[Thử Miêu Đồng Nhân] Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
|
|
Chương 46: Đệ tứ thập lục thoại do thám, đổ thuyền và hào khách[EXTRACT]Một phen giải thích về tà phật của Công Tôn, khiến cho tất cả mọi người hiểu ra, do đó mọi người cũng liên tưởng đến nguyên do Xà Ưng Giáo muốn hại chết Bàng Thống. “Chuyện này quan hệ quá nhiều!” Bao Chửng bảo, “Hôm nay thiên tai không cách nào tránh khỏi, chúng ta có thể làm, cũng chính là sơ tán dân chúng trước, lại chuẩn bị xong các biện pháp cứu tai, như vậy mới có thể hoàn toàn phá hủy âm mưu của Xà Ưng Giáo và Mạc Hoa Cung.” “Ân.” Triển Chiêu gật đầu một cái, bảo, “Ta còn có một việc không biết rõ.” Tất cả mọi người nhìn hắn. “Nếu như nói lúc ban đầu tà phật là ở trên tay Xà Ưng Giáo, vật quan trọng như thế, tất nhiên là được cung phụng không dễ dàng di động, tại sao sẽ ở trên đường vào Khai Phong, bị người ta đoạt đi vậy?” Triển Chiêu hỏi, “Ngoài ra, Mạc Hoa Cung tại sao nhất định phải tìm thiếu niên kỳ quái gì đó tại Khai Phong phủ, trong chuyện này, có phải có liên hệ gì với nhau không?” “Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đối Triển Chiêu bảo, “Miêu nhi, nói xong có lý.” Suy nghĩ một chút, lại nói, “Ta cảm thấy, bọn họ bắt Bàng Dục đi, nói không chừng là một đầu mối.” “Đúng rồi, tối nay...” Bàng Thống hỏi, “Ta xem ta vẫn là đi cứu hắn.” “Ai.” Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, “Ngươi đừng ra ngoài, mang theo binh mã ở đây coi chừng dùm tôn tà phật này, thủ vệ ba tầng trong ba tầng ngoài của Khai Phong phủ kết hợp cùng trú quân, tương đối an toàn, ngươi bây giờ không thể có sơ xuất gì, ta đi cùng Miêu nhi.” Bàng Thống tựa hồ có chút bận tâm, Triển Chiêu vỗ vỗ bả vai hắn, bảo, “Ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định cứu được Bàng Dục ra.” Bạch Ngọc Đường cười khan hai tiếng, bảo, “Dù sao cuối cùng lúc giao vào trong tay ngươi là một người sống là được.” Bàng Thống nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, Công Tôn bảo Triển Chiêu, “Các ngươi mới vừa rồi nói, chiếc thuyền kia, là một chiếc đổ thuyền sao?” “Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo, “Nghe nói lão bản của thuyền tên Kim Lão Lục, một chiếc thuyền màu vàng kim.” “Màu vàng kim...” Công Tôn suy nghĩ một chút, gọi mấy bộ khoái phụ trách tuần nhai vùng bến đò Khai Phong tới, hỏi mấy người, “Các ngươi có biết, vùng bến đò, có chiếc đổ thuyền, rèm che màu vàng kim, lão bản của thuyền tên Kim Lão Lục.” Mấy bộ khoái đồng thời gật đầu, “Biết được!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi, “Thuyền này là từ Dĩnh Xương phủ đi đến Khai Phong?” Bộ khoái gật đầu, một người tuổi tương đối lớn trả lời, “Hồi bẩm đại nhân, thuyền chủ chiếc thuyền kia là vùng Khai Phong, khai sòng bạc, thuyền kia là mấy năm trước mới vừa xuống nước, sau đó Kim Lão Lục vẫn đều làm mua bán ở trên thuyền. “Tại sao phải ở trên thuyền?” Bao Chửng tựa hồ có chút không hiểu. Bộ khoái cười cười, bảo, “Đại nhân, bên trong sòng bạc này, ra vào căn bản đều là thường khách, thường khách đều láu cá, tiền ra vào ít, nhất định phải có đại hào khách, mới có thể đánh cuộc nhiều tiền đi. Thuyền hoa kia là Kim Lão Lục chuẩn bị ra, lên thuyền phải tốn một trăm lượng bạc, trên thuyền cái gì cũng có, còn có kỹ viện và quán ăn, đánh cuộc cũng lớn. Thuyền kia mỗi ngày đều đến các bến đò lớn gần Khai Phong một chuyến, thu chút đổ khách tài đại khí thô lên thuyền đánh cuộc, lúc ngày sắp sáng thì đến Khai Phong, những hào khách đánh cuộc đủ rồi, liền đến bên trong khách sạn Khai Phong ngủ một ngày, buổi tối tiếp tục lên thuyền, vừa rạng sáng ngày hôm sau, do thuyền đưa trở về. Bao Chửng nghe xong, lắc đầu, bảo, “Cuộc sống xa hoa đồi trụy như thế, có rất nhiều phú thân địa phương tham dự sao?” Bọn bộ khoái nhìn nhau một cái, bảo, “Đại nhân, phú thân địa phương kỳ thực không nhiều lắm, đa phần là quan viên, các phú thân phần lớn sẽ thỉnh các quan viên cùng lên thuyền, muốn mượn hơi ai, thì nói với thuyền gia, thua một vạn thì sẽ đưa vị quan viên đó hai vạn...” “Há lại lý này!” Sắc mặt Bao Chửng không tốt, “Những quan viên nào đã từng đi lên đó?” Mấy bộ khoái hai mặt nhìn nhau, nhìn Bàng Thống một cái, mọi người cũng nhìn Bàng Thống, Bàng Thống dở khóc dở cười, “Ta chưa bao giờ đi qua.” Bộ khoái vội vàng nói, “Ách, Bàng tướng quân, không phải nói ngài... Là An Nhạc hầu, hắn thường xuyên đi.” Tất cả mọi người khiêu khiêu mi, Bàng Thống thở dài lắc đầu, Bạch Ngọc Đường cọ cọ Miêu nhi, cười nói, “Miêu nhi, đám người kia rất khôn khéo a, đem Bàng Dục để trên chiếc thuyền kia, coi như mang theo binh mã đi lục soát ra được, người ta cũng có thể nói hắn là tự mình đi lên.” Triển Chiêu lắc đầu, Bàng Dục này đơn giản chính là hư hỏng đến một chút đường sống cũng không có. Bao Chửng suy nghĩ một chút, lệnh mấy bộ khoái đi xuống, gọi thống lĩnh Dương Khánh quanh năm thống lĩnh đội quân của Khai Phong phủ đến, phân phó hắn mang theo hai trăm tinh binh đến bến đò Khai Phong phủ mai phục hảo, chờ chuyện của đám người Triển Chiêu vừa xong, lục soát thuyền kia, tất cả quan viên và tài vụ, toàn bộ mang về! Dương khánh lĩnh mệnh đi xuống, Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu nháy mắt mấy cái — Bao đại nhân không hàm hồ a! Triển Chiêu khiêu mi — tất nhiên, nếu không tại sao gọi Bao Thanh Thiên! Ngươi cho rằng cũng là bởi vì mặt đen cho nên mới có nhiều người sợ hắn như vậy?! “Triển hộ vệ.” Bao Chửng đột nhiên mở miệng, Triển Chiêu đang cùng Bạch Ngọc Đường nháy mắt, bị một tiếng của Bao Chửng dọa giật mình, vội vàng quay đầu lại. “Ngươi và Bạch thiếu hiệp chuẩn bị đi trước một chút, tối nay giả trang thành hào khách lên thuyền, theo dõi người áp tải Bàng Dục, tận lực tìm nhiều đầu mối hơn, nếu có biến cố, liền mau chóng đem Bàng Dục cứu về.” Bao Chửng bảo, “Bản thân cũng cần phải cẩn thận.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Bao đại nhân, ta cùng con mèo này giả trang hào khách lên thuyền, sợ bị người ta nhận ra.” “Đây cũng phải.” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Gần như người trong Khai Phong phủ đều nhận ra ta.” Bàng Thống suy nghĩ một chút, bảo, “Đúng lúc, ta có một thủ hạ, rất giỏi dịch dung, để cho hắn dịch dung cho các ngươi trước đi.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời xoay mặt nhìn hắn — dịch dung?! Đêm đó, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ăn cơm xong, liền để cho thủ hạ của Bàng Thống mang vào trong phòng, đồ đồ họa họa, giằng co hơn nửa canh giờ. Chờ lúc hai người từ trong phòng đi ra, tất cả mọi người sửng sốt. Triển Chiêu đổi một thanh bạch y thường, đổi kiểu tóc, trên tay cầm cây quạt, trên mặt động thủ một chút, xem ra mặt hơi tròn, chóp mũi cũng tròn chút, Bạch Ngọc Đường nhìn đến cười to ha ha, bảo, “Miêu nhi, đừng nói, ngươi mập thật đúng là đáng mừng!” Mọi người nhìn lại Bạch Ngọc Đường, càng buồn cười, hắn vốn là mũi cao mắt sâu, cao thủ dịch dung đem mũi và mắt của hắn lại khiến cao thêm chút, đổi lại một thân hoa phục màu đen, vừa nhìn, giống như là một quý công tử ngoại tộc. Tất cả mọi người tán dương thủ nghệ dịch dung thật cao, thật giả khó phân biệt! Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ biệt mọi người ra ngoài, vận khinh công, chạy tới bến đò Dĩnh Xương phủ. Sau khi đến bến đò, quả nhiên chỉ thấy một chiếc thuyền hoa màu vàng kim rất lớn đậu ở chỗ đó, chủ thuyền đang đi lên gọi người, nhìn giá thế kia, tựa hồ là muốn nhổ neo. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, thu thập quần áo một chút, Triển Chiêu cọ cọ Bạch Ngọc Đường, bảo, “Ngươi bỏ tiền.” Bạch Ngọc Đường khiêu mi, bảo, “Mèo hẹp hòi, bổng lộc ngươi đều bao nhiêu hả?” Triển Chiêu cười híp mắt, “So với ngươi thì đó chỉ là không đáng kể đến.” Nói xong, đối Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, “Đừng hẹp hòi, Đường thiếu gia.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, móc ra hai trăm lượng bạc phí lên thuyền, bảo, “Đi thôi, triệu... Không đúng a Miêu nhi, tên ngươi âm ra họ Triệu a, họ này không có cách nào kêu ra được.” Triển Chiêu con ngươi vòng vo chuyển, cười nói, “Vậy cứ nói họ Bao đi.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười cười, gật đầu, cùng Triển Chiêu lên thuyền. “U, mấy vị công tử.” Tiểu nhị vừa nhìn thấy hai người quần áo gọn gàng khí độ bất phàm, liền biết không phải là người thường, vừa cười hỏi, “Không biết hai vị công tử ai giới thiệu tới?” Bạch Ngọc Đường khiêu mi nhìn nhìn hắn, hất tay cho hắn hai tờ một trăm lượng ngân phiếu, bảo, “Tiền đại nhân giới thiệu tới.” “Nga!” Tiểu nhị vui hớn hở hướng bên trong nhường đường, “Nguyên lai là khách quý do Tiền đại nhân giới thiệu tới, thỉnh vào trong, tối nay đại sát tam phương a!” Bạch Ngọc Đường nghênh ngang đi vào bên trong, Triển Chiêu nhìn hắn, hạ thấp giọng hỏi, “Làm sao ngươi biết Tiền đại nhân?” Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, cười nói, “Đã nói ngươi quá đàng hoàng mà, thiên hạ lớn như vậy, nhất định có mấy tham quan họ Tiền từng lên nơi này đánh cuộc.” Triển Chiêu liếc hắn một cái, bất đắc dĩ lắc lắc cây quạt, nhỏ giọng lầm bầm, “Đồ chuột gian.” Vào thuyền hoa, hai người mới biết tại sao phí lên thuyền này sẽ phải đến một trăm lượng, quả thật là nguy nga lộng lẫy a, bên trong là ca múa thăng bình, vừa vào cửa chính là bàn đánh cuộc lớn đầy phòng, khoang thuyền trên dưới ba tầng, mỗi tầng đều có cầm sư khảy đàn, có vũ nương nhảy múa trên sân khấu lầu hai. Bài trước bàn đều là hào khách đánh cuộc cao hứng. Bọn tiểu nhị bận rộn đưa thức ăn ngon, diêu tỷ xinh đẹp và tiểu quan thanh tú xuyên qua trong đám người, thỉnh thoảng cười nháo mấy câu, vô cùng náo nhiệt. Bạch Ngọc Đường dõi mắt chung quanh, đối Triển Chiêu bảo, “Miêu nhi, còn có nơi tốt thế này à? So với nơi này, kỹ viện tửu lâu của Khai Phong phủ phải dẹp tiệm hết a!” Triển Chiêu liếc hắn một cái, cười nói, “Kỹ viện tửu lâu, ngươi cũng rất quen a?” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, cười hỏi, “Ta nhưng là giữ mình rất tốt... Miêu nhi, đừng ghen a.” Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn một cái, tỏ ý hắn ít nói vớ vẩn. Hai người từ tầng dưới cùng chuyển lên lầu hai, lại từ lầu hai chuyển sang lầu ba, lúc này, liền có một diêu tỷ xinh đẹp lại gần, hỏi, “Nhị vị gia, lần đầu tiên tới a?” Triển Chiêu nhìn nhìn nàng, liền gật đầu một cái, “Đúng vậy, lần đầu đến.” “Ta đã nói mà.” Diêu tỷ hướng bên cạnh Triển Chiêu đánh khẽ, cười nói, “Nhị vị gia tuấn tú như vậy, nếu như lần thứ hai đến, ta không thể nào chưa từng thấy.” Triển Chiêu vừa định nói chuyện, bị Bạch Ngọc Đường lôi một thanh, duệ đến một đầu khác, đối kia diêu tỷ nói, “Bằng hữu của ta vẫn còn là một đứa con nít, ngươi đừng dọa người ta.” “A a a...” Nữ nhân trước sửng sốt một lát, sau đó che miệng mỉm cười yêu kiều, đánh giá Triển Chiêu một chút lại đánh giá Bạch Ngọc Đường một chút, gật đầu một cái đầy thâm ý, bảo, “Thì ra là như vậy a, ta hiểu rồi... Nhị vị gia, chơi phải cao hứng chút a.” Nói xong, gọi một bạch y thiếu niên thanh tú bên cạnh, “Tiểu cần tử, đếu đầu này hầu hạ.” Nói xong, kỹ nữ tiếu a a rời đi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, chỉ thấy cái thiếu niên tuấn tú kia đi lên, có chút thẹn thùng nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một cái, nhỏ giọng nói, “Nhị vị gia, lần đầu tới a?” Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, thầm nói, lại tới? Có còn từ khác hay không a?” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng tới đánh cuộc tiền à?” Bạch Ngọc Đường suýt nữa cười phun, thầm nói Miêu nhi này thật đúng là ngốc, thiếu niên này vừa nhìn chính là một tiểu quan. Thiếu niên kia còn tưởng rằng Triển Chiêu trêu chọc hắn, cười một tiếng, lại gần nắm cánh tay Triển Chiêu đi lên, bảo, “Gia... Ngài thật biết nói đùa a...” Không đợi hắn đến gần, Bạch Ngọc Đường lại một thanh đem Triển Chiêu kéo đến một đầu khác, thiếu niên kia bắt không khí, suýt nữa ngã nhào, giương mắt khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cau mày, bảo, “Được rồi, ngươi bận rộn chuyện của ngươi đi, chúng ta không cần người hầu hạ.” Thiếu niên kia đỏ mặt lên, vòng mắt cũng đỏ lên, sợ hãi trợn to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, chỉ thấy thiếu niên kia xoay người liền chạy, hai người ngốc sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, Triển Chiêu nhéo nhéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường, “Chuột, ngươi làm gì lại đem ta kéo tới kéo đi?!”
|
Chương 47: Đệ tứ thập thất thoại tra, người áo đen thần bí[EXTRACT]Bạch Ngọc Đường bị một câu nói của Triển Chiêu nghẹn lời, trong lòng nghĩ, ta không phải sợ con mèo ngươi cái gì cũng đều không hiểu bị người ta chiếm tiện nghi sao? Nhưng lại vừa nghĩ... con mèo này bị ai chiếm tiện nghi liên quan gì bản thân? “Uy.” Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ, Triển Chiêu đột nhiên chọt hắn một cái, tỏ ý hắn nhìn ngoài cửa. Bạch Ngọc Đường liếc một cái, chỉ thấy một người áo đen lên thuyền, người đó cúi đầu, trên mặt che một khối khăn đen, sau khi lên thuyền liền nhanh chóng vòng qua sàn thuyền, không vào khoang, mà là lui về phía sau, phía sau hắn, có hai tiểu nhị, mang một rương gỗ lớn đi theo. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn một chút, chiếc rương kia cũng rất thích hợp để chứa Bàng Dục. Nhìn nhau một cái, hai người liền định cùng đi qua xem một chút, nhưng vừa lúc đó, liền thấy tại đại môn một người mập mạp ăn mặc hoa lệ lắc lư đi vào, trong miệng đang thét, “U, các vị khách quý, hôm nay vận may không tệ a! Tài nguyên nghiễm tiến, đại sát tam phương!” “Thừa quý ngôn của ngài a, Kim lão bản.” Có mấy đổ khách tới chào hỏi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, thì ra vị này chính là Kim lão bản. “Hắn cùng người áo đen mới vừa rồi chân trước chân sau, hai người nhất định biết nhau.” Bạch Ngọc Đường cọ cọ Triển Chiêu, bảo, “Ta xem, tám phần là đồng bọn.” Triển Chiêu sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút, bảo, “Bộ dáng kia của hắn giống như là chắn cửa không để cho bất kỳ kẻ nào đi ra ngoài.” “Được nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới được.” Bạch Ngọc Đường nói khẽ với Triển Chiêu, “Làm sao bây giờ?” “Ân...” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nhìn hắn, “Ngươi không phải mưu ma chước quỷ rất nhiều sao? Có chiêu không?” Bạch Ngọc Đường nhìn trời suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Chiêu là có chiêu... Bất quá hai ta phải phối hợp.” “Ân.” Triển Chiêu gật đầu một cái, Bạch Ngọc Đường gọi một tiểu nhị nói hắn muốn một vò rượu, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một xấp ngân phiếu, đối Triển Chiêu bảo, “Biện pháp một, không đi ra cửa chính được, ta đi cửa sổ.” Nói xong, đem ngân phiếu nhét vào trong tay Triển Chiêu, đẩy cái vò rượu ra, uống hai ngụm, liền vòng vo dựa hướng bả vai Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn hắn, “Làm gì?” Bạch Ngọc Đường trừng hắn, “Ta say!” Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Ân, sau đó thì sao?” “Ngươi thuê nhã gian chứ sao, mèo ngốc! Tìm một nơi nghỉ ngơi!” Triển Chiêu giật mình, “Sòng bạc còn có nhã gian nha?” Bạch Ngọc Đường ngước nhìn trời, có chút vô lực. Sau, Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường tìm được một tiểu nhị, nói, “Tiểu nhị, bằng hữu ta uống rượu say, có nơi nào để nghỉ ngơi một chút không?” “Nga, có phòng khách, khách quan được không?” Tiểu nhị hỏi. “Hảo, cho ta gian sạch sẽ.” Triển Chiêu lấy ra một chục ngân phiếu, hỏi, “Bao nhiêu bạc một gian?” Bạch Ngọc Đường vô lực, nhưng lại không thể nói chuyện, thầm nói, “Đồ mèo chết này, bạc không phải của ngươi, ngươi cũng nên tiết kiệm một chút chứ, tiền bạc không để lộ ra không biết à!” Tiểu nhị thấy một chục ngân phiếu kia ánh mắt đều biến xanh, vội vàng đưa ra một đầu ngón tay, “Một... Một tấm là đủ rồi.” “Nga, ngươi rút.” Triển Chiêu đem ngân phiếu đưa tới, để cho hắn rút. Tiểu nhị nuốt nước bọt, rút một tấm một trăm lượng, sau đó liền mang theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên lầu, chạy đến nhã gian lầu hai. Triển Chiêu dư quang liếc thấy Kim Lão Lục hướng về phía thuyền công mũi thuyền la, “Lái thuyền đi!” Tựa hồ cũng không thèm để ý động tĩnh bên trong, xem chừng, chỉ cần là không ra khoang thuyền, hắn sẽ không thèm để ý. Triển Chiêu có chút khó hiểu, đợi đến khi cùng tiểu nhị vào gian phòng, đóng cửa lại, hắn mới hiểu được tại sao — trong phòng không có cửa sổ! Triển Chiêu liếc nhìn vách tường trơn bóng, phiêu đến Bạch Ngọc Đường đang trợn to hai mắt nhìn bốn phía, nhỏ giọng lầm bầm, “Còn may bạc không phải của mình.” “Mèo chết.” Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn hắn một cái, đi tới bên tường tìm tìm, cắn răng, “Nơi khốn kiếp gì vậy, đến cánh cửa sổ cũng không có!” Triển Chiêu hỏi, “Vậy làm sao bây giờ a?” Bạch Ngọc Đường nhụt chí, đi tới, muốn ngồi xuống bên cạnh bàn, cũng cảm giác phía dưới nách có món đồ cứng rắn, mới nhớ tới cao thủ dịch dung giấu binh khí của hai người bọn họ ở bên trong xiêm y phía dưới nách rồi, thật may là hai người này cũng gầy, y phục chỉnh hơi rộng rãi chút, nhìn cũng không được gì, vừa nghĩ tới Long Lân Thối Nhẫn, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên có chủ ý. Triển Chiêu đang ngẩng đầu nhìn nóc phòng, thầm nói, “Nơi này vẫn là lầu hai, bên trên hẳn là gian phòng hoặc là sàn nhà, nếu như là lầu ba là tốt rồi, có thể từ trên nóc phòng đi ra ngoài.” “Miêu nhi, sợ cái gì, có biện pháp.” Bạch Ngọc Đường nói, đem đao lấy ra, Triển Chiêu cũng đem kiếm lấy ra, đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, thấy hắn đem Long Lân Thối Nhẫn rút ra, dọc theo vách tường vừa vận nội lực, đem đao phong hướng vào trong tường. Long Lân Thối Nhẫn nhưng là bảo đao, tước kim đoạn ngọc, mấy khối gạch như vậy tự nhiên là không cần để ý. Bạch Ngọc Đường đem vách tường khoét ra một hốc rộng, sau đó rút đao ra xuyên thấu qua vách tường hướng ngoài liếc mắt nhìn, khiêu khóe miệng, “Miêu nhi, thông ra ngoài.” Triển Chiêu sáp qua nhìn nhìn, liền nhìn thấy màn đêm trầm trầm bên ngoài. Bạch Ngọc Đường dùng Long Lân Thối Nhẫn, cắt tường tựa như cắt đậu hủ cắt ra một khối vuông có thể chứa một người thông qua, sau đó đưa tay bắt được một khối gạch, kéo vào trong, lấy ra, nhẹ nhàng dời đi. Hai người đi xuống nhìn, nhìn nhau một cái, phía dưới là mạn thuyền, hơi hẹp, tịnh không có người nào. “Từ nơi này đi ra ngoài.” Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu nháy mắt, “Miêu nhi, ngươi xuống trước, ta lấp động lại trước.” “Ân.” Triển Chiêu dẫn đầu nhảy xuống, Bạch Ngọc Đường thổi tắt đèn trong phòng, sau đó vác cả khối gạch lớn tới, một đầu gác ở cửa động, thân thể lui về phía sau một chút, tay nhẹ nhàng kéo, lực đạo nắm giữ vừa vặn, khối gạch vừa lúc chặn lại cửa động. Hai người ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nếu không nhìn kỹ, hẳn sẽ không chú ý, hơn nữa cũng không ai sẽ vô duyên vô cớ ngắm tường đi. Nghĩ xong, hai người lại tung người mà bay, lên nóc phòng. “Thuyền này lớn thật a.” Bạch Ngọc Đường liếc một cái, chỉ vào phía sau bảo, “Hẳn đã chuyển đến kia đi.” “Ân.” Triển Chiêu gật đầu một cái, cả hai tung người lướt qua nóc phòng, đến đuôi thuyền, chỉ thấy còn có một khoang thuyền, hai tầng lầu, mặc dù không lớn bằng phía trước như vậy, nhưng rất tinh tế, xem ra là người ở. Đang đánh giá, hai người liền nghe đã có tiếng bước chân truyền đến, vội vàng trốn được liễu vách tường phía sau, chỉ thấy cửa phòng tiểu lâu hai tầng vừa mở ra, có hai tiểu nhị đi ra. Một người xoa bả vai, “Má ơi, mệt chết đi được, trong rương kia chứa thứ đồ chơi gì lại nặng như vậy a.” Một người khác nói một cách hớn hở, “Uy, ngươi không cảm giác đồ bên trong là vật sống sao? Còn nhúc nhích được kìa.” “Ai, bớt can thiệp vào bớt can thiệp vào.” Tiểu nhị khoát khoát tay, hai người cùng đi. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thừa dịp tiểu nhị đi, liền đi vòng qua trước cửa, vừa nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong tối om, trống rỗng, có thang lầu thông hướng lầu hai. Hai người nhìn nhau, theo tốc độ bước đi của bọn tiểu nhị mới vừa rồi để xem, hẳn là đem chiếc rương đặt lên lầu hai, liền nhanh chóng vào cửa phòng. Hai người mới vừa đi tới cửa thang lầu, liền nghe thấy lầu hai truyền đến tiếng mở cửa... Nhìn nhau một cái, vội vàng ẩn đến phía sau thang lầu, nín thở chờ. Rất nhanh, liền thấy một người từ trên lầu đi xuống, chính là người áo đen mới vừa nãy, hắn cũng không phát hiện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, trực tiếp đi tới ngoài cửa, đến bên hàng rào bên ngoại khoang thuyền, đứng nhìn hồ nước nơi xa, tựa hồ có chút tâm sự. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hai người nhẹ nhàng bắt được vạt áo, để tránh tạo ra âm thanh, tung người, đến lầu hai lặng yên không một tiếng động, sau đó nhẹ nhàng nhấc cửa, mở ra... Không phát ra âm thanh. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn vào bên trong, không ai, hai người nhanh đi vào, lại cẩn thận khép cửa... chuỗi động tác liên tiếp này, đều được hoàn thành một cách im lặng. Chờ cửa đóng kín, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy chiếc rương kia, đang đặt ở bên cạnh bàn, hai người muốn đi đến mở ra, nhưng phát hiện phía trên chiếc rương có một chiếc khóa đồng. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn, hạ thấp giọng đối Triển Chiêu bảo, “Cửu khúc liên hoàn tỏa, không có chìa khóa mở không ra.” Triển Chiêu chau mày, lúc này, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm của một nữ nhân, “Gia... Ăn một chút gì đi? Lục gia để cho ta đưa tới.” Ngay sau đó, liền truyền đến tiếng bước chân. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tìm kiếm xung quanh, nhìn xem có chỗ để ẩn núp hay không, cuối cùng, hai người cùng phi thân, chui vào dưới sàn. Dưới giường rất chật chội, hai người dán tại một khối, biến mất nội tức, lẳng lặng chờ. Không lâu lắm, liền nghe thấy thanh âm cửa bị mở ra, có hai người đi vào, nữ nhân kia rất thân mật, vừa sắp món ăn trên bàn, vừa hỏi, “Gia, có muốn ta bồi ngài uống vài chén hay không?” Hắc y nhân kia vẫn không nói lời nào, đoán chừng là lắc đầu, nữ nhân tiện nói tiếng, “Vậy ngài chậm rãi dùng.” Cũng rất thức thời đi ra ngoài. Người áo đen luôn luôn nghe được lầu dưới truyền đến tiếng đóng cửa, mới đứng lên, đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận cài then cửa. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều cảm thấy hắn tựa hồ vô cùng cẩn thận. Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi — làm sao đều không nói lời nào? Chẳng lẽ là người câm? Triển Chiêu nháy mắt mấy cái — cũng có thể nha, hoặc là sợ bị người khác nhận ra thanh âm của hắn? Lúc này, hai người nghe được tiếng vang của kim loại, là thanh âm mở khóa, nhìn nhau — hắn mở khóa rồi? Rất nhanh, khóa được mở ra, liền nghe đến chi dát một tiếng thanh âm chiếc rương được mở ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ra ngoài, nhưng giường thấp còn có trải giường cản trở, chiếc rương bên ngoài lại cao, không thấy rõ, chỉ nghe được truyền đến thanh âm “Ô ô”. Sau đó, liền nghe được một ít tiếng động rất nhỏ, sau đó... “Ngươi là ai a! Mau thả bản hầu a!” Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — được, chính là con cua nhỏ kia! Người áo đen tuyệt không lên tiếng, cái mâm trên bàn vang động một chút, sau đó, liền nghe thấy Bàng Dục nói, “Ta mới không ăn, ngươi mau thả ta! Bản hầu là con trai của Thái sư đó, ngươi muốn cái gì, bản hầu cũng có thể đưa cho ngươi.” Người đó không nói lời nào, sau đó, liền nghe được thanh âm ô ô ô của Bàng Dục truyền đến, bộ dáng kia, giống như là người đó cường ngạnh nhét đồ vào trong miệng hắn. “Ngô... Ngươi mau thả bản hầu đi ra ngoài, bản hầu đau bụng!” Bàng Dục vừa ăn vừa giãy giụa. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhe răng, nhớ tới Bàng Dục vẫn còn đang trúng độc, đứa cháu trai lúc này có thể coi như là chịu nhiều đau khổ rồi. Không bao lâu, tựa hồ là cho ăn xong rồi, người đó lại dùng thứ gì bịt kín miệng Bàng Dục, đóng lại nắp rương, khóa lại. Sau đó, nghe được Bàng Dục trong rương chống cự một chút, nhưng sau đó, cũng không còn động tĩnh nữa. Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu— Miêu nhi, vì sao ta cảm thấy hả giận như thế? Triển Chiêu cũng nháy mắt mấy cái với hắn— như nhau đi, cái này gọi là ác nhân tự có ác nhân diệt! Hy vọng hắn trải qua lần này, hắn có thể biến khá hơn chút. Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu — không thể nào, phải đổi tốt đã sớm thay đổi tốt hơn rồi. Sau đó, hai người lại nghe được tiếng động nhẹ nhàng, là thanh âm chiếc đũa va chạm chén bát— đang dùng cơm. Bạch Ngọc Đường khiêu mi — Miêu nhi, ăn cơm luôn phải kéo khối khăn trên mặt xuống đi? Triển Chiêu gật đầu một cái, lúc này, liền nghe thấy lầu dưới truyền đến tiếng mở cửa, động tác người đó hơi chậm lại, lập tức buông chén đũa trong tay xuống, vọt đến cạnh cửa. Nghe thanh âm bên ngoài một chút, ngay sau đó tháo then cửa, trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục ăn cơm. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng từ tiếng bước chân trầm trọng nghe được, người tới, hẳn là Kim Lão Lục.
|
Chương 48: Đệ tứ thập bát thoại tình, ba đào tự cuộn trào mãnh liệt[EXTRACT]Thấy Kim Lão Lục đi vào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thầm nói — tới cũng quá đúng lúc đi, nếu không người áo đen kia tựa như cái hũ bí hơi, chờ cả đêm đoán chừng cũng không có đầu mối gì có thể tra. Kim Lão Lục đi đến, trước trầm mặc một hồi, sau đó liền nói, “Ngươi đừng lo lắng, sẽ tốt đẹp thôi.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền nghe truyền đến một thanh âm thấp mà nhẹ, “Ân.” Hai người nhìn nhau — không phải câm! Sau đó, liền nghe tiếng Kim Lão Lục ngồi xuống, nhấc chân đá đá chiếc rương kia, bảo, “Thứ bẩn thỉu này để ở trong phòng làm gì, ném ra cho rồi!” Lại yên lặng một hồi, liền nghe một người bảo, “Lỡ như bị cướp đi thì sao? Hắn thế nhưng là bùa bảo vệ tính mạng của chúng ta.” Kim Lão Lục thở dài, bảo, “Khổng Bá và Vu sư đều bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang đi, mang một Bàng Dục trở về như vậy có ích lợi gì, hai ta làm việc bất lợi, giáo chủ nhất định sẽ không đơn giản buông tha cho đâu.” Kim Lão Lục nói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền nghe thấy thanh âm chén cơm bị nhẹ nhàng để xuống. “Lam Kỳ, ngươi ăn cơm xong đi, đều do ta nói vớ vẩn, khiến cho ngươi đến cơm cũng ăn không vô nữa!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đối diện — Hắc y nhân kia tên Lam Kỳ? Chưa nghe nói qua. “Ai nha...” Lúc này, đột nhiên nghe được một trận vang động tương đối lớn, tựa hồ là thanh âm quần áo cái gì đó bị cởi xuống các loại. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang buồn bực, liền thấy trên đất rơi xuống một đống đồ, hai người định thần nhìn lại, đều giật mình hút khí lạnh, chỉ thấy kia là quần áo lúc nãy Kim Lão Lục mặc, khoa trương hơn chính là, còn có tấm mặt nạ da người... Người này không phải Kim Lão Lục! “Ngươi!” Sau đó, truyền đến thanh âm lo lắng của Lam Kỳ, “Ngươi điên rồi, không giả dạng thành Kim Lão Lục, một lát làm sao lừa giáo chủ hả?!” “Chỉ một mình ta có thể lừa được thì có ích lợi gì chứ, nếu như hắn muốn mạng của ngươi, ta sống còn có ý nghĩa gì?!” thanh âm Kim Lão Lục cũng trở nên trẻ tuổi hơn rất nhiều, lớn tiếng la hét, “Theo ta thấy, chúng ta đưa Bàng Dục đến Khai Phong phủ, sau đó cùng Bao đại nhân nói bí mật của Xà Ưng Giáo... Chúng ta nói không chừng còn có một con đường sống!” “Không thể nào!” Lam Kỳ có chút kích động, “Không ai có thể phản bội Xà Ưng Giáo!” “Ngươi không phát hiện sao?” Kim Lão Lục nghiêm túc nói, “Ta cảm thấy, giáo chủ chưa chắc đánh thắng được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hơn nữa bây giờ Bàng Thống cũng ở Khai Phong phủ, Bao đại nhân có thể sử dụng quân mã triều đình tiêu diệt bọn họ!” “Vậy còn ngươi?” Lam Kỳ lo lắng nói, “Ngươi là mệnh quan triều đình, nếu như bọn họ biết ngươi là người của Xà Ưng Giáo, Hoàng thượng sẽ chém đầu ngươi!” “Chúng ta lại không thật sự vì bọn họ từng làm qua việc gì!” Kim Lão Lục cũng gấp, “Hai ta chưa từng giết người, chẳng qua là bị người của Xà Ưng Giáo uy hiếp trông chừng một ít nhân chứng quan trọng... Chúng ta cũng không có biện pháp, ai bảo chúng ta vừa sinh ra đã là người của Xà Ưng Giáo?” Hai người ở trong phòng nói đến gay gắt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở dưới giường cũng là nghe đến hai mặt nhìn nhau, thầm nói, thật đúng là không nghĩ tới biến hóa nhanh như vậy nha, đây coi là trạng huống gì vậy? “Đừng nói trước.” Lam Kỳ bảo, “Ngươi mặc y phục này vào, sau đó chúng ta đi gặp giáo chủ, giao Bàng Dục cho hắn, Bàng Dục dù sao thân phận tôn quý, nói không chừng chúng ta không cần chết...” “Ta không cầu cái khác.” Kim Lão Lục đột nhiên nói, “Lam Kỳ, ta không sợ chết, ta chẳng qua là không muốn rời xa ngươi, ta thà là chết cùng ngươi.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — nga ~ làm sao nghe ngữ điệu là lạ à? “Ngươi làm gì thế?” Đột nhiên, Lam Kỳ cả kinh kêu lên. “Còn có thể làm gì?” Kim Lão Lục cả giận nói, “Dù sao ta cũng sống không được bao lâu nữa, ta... Ta liền trước khi chết, hoàn thành chuyện mình muốn làm nhất! Như vậy dù chết cũng không tiếc nữa.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, có chút khó hiểu, nhìn nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy hai người bên ngoài, bốn cái chân, tựa hồ là ôm nhau. Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu khiêu mi — Miêu nhi, bọn họ đang làm gì? Triển Chiêu nhíu mày — không biết nữa... Làm sao là lạ? Bạch Ngọc Đường thoáng cúi đầu, muốn nhìn bên ngoài một cái, cả kinh vội vàng ngẩng đầu lên. Triển Chiêu nhìn hắn — thấy cái gì rồi? Trên mặt Bạch Ngọc Đường hơi hồng, bên ngoài, một Hắc y nam tử cao lớn đang ôm một Hắc y nam tử khác, hai người hôn môi. Suy nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường liền làm động tác tả hai người hôn môi. Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, gương mặt cũng hơi hồng, trên mặt hơi nóng, thầm nói, hai người hóa ra là loại quan hệ đó sao. Có chút buồn bực nằm ở dưới sàng chờ, hai người liền nghe thấy âm thanh cổ quái do hôn sâu truyền đến từ bên ngoài, còn có tiếng thở gấp thỏa mãn của hai người. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở dưới giường hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao, tầm mắt rơi vào môi của đối phương, có chút lúng túng khó hiểu. Cả hai đều rất muốn ho khan một tiếng, cắt đứt hai người phía ngoài, sau đó nói một tiếng, “Cho qua...” Liền đi ra cửa, lưu hai người bọn họ ở trong này hôn cho đã, dù sao tình huống bây giờ, tựa như đang rình coi hai vợ chồng son vậy, quá mức khó chịu đi. Nhưng khiến hai người không nghĩ đến chính là, phần lúng túng còn nằm ở phía sau. Liền nghe Lam Kỳ đột nhiên nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã nhìn thấy hai chân hắn bay lên không, bị Kim Lão Lục bế lên. “Mậu Thần, ngươi làm gì?” Lam Kỳ tựa hồ hơi luống cuống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —Kim Lão Lục giả tên là Mậu Thần? Có quan viên như vậy sao? Triển Chiêu khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường — có nghe nói qua cái tên này chưa? Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai — nghe cảm giác, giống như là tên chữ. Triển Chiêu gật đầu một cái, đột nhiên, hai người theo bản năng địa nhìn nhau, trong đầu đồng thời thoáng hiện liễu một màn ảnh... Màn ảnh Triển Chiêu tưởng tượng ra là, bản thân bế Bạch Ngọc Đường lên, sau đó Bạch Ngọc Đường gọi hắn Hùng Phi. Màn ảnh Bạch Ngọc Đường tưởng tượng là, bản thân bế Triển Chiêu lên, sau đó Triển Chiêu gọi mình Trạch Diễm. Sau đó, hai người đồng thời bị dọa sợ dữ dội, đỡ trán muốn đập đầu xuống đất. Mà mặc kệ hai người dưới giường là khó chịu như thế nào, hai người phía ngoài lại là tình đến lúc nồng, Mậu Thần bồng Lam Kỳ lên trên giường, sau đó liền bắt đầu cởi y phục của hắn ra. Tiếng vải vóc bị xé kéo bên ngoài, cùng với âm thanh hai người kia vừa cởi quần áo vừa hôn nhau, làm cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có thính lực cực tốt đang ở dưới giường không ngừng kêu khổ, cho dù hai người bịt tai lại cũng vô dụng, bởi vì đang ở nơi chỉ cách bên trên chừng hai thước [1 thước = 1/3m], làm sao cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. “Kỳ, ngươi thật trắng.” Mậu Thần than thở. Triển Chiêu theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường— cái kia, ngươi cũng rất trắng. Bạch Ngọc Đường trừng lại hắn một cái — ngươi cũng trắng! Hai người đồng thời quay đầu trở lại, tiếp tục nhìn sàn nhà. “Kỳ, ngươi thật đẹp.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái. Bạch Ngọc Đường — Miêu nhi, ngươi nhìn quái gì, ngươi cũng đẹp! Triển Chiêu gật đầu — ta biết, bất quá ta cảm thấy ngươi đẹp hơn. Hai người nhìn nhau nửa ngày, bắt đầu im lặng đập đầu, đem ý tưởng ngổn ngang trong óc đều ném ra ngoài, bây giờ hai người bị vây ở dưới giường chật chội, bên trên là hai người đang quan hệ mật thiết, bọn họ một mặt thật tò mò, một mặt lại cảm thấy quá ngượng ngùng... “Mậu Thần, chậm một chút...” “Ta không kịp đợi nữa!” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, thầm nói — cái gì mà không kịp đợi nữa? “A!” Lam Kỳ đột nhiên kinh hô một tiếng. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc nhảy dựng, đây là thế nào? Nhưng bất đắc dĩ hai người cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thanh âm. “Ai nha...” Lam Kỳ khẽ rên rỉ, “Nơi đó... đừng sờ mà!” Triển Chiêu nâng cằm nhìn Bạch Ngọc Đường — ngươi đoán sờ chỗ nào vậy? Bạch Ngọc Đường cau mày nghĩ — ách... Cái này sao, ngực à? Hai người đều nhìn đối phương một cái, trong lòng tính toán, nếu như là ta, vậy ta liền sờ chỗ nào của hắn! Nghĩ tới nghĩ lui, lại lúng túng, lỗ tai đều đỏ, trên mặt tựa như bị lửa thiêu. “Nha!” Lam Kỳ đột ngột giật mình, khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bị dọa hết lần này đến lần khác. “Miệng... Nơi đó không cần...” âm thanh Lam Kỳ là lạ, giống như rất khó chịu vừa giống như thật thoải mái, “Không cần” này là rất vi diệu! Mà lúc này, liền truyền đến tiếng nút lưỡi, giống như ai đó đang mút thứ gì. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu tưởng tượng không cơ sở, nhưng hai người đều thiếu kinh nghiệm về phương diện này, quả thực không nghĩ ra như thế nào mới có thể phát ra loại thanh âm này, hoặc là... Là đang hôn môi? “A... đừng, đau!” Lam Kỳ còn kêu một tiếng. Đau? Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hôn đến đau? Không thể nào, đó là làm cái gì? “Kỳ... thoải mái không?” Mậu Thần mơ hồ hỏi, trong miệng giống như ngậm thứ gì, lúc hắn nói chuyện, Lam Kỳ liền rên rỉ lên, mắng to, “Ngươi... đừng ngậm cái đó nói chuyện... A!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường càng thêm càng thêm buồn bực, thầm nói, ngậm cái gì nói chuyện? Vật kia còn là trên người Lam Kỳ? Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới lúc nãy dịch dung sư vì để cho bản thân xem ra nở nang hơn chút, nên nhét một hộ tâm kính trong ngực của mình, hình như rất sáng! Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường rón rén móc đồ trong ngực ra ngoài, quả nhiên, một mặt gương đồng rất sáng. Triển Chiêu cũng nhìn thấy, giơ ngón cái đối với Bạch Ngọc Đường — cái này hảo! Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, liền lặng lẽ đưa gương đồng thò ra ngoài một chút, thấy hai người trên giường đan vào nhau, lại thò ra ngoài thêm chút nữa... Sau đó, thấy rõ ràng vị trí của hai người trên giường. “A...” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nhịn được hít một hơi khí lạnh, Bạch Ngọc Đường giật mình thiếu chút nữa vứt luôn gương đồng, may là phản ứng nhanh, giơ tay tiếp được rút trở lại. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ổn định hô hấp một chút, nhưng trong đầu vẫn còn hiện lên màn ảnh lúc hai người làm chuyện đó... Mậu Thần đang nằm ở trên eo Lam Kỳ, đang cắn chỗ đó, sau đó dùng sức di động đầu. Hai người theo bản năng nhìn nhau, tầm mắt đều có chút không tự chủ rời xuống, thấy vùng eo bụng, vội vàng ngó mặt đi chỗ khác. Bất quá mấy thứ như đầu óc, nó muốn nghĩ gì con người căn bản là không khống chế được, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không khỏi nghĩ đến... nơi đó của hắn không biết hình dạng thế nào. Nhưng ngay lúc ý thức được bản thân đang suy nghĩ gì, hai người tâm muốn chết đều có rồi. “A... Mậu Thần, ta, ta không được!” Lam Kỳ đột nhiên kích động. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — cái gì không được? “Sắp... sắp ra... A!” Lam Kỳ yếu ớt kêu hai tiếng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mặt đỏ bừng, đã cảm thấy không gian dưới giường có chút quá nhỏ, hai người dựa quá gần, thở không nổi nữa. Trên giường, trầm mặc trong chốc lát, là tiếng thở của Lam Kỳ, sau đó... “Ân, a, nơi đó đừng sờ.” Thanh âm Lam Kỳ lại truyền tới, “Ân, a, đi ra ngoài đi!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng là, một mặt nghe không hiểu, một mặt lại rất tò mò. “Kỳ nhi, để cho ta vào đi thôi!” Thanh âm Mậu Thần hơi khàn, “Ta, ta không nhịn được... Ân.” “A!” Lam Kỳ kinh hô một tiếng, “Đau quá đi!” “Kỳ Nhi, nhịn một chút!” “Ân... Ân.” “Ta tiến vào! Kỳ Nhi, thật thoải mái a!” “Ân... A!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền nghe hai người bên trên càng lúc càng kịch liệt hơn, Bạch Ngọc Đường không nhịn được tò mò, cầm lấy gương, lại muốn chiếu. Triển Chiêu ngăn cản hắn, có chút lo lắng nhìn hắn — còn nhìn sao? Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi — ngươi không hiếu kỳ sao? Triển Chiêu hỉnh mũi, cũng không cản hắn nữa. Bạch Ngọc Đường giơ gương đồng ra đến vị trí mới vừa rồi, hai người sáp qua nhìn. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đồng thời ngây người... Chỉ thấy hai người giao triền cùng nhau, bộ vị khác của thân thể nối liền, Lam Kỳ bị Mậu Thần ôm vào trong ngực dáng vẻ nhu nhược không có xương, mà Mậu Thần thì mạnh mẽ ra vào... Bạch Ngọc Đường hồi lâu mới nghĩ đến chuyện thu gương lại, Triển Chiêu cùng hắn lúng túng nhìn nhau, hai người giờ mới hiểu được, thì ra là nam nhân cùng nam nhân, là làm như vậy à. Hiểu là hiểu, nhưng hai người trong lòng đều khó chịu, đều đem đối phương tưởng tượng thành trạng thái như Lam Kỳ, trong lòng hơi nhồn nhột. Mà trên giường, hai người vẫn còn đang liều mình triền miên, một canh giờ đã qua... Hai canh giờ đã qua... Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dứt khoát dựa vào cánh tay, chuẩn bị ngủ một giấc xong hẵng tính.
|
Chương 49: Đệ tứ thập cửu thoại đấu, vấn đề tắm rửa[EXTRACT]Người trên giường làm đến mệt mỏi, người dưới giường cũng nghe đến mệt mỏi. Bạch Ngọc Đường nâng cằm nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy bộ mặt hắn buồn bực, hình như là có chút hối hận, nếu biết sớm cũng không tới nghe góc tường rồi, tiện đưa tay sờ sờ lỗ tai đỏ ửng của Triển Chiêu. Cảm thấy mềm mại và nóng như lửa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm giác dường như bản thân cũng nóng hơn chút, chợt thu tay lại. Triển Chiêu cảm giác có ngón tay lành lạnh sờ soạng lỗ tai nóng bỏng của mình một chút, cũng giật mình, quay đầu lại... Hai người nhìn nhau. Đôi mắt Triển Chiêu là loại mắt to, con ngươi đen sáng long lanh, mắt hơi nhọn, mắt hai mí. Đôi mắt Bạch Ngọc Đường lại là mắt đào hoa, con ngươi màu hổ phách, đuôi mắt hơi vểnh, cũng là mắt hai mí, chẳng qua là đôi mắt của Triển Chiêu ở bên ngoài, của Bạch Ngọc Đường ở bên trong, hai người mắt đối mắt, nhìn chằm chằm nhau. Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú đến lỗ mũi Triển Chiêu, trong lòng chậc chậc hai tiếng, mũi con mèo này khá xinh, vừa cao vừa thẳng, cánh mũi không lớn không nhỏ, xem ra thật thoải mái. Triển Chiêu nhìn chằm chằm mũi Bạch Ngọc Đường, trong lòng cũng chậc chậc hai tiếng, mũi con chuột này đẹp thật, thẳng một mạch, xem ra đặc biệt ngạo khí, cho nên nói, nhìn nam nhân có đẹp hay không, lỗ mũi quan trọng nhất. Tầm mắt Bạch Ngọc Đường dời xuống, nhìn miệng Triển Chiêu, miệng con mèo này không lớn, hồng hào trơn bóng, không khô, còn hơi giống miệng mèo con, cảm giác thật nhẹ nhàng, tựa hồ là đang cười. Cẩn thận quan sát một chút, Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa bật cười, lúc Triển Chiêu khép miệng, cũng tựa như đang cười. Tầm mắt Triển Chiêu cũng dời xuống, nhìn miệng Bạch Ngọc Đường, miệng con chuột này không nhỏ nha, bất quá khá mỏng, đỏ hồng mềm mại, không phải đều nói người môi mỏng tính tình khắc nghiệt sao. Cũng phải, con chuột này thà rằng không nói lời nào, vừa nói liền tức chết người. Hai người nhìn nhau hồi lâu, từ chân tóc thẳng đến đầu ngón chân, thì buồn bực, cảm thấy đối phương tại sao cả người từ trên xuống đều thuận mắt như vậy? Hai người không cam lòng, liền muốn tìm ra điểm nào đó không thuận mắt từ trên người đối phương, tìm một hồi lâu, tìm không được... Đồng thời có một ý niệm, chờ ngày nào đó không mặc quần áo, lại so tiếp... “Kỳ nhi.” Trên giường Mậu Thần nói một câu, cắt đứt suy nghĩ lung tung của hai người dưới giường, hai người vểnh tai chú ý nghe. “Chúng ta đừng đi Xà Ưng Giáo nữa, chúng ta cao bay xa chạy.” Mậu Thần bảo. “Người của Xà Ưng Giáo sẽ không bỏ qua chúng ta!” Lam Kỳ thấp giọng nói. “Mặc kệ nó, chúng ta đem chuyện của bọn họ viết thành thư, giao cho người của Khai Phong phủ, sau đó, trả Bàng Dục lại?” Mậu Thần bảo, “Người của Khai Phong phủ nhất định sẽ đi bắt Xà Ưng Giáo, đến lúc đó, bọn họ quá bận rộn, không có thời gian quản chúng ta đi chỗ nào nữa.” Lam Kỳ than thở, “Ta nghĩ thêm chút đã.” Bạch Ngọc Đường nâng cằm nháy mắt với Triển Chiêu— Miêu nhi, bằng không dứt khoát đi ra ngoài thôi, hai người này nếu muốn đầu hàng như vậy, khó có được tình nhân mà, tất cả mọi người không dễ dàng, không bằng liền dẫn bọn hắn về Khai Phong phủ? Thuận đường cũng cứu con cua nhỏ luôn? Triển Chiêu suy nghĩ một chút, khẽ cau mày — biện pháp thì không tệ, bất quá làm sao đi ra ngoài đây? Từ dưới giường đi ra ngoài? Thật mất mặt biết bao nha. Chính lúc này, mặt Bạch Ngọc Đường đột nhiên biến sắc, Triển Chiêu cũng nghe thấy dị động bên ngoài... Có người đến! “Mậu Thần.” Lam Kỳ kinh hãi, Mậu Thần tung mình đứng lên, rút đao hộ tại ngoài giường, tựa hồ rất căng thẳng. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đều chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài. Đang lúc này, đột nhiên, cửa phòng bị một tiếng “rầm” đụng vỡ, một hắc y nhân phi thân nhảy vào, bất thiên bất ỷ, đứng ở trên chiếc rương chứa Bàng Dục. “Phó giáo chủ?” Mậu Thần cả kinh kêu lên. Hắc y nhân kia mang một mặt nạ màu đen, mỉm cười lạnh lùng với hai người, “Kẻ Phản bội Xà Ưng Giáo... Giết không tha!” Tiếng nói vừa dứt, phía sau cửa liền có mấy hắc y nhân bịt mặt tràn vào, Mậu Thần giơ đao bảo vệ Lam Kỳ, cau mày, bảo, “Phó giáo chủ, ngươi không bằng không cớ, tại sao nói chúng ta phản bội Xà Ưng Giáo?” Tên Phó giáo chủ kia cười cười, bảo, “Các ngươi quên cấm lệnh của Xà Ưng Giáo chúng ta rồi sao? Lại dám tư thông, đã là tử tội rồi.” Nói, phân phó thủ hạ, “Khiêng cái rương đi, giải quyết hai tên này ngay tại chỗ!” “Vâng!” Đám thuộc hạ rút đao định xông vào tấn công, đang lúc này, đột nhiên chỉ thấy từ đáy giường một đạo hàn quang bay ra. Mọi người sửng sốt, hai hắc y nhân đi ở phía trước còn chưa kịp hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, liền bị một mặt gương đồng đập trúng, thét lên một tiếng, bị bật ra đụng vào vách tường. Sau đó, dưới giường thoát ra hai bóng người, đứng ở phía trước Mậu Thần, cũng không nhiều lời, nghênh chiến những hắc y nhân kia. Thân thủ của đám hắc y không tệ, nhưng so với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thật sự là kém quá xa, cuối cùng đều bị điểm huyệt đạo, ném xuống đất. Bạch Ngọc Đường đi về ra trước cởi mặt nạ bọn họ nhìn thử, phát hiện không có người quen, Phó giáo chủ là một nữ, chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt hung dữ. Thấy bộ dáng nàng nhe răng nhếch miệng, Bạch Ngọc Đường lại đeo mặt nạ lại cho nàng. Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo trong màu trắng, cầm thanh đao đứng ở bên giường, trên đất đều là quần áo nằm tán loạn, mà một nam tử khác tướng mạo thanh tú, thân thể trần trụi đang tựa vào giường, quấn một tấm chăn trên người. Triển Chiêu lúng túng sờ sờ lỗ mũi, Mậu Thần đứng ở phía trước hắn biết, là hiệu úy Tô Trường Tùng bên trong cấm quân, không phải mệnh quan triều đình sao... Tô Trường Tùng thấy hai người từ dưới giường ra, hoàn toàn ngây người, nhìn nhìn binh khí trên tay hai người, hắn hít một hơi khí lạnh, nhưng tướng mạo hai người, lại dường như không giống. Bạch Ngọc Đường thấy cũng không có gì để giả trang nữa, liền cởi bộ trang phục và đạo cụ trên người xuống, bảo, “Khó chịu chết, vẫn là như vậy tự tại chút.” Triển Chiêu bất đắc dĩ, lấy bộ đạo cụ trên người mình xuống. “Triển... Triển đại nhân.” Sắc mặt Tô Trường Tùng có thể nói ngoạn mục, há miệng, hành lễ với Triển Chiêu. Triển Chiêu cũng rất lúng túng, bảo, “Tô đại nhân.” “Ách... Các ngươi.” Tô Trường Tùng còn chưa nói dứt lời, liền nghe Lam Kỳ phía sau kêu thảm một tiếng, một thanh liền kéo màn giường xuống, chui vào trong chăn, hắn coi như là không còn mặt mũi nào để gặp người nữa, hóa ra suốt hai canh giờ lúc hai người bọn họ thân thiết khi nãy, người dưới giường đều nghe thấy được, bọn họ còn nói nhiều lời thẹn thùng như vậy. Bạch Ngọc Đường nhìn trời nhìn côn trùng trong góc tường, Triển Chiêu cúi đầu dõi theo đàn kiến, Tô Trường Tùng lại là đỏ mặt tía tai. Hồi lâu, vẫn là Triển Chiêu tương đối có quyết đoán, phá vỡ trầm mặc, bảo, “Tô đại nhân, nghe một lời của ta, theo chúng ta về Khai Phong phủ đi.” Tô Trường Tùng khoát tay chặn lại, bảo, “Triển đại nhân, không cần ngài nói, ta cũng định đi, Tô Trường Tùng hôm nay thà đến Khai Phong phủ ăn kiện cáo, cũng không muốn tiếp tục sống lén lén lút lút như vậy nữa.” Nói xong, vén màn giường. “A!” Lam Kỳ vẫn kêu một tiếng, chỉ thấy hắn thân thể trần truồng, y phục mặc được một nửa, Tô Trường Tùng vội vàng thả màn giường xuống. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng xoay người trói lại mấy tên Xà Ưng Giáo, sau đó, mọi người lặng lẽ chạy ra khỏi khoang thuyền, ngồi thuyền nhỏ đến bờ Khai Phong, trở về phủ nha. Chờ trở lại Khai Phong phủ, đám người Bao Chửng vẫn chưa đi ngủ, phát hiện bọn Triển Chiêu thế nhưng mang theo nhiều người như vậy trở lại, có chút giật mình. “Bàng Dục ở trong này.” Triển Chiêu nói, bỏ chiếc rương trên đất. Lam Kỳ lấy chìa khóa ra, Triệu Hổ nhận lấy chìa khóa mở rương ra... Thoáng chốc liền cảm giác mùi hôi thối bay tán loạn. Bạch Ngọc Đường thích sạch sẽ, bay ra ngoài thật xa, nhìn rương chằm chằm, “Không phải nhanh như vậy đã chết thúi đi?” Triệu Hổ nắm lỗ mũi nhìn vào bên trong, bảo, “Còn sống, đại khái là người có ba việc gấp đi.” Tất cả mọi người dở khóc dở cười, Công Tôn nhìn nhìn Bàng Dục bất tỉnh, bảo, “Đại khái bị bản thân huân ngất đi thôi.” Bàng Thống có chút bất đắc dĩ, bảo, “Rửa sạch đánh thức hắn đi.” “Ai, đợi đợi.” Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đồng thời mở miệng, tất cả mọi người sửng sốt, Bao Chửng đối Vương Triều Mã Hán bảo, “Đem cái rương đóng lại, sau đó lặng lẽ đưa đến Bàng phủ đi, đừng làm cho người biết!” Tất cả mọi người gật đầu, Vương Triều Mã Hán dẫn người mang rương ra ngoài, Công Tôn đối Bàng Thống bảo, “Hắn vốn là hận ngươi, nếu là còn để cho ngươi thấy tình cảnh xấu hổ như vậy, hắn càng nên nổi điên quyết tâm muốn giết ngươi rồi.” Bàng Thống nghe xong khẽ mỉm cười, nhìn Công Tôn, “Đa tạ tiên sinh hữu tâm.” Công Tôn trên mặt nóng lên, xoay mặt, thầm nói, ai hữu tâm. Bao Chửng để cho Tống Trường Tùng và Lam Kỳ đều đến thư phòng nói chuyện, Triển Chiêu định đi nghe, Bạch Ngọc Đường lôi hắn một thanh, “Miêu nhi, trước tắm rửa lại đi đi, khó chịu chết, hai ta lăn trên đất suốt nửa ngày.” Công Tôn khó hiểu, hỏi, “Tại sao phải lăn trên đất?” Lam Kỳ và Tô Trường Tùng thoáng chốc mặt đỏ bừng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúng túng cười cười, vội vàng đi vào nhà. “Hô...” Sau khi vào nhà, Bạch Ngọc Đường thở ra một hơi, Triển Chiêu ngồi xuống bên giường, thấy Mao Cầu đang nằm ngủ bên cạnh gối của hắn, liền đưa tay ôm lên, vuốt vuốt bụng, Mao Cầu meo meo kêu hai tiếng. Bạch Ngọc Đường xoay mặt, thấy Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm Mao Cầu mỉm cười, không biết tại sao, hai tiếng meo meo mới vừa rồi, làm cho hắn tâm nhột nhột. Vội vàng lắc lắc đầu, phân phó người làm đi chuẩn bị nước nóng, bọn họ muốn tắm. Rất nhanh, nước nóng đưa tới, Bạch Ngọc Đường đóng cửa cài then, Triển Chiêu nhìn nhìn hai dục thùng lớn sau tấm bình phong, hỏi, “Chuột, ngươi tắm làm gì còn muốn cùng ta ở chung một chỗ?” Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, “Chỗ của ngươi tương đối ấm áp, phòng ta bị lọt gió.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, có sao? Phòng ốc trong Khai Phong phủ đâu có bị lọt gió. Bạch Ngọc Đường không để ý tới hắn, sờ sờ nước nóng, đối Triển Chiêu nói, “Miêu nhi, có tắm không?” Con ngươi Triển Chiêu chuyển chuyển, nhìn Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ngươi tắm trước.” Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Nước sắp lạnh, dù sao hai thùng, có cái gì trước sau?” “Ân.” Triển Chiêu đặt Mao Cầu sang một bên, đi tới bên thùng, nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người nhìn nhau. Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu nhi, không cởi quần áo ra tắm sao?” Triển Chiêu nhìn lại hắn, “Vậy ngươi cởi trước.” Bạch Ngọc Đường cởi đai lưng ra, bảo, “Mỗi người một món.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường thả đai lưng treo lên trên bình phong bên cạnh, liền nói, “Hảo, mỗi người một món.” Nói, cũng tháo đai lưng xuống. Sau đó, Bạch Ngọc Đường cởi ủng, Triển Chiêu cũng cởi ủng, Bạch Ngọc Đường cởi dây cột tóc, Triển Chiêu cũng cởi dây cột tóc, cuối cùng hai người cởi đến chỉ còn lại bộ đồ lót, liền đứng ở bên thùng nhìn nhau. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bộ đồ lót bằng bông vải màu trắng của Triển Chiêu, nuốt nước bọt, “Miêu nhi, ngươi trước.” Triển Chiêu nhìn nhìn bộ đồ lót bằng tơ tằm màu trắng của Bạch Ngọc Đường, cũng nuốt nước bọt, “Chuột, ngươi trước.”
|
Chương 50: Đệ ngũ thập thoại lạc, cười vui cùng chơi đùa[EXTRACT]Hai người từng người mặc áo trong, nhìn nhau. Ân... Hai người cùng nhau sờ cằm — không tệ! Hai người đồng thời quan sát đến đối phương cảm thấy hoảng sợ, hơn nữa thành công bị đối phương quan sát đến phát hoảng. Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Chuột, ngươi trước!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Dựa vào cái gì, ngươi trước.” “Ta lớn hơn ngươi, ngươi phải nghe ta.” Triển Chiêu bắt đầu tìm kiếm oai lý. Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Mèo thối, không phải lớn hơn vài tháng sao, ngươi đắc ý cái gì?” “Lớn hơn mấy tháng cũng là lớn.” Triển Chiêu lý lẽ hùng hồn bức bách. Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, “Ta còn nhỏ hơn ngươi kìa, ngươi nên nhường ta, vẫn là ngươi.” Triển Chiêu nheo mắt lại, “Nhường ngươi mới để cho ngươi trước.” Hai người nhìn nhau, trợn mắt, giằng co không được, cuối cùng, hai miệng đồng thanh nói, “Ngươi muốn đánh nhau sao?” Nhưng lời vừa thoát ra khỏi miệng, lại cảm thấy không đúng lắm, hai người bọn họ lần nào đánh nhau không đánh đến mấy canh giờ, đến lúc đó nước cũng lạnh hết rồi còn tắm cái gì nữa. Suy nghĩ một chút, Triển Chiêu đề nghị, “Bằng không đoán quyền đi?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hảo a, đoán quyền thì đoán quyền.” “Ân.” Hai người cũng không có dị nghị liền đồng thời gật đầu, giơ tay lên... Đá kéo bao... Triển Chiêu là tảng đá, Bạch Ngọc Đường là cây kéo. “Ha!” Triển Chiêu rất không khách khí cười gian. Bạch Ngọc Đường khiêu mi, rất bình tĩnh nói, “Miêu nhi, ba bàn thắng hai!” “Chuột!” Triển Chiêu trợn mắt, “Giở trò vô lại!” Bạch Ngọc Đường vẫn còn bình tĩnh, “Miêu nhi, sợ thua?” Bàn thứ hai, hai người xuất thủ — Triển Chiêu là cây kéo, Bạch Ngọc Đường là tảng đá. Bằng nhau rồi, chủ yếu bây giờ là nhìn vào trận đánh cuối cùng này. Hai người đều có chút khẩn trương, hít sâu một hơi, cùng nhau bảo, “Tảng đá, cây kéo, bao!”... Xuất thủ. Triển Chiêu là quả đấm, Bạch Ngọc Đường là quả đấm. Liếc mắt nhìn nhau. Ra lại — bao đối bao. Ra lại — cây kéo đối cây kéo. Vì vậy hồ... Tảng đá đối tảng đá. Bao đối bao. Cây kéo đối cây kéo. ... Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường tức giận, hét, “Mèo chết, ngươi đừng học bộ dáng của ta để ra có được hay không vậy?” Triển Chiêu cũng giận, “Đồ chuột chết, con mắt nào của ngươi thấy ta ra theo ngươi, rõ ràng chính là hai ta cùng ra!” Hai người nhìn nhau, giận đến không nói ra lời nữa. Vừa lúc đó, nghe được bên cạnh, truyền đến một tiếng “Meo...”, hai người đồng thời xoay mặt, liền thấy tiểu Mao Cầu đang đứng bên bệ cửa sổ nhìn hai người, tò mò ngẹo đầu. Hai người nhìn nhau, Triển Chiêu bảo, “Nếu không như vậy đi, chúng ta gọi Mao Cầu, xem nó theo ai, thì nghe người đó.” Bạch Ngọc Đường vội vàng lắc đầu, “Vậy không được, nó là mèo của ngươi, nhất định nghe lời ngươi.” Triển Chiêu cau mày, nhỏ giọng lầm bầm, “Ngươi là chuột, mèo đều yêu chuột.” Nói ra khỏi miệng, Triển Chiêu bất giác đỏ mặt. “Đây cũng phải.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, cảm thấy rất hưởng thụ, suy nghĩ một chút, liền nói, “Bằng không như vậy, hai ta so xem ai nhổ được ria nó trước? Ai nhổ ra trước thì nghe người ấy. Triển Chiêu nghe xong, xoay mặt nhìn tiểu Mao Cầu, Mao Cầu thấy hai người dùng ánh mắt tràn đầy tính toán nhìn mình, hơi khẩn trương nhìn lại hai người, không hiểu lại meo một tiếng. “Hảo.” Triển Chiêu gật đầu, hai người nhìn nhau, cùng nhau đếm, “Ba, hai, một...” Chữ một vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời tung người nhảy về phía Mao Cầu. “Meo!” Mao Cầu kinh hãi thất sắc, vội vàng liền từ trên bệ cửa sổ vọt sang góc tường. Khinh công của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không giống nhau, khinh công của Triển Chiêu là yến tử phi, chú trọng đại khai đại hợp, căn bản đều ở trên không trung, không cần mượn lực, chỉ cần thay đổi xê dịch. Khinh công của Bạch Ngọc Đường là như ảnh tùy hình, chú trọng chính là dính chặt, một khi để cho hắn đuổi theo, giống như là cái bóng phía sau, bỏ rơi thế nào cũng bỏ rơi không được. Hai người này một khi thi triển ra, có thể coi như là có cái để nhìn, Triển Chiêu bay loạn trên không, Bạch Ngọc Đường lại là chạy tán loạn khắp tường, mục tiêu chỉ có một... Nhổ ria mèo. Đáng thương nhất chính là Mao Cầu, cả kinh meo meo kêu loạn, mới vừa chui lên hộc tủ, Triển Chiêu một tay đưa qua bắt lấy lỗ tai, nhưng chưa kịp nắm ria, Mao Cầu đã lọt xuống hộc tủ. Vừa định trốn xuống phía dưới cái bàn đi, Bạch Ngọc Đường vọt đã đến, quấn quanh chân bàn liền đưa tay chộp tới, níu lấy cái đuôi, Mao Cầu hét to một tiếng, tiếp tục chạy. Trong lúc nhất thời, trong phòng là mèo bay chuột nhảy, còn có tiếng kêu meo meo. Trong lúc ấy truyền đến tiếng ồn ào náo loạn. “Miêu nhi, mau tránh ra!” “Ngươi mau tránh ra!” “Sẽ đụng phải!” “Bên trái!” “Bên phải!” Bây giờ là đang buổi tối, đèn trong phòng Triển Chiêu còn sáng, ngoài cửa có rất nhiều người bị tiếng ồn ào bên trong kéo đến, Công Tôn và Bàng Thống đi tới trước sân nhìn. Chỉ thấy phía trên cửa sổ giấy, thật giống như đang diễn kịch đèn chiếu, thân ảnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bay tới vọt lui, náo nhiệt vô cùng. “Đây là đang diễn xuất nào vậy?” Công Tôn cau mày, “Không phải nói tắm thay quần áo sao? Tại sao lại đánh nhau?” “Tiên sinh.” Vương Triều bảo, “Triển đại nhân và Ngũ gia giống như là đang so khinh công vậy.” “Đã lâu không kịch liệt như vậy rồi.” Triệu Hổ gật đầu. “Lần cuối cùng kịch liệt nhất hình như là vì đánh cờ ai chơi xấu, đúng không?” “Ân, còn có lần Khai Phong phủ náo chuột, Triển đại nhân muốn bắt Ngũ gia không cho bắt.” “Đúng đúng.” Bàng Thống nhìn cái bóng tung bay trên tường, hồi lâu mới hỏi Công Tôn, “Bọn họ luôn như vậy?” Công Tôn khiêu mi nhìn hắn, “Nếu không tại sao gọi miêu thử bất lưỡng lập?” Bàng Thống lắc đầu, “Ngươi nói đả tình mạ tiếu cũng có một hạn độ đi, như vậy thì tình thú ở đâu đây?” Mọi người quay đầu lại nhìn hắn, hai miệng đồng thanh, “Đây chính là tình thú!” Bàng Thống im lặng. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trong phòng bận rộn một trận, Mao Cầu đã mệt mỏi hư, đáng thương chạy lên trên giường, chui vào trong chăn, lộ ra chiếc đầu nhìn hai người, meo meo hai tiếng giống như là đang cầu xin tha. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, một đứng ở đầu giường, một đứng ở cuối giường, mắt nhìn chằm chằm Mao Cầu. Mao Cầu sợ, xoay người chui vào trong chăn, lộ ra một cái đuôi đối với hai người. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời tung người xông lên, đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, truyền đến tiếng la của Công Tôn, “Các ngươi làm gì vậy?” Hai người đều cả kinh, mắt thấy Mao Cầu xoay người thoát ra chăn, nhảy xuống giường, phóng về phía Công Tôn. Hai người trên không trung đồng thời xoay người định đuổi theo, nhưng là giường quá hẹp, hai người vừa xoay người, mặt dán mặt, tay cũng quấn lại cùng nhau... Đầu vai va chạm. “Bang” một tiếng, hai người vào nhau, đồng thời té trên giường... Chiếc giường này lúc trước bị hai người náo sụp một lần, cộng thêm vừa rồi, không trụ nổi nữa, lại “Oanh” một tiếng, bị đè sập. Công Tôn chau mày, Mao Cầu nhảy lên, xông vào trong ngực hắn, Công Tôn vội vàng tiếp được, chỉ thấy Mao Cầu chui vào vòng tay hắn, liên tục kêu meo meo, giống như bị dọa sợ. Công Tôn vuốt vuốt đầu của nó, vỗ nhẹ nhẹ, bất đắc dĩ nhìn nhìn Triển Chiêu hòa Bạch Ngọc Đường bò ra từ đống phế tích, lắc lắc đầu, đóng cửa lại, ôm Mao Cầu xoay người đi. Người ngoài cửa viện đều tò mò nhìn quanh, Công Tôn khoát khoát tay với bọn họ, bảo, “Tất cả giải tán đi, cũng không phải là lần đầu tiên, có cái gì hay mà nhìn!” Mọi người nhìn nhau, đều tản đi, Công Tôn ôm Mao Cầu trở về, không quên bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên trong, “Hai ngươi còn không tắm nữa, nước liền lạnh hết!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa từ đống phế tích đứng lên, đang trợn mắt nhe răng, vừa nghe thấy lời của Công Tôn, lập tức nghĩ tới vấn đề nước tắm, vội vàng quay về sau tấm bình phong, đưa tay sờ sờ... còn may, nóng! Mặc dù không nóng như khi nãy. “Thôi, không đánh với ngươi nữa.” Triển Chiêu phủi khẽ bụi đất trên mặt, bảo, “Một hai ba cùng nhau...” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Được đó!” Hai người nhìn nhau, sau đó, cùng nhau la “Một, hai, ba...” Nhưng hô xong, hai người chẳng qua là khoa tay múa chân làm bộ dáng. Triển Chiêu giận, “Chuột, ta cũng biết ngươi sẽ chơi xấu!” “Ngươi không phải cũng chơi xấu sao!” Bạch Ngọc Đường trợn mắt, “Ta đây biết người biết ta, cũng biết con mèo gian này.” “Thôi, không chấp nhặt với ngươi nữa.” Triển Chiêu xoay người, lưng hướng về phía Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng lưu loát cởi y phục, nhảy vào trong nước, quay người lại, nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng không cam yếu thế, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Triển Chiêu, nhảy vào trong nước, quay người lại nhìn Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường vươn cổ, nhìn nhìn bên trong dục thùng của Triển Chiêu, hỏi, “Miêu nhi, trên bụng ngươi mấy khối cơ?” Triển Chiêu cúi đầu đếm, sáu khối, phần bụng dưới lõm vào... Thầm nói con chuột kia đừng là nhiều hơn mình hai khối, liền chồm lên nhìn bên trong dục thùng của Bạch Ngọc Đường, “Ngươi mấy khối?” Bạch Ngọc Đường cúi đầu đếm, sáu khối, hai khối dưới cùng bởi vì bụng quá phẳng, cho nên cơ hồ nhìn chưa ra... Có chút buồn bực, con mèo này đừng là nhiều hơn mình hai khối. “Miêu nhi, hình như tay ngươi gầy hơn của ta chút?” Bạch Ngọc Đường chăm chú cánh tay Triển Chiêu. “Có sao?” Triển Chiêu đưa tay ra so với cánh tay của Bạch Ngọc Đường, “Hình như cánh tay ngươi gầy hơn của ta.” “Mèo! Ngươi có nhìn lầm hay không?” Bạch Ngọc Đường cãi lại, “Rõ ràng giống nhau!” Triển Chiêu cũng buồn bực phát hiện, hai người bọn họ đến cánh tay lớn bằng nhau, độ lớn, độ dài của ngón tay... Cơ hồ hệt nhau, hình dáng móng tay cũng tương tự. “Có vẻ tóc ngươi dài hơn tóc ta.” Triển Chiêu nhìn tóc Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không đúng, hình như của ngươi dài hơn một chút.” Khi đang nói chuyện, hai người lại định so tiếp, nhưng, liền nghe đến một tiếng “rắc”. “Miêu nhi... tiếng gì vậy?” Bạch Ngọc Đường nắm một khối bản gỗ dãn ra hỏi Triển Chiêu. “Ách...” Triển Chiêu nhìn nhìn bản gỗ trên tay. Sau đó, “rầm”, hai dục thùng gỗ cùng nhau kiệt sức... toàn bộ nước trong hai thùng lớn đều chảy tràn trên sàn nhà. Nước chảy đầy phòng...
|