Người Ấy Không Yêu Tôi
|
|
Chương 40[EXTRACT]Cô nàng lễ tân buộc miệng nói xong mới thấy hối hận. Hết thảy nhân viên lễ tân đều biết anh chàng bánh kem này. Quá đặc biệt, hằng năm đều đến, mỗi lần đến đều mang một chiếc bánh kem mừng sinh nhật. Còn không phải là loại một người ăn, mà là loại vừa nhìn đã biết đến mấy người ăn. Đại sảnh có một bàn tròn lớn cùng ghế sô pha, anh chàng bánh kem này sẽ thắp nến, nhắm mắt ước nguyện, thổi nến. Cứ như theo quy trình, ngồi đó ăn bánh kem. Nếu như một năm thì không nói, đằng này hằng năm đều đến, mỗi lần đến lại có chút buồn bã mà nhìn cửa thang máy, cầm điện thoại di động. Lần nào cũng đến một mình, im lặng thổi tắt nến, ăn bánh kem. Cô đơn đến khiến người khác để ý. Bọn họ cũng từng bàn luận anh chàng bánh kem này hằng năm tới để làm gì, chẳng lẽ bạn gái cũ là nhân viên công ty sao? Bạn gái cũ phải chăng đã qua đời, nếu không phải thì sao lần nào cũng chỉ có một mình, yên lặng ăn bánh kem, lại yên lặng mà đi? Tất cả mọi người chỉ là suy đoán, không có ai thật sự đi tới hỏi thăm. Dù sao một năm cũng chỉ tới một lần, nhưng có một số chuyện, kiên trì trong thời gian dài, rốt cục lại trở thành truyền thuyết. Trong truyền thuyết hằng năm ngày mười lăm tháng chín, anh chàng bánh kem sẽ xuất hiện. Ai cũng biết, trừ ông tổng của bọn họ, Tần Thâm. Cô nàng có chút lúng túng cắm đầu vào thao tác trên máy tính trước mặt mà làm thẻ ra vào, đưa phiếu điền thông tin cho Thạch Kha bảo cậu điền trước, rồi nhập liệu vào máy tính. Thạch Kha cúi đầu điền phiếu, tránh ánh mắt của Tần Thâm, cậu không hy vọng Tần Thâm hỏi thêm cái gì, cậu không muốn trả lời chút nào. Hỏi cái gì, hằng năm sinh nhật đều chạy tới dưới lầu công ty người này ăn bánh kem. Thật mất mặt. Tần Thâm vẫn luôn cho rằng sinh nhật cậu đều qua rất tốt đẹp, ở bên ngoài chơi cùng bạn bè rất vui vẻ. Hiện tại bị người vạch trần, hóa ra cũng không phải như vậy, Cậu thật sự thấy mất mặt, hiện tại cả người đã giận dữ và xấu hổ muốn bốc khói. Tần Thâm vẫn im lặng không nói gì. Hắn im lặng như vậy, Thạch Kha đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy hình như đó là yên bình trước giông bão. Muốn nói cái gì thì nói đi, nghĩ cái gì thì nghĩ đi, muốn cười thì cười đi, thế nhưng rõ ràng đã nói muốn theo đuổi cậu, sao có thể cười cậu được. Cô nàng lễ tân làm thẻ xong, đưa cho Thạch Kha. Tần Thâm quay đầu đi về phía thang máy, Thạch Kha sửng sốt một chút, nhanh chóng đuổi theo. Bọn họ cùng nhau vào thang máy, trong thang máy yên lặng khiến cho tim Thạch Kha cứ nhảy lên nhảy xuống, cảm giác rất khó tả. Tần Thâm làm sao vậy, rất chú ý chuyện này sao, hắn nghĩ gì, tốt xấu gì cũng nói cái gì đi chứ, cứ như vậy cậu rất sợ nha. Thạch Kha liếm liếm đôi môi khô khốc: "Anh sao vậy?" Cậu thấy Tần Thâm siết chặt nắm đấm, dáng vẻ rất dùng sức, cậu lại cẩn thận hỏi tiếp: "Anh rất tức giận sao?" Tần Thâm trầm giọng nói: "Ừ." Thạch Kha bỗng cảm thấy oan ức, tức cái gì, giận cái gì, cậu lừa hắn còn không phải vì mặt mũi sao. Tần Thâm quay đầu nhìn cậu, ánh mắt rất kỳ lạ, Thạch Kha nhìn ra hắn rất khó chịu. Tần Thâm nói: "Là lỗi của anh, anh chuyện gì cũng không biết." Một giây sau, Tần Thâm dựa vào cậu, hơi thở dồn dập, âm thanh kìm nén nói: "Tiểu Kha, bây giờ anh muốn hôn em, rất muốn rất muốn, có được không?"
|
Chương 41[EXTRACT]Thạch Kha bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị người quấn lấy, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Đang ở trong thang máy, trên đầu có camera, lỡ như có người muốn đi vào hẳn là rất lúng túng. Hơn nữa, lần đầu tiên cậu gặp các đồng nghiệp của Tần Thâm, sao có thể dùng phương thức như thế mà chào hỏi được? Cậu nghĩ rất nhiều, nhưng lúc Tần Thâm sán đến gần, nhìn khuôn mặt người này dần sát lại, lúc nghe thấy Tần Thâm nói: "Lòng anh đau.", cậu đã hoàn toàn mất đi lập trường, dường như nửa chủ động đưa tay nắm lấy cổ áo Tần Thâm. Lại một lần nữa hôn nhau, tựa như lại bắt đầu yêu đương thêm lần nữa, cảm giác run rẩy khó nói từ môi truyền đến khắp toàn thân Thạch Kha, khiến cậu tê rần cả nửa người. Lúc bọn họ tạm thời rời nhau ra, Thạch Kha mở to đôi mắt mơ màng, chủ động đem môi dán lấy hắn. Thân thể Tần Thâm rất nóng, môi lại càng nóng bỏng hơn, hắn ôm chặt eo Thạch Kha, giữ chặt người trong ngực mình, kịch liệt đòi lấy. Nhiệt độ trên người tăng lên rất nhanh, nụ hôn cũng dần dần không còn đơn thuần nữa. Tiếng nước, tiếng dây dưa, còn có giọng mũi khe khẽ. Mái tóc bị vò rối, áo sơ mi bị nắm đến nhăn nheo, bàn tay đặt lên vách thang máy, hai chân tách ra bị đầu gối người kia hung hăng chen vào. Tất cả những thứ này hợp lại thành một trận thân mật khiến người xấu hổ. Nụ hôn này bị gián đoạn bởi tiếng cửa thang máy mở ra, có tiếng cô gái kinh ngạc hít vào, Thạch Kha theo bản năng bám lấy cổ áo Tần Thâm, đem khuôn mặt ngượng chín vùi vào lồng ngực đối phương. Cánh tay Tần Thâm vòng qua vai Thạch Kha, bàn tay như vỗ về mà vuốt ve tai cậu, rồi hắn quay đầu lại. Cô gái bên ngoài thang máy nhìn thấy sắc mặt của ông chủ, lập tức ôm giấy tờ lui về phía sau, giả vờ như cái gì cũng chưa nhìn thấy. Cửa thang máy lần thứ hai đóng lại. Tần Thâm buông người ra, đưa tay vuốt lại mái tóc rối của Thạch Kha. Đôi môi Thạch Kha sưng tấy, cậu mất tự nhiên mà liếm môi mấy lần, ánh mắt đảo sang chỗ khác, tránh ra khỏi người Tần Thâm, ấn nút mở cửa thang máy. Cậu quay lưng bước mấy bước ra khỏi thang máy, sau đó ngừng lại, có chút xấu hổ quay đầu lại chờ Tần Thâm dẫn đường, cậu làm sao biết văn phòng hắn ở đâu. Tần Thâm đang sửa sang lại quần áo của mình, chỗ lúc nãy bị Thạch Kha làm xộc xệch. Mái tóc cẩn thận chải cũng bởi nguyên nhân đó mà có vài sợi buông xuống, lòa xòa trên khuôn mặt anh tuấn. Sắc mặt Tần Thâm rất thản nhiên, hoàn toàn không giống như vừa bị cấp dưới phá hoại việc tư, còn muốn tiến đến nắm tay Thạch Kha. Kết quả Thạch Kha không chút lưu tình đẩy tay hắn ra: "Chúng ta vẫn chưa tính là cùng nhau đâu, không cho nắm tay em." Tần Thâm không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đem người đưa vào phòng làm việc của mình. Văn phòng rất yên tĩnh, còn có một phòng nghỉ. Tần Thâm nói bình thường lúc công việc bận rộn, cần dùng đến. Thạch Kha gật đầu, bước đến đẩy cửa phòng nghỉ. Tần Thâm hơi hốt hoảng muốn tới ngăn cậu, thái độ đó lại khiến Thạch Kha nheo mắt lại, hơi hoài nghi. Sau đó cậu cương quyết đẩy cửa ra, phát hiện bên trong cũng không có gì, chỉ có một cái giường đơn giản, một bàn làm việc, còn có một cái giá treo áo. Cậu ngồi xuống giường, thử nệm giường một chút, gối nệm co giãn, vừa định mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi đã bị mèo tha đi mất. Trên bàn làm việc có một bức ảnh. Lồng trong khung ảnh là Thạch Kha năm 18 tuổi, mặc đồng phục học sinh, cầm quả bóng rổ, đang cười thật rạng rỡ.
|
Chương 42[EXTRACT]Thạch Kha cho rằng trong căn phòng nhỏ này hẳn là có cái gì không thể để người trông thấy. Không ngờ lại có thể thấy hình của mình ở đây. Hơn nữa bức ảnh này... Thạch Kha nheo mắt lại, cầm lấy khung ảnh: "Cuộc thi này không phải anh không tới sao?" Đó là trận chung kết, chỉ có ban bọn họ cùng một ban khác tranh hạng nhất. Cậu gọi Cao Huân đến, rồi gọi Tần Thâm. Tần Thâm sắp thi môn Toán, thẳng thừng từ chối, Thạch Kha còn vì vậy mà giận dỗi rất lâu. Cậu trong bức ảnh, là lúc chiến thắng, lúc hăng hái nhất. Tấm ảnh này không biết là chụp lúc nào, ai chụp. Hóa ra lúc đó Tần Thâm lại có mặt sao? Cậu hỏi Tần Thâm, Tần Thâm không phủ nhận, hắn đúng là có đến trường nhưng lại ở trong phòng học ôn thi, ngoài cửa sổ từng trận từng trận tiếng reo hò, ồn ào đến mức hắn bực bội vì mất tập trung. Cuối cùng cảm thấy ôn thi không nổi nữa, định đi, lúc cầm cặp rời đi, lại như có quỷ thần xui khiến mà đi tới sân bóng rổ. Chờ lấy lại tinh thần, đã đứng đó một lúc lâu. Bức ảnh đó hắn dùng điện thoại chụp, khi đó hắn còn chưa biết động tâm là gì. Tấm hình này nằm trong điện thoại rất lâu, cuối cùng được in ra, lén lút giấu đi. Là vì không muốn để Thạch Kha nhìn thấy, khi đó hắn còn không rõ lắm, hắn và Thạch Kha lúc đó rốt cuộc là gì của nhau, làm sao dám để lộ món đồ như vậy. Thạch Kha hiện tại phát hiện bức ảnh, đầu tiên có chút thẹn thùng, sau đó liền cảm thấy buồn cười, xoay xoay tấm hình kia: "Chính chủ ở nhà chờ anh, anh lại ở đây nhìn bức ảnh mà hăng say." Tần Thâm nghe ra ý thô tục giấu trong lời cậu, cũng ngồi lên giường, sán đến gần Thạch Kha bức bách nói: "Bây giờ em đang ngồi trên giường của anh, anh cần gì phải nhìn đến ảnh nữa." Thạch Kha quả thực không đỡ nổi, cậu sao có thể chịu được dụ dỗ như vậy, chỉ có thể vội vàng đứng dậy, tìm qua loa vài cái cớ, lánh ra ngoài. Tần Thâm đi theo sau cậu, trong lòng vẫn khó chịu như cũ, hắn vừa biết được Thạch Kha năm nào cũng đến dưới công ty ăn bánh sinh nhật, chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đó đã đủ khiến lòng hắn đau, đau vô cùng. Hắn luôn cho rằng mình đã thay cậu lựa chọn những điều tốt nhất, nhưng lại không thấy được những thứ cậu thực sự muốn. Hắn nhìn Thạch Kha ngồi trên sô pha: "Sau này sẽ không như vậy nữa." Thạch Kha ngơ ngác giương mắt, còn chưa hiểu hắn đang nói cái gì. Tần Thâm nghiêm túc nói: "Mỗi năm sinh nhật của em, anh đều sẽ đón cùng em." Mi mắt Thạch Kha chợt ửng đỏ, dường như từ khi chia tay, tâm trạng của cậu luôn dễ bị kích động. Cậu hắng giọng một cái, dùng sức chớp mắt, nhớ tới còn có chuyện muốn nói. Cậu nói cậu chưa từng thích Cao Huân, cũng không có nhiều người yêu cũ, cậu cùng Lâm Sâm càng không có nửa mao tiền quan hệ. Ngày trước nói như vậy, đều là muốn chọc tức hắn, muốn xem phản ứng của hắn, xem hắn có ghen không, nào ngờ thoạt nhìn hắn chẳng có chút nào để ý, ngược lại chính cậu lại bực tức vô cùng. Tần Thâm nghe thấy, hai mắt mở to, sau đó cau mày: "Đều là gạt anh?!" Thạch Kha rụt cổ lại, cảm thấy giọng nói Tần Thâm có gì đó không ổn. Nhưng có vẻ như không có thời điểm nào khác tốt hơn để thành thật khai báo, ngoại trừ hiện tại. Ai bảo Tần Thâm hiện tại thích cậu, muốn theo đuổi cậu. Theo đuổi một người, đương nhiên không thể giận người đó rồi. Thạch Kha xác định Tần Thâm không thể nổi cáu với cậu, mới nói ra toàn bộ. Kết quả sau khi Tần Thâm nghe xong, chẳng những không tức giận, lại từng bước một áp sát cậu. Thạch Kha sợ hãi lùi về sau: "Tần Thâm! Anh bây giờ còn đang theo đuổi em! Anh còn nhớ không vậy?" Tần Thâm nghiến răng cười lạnh: "Nhớ!" Hắn nắm lấy mắt cá chân Thạch Kha, kéo cậu về. Bốp bốp bốp vài tiếng, Thạch Kha gào khóc, Tần Thâm lại dám đánh mông cậu!!! Thật mất hết mặt mũi mà!!! Đã nói sẽ theo đuổi cậu!! Còn muốn hợp lại hay không đây!!!
|
Chương 43[EXTRACT]Tần Thâm đưa Thạch Kha về nhà, dọc đường hắn rất quy củ, không có nắm tay không có hôn môi. Chỉ là lúc xuống xe, hắn nhìn cậu thật lâu, ánh mắt triền miên đến mức Thạch Kha suýt chút nữa đứng không vững. Cuối cùng chỉ có thể nhanh chóng về nhà, miễn cho một lần nữa chạy theo người đàn ông này. Hôm sau cậu đem canh bổ dưỡng đến thăm lão gia tử, gặp được người quen ở dưới lầu, Cao Huân đưa vợ đến khám phụ khoa, vợ hắn mang thai. Hai người gặp nhau trong vội vã, Cao Huân vô cùng nhiệt tình, cũng nói có chuyện muốn nói với cậu, cuối cùng định ra thời gian và địa điểm gặp mặt. Kỳ thực cảm giác của Thạch Kha đối với Cao Huân vô cùng vi diệu, cậu và Cao Huân cũng từng làm bạn một thời gian. Cao Huân là một người quang minh lỗi lạc, lại là bạn tốt, chỉ có cậu bởi vì nguyên do cảm tình, nhất định không có cách nào đối xử với người này bằng thái độ chân thành. Bọn họ hẹn nhau ở một cửa tiệm quần áo trẻ sơ sinh. Cao Huân vô cùng gian trá, dụ dỗ Thạch Kha mua quần áo giày vớ cho đứa con sắp chào đời của hắn. Nói Thạch Kha dù sao cũng coi như cha nuôi, không thể không tặng một món quà lớn được. Thạch Kha cảm thấy buồn cười nhưng rốt cục vẫn mua, vì chưa biết giới tính nên mua mấy bộ nam nữ, cầm thẻ ra quầy thoải mái trả tiền. Cao Huân vốn là đùa, thấy Thạch Kha mua nhiều như vậy, vội vã cản lại, thế nhưng không cản được. Hai người đàn ông, cầm theo bao lớn bao nhỏ, còn đẩy một chiếc xe đẩy trẻ con. Là Thạch Kha mua, cậu cảm thấy sau này chắc chắn phải dùng đến. Cuối cùng bọn họ đi đến một nhà hàng dùng cơm, lúc này Cao Huân nhất định phải trả rồi. Hắn nói với Thạch Kha: "Quà đầy tháng cậu đưa rồi, hôm nay tôi mời." Quán cơm giá cũng không rẻ, hai người gọi sáu món, Cao Huân cũng coi như đáp lễ phần quà cho đứa nhỏ. Lúc ăn cơm, Cao Huân chợt hỏi một câu khiến người cả kinh: "Cậu và Tần Thâm sao rồi?" Khi đó Thạch Kha đang ăn hàu, suýt chút nữa thì bị sặc vào mũi. Cậu ho khan, uống vài ngụm nước, nửa ngày sau mới kìm được cơn ho. Cậu đỏ mặt: "Cậu nói cái gì vậy?!" Cao Huân nhìn một loạt phản ứng của cậu, có chút buồn cười: "Tôi nhớ trước khi tôi xuất ngoại hai người đã ở cùng nhau thì phải, dạo trước tôi có gặp Tần Thâm, nó nói hai người còn ở cùng một chỗ mà." Thạch Kha khẽ nhếch miệng, lại không biết nên nói gì. Cậu vẫn cho là Cao Huân thẳng như sắt thép, cái gì cũng không rõ, hóa ra hắn biết tất cả mọi chuyện sao? Cao Huân nói đến chuyện chính: "Hôm tôi kết hôn, Tần Thâm làm phù rể, uống rất nhiều rượu, còn một mình trốn đi lén lút khóc, nói cậu không cần nó nữa. Hai người xảy ra chuyện gì à? Chia tay trong hôn lễ của tôi, người anh em, cậu như vậy không tử tế chút nào, khiến cho tôi vẫn canh cánh chuyện này mãi. Sao vậy, có hiểu lầm gì sao?" Thạch Kha cả khuôn mặt đều đỏ bừng, còn giật mình: "Anh ấy... Anh ấy khóc?" Cao Huân nghiêm túc gật đầu: "Ừ, tôi còn chưa thấy Tần Thâm uất ức như vậy bao giờ, tôi nói để tôi gọi điện cho cậu, nó còn không chịu." Thạch Kha đã không biết nên nói cái gì, cậu cầm đũa, ăn không biết vị. Cao Huân nói: "Hai người thật sự chia tay sao, tiếc quá vậy, từ cao trung đến giờ đã lâu như vậy rồi." Hắn nói: "Trời ạ, nó thật sự rất yêu cậu, hay là cậu suy nghĩ lại đi?" Thạch Kha: "Sao cậu biết?" Cao Huân: "Cái gì?" Thạch Kha: "Cậu biết chuyện của tôi và anh ấy từ lúc nào?" Cao Huân tinh quái nở nụ cười: "Lúc hai người các cậu còn chưa ở cùng nhau là tôi đã biết rồi." Thạch Kha bối rối. Cao Huân: "Cậu nhớ năm lớp mười hai không, cậu học rất chăm, muốn theo Tần Thâm đi thành phố B học, kết quả có lần sốt đến ngất tại lớp, Tần Thâm đưa cậu đi phòng y tế, tôi thấy nó lén hôn cậu." Cao Huân: "Nó còn không cho tôi nói với cậu." Cao Huân: "Hahahahaha, tính ra, mối tình đầu của nó là cậu nhỉ,"
|
Chương 44[EXTRACT]Mối tình đầu của Tần Thâm là cậu? Sao có thể như thế được? Mối tình đầu của Tần Thâm không phải là Cao Huân sao? Chờ đã, nếu như nhất định phải xem xét kĩ lại, cậu và Cao Huân hẳn là cùng một phương diện. Xem Cao Huân thẳng cỡ nào, có lẽ không biết thật, không cần đem chuyện Tần Thâm từng thích hắn nói cho hắn biết, miễn cho hắn bị dọa nhảy dựng lên. Còn có, Tần Thâm hồi cao trung từng lén hôn cậu? Cậu nhớ năm lớp mười một có một lần mọi người cùng nhau chơi chân tâm thoại đại mạo hiểm, cậu chọn hôn Tần Thâm, bị cự tuyệt. Tần Thâm uống hết một chai bia, nói nụ hôn đầu của mình phải dành cho người mình thích. Lúc đó Thạch Kha vẻ mặt tuy vẫn mang ý cười, lòng lại chua xót muốn chết. Sau đó lên giường, lúc ý loạn tình mê, hôn cũng hôn rồi. Chỉ là Tần Thâm từ chối cậu, lại thừa dịp cậu không biết mà lén hôn cậu? Thạch Kha chỉ cảm thấy lỗ tai dần dần nóng lên, một suy đoán nổi lên trong lòng. Vậy chứng tỏ, Tần Thâm hắn... Kỳ thực từ cao trung đã có một chút thích cậu? Lúc cậu nghĩ mình đơn phương, sự thật lại không phải như vậy. Nụ hôn đầu của Tần Thâm, rốt cuộc đã cho ai? Thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu, Cao Huân cũng lựa lời mà nói tiếp: "Tôi sơ trung đã quen Tần Thâm, nó khi đó là một ông già cổ hủ, cậu là người duy nhất của nó đó, thật, không lừa cậu đâu." Thạch Kha đặt đũa xuống, cầm khăn ăn lau miệng: "Cảm ơn cậu." Ngày hôm nay đã nói cho tôi biết tất cả. Cao Huân có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cái gì, có điều hôm đó tôi thật sự bị dọa sợ, tôi còn suy nghĩ rất nhiều ngày đó. Hay thật, hai người anh em của tôi lại đang cùng nhau." Cao Huân: "Nói mới nhớ, cậu có biết Tần Thâm tên đó buồn nôn cỡ nào, lúc đó kết quả học tập của cậu có phải không tốt không, tôi đưa cho cậu những tài liệu kia, tất cả đều là nó làm, nó nhờ tôi đưa cho cậu, bản thân mình thì giả vờ chính kinh, còn tỏ vẻ không thèm để ý, thật ra ngày nào cũng lén nhìn cậu, cậu sốt, nó sẽ lo lắng, lập tức cõng cậu đi phòng y tế." Thạch Kha siết chặt hai tay, lẳng lặng nghe tất cả những chuyện cậu chưa từng biết. Tất cả đều liên quan tới Tần Thâm, tới bí mật của hắn. Cao Huân tiếp tục nói: "Vốn tôi nghĩ nó thương cậu như vậy, sẽ không ép cậu học nữa. Kết quả cái tên này, cậu khỏe lại chưa được mấy ngày, đã đem vài đề thi đưa cho tôi, bảo tôi đưa cho cậu, quả thực đáng sợ mà." Cao Huân: "Tôi hỏi nó, sao còn đưa cho cậu làm nhiều như vậy. Nó nói cậu cũng muốn đi thành phố B, nó phải giúp cậu." Cao Huân: "Tôi nói cậu không hẳn là muốn đi thành phố B đúng không, học dở nhiều năm như vậy, trường ở thành phố B vạn nhất thi không đậu thì làm sao bây giờ, cậu biết tên kia nói gì không?" Thạch Kha nuốt nước bọt, cậu cảm thấy đáp án sắp nghe sẽ mở ra một cánh cửa. Cánh cửa đi về phía Tần Thâm, là Tần Thâm ngày trẻ. Cao Huân cười, thấp giọng nói: "Nó nói, nếu như cậu không đi thành phố B được, vậy thì không đi, nó đi theo cậu, cậu báo danh chỗ nào, nó sẽ báo danh chỗ đó." Cao Huân thở dài: "Lúc đó tôi cảm thấy nó điên rồi." Cao Huân: "Thạch Kha, nó thật sự rất yêu cậu, hay là cậu suy nghĩ lại, cho nó thêm một cơ hội đi?" - ---- Không uổng công bạn Thâm tốt với bạn Huân =))))))))))))))))
|