Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng
|
|
Chương 10 Kỳ thực Tân Thanh đang đi mua đồ ở một siêu thị mini ở gần nhà cậu, vừa nhận được cuộc gọi của Diệp Thần thì trong lòng không biết nên vui hay buồn, chính xác là cậu cực kì khẩn trương. Tân Thanh đứng ở dưới cột đèn trên đường về đợi Thiếu Văn, vì hai nhà gần nhau nên cậu nghĩ đứng ở đây sẽ tiện gặp được hắn luôn Nhưng đợi được gần 1 tiếng rồi vẫn không thấy Thiếu Văn đi qua, cậu cũng không dám gọi. Nghe tiếng xe phân khối lớn quen thuộc, Tân Thanh không khỏi vui vẻ. Thiếu Văn đi chậm lại rồi dừng đến bên cạnh Tân Thanh. Tân Thanh không dám nói gì, cậu nhìn chằm chằm Thiếu Văn thuần thục cởi mũ bảo hiểm treo lên xe, và bị giật mình bởi cái ôm bất ngờ của hắn -Ngốc, chờ anh lâu như vậy.. Trời lạnh lắm đó -Thiếu...Thiếu Văn -Ừ, anh đây -Em xin lỗi vì lúc chiều, em.. -Được rồi, không sao cả...Anh yêu em, Tiểu Thanh Ba chữ cuối cất lên từ miệng Thiếu Văn, Tân Thanh giật mình, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cậu mím môi rồi òa khóc thật to, hai bàn tay ôm Thiếu Văn càng trở nên gắt gao hơn, Thiếu Văn bật cười, đứa nhỏ ngốc như vậy, lại tính tình trẻ con, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ mà chạy theo mình từ hồi bé tí cho đến giờ, lúc nào cũng muốn mình chú ý, nhiều khi quan tâm thái quá nhưng dễ thương như vậy, bảo sao mình không cảm động. Bản thân mình cũng lo lắng sợ cậu ấy chưa xác định được đúng tình cảm, cho nên vẫn còn né tránh, nhưng giờ, haizzz, vẫn là không kìm được mà thổ lộ...Tiểu Thanh của anh... Diệp Thần đương nhiên không ngờ anh lại trở thành ông tơ xe duyên nhanh như thế, Diệp Thần lái xe về qua tiểu khu nhà Bình An, đỗ lại cạnh cổng mà chăm chú ngắm nhìn, phòng cậu đang sáng đèn, thấy được cái bóng đang ngồi cạnh cửa sổ đã kéo rèm, Diệp Thần thở dài...Vẫn là không nhịn được mà cầm điện thoại lên gọi -"Alo"- Bình An bắt máy rất nhanh Diệp Thần mỉm cười, lại giọng đùa cợt -Đang học? -"Ừm, xem vài chỗ này lúc chiều giáo sư giảng không hiểu lắm.." Diệp Thần nghe giọng một chút hờn dỗi của Bình An rồi tưởng tượng ra khuôn mặt non nớt điềm tĩnh đó mà bật cười -Lúc nói chuyện với tôi, có thể gập sách lại được không? -"Ừ, anh nói đi"- Bình An mỉm cười, nghe lời mà đánh dấu trang lại -Tôi nhớ cậu... Nghe giọng ấm áp xen lẫn mệt mỏi từ Diệp Thần, Bình An có chút bối rối -Anh chưa ngủ à? -Có thể được nói chuyện với cậu trước khi ngủ, tôi đã vui lắm rồi...Ai...hôm nay bác Niên không đến, không ai trách mắng tôi, một mình có chút tịch mịch... -"Ừm...anh không nên thức khuya quá" -Tôi đã tăng ca đến sáng sớm nay nên mọi việc kinh doanh đã xong rồi Bình An sửng sốt, mím môi có chút đau lòng -Bên tổ chức cho buổi biểu diễn chào năm mới...anh cũng chuẩn bị ổn rồi chứ? Hỏi xong câu này Bình An mới thấy lạ, cậu vốn không để ý mấy chuyện thế này, nhưng không hiểu bản thân vì lo lắng cho người kia mà lại vô tình hỏi. Diệp Thần mỉm cười, giống như có dòng nước ấm chảy vào lòng, anh mỉm cười, mắt vẫn nhìn lên căn phòng của cậu -Tôi đương nhiên không để Bình An thất vọng rồi..À, mấy giờ rồi nhỉ? -"10 giờ, sao thế?" -Có thể xuống dưới gặp tôi một lát được không...? Bình An giật mình, vội vàng đứng dậy kéo rèm ra, dưới đèn đường là dáng người ấy đứng dựa vào xe ô tô, Bình An vừa thấy ấm áp vừa thấy khẩn trương. Cậu cũng không biết rằng từ khi gặp người kia, bản thân đã thay đổi rất nhiều... -Mẹ, con xuống nhà mua ít đồ -Giờ này mua gì thế? -Mai con mang đến trường, con về nhanh thôi Bình An giấu trong áo khoác là một bình chocolate nóng mini, cậu đi thật nhanh. Vừa thấy Bình An đi đến, Diệp Thần đã kéo cả người cậu vào lòng ôm lấy, mở rộng áo khoác để ôm cậu vào. Bình An giãy giụa -Anh...làm gì vậy -Tôi lạnh mà -Lúc nào cũng nói vậy -Ừ, vì ở bên cậu tôi mới thấy ấm áp. Thấy Bình An đòi chạy, Diệp Thần bật cười lại càng ôm chặt -Cậu đừng keo kiệt một cái ôm được không, đừng như bọn họ, chẳng ôm tôi bao giờ -Bọn họ? -Ba mẹ... Bình An a một tiếng rồi im lặng không nói tiếp. Diệp Thần thấy bây giờ thật sự mệt mỏi mấy ngày công việc đều biến mất, chỉ cần bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, nghe thấy tiếng lầu bầu nho nhỏ, tiếng thở mạnh lúc giận dữ, đã thấy bình yên lắm rồi... Chưa bao giờ anh có loại cảm giác như từ khi gặp Bình An, đúng thế, chưa bao giờ -Ba mẹ anh...hay ở nước ngoài lắm sao? -Ừm, họ chuyển sang Mĩ sống từ khi tôi 7 tuổi, một năm về 2-3 lần. Hai ông anh cũng được đưa đi từ nhỏ, nhưng cả ba chúng tôi đều không sống với ba mẹ.. -Vậy...anh đã ở với ai? -Bác Niên, bà giúp việc, giống như vú nuôi của tôi... Giờ bà ấy vẫn sống cùng tôi. Hai ông anh thì một ông đã có gia đình, anh hai thì ừm...đi du lịch khắp thế giới nên không muốn bị bó buộc, nhưng ông ấy có vô số người tình, còn tôi vẫn độc thân thế này...(ảnh chém gió >< kỳ thực phải giấu vì anh hai là ng nổi tiếng hiu hiu , tội quá) Nụ cười tươi trên môi của Diệp Thần làm Bình An thấy có chút ảo não. Người này lúc nào cũng cười tươi như thế, cũng giống Bình An, dùng nụ cười che đi mọi suy nghĩ mọi cảm xúc, nhưng nụ cười của Diệp Thần khiến người khác thấy thoải mái, còn của Bình An thấy xa cách. -Anh uống cái này đi, chocolate nóng tôi để trong bình giữ nhiệt, uống tốt lắm... -Cảm ơn cậu- Diệp Thần nhận lấy bình nước- Cũng đã muộn rồi, cậu vào nhà đi, tuyết rơi dày rồi, ở lâu thêm sẽ ốm.. Hôm nay gặp được cậu, thật sự rất vui rồi... Diệp Thần vẫn như cũ không hẹn trước mà hôn nhẹ lên tóc cậu -Vào nhà đi...Tôi đứng nhìn cậu vào rồi về -Tôi...anh nhớ uống rồi trả lại bình cho tôi!!- Bình An bối rối không biết nói gì -Được rồi được rồi, mau vào đi. -Ngủ ngon...đừng thức khuya quá... -Tiểu An nói tôi đương nhiên là nghe... Bình An thở dài nhìn Diệp Thần cười tươi đứng đó, cậu xoay người chạy một mạch vào trong Em thực ra rất dễ ngượng, Bình An của tôi... Nhanh chóng cũng đến buổi biểu diễn chào năm mới của trường. Tiết mục cuối cùng như đã thông báo cũng khép lại, thư kí Ninh Hà bước ra bên cạnh Diệp Thần -Tiết mục vừa rồi chưa phải là cuối cùng, các bạn sinh viên, hãy cùng chào đón Hội trưởng của chúng ta với bản Piano bài hát Anh chỉ quan tâm em Tiếng vỗ tay rào rào bên dưới, ai cũng bàn tán cũng ngạc nhiên -Không ngờ Hội trưởng còn biết chơi piano nha -Anh ấy đẹp trai quá -Trời ạ tôi thích bài này lắm ấy Bình An đang chuẩn bị ra về thì sửng sốt, lặng lẽ ngồi xuống Diệp Thần thay một bộ vest trắng khác với ban đầu, anh cười thật tươi như ánh nắng chói chang, cúi đầu trước khán giả rồi chậm rãi ngồi xuống Tiếng Piano dạo đầu vang lên, nhẹ nhàng mà đầy tinh tế, ngón tay thon dài khẽ lướt trên phím đàn, Diệp Thần bắt đầu cất tiếng hát Nếu như không gặp được em, anh sẽ ở nơi đâu Hằng ngày sẽ sống thế nào, liệu có biết trân trọng cuộc sống Hay là sẽ quen một ai khác, rồi sống cuộc sống thật bình thường Mà không biết rằng liệu có thể, có một chuyện tình yêu đẹp và ngọt ngào.. Tiếng hát cất lên làm mọi người bên dưới ai cũng xao xuyến, thật sự Diệp Thần hát rất hay. Anh bỗng đứng dậy, nhạc nền vang lên, Diệp Thần mỉm cười hát tiếp đoạn điệp khúc mà ánh mắt lúc này chỉ chăm chú nhìn xuống Bình An Mặc cho thời gian có vội vã qua đi, anh vẫn chỉ quan tâm mình em Can tâm tình nguyện hòa chung với em từng hơi thở Đời người cho tới bao giờ mới có được tri kỉ Thì dù có mất đi sự sống này anh cũng không hề hối tiếc Vì thế xin em, đừng để anh rời xa em Thiếu em, anh sẽ chẳng thể nào cảm nhận được ý nghĩa thực sự của tình yêu Bình An có chút bối rối, cậu mím môi quay đi Diệp Thần cười rạng rỡ cúi đầu -Cảm ơn mọi người đã lắng nghe, bài hát còn phần thứ hai nữa thì tôi muốn hát dành riêng cho người đó. Bên dưới xôn xao, có tiếng hét tiếng reo hò -Học trưởng có tình nhân rồi -Anh nói tên đi -Thật sự là tỏ tình sao Diệp Thần mỉm cười nói tiếp -Hy vọng qua bài hát này, em cũng hiểu được trái tim tôi muốn nói gì. Tôi đợi em. Diệp Thần nháy mắt rồi cúi đầu đi vào trong cánh gà trước sự hò hét ầm ĩ bên dưới Nam Duy đưa anh chai nước, vỗ vỗ vai -Cậu hay chơi lớn thật đó -Có sao đâu, cậu ấy vui là được Sau đó Hội học sinh tổ chức ăn tối tại một nhà hàng gần trường. Diệp Thần quay lại sân trường tìm Bình An nhưng không thấy cậu nên gọi điện -"Xin chào, tôi là Bình An, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bip" Gọi thêm 2 cuộc nữa nhưng Bình An không bắt máy, anh cũng đành thôi. -Ya Diệp Thần, cậu giỏi đấy, có tình nhân mà bọn này không biết!- Một thành viên trong Hội học sinh cầm ly rượu đi đến vỗ vai Diệp Thần -Tình nhân là chuyện của tôi, cần gì các cậu phải biết -Diệp Thần cười tươi -Ai..xem cái nụ cười đáng ghét của cậu ta kìa...Như Nam Duy không phải tốt hơn sao, công khai theo đuổi Tiểu Phương bên khoa Âm nhạc, cả hội đều biết, phải không A Duy Nam Duy gật đầu cười không nói gì -Tôi thấy A Duy lãnh đạm hơn Thần mà còn thế, Thần này, cậu không phải là keo kiệt với anh em quá đi Diệp Thần gắp một miếng thịt bò to bỏ vào miệng, ăn ngon rồi mới nói -Các cậu biết để phá đám chúng tôi à, yên tâm, khi cậu ấy đồng ý, tôi sẽ cho các cậu biết -Ra là đơn phương à, Thần của chúng ta mà cũng phải đơn phương à... Kéo theo sau là một tràng cười lớn, tiệc ăn uống diễn ra vô cùng tốt đẹp. Đến 9 giờ, mọi người còn muốn đi KTV nhưng Diệp Thần về trước, dù bị kéo lại nhưng cuối cùng vẫn khăng khăng đòi về. Mục đích không gì khác, chính là tìm Bình An. Diệp Thần đi xe đến trước cổng tiểu khu nhà Bình An, gọi điện đến lần thứ 4 cậu mới bắt máy -"Có chuyện gì vậy?" Diệp Thần hơi ngạc nhiên, giọng nói của cậu có vẻ lạnh lùng -Tiểu An, tôi gọi cậu cả chục lần không thấy bắt máy. -"Tôi không để ý điện thoại, có chuyện gì vậy?" -Tiểu An, xuống nhà gặp tôi một lát được không..? Vừa mới ăn uống xong, tôi về trước có chuyện muốn nói với cậu Đầu dây bên kia trầm mặc một lát -'Có chuyện gì anh nói luôn đi" -Cậu nhất định phải xuống -"Vậy để mai nói" -5 phút nữa nếu cậu không xuống, tôi sẽ lên nhà tìm cậu Bình An sửng sốt, chưa bao giờ nghe Diệp Thần nói giọng điệu này với cậu. Cậu mím môi rồi tắt máy Diệp Thần cực kì không hiểu, vì cái gì mà thái độ của Bình An thay đổi đột ngột như vậy 10 phút sau, Bình An xuất hiện trước mặt Diệp Thần, lại là khuôn mặt lạnh lùng -Cậu vào xe đi, ngoài trời lạnh lắm -Không sao, nói bên ngoài cũng được Diệp Thần thở dài, một tay mở cửa xe, một tay đẩy Bình An vào trong xe Anh khởi động xe, Bình An ngạc nhiên cau mày -Anh định đi đâu? -Đi chỗ lần trước tôi bảo -Anh vừa uống rượu, cho tôi xuống.. -Cậu. ngồi. yên. đi. Bình An nhíu mày không nói gì, cậu ngửi thấy mùi rượu hơi nồng từ người Diệp Thần. Bình An nhận ra xe đang đi lên cao tốc và đường này dẫn đến cầu Y, một cây cầu rất nổi tiếng của thành phố lúc nào cũng đông nghẹt. Nhưng Bình An lại thấy kì lạ, hôm nay cầu không một bóng người. Diệp Thần xuống xe mở cửa xe cho Bình An, cậu vẫn im lặng bước ra mà không nói gì -Vì sao lại cố tình không bắt máy? -Tôi không chú ý điện thoại -Em đừng nói dối -Anh đừng nói cái giọng đó với tôi, rốt cuộc có chuyện gì? Diệp Thần chưa bao giờ giận như này, rất tức giận, rõ ràng đang yên lành, tự dưng hôm nay lại thay đổi như thế, nhưng mà vẫn là mềm lòng -Em đột nhiên không bắt máy, nói chuyện còn lạnh lùng với tôi như vậy, bảo sao tôi không giận -Bỏ đi, rốt cuộc anh có Chưa kịp nói hết câu, bờ môi đột nhiên bị bao lấy, mềm mại, ấm áp, mạnh mẽ, Bình An trợn tròn mắt. Khuôn mặt Diệp Thần gần trong gang tấc, cậu giật mình, vội vàng giãy giụa nhưng vẫn bị ôm thật chặt Nụ hôn mạnh mẽ, anh chưa bao giờ nghĩ bản thân lại muốn ôm chặt con người trước mặt này không cho chạy đi đâu cả, cả đời chỉ bên anh như bây giờ. -Hộc hộc...- Bình An thở mạnh Khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ, cậu lau miệng -Anh biết mình đang làm cái gì không! -Bài hát chiều nay là hát cho em, em thừa biết điều đó... -Vậy thì sao? Diệp Thần cười nhạt quay đi nén cơn giận -Em trốn tránh tôi vì cái gì? Bình An mím môi, cậu nhìn Diệp Thần một lúc rồi cười nói, lại là khuôn mặt lạnh lùng đó -Tôi cảm thấy giữa chúng ta vẫn là bạn bè thì tốt hơn.. Nói ra câu đó, trong lòng cậu thập phần phức tạp. Bình An không biết, rốt cuộc tình cảm của cậu dành cho Diệp Thần là gì, cậu đã từng tự hỏi về điều đó, cậu cũng chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, cậu sợ chuyện tình cảm giữa hai người chỉ là mơ hồ, chỉ là chóng vánh, hoặc nếu có thì sẽ nhanh chóng lụi tàn. Cậu lạnh lùng như thế nhưng thực sự rất sợ cái gọi là chia ly, cậu không muốn đối diện với điều đó Hôm nay biết bài hát Diệp Thần hát là cho cậu, cũng hiểu ánh mắt của anh trên sân khấu chỉ hướng đến mình, Bình An thấy vừa vui vừa lo lắng. Nhưng cậu không dám vươn tay, cậu sợ chính mình... -Em...lặp lại lần nữa -Chúng ta nên là bạn bè, không phải là -Em đừng nói nữa...- Diệp Thần ngắt lời Hai tay nắm lấy hai vai cậu, Diệp Thần hít một hơi dài -Có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ em sẽ nói ra câu đó... Bình An mím môi trầm mặc -Em thà nói để em suy nghĩ, em thà bảo tôi chờ đợi còn hơn là nói ra câu đó. Em biết em nói ra điều đó, em làm tôi cảm thấy đau đớn đến thế nào em biết không? Cậu vẫn không nói gì, im lặng nhìn Diệp Thần, cậu có thể thấy ở đôi mắt hắn là những khổ sở dồn nén -Tôi vì cái gì mà lúc nào cũng nghĩ đến em, chỉ cần nghe thấy giọng em là đã vui rồi, vì cái gì về đến nhà là phải tăng ca làm việc điên cuồng để có thời gian gọi điện cho em, có thời gian lo lắng cho em. Tôi đã cố gắng, đã dùng tất cả những gì có thể chỉ mong em thấy tình cảm của tôi...Em có biết lúc em nhắc tôi ngủ sớm, đưa khăn cho tôi, lo lắng cho tôi dù là rất nhỏ cũng khiến tôi hạnh phúc cả ngày...Vậy mà em nhẫn tâm nói ra câu đó, nhẫn tâm cắt đứt như thế -Diệp Thần...- Bình An mở miệng- Tôi hiểu tình cảm của anh...nhưng -Trương Bình An, tôi yêu em, thật lòng yêu em...
|
Chương 11 Bình An sửng sốt nhìn gương mặt nghiêm túc của Diệp Thần. Cậu bất động không biết nói gì, cũng không biết nên làm sao. Không phải là chưa bao giờ được người khác tỏ tình, nhưng lần này là người cậu có cảm tình, là một người đặc biệt, là Diệp Thần. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ôm thật chặt, bao lấy cậu trọn trong vòng tay -Tôi có thể đợi em, em có thể suy nghĩ, nhưng đừng nói câu kia, có được không Tiểu An... Cậu vẫn im lặng -Ngoài bác Niên, em là người đầu tiên bên cạnh tôi suốt lúc bệnh dạ dày tái phát, là người tôi cảm thấy mỗi khi nói chuyện trong lòng được an ủi rất nhiều. Tôi không muốn lặng lẽ bên em như thế...tôi muốn em bên tôi, đáp lại tôi..Bình An Từng câu chữ mang theo hơi thở ấm áp dịu dàng, Diệp Thần cũng rất sợ, sợ cậu thêm một lần nữa từ chối mình Diệp Thần đang định buông Bình An ra thì cậu lại ôm thật chặt Cậu không muốn anh thấy cậu bối rối lúc này, Diệp Thần hơi ngạc nhiên nhưng lại cười ôm lại lấy cậu -Đang nghĩ gì vậy, ít nhất cũng phải nói ra cho tôi biết chứ.... Bình An bỗng nhiên buông tay, cậu quay mặt đi. Đứng trên cầu gió thổi mát rượi, phía dưới là dòng sông êm đềm chảy, Bình An muốn bình tĩnh lại.. -Anh...là đang nói thật? Diệp Thần bật cười -Không được cười!! -Được rồi...em nhìn mắt tôi nghĩ tôi nói dối...Hả Bình An né tránh bàn tay Diệp Thần chạm lên mặt mình, cậu thở dài -Tôi cũng không biết nữa... -Nhưng ít nhất đừng né tránh tôi được không, để cho tôi có cơ hội quan tâm em... -Diệp Thần.. tôi là một người rất lãnh đạm, tôi không phải kiểu người ngọt ngào Diệp Thần lại cười, anh ôm Bình An vào lòng, đặt cằm lên vai cậu rồi nói -Tất cả những gì thuộc về em, tôi đều yêu cả... Hai người cứ thế mà im lặng, không ai nói với ai câu gì, lặng lẽ đứng đó cảm nhận hơi ấm của nhau Diệp Thần đưa Bình An về, rất muốn hôn lên môi cậu nhưng kìm lòng lại thôi, chỉ ôn nhu xoa tóc cậu rồi cười -Tôi đợi em đồng ý bên tôi, Bình An... Cậu rốt cuộc cũng cũng mỉm cười nhìn Diệp Thần -Ngủ ngon, tôi vào nhà đây... -Ừm, chúc em ngủ ngon Đêm nay, Bình An thức trắng. Cậu lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được. Dậy đọc sách nhưng không thể nào tập trung được. Duy nhất trong tâm trí hiện tại là nụ cười tươi rạng rỡ ấy của người đó, gương mặt nghiêm nghị không mảy may chuyển động khi nói lời yêu thương kia, còn có cả cái ôm siết thật chặt. Cậu còn cảm tưởng hơi thở quen thuộc tươi mát của người đó thoang thoảng bên cạnh, Bình An bất lực đặt tay lên trán Cậu thực sự không biết bản thân có biết bao nhiêu tình cảm với người đó, trong lòng lo sợ đủ điều. Cậu không nghĩ sẽ có một ngày cậu bị rung động trước sự quan tâm thương yêu của một người con trai khác... Y rằng ngày mai tỉnh dậy Bình An trở thành gấu trúc. Đi xuống dưới nhà làm cho hai vị phụ huynh sửng sốt, chưa bao giờ thấy con trai yêu quý thành dạng này. Dù là có học hay ôn thi thì cũng không đến nỗi này a~ -Con trai, con sao thế? Thất tình? Hửm?- Ba Trương thì thầm Bình An cười khổ -Ba lại nghĩ linh tinh rồi Trong nhà thực sự có duy nhất ba Trương hài hước, tâm lý nhiều khi hơn cả mẹ và người chị gái đang làm việc ở X thị. Bình An cảm thấy có ba Trương, căn nhà vui vẻ ấm áp hẳn lên. -Cơm hộp hôm nay con mang theo đi, không phải ăn ở ngoài hay căn tin nữa, mẹ lo không vệ sinh lắm Nhiều lần Bình An cũng không cầm, hôm nay có chút uể oải, nên gật đầu nhận lấy hộp cơm nhỏ xinh từ mẹ -Con đi học đây -À Tiểu An, có thấy Tiểu Hân gọi cho con không, chị con nói cuối tuần này nó sẽ về nhà đó Bình An có chút ngạc nhiên -Con không thấy...lát đến trường con sẽ gọi điện lại sau. Thế nhé con đi đây Bình An đi được một lát thì Trương mẫu thân mới từ trong phòng bếp tay cầm khăn quàng cổ đi ra thở dài -Đứa nhỏ này không hiểu hôm nay có chuyện gì hấp tấp, bình thường cũng có thế đâu ông nhỉ -Ừm, tôi cũng thấy, dạo gần đây Tiểu An cứ thay khăn quàng cổ liên tục, khăn cũ đâu rồi? Hai phụ huynh không biết, con trai của họ là mấy lần đưa khăn cho ai đó mà chưa đòi được a ~ Bình An hôm nay đi xe buýt đến trường vì xe đạp của cậu có nguy cơ tàn phế luôn, nếu không thì sẽ phải mua xe mới. Xe buýt tầm này thực sự là rất đông, chen chúc mãi, Bình An bị dồn xuống gần cuối Cậu cảm thấy ngứa ngứa ở cổ, có hơi thở ghé sát vào tai, mùi hương này quen quen, cậu lắc đầu, làm sao có khả năng! Mỗi lần xe phanh, người phía sau lại gần cậu hơn, cơ hồ muốn dán chặt lên người Bình An. \ Có một xe máy bỗng đi ngang qua làm xe buýt phanh gấp, phía trước nhìn thấy một người đàn ông béo ú chuẩn bị ngã về mình, Bình An chưa kịp sửng sốt thì cả người bị bao lấy, người phía sau chính là lách lên phía trước, vươn tay ôm lấy cậu, người đàn ông béo đập lên người người đó, Bình An tuy được che nhưng cũng cảm giác được sức nặng rất lớn. Cậu ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt -Diệp Thần? -Ân, không sao chứ? -Anh....ở đây...làm gì??? -Đương nhiên là đi học rồi, như em thôi. Bình An đương nhiên biết người này lúc nào cũng hành động kỳ lạ và khó hiểu như thế, chỉ có cái nụ cười chói mắt ấy là không thay đổi. Xe buýt dừng, số người lên xe còn nhiều hơn số người xuống, Diệp Thần nhìn nhìn rồi đứng sát vào sau lưng Bình An. Cậu thở hắt ra, dù sao cũng an toàn hơn. Diệp Thần kéo tay Bình An về phía mình hơn, anh cười khẽ Cuối cùng cũng xuống xe vào trường -Lúc nãy, cảm ơn anh -Chi bằng em thơm tôi một cái Bình An đỏ mặt, cậu lườm Diệp Thần rồi đi trước. Diệp Thần bật cười đi nhanh đến khoác vai Bình An -Trưa nay đợi tôi nhé -Đợi anh làm gì? -Tôi với em đi ăn trưa Bình An cười nhún vai -Tôi đem theo cơm hộp theo rồi, không đi ăn với anh được -Cơm hộp mẹ em làm? -Ừm -Vậy cầm cả xuống căn tin, tôi cũng muốn ăn thử Bình An nhướng mày -Ai cho anh ăn -Cứ quyết định thế nhé Chưa kịp ngăn cản, Bình An đã thấy Diệp Thần nhét vào tay mình một lọ socola nóng rồi đi nhanh về phía trước Cậu bật cười, người này cứ nhiệt tình như vậy a~ Đến gần 12 giờ trưa, Bình An đang thu dọn sách vở, ngẩng đầu nhìn phía trước xúm lại ồn ào. Bình An cũng không quan tâm lắm, chỉ chậm rãi cất quyển giáo trình cuối cùng vào cặp định bước đi -Vũ Hiên tên khốn, mày ra đây cho tao! Vũ Hiên là một người bạn của Bình An, không tính là thân nhưng mà quan hệ khá tốt. Hai người cũng thỉnh thoảng giúp đỡ nhau, mẹ của Bình An từng là bạn đại học của ba Vũ Hiên -Cậu là ai? Vũ Hiên ngạc nhiên Vũ Hiên thấp hơn Bình An một cái đầu, tính tình cũng nhẹ nhàng hơn, ít nói. Đương nhiên bỗng có người đến tìm thế này, Vũ Hiên rất sợ -Tao là bạn trai của Tiểu Ân lớp B -Tiểu Ân...thì sao? -Mày còn hỏi được. Mày đang dụ dỗ bạn gái tao! -Tôi? Cậu hiểu lầm rồi! Tôi và cậu ấy thật sự không như anh nghĩ Người con trai đó tên là Mạc Hiểu,hắn ta tiến tới túm cổ áo Vũ Hiên rồi quát lớn -Thằng khốn. Mày có tin tao đánh mày tại đây không Mọi người tuy muốn ngăn lại nhưng đều biết Mạc Hiểu là một người rất hung dữ, hơn nữa bạn bè lớp học môn này của Vũ Hiên không có như lớp chính nên mọi người cũng chỉ dám đứng vòng tròn bàn tán. Một số thì đã bỏ ra ngoài Vũ Hiên mím môi nhìn Mạc Hiểu -Cậu...đừng như vậy. Nghe tôi nói đã Chưa để Vũ Hiên nói hết câu, Mạc Hiểu đã đấm vào mặt cậu một cái, mọi người hoảng sợ -Trước hết cậu buông cậu ấy ra đã.. Vũ Hiên quay đầu lại nhìn, là Bình An -Tiểu An...tớ thật sự không -Câm miệng! Cậu là ai?- Mạc Hiểu nhíu mày -Tôi là bạn của cậu ấy. Cậu đang là cố ý gây thương tích người khác, cho nên dừng lại đi. Đây là trường học. Kỳ thực Bình An chẳng muốn xen vào mấy chuyện thị phi thế này, cũng không muốn gây thù hằn gì với người khác, nhưng cậu không muốn thấy bạn cậu bị như vậy mà bản thân làm ngơ được Mạc Hiểu cười lạnh -Trường của cậu à, cậu còn dám quản cả tôi? -Tôi là đang lo lắng cho cậu ấy. Hơn nữa, cậu chưa nghe cậu ấy giải thích đã xông đến đánh Mạc Hiểu đẩy Vũ Hiên qua một bên thật mạnh, còn nghe tiếng va chạm với bàn ghế rồi đi đến trước mặt Bình An -Kẻ có tội lúc nào cũng muốn được giải thích để cố trốn tránh tội lỗi của mình -Vũ Hiên cậu ấy không phải người như vậy Mạc Hiểu giận dữ túm cổ áo Bình An rồi vung tay lên -Có tin tôi đập cậu một trận để bớt quản đến chuyện người khác không -Buông tay! Tiếng nói quen thuộc từ ngoài cửa, Bình An thở dài, là Diệp Thần. Mọi người đều nhường chỗ cho anh bước vào. Nhìn áo sơ mi xộc xệch, cổ áo còn bị túm của Bình An, Diệp Thần không khỏi giận dữ -Tôi nói cậu lập tức buông cậu ấy ra! -Diệp Thần? - Mạc Hiểu nhíu mày-Chuyện này không liên quan đến cậu -Gây sự trong trường là việc của Hội học sinh quản lý, hơn nữa...không được động đến cậu ấy Câu nói phía sau của Diệp Thần làm Bình An và tất cả mọi người trong phòng ngạc nhiên, cậu có chút đỏ mặt -Cậu ta thì sao?- Mạc Hiểu nhìn Bình An rồi lại nhìn Diệp Thần -Cậu tốt nhất là bỏ cậu ấy ra Mạc Hiểu!- Lần đầu mọi người thấy được Hội trưởng của họ giận dữ, con người mà trước đây dù chuyện gì đi chăng nữa vẫn là nụ cười tươi trên khuôn mặt Mạc Hiểu trong mắt là sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn là buông tay không tiếp tục làm khó Bình An nữa. Hắn lườm Diệp Thần rồi chỉ tay vào Vũ Hiên -Mày cứ đợi đấy Nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài Bình An đỡ Vũ Hiên dậy, nhìn khóe miệng đang chảy máu của Vũ Hiên -Tôi đưa cậu xuống phòng y tế -Ở đây không có chuyện gì nữa rồi. Tôi hy vọng mọi người đừng bàn tán bất cứ điều gì cả- Diệp Thần cười nói, khôi phục vẻ ngày thường Sau đó anh cùng Bình An đưa Vũ Hiên xuống phòng y tế Trong khi chờ Vũ Hiên, Diệp Thần kéo Bình An ra ngoài hành lang. Khu y tế là khu cách biệt của nhà trường nên chỉ có các nhân viên y tế và một vài học sinh nên hành lang lúc này khá vắng. -Tôi không nghĩ em lại quản chuyện ngoài -Anh bảo tôi vô tâm...hửm?- Bình An nhướng mày -Ý tôi không phải vậy. Em bình thường luôn lãnh đạm như vậy....Mạc Hiểu có làm gì em không? Tôi có việc nên đến muộn Bình An lắc đầu. Diệp Thần bật cười -Em lúc nào cũng để tôi lo lắng như vậy Cậu đỏ mặt quay đi -Lo lắng như vậy thì tốt nhất đừng quan tâm nữa Diệp Thần lại cười lớn, kéo tay Bình An vào người mình, ôm lấy cậu, hai khuôn mặt đối diện với nhau, cậu lại càng đỏ mặt giãy dụa -Anh làm gì vậy -Em tốt nhất đừng làm bộ lãnh đạm với tôi, em xem em đỏ mặt rất đáng yêu -Ai...đỏ mặt! Diệp Thần bật cười, bất ngờ hôn lên trán Bình An rồi buông làm cậu sửng sốt -Em chứ ai Hai người giằng co một hồi thì Vũ Hiên từ trong bước ra, liếc nhìn Diệp Thần rồi cười -Cảm ơn cậu, Bình An, còn...cảm ơn anh, Diệp Thần -Không có gì ...- Bình An và Diệp Thần đồng thanh nói rồi bật cười Vũ Hiên cười gượng... Từ sau ngày hôm đó, Vũ Hiên bắt đầu chơi rất thân cùng Bình An, hay đi học cùng nhau, đi về cùng nhau Buổi chiều, Diệp Thần ở lại chạy bộ, thấy Bình An đang dắt xe chuẩn bị về thì tiến lại gần -Hôm nay cậu ta không đi cùng em? -Vũ Hiên có việc nên về trước. Sao thế -Tôi thấy hai người rất thân thiết -Anh nghĩ gì vậy...chúng tôi biết nhau từ trước rồi Diệp Thần bật cười, lấy khăn trên cổ lau gương mặt nhễ nhại mồ hôi Bình An vừa dắt xe vừa đi bộ song song cùng Diệp Thần -Bình thường có thấy anh chạy bộ ở đây đâu -Hôm nay tôi lại muốn chạy Thấy Bình An không nói tiếp, Diệp Thần bước nhanh đi lên trước mặt Bình An -Em không hỏi lý do tại sao -Tại sao? -Vì muốn gặp em trong bộ dạng này. Không thể lúc nào cũng một dáng được Bình An bật cười, cậu đưa chai nước cho Diệp Thần Anh cười tươi nhận lấy -Cảm ơn em Bình An không định chờ anh thay đồ nhưng chính là bị ép a~ Diệp Thần thay quần áo bình thường, mỉm cười -Hôm nay tôi đi xe buýt tới trường -Thì sao?- Bình An không tin -Tôi đưa em về được không? Bình An hừ nhẹ -Lát về nhà tôi rồi anh lại bắt xe về à -Có người đến đón tôi -Vậy sao không gọi người ta đến đây đón -Thôi nào, muộn rồi, tôi đưa em về Không để Bình An nói thêm, Diệp Thần đã nhanh chóng ngồi lên phía trước -Em ngồi đi, nhanh lên a~ Bình An không thể làm gì khác là ngồi lên, còn cố tình cấu Diệp Thần một cái Hai người lại đi trên con đường Tử đằng quen thuộc. Một chiều muộn cuối đông, duy nhất cả hai, chậm rãi mà bình yên như thế... Vũ Hiên đứng ở cổng trường, mím môi không rõ ý tứ nhìn cả hai nhỏ dần...
|
Chương 12 -Em ôm tôi đi- Diệp Thần vừa đạp xe vừa quay đầu lại nói -Không ôm- Bình An lè lưỡi Cậu không biết chính mình cũng có loại hành động này Diệp Thần bật cười, bỗng nhiên phanh gấp lại, nhanh chóng quay người lại, dang tay ra, Bình An bất ngờ, dí sát vào người Diệp Thần, chính là cả hai đều ôm nhau -Anh...- Bình An nghẹn đỏ mặt -Ai bảo em không nghe lời...Hửm Cả hai vẫn ở đường tử đằng, mặt trời cũng nhuộm đỏ một góc, Diệp Thần mỉm cười ra khỏi xe, Bình An vẫn ngồi yên tại chỗ -Bình An... -Gì!! -Chỉ là muốn mỗi ngày đều gọi tên em Bình An ném cho Diệp Thần ánh mắt viên đạn. Nhưng bất ngờ khuôn mặt bị ôm lấy, Diệp Thần cúi đầu xuống hôn lên môi cậu Bình An trợn tròn mắt, chỉ là chạm môi nhưng cũng đủ để cậu muốn phát hỏa -Ưm.... Ánh nắng cuối ngày dịu dàng như thế, chiếu vào cả hai duy nhất trên con đường hoa tím êm ái... Diệp Thần phanh một tiếng, vừa đến tiểu khu của Bình An, cậu khoanh tay nhìn anh rồi cười -Hừ còn mạnh miệng, mồ hôi đầy trán kìa -Hửm, em là đang đau lòng? -Ai nói tôi đau lòng...Mà anh gọi xe đến đón chưa -Ừm, đã gọi rồi. Em đứng đây đợi cùng tôi đi Bình An vẻ mặt không tình nguyện không nói gì, dựng xe lại một chỗ -Sao em không mời tôi vào nhà -Xe cũng sắp tới rồi mà Vừa dứt lời, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ xuống, Diệp Thần nhíu mày. Có bốn người đàn ông mặc vest đen từ xe bước xuống, Bình An sửng sốt nhìn họ tiến về phía Diệp Thần -Em vào nhà đi -Này...khoan đã...Diệp Thần Anh tiến lên phía trước Bốn người đàn ông cúi đầu trước Diệp Thần -Ba là đang lo lắng cho tôi nên mới bảo chú đến hay sao? -Chúng tôi đón cậu theo lời của ông chủ -Tôi tự về được! -Thật xin lỗi, ông chủ dặn, chúng tôi nhất định phải đưa cậu về Diệp Thần cười tươi -Tôi thật sự không cần -Vậy chúng tôi phải cưỡng ép. Bốn người cùng xông lên bắt lấy Diệp Thần, anh hừ nhẹ, cố tình phản kháng. Một người đàn ông từ trong xe bước ra -Tiêu? -Thiếu gia, lần này cậu đừng ngang bướng, ông chủ thật sự giận! Diệp Thần nhìn người đàn ông trung niên cường tráng trước mặt rồi bật cười -Có khi nào ông ta hài lòng về tôi đâu, hửm Tiêu vung tay lên đấm thật mạnh vào bụng Diệp Thần -Tôi hy vọng, cậu sẽ không lặp lại câu nói này trước mặt ngài ấy..Đưa thiếu gia lên xe! Diệp Thần quay đầu lại nhìn Bình An rồi cười tươi lắc đầu ý nói không sao. Chiếc xe ô tô đen đi mất, Bình An thẫn thờ dắt xe đạp vào. Cậu biết gia cảnh nhà Diệp Thần không tầm thường, biết quan hệ của anh với ba mẹ rất nhạt, nhưng không nghĩ hôm nay sẽ chứng kiến một màn như thế. Nụ cười tươi ấy của Diệp Thần làm Bình An thấy mất mát. Cậu cầm điện thoại lên, do dự một lúc, vẫn là không dám gọi. Bình An không biết, Diệp Thần sẽ ra sao... Buổi tối, Bình An đi bộ ra siêu thị cạnh nhà mua đồ ăn thì gặp Vũ Hiên, Vũ Hiên vẫy tay gọi Bình An, cả hai vào một quán kem nhỏ ngồi -Chiều nay thấy Thần ca ở tiểu khu nhà cậu...Hình như hai người rất thân Bình An mỉm cười -Quan hệ cũng coi như không tệ...Sao thế? -Ừ, không có gì, tớ nhớ ra nên hỏi vậy thôi -Nhưng cậu....sau đó có thấy gì không? -Thấy gì à, có chuyện gì sao, lúc đó tớ vội về nên không dừng lại. Bình An mỉm cười gật đầu. -À, tớ đi vệ sinh một lát Bình An đi chưa đầy một phút thì điện thoại trên bàn rung báo tin nhắn, lưu là Diệp biến thái, Vũ Hiên mím môi lướt màn hình đọc tin nhắn, may mắn không đặt khóa, cậu vội vàng xóa tin nhắn. Ngồi một lát thì Bình An đi ra, Bình An cười -Không hiểu sao lại đau bụng Vũ Hiên bật cười -Hay là cậu ăn nhầm thứ gì.. Bình An lắc đầu cười. Cả hai nói chuyện phiếm một lát rồi cùng nhau trở về. Tiểu khu mà Vũ Hiên ở cách 2 con phố nhỏ với tiểu khu của Bình An nên cùng đường một đoạn. Bình An thở dài nhìn điện thoại, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Cậu đương nhiên lo lắng.không thôi. Bình An sau đó đến thư viện đọc sách mà tâm trí không hiểu được sách đang viết gì, cậu chỉ đang nghĩ về người đó... Buổi tối 8 giờ, Diệp Thần lái xe tới gần đến tiểu khu Bình An thì thấy phía trước có người bị đánh ngã xuống. Thực sự mà nói, Diệp Thần không muốn can thiệp đến chuyện riêng của người khác, nhưng vấn đề này là hai người phía trước khi anh đi xe lại gần đều quen mắt Thở dài, Diệp Thần đành phải đỗ xe rồi xuống xe Đúng là Mạc Hiểu đang đánh Vũ Hiên. Diệp Thần thở dài đi đến -Mạc Hiểu, cậu lại đánh cậu ta? Mạc Hiểu nhíu mày quay đầu lại nhìn Diệp Thần -Đây là chuyện riêng của tôi, đến chuyện này cậu cũng muốn quản? Đây không phải là trong trường, cũng không phải là người đó của cậu Vũ Hiên lau máu khóe miệng, ngước lên nhìn Diệp Thần vẻ đau đớn -Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Mạc Hiểu cười lạnh -Tiểu Ân chia tay tôi chỉ vì cậu ta! -Cậu...nói dối! Tôi thực sự không làm gì cả!- Vũ Hiên vịn vào ghế đá đứng dậy -Mạc Hiểu, tôi phải nói bao nhiêu lần với cậu...con người Tiểu Hiên cậu còn không hiểu....Cậu đã đổi học bổng du học chỉ để ở lại cùng cô ấy nhưng cô ấy mấy lần dây dưa với nhiều người, cậu nói xem có đáng không...Hơn nữa người như Vũ Hiên, cậu chắc chắn là cậu ta có gan xen vào chuyện của cậu? Hay là cậu chỉ nhìn phiến diện rồi đánh người Mạc Hiểu hừ nhẹ không nói gì. Hắn định vung tay lên đấm Vũ Hiên nhưng bị Diệp Thần ngăn lại -Mạc Hiểu, nếu cậu có thời gian đi đánh người, tại sao không dành thời gian cho việc đạt được học bổng, mẹ cậu...vẫn đang đợi cậu Mạc Hiểu sửng sốt nhìn Diệp Thần, hắn giật tay ra nhìn chăm chăm vào anh -Tôi vẫn còn một chỗ trống cho suất đi du học ở Pháp sang năm, hy vọng kết quả của cậu thực sự xứng đáng cho lần này. Tôi tin ở cậu Diệp Thần mỉm cười vỗ vai Mạc Hiểu, hắn xoay người lại bước đi, được vài bước bỗng dừng lại -Tôi nhất định sẽ không chừa suất đó cho ai! Diệp Thần nhíu mày phức tạp nhìn Mạc Hiểu bước đi, bỗng bên tay có người níu lấy, Vũ Hiên ôm bụng ngã vào người Diệp Thần -Cậu sao vậy...? -Thần ca...em đau bụng Diệp Thần liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi thở dài, anh định mở điện thoại gọi cấp cứu thì Vũ Hiên bỗng chặn lại -Xin anh...đừng gọi cấp cứu...em không muốn ba mẹ em biết chuyện này -Cậu... -Cảm ơn anh, em cũng không cần đi viện đâu Diệp Thần thở dài đỡ Vũ Hiên lên xe Cùng lúc đó, Bình An vừa từ thư viện thành phố về, chính là chứng kiến được một màn thế này. Vũ Hiên quay đầu sang, bất ngờ hôn lên môi Diệp Thần, anh sửng sốt, vội vàng đẩy Vũ Hiên ra. Diệp Thần không biết, đằng sau cột đèn, Bình An đã chứng kiến hết, còn Vũ Hiên đương nhiên biết Bình An ở đó vì lúc chiều, Bình An có nhắn cho Vũ Hiên rủ đi thư viện cùng nhưng Vũ Hiên từ chối -Diệp Thần, đêm đó...anh đã nói anh yêu em, anh quên rồi sao? -Vũ Hiên...? Cậu -Anh đừng nói là do anh say rượu...chúng ta đã như thế rồi, anh sau đó say rượu còn gọi điện cho Bình An -Cậu đang nói cái chết tiệt gì vậy! Vũ Hiên lắc đầu ôm lấy Diệp Thần, nấc lên từng tiếng -Em không thể im lặng mãi được, em khi đó đã cắn răng nằm dưới thân anh, mặc cho anh -Cậu câm miệng! Vũ Hiên, cậu điên rồi! Diệp Thần nhíu mày quát lớn, nhìn xung quanh thì thấy Bình An đang dắt xe đạp từ phía sau cây cột đèn đi ra -Tiểu An? -Những lời cậu ấy nói...có phải là sự thật không...?- Bình An chưa bao giờ cảm thấy choáng váng thế này Diệp Thần cười lạnh nhìn Vũ Hiên rồi mở cửa xe đi đến giữ tay Bình An -Tiểu An, em thừa biết tôi không phải là người như thế -Vậy hai người, đang làm gì trên xe...?- Bình An mỉm cười nhưng đôi môi run rẩy Diệp Thần kìm nén cơn giận của mình mà ôm lấy khuôn mặt cậu, dưới ánh đèn, anh thấy đôi mắt cậu long lanh -Tôi đến gặp em thì thấy Mạc Hiểu đánh cậu ta, vì cậu ta là bạn của em, Mạc Hiểu lại từng là bạn của tôi, cho nên tôi mới ngăn cản, cậu ta không muốn đến bệnh viện vì sợ ba mẹ lo lắng -Anh căn bản là nói dối! Ba mẹ của cậu ta đang sống ở nước ngoài! -Tiểu An...em bình tĩnh nghe tôi nói, là do cậu ta nói vậy, tôi mới đưa cậu ta lên xe mục đích đến nhà em, tôi nghĩ -Anh đủ rồi!- Vũ Hiên từ xe bước ra Bình An hít một hơi dài nhìn Vũ Hiên, ánh mắt cậu nhìn Vũ Hiên hoàn toàn khác trước -Anh đánh em vì em nói ra sự thật, còn đổ lỗi cho Mạc Hiểu... -Cậu... -Các người thôi đi. Như vậy...đủ rồi... Bình An đang định dắt xe đi vào thì lại bị Diệp Thần kéo tay lại, xe đạp đổ xuống, cậu nhíu mày nhìn anh -Anh còn muốn nói gì nữa -Em trước giờ vốn rất bình tĩnh, vì cái gì bây giờ lại như vậy. Em nghĩ đi, cậu ta- Diệp Thần chỉ vào Vũ Hiên- vì cái gì bây giờ mới thân thiết với em sau chuyện kia, em có thấy tôi gặp cậu ta bao giờ chưa, điện thoại của tôi, em có thể kiểm tra, thậm chí là laptop, camera nhà tôi, tất cả nếu em muốn tôi đều có thể đưa em đi kiểm tra. Tin nhắn hẹn em tối nay trong điện thoại của tôi vẫn còn, nếu tôi thật sự có gì với cậu ta, vì cái gì lúc nào cũng qua nhà em, gặp em, ôm em như thế. Lo lắng cho em còn không đủ... Bình An khẽ nhíu mày, cậu im lặng Diệp Thần cười lạnh -Còn cậu, có bằng chứng gì chúng ta đã quen nhau, đã từng qua lại? Vũ Hiên lần này sửng sốt, nhưng nhanh chóng lên tiếng -Anh khi đó say rượu, sáng hôm sau liền đi mất, em căn bản... Diệp Thần cười lạnh -Cậu có tin cậu sẽ vào tù không? -Anh... Diệp Thần nâng xe đạp lên, Bình An muốn giành lại nhưng anh vẫn khăng khăng dắt xe vào trong tiểu khu, để Vũ Hiên một mình đứng trân trân ở đó không nói lên lời. Bình An và Diệp Thần đứng trong khu để xe của tiểu khu, ngay chỗ góc khuất camera -Tiểu An, tôi nghĩ em đủ thông minh để hiểu... -Diệp Thần, tôi căn bản không phải không tin anh...nhưng Vũ Hiên cậu ấy... -Ý em cậu ta rất tốt? Bình An gật đầu. Diệp Thần bật cười -Suốt một thời gian dài hai người không qua lại, mới gần đây mới chơi với nhau, em nghĩ em hiểu con người cậu ta? Tôi cũng không ngờ bên ngoài bộ dạng đó lại -Anh cũng đừng nói dối!- Bình An nhíu mày Diệp Thần bật cười xoa đầu cậu -Biết thế này tôi không cản, để mặc Mạc Hiểu dạy cho cậu ta bài học -Có thật vết thương kia...là do Mạc Hiểu làm? -Em không tin, tôi có thể gọi cho Mạc Hiểu bây giờ. Cũng có thể cho em kiểm tra tất cả mọi thứ trên người tôi, đưa em về nhà tôi xem xét. Bình An hừ lạnh xoay người định đi thì bị Diệp Thần kéo lại -Em đừng lúc nào cũng như vậy a, tôi cũng chưa đạt đến trình độ hiểu xem trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ cái gì, đang mắng tôi A, tên Diệp Thần chết tiệt, suốt ngày ôm mình Bình An bật cười -Tiểu An của tôi, tôi phải làm thế nào em mới chịu tin tưởng tôi hoàn toàn đây -Ai là của anh! Bình An cùng Diệp Thần đi ra ngoài, Vũ Hiên đã về từ lúc nào. Kì thực từ lúc nhìn thấy Vũ Hiên chủ động hôn môi Diệp Thần, cậu vừa sửng sốt vừa khó chịu lại chua xót. Bình An đương nhiên sẽ không bình tĩnh được khi nghe chuyện mà Vũ Hiên nói, nhưng thực sự cậu tin tưởng Diệp Thần hơn Vũ Hiên, tin rất nhiều. -Ngày mai tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng nhất, tôi không muốn em còn bất cứ điều gì nghi ngại về tôi. Bình An xoay người lại nhìn thẳng Diệp Thần Anh im lặng nhìn chăm chú, một lúc sau mới bật cười -Em làm gì...mà nhìn tôi như vậy...Ai...bác sĩ như em sẽ dọa sợ bệnh nhân đấy! -Nếu Vũ Hiên không tiếp tục làm gì nữa, anh nên dừng lại...Tôi không muốn lại có việc gì...Cậu ấy có lẽ là nhất thời Diệp Thần bật cười, ôm lấy Bình An, đặt cằm lên vai cậu -Em thấy đó, tôi quyến rũ như vậy, em nhất định phải giữ chặt lấy tôi, không thì nhiều người muốn cướp tôi đi mất Bình An dở khóc dở cười đập vào trán Diệp Thần rồi bước đi Cũng đã đến lúc tiểu khu phải đóng cửa, Diệp Thần lưu luyến không muốn đi. Rốt cuộc tối nay chưa có bồi đắp tình cảm thì đã xảy ra chuyện -Anh...lúc chiều nay...có sao không?- Bình An bây giờ mới nhớ ra điều mà cả ngày cậu lo lắng -Em đừng lo, tôi không sao- Diệp Thần cười tươi -Người đàn ông đó, đã đánh anh Diệp Thần lắc đầu cười -Chuyện này em không cần để ý, chỉ cần biết, tôi lúc nào cũng có thể lo lắng quan tâm được cho em Bình An trầm mặc một lúc, nhìn bác bảo vệ đang chuẩn bị đi ra đóng cổng, cậu thở dài, kéo kéo tay áo Diệp Thần, anh mỉm cười -Có gì muốn nói với tôi? -Anh không cần...bi thương một mình, có thể nói cho tôi. Nói xong câu đó, chính là đỏ mặt mà chạy thật nhanh vào trong, còn suýt va vào bác bảo vệ, Diệp Thần phì cười, đã ngốc như vậy lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng Tuy hôm nay có xảy ra chuyện gia đình, rồi lại hiểu lầm vớ vẩn, Diệp Thần vẫn thực sự rất cao hứng. Anh biết, Bình An bên ngoài vẫn có vẻ cự tuyệt nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm đến anh. Buổi sáng hôm sau, Bình An lần này được ba Trương chở đi bằng xe máy vì ông tiện đi có việc. Thực ra nhiều lần Bình An được khuyến khích đi xe máy nhưng cậu luôn lắc đầu nói không cần thiết, hiện tại nhà cách trường cũng không phải là xa, đó là lý do cậu hay đi xe đạp, và cũng là lý do xe đạp của Bình An nhiều lần bị hỏng như vậy. Vừa đỗ xe đến trường, Diệp Thần bất ngờ xuất hiện làm cả hai cha con giật mình. Người này luôn như âm hồn vậy, thế nào mà toàn xuất hiện đúng lúc! Diệp Thần nở nụ cười tươi thương hiệu của mình nhìn Trương ba rồi liếc nhìn Bình An -Cháu chào bác. -À...là A Thần. -Cháu thấy dạo này bác khỏe ra nhiều đấy ạ. -Cảm ơn cháu, thế nhé, khi nào rảnh qua nhà bác chơi. Bác về trước, hai đứa vào lớp đi. -Cuối buổi cháu tiện đường đưa Bình An về nhà cũng được, bác không cần qua đón đâu -Thế sao được.- Ba Trương cười hiền, thực ra trong lòng rất là vui vẻ, ba Trương chính là đang ngại ra khỏi nhà trời lạnh nha~ -Ba ngại thì con có thể đi xe buýt được!!!- Bình An lườm Diệp Thần Trương Ba định lên tiếng thì Diệp Thần cười cười -Trời lạnh như vậy sức khỏe của bác sẽ không tốt khi ra ngoài nhiều. Tôi tiện đường mà. Hai người không phải đắn đo đâu. Thế nhé, cháu chào bác, bọn cháu vào lớp đây Trương ba cười hiền từ gật đầu rồi quay xe. Bình An lạnh lùng nhìn Diệp Thần rồi quay sang cười tươi với ba Trương, vẫy vẫy tay rồi lãnh đạm đi vào -Tôi đưa em về có sao đâu -Tôi không muốn nhờ ai nhiều, rất ngại. Không nghĩ Bình An sẽ nói thẳng như vậy, Diệp Thần bật cười, tiến lên đứng trước mặt cậu -Nhờ người khác nhiều thì không nên nhưng mà riêng tôi thì khác. Rất vinh hạnh, Tiểu An của tôi...
|
Chương 13 Bình An bước vào lớp, bình thường chỗ ngồi cạnh cậu là Vũ Hiên, bây giờ chỗ ấy đã trống. Cậu đi vào chỗ ngồi của mình, thấy Vũ Hiên ngồi xa cậu 2 dãy bàn. Hết tiết học, Vũ Hiên đuổi theo Bình An khi cậu đang đi bộ trên hành lang -Bình An...cậu chờ một chút Bình An quay đầu lại, gương mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì, gật đầu nhìn Vũ Hiên -Bình An, chúng ta có thể gặp nhau một lát được không, ở quán ăn nhanh đối diện trường, tớ có chuyện muốn nói Bình An im lặng một lúc rồi gật đầu -Tan học tớ đợi cậu ở cổng trường Vũ Hiên cười, ánh mắt lấp lánh. Bình An thở dài không hiểu, rốt cuộc lát nữa, Vũ Hiên muốn nói chuyện gì với cậu Bình An vào thư viện trường mượn thêm sách về phẫu thuật để tìm hiểu thêm. Tầng 2 dãy thứ 3 luôn là chỗ ngồi yêu thích của Bình An, thực ra mỗi lần cậu đến đây, đều may mắn thấy chỗ đó không có ai ngồi, lại cạnh cửa sổ, cũng ở góc trong nên Bình An khá thích không gian như vậy Bình An đang chăm chú tìm vài thuật ngữ, thậm chí có người đến ngồi cạnh cũng không biết. Mãi đến khi cậu cảm thấy có hơi thở phả vào tai mình, Bình An mới giật mình ngẩng lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt của Diệp Thần, khoảng cách rất gần. Cậu còn cảm nhận được cả hơi thở đều đặn của anh, nụ cười tươi rạng rỡ trên gương mặt Diệp Thần, khuôn mặt Bình An bất giác đỏ Diệp Thần đưa tay lên miệng làm dấu lặng im rồi mỉm cười bất ngờ ôm lấy cậu, Bình An trợn tròn mắt, người này, lúc nào cũng như vậy! Diệp Thần ôm một lát vì Bình An giãy giụa. Cậu thở hồng hộc, giương mắt lên nhìn Diệp Thần với ánh mắt hình viên đạn Cậu hừ nhẹ, viết lên giấy "Đừng làm phiền tôi học bài" Diệp Thần bật cười, lấy bút viết tiếp "Em học đi, tôi ngồi cạnh em thôi" "Như vậy tôi khó tập trung, còn nhiều chỗ trống khác mà" "Em chuyên tâm học đi, tôi sẽ ngồi yên không động đến em ^^" Bình An buồn cười nhìn Diệp Thần, vậy thì cậu sẽ không để ý người này nữa. Bình An tiếp tục chăm chú đọc đọc chép chép. Diệp Thần cũng không quấy rầy cậu mà ngồi im nghịch di động. Nhưng Bình An không biết là Diệp Thần đã chụp được rất nhiều ảnh cậu với đủ các góc chụp khác nhau. Được một lúc thì Bình An mới giật mình -Mấy giờ rồi?- Bình An nói nhỏ -Gần 6 giờ. Mệt rồi à? Bình An trợn mắt, vội vàng thu dọn sách vở -Sao thế? -Tôi có hẹn -Hẹn? Với ai mà khẩn trương vậy? Bình An nhíu mày nhìn Diệp Thần rồi bật cười -Anh hỏi nhiều làm gì -Em giấu tôi quen người khác? Hửm Bình An cười cười ôm sách đứng dậy -Tôi có việc hẹn bạn một chút thôi. -Được rồi tôi chờ em Bình An đeo ba lô lên vai lắc đầu -Không cần đâu, anh về trước đi. Nói rồi cậu mang sách để lại chỗ cũ. Bây giờ trong thư viện cũng ít người dần, mà ở khu này cũng chỉ còn cậu và Diệp Thần. Bình An vội vàng cất sách nên không để ý có một chồng sách chưa xếp bên dưới, kết quả là vấp ngã và, ừm, Diệp Thần đương nhiên đỡ được. Không nhiều lời, Diệp Thần mỉm cười rồi cúi đầu xuống bất ngờ hôn lên môi Bình An, cậu trợn tròn mắt, định lùi lại thì Diệp Thần nhanh chóng ôm lấy Sau đó nếu ai đi qua thư viện sẽ thấy một người đầu tóc lộn xộn theo sau, một người thấp hơn với gương mặt lạnh lùng đi trước, hửm, chắc là bị túm tóc vì cái tội gì đó~ Diệp Thần đánh xe về trước, còn Bình An rẽ vào quán ăn nhanh đối diện trường học, Vũ Hiên đã ngồi chờ sẵn cậu ở tầng 2. Bình An mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống -Cậu đợi lâu chưa? -Tớ cũng vừa mới tới, cậu gọi đi- Vũ Hiên cười đẩy menu đến trước mặt Bình An -Chị cho em một cacao nóng - Bình An xem một lát rồi quay sang nói với người nhân viên Khi đồ của cả hai được mang ra, Vũ Hiên mới mở lời -Chuyện tối hôm qua...thật xin lỗi Bình An đang uống cacao thì dừng lại một chút rồi uống tiếp -Tớ nhất thời không kiềm chế được..- Vũ Hiên nói nhỏ Bình An mỉm cười nhìn Vũ Hiên -Nếu như là chuyện tối qua, tớ nghĩ chúng ta không nên nhắc lại nữa, tớ cũng không muốn nghĩ lại nữa. -Bình An, hy vọng là như vậy. Tớ không mong cậu thông cảm cho tớ, tớ chỉ nói sự thật...tớ thích anh ấy. Tớ...có hành động kia, cũng chỉ vì, cậu thờ ơ, lãnh đạm với Diệp Thần. Mà anh ấy thì luôn tìm cách lấy lòng cậu. Cậu nếu không thích có thể một lời cự tuyệt, đừng như vậy, tớ thật sự thấy cả hai như vậy -Vũ Hiên...- Bình An đặt cốc cacao xuống bàn- Chuyện của tớ và Diệp Thần, cậu đương nhiên đứng ngoài sẽ không hiểu, hơn nữa tớ cũng không muốn nghe lời từ người ngoài xen vào, chuyện của tớ, không cần ai giải quyết hay khuyên bảo...Còn việc cậu có tình cảm với anh ta, cậu không cần nói với tớ, thay vì đó cậu nên đi nói trực tiếp với Diệp Thần. Vũ Hiên nhíu mày nhìn Bình An. -Chuyện tình cảm, tớ đương nhiên không thể ngăn cấm được, dù là ai có tình cảm với ai, điều đó là tự nhiên. Nhưng tớ chỉ hy vọng, cậu đừng làm tổn thương bất kì ai cả.. Vũ Hiên mím môi, Bình An biết Vũ Hiên đang giận, cậu vẫn chỉ là nhàn nhạt cười uống tiếp cacao. Vũ Hiên đứng dậy -Bình An, tớ cũng nói điều này với cậu, cứ với thái độ lãnh đạm của cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận.. Vũ Hiên đặt tiền lên bàn rồi nhanh chóng rời đi trước. Bình An mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời lúc này đã tối, gió lạnh cũng bắt đầu ùa về, cậu kéo cao cổ áo.. Bình An chưa bao giờ nghĩ chuyện tình cảm của cậu sẽ phức tạp như vậy. Ngoài dự đoán, Diệp Thần đang tắm thì nhận được điện thoại của Bình An Anh tắt vòi nước, khá ngạc nhiên nhìn tên hiển thị trên màn hình "Bảo bối" -Tôi đây Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, cho đến khi Diệp Thần lên tiếng lần thứ hai -Tiểu An...? Em vẫn nghe máy chứ? Bình An ở bên này mới thở dài gật đầu -Ừ, Diệp Thần... Rất ít khi Diệp Thần nghe thấy Bình An thở dài, anh ngạc nhiên -Tiểu An, có chuyện gì sao? -"Không có...tối nay nếu anh rảnh một chút, chúng ta có thể gặp nhau...không?" -Được chứ, tối nay tôi sẽ qua đón em- Diệp Thần cười Bình An bên này còn tưởng tượng được khuôn mặt lúc đó của Diệp Thần, cậu mỉm cười trả lời -Không cần đâu...Chúng ta gặp nhau ở sân bóng trường cũng được -"Ừm...vậy mấy giờ?" -8 giờ. -"Tiểu An, em...không có việc gì chứ?" Bình An phì cười -Tôi không sao, thế nhé, tôi cúp máy đây -Ừ, lát gặp em sau Diệp Thần đương nhiên cao hứng, lần đầu hắn mất thời gian chọn quần áo đến vậy. Đúng 8 giờ, Diệp Thần đỗ xe rồi đi bộ ra sân bóng. Ánh đèn vẫn bật sáng, Diệp Thần thấy Bình An đang ngồi ở chỗ khán đài, anh ngạc nhiên, nhanh bước tới ngồi xuống cạnh bên Bình An -Anh tới rồi à Diệp Thần đưa cho Bình An một cốc socola nóng, khẽ nhíu mày, lấy áo khoác của mình khoác lên vai cậu -Em lúc nào cũng ăn mặc ít như vậy -Tôi không lạnh mà- Bình An quay sang nói Diệp Thần uống một ngụm rồi cười, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt anh, nụ cười luôn luôn rạng rỡ ấy, Bình An không kìm được mà mỉm cười. Người trước mặt, lúc nào cũng bộ dạng đùa cợt, không đứng đắn chút nào, nhưng lại đặc biệt cho cậu cảm giác được quan tâm, yêu thương. -Anh vì cái gì...lại thích tôi? Diệp Thần bất ngờ, anh nhìn Bình An rồi đặt hai tay lên má cậu, chậm rãi hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, lên má rồi cuối cùng là môi. Mỗi chỗ trên gương mặt đều là những nụ hôn nhẹ nhàng và êm ái, Bình An mím môi không lên tiếng -Tất cả những gì thuộc về em, tôi đều chân thành mà dùng trái tim của mình yêu thương Bình An mỉm cười quay đi -Tôi là một người rất bình thường, không có gì đặc biệt... Diệp Thần mỉm cười chăm chú nhìn cậu -Nhưng mà Diệp Thần...tôi từ trước đến giờ đều không phải...là gay -Tôi cũng không phải đồng tính...trước đến giờ cũng chưa từng hẹn hò với người nào cả...Nhưng mà ai ngờ bây giờ lại có tình cảm với một người con trai là em, em dù bất luận thế nào, vẫn là duy nhất trong tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ, hóa ra tính hướng của mình là như vậy à, nhưng mà nghĩ lại, có lẽ cũng không phải, chỉ là thích em, vừa vặn em là con trai...Nhưng Tiểu An, tôi không quan tâm điều đó, chỉ cần em biết, tôi luôn luôn thực sự rất thích em... Bình An mỉm cười hướng ánh mắt về phía xa. Cả sân bóng hiện giờ chỉ có duy nhất hai người ngồi yên lặng bên nhau như thế. -Em hôm nay có chuyện gì vậy? Hẹn tôi ra đây... -Cũng không có gì cả...chúng ta đi bộ một lát đi Nói rồi Bình An đứng dậy, Diệp Thần ngạc nhiên đứng dậy đi bên cạnh cậu. Hai người đi dọc sân bóng, tuyết cũng bắt đầu rơi. Bình An cởi áo khoác đưa lại cho Diệp Thần -Tuyết rơi rồi, anh mặc áo vào đi, tôi không lạnh -Bên trong tôi có áo len giữ nhiệt rồi, em cứ mặc vào đi Bình An buồn cười nhìn Diệp Thần, anh mỉm cười quay sang khoác thêm áo cho cậu Hai người đi bộ thêm một đoạn ra ngoài phố. Bình An cảm thấy ấm áp và yên bình một cách lạ thường, phố vẫn là nhiều người qua lại, nhưng lúc đi bên cạnh người này, sẽ luôn có cảm giác như thế -Diệp Thần...đã bao giờ anh rung động trước một ai chưa? -Sao em lại hỏi như vậy?- Diệp Thần bật cười -Muốn hỏi thì hỏi thôi...- Bình An lơ đãng trả lời Hai người dừng trước đài phun nước của thành phố, lặng một lúc, Diệp Thần mới lên tiếng -Đã từng -Cảm giác đó...thế nào?- Bình An vươn tay ra chạm vào dòng nước Diệp Thần buồn cười kéo tay cậu lại, nắm lấy thật chặt -Nước lạnh... -Trả lời tôi đi. -Bình An cũng không phản kháng, để mặc cho Diệp Thần nắm tay mình -Chính là chưa ai đem lại cảm giác đó như người đó, càng tiếp xúc nhiều càng muốn nắm tay, càng muốn được ôm người đó vào lòng, càng muốn thương yêu và quan tâm hơn nhiều. Chỉ cần nghe giọng người đó, chỉ cần thấy người đó cười, là lập tức đã thấy vui vẻ...Cái không thể thiếu được... Bình An quay mặt sang, chờ đợi vế sau của câu nói -Là rất nhớ, nhất là đêm xuống, rất nhớ người đó, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã thấy khó chịu rồi -Đây đâu gọi là rung động! -Bình An nhíu mày Diệp Thần bật cười kéo người cậu lại gần hơn -Ban đầu đúng là rung động, nhưng sau đó là yêu em thật rồi Trong đầu Bình An như nổ một tiếng, cậu đỏ mặt quay đi -Chúng ta nên về thôi Bình An đi được vài bước thì thấy lạ, quay đầu lại thì thấy Diệp Thần đang vịn tay lên thành ghế đá cạnh đài phun nước, cậu giật mình vội vàng chạy lại -Anh...lại đau dạ dày? -Tôi không sao, chúng ta...về thôi Bình An nhíu mày đỡ Diệp Thần -Tôi đưa anh về -Tôi không sao, tôi lái xe cũng -Không được, anh tốt nhất gọi người đến lấy xe đi, còn bây giờ chúng ta bắt taxi về nhà anh -Tiểu An... Bình An rất muốn mắng Diệp Thần một trận, lúc nào cũng thờ ơ với sức khỏe bản thân như thế này. -Địa chỉ? -Chung cư X phố A Bác tài xế nhìn qua gương rồi gật đầu cười -Các cậu ở sang thật -Tốt nhất là vào bệnh viện- Bình An nói -Không cần, về nhà cũng được...- Diệp Thần đè tay cậu xuống- Bác đưa tôi về theo địa chỉ vừa rồi Bác tài xế gật đầu -Tôi quên mất anh bị dạ dày không nên ăn socola...Lúc nãy còn uống nước socola Diệp Thần dựa vào ghế rồi cười tươi -Yên tâm đi, đau một chút thôi. -Anh.. Đây là lần đầu tiên Bình An đến nhà Diệp Thần. Cậu cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy ạnh ở chung cư cao cấp thế này Diệp Thần mở cửa, Bình An đỡ anh ngồi xuống ghế -Hình như hôm nay bác Niên về nhà... -Không sao, trước anh ngồi nghỉ ngơi đi đã, ôm cái gối này nếu đau quá... Tủ lạnh có táo hay không? Tôi pha nước táo cho anh. Muốn ăn cháo thịt lợn tiêu không? Diệp Thần ôm gối tựa ra đằng sau -Vậy cũng được, phiền em một chút... Bình An thở dài, khoác áo lên người Diệp Thần rồi đi vào phòng bếp. Căn nhà này thực sự rất đẹp, không quá sặc sỡ, mang màu sắc trung tính, và luôn luôn sạch sẽ. Tủ lạnh chất đầy hoa quả tươi và đồ ăn, cậu thở nhẹ ra một hơi Lúc Bình An mang nước táo ra thì thấy Diệp Thần đang nói chuyện điện thoại Anh nhìn Bình An rồi gật đầu. Cậu ngồi xuống sofa, im lặng quan sát phòng khách. -Con hôm nay có một chút vấn đề, biên bản đó sẽ gửi lại cho thư kí Tiêu -.................. -Con biết rồi. Con cúp máy đây Diệp Thần tắt di động, mỉm cười quay sang nhìn Bình An -Cảm ơn em -Ừm...anh rất bận rộn thì phải -Ừ, không làm không được.- Nói đoạn uống một ngụm- Nước ép rất ngon. Bình An mỉm cười gật đầu -Bụng đã đỡ đau chưa? -Tôi không sao, cũng đỡ rồi. Đợi một lát tôi đưa em về Bình An lắc đầu đứng dậy -Lát tôi gọi taxi về cũng được -Không được.- Diệp Thần đặt cốc nước xuống bàn- Dạo này có nhiều chuyện lắm, an ninh tầm này cũng không tốt, lát tôi đưa em về. Diệp Thần vừa dứt lời, cơn đau bụng kéo đến, anh mím môi chống tay xuống ghế -Anh...không sao chứ? -Ừm, đau một chút sẽ khỏi nhanh thôi. Bình An nhíu mày nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Diệp Thần, cậu đi đến bên cạnh anh sờ trán -Khoan đã...lại còn sốt rồi? Trán anh rất nóng. -Hửm, vậy à... Sau một hồi quyết định và đắn đo, Bình An chọn ở lại nhà Diệp Thần đêm nay. Cũng vì bệnh đau dạ dày tái phát, lại còn sốt cao bất thường, hơn nữa ngày mai là cuối tuần, cậu cũng không phải đến trường Hiện tại, Diệp Thần đang nằm trên giường, trán được đắp khăn lạnh, trên bàn là một bát cháo thịt hầm, một số loại thuốc, nhiệt kế, và bên cạnh là Bình An -Đã làm phiền em rồi...may mà có em -Được rồi, anh đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi đã....Chắc có lẽ cũng do làm việc quá sức. Diệp Thần buồn cười nhìn Bình An. Nhưng anh không biết, trong lòng cậu, đã xót xa đến nhường nào. Người này lúc nào cũng ở một mình như thế, nếu hôm nay không phải mình ở đây, người này cứ thế chịu đau một mình, cũng sẽ ngất đi do sốt cao, lại còn không chịu đi bệnh viện -Diệp Thần...sau này, đừng như vậy, có được không? -Tôi...sao? Em muốn nói gì sao?- Diệp Thần mỉm cười, chậm rãi nắm tay cậu Bình An cũng không buông ra, nhìn thẳng vào mắt anh -Nếu mệt mỏi...hãy cứ nói cho tôi biết... -Cảm ơn em, bảo bối....Cảm ơn em đã xuất hiện, đã bên cạnh tôi thế này...Cảm ơn em, Bình An của tôi Nói rồi anh ngồi dậy, trước sự ngạc nhiên của cậu mà kéo cậu ngã lên người mình, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Bình An. -Bình An, bên cạnh em thế này, thực sự là ông trời cuối cùng cũng hiểu cho tôi một chút rồi... Bình An thở dài, khẽ nhắm mắt lại, mặc cho Diệp Thần ôm lấy cậu, cậu cũng mệt mỏi rồi... Hai người duy trì tư thế này đến khi say vào giấc nồng... Đêm cứ thế, dịu dàng mà trôi qua
|
Chương 14 Lúc Diệp Thần tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ là 4 giờ sáng. Ngoài trời tuyết cũng đã ngừng rơi từ bao giờ. Bên cạnh nghe thấy tiếng thở đều đều của Bình An, Diệp Thần chưa bao giờ có loại cảm giác bình yên đến thế này. Anh chưa từng được cảm nhận cảm giác hạnh phúc bên người thân, thậm chí là ba mẹ, cũng chưa từng nhận được sự dịu dàng thật lòng hiếm có một người nào đó, nhưng từ khi quen Bình An, cậu mặc dù lãnh đạm như vẻ ngoài nhưng những quan tâm và lo lắng của Bình An khiến anh không thể không cảm động Ôm cậu chặt hơn một chút, kéo cậu nằm gần hơn thêm một chút, Diệp Thần mỉm cười hôn lên trán Bình An, biết bao ôn nhu luyến ái như cả đời chung thủy yêu thương. Bình An khẽ mở mắt, cậu biết Diệp Thần đang đắp chăn lại cho cậu, còn ôm cậu rất chặt. Bình An chỉ cười mỉm rồi nhắm mắt lại, lần này, hãy để trái tim chọn đường đi... Bình An bật cười dán lại tờ giấy nhớ lên thành bình hoa nhỏ trên bàn rồi xuống giường. Bước vào phòng tắm, Bình An bị sự sang trọng làm cho ngạc nhiên. -Ở một mình có cần phải khoa trương vậy không...À mình quên, anh ta là nhà tài phiệt Diệp Thần đã giúp cậu chuẩn bị bàn chải và khăn mặt khác, có điều đây rất giống đồ đôi nha~ Bình An kéo rèm cửa, khí lạnh đột ngột ùa vào, cậu rùng mình một cái. Nhưng Bình An phải cảm khái, view ở đây rất đẹp, có thể nhìn ra một khu vườn xanh rất rộng, cậu tò mò không biết vườn hoa này có phải nhà Diệp Thần hay không Bình An nhắm mắt lại, không khí rất trong lành. Cũng vẫn ở trong thành phố nhưng ở đây đặc biệt thanh khiết. Cậu quay trở lại giường ngồi xuống. Trước mặt là một ti vi lớn gắn trên tường, bên cạnh là khung ảnh chụp Diệp Thần cùng gia đình lúc còn bé. Cậu vô thức mỉm cười. Trong ảnh, Diệp Thần thấp nhất đứng giữa hai người anh trai, ba mẹ đều rất đẹp. Bình An còn cảm nhận được sự hạnh phúc trong ánh mắt và cả nụ cười của Diệp Thần. Có lẽ lúc đó, Diệp Thần cảm thấy ấm áp nhất. Cậu không hiểu, rốt cuộc vì cái gì mà hiện tại, gia đình lại như thế. Nhớ lại ánh mắt mệt mỏi của Diệp Thần khi đó, nhớ lại những lần anh day day trán thở dài sau mỗi cuộc điện thoại gọi cho ba, cả lần anh bị người đàn ông là thư kí của ông ấy tát trước mặt cậu, Bình An đau lòng. Vậy mà anh vẫn quan tâm đến cậu.. -Sáng sớm lạnh như vậy mà không biết mặc thêm áo. Diệp Thần bước vào phòng, anh đặt chai nước xuống bàn nhìn Bình An mỉm cười. Cậu quan sát Diệp Thần từ trên xuống dưới, cả người đầy mồ hôi -Anh vừa tập thể dục sao? -Ừm, sáng nào tôi cũng chạy bộ. Bình An nhíu mày -Đêm qua còn sốt, sáng đã đi chạy. Anh còn muốn bệnh thêm à? -Tôi không sao rồi mà, với lại hôm nay cũng chạy ít hơn vài vòng. Tôi mua cháo với quẩy, em giúp tôi bày ra nhé Bình An gật đầu đứng dậy ra khỏi phòng, còn không quên sờ trán Diệp Thần thêm một lần nữa làm anh ngạc nhiên rồi mới bước đi. Bây giờ Bình An mới để ý, rất nhiều giấy nhớ được dán quanh khu bếp. Chỉ cần mở tủ trên đầu đã thấy ghi rất nhiều, hơn nữa còn rất rõ ràng. Cậu bật cười, phải ghi chi tiết thế này, có lẽ là bác giúp việc đã ghi cho anh. Bình An sắp xếp xong xuôi thì vừa lúc Diệp Thần đi xuống. Thấy cậu đang ngồi ở bàn ăn đợi mình, Diệp Thần không khỏi hạnh phúc. Anh mỉm cười lấy thêm hai ly sữa tươi rồi đặt xuống bàn, ngồi đối diện với cậu -Ăn thôi Bình An ăn rất nhẹ, hầu như không để phát ra tiếng động nào. -Sao cháo của tôi nhiều vậy? -Ừm, tôi mua cho em nhiều hơn một chút.- Diệp Thần cười tươi -Haizz anh đang ốm, tôi ăn nhiều làm gì. Anh ăn thêm đi Diệp Thần lắc đầu lau miệng, để hai tay lên bàn, đan vào nhau, vui vẻ nhìn cậu ăn quẩy -Tiểu An, sau này em sẽ trở thành bác sĩ đúng không -Ừm, mong là vậy -Bác sĩ sẽ rất bận rộn, nhưng không sao... Bình An ngạc nhiên nhìn Diệp Thần, không hiểu anh muốn nói gì, cũng không muốn hỏi nhiều mà lại tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình -Em để đó lát có người dọn Bình An nhướng mày nhìn Diệp Thần rồi lắc đầu, đồng thời thu dọn bát đĩa -Anh đang ốm thì ngồi đó đi, để tôi dọn là được. Chúng ta cũng không phải là bận đến mức phải để một bác gái rửa mấy chỗ này Diệp Thần bật cười, anh đi đến bên cạnh Bình An rồi cười nói -Sau này có em bên tôi như vậy, thật tốt Dù anh nói nhỏ nhưng cậu vẫn nghe rõ, tay run run cất bát vào tủ. Diệp Thần mỉm cười Bình An vừa lau tay vừa đi ra ngoài phòng khách, thấy Diệp Thần đang viết gì đó, trên bàn là vài tờ tài liệu có biểu đồ, cậu cũng không muốn hiểu -Anh nhớ uống thuốc khi ăn trưa xong, chiều thì uống nước dâu tây tôi đã pha để trong tủ lạnh, trước khi uống bỏ ra để bớt lạnh. Diệp Thần đặt bút xuống bàn, nhìn Bình An với vẻ mặt không hiểu, cậu cười cười -Anh cũng đã đỡ rồi, tôi phải về nhà -Để tôi đưa em về -Thật sự là anh rất bướng. Ở nhà để khỏi hẳn đi Diệp Thần cũng không níu Bình An ở lại thêm nữa, đêm qua chăm sóc anh, cậu cũng đã mệt rồi. Hai người vừa ra đến sân thì bác Niên giúp việc vừa tới. Bình An mỉm cười cúi đầu chào bà. Bác Niên gật đầu, nụ cười trên môi làm những nếp nhăn quanh khóe miệng xô lại, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hết sức hiền hậu -Cậu đây là... -Cháu là Bình An, bạn học của Diệp Thần. Hôm qua anh ấy bị ốm nên tiện cháu ở lại Diệp Thần cười toe nhìn bác Niên, còn giơ tay chữ V từ sau, bác Niên bật cười -Cảm ơn Tiểu An, hôm qua bác không đến. Tiểu Thần, con thấy thế nào rồi? -Con khỏe rồi bác, không sao đâu. -Đây là lần đầu tiên bác thấy Tiểu Thần đem bạn học về nhà. Bình An hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại cười gật đầu không nói gì -Hay cháu ở lại ăn trưa với chúng ta đã -Nhưng mà cháu Bình An chưa nói hết câu thì điện thoại đã reo, cậu ấn nghe, vô tình lướt qua nút loa ngoài, nghiễm nhiên giọng của Trương phu nhân đều được mọi người nghe tiếng -"Tiểu An, trưa nay ba mẹ có việc không ăn cơm ở nhà, trong tủ có thức ăn hoặc con ra ..." Bình An đen mặt, vội vàng ấn lại nút rồi chạy ra một góc, Diệp Thần cười muốn ngã. Bác Niên mỉm cười vào nhà trước, anh ngồi trên ghế đá, khoanh tay chờ Bình An đi đến Cậu đỏ mặt nhìn anh rồi nói -Tôi cũng có việc phải ra thư viện nên không ở lại được, anh bảo lại bác ấy giúp tôi -Được rồi, không làm khó em nữa. Ăn uống đầy đủ, bao giờ về đến nhà thì gọi cho tôi Bình An gật đầu. Nhìn cậu đi lên xe buýt rồi Diệp Thần mới mỉm cười đi vào trong nhà Bác Niên vừa mang ra cho Diệp Thần một ly hồng trà, vừa nói -Con dạo gần đây nhiều công việc, nên chú ý sức khỏe. Ta lại không thể ở đây cả tuần được... -Con biết rồi mà, chỉ là cảm mạo bình thường Bác Niên cười hiền nhìn anh uống trà -Có phải là cậu thiếu niên đó không? -Bác vẫn nhớ? -Con vẫn kể với ta suốt mà...À, ta thấy có nước dâu trong tủ lạnh? -Là cậu ấy pha sẵn cho con Bác Niên gật đầu. Chưa bao giờ bác thấy Diệp Thần hạnh phúc như vậy khi nói về cậu thiếu niên ấy, nam sinh có gương mặt thanh tú với nụ cười xinh đẹp... Bình An ghé vào thư viện thành phố một chút. Ở đây, sách về Y học không nhiều nhưng đều rất hữu ích, tuy không đa dạng như ở trường nhưng Bình An vẫn rất thích. Bác trông coi sách ở thư viện đã quá quen mặt cậu rồi, mỗi lần ra về, Bình An đều được cho túi bánh hay một hộp nước tự pha. Vì cậu hay ở lại giúp bác nên được quý mến là đương nhiên -Tiểu An có bạn gái chưa?- Bác trai cười hiền -A...cháu chưa có- Bình An cười, không hiểu sao trong đầu bỗng dưng nghĩ về người kia -Vừa thanh tú vừa thông minh lại hiền như cháu, chắc có nhiều bạn nữ thích lắm -Hahaaa...bác nói quá rồi Lúc Bình An trên đường quay về là 8 giờ tối. Đường về tiểu khu vắng lạ thường, gió càng thêm lạnh, cậu rùng mình một cái. Điện thoại trong túi vang lên làm Bình An giật mình -"Em ăn cơm chưa? -Tôi ăn rồi, anh ăn chưa? -"Vừa tập thể dục về, lát tắm rồi ăn" -Đừng tắm muộn. Dạ dày như vậy, cũng nên chú ý một chút. -"Đã biết, bảo bối" Bình An bật cười, đỏ mặt. Ai là bảo bối chứ!! -"À, em chờ máy nhé, đợi tôi một lát" Trước mặt Bình An bỗng xuất hiện 3 người đàn ông, bọn họ cười cười, đi lại gần cậu -Đem cặp ra đây -Các người...đừng tưởng là chỗ này không có ai. Dân cư đều ở quanh khu này cả Một gã cười lớn, cầm súng điện lại gần cậu -Mày nghĩ bọn tao ngu chắc? Bình An cười lạnh, kì thực trong lòng đã sớm lo lắng. Tay cầm chặt di động, cố gắng nói to, hy vọng Diệp Thần đã quay lại và nghe tiếng Nhưng chưa kịp nói thêm lời nào, điện thoại đã bị văng xuống đường vào bãi cỏ, Bình An nhíu mày, tay bị một gậy đánh, cậu lùi lại -Mày kêu thử xem, khôn hồn thì đem cặp sách ra đây -Tôi không có tiền -Bọn mày, lên Bình An chưa kịp hét lên thì cả người đã bị đánh. Cậu bị kéo ra một góc khác. Cậu không nghĩ sẽ gặp loại chuyện thế này, càng mơ hồ không hiểu vì cái gì hôm nay lại không có người qua lại Bình An chỉ biết ôm chặt lấy mặt, người nằm sấp xuống đất Đến khi vẫn còn ý thức, cậu chỉ nghe thấy một người đàn ông cúi đầu xuống ghé vào tai cậu -Đây chỉ là cảnh cáo, nếu mày còn tiếp tục lại gần người đó, lần sau sẽ không nhẹ như vậy đâu -Các người....rốt cuộc....là ai -Chỉ cần mày nhớ kĩ...cẩn thận sau này, cái chân mày không đi được đâu Diệp Thần đầu dây bên kia mãi không thấy Bình An trả lời lại, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào không rõ. Anh đã tắt đi gọi lại mấy lần đều không được thì vội gọi lại cho ba mẹ Trương. Bình An gắng gượng mò điện thoại nhưng tối quá cậu không tìm thấy. Cả người đau buốt, trên miệng còn cảm nhận được vị tanh của máu Ba mẹ Trương vừa về đến nhà thì nhận được cuộc gọi của Diệp Thần -"Chào bác, cháu là Diệp Thần. Không biết Bình An đã về đến nhà chưa, cháu gọi cho cậu ấy không được" -Tiểu An? Thằng bé chưa về. Giờ ta với bà ấy mới về đến nhà. -ÔNG BÀ TRƯƠNG, MAU LÊN, BÌNH AN ĐANG CẤP CỨU RỒI- Tiếng hét lớn từ bà hàng xóm chạy sang, Trương phụ mẫu bàng hoàng, Diệp Thần bên này cũng nghe thấy tiếng qua điện thoại -"Alo...bác Trương...bác Trương...." Trương ba bình tĩnh hơn Trương mẫu, ông ôm thật chặt vợ mình rồi cùng bác hàng xóm bắt xe tới bệnh viện Diệp Thần đang có đề án dở, nhưng phải vội vàng bỏ lại, lập tức lái xe đến bệnh viện thành phố vì đây là bệnh viện gần với tiểu khu của Bình An nhất, trong lòng không khác gì có hàng trăm con ngựa chạy qua, anh nắm chặt vô lăng, lái xe với tốc độ cao Lúc Diệp Thần hỏi được địa chỉ, chạy đến thì thấy Trương phụ mẫu đang ngồi ngoài cửa phòng bệnh -Bác trai, bác gái....cậu ấy Trương mẫu khóc đến lợi hại, nhưng không dám to tiếng, Trương ba vỗ vỗ vai vợ mình rồi nói -Bác sĩ đang khám lại một lần nữa cho Bình An. Hy vọng là không quá nghiêm trọng... -Hai bác...đừng quá lo lắng, cậu ấy sẽ không sao...sẽ ổn thôi Diệp Thần cũng là đang an ủi chính bản thân. Lúc nghe được tiếng nói lớn như thế qua điện thoại, anh còn không dám tin vào tai mình, đang yên lành, bỗng nhiên lại xảy ra chuyện không biết rõ thế nào, anh chỉ hận lúc đó không ở ngay bên cậu. Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước đến -Ba người là người nhà bệnh nhân? -Vâng, bác sĩ, con tôi...thế nào rồi? -Cậu ấy bị thương cũng khá nặng, tay và người có nhiều chỗ bầm khá lớn, trên tay còn có vết thương đang được băng bó, mặt thì chỉ bị sưng nhẹ, có một vài chỗ xước nhưng không quá nghiêm trọng. Thời gian này cậu ấy phải nằm viện ít nhất một tuần để đảm bảo cho các vết thương mau lành, không để nhiễm trùng. Phần bụng bị thương nặng nhất, cho nên thức ăn nên ăn không quá rắn, lát nữa y tá sẽ kê thuốc và có những chú ý cần thiết cho người nhà. Trương mẫu như muốn ngã xuống, anh đỡ lấy bà đi vào phòng. Bình An đang hôn mê, đôi mắt nhắm nghiền làm ai nhìn vào cũng thấy đau lòng. Diệp Thần hít một hơi dài, không để bản thân có xúc động muốn ôm cậu ngay lúc này. Anh xin phép ra ngoài rồi lát sau quay lại với hai cốc trà trên tay -Hai người đừng lo lắng quá. Sáng mai cậu ấy sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhất định...sẽ sớm hồi phục thôi Trương mẫu nãy giờ im lặng ngồi nắm lấy tay của Bình An không nói lời nào. Trương ba thở dài đi đến bên cạnh Diệp Thần -Cảm ơn cháu, Thần. -Bác đừng nói khách sáo, cháu là..bạn cậu ấy, đương nhiên không thể không lo lắng... Trương mẫu bây giờ mới đứng dậy mỉm cười nhìn Diệp Thần -Cũng đã muộn rồi, cháu về nghỉ ngơi đi, ở đây có hai bác rồi. Cảm ơn cháu, Tiểu Thần -Vậy...cháu về trước, ngày mai cháu quay lại. Hai bác cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi, Bình An mà tỉnh lại thấy hai người buồn như thế chắc chắn sẽ không yên tâm... Trương mẫu gật đầu, lau đi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt rồi quay lại giường. -Bác ở lại đi không cần tiễn cháu. Chào hai bác- Diệp Thần cười nhìn ba Trương Vừa ra ngoài phòng bệnh, anh đã gọi điện thoại -A Phùng, cậu giúp tôi tra chuyện này....
|