạt bát quá mức, ồn ào lên căn bản không thu lại được. Khó nói đây là khuyết điểm hay là ưu điểm. Tiêu Mục Đình tiếp tục nghe Thiệu Phi an bài nhiệm vụ, chợt cùng tiểu đội trưởng bốn mắt nhìn nhau. Thiệu Phi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Đội trưởng, ngài xem tôi bố trí như vậy được không?" Tiêu Mục Đình ngồi xổm xuống, từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá: "Tôi đề nghị ở trên tuyến đường này sắp xếp tay súng bắn tỉa. Ngoài ra, từ hai bên bọc đánh khả thi hơn, nhất định phải chú ý tìm địa điểm bí mật, quân địch khả năng thả pháo sáng, nếu không tìm được chỗ tránh né, rất có thể mất đi lực chiến đấu. Thiệu Phi nghe cẩn thận, sau đó lại thương lượng với mọi người một phen, nhìn ra được lòng tin mười phần. Rạng sáng 1 giờ, chiến đấu khai hỏa. Cho đến 3 rưỡi, đám binh đắc ý cơ hồ bị toàn bộ tiêu diệt. Kết cục này ở trong dự liệu của Tiêu Mục Đình, năm đó anh giống với các chiến hữu trẻ tuổi đều bị treo đánh như vậy, duy nhất ngoài ý muốn chính là quân địch lúc này duy nhất xử lý hai đơn vị bộ đội, một đơn vị là Liệp Ưng, một đơn vị khác là Trường Kiếm. Thiệu Phi cũng là lẻn vào bộ chỉ huy mới biết được Trường Kiếm cũng ở đây, lúc đó Trường Kiếm tuyệt đại đội viên bộ đội đã "Tử trận", "Sống sót" chỉ có Thích Nam Tự và hai đội viên khác. Thiệu Phi có chút kinh ngạc, bởi vì hùng binh Thích Nam Tự lúc này không làm độc hành hiệp, thế nhưng cùng đồng đội làm thành phân đội binh du kích, còn nhiệt tình mời cậu cùng hành động. Trải qua công đồn (*) 1 giờ trước, Liệp Ưng bên này cũng hao binh tổn tướng, Thiệu Phi không có phương pháp xử lý tốt hơn, dứt khoát mang theo chiến hữu còn lại cùng Trường Kiếm kết hợp một đội, do là lại chống giữ một đoạn thời gian, nhưng cuối cùng vẫn là ở kho đạn toàn quân tiêu diệt, trên đầu mọi người bốc khói sắc màu. ((*) công đồn: tiến đánh công sự kiên cố của địch)Tuy nói thắng bại là chuyện thường nhà binh, nhưng lần này hai đội đều dưới tình huống chuẩn bị đầy đủ bị đánh thất bại thảm hại, nhiệm vụ vừa kết thúc, Thích Nam Tự liền khóc, đạn ném xuống đất, khóc đến đặc biệt ấm ức, đặc biệt không cam lòng. Thiệu Phi vốn đang có chút mộng, đang định trở về hảo hảo sắp xếp mạch suy nghĩ một chút, hồi báo với Tiêu Mục Đình tình hình chiến đấu, tìm kiếm chỗ thiếu xót, để sau này thay đổi. Nhưng vừa nghe tiếng khóc của Thích Nam Tự, cảm giác mất mác nhất thời nổi lên, ngoài không cam lòng, còn cảm giác mình bị các huấn luyện viên đùa bỡn. Tiêu Mục Đình lúc nhận được đề nghị của huấn luyện viên chạy tới, nhìn thấy chính là đôi mắt đỏ rừng rực của Thiệu Phi. Đội trưởng Máy Bay sĩ diện, không giống như Thích Nam Tự nói khóc liền khóc, nhưng khá khó chịu, ngồi ở góc tường ôm súng, bên cạnh dựa vào Thích Nam Tự đang hu hu. Huấn luyện viên đè thấp giọng nói: "Tiêu đội, công việc khơi thông tâm lý giao cho ngài." Tiêu Mục Đình gật đầu: "Phạm Cường đâu?" "Ở phòng khác." Huấn luyện viên nói: "Bên này việc này Phạm đội quản không được, Nghiêm đội lập tức tới ngay." Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang của máy bay trực thăng, có lẽ là Nghiêm Sách đến. Tiêu Mục Đình cười thở dài, đi tới bên cạnh Thiệu Phi, đá đá bắp chân cậu. Thiệu Phi ngẩng đầu lên, vẫn đề góc độ, mắt lộ ra càng lớn hơn bình thường. Tiêu Mục Đình mềm lòng, ngồi xổm xuống: "Lòng tin bị đả kích?" Thiệu Phi lắc đầu: "Không có." Tiêu Mục Đình thầm nghĩ: Còn bướng bỉnh lắm. Đang muốn lên tiếng trấn an, Thích Nam Tự ở một bên khóc càng thêm lợi hại. Thiệu Phi từ trong túi quần lấy ra một xấp giấy xếp chỉnh tề, toàn bộ ném tới trong ngực Thích Nam Tự: "Nắm cuối cùng rồi, Tiểu Thích anh kiềm chế chút, khóc nữa chỉ có thể dùng quần áo lau nước mũi thôi, chúng ta đây nhưng là quân trang." Tiêu Mục Đình càng muốn cười, thằng nhóc rõ ràng bản thân cũng khó chịu, còn làm bộ an ủi người khác, quá khiến lòng người đau. Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Nghiêm Sách quả thật tới. Thích Nam Tự đừng khóc, dẹt miệng nhìn về phía cửa, lúc bị Nghiêm Sách dắt đi còn lôi kéo nói: "Anh, lần này em nghe chỉ huy, em không......" "Ừ." Nghiêm Sách đáp một tiếng. "Em nghe lời anh, lần này thật bại không phải bởi vì em." "Vậy anh sẽ đuổi em về sao?" Tiếp sau hai người còn nói gì đó, Tiêu Mục Đình và Thiệu Phi không nghe thấy nữa. Trong phòng cuối cùng an tĩnh lại, Tiêu Mục Đình ngồi ở bên cạnh Thiệu Phi, một lát sau ôm vai cậu nhẹ nhàng lắc lắc: "Trong lòng không thoải mái thì nói ra, không cần nén." Thiệu Phi hồi lâu không có động tĩnh, Tiêu Mục Đình dứt khoát ở trên gáy cậu niết niết — cứ buồn như vậy không được, Liệp Ưng bị đả kích không phải một mình đội trưởng Máy Bay, các binh khác cũng cầm khơi thông. Thiệu Phi bỗng nhiên thẳng eo, nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình 2 giây, nhu nhu mũi: "Đội trưởng ngài yên tâm, tôi chính là bị đả mộng, ngủ một giấc là tốt rồi." Tiêu Mục Đình cũng không ngoài ý muốn, Thiệu Phi không giống với Thích Nam Tự, chợt nhìn đều hăng, nhưng tâm tính Thiệu Phi vững chắc hơn, nói ngủ một giấc là tốt, vậy chính là ngủ một giấc là tốt. Bất quá làm anh có chút ngoài ý muốn chính là, Thiệu Phi kéo kéo ống tay áo anh, lại bổ sung: "Đội trưởng, tôi gần đây có chuyện nghĩ không ra, chờ tôi nghĩ thông suốt, ngài có thể ngồi bên cạnh tôi như hôm nay, nghe tôi nói không?"
|