Quỷ Thoại Liên Thiên
|
|
PN9: Quán trọ (Tam) Tôi mở thông tin của tin nhắn, quả nhiên có một địa chỉ liên hệ. Bạch Dực giành lấy điện thoại trong tay tôi, anh lặng im nhìn số điện thoại, sau đó nhìn tôi nói: "Để lại đi, đừng gây chuyện." Tôi để điện thoại lại chỗ cũ. Bỗng nhiên xác của cô gái mặt chữ điền bỗng nẩy lên như người đang trở mình, tạo thành tư thế nằm ngửa trên đất. Không ngờ mặt cô ta đang mỉm cười, hơn hết lại vô cùng quái dị. Mắt ánh lên sự tự hào viên mãn, thoáng chốc gây cho tôi tò mò, có thật cô ta bị thứ gì đập trúng hay không. Tôi nhìn chăm chú thật lâu, nhưng xác chết không hề động đậy nữa. Lúc này người phụ nữ trung niên đẩy xe lảo đảo đi tới, chị ta tách hai chúng tôi ra nói: "Quý khách về phòng trước đi ạ." Nói xong, chị ta dùng một chiếc khăn trải giường màu trắng thật lớn phủ lên thân thể của cô gái. Nhưng nước mưa thấm ướt rất nhanh, khiến cho nó tạo thành một đường viền quanh xác chết. Tuy cách mảnh vải nhưng dù thế nào tôi vẫn luôn cảm thấy thi thể kia đang nhìn chằm chằm vào mình. Bạch Dực chạm nhẹ vào tôi, tôi phát hiện trong góc có một nam sinh đang trốn. Đó chính là cậu trai phụ trách thu thập chứng minh nhân dân. Cậu ta nhìn thi thể với ánh mắt vô cùng hưng phấn, nhận thấy chúng tôi đang chú ý đến mình liền như bị điện giật mà chạy nhanh trở về. Cả người chúng tôi ướt đẫm, Bạch Dực mua hai chai rượu của khách sạn rồi trở về phòng mình. Anh nói: "Tắm nhanh đi, nếu không sẽ bị cảm đấy." Tôi run run cởi quần áo đang bị ướt, nhanh chóng mở vòi sen, nhưng làm đủ cách cũng không có nước. Tôi bực mình: "Bực thật, nhà trọ làm gì không biết." Bạch Dực thấy tôi còn đợi nước liền ném cho tôi cái khăn nói: "Lau khô trước!" Chẳng hiểu sau tôi lại tức giận, lạnh đến run rẩy cả người, hỏi: "Rồi sau đó?" Anh lạnh lùng đưa ra gương mặt như muốn giết người nói: "Oán trách" Hai chúng tôi chỉ có thể mở máy sưởi lớn hết cỡ rồi thay quần áo khô. Nhưng dù thế nào cũng không loại bỏ được cảm giác lạnh lẽo do bị ướt mưa. Bạch Dực vừa lau tóc vừa gọi cho phục vụ. Tiểu thư phục vụ trả lời với giọng điệu vô cùng máy móc, sau cùng còn bảo chúng tôi qua phòng cách vách tắm nhờ. Cô ta chẳng quan tâm người ở phòng bên cạnh sẽ nghĩ gì khi vừa mở cửa thì thấy hai gã đàn ông xin tắm nhờ? Bạch Dực vô cùng bực bội dập điện thoại xuống. Anh nhìn khăn lau của nhà trọ nói: "Lần sau tuyệt đối sẽ không giao việc đặt nhà trọ cho tên Lục tử ngu ngốc kia." Bạch Dực ngửi tóc tôi thật sâu. Tôi hoảng hốt hỏi: "Sao thế?" Anh cau mày lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là trên người chúng ta có mùi lạ." Tôi cũng dí sát vào ngửi, quả thật trên người chúng tôi có mùi vô cùng kỳ quái nhưng đó không phải là mùi thối. Dưới tình huống như vậy, không gian tựa như càng trở nên ám muội. Anh vuốt mặt tôi, nói: "Nhưng cũng không sao." Tôi bực mình ờ một tiếng, anh khẽ mỉm cười nói: "Muốn lau lần nữa không?" Tôi còn lơ mơ đã bị áp xuống. Tôi ôm lấy đầu anh rồi mút lấy môi và lưỡi. Anh hôn dài từ cổ tôi xuống dưới. Tôi nghiêng đầu nhìn khung cửa sổ với tấm màn không khéo được, nước mưa chảy xuống cửa kính gấp khúc lạ lùng, dường như chẳng thể trông thấy hai người chúng tôi. Bạch Dực đỡ chân tôi lên, anh tháo dây lưng trên áo tắm. Tôi ôm chặt lấy cổ anh không còn lòng dạ nhìn cảnh sắc bên ngoài nữa.... Nửa đêm, trên núi trở gió, mưa nhỏ hơn rất nhiều. Tôi nằm trên giường nhìn ra cửa sổ, vì không thể kéo màn nên nhìn ra ngoài thật giống dã chiến. Tôi khó khăn cuộn mình lại, trước mắt một mảnh đen thẳm, vốn chẳng thể hình dung ra hình dạng nguyên bản. Nhưng vẫn có thể nghe được tiếng kêu của động vật, nó xa cách lạ lùng. Ngay nửa đêm tôi bị tiếng kêu cổ quái của động vật đánh thức. Âm thanh hơi giống tiếng còi. Tôi liền đứng dậy đi vào toilet còn đang sáng đèn. Vừa mở cửa, tôi phát hiện vẫn chưa tắt vòi sen, cũng không biết bao lâu rồi, liền bước đến nhưng không phải để vặn nó lại. Tôi chỉnh nước ấm, cởi quần áo, giũ qua một chút, kéo vòi sen, để nước ấm dội vào mình hết mức có thể. Cảm giác dinh dính trên người lập tức mất đi, nhưng vẫn không thể rửa sạch thứ gì đó đang bám lấy mình. Bỗng âm thanh cổ quái lại vang lên, tôi dừng lại, phòng ngoài vẫn yên tĩnh như cũ. Tôi nuốt nước bọt, gắng nghĩ xem có chỗ nào không đúng. Đột nhiên cửa phát ra âm thanh chuyển động, tôi nín thở lắng nghe nhưng nó chỉ động vài tiếng rồi trở lại yên tĩnh như trước. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chắc do chuyện cô gái chết lúc ăn cơm tối cùng bầu không khí kì quái trong quán trọ này nên mình mới sinh ra suy nghĩ lạ lùng như thế. Thầm nói: "Có thể... ra phòng ngoài trước đã." Tôi tắm xong, mặc áo tắm vào, tự rót cho mình một ly nước nóng, ngồi lên giường nhìn ngoài cửa sổ. Không hiểu sao mình không hề buồn ngủ, tôi bắt đầu tự hỏi sau đó thì quán trọ đã xảy ra chuyện gì. Nếu bạn cùng lớp mất, nhóm sinh viên này hẳn phải có phản ứng, nhưng sao một chút động tĩnh cũng không có. Bọn họ nói về vở kịch, rốt cuộc thì nó có nội dung như thế nào. Tôi uống một ngụm nước, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vừa vỗ trán thì phát hiện ngay cửa sổ, chỗ sát góc phòng không ngờ lại có người đã ở đó từ lúc nào. Tôi sợ đến độ đứng sững lên, tư thế đó nếu không chú ý còn tưởng là một mô đất. Hơn hết kia lại nằm nghiêng nghiêng, cả người có vẻ ướt sũng. Tôi giật mình đổ mồ hôi lạnh, còn người nọ cũng chẳng động đậy gì. Lúc này Bạch Dực bị tôi đánh thức, anh ngồi dậy hỏi tôi sao thế? Tôi thì thầm: "Có người ngoài cửa...." Bạch Dực bật dậy, anh đứng lên nhìn ra cửa sổ, đáp: "Nào có ai" Tôi đặt ly xuống, đến bên cạnh anh, quả nhiên chẳng có ai cả. Tôi vuốt tóc nói: "Không thể nào, lúc nãy em còn thấy mà, xảy ra chuyện gì thế." Bạch Dực lấy ra một điếu thuốc vừa định châm thì dừng ngay lại. Tôi hỏi có chuyện gì. Bạch Dực ngậm điếu thuốc nhìn tôi nói: "Em nói không sai." Tôi gương mắt hỏi: "Nói rõ một chút, được không?" Bạch Dực vẫy vẫy tôi, nói: "Em qua đây." Tôi ôm lấy eo, nhăn mày: "Còn muốn làm?" Bạch Dực không nói lời nào, kéo tôi lại gần. Anh nâng đầu tôi lên, ý bảo tôi nhìn vào gương. Bỗng nhiên, tôi giật nảy mình khi phát hiện có một người đàn ông đang cuộn mình trong gương. Hình ảnh lúc nãy tôi thấy là do sự phản chiếu của gương và cửa sổ. Người đàn ông kia vẫn nằm nghiêng nghiêng ngay trong góc phòng này. Hắn mở to mắt, trong đó lộ sự hả hê. Tôi há hốc miệng nói: "Không thể, tất cả đều không thể!" Bạch Dực nhìn vào gương, anh quay nhanh lại, nhưng chỗ ngay chân giường của chúng tôi vẫn trống trơn. Tôi nắm lấy Bạch Dực, tuy đã gặp quỷ nhiều lần, nhưng cũng chẳng thể nào quen được. Tôi ôm ngực hoảng hốt nói: "Thấy ma rồi...." Bạch Dực ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Người đàn ông kia có hơi quen quen." Tôi híp mắt nhìn quét qua toàn bộ người đàn ông kia, sau đó nói: "Có hơi giống... cậu sinh viên thu chứng minh nhân dân!" Tôi nói rất khẽ, nhưng vừa dứt lời thì cậu sinh viên đang nằm cuộn mình trong góc từ từ ngã xuống. Ngay khoảng khắc ấy, tôi nghe được căn phòng cách vách có âm thanh cộng hưởng theo, cứ như có thứ gì đó ngã lăn long lóc. Tôi và Bạch Dực cùng nhìn thoáng qua, tôi tất tả nói: "Cách vách có tiếng động." Bạch Dực vội vàng gọi điện cho phục vụ, nhưng cả tối dù thế nào cũng không liên lạc được. Mà đầu kia của tay nắm cửa cứ lay động như điên, hiện tại lại càng thêm dữ dội, ngay tức khắc vang lên tiếng đập cửa. Tôi còn đang phân vân không biết có nên mở cửa hay không thì Bạch Dực đã nhanh chóng mặc xong quần áo. Anh chầm chậm bước đến cửa, ngay lúc tay anh gần như chạm đến tay nắm thì cửa không hề động đậy nữa. Mà bên ngoài truyền vào một giọng vô cùng khàn, nghe như cổ họng đang bị kẹp chặt lại. "Phòng tắm, kết thúc..." Bạch Dực mở mạnh cửa, nhưng ngoài đó chẳng có gì cả. Anh cúi đầu nhìn thì phát hiện cái điện thoại ở cạnh xác chết lúc nãy chẳng biết tại sao lại ở ngay cửa phòng của chúng tôi.
|
PN9: Quán trọ (Tứ) Điện thoại di động vẫn nằm yên trên thảm. Ánh sáng của nó hòa làm một với ánh đèn màu lục ở hành lang. Bạch Dực ngồi xổm xuống, cầm lấy điện thoại. Trong đó có một tin nhắn. Quả nhiên lại là một đoạn tin ngắn: "Cuối cùng, chẳng ai biết trong những ống dẫn nước chằng chịt kia đang có gì. Dù thế nào thì nó vẫn sống ở đó...." Tôi nhìn, hỏi: "Nghĩa gì thế?" Bạch Dực nhìn điện thoại nói: "Chắc là một tình tiết trong tiểu thuyết... Hoặc là phim ngắn mà mấy sinh viên kia đã nói. Đêm mưa, phòng tắm, nghe giống như các cảnh của bộ phim." Tiếp theo thì cửa phòng 3012 bật mở, một cái đầu đưa ra ngoài. Là một người trong đám sinh viên kia, cô ta nhìn hai chúng tôi với gương mặt trắng bệch như sáp ong, hỏi: "Hai anh ở đây làm gì?" Bạch Dực đưa điện thoại, hỏi: "Của các cô cậu à?" Cô sinh viên kia lộ ra toàn thân, trên người đang mặt áo ngủ hình mèo Kitty. Cô ta cúi đầu nhìn một chút, nói: "Không phải của tôi." Bỗng trong phòng phát ra tiếng ồn ào, tôi hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn vào. Sau cửa có một cô gái với dáng người nhỏ nhắn bước đến, cô ta hỏi: "Hai anh đến có chuyện gì không?" Bạch Dực nói: "Chúng tôi nhặt được một cái điện thoại, nghĩ là của các cô cậu." Cô gái nhỏ nhắn chẳng thèm nhìn đến đã lắc đầu ngay, trả lời: "Không phải của chúng tôi." Nói xong liền kéo sinh viên kia vào, rồi đóng sập cửa phòng lại. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận thấy cô gái có dáng người nhỏ nhắn đã trừng mắt liếc Bạch Dực một cái. Cái nhìn tàn độc cứ như Bạch Dực đã giết cả nhà của cô ta không bằng. Tôi nhìn Bạch Dực, nói: "bọn nhóc này quá kỳ quái, bạn học vừa chết sao có thể bình tĩnh đến thế." Bạch Dực khẽ lắc đầu, nói: "Không, dù có chết người, cũng không quái đản như vậy. Tất cả đều không phải thái độ bình tĩnh." Tiếp theo có một nhóm người lao từ trên lầu xuống, trong đó có một người hét: "Thấy ma rồi, sao lại có người chết nữa thế này? Quán trọ này thật là điên." Tôi và Bạch Dực lao đến, vừa đến cửa cầu thang, đã thấy một băng ca được khiêng xuống lầu. Trên đó có một người đàn ông đang nằm. Cả người hắn ta sũng nước, nhưng nhìn bên ngoài chẳng có vết thương gì. Trong đó có một phục vụ sợ hãi nói: "Sao lại thế! Người này sao lại chết trong bồn tắm." Ai đó nói: "Đúng thế, quán trọ này thật quá rắc rối. Ống nước bị nghẽn, chuyện ngu ngốc như vậy cũng tạm cho qua đi, chẳng ngờ ngay trong bồn tắm lại có người bị chết đuối. Thật chẳng ra làm sao, rốt cuộc chẳng biết ai phải chịu trách nhiệm đây." Người phục vụ nói: "Đáng thương quá! Người thứ hai rồi, hôm nay chẳng hiểu ra làm sao..." Một người đến đẩy ra người phục vụ, thấy chúng tôi đều dừng trò chuyện liền nhanh chóng phủ khăn trải giường lên thi thể. Lúc còn trên băng ca, chúng tôi có quan sát qua một lượt. Nước từ tay người chết không ngừng chảy xuống khiến cho tấm thảm màu lam ướt sũng. Nhưng trùng hợp làm sao, tất cả nước đều đọng lại ở nếp gấp ngay trung tâm. Chúng tôi bị đám nhân viên xua về phòng. Bên kia công bố đây là chuyện ngoài ý muốn, để biểu thị lòng thành sẽ giảm 50% tiền trọ. Nhìn qua là biết muốn bịt miệng người khác, các khách trọ tuy lo lắng nhưng chẳng còn cách nào. Vì chúng tôi vốn không thể rời khỏi nhà trọ này ngay lập tức.... Bạch Dực cùng tôi trở về phòng mình. Hệ thống máy sưởi khá tốt, khiến tôi bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng cái rèm cửa vẫn hư hỏng như cũ khiến tôi rất khó chịu, cảm giác như không gian ngoài cửa sổ là một đống hoang tàn. Bạch Dực cuối cùng cũng hút được điếu thuốc. Anh lấy chiếc điện thoại kia ra, đặt lên bàn. Tôi ngồi ở đầu giường nhìn anh nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngay từ đầu em đã thấy không ổn." Bạch Dực nói: "Đúng thế, thái độ của đám sinh viên này thật kỳ quái. Họ nói muốn làm một bộ phim ngắn à?" Tôi cau mày: "Là thế, hơn hết chúng ta còn đóng vai quần chúng nữa." Bạch Dực rít một hơi thuốc, nói: "Nó biểu thị cho điều gì?" Tôi lắc đầu, nói: "Nếu chỉ đóng phim đơn thuần thì đã chẳng có người chết. Trùng hợp làm sao, có chết người thật, nhưng bọn họ chẳng mảy may động đến công việc, chuyện này thật quá mức kỳ quái." Bạch Dực đưa cho tôi điếu thuốc, anh nói tiếp: "Đó cũng chưa phải là kỳ quái nhất. Kỳ quái nhất là bọn họ làm như chẳng liên quan gì đến người chết cả. Cả cái điện thoại kia, cứ như đang dẫn chương trình." Tôi châm thuốc, hút mạnh một hơi, đầu óc dần rõ ràng, nói: "Hỏi thẳng mấy người cách vách, nội dung bộ phim của họ là gì, cứ đường hoàng mà hỏi" Bạch Dực nói: "Em làm được sao?" Tôi hỏi: "Có gì không được?" Bạch Dực nhìn điện thoại nói: "Được rồi, nếu em đã tự tin như vậy thì chúng ta đi hỏi thăm một chút. Nhưng anh muốn làm rõ một chuyện, bộ phim đã đến cảnh hai, như vậy cảnh ba, cảnh bốn cũng sẽ bắt đầu." Tôi phả ra một ngụm khói gật đầu, Bạch Dực nói tiếp: "Em còn nhớ bọn họ có tất cả bao nhiêu người không?" Tôi gật đầu, nói: "Đếm đầy đủ, hình như là năm." Bạch Dực ngửa đầu ra sau, nói: "Đúng vậy, đã chết hai người, nói cách khác, họ phải còn lại ba người...." Tôi nhìn Bạch Dực, thoáng chốc sinh ra dự cảm bất thường, nói: "Một phòng trọ ở hai người, chết hai người, còn lại là cô gái mặc áo ngủ mèo Kitty, và cô gái nhỏ con. Vậy thì... còn một người nữa là ai?" Bạch Dực nhìn chằm chằm vào tôi. Anh làm thế khiến tôi hoảng sợ, vò đầu, nói: "Phải như thế không, hay chỉ có... bốn người. Nếu không sao em không tài nào nhớ nổi người còn lại?" Bạch Dực gõ gõ bàn, anh nói: "Đúng vậy, trong ấn tượng của anh cũng là năm người. Nhưng trừ bốn người kia, thì người thứ năm chẳng thể hình dung nổi." Bạch Dực dừng lại, anh ngẩn đầu: "Nhưng đều có liên quan đến cái chết của bọn họ." Tôi hỏi: "Nghĩa là sao?" Bạch Dực phả một ngụm khói, anh nhìn bức tranh trang trí ở bức tường sát bên giường ngủ, nói: "Tình tiết." Anh giải thích tiếp: "Cô gái thứ nhất bị đá đập chết. Ngay từ đầu đã được ám thị là vôi vữa rơi từ trần nhà xuống. Nhưng trước đó anh có quan sát, trần nhà được đóng từ gỗ, không phải đá. Liên kết với việc xác của cậu thanh niên kia trong toilet cũng với kiểu ám thị là chết trong nước. Đừng quên, phòng của chúng ta ở ngay dưới phòng đó. Nói cách khác, thời điểm chúng ta mở mãi cũng chẳng có nước cũng là một loại ám thị, kia nghĩa là ống nước đã bị thứ gì chặn lại." Tôi liếm môi, hỏi: "Lão Bạch, anh xem có thể là thế này không?" Anh nhăn chặt mày, ra hiệu cho tôi nói tiếp. Tôi nói: "Thật ra những người kia không chết? Bọn họ chỉ là đang đóng phim?" Bạch Dực ngây người ra, anh nói: "Sao em lại nghĩ như vậy? Dựa vào đâu?" Tôi khoanh tay, nói: "Bọn họ muốn chúng ta là diễn viên quần chúng. Nói cách khác, bọn họ đều đang đóng phim. Đóng phim thì hẳn là giả rồi, nên bọn họ không hề chết." Bạch Dực hỏi: "Còn những người khác, giải thích thế nào?" Phút chốc, tôi không thể trả lời. Bạch Dực tiếp tục hỏi: "Được, cứ như lời em nói lúc nãy. Bọn họ đang đóng phim. Nhưng không thể có chuyện tất cả mọi người trong quán trọ này cùng hợp lại diễn...." Tôi lắc đầu: "Quả thật, không thể nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Dực định nói tiếp thì có tiếng đập cửa vọng vào. Bạch Dực chỉ chỉ cửa, ý bảo tôi ra xem. Tôi không mở khóa an toàn, chỉ hé cửa thành một khe hở, thấy cô gái mặc áo ngủ mèo Kitty. Cô ta nói: "Tôi... có thể vào được không?" Tôi gật đầu, lặng lẽ mở khóa an toàn. Cô gái nhìn nhanh qua phòng chúng tôi rồi vọt ngay vào, hành động nhanh như khỉ. Cô ta run run đóng cửa lại, lúc này mới lấy lại chút bình tĩnh. Bạch Dực đưa cho cô ta một ly trà, cô ta nhận lấy, nói: "Có phải các anh sẽ rời khỏi đây vào ngày mai không?" Tôi nhìn Bạch Dực, anh gật đầu, cô gái dường như vô cùng gấp gáp, cô ta nói: "Tôi muốn đi cùng hai anh!" Bạch Dực hỏi: "Tại sao?" Cô gái kia run lẩy bẩy cầm cái ly bằng thủy tinh. Cô ta nói: "Chúng tôi vốn muốn quay một bộ phim ngắn. Chuyện là khi chúng tôi bắt đầu thì toàn bộ tình tiết đều đến theo đúng kịch bản, cứ như được phát tự động. Giờ đây từng người một đều chết đi...." Bạch Dực ngồi xuống, khẽ khàn hỏi: "Bộ phim ngắn đó là gì?" Cô gái ngẩng mạnh lên, lắc lắc đầu nói: "Tôi không biết... Tôi chỉ biết nội dung vai diễn của mình thôi." Tôi càng nghe càng rối rắm. Cô gái đang rất kích động nên không thể nào nói năng rành mạch. Cô ta nói: "Chúng tôi chỉ biết phần kịch bản thuộc về mình. Còn nội dung khác chỉ chính người được giao mới biết. Chúng tôi dùng cách nhắn tin qua điện thoại để chuẩn bị, chỉ duy nhất đạo diễn mới có thể biết được toàn bộ nội dung tin nhắn." Bạch Dực hỏi: "Vậy thì, cô đóng vai nào trong kịch bản?" Cô gái cúi đầu, hạ giọng nói: "Tôi sẽ bị xiết cổ chết...." Cô ta không kìm được, bật khóc: "E rằng tôi là người kế tiếp...." Bạch Dực hỏi: "Các cô cậu có tất cả bao nhiêu người, bao nhiêu cảnh?" Cô gái nói: "Chúng tôi có tất cả năm người, nhưng chỉ một người không đóng phim, vì đó là đạo diễn." Tôi hỏi: "Ai là đạo diễn?" Cô gái bật khóc kể: "Tôi không biết. Tôi chỉ biết vai diễn của mình thôi, của những người còn lại đều là bí mật, nên cũng không biết ai là đạo diễn nữa." Tôi lấy ra một điếu thuốc, cô ta ra vẻ không ngại, tôi châm lửa, nói: "Nhưng, không phải các cô cậu có năm người sao? Chết hai người, nếu cô không phải, vậy thì một trong hai người còn lại là đạo diễn." Cô gái nắm chặt vạt áo, ánh mắt hoảng loạn, nói: "Không biết, tôi luôn có cảm giác nhưng không thể hình dung nổi. Tôi có hỏi Tiểu Miên, nhưng cậu ta không chịu nói...." Tôi hỏi: "Tiểu Miên là sinh viên nữ có dáng người nhỏ bé?" Cô ta gật đầu. Bạch Dực đứng lên, khoanh tay lại, nói: "Vậy nói về cảnh chết của cô ở màn ba một chút." Cô gái ngẩng đầu nói: "Là bị xiết cổ chết." Tôi và Bạch Dực cùng nhìn nhau, cô ta giải thích: "Chúng tôi chỉ viết diễn biến sơ lược, còn chi tiết thì sẽ tự diễn." Tôi vỗ trán, nói: "Phim như vậy mà các cô cậu cũng diễn? Quả là vị nghệ thuật...." Bạch Dực hỏi: "Vậy người thứ năm là ai?" Cô gái vừa định trả lời thì bỗng đứng phắt dậy. Tôi phát hiện cửa phòng chẳng hiểu vì sao đã bật mở, đứng đó là cô gái nhỏ con. Cô ta nhìn trừng trừng vào chúng tôi, cô gái còn lại gọi: "Tiểu Miên" Cô ta lạnh lùng mở miệng: "Tiểu Kha, đi về." Cô gái đến đầu cũng không dám quay lại, vội chạy theo người kia ra ngoài. Lúc ngang qua lại lén dúi vào tay tôi tờ giấy. Hai cô gái cứ thế đóng lại cửa phòng. Tôi mở tờ giấy trong tay ra. Trên đó viết: 1221526 Bạch Dực cầm tờ giấy xem xét, nhưng vẫn không hiểu gì cả. Tôi lo lắng hỏi: "Tiếp đến sẽ là ai?"
|
PN9: Quán trọ (Ngũ) Bạch Dực đặt tờ giấy lên bàn, anh ngồi ở ghế bên cạnh, nói: "Trong năm người có một là đạo diễn, bốn người còn lại là diễn viên, còn chúng ta là diễn viên quần chúng, thường hay vây lại xem cảnh. Bộ phim vốn đã được diễn từ đầu, nếu nói chỉ duy nhất đạo diễn còn sống, vậy chúng ta vẫn gặp nguy hiểm." Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh không nhìn tôi mà cầm lấy điện thoại. Anh đưa cho tôi xem, nói: "Số điện thoại chỉ có 10 số(1)." (1) Ở Trung Quốc, số điện thoại di động là 11 số. Ý Bạch Dực nói điện thoại có 10 số nghĩa là không gọi được hoặc không có thật. Tôi ôm đầu: "Là chuyện ma ở quán trọ này sao?" Bạch Dực để điện thoại xuống, nói: "Không biết, nhưng cách giải quyết nhanh nhất là phải tìm cho ra đạo diễn, sau đó hỏi rõ kịch bản phim. Vì chỉ mình đạo diễn biết." Tôi nhìn cái điện thoại, nói: "Là cái điện thoại này sao? Trong đó có manh mối?" Bạch Dực nói: "Đương nhiên là không. Nếu có thì anh còn đi hỏi làm gì. Giả sử Tiểu Miên kia là đạo diễn, thì điện thoại chắc chắn của cô ta. Cái điện thoại này thì không phải rồi." Tôi nói: "Em thấy cô ta rất khả nghi, bình tĩnh quá mức như vậy, có khi nào đã giết hai người bạn cùng lớp." Bạch Dực không trả lời tôi, anh thì thầm: "Anh cho rằng tất cả cái chết đều liên quan đến nhau." Tiếp theo, chúng tôi cứ liên tục đưa giả thuyết rồi lại phủ định, rồi lại không ngừng giải thích phương án mà mình đưa ra. Trời dần sáng, vấn đề canh cánh trong lòng chúng tôi vẫn chưa có lời giải. Bạch Dực cứ vô thức vẽ bừa vào chỗ trống của tờ giấy kia. Mỗi lần anh băn khoăn trăn trở đều sẽ làm như vậy. Bỗng, anh dừng bút, nói: "Em còn nhớ câu thoại của nữ sinh chết đầu tiên không? Cô ta nói mục đích đến quán trọ này. Chúng ta vì giá hời, còn bọn họ vì chuyện ma quái." Tôi gật đầu, anh định nói tiếp bỗng cửa trước bị đập rất mạnh. Chúng tôi bước ra thì thấy nhân viên phục vụ của quán trọ đang đứng bên ngoài. Bọn họ đang nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nói: "Làm phiền hai vị." Nói xong bọn họ bất chấp tất cả lao vào phòng khiến tôi cảm thấy như mình đang bị cướp, nhưng so với chuyện tiếp theo thì cảnh này lại giống phim kinh dị hơn cướp. Cửa sổ sát bên chúng tôi không ngờ đang lủng lẳng một người, có lẽ bị treo lên, thân thể như mô hình gỗ đang đập vào kính phát ra âm thanh nặng nề. Tôi gọi: "Tiểu Miên?!" Nhưng gương mặt kia không thể đáp lại, cô ta đã chết. Người phục vụ lớn tuổi đẩy tôi ra, nắm lấy sợi dây đang thắt chặt xuống. Một phục vụ khác nhìn chúng tôi giải thích: "Chúng tôi giặt khăn trải giường bên ngoài thì thấy. Nhưng dù làm cách nào cũng không thể mở cửa được, dùng chìa đa năng cũng vô dụng nên đành phải vào từ phòng các anh." Bạch Dực đỡ thang giúp bọn họ. Một nhân viên có dáng người khá gầy leo lên. Cậu ta nhanh chóng kéo thi thể xuống, một người khác liền gọi: "Tiểu Trương, mau mở cửa đi." Tiểu Trương nhìn về phía chúng tôi gật đầu, sau đó chạy nhanh vào phòng. Trong đó liền truyền ra tiếng hét khủng khiếp Chúng tôi nghe được tiếng mở cửa ở phòng cách vách, mọi người liền lao ngay đến, chúng tôi phát hiện Tiểu Kha đang cuộn mình ngay góc tủ đặt TV, cô ta dường như gặp phải chuyện kinh hoàng cực điểm, ngay cửa chính chỉ có một chiếc dép, còn cô gái nhỏ con thì đang ở trên bệ cửa sổ. Đầu tóc của cô ta rối bù không nhìn rõ mặt nhưng ánh mắt lại vô cùng độc ác. Điều này khiến tôi nhớ đến có vài lần cô ta đã nhìn Bạch Dực như thế. Tiểu Kha không ngừng tát vào mồm mình, đầu cũng không ngừng lắc, cứ liên tục nói: "Đừng qua đây, đừng qua đây..." Chỉ cần có người chạm đến liền sẽ mất kiểm soát mà la lên. Tôi chỉ có thể ôm lấy, không ngừng vỗ lưng để cô ta bình tĩnh lại một chút. Căn phòng này rõ ràng lớn hơn phòng chúng tôi rất nhiều. Những chỗ trống được đặt rất nhiều máy quay phim và giá đỡ. Hành lý cũng không được lấy ra, quần áo vứt vung vãi khắp nơi, gần đó còn rất nhiều đồ sạc pin lung tung. Bạch Dực cùng mấy nhân viên phục vụ đặt xác của Tiểu Miên xuống. Thi thể vẫn không hề có vết thương như trước, xem ra là tự sát, nhưng Bạch Dực lại nói: "Dây thắt rất ngắn, cô ta không thể cao như vậy." Xác của cô ta sao có thể ở vị trí cao như vậy? Nhưng lại không hề có dấu vết leo lên. Tôi giao Tiểu Kha cho một nữ phục vụ sau đó đi ra ban công. Tôi nhận thấy ngay dưới tấm thảm màu lam đậm đang đọng một vũng nước tạo thành một vòng tròn không theo quy luật nào cả. Đầu tôi bỗng nhớ đến phần thảm trải ngay lối đi của nhà trọ, bất kể thế nào thì các vòng tròn đều giống nhau như đúc. Bạch Dực cầm điện thoại, màn hình vừa đúng lúc nhảy 5 giờ 26 phút, ngày hôm nay thật trùng hợp làm sao, lại là tháng 12, ngày 21. Tất cả đều rất khớp với dãy số trong mảnh giấy của Tiểu Kha đưa cho chúng tôi. Tôi đưa mắt nhìn về thi thể đang nằm kia. Đây là cách chết của cô ta. Tại sao người chết lại là cô gái nhỏ con? Nhân viên phục vụ thu dọn thi thể của Tiểu Miên một chút. Tôi nhanh chóng đến gần Tiểu Kha. Cô ta cắn chặt môi như đang cực lực khống chế để mình không phải run lên. Cô ta thì thầm: "Tiểu Miên chết rồi... chết thật rồi...." Tôi nắm tay cô hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Kha nhìn tôi, mắt không có tiêu điểm, cô ta nói: "Kỳ lạ... bọn tôi chỉ muốn quay một bộ phim. Nhưng tại sao mọi người lại lần lượt chết đi. Tôi phải làm sao bây giờ. Tôi phải về nhà... tôi phải về nhà...." Tiểu Kha không ngừng lặp lại câu nói kia. Các nhân viên phục vụ cứ nhìn chằm chằm vào cô ta. Tôi sợ người quá hoảng loạn sẽ gây chuyện nên ôm chặt lấy đầu cô ta, nhìn Bạch Dực nói: "Phải giúp cô ta bình tĩnh lại trước đã." Bạch Dực lúc này vẫn đang đi quanh phòng. Anh nghe tiếng tôi liền quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Kha, sau đó nhìn về phía chủ quán trọ nói: "Tôi là giáo viên, chi bằng cứ để cô ta ở phòng chúng tôi." Chủ quán trọ vẫn mặc sườn xám không hợp thời như cũ, chị ta đi tới nói: "Còn gì tốt hơn nữa. Bây giờ nhóm người kia đều gặp chuyện xui rủi, tôi thấy thật phiền phức. Tiểu thư, cô xem qua ba giờ thì có chuyến xe xuống núi, cô có muốn liên hệ với người nhà, sau đó nhanh chóng xuống núi, về nhà sớm một chút không?" Tiểu Kha ngẩng đầu nhìn chúng tôi, lại nhìn thoáng qua cái chăn đang trùm lên thi thể gật đầu nói: "Tôi phải đi... phải đi ngay bây giờ...." Tiểu Kha vùng ra khỏi tay của hai nhân viên. Sau đó cô ta sắp xếp hành lý như điên khiến mọi thứ trong túi đều rối tung cả lên. Bạch Dực kéo tôi, tay kia lén đưa cho tôi cái điện thoại. Trên đó viết: "Ngay khoảnh khắc ngày và đêm giao nhau, linh hồn sẽ trở về nhân gian. Nhưng cũng không phải là tất cả...." Tiếp theo, anh khe khẽ chỉ vào đám bụi cạnh cửa sổ, trên đó có vài chữ được viết nguệch ngoạc: Vòng dây, kết thúc.
|
PN9: Quán trọ (Lục) Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Dực, anh nói: "Đi về hãy nói." Tiểu Kha mang theo hành lý của mình đến phòng của chúng tôi. Có lẽ do Bạch Dực đem danh phận thầy giáo ra đảm bảo nên bỗng nhiên chúng tôi trở thành chỗ dựa dẫm cho quán trọ này. Bạch Dực đặt hành lý ở gần đó, cuối cùng anh cũng nói chuyện: "Ngay lúc đầu, trong các người đã có người chết đúng không?" Tiểu Kha ngẩng mạnh đầu, cô ta từ từ gật đầu, hỏi: "Sao anh lại hỏi như vậy?" Bạch Dực nhìn thoáng qua tôi. Tôi biết anh chỉ nói ra suy đoán của bản thân mình, nhưng cũng đã đường hoàng cười nói: "Vì các người có tất cả năm người. Nhưng giờ chỉ còn duy nhất mình cô. Có một người từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện. Nên tôi cho rằng người đó hẳn đã chết rồi." Thái độ của Tiểu Kha vô cùng kì lạ, cô ta nhăn chặt mày nhìn chằm chằm vào Bạch Dực, tiếp theo đến gần bên anh, hạ giọng nói: "Thật ra tôi cũng không biết người đó đã chết hay chưa." Tôi chen vào hỏi: "Tại sao?" Tiểu Kha nhìn tôi cười đầy quái dị nói: "Vì người đó là đạo diễn, nếu chết rồi chúng tôi chắc chắn sẽ không thể diễn tiếp. Nhưng Tiểu Miên cứ nói đạo diễn vẫn còn nên chúng tôi phải tiếp tục diễn." Bạch Dực hỏi: "Nói cách khác, Tiểu Miên kia nhất quyết phải đến nơi này? Cô ta biết ai là đạo diễn?" Tiểu Kha gật đầu, cô ta nói: "Tiểu Miên nói, nếu đạo diễn chưa chết, chúng tôi diễn hết cũng không sao. Nhưng nếu đạo diễn chết rồi, chúng tôi không thể tiếp tục, sẽ bị hắn giết chết." Tôi khoanh tay nói: "Hắn lừa các người đến đây, đến rồi vẫn có người chết như cũ, hơn hết bạn diễn của các người là Tiểu Miên gì đó cũng đã chết. Nhưng..." Tôi nhìn thoáng qua Bạch Dực, hạ giọng nói: "Khi tôi gặp các người lần đầu tiên vẫn có năm người." Nói xong, tôi cảm thấy dường như có chỗ bất thường. Tôi nhìn thoáng qua Bạch Dực đang ở cạnh bên, anh cũng không nói gì. Tiểu Kha chẳng chịu mở miệng lấy một câu, ngẩng cao đầu nhìn tôi. Tôi quả thật nhìn không ra ẩn ý đằng sau ánh mắt đó. Cô ta nói: "Chúng tôi chỉ có bốn người đến nơi này. Chính là hai người ở một phòng đó thôi." Lúc này chiếc điện thoại di động kia lại vang lên. Mỗi lần nó có thông tin là thêm một lần có người chết. Nhưng hiện tại chỉ còn chúng tôi và cô gái đang ở trước mặt này. Bạch Dực mở điện thoại, trong đó viết: "Sự quyến rũ của chết chóc giống như đi du lịch. Bạn cho là kết thúc, ngược lại chỉ mới bắt đầu." Lúc Bạch Dực đọc câu kia xong thì Tiểu Kha bỗng nhảy dựng lên như bị điện giật. Cô ta nói: "Đó không phải là kết thúc.... Tôi đã đến đây rồi!" Nói xong cô ta không màng đến chúng tôi, xông thẳng ra ngoài. Bạch Dực nhìn nhanh qua tôi, anh nói: "Đuổi theo." Chúng tôi chạy theo cô ta đến cửa phòng khách. Nơi này vẫn âm u như cũ, các gian phòng trọ đều đóng chặt cửa, nhưng dù thế nào chúng tôi vẫn không tìm được bóng dáng của Tiểu Kha. Cô ta cứ như bỗng nhiên biến mất. Bỗng tôi phát hiện bên trái có một bóng người mặc áo ngủ màu hồng nhạt. Tôi chạy nhanh qua đó, đến một chỗ rẽ, càng đến gần càng thấy giống một đường hầm. Bạch Dực cũng theo ngay đến, anh nhìn số phòng gần đó, nói: "Đây chắc là dãy phòng bên trái." Những vòng tròn đầy cổ quái trên thảm kiến tôi bị choáng váng. Bạch Dực vừa đỡ tôi vừa chỉ vào một cánh cửa trước mắt. Nó bị mở ra thành một khe hỡ, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ, người phục vụ đã từng nói, dãy này vào mùa đông thì không có khách thuê. Bạch Dực chầm chậm đẩy cửa, vật dụng bài trí bên trong đều giống các phòng khác. Nhưng ngoài dự liệu của tôi chính là, bức tranh trang trí ở đây vẫn là một cái giếng cạn. Bạch Dực nhìn quanh nói: "Lạ thật, đây chính là phòng của chúng ta." Bỗng nhiên lại náo nhiệt thêm lần nữa. Tôi và Bạch Dực quay người chạy ra ngoài. Phía trước liền chạm mặt cô gái mặt chữ điền đang đưa mắt nhìn chúng tôi. Tiếp theo là một nhóm đang huyên náo đi đến. Bọn họ đi rất nhanh, tôi không thể nhận ra ai là ai cả. Nhưng cuối cùng tôi lại phát hiện thấy Tiểu Kha đi theo vào. Bất quá lúc này cô ta không mặc áo ngủ. Cô ta đi sau cùng, đưa mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt vẫn vô cùng quái dị. Tôi vẫn như trước nhìn không ra ẩn ý trong ánh mắt đó. Tất cả họ đều vào căn phòng đó, nhưng không đóng cửa lại. Thế nên tôi và Bạch Dực cũng theo vào. Bọn họ thấy chúng tôi bước vào cũng không ngăn cản, ngược lại còn vô cùng hài lòng, Tiểu Miên nhìn chúng tôi mỉm cười nói: "Biết ngay là các anh sẽ nghĩ lại. Mọi người bắt đầu đi, diễn viên quần chúng đã đến đông đủ." Thế là những người đó liền tản ra. Tôi phát hiện giữa bọn họ có thi thể của một thanh niên lạ mặt. Nhưng tại sao xác này lại quen như thế? Tôi nhận ra cậu ta chính là người đã rơi từ trên lầu xuống, hiện tại đang nhìn về phía chúng tôi mỉm cười. Nụ cười kia khiến tôi cứ nghĩ đó là xúc cảm sau cùng của cậu. Tôi len lén kéo Bạch Dực nói: "Là người này. Lúc anh mở cửa sổ thì em đã nhìn thấy cậu ta rơi xuống." Nhóm người kia vô cùng hưng phấn. Bọn họ cứ liên tục bàn luận, dời qua dời lại chiếc camera trong tay và cái giá đỡ. Cậu trai kia còn vô cùng phấn khích nói: "Chúng ta sẽ làm một bộ phim phi thường, khiến mọi người trên QQ phải vừa kinh sợ, vừa ngưỡng mộ. Anh, chị, em, mọi người cần cố gắng lên nhé." Cô gái mặt chữ điền nói: "Để coi trình độ của cậu đến đâu. Được rồi, nói đi, tiếp theo chúng tôi phải làm gì." Người nọ mỉm cười quay đầu lại, ánh mắt nhìn chúng tôi có hơi kỳ quái, nụ cười cũng vô cùng quỷ dị. Cậu ta trả lời với giọng nói cực kỳ cứng nhắc: "Để đạo diễn Tiểu Kha nói rõ cho chúng ta...." Cậu ta vừa dứt lời, tôi liền phát hiện gương mặt của những người kia đều bắt đầu biến đổi thành hình dạng lúc chết của mình. Còn Tiểu Kha đang nhìn Tiểu Kha kia, cô ta ngay từ đầu đã đứng ở cửa nhưng xung quanh quá u ám nên tôi không nhìn ra được cảm xúc gì cả. Tôi do dự một chút, mở miệng: "Thật ra cô mới là đạo diễn." Tiểu Kha mỉm cười, nói: "Nếu không sao tao có thể cho bọn mày biết chính xác cách thức và thời gian Tiểu Miên chết?" Bạch Dực chen vào: "Mày giết tất cả bọn họ?" Tiểu Kha lắc đầu nói: "Là bọn họ chọn cách chết như vậy. Tao chỉ là một đạo diễn, sắp xếp theo thứ tự mà thôi." Ả đi về phía chúng tôi. Tôi kinh ngạc khi phát hiện ra gương mặt của Tiểu Kha này đã bị thối rữa, hàm dưới đã bị nát gần hết, vốn không thể nào nhìn ra đây là một nữ sinh đáng yêu. Ả trợn trừng mắt nói: "Bọn tao đều quen nhau trên mạng. Chúng nói muốn tìm kích thích, tao đáp ứng nhu cầu, bảo chúng chọn kiểu chết cho mình. Sau đó tao đến sắp xếp tiễn chúng đi...." Nói xong ả ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần như thế, mùi xác chết liền xộc thẳng vào mũi khiến tôi gần như ói ra. Ả mỉm cười, nói: "Tiếp theo là bọn mày, cảnh một lầu cao, cảnh hai đêm mưa, cảnh ba phòng tắm, cảnh bốn vòng dây... tận tình phục vụ bọn chúng. Bọn mày muốn chết như thế nào?" Bạch Dực kéo tôi sát đến bên mình. Anh nhìn thứ kia nói: "Bọn tao không muốn chết. Cũng không đồng ý làm diễn viên giúp mày." Tiểu Kha lắc lắc đầu, loáng thoáng có vài mảnh thịt thối rơi ra. Cô ta cười nói: "Vô dụng. Tại sao không tham gia? Mày xem, bọn chúng đều chơi rất vui vẻ kìa." Tôi nhìn lại, phát hiện những người đã chết cứ như thú vật đang liên tục bò về phía chúng tôi. Miệng chúng thì thầm kịch bản cái chết của mình. Tôi và Bạch Dực bị kẹp ở giữa, muốn lui cũng không được. Bạch Dực nắm tay tôi, mấy thứ kia giờ giống như ếch nhảy chồm tới. Bạch Dực hất mạnh thân người, đẩy một đứa vào không trung, anh kéo tôi hét lên: "Chạy mau!"
|
PN9: Quán trọ (Thất) Chúng tôi chạy như bay ra khỏi phòng. Cả hai cứ không ngừng lao nhanh về phía trước nhưng quán trọ lúc này cứ như một mê cung, dù thế nào cũng không thấy được cửa ra. Tấm thảm màu lam giống như một đường hầm vô tận, chúng tôi thật không biết sẽ đi đâu và đến đâu. Thêm vào mấy thứ kia lại đang đuổi theo sát gót. Tôi kéo Bạch Dực nói: "Nó là thứ quỷ gì thế? Ma à?" Bạch Dực thở hổn hển nói: "Tám phần mười là nó. Chắc là người chết đầu tiên, sau đó những người khác cứ nghĩ rằng đó là một người bạn trên mạng, rồi trò chuyện, dựng lên trò chơi nhảm nhí này, sau cùng thì bị nó hại chết." Tôi nhăn nhó nói: "Vậy Tiểu Miên sao không trốn đi? Em thấy Tiểu Miên đã bị nó khống chế, bây giờ muốn giết chết hai người vô can là chúng ta." Tôi thở hổn hển, vịn đầu gối, nói: "Chạy, chạy không nổi nữa... Thật không nổi nữa đâu." Tiếng bước chân nặng nề của thứ đó ở ngay sau lưng, càng lúc càng gần. Tiếng cười của Tiểu Kha càng lúc càng rợn tóc gáy. Bạch Dực nhìn xuống thảm, lại nhìn cửa một chút. Anh nói: "Quán trọ này chỉ có một dãy phòng kéo dài, không thấy đầu cũng không thấy cuối." Tôi vỗ trán, cả đêm không ngủ, thêm bán mạng chạy trốn, tinh thần và thể lực đều đã đến cực hạn. Tôi chống tường, nói: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta không có vai trong kịch bản chết chóc kia, sao nó lại giết chúng ta thế?" Bỗng xoay người lại, không ngờ Tiểu Kha kia đang đứng ở sau lưng. Ả túm lấy cổ của tôi. Tôi cố sức giẫy dụa, nhưng tay ả như gọng kiềm xiết chặt lại, cổ tôi gần như bị nó cắt đứt. Tôi khổ sở kêu: "Lão Bạch, chạy mau đi...." Nhưng Bạch Dực đã chẳng thể nào chạy được. Đám diễn viên đã chết đang đồng loạt bò về phía anh, ánh mắt như sói săn mồi. Tiểu Kha kia nói: "Chết đi, phim đã hết rồi.... Bọn mày có thể nhập bọn cùng chúng tao." Tôi gỡ tay ả, nhưng bàn tay kia đều là thịt thối. Tôi cào gần hết lớp thịt trên đó nhưng các khớp xương lại như dây cương xiết khít lại. Mắt tôi gần như không thể nhìn thấy phía trước. Bạch Dực đã bị bốn con quái vật kia vây quanh. Tôi nghĩ chúng tôi xong rồi, phải chết ở đây sao? Chết ở một quán trọ kì quái, đây không phải là thật chứ? Đầu tôi liên tục nhớ lại tất cả, dự cảm bất thường của Bạch Dực, cái điện thoại di động quỷ dị, còn có quán trọ này nữa..... Bỗng có tiếng mở rộng cửa từ xa truyền đến. Âm thanh chói tai khiến tôi hơi rung lên. Tôi điên cuồng vùng vẫy khỏi tay của quái vật, cuối cùng tôi cũng thoát được trong nháy mắt. Bạch Dực cũng thoát khỏi bốn con quái vật kia. Chúng tôi cùng hổn hển gật đầu, xác định người kia có sao hay không chỉ vỏn vẹn trong một giây đồng hồ. Bạch Dực kéo tay tôi nói: "Tiếp tục, đừng dừng lại, chạy đến hướng có âm thanh kia, nhanh lên!" Tôi và Bạch Dực đâm đầu mà chạy, bỗng phát hiện một cánh cửa phòng đang mở. Chúng tôi vội vàng tiến vào, đóng cửa lại. Giây tiếp theo chúng tôi liền nghe được tiếng rống của quái vật cùng tiếng thô ráp của móng tay cào cửa. Tôi và Bạch Dực thở đầy nặng nhọc, anh lau mồ hôi trên trán, nói: "Đã đoán được sẽ như vậy mà...." Tôi nói: "Nếu anh thật sự đoán được, thì chúng ta đã không bị nhốt như bây giờ." Bạch Dực kéo tôi bước vào phòng, không ngờ đây chính là căn phòng của chúng tôi. Vẫn là hình cái giếng cạn đầy cổ quái, còn có hai chai rượu Bạch Dực mua lúc tối hôm qua vẫn chưa kịp uống, và hành lý của chúng tôi. Bỗng Bạch Dực dừng ở cửa, tôi hỏi: "Sao thế?" Bạch Dực chỉ vào giường nói: "Xem ra chúng ta vẫn chưa thoát hiểm...." Không ngờ trên giường đã có bốn xác người nằm sẵn, chúng bị lớp khăn trải giường màu trắng phủ lên nhìn như đang ở trong nhà xác. Tôi và Bạch Dực liên tiếp lui về phía sau, tôi nói: "Tại sao như vậy...." Lúc này, ngoài cửa sổ đang dán chặt một gương mặt hư thối. Nó hướng về phía chúng tôi điên cuồng cười lớn, gào thét. Còn tôi lại phát hiện Bạch Dực đang cười đầy ma quái. Bốn xác người bắt đầu run kịch liệt. Đầu tôi đang tự hỏi không biết có còn sống sót được hay không. Nỗi sợ hãi đang lấp đầy ý thức, tôi cũng không thể nghĩ ra được cách trốn thoát nào, vì Bạch Dực đã bắt đầu không bình thường. Không thể bỏ lại anh, còn lo gì đến cả hai cùng chết. Tôi nhắm mắt lại, đợi chuyện xảy ra tiếp theo.... Bỗng tôi nghe tiếng [tóc tóc] đầy cổ quái giống như âm thanh của máy lọc nước, sau đó cả căn phòng bắt đầu rung chuyển, càng ngày càng dữ dội mãi cho đến khi tôi mở mắt. Mặt của Bạch Dực hiện ngay trước mắt. Tôi hoảng hốt nhìn anh, ngoại trừ có hơi lo lắng thì chẳng có gì bất thường cả. Anh vỗ vỗ mặt tôi hỏi: "Tiểu An, em sao thế?" Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện vẫn đang ở trên xe khách như trước, âm thanh kia thật ra là tiếng của động cơ xe. Tôi lau mồ hôi trên trán, nói: "Em gặp ác mộng, chân thật lắm.... thấy chúng ta đều chết hết." Bạch Dực đưa cho tôi một chai nước khoáng, anh nói: "Anh cũng đoán thế, em không nói mê, nhưng dường như vẫn còn rất khó chịu. Hôm qua, khụ khụ, ngủ không ngon giấc à?" Tôi uống nước, ngụm nước mát lạnh trôi nhanh xuống dạ dày khiến tôi thấy mát cả người. Tay tôi vẫn còn hơi tê, tôi nói: "Không, chỉ là em mơ thấy ác mộng vô cùng quỷ dị mà thôi." Bạch Dực hỏi: "Mơ thấy gì?" Tôi nhìn anh nói: "Một con ma, nó lừa bốn sinh viên quay một bộ phim ngắn về chết chóc. Sau cùng các sinh viên đều lần lượt chết đi, thành bốn con quỷ vây lấy chúng ta. Chúng ta cũng chết..." Tôi vỗ trán nói: "Còn có cái quán trọ chết tiệt... Thật là đáng sợ. Nó gọi là gì nhỉ.... Bán Nguyệt Loan, đúng rồi là tên đó." Bạch Dực vỗ vỗ vai, miết miết tay tôi nói: "Chắc em đã quá mệt mỏi rồi. Có nhiều người đã từng nằm mơ như thế, cũng chẳng lạ lùng gì. Nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ mau đến nơi thôi." Tôi liếm môi, cảm thấy khát, uống một ngụm nước, nói: "Có thể lắm, em thấy hơi mệt một chút...." Bạch Dực lo lắng nhìn tôi. Tôi cười nói không sao cả. Người hướng dẫn du lịch trên xe khách cất tiếng: "Các vị hành khách chú ý, chúng ta đã sắp đến nơi, mời các vị kiểm tra lại hành lý một chút." Lúc chúng tôi xuống xe, Lục Tử đã chờ sẳn, cậu ta nhìn chúng tôi phất phất tay, vui vẻ nói: "Ái chà, cũng đến rồi đây! Lần này chả bõ công du lịch, mình đúng là quá hào phóng rồi. Bạn thân mến, cứ chơi thỏa thích, chi phí để mình tính." Nói xong, cậu ta vẫy một chiếc taxi, nói: "Đến quán trọ, sau đó tắm rửa gì đó, xong thì ăn món ăn dân dã thỏa thích. Dạo này mình làm ăn lời to lắm. Ha ha." Tiếng cười của Lục Tử khiến tôi liên tưởng đến tiếng cười khủng khiếp trong mơ giờ đang ở ngay trước mắt. Tôi nói: "Cậu đã nói vậy thì mình cũng không khách sáo làm gì." Lục Tử hào phóng khoát tay, mỉm cười nói: "Chút lòng thành." Chúng tôi ngồi taxi đến quán trọ. Lục Tử nói: "Mình đi đăng ký cho hai người, Lão Bạch, ở chung một phòng phải không?" Bạch Dực gật đầu nói: "Biết rõ còn cố hỏi" Lục Tử cười thô bỉ, đi đến quầy đăng kí. Lúc này có một đám người từ đó đi ra. Lúc nhìn thấy bọn họ, cả người tôi như bị dìm vào trong nước lạnh. Cảm giác kinh khủng bắt đầu chạy dọc khắp người. "Tiểu Miên, lúc online cậu nói có quen với một đạo diễn rất lợi hại?" "Đúng vậy, là cậu ta, Tiểu Kha, vô cùng lợi hại đấy. Cậu ta nói muốn đạo diễn cho chúng ta diễn một bộ phim ngắn, chắc chắn nổi danh." "Thật không? Thật không? Hay quá, mình thích cảm giác này!" "Được rồi, trước hết các cậu suy nghĩ tựa, và cái chết của mình trong phim đi. Sau đó nhắn tin vào số điện thoại này. Còn nữa, Tiểu Kha nói, cậu ấy đã chọn được một quán trọ làm nơi quay phim rồi." "Quán trọ gì thế?" "Quán trọ Bán Nguyệt Loan." Tôi ngẩng mạnh đầu lại, phát hiện cô gái kia thật trùng hợp đang nhìn chúng tôi. Bộ dáng tươi cười của cô ta khiến tôi vô cùng khó chịu. Sau đó bọn họ đều cúi đầu bước ra ngoài, tôi không biết vì sao cũng chạy theo. Ở đó, tôi nhìn thấy người đàn ông trung niên đang mặc áo jacket màu đen. Gã đang vẫy vẫy tay với nhóm sinh viên kia, đậu gần hắn là một chiếc Santana vừa bẩn vừa nát. Gã đàn ông cười nói: "Muốn đến quán trọ Bán Nguyệt Loan phải không?" Quán trọ_Hoàn
|