Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng
|
|
Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng
Tác giả: Phong Bình Phàm
Thể loại: Đam mỹ hiện đại, công sủng thụ, ấm áp có ngược tâm, HE
Tình trạng: Đã hoàn thành
Nhân vật:Diệp Thần, Bình An, Bách Vân,... "Một kẻ kiêu ngạo, lạnh lùng thờ ơ, giống như vô tâm, một người thì lúc nào cũng tươi cười, kỳ thực cũng là giấu đi sự hờ hững vốn có.
Họ gặp nhau dưới một bầu trời hoa tử đằng, thu hút lẫn nhau từ lần đầu tiên, những xúc cảm đầu tiên của tình yêu, để rồi như thiêu thân mà sa vào nhau, làm nên một tình yêu tưởng chừng như không thể chia lìa...
Rốt cuộc, vẫn là chưa đủ tin tưởng, hay là do quá yêu đối phương đến mức phải rời đi, hay là phải hy sinh quá nhiều...
Thời gian làm bờ vai của anh càng trở nên cô đơn hơn, có người hỏi, anh hoàn hảo như vậy, cũng chưa động tâm với ai sao, anh nhàn nhạt cười như hoa tử đằng dịu dàng, hình như cậu ấy vẫn cố chấp như xưa, cố chấp nắm lấy trái tim tôi mà không chịu buông...
"Nhưng em có biết không, tử đằng hoa chính là tình yêu bất diệt"
Hoa Tử Đằng, đặt con tim vào một cuộc vui miệt mài, Liệu có sẵn lòng không hề huyên náo hay vẫn chưa thể quên đi những lời nói ủy mỵ khi xưa Người yêu cái đẹp nhất cũng là người khó quên nhất, bởi sau đó nó sẽ vương lại một hình bóng như mơ Người lãng mạn nhất cũng là người khó tỉnh lại nhất, không tin tưởng vào những ai vô tình"
|
[ĐM hoàn] Yêu em dưới trời hoa tử đằng
Chương 1 Đại học T là một trường đại học nổi tiếng vì đào tạo ra rất nhiều nhân tài, không phải nói ngoa nhưng tỉ lệ tốt nghiệp có việc làm chất lượng cao của đại học T luôn đứng đầu cả nước. Ngôi trường này từ xưa không chỉ nổi tiếng về thành tích học tập tốt mà còn bởi vì có một con đường dẫn đến cửa sau đại học T được mọi người yêu mến gọi với cái tên Đường Tử Đằng. Con đường ấy cả hai bên đều là hoa tử đằng tím dịu dàng. Đường Tử đằng ban đầu rất nhiều người đi nhưng sau dần cũng ít, hoặc chỉ lác đác vài bóng dáng người... Trương Bình An đạp xe chậm rãi trên đường tử đằng, 3 năm nay cậu luôn đi trên con đường này. Bình An cũng không hiểu sao mọi người lại dần không thích đi trên con đường này nữa. Hay là vì ngắm hoa nhiều nhàm chán, hay rốt cuộc vì sao. Bình An cũng chỉ mỉm cười, không sao, mình thích là được rồi. Tiếng nổ từ bánh xe trước đột nhiên vang lên, Bình An nhíu mày dừng xe lại rồi dắt sang ven đường. Nhìn thấy hai nam sinh đang chạy, cậu thầm nghĩ, hôm nay chắc sẽ muộn học. Bình Anh thở dài nhìn chiếc xe, lầm bầm chửi rủa vài câu. -Đồng học, muộn rồi đấy. Từ đằng sau vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính. Chưa kịp quay lại thì cậu cảm thấy trên vai có động chạm. Người đó đang đưa tay ra lấy những cánh hoa tử đằng trên vai cậu. Bình An mỉm cười, nụ cười ấy luôn mang trên gương mặt thanh tú dễ nhìn của cậu, nụ cười ngụy trang quen thuộc. Đối diện với Bình An là một sinh viên cao hơn cậu hẳn một cái đầu, nụ cười ngạo nghễ mê hoặc, ánh mắt sâu thẳm xoáy sâu vào cậu. Bình An chưa từng gặp qua cái cảm giác này, một chút áp bách không được tự nhiên, nhưng rồi cậu vẫn lấy lại tinh thần -Xe của tôi bị hỏng, cậu chẳng phải cũng sắp muộn sao, mau đi trước Nam sinh nhìn đồng hồ rồi mỉm cười -Chúng ta đều muộn rồi, chi bằng tôi đi cùng cậu cho vui Bình An cười nhàn nhạt gật đầu -Xe của tôi bị hỏng, nên phải dắt bộ -Ân.. Bình An mỉm cười nhàn nhạt, gương mặt nhỏ nhắn không biết vì nóng hay vì lý do gì mà có chút hồng hồng. Hai người sóng vai bước đi cạnh nhau dưới những đóa hoa tử đằng đang rụng. Cuối đông, hoa rụng rất nhiều, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp. -Tôi là Diệp Vũ Thần, sinh viên năm cuối khoa Kinh tế tài chính, còn cậu? -À, ra là hội trưởng hội học sinh, thảo nào tôi thấy hơi quen.. tôi là Trương Bình An, sinh viên năm thứ 3 khoa Y Diệp Thần trong lòng muốn cười thật to, bản thân anh là hội trưởng hội học sinh của trường mà cư nhiên một sinh viên năm 3 lại không nhớ mặt, hay là cậu ta cố tình nói dối đi -Ra là học đệ Trương Bình An, sinh viên xuất sắc nhất nhì khoa Y, còn khiến nhiều sinh viên năm cuối e dè -Không có gì... học trưởng quá khen rồi. Hai người nhìn nhau cười không rõ ý vị rồi bước tiếp đi, trong đầu mỗi người một ý nghĩ, thẳng đến khi vào trong sân trường rồi Bình An mỉm cười gật đầu với Diệp Thần, định vào lớp thì tay bị kéo lại Cái tên này còn muốn gì -Trưa nay chúng ta ăn cơm nhé? Cậu không có hẹn chứ? -A...được thôi, gặp nhau ở căn tin. Tôi vào lớp đây Nhìn bóng lưng của Bình An, Diệp Thần cười thật rạng rỡ, để tôi xem rốt cuộc nụ cười chân thật của cậu ở đâu, Bình An à... sẽ không buông tha cho cậu đâu. Đến gần lúc tan học buổi sáng, hội học sinh đột nhiên có việc đột xuất, Diệp Thần không còn cách nào khác mà phải ở lại giải quyết, trong lòng sốt ruột vì nghĩ đến Bình An, buổi hẹn đầu tiên lại đến muộn, chẳng phải sẽ gây ấn tượng không tốt cho cậu ấy sao. Chưa kịp xin số điện thoại hay qq, Diệp Thần vừa xem tài liệu vừa thở dài.. Lúc Diệp Thần chạy đến căn tin nhìn ngó một lượt thì không thấy Bình An, anh cười khổ -Tôi đoán là anh chưa ăn cơm, vừa có việc đột xuất đi? Tiếng nói dễ nghe từ sau lưng vang lên, Diệp Thần quay đầu lại thì thấy Bình An mỉm cười nhìn mình. Lại nụ cười ngụy trang chết tiệt, Diệp Thần hung hăng mắng cậu trong đầu, thật muốn lôi cậu ấy ra hôn, hung hăng trừng phạt, để xem nụ cười ngụy trang đó còn không. Lại gần đến Bình An, anh cười tươi -Thật xin lỗi, do hội học sinh có việc đột xuất nên tôi trễ hẹn. Cậu không giận tôi chứ -Anh xin lỗi người khác mà lại cười tươi như vậy à...Với lại, tôi làm sao dám trách hội trưởng hội học sinh chứ... Diệp Thần đưa tay lên khẽ vuốt tóc cậu, Bình An hơi sửng sốt -Cậu ăn chưa? -Tôi đợi anh nên giờ bụng kêu ầm lên này Diệp Thần cười sảng khoái, đưa tay nhéo má Bình An -Vậy thì đi ăn thôi, cậu nên ăn nhiều vào, gầy như vậy... xúc cảm không thích chút nào Bình An lại mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng có đôi chút ngạc nhiên, chỗ vừa nãy bị chạm vào nóng hơn bình thường. Cả căn tin bây giờ còn mỗi hai người. Bình An mỉm cười, không nhanh cũng không chậm mà ăn -Cậu rất thích ăn cay? -Ừm... tôi ăn cay rất được đó... Nhưng mà anh không thích thì phải Diệp Thần cười mỉm không trả lời, nhưng thầm ghi nhớ sở thích này của cậu trong đầu. Sau đó cả hai không ai lên tiếng, bữa cơm diễn ra trong không khí ngượng ngùng, không biết nên nói cái gì. Thực ra là có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Bình An ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Diệp Thần đang cười nhìn mình -Khụ khụ...sao lại nhìn tôi như vậy- Bình An sặc cơm Diệp Thần không nói gì, đẩy cho cậu cốc nước rồi mới lên tiếng -Tôi thấy chúng ta rất có duyên, cho nên cho tôi số điện thoại của cậu đi Cái lý do củ chuối gì vậy -Cậu không cho, tôi sẽ đau lòng nha Bình An dở khóc dở cười, chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Diệp Thần -Anh lưu số anh vào đây rồi lát tôi nháy Diệp Thần cười tươi nhận lấy điện thoại của Bình An, nhìn anh lúc này như một đứa trẻ được cho kẹo -Anh lưu là gì vậy? -Thần ca ca Bình An phì cười, không biết nói gì với anh nữa. Cậu cúi đầu uống nốt chỗ canh còn lại -Bình An này -Ân?- Bình An ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thần Tách Diệp Thần đắc ý cười, giơ điện thoại của mình ra cho Bình An xem -Không tệ chứ -Anh... Hai người buổi chiều không phải học ở trường nên ăn xong, Diệp Thần đề nghị đi sửa xe cùng Bình An. Cậu thầm nghĩ trong đầu, tên này vừa mới gặp mình đã tỏ ra thân thiết như bạn cũ, không biết hắn có âm mưu gì a~ Ở trường, Bình An thừa biết tên tuổi của anh, một hội trưởng được sự yêu mến của không chỉ bao nữ sinh, mà còn cả nam sinh, đẹp trai, thành tích tốt, chơi piano rất giỏi, tính tình tuy hơi cổ quái, lại đầy kiêu ngạo nhưng đó lại là sức hút đặc biệt của anh. Trong trường không ai mà không biết tên Diệp Vũ Thần chứ! Nhưng đối xử với mình thế này, có phải là hơi quá rồi không~ Bình An giật mình khi thấy khuôn mặt phóng to của anh trước mặt mình -Nghĩ cái gì mà ngẩn người ra vậy? -À.. nghĩ xem sửa xe sẽ hết bao nhiêu tiền? Phụt, Diệp Thần phì cười -Lý do của cậu, dễ thương như vậy sao Bình An nhếch mép cười, Trương Bình An tôi không dễ chọc đâu Nghĩ lại cảnh vừa rồi, khuôn mặt hai người thật sự rất gần nhau, khoảng cách là 10 cm nữa là chạm môi rồi. Bình An lắc đầu, đôi má ửng đỏ một hồi. Diệp Thần xấu xa cười bên cạnh, tất cả biểu cảm vừa rồi của cậu được anh thu hết vào mắt, vui vẻ huýt sáo, Bình An, tôi không dễ đối phó như những người khác đâu -Bình An này, tôi phát hiện ra một điều...cậu, rất hay đỏ mặt Bình An đang đi thì bỗng khựng lại một chút, tên này, đúng là bây giờ mình lại đỏ mặt. Kì quái, bình thường cậu cũng không có như vậy, từ khi gặp anh, số lần đỏ mặt tăng lên rất nhiều. Bình An hừ lạnh trong lòng -Thật sao? -Tôi đếm rồi, rất nhiều nha... Cậu dễ thương như vậy, đã có người yêu chưa? Bình An rơi lệ, liên quan thật luôn, rốt cuộc cái tên đầu óc có vấn đề này từ đâu chui ra thế này -Chúng ta đến rồi! Nói rồi cậu nhanh nhẹn dắt xe vào trong trước, để anh đứng đó đăm chiêu nhìn mình. Diệp Thần sờ cằm quan sát Bình An, mông nhỏ mà cong, chắc chắn xúc cảm rất tốt nha, chân nhỏ mà thẳng dài, chắc chắn sờ sờ cũng không tệ nha -Này!! -A..ừ? Sao thế? -Tôi gọi anh nãy giờ, đang nghĩ đi đâu vậy... Xe của tôi mai mới lấy được, ông ấy có việc gấp đã đi rồi, về thôi. Hai người đi trên phố đông đúc người, mùi thơm từ những quán đồ ăn ven đường. Mùi hương và màu sắc khiến mọi người không thể không để ý một lần. Bình An quay sang định bảo Diệp Thần ăn thử thì lại bắt gặp ánh mắt thèm khát ?? đó của anh đang nhìn mình -Lại đỏ mặt kìa... Bình An giận dữ, đấm một phát vào bụng Diệp Thần rồi đi trước. Cái tên biến thái này, bây giờ mình chắc chắn hắn là tên đại biến thái,.. Sao mọi người có thể tung hô một kẻ mặt dày như vậy chứ.. Bình An dừng lại trước một quán thịt nướng, mua 2 xiên thịt nướng, một cây của mình thêm tương, cây còn lại để cho anh, vui vẻ quay lại thì thấy anh đang ngồi ở ghế đá, tay ôm bụng. Bình An bật cười đi đến, đưa xiên thịt đến trước mặt anh -Này, tôi cũng không phải con nít, anh giả bộ cái gì, ăn thịt nướng đi, thịt nướng ở đây ngon lắm Diệp Thần vươn tay ra kéo cả Bình An ngồi xuống -Này.... -Cảm ơn...cậu ăn đi- Diệp Thần mỉm cười ngẩng đầu lên -Khoan đã...sao anh chảy mồ hôi nhiều vậy...- Bình An nhìn gương mặt nhăn lại của Diệp Thần thì không khỏi hoảng sợ- Đừng nói là...tôi đấm anh... Diệp Thần nhíu mày lắc đầu, Bình An để ý thấy bàn tay kia anh víu chặt lấy thành ghế -Không sao...bệnh dạ dày tái phát... -Diệp Thần...tôi đưa anh -Không cần, ngồi một lúc là đỡ... Nói rồi còn mỉm cười vươn tay lau đi vết mỡ dính trên khóe môi Bình An -Cậu ăn vụng.. -Này, tôi không đùa đâu, dạ dày nguy hiểm lắm, phải...Diệp Thần? Diệp Thần, tỉnh lại đi.... Bình An sợ hãi nhìn Diệp Thần nhắm mắt tựa đầu lên vai mình, bàn tay vì bám lấy ghế kìm nén cơn đau mà đỏ lên, cậu vội vã lấy di động gọi cấp cứu. Bình An, chưa hề trải qua cảm giác này, lo lắng nhìn Diệp Thần đang đau mà cả gương mặt nhăn lại. Diệp Thần...
|
Chương 2 Bình An ngồi bên ngoài đợi anh ở bên trong phòng bệnh, do dự một hồi cuối cùng mới mở điện thoại của anh để gọi cho người nhà. Máy yêu cầu mật khẩu, cậu bực mình. Bình An lại mở di động của mình lên diễn đàn của trường học, xem thông tin về hội trưởng Diệp Thần. -Thử ngày sinh của anh ta xem...ừm, 2510....không được?? 1111, hay là.. Bình An thử mấy số cậu nghĩ nhưng vẫn không được, cuối cùng cư nhiên nhập ngày sinh của chính mình lại mở được. Thật sự là trùng hợp quá đi? Thật không biết anh ta nghĩ cái gì Cậu tìm đến danh bạ và gọi cho ba anh Chờ máy gần 1 phút mới có người nhấc máy -"Là...thiếu gia sao? Chào cậu, ông chủ đang họp, cậu có việc gì vậy ạ?" Bình An cảm thán, nghe giọng của người này có vẻ rất ngạc nhiên -Ách...xin chào, tôi là bạn học của Diệp Thần, anh ấy đang ở bệnh viện vì bệnh dạ dày tái phát...liệu ông ấy có thể đến -"À, là bệnh dạ dày, ông chủ đang ở Mĩ, tiền viện phí tôi sẽ gửi khoản, phiền cậu nhắc nhở cậu ấy chú ý giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt" -Này...-Bình An nhíu mày, mấy người này, có cần lãnh đạm như vậy không Bình An tiếp tục gọi đến số của mẹ Diệp Thần -"Con trai..? Sao lại gọi cho mẹ giờ này?" -Chào cô, cháu là bạn học của Diệp Thần, anh ấy bị dạ dày nên vào bệnh viện, cháu đang ở ngoài phòng bệnh, không biết cô có thể -"Sao? Ta đã nhắc nhở nó nhiều rồi, cố chấp như vậy! Cậu tên là gì?" -Cháu là Bình An -"Được rồi Tiểu An, cháu làm ơn để ý giúp cô Tiểu Thần, cuối tháng cô sẽ về thăm nó, bây giờ cô còn chuyện quan trọng, được không Tiểu An?" -Vậy...được rồi, cô cứ yên tâm, cháu sẽ để ý anh ấy. Chào cô -"Cảm ơn Tiểu An, chào cháu" Danh bạ còn lưu tên 2 người nữa là "Anh hai" và" Anh cả", Bình An thở dài cười lạnh, gia đình từ ba mẹ đã vậy, gọi nhiều làm gì, xem ra bọn họ thấy việc Diệp Thần phát bệnh dạ dày là chuyện thường. Nghĩ đến nụ cười của anh, Bình An bỗng thấy xót xa, như vậy chính là luôn cô đơn đi... Cánh cửa phòng bệnh chợt mở, bác sĩ bước ra vẻ mặt khó chịu -Cậu là người nhà của cậu ấy? -Vâng, tôi là bạn của anh ấy... Anh ấy, sao rồi bác sĩ? Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính -Bạn bè gì chú ý đến cậu ta một chút đi! Bệnh dạ dày đã thành viêm dạ dày mãn tính rồi, nếu còn không chịu cẩn thận, sẽ có những biến chứng nặng hơn Bình An học Y nên đương nhiên biết những biến chứng đáng sợ sau này của bệnh dạ dày, cậu gật đầu với bác sĩ -Tôi sẽ chú ý đến anh ấy -Không phải là chú ý mà phải đặc biệt quan tâm đến cậu ta! Bị bác sĩ mắng, Bình An có thể hiểu được bệnh tình của anh, cậu thở dài gật đầu. Dặn dò một lúc, khi y tá trong phòng bệnh đi ra thì cậu mới vào. Diệp Thần đang gác một chân lên thành giường huýt sáo -Bình An!- Diệp Thần cười toe toét, vẫy tay- Lại đây Bình An mặt không đổi sắc bước đến ngồi bên cạnh giường -Anh bị dạ dày, sao không nói cho tôi biết, vừa nãy làm anh thành ra như vậy -À...- Diệp Thần chú ý sắc mặt không tốt của cậu thì cười cười- Không phải do cậu đấm nha, đau dạ dày là chuyện bình thường rồi, uống thuốc là được -Tôi bị bác sĩ mắng đó! - Bình An giận dữ- Anh vẫn lãnh đạm với chính bản thân như thế à Diệp Thần ngạc nhiên nhìn Bình An, phản ứng thái quá này, khiến anh vừa vui lại vừa đau lòng Bình An cũng nhận ra mình có phản ứng hơi quá thì ho một tiếng rồi quay đi rót nước cho anh. Đặt ly nước lên bàn, cậu hỏi -Ba mẹ anh họ hay đi xa à... -Cậu gọi cho ba mẹ tôi?- Diệp Thần ngạc nhiên -Thì anh đi viện, cũng phải gọi họ chứ. Tôi định gọi cho hai anh của anh nhưng lại thôi Diệp Thần uống cạn ly nước, nhìn ra bên ngoài cửa sổ cười lạnh, nhưng Bình An chỉ cảm thấy đó là nụ cười cô đơn biết nhường nào -Cậu không cần gọi, họ cũng chẳng về được đâu. Tôi một mình quen rồi Một mình, quen rồi...? Người này trước kia vẫn như vậy sao? Bình An mỉm cười nhìn Diệp Thần -Được rồi, anh phải nghe lời bác sĩ, à, tiền viện phí, người nghe máy cho ba anh nói sẽ trả Diệp Thần nhếch mép cười lạnh. Anh im lặng. Từ lâu anh đã coi việc sống một mình là bình thường, đi học trên trường, về nhà, nhiều khi không muốn bật đèn, lặng lẽ ngồi ở sofa với một chai rượu vang. Thỉnh thoảng đi chơi thể thao, bạn bè thân thiết cũng không có... Đó là một buổi chiều cách đây một tháng, khi Diệp Thần đi từ trường về, mặt trời cũng dần lui, bầu trời ngả vàng lặng lẽ, anh chậm rãi bước đi trên đường tử đằng thì gặp Bình An. Kỳ thực anh đã chú ý Bình Ăn từ trước, nhưng khi đó vẫn là lần đầu đứng gần như vậy. Ấn tượng đầu tiên của anh là một nam sinh mặc sơ mi trắng sơ vin trong chiếc quần âu đen, dáng người mảnh khảnh, và nụ cười khi ấy, anh không thể nào quên được. Bình An ngồi xuống ven đường, vươn tay ra ôm lấy một con mèo tam thể từ trong những bụi cỏ, phủi đi những cánh hoa tử đằng vương trên người nó. Con mèo dịu dàng liếm lên bàn tay trắng nõn của Bình An, rồi vụt chạy đi mất, cậu nở nụ cười hiền. Nụ cười khi ấy khác xa với nụ cười ngụy trang hàng ngày của cậu, anh yêu nụ cười ấy, và muốn nụ cười ấy thuộc về bản thân mình, duy nhất là của mình. Diệp Thần nằm xuống nhìn Bình An rồi nói -Hôm nay cảm ơn cậu... Cậu chắc cũng mệt rồi, về trước đi, tôi muốn ngủ -Anh ở lại một mình, ổn chứ? Diệp Thần bật người dậy làm Bình An giật mình -Ý cậu muốn ở lại chăm sóc tôi? -Không ý tôi là -Được rồi, vì cảm kích lòng tốt của cậu, hãy ở đây với tôi đêm nay. Nói rồi còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Bình An khiến cậu lạnh sống lưng. -Giường này đủ cho hai người đấy, đi mà Bình An phỉ nhổ ~ Cái người này, lúc nào cũng bỡn cợt với cậu được -Sau hôm nay, tôi sẽ đãi cậu một bữa lẩu cay -Anh không ăn được cay mà -Nhưng là vì chủ yếu cậu ăn mà -Được rồi anh ngủ đi, tôi gọi về nhà cho mẹ đã. Diệp Thần sung sướng cười nằm xuống, anh nhìn cậu bước ra khỏi phòng mà tâm tình vô cùng tốt. Phải từ từ bồi dưỡng tình cảm nha~ Diệp Thần bây giờ đang gác chân lên ghế chơi game trên điện thoại, tinh thần vô cùng thoải mái. Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh không ngừng bổ não mấy hình ảnh không đứng đắn Bình An bước ra ngoài thấy Diệp Thần đang thoải mái ăn ổi cực kỳ vui vẻ. Bình An nhìn vẻ trẻ con của anh thì bật cười, người này lúc nào trên trường cũng làm ra một bộ dáng kiêu ngạo đối với các sinh viên khác, thậm chí là lãnh đạm với cả giáo viên, vậy mà trước mặt mình, lộ ra vẻ như vậy... -Bình An~ -Làm sao? Từ lúc cậu ở đây, anh đòi hỏi biết bao điều, làm cậu thực sự phiền phức. Đây rõ ràng là cố tình, lại còn động chạm gì đó không cần thiết -Tôi bị bệnh -Anh nói câu này 5 lần rồi -Nên cậu giúp tôi tắm nha Bình An phun hết nước trong miệng ra, cái tên này, được voi đòi tiên mà -Chúng ta đã thân thiết như vậy, chẳng lẽ cậu nhỏ mọn vậy ư, chỉ là tắm thôi mà -Hừ...thân thiết như nào!- Bình An rít lên -Thì là quan hệ tốt giữa học trưởng và tiểu đệ, thật cảm động! Bình An không tin Diệp Thần là sinh viên xuất sắc của khoa Kinh tế, cư nhiên lại nói ra mấy lời lẽ không đứng đắn như thế -Anh có bị thương ở tay chân đâu -Nhưng tôi bị dạ dày, lỡ đang tắm mà ngất thì thật sự khủng bố! -Anh -Thế cậu có giúp tôi tắm hay không hả!- Diệp Thần đột ngột thay giọng khiến Bình An vừa ngạc nhiên vừa giận dữ Bình An đứng dậy, ném cho anh cái áo choàng rồi nói: -Tắm thì tắm, sợ gì! Diệp Thần vui vẻ nhìn Bình An cười -Miệng anh sắp rộng ra mang tai rồi Diệp Thần nhanh nhẹn một lượt cởi hết quần áo trên người, không chừa lại một cái gì. Bình An cư nhiên đỏ mặt. Cũng là đàn ông con trai với nhau, vì cái răng gì mà anh ta có cơ bụng, mình mới không thèm! Bình An đương nhiên vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, cầm khăn kì vai cho anh -Thật thoải mái nha Cậu nhìn gương mặt biểu cảm quá đà của Diệp Thần mà giận dữ nhéo một cái thật đau vào eo của anh -Cậu là hành hạ tôi -Muốn nhanh thì ngậm miệng lại! Diệp Thần quay đầu lại nhìn Bình An, người này là đang giận đi. Anh thức thời gật đầu vẻ mặt ủy khuất. Sinh viên mà nhìn thấy khuôn mặt này của Diệp Thần, hẳn là sẽ bị dọa mà ngất, hóa ra hội trưởng còn vẻ mặt trẻ con này!!! Thật sự đả kích nha Sau lưng đã xong, Diệp Thần hí hửng quay người lại. Bình An khiếp sợ nhìn thứ bên dưới, bây giờ mới để ý, có cần khủng bố đến vậy không -Cậu nhìn gì thế....à, vĩ đại lắm không Đờ mờ, cái tên đại biến thái này!!!! Bình An không nói câu nào liền ném lại khăn tắm cho Diệp Thần rồi bước ra ngoài, còn không quên đóng cửa rầm một cái. Diệp Thần trong phòng tắm lúc này đang cười như điên một mình, tuy rằng làm cho cậu ấy giận nhưng ít ra cậu ấy cũng sẽ ngưỡng mộ thân thể hoàn mĩ này đi Diệp Thần tắm thêm được 10 phút thì choàng khăn tắm bước ra thấy Bình An đang ngồi trên ghế xem sách -Bình An~ Im lặng -Tiểu An~ Vẫn im lặng -Được rồi, tôi chỉ muốn không khí thêm thoải mái nên mới đùa một chút thôi. Mà cậu giận cái gì... Bình An lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt lạnh nhìn anh -Anh xem ngoài trời có tuyết, anh ăn mặc thế này cho ai nhìn! -Phòng có điều hòa còn gì, với lại mặc như này cho cậu...à không, haha, tôi thay bây giờ Diệp Thần tự giác lấy quần áo khác mặc áo, nhưng vô cùng tự nhiên mà thay trước mặt Bình An. Ai đó bất giác đỏ mặt Xong xuôi một lượt, Diệp Thần nhanh nhẹn cầm táo lên gọt một mạch vỏ theo một đường, một quả rồi lại hai, lại ba đặt trước mặt Bình An -Không nghĩ ra anh gọt táo không tệ, tưởng người như anh thì -Gì chứ, tôi làm cơm rất ngon đấy. Phải là người đặc biệt mới được tôi nấu cho đấy -Cứ nghĩ anh sẽ không biết làm gì Diệp Thần cười cười, cắn một miếng táo rồi nói -Nhiều năm như vậy, nếu không tự biết làm cơm thì ai nấu cho tôi Bình An ngạc nhiên nhìn anh, gương mặt đẹp trai mang theo chút u uất Cậu ho một tiếng rồi nói -Anh mệt thì ngủ đi, tôi đọc sách một chút -Tôi đợi cậu -Sao cũng được Bình An đang xem về mổ ở bụng, nhưng cảm thấy bên cạnh mình ánh mắt nóng rực. Mỗi lần để ý là thấy anh đang nhìn, cậu vẫn là lơ đi ánh mắt đó. Giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã là hơn 1 giờ sáng, Bình An ngáp một cái, thấy chiếc chăn trên lưng rơi xuống, còn anh thì đang đắp một cái áo khoác ngủ vù vù. Cậu khẽ nhíu mày, người này không đợi được nên ngủ trước, mà hình như cậu ngủ trước cả anh, không biết được anh đắp chăn cho từ bao giờ. -Lạnh như vậy còn kiêu ngạo.. Nói rồi cậu bước lên giường, đắp chăn cho Diệp Thần, bỗng bàn tay bị kéo lại -Đừng bỏ nó đi...con còn muốn...làm ơn... Anh ta gặp ác mộng? Thảo nào thấy co rúm người từ nãy giờ...nhưng, vừa nãy mới nói cái gì... Bình An đang không biết làm gì thì ngay sau đó bị dọa sợ khi Diệp Thần đột ngột mở mắt thật lớn -Hộc hộc...- Anh thở dốc -Anh...ổn chứ...tôi đi lấy Chưa kịp nói hết câu, cậu đã được người trước mặt ôm trọn lấy -Diệp...Diệp Thần? Vai Diệp Thần run rẩy làm Bình An lo lắng -Đừng rời tôi...Bình An... Cả đêm này, Bình An không thể nào chợp mắt được... Người nằm bên cạnh theo như cậu biết, một chàng trai kiêu ngạo, nụ cười nửa miệng đặc trưng, hội trưởng hội học sinh với tính cách kì quái, luôn lúc nào cũng bộ dạng cợt nhả có chút không đứng đắn, nhưng trước mặt cậu lại hoàn toàn là một người khác, muốn xấu xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu, muốn chân thật thì có chân thật, và cả lúc nãy nữa... Nhìn gương mặt ngủ yên của Diệp Thần, Bình An nhíu mày, rốt cuộc, chính mình cũng làm sao vậy...
|
Chương 3 Diệp Thần tỉnh dậy sớm hơn Bình An, lặng lẽ ngồi ngắm cậu... Người này, ngũ quan tinh tế, lông mi dài khẽ rung, anh thích nhất là đôi mắt của Bình An, nói thế nào nhỉ, mỗi khi nhìn đôi mắt ấy, Diệp Thần chỉ thấy nhiệt huyết và một niềm đam mê bất tận mà anh không thể miêu tả, anh yêu đôi mắt ấy, đôi mắt xinh đẹp. Đôi môi mịn khẽ mở một chút, nhìn thế nào cũng muốn hôn một ngụm Thích cậu rồi thì cậu có chịu không...? Lúc Bình An tỉnh dậy thì không thấy Diệp Thần đâu cả, tìm trong phòng tắm cũng không có, đang lo lắng thì cánh cửa phòng bỗng mở, anh bước vào, gương mặt đã khá hơn rất nhiều -Sáng sớm anh đi đâu vậy? Còn không nghỉ ngơi lại chạy loạn Diệp Thần cười cười đặt cặp lồng thức ăn lên bàn rồi cười -Thấy cậu ngủ say tôi không nỡ đánh thức, tôi vừa đi làm thủ tục xuất viện -Xuất viện? Anh không nghe bác sĩ nói sao? Mới ở có 1 ngày mà đã muốn ra viên? Diệp Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn Bình An -Chẳng phải tôi có cậu sao, lo gì Bình An lườm Diệp Thần rồi quay đi vào phòng tắm. Diệp Thần lại cười, giận cũng thật đáng yêu!~ Hai người ăn sáng trong im lặng, Bình An hiện thực sự giận, cậu cũng không rõ tại sao phải giận dữ như thế, nhưng nghĩ đến việc cái kẻ nhìn bất cần thế này không chú ý đến sức khỏe của mình thì cậu lại như vậy. Tự nhủ chỉ là quan tâm của học đệ với hội trưởng, nhưng cả hai vẫn im lặng cho đến lúc ra ngoài cổng bệnh viện Tài xế riêng của Diệp Thần đã ở đó từ trước -Hôm nay chủ nhật, cậu có phải đến trường không? -Tôi qua thư viện mượn sách, anh cứ về trước đi. Diệp Thần nhíu mày nhìn Bình An -Để ngày mai không được à? Bình An mỉm cười như không nhìn anh -Việc của tôi, tôi tự biết, anh về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ những lời của bác sĩ, chú ý giữ gìn sức khỏe... Diệp Thần thở dài, hai tay đút túi quần, đăm chiêu nhìn cậu -Vậy để tôi đưa cậu đến -Không cần, tôi tự bắt xe buýt được...- Chưa để Diệp Thần nói hết câu, Bình An đã chặn ngang Thấy thái độ của cậu, vốn là muốn cự tuyệt, Diệp Thần cười cười gật đầu, cũng không miễn cưỡng cậu lên xe mà chỉ gật đầu rồi ngồi vào xe Diệp Thần nhìn theo bóng dáng gầy gầy ấy cho đến khi xe đi khuất. -Anh Trương, điều tra cho tôi về người này, Trương Bình An... Bình An kì thực không đến thư viện mà quay lại nơi sửa xe đạp để lấy xe. Trong đầu cậu hiện tại chỉ có bộ dạng người đó, nụ cười tươi như ánh mặt trời, những cử chỉ, những lời nói ấy... Rốt cuộc, người này có ý gì... Mấy hôm sau hai người cũng không gặp nhau, cũng vì Bình An phải tập trung cho bài báo cáo sắp tới nên bận đến bù đầu, đến trường sớm mà về đến khi trời đã tối. Bình An ở cùng nhóm với một sinh viên khoa Y năm cuối, y là Thiếu Văn, một sinh viên xuất sắc trong khoa Y của trường. Thiếu Văn đương nhiên cũng biết tên tuổi của Bình An trong trường, thật sự y cũng đánh giá cao cậu. Thiếu Văn luôn là người bắt chuyện với Bình An trước Hôm nay là thứ 7, cả hai muốn hoàn thành nốt phần thân của báo cáo nên giờ này, 8h tối vẫn chăm chỉ ở lại trong phòng thí nghiệm -Bình An này... cậu có vẻ rất ít nói chuyện Cậu chỉ cười, vẫn chăm chú vào từng đường cắt trên mẫu -Bạn bè bên cạnh tôi đều nhận xét tôi là người dễ gợi hứng khởi cho người khác nhưng xem ra với cậu thì là một ngoại lệ... Bình An vẫn chỉ cười cười im lặng Thiếu Văn thở ra một cái, cuối cùng cũng xong. Y tháo găng tay bỏ vào chậu rồi rửa -Chúng ta đi ăn tối nhé? Bình An ngẩng đầu lên nhìn Thiếu Văn -Đừng từ chối tôi nữa, mời cậu một bữa cũng khó, cậu đã từ chối 2 lần rồi -Vậy anh chuẩn bị trước đi, tôi đem cất đồ rồi lấy xe sau, anh cứ ra cổng đợi trước Thiếu Văn bật cười gật đầu bước ra ngoài Hai người đi đến quán lẩu cạnh trường học, quán này là địa điểm quen thuộc của sinh viên trường T, nhưng tầm này thì ít sinh viên đến. Bình An và Thiếu Văn chọn một bàn trên lầu hai, hai người vẫn bảo trì không khí im lặng. Thiếu Văn động đũa, vô tình chạm vào tay Bình An, cậu chỉ lẳng lặng thu tay. -Được làm việc cùng cậu, tôi thấy rất vui -Tôi cũng cảm thấy anh rất giỏi Thiếu Văn cười một tiếng -Ý tôi là, cậu khác với những người tôi từng tiếp xúc Bình An không nói gì chỉ cười -Tôi hy vọng, sau đề tài báo cáo này, chúng ta vẫn liên lạc với nhau, cậu không phiền khi có người bạn như tôi chứ Bình An gặp một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng -Có một người bạn như anh, tôi có gì phiền. Tôi có thể học hỏi anh rất nhiều -Cậu vẫn khách sáo với tôi như vậy...Ai... Thật không biết bao giờ mới có thể thấy cậu thật sự vui vẻ Thiếu Văn chủ động trò chuyện, hỏi han Bình An rất nhiều trong suốt bữa ăn, cậu cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại theo thói quen. Bình An không phải là người giỏi về khoản nói chuyện, cũng không có quá nhiều bạn bè, cậu là người hướng nội, nhiều người vì thế cũng không thích trò chuyện với cậu. Hai người kết thúc bữa tối đã là hơn 9 giờ, Thiếu Văn trong lòng muốn đưa Bình An về nhà nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, cuối cùng chào tạm biệt cậu rồi phóng xe về trước. Bình An một mình dắt xe ra khỏi quán, không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn lên trời, hôm nay thật nhiều sao~ Bỗng điện thoại trong túi quần rung lên, cậu mở ra thì thấy số lạ -Alo, tôi là Bình An -Tiểu An... Bình An nhíu mày, giọng này, có chút quen quen... -Ai vậy? -Sao, một thời gian đã quên tôi rồi? Hửm? Tiếng cười phát ra trong điện thoại làm cậu giật mình -Diệp Thần? Giờ này rồi, anh gọi tôi có việc gì ? -Có việc mới được gọi cho cậu sao? Bình An mỉm cười không trả lời -Nhìn sang bên phải Bình An theo lời mà đưa mắt nhìn sang bên phải, có hơi giật mình nhưng nhanh chóng bình thường. Cậu mỉm cười đứng tại chỗ, cất điện thoại vào trong túi, phía trước anh đang chậm rãi đi đến. -Mặc như vậy không lạnh? -Tôi vừa ăn lẩu xong, vẫn nóng. Sao anh lại ở đây -Tình cờ gặp cậu Diệp Thần cười tươi, đưa cho Bình An một cái kẹo -Ăn đi Bình An cũng không từ chối mà nhận lấy bỏ vào miệng, vị ngọt cay cay dần lan ra khoang miệng, cậu vô thức mỉm cười -Vừa rồi thấy Thiếu Văn...à, hai người một nhóm. Thân thiết đến mức này rồi à Bình An bật cười -Thân đến mức này là sao, với lại, anh để ý làm gì Diệp Thần bỗng nhiên quay sang ghé vào tai Bình An -Tôi lại muốn để ý Hơi thở ấm áp bỗng nhiên phả vào cổ cậu làm Bình An có chút run run, mặt lại đỏ, may mắn trời tối nên không ai nhìn thấy -Anh rốt cuộc làm gì ở đây vậy, cũng muộn rồi, tôi cũng phải về -Tôi đưa cậu về... -Được thôi, nếu anh có thể Bình An hơi hối hận khi nói ra câu nói đó, cũng không hiểu vì sao lại lên tiếng đồng ý như thế, rõ ràng trong tâm tư mâu thuẫn mà miệng vẫn nói được. Bình An nghi hoặc nhìn quanh quất, không nhịn được thì hỏi -Xe anh đâu? -Tôi đi bộ -Đi bộ ra đây, giờ này...? Diệp Thần cười hề hề gật đầu -Tự dưng hôm nay tôi có hứng đi bộ, lại vô tình gặp cậu, cậu nói xem, chẳng phải chúng ta rất có duyên sao Bình An chỉ mỉm cười không trả lời, dắt xe đi tiếp -Tôi lúc nãy nói đùa thôi, anh gọi xe đón đi, cũng đã muộn rồi -Cậu là đang lo cho tôi? -Tôi cũng không muốn bị mang tiếng bắt học trưởng đưa về rồi sau đó lại có chuyện với anh Diệp Thần cười lớn, tay quàng qua vai Bình An làm cậu giật mình. Anh đứng cạnh cậu gần hơn, giọng nói trầm thấp mà từ tính cạnh tai cậu -Tôi thực không nhận ra Tiểu An lại lo lắng cho tôi đến vậy nha~ Bình An hừ một tiếng, gạt tay Diệp Thần ra mà tiến lên trước. -Đợi tôi! Hai người cứ lặng lẽ đi bên nhau, trên đường ai cũng đi thật nhanh, cảm giác chỉ có hai người bên nhau chậm rãi bước đi Tôi sẽ bên em mãi mãi thế này, được không Bình An... Tầm hơn 10 giờ, cả hai đã về đến trước khu nhà của Bình An. Ở đây là một khu chung cư nhỏ, không tính là đắt tiền nhưng an ninh cũng tạm ổn, tầm này cũng chẳng quá nhiều người qua lại, đèn đường thì có 2 cái đang bị hỏng, tóm lại là hiện tại cũng không nhiều ánh sáng -Xe anh sắp tới chưa? -Ừm, nhanh chóng sẽ qua đây thôi, cậu vào nhà đi Bình An im lặng nhìn Diệp Thần, ánh mắt có chút phức tạp, đang định nói muốn đứng lại chờ xe đến thì cậu mới vào thì bỗng ngã vào trong lồng ngực ấm áp của anh. Bình An bối rối định đẩy ra thì bỗng nghe được tiếng thì thầm -Tôi lạnh... Bình An nhíu mày, cái tên này, anh ta còn mặc nhiều áo hơn mình, lạnh cái gì a~ -Anh... muốn vào nhà uống cà phê cho ấm không Ách, Bình An lại hối hận, lại lỡ miệng rồi, vì cái gì cứ không tự chủ được mà nói ra như vậy a, cậu khóc thầm -À thôi, xe cũng sắp tới rồi Nói xong, cố ý đẩy Diệp Thần ra nhưng vẫn bị ôm chặt -Tôi thực lạnh mà, cậu không tin thì có thể kiểm chứng Dứt lời, anh đặt hai bàn tay lên má Bình An làm cậu ngạc nhiên, đôi mắt khẽ mở lớn Bình An cư nhiên bị ngốc tại chỗ, Diệp Thần chăm chú nhìn cậu, mỉm cười bá đạo, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt đường nét hơi thở nam tính của anh thật gần cậu hơn, mặt Bình An nóng lên, vội vàng đẩy ra -Xe... đến rồi, anh về đi Diệp Thần ra dấu cho tài xế dừng lại rồi mỉm cười nhìn Bình An -Tôi nhìn cậu lên nhà Bình An đảo mắt nhìn anh rồi gật đầu -Tạm biệt -Đừng nói tạm biệt- Diệp Thần nói ngay- Giữa chúng ta, không có hai từ này Bình An mím môi, không nói gì mà đi nhanh vào trong tiểu khu. Diệp Thần vẫn như cũ, nụ cười ôn nhu ấm áp nhìn theo bóng dáng của Bình An, vẫn lặng im đứng đó. Đến khi Bình An lên phòng, trong phòng bật đèn, khẽ vén rèm cửa nhìn xuống, Diệp Thần vẫn đứng đó, vô thức hai ánh nhìn chạm nhau. Vội vàng kéo lại rèm cửa, Bình An thở nhanh ngã xuống giường -Rốt cuộc người đó, đang có ý định gì... Diệp Thần hiện tại thuộc lòng chỗ ở địa chỉ số nhà của Bình An, rồi cả gia đình cậu hiện tại thế nào anh cũng đều ghi nhớ, muốn theo đuổi một người, phải cẩn thận từ những điều nhỏ như vậy a~ Sáng thứ hai đầu tuần, trong giờ giải lao, sinh viên năm 3 được tập trung lại nghe hội trưởng thông báo. Diệp Thần hôm nay mặc một chiếc áo trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thể thao nhìn khỏe mạnh, sự xuất hiện của anh khiến không ít người phải thích thú. Nhìn thấy Bình An đứng đầu hàng, Diệp Thần cười tươi, bước xuống một cách tự nhiên đứng bên cạnh cậu. Bình An mặt vẫn không đổi, bảo trì nụ cười mỉm quen thuộc nhưng trong lòng lại rối một chút -Cuối tháng này, cụ thể vào ngày 27 tháng 12, những sinh viên năm 3 tổng kết điểm học kì này được từ 70 trở lên sẽ được tham gia chuyến du lịch tại H đảo, đây là quyết định của hội học sinh thông qua sự cho phép của nhà trường. Cũng là góp phần tạo động lực cho sinh viên năm 3 có bước tiến vững vàng lên năm cuối cùng, mà điều này thường niên trường ta đều có. Mong các bạn hãy cố gắng hết mình, kết quả sẽ được thông báo vào cuối tuần sau ở Hội học sinh, cảm ơn đã lắng nghe, chúc một ngày học vui vẻ. Nói rồi còn quay sang nhìn cậu, nháy mắt một cái rồi bước lên bục đi vào trong.Tim Bình An đập nhanh hơn một chút, vội vàng đi vào trong lớp. Trong giờ học, cậu nhận được tin nhắn của Thiếu Văn Bình An cũng không biết phải biểu cảm thế nào, dạo này vận khí cậu tốt lắm hay sao mà toàn được các đàn anh quan tâm thái quá. Trả lời một tin đơn giản "Cảm ơn anh", Bình An sau đó lại tập trung vào bài, cũng chẳng quá để tâm nhiều. Buổi trưa khi tan giờ học, Bình An đang định đi về thì Thiếu Văn từ xa chạy đến, đứng trước mặt cậu thì thở dốc, mồ hôi lấm tấm -Tôi vừa kịp mua được hai suất cơm bò hầm đặc biệt, muốn đi ăn cùng cậu -Vậy à, hình như tôi thấy Tân Thanh tìm cậu đi ăn trưa, còn Bình An đã có hẹn đi ăn với tôi rồi.- Diệp Thần đi từ sau vỗ nhè nhẹ vào vai cậu Bình An nhíu mày, hai cái người này, đang là làm cái gì -Hẹn trước?- Thiếu Văn nhíu mày -Chúng tôi ăn trưa rồi còn tiện thảo luận báo cáo -Ăn trưa là để nghỉ ngơi, cậu chăm chỉ như vậy thì tìm người nào mà học, cậu ấy không phải mọt sách. Đi thôi, cậu có hẹn với tôi còn gì Chưa kịp để Bình An lên tiếng, Diệp Thần đã nhanh chóng kéo cậu đi thật nhanh về khu nhà của hội học sinh -Anh làm cái gì vậy- Bình An có điểm tức giận -Tôi chỉ muốn ăn cơm với cậu -Đâu phải nói dối như vậy, nếu muốn, anh có thể nói với tôi trước -Tôi đang đi tìm cậu thì thấy Thiếu Văn, nên tôi buộc phải làm vậy. Bình An mặt không đổi sắc nhìn thẳng Diệp Thần -Tôi vì cái gì phải đi ăn với anh! -Cậu...- Diệp Thần nhíu mày- Bởi vì người yêu của Thiếu Văn, Tân Thanh rất dễ ghen, tôi không muốn cậu bị hiểu lầm. Hai người các cậu từ hôm làm chung nhóm đã rất thân mật rồi Diệp Thần mặt nói liên hồi mà vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, kì thật anh là có chỗ nói dối, nhưng thực sự đối với con người bướng bỉnh này, anh phải nói dối thôi ~ Ai bảo anh để ý cậu trước rồi, nên không muốn cậu quá thân thiết với ai khác Bình An ngẩn người nhìn anh -Nhưng chúng tôi có thân thiết gì đâu, chỉ là học cùng, mới ăn cùng nhau một bữa cơm... -Tân Thanh ấy à, cậu ấy rất dễ ghen, tốt nhất là ngoài việc học, cậu đừng đi riêng với Thiếu Văn Bình An nhăn mày nhìn Diệp Thần, không nói gì, chỉ là đi tiến lên phía trước -Lần trước là anh mời cơm, lần này để tôi mời, coi như sòng phẳng Diệp Thần cười thực vui vẻ, tâm tình nhảy lên mức high, vội vàng sóng vai cùng Bình An, tự nhiên mà khoác lên vai cậu không chút ngần ngại. Bình An cũng im lặng, mặt không đổi sắc, mặc kệ cánh tay kia khoác trên vai mình, cả hai cùng ra ngoài trường Thiếu Văn đứng đó nhìn chằm chằm bóng dáng cả hai cho đến khi đi mất -Lần này, cũng là cậu, Diệp Thần, để rồi xem...
|
Chương 4 Diệp Thần đi sánh vai cùng Bình An, quàng hai tay vào cổ cậu một cách tự nhiên rồi nói -Tôi biết một quán cháo gà ở sau trường -Hửm, sao tôi lại không biết nhỉ, có phải là từ đường tử đằng đi ra không? Vì ngày nào tôi cũng đi qua đó mà Diệp Thần cười ôn nhu xoa xoa tóc Bình An rồi nói -Đúng là đi qua đường tử đằng nhưng đi lui vào ngõ một chút, quán đó ngon lắm Bình An gật gật đầu, cả hai chậm rãi bước đi trên đường tử đằng cuối đông không nở nhưng cái vẻ dịu dàng của nó vẫn không mất đi. Trên đường chỉ có Diệp Thần và Bình An cùng đi, một cỗ không khí trầm mặc ngượng ngùng bao quanh, nhưng anh rất thích điều này -Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không... Bình An mỉm cười không trả lời -Cậu biết lần đầu nhìn cậu, tôi đã nghĩ gì không Bình An lần này quay sang nhìn Diệp Thần, anh có thể thấy sâu trong đôi mắt ấy là những gì êm đềm nhất, có lẽ cậu đang chờ đợi câu trả lời từ anh -Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho cậu Bình An bật cười -Tiểu An... -Ừ? -Cậu cười thật đẹp... Bình An hơi bối rối, cậu vội quay đi, trong lòng thực phức tạp. Đúng như lời của anh nói, quán cháo gà ấy thực ngon. Chủ quán là một bác gái trung niên hay cười và thật thân thiện -Hai cậu sinh viên hình như rất thân thiết Bình An chỉ cười cười không đáp lại, còn Diệp Thần thì lại hớn hở -Sao bác nói vậy a? -Tôi thấy cậu rất chu đáo với cậu ấy -À... -Diệp Thần cười nhìn Bình An, cậu thì vẫn chăm chú ăn -Cháo nhà bác thật ngon, lần sau tôi và cậu ấy nhất định sẽ đến, phải không Tiểu An ...à, môi cậu Nói xong không để Bình An kịp phản ứng, Diệp Thần đã lấy giấy ăn lau nhẹ lên môi cậu, ai đó đỏ mặt nhưng gương mặt vẫn như cũ, không chút biểu tình, thực ra trong lòng thì dậy sóng. Hành động vừa rồi, muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu! Dây dưa trong quán đến đầu giờ chiều, hai người mới chịu ra về -Tiểu An, tặng cho cậu. Bình An ngạc nhiên nhìn chiếc bùa nhỏ -Này là gì a..? -Bùa này giúp cậu sẽ suôn sẻ trong mọi kì thi, tin tôi đi, nhận lấy nhé -Cảm ơn nhưng tôi không Diệp Thần thở dài ai oán -Cậu đừng từ chối mà, tôi vất vả lắm mới xin được hai cái, một cái của tôi, cái còn lại cho cậu Bình An cười cười -Sao lại cho tôi -Vì cậu đặc biệt. Thế nhé, sắp thi môn cuối rồi, nhớ mang theo nó bên người, nhất định không chỉ qua môn mà còn điểm cao nữa! Không để Bình An từ chối thêm lần nữa, Diệp Thần đã nhanh chóng mở khóa cặp cậu rồi đặt nó tận sâu trong cùng, Bình An bất đắc dĩ không còn cách nào đành cười khổ -Anh đối xử tốt với tôi như vậy Diệp Thần đặt ngón tay lên môi Bình An không cho cậu nói thêm -Đừng nói gì vội, cứ chậm rãi bên tôi, cảm thụ hết thảy... Ai... tôi có việc phải về trước, về đến nhà nhớ nhắn lại cho tôi đấy Diệp Thần ôn nhu xoa xoa tóc cậu, cười xán lạn rồi chạy thật nhanh lên phía trước, để lại một mình Bình An đứng đó trên đường tử đằng ...cứ chậm rãi bên tôi, cảm thụ hết thảy. Câu nói ấy, bảo cậu phải hiểu làm sao cho đúng đây... Ai bảo Bình An không để ý, bên ngoài lãnh đạm vốn có như vậy nhưng từng hành động cử chỉ, từng lời nói của Diệp Thần được cậu ghi nhớ rất rõ. Một người bề ngoài xuất sắc, học vấn rất tốt, gia thế lại chẳng phải nói cư nhiên lại chú ý và thân thiết với cậu. Bình An trong trường cũng được nhiều người để ý, nhiều nữ sinh cũng mạnh dạn tỏ tình với cậu nhưng đều bị bộ dáng lãnh đạm của cậu mà sau đó lại rút lui.Không phải là Bình An đối với con gái không có tình cảm, cậu chỉ cảm thấy không muốn quá phụ thuộc hay lấn sâu vào ai cả, hoặc nhiều khi cho rằng mình chưa tìm được người thích hợp. Kỳ thực cuối năm nhất, Bình An được một người bạn bằng tuổi theo đuổi, người bạn đó là con trai, khi ấy cậu cũng không quá đỗi bất ngờ, chỉ là lặng lẽ từ chối. Bình An không muốn nghĩ mọi chuyện phức tạp lên, cậu không trách, không chê ai cả, đơn giản vì cho rằng tình cảm đến trong mỗi người không có gì là sai cả... Bình An trở về khi Trương mẫu đang nấu cơm, cậu vui vẻ giúp mẹ làm bữa tối, Bình An luôn cảm thấy về đến ngôi nhà nhỏ của mình là điều tuyệt vời nhất mỗi ngày. Bỗng nhiên nhớ đến lúc ở bệnh viện, lúc Diệp Thần đau dạ dày, vẫn chẳng có một người thân nào ở bên. Tuy rằng cậu không giàu có như Diệp Thần nhưng cảm thấy, vẫn là mình may mắn hơn anh... -Tiểu An, ăn nhiều một chút, sắp thi rồi, dạo này mẹ thấy con hình như lại bị gầy đi -Con vẫn ăn tốt mà, mẹ đừng lo- Bình An cười hì hì -Đứa nhỏ này, đừng có để bị ốm như năm xưa, gắng mà ăn nhiều- Ba ba Trương vừa nói vừa gắp cho cậu một miếng sườn to vào bát -À, mẹ thấy bà Lan bên cạnh nói tối qua con được một người đưa về, sau đó người đó đi ô tô... Bạn học của con à? Bình An dừng đũa, có chút ngập ngừng nhưng sau thì vẫn cười -Vâng, là một tiền bối trong trường, cũng vừa mới quen thôi, không có việc gì cả.. -Những người giàu có, vẫn là nên cẩn thận một chút với họ -Ân, con biết rồi mẹ.... Bình An đang ngồi xem lại một chút tiếng anh chuyên ngành thì nhận được di động. Màn hình hiện tên "Diệp Thần", kì thực lúc trước Diệp Thần lưu là Thần ca ca nhưng sau đương nhiên Bình An sẽ đổi lại -Alo, anh gọi cho tôi có việc gì vậy? -"Cậu đừng lúc nào cũng nói câu đó được không Tiểu An... Chẳng lẽ cứ phải có việc mới được gọi cho cậu sao?" -Đương nhiên rồi, chẳng lẽ -"Cậu ra cửa sổ đi, mau lên" Bình An ngẩn người, không lẽ người này... Đúng như suy đoán của cậu, Diệp Thần một thân áo choàng đen đứng dựa vào ô tô nhìn lên cười rất tươi -"Alo, đừng có đứng ngẩn người ra đó thế chứ" -A...sao anh lại đến đây? -"Tôi có việc đi ngang qua, cậu xuống nhà đi" -Làm gì a~, muộn rồi anh về đi -"Hừ...cậu không xuống tôi đứng yên đây" Bình An hơi tức giận, kéo rèm rồi ngồi xuống giường nói tiếp -Tôi không xuống đâu, cũng muộn rồi, có gì mai đến trường nói, anh nên về nhà đi Diệp Thần biết Bình An đang giận, anh vẫn cười tươi, mắt vẫn hướng lên trên phòng cậu -"Vậy tôi đợi cậu" Nói rồi anh tắt máy, Bình An ngạc nhiên nhìn di động, nhưng vẫn là cứng rắn nằm chùm chăn bông khắp người, tôi mặc kệ anh! Được một lát nhìn ra bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi, cậu chột dạ, đã được gần 20 phút rồi, cũng không thấy Diệp Thần gọi lại, cậu mím môi xỏ dép bước ra nhìn qua khe cửa sổ, anh ta, vẫn còn đứng đó! Bị điên rồi sao! Bình An bật máy gọi lại cho Diệp Thần -Anh vẫn đứng đó? -"Ừm, vừa rồi có nói với cậu còn gì, tôi đợi cậu xuống" -Rốt cuộc anh có chuyện gì? -"Cậu cứ xuống nhà là biết" Bình An thở dài, từ trước đến giờ chưa có ai khiến cậu phải cảm thấy người đó cố chấp hơn mình nhưng rốt cuộc thì Diệp Thần cũng cho cậu thấy. Bình An khoác thêm áo rồi đem theo một cái khăn to. Ba mẹ Trương đang ngồi xem phim truyền hình thấy con trai có vẻ vội thì giữ lại -Con đi đâu muộn vậy? -10 rưỡi, con xuống nhà lấy bài tập bạn đưa, ba mẹ cũng nên ngủ sớm đi a, con đi nhanh mà Nói rồi nhanh chóng mở cửa rồi bước vào thang máy. Nhà của Bình An nằm trên tầng 5, cậu cảm thấy hôm nay thang máy đặc biệt chậm a ~ Phía trước chỉ thấy mỗi ô tô màu đen hòa trong bóng đêm, người đâu? Bỗng cả người được ôm từ phía sau, bàn tay này, mùi hương cơ thể này -Diệp...Diệp Thần -Tôi lạnh... cậu để tôi chờ dưới tuyết dày thế này Nói rồi còn phụ họa thêm vài tiếng ho. Bình An xoay người lại, đưa ra chiếc khăn màu xám đến trước mặt anh -Quàng khăn vào, có ốm cũng đừng đổ lỗi cho tôi Diệp Thần vui vẻ nhận lấy khăn từ Bình An, tay anh chạm vào tay cậu, Bình An giật mình, lạnh đến như đóng băng -Anh...có xe mà không vào, lại còn -Cậu biết người ta gọi đó là gì không? Bình An lườm Diệp Thần -Là chân thành. Nhìn mũi đã đỏ lên vì lạnh của Diệp Thần, Bình An không nhịn được mà thở dài -Hội trưởng a, tôi nói anh này, anh đừng Chưa nói hết câu đã bị nhấn vào ngực ai đó, cậu bất ngờ không biết rốt cuộc phải làm sao -Diệp Thần, anh đừng như thế... -Tôi nói rồi Tiểu An, đừng lên tiếng vội, tôi không muốn... cả hai chúng ta đều hối hận. Trong lòng Bình An rối bời, hai thằng con trai đêm đến dưới tuyết rơi ôm nhau gì đó chẳng phải là mờ ám lắm hay sao -Anh, đỡ lạnh chưa... -Có thể ôm cậu cả đêm, thì thực tốt. Nhưng mà, không thể để Tiểu An của chúng ta bị ốm được, thế này là đủ rồi. Diệp Thần buông cậu ra, cười thực dịu dàng, lại theo thói quen mà xoa xoa đầu của Bình An -Cậu lên nhà đi, cảm ơn vì đã chịu xuống đây... -Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao... -Chỉ là muốn thấy cậu, ôm cậu, nào nào Tiểu An, nghe lời lên nhà đi Bình An dở khóc dở cười nhìn Diệp Thần đang dỗ mình như dỗ em bé. Cậu đấm vào vai anh một cái -Còn anh cũng mau về nhà đi, tôi lên nhà đây -Ừm, đi đi. Ngủ ngon, Tiểu An của tôi Bình An nhăn nhó, cái gì mà của tôi chứ!!! Bình An không nói nhiều nữa mà chạy một mạch vào trong tiểu khu, để lại cho Diệp Thần vẫn đứng đó, lặng yên như thế dõi mắt theo bóng người nhỏ bé ấy chìm vào trong đêm tối. Anh chậm rãi vuốt nhẹ chiếc khăn quàng cổ vẫn còn vương vấn mùi thơm dìu dịu tự nhiên của Bình An Ngày càng để ý em, ngày càng nhớ em, tôi phải làm sao.... Bình An ngã xuống giường, tim vẫn còn đập gấp gáp nhanh hơn bình thường, điện thoại bỗng rung lên thấy tin nhắn từ Diệp Thần "Ngủ ngon Tiểu An" Diệp Thần về đến nhà, đèn phòng khách vẫn sáng, anh cười cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế. -Thần về rồi hả... -Vâng, bác chưa ngủ sao? -Ân. bác chưa ngủ. Con ăn tối chưa? Bác giúp việc cười hiền lấy áo khoác của Diệp Thần cho vào giỏ quần áo -Con ăn rồi, bác pha giúp con 1 cốc trà sữa quần tất(*) nhé, con lên phòng tắm rồi xuống sau -Con cứ tắm đi rồi lát ta mang cho Diệp Thần ôm lấy vai bà Tiểu Niên cười tươi -Đừng để con lười mà... Bác Niên vỗ vỗ vào tay của Diệp Thần -Thằng nhỏ này, được rồi con đi tắm rửa đi, tắm muộn không tốt Diệp Thần vừa tắm vừa bật điện thoại gọi cho Bình An Nghe giọng lười nhác hiếm có từ đầu dây bên kia khiến khóe môi anh không khỏi giương lên -Tôi gọi giờ này có làm phiền cậu không, nghe giọng hình như đang ngủ a~ -"Hừ..biết vậy anh còn hỏi...tôi nghe tiếng nước ở đâu đó...??" -À, tôi đang tắm, chợt nhớ ra một chuyện nên mới gọi cho cậu. Đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên xen lẫn một chút giận -"Mùa đông còn cố tình tắm muộn, anh sớm muộn cũng... mà thôi có việc gì nói luôn đi" -Về cái khăn á, quên lúc nãy chưa cảm ơn cậu Bình An không biết phải hét lên trong điện thoại hay dứt khoát dập máy, bỏ đi, cậu cũng chưa hét lên với ai bao giờ, lười nhác trả lời -Giờ tôi ngủ được chưa, anh cũng đừng tắm lâu, nghỉ sớm đi -Khoan đã -"Ừ..?" -Ngủ ngon nhé, nhớ mơ về tôi đấy. Tôi tắt máy đây Diệp Thần mang tâm tình sảng khoái xuống nhà thì thấy bác Niên đã đứng ở dưới phòng khách, một tay cầm cốc trà, tay kia cầm điện thoại -Có cuộc gọi từ phu nhân -Giờ này...? Cảm ơn bác, bác ngủ trước đi.. Diệp Thần ngồi xuống sofa gọi lại -Giờ này mẹ còn chưa ngủ, có việc gì gọi cho con sao? -"Sức khỏe con thế nào rồi, từ hôm đó...mẹ bận nên không gọi được. Mẹ xin lỗi" Diệp Thần uống một ngụm trà rồi cười, tiếng cười vang lên trong phòng tối tịch mịch và cô đơn, có cả chua xót -Từ đó đến giờ cũng đã hơn 2 tháng rồi mẹ. Mẹ không cần lo cho con, mẹ cứ lo tốt việc của công ty đi, chẳng phải từ trước đến giờ con một mình vẫn sống tốt đó thôi -"Tiểu Thần, con đừng nói với giọng đó được không...là lỗi của mẹ, mẹ đáng lẽ phải ở bên con.." -Muộn rồi, mấy lời này, con cũng đã nghe nhiều rồi, mẹ ngủ sớm một chút, con vẫn rất tốt, và, đừng lúc nào cũng cuồng công tác thế, mẹ là người phụ nữ của gia đình. Con ngủ đây, mẹ ngủ ngon. Không để mẹ nói thêm gì nữa, Diệp Thần đã tắt máy, đầu ngửa ra phía sau ghế, chậm rãi nhắm mắt. Anh đã quen với cái cảm giác thế này rồi, căn biệt thự rộng lớn, bác Niên giúp việc dù ở đây nhưng cảm giác tịch mịch vẫn chẳng vơi. Anh lúc nào cũng cười thật tươi như thế nhưng từ lâu đã mong một chút cái hương vị gia đình, có người thực lòng quan tâm. Đêm nào cũng vậy, mỗi lần trở về là lại vùi đầu vào những thông tin những chính sách kinh tế tài chính đến muộn mới ngủ. Sống trong một gia đình thế này, Diệp Thần không thể không tự mình học tập, rèn luyện, kể cả việc học cách quản lý, anh phải học từ rất sớm Cóđêm Diệp Thần gần như thức trắng, không phải anh không có bạn bè tốt nhưng chính là xung quanh anh ai cũng đều thực sự hạnh phúc... Diệp Thần bật cười, chẳng lẽ bỗng nhiên yếu lòng như thế... Diệp Thần không biết đã ngủ từ lúc nào, trà trong cốc cũng chỉ vơi đi phân nửa, bác Niên bật đèn lên, nhẹ nhàng bước đến đắp cho anh một cái chăn lông, còn cẩn thận để lại một cái chăn dày hơn bên cạnh. Bác Niên thở dài, khẽ vuốt lên mái tóc của anh rồi tắt đèn. -Alo, phu nhân gọi có việc gì ạ? -"Bác giúp tôi để ý chăm sóc Tiểu Thần, thời gian này tôi còn một dự án nữa, xong rồi sẽ về nước. Bệnh dạ dày của nó..." -Phu nhân yên tâm, tôi sẽ chăm lo cho cậu ấy nhiều hơn, bà nghỉ sớm đi, cậu ấy đã ngủ rồi... Đêm này Bình An cũng mất ngủ, cậu bối rối nhiều hơn, cậu ngờ ngợ ra những hành động những quan tâm của Diệp Thần. bạn bè, có những lời nói, những cử chỉ như vậy sao? Vuốt nhẹ di động, cậu thở dài, mở lại xem tin nhắn của Diệp Thần, Bình An lần nữa thở dài. Ngẩn người như thế nhìn màn hình tắt dần, bỗng nhiên lại sáng lên, Diệp Thần đang gọi Bình An ngạc nhiên, đã 1 giờ rồi, người này lại có chuyện gì! Do dự một vài giây lát, cậu quyết định nghe máy -"Xin lỗi Tiểu An.."- Giọng Diệp Thần trầm thấp mang theo một chút khó chịu -Anh... có chuyện gì vậy? -"Tôi thấy mệt mỏi quá..." -Diệp...Diệp Thần, anh lại đau dạ dày à? Có cần -"Tiểu An... An..." -Ừ, tôi đây, đã gọi bác sĩ chưa?- Cậu sốt ruột -"Tôi nhớ cậu..." (*)trà sữa quần tất: Trà sữa đá Hồng Kông còn được biết đến với cái tên "trà sữa quần tất" (pantyhose tea). Món thức uống thời thượng này được làm từ trà đen ướp lạnh dùng cùng sữa đặc, đá lạnh và được ưa chuộng tại các nước Đông Á.
|