Người Ấy Không Yêu Tôi
|
|
Chương 45[EXTRACT]Lúc chia tay Cao Huân, Thạch Kha đã sớm mua một bao lì xì, đưa đến trước mặt hắn, nói: "Phí của bà mai đây." Cao Huân đơ ra, bị xem là bà mai, lại không có cách nào phản bác. Thạch Kha không diễn tả được tâm trạng của mình hiện tại, đại khái giống như giấc mơ trở thành sự thật, cảm giác như rơi vào sương mù. Cậu vẫn cho rằng Tần Thâm không yêu cậu. Nguyên lai không phải vậy, từ lâu lúc cậu không biết, ước ao giấu kín của cậu đã trở thành sự thật. Trước khi đi, Thạch Kha còn chân thành ôm Cao Huân nói cảm ơn. Cao Huân có chút ngơ ngác: "Hai người các cậu xảy ra chuyện gì vậy, nếu vẫn yêu nhau như thế, sao lại phải chia tay?" Thạch Kha cười khổ lắc đầu, chuyện này sao có thể nói rõ bằng dăm ba câu. Nếu có thể nói rõ, nếu có thể nói sớm một chút, đã không thương tâm khổ sở đến vậy, đố kỵ cùng phỏng đoán đến vậy. Bỗng dưng lại lãng phí thời gian nhiều năm như vậy. Sau khi chia tay Cao Huân, Thạch Kha nhất thời nổi hứng, quay về trường cấp ba bọn họ từng học chung. Cậu và Tần Thâm ở nơi này, không biết từ lúc nào đã bắt đầu một mối thâm tình. Nói là cậu cũng đúng, mà nói là Tần Thâm cũng đúng. Trước đây chắc chắn cậu không dám mặt dày như vậy, đi suy đoán Tần Thâm đối với mình có mấy phần yêu. Hiện tại đã có thể xác định, Tần Thâm yêu cậu, yêu rất nhiều năm rồi. Trường học vẫn không biến hóa mấy, qua mười năm, cũng không có quá nhiều thứ đổi thay. Sân tập, phòng bảo vệ, sân bóng rổ, phòng học, rừng cây nhỏ. Cậu và Tần Thâm cuối năm mười hai, thường hay hôn nhau ở trong rừng cây nhỏ này, hai nam sinh tuổi nhỏ, lòng bàn tay đều ướt đẫm, sợ bị người phát hiện. Rõ ràng cả hai đều rất ngốc, Thạch Kha thậm chí còn lén xem rất nhiều bộ phim tình cảm, cân nhắc bao nhiêu góc độ, động tác cùng thần thái. Nhưng lúc thật sự chạm môi, nên làm gì đều không nhớ nổi. Tần Thâm cũng không thành thục bao nhiêu so với cậu, rõ ràng chuyện quá mức hơn cũng làm rồi, nhưng lúc hôn nhau, bọn họ lại ngây ngô như thế. Cẩn thận từng li từng tí một, lại như sợ đánh thức cái gì. Cậu nhớ tới, trên bậc thang sân tập, cậu đã từng ôm một cái đàn ghi ta đệm đàn hát cho Tần Thâm. Khi đó cậu vừa học được, muốn khoe khoang, cũng muốn phô diễn bản thân đa tài đa nghệ. Cậu mạnh mẽ lôi kéo Tần Thâm vốn đang muốn ôn bài đi đến sân tập yên tĩnh không một bóng người. Cách đó không xa, dãy phòng học còn thưa thớt ánh đèn. Cậu bật đèn, đàn cho Tần Thâm bài thật sự yêu anh. Tần Thâm vốn đang khó chịu cau mày, chờ cậu dùng giọng hát không quá thuần thục hát xong, khuôn mặt đã mang ý cười. Hắn nói: "Cậu nếu như học tập cũng bỏ công sức như vậy, nhất định có thể đi thành phố B." Thạch Kha tay đặt trên dây đàn run rẩy, lòng lại phấn chấn hẳn, hai mắt sáng lên: "Cậu muốn cậu và tôi đi thành phố B sao?" Kỳ thực điều cậu muốn nói là, cậu xem tôi lớn lên trông cũng được, biết đánh bóng rổ, biết chơi ghi ta, trong lòng có cậu, còn nỗ lực học tập đuổi theo cậu, cậu quen tôi được không?Nhưng rốt cục cậu lại không nói. Không có dũng khí nói. Gió xuân mang theo hương hoa, cậu nhìn đôi mắt Tần Thâm cũng lấp lánh như mắt cậu, đợi đến lúc cậu không thể kháng cự, đáp án khiến cậu lập tức bị đắm chìm. Tần Thâm nói được,Cậu và tôi,Cùng đi thành phố B.
|
Chương 46[EXTRACT]Cậu gọi điện cho Tần Thâm, bên kia dường như rất bận bịu, Tần Thâm hỏi cậu làm sao vậy. Thạch Kha nghe được hắn đang rất bận: "Anh khi nào thì tan tầm?" Tần Thâm lập tức trả lời: "Lúc nào cũng được." Thạch Kha không nhịn được cười ra tiếng, nhưng không coi là thật: "Hai giờ được không?" Tần Thâm cũng cười theo: "Chắc là có thể." Thạch Kha báo địa điểm cho hắn, một quán ăn nhỏ gần trường học. Tần Thâm nghe thấy lập tức run lên: "Em về trường?" Thạch Kha ừ một tiếng, giọng dịu dàng: "Nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây." Tần Thâm im lặng một lát: "Anh đi tìm em, chờ anh." Hai giờ, Thạch Kha dự định ngồi ở đây một chút, chơi điện thoại, ngắm cảnh. Cậu không nghĩ Tần Thâm sẽ đến nhanh như thế, hơn nữa không gọi điện cho hắn, hắn cũng biết cậu ở đâu mà tìm đến, tựa như tâm ý tương thông. Cậu ngồi trên bậc thang, Tần Thâm đứng phía dưới, ngẩng đầu nhìn cậu. Không hiểu sao, Thạch Kha có cảm giác dường như thời gian đã nghịch chuyển. Giống như người đứng dưới kia, là Tần Thâm mười năm trước, mà cậu, cũng là cậu của quá khứ. Cậu từng bước một đi xuống, như là cảm nhận được gì đó, Tần Thâm dang hai tay, tư thế như muốn đón lấy cậu. Lúc chỉ còn vài bậc thang, Thạch Kha dừng lại: "Tần Thâm, anh biết em thích anh từ lúc nào không?" Tần Thâm bỏ tay xuống, trầm mặc lắc đầu. Thạch Kha lại hỏi: "Còn anh, anh là từ lúc nào?" Tần Thâm vẫn lắc đầu: "Không biết, bất tri bất giác đã buông không được." Thạch Kha: "Là vì trận bóng rổ đó sao, anh lén chụp ảnh em, lúc đó anh đã thích em, đúng không?" Cậu dường như không chờ Tần Thâm trả lời, nói tiếp: "Em thích anh từ lâu rồi, anh có nhớ lần anh ở trong phòng y tế bôi thuốc cho em không?" Thạch Kha: "Tần Thâm, em nghĩ anh không yêu em." Tần Thâm không chờ cậu tiếp tục, từng bước đi về phía Thạch Kha, cuối cùng kéo người vào lòng. Hắn nặng nề thở dài, một câu hồi đáp muộn màng rốt cục truyền đến bên tai Thạch Kha: "Anh yêu em." Thạch Kha nở nụ cười, đôi mắt cũng ướt: "Kỳ thực từ rất lâu trước đây, em nên nói với anh." Thạch Kha: "Tần Thâm, em lớn lên trông cũng được, đã công khai với người nhà, có thể kiếm tiền, biết làm cơm, trong lòng chỉ có anh, yêu anh lâu lắm rồi, anh có thể thử quen em được không?" Thân thể Tần Thâm cứng đờ: "Không được." Thạch Kha trợn to mắt, thật phá hoại bầu không khí, cậu vất vả lắm mới nói ra được những lời này. Tần Thâm nghiêm túc nói: "Đã nói rồi, anh theo đuổi em." Thạch Kha chỉ cảm thấy bầu không khí lúc nãy toàn bộ biến mất, cậu tức giận đẩy Tần Thâm một cái, định đi xuống, kết quả không cẩn thận bị vấp chân, nếu không có Tần Thâm ở phía sau giữ lại, có khi đã lăn từ cầu thang xuống. Tần Thâm đỡ cậu, gấp gáp hỏi: "Chân không sao chứ?" Thạch Kha nhịn đau, còn chưa trả lời, Tần Thâm đã ngồi xổm trước mặt cậu, muốn cõng cậu đi phòng y tế. Thạch Kha nằm nhoài trên lưng Tần Thâm: "Chúng ta hai người đàn ông trưởng thành còn có thể đi phòng y tế sao, có khi lại bị đuổi ra đấy." Tần Thâm đột nhiên nói: "Tiểu Kha." Thạch Kha: "Sao?" Tần Thâm: "Anh trưởng thành trông cũng được, có thể kiếm tiền, không biết nói chuyện, ăn nói vụng về, hay chọc em tức giận, nhưng trong lòng anh có em, từ lâu từ lâu đã có em, không có ai khác. Nếu em đồng ý, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?" Thạch Kha ôm chặt lấy vai Tần Thâm: "Anh làm sao vậy..." Tần Thâm nhẹ giọng dỗ dành cậu: "Đáp ứng anh đi." Thạch Kha vùi mặt vào cổ Tần Thâm: "Được." Mười năm trước. Trong phòng y tế.Tần Thâm nhìn mắt cá chân bị bong gân của Thạch Kha, vừa định nói chuyện, đã thấy hai mắt cậu đỏ bừng.Khi đó hắn vẫn nghĩ, thằng nhóc chết tiệt này, sao nhiều nước mắt như vậy, nói khóc là khóc. Cô phụ trách phòng y tế không ở đó, hắn tìm được rượu thuốc: "Cậu nếu tin tôi, tôi xoa cho cậu được không?"Thạch Kha không tiếng động gật đầu.Kết quả lúc xoa, Thạch Kha đau muốn kêu oai oái, nhưng ngại Cao Huân còn đang ngủ, không dám kêu ra tiếng. Tần Thâm lấy khăn giấy đến, đặt trước mặt cậu: "Yếu ớt."Thạch Kha nghe vậy, hung dữ trừng mắt với Tần Thâm.Tần Thâm bị cậu trừng mắt bất chợt chớp mắt.Mãi đến khuya, vẫn còn nhớ lại.Hắn nghĩ, tên Thạch Kha này, thật sự xinh đẹp. Từ xinh đẹp này không nên dùng cho nam sinh, thế nhưng ý nghĩ thì không kìm được, hắn vẫn cảm thấy rất đẹp.Hôm sau, Thạch Kha khập khiễng đi tới trước bàn hắn, đem một hộp chocolate đặt trước mặt hắn: "Cảm ơn cậu hôm qua giúp tôi."Tần Thâm nhìn hộp chocolate, có chút lúng túng: "Hôm nay là 15 tháng 2."Thạch Kha hừ một tiếng: "Không ăn thì vứt đi."Tần Thâm sao có thể vứt, cuối cùng vẫn ăn, tuy rằng không phải lần đầu nhận được chocolate, nhưng là lần đầu nhận được chocolate từ nam sinh. Còn ngọt vô cùng.Hắn ngậm lấy chocolate ngọt ngào, nhỏ giọng mà đem tên người này nói ra: "Thạch Kha."Hắn theo bản năng mà nở nụ cười, lại không giải thích được: "Thật ngọt."- Toàn văn hoàn- Editor: Còn 2 bộ cũng gương vỡ lại lành, một bộ vô cùng cẩu huyết, một bộ hiện thực hướng lại là ngụy thúc chất niên thượng (fetish của mị), làm sao đây bộ nào mị cũng muốn làm ahuhuhu:"(
|
Chương 47: Phiên ngoại 1[EXTRACT]Anh hai Thạch đi làm về, mệt mỏi thả người xuống sô pha. Vợ anh bưng một bát chè đi tới, đặt trước mặt anh: "Tiểu Kha từ nhà chuyển ra ngoài rồi à?" Anh Thạch hừ một tiếng: "Cái thằng không có cốt khí cùi chỏ quay ra ngoài, không thể đợi được mà chuyển về nhà thằng đàn ông của nó rồi." Nói đến mấy chữ thằng đàn ông của nó, anh liền cảm thấy rất kỳ quái. Đứa em trai mà anh cực khổ nuôi lớn, cứ như vậy bị heo cuỗm đi rồi. Vợ anh nhu thuận ngồi bên cạnh anh: "Hôm nay Tiểu Kha gọi điện cho em." Anh trai ừng ực ăn chè, thuận miệng hỏi: "Nó nói gì với em?" Vợ anh vẫn dịu dàng như trước, nói: "Nó nói nó muốn kết hôn, bảo anh dành thời gian tham gia lễ cưới." Anh trai: "Phụt!" Còn một người nữa cũng vừa phun như anh, chính là Lâm Sâm. Miệng hắn dính đầy rượu đỏ, trong tay còn cầm điện thoại di động. Lâm Sâm không tin được: "Mày nói gì?!! Kết hôn??? Mày xỉn rồi à?" Thạch Kha ôn tồn giải thích với hắn: "Tao không say, đang tỉnh táo, mày biết hồi trước tao mới đi du lịch mà." Lâm Sâm lấy khăn giấy chùi miệng: "Đừng có nói với tao mày đi du lịch rồi làm đăng ký kết hôn luôn đó." Thạch Kha cười nói: "Đúng vậy." Lâm Sâm: "..." Thạch Kha nói: "Tụi tao muốn làm lễ cưới, mày làm phù rể đi." Lâm Sâm: "...Tao chắc là phù dâu rồi." Thạch Kha: "Câm miệng!" Hai người cười xong, Thạch Kha nói: "Tao nói thật, mày làm đi, dù sao mày cũng là bạn thân tao." Lâm Sâm hơi ngượng ngùng nói: "Không tính tới chuyện trước đây tao gây phiền phức cho hai đứa mày thì tao cũng nên tự mình biết mình, mày khẳng định Tần Thâm nhà mày đồng ý gặp tao?" Thạch Kha: "Không sao đâu, anh ấy không dễ giận như vậy, đến lúc đó mày uống thêm vài chén bồi tội là được." Lâm Sâm hừ hai tiếng: "Uống say mày phải dìu tao về đó." Thạch Kha cười: "Được, không thành vấn đề." Lễ cưới của Thạch Kha và Tần Thâm không nhiều người, chỉ mời mấy người thân thiết. Lúc ở trong lễ cưới, Lâm Sâm nghiêm túc uống mấy chén với Tần Thâm: "Xin lỗi, vì tất cả những chuyện trước đây." Tần Thâm không để hắn lúng túng, hoặc giả, anh biết với những chuyện hắn đã làm, còn lâu Thạch Kha mới để ý đến hắn. Tần Thâm cạn chén với Lâm Sâm: "Sau này đừng mang em ấy ra ngoài chơi suốt đêm là được." Lâm Sâm thay đổi sắc mặt, còn chưa kịp đáp lời, Thạch Kha đã ôm lấy tay Tần Thâm, ngoan ngoãn nói: "Không đi không đi nữa, em vốn không thích ra ngoài chơi, sau này sẽ thành thật mà ở nhà ngủ." Lâm Sâm: "..." Bạn thân hắn, quả thực chân chó đến không coi được. Tuy rằng lòng đang phỉ nhổ thằng bạn, Lâm Sâm nhìn hai người đứng trên lễ đường, giữa tiếng nhạc, được mọi người chúc phúc, trao nhẫn hôn môi, vẫn rất cảm khái. Hai người họ hiện tại, đã được 11 năm. Nhận được chúc phúc của mọi người, lĩnh được giấy chứng nhận, nghĩa là đã thật sự ở cùng nhau rồi. Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Sâm cũng có chút cảm động, đó thuần túy là cảm động trước tình yêu chân thành. Trước đây hắn không thể nào vừa mắt Tần Thâm, cũng bởi vì trong lòng hắn quả thật có thành kiến. Ai bảo Tần Thâm trước đó không thích bạn thân hắn, còn ngủ với bạn thân hắn. Hắn sao có thể không cho rằng bạn thân hắn đang gặp gỡ một thằng cặn bã được. Không ngờ, không phải thằng cặn bã, lại còn rất si tình. Hắn đưa tiền mừng, dùng bữa xong, cuối cùng Thạch Kha ôm đến một bó hoa, hạnh phúc mà cười ngây ngô. Thạch Kha: "Ngũ Mộc, đây là hoa cưới của tao, cho mày, chúc mày sớm tìm được hậu phương của mình." Lâm Sâm nhìn khuôn mặt say đến đỏ bừng của Thạch Kha, đôi mắt sáng ngời trước nay chưa từng có: "Được rồi, nhanh đi tìm lão Tần nhà mày đi, say khướt hết rồi." Thạch Kha cầm hoa nhét vào ngực hắn, hắn cũng nhận lấy. Trước khi ra về, hắn vẫn còn nói: "Tiểu Kha, phải hạnh phúc đó." Kỳ thực không cần hắn nói, Thạch Kha cũng đã tìm được hạnh phúc, cả đời. - ------ Nhờ bạn admin page Đam mỹ mới hoàn tui mới biết truyện còn tới 4 PN lận, cảm ơn bạn nhìuuuu.Ahuhu muốn có PN Lâm thẳng nam x Tiểu Lý quá >_________< Anh cưng thằng bạn thân của anh như vậy, có bồ chắc còn cưng bồ hơn. >______<
|
Chương 48: Phiên ngoại 2[EXTRACT]Editor: Đây là phiên ngoại về bạch nguyệt quang Cao Huân hay còn gọi là bóng đèn 2000W Cao Huân, thời cả ba còn đi học.- ------ Gần đây Cao Huân cảm thấy hai người anh em của mình rất kỳ quái, cụ thể thì không nói được, chỉ là có một loại cảm giác rất kỳ dị. Tần Thâm là bạn tốt nhiều năm của hắn, sau đó hắn quen biết Thạch Kha, một người rất thú vị, dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác, rồi trở thành bạn bè. Cao Huân rất thích chơi cùng Thạch Kha, bởi vì ở cậu có rất nhiều thứ rất mới mẻ, kỳ tư diệu tưởng. Thế nhưng Tần Thâm hình như không thích Thạch Kha lắm. Có lần Cao Huân cùng Tần Thâm ăn cơm trưa, Cao Huân đột nhiên nhớ tới một chuyện vui liên quan tới Thạch Kha, tràn đầy phấn khởi mà kể đến nửa ngày. Tần Thâm không đáp lời, Cao Huân cũng cảm thấy có chút lúng túng, sờ sờ mũi: "Cậu không thấy chơi cùng cậu ấy rất vui sao?" Tần Thâm đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng: "Không cảm thấy." Cao Huân: "Sao vậy, tôi lại thấy cậu ấy tốt vô cùng." Tần Thâm căn bản không để ý đến hắn, cũng không đáp lời. Thật ra Cao Huân cũng băn khoăn một quãng thời gian, hắn cảm thấy bạn bè với nhau, để cân bằng các mối quan hệ thật sự rất khó. Nếu như hai người này thật sự không hợp nhau, hắn bị kẹp ở giữa cũng rất khó chịu. Hắn cảm giác được Thạch Kha rất để ý Tần Thâm, lúc nói chuyện luôn nhìn lén Tần Thâm, vô cùng để ý phản ứng của Tần Thâm. Còn Tần Thâm, hắn quen biết tên này nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ghét thật hay giả vờ ghét bỏ, hắn vẫn cảm nhận được. Kỳ thực cũng không chỉ có Thạch Kha để ý phản ứng của Tần Thâm, có lần Thạch Kha thuận miệng nói câu sống như Tần Thâm thật sự quá vô vị, Tần Thâm tuy rằng tỏ ra không thèm quan tâm, trong lòng lại cực kỳ để ý. Cao Huân còn phát hiện Tần Thâm chuyên môn đi sưu tầm đồ vật Thạch Kha thích, tỷ như ban nhạc rock Thạch Kha thích, bộ phim Thạch Kha muốn xem, game gần đây Thạch Kha hay chơi. Nói đến game, trình của Thạch Kha và Tần Thâm phải nói là ăn ý. Có lần bọn họ đánh với đội khác, phối hợp cực kỳ chặt chẽ, kết quả diệt sạch đội bên kia. Chơi xong, hai người lại khôi phục tình trạng lúc trước, hơi một tí là cãi nhau rồi tức giận. Tần Thâm ngược lại không thường cãi nhau với ai, nhưng chỉ cần một câu nói, có thể khiến Thạch Kha kích động giơ chân. Hai người họ đấu võ mồm không phải đùa giỡn, là giận thật. Người tức giận thường thường là Thạch Kha. Hai người ầm ĩ rồi. Hai người làm lành rồi. Lúc hắn không biết, Thạch Kha đã được dỗ hết giận, hết giận rồi lại giận tiếp, lặp đi lặp lại. Có lúc Cao Huân nhìn hai người anh em này của hắn, thực sự cảm thấy hai người này chơi cùng nhau thật chẳng dễ dàng gì, nhìn bên ngoài cứ như tình nhân, lúc đầu không ưa nhau, cãi nhau rồi làm lành, nhưng lại như hình với bóng. Lúc Cao Huân kết giao với mối tình đầu, hắn cảm nhận được rõ ràng hai người anh em này đều bắt đầu xa cách hắn. Cũng bởi hắn nếu muốn theo đuổi bạn gái, thời gian chơi cùng anh em chắc chắn không còn bao nhiêu. Nhưng thứ làm cho hắn khổ sở nhất chính là, hai người kia chơi cùng nhau được rồi, lại không dắt theo hắn nữa. Tỷ như lúc bạn gái hắn phải về quê, vất vả lắm mới trống được một khoảng thời gian, bèn gọi điện cho Tần Thâm. Tần Thâm bên kia thở dốc, nói mình đang đánh bóng. Hắn gọi điện cho Thạch Kha, Thạch Kha cũng thở hổn hển, bảo đang chơi bóng với Tần Thâm, còn bị đánh khóc. Cậu nói Tần Thâm không nhường cậu, lần nào cũng đánh bóng vào người cậu, đau gần chết. Cao Huân hưng phấn nói, hắn cũng muốn chơi bóng cùng bọn họ. Kết quả Thạch Kha nói, bọn họ chơi tennis một chọi một, với lại đánh mệt rồi, chuẩn bị về nhà, lần sau đi. Nói xong Thạch Kha như không chờ được nữa, cúp điện thoại. Cao Huân trầm mặc cầm điện thoại, cảm thấy mình vô cùng cô độc. Ôi, giữa bạn bè cùng bạn gái, thật sự rất khó lựa chọn. Xem đi, hai người kia, cũng không còn chơi cùng hắn nữa. - ------ Trong một nhóm bạn ba người, kiểu gì cũng sẽ có một người bị cho ra rìa. Thương Huân =))))))))))))))))))))))))
|
Chương 49: Phiên ngoại 3[EXTRACT]Đối với chuyện chơi bóng lần đó, Cao Huân vô cùng tin tưởng. Dù sao hắn cũng là trai thẳng chính trực như ánh mặt trời, hắn và bạn gái vẫn còn trong giai đoạn trong sáng chỉ dám nắm tay nhau, căn bản không nghĩ tới hai người anh em của hắn lại hung mãnh như vậy, từ sớm đã khởi động trước. Mãi đến tận lúc hắn nhìn thấy Tần Thâm lén hôn Thạch Kha. Mãi đến tận lúc hắn phát hiện Thạch Kha lén lút cạ vào mắt cá chân Tần Thâm dưới bàn. Cao Huân bị buộc phải thô bạo mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới. Hắn cũng không có cách nào nhìn thẳng hai người anh em của mình. Cao Huân đã biết được, nguyên lai dấu đỏ trên cổ của Thạch Kha không phải là dị ứng. Vì sao bạn gái hắn giới thiệu bạn gái cho Tần Thâm, Thạch Kha cũng đòi đi theo, còn canh chừng nghiêm ngặt. Lại nghĩ một chút, có lần hắn, bạn gái, Tần Thâm và Thạch Kha đi xem phim, tại sao Tần Thâm mua vé cách nhiều hàng như vậy. Hắn vốn cảm thấy Tần Thâm thật sự tinh tế, để không gian riêng cho hắn và bạn gái, không để bọn họ lúng túng. Sau đó ngẫm lại, đại khái không phải vì tinh tế, mà bởi vì bọn họ cũng cần không gian riêng. Xem phim xong đi ra, miệng Thạch Kha sưng lên. Thạch Kha nghiêm túc nói, bởi vì cậu lén lút đem theo một gói bánh cay, ăn hết, cay đến sưng. Cao Huân nhìn Tần Thâm cũng sưng môi như vậy. Tần Thâm trầm mặc một lúc, gật đầu: "Cậu ấy chia một nửa bánh cay cho tôi." Cao Huân: "..." Luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Sau đó có một ngày, hắn và bạn gái Thuần Thuần hẹn hò xong về nhà, hắn dự định tối hôm ấy sẽ hôn cô, nụ hôn đầu. Hắn cùng bạn gái xếp hàng mua trà sữa. Bạn gái nói hy vọng nụ hôn đầu thật ngọt ngào. Cao Huân cũng rất xấu hổ, cố ý ra vẻ không thèm để ý mà chơi điện thoại di động. Thật ra hắn ở trong nhóm chat ba người điên cuồng cầu viện. Kết quả hai người anh em tốt của hắn, không ai thèm để ý đến hắn. Cao Huân gấp gáp: "Hai người không phải lại đi đánh cầu đi!" Qua một giờ sau, Thạch Kha trả lời hắn, không chơi bóng, đi bơi. Mới tắm xong quay lại, không đem điện thoại di động. Đối với cầu viện của Cao Huân, Thạch Kha ngoại trừ ồn ào, không giúp. Cao Huân để điện thoại di động xuống, bạn gái đột nhiên kéo kéo tay áo hắn, chỉ về phía đối diện. Thạch Kha từ một chiếc taxi bước xuống, trông mệt mỏi vô cùng, không ngừng dụi mắt, bước đi còn khập khiễng, như là bị ai đánh. Cao Huân dẫn bạn gái đi tới, gọi Thạch Kha lại. Thạch Kha quay đầu lại, dáng dấp khiến bọn họ sợ hết hồn. Mí mắt sưng, giọng khàn, tóc ẩm ướt. Cao Huân hỏi: "Cậu làm sao vậy?" Thạch Kha nói cậu quá nhạy cảm với nước khử trùng của bể bơi nên mới thành ra như vậy. Bạn gái lo lắng hỏi, có cần đi bệnh viện không. Thạch Kha lắc đầu, cự tuyệt. Cao Huân đột nhiên chú ý đến chiếc quần sẫm màu của Thạch Kha, trên đó có một vệt sẫm màu, hắn hơi lúng túng buông tay bạn gái, kề tai Thạch Kha nói: "Cậu không phải là vẫn mặc quần bơi bên trong chứ, mông ướt kìa." Thạch Kha lúng túng đỏ mặt, gần như chạy trốn mà rời khỏi hiện trường. Chuyện này kỳ thực nhìn thế nào cũng rất kỳ quái. Nhưng Cao Huân cũng không nghĩ nhiều. Dù sao có cậu trai thẳng trẻ tuổi nào phát hiện người anh em của mình ướt mông, lại có thể liên tưởng đến chuyện kia? Cao Huân không nghĩ tới. Đời này cũng không thể nghĩ tới. - ---- Tội nghiệp người anh em thiện lành =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
|