Chồng Viết Tiểu Thuyết, Vợ Phối Kịch Cao H
|
|
Chapter 22: Nước mắt - Quản gia?.... Cậu sững sờ, giật mình lùi lại phía sau, chợt kiên cường phủi tay - Được thôi, ta kệ xác ngươi!! Nhân Mã lủi thủi bước ra khỏi căn nhà, men theo lối gạch men trắng viền đá thạch anh tới cổng. Cậu lưỡng lự nhìn lại một lần nữa, chỉ nhận được đôi nam thanh nữ tú đang âu yếm phía trong.....Tiểu Mã hứ một tiếng rồi cứ thế chạy..... .... .... ... ... .... ... ... ... ... ... Trời đang mưa.... Mưa to dữ dội, mưa hoà quyện cùng sự hận thù và giận dữ của cậu. Được một hồi, cơn đói quặn cùng sự mệt rã rời đã chiếm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu....chỉ còn mình nỗi lòng cậu gào thét với gió mưa.....
... Cậu ngất lịm trong cơn mưa ấy, lạnh lẽo, tức giận, đau đớn...mọi thứ đã bị nhạt nhoà, trôi theo từng giọt nước. Mưa lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu như vừa muốn an ủi, vừa cướp đi nhận thức của cậu. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu thấy bóng nam nhân bước đến.... - Thiên Yết...... Cậu chỉ đủ thốt ra hai từ về người cậu đang mong nhớ....
- Em đã tỉnh chưa? Qua khe mắt nặng trĩu, cậu thấy bóng hình quen thuộc, nam nhân kia nâng khuôn mặt cậu, nhanh chóng đỡ cậu dậy - Đây là đâu vậy? Cậu nhận ra căn phòng lạ, quay sang đặt câu hỏi, chợt nhận ra..... - Thiên Phong? - Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Nam nhân tên Thiên Phong kia thở dài, đưa tay lên khuôn mặt của Nhân Mã, vuốt nhẹ rồi đặt đôi môi mình lên môi cậu - Anh làm gì vậy? - Anh yêu em, Nhân Mã~ - Em biết rồi, từ bé anh đã nói rồi, chúng ta là bạn thân mà! - Không, tình cảm của anh là tình yêu chứ không phải tình cảm anh em!! - Đừng giả điên nữa, không vui đâu! Nhân Mã vừa nhận cú sốc khi thấy hắn hạnh phúc bên người khác, lại thêm trò đùa này nữa, cậu chính là không chịu nổi - Em không thể cự tuyệt anh, dù có phải chết cũng không được! Anh ấn cậu xuống giường, bám chặt lấy hai vai cậu như muốn bẻ gãy xương cậu vậy! Cậu gừ nhẹ nén sự đau đớn vào trong, cố đẩy tay Thiên Phong ra nhưng vô vọng.... Anh cạy đôi môi bé nhỏ của cậu luồn chiếc lưỡi thô ráp rồi trêu đùa trong khoang miệng ngọt ngào của cậu. Quá bất ngờ, cậu cố đẩy ra mà không thể, ý thức dần mất đi Không thể chịu được, cậu cắn lưỡi Phong, một dòng máu tanh chảy ra, anh đẩy cậu ra, không ngờ hất cậu xuống đất Cậu bị hất xuống đất Thiên Phong liền đỡ cậu dậy... Anh khóc... Anh lại cười...cậu rất sợ. Phong ca ca ngày nào quan tâm, chơi đùa cùng cậu, một người anh bất chấp mọi thứ luôn gánh vác mọi lỗi lầm cùng cậu. Một người anh tuyệt vời mà cậu luôn ngưỡng mộ, sao giờ lại như vậy? - Phong ca?... - Không..Đây không phải sự thật!...Nếu anh không thể chiếm đoạt được em thì không ai có thể.... Thiên Phong rút sợi dây thừng trói cậu lại; nhanh tới mức cậu chưa kịp phản ứng hay cầu cứu.... - Em sẽ vĩnh viễn là của anh... The end chap 22 Ta mất mạng 2 tháng rồi, hòm nay mới sang nhà bạn lấy có chút wifi, xin lỗi mấy nàng nha... Ta cũng đau khổ lắm, không có mạng ngày nào a, liên tục 2 tháng rồi T^T À mà ta hỏi, mấy nàng thích truyện đam nam giả nữ là công hay bạn thân thụ là nữ còn công là nyc của bạn thân thụ Ta sắp ra truyện mới, nhớ ủng hộ nha
|
Chapter 23 - Phong, mau thả em ra!!! Cậu mặt trắng bệch, hét lên với khuôn mặt đối diện - Ở yên đó, vài ngày nữa anh sẽ thả em. - Ả, nói vậy là sao? - Trật tự!! Thiên Phong nhíu mày, lắc lắc lọ thí nghiệm trong tay.. Anh ta chính là bạn thí nghiệm cùng Bảo Bình khi bé, tuy không sinh cùng mẹ nhưng đều yêu hoá học - Đằng nào cũng thả, anh thả luôn đi!! Cậu có vớt vát chút hi vọng có thể cầu xin anh - Im lặng!! Còn một từ lập tức lọ thuốc vào mồm!! Phong Ca nén giận mắng Tiểu Mã rồi tiếp tục nghiên cứu Cậu ngồi đây chính là đau lắm a~ Dây thừng cứng, siết tay cậu thật đau, cảm giác như muốn chảy máu... .. .. .. Mấy ngày sau trôi qua cũng thật nhanh, hàng ngày Phong Ca chỉ trói chứ không làm gì cậu, chỉ uy cậu ăn no rồi ôm cậu đi ngủ... 1 tháng.... Cậu vắt óc suy nghĩ cách trốn tránh nhưng lần nào cũng bị bắt. Trong lòng cậu nhớ mọi người nhiều lắm, càng mong giá như...giá như hắn cứu cậu The end Ta đăng chap cầm chừng không mấy nàng lại bơ ta
|
Chapter 24 - Bao giờ thả em a? - 2 tuần! 2 tuần sau.... - Phong Ca ca thả em!!! - 1 tháng! 1 tháng sau - Thả!! - Ngày mai Hôm sau - Phong!!! - Ngày kia Ngày kia - C-hó thả ta ra!!!! "Phụt" Nhân Mã lập tức nhận lọ thuốc trên tay Thiên Phong vào mồm, cậu phun hết ra - Anh anh anh cho gì vào mồm em vậy!!!! Cậu phẫn nộ đến độ nói lắp - Đợi chút... Tiểu Mã Mã bắt đầu thấy nóng cổ họng, rồi đắng khủng khiếp, cảm giác như ai đang cào nát cổ họng ra vậy - Aaaaa!!! Đau quá!!! Phong Ca cứu emmm!!!!! Cậu dãy giụa, cấu chặt cổ tay đối phương xin cầu cứu nhưng vô dụng, Thiên Phong nhìn cậu nhếch mép Mẹ thằng c hó Cậu thầm rủa anh rồi ngất đi...
|
Chapter 25: Sau tất cả - Em tỉnh rồi?!!! Cậu cố mở đôi mắt nặng trĩu ra, trước mặt cậu là một bóng hình quen thuộc... - Bảo Bình...A.... - Em chưa khoẻ, mau nằm đi!! Anh cậu sốt sắng bắt cậu nằm xuống, cậu đảo mắt xung quanh, không thấy người cậu mong chờ, khuôn mặt nhạt đi, nước mắt chảy xuống gò má... - Sao em lại khóc?!! Anh sốt sắng lau nước mắt trên mặt cậu-khuôn mặt lạnh ngắt... - Chỉ là em đau thôi mà! Nhân Mã cười- một nụ cười giả dối chứa đầy nỗi đau - Là Thiên Yết phải không? Thấy cậu em trai mình không nói gì, Bảo Bình cúi đầu xuống đất, ánh mắt suy tư - Chia tay hắn đi. - Có lẽ nên vậy thôi... Cậu cố nặn nụ cười mà lòng đau như thắt, đau tới mức như ai siết mất hơi thở của cậu vậy - Em đã tỉnh!!! Nam nhân bước vào, cậu không tin vào mắt mình nữa, liệu có phải người trước mặt cậu là hắn không? Liệu có phải... - Thiên Yết! Mắt cậu rưng rưng lệ, nghẹn ngào không nói lên lời, sống mũi cay cay, cậu mong có thể chạy đến bên người mà cậu đã yêu đến vô cùng - A! - Đừng cử động!! Hắn chạy nhanh đến bên cậu mà đặt cậu xuống giường, để túi thuốc bên cạnh, nhẹ lau nước mắt của cậu, bàn tay ấy ấm áp lạ thường - Cuối cùng anh cũng về... Nụ cười hạnh phúc của một Nhân Mã hồn nhiên, vô tư ngày nào đã hiện hữu trên khuôn mặt cậu...Hắn cầm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt xinh xắn của cậu rồi ôm cậu thật chặt Dường như khiến cậu không thể thở mất, sự ấm áp mà cậu mong nhớ bấy lâu giờ mơn man khắp da thịt... Bảo Bình chính là rất muốn ngăn a~ Nhưng anh là người hiểu chuyện, lập tức rón rén bước ra ngoài để lại " cặp uyên ương sến sẩm" này bên trong - Em còn dám đi chơi ngoài sự cho phép của anh, anh cho em liệt giường!! Giọng hắn bắt đầu có chút tức giận trách móc - Cũng đâu có gì, Phong đối xử rất tốt.... - Còn nói hắn tốt!! Yết nâng cằm cậu đặt lên một nụ hôn đầy căm hận, trêu đùa đầu lưỡi bé nhỏ cố trốn tránh của cậu Được một hồi đến khi hô hấp của thân nhân trong lòng dần mất đi, hắn mới buông ra Tiểu Mã đầu óc tê dại, vừa làm chủ được tâm trí liền nghe lời nói của hắn kích động - Tiểu Mã Mã có biết ông xã lo thế nào?!!! Em bị tên Phong khốn nạn đó hạ độc đến giật, đến hộc hắc huyết, đến cảm thấy nóng như bị thiêu, mỗi lần em gào thét... Hắn ôm cậu chôn mặt vào xương quai xanh tinh tế Cậu thấy nóng nơi vai gầy, có phải, hắn đang khóc? Là hắn đang khóc, hắn khóc đến độ nấc, ôm cậu rất chặt, từ từ thả lời ngọt ngào vào tâm trí cậu - Xin lỗi tiểu bảo bối, đều tại ông xã không quan tâm em, đừng như vậy...hứa sẽ bên anh đến cuối đời, thiếu em một chút anh liền tự tử. Hắn giơ ngón út ý bảo cậu hứa, Tiểu Mã chính là xúc động đến do dự, một người lạnh lùng như Yết Ca có thể khóc sao?... - Ưm... Cậu che miệng cố kìm tiếng nấc, cậu cũng khóc mất rồi. Ngoắc tay Thiên Yết, ánh mắt chứa đầy tia yêu thương
Một lúc sau... - Mau nuốt xuống! - Ưm, không nuốt đâu! - Nuốt! - Thứ trắng trắng sền sệt này thực rất ghê a! Tiểu Mã nuốt rất buồn nôn!! - Còn không nuốt... "Ực" Hắn bóp miệng cậu cho " thứ kia" trôi xuống, cậu lập tức hét - Aaaaa!!! Kinh quá!!! Anh là đồ xấu, em không uống thuốc nữa!!! Hắn uy thuốc cho Nhân Mã, khó khăn lắm mới nhồi một muỗng vào bụng cậu ( Ad: Có đứa nào xót t®ym giống ta không?=.=*) - Thuốc này rất ngọt. Hắn lôi lọ thuốc cam cam ra, nhồi vào miệng Tiểu Mã - Đúng là hảo ngọt a~ Em uống nữa!!! Cậu như con mèo bị nhịn mấy ngày được miếng cá, " nghoe nguẩy" đuôi.. " Ưm" Hắn lại " mớm" cậu nữa rồi.=.= - A! Ca xấu! Lợi dụng chiếm tiện nghi!! HUWA!!! Cũng chẳng hiểu từ khi bị hạ độc, cậu liền thay đổi, cái gì cũng nhu mì, dễ thương hơn, không hách dịch như trước nữa, hắn chính là cực kì hứng thú đi Mỗi tội rất hay khóc... ( Ad: Đm thằng Phong, trả tao Nhân Mã tinh nghịch, mạnh mẽ hồi trước đê!!!)
- Yết ca, anh có phải...thích cô ta không? Nhân Mã giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, thực sự cậu cực kì thắc mắc a~ - Không đánh lảng, mau uống thuốc Ư, không chịu đâu, lão công vừa kêu yêu cậu đâu a? Sao lại thành tên ma vương Thiên Yết như đầu rồi! - Không uống, Có phải nhớ ông xã? Hay lại ghen với "bà già" đó? Ánh mắt hắn có chút ý cười - Em mới không phải! Cậu lập tức phản kháng, vì nếu công nhận hắn chắc chắn sẽ đắc ý a~ - Bà xã hảo yên tâm, tên sát nhân Phong kia đã bị anh và Bảo Ca bắt rồi, anh chính là nhớ em đến sắp chết rồi.. Thiên Yết chôn mặt vào xương quai xanh tinh tế của Nhân Mã mà dụi dụi như mèo con Tên này thực tế cũng thực không đáng sợ, không ngờ lại có lúc đáng yêu nhường này Cậu nghĩ vậy
|
Chapter 26 Sau khi bị Thiên Phong "hạ độc", Nhân Mã chính là bị Yết Ca bám riết không tha, ngay cả đi vệ sinh!.... Mình chết mới biết ai quan tâm mình, Yết giờ chăm Mã như em bé, cái gì cũng làm hộ, lúc thì đút đồ ăn, thay quần áo,... Tiểu Mã nghĩ" Tên này không làm vú em thì hơi bị phí" Thôi kệ! Dù sao có tên hầu miễn phí cũng tốt Bất luận vấn đề là con Ngựa này cực kì yêu tự do =.= - Yết Ca ca! Tại sao anh không trả lời em a? - .... - Lão công!! Anh lại bơ em rồi!!! -....Gì? Nam chính đang ngồi gõ máy tính, trả lời một từ phũ vl - Ca ca không yêu em rồi.... Tiểu Mã "đau khổ" ngồi xó tường đếm kiến... Thiên Yết thấy vậy miệng cong một nụ cười sặc cmn sảo - Bà xã, xin lỗi em... - Không chịu!!! Em không chịu!!! Ca ca phải chứng minh!!!! - Ha! Chứng minh thế nào?! Hắn cười khổ - Tiểu Mã muốn hôn hôn! Cậu chu môi chờ đợi... Tên tiểu tử này chính là tại sao ngày càng câu dẫn người đi? Hắn khẽ đặt nụ hôn trên đôi môi phấn hồng của cậu, đáp lại hắn là cái ôm thật ấm áp - Yêu ca ca nhất a~ - Được rồi! Mau xuống tầng! - Ả? Còn chưa tới giờ ăn cơm! Tiểu Mã chính là sắp thành trư mất, ngày nào cũng ăn!!! - Chúng ta đi chơi - Ca...ca mới nói gì a? Cậu sửng sốt hỏi lại, hôm nay kì lạ thật đó, không lẽ ông xã chưa uống thuốc đi? - Đi hay không? - Hảo!!! Lão công là tốt nhất!!! Cậu hạnh phúc ra mặt chạy nhanh nhanh kiếm quần áo Hắn cùng Nhân Mã tí ta tí tởn mới ra tới cửa, mở cửa và thấy cặp uyên ương trước mặt - Anh Bảo Bảo!!! Nhân Mã chạy đến ôm anh mình liền bị hắn kéo lại - Không cho ôm! - Tại sao a? - Chỉ được ôm mình anh! Giọng nói hắn sặc sụa mùi dấm - Khụ! Anh đến đưa con cho hai đứa! - Con? Cả hai ngây ngốc đồng thanh - Thiên Vũ, mau đến chào pa pa và ma ma đi! Bước từ phía sau Dương Ca là một tiểu tử cực kì dễ thương, bé xíu nhưng mà lanh lợi vô cùng! Lạch bà lạch bạch chạy đến khoanh tay chào Yết và Mã - Đứa bé này lấy từ đâu? Yết tra xét - Đương nhiên là từ bụng Nhân Mã rồi! Bạch Dương thản nhiên - Ha! Hôm nay mới thấy anh biết nói đùa! - Không! Là sự thật! Bảo Bình nghiêm túc khẳng định - Thế đéo nào!!! Cả hai đồng thanh, cầm chân đứa bé dốc ngược - Cái giống gì đây? - Ma ma mau thả con xuống! Thằng bé phẫn nộ Cậu đặt nó xuống, nó tự nhiên phi thẳng vào nhà khám phá các thứ - Nói như vậy là sao? - Đều nhờ công của Thiên Phong! Bảo Ca nói dài giằng giặc, hai đối tượng đầu toàn đất đương nhiên xùi bọt mép, còn lại Thiên Yết nghe xong rút ra mấy ý chính 1. Nhân Mã bị bệnh mà cả thế giới chỉ có một người bị 2. Thiên Phong là nhà khoa học kiêm bác sĩ 3. Thiên Phong bắt cóc Nhân Mã để chữa bệnh, vì không muốn Yết biết 4. Không muốn Yết biết vì bệnh này có rất nhiều tac dụng phụ, nhưng khả năng sống rất cao 5. Tác dụng phụ là: Phun máu đen, cảm thấy nóng như thiêu, sau đó là lạnh như thả vào nam cực mà chỉ cái áo với cái quần mỏng,.... 6. Bệnh của Nhân Mã là: nếu là nam thì có thể đẻ con khi quan hệ với một men khác, là nữ thì đéo cần chồng vẫn sinh con được 7. Ban đầu Phong nghĩ giết đứa này luôn cho nó dễ, nhưng thôi, về sau nát óc với Bảo Bảo mới nghĩ ra cách giữ Thiên Vũ sống * Bé nó đéo có 2 bpsd, đừng nhầm với stn Từ 7 ý trên => Thiên Vũ là con của hai đứa nó! - Thế đéo nào tôi lại không được đặt tên cho con mình! Hắn đen mặt - Bởi bà xã của mày thích tên này! Bạch Bạch đen mặt đáp lại Anh nào em đấy=.= Liền thấy Nhân Mã chạy ra - Thằng nhóc này nao nhiêu tuổi vậy? - 3 tháng tuổi! - WTF??!!!!' - Sao có thể?!! - He he! Tác phẩm của anh với Thiên Phong mà Bảo Bình đau lòng ước gì có Phong Ca ở đây để đập tay.... Mã Nhi kéo tay Yết Ca vào - Anh xem! Nó đọc hết cả chỗ sách giáo khoa cũ của em rồi! Thấy núi sách của Nhân Mã chất đống canh Thiên Vũ, Yết chính là mặt khô khốc " Thằng nhóc này không phải là người!" Đây là nhận định đầu tiên của papa Thiên Yết về con của mình - Nhân Mã, em nên cảm ơn Phong Ca đi, em có một đứa con hơn cả thần đồng đó! Bạch Dương bĩu môi Thiên Yết thấy vậy không nói gì, nhẹ nhàng bước đến hỏi: - Nhóc! Giải cho ta phương trình này! Hắn đọc một đống số với dấu lằng ngoằng, chẳng hỉu mô tê gì sất. Vậy mà Vũ Nhi 3 tháng tuổi hổng cần nháp, hổng cần máy tính lun! Nhìn lên trần nhà 15s rồi đọc ngay đáp án - Bằng 8 - Chính...xác... Hắn tái mặt, sao lại có thể loại thông minh như vậy, hắn thấy rất sợ đi - Woa! Thực giỏi!! Vậy, con có tài lẻ gì không? - Không có ạ! - Nói dối, nói thật không mama không thương con nữa! - Ma ma đừng giận a~ Mama đẹp trai nhất hệ mặt trời, con nói thật mà! Nó khéo léo nịnh nọt mama của nó - Mau nói! - Con biết nấu ăn, biết vẽ! Có vậy thôi a!~ Biết nấu ăn?!!! Cậu không nghe nhầm đi? The end chap 26 Tại mấy nàng đòi sớm nên ta mới viết đến đây, T7 rảnh ta viết nốt
|