[HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính
|
|
Chương 10: Say rượu[EXTRACT]Nửa đầu giấc ngủ của Harry rất không tốt, nhưng sau đó lại khá an tâm. Tỉnh lại trong cơn hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt khiến cậu nhíu mày, nhưng cùng với sự tỉnh táo, cảnh tượng không lâu trước đó lại ập đến. "Không!" Thống khổ cuộn tròn trong ổ chăn, thật buồn nôn, thân thể bị bàn tay thô bạo vuốt ve, ánh mắt tràn đầy dục vọng tà ác, không, hết thảy mọi thứ khiến cậu buồn ói. Cứ như vậy mà tựa như cả một thế kỷ đã trôi qua. "Cậu Potter, trò muốn giả làm đà điểu đến khi nào?" Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, Harry mở to hai mắt trong bóng đêm, đúng rồi, cậu được người đàn ông này cứu. Sau đó, trong lòng chợt cảm thấy uất ức, tựa như nóng lòng tìm kiếm một nơi dựa dẫm, Harry xốc chăn lên, tìm kiếm thân ảnh kia rồi ôm chặt lấy. Snape không ngờ Harry lại có hành động như thế, lập tức bị ôm lấy, hai tay đang cầm chai dược buồn cười giơ lên giữa không trung. Đến khi tỉnh táo lại, chỉ thấy mái đầu bù xù hệt như tổ chim kia đang cô ́gắng cọ cọ vào ***g ngực mình. Khóe miệng của Snape khép rồi lại mở, cố gắng áp chế cơn giận để không khiến thằng bé lại chịu kích thích. "Buông ra, Potter! Đầu óc trò rốt cục cũng đồng hóa với quỷ khổng lồ rồi sao hả?" Đối với trách cứ nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước đây của Snape, Harry càng không thể bỏ qua cơ hội thân cận cùng hắn này, hai tay vẫn siết chặt eo Snape, cậu chỉ ngẩng đầu lên, giương to đôi mắt mịt mờ hơi nước. Những lời kế tiếp của Snape cứ như vậy bị ánh mắt uất ức dựa dẫm của Harry bóp chết. Được rồi, Snape nhớ đến thân ảnh tuyệt vọng vừa rồi của cậu bé, cứng nhắc mà ôm lại. Harry trong lòng vui mừng khôn xiết, kích động ôm chặt hơn nữa, đương nhiên lần này cũng chỉ đổi lấy thanh âm bất mãn của người đàn ông kia. Nhưng người ấy rõ là không quen tiếp xúc thân thể như vậy, nhanh chóng đem Harry_gấu koala_Potter kéo xuống, nhét chai dược trong tay vào tay thằng bé, lảng tránh ánh mắt tủi thân của thằng nhỏ, chỉ lưu lại một câu "Uống hết!" liền vùng áo chùng rời khỏi phòng. Chóp mũi vẫn tràn ngập vị đăng đắng thoang thoảng hòa cùng hơi ấm của người đàn ông, Harry nhìn căn phong mờ tối mà nở nụ cười, cam nguyện uống hết chỗ dược mùi vị khó ngửi kia. Đây gọi là gì nhỉ? Trong rủi có cái may không phải sao. Snape chật vật đi ra ngoài, hắn thế nhưng, thế nhưng cảm thấy cái ôm kia thật ấm áp. Không, đó là một tên Potter, là con của James Potter. Nghĩ vậy, ánh mắt phức tạp liền trở thành trống rỗng như trước, điều hắn có thể làm là chuộc tội, không để con trai Lily bị thương tổn, sai lầm của ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần nữa, qua hôm nay, hắn sẽ lại là lão dơi già Nhà Slytherin khiến người ta chán ghét. Làm xong bữa tối đơn giản, hắn đưa chúng đến chỗ Harry, chỉ dặn dò một số việc nhỏ nhặt, không nhìn tới cặp mắt dựa dẫm kia, Snape không khỏi cười nhạo, mấy ngày sau trò bình phục rồi, cũng sẽ không nguyện ý nhớ tới cái nơi làm người khác chán ghét, còn có người chán ghét trò là ta. Sáng sớm mai sẽ truyền tin tức về Harry cho Dumbledore, Kẻ Được Chọn của bọn họ có thể trở về với cẩu cha đỡ đầu của mình. Xong xuôi hết thảy, Snape vô lực ngồi trong phòng khách, khui một chai rượu Windows "Đế lửa", cứ như vậy mà máy móc rót vào trong miệng từng ngụm từng ngụm một, hắn cần phải làm tê liệt trái tim phập phồng cả ngày hôm nay. Trong căn phòng khách trống trải, chỉ còn lại tiếng va chạm của ly rượu và mặt bàn, cùng với tiếng nhấm nuốt của người đàn ông nọ. Harry nhận thấy Snape trở lại như trước kia rồi, không, là càng thêm lạnh nhạt so với ngày trước, điều đó khiến lòng cậu rất khó chịu. Sau khi sáng tỏ tâm ý của mình đối với Snape, bất luận đôi mắt châm biếm hay lời nói ác ý nào của Snape đều khiến cậu khó có thể chịu được, vừa rồi khi hắn cứu cậu, đã làm cậu càng dựa dẫm vào hắn, khi ôm lấy hắn, hơi thở trầm ổn kia khiến cậu say đắm. Nhẹ nhàng mở cánh cửa xuống lầu, không có mắt kính làm tầm nhìn của Harry vào ban đêm càng trở lên mơ hồ hơn, cẩn thận lắng nghe, sâu khi xác định dưới lầu có tiếng động rất nhỏ, Harry lần theo những món vật gia dụng cùng vách tường mà tới gần Snape. Sao thầy không bật đèn? Harry áp chế nghi hoặc tới gần người đàn ông, nhưng mùi rượu xộc vào mũi cậu khiến Harry nhíu mày, được rồi, chẳng lẽ cuộc sống hàng ngày của Snape không quy luật như vậy sao? Harry chạm đến góc áo người đàn ông, nhưng người nọ lập tức ngồi thẳng dậy, đè chặt đũa phép dưới tay. Harry bị dọa sợ, nhất thời vấp ngã vào lòng Snape. Harry xác định hắn đã say rồi, bởi vì hắn không có đẩy cậu ra, lại còn mượn ánh trăng mà vuốt ve hai má và hai mắt của cậu, Harry hồi hộp đến không dám thở mạnh, tay chân cũng không dám nhúc nhích. Cậu không tưởng tượng ra được vẻ mặt của Snape hiện giờ, dù sao trời cũng quá tối, thế nhưng những cái vuốt ve thô ráp lại dịu dàng bất ngờ trên mặt làm cậu tự nhiên nhắm nghiền hai mắt, có lẽ có phần giậu đổ bìm leo, nhưng Harry đã có quyết định. Harry cẩn thận điều chỉnh tư thế, đại khái phân biệt được khuôn mặt của Snape, liền áp lên hôn môi hắn, vừa chạm tới đôi môi hơi lạnh mang theo vị rượu. Harry căng thẳng dán sát vào người đàn ông, một lâu sau đó, chỉ nghe thấy người đàn ông nọ gầm nhẹ nơi cuống họng, thô bạo cũng theo đấy mà đến. Harry cảm nhận được đầu lưỡi của Snape khuấy đều trong khoang miệng, cổ họng lầm bầm gì đó, căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng nước mờ ám. Harry bị hôn đến không còn khí lực, nhưng vẫn không quên ước nguyện ban đầu của mình, run rẩy đưa tay cởi cúc áo người nọ, người đàn ông dường như bất mãn mà kéo tuột chiếc áo mỏng manh đáng thương của Harry, thẳng đến khi cả hai người đều trần trụi thì Harry đã mệt đến tê liệt trên ghế salon. Snape tìm kiếm đôi môi người bên dưới, dùng tư thế tuyệt đối xem chiếm giữ chặt thắt lưng Harry, mồ hôi chảy dọc theo cơ thể hai người. Trong nháy mắt khi Snape tiến vào, Harry đau đớn hút sâu, nghe tiếng rên rỉ khó nhịn của người đàn ông: "Lily....." Run rẩy thừa nhận đợt xâm lược kế tiếp, thế nhưng đã không còn nhiệt tình như lúc đầu, bên tai tràn đầy hơi thở ồ ồ cùng những nụ hôn nóng bỏng ướt át. Hai chân Harry ôm lấy thắt lưng người đàn ông, nhắm mắt lại. Đúng thế, như vậy là đủ, Harry, dù sao người đàn ông này vẫn không yêu mình, nhưng dẫu sao cũng đã có chút rằng buộc.
|
Chương 11: Nỗi đau của hai người[EXTRACT]Harry cảm thấy mình cũng đang say, đắm chìm trong dục vọng nguyên thuỷ cứ như đang ở trên con thuyền nhỏ trôi nổi bập bềnh trong biển rộng, động tác của người đàn ông trên thân cậu không biết mệt mỏi. Harry chưa từng nghĩ sẽ có thể ở cùng Snape gần như vậy, da thịt gần gũi, trong đầu lóe lên hình ảnh Snape ngày thường vẫn luôn ăn mặc kín đáo với vẻ mặt nghiêm túc âm trầm, Harry trong bóng đêm bất giác xoa lên hai má ướt đẫm mồ hôi của người nọ. Đúng thế, hiện tại người đàn ông này đang điên cuồng vì cậu, Harry chồm người dậy hôn người ấy. Bọn họ dây dưa từ phòng khách đến phòng tắm. Harry chắc chắn ngày mai khi Snape nhìn thấy dấu vết hoan ái khắp nhà hắn thế này, sắc mặt nhất định sẽ đặc biệt khó coi. Nghĩ đến đây, Harry bật cười, thật xin lỗi, Severus, có lẽ nón phân viện nói không sai, tôi hẳn là một Slytherin. Không biết qua bao lâu, Harry cảm thấy cả người mệt mỏi hệt như phải liên tục đánh mười trận Quidditch vậy, nơi bộ vị kết hợp của hai người kia hiện tại nóng rát đau đớn, nửa thân trên của người ấy vẫn đè lên người cậu. "Ư!" Harry thật vẫn thận đẩy người kia ra khỏi cơ thể cậu, nhưng dù chỉ một động tác đơn giản này cũng khiến cậu đau đớn khó tả. Harry nằm trên giường bình tĩnh nhìn trần nhà, bên tai là tiếng hít thở vững vàng của người ấy. Harry nghĩ mình hôm nay nhất định đã điên rồi, chỉ một tháng trước thôi bọn họ còn chán ghét lẫn nhau, nó đã thay đổi từ lúc nào? Nhắm mắt lại, bây giờ ngay cả chính cậu cũng không biết, sau này cậu nên thế nào đây, cậu, Kẻ Được Chọn, Harry Potter, mà lại dụ dỗ giáo sư Độc Dược của mình. Không! Harry mở to hai mắt, đây tuyệt đối là sự xúc phạm đối với Snape. Nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng tắm, dùng động tác nhanh nhất tẩy rửa sạch sẽ bản thân, dựa vào ánh đèn cậu quan sát mình trong gương. Tự Harry cũng không khỏi đỏ mặt, tuy không quá rõ nét, nhưng trên bờ ngực trắng nõn phủ đầy dấu hôn, được rồi, có lẽ cậu cần một chút Độc dược và bộ quần áo kín đáo. Harry không biết người đàn ông nằm cứng đờ trong phòng kia đã tỉnh, hay nói đúng hơn hắn chỉ mượn rượu để buông thả bản thân. Nét mặt Snape bây giờ phải nói là hoảng sợ và khó tin, nhưng hương vị hoan ái vẫn nồng đậm trong phòng, xúc cảm nhẵn mịn từ cậu bé hãy còn lưu lại trong lòng bàn tay. Hai tay bất giác siết chặt, Snape tựa như con thú bị thương khốn khổ, nếu không phải vì lo lắng cậu bé còn ở nơi này, sợ hắn đã sớm gào thét thành tiếng. Ánh mắt Snape đỏ sậm, hắn sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện này? Đó là con của Lily! Harry chịu đựng nỗi đau hệt như nỗi đau của nàng tiên cá mà bước ra khỏi buồng tắm, nhờ vào đôi tai thật thính, cậu nghe thấy hơi thở của người đàn ông nọ rối loạn trong nháy mắt. Cậu chậm chạp tới gần người ấy, ngồi bên mép giường, vươn tay vuốt ve khuôn mặt cương nghị của Snape. "Con biết thầy tỉnh rồi," thân thể bên dưới lập tức cứng đờ, nhưng Harry đè hắn lại, "Đừng cử động, hãy để con nói hết." Harry nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí của một Gryffindor ra nói: "Giáo sư, không, Severus, em nghĩ chuyện của ngày hôm nay là em tự nguyện, cũng có thể nói là em dụ dỗ thầy. Nhưng xin thầy hãy nhớ, em không chán ghét thầy như thầy nói, ah, thậm chí cũng không biết từ khi nào mà em chết tiệt yêu thầy, yêu Severus Snape." Cảm nhận được hơi thở của người kia bất ổn cùng thân thể cứng đờ, cậu tiếp tục nói: "Còn có, bất kể ra sao, chuyện ngày hôm nay nếu như thầy muốn, em sẽ giữ kín đến khi xuống mồ." Harry bò lên giường, từ phía sau ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, lắng nghe hơi thở của hắn, Harry rốt cục trút hết mọi uất ức ra ngoài. Snape tuyệt vọng cảm nhận dòng nước mắt nóng rát của cậu bé đang thấm ướt lưng hắn, chỉ là vì lời yêu thương của cậu bé khiến hắn vẫn chìm trong hoảng sợ đồng thời chịu đựng sự lên án của đạo đức, đối mắt trống rỗng nhìn không ra chút tình cảm, nhưng nước mắt cậu bé lại làm tim hắn run lên, trong hoảng hốt nghe được cậu nhóc nói: "Sev, xin hãy cho em gọi thầy như thế, có lẽ thầy cả đời cũng không tha thứ cho những việc làm này của em, nhưng xin đừng trách mình, em biết người thầy yêu là Lily Evans, mẹ̣ của em, đã biết từ rất sớm rồi, tạm biệt, em yêu anh." Harry vừa khóc vừa nói, như trong dự đoán cậu không nhận được câu trả lời của người nọ, đúng thế, Harry, đủ rồi, đừng tham lam, chuyện này vốn dĩ đã không đúng, có lẽ sau này cậu sẽ kết hôn một cô gái, sau đó hoàn toàn quên đi người đàn ông kia, mà hắn, Harry nở nụ cười đầy mỏi mệt, qua ngày hôm nay, trong trí nhớ của hắn cậu bất quá chỉ là một kỹ nữ không biết liêm sỉ mà thôi. Ném vào lò sưởi một nắm bột Floo, "Quán Cái Vạc Lủng." Đúng vậy, cậu không thể trở về quảng trường Grimmauld, mà thể xác và **** thần cậu đều bị thương tổn nặng nề, cậu cần nghỉ ngơi. Mà Snape, sau khi Harry rời đi, hắn ngồi dậy, hai tay thống khổ bấu vào trong tóc, tiếng gào thét đè nén đã lâu rốt cục có thể tuôn trào, tên nhọc chết tiệt kia, sao có thể như chưa có chuyện gì xảy ra! Snape cảm thấy lòng mình rất rối loạn, tên Potter chết tiệt lại còn nói yêu hắn, yêu một lão dơi già Slytherin đầu đầy dầu, phải rồi, hắn nên sớm phát hiện ra ánh mắt thằng bé khi nhìn mình đã không còn thù hận cùng chán ghét, là hắn lờ đi sự dựa dẫm cùng tin cậy của cậu ấy, thế nhưng hắn không ngờ nó sẽ diễn biến trở thành như ngày hôm nay. Bật đèn lên, dưới ánh đèn u ám, dấu vết hoan ái dưới người trên giường khiến Snape kinh hoàng, trên ga giường còn có vết máu, nhất định là rất đau, "A!" Tiếng gầm nhẹ đầy áp lực cũng không vơi bớt áy này cùng với tuyệt vọng không cách nào đè nén trong lòng Snape, hắn không biết nên làm thế nào để đối diện mặt với người hắn yêu, Lily. Còn có, trước mắt Snape lại hiện lên ánh mắt dựa dẫm xen lẫn mến mộ, tiếng rên rỉ vui sướng cùng thống khổ.... Severus Snape, linh hồn sa đọa của hắn còn có thể hoàn trả những gì?
|
Chương 12: Quay về Trường học và trường sinh linh giá[EXTRACT]Harry nhờ nhân viên quán Cái Vạc Lủng mua chút Độc dược, tiêu trừ những dấu vết cùng cơn đau nhức trên người mình, thiêm thiếp một giấc rồi rời đi vào rạng sáng ngày hôm sau. Đứng trên đường lớn, Harry chợt hốt hoảng, tựa như tình cảm mãnh liệt cùng thống khổ của đêm qua chỉ là một giấc mộng, mà hai tháng trước cậu còn lỗ mãng dễ xúc động cũng đã học được sự bi thương trầm lặng như thế này. Đè nén con thú đang khốn khổ trong lòng, cậu đi về phía ngôi nhà của chú Sirius. Bên kia, Snape một đêm thức trắng, trước khi trời hửng sáng đã thu dọn tốt căn nhà, dùng tốc độ nhanh nhất, sắc đỏ gai mắt ấy cứ như cơn ác mộng quấn chặt lấy hắn. Cụ Dumbledore và chú Sirius khi trời vừa sáng đã đến nhà Snape nhưng không gặp được Harry vốn nên ở đây, chú Sirius suýt chút nữa bổ nhào tới hắn. Không thể không nói, nhờ tố chất làm gián điệp hai mặt, hắn có thể mặt không đổi sắc mời hai người kia ra ngoài cũng như tiết lộ tin tức cậu nhóc đã trở về nhà họ. "Snivellus, mi tốt nhất nên cầu nguyện cho Harry không xảy ra chuyện gì đi!" Sirius gầm lên giận dữ. Còn Snape thì không có lòng dạ giống như thường ngày mà châm biếm lại, đau thương khi cậu bé rời đi vẫn quanh quẩn trong đầu hắn. Hai người kia đi rồi, Snape ngồi thật lâu duy chỉ một tư thế, ánh mắt trống rỗng khiến người ta nhìn không thấu hắn đang nghĩ điều chi. Trở về nhà, Harry đón nhận vòng ôm của chú Sirius, tuy đã uống Độc dược nhưng thân thể vẫn còn đau nhức làm Harry suýt chút nữa rên ra tiếng, miễn cưỡng nở nụ cười trấn an người cha đỡ đầu đang chịu kích động của mình, chú Sirius với thần kinh thô lập tức khôi phục lại bộ dáng suy nghĩ đơn giản của mình. Harry cảm thấy cậu hiện tại không tiếp nhận được ôm ấp của người cùng giới, dù là chú Sirius cũng vậy, vì đau nhói trên da khiến cậu nghĩ đến cái ôm ấp ấm áp không sao có thể thuộc về mình kia. Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh rất ngắn, Harry lại bước lên đoàn tàu đến Hogwarts. Trên xe, Harry không ngừng an ủi cô bé phù thuỷ đang tự trách mình, đương nhiên Harry không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm đó, Hermione cũng hiểu lòng cậu nên đổi chủ đề, chỉ có Ron vẫn còn khiếp sợ về việc Harry ở cả một đêm bên giáo sư Snape. Vườn trường quen thuộc khiến Harry cảm thấy xa lạ cứ như đã qua mấy đời, bởi rằng cậu hiểu được gần đây **** lực của cậu đều đặt trên người đàn ông kia, đã lâu chưa chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc và con người xung quanh. Nhìn Hermione ngày càng xinh đẹp, và Ron hồi trước cứ hô to gọi nhỏ đã dần trở lên có chút chín chắn. Dưới ánh mắt khó hiểu của hai người, Harry cười vô cùng thoải mái, nhưng trong mắt lại một mảng bi thương. Thời gian cứ bình thản trôi, chỉ là Harry làm đúng theo những gì cậu đã nói, không hề theo đuổi bóng hình màu đen kia nữa, mà Snape cũng coi cậu như không khí, đó là do Hermione nói, bởi vì cậu chưa từng ngẩng đầu lên, cũng không có dũng khí nhìn vào cặp mắt có thể mang theo nỗi phiền chán cùng ghét bỏ. Chính là nghe Ron nói: "Gần đây lão dơi già không còn gây rối với Harry, cứ như xem cậu ấy là không khí, chuyện này thật kỳ lạ, không phải sao?" Mấy ngày nay Harry vẫn cố sức quên đi chuyện đó để bản thân hòa vào sự náo nhiệt ở Gryffindor như trước đây, thế nhưng đèn sáng cũng có lúc tắt. Cho dù lừa dối bản thân đã quên rồi, nhưng cứ mỗi đêm, nỗi nhớ nhung đối với người đàn ông kia đan lại với nhau dệt nên một hồi mộng cảnh, Harry rất thống khổ, dù là cơn đau đầu khi đối mặt với Voldemort cũng không bằng một phần vạn nỗi đau này. ...................... Harry khó hiểu mà đi đến phòng hiệu trưởng, mới vừa rồi Fawkes bay vào phòng nghỉ truyền tin khiến cậu hoảng sợ một phen. Nhưng Ron lại cho rằng cách này thật bảnh. Mở cửa, cậu lại càng hoảng sợ, Snape đang tranh luận điều gì đó với cụ Dumbledore, mà cô gái vẫn luôn khiến mình đề phòng kia, Amy Clinton thì đang lo lắng an ủi người đàn ông ấy. Ngay khi ba người nọ quay đầu sang, Harry lập tức đè nén nỗi chua xót trong lòng, nở nụ cười. "Xin chào, Hiệu trưởng, giáo sư Snape." Dumbledore vẫn hiền từ nhìn mỗi người ở đây, "Harry, trò đã đến rồi, muốn uống nước chanh không?" Harry ngoan ngoãn cầm ly nước do cụ đưa tới, khóe mắt quét qua vẻ mặt ghét bỏ của cô gái, Harry không hề nhìn sang người đàn ông đang nổi giận nọ. Nhưng ngón tay run rẩy chứng minh cậu cũng không bình tĩnh như thế. Harry ngẩng đầu nhìn về phía cụ Dumbledore, nói lên thắc mắc của mình. "Thưa Hiệu trưởng, con muốn biết ngài tìm con tới có chuyện gì ạ? Hay là con đây. Có gì không ổn ạ?" Harry cẩn thận hỏi, không thể phủ nhận cậu đang chột dạ, mà sự thật là ở trước mặt Snape cậu vẫn luôn là bên bị động, ngưỡng mộ rồi lại khiếp sợ mà cố gắng chôn giấu suy nghĩ của mình, thế nhưng cặp mắt thâm thúy kia khiến cậu không biết phải làm sao, cho dù không nhìn người ấy, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn. "À, Harry, thật ra trò có thể gọi ta là giáo sư." Snape ở bên cạnh hừ một tiếng đầy bất mãn. "Được rồi, Harry, kỳ thật chuyện này có chút liên quan đến trò." Ánh mắt màu lam của cụ Dumbledore lóe lên, Harry bất an vặn vặn ngón tay chờ đợi những lời tiếp theo. "Trên thực tế chúng ta phải cảm ơn tiểu thư Clinton, Harry à, về Voldemort, chúng ta đã biết bí mật lớn nhất của gã." Cụ dùng giọng điệu bình thường nói ra nội dung làm người ta phải sợ hãi, rốt cục Harry không khỏi nhìn về phía Snape. Mà Snape sau khi xảy ra sự kiện kia, trong lòng hết sức phức tạp, hắn nghĩ rằng Harry sẽ quấn lấy hắn không tha, lại tựa như hắn có thể nghĩ giống hệt Potter, cũng cho rằng cậu biết đâu sẽ hận hắn suốt đời. Thế nhưng, hiện tại Harry Potter lại dùng ánh mắt bất an xen lẫn ái mộ nhìn về phía hắn, Snape chật vật quay đầu đi, không nhìn đến đôi mắt xanh lục kia nữa. Hai người còn không chú ý đến tình huống bên này, cụ Dumbledore dưới vẻ mặt nghiêm túc của Snape và Clinton đem những món đồ vật mà Harry cảm thấy khó hiểu đặt trên bàn. Một chiếc nhẫn không rõ tính chất, một vương miện, một mặt dây chuyền, một cúp vàng. "Chúng chính là Trường Sinh Linh Giá mới tiêu diệt được cho đến nay của Voldemort." ..................... Harry hốt hoảng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, những chuyện cụ Dumbledore nói cho cậu nghe vừa rồi vẫn làm cậu khó bề tưởng tượng, Voldemort chia tách linh hồn của mình, sau đó cất chúng vào mấy thứ kia? Mà cậu, lại là một trong những Trường Sinh Linh Giá đó? Thật vớ vẩn, kẻ địch lớn nhất của mình lại trở thành một bộ phận của mình, như vậy, cụ Dumbledore ngay từ đầu đã biết chuyện này? Sự kiện Hòn đá Phù thủy vào năm nhất và sự kiện Phòng chứa bí mật vào năm thứ hai, chẳng lẽ đều do cụ sắp đặt? Nghĩ đến ánh mắt áy náy khi cụ nói: "Thật xin lỗi, Harry, trò có quyền được biết, Amy cũng đã khuyên ta như vậy, à, Amy có năng lực tiên tri, hiện tại ngoại trừ chủ hồn Voldemort và con quái xà Nagini, có thể nói là tương đối an toàn rồi." Sau đó Kẻ Được Chọn không còn cần thiết nữa? Bế quan bí thuật sao? Giáo sư Snape hẳn cũng biết nhỉ, thật khờ mà, biết rõ cậu là một trong số Trường Sinh Linh Giá vì sao vẫn bảo vệ cậu? Lily quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức vứt bỏ linh hồn của mình mà đi lại giữa bờ vực của cái chết? Ván cờ này hết thảy đều đã bố trí rất tuyệt, chỉ đợi cậu và Voldemort nhảy vào. Ah, mình còn tác dụng mà, làm vật chứa duy nhất có thể liên hệ với chủ hồn Voldemort. Hai mắt Harry trống rỗng nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ Hogwarts, bản thân mình, vì sao tồn tại? Phòng hiệu trưởng. "Dumbledore! Sao cụ có thể, sao có thể nói với Harry Potter những việc này? Đứa bé đó, cụ muốn hủy luôn nó sao?" Dumbledore mỏi mệt tựa lên ghế, hai mắt sững sờ nhìn Fawkes. "Không, Severus, đây là việc cần thiết, từ khi Amy Clinton xuất hiện, làm cải biến hết thảy, mà sự tình đã đặt lên mặt bàn rồi, tin chắc rằng Voldemort hiện tại đã giận điên, mà làm Kẻ Được Chọn của giới phép thuật, Harry vẫn luôn là cái gai trong lòng gã, mục tiêu thứ nhất cũng nhất định là Harry." Snape bình tĩnh lại, ánh mắt trống rỗng nhìn Dumbledore: "Cụ nên nhớ kỹ, việc ta làm, là bảo vệ nó, bảo vệ con trai của Lily, bế quan bí thuật của Potter ta sẽ dạy, mà cụ, tốt nhất giám sát chặt chẽ cái cô tiểu thư Clinton kia đi, cái đầu mọc đầy cỏ lác đó hoàn toàn không ra gì, dám ngu xuẩn đến độ bàn chuyện làm ăn với Malfoy, một đứa Muggle!" Đáy lòng Snape quay cuồng, tuy Amy Clinton xuất hiện đã giúp phong kín phần lớn đường đi của Voldemort, nhưng cô ta không biết thu liễm, tính toán tiếp cận hắn cũng như tham gia vào cuộc sống của hắn, qua lại với Draco Malfoy, cùng Malfoy nói đến những vấn đề mẫn cảm. Harry Potter, ánh mắt tuyệt vọng lại trống rỗng của đứa bé ấy khi nhìn hắn khiến hắn run rẩy, nhưng hắn có thể làm chỉ là mặt không chút thay đổi, Dumbledore, cụ cứ tin rằng Harry Potter sẽ có thể sau khi trải qua những điều này mà trưởng thành, để rồi đối đầu với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy? Dumbledore thấy Snape giận dữ bỏ đi, trong mắt cũng mê mang: "Thật xin lỗi Harry, để trò tiếp nhận những điều này quá sớm." Amy Clinton, không thể không nói việc cô bé này đột nhiên can thiệp quả thực đã giúp giải quyết vấn đề lớn nhất. Dumbledore nheo mắt lại, cái cô bé kia một năm trước đột nhiên xuất hiện trước mặt cụ, nói mình có năng lực tiên tri, không phải chưa từng nghi ngờ, thế nhưng từng món Trường Sinh Linh Giá tà ác được tìm thấy, những thuận lợi bất ngờ trong thời gian này cũng làm cụ bất an lắm, đúng vậy, là bất an, Amy Clinton là một biến số, không biết là tốt hay xấu.
|
Chương 13: Sự thay đổi của harry[EXTRACT]Mấy ngày nay Harry Potter trở lên rất kỳ quái, không chỉ có Ron mà Hermione cho rằng như thế, cả Gryffindor và những người bạn học quen với cậu cũng nhìn ra Harry đã thay đổi. Thiếu niên mười bốn tuổi chính là bước vào độ tuổi vui tươi nông nổi, nam nữ sinh cùng tuổi đều đã cao lớn hơn, những tình cảm ngây ngô cũng dần dần đâm chồi. Harry tuy vẫn gầy yếu như trước, nhưng thân thể vẫn cao hơn nhiều, gọng kính xấu xí được thay bằng một cặp kính không gọng hình bầu dục, mái tóc đen vẫn bướng bỉnh chỉa ra bốn phía, nhưng nhờ đó để lộ khuôn mặt thanh tú của Harry khiến ánh mắt một vài nữ sinh bắt đầu hướng về Đứa-bé-sống-sót. Thế nhưng mấy ngày nay cậu bé không còn như trước đây cùng Ron và đám nam sinh khác trêu chọc vui đùa nữa. Cậu bé thường thường mỉm cười nhìn bạn tốt trao đổi hoặc cãi nhau, đôi mắt xanh lục đầy ắp hiu quạnh đau thương, lại thi thoảng ngẩn người đến khi bạn tốt nhắc nhở mới tỉnh lại. "Ôi chao, nhìn Harry Potter như thế này, lòng tớ tan nát cả rồi." Không ngừng có nữ sinh ca thán như vậy. Ron vừa lo cho Harry, lại vừa ghen tị với cậu vì cậu được yêu thích, mà Hermione thì trực tiếp hỏi thẳng Harry, thế nhưng nhiều lần chỉ đổi lấy nụ cười dịu dàng cùng với một câu: "Mình không sao." Một hôm, khi Harry nửa đêm đứng một mình trong phòng nghỉ thì bị Hermione trông thấy. Hermione thở dài cầm ly cacao nóng xuống lầu. Harry nghe thấy tiếng động, theo bản năng căng cứng cơ thể, mấy ngày nay đối với việc một vài nam sinh vô ý đụng chạm làm cậu sượng cứng, không thể chịu đựng. Nhưng khi nhìn thấy cô bé phù thủy mặc đồ ngủ lo lắng đứng trước mặt mình, Harry mới mỉm cười. Hermione cẩn thận ngồi bên cạnh cậu, đưa cái ly trong tay cho Harry. "Cảm ơn." Hai tay Harry nhận lấy ly, đối mắt bị hơi nước che mờ không chân thật. "Harry, bồ, ý mình là, bồ gần đây không ổn lắm, có chuyện gì không vui sao?" Hermione vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của cậu, nhưng không có kết quả, chỉ có lông mi cậu khẽ run. Harry hơi há miệng, rồi khép lại. Cậu mâu thuẫn lắm, Hermione và Ron tôn kính hiệu trưởng Dumbledore, cậu không biết nói ra sự thật ấy sẽ được đáp lại như thế nào, nghĩ đến sẽ trông thấy bạn tốt dùng ánh mắt không tin tưởng để nhìn mình, tìm Harry liền thắt lại. Nhấp một hớp cacao để che giấu, mỉm cười nhìn Hermione đang lo lắng. "Cacao ngon lắm, còn có, Hermione mình nghĩ chuyện này mình còn chưa thể nói ra, mình cũng không có gì không vui, chẳng qua là..." Harry nhìn về phía lò sưởi, ánh lửa ấm áp khiến tầm mắt cậu có hơi mông lung, "Chẳng qua mình đột nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện, lại dùng những suy nghĩ của hiện tại để suy xét những chỗ trước kia chưa từng phát giác, thật kỳ diệu, không phải sao?" Hermione đương nhiên không làm khó cậu, chỉ lo lắng nhìn Harry đang giả vờ ung dung, đưa tay giữ bàn tay hơi lạnh của Harry, tay Harry run lên, đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp khiến con tim cậu đau sót. "Harry, không sao đâu, mình nghĩ bồ có lý do của bồ, mình chỉ hy vọng bồ có thể sử lý tốt chuyện này, còn nữa, có khó khăn gì thì cứ tìm mình và Ron, chúng ta là bạn tốt mà." Harry nhìn vẻ mặt kiên định của cô bé, để lộ nét cười chân thực lần đầu tiên trong mấy ngày qua: "Ừa, rồi sẽ có một ngày, mấy bồ sẽ biết được hết thảy." Mà danh tiếng nổi trội mấy ngày qua chính là Amy Clinton nhà Ravenclaw. Cô gái năm nay đã là năm tư, tướng mạo xinh đẹp, thành tích xuất sắc cùng với tính cách dịu dàng khiến các nam sinh mê mẩn. Thế nhưng cô gái thường xuyên ở trong tầm mắt hoảng sợ của đám học sinh mà đối với giáo sư Snape chú trọng có thừa, khi gặp mặt sẽ vui sướng chào hỏi, tặng quà vào ngày lễ, ánh mắt tôn sùng không chút e dè thường xuyên khiến Snape đen mặt, làm không ít học sinh gặp nạn. Snape gần đây rất buồn bực, lão già Dumbledore kia vậy mà nói cho Harry Potter những chuyện đó, còn tên nhóc chết tiệt ấy nữa, thế nhưng... Snape nhìn thấy liên tục mấy ngày qua, Harry gần gần gầy đi, ăn uống so với mèo còn ít hơn, hắn rầu vô cùng, hắn không bảo vệ tốt đứa bé kia. Chỉ là Snape cố hết sức không thèm nghĩ đến đứa nhỏ kia nữa, cũng như tiếp xúc với ánh mắt ấy, bởi đây là lần đầu tiên hắn dao động vì một Potter, từng có vài ngày khi vừa nhắm mắt lại hắn liền thấy thân hình gầy gò của cậu bé, cùng đôi mắt xinh đẹp mờ xương khi động tình, ôi, không, quần lót của Merlin a! Cáu gắt mà dạo bước trong văn phòng, vạt áo theo cử động của thần thể vùng lên thành độ cung tao nhã. Cau mày ngồi xuống trước bàn làm việc, khóe mắt liếc đến món quà trong xó, cây bút lông chim trong tay vang lên một tiếng rồi đi. "Ravenclaw ngu xuẩn." Đó là món quà màu xanh lục xẫm được bảo gói **** xảo, bên trong là một cặp cổ tay áo được chế tác tuyệt đẹp. Món quà này được đưa tới khi sinh nhật hắn, lúc ấy hắn còn tưởng có người đùa dai mà suýt nữa cho nó một bùa Diffindo, thực ra lúc này hắn cũng rất muốn làm vậy. "Amy Clinton, đừng có mà tính toán dùng mấy cái thứ lời tiên tri gì đó ra lừa gạt ta, một Slytherin. Còn có, nếu lại dùng ánh mắt ghê tởm như màu con cóc kia nhìn ta, hoặc giả suy nghĩ những điều vớ vẩn gì đấy, ta nghĩ mi sẽ không muốn nếm thử hậu quả đầu." Lúc ấy, Snape rất sảng khoái nhìn vào gương mặt **** xảo tái nhợt của cô gái, sau đó nhíu mày khi nghe thấy Clinton dùng một thứ ngôn ngữ hắn nghe không hiểu mà thì thào gì đấy. Kỳ thật lúc ấy Amy Clinton bị vẻ mặt u ám cùng ngôn ngữ sát thương người khác của giáo sư dọa sợ, từ sau khi cô sống lại lần nữa trong thân xác của nữ sinh Ravenclaw này, mục tiêu của cô chính là vị giáo sư mà cô vẫn luôn yêu thích này đây, sau đó không ngừng thử tiếp cận, rồi vào năm thứ ba của Harry Potter kia rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, mà dáng người cùng sức quyến rũ của Snape so với trong sách càng thêm mê người làm cô càng say đắm. Dưới áp lực mạnh mẽ của Snape, cô đã nói: "Tất cả những chuyện này đều không có khả năng, mình là tốt nhất, mình sẽ không buông tay." Cứ như thế, trong bầu không khí quỷ dị, lễ tình nhân đã tới. Tuy lần này không có Lockhart tham gia, những chàng trai cô gái đỏ bừng cả mặt cùng không khí tràn ngập màu hồng phấn vẫn khiến Snape nhíu mày, khi đặc biệt nhìn thấy cụ Dumbledore ở bên cạnh để phối hợp với không khí ngày lễ mà diện áo chùng hồng phấn, Snape cảm thấy dạ dày mình đang run rẩy. Hai mắt trống rỗng dường như vô ý nhìn về phía dãy bàn Gryffindor, đôi lông mày càng thêm nhíu chặt, trên bàn, đám nam sinh thường ngày ồn ào đang im lặng nghe bạn bè thảo luận về cô nữ sinh nào đó, thực tế, Harry căn bản không xen miệng vào được, bởi vì cậu hoàn toàn đã không còn hứng thú với bạn gái. Bàn tay đang múc yến mạch của Ron dừng lại một chút, hệt như thấy ma mà nhìn về một chỗ, Harry phát hiện trước nhất nên tò mò nhìn theo hướng kia, chỉ thấy một cô gái Châu Á xinh đẹp đang ngồi nghe Amy Clinton nói gì đó, xấu hổ đỏ mặt nhìn về phía Harry, Harry chạm phải ánh mắt cô ta theo phản xạ mà mỉm cười với cô, thấy cô bé kia càng đỏ mặt hơn, Harry giờ mới hiểu rõ mà cúi đầu xuống. Chính là cậu không thấy được vẻ mặt không cam lòng của Ron ở bên cạnh, cùng sắc mặt phức tạp của Hermione khi nhìn Ron. Mà trên dãy bàn giáo viên, Snape phát tán khí đen, nghiến răng nghiến lợi ăn món trứng rán trong đĩa, đáy lòng cố gắng bình ổn, ánh mắt âm u ngay cả bản thân không phát hiện. Mà trên bàn Ravenclaw, Amy Clinton tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó, thường nhìn về phía Snape và cửa lớn. "Ah, cú mèo đến kìa!" Không biết ai kêu lên, chỉ thấy một đoàn cú mèo bay vào đại sảnh đường. Harry có dự cảm không tốt, quả nhiên có mấy con cú mèo bay đến chỗ cậu, thả những món quà và thư vào lòng Harry, thậm chí có vài món rơi vào trong đĩa. Bên Slytherin đột nhiên truyền đến tiếng huýt sáo, Harry quay đầu nhìn qua, thì ra trước bàn Malfoy chất đầy quà tặng thư từ, chỉ thấy nó kiêu căng soi mói từng món, thấy Harry quay đầu sang, lập tức đáp trả bằng một ánh mắt khiêu khích, Harry cảm thấy thật ngây thơ nên quay đầu đi, không phát hiện khuôn mặt tuấn tú của cậu bé bạch kim đột nhiên trở nên tối đen. "Kia, trời ơi, ai tặng quà lễ tình nhân cho Snape kìa?" Thân thể Harry nghe đến tên Snape chợt khựng lại, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông đó. Chỉ thấy gương mặt của Snape đen sì, Diffindo một phong thư màu hồng, cũng không chạm tới món quà, hắn phất tà áo chùng lên, không để ý đến cụ Dumbledore muốn giữ hẳn lại, hùng hổ rời đại sảnh đường, khi lướt qua bên cạnh Harry, thân thể hai người đều cứng đờ cũng không chú ý tới vẻ mặt của đối phương, vào lúc thoáng qua ấy, Harry nghe thấy rất rõ tiếng trái tim mình chợt nứt vỡ. Mà bên kia, Amy Clinton nắm chặt hai tay, khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn không còn nụ cười dịu dàng của ngày trước, ngay cả đống quà tặng trên bàn cũng không thèm để ý, dưới vẻ mặt khó hiểu của một số người, cô rời đại sảnh đường, Harry xác định lúc cô đi khỏi, đã căm hận liếc cậu một cái.
|
Chương 14: Không thể quên anh[EXTRACT]Snape thấy mình lâu chưa tức giận đến vậy, có vài học sinh trên hành lang bị nhấn chìm trong khối khí lạnh đã thăng cấp rõ rệt của hắn, một cô bé nhát gan nhà Hufflepuff thậm chí còn khóc òa. Hắn ác ý nở nụ cười đầy châm biếm, như vậy mới là phản ứng bình thường chứ, nhớ tới ánh mắt dựa dẫm xen lẫn yêu mến của Harry Potter, cùng bóng dáng nhỏ gầy lặng lẽ của cậu bé rất được đón chào ngày hôm nay, Snape ơi, mi thật sự không bằng cầm thú. Sau khi Amy Clinton rời đại sảnh đường liền liều mạng đuổi theo điểm nhỏ màu đen kia, vừa thở gấp tới gần Snape đang nhíu mày tựa vào cửa sổ không biết suy nghĩ điều gì. Amy cảm thấy người đàn ông này càng nhìn càng khiến người ta mê mẩn, càng ở chung càng khiến người ta đau lòng. Snape đã sớm phát hiện cô ta tới gần, những vì nỗi ân hận đang dâng trào trong lòng mà hắn không thèm để ý đến thân thể đang kỳ sát qua của cô ta, còn Amy vì nỗi đau thương khổ sở bây quanh người đàn ông ấy mà xúc động, nhân lúc Snape không chú ý thì túm lấy cánh tay hắn. Thân thể Snape chấn động, thấy hành vi càn rỡ của cô ta thì vội muốn rút tay ra, khóe mắt lại thấy được hình bóng nhỏ gầy nọ. Harry không biết nên miêu tả tâm trạng hiện giờ như thế nào nữa, mê mang nhìn bóng dáng thân mật giữa người đàn ông kia và cô gái ấy, đối diện với đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc. Cả người Harry run rẩy, hai chân như bị đóng đinh, tuy trong lòng muốn mau chóng rời đi, nhưng ánh mắt lại không kiềm chế mà đắm chìm trong đầm nước đến u ấy. Amy thì mừng thầm vì Snape không giãy tay ra, thả lỏng thân thể nhưng vẫn không buông vòng tay đang giữ lấy cánh tay người đàn ông, rồi cô nhìn theo hướng mà người kia vẫn đang nhìn chăm chú, thấy thân hình cứng đờ và ánh mắt trống rỗng của Harry, chỉ cảm thấy khó hiểu và chán ghét. Không biết qua bao lâu, Harry dời tầm mắt, đi về phía thư viện. Khi đến nơi hai người kia không nhìn thấy, cậu liền chật vật bỏ chạy. Lòng đầy chua xót nhắc nhở cậu: Harry à, mày không quên được ông ấy, dù mấy ngày qua mày không thấy ông ấy, mày vẫn không thể ngừng phác hoạ hình ảnh ông ấy trong đầu, dù ông ấy cùng cụ Dumbledore lừa dối thậm chí tổn thương mày, mày vẫn không sao hận ông ấy được. Trong thư viện, cậu căn bản không thể tập trung, cảnh tượng mới rồi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu hệt như một thước phim Muggle vậy. Chiếc gương hai chiều trong túi cậu đột nhiên rung động làm Harry hoàn hồn, cầm lấy món quà chú Sirius tặng cho cậu, mở ra thì thấy ngay chú Sirius đang cười sang sảng, Harry mới từ từ bình tĩnh lại, sau khi chào hỏi vị cha đỡ đầu mấy ngày qua bận bù đầu bù cổ kia xong thì cả hai liền trò chuyện về những điều vặt vãnh trong cuộc sống. Harry dừng lại một chút, rồi đắn đo cẩn thận hỏi cha đỡ đầu của mình: "Chú Sirius, con, con muốn hỏi chú, bạn của con là một đứa con trai, lại thích một cậu trai khác, như vậy có bất thường không ạ?" Sirius bất ngờ với câu hỏi của Harry, nhưng vẫn có trách nhiệm mà giải đáp: "Harry à, điều này ở giới pháp thuật là hoàn toàn bình thường, phải biết ta và Remus... ôi, nói lỡ rồi." Harry há to miệng tổ vẻ kinh ngạc giáo sư Lupin và chú Sirius? Sirius dè dặt nhìn đứa con đỡ đầu nhà mình: "Harry, con, để ý chuyện này sao?" Harry nhanh chóng từ khiếp sợ hồi phục **** thần, nở nụ cười an ủi: "Không ạ, chuyện này rất thích hợp." Vì thế, trong dáng cười thoải mái của chú Sirius, cậu đưa ra quyết định. Bất kể thế nào, cậu đều không cam lòng cứ như vậy mà buông bỏ tình cảm sâu đậm của mình. Bị chán ghét cũng được, bự chế giễu cũng tốt, dũng khí Gryffindor rốt cục cũng từng chút một trở về bên trong người cậu. Có điều chuyện chú Sirius và giáo sư Lupin vẫn làm cậu hoảng sợ một phen, bất quá cậu nên tìm thời gian chúc phúc bọn họ. Sau bữa tối, viện cớ với Ron và Hermione, Harry hít sâu một hơi rồi đi tới hầm. Dọc đường đi, những hành lang chuyển động và ánh mắt hoặc nghi ngờ hoặc châm biếm của một số học trò Nhà Slytherin làm cậu rất khó chịu, trước đây mỗi khi lao động phục vụ cậu cũng gặp loại tình huống này, lúc ấy cậu làm thế nào nhỉ? Lườm trả lại? Ngay khi Harry khẩn trương đi về phía trước thì một thanh âm hiện tại Harry rất không muốn nghe thấy vang lên. "Sao thế này? Kẻ Được Chọn được say mê chào đón của chúng ta lại hạ mình tới Nhà Slytherin, không biết có gì không ha?" Draco Malfoy kéo dài ngữ điệu kiêu căng của mình cùng với hai đứa thuộc hạ chắn trước mặt Harry, bốn phía mơ hồ truyền đến những tiếng chế giễu, Malfoy càng thêm khí thế. Đi tới hai bước rồi khẽ cúi đầu, tư thế áp bức ấy khiến Harry không khỏi nhíu mày lùi lại một bước, nhưng Malfoy nhanh hơn bắt được bờ vai cậu. "Cậu Malfoy, tôi chỉ tới tìm viện trưởng của các người. Xin nhường đường." Lúc Draco nghe thấy Harry đến tìm giáo sư Snape thì thoáng chút do dự, nhưng nhìn vào đôi mắt sóng nước sáng ngời cũng như cảm nhận được những biến đổi khá lớn gần đây của Harry, trước kia đối với sự khiêu khích của nó, Kẻ Được Chọn chỉ biết xù lông hệt như một con mèo cùng với con chồn lông đỏ thối hoắc nhà Weasley, đối chọi lại nó. Vậy mà, gần đây Harry Potter lại khiến nó thật để ý và đôi mắt sắc lục cũng dường như trở lên hấp dẫn hơn trước kia nhiều. Ho khan một tiếng, "Ha, chẳng lẽ Kẻ Được Chọn tới lao động phục vụ? Nhà Gryffindor chuyên đào tạo lũ như sao?" Harry nghe Malfoy châm biếm cũng không tức giận như trước đây, cậu chỉ hất bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, đưa mặt tới gần khuôn mặt tuấn tú đang kích động kia. "Cậu Malfoy, tôi lặp lại lần nữa..." Mà lúc này. "Mấy trò đang làm gì?" Một giọng nói trầm thấp vang lên làm cả Harry và Draco đều cứng đờ, chẳng qua là Malfoy hiển nhiên càng biết cách che đậy, sửa sang lại tay áo, cúi chào Snape, cứ như chuyện vừa nãy chỉ là một cuộc xã giao hữu nghị vô cùng bình thường mà thôi. Hai mắt Snape ẩn chứa cảnh cáo liếc nhìn bạch kim thiếu niên đang khẽ run rẩy, rồi nói với cậu Harry còn đang cứng đờ: " Hiện tại, mời cậu Potter bị quỷ khổng lồ hồn kia đi theo ta." Đợi khi Snape đi tới phía trước Harry liền đuổi theo, mà Draco chẳng còn tâm tình vui vẻ chế nhạo Potter, nó quát mắng hai tên thuộc hạ bị dọa sợ từ lâu nọ rồi trở về phòng nghỉ. Snape và Harry đồng thời lựa chọn giữ im lặng đi tới văn phòng âm u. Snape tao nhã ngồi vào ghế bắt chéo hai tay, cặp mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cậu bé đang băn khoăn bất an. Sáng hôm nay, sau khi cậu bé bỏ đi, hắn lập tức dùng bùa hóa đá làm Amy Clinton đứng yên tại chỗ nửa tiếng. Thế nhưng tâm tình phức tạp lúc ấy đến bây giờ vẫn không rõ. Harry khẩn trương nhìn người kia, hai tay vo chặt đồng phục. Giọng nói trầm lắng như tơ lụa đảo qua con tim cậu. "Thế thì, cậu Potter, có thể giải thích vì sao trò không ở yên trong ổ sư tử ồn ào của trò để hưởng thụ đồng quà tặng lễ tình nhân cùng với đám người theo đuổi sùng bái trò, mà lại chạy đến khu Nhà Slytherin này?" Harry nghe xong lập tức mở miệng: "Không, thừa ngài, ngài biết đấy, cho tới bây giờ con chỉ đối với ngài..." "Không! Ta không biết!" Lời giải thích của Harry bị thô bạo cắt ngang. Trong mắt Snape dâng lên bão tố, thế nhưng Harry đã quyết tâm không để ý tới điều đó, hai tay cậu chống lên mặt bàn ngăn cách giữa hai người, Harry nhìn chăm chăm vào gương mặt không cảm xúc của người kia: "Không, ông biết rõ, nhưng ông một mực trốn tránh! Severus Snape!" Harry thở hổn hển, hồi lâu sau, người đàn ông ấy mở miệng: "Không tôn trọng giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm." Nói xong, hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống và ra lệnh: "Hiện giờ, đi ra ngoài, cậu Potter." Harry rốt cục bùng nổ trong ánh mắt khắc nghiệt của người kia, tiến lên phía trước túm lấy áo Snape, cả người dán sát vào thân thể cao lớn của hắn ta. "Ông sao có thể không biết, không biết tôi thích ông?" Vậy mà ánh mắt người ấy chẳng lộ chút kết quả Harry mong muốn, dù là tức giận cũng không. Bàn tay kéo cổ áo run rẩy, Harry tuyệt vọng dán môi mình lên đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn. Thân thể Snape run lên, hai tay cố gắng đẩy thằng bé đang càn rỡ trên người hắn ra, nhưng Harry nhanh tay hơn một bước, vòng hai tay ôm chặt lấy cổ người kia. Nhón chân lên, Snape cảm thấy cả người cậu đều đang run rẩy, đôi môi ấm nóng đến dọa người. Hai tay chưa đạt được mục đích đẩy ra đành nắm lấy bờ vai gầy yếu của cậu bé, chỉ cần mạnh tay hơn, là có thể đẩy cục phiền toái này ra khỏi người mình.
|