Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử
|
|
Chương 10: Tiền đã chi ra nhất định phải lấy lại[EXTRACT]“Hân Đường, tiền … bán thân của em…anh đã dùng để đặt mua nhà cho chúng ta, là một căn nhà lớn, một cửa, một sân… nhưng mà…” Thì ra số tiền mà cậu tìm bấy lâu này, đều ở trong tay thằng oắt này! Thiệu Hân Đường giận điên người, lại nhìn tiểu bạch kiểm trước mặt, càng nhìn càng giả dối, càng nhìn càng làm người ta buồn nôn. Uống một hơi cạn sạch chén trà lạnh trên bàn, tự nhắc nhở bản thân trăm vạn lần không được xúc động, xúc động không giải quyết được vấn đề. Vì thế kiên nhẫn nghe tiếp. “Nhưng mà… trong nhà còn có một ít gia cụ chưa mua, nhìn rất trống trải, không có cảm giác nhà chút nào. Hôm trước người ta giới thiệu cho anh một thợ mộc già, nói là đã làm gia cụ mấy chục năm, bảo đảm có thể sửa sang cho nhà của chúng ta thật đẹp… Nhưng mà tiền em đưa cho anh đã xài hết rồi… Không biết hiện tại trong tay em có dư dả không?” Một chén trà lạnh vào bụng, Thiệu Hân Đường cũng đã tỉnh táo hơn, lại nghe hắn nói ra mấy lời không biết xấu hổ này, sửng sốt không nói được một lời, hơn nửa buổi, dáng vẻ cậu có vẻ khó xử mà lại như có nỗi khổ. Lưu Vĩ thấy dáng vẻ của cậu như vậy, trong lòng thấp thỏm không yên. Vốn lúc đầu lừa Thiệu Hân đường đi bán thân, lấy được tiền thì hắn cũng không muốn gặp lại cậu ta nữa, nhưng mấy ngày trước nghe được cậu đã vin được Vu tư lệnh, mới thầm may mắn năm đó mình không tuyệt tình, đắc tội tiểu yêu tinh này, rồi lại nảy sinh ý xấu, muốn hung hăng vơ vét một khoản từ chỗ tiểu yêu tinh vừa ngu vừa khờ này. “Sao rồi, Vu tư lệnh không cho em tiền?” Nói xong lời này, thấy ánh mắt tổn thương của Thiệu Hân Đường, Lưu Vĩ lập tức ý thức được mình đã nói lỡ, vội vàng đưa tay qua bàn đè đè tay của cậu, dỗ dành: “Anh không có ý này! Anh…” Vâng dạ nửa ngày, hắn mới nói ra: “Anh đã suy nghĩ lâu rồi, dù sao chúng ta cũng không cự tuyệt được đại nhân vật này, không bằng nhân cơ hội vơ vét một khoản, tương lai của chúng ta cũng tốt hơn một chút..” Thiệu Hân Đường đương nhiên nhìn ra ý tưởng “hung hăng vơ vét một khoản” của hắn, giương đôi mắt vẫn khép hờ, đó là một đôi mắt to ướt át, nhìn đến mức loại bại hoại như Lưu Vĩ cũng không khỏi sinh ra một chút thương cảm. Giọng nói của cậu không lớn, lời nói toát ra bi thương. “Anh đừng nhắc đến thì hơn, Vu ta lệnh thật ra là một người hào phóng, quả thực có cho người thưởng một ít vật tiền tài… ” Thiệu Hân Đường ngẩng đầu, thấy hai mắt Lưu Vĩ loé sáng, trong lòng khinh thường đến tận cùng, ngoài mặt lại càng thêm bị thiết, không nhanh không chậm nói: “Nhưng mà vợ lẽ của hắn cũng không ít, đều là đại nhân vật cao quý, trong đó có một vị phu nhân rất được tư lệnh thích, vị phu nhân này có một cái vòng ngọc phỉ thuý, ngày đó ta vô ý đánh vỡ…” Thiệu Hân đường nói đến đây thì ngừng lại, chợt nghe Lưu Vĩ nói: “Sao, có đền được không?” “Không đền, thì sợ không thể ở lại tư lệnh phủ được nữa…” Thiệu Hân Đường bình tĩnh nói tiếp: “Mà tổng cộng tiền thưởng của tư lệnh cũng không đền được một số lẻ…” Sau khi nói xong, Thiệu Hân Đường lại yên lặng chờ xem thái độ của hắn, quả nhiên, cho dù Lưu Vĩ cố gắng che dấu, sắc mặt vẫn lúc trắng lúc xanh, rất rối rắm. Lưu Vĩ vừa nghe cậu nói, cảm thấy giật mình, biết tất nhiên không phải là số tiền nhỏ. Hắn vốn ôm ý tưởng chắc chắn có thể lấy được tiền về, không ngờ tình huống xoay chuyển, phải cần hắn tự móc tiền túi ra xử lý hậu quả cho người khác, lấy tính cách ‘thiết công kê’ (vắt cổ chày ra nước) của hắn, tiền đã vào túi của hắn rồi thì dù có là người chết cũng đừng có mơ tưởng đến. Nhưng giờ…. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Lưu Vĩ nghĩ dựa vào dáng vẻ của Thiệu Hân Đường, chỉ cần có thể ở lại phủ tư lệnh, vậy “tiền đồ” sẽ vô cùng tươi sáng. Sao hắn lại không sớm nghĩ ra cách bán Thiệu Hân Đường vào tay mấy vị lão gia thích thiếu niên chứ, nhất định được nhiều hơn so với bán vào gánh hát. (người đâu mà vô sỉ quá)Bất quá tiếc hận thì tiếc hận, lập tức khiến Thiết công kê đổ máu cũng hơi khó. Dù sao Thiệu Hân Đường cũng không nói số tiền, cũng không thúc dục hắn bán phòng đi, chỉ dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn hắn. Lưu Vĩ phi thường quen thuộc với dáng vẻ này của cậu, đó là dáng vẻ vô cùng thương yêu hắn, nghĩ rằng cho dù Thiệu Hân Đường thật sự mất kí ức thì cũng không vấn đề, dù sao cậu ta trốn không thoát sự quyến rũ của hắn ( @_@)Trong lòng đã quyết định, Lưu Vĩ vẫn làm bộ như khó khăn vạn phần, lại thấy chết không sờn, nghĩ rằng có thể cảm động được thiếu niên ngây thơ này: “Yên tâm, dù nhị ca có phải đánh bạc cả tính mạng cũng sẽ kiếm đủ tiền, nhị ca sẽ không vứt bỏ em, dù sao anh cũng coi là người thân duy nhất trên đời của em” Câu cuối cùng này không thể nghi ngờ là để nhắc nhở tình cảnh của Thiệu Hân đường, không cho cậu đường lui, làm cho cậu sau này phải mang ơn hồi báo hắn. Thiệu Hân Đường cũng không ngốc, hát kịch nhiều năm như vậy, tất cả biểu tình cử động của thân thể đã sớm vận dụng tự nhiên. Giờ phút này vừa ngẩng đầu, nước mắt đã lưng tròng, tình ý liên liên nhìn hắn. Như vậy càng khiến Lưu Vĩ thêm chắc chắn cậu là một tên ngốc dễ sai sử. Sau đó lại oanh tạc tiếp một phen tình cảm, vị nhị ca này rốt cuộc đi. Thiệu Hân Đường tiễn hắn đi, còn muốn ngồi một lát, nên gọi một ấm Long tĩnh thượng hảo, bản thân ngồi trong phòng trà đơn sơ nọ cẩn thận nhấm nháp, con mắt tối đen như ngọc lưu li trầm tĩnh đáng sợ. Cậu muốn cảm thụ sự thanh tịnh hiếm có từ lúc đến thế giới này, tạm thời buông tha những chuyện phiền lòng, cảm thấy nếu như trong cuộc sống không có mấy chuyện phiền lòng như vậy, cậu sẽ sống vui vẻ cỡ nào… Đến lúc cậu đi tính tiền mới biết, Lưu Vĩ chưa hề chi tiền trà lúc trước, giữ lại cho cậu trả. May mắn hôm nay cậu cố ý mang theo hai đồng đại dương, bằng không đã gặp phiền toái lớn. Lại nhịn không được oán hận: Nhất định phải vắt sạch cái tên cổ chày nhà người! (vắt đi, ta ủng hộ)Thiệu Hân Đường đương nhiên không biết Vu Chiến Nam có vợ lẽ nào, có nhiều hay ít, cậu cũng không quan tâm đến chuyện này, nhưng Lưu Vĩ nhất định cũng không biết, hắn đến để lừa cậu, hắn căn bản không có chỗ để kiểm chứng, hơn nữa Thiệu Hân Đường liếc mắt một cái đã nhận ra hư tình giả ý và tham lam của hắn. Chỉ cần có hai thứ này, cậu không tin Lưu Vĩ có thể không nhảy vào cái hố do cậu đào. Hư tình giả ý khiến hắn không chút do dự đẩy cậu vào vòng tay của người khác, mà tham lam sẽ khiến hắn không thể không mạo hiểm để giành được lợi ích lớn hơn nữa. Trước kia cậu vốn không nghĩ đến Lưu Vĩ và chủ nhân của thân thể này có quan hệ ái muội không rõ ràng như vậy, chỉ nghĩ cho dù là bà con xa thân thích, cũng có thể giúp mình một phen. Nhưng đối phương là một người bạc tình quả nghĩa như thế, có lẽ nếu hắn không bán Thiệu Hân Đường, Thiệu Hân Đường cũng sẽ không uổng mạng. Mà bình sinh cậu hận nhất chính là loại người vì lợi ích có thể phản bội lừa gạt tình cảm của người khác, giờ Thiệu Hân Đường đã thay đổi thân xác, cậu là Niếp Thư Dương, không phải là Thiệu Hân Đường tính tình ngây thơ dễ lừa, nhất định sẽ không để cho người này yên. Tiền bị hắn lừa đi như thế nào, nhất định phải lấy về như thế đó! Nhắc đến tiền bạc, Thiệu Hân Đường lại cân nhắc phải làm gì để biết được số tiền chuộc thân của mình. Hiện tại mỗi ngày cậu nhìn như bình thường, bình tĩnh tự nhiên, kì thực bên trong đã như kiến bò trong chảo lửa, vừa nghĩ đến Vu Chiến Nam, vô luận tâm lí hay là thân thể, đều không rét mà run, cực lực trốn thật xa thật xa!
|
Chương 11: Hứng thú[EXTRACT]Thiệu Hân Đường đi thong thả về Hồng Mặc, mới vừa đến cửa, thì thấy chiếc ôtô đầu tròn màu đen mà hôm trước đã đến đón cậu của tư lệnh phủ, còn chưa tiến vào sân, lại thấy Diêm Lượng đi từ bên trong ra, hô lên: “Thiệu Tiên sinh” Đi cùng với Diêm Lượng còn có bốn vệ binh, đang đứng chỉnh tề cạnh xe. Thấy Thiệu Hân Đường đi từ bên ngoài về, chắc mẩm chuyện hôm nay có thể hoàn thành. Lại nói, người của tư lệnh phủ đã đến mời hai lần, đều bị Thiệu Hân Đường lấy cớ bệnh mà lần lữa, nếu lần này lại không đưa được người về, hắn sợ Vu Chiến Nam sẽ hoả thiêu bọn họ chung với cả đoàn kịch. Thiệu Hân Đường cũng biết hôm nay trốn không thoát, tâm trạng mới tốt lên một chút giờ toàn bộ mất sạch, nhưng không nói vô nghĩa, hướng về phía Diêm Lượng gật đầu một cái rồi nói: “Tôi đi thay quần áo đã” Diêm Lượng ngơ ngác nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cậu, trong lòng chua sót. — Biệt thự của Vu Chiến Nam được xây dựa vào vách núi, địa hình rộng lớn, không khí cũng tốt, quả thật là một nơi cư trụ tốt. Lần đầu tiên cậu đến đây là vào buổi tối, khung cảnh mơ hồ không rõ. Hiện giờ, tại một niên đại mà kiến trúc còn chưa phát triển, đột nhiên nhìn thấy kiến trúc hoành tráng như một con thú lớn nằm phục dưới chân núi như vậy, quả thật khiến tâm trạng của cậu có chút kích động. Thiệu Hân Đường yên lặng quan sát binh sĩ tuần tra bốn phía, theo đường xe đi, cứ hai phút lại có một nhóm bính lính hành quân chỉnh trang, có thể thấy sự canh phòng ở đây không phải sâm nghiêm bình thường. Chỉ biệt thự của Vu Chiến Nam thôi đã chiếm hơn ngàn mét vuông, toà nhà ba tầng màu trắng theo phong cách Tây Âu, cao nhã mà không mất vẻ trang nghiêm. Trang trí bên trong càng tráng lệ, mọi nơi đều là đồ dùng bằng vàng bạc, trân phẩm cổ kính, có thể thấy Vu Chiến Nam thật sự phú khả địch quốc. Diêm Lượng trực tiếp đưa cậu đến thư phòng ở rìa lầu hai. Vu Chiến Nam đương nhiên không phải đang đọc sách, hắn là người từ nhỏ đã được nuôi lớn để trở thành quân nhân, quả thật không có loại khí chất nhàn nhã có thể cầm sách thi từ lên đọc, muốn hắn đọc loại sách đàn bà như vậy, không bằng một súng bắn chết hắn đi. Cho nên trừ một số sách chiến lược cốt lõi, quyền thuật mưu thuật, tình thế quốc thế và kinh tế, hắn căn bản không lật qua mấy thứ sách làm người ta đau đầu kia. Tuy rằng phụ thân của Vu Chiến Nam cũng có cùng tính cách với hắn, thích hành động hơn đạo lí, nhưng cũng ham thể diện, thích sắp xếp đầy sách trong thư phòng, sợ người ta đánh giá hắn là tên vô học chỉ biết dùng vũ lực. Một dãy tài liệu bìa cứng xinh đẹp, ấn bản giới hạn cứ như thế bị đóng bụi ở chỗ này, cũng không có người giở lên Diêm Lượng gõ cửa, nghe thấy bên trong vang lên một âm thanh mạnh mẽ “Tiến vào!” Liền lùi sang một bên. Thiệu Hân Đường đẩy cửa vào, thì thấy Vu Chiến Nam mặc quân trang chỉnh tề, đang ngắm nghía một khẩu súng trường Carbine, thấy cậu bước vào, hắn gác cán súng lên vai, họng súng đen ngòm đối diện với cậu. Thiệu Hân Đường thuận tay đóng cửa, giống như không nhìn thấy họng súng đang hướng về phía mình, thong dong hành lễ với Vu Chiến Nam, nói: “Vu tư lệnh” “Đi bê bồn hoa trên cửa sổ kia lên, đứng sang bên kia” Lúc Vu Chiến Nam nói lời này, mặt hắn không chút thay đổi, không hề tỏ ý đùa cợt. Nếu là bất kì ai trong nhà này, đều sẽ sợ tới mức tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha, không ngờ con ngươi đen và trong suốt hơn cả thuỷ tinh của Thiệu Hân Đường chỉ lãnh đạm nhìn hắn mấy lần, giống như chưa hiểu ý tứ của hắn, phi thường nghe lời đi đến cửa sổ, chọn một bồn thuỷ tiên nở rực rỡ nhất, yên lặng đi đến một mặt tường thông thoáng, đứng yên, nâng bồn hoa tinh xảo lên quá đầu. Trong lúc đó, Vu Chiến Nam vẫn luôn giương súng, chờ thiếu niên xinh đẹp này quỳ rạp dưới chân mình, khóc cầu hắn buông tha cho cậu ta. Nhưng thiếu niên xinh đẹp mà hắn nghĩ không có gì đặc biệt ngoài giúp hắn tìm niềm vui trên giường, sắc mặt trừ bình tĩnh vẫn là bình tĩnh. Hắn không tin cậu ta thật sự không sợ! “Đứng lùi về phía sau!” Thiệu Hân Đường men theo vách tường, di chuyển đến một chỗ càng xa hơn. Vu Chiến Nam xuyên qua ống nhắm nhìn thẳng vào mắt của cậu, vọng tưởng có thể nhìn thấy một chút sợ hãi hoặc kinh hách ẩn trong đó. Nhưng, hắn phải thất vọng rồi, cho đến khi hắn chạm vào cò súng, ánh mắt của thiếu niên vẫn không rung động. Nhìn chằm chằm đôi mắt màu đen xinh đẹp, sự bình tĩnh và ánh sáng ẩn bên trong khiến Vu Chiến Nam thoáng thất thần. Vu Chiến Nam bóp cò, khẩu súng không đạn hơi run lên, hắn hạ khẩu súng trong tay xuống, nhìn thiếu niên đang đem bồn hoa đặt về vị trí cũ, con ngươi thâm trầm như bầu trời đêm không sao, thần bí mà khiến người ta không kiềm được sợ hãi. Vu Chiến Nam nói: “Cậu không sợ?” Thiệu Hân Đường thuận tay chỉnh lại một nhánh lá, quay đầu lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như một búp bê bằng gỗ: “Vẫn ổn” Đây căn bản không thể coi là trả lời, sợ là sợ, không sợ chính là không sợ, từ trước đến giờ nào có ai dám đứng trước mặt hắn nói những lời không không có có như vậy, Vu Chiến Nam vốn tính tình bạo liệt, không biết vì sao lúc này lại không hề khó chịu, ngược lại trong lòng còn dâng lên một chút hưng phấn, cảm thấy người trước mắt khác biệt rất nhiều so với hắn tưởng tượng. Thiệu Hân đường vừa thấy ánh mắt loé sáng của Vu Chiến Nam, đã biết là không hay. Loại ánh mắt săn mồi này cậu quá quen thuộc, kiếp trước chính là bị ánh mắt mang theo dục vọng như vậy khiến cho kẻ ngây thơ không hiểu chuyện như cậu trưởng thành. Thiệu Hân Đường rất muốn nói gì đó để xua tan ánh mắt tràn đầy hứng thú của Vu Chiến Nam, mấp máy môi, nhưng phát hiện lời đến cửa miệng nếu không phải quá hư nguỵ thì cũng quá yếu ớt mờ nhạt. Đang lúc cậu thất thần, Vu Chiến Nam đã đặt xuống khẩu súng trường Mỹ quốc tối tân mà người khác vừa đưa tới, áp sát người cậu, nâng cái cằm xinh đẹp nhỏ nhắn của cậu, nói: “Ta thấy là cậu thật sự không sợ, bằng không cũng không phải để ta phái người mời ba lần, mới mời được cậu. Cậu thật là khó mời hơn cả uỷ viên trưởng Nam kinh a” Thiệu Hân Đường mím môi không nói, cậu rất ác cảm với hình tượng đầu lĩnh quân phiệt ‘bắt nạt nam nhân, cường bá nữ nhân’ này, nhưng cũng biết nếu người ta muốn giết cậu thì còn đơn giản hơn so với bóp chết một con kiến, nếu muốn sống sót, hiện tại chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Vu Chiến Nam vốn định có thế nào cũng phải trừng phạt cậu, dù sao cả ba tỉnh đông bắc này còn chưa có nhân vật hắn phải mời tới ba lần. Ai ngờ vừa cúi đầu thì nhìn thấy cậu đang mím chặt môi, môi cậu như một đoá mẫu đơn đang nở bung, hồng phấn nhàn nhạt, trơn bóng mềm mại như ngọc. Ánh mắt đen bóng như lưu li hàm chứa uỷ khuất nhàn nhạt, khiến người ta chỉ cần nhìn thấy thì cả trái tim đều nhịn không được bắt đầu ngứa ngáy. Vu Chiến Nam cảm thấy trong lòng mình như có bảy tám bàn tay nhỏ đang gãi cào khắp nơi, mạnh mẽ cúi đầu khoá chặt sắc phấn hồng nhàn nhạt đó, hung hăng chà đạp lung tung trên môi cậu, đầu lưỡi mạnh mẽ vội vã chen vào, dụ dỗ đầu lưỡi nhỏ mềm kia triền miên… Bàn tay to kết kén vói vào trong khe hở của quần áo, xẹt qua da thịt trơn láng nhẵn nhụi như tơ lụa, ngừng lại trên khoả thù du đáng yêu trước ngực, xoa niết đùa giỡn. Bàn tay của Thiệu Hân Đường chống trước ngực Vu Chiến Nam, hơi thở trên môi toàn là mùi hương nam tính dày đặc, cái miệng mở lớn kia dùng sức nuốt vào đầu lưỡi của cậu, quét ngang khắp khoang miệng của cậu. Sức lực mỏng manh trên tay, trong mắt người đàn ông này không nghi ngờ gì là quá yếu ớt, đối với người đàn ông như ngọn núi không thể bị đẩy lùi này mà nói, ngược lại càng gia tăng tình thú cho hắn. Hôn vừa chấm dứt, Thiệu Hân Đường đột nhiên há to miệng hô hấp, nháy mắt bản thân đã nằm trong vòng tay của người đàn ông nọ. Dục vọng trong mắt Vu Chiến Nam mãnh liệt như lửa, khoé môi cong lên một nụ cười xấu xa, nói: “Tiểu yêu tinh, cậu muốn ở trên bàn, hay ở trên giường?” (phun máu mũi!)
|
Chương 12: Hà giải[EXTRACT]Thiệu Hân Đường ngồi trên mặt bàn gỗ lim thượng hảo, đôi chân mảnh mai bị mở ra, đứng ở giữa là Vu Chiến Nam mặc quân trang chỉnh tề Warning: 18+ “Tiểu yêu tinh, cậu muốn trên bàn hay trên giường? Thiệu Hân Đường bị hắn hôn đến thiếu dưỡng khí, chỉ lo há miệng thở dốc. Vu Chiến Nam thấy hai má cậu ửng hồng, bộ dáng xinh đẹp mềm mại, cũng không cho cậu thời gian để xem xét, lập tức bế cậu đè lên bàn, rồi giơ tay kéo quần áo của cậu. Hôm nay Thiệu Hân Đường cố ý mặc một bộ quần áo cài khuy phức tạp, chỉ riêng quần thôi đã buộc ba cái nút, ai ngờ thứ này căn bản không thể gây ra bất kì trở ngại nào cho Vu Chiến Nam, hắn chỉ vừa vung tay, quần của Thiệu Hân Đường đã trở thành miếng giẻ rách. Thiệu Hân Đường ngồi trên mặt bàn gỗ lim thượng hảo, đôi chân mảnh mai bị mở ra, đứng ở giữa là Vu Chiến Nam mặc quân trang chỉnh tề. Một tay Vu Chiến Nam cởi quần lót của cậu, bàn tay xoa nắn vật nhỏ thanh tú đáng yêu y hệt chủ nhân của nó, môi trượt lần theo cái cần cổ duyên dáng, khẳng cắn, như hận không thể nuốt thiếu niên như ngọc trước mắt vào bụng. Há miệng ngậm viên châu nhỏ đỏ tươi xinh xắn đứng sững trước ngực… Dù sao Thiệu Hân Đường cũng mới mười bảy mười tám tuổi, rất dễ dàng động tình, lại ngây ngô dễ xúc động, nào chịu được loại đùa bỡn như vậy, do đó không kiềm chế được bật rên rỉ thành tiếng. Tiếng rên rỉ này phảng phất như một liều thuốc thôi tình cực mạnh, ánh mắt của Vu Chiến Nam tíc tắc trầm xuống, bên trong như mang theo lưỡi câu sắc bén, móc trên người Thiệu Hân Đường. Đồng thời giọng nói khàn đặc, nói: “Cởi quần cho ta” Thiệu Hân Đường cúi đầu, chỉ thấy quần quân trang màu xanh lục đã phồng cao, có thể thấy được vật khồng lồ ở bên trong. Thiệu Hân Đường biết thú tính và sức bền của Vu Chiến Nam ở trên giường, tự nhủ trốn không được, cũng cất giọng khàn khàn, nói: “Lên giường” Vu Chiến Nam cười gian: “Muộn rồi, ở đây luôn đi” Lại thấy Thiệu Hân Đường chần chờ bất động, hắn tàn nhẫn niết vật nhỏ trong tay một cái, quả nhiên thấy mồ hôi lạnh trên mặt Thiệu Hân Đường túa ra, vẻ mặt thống khổ: “Cởi mau, nếu không cậu sẽ đau đó” Lúc này Thiệu Hân Đường quần áo đã cởi sạch, điểm yếu còn nằm trong tay người khác, giống như con cừu nhỏ mặc người ta xẻ thịt. Cậu phải khuất nhục giơ tay chạm vào dây lưng bằng sắt sáng loá kia. Thân hình cao to vượt trội của Vu Chiến Nam đứng không nhúc nhích, tuy rằng hạ thể đã cứng rắn như sắt, nhưng không hề có ý muốn giúp cậu, hắn nhìn chằm chằm cậu không chuyển mắt. Cố gắng hết sức, nam căn khổng lồ rốt cuộc thoát ra. Phía trên khối thịt cực lớn màu tím đen nọ dày đặc gân xanh, doạ Thiệu Hân Đường lập tức tái mặt. Biểu hiện của cậu trái lại khiến Vu Chiến Nam hài lòng, hắn cười rồi hung hăng cắn môi cậu một cái, thò tay về hướng hậu huyệt đang co rút do sợ hãi của Thiệu Hân Đường. Chỗ đó vô cùng chặt, ngón tay thô ráp đột ngột đâm vào khiến Thiệu Hân Đường đau đến suýt nữa nhảy dựng lên, trong lòng tuyệt vọng và sợ hãi, nếu thật sự bị quái vật lớn kia tiến vào, không phải sẽ lấy mạng của cậu sao! Nghĩ như vậy, Thiệu Hân Đường vội vàng quơ lấy nam căn đã chờ không được sắp xông vào, thuận thế bị nhiệt độ nóng bỏng đó doạ vỡ mật. Cậu biết Vu Chiến Nam quen làm người tầng lớp trên, nào biết mấy chuyện như thương hương tiếc ngọc, tán tỉnh dạo đầu, có lẽ chỉ quan tâm đến bản thân hắn thích là được. Nhưng nếu thật sự cứ để hắn tiến vào như vậy, không phải sẽ mất nửa cái mạng giống lần trước sao, không chỉ bị thầy thuốc lột sạch để khám thương, mà nửa tháng đều không thể ăn uống. Thiệu Hân Đường hận cực cảm giác lúc bị người ta kiểm tra, bị người ta chạm vào, loại cảm giác này thậm chí còn vượt xa lúc khom lưng uốn gối trước người Vu Chiến Nam Mắt Vu Chiến Nam đột nhiên loé sáng, Thiệu Hân Đường thấy mà kinh hoảng, trầm giọng nói: “Đi vào như vậy, sẽ hư…” Vu Chiến Nam thấy đôi mắt đen của cậu tràn đầy sự cầu xin, tâm địa trước nay sắt đá lại thình lình mềm xuống, khàn khàn hỏi: “…… Vậy làm sao?” Thiệu Hân Đường thấy tư thế không tiến vào không được của hắn, không thể không nói: “Trước tiên dùng ngón tay, dùng nước bọt… làm mềm da!” Thấy Vu Chiến Nam hình như nghe hiểu, nhưng dù sao hắn chưa từng làm loại chuyện này, chỉ biết đẩy mạnh ngón tay vào bên trong, cậu đau đến mức ruột gan đều rung rung, không thể không cầm lấy ngón tay thô dài của hắn, để vào trong miệng ngậm một chút, sau đó chỉ dẫn hắn vuốt ve ấn đè phía ngoài tiểu huyệt của mình, từng chút từng chút khoách trương. Mà Vu Chiến Nam hiển nhiên bị cử động của cậu mê hoặc, mặc cậu đùa nghịch, cố gắng chịu đựng đau đớn do thân thể cương cứng. Cho dù như vậy, lúc đi vào, Thiệu Hân Đường vẫn đau toát mồ hôi hột, ngửa cái cổ yếu ớt, hung hăng cắn răng không cho bản thân rên rỉ thành tiếng. Da thịt mềm mại co giãn và ấm áp quấn chặt lấy hắn, Vu Chiến Nam thoải mái gầm lớn một tiếng, mỗi lỗ chân lông trên toàn thân dường như đều đang sung sướng khiêu vũ, chưa từng vui sướng như thế. Vu Chiến Nam cắn cổ của cậu, hung ác liếm hôn, mà hạ thân lại mãnh liệt tiến công, hung hăng đẩy vào, lại rút ra cả căn, hận không thể ‘làm’ thiếu niên xinh đẹp chọc hắn ngứa ngáy này chết dưới thân hắn… Cửa sổ tầng hai mở toang, mùi hương của hoa kim ngân trong vườn nương theo làn gió từ từ truyền vào. Thiệu Hân Đường ôm cổ Vu Chiến Nam, thân thể lay động theo cử động va chạm hung hăng bên dưới, mồ hôi của hai người hoà lẫn vào nhau, cùng giọt xuống bộ súng trường Mĩ tối tân phức tạp đặt ở bên cạnh, tiếng rên rỉ ái muội hỗn loạn truyền đến hoa viên được cắt tỉa cẩn thận. Diêm Lượng vẫn luôn đứng tại hoa viên, dưới cửa sổ lầu hai, thật lâu không rời đi….
|
Chương 13: Khoe khoang[EXTRACT]Thiệu Hân Đường bị hắn đè dưới thân, dùng đủ loại tư thế mà làm, từ giữa phòng rồi chuyển chiến đến trên giường tạm trong thư phòng. Cậu như một con thuyền nhỏ ở dưới thân của Vu Chiến Nam, thăng thăng trầm trầm, chỉ có thể quay cuồng theo cơn sóng Trận vật lộn này kéo dài đến lúc trời bắt đầu tối, Thiệu Hân Đường hôn mê rồi tỉnh lại, khoé mắt dài hẹp vẫn vương nước mắt, thử giãy dụa một chút, cảm giác bộ phận đáng xấu hổ phía sau vẫn còn trướng, mới động một chút, đã làm thứ ở bên trong phình lên như khí cầu được bơm khí, chậm rãi mở rộng hậu huyệt của cậu. Thì ra Vu Chiến Nam vẫn chưa lấy thứ kia ra, cứ để thứ nửa cương kia ở trong tiểu huyệt khiến hắn ngất ngây của cậu. Lúc Thiệu Hân Đường cử động, tác động đến lớp cơ thịt ấm áp mềm dẻo phía trong, lại đánh thức hắn. Xoay người kéo Thiệu Hân Đường xuống dưới thân, lại bắt đầu một vòng kích tình mới… Thiệu Hân Đường cắn răng chịu đừng sự xâm lược của hắn, nghĩ: Hắn nào phải con người, rõ ràng là dâm thú. – Thiệu Hân Đường đi ra khỏi phòng tắm, thân thể đã tẩy rửa sạch sẽ, tuy rằng phía sau sưng đỏ không chịu nổi, nhưng cũng may không bị xé rách, đỡ khó chịu hơn rất nhiều. Thiệu Hân Đường đương nhiên không cảm kích Vu Chiến Nam hôm nay ôn nhu, chỉ may mắn bản thân có thể nhịn được, không lấy cứng chọi cứng với Vu Chiến Nam. Quần áo cũ đã rách nát không mặc được, Vu Chiến Nam lấy lí do đưa quần áo cho cậu, tiến vào phòng tắm thưởng thức hiện trường cảnh “Phù dung xuất thuỷ đồ” (tương tự như cảnh tắm tiên í). Thiệu Hân Đường tức nghiến răng, nhưng không có cách nào, biết đối với loại người không biết xấu hổ kiểu này thì phải không biết xấu hổ hơn hắn, che che dấu dấu càng dễ khơi dậy thú tính của một gã đàn ông, cứ đơn giản tắm nhanh cho xong. Bởi vì vết thương không nặng, cũng chẳng mong mỏi người ta dành cơm, tắm rửa xong thì muốn đi, nhưng không ngờ bị Vu Chiến Nam giữ lại, nói: “Tối nay đừng trở về nữa, theo ta đến một chỗ” Thiệu Hân Đường thấy hắn mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, thân hình cao lớn thích ý dựa vào sô pha rộng lớn, toàn thân toát ra cảm giác thoã mãn, mới kiên nhẫn nói: “Tôi không thoải mái, nên không muốn đi” Vu Chiến Nam nhướn mày, Thiệu Hân Đường biết không đi không được – “Thánh Hải Uyển”, hộp đêm xa hoa có thực lực nhất ở Trầm Dương lúc đó. Từ lúc đèn lồng mới được treo lên, thì đã kín hết chỗ, sênh ca diễm vũ, phảng phất ngay cả không khí chung quanh cũng tràn ngập hơi thở hủ bại. Thiệu Hân Đường bước xuống xe theo Vu Chiến Nam, vệ binh bảo tiêu trên hai chiếc xe trước và sau ghìm súng trong tay, sớm đã bao vây xung quanh thành một vòng bảo hộ không một kẽ hở, ngay cả phục vụ đến chào đón cũng bị mời sang một bên. Quản lí hộp đêm có dáng vẻ giống chó Pug, mặc một bộ tây trang hồ bột phẳng lì, dẫn đám người Vu Chiến Nam từ cầu thang riêng lên tầng ba. Toàn bộ “Thánh Hải Uyển” tách thành ba tầng, tầng một dành cho một số khách bình thường đến mua vui, có tiểu thư trang điểm xinh đẹp hầu ca hát khiêu vũ, vô cùng ầm ĩ. Tầng hai có mấy gian phòng riêng biệt, cung cấp cho một ít ông chủ quý phu nhân làm chuyện không thể cho người khác thấy, là chỗ không phải người bình thường nào cũng có thể đến. Mà tầng ba, là một đại sảnh loại nhỏ chỉ chiếm diện tích bằng một phần ba lầu một, trang trí tráng lệ, đèn pha lê chạm khắc treo lơ lửng, thể hiện rõ bức tranh tầng lớp xã hội thượng lưu thời dân quốc, cũng chỉ thuộc về một nhóm quan to quý nhân. Lúc nhóm Thiệu Hân Đường đến, trong đại sảnh to lớn sáng rỡ ở tầng ba đã có hơn mười mấy người ngồi, có quân nhân quân hàm không thấp, đại lão bản ngậm tẩu thuốc, bên trong thậm chí còn có một tên trùm buôn lậu súng ống. Những người này nhìn thấy Vu Chiến Nam, đều đứng lên nhiệt tình chào hỏi. Lúc này Vu Chiến Nam cũng sắm vai một thủ lĩnh đại quân phiệt thân dân nhân nghĩa, cười cười bắt tay hàn huyên với mọi người. Nhưng khoé miệng của hắn vẫn mím chặt, mặt cười nhưng bên trong không cười, Thiệu Hân Đường đứng bên cạnh hắn nhìn mà giật môi liên tục. Bị mời lên ngồi ở vị trí chủ vị, Vu Chiến Nam kéo lại Thiệu Hân Đường đang muốn lén lút chuồn đi tìm một góc nấp, không để tâm đến ánh mắt của mọi người, ấn cậu ngồi xuống bên cạnh hắn. Lúc này đã có người chú ý đến Thiệu Hân Đường, đều ngậm cười nhìn cậu, nhưng trong ánh mắt đều có chút suy tư. Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, hói đầu, ôm cái bụng kệ nệ như bóng cao su đi qua, tỏ vẻ rất thân mật với Vu Chiến Nam: “Tôi nói sao giờ lão đệ mới đến, thì ra là “phù dung trướng noãn”, không nỡ xuống giường a!” (Vân mấn hoa nhan kim bộ diêu, Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu – Trường hận ca) (Tản Đà dịch thơ: Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái, Màn phù dung êm ái đêm xuân.)Nói xong lại cười rộ lên, híp mắt ngắm Thiệu Hân Đường. Thiệu Hân Đường cực kì chán ghét loại người này, nhưng không thể phát tác, đành hơi hơi hạ thấp tầm mắt, không nhìn kẻ ghê tởm đó nữa. Tiếp theo mọi người lại vòng vo tâng bốc Vu Chiến Nam, trong đó không thể thiếu được vài câu khen Thiệu Hân Đường, cái gì mà “Thân hình rất đẹp” “Tìm đâu ra báu vật như vậy”, còn có “Vu lão đệ thật có phúc..”. Kì thật vẫn là khen Vu Chiến Nam ‘tinh mắt.’ Lòng Vu Chiến Nam sáng ngời như pha lê, làm gì không biết tính toán nhỏ trong lòng của mấy kẻ này, chỉ là khi quay đầu lại, thấy Thiệu Hân Đường ngồi ngay ngắn nơi đó, eo lưng thẳng tắp, mi mắt hơi hơi rũ xuống, ngăn trở con ngươi sáng ngời đầy tinh thần, giống như không nghe thấy lời nói của mọi người, bộ dáng điềm tĩnh, khiêm tốn kín đáo, hắn càng thích, dường như thật sự cảm thấy bản thân có được một người đẹp như vậy là “có phúc”. Trái tim hơi nóng lên, Vu Chiến Nam cũng không biết tại sao, lại bắt lấy tay Thiệu Hân Đường dưới gầm bàn, nắm chặt bàn tay mảnh khảnh ốm yếu của cậu, đột nhiên cảm thấy người này sao mà gầy đến đáng thương, nhất định là bị đối xử không tốt, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lại hơi phẫn hận những kẻ đã bạc đãi cậu. Tay bị nắm trong một bàn tay dày rộng nóng bỏng, Thiệu Hân Đường sửng sốt, giương mắt nhìn Vu Chiến Nam, thì thấy hắn cũng đang cười với cậu, nhưng chẳng hề giống với trước kia, bạo lực trêu chọc không còn, nhìn rất mềm mỏng. So với việc Thiệu Hân Đương hơi hơi ngạc nhiên, những người khác quả thực được một lần khiếp sợ độc nhất vô nhị. Vu Chiến Nam chưa từng cười dịu dàng như vậy, hắn trước giờ căn bản không phải là một người có thể gắn với hai chữ ‘dịu dàng’, huống chi là đối với một món đồ chơi hầu hạ bên người. Nhất thời, những người nhìn thấy người sắt Vu Chiến Nam lộ ra một mặt mềm mỏng, trong lòng đã rõ nhưng đều không nói ra, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp lén lút liếc Thiệu Hân Đường, đã không còn coi thường như vừa rồi. Mà đương sự hoàn toàn không nhận thấy được tình cảnh này. Thiệu Hân Đường chỉ nghĩ Vu Chiến Nam làm như vậy, đơn giản là khoe khoang thôi, vì kiếm được một thú cưng xinh đẹp, nên trong lòng đắc ý. Kiếp trước Nghiêm Phong cũng như vậy, sau khi có được cậu không đến ba tháng đã mang cậu đi gặp bạn bè, người khác khen cậu một câu, hắn sẽ vui đến mức không phân biệt được phương hướng, hận không thể làm cho toàn thế giới đều biết hắn chiếm được cậu. Ca nữ được yêu thích nhất hiện nay Nhậm Hân Hân đang hát một ca khúc đẹp tràn đầy cảm giác sầu thảm, u uất của niên đại này tại trung ương đại sảnh, tư thế duyên dáng, mảnh mai như dáng đào, sóng mắt lóng lánh chuyển động, khiến mỗi người đàn ông ở đây đều có cảm giác nàng đang nhìn mình. Đây đều là những nhân vật có máu mặt ở ba tỉnh đông bắc, bên người đều có thiếu nữ xinh đẹp hoặc là tiểu đồng hầu hạ, tên bụng bự đầu hói vừa rồi thậm chí ôm đến hai người. Thiệu Hân Đường ghét cảnh tượng thối rữa như vậy, chỉ nhìn chăm chú Nhậm Hân Hân đang hát ở phía trước “Dễ nhìn hả?” Đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm trầm của Vu Chiến Nam vang lên bên tai, doạ cậu giật nảy mình, ngẩng đầu thấy Vu Chiến Nam vẫn bình thản, ngón tay siết lấy tay cậu khi nhẹ khi nặng. Không biết vì sao Thiệu Hân Đường lại cảm thấy hắn không phải đang vui lắm, cảm thấy hơi kì quái, nhưng không muốn phí sức dỗ hắn, chỉ lãnh đạm nói: “Tôi thấy cô ta trang điểm đậm quá” Vu Chiến Nam nghe rồi cũng không nói gì, nghiêng người hôn thưởng cậu, nói: “Muốn ăn cái gì, ta nói bọn họ mang lên cho em”
|
Chương 14: Thua tiền[EXTRACT]Vu Chiến Nam nghe rồi cũng không nói gì, nghiêng người hôn thưởng cậu, nói: “Muốn ăn cái gì, ta nói bọn họ mang lên cho em” Giữa trưa đã uống một bụng trà, đến tối mới kết thúc vận động kịch liệt trên giường, Thiệu Hân Đường quả thật hơi đói rồi. Vu Chiến Nam gọi cho cậu món mỳ Italia mà hắn thích ăn, sau đó ngồi nhìn cậu ăn, những người khác đến gọi hắn đi đánh bài hắn cũng không đi. Thiệu Hân Đường rất đói, nên ăn cực nhanh, nhưng động tác lại không hề thô lỗ, thậm chí so với Vu Chiến Nam càng giống công tử nhà quyền thế. Vu Chiến Nam nhìn tướng ăn tao nhã của cậu, ánh mắt có chút quái dị, buộc miệng hỏi: “Trong đoàn kịch của em đều ăn cơm như vậy hả?” Thiệu Hân Đường còn chưa kịp trả lời, cửa tầng ba đã được mở ra, có hai người đi vào, người cầm đầu tuổi không quá mười bảy. Cậu ta mặc trọn bộ tây phục màu đen, cravat kiểu sọc xanh đậm, sợi tóc đen bóng được keo vuốt tóc định hình thành kiểu tóc ngôi giữa, dáng vẻ khá là tuấn tú, nhưng kết hợp với gương mặt non nớt này, cảm giác xem ra có chút ‘ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai’ Mọi người thấy người vừa đến, đều nói: “Vinh thiếu, cậu đã tới rồi à, nãy giờ chỉ còn chờ mình cậu thôi đó, Vu tư lệnh cũng đã đến rồi, phải phạt rượu cậu mới được!” “Uống thì uống, tiểu gia không sợ” Thiếu niên gọi là Vinh thiếu không nói hai lời đã bưng một cái ly do phục vụ mang tới, uống cạn ba ly xong, chùi chùi mép, hào khí ngất trời, nói: “Rượu ngon!” Thiệu Hân Đường nghe thấy cậu ta nói, suýt nữa phun nước trong miệng ra, nén cười đánh giá vị Vinh thiếu quần áo và tính cách không tương thích này, nghĩ rằng đây cũng chỉ là một cậu bé mà! Vinh Thiếu uống cạn rượu, trong tiếng cười vang của mọi người đi về phía Vu Chiến Nam, đến trước mặt, thì không còn càn rỡ như vừa rồi, cung cung kính kính chào: “Nam ca, gần đây khoẻ không?” Phía sau Vinh thiếu luôn có một người cầm mũ xách ví cho cậu ta. Thiệu Hân Đường tò mò đánh giá vị Vinh thiếu không lớn hơn mình bao nhiêu này, lại đột nhiên nhìn thấy người đứng phía sau cậu ta, sững người tại chỗ. Người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, mắt trợn to, hoá ra là tên nhị ca Lưu Vĩ ghê tởm kia! Hai người nhìn nhau vài giây, rồi đều ăn ý dời mắt đi. Một người tiếp tục ăn mì Italia, một kẻ ngoan ngoãn nghe lời đi theo phía sau chủ nhân. Mà Vu Chiến Nam chỉ lo hàn huyên với Vinh thiếu, không chú ý đến sự thay đổi của hai người. Ăn mì xong rồi, Vu Chiến Nam lại kêu cậu đi theo mấy người Vinh thiếu chơi bài. Vinh thiếu nhận mệnh lệnh, nhưng có chút không tán đồng. Vừa rồi, lúc vừa gặp Thiệu Hân Đường, bởi khí chất xuất chúng của cậu ta không hề giống loại người dùng sắc đẹp để quyến rũ người khác, lại ăn uống tự nhiên bên cạnh Vu đại tư lệnh, nên cho rằng đối phương cũng là tiểu công tử tuấn tú của nhà đại lão bản nào đó. Lúc này Vu Chiến Nam lại nắm tay cậu ta, ái muội ôm eo của cậu ta, thấp giọng nói với vị tiểu công tử xinh đẹp sắc mặt không hồng không trắng như khắc từ ngọc nọ: “Đi chơi đi, thắng thì tính của em, thua thì tính cho ta” Vinh thiếu thế mới hiểu được, thì ra người này là tiểu tình nhân Vu Chiến Nam mang theo bên người! Cái nhìn với Thiệu Hân Đường lập tức hạ thấp không ít, nghĩ rằng một thiếu niên không thiếu tay không thiếu chân, không chịu đi xây dựng đại sự nghiệp, lại cam chịu đoạ lạc thế này, chẳng biết xấu hổ cam lòng nằm dưới thân của đàn ông, mua vui cho người khác, cũng không chịu làm việc chính đáng, cho dù không thể lấy thiên hạ là trách nhiệm của mình, thì cũng không nên vứt sạch thể diện của đàn ông như thế. Nghĩ như vậy, vốn còn cảm thấy người này tuấn tú xinh đẹp, quý khí mười phần, hiện tại trong lòng lại coi thường, cho rằng người này đã lãng phí một khuôn mặt xinh đẹp, là đống phân ngựa bề ngoài thì lấp lánh, bên trong thì đầy hư thối! Thú cưng kiểu đó của Vu Chiến Nam cũng đến đây nhiều, thế mà hôm nay còn kêu mình dẫn đi chơi cùng, thật là hồ đồ rồi. Tần Việt Vinh nghĩ như vậy, thấy Vu Chiến Nam đã đi nói chuyện với mấy đại lão bản khác, thì phớt lờ Thiệu Hân Đường, dẫn đầu đến bên cạnh bàn đánh bài ngồi xuống, chào hỏi những người bên cạnh Thiệu Hân Đường nhìn thấy sự khinh bỉ lười che dấu trong mắt Tần Việt Vinh, trong lòng hiểu rất rõ, cũng không so đo với vị đại thiếu gia vừa nhìn đã biết không hiểu thống khổ trong nhân gian, thoải mái chọn một vị trí ngồi xuống. Vừa lúc là đối diện với Tần Việt Vinh. Tần Việt Vinh đến sau nên không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ cậu ta có đến cũng nhìn không ra cái gì lắt léo, nào có thể so với các lão hồ li khác ở đây. Người từng thấy Vu Chiến Nam cười lạnh, cười nhe răng, cười ẩn dấu lưỡi dao, ngoài cười nhưng trong không cười không ít, nhưng cười tràn đầy tình ý như vậy lại có mấy lần, cho nên mọi người vừa nhìn đã biết Thiệu Hân Đường này khác với những kẻ khác, có lẽ là người trong lòng của Vu Chiến Nam cũng không chừng, cho nên đều muốn qua lại vài câu, tâng bốc lấy lòng. Hai chỗ ngồi còn lại bên bàn bài rất nhanh đã có hai người ngồi vào, nhà trên của Thiệu Hân Đường là một lão béo năm sáu chục tuổi, cười híp mắt, nhìn như lão gia gia mặt mũi hiền lành nhà bên, nhưng đôi mắt mỏng dính lại sáng lập loè, mọi người đều gọi lão là lục lão gia. Nhà dưới là một thanh niên cao gầy trên dưới ba mươi tuổi, sắc mặt xanh đen, hốc mắt hõm sâu, nhìn rất bệnh, còn để hai hàng ria mép hình chữ bát (八), khiến Thiệu Hân Đường có cảm giác rất giống một tên hán gian, mọi người gọi hắn là Hồ thiếu. Mọi người vừa ngồi ấm chỗ, lục lão gia đã cười tủm tỉm hỏi Thiệu Hân Đường: “Nên xưng hô với anh bạn thế nào đây?” “Thiệu Hân Đường” “Vậy chúng ta gọi cậu là cậu em nhé!” Thiệu Hân Đường hàn huyên với bọn họ, phục vụ bên cạnh hỏi bọn họ muốn chơi gì, Hồ thiếu lại vểnh râu đưa vấn đề cho Thiệu Hân Đường. Thấy bọn họ nhiệt tình nịnh nọt Thiệu Hân Đường, Tần Việt Vinh thấy khó chịu, thầm nghĩ: kẻ này cũng chẳng đáng cho các người nịnh bợ, nên sắc mặt càng khó nhìn hơn. Lục lão gia chú ý thấy, lập tức hỏi Tần Việt Vinh. Tần Việt Vinh nghiêm mặt, đề xuất trò cậu sở trường nhất “Hồ thập nhị!” (chả biết trò gì!)Thiệu Hân Đường viện cớ chẳng biết chơi trò nào, nên sao cũng được, vừa nhờ phục vụ giảng cặn kẽ một lần quy tắc cho cậu, trong lúc đó Hồ thiếu thỉnh thoảng cũng xen vào một chút kỹ xảo. Tần Việt Vinh thấy rõ ràng, trong lòng không tán đồng, cho rằng Thiệu Hân Đường làm bộ không biết, để làm mọi người khinh địch, chốc nữa có thể thắng nhiều. Người như cậu ta Tần Việt Vinh đã gặp rất nhiều, biết bọn họ coi trọng nhất là tiền. Liền ngồi nhìn, nghĩ: chờ chốc nữa sẽ cậu đây sẽ không cho ngươi như ý. Nếu nói chơi bài, Thiệu Hân Đường thật sự rất có hứng thú, nhưng không biết có phải bài vận của cậu có vấn đề hay không [cậu đương nhiên sẽ không thừa nhận kĩ thuật chơi bài của mình không tốt!], cậu chỉ mới chơi được một lát, thì đã chơi mười thua chín. Theo lệ mà nói, hầu hết mọi người thua tiền thì sẽ không muốn chơi tiếp, những người nghiện bài đều là những con bạc đã ăn được vài ván đầu. Mà Thiệu Hân Đường dù đã thua đến thế, cũng vẫn muốn chơi tiếp, kì thật cậu càng muốn chơi gì cũng không thắng, nhưng Vu Chiến Nam đã nói như vậy, thì cũng thế, Thiệu Hân Đường lại hưng phấn vươn tay cầm lấy bài phát đến trước mặt mình. Chơi mấy ván, Tần Việt Vinh đã hơi tin là cậu ta thật sự không biết chơi, đừng nói đoán không ra bài của nhà khác, cho dù Hồ thiếu và Lục lão gia có ý thả bài, gian lận cho cậu ta ăn, Thiệu Hân Đường cũng vẫn mù mờ, nhìn ngốc ngốc, thế mà lại có chút đáng yêu. Chỉ là đã phá hỏng ý định nịnh bợ cậu của Hồ thiếu và Lục lão gia. Tần Việt Vinh cười nhạo, nghĩ các ngươi muốn đưa tiền còn phải xem người ta có nhận hay không đã! Chỉ chốc lát sau, Thiệu Hân Đường đã thua hơn phân nửa số tiền của Vu Chiến Nam đưa tới. Biến thành hàng ria mép của Hồ thiếu run bắn, nụ cười của Lục lão gia có chút sượng sùng. Một người đàn ông đang nói chuyện với Vu Chiến Nam chú ý thấy ánh mắt của hắn luôn nhìn chằm chằm đầu bên kia, hiểu ý trêu chọc: “Vu tư lệnh nếu không qua, tiểu bảo bối nhà ngài sợ là sẽ thua sạch ba tỉnh đông bắc đấy!” Vu Chiến Nam cười cười nói: “Không thể đâu, ta đi nhìn xem.”
|